Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 911: Phó tướng Tống

Kỷ Nhược Phi gật đầu: “Đúng vậy. Hấp thụ năng lượng thượng phẩm là đặc quyền của vương tộc. Có điều bây giờ không còn vương tộc, các thế lực lớn cũng rất ít người cảm ứng được những năng lượng cao cấp này, tất nhiên sẽ không còn ai quan tâm”.

Rồi cô ấy nói: “Đợi tà ma dừng lại, tôi sẽ đưa anh đi. À, anh mở được mấy Thần Khiếu rồi?”

Ngô Bình đáp: “Sáu”.

Kỷ Nhược Phi gật gù: “Giống tôi. Tôi cũng mở sáu Thần Khiếu rồi. Nhưng năng lượng mà anh hấp thụ rõ ràng cao cấp hơn tôi, xem ra anh được cao nhân chỉ điểm”.

Ngô Bình nói: “Đúng vậy. Năng lượng hấp thụ càng mạnh, thực lực sẽ càng mạnh”.

Kỷ Nhược Phi bảo: “Là một Võ Quân, chắc chắn anh đã mở chín Linh Khiếu. Sau này, nếu toàn bộ Thần Khiếu đều được mở, anh sẽ trở thành thiên tài đỉnh cấp nhất. Chẳng trách Kim Huyền Bạch lại yên tâm để anh đến đây, ông ấy đã sớm nhìn ra anh có một tương lai vô cùng xán lạn”.

Ngô Bình hỏi: “Nhà họ Kỷ có thiên tài nào mở được toàn bộ Thần Khiếu không?”

Kỷ Nhược Phi đáp: “Tất nhiên là có, mà không chỉ một người. Nền tảng của nhà họ Kỷ chúng tôi mạnh đến mức vượt xa tưởng tượng của anh đấy”.

Thấy cô ấy rất có lòng tin với gia tộc, Ngô Bình bèn hỏi: “Nhà họ Kỷ có liên lạc với Tiên Giới không?”

Kỷ Nhược Phi trả lời: “Dĩ nhiên là có. Nhà họ Kỷ chúng tôi đã cử một nhóm thiên tài đến Tiên Giới để phát triển. Bọn họ đã gia nhập các thế lực lớn khác nhau. Chờ thời cơ chín muồi, nhà họ Kỷ sẽ tiến quân vào Tiên Giới và sở hữu một vị trí”.

Ngô Bình rất kinh ngạc: “Cử người đến Tiên Giới ư? Lợi hại”.

Kỷ Nhược Phi cười bảo: “Anh là con cưng của trời. Thành tựu sau này của anh, e là ngay cả nhà họ Kỷ cũng chẳng bì được”.

Ngô Bình cười hỏi: “Cô đánh giá cao tôi đến vậy ư?”

Kỷ Nhược Phi nghiêm túc đáp: “Chí ít thì các thiên tài của nhà họ Kỷ chúng tôi không hề có ai sánh bằng anh”.

Cả hai vừa uống trà vừa tán gẫu, bất giác mặt trời đã lên cao. Ngô Bình đứng dậy và rời đi. Anh còn phải đi vòng quanh đảo Thanh Long, đề phòng tà ma xâm phạm.

Trở về doanh trại, anh thấy Chu Thiên Cương đang kiểm kê đầu lâu của đám quái vật tà ma, bèn hỏi: “Sao không ném mấy cái đầu này đi?”

Chu Thiên Cương cười nói: “Thủ trưởng, đây là quân công, không thể vứt”.

Ngô Bình hỏi: “Quân công?”

Chu Thiên Cương gật đầu: “Thủ trưởng, một cái đầu lâu tà ma có thể đổi ít nhất mười đồng tiền bùa. Tà ma cấp bậc cao sẽ có giá trị cao hơn”.

Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Huyền Vũ Quân không cần số đầu lâu này à?”

Chu Thiên Cương đáp: “Thủ trưởng, ở đây có hơn ba mươi nghìn đầu lâu, đều do thần tướng Kỷ tặng cho chúng ta, xem như thay cho lời cảm ơn”.

Ngô Bình gật đầu: “Nói vậy thì tà ma mà chúng ta giết lần trước cũng có thể đổi tiền”.

Chu Thiên Cương nói: “Phải, thủ trưởng. Quân công đổi được sẽ do thủ trưởng thống nhất phân phát, thủ trưởng cho ai bao nhiêu thì người đó sẽ được bấy nhiều”.

Ngô Bình hiện giữ chức vụ cao nhất, tương đương với quyền thần tướng, quyền lực rất lớn.

Anh gật đầu: “Thế thì tốt. Tìm cơ hội, chúng ta phải giết thêm nhiều tà ma”.

Thấy trong doanh trại không còn chuyện gì nữa, anh bèn bay đến đảo Thanh Long.

Vừa đáp xuống đại doanh, Ngô Bình đã cảm thấy không khí là lạ. Tất cả tướng sĩ đều không ở thao trường, trước lều trại thần tướng lại đứng đầy người.

Anh rảo nhanh đến trước lều, không ngờ có hai hộ vệ ở trước cửa lại đứng ra ngăn anh lại, lạnh lùng bảo: “Phó tướng Tống đang họp, người ngoài không được vào trong!”

Ngô Bình cau mày: “Tôi là tả thần tướng. Cậu không biết ư?”

Hai người này vẫn rất hung hăng: “Tôi mặc kệ anh là tả thần tướng hay hữu thần tướng. Trước mặt phó tướng Tống chúng tôi, anh chẳng là gì cả!”

Ngô Bình nổi giận, đường đường là Võ Quân, làm sao chịu được việc bị nói như vậy? Anh vừa vẫy tay, hai người canh gác lập tức bị một sức mạnh kinh khủng đánh văng ra xa, sau khi đáp xuống đất thì toàn thân co giật, miệng sùi bọt mép.

Anh đi thẳng vào doanh trại. Trước cửa có một hộ vệ muốn ngăn cản, nhưng khí thế của Ngô Bình khiến người nọ vừa nhấc chân đã quỳ rạp xuống đất.

Ngô Bình vén rèm bước vào, nhìn thấy Dương Thiên Hoá, Lư Thiên Thuần cùng các Tham tướng đều đang ở trong lều. Có một nam thanh niên ngồi ở giữa, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo.

Thấy Ngô Bình đột nhiên tiến vào, thanh niên cau mày: “Bắt lại!”

Không ai hành động cả, Lư Thiên Thuần vội nói: “Thưa phó tướng, vị này là tả thần tướng”.

Nam thanh niên mi mảnh môi mỏng, nước da trắng, mặc trường bào xanh lam, lạnh lùng bảo: “Tả thần tướng? Kim Huyền Bạch bản thân còn khó giữ mà còn tư cách để người khác đảm đương vai trò tả thần tướng của Thanh Long Quân ư?”

Dứt lời, thanh niên vẫy tay: “Bây giờ anh không còn là tả thần tướng nữa, cút khỏi Thanh Long Quân cho tôi!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Vị phó tướng Tống này hay tả thần tướng đều là người mà họ không thể đắc tội, đành giả mù giả điếc, cúi đầu im lặng.

Ngô Bình lạnh giọng: “Trước mặt tôi mà kiêu ngạo như vậy, chán sống rồi ư?”

Anh nhấc tay một cái, cả người cả ghế của vị phó tướng Tống này lập tức bay đến trước mặt anh, tựa như một con gà con bị anh nắm trong tay vậy.

Thật ra phó tướng Tống có thực lực không yếu, Địa Tiên cảnh giới đầu, nhưng trong mắt Ngô Bình thì quả thật chẳng đáng nhắc đến.

Trong nháy mắt, thanh niên này đã cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, run rẩy nói: “Anh muốn gì?”

Ngô Bình bảo: “Bây giờ tôi giết anh, đoán xem người đứng sau anh có đến cứu anh không?”

Phó tướng Tống run cầm cập: “Tả thần tướng, có chuyện gì từ từ nói”.

Ngô Bình tát vào mặt đối phương: “Ban nãy anh bảo tôi cút mà nhỉ?”

Phó tướng Tống lập tức đáp: “Xin lỗi, tôi xin lỗi anh. Tả thần tướng, tôi là người bên cạnh Thánh nhân. Trước khi anh ra tay, hãy nghĩ thật kỹ!”

Ngô Bình hỏi: “Thánh nhân? Tôi sẽ đem thi thể của anh đặt cùng với đầu của tà ma, rồi bảo rằng anh bị tà ma giết chết. Anh đoán xem liệu có ai nghi ngờ tôi không?”

Sắc mặt của phó tướng Tống rất khó coi. Thanh niên này không ngờ Ngô Bình dám làm như vậy, ai cho anh cái gan ấy chứ? Phó tướng Tống lập tức hiểu rõ tình thế lúc này: “Tả thần tướng, mong anh thứ lỗi cho sự vô tri và ngông cuồng trước đó của tôi”.

Ngô Bình nhìn đối phương chằm chằm: “Tốt lắm. Hãy bước ra ngoài lều và nói to rằng anh đã làm sai chuyện gì”.

Phó tướng Tống ấm ức vô cùng, nghĩ đến chuyện bố mình là đại tổng quản bên cạnh Thánh nhân, dưới một người trên vạn người, mình lại bị một tả thần tướng cỏn con trấn áp!

Nhưng tình thế ép buộc, bản thân mình lại chẳng đủ sức phản kháng. Đáng sợ hơn cả là Ngô Bình còn dám giết mình! So sánh với mạng người thì tôn nghiêm không còn quan trọng gì nữa, giữ mạng quan trọng hơn!

Dẫu không cam lòng, phó tướng Tống vẫn phải ngoan ngoãn ra khỏi lều, nói trước mặt hàng trăm nghìn tướng sĩ: “Tôi đã vô lễ với tả thần tướng nên cảm thấy hối hận vô cùng, công khai chân thành xin lỗi tả thần tướng ngay tại đây”.

Thanh niên nói liên tiếp mười lần, giọng của Ngô Bình mới vọng ra: “Thanh Long Quân không cần phó tướng. Anh có thể đi rồi”.

Phó tướng Tống đáp: “Vâng”.

Rời khỏi doanh trại, đôi mắt phó tướng Tống hừng hực lửa giận đầy phẫn hận, gằn từng chữ: “Tả thần tướng, thù này không trả, Tống Thế Trinh này thề không làm người!”

Thấy Tống Thế Trinh bỏ chạy trong thảm hại, Dương Thiên Hoá vội nói: “Thủ trưởng e là đã đắc tội Thánh nhân rồi”.

Ngô Bình lãnh đạm trả lời: “Thánh nhân không xử lý được chúng ta. Thanh Long Quân cũng chẳng phải của Thánh nhân, nhúng tay một lần còn được, đến lần thứ hai sẽ có người không chấp nhận”.

Sau buổi trò chuyện với Kỷ Nhược Phi, anh đã biết được sau lưng mỗi thần tướng đều có vô số thế lực, đại diện cho vô số lợi ích. Thánh nhân lớn mạnh cách mấy thì cũng chỉ có thể xưng bá ở Viêm Long, thế lực ngoài Viêm Long chưa chắc sẽ tuân theo.

Dương Thiên Hoá nói: “Thủ trưởng nói rất đúng, nhưng vẫn nên cẩn thận sẽ tốt hơn”.

Ngô Bình bảo: “Không sao. Tôi còn phải đến đảo Huyền Vũ, ở đây có chuyện gì thì báo ngay cho tôi”.

Dương Thiên Hoá và Lư Thiên Thuần đáp: “Có hai người chúng tôi trấn giữ đảo Thanh Long, thủ trưởng cứ yên tâm!”
Chương 912: Ẩn tộc

Đến đảo Huyền Vũ, đại hội xem mắt sắp bắt đầu. Mấy nghìn binh sĩ của Thanh Long Quân đang đứng xếp hàng để các nữ binh sĩ của Huyền Vũ Quân chọn lựa. Nếu thích nhau, hai người có thể nắm tay nhau ra một góc chuyện trò.

Ngô Bình và Kỷ Nhược Phi ngồi trong lều, nhìn thuộc hạ của mình ghép đôi với nhau, cảm thấy rất thú vị.

Ngô Bình bảo: “Chiến sĩ của Thanh Long Quân và Huyền Vũ Quân phải đi lính bao lâu?”

“Mười năm”, Kỷ Nhược Phi đáp: “Mỗi năm chỉ có mười ngày nghỉ phép để thăm người thân, nên mọi người đều rất cô đơn. Đám ranh con của Thanh Long Quân các anh thường lén chạy đến đảo Huyền Vũ, tôi toàn mắt nhắm mắt mở bỏ qua”.

Ngô Bình gật gù: “Ừ, ngày nào cũng vào sinh ra tử, áp lực quá nặng nề. Tìm được nửa kia có khi lại là một cách giải toả áp lực tốt”.

Kỷ Nhược Phi bày tỏ: “Đúng vậy. Trong mười năm, sẽ có gần hai mươi trăm trong số họ hy sinh”.

Nói đến đây, Ngô Bình chợt nghĩ đến tà ma, bèn hỏi: “Chuyện tà ma kéo đến xâm lược sẽ kéo dài bao lâu?”

Kỷ Nhược Phi đáp: “Theo kinh nghiệm của tôi, nếu tà ma bị tổn thất nặng ba lần liên tiếp thì sẽ tạm ngừng xâm lược”.

Ngô Bình nói: “Tức là chúng ta còn phải đánh hai trận nữa”.

Kỷ Nhược Phi bảo: “Khả năng cao là vậy. Anh Ngô, mấy ngày qua vất vả cho anh rồi”.

Ngô Bình cười đáp: “Không vất vả. Dù sao giết tà ma cũng có quân công mà”.

Kỷ Nhược Phi nói: “Quân công mỗi bên nhận một nửa, khi nào giết đủ một triệu tà ma thì chúng ta có thể giải ngũ rồi”.

Ngô Bình giật mình: “Ồ, giết đủ một triệu tà ma sẽ giải ngũ sao?”

Kỷ Nhược Phi đáp: “Nói chính xác hơn, giết đủ một triệu tà ma sẽ nhận được một pháp chỉ, có được một suất vào môn phái hạng nhất trong Tiên Giới”

Ngô Bình hỏi: “Trong lịch sử, đã có bao nhiêu thần tướng lấy được suất này rồi?”

Kỷ Nhược Phi lắc đầu: “Không có ai cả. Một thần tướng muốn giết chết một triệu tà ma thì phải chiến đấu ít nhất một trăm trận. Sống sót sau một trăm chiến dịch còn khó hơn việc tu luyện thành Thiên Tiên”.

Ngô Bình cau mày: “Vậy là trong lịch sử đã có rất nhiều thần tướng mất mạng?”

Kỷ Nhược Phi nói: “‘Không hẳn, có người chết, có người giải ngũ sớm”.

Ngô Bình hơi đau đầu: “Kim Huyền Bạch sẽ không bảo tôi giết một triệu tà ma cho ông ấy đấy chứ?”

Kỷ Nhược Phi cười bảo: “Làm sao có thể. Tối đa một tháng, Kim Huyền Bạch sẽ trở lại đảo Thanh Long”.

Ngô Bình tò mò: “Không phải ông ấy đắc tội Thánh nhân sao?”

Kỷ Nhược Phi nhẹ nhàng đáp: “Thánh nhân chẳng qua là kẻ mạnh có tu vi cao siêu một chút thôi, nhưng thế giới này, vẫn còn những người mạnh hơn Thánh nhân”.

Ngô Bình nói: “Nên thực chất Kim Huyền Bạch không sợ Thánh nhân”.

“Tám đại thần tướng, đứng sau mỗi người đều có rất nhiều thế lực lớn mạnh, Thánh nhân kia cũng không dễ đắc tội. À, anh là tả thần tướng, có nghĩa anh sẽ là người đầu tiên kế thừa vị trí thần tướng. Sau khi Kim Huyền Bạch chết hoặc giải ngũ, anh sẽ tự động trở thành thần tướng tiếp theo”.

Ngô Bình không ngạc nhiên. Anh đã biết chuyện này từ lâu, bèn hỏi: “Bên cạnh cô cũng có tả thần tướng nhỉ?”

Kỷ Nhược Phi nói: “Các thần tướng thông thường đều bổ nhiệm tả thần tướng. Là tả thần tướng, anh sẽ có được rất nhiều, đồng thời cũng mất đi một số thứ. Ví dụ như sau này ở Viêm Long, anh có thể sẽ bị chèn ép bởi thế lực của phe Thánh nhân”.

Ngô Bình hỏi: “Thực lực của Thánh nhân rất mạnh à?”

Kỷ Nhược Phi đáp: “Người này có lai lịch bí ẩn, năng lực cao minh, trăm năm nay đã đào tạo được rất nhiều cao thủ. Những cao thủ này đã hình thành nên một tập đoàn lợi ích lớn mạnh. Bây giờ anh theo phe Kim Huyền Bạch, tôi dám khẳng định, không đến một tháng, anh sẽ phải nhường lại vị trí Long chủ”.

Ngô Bình cau mày. Anh đã đầu tư vào Thiên Long nhiều như vậy mà muốn anh nhường ư, đừng mơ!

Kỷ Nhược Phi nói: “Thật ra làm Long chủ hay không cũng không có nhiều ý nghĩa với anh. Tôi đề nghị anh ít hoạt động ở Viêm Long, tốt nhất là chuyên tâm tu hành ở Địa Tiên Giới”.

Ngô Bình thấy rất lạ: “Ý của cô là Viêm Long còn nguy hiểm hơn cả nơi kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu như Địa Tiên Giới?”

Kỷ Nhược Phi nói: “Dĩ nhiên. Viêm Long còn rất nhiều đại cao thủ ẩn dật, đặc biệt là ẩn tộc. Một khi gặp phải bọn họ thì tuyệt đối đừng xung đột”.

Ngô Bình hỏi: “Ẩn tộc?”

Kỷ Nhược Phi đáp: “Ẩn tộc là những người nắm giữ bí thuật luân hồi chuyển sinh, có thể chuyển kiếp đầu thai hết lần này đến lần khác. Thân phận của họ có thể là doanh nhân giàu có, người có chức quyền, cũng có thể chỉ là người bình thường. Một khi họ biết bí mật của anh thì bất luận ra sao, họ cũng sẽ khống chế anh, hỏi ra bí mật của anh”.

Ngô Bình nhíu mày: “Đám người này thú vị thật, đã mạnh như vậy rồi thì sao không lên cảnh giới Thiên Tiên mà lại ẩn nấp ở Viêm Long”.

Kỷ Nhược Phi nói: “Tôi nghe các trưởng bối bảo rằng thế giới chúng ta đang ở là vùng đất lành với một số người, họ ở lại đây mới có thể đột phá”.

Ngô Bình hỏi: “Ẩn tộc có tu vi ra sao, có cao thủ cảnh giới Động Tàng không?”

Kỷ Nhược Phi đáp: “Tất nhiên là có, thậm chí là cảnh giới cao hơn”.

Ngô Bình cảnh giác, xem ra lúc trước anh đã đánh giá thấp thế giới này rồi.

Hôm nay đảo Huyền Vũ và đảo Thanh Long có hơn hai nghìn nam nữ binh sĩ ghép đôi thành công, về việc tiếp theo họ sẽ làm gì, Ngô Bình và Kỷ Nhược Phi sẽ không can dự nữa.

Cả hai uống rượu, tán gẫu đến rạng sáng mới quay về nghỉ ngơi.

Trời còn chưa sáng hẳn, Ngô Bình và Kỷ Nhược Phi đột nhiên choàng tỉnh. Ngẩng đầu lên, họ nhìn thấy trên trời lại xuất hiện một vết nứt.

Hôm nay chắc chắn lại là một trận chiến khốc liệt rồi!

Có kinh nghiệm lần trước, tỉ lệ Ngô Bình chém chết tà ma đã cao hơn. Sau khi cuộc chiến bắt đầu, anh đã đi trước một bước, giết chết chủ tướng, rồi kết thúc trận chiến trong vòng một giờ, giết được hơn sáu mươi nghìn tà ma!

Cứ như vậy, Ngô Bình ở lại đảo để hỗ trợ phòng thủ. Trong vòng bảy ngày, anh đã đẩy lùi năm cuộc tấn công của tà ma, trong đó có ba lần xâm lược, số lượng tà ma vượt quá hai trăm nghìn.

Sau năm lần, tà ma tạm ngừng xâm lăng, giống như Kỷ Nhược Phi nói vậy, đám tà ma này sợ rồi. Năm lần chiến đầu, hai bên đã cùng chém chết hai trăm mấy nghìn tà ma, trong đó Ngô Bình đã lấy được một trăm mười lăm nghìn đầu người.

Trong thời gian đó, Kỷ Nhược Phi cũng hai lần hỗ trợ cho đảo Thanh Long, đẩy lùi hai lần xâm phạm của tà ma. Sau đó, tà ma dường như đã dừng lại, không xâm chiếm hai đảo nữa.

Ngày thứ mười, Ngô Bình dẫn quân trở lại đảo Thanh Long. Vừa quay lại, anh đã thấy Kim Huyền Bạch mặc chiến bào ngồi trong lều trại lớn.

Anh vừa kinh ngạc vừa ngạc: “Thần tướng, chú về khi nào vậy?”

Kim Huyền Bạch cười đáp: “Mới về thôi. Nửa tháng nay cậu đã làm rất tốt. Cũng nhờ cậu, tôi có thể về đây sớm nửa năm”.

Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Thần tướng, chuyện đó có liên quan gì đến cháu ạ?”

Kim Huyền Bạch trả lời: “Sau này tôi sẽ giải thích với cậu”.

Ông ấy không nói, Ngô Bình cũng không hỏi nhiều, bèn nói: “Thần tướng, cháu đã ở đây nửa tháng, muốn xin nghỉ phép dài ngày”.

Kim Huyền Bạch cười bảo: “Được. Sau này cậu có thể đến đây và rời đi bất cứ lúc nào”.

Sau khi Ngô Bình tạm biệt các chiến sĩ thì đến đảo Huyền Vũ để từ giã Kỷ Nhược Phi. Nhưng khi đến đảo Huyền Vũ, anh mới biết Kỷ Nhược Phi đã rời đảo cách đây hai giờ sau khi nhận được tin từ người nhà.

Kỷ Nhược Phi vắng mặt, Ngô Bình bèn lập tức về nhà. Từ đảo Huyền Vũ về Thiên Kinh, anh sẽ bay qua vùng trời của Bán đảo.

Đến Bán đảo, anh đột nhiên dừng lại, nghĩ đến một chuyện.

Anh từng nghe người ta nói rằng vào ban đêm, ở chiến trường của Bán đảo sẽ có rất nhiều bóng ma xuất hiện. Anh lấy máy định vị ra, chẳng mấy chốc đã tìm được khu vực chung, bèn đáp xuống.

Sau khi đáp xuống, anh phát hiện có một cánh đồng lúa mì ở đây. Có một gia đình đang gặt lúa.

Sự xuất hiện bất ngờ của anh khiến gia đình họ giật nảy mình. Một ông lão hỏi anh bằng tiếng Bán đảo: “Cậu là ai?”

Ngô Bình không biết tiếng Bán đảo, cười nói: “Ông đừng sợ, cháu là du khách”.

Nghe anh nói tiếng Viêm Long, ông lão thở phào, bỗng dùng tiếng Viêm Long trả lời anh: “Ra là cậu bạn đến từ Viêm Long. Chào cậu, tôi là Kim Hữu Chí, từng kề vai tác chiến cùng các chiến sĩ Viêm Long để đánh bại bọn giặc Mễ”.
Chương 913: Lò luyện Minh Thần

Mắt Ngô Bình lóe sáng nói: “Chào ông cụ, ông nội tôi cũng từng đánh giặc ngoại xâm nước Mễ ở đây”.

Người mà anh nói là ông của Cương Tử, năm đó ông ta từng đánh một trận ác chiến với quân nước Mễ ở đây, nhưng một nhóm bóng mờ chạy khắp mặt đất khiến trận chiến dừng lại.

Anh có ấn tượng sâu sắc với chuyện này nên lúc đi ngang qua chỗ này bèn xuống nhìn xem.

Ông lão rất vui: “Vậy à? Ông ấy ở đội nào?”

Ngô Bình vẫn còn nhớ số hiệu nên lập tức đáp, ông lão mừng rỡ nói: “Bọn tôi từng sát cánh chiến đấu, haizz, mới đấy đã qua nhiều năm rồi, sức khỏe của ông ấy vẫn tốt chứ?”

Ngô Bình gật đầu: “Vẫn còn khỏe ạ”.

Sau đó anh hỏi: “Ông cụ, tôi nghe ông nội nói trận chiến đó từng xảy ra một chuyện vô cùng kỳ lạ, ông còn nhớ không?”

Ông lão ngẫm nghĩ một chút: “Ý cậu nói là chuyện một đám bóng mờ chạy loạn khắp mặt đất đó à? Dĩ nhiên tôi vẫn còn nhớ”.

Ngô Bình nói: “Ông cụ, đó là do ma quỷ làm loạn sao?”

Ông lão cười nói: “Vậy thì tôi không biết rồi”.

Ông ấy chỉ về phía trước: “Đi về phía trước mười mấy dặm chính là nơi đó, bây giờ là khu bảo tồn tự nhiên, thật ra cũng không có gì để bảo tồn cả, chỉ là hai ngọn núi thôi”.

Khu bảo tồn tự nhiên? Ngô Bình hỏi: “Nơi đó có người trông coi không?”

Ông lão nói: “Tôi từng đến đó mấy lần, trên núi có hai căn nhà nhỏ, buổi tối sẽ có đèn sáng, chắc có người ở đó”.

Ngô Bình lấy năm mươi nghìn tệ ra đặt vào trong tay ông lão nói: “Ông cụ, ông là anh hùng từng sát cánh chiến đấu với ông nội tôi, tôi đến cũng chẳng đem theo gì, xin ông nhận lấy năm mươi nghìn tệ này để cải thiện cuộc sống”.

Ông lão giật mình, liên tục xua tay: “Không cần, không cần, tôi không thể lấy tiền của cậu”.

Ngô Bình cười nói: “Ông cụ đừng khách sáo, ông nội biết tôi làm vậy cũng sẽ rất vui”.

Ông lão thấy anh rất chân thành, hơn nữa gia cảnh của ông ấy không tốt lắm, năm mươi nghìn tệ này là một số tiền lớn với ông ấy, thế là ông ấy do dự một chốc rồi cũng nhận lấy.

Tiền tệ của nước Viêm Long có thể được lưu hành ở đảo Bắc Bán, được yêu thích hơn tiền trong nước, bình thường có thể dùng nó để mua sắm hàng hóa của nước Long Viêm.

Ông lão cảm thấy rất biết ơn nói: “Chàng trai, cảm ơn cậu nhiều lắm, cháu tôi sắp kết hôn, quả thật nhà đang cần một số tiền”.

Ngô Bình cười nói: “Ông cụ đừng khách sáo. À phải rồi, tôi muốn đến nơi năm đó bóng ma xuất hiện, ông cụ có thể dẫn đường giúp tôi không?”

Ông lão vui vẻ đồng ý rồi gọi con trai mình đến, một người đàn ông trung niên cường tráng thành thật, bảo anh ta lái một chiếc xe ngựa đến điểm cần đến.

Xe ngựa chạy rất nhanh, con trai ông lão không hiểu tiếng Viêm Long, cả quãng đường chỉ cười với Ngô Bình. Phải biết là thu nhập mỗi tháng của cả nhà chỉ có một nghìn tệ, Ngô Bình cho họ năm mươi nghìn tệ tương đương với thu nhập bốn năm của cả gia đình, đây là một số tiền cực kỳ lớn với họ.

Ông lão lấy một bao thuốc đưa cho Ngô Bình, đây là thuốc được giới thượng lưu đảo Bắc Bán hút, tên là 727. Ông lão cũng chỉ còn nửa hộp, thường ngày còn tiếc của không nỡ lấy ra hút, hiện tại ông ấy đã xem Ngô Bình là quý nhân của mình mới chia sẻ với anh.

Ngô Bình châm một điếu, vừa rít vừa nói chuyện phiếm với ông lão. Bất giác đã đến trước một ngọn núi khá thấp, cỏ cây trên núi rậm rạp, um tùm, trông có vẻ đây là ngọn núi hoang vu, không ai lui tới.

Đến trước ngọn núi, ông lão nói với con trai: “Đi, con cùng đi lên núi”.

Người đàn ông trung niên cười với Ngô Bình, cầm liềm cắt cỏ đi trước cắt cỏ mở đường, Ngô Bình đi theo phía sau.

Núi không cao, không lâu sau đã đi đến đỉnh núi. Ngô Bình nhắm mắt lại, thần niệm mở ra bao quát xung quanh, nhưng anh không phát hiện được thứ gì, hình như chỉ là một ngọn núi bình thường.

Sau đó anh lại kích hoạt nhìn thấu vạn vật nhìn bên dưới núi thì thấy một luồng sáng màu đen nồng đậm từ trong khe núi giữa hai ngọn núi.

Thần niệm của anh không thể cảm nhận được ánh sáng màu đen này, người bình thường cũng không nhìn thấy, chỉ có nhìn thấu vạn vật của anh mới có thể nhìn thấy.

Anh sải bước đi xuống núi.

Đúng lúc này có người lớn tiếng gọi gì đó ở đằng xa, người con trai vội vàng kéo Ngô Bình lại rồi đi qua phía đối diện.

Ngô Bình nhìn thấy hai người đàn ông mặc quân phục đi đến, họ và người con trai nói vài câu. Người con trai nhét ít tiền cho họ, hai người này ngậm miệng lại đứng đó nhìn Ngô Bình, sau đó quay về căn nhà nhỏ.

Ngô Bình đi xuống khe núi dọc theo sườn núi, anh nhìn rõ hơn luồng khí đen đến từ một nơi cách mặt đất hơn trăm mét, nơi đó có một lò luyện màu đen, khí đen bay ra từ miệng lò luyện.

Nhìn một chốc, anh thầm bảo Viêm Dương xuống dưới lấy lò luyện, còn anh xoay người trèo lên núi.

Sau khi xuống núi, anh nói với ông lão: “Ông cụ, đến lúc tôi nên đi rồi, sau này, nếu các ông đến Viêm Long chơi, có thể tìm tôi”.

Để lại một tấm danh thiếp, anh sải bước rời đi. Đi đến nơi không có ai, Viêm Dương xuất hiện, nó ôm một cái lò ngọc màu đen cao nửa mét.

Trong lò ngọc bắn ra ánh sáng màu đen, Viêm Dương ngạc nhiên nói: “Chủ nhân, cái lò này rất kỳ lạ”.

Ngô Bình cũng không nhận ra vật này là gì bèn cất nó vào không gian Hắc Thiên, sau đó bay lên không trung. Vừa bay một chốc, trong đầu vang lên giọng nói của thần Hắc Thiên.

“Này, sao ngươi có “Lò luyện Minh Thần”?”

Ngô Bình nói: “Lò luyện Minh Thần là gì?”

Thần Hắc Thiên: “Lò luyện Minh Thần dĩ nhiên là một thần khí do Thần Minh tạo ra, có thể chuyển hóa thần hồn thành năng lượng cơ bản nhất của sinh mạng, nguyên lực sinh mệnh là vật bảo vô giá”.

Ngô Bình: “Quả thật là đồ tốt, Thần Minh gì đó và ngươi thì ai mạnh hơn?”

Thần Hắc Thiên im lặng vài giây: “Có lẽ nó mạnh hơn ta một chút thôi”.

Anh bay rất nhanh, không bao lâu đã đáp xuống Thiên Kinh.

Anh quay về trụ sở Thiên Long nhận ra ai nấy cũng đều rất quái lạ, sau đó Hoa Giải Ngữ chạy ra nói: “Long chủ, sao giờ anh mới về?”

Ngô Bình nhìn vẻ lo lắng của cô ấy hỏi: “Sao thế?”

Hoa Giải Ngữ: “Bên trên đột nhiên cách chức Long chủ của anh, còn cho thủ lĩnh mới đến”.

Ngô Bình cũng không ngạc nhiên lắm, Kỷ Nhược Phi đã từng nhắc nhở anh nếu đứng về phía Kim Huyền Bạch, đám người bên cạnh Thánh Nhân chắc chắn sẽ gây bất lợi với anh.

Anh lạnh nhạt nói: “Không sao, Long chủ không làm nữa thì thôi, cô cũng đừng lo”.

Hoa Giải Ngữ: “Các vị tổ trưởng và Long vệ đều vì thế mà rời khỏi Thiên Kinh, thủ lĩnh mới đến không thấy người nên đang nổi giận với bọn tôi ở đại điện”.

Ngô Bình khẽ cười: “Dẫn tôi đến gặp thủ lĩnh mới”.

Vài phút sau, Ngô Bình đi đến đại điện hội nghị của Thiên Long, lúc này một người đàn ông ngoài bốn mươi đang quở trách vài quản lý của Thiên Long.

“Đừng có chống đối tôi! Đứng phía sau tôi là ý chí quốc gia, các người làm thế chắc chắn không có kết quả tốt”.

“Là ai đang nổi giận đấy?”, Ngô Bình bước đến nói.
Chương 914: Thiếu nợ trả tiền

Đó là một người đàn ông trung niên da trắng, khuôn mặt vuông, vóc dáng vừa phải, là một cao thủ Nhân Tiên tầng hai. Cử ra một người như vậy đến làm Long chủ, ắt hẳn chỉ là ứng phó tạm thời, sau này sẽ đổi thành người được chọn thích hợp hơn.

Người đàn ông trung niên nhìn Ngô Bình, gã ta nheo mắt: “Cậu là ai? Ai cho cậu vào đây?”

Ngô Bình cao giọng nói: “Long chủ tiền nhiệm, Ngô Bình. Tôi đến đòi nợ”.

Người trung niên hừ một tiếng: “Thì ra là Long chủ tiền nhiệm, hân hạnh được gặp, tôi tên Bác Luân, là Long chủ mới đến. Sau này Thiên Long không còn liên quan đến cậu, nếu không có chuyện gì thì tốt nhất cậu đừng đến Thiên Long nữa”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi đến là đòi nợ”.

Bác Luân bình thản nói: “Đòi nợ? Không sao cả, tôi lập tức kêu người trả cho cậu, cầm tiền rồi thì đi đi, đừng ở lại lâu”.

Hoa Giải Ngữ tiến lên nói: “Long chủ, tổng cộng chúng ta nợ Long chủ tiền nhiệm là sáu trăm tỷ đô la, trong đó, năm nay phải trả trước bốn trăm tỷ, năm sau và năm tới nữa lần lượt trả một trăm tỷ”.

Bác Luân này suýt nữa đã nhảy dựng lên, kêu lên: “Cái gì? Sáu trăm tỷ đô la?”

Sáu trăm tỷ đô la Mỹ là khái niệm gì? Gấp đôi sản lượng kinh tế năm ngoái của Thiên Kinh đấy! Nhiều tiền như vậy, đừng nói là gã ta, ngay cả thế lực sau lưng gã ta cũng không trả nổi!

Bác Luân đảo mắt nói: “Khoản tiền này là phát sinh trong nhiệm kỳ của cậu, tôi tuyên bố vô hiệu!”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Muốn trốn nợ? Được!”

Anh nói với Hoa Giải Ngữ: “Báo cho toàn bộ thành viên có dùng thuốc biến đổi gen của Thiên Long, chỉ cần bọn họ chịu rời khỏi tổ chức, tôi sẽ cho bọn họ thuốc biến đổi gen cấp cao hơn. Ngoài ra, tiền lương của bọn họ, tôi cũng sẽ tăng gấp mười”.

Hoa Giải Ngữ chớp mắt: “Được”.

Bác Luân tức giận: “Cậu dám đào góc tường như vậy, đúng là to gan!”

Ngô BÌnh: “Nợ tôi sáu trăm tỷ mà các người còn muốn khất nợ, đương nhiên tôi phải cứu vãn ít tổn thất chứ. Còn nữa, tôi là đệ tử tinh anh của Thục Sơn kiếm phái, các người nợ tiền còn không trả, tôi sẽ mời sư phụ tôi xuống núi đòi”.

Bác Luân biết rõ tầm quan trọng của chuyện này, do dự chốc lát, gã ta lại rời khỏi sảnh chính, trông bộ dạng có vẻ là đi liên lạc với cấp trên.

Ngô Bình đứng đợi ở điện lớn, các thành viên Thiên Long trong sảnh lần lượt tiến lên chào hỏi, có người nói: “Đại nhân, lát nữa tôi sẽ từ chức, anh đi đâu, tôi sẽ đi theo đó”.

Người khác cũng đều hùa theo, đối với Ngô Bình, ấn tượng của bọn họ rất tốt. Sau khi Ngô Bình nhậm chức, đãi ngộ của bọn họ không chỉ tăng cao, mà còn có thể có được thuốc biến đổi gen đắt đỏ, thực lực tăng mạnh. Ông chủ tốt như vậy, đương nhiên bọn họ không muốn bỏ qua, cho dù rời khỏi Thiên Long, cũng muốn tiếp tục đi theo Ngô Bình.

Mười phút sau, Bác Luân kia lại xuất hiện, gã ta nói: “Ngô Bình, có người muốn gặp cậu, không biết cậu có dám đi không?”

Ngô Bình: “Ồ, ai gặp tôi?”

Bác Luân: “Cấp trên của tôi”.

Ngô Bình: “Muốn gặp tôi cũng được, tôi đợi ở đây, bảo bọn họ đến đây tìm tôi”.

Bác Luân: “Vẫn mong cậu đi cùng tôi một chuyến”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi không quen biết anh, không có hứng thú đi với anh”.

Bác Luân nhíu mày, gã ta cân nhắc vài giây rồi nói: “Được, vậy gặp mặt ở Thiên Long!”

Ngô Bình không muốn phí lời với gã ta, lập tức quay về phòng trước kia của mình. Anh vừa đến, ba mươi long vệ bỗng nhảy vào.

Ngô Bình nhìn bọn họ, lạnh nhạt nói: “Bây giờ tôi đã không còn là Long chủ của mọi người nữa, mọi người không cần đi theo tôi”.

Long vệ trước giờ đều rất nghe lệnh, nhưng lúc này, bọn họ đều đứng đó bất động.

Ngô Bình: “Sao vậy?”

Một long vệ nói: “Đại nhân vĩnh viễn là Long chủ của chúng tôi. Chúng tôi đã thương lượng sẽ rời khỏi Thiên Long, đi theo đại nhân”.

Ngô Bình rất vui mừng, ở Thiên Long anh đã đầu tư cho người thân cận mình rất nhiều, nếu như long vệ lúc này không đứng về phía anh, thì anh sẽ rất thất vọng.

“Vị trí Long chủ này, không ai có thể cướp đi được”. Anh lạnh nhạt nói: “Mọi người cứ vững lòng, tạm thời cứ lui xuống đi”.

Long vệ lui xuống, Ngô Bình gọi Diệp Thần đến, tu luyện qua mấy ngày, Diệp Thần tiến bộ rõ ràng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã là Luyện Thần hậu kỳ rồi.

Tiếp theo, anh đích thân chỉ điểm, định giúp cậu ấy tiến lên cảnh giới Tiên Thiên trước.

Ngô Bình chỉ bảo cho Diệp Thần tu hành ở trong sân, thời gian trôi qua rất nhanh.

Một tiếng đồng hồ sau, ngoài sân vang lên âm thanh: “Cậu em Ngô!”

Ngô Bình nghe ra âm thanh của Thành Ngư, ban đầu khi anh đến Thiên Long trở thành Long chủ, chính là do Thành Ngư dẫn đường.

Ngô Bình: “Mời anh Thành vào”.

Thành Ngư đẩy cửa vào, gương mặt anh ta tươi cười, nói: “Tên nhóc này vận khí không tệ, vậy mà có thể được Ngô huynh cao thủ võ học chỉ điểm”.

Ngô Bình cho Diệp Thần lui xuống, nói: “Anh Thành, anh đến vì món nợ của Thiên Long?”

Thành Ngư thở dài, nói: “Cậu em Ngô, tôi biết trong lòng cậu rất khó chịu. Ban đầu, là tôi đưa cậu đến, vì vậy tôi thấy tôi có trách nhiệm nhắc nhở cậu”.

Ngô Bình: “Anh muốn nhắc nhở tôi chuyện gì?”

“Hay là bỏ số tiền kia đi, đừng nói sáu trăm tỷ, dù chỉ nợ cậu 60 tỷ, họ cũng không trả đâu ”.

Ngô bình cười lạnh: “Không trả cũng được, cho các thành viên đã dùng thuốc biến đổi gen kia đi theo tôi”.

Thành Ngư lắc đầu: “Bọn họ sẽ không cho phép. Nếu cậu cố chấp làm như vậy, đồng nghĩa trở mặt với những người kia. Không phải tôi đánh giá cậu thấp, nhưng nếu đấu với bọn họ, cậu cũng không nắm được phần thắng đâu”.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Anh Thành, vẫn nên để người bên ngoài đích thân đến nói với tôi đi”.

Thành Ngư khẽ thở dài, biết không khuyên được anh, bèn quay người rời khỏi sân viện.

Thành Ngư vừa đi, lại có một người đàn ông trung niên để tóc húi cua mặc áo khoác xanh đi vào. Khí thế người trung niên mạnh mẽ, là một cao thủ Địa Tiên tầng năm, cường giả Linh Biến.

Người trung niên nhìn Ngô Bình, ánh mắt lạnh lùng, gã ta nói: “Tôi đến là nói với cậu hai chuyện. Thứ nhất, cậu đối đầu với Thánh Nhân, đã là một con đường chết rồi. Thứ hai, nếu cậu không biết tốt xấu, cậu sẽ chết càng nhanh hơn”.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Vậy sao?”

Người trung niên: “Bây giờ cậu vẫn còn có cơ hội, xóa nợ, rời khỏi Kim Huyền Bạch, như vậy thì tránh được cái chết. Ngoài ra, nếu cậu thể hiện tốt, tôi có thể đưa cậu đi gặp Thánh Nhân. Nếu có thể được Thánh Nhân chỉ điểm một câu, cậu sẽ được thoải mái cả đời!”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ông nói xong rồi? Bây giờ tới lượt tôi nói. Thứ nhất, tiền thì một đồng cũng không thể thiếu! Thứ hai, mấy lời gió bay kia của ông không dọa được tôi. Thứ ba, ông kiêu ngạo cái gì chứ, là bởi vì ông không ý thức được đang nói chuyện với ai thôi!”

Người trung niên hừ mạnh: “Rượu mời không uống lại muốn nếm rượu phát! Đợi đến khi người nhà, bạn bè, cùng với người bên cạnh biến mất, cậu sẽ hiểu được, thế nào gọi là bất lực!”

“Ầm!”

Lời người trung niên còn chưa nói xong, Ngô Bình đã ra tay đầy mạnh mẽ, cổ người đàn ông trung niên bị siết chặt, thân thể đập mạnh xuống đất.

Người trung niên là cao thủ Linh Biến, Địa Tiên tầng năm, thoáng chốc đã bị đánh đến cả người run rẩy, không có sức đánh trả.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Người đe dọa tôi đều chết cả rồi!”

“Răng rắc!”

Tay anh dùng lực, siết gãy cổ người trung niên, một luồng tiên lực kinh người tiến vào thân thể gã ta, phong tỏa linh khiếu, thần khiếu toàn thân đối phương.

Kiểu phong tỏa này là thủ đoạn độc môn của Âm Dương Giáo, gọi là Âm Dương Đại Phong Ấn, kể cả Thiên Tiên cũng không thoát được!

Người trung niên hét thảm: “Cậu dám ra tay với tôi, cậu chết chắc rồi!”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ông đã nói bây giờ chắc chắn tôi sẽ chết, nếu đã chết, vậy tại sao tôi không giết ông trước chứ?”
Chương 915: Vô Song hóa thân

Thành Ngư xông vào, nhìn thấy người trung niên ngồi phịch dưới đất, anh ta khẽ thở dài, lặng lẽ dìu ông ta rời khỏi sân.

Người đi rồi, Ngô Bình có chút buồn rầu, anh cân nhắc có nên hy sinh thêm vài tà ma để Hắc Thiên Giáo giúp bản thân giết chết Thánh Nhân kia không?

“Thôi vậy, sức mạnh của Hắc Thiên Thần, ít dùng thì hơn”. Anh lầm bầm tự nói.

Bỗng nhiên, anh lại nghĩ đến gì đó, từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra một cái đỉnh.

Trong đỉnh này trấn áp một Cửu Vĩ Thiên Hồ, Thiên Hồ bên trong tương đương một người cấp bậc Thiên Tiên, vì vậy anh không dám kiếm chuyện.

Nhưng bây giờ, anh buộc phải đối mặt với Thánh Nhân mạnh mẽ này. Anh đoán, sức mạnh của Thánh Nhân, e rằng ngay cả sư phụ ở Vô Tương Phong cũng không phải là đối thủ.

Nếu đã như vậy thì anh nhất định phải để lại đường lui, thử xem có thể nói chuyện với vị cao thủ siêu cấp bên trong không, sau đó mượn sức của nó trấn áp Thánh Nhân.

Anh quan sát đỉnh này kỹ càng, phát trong đỉnh có cấm chế rất phức tạp và mạnh, anh nhìn thấy cấm chế rất rõ ràng, cũng biết nguyên lý bên trong, nhưng nếu muốn phá bỏ nó thì thật sự vô cùng khó khăn.

Tầm mắt xuyên qua cấm chế, anh lại nhìn thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ, nó vô cùng uy phong, thân thể to như núi. Nó cũng cực kỳ xinh đẹp, chín đuôi có chín màu.

Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng nhìn anh như thể nó cảm nhận được Ngô Bình đang nhìn mình.

“Công tử”. Đột nhiên, trong đầu Ngô Bình vang lên âm thanh cực kỳ nhỏ, đối phương đang nói tiên ngữ!

Ngô Bình ngây người, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ngươi và ta đang nhìn nhau”. Âm thanh đó lại vang lên.

Ngô Bình giật mình: “Ngươi chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ, thần niệm có thể truyền ra ngoài sao?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Đúng vậy. Lần trước công tử phát hiện ra rồi, ta đã muốn kết nối với công tử, đáng tiếc sau đó công tử đã bỏ đỉnh này vào trong pháp khí chứa đồ”.

Ngô Bình chớp mắt: “Ngươi tìm ta có chuyện?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Ta muốn giao dịch với công tử”.

Ngô Bình hỏi: “Giao dịch gì?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Ta hy vọng công tử có thể phá cấm chế này, thả ta ra khỏi đây”.

Ngô Bình: “Cấm chế rất mạnh, ta không giúp ngươi được”.

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Không cần công tử ra tay, công tử chỉ cần tìm được người tộc ta là được”.

Ngô Bình ngây người: “Trong tộc ngươi còn có người sống sót?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Tộc Cửu Vĩ ta là một trong thế lực đỉnh cao của Tiên Quốc, đương nhiên có không ít cao thủ tại thế rồi”.

Ngô Bình: “Ta làm sao mới liên lạc được với bọn họ?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Ta có giấu một hóa thân ở bên ngoài, công tử chỉ cần tìm thấy người kia, nói hoàn cảnh của ta cho người kia, người kia sẽ tự tìm người trong tộc đến cứu ta”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Nếu đã là hóa thân của ngươi, vậy tại sao ngươi không chủ động liên lạc được?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Uy lực đỉnh này quá mạnh. Thần niệm của ta có thể đưa ra ngoài nhưng rất yếu, không thể kết nối được với hóa thân”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ nói: “Ta có thể giúp ngươi. Nhưng hiện tại ta cũng gặp rắc rối, có thể sống sót rời khỏi đây rồi hẳn nói sau”.

Cửu Vĩ Thiên Hồ nói: “Không biết công tử gặp phải rắc rối gì, có thể nói cho thiếp thân nghe không?”

Vì thế Ngô Bình nói về chuyện Thánh Nhân trong Thiên Kinh, Cửu Vĩ Thiên Hồ nghe xong, cười lạnh nói: “Thánh Nhân gì chứ, ta ở trong đỉnh, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của người kia, nhưng cũng chỉ là một Bán Bộ Thiên Tiên nhỏ nhoi mà thôi”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Bán bộ Thiên Tiên?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Không sai, vì vậy ngươi không cần phải sợ ông ta”.

Ngô Bình thở dài: “Bán bộ Thiên Tiên, thì cũng cận kề Thiên Tiên rồi, chắc chắn ta không đấu được ông ta”.

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Công tử chỉ cần tìm được hóa thân của ta, người kia nhất định giúp công tử trừ khử Bán bộ Thiên Tiên này”.

Ngô Bình chớp mắt: “Phải làm sao để tìm được hóa thân của ngươi?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Hóa thân kia của ta vẫn luôn ngủ say, ta truyền cho công tử một bộ chú ngữ, anh mặc niệm nhiều lần là có thể gọi tỉnh được”.

Ngô Bình: “Thực lực hóa thân kia thế nào?”

Cửu Vĩ Thiên Hồ: “Hóa thân kia của ta, tuy chỉ có tu vi Động Tàng, nhưng sở hữu thân thể Thiên Tiên, chỉ là Bán bộ Thiên Tiên thì chắc chắn không phải đối thủ của người kia”.

Ngô Bình thở phào: “Được, xin truyền chú ngữ cho ta”.

Cửu Vĩ Thiên Hồ truyền chú ngữ cho Ngô Bình, sau đó nói: “Công tử, thể lực ta tiêu hao rất nhiều, hiện tại cần phải nghỉ ngơi”.

Nói xong, Ngô Bình đã nhìn thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ nhắm mắt lại, dường như đã rơi vào giấc ngủ say.

Anh thu hồi nhìn thấu vạn vật, thu hồi đỉnh kia, sau đó ngồi xếp bằng, niệm chú ngôn mà Cửu Vĩ Thiên Hồ truyền thụ.

Chú nguyện này rất khó hiểu, lúc niệm tiêu hao thể lực rất lớn, mới niệm một lần, anh đã đổ đầy mồ hôi. Niệm đến lượt thứ hai, thân thể giống như đã bị vét cạn.

Ngay khi Ngô Bình niệm chú ngôn, vùng cực Tây Viêm Long, Đại Tuyết Sơn đột nhiên khẽ rung động, đột nhiên nó tách ra, để lộ một cánh cửa đen tuyền, bên trong bỗng lao ra một bóng trắng khổng lồ, bay thẳng lên trời, biến mất không dấu.

Ngô Bình nuốt hai miếng đan dược, đang chuẩn bị nghiến răng niệm lần ba, đột nhiên hoa mắt, một cô gái da dẻ trắng mịn đứng trước mặt bản thân. Cô gái này xinh đẹp vô song, thân hình yêu kiều, đôi mắt tím nhạt, tóc dài màu bạc.

Những thứ này cũng không là gì cả, chuyện khiến anh kinh ngạc nhất là cô gái này hoàn toàn không mặc quần áo, mà cứ như vậy ở trước mặt anh, hơn nữa vẻ mặt cũng rất tự nhiên.

“Anh là ai?”. Cô gái hỏi Ngô Bình.

Ngô Bình lấy một bộ quần áo để cho Đường Băng Vân đưa qua, anh nói: “Mặc quần áo trước”.

Cô gái vung tay một cái đã mặc xong quần áo.

Ngô Bình nói: “Bản tôn của cô nhờ tôi gọi cô dậy, cô từ đâu đến vậy?”

Cô gái nói: “Đang ở trên một ngọn núi. Tôi đã ngủ say rất lâu rồi, là chú ngữ của anh thức tỉnh tôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ cô phải làm giúp tôi một chuyện”.

Cô gái: “Anh đã thức tỉnh tôi rồi, tôi sẽ phục tùng theo mệnh lệnh anh”.

Ngô Bình cười nói: “Trước tiên cùng tôi ăn chút gì đã”.

Không lâu sau, có người đưa rượu và thức ăn đến, Ngô Bình rót ly rượu cho cô gái: “Đừng khách sáo”.

Cô gái nhìn thấy thức ăn, bèn nói: “Thức ăn này không có ý nghĩa gì với tôi cả, tôi không ăn”.

Ngô Bình đành chịu: “Vậy được thôi”. Anh vung tay, cho người mang rượu và thức ăn xuống.

“Xưng hô với cô thế nào đây?”, anh hỏi.

Cô gái đáp: “Vô Song”.

“Vô Song, hiện tại tôi có một đối thủ, ông ta có khả năng là Bán bộ Thiên Tiên, Ngươi có thể đối phó với ông ta được không?”

Cô gái nói: “Bán bộ Thiên Tiên thì tôi có thể giết chết”.

Ngô Bình: “Tôi vẫn không biết người đó có sẽ ra tay hay không, tạm thời cô cứ ở bên cạnh tôi bảo vệ. Sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ nói cho cô biết tiếp theo nên làm gì”.

Vô Song nói: “Được”.

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng động, sau đó một ông lão đẩy cửa đi vào, ông ta cao lớn, râu đen dài dày rậm, mặc áo bào màu xám kiếu triều Thanh.

Ngô Bình nhìn người này, khẽ nheo mắt, người đến là Chân Quân Thiên Thất Cảnh!

Ông lão áo bào xám nhìn Ngô Bình, nói: “Tiểu hữu, cậu đánh người của tôi bị thương, hiện tại tôi muốn đánh cậu trọng thương, sau đó đưa về thẩm vấn”.

Ngô Bình cười lạnh: “Chỉ dựa vào ông sao?”

Ông lão lạnh nhạt nói: “Lão đây tự nhận có thể làm được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK