Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1771: Thần Tiên Kinh

Nơi có thể gia tăng tốc độ tiến hoá mà Ngô Bình nói chính là vùng thử luyện. Vừa nghe anh nhắc đến một nơi như vậy, Thanh Minh lập tức hào hứng bảo: “Được. Bây giờ chúng ta đến đó ngay đi”.

Đến vùng thử luyện lần nữa, Ngô Bình đã rất quen thuộc với nơi này. Anh đến thẳng khu vực trung tâm của vùng thử luyện.

Thanh Minh nói: “Tốt lắm. Ở đây có trận pháp đặc biệt, tôi cảm thấy mình đang không ngừng tiến hoá”.

Ngô Bình hỏi: “Thanh Minh, bây giờ ngươi còn rất yếu. Thời gian này, ngươi cứ ở đây, từ từ cải thiện”.

Khi Thanh Minh tu luyện, Ngô Bình cũng không rảnh rỗi, môi trường thế này cũng giúp anh tăng tốc tiến hoá. Thế là anh bắt đầu tu luyện Thần Tiên Kinh.

Thần Tiên Kinh này do Vĩnh Hằng Đạo Tôn sáng tạo ra, nó kết hợp tu hành tiên đạo và Thần tộc, nền tảng là sự tiến hoá của Thần tộc.

Năm tầng đầu của Thần Tiên Kinh đều liên quan đến tiến hoá. Ngô Bình đang trên đường tiến hoá, đã đi đủ xa rồi. Vậy nên năm tầng đầu tiến triển khá thuận lợi, anh chỉ mất hai ngày đã hoàn thành.

Tầng sáu đến tầng mười của Thần Tiên Kinh mới là tu tiên chính thức. Ý niệm là dùng tiến hoá của Thần tộc đặt nền tảng vững chắc, sau đó tu luyện công pháp tiên đạo mạnh nhất, việc này giống như là chiết cành thực vật vậy, lấy dài bù ngắn.

Trong tu luyện tiên đạo, Ngô Bình đã đi đầu từ rất lâu rồi, thậm chí còn làm được rất nhiều chuyện mà tiền nhân không làm được. Long Môn Cửu Biến của anh đã mở Nhân Tàng cuối cùng, cùng tất cả Bí Tàng và Thiên Tàng. Những thứ này đã giúp anh tu luyện cực nhanh.

Chưa đến một ngày, anh đã tu luyện xong tầng mười của Thần Tiên Kinh, bắt đầu tu luyện mười hai tầng sau.

Thần Tiên Kinh có hai giai đoạn, mười tầng đầu là nền tảng. Mười hai tầng sau là nâng cao, nó và bốn cảnh giới lớn, mười hai cảnh giới nhỏ của Đẩu Hư thần vực đối ứng với nhau.

Trong đó, tu sĩ có thể đạt cảnh giới lớn thứ hai là Tiên Vương, tu sĩ của cảnh giới lớn thứ ba là Tiên Hoàng, đến cảnh giới lớn thứ tư gọi là Thuỷ Tiên.

Tu luyện mười hai cảnh giới nhỏ ở giai đoạn sau không hề dễ dàng. Ngô Bình mất ba ngày mới đột phá đến cảnh giới nhỏ đầu tiên, cảnh giới Tiên Nguyên.

Cảnh giới Tiên Nguyên, là cần phải sản sinh năng lượng tiên nguyên trong cơ thể.

Cách đây rất lâu, khi tu luyện Thiên Phù Kinh, Ngô Bình đã luyện được tiên nguyên. Chẳng qua loại tiên nguyên ấy và tiên nguyên bây giờ có rất nhiều khác biệt. Song kinh nghiệm trước đó đã giúp tốc độ tu luyện tiên nguyên của anh nhanh hơn rất nhiều.

Trong Thần Tiên Kinh nhận định rằng, bắt đầu từ lúc tiên nguyên mới sinh ra, đã có thể quyết định tương lai của một Thần Tiên đi được bao xa, nên anh đã định phẩm cấp cho tiên nguyên.

Mạnh nhất là tiên phẩm chí tôn, sau đó là hoàng phẩm, vương phẩm, sau đó nữa là cửu phẩm đến nhất phẩm, trong đó, cấp bậc cao nhất dưới vương phẩm là nhất phẩm.

Lúc ở Đẩu Hư thần vực, Ngô Bình nghe người ta nói rằng phẩm chất tiên nguyên chỉ cần đạt trên ngũ phẩm đã được xem là thượng thừa, tứ phẩm trở lên là thiên tài. Nếu có người đạt đến tam phẩm hoặc nhị phẩm thì sẽ được Thần tộc bồi dưỡng trọng điểm. Còn tiên nguyên nhất phẩm chắc chắn là tài năng trời ban, tương lai xán lạn.

Có điều bây giờ Ngô Bình chưa thể kiểm tra tiên nguyên của mình. Nhưng anh cảm thấy mình cũng phải được vương phẩm, hoàng phẩm. Anh đi trên con đường của riêng mình, không quá xem trọng Thần Tiên Kinh, có được vương phẩm thật ra là tốt lắm rồi.

Mới đó mà anh đã tu luyện ở vùng thử luyện được nửa tháng. Anh cũng thuận lợi tu luyện đến cảnh giới nhỏ thứ ba. Dĩ nhiên, Thanh Minh cũng có thu hoạch. Nhờ tiến hoá nhanh chóng, bây giờ thực lực của Thanh Minh tuy không thể sánh với Ngô Bình, nhưng đã mạnh hơn Ngô Bình lúc chưa trở thành người hoà hợp.

Xa nhà một thời gian, anh nói với Chu Ngọc Nhan một tiếng rồi quyết định về đế quốc Thiên Võ xem thử. Anh kích hoạt phù văn trong tay, ánh sáng loé lên, cơ thể anh liền xuất hiện ở đại lục Côn Luân, hoàng cung đế quốc Thiên Võ gần đó.

Vừa quay về, anh đã ngửi được mùi máu tanh nồng nặc từ hoàng cung. Sắc mặt anh tối sầm, chỉ trong nháy mắt đã vào trong cung.

Đường Tử Di đang xử lý chính sự. Thấy có người lạ xông vào, cô ấy định quát mắng, nhưng lòng chợt giật thót, bèn hỏi: “Huyền Bình?”

Ngô Bình gật đầu: “Anh đổi dung mạo, đừng làm ầm ĩ”.

Đường Tử Di yên tâm hơn hẳn: “May mà anh không sao, nếu không thì em cũng không biết nên làm thế nào”.

Ngô Bình hỏi: “Tử Di, sao hoàng cung lại nồng mùi máu như vậy?”

Đường Tử Di đáp: “Dạo này xảy ra mấy cuộc tạo phản, tuy đã bị vệ binh xử lý, nhưng vẫn chết rất nhiều người”.

Ngô Bình hỏi: “Ai làm phản?”

“Nhiều lắm. Mấy ngày trước người của Lý thị ủng hộ một vị vua mới, còn lôi kéo rất nhiều tướng quân đến ép vua thoái vị. May mà anh đã sắp xếp từ trước, cuối cùng Hỉ Bảo đã ra mặt và trấn áp lần phản loạn này”.

Ngô Bình hỏi lại: “Người của Lý thị?”

Đường Tử Di nói: “Vâng, lúc đó em cũng rất kinh ngạc. Sau khi làm Hoàng đế, anh đã vô cùng chiếu cố Lý thị, phong quan rất nhiều, còn thưởng nhiều đất đai khoáng sản, vậy mà họ vẫn chưa thoả mãn”.

Rồi cô ấy hỏi: “Huyền Bình, anh có biết người mà họ ủng hộ là ai không?”

Ngô Bình bảo: “Là ai?”

Đường Tử Di đáp: “Người này cùng lứa với anh, hai người có chung một vị Huyền tổ”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Người đó đâu rồi?”

“Tạm giam ở thiên lao. Em chờ anh về xử lý chuyện này”.

Im lặng vài giây, Ngô Bình hỏi: “Ý kiến của ông nội thế nào?”

“Ông nói mọi chuyện do em quyết định”.

Ngô Bình bảo: “Nếu ông nội đã không nói gì thì nên làm thế nào cứ làm thế ấy đi. Có điều, chuyện người nhà mình phản bội hơi kỳ quặc, anh phải hỏi rõ ràng”.

Lúc này, Vân Tịch tiến vào. Thấy Ngô Bình, cô ấy liền vui vẻ hỏi: “Huyền Bình, anh về khi nào thế?”

Ngô Bình đáp: “Vừa về thôi. Kiếm pháp của em hình như lại đột phá nhỉ?”

Vân Tịch tu luyện Phản Thiên Cực Kiếm Kinh. Mấy ngày trước cô ấy bế quan, không ngờ vừa xuất quan, tu vi đã tăng rất nhiều.

“Em luyện đến tầng mười bốn rồi”.

Ngô Bình đáp: “Ừ, tốt lắm, lát nữa anh sẽ giúp em nâng cao tư chất”.

Tán gẫu vài câu, Ngô Bình len lén đi thăm con. Bây giờ anh có tướng mạo thế này nên không tiện gặp con, chỉ có thể đứng ngắm từ xa.

Đến tối, Ngô Bình nâng cao tư chất cho Vân Tịch, giúp cô ấy giải trừ xiềng xích gen.

Chờ đến khi Vân Tịch bế quan, anh đi gặp thiên chủ Thanh Tuyết.

Bây giờ thiên chủ Thanh Tuyết cũng đạt cảnh giới Đoạt Thiên. Ngô Bình nói: “Thanh Tuyết, bây giờ tôi sẽ truyền Thần Tiên Kinh cho cô, chắc chắn cô rất có hứng thú”.

Thiên chủ Thanh Tuyết hỏi: “Thần Tiên Kinh?”

Ngô Bình gật đầu, nói rõ mọi chuyện. Nghe xong, thiên chủ Thanh Tuyết khẽ thở dài: “Đúng vậy, với cách tu luyện này, thực lực sẽ mạnh hơn”.

Ngô Bình nói: “Tình trạng bây giờ của cô rất hợp tu luyện Thần Tiên Kinh”.

Thiên chủ Thanh Tuyết bảo: “Cậu đến rất đúng lúc, có chuyện này cần nói với cậu”.

Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Thiên chủ Thanh Tuyết đáp: “Đại tai hoạ, sắp bắt đầu rồi”.

Ngô Bình giật mình: “Đại tai hoạ là gì?”

Thiên chủ Thanh Tuyết nói: “Cứ cách mười tám nghìn năm sẽ xảy ra tiểu tai hoạ một lần. Khi tiểu tai hoạ xảy đến, trật tự vũ trụ sẽ hỗn loạn, sinh linh biến đổi. Trong những trận tiểu tai hoạ sẽ có hơn một nửa sinh linh chết đi. Sau mười hai lần tiểu tai hoạ sẽ xuất hiện một trận đại tai hoạ. Trong đại tai hoạ, số lượng sinh linh sẽ giảm hơn hơn chín mươi phần trăm, trật tự được sắp xếp lại, Thiên Đạo hỗn loạn, thần và tiên cũng trở lại làm sinh linh bình thường”.

Ngô Bình giật cả mình: “Nghiêm trọng vậy! Thế đại tai hoạ sẽ kéo dài bao lâu?”

Thiên chủ Thanh Tuyết đáp: “Bình thường đại tai hoạ sẽ kéo dài khoảng ba mươi năm. Trước khi đại tai hoạ xảy đến sẽ có dấu hiệu. Bây giờ có nhiều thế giới đã xuất hiện dấu hiệu của đại tai hoạ rồi. Ngắn thì một tháng, dài thì một năm, đại tai hoạ chắc chắn sẽ đến!”

Ngô Bình hỏi: “Sao ngoài kia chẳng có phong thanh gì về chuyện này?”

Thiên chủ Thanh Tuyết khẽ thở dài: “Dĩ nhiên là không có. Vì những người biết chuyện đều là những sự tồn tại đỉnh cấp nhất. Trong kế hoạch của họ, đại lục Côn Luân có lẽ sẽ là nơi bị vứt bỏ”.
Chương 1772: Đại tai hoạ

Ngô Bình hỏi: “Vứt bỏ đại lục Côn Luân?”

Thiên chủ Thanh Tuyết gật đầu: “Những kẻ mạnh từng trải qua đại tai hoạ đã có kinh nghiệm và sách lược ứng phó, chỉ cần chủ động giết chết một nhóm sinh linh, sức uy hiếp của đại tai hoạ đối với họ sẽ giảm đến mức thấp nhất. Đại đa số sinh linh trên đại lục Côn Luân đều sẽ bị tiêu diệt. Không chỉ đại lục Côn Luân, cả Khuyên giới sẽ thương vong hơn chín mươi phần trăm”.

Ngô Bình rơi vào im lặng. Những nghi vấn ngày trước, cuối cùng anh cũng thông suốt rồi.

Thiên chủ Thanh Tuyết bảo: “Huyền Bình, chúng ta phải sớm chuẩn bị”.

Ngô Bình hỏi: “Cô có đề nghị gì không, Thanh Tuyết?”

Thiên chủ Thanh Tuyết đáp: “Đem theo những gì đem theo được, rời xa nơi này”.

Ngô Bình nói: “Nhưng nếu tôi mặc kệ, loài người sẽ chết rất nhiều. Tôi là Thánh nhân, bảo vệ họ là trách nhiệm của tôi!”

Thiên chủ Thanh Tuyết khẽ thở dài: “Tôi hiểu. Nhưng đứng trước đại tai hoạ, ngay cả những sự tồn tại hùng mạnh còn phải xuôi theo tình thế, cậu có thể thay đổi được gì chứ?”

Ngô Bình nghiêm nghị: “Bất luận thay đổi được bao nhiêu, tôi cũng sẽ làm”.

Thiên chủ Thanh Tuyết thở dài: “Được rồi, nếu cậu đã chọn cách đó, tôi sẽ dốc lòng ủng hộ. Sắp tới, cậu phải làm một số chuyện”.

Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì?”

Thiên chủ Thanh Tuyết nói: “Nâng cao tu vi. Khi thực lực vững mạnh mới có thể đủ sức chống chọi khi gặp phải biến số trong tương lai. Đặc biệt là, cậu nhất định phải đột phá đến cảnh giới Thiên Mệnh. Nghe nói chỉ có tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh mới đủ tư cách chống lại đại tai hoạ!”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi đang tiến đến ải cuối cùng của cảnh giới Đoạt Thiên. Sau khi đột phá, tôi sẽ có thể thăng đến cảnh giới Thiên Mệnh”.

Trong cảnh giới của Địa Tiên, sau giai đoạn Đoạt Thiên còn có giai đoạn Thiên Mệnh. Nhưng từ xưa đến nay rất ít người đạt đến, về cơ bản là chưa từng có ai đạt đến.

Thiên chủ Thanh Tuyết bảo: “Tôi lại cảm thấy đại tai hoạ là một bước ngoặt đối với cậu. Tôi luôn cảm thấy cảnh giới Đoạt Thiên không thể làm được, dù sao thì tiền đề chống lại Thiên Đạo là có năng lực vượt trội. Dù có là Đại Đạo Tôn cũng chưa chắc đủ sức làm được, đúng không?”

Lòng Ngô Bình thoáng lay động: “Ồ, ý cô là, khi Thiên Đạo tái thiết, tôi có thể thừa cơ Đoạt Thiên?”

Thiên chủ Thanh Tuyết gật đầu: “Tôi từng đọc được một ý kiến tương tự trong một quyển sách cổ. Mỗi lần đại tai hoạ xảy đến, đều sẽ sinh ra một nhóm kẻ mạnh siêu cấp. Tôi nghi ngờ bọn họ nhân cơ hội đó đột phá cảnh giới Đoạt Thiên”.

Ngô Bình bảo: “Cô nói vậy cũng rất có lý. Khi Thiên Đạo tái cấu trúc, Thiên Đạo sẽ có khuyết điểm, có sơ hở. Khi đó, tôi có thể nhân kẽ hở ấy để Đoạt Thiên!”

Thiên chủ Thanh Tuyết đáp: “Ừ, trong nguy cơ luôn tiềm ẩn cơ hội. Nhưng đại tai hoạ nguy hiểm ở chỗ, việc tái cấu trúc của Thiên Đạo rất có thể ảnh hưởng đến tâm trí con người, một số người vốn trung thành với cậu có khả năng sẽ phản bội cậu. Người có thực lực như chúng ta có thể bị ảnh hưởng nặng nề, những chuyện này phải cân nhắc kỹ”.

Ngô Bình nói: “Không sao, gặp chuyện gì thì xử lý thôi. Thanh Tuyết, bây giờ tôi sẽ truyền Thần Tiên Kinh cho cô!”

Đợi thiên chủ Thanh Tuyết bế quan, Ngô Bình gọi Hoả Hoàng Nhi, Lý Nguyên Tượng, cùng kỳ, kỳ lân đế, chúc long, Tiểu Hoàng Long đến.

Thời gian vừa qua, Tiểu Hoàng Long luôn uống Thuần Huyết Đan, đã trải qua hai lần biến đổi, bây giờ năng lực đã đạt cấp Đại Đạo Quân và vẫn đang tăng rất nhanh.

Thực lực của cùng ký và chúc long tăng nhanh nhất, vì chúng ràng buộc với Ngô Bình, là thú bảo vệ của anh. Ngô Bình mạnh lên, tất nhiên chúng cũng mạnh lên.

Chức trách chủ yếu của bốn con thú là bảo vệ người nhà của Ngô Bình, vậy nên anh sẽ thăng cấp cho chúng bất cứ giá nào.

Năng lực của Hoả Hoàng Nhi và Lý Nguyên Tượng đã rất mạnh rồi. Dù Ngô Bình vắng mặt, cả hai vẫn có thể bảo vệ đế quốc Thiên Võ.

“Bố ơi, sao bố lại biến thành tướng mạo này?”, Hoả Hoàng Nhi cười hỏi.

Ngô Bình nói: “Giờ bố đang gặp rắc rối, không thể gặp người khác với gương mặt thật. Hoàng Nhi à, bố sẽ phong cho con làm Hoả Hoàng công chúa. Nếu Hoàng hậu có chuyện, con có thể ra tay giúp đỡ”.

Hoả Hoàng Nhi đáp: “Bố cứ yên tâm, con nghe lời bố mà”.

“Hỉ Bảo”, Ngô Bình nói với Lý Nguyên Tượng: “Sau này con sẽ là Trấn quốc vương. Nếu trong cung gặp nạn, con có thể điều binh cứu viện bất cứ lúc nào. Nếu có kẻ phản loạn, con không cần nương tay, cứ trực tiếp giết chết!”

Lý Nguyên Tượng đáp: “Bố, ai dám ức hiếp chúng ta, con sẽ tiêu diệt kẻ đó!”

Ngô Bình rất hài lòng: “Các con đều lớn rồi. Em trai, em gái cần các con bảo vệ. Sau này không được ham chơi, phải cố gắng tu hành”.

Dặn dò một hồi, anh chờ đến tối mới đến thiên lao, gặp kẻ cùng họ đã tạo phản.

Đối phương còn trẻ, trông chỉ mới mười chín, hai mươi, lúc này đang thất vọng ngồi trong nhà lao, ánh mắt thẫn thờ.

Đột nhiên cửa phòng giam mở ra. Thấy một người trạc tuổi đeo xiềng xích bước vào, anh ta sửng sốt hỏi: “Anh là ai?”

Ngô Bình khẽ thở dài: “Tôi giống anh, làm phản, bị nhốt vào đây”.

Anh ta rất khó hiểu: “Sao anh không bị giam ở phòng khác?”

Ngô Bình đáp: “Tôi nghe họ nói ngày mai hai chúng ta sẽ cùng bị chém đầu nên mới giam chung phòng”.

Đối phương lập tức sợ hãi, lặng lẽ rơi nước mắt.

Ngô Bình thở dài: “Anh bạn cũng họ Lý nhỉ?”

Anh ta gật đầu: “Tôi và Hoàng đế có cùng cụ kỵ”.

Ngô Bình nói: “Thế chúng ta giống nhau, tôi và anh ta cũng có cùng cụ kỵ. Hầy, do tôi ngu ngốc, bị người ta lợi dụng”.

Đoạn anh hỏi: “Anh tên gì?”

Anh ta đáp: “Lý Thừa n”.

Ngô Bình hỏi: “Thừa n, sao anh cũng đi đến bước đường này vậy? Chẳng lẽ cũng có kẻ hãm hại anh?”

Lý Thừa n nghiến răng: “Là chú họ của tôi. Ông ta bảo bây giờ Hoàng đế vắng mặt, chúng ta cũng mang họ Lý, đất phong rộng lớn, có binh lính lại có tiền, tại sao không vào cung làm Hoàng đế? Tôi chẳng biết gì cả, chỉ cảm thấy ông ta nói cũng có lý, thế là cùng tạo phản”.

Ngô Bình thở dài: “Chúng ta giống nhau rồi, tôi cũng bị một vị trưởng bối lừa, bảo là đưa tôi lên làm Hoàng đế gì đó. Tôi nhổ vào! Bọn họ lợi dụng tôi thôi. À phải, chú họ của anh đã bị bắt chưa?”

Lý Thừa n nói: “Sau khi tôi bại trận, cả nhà ông ta đều biến mất, chắc là bỏ trốn trước rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Không ai giúp anh sao?”

Lý Thừa n bảo: “Nếu chỉ có chú họ thì tôi chưa chắc dám tạo phản. Còn một người nữa, tên là Lý Trí, vô cùng thông minh. Lý Trí nói chuyện gì, tôi cũng hiểu ra ngay. Vì nghe Lý Trí nói, tôi mới dao động”.

Ngô Bình gật gù: “Thế à? Vậy Lý Trí cũng bị bắt rồi sao?”

Lý Thừa n thở dài: “Cũng thoát rồi”.

Ngô Bình nói: “Lý Trí này có thể hãm hại người khác đấy. Trên người anh có món đồ gì của kẻ đó không?”

Lý Thừa n ngẩn ra: “Đồ gì cơ?”

Ngô Bình cười đáp: “Đồ vật gì cũng được. Chỉ cần có đồ, tôi sẽ giúp anh tìm ra kẻ đó”.

Lý Thừa n khẽ thở dài: “Bây giờ tìm ra cũng vô ích, dù gì cũng sắp bị chém rồi”.

Ngô Bình nói: “Chưa chắc. Nếu tìm được Lý Trí thì kẻ đó chính là chủ mưu, anh có thể giữ được mạng”.

Đôi mắt Lý Thừa n sáng lên: “Thật sao?”

Ngô Bình đáp: “Tôi cũng chuẩn bị gọi quân sư kia ra, như vậy sẽ không cần chết nữa”.

Lý Thừa n vội vã lấy ra một sợi dây thừng: “Đây là thứ mà Lý Trí để lại cho tôi, bảo rằng chỉ cần tôi đem nó theo, Lý Trí sẽ tìm được tôi”.

Ngô Bình cầm lấy sợi dây thừng, cảm nhận khí tức trên đó rồi biến mất ngay lập tức.

Lý Thừa n ngẩn ra. Người đâu mất rồi?

Giây tiếp theo, Ngô Bình đã xuất hiện ở một thành phố thuộc cực Bắc của đế quốc Thiên Võ. Anh bay trên cao và quét mắt nhìn, phát hiện ra người mà mình cần tìm đang ở trong một ngôi viện!
Chương 1773: Tìm được Lý Trí

Ngô Bình dừng bước trước cổng nhà, gõ cửa vài cái.

Một cậu nhóc mở cửa ngó ra hỏi: “Anh tìm ai?”

Anh cười đáp: “Anh đến gặp một người bạn”, nói rồi anh thong thả bước thẳng đến sảnh.

Lúc này có ba người đang cười nói vui vẻ trong sảnh lớn. Một trong số đó có khí tức giống với dây thừng, chắc hẳn chính là Lý Trí.

Thấy có người xông vào, ba người kia giật mình đồng loạt hô lên: “Mày là ai?”

Ngô Bình khẽ mỉm cười: “Chúng mày tạo phản xong còn định chạy hả? Tao là người đến bắt chúng mày về!”

Lý Trí cười lạnh: “Chỉ dựa vào một mình mày mà đòi bắt bọn tao sao?”

“Ầm ầm!”

Thanh Minh thả chút khí tức ra ngoài, ba người kia lập tức không chịu nổi, nhao nhao quỳ rạp xuống.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Bây giờ chúng mày còn nghi ngờ thực lực của tao nữa không?”

Lý Trí hoảng hồn cầu xin: “Có gì từ từ nói. Chỉ cần anh chịu tha cho bọn tôi một con đường sống, tôi có thể cho anh lợi ích lớn!”

Anh ngồi xuống ghế ung dung nhìn xuống ba người đang quỳ kia: “Bây giờ tao cho chúng mày một cơ hội sống. Nói cho tao biết ai đã sai chúng mày dụ dỗ Lý Thừa Ân tạo phản?”

Lý Trí đảo mắt giảo hoạt nói: “Bọn tôi chỉ cầu phú quý. Không có ai sai bọn tôi làm vậy”.

“Không nói hả? Được thôi”.

Ngô Bình giơ tay, một tia sáng màu tím bay thẳng vào giữa trán Lý Trí. Thanh Minh nhanh chóng nắm quyền khống chế ý chí của hắn ta. Ánh mắt của hắn ta trở nên ảm đạm, ngoan ngoãn quỳ xuống.

Ngô Bình tra hỏi: “Ai là kẻ đứng sau chuyện này?”

Lý Trí đáp: “Một vị Bán Thần có thực lực rất khủng bố nói sau khi thành công sẽ cho tôi nhiều lợi ích, còn giúp tôi trở thành Bán Thần”.

Ngô Bình ra lệnh: “Bây giờ mày liên lạc với người đó đi”.

Lý Trí thành thật trả lời: “Tôi không thể liên lạc được, chỉ người đó liên lạc được với tôi thôi”.

Ngô Bình lại hỏi: “Hai người này là ai?”

Lý Trí nói: “Một người là chú họ, người còn lại là anh họ của Lý Thừa Ân”.

Ngô Bình nhìn sang, hai người kia tức thì hốt hoảng chủ động khai báo: “Tha mạng! Chúng tôi cũng bị tên Bán Thần kia lợi dụng, xin đừng giết chúng tôi!”

Anh bình thản nói: “Yên tâm, trước khi tìm được tên Bán Thần đó, các người chưa chết được đâu”, nói rồi anh ném cả ba người họ vào Động Thiên để tiện giám sát.

Sau khi bắt được bọn họ, anh tới thần thổ thông thiên. Anh bí mật theo dõi Huyền Nguyên Môn hồi lâu, thấy mọi thứ vẫn yên ổn thì không hiện thân mà đi thẳng tới điện Xích Minh.

Anh vừa bước vào đã nghe thấy giọng nói của Linh Nhược: “Tốt lắm, cậu đã tu luyện Xích Minh Bản Nguyên Kinh thành công”.

Ngô Bình hỏi: “Linh Nhược, cô bảo tu luyện xong sẽ có thưởng mà?”

Linh Nhược đáp: “Xích Minh là kỷ nguyên trong quá khứ, muốn tái hiện lại chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của thiên tài giống như cậu. Mỗi một kỷ nguyên đều để lại ấn ký trong vũ trụ, tồn tại vĩnh viễn không bao giờ biến mất. Cậu tu luyện được Xích Minh Bản Nguyên Kinh thì sẽ có được Xích Minh Thiên Phù. Đây chính là phần thưởng”.

Anh tò mò: “Xích Minh Thiên Phù có tác dụng gì?”

Linh Nhược giải thích: “Phù này có thể huy động toàn bộ sức mạnh Xích Minh có trong vũ trụ. Nếu cậu đủ giỏi thì sau này sẽ trở thành chủ nhân của Xích Minh”.

Ngay sau đó, không gian xung quanh bỗng nứt vỡ. Một tấm phù khổng lồ màu đỏ rực rỡ xuất hiện, vô cùng kỳ diệu. Nó dài mấy triệu dặm, rộng triệu dặm, dày trăm nghìn dặm, tỏa sáng chói lọi.

Thanh Minh đột nhiên lên tiếng: “Nếu ăn nó, thực lực của tôi sẽ nhanh chóng đột phá, mạnh hơn bây giờ rất nhiều!”

Ngô Bình bất ngờ hỏi: “Ngươi muốn hấp thu sức mạnh Xích Minh sao? Nhưng ta không yên tâm, lỡ ngươi bị phản phệ thì ta thiệt à?”

Thanh Minh khẳng định chắc nịch: “Chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện đó. Anh rất mạnh. Tôi đồng ý trở thành một phần sức mạnh của anh, để anh luyện hóa”.

Ngô Bình hỏi lại: “Bây giờ ngươi chịu để ta luyện hóa rồi sao?”

Thanh Minh dứt khoát nói: “Đúng vậy”.

Anh suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: “Tốt lắm, bắt đầu đi!”

Sức mạnh của anh hòa vào tia sáng màu tím, dung hợp với nó rồi tái tạo lại. Có sự phối hợp của Thanh Minh, quá trình luyện hóa vô cùng thuận lợi. Chưa đầy nửa tiếng sau, anh đã cảm nhận được mình mạnh hơn một chút. Thanh Minh đã bị anh khống chế hoàn toàn.

“Ra!”

Anh quát khẽ một tiếng. Thanh Minh lập tức hóa thành hình người giống với anh, chỉ có điều da mặt là màu tím.

Anh giấu Thanh Minh ở trong người để có thể tiếp tục che giấu khí tức khỏi Thiên Đạo.

Thanh Minh mỉm cười bắt lấy tấm phù đỏ rực kia. Tấm phù thu nhỏ dần rồi hóa thành một tia sáng khắc sâu vào trong cơ thể anh ta.

Thanh Minh từng là một trong số những người mạnh nhất vũ trụ. Tuy anh ta không thích ứng được với vũ trụ mới nhưng thực lực vẫn còn nguyên đó. Anh ta hấp thụ Xích Minh Thiên Phù xong, toàn bộ ấn ký và nguồn năng lượng còn sót lại của kỷ nguyên Xích Minh trong vũ trụ đều lao về phía anh ta.

Ngô Bình cảm thấy sức mạnh của Thanh Minh không ngừng tăng lên, sự hấp thụ sức mạnh Xích Minh ngày càng mạnh mẽ. Khoảng một phần năm nguồn sức mạnh này đi vào cơ thể của Ngô Bình, còn lại đều thuộc về Thanh Minh.

Nguồn năng lượng của kỷ nguyên Xích Minh đã trở thành một phần năng lượng của vũ trụ. Tuy nó không có ý nghĩa to lớn gì với toàn bộ vũ trụ, nhưng đối với một tu sĩ nhỏ bé thì nó vẫn rất khủng khiếp, sức người cũng không thể chống đỡ được.

“Thật thoải mái! Sức mạnh được khôi phục rồi”, Thanh Minh vui vẻ hô lên.

Ngô Bình nói: “Bây giờ ngươi mạnh hơn cả ta rồi”.

Thanh Minh khen ngợi: “Sức mạnh Xích Minh này được đấy, có nhiều thủ đoạn thần kỳ lắm. Sau này anh muốn đánh ai cứ bảo tôi ra tay”.

Linh Nhược ngạc nhiên nói: “Không ngờ cậu lại thu phục được sinh vật mạnh mẽ như vậy ở bên ngoài vũ trụ”.

Ngô Bình hỏi: “Linh Nhược, cô còn công pháp tiếp theo nào không?”

Linh Nhược đáp: “Phải đợi cậu hấp thụ hết sức mạnh Xích Minh mới có thể tu luyện tiếp được”.

Anh biết không có gì để xin, bèn đi tìm Hỗn Thiên Đạo Quân.

Cơ Tiên Bằng đang tu luyện ở nhà thì thấy anh tới, vui vẻ cười bảo: “Cậu đến từ lúc nào vậy?”

Ngô Bình đáp: “Em ở lại điện Hỗn Thiên một lúc rồi. Cơ đại ca, em nghe nói Thần tộc đã xâm nhập vào thần thổ thông thiên phải không?”

Cơ Tiên Bằng gật đầu nói: “Bây giờ Thông Thiên sư huynh đã trở thành Thần tộc. Bọn họ cũng gửi lời mời đến anh nhưng anh chưa đồng ý”.

Ngô Bình hỏi: “Anh nghĩ mục đích của Thần tộc là gì?”

Cơ Tiên Bằng đáp: “Nghe bọn họ nói là có một vài Thần Tiên trong Thần tộc muốn tới đây tu hành”.

Anh thầm nghĩ, Thần Tiên Kinh do Vĩnh Hằng Đạo Tôn sáng tạo ra đang ở đây. Chẳng lẽ đám Thần Tiên kia muốn đoạt được truyền thừa của Vĩnh Hằng Thiên Tôn nên mới tìm cách giành quyền kiểm soát nơi này?

Cơ Tiên Bằng trấn an: “Cậu đừng lo, chỉ cần có thể trở thành Thần Tiên, Thần tộc sẽ không làm khó chúng ta”.

Ngô Bình gặng hỏi: “Cơ đại ca có biết phải làm gì mới có thể trở thành Thần Tiên không?”

Cơ Tiên Bằng đáp: “Thần tộc mở một Thần Tiên Quán tại thần thổ thông thiên. Mọi tu sĩ đều có thể đến đó để kiểm tra. Chỉ cần đột phá đến cảnh giới Thần Tiên là có thể được nhận thân phận Thần tộc”.

Ngô Bình hiếu kỳ dò hỏi: “Anh thử chưa?”

Cơ Tiên Bằng nói: “Muốn trở thành Thần Tiên phải có công pháp của Thần Tiên, làm sao anh làm được? Trước mắt chỉ có thể nghĩ cách để trở thành Thần tộc đã”.

Ngô Bình kể ra: “Em nghe nói Thần tộc có thể mua được bằng tiền”.

Cơ Tiên Bằng cười bảo: “Đúng vậy, nhưng tiếc là anh không muốn bỏ ra số tiền này. Nếu cậu trở thành Thần Tiên, anh sẽ chuyển điện Hỗn Thiên này sang danh nghĩa của cậu”.

Ngô Bình giật mình hỏi: “Thần tiên còn có đặc quyền như vậy sao?”

Cơ Tiên Bằng nói: “Đám Thần tộc kia nói vậy thì chắc là không sai đâu”.

Ngô Bình mỉm cười: “Vậy thì em phải đến Thần Tiên Quán thử một phen mới được!”
Chương 1774: Chứng nhận Thần Tiên

Cơ Tiên Bằng nói: “Để anh đi với cậu một chuyến”.

Sau đó, hai người đi đến Thần Tiên Quán trong thần thổ thông thiên. Nơi đây được xây dựng trên một ngọn núi cao không người. Dù sao thì số lượng Thần Tiên cũng quá ít ỏi, không có mấy ai đến đây kiểm tra.

Người gác ngoài cổng là một gã Bán Thần, đầu vuông tóc tím. Gã ta nói: “Phí kiểm tra năm triệu thần tệ”.

Cơ Tiên Bằng đang định hỏi thần tệ ở đâu ra thì Ngô Bình đã nhanh tay lấy ra.

Gã Bán Thần kia nhận tiền xong lập tức tươi cười. Thực ra phí kiểm tra chỉ có hai triệu, ba triệu kia để gã ta bỏ túi riêng. Gã ta lên tiếng: “Vào đi”.

Ngô Bình đi vào phòng kiểm tra, Cơ Tiên Bằng chỉ có thể chờ ở ngoài.

Bên trong phòng có một sàn đấu hình bát giác. Ngô Bình vừa bước lên đã bị một cái ống hình trụ chụp xuống, nhốt anh ở bên trong.

Sau đó, một luồng năng lượng khuấy đảo trong cơ thể anh, khiến Tiên Nguyên bị kích thích theo.

Mấy phút sau, ống trụ tự động nâng lên. Bên người anh xuất hiện một tia sáng, đồng thời bên tai vang lên một giọng nói.

“Cảnh giới Thần Tiên thứ ba, hoàn thành kiểm tra”.

Gã Bán Thần gác cửa ở ngoài vội vàng đi vào, thái độ tươi cười niềm nở hơn hẳn: “Anh chính là Thần Tiên đầu tiên ở thần thổ thông thiên này, thật đáng chúc mừng!”

Ngô Bình đáp: “Tôi là môn chủ của Huyền Nguyên Môn. Bây giờ Huyền Nguyên Môn đã là môn phái của Thần Tiên, chắc hẳn sau này sẽ không bị làm khó nữa chứ?”

Gã Bán Thần cười nói: “Tất nhiên rồi. Sau này Huyền Nguyên Môn sẽ tương đương với thế lực của Thần tộc. Để tôi đăng ký cho anh!”.

Gã ta lấy một quyển sổ ra, vẽ chân dung của Ngô Bình và viết tên anh lên đó rồi đưa cho anh một chiếc huy hiệu. Kể từ giờ trở đi Ngô Bình chính là Thần Tiên, tức là tu sĩ Tiên Đạo của Thần tộc. Vậy nên anh cũng đương nhiên có tư cách Thần tộc, trở thành hậu duệ của Thần tộc.

Sau khi rời khỏi Thần Tiên Quán, Cơ Tiên Bằng cũng mừng thay cho anh: “Không ngờ cậu lại dễ dàng trở thành Thần Tiên như vậy, hâm mộ thật đấy”.

Ngô Bình đáp: “Lúc đăng ký em đã viết cả tên của Hỗn Thiên Điện ở dưới, không ai dám gây rắc rối với anh nữa đâu”.

Cơ Tiên Bằng chắp tay nói: “Cảm ơn chú em”.

Ông ấy chợt nghĩ tới điều gì đó, bèn bảo: “Anh nhớ ra một chuyện. Ở gần đây có một tòa Đấu Hư thần điện mới xây, nghe nói có thể dùng nó để đến thẳng Đấu Hư thần vực”.

Ngô Bình sáng rực hai mắt: “Thật sao? Tốt quá rồi”.

Anh chào tạm biệt Cơ Tiên Bằng rồi phi thẳng đến Đấu Hư thần điện. Tòa điện này không lớn lắm, trước cổng là một quảng trường khổng lồ với nhiều cột đá dựng đứng được điêu khắc rất tinh xảo.

Anh vừa đặt chân tới quảng trường đã bị một tu sĩ Thần tộc gọi giật lại hỏi: “Làm gì vậy?”

Anh giơ huy hiệu của mình ra: “Nghe nói thần điện đã xây xong, tôi đến xem thử”.

Gã Thần tộc kia lập tức khách sáo tươi cười: “Thì ra là Thần Tiên, ha ha. Thần điện mới xây xong được bảy ngày, bên trong có trận vận chuyển dẫn thẳng đến Đấu Hư thần vực. Anh cũng là tu sĩ đi ra từ thần vực sao?”

Ngô Bình đáp: “Phải, tôi là Thần Tiên của thành Thiên Nguyên”.

Người kia nói: “Vậy thì rất tiện cho anh. Trận vận chuyển này cách thành Thiên Nguyên gần lắm, chỉ có mấy chục nghìn dặm”.

Ngô Bắc dò hỏi: “Nghe nói lần này đến đây là để tìm kiếm truyền thừa của Vĩnh Hằng Đạo Tôn phải không?”

Gã Thần tộc cười đáp: “Anh cũng biết sao? Không sai, truyền thừa của Vĩnh Hằng Đạo Tôn ở đây, nghe nói một vài bảo vật của Đạo Tôn còn bị cất giấu ở đây. Các Tiên Vương quyết định thu nạp thế giới này về dưới trướng Thần tộc quản lý để dễ dàng thăm dò hơn”.

Ngô Bình cũng gật gù: “Trong thần thổ thông thiên có không ít điều kỳ bí, đúng là có thể thăm dò kỹ càng một phen”.

Gã Thần tộc kia lại hỏi: “Trận truyền tống ở đây chưa được dùng bao giờ, anh có muốn thử không?”

Ngô Bình hỏi: “Thu phí thế nào?”

Người kia đáp: “Một lần mất mười triệu thần tệ”.

Ngô Bình nhíu mày: “Cái giá này không rẻ”.

Người kia lại nói: “Anh là Thần Tiên mà, chắc không thiếu chút tiền này đâu chứ?”

Ngô Bình cũng muốn thử một lần nên quyết định bỏ tiền. Anh đi vào trận truyền tống giữa thần điện, một tia sáng lóe lên đưa anh đến thẳng Đấu Hư thần vực.

Trong lần trở lại này, anh đến Diệu Đan Lâu kiểm tra tình hình trước. Đây là tiệm thuốc do anh tự mở, nhờ Tống Tử Sơn kinh doanh hộ. Lần trước về anh đã luyện chế một lượng lớn đan dược, vậy mà bây giờ anh phát hiện phần lớn đã được bán hết. Tống Tử Sơn còn đang buồn bực.

Thấy anh về, ông ta mới có thể thở phào: “Cậu mà không về là chúng ta hết hàng để bán luôn đấy”.

Ngô Bình cười bảo: “Cháu về đúng lúc ha”.

Anh xem qua sổ sách một lượt, thấy lợi nhuận thu về rất khá, bèn luyện chế thêm.

Lần này đã có Thanh Minh trợ giúp, tốc độ luyện đan của anh nhanh hơn nhiều. Loại như Chính Hướng Thần Đan thì một lần có thể luyện được mấy trăm lò. Chỉ có điều khi luyện chế số lượng lớn thì khó luyện ra được đan dược đạt cấp đế phẩm, truyền kỳ mà chủ yếu chỉ là nhất phẩm.

Ngô Bình luyện chế đan dược suốt mấy ngày ròng rã, nguồn cung ứng của Diệu Đan Lâu không còn khan hiếm như trước nữa. Anh lại tranh thủ luyện chế thêm mấy loại đan dược quý giá hơn, tất cả đều khá khó tìm tại thần vực.

Bỗng một ngày trong lúc luyện đan, anh đột nhiên phát hiện có người liên lạc với Lý Trí ở trong Động Thiên.

Anh lập tức thả Lý Trí ra, bảo hắn ta trả lời cẩn thận. Đối phương hỏi hắn ta đang ở đâu, hắn ta bảo đang ở đế quốc Thiên Võ.

Đối phương yêu cầu hắn ta chuẩn bị người sẵn sàng để sai người tới đón.

Nghe vậy, ngô Bình lập tức quay về nơi ở cũ của Lý Trí ở đại lục Côn Luân.

Anh vừa dẫn Lý Trí về chưa được bao lâu thì đã có một tia sát khí bao trùm. Một thanh phi kiếm lao thẳng về phía đầu của Lý Trí.

Máu tươi bắn tung tóe. Lý Trí bị chém bay đầu, bỏ mạng tại chỗ. Ngô Bình tức tốc đuổi theo thanh phi kiếm kia.

Anh đuổi được một đoạn, thấy phi kiếm bay về phía thảo nguyên ở phía Bắc, cuối cùng dừng lại trên một gò đất.

Trên đó có một người đầu to gấp ba lần người thường, cơ thể lại gầy yếu. Hai mắt người đó rất to, con ngươi màu đỏ, khoác áo choàng màu đỏ.

Quái vật đầu to này thu kiếm định rời đi. Ngô Bình cất giọng hỏi: “Tại sao giết Lý Trí?”

Sự xuất hiện bất ngờ của anh khiến hắn ta giật mình hoảng loạn. Hắn ta nhìn chằm chằm anh đang bay lơ lửng, nghiêm nghị hỏi: “Anh là ai?”

Ngô Bình thản nhiên đáp: “Người tìm anh. Nói đi, ai sai anh giết Lý Trí?”

Quái vật đầu to cười lạnh: “Anh tìm tôi không sợ bị tôi lấy mạng sao?”

Anh tiến lên một bước, đứng đối diện hắn ta: “Giết tôi hả? Thử xem”.

Phi kiếm trong tay quái vật đầu to chợt lao tới ngực anh. Thế nhưng khi mũi kiếm còn cách anh chừng một mét thì khựng lại, không thể nhúc nhích. Quái vật đầu to dốc sức điều khiển, phi kiếm rung chuyển ác liệt nhưng vẫn không thể tiến lên.

Hắn ta khiếp đảm bỏ phi kiếm lại quay đầu bỏ chạy. Nào ngờ lại bị Ngô Bình tóm cổ, đập đầu xuống đất.

Dường như cả người hắn ta đều bị cắm sâu trong bùn đất. Hắn ta đau đớn mặt mũi trắng bệch: “Tha mạng!”

Ngô Bình: “Trả lời”.

Quái vật đầu to nói: “Tôi chỉ làm việc cho Thần Vương thôi, không liên quan gì đến tôi hết!”

Ngô Bình hỏi: “Anh là ai? Ở môn phái nào?”

Người kia đáp: “Tôi là Phùng Quỷ, trưởng lão của Âm Sơn Tông”.

“Thần Vương kia ở đâu?”, Ngô Bình tiếp tục tra hỏi.

Phùng Quỷ thành thật khai báo: “Thần Vương đang ở đảo Huyền Băng trong Bắc Hải”.

Ngô Bình ra lệnh: “Dẫn đường!”

Cứ như vậy, hắn ta dẫn anh bay dọc về phía Bắc của đại lục Côn Luân, đi vào vùng biển Bắc Hải!
Chương 1775: Thần tử Thần Cung

Cả Bắc Hải đều chìm trong băng tuyết. Trên đó có một hòn đảo rất lớn, diện tích bằng khoảng nửa Linh Xuyên, tên là đảo Huyền Băng.

Hai người vừa mới lên đảo đã cảm nhận được một luồng khí tức khủng khiếp tỏa ra. Một tòa núi băng sụp đổ, bên dưới lớp băng tuyết là chân thân của Thần Vương. Ông ta cao chừng chục nghìn mét, trông không khác gì con người, chỉ là mỗi bên mặt có ba lỗ tai. Con mắt cũng khác với mắt người. Đỉnh đầu không có tóc mà mọc vảy.

Thần Vương nhìn gã quái vật đầu to Phùng Quỷ: “Sao ngươi dám dẫn người ngoài lên đảo, chết đi!”

Dứt lời, cả người Phùng Quỷ bị đóng băng rồi nổ ầm một cái, biến thành cơn mưa tuyết đỏ.

Ngô Bình nhìn Thần Vương nói: “Ông sai người đối phó đế quốc Thiên Võ nhằm mục đích gì?”

Thần Vương cười phá lên: “Ngươi chỉ là một con người bé nhỏ mà dám đến tìm ta sao? Ai cho ngươi cái gan đó?”

Ngô Bình thản nhiên đáp: “Thần Vương là cái thá gì? Cho dù là Thần Đế ở trước mặt tôi cũng chỉ là rác rưởi!”

Cơ thể của anh bỗng nhiên biến lớn, trở thành một người khổng lồ cao hàng chục nghìn mét. Anh giơ tay đập Thần Vương ngã xuống lớp băng phía dưới. Sức mạnh Xích Minh khủng khiếp đánh vào người Thần Vương, đánh vỡ cả xương cốt và thần hồn của ông ta!

“Á!”, Thần Vương kêu gào thảm thiết. Nhưng đã quá muộn. Chỉ thoáng chốc Thanh Minh đã cướp hết toàn bộ sức mạnh của ông ta, chỉ giữ lại một tia chân linh ở bàn tay.

Tia chân linh kia biến thành Thần Vương phiên bản mini. Ông ta run rẩy nói: “Đừng giết tôi!”

Ngô Bình nói: “Vậy thì ngoan ngoãn trả lời tôi. Ai bảo ông ra tay với đế quốc Thần Võ?”

Thần Vương đáp: “Thần tử!”

Ngô Bình từng nghe Phi Hồng của Thần giới nói về Thần tử. Bọn họ có đia vị rất cao trong Thần tộc. Anh bèn hỏi: “Thần tử nào?”

Thần Vương trả lời: “Là Thần tử Bàn Nguyên. Thực lực của người đó rất mạnh, muốn luyện hóa cả đại lục Côn Luân để nâng cao cảnh giới”.

Ngô Bình lấy làm kinh ngạc: “Luyện hóa đại lục Côn Luân sao? Dã tâm thật lớn!”

“Người đó có thể khiến toàn bộ sinh vật trên đại lục Côn Luân trở thành Thần bộc của mình. Thần bộc càng đông thì thực lực của người đó càng tăng lên”.

Ngô Bình cười lạnh: “Nằm mơ giữa ban ngày!”

Anh lại hỏi: “Thần tử Bàn Nguyên này là ai?”

Thần Vương đáp: “Là Thần tử do Tử Dương Thần Cung thai nghén ra. Tử Dương Thần Cung là một trong số bảy Thần Cung lớn. Thần tử của họ có địa vị cực cao”.

Ngô Bình tò mò: “Ông có thân phận gì ở Thần giới?”

Thần Vương trả lời: “Tôi là Băng Hoang Thần Vương”.

“Tại sao Thần tử Bàn Nguyên có thể ra lệnh cho ông? Ông có quan hệ gì với Tử Dương Thần Cung?”

Băng Hoang Thần Vương đáp: “Tử Dương Thần Cung được hợp thành từ nhiều thế lực Thần tộc khác nhau. Tôi là thành viên của một thế lực trong số đó nên tôi không thể làm trái mệnh lệnh của Thần tử Bàn Nguyên”.

Ngô Bình lại tra hỏi kỹ càng. Về sau anh mới biết Thần Cung là nơi các cao thủ Thần tộc bồi dưỡng các thiên tài nòng cốt, mất rất nhiều tài nguyên. Vậy nên như Tử Dương Thần Cung phải mất ba năm mới bồi dưỡng ra một Thần tử, hơn nữa tỷ lệ thành công chỉ có 30% đến 50%. Trung bình phải mất tám năm mới có thể tạo ra một vị Thần tử.

Những Thần tử này đến từ các thế lực khác nhau. Bọn họ sẽ trở thành những lực lượng trung kiên sau này. Trong đó, Thần tử được chia làm ba cấp. Thần tử cấp cao vô cùng hiếm có, phải mất từ một đến hai trăm năm mới xuất hiện. Thần tử cấp trung thì khoảng hai đến ba mươi năm mới có. Phần lớn các Thần tử đều chỉ ở cấp thấp. Chỉ các Thần tử cấp trung mới được đặt tên, giống như Thần tử Bàn Nguyên chính là loại này, tên là Bàn Nguyên. Còn các Thần tử cấp thấp thì không có tên, chỉ được gọi theo họ.

Ngô Bình hỏi rất nhiều về Thần Cung. Quá trình tạo ra Thần tử rất nghiêm ngặt, phải lựa chọn ra một nghìn trẻ Thần tộc phù hợp từ mấy trăm triệu trẻ. Sau khi bồi dưỡng đến khoảng hai tuổi lại chọn ra một trăm trẻ ưu tú nhất, dồn nhiều tài nguyên bồi dưỡng cho họ hơn. Đợi đến khi bọn trẻ được năm tuổi sẽ chọn ra mười người đưa vào Thần Cung để dạy dỗ.

Mười trẻ Thần tộc này sẽ bị Thần cung đào thải dần dần. Nếu không may mắn thì có khi không giữ lại được ai. Còn lúc may mắn thì có thể chọn ra hai đến ba vị Thần tử trong một lần. Cơ chế bồi dưỡng Thần tử của Thần cung là lợi dụng hoàn cảnh đặc thù của gia tộc và tăng cường tiến hóa Thần tộc để sản sinh ra dòng máu Thần tộc mới. Vậy nên mỗi một Thần tử đều mang trong mình một dòng máu Thần tộc hoàn toàn mới. Đẳng cấp của Thần tử cũng được đánh giá dựa trên chất lượng huyết mạch của mỗi người.

Nghe đến đây, Ngô Bình không khỏi cảm thán. Thảo nào Thần tộc lại hùng mạnh như vậy. Hệ thống bồi dưỡng khổng lồ, phạm vi toàn diện, chi phí đắt đỏ như vậy. Nếu Nhân tộc cũng làm được điều này thì lo gì không có thiên tài?

Băng Hoang Thần Vương run rẩy nói: “Cái gì tôi biết tôi đều nói cả rồi, xin cậu tha cho tôi một mạng!”

Ngô Bình nhìn ông ta: “Thế lực của ông ở Thần giới có địa vị gì không?”

Băng Hoang Thần Vương đáp: “Gia tộc của tôi là thế lực Thần tộc hạng hai”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Tôi có thể tha cho ông, nhưng ông phải nghe lời. Từ nay về sau ông phải làm trâu làm ngựa cho tôi. Ông không chịu thì tôi sẽ giết ông luôn cho xong chuyện”.

Băng Hoang Thần Vương vô cùng do dự. Ông ta là Thần tộc cao quý, tất nhiên không muốn bị người khác khống chế. Nhưng nếu không đồng ý thì chỉ còn một con đường chết. Cuối cùng ông ta thở dài: “Tôi đồng ý phục vụ cậu!”

Ngô Bình nói: “Ông không cần cảm thấy ấm ức. Sau này ông sẽ rõ làm việc cho tôi là may mắn cả đời của ông”, dứt lời anh bảo Thanh Minh kiểm soát tâm trí của Băng Hoang Thần Vương.

Hiện giờ thực lực của Thanh Minh đã cực kỳ khủng bố, lại có thêm nhiều thủ đoạn kỳ diệu khác nên muốn khống chế một Thần Vương nho nhỏ là chuyện quá đơn giản.

Sau khi bị khống chế, Băng Hoang Thần Vương cung kính quỳ xuống: “Tham kiến chủ nhân!”

Ngô Bình ra lệnh: “Ông phải nhanh chóng báo cáo mọi động tĩnh của Thần tử Bàn Nguyên cho tôi. Nếu hắn ta đến đại lục Côn Luân thì phải báo ngay cho tôi biết”.

“Vâng!”

Anh để ông ta ở lại chốn cũ, còn mình thì quay về đế quốc Thiên Võ. Anh biết rõ kẻ lén lút đối phó đế quốc Thiên Võ không chỉ có mình Thần tử Bàn Nguyên mà còn nhiều thế lực khác. Anh muốn bắt từng tên một!

Ngô Bình trở về đúng lúc Đường Tử Di đang triệu tập mọi người bàn bạc, bầu không khí khá căng thẳng: “Huyền Bình, anh đến đúng lúc lắm. Dạo gần đây trong đế quốc Thiên Võ xuất hiện rất nhiều tu sĩ đột nhiên nổi điên giết hại dân lành, hành hung người khác. Hiện giờ chúng ta đã đánh chết vài trăm người, bắt giữ hơn nghìn người”.

Ngô Bình nhíu mày: “Sao lại có chuyện như vậy? Người bị nhốt ở đâu? Để anh đi xem!”

Anh vội vàng đi tới nhà tù giam giữ tu sĩ nổi điên. Đây là nhà tù đặc chế, cực kỳ vững chắc. Bên trong một phòng giam, một tu sĩ trung niên đang nép vào góc tường, miệng lẩm bẩm không ngừng, thỉnh thoảng lại run bần bật.

Anh quan sát hồi lâu rồi mở cửa bước vào.

Cửa phòng giam vừa bị mở ra, tu sĩ điên kia lập tức bổ nhào tới, mười ngón tay mọc ra móng tay sắc nhọn hung hăng tấn công anh.

Anh đè đối phương xuống đất. Móng tay của ông ta chọc vào người anh không những không gây xước xát gì mà ngược lại còn bị gãy mất.

Anh quan sát tỉ mỉ người tu sĩ điên ấy, phát hiện trên mặt đối phương ngập tràn vẻ điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu. Trong cơ thể ông ta có mấy tia khí tức cuồng bạo đang đối chọi nhau, thần hồn vô cùng hỗn loạn.

Bỗng anh tìm thấy một hòn thiên thạch trong nhẫn chứa đồ của ông ta. Hòn thiên thạch này tỏa ra năng lượng kỳ quái. Ngay khi ngón tay của anh tiếp xúc với nó, luồng năng lượng kỳ quái kia lập tức thẩm thấu vào trong cơ thể anh khiến cả thể xác và thần hồn của anh rơi vào trạng thái hỗn loạn. Thế nhưng trong sự hỗn loạn còn ẩn chứa cả cơ hội đột phá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK