Tiêu Vạn Long kinh ngạc, thực lực của tên này mạnh quá.
Ngô Bình ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vạn Long nói: “Tiêu Vạn Long, ông có tin một câu của tôi thôi có thể tiêu diệt cả nhà họ Tiêu không?”
Tiêu Vạn Long run rẩy, mặc dù ông ta đã là thiên tiên nhưng thiên tiên chẳng là khi ở trước mặt tiên điện Thiên Võ cả, nhưng tên này là đệ tử tiên điện Thiên Võ thật sao?
Tiêu Vạn Long nói: “Cậu nói mình là đệ tử tiên điện Thiên Võ, có chứng cứ không?”
Ngô Bình vung một quyền, chính là một quyền Phá Thiên, võ kỹ bát phẩm của tiên điện Thiên Võ.
Quyền ảnh đánh vào trong không trung khiến những đám mây trên trời cao lập tức tan ra, quyền ý kinh thiên động địa, khí tức đáng sợ khiến thiên tiên như Tiêu Vạn Long cũng run rẩy.
Ông ta biến sắc, không dám nghi ngờ bất cứ điều gì nữa, vì cũng chỉ có các thiên ngạo của thế lực siêu cấp mới có thể đánh được một quyền như thế.
“Tiêu Vạn Long xin chào cậu Ngô”.
Tiêu Biệt Ly ngơ ngác, cứ nghĩ Liễu Thiên Lang là giả, nhà họ Vân không có nơi chống lưng, bây giờ xem ra thân phận thật của anh ta càng khủng khiếp hơn, thiên tài tiên điện Thiên Võ.
Hắn cúi đầu xuống, run giọng nói: “Anh Ngô, trước đây tôi có đắc tội, xin anh tha tội”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tiêu Biệt Ly, đòn tôi vừa đánh ra là võ kỹ bát phẩm của tiên điện Thiên Võ, Phá Thiên Nhất quyền, anh nghĩ uy lực nó thế nào?”
Tiêu Biệt Ly run rẩy cả người nói: “Uy lực cực kỳ đáng sợ”.
Ngô Bình nói: “Đừng đến gây rắc rối cho Vân Châu, nếu không tôi sẽ dùng quyền này để đánh cho anh tan xương nát thịt”.
Tiêu Biệt Ly vội nói: “Vâng, tôi nhớ rồi”.
Ngô Bình lại nhìn Tiêu Vạn Long: “Nghe nói nhà họ Tiêu các ông có một bảo vật?”
Tiêu Vạn Long giật thót, thầm nói thôi xong, chẳng lẽ cậu ta muốn lấy món bảo vật này của nhà họ Tiêu? Ông ta nói: “Cậu Ngô, thật ra không phải bảo vật gì, chỉ là một món pháp khí thôi”.
Ngô Bình: “Vậy à?”
Tiêu Vạn Long thầm thở dài nói: “Mời cậu Ngô xem”.
Ông ta lấy một chiếc vòng tay ra, vòng tay này được làm từ một trăm lẻ tám viên ngọc châu đủ màu sắc, phóng ra sức mạnh tinh trần.
Nhìn thấy vòng tay này, Ngô Bình cảm nhận được kiếm hoàn của mình rung lên, sức mạnh tinh hà trong kiếm hoàng đã bị vòng tay này hút lấy.
Ngô Bình hỏi: “Pháp khí này có bán không?”
Tiêu Vạn Long ngây người nói: “Chuyện này…”
Ngô Bình: “Mặc dù pháp khí này của ông rất tốt nhưng ông không thể tế luyện nó, bán nó đi là lựa chọn tốt nhất”.
Tiêu Vạn Long do dự, ông ta không dám đắc tội với Ngô Bình, nhưng nếu bán thì lại lo Ngô Bình giở trò ép giá.
Ngô Bình như biết được suy nghĩ của ông ta bèn nói: “Ông có thể ra giá tùy ý, nếu thấy hợp lý tôi sẽ mua, còn không tôi cũng không ép buộc”.
Tiêu Vạn Long yên tâm, ông ta suy nghĩ rồi nói: “Vật này là bảo vật tổ truyền của nhà họ Tiêu, có thể triệu hồi sao băng oanh tạc mặt đất…”
Ngô Bình: “Ra giá đi”.
Tiêu Vạn Long cắn răng: “Năm trăm nghìn tiền bảo”.
Nhà họ Tiêu đang định phát triển ở Tiên Giới, rất thiếu tiền nên ông ta mới to gan ra giá năm trăm nghìn.
Nào ngờ Ngô Bình không thèm chớp mắt ném cho đối phương một túi tiền: “Bên trong có năm trăm nghìn, ông đếm lại đi”.
Tiêu Vạn Long vừa nhìn vào trong, quả nhiên có năm trăm nghìn tiền bảo, ông ta cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ người tiên điện Thiên Võ quả nhiên có tiền, năm trăm nghìn mà cứ như năm mươi đồng, không đau lòng chút nào cả.
Ông ta vội vàng đưa vòng tay đó cho Ngô Bình bằng cả hai tay.
Vòng tay đã nằm trong tay, Đạo Thụ bỗng phóng ra sức mạnh tinh hà, bị vòng tay đó hút hết vào. Sau một lúc, vòng tay bỗng sáng lên, mỗi viên ngọc châu đều xuất hiện một phù văn bí ẩn.
Nhưng không lâu sau, anh cảm nhận được sức mạnh tinh hà không đủ, lập tức lấy một viên tinh hà ra, có dấu vết tinh quang phát ra từ trong tinh hạch, quấn quanh vòng tay.
Tinh quang ngày càng nhiều, mấy phút sau, tinh hạch mất đi ánh sáng, tinh quang bên trong bị vòng tay hút hết.
Vòng tay trước mặt vẫn chưa hấp thụ đủ, Ngô Bình cắn răng lấy thêm hai tinh hạch khác ra tiếp tục cho nó hấp thụ.
Sau khi năng lượng trong viên tinh hạch thứ ba cũng bị hút sạch, một trăm linh tám viên ngọc châu rung lên cùng lúc, phát ra tinh quang, thẩm thấu vào da của Ngô Bình.
Tinh quang này nhanh chóng hòa vào Nguyên Thần của anh, ngoài Bát Trọng Thần Quang hình thành nên vầng sáng thứ chín, tinh quang! Đồng thời, giữa anh và vòng tay cũng tạo ra cảm ứng, điều này chứng tỏ anh đã tế luyện nó thành công.
Vòng tay phản hồi lại thông tin liên quan cho anh, vòng tay này tên là “Tinh Lạc”, được một vị cao nhân tuyệt thế dùng một trăm linh tám viên Hằng Tinh Nội Hạch sắp tiêu biến luyện chế thành. Một khi sử dụng có thể triệu hồi tinh trần gần đó thì sẽ có một số lượng lớn các sao băng hướng tới phạm vi mục tiêu.
Trước đó nhà họ Tiêu chưa thể luyện hóa nó nên chỉ có thể phát ra mấy nghìn sao băng, hơn nữa uy lực cũng bình thường. Bây giờ nó đã được Ngô Bình tế luyện, sức mạnh được giải phóng ra ngoài, một lần có thể phát ra một trăm nghìn sao băng, mỗi một sao băng đều có uy lực đủ để đánh bại Tiên Quân Bất Tử.
Càng đáng sợ hơn là vì đây là hằng tinh sắp tiêu biến nên những sao băng này đều mang theo “lời nguyền chết chóc”, tu sĩ bị sao băng đánh trúng, dù là thiên tiên cũng có thể sẽ chết trong thời gian ngắn.
Hơn nữa bây giờ Ngô Bình chỉ có thể phát huy được chưa đến một phần mười uy lực của Tinh Lạc này, tu vi của anh vẫn chưa đủ để phát huy hết toàn bộ uy lực.
Thấy Ngô Bình thế mà thành công tế luyện Tinh Lạc, Tiêu Vạn Long ngưỡng mộ không thôi, nhưng ông ta cũng biết chỉ riêng ba tinh hạch mà Ngô Bình dùng không phải là thứ ông ta có thể có.
Cất Tinh Lạc đi, Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn”.
Sau đó hai người rời khỏi Tiêu Châu, quay về Vân Châu.
Trên đường đi, hai người đi ngang qua Dương Thành.
Ngô Bình nhớ đến lần trước đánh một trận với cụ tổ nhà họ Dương, nhưng giữa chừng lại bị một thế lực Tiên Giới xen vào, đối phương phóng ra “con mắt Quỷ Quyệt”, anh chỉ có thể bỏ đi.
Anh bỗng hỏi: “Vân Tịch, nhà họ Dương và gia tộc Tiên Giới có con mắt Quỷ Quyệt có quan hệ gì?”
Vân Tịch: “Dương Thần Sách cưới người phụ nữ của một gia tộc ở Tiên Giới nên hai bên là thông gia”.
Ngô Bình hỏi: “Em biết gì về gia tộc đó không?”
Vân Tịch gật đầu: “Một Thanh Đồng thế gia ở Tiên Giới, gia chủ của nhà họ Ly Hỏa - Ly Hỏa Nguyên Chung là một vị hư tiên, nghe nói rất có thể thăng cấp thành thần tiên, Ly Hỏa Nguyên Chung tặng con mắt Quỷ Quyệt cho Dương Thần Sách, đồng thời ra sức bồi dưỡng người này”.
Ngô Bình: “Chỉ là một hư tiên, anh còn tưởng nhân vật nào lớn lắm”.
Nói rồi anh bay lên trời đánh một đòn vào Dương phủ. Một quyền ảnh cực lớn đánh trúng Dương phủ, tất cả các phòng đều sụp xuống, người nhà họ Dương hoảng hốt tháo chạy ra ngoài.
Có người tức giận quát: “Là kẻ nào ra tay với nhà họ Dương?”
Cùng lúc đó trên bầu trời xuất hiện một con mắt kỳ quái nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình không thèm nhìn nó, giơ tay lên vun ra một kiếm quang, quanh kiếm quang này là ánh sáng, hoàn toàn xem nhẹ uy lực của nó, đánh vào nhãn cầu.
“Ầm!”
Pháp khí con mắt Quỷ Quyệt lập tức nổ tung, bên dưới có người hừ một tiếng, rõ là bị phản phệ.
Một người đàn ông trung niên bước ra, Ngô Bình nhận ra người này, chính là cụ tổ nhà họ Dương.
Người trung niên trầm giọng nói: “Anh bạn trẻ, tại sao muốn ra tay với nhà họ Dương?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Trả thù cho một người bạn”.
Lúc đầu anh cứu hai ông cháu ở đây vốn dĩ có lòng tốt, nào ngờ nhà họ Dương phát Thích Huyết Doanh giết chết một già một trẻ đó chỉ vì họ rời khỏi Dương Thành.
Người trung niên: “Anh bạn, nhà họ Dương tôi không phải là nơi mà ai cũng có thể sỉ nhục…”
Ngô Bình bay lên trời tung ra một quyền, người trung niên hốt hoảng phóng một lá bùa ra, biến thành một con giao long hai đầu, gầm gừ chặn lại quyền ảnh của Ngô Bình.
Chương 1227: Không tránh khỏi kiếp nạn
Lần trước, Ngô Bình và con thuồng luồng hai đầu này đánh bất phân thắng bại, nhưng nay anh đã khác xưa. Một quyền tung ra, con thuồng luồng hai đầu kia bỗng nổ tung, dư lực khủng khiếp còn lại của cú đấm rơi trên người người đàn ông trung niên.
"Rắc!"
Xương cốt toàn thân người đàn ông trung niên đều vỡ nát, lục phủ ngũ tạn đều hoá thành bùn, chết!
Sau khi đánh chết Niên Nhân, Ngô Bình hỏi Vân Tịch: "Vân Thị có thể thu Dương Thành này vào địa bàn được không?"
Vân Tịch trả lời: "Lão tổ nhà họ Dương đã chết, nhà họ Dương cũng xong đời. Chỉ e là thông gia của nhà họ Dương sẽ không bỏ qua".
Ngô Bình: "Nhân dân ở Dương Thành này bị ức hiếp quá khủng khiếp, diệt nhà họ Dương cũng xem như đã làm một việc thiện".
Vân Tịch: "Chi bằng đổi nơi này thành Ngô Thành".
"Ngô Thành sao?", Ngô Bình suy nghĩ một lát, thấy cũng được. Tuy họ Ngô này là họ của bố mẹ nuôi nhưng Ngô Bình là cái tên anh dùng từ nhỏ đến lớn, bây giờ cũng là bí danh của anh.
"Vậy thì đổi thành Ngô Thành đi, anh làm thành chủ!"
Sau đó anh đuổi hết tất cả người nhà họ Dương ra khỏi thành. Nhà họ Dương vẫn còn khá nhiều cao thủ nhưng không ai là đối thủ của Ngô Bình, bao gồm cả Dương Thần Sách, thế nên chỉ có thể bất đắc dĩ chạy trốn.
Sau khi đuổi người nhà họ Dương, Ngô Bình đã dùng thần niệm để chiếu hình ảnh của mình vào đầu của mỗi người dân trong thành, đồng thời nói với họ rằng, Dương Thành đã đổi thành Ngô Thành, Ngô Bình anh là thành chủ mới.
Thật ra người dân rất an phận thủ thường, cần mẫn, chỉ cần để yên cho họ sống tốt, có cái ăn cái mặc thì chắc chắn họ sẽ cố gắng làm việc để tạo ra giá trị.
Vân Tịch ở lại giúp Ngô Bình quản lý Ngô Thành. Trong thành có xấp xỉ hai triệu dân, khu vực ngoại ô rộng lớn còn có hơn bốn triệu nông dân, tổng cộng có hơn sáu triệu người.
Ngô Bình làm thành chủ, xoá hết sưu cao thuế nặng, hơn nữa còn loại bỏ tổ chức khủng bố như Thích Huyết Doanh.
Anh cũng không có thời gian để soạn bộ luật mới nên dứt khoát lấy luôn luật của nước Viêm Long đưa sang. Anh không giỏi quản lý, thế nên bảo Vân Tịch gọi một số người từ Vân Thị sang thành lập nha môn mới.
Toàn thể nhân dân trong Ngô Thành đều cảm kích Ngô Bình, trước đây bọn họ sống trong nỗi khiếp sợ, làm cực muốn chết cũng không có được bữa cơm no, lại còn thường xuyên bị Dương Thị chèn ép. Bây giờ thì tốt rồi, không có thuế má, không có ai chèn ép, cuộc sống trở nên thoải mái và vui vẻ.
Rất nhiều nhà lập bài vị trường sinh cho Ngô Bình, tối ngày dâng hương lễ bái.
Ngày thứ hai sau khi Ngô Thành đổi tên đã có một đạo tiên quang giáng từ trên trời xuống, một luồng khí tức khủng bố bao trùm trên không.
"Có thế gia Ly Hoả ở đây! Ai dám diệt nhà họ Dương?"
Ngô Bình chẳng buồn nhìn, phất tay đánh một chưởng Như Lai Thần Chưởng, một bàn tay khổng lồ lấp lánh tinh quang mạnh mẽ bay về phía người đứng trong đạo tiên quang kia.
Đòn này anh đã dùng sức mạnh của thần phù Tử Vi và Ất Mộc, có thể nói là một cú đánh toàn lực.
"Ầm!"
Tiên quang kia lay động, phát ra tiếng trầm đục, sau đó tiên quang biến mất, người vừa lên tiếng kia lập tức chạy trốn, không dám xuất hiện.
Vân Tịch hỏi: "Là Ly Hoả Nguyên Chung à?"
Ngô Bình: "Chắc là vậy, nhận chưởng này của anh, chắc hắn không dám xuống đây nữa đâu".
Nói rồi cơ thể anh khẽ lắc lư, cảm giác người hơi yếu, anh nói: "Như Lai Thần Chưởng này ít dùng thì hơn".
Nghỉ ngơi gần nửa ngày, Ngô Bình mới dần hồi phục.
Đêm đó anh bắt đầu tu luyện Âm Dương Tạo Hoá Công, công pháp này có ba tầng, tầng đầu tiên là tu luyện ra sức mạnh âm dương.
Sức mạnh âm dương chính là chỉ việc sức mạnh của bản thân sinh ra biến hoá âm dương, một khi biến hoá này xảy ra thì cũng có nghĩa là đã có được sức mạnh âm dương.
Cũng giống như Hỗn Nguyên Tiên Lực của Ngô Bình, nó có thể sinh ra biến hoá âm dương. Loại biến hoá này rất vi diệu, có thể khiến sức mạnh của anh xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Có sức mạnh âm dương rồi, sức mạnh của Ngô Bình sẽ có vô số loại biến hoá, cái này gọi là có một sinh hai, có hai sinh ba, có ba sinh vạn vật.
Âm và Dương rõ ràng là hai thứ đơn giản nhất, nhưng khi lĩnh ngộ chúng nó, Ngô Bình lại cảm thất khá vất vả, anh buộc phải vào trạng thái ngộ đạo, đồng thời từ bỏ nhân cách tối thượng.
Mất gần một ngày, cuối cùng anh cũng đã lĩnh ngộ được biến hoá âm dương. Điều này đã cho anh một gợi ý cực lớn, thế là anh bèn nghịch tu Thiên Cực Kiếm Kinh, mãi cho đến khi tu luyện ra được nghịch kiếm hoàn thứ hai, thậm chí là nghịch kiếm đạo thần thông.
Lại qua ba ngày nữa, hai loại kiếm hoàn đã mạnh ngang nhau, bọn nó phát ra kiếm quang, một cái có màu vàng kim sáng, một cái có màu xanh u ám.
Anh xem Thiên Cực Kiếm Kinh là dương, còn nghịch Thiên Cực Kiếm Kinh là âm. Lúc thi triển, hai đạo kiếm quang một âm một dương xen lẫn, sinh ra sự biến hoá không thể lường được!
"Vù!"
Lúc anh điều chỉnh tỉ lệ âm dương thì kiếm quang lại sinh ra một thay đổi, uy lực tăng lên ít nhất mười lần! Kiếm quang loé sáng, trực tiếp chém đứt hư không, sao trăng đều vì nó mà mất đi ánh sáng!
"Mạnh quá!", Vân Tịch cũng kinh hãi.
Ngô Bình hoàn toàn chìm trong ý cảnh âm dương biến ảo, sức mạnh trong cơ thể, bao gồm cả nguyên thần của anh đều có thể chia ra làm hai nửa âm dương.
Bỗng, anh mở hai mắt ra nói: "Đạo âm dương này chính là nguyên lý vạn vật biến hoá".
Đến bây giờ, cuối cùng anh đã hoàn toàn lĩnh ngộ được sức mạnh âm dương!
Hôm nay, Long Quân bỗng ghé đến.
Thấy sư huynh đến, Ngô Bình rất vui, anh nói: "Sư huynh, có phải chuẩn bị xong hết rồi không?"
Long Quân cười đáp: "Sư đệ, sư phụ bảo anh đến mời cậu đi tiên điện Thiên Võ một chuyến".
Ngô Bình hơi bất ngờ: "Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Long Quân nói: "Không có gì, chỉ là sư phụ muốn gặp mặt cậu thôi".
Ngô Bình: "Sư huynh, có lẽ em không ở Tiên Giới lâu được, nhiều nhất là mấy ngày thôi".
Long Quân cười nói: "Mấy ngày là đủ rồi".
Ngô Bình đang định giới thiệu Vân Tịch với Long Quân thì anh ta bỗng kéo tay anh, hai người hoá thành một đạo ánh sáng bay lên trời cao.
Vân Tịch hơi nhíu mày, chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
Ngô Bình cảm giác mình đang xuyên qua vũ trụ vô tận, không biết qua bao lâu, hai người đã xuất hiện trong một toà đại điện.
Trong đại điện, Ngô Bình gặp điện chủ Ngạo Thiên, hai người họ đã thấy nhau trong bảo sách thiên kiêu, anh vội chào: "Chào điện chủ".
Ngạo Thiên gật đầu: "Lý Huyền Bình, bảo cậu đến bất ngờ thế này là hy vọng cậu có thể vào điện số ba".
Ngô Bình nói: "Điện chủ, xưa nay tiên điện Thiên Võ nhiều thiên tài như thế đều không thể vào được điện số ba, chưa chắc tôi đã có thể thành công".
Điện chủ Ngạo Thiên cười nói: "Nếu đến vị Nhân Hoàng như cậu cũng không thể thành công thì người sau càng không có khả năng. Đi đi, tôi tin cậu".
Điện chủ Ngạo Thiên phất tay, quang ảnh trước mặt Ngô Bình biến hoá, chớp mắt đã tới trước một điện phủ. Cửa lớn của điện phủ đóng chặt, còn Long Quân và điện chủ Ngạo Thiên không biết đã đi đâu mất rồi.
Anh nhìn cửa lớn rồi giơ tay đẩy. Cú đẩy này khiến anh cảm nhận được một luồng sức mạnh huyền diệu toả ra từ trong cửa, anh lập tức biến đổi sức mạnh, đấu tranh với nó.
Sau vài giây, cửa lớn bỗng mở ra, có nghĩa anh đã đủ tư cách để vào trong.
Anh vừa bước vào trong điện, cửa lớn lại đóng lại.
Trong đại điện, điện chủ Ngạo Thiên khẽ than: "Có Lý Huyền Bình ở đây, chúng ta cũng xem như là giữ được đời sau".
Vẻ mặt Long Quân đau thương hỏi: "Sư phụ, tiên điện Thiên Võ không tránh khỏi kiếp nạn này được sao?"
Điện chủ Ngạo Thiên nói: "Hết cách rồi, sư phụ và điện chủ của điện số một đã tính toán nhiều ngày, hoàn toàn không tìm ra cách phá giải. Haiz, trời muốn diệt tiên điện của ta mà!"
Long Quân: "Sư đệ có thể vượt qua kiếp nạn này không?"
Điện chủ Ngạo Thiên: "Điện phủ vô cùng thần kỳ, trước khi chính thức mở cửa thì không có bất kỳ sức mạnh nào có thể xâm nhập được. Lý Huyền Bình ở trong đó, có thể vượt qua được một kiếp".
Lúc này, trong nơi sâu thẳm của vũ trụ vô tận, mười bóng hình khổng lồ đứng giữa hư không, đồng thời đang niệm một lời chú vừa cổ xưa vừa khó hiểu.
Lời chú vừa vang lên, mười phương chấn động, khắp trời đất run rẩy, trong tiên điện Thiên Võ, vô số trưởng lão, đệ tử bỗng đồng loạt phun máu, cơ thể dần tan chảy như sáp đèn cầy!
Điện chủ Ngạo Thiên nhìn học trò cưng Long Quân của mình biến thành một vũng máu thì thét lên một tiếng đầy thê lương, nhưng một giây sau, ông ấy cũng hoá thành một vũng máu, thân thể và thần hồn đều bị diệt!
Gần như trong một tích tắc, cả tiên điện Thiên Võ, từ điện chủ cho đến đệ tử đều bỏ mạng, chỉ có Ngô Bình đã vào trong điện số ba không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
Nếu anh ở bên ngoài thì sẽ phát hiện ra có người đang sử dụng lời nguyền có uy lực lớn nhất, ác độc nhất với cả tiên điện Thiên Võ!
Chương 1228: Giữ đời sau
Trước tiên môn của tiên điện Thiên Võ, vài tốp thế lực lặng lẽ tới, cướp hết tài sản của tiên điện, cuối cùng một mồi lửa đốt sạch, dường như tiên điện Thiên Võ hùng mạnh chưa từng tồn tại trên cõi đời này vậy!
Ngô Bình vào điện số ba, điện phủ rất lớn, cũ kỹ thê lương, trên không trung cách mặt đất tầm một mét lơ lửng rất nhiều sách được hình thành từ năng lượng và những viên đan dược lạ thường.
Một đạo quang ảnh hiện lên, là một ông lão có hình vóc cao lớn, ông lão nhìn Ngô Bình nói: "Người đời sau, nơi này là điện số ba của tiên điện Thiên Võ, điện Truyền Kỳ. Điện Truyền Kỳ có bốn mươi hai bộ công pháp, sáu mươi loại võ kỹ, cùng với hai mươi bốn viên đan dược. Đa phần công pháp của điện Truyền Kỳ là những công pháp trên tứ phẩm".
Ngô Bình hỏi: "Số công pháp này, tôi đều có thể học sao?"
Ông lão: "Trong này không chỉ có công pháp mà còn có cảm ngộ và kinh nghiệm của những người có thành tựu cao nhất. Tất cả công pháp võ kỹ đều được phân theo độ khó, có thể học được bao nhiêu phải xem thực lực của cậu".
Ngô Bình: "Tôi có bao nhiêu cơ hội?"
Ông lão: "Chỉ cần học được ba loại công pháp phía trước thì cậu có thể trở thành chủ nhân của điện Truyền Kỳ, đồng thời có thể mang theo điện Truyền Kỳ bên mình, mãi cho đến khi có người vượt qua cậu thì mới thay thế được, trở thành chủ nhân mới của điện".
Ngô Bình không ngờ rằng điện phủ này lại có thể mang theo bên mình, nói vậy thì điện chủ Ngạo Thiên vẫn luôn mang theo điện số hai bên mình sao?
Anh hít sâu vào một hơi, đi thẳng về phía quyển công pháp đầu tiên đang treo lơ lửng trên không trung, lúc thân thể anh tiếp xúc với quyển công pháp đó, một luồng sức mạnh cuồn cuộn xông vào cơ thể anh, cùng với đó còn có cảm ngộ và kinh nghiệm của người đời trước đối với công pháp này nữa.
"Thần Long Quyết quyển thượng!", mắt anh sáng hẳn lên, luồng sức mạnh kia thăm dò trong cơ thể anh, dựa vào đó để phán đoán anh có thích hợp hoặc có thể tu luyện công pháp này hay không, kết quả rất rõ ràng rồi.
Anh tiếp tục đi tới quyển công pháp treo lơ lửng thứ hai, đây là quyển trung của Thần Long Quyết, kết quả cho thấy anh cũng có thể tu luyện. Sau đó anh không do dự bước về phía quyển công pháp thứ ba, quyển hạ của Thần Long Quyết. Quyển hạ anh vẫn có thể tu luyện!
Sau khi tiếp xúc với ba quyển công pháp, tiếp theo đó là một viên đan dược.
Ông lão nói: "Tố chất thiên phú của cậu đủ để tu luyện Thần Long Quyết. Công pháp này thích hợp cho tu sĩ cảnh giới Long Môn tu hành, trước mắt cậu vẫn chưa đạt được yêu cầu tu luyện, viên đan dược phía sau được gọi là Long Biến Thần Đan, có tác dụng hỗ trợ".
Đương nhiên Ngô Bình biết Thần Long Quyết này có thể khiến anh có cơ hội rất lớn để chạm đến tầng thứ ba Long Biến! Phải biết rằng mấy thiên tài như thiên chủ Thanh Tuyết cũng chỉ mới đạt đến Long Biến tầng một, còn Long Biến tầng hai cô ta mới chỉ được xem qua mà thôi.
Đây chính là điểm mạnh của Thần Long Quyết, giúp con người có thể đạt đến Long Biến tầng ba!
Anh gật đầu: "Chắc bây giờ tôi đã là chủ của điện Truyền Kỳ rồi".
Ông lão: "Đúng vậy".
Ngô Bình: "Tôi rời khỏi đây trước đã".
Nói xong, anh rời khỏi điện số ba, đồng thời trên tay có thêm một chiếc nhẫn, trên đó có khắc phù văn cổ xưa. Điện Truyền Kỳ ở trong chiếc nhẫn này, lúc nào anh cũng có thể vào trong để lấy truyền thừa.
Vừa bước ra ngoài, Ngô Bình đã ngây cả người ra, nhìn xung quanh, đâu đâu cũng là thi thể thối rữa rồi hình thành một vũng máu!
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lúc này, một bàn tay xé hư không rồi kéo Ngô Bình vào. Chớp mắt, Ngô Bình đã rơi vào một không gian kì lạ xung quanh không có gì cả chỉ một màu đen kìn kịt.
Ở đây có một ông lão đang ngồi, già đến nỗi không thể nào già hơn được nữa, mặc một bộ đồ rách rưới, trông ông lão cứ như có thể chết đi bất cứ lúc nào, khí tức rất yếu, lão nói: "Cậu nhóc, cậu không cần nhìn nữa đâu, tiên điện Thiên Võ ngoài cậu ra đều đã chết hết rồi".
Ngô Bình siết chặt nắm đấm: "Ai đã làm?"
"Điều này cậu phải hỏi Ngạo Thiên".
Lão lấy ra một viên trân châu, viên trân châu phát ra một tia sáng, xuất hiện hình ảnh của điện chủ Ngạo Thiên.
"Lý Huyền Bình, lúc cậu nhìn được hình ảnh tôi để lại đây thì chắc là tiên điện Thiên Võ đã không còn tồn tại nữa rồi. Một số thế lực mạnh nhất của khắp chư thiên vạn giới câu kết với nhau, hạ một lời nguyền mạnh mẽ và ác độc nhất. Tiên điện Thiên Võ của tôi không thể nào chống lại được, tất cả đều đã diệt vong, chỉ mình cậu còn sống!"
Ngô Bình hỏi: "Điện chủ, sao họ lại diệt tiên điện Thiên Võ?"
"Vì họ tính toán được nếu để tiên điện Thiên Võ tiếp tục lớn mạnh thì rất nhiều thế lực trong số họ sẽ lụi tàn", điện chủ Ngạo Thiên nói: "Chỉ một hai thế lực đơn lẻ trong số họ chắc chắn sẽ không dám ra tay với tiên điện của tôi. Thế nên tất cả bọn họ bắt tay nhau, không tiếc vốn liếng để hạ lời nguyền này, chúng tôi không có cách nào để phản kháng. Lúc này, điều duy nhất có thể làm là đưa cậu vào điện số ba, giữ lại đời sau duy nhất".
Ngô Bình: "Điện chủ, ngài không phải là Đại La Kim Tiên sao? Lẽ nào còn sợ lời nguyền?"
Điện chủ Ngạo Thiên: "Đại La cũng sẽ bị huỷ diệt, không có sinh mệnh nào là bất diệt cả. Lý Huyền Bình, ta và điện chủ điện số một để lại hai toà điện phủ ở chỗ bạn cũ Hủ Mộc Đạo Quân, nhờ ông ấy giao lại cho cậu. Hủ Mộc này đã nợ ta một ơn nghĩa, là người ta có thể tin tưởng. Công pháp của điện số một và điện số hai chưa hoàn toàn mở hết, với tố chất của cậu, chắc chắn có thể trở thành chủ nhân mới của hai điện".
"Cuối cùng, ta sẽ nói ra tên của những thế lực hãm hại tiên điện Thiên Võ, cậu nhất định phải nhớ kỹ, đến một ngày cậu đủ lớn mạnh phải báo thù rửa hận!"
Sau đó, tên từng thực lực, từng người xuất hiện, Ngô Bình nhớ kỹ từng cái một.
Nói đến đây, điện chủ Ngạo Thiên cười: "Lý Huyền Bình, chắc chắn tiên điện Thiên Võ có thể phát triển lớn mạnh trong tay cậu!"
Nói xong, quang ảnh tan biến, sắc mặt Ngô Bình vô cùng khó coi. Vốn tưởng đã tìm được một chỗ dựa lớn mạnh, có thể tung hoành ở hạ giới rồi, ai ngờ mới có mấy ngày, chỗ dựa đã đổ, hơn nữa lại còn bị tiêu diệt sạch!
Ông lão nhìn Ngô Bình nói: "Cậu nhóc, hôm nay chúng ta chỉ gặp nhau một lần, từ nay về sau, tôi không biết cậu, cậu cũng không biết tôi".
Ngô Bình hỏi: "Sao tiền bối lại nói lời này?"
Ông lão khẽ than: "Cậu đấy, là một kẻ chuyên rước hoạ, ai gần cậu sẽ xui xẻo, thế nên cậu đừng có hại tôi".
Nói rồi lão đưa hai chiếc nhẫn cho Ngô Bình, sau đó phất tay, Ngô Bình cảm thấy trời đất xoay chuyển. Đến lúc anh hoàn hồn lại thì mình đã trở về hạ giới, đang đứng trong ngọn núi lớn ở phía Nam.
Tâm tình của anh rất tệ, không còn thân phận là đệ tử của tiên điện Thiên Võ nữa, anh buộc phải tìm kiếm một thân phận mới, nhưng phải đi đâu đây?
Anh lập tức bói cho mình một quẻ, quẻ bói hiển thị rằng trong vòng vài năm tới, anh tốt nhất nên khiêm tốn một chút.
"Khiêm tốn thì khiêm tốn vậy", anh khẽ than, rồi tới Châu Vân để gặp Vân Tịch.
Lúc gặp Vân Tịch, anh nói: "Vân Tịch, tiên điện Thiên Võ không còn nữa, sau này anh không còn là đệ tử của tiên điện Thiên Võ nữa rồi".
Vân Tịch kinh ngạc: "Không còn nữa sao?"
Anh gật đầu: "Bị tiêu diệt sạch rồi. Thế nên anh không thể cưới em một cách rình rang nữa, thậm chí sau này còn không được tuỳ tiện lộ mặt ra ngoài".
Vân Tịch nói: "Không sao, em có thể đợi anh".
Ngô Bình: "Anh vẫn còn một thân phận nữa, là Trương Tiểu Bình của Thiên Địa kiếm tông, nếu em bằng lòng thì anh sẽ dùng thân phận Trương Tiểu Bình để cưới em. Tuy Thiên Địa kiếm tông không bằng tiên điện Thiên Võ nhưng Thanh Đồng thế gia cũng không bì được đâu. Vậy thì Vân Thị của em cũng xem như là tìm được chỗ dựa".
Đương nhiên là Vân Tịch đồng ý, cô ấy không quan tâm đến thân phận của Ngô Bình.
"Vân Tịch, anh phải về Thiên Địa kiếm tông để nói rõ chuyện này với tông chủ. Thời gian này em cố gắng tu luyện, chỗ dựa có mạnh đến đâu cũng không đáng tin bằng thực lực của chính mình".
Đương nhiên Vân Tịch hiểu ý của Ngô Bình, cô ấy gật đầu: "Em hiểu!"
Chương 1229: Điện Kiếm Thần
Sau khi từ biệt Vân Tịch, Ngô Bình trở lại Thiên Địa kiếm tông.
Tông chủ La Thiên Tướng đang bế quan, Vạn Hồng Uy đã chết, nên bây giờ ở Thiên Địa kiếm tông, Ngô Bình là đệ tử của tông chủ có quyền uy lớn nhất, tất cả mọi người đều phục tùng mệnh lệnh của anh.
Anh tới điện Thanh Liên trước, lúc trước Mộc Tâm Lan phụng lệnh của anh đã tới ngoại viện Thục Sơn để trấn giữ, ở lại điện lúc này là hai chị em Lâm Thanh Dao và Lâm Bích Dao.
Anh tập hợp các nữ đệ tử nòng cốt rồi nói: "Bây giờ tôi truyền thụ cho các cô Thiên Địa Kiếm Quyết, Thiên Địa Kiếm Quyết này là công pháp đế phẩm, uy lực hơn xa Thanh Liên Kiếm Quyết, các cô phải chăm chỉ tu luyện. Chỉ cần các cô có thành tựu, chắc chắn tôi sẽ đưa các cô lên làm đệ tử chính thức của Thiên Địa kiếm tông".
Mọi người vui mừng, đồng thanh hô rõ.
Sau khi truyền kiếm quyết cho mọi người xong, Ngô Bình lại tới Hạo Thiên kiếm phủ. Phủ chủ của Hạo Thiên kiếm phủ đã bị nhốt ở Tiên Giới. Nhờ quan hệ tốt với đệ tử ưu tú, bây giờ Hồng Lăng được xem như là thủ lĩnh ở đây, nói một là một, hai là hai.
Anh tới đây thật ra là muốn gặp mặt sư phụ của mình - Kiều Bộ Tiên.
Trước đây anh chưa từng đến Hạo Thiên kiếm phủ, thế nên anh vừa đến, đệ tử trong kiếm phủ đều hoang mang, lập tức cho người đi gọi Hồng Lăng.
Hồng Lăng thấy Ngô Bình liền nói: "Anh Trương đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa thật đáng trách".
Hai người đóng kịch mãi cho đến khi vào đến chỗ ở của Hồng Lăng, anh mới nói: "Hồng Lăng, sư phụ đã xuất quan chưa?"
Hồng Lăng: "Vẫn chưa, chắc cũng sắp rồi".
Ngô Bình: "Vừa nãy đi một vòng anh mới phát hiện ra môi trường ở Hạo Thiên kiếm phủ rất khá đấy".
Hồng Lăng: "Đương nhiên rồi, thật ra Hạo Thiên kiếm phủ này có liên quan với Hạo Thiên Môn mà".
Ngô Bình cả kinh: "Có liên quan với Hạo Thiên Môn sao?"
Hồng Lăng gật đầu: "Phủ chủ từng nói với em, vị trưởng lão Thục Sơn khi xưa lập ra Hạo Thiên kiếm phủ, năm xưa đã có được truyền thừa của Hạo Thiên Môn, thế nên mới lấy tên là Hạo Thiên Kiếm Đạo. Trong Hạo Thiên Kiếm Đạo này cũng có một vài thứ của Hạo Thiên Môn đấy".
Ngô Bình: "Thì ra là vậy".
Sau đó, anh truyền Thiên Địa Kiếm Quyết bản mới cho Hồng Lăng, sau này Hồng Lăng muốn có chỗ đứng trong Thiên Địa kiếm tông thì nhất định phải nâng cao tu vi.
Đang dạy Hồng Lăng kiếm quyết thì Lưu Dịch Phong vội vã tới, sau khi nhìn thấy Ngô Bình, ông ta vội nói: "Công tử, Kiếm Thần hiện tại của điện Kiếm Thần trong Linh Bảo Động Thiên dẫn đệ tử đến thăm hỏi, trông có vẻ họ muốn cọ xát với chúng ta. Trước mắt tông chủ đang bế quan, các vị trưởng lão thấy nên mời công tử đứng ra làm chủ đại cục".
Điện Kiếm Thần?
Ngô Bình nhớ ra, lúc trước có cậu Tinh gì đó chính là người của điện Kiếm Thần, còn vì chuyện cậu ta bắt một số cô gái đưa đến Linh Bảo Động Thiên mà suýt chút đã xảy ra xung đột với cậu ta.
Anh nói: "Được, tôi đi gặp bọn họ thử xem sao".
Trước cửa lớn của Thiên Địa kiếm tông, một người đàn ông trung niên chắp tay đứng đó, sau lưng ông ta là mười mấy đệ tử, trong đó có cả "cậu Tinh" kia.
Lúc này, mấy vị trưởng lão của Thiên Địa kiếm tông đang đứng trước cửa, chưa có được sự cho phép của tông chủ hoặc Ngô Bình nên đám người của điện Kiếm Thần vẫn chưa được vào trong.
Ngô Bình vừa bước ra đã biết người đàn ông trung niên có khả năng chính là Kiếm Thần hiện nay.
Lưu Dịch Phong cao giọng nói: "Vị này là đệ tử ưu tú của Thiên Địa kiếm tông ta, công tử Trương Tiểu Bình!"
Người đàn ông trung niên khẽ cười, ôm quyền chào: "Thương Lan Nộ Ba của điện Kiếm Thần, chào Trương công tử".
Ngô Bình cười nói: "Thì ra là Kiếm Thần của điện Kiếm Thần, không biết đến Thiên Địa kiếm tông của tôi có chuyện gì không?"
Thương Lan Nộ Ba nối: "Từ lâu đã nghe kiếm thuật của Thiên Địa kiếm tông là một trong những kiếm thuật mạnh nhất ở Tiên Giới, tôi vô cùng ngưỡng mộ, lần này đến đây là để xin cao nhân chỉ giáo!"
"Hỗn xược!", một vị trưởng lão đứng sau quở trách: "Ông chỉ tới từ một môn phái nhỏ nhoi ở Hạ Giới cũng dám tới Thiên Địa kiếm tông khiêu chiến, ai cho ông lá gan đấy?"
Ngô Bình phất tay nói: "Ai đến cũng đều là khách, nếu người ta đã muốn chỉ giáo thì tôi sẽ dạy dỗ ông ta thật tốt".
Thương Lan Nộ Ba cười nói: "Trương công tử có bằng lòng xuống luyện vài chiêu với tôi không?"
Ngô Bình: "Tôi thấy ông mới đến cảnh giới Thần Tàng, vẫn chưa đủ tư cách khiêu chiến với sư tôn của tôi, vậy tôi đành cực khổ một chút, để ông biết thế nào là kiếm đạo thực thụ".
Thương Lan Nộ Ba cười ha hả: "Được! Mong chỉ giáo!"
Thương Lan Nộ Ba dang rộng hai tay, sau lưng ông ta có mười thanh phi kiếm chậm rãi bay ra, mỗi thanh đều vô cùng sắc bén.
Ngô Bình nhìn, khinh thường nói: "Chiêu thức này của ông quá yếu kém".
Thương Lan Nộ Ba nhíu mày: "Trương công tử, đừng xem thường người khác, phải đánh mới biết mạnh yếu thế nào!"
Mười thanh phi kiếm đồng loạt bay về phía Ngô Bình, tốc độc cực kỳ nhanh, mơ hồ kết thành một kiếm trận.
"Công tử, để tôi đối phó với ông ta!"
Bỗng nhiên một đệ tử của Thiên Địa kiếm tông nhảy ra, tu vi của anh ta cũng không tệ, cảnh giới Động Thiên, hơn nữa còn đã tu luyện được Thiên Địa Kiếm Quyết lên đến tầng mười.
Anh ta thi triển thần thông kiếm đạo, cả một mảng kiếm quang tập hợp thành một bàn tay lớn, chộp về phía mười thanh phi kiếm kia.
Nhưng lúc này, mười thanh phi kiếm đồng thời phát ra thần quang, dễ dàng xé rách bàn tay lớn, sau đó bay về phía đệ tử kia.
Anh ta cả kinh, nhất thời không biết phải ứng phó thế nào.
Bỗng nhiên, một mảnh kiếm quang rực rỡ bay lên, vượt qua đỉnh đầu anh ta, chớp mắt đã đánh bay hết mười thanh phi kiếm kia, đồng thời đánh mạnh lên người Thương Lan Nộ Ba.
Thương Lan Nộ Ba hoảng hốt, hai tay bắt chéo, một ảo ảnh thần kiếm bỗng xuất hiện, che ngang trước mặt ông ta.
"Ầm!"
Thần kiếm chấn động, cản được đòn này, nhưng Thương Lan Nộ Ba cũng theo đó lùi về sau mấy bước, sắc mặt hơi tái.
Đệ tử kia thở phào một hơi, lắc người tránh sang một bên, hơi khom người với Ngô Bình.
Ngô Bình nói: "Mười thanh phi kiếm của ông ta đều là thần binh, kiếm quang bình thường không đấu lại đâu".
Nói rồi, tay phải anh siết thành quyền, kiếm quang đầy trời trở về trong tay, ngưng kết thành một thanh kiếm dài mấy mét, anh giơ kiếm nhún người bay đi, mạnh mẽ chém xuống.
Thương Lan Nộ Ba kinh hãi, hai tay cầm ngang thần kiếm che trên đỉnh đầu.
"Keng!"
Đòn này khiến nửa thân người của Thương Lan Nộ Ba lún vào trong đất, há miệng phun ra một búng máu. Nhưng thanh thần kiếm trong tay ông ta không biết được làm từ nguyên liệu gì, vẫn lành lặn như cũ, thậm chí còn bắn ngược lại một đạo kiếm ý sắc bén, khiến Ngô Bình thấy rất khó chịu.
Anh giơ kiếm lên nhưng mãi vẫn chưa chém đòn thứ hai xuống, anh hỏi: "Kiếm Thần Thương Lan, thế nào, ông còn có thể chịu được mấy đòn nữa?"
Thương Lan Nộ Ba đã thấy phục, thực lực của Ngô Bình hơn ông ta rất nhiều, ông ta vội nói: "Tôi tâm phục khẩu phục!"
Ngô Bình cất kiếm, quan sát thanh kiếm trong tay ông ta, cười nói: "Thanh kiếm này của ông thú vị lắm, hoà trộn cả năng lượng và vật chất".
Thương Lan Nộ Ba vội thu kiếm, nói: "Cảm ơn công tử đã nương tay. Thanh kiếm này là một trong bốn thanh thần kiếm của điện Kiếm Thần tôi, vài ngày trước tôi mới miễn cưỡng chế ngự được nó thôi".
Ngô Bình động lòng: "Ồ, ông vẫn còn chưa thể chế ngự nó hoàn toàn được à?"
Thương Lan Nộ Ba: "Thú thật, tôi đến đây chính là để tặng kiếm này cho người hữu duyên".
Ngô Bình nheo mắt, cái gọi là không có việc gì tỏ vẻ ân cần, không gian cũng trộm, Thương Lan Nộ Ba này có mưu đồ gì?
Dường như Thương Lan Nộ Ba hiểu được sự lo ngại của Ngô Bình, ông ta cười nói: "Trương công tử, tôi tới tặng kiếm mục đích là mong Thiên Địa kiếm tông có thể cứu điện Kiếm Thần của tôi!"
Nói xong, Thương Lan Nộ Ba bỗng quỳ xuống, vẻ mặt đau thương.
Ngô Bình vội đỡ ông ta dậy, nói: "Kiếm Thần có gì cứ nói, không cần phải hành lễ long trọng vậy".
Chương 1230: Bốn thanh thần kiếm
Thương Lan Nộ Ba thở dài nói: "Điện Kiếm Thần có một kẻ phản bội! Tên phản bội này có tố chất rất khá, ba mươi năm trước đã trộm mất Kinh Kiếm Thần. Bây giờ hắn hùng hổ trở về, giết không ít đệ tử của điện Kiếm Thần tôi. Tôi tự biết mình không phải là đối thủ của tên phản bội đó, thế nên mong rằng Thiên Địa kiếm tông có thể ra mặt giúp đỡ".
Ngô Bình không tin tưởng ông ta, anh hỏi: "Đối phương chỉ có một người thôi sao?"
Thương Lan Nộ Ba: "Trước đây hắn đến Cửu Thiên kiếm vực, học được bản lĩnh đầy mình".
Bấy giờ Ngô Bình mới vỡ lẽ, Thương Lan Nộ Ba này chắc là đã biết mối quan hệ giữa Cửu Thiên kiếm vực và Thiên Địa kiếm tông nên mới tới đây xin giúp đỡ.
Anh hỏi: "Sao ông ta lại phản bội điện Kiếm Thần, là các ông đã bạc đãi ông ta sao?"
Thương Lan Nộ Ba nói: "Tố chất của hắn rất tốt, là con trai nuôi của bố tôi, bố tôi rất thiên vị hắn, sao có thể đối xử bạc đãi hắn được? Hắn bỏ đi là vì muốn cướp Kinh Kiếm Thần dâng cho Cửu Thiên kiếm vực. Lần này hắn quay về là nhắm vào bốn thanh thần kiếm".
Ngô Bình: "Cửu Thiên Kiếm Kinh của Cửu Thiên kiếm vực đã là công pháp đế phẩm, lẽ nào Kinh Kiếm Thần còn cao cấp hơn cả Cửu Thiên Kiếm Kinh?"
Thương Lan Nộ Ba vội đáp: "Công tử có điều không biết, Kinh Kiếm Thần vô cùng đặc biệt, có thể tu luyện ra 'kiếm thần', hơn nữa có 'kiếm thần' này rồi thì có thể dễ dàng điều khiển phi kiếm".
Ngô Bình: "Nếu đã vậy, ông muốn tôi giúp ông thế nào?"
Thương Lan Nộ Ba: "Mong Thiên Địa kiếm tông bắt tên phản bội Thương Lan Lưu Hoả kia, sau đó giao cho điện Kiếm Thần xử lý".
Ngô Bình: "Ông muốn dùng bốn thần kiếm để đổi sao?"
Thương Lan Nộ Ba trả lời: "Không chỉ bốn thanh thần kiếm mà còn cả Kinh Kiếm Thần".
Ngô Bình cười: "Nếu ông đã bằng lòng hiến tặng thần kiếm, thì sao không giao cho Thương Lan Lưu Hoả kia?"
Thương Lan Nộ Ba thở dài: "Con người Thương Lan Lưu Hoả ác độc, chắc chắn hắn sẽ giết chết tất cả chúng tôi. Thế nên tôi thà tặng thần kiếm cho Thiên Địa kiếm tông cũng không để hắn được như ý".
Ngô Bình gật đầu: "Được, Thiên Địa kiếm tông tôi đồng ý giúp".
Thương Lan Nộ Ba mừng rỡ: "Cảm ơn công tử!"
Ngô Bình rất tò mò về thần kiếm này, anh nói: "Thanh kiếm trong tay ông, có thể cho tôi xem một lát không?"
Thương Lan Nộ Ba vội hai tay dâng kiếm, nói: "Công tử, thanh này gọi là kiếm Thần Thuẫn, chuyên phòng ngự. Ba thanh còn lại lần lượt là kiếm Thần Trảm, kiếm Thần Điện, kiếm Thần Hoan. Muốn thi triển được Kinh Kiếm Thần thì cần phải luyện hoá bốn thanh thần kiếm. Chỉ là tố chất của chúng tôi có hạn, chưa từng thật sự chế ngự được bốn thanh thần kiếm".
Cầm kiếm trong tay, Ngô Bình cảm thấy trong thanh kiếm Thần Thuẫn này có một nguồn năng lượng phòng ngự mạnh mẽ, nếu biết cách dùng thì dù có là kiếm quang của anh cũng khó mà phá được lớp phòng ngự của nó!
Anh cảm thấy kỳ lạ, sao lại có loại kiếm này? Thế là anh sử dụng khả năng nhìn thấu vạn vật của mình để nhìn cho kỹ. Thông qua lần nhìn này, anh phát hiện ra thanh kiếm Thần Thuẫn này thật ra là từ một kiếm chiêu biến thành. Chỉ là kiếm chiêu này quá huyền ảo, nên trong trời đất chỉ có một người học được nó. Thế là kiếm chiêu này biến hoá thành thần kiếm, cho con người sử dụng.
Trường hợp này cũng giống với công pháp thiên phẩm, thế nên kiếm chiêu này cũng thuộc về võ kỹ thiên phẩm!
Chỉ là người của điện Kiếm Thần không biết điều này, còn tưởng nó chỉ là một thanh kiếm mà thôi.
Anh thu kiếm Thần Thuẫn lại, cười nói: "Quả nhiên là một thanh kiếm tốt, bây giờ tôi sẽ theo ông tới điện Kiếm Thần luôn".
Lưu Dịch Phong lo lắng cho sự an toàn của Ngô Bình, nói: "Công tử, vẫn nên dẫn theo vài cao thủ đi".
Ngô Bình: "Không cần đâu, đối phó với ông ta, một mình tôi là đủ".
Anh dặn dò vài câu rồi cùng Thương Lan Nộ Ba đi điện Kiếm Thần của Linh Bảo Động Thiên.
Linh Bảo Động Thiên là một Động Thiên còn sót lại từ thời thượng cổ, không phải là không gian gập. Lối vào Động Thiên là một sơn động của một ngọn núi ở Địa Tiên Giới.
Lối vào sơn động có người canh gác, một đoàn người đi vào sơn động, sau đó là đến Linh Bảo Động Thiên.
Linh Bảo Động Thiên không lớn cũng không nhỏ, có khá nhiều người dân sống trong đây. Điện Kiếm Thần được xây dựng trên một mặt đất bằng, kiến trúc vuông vức, bên trong có hàng chục nghìn người sống, đa số đều mang họ Thương Lan.
Ngô Bình được mời vào trong một cung điện to lớn, anh hỏi: "Không biết Linh Bảo Động Thiên này có lịch sử thế nào?"
Thương Lan Nộ Ba nói: "Thưa công tử, Linh Bảo Động Thiên được Linh Bảo Đại Đạo Quân thượng cổ sáng lập, sau đó Đạo Quân bỏ Động Thiên này, phi thăng rồi".
Ngô Bình: "Động Thiên của Linh Bảo Đại Đạo Quân thượng cổ chắc chắn sẽ có rất nhiều điểm thần kỳ".
Thương Lan Nộ Ba: "Cũng không có gì thần kỳ cả, chỉ là linh dược trong này rất phong phú thôi".
Ngô Bình: "Có linh dược sao? Khá lắm, sau này tôi sẽ đi quanh thăm thú thử xem".
Thương Lan Nộ Ba: "Đương nhiên rồi, tôi tự mình dẫn đường công tử đi xem".
Ngô Bình: "Nói chuyện chính đi, Kinh Kiếm Thần của các ông có lai lịch thế nào?"
Thương Lan Nộ Ba: "Tổ phụ của tôi nhặt được nó cùng với bốn thanh thần kiếm trong một động tiên".
Ngô Bình biết rõ, nếu người nhà họ Thương Lan này có bản lĩnh thì đã biết điểm thần kỳ trong thần kiếm từ lâu rồi, anh không hỏi thêm nữa, nói: "Ông nói về Kinh Kiếm Thần cho tôi nghe xem".
Thương Lan Nộ Ba lấy thẻ ngọc ra, Kinh Kiếm Thần được ghi chép trong này.
Ngô Bình đọc xong liền biết Kinh Kiếm Thần này chính là chìa khoá để luyện hoá bốn thanh thần kiếm, cũng chính là chìa khoá để luyện thành bốn kiếm chiêu. Mà người nhà họ Thương Lan lại không biết, xem nó là kiếm chiêu bình thường để học, tuy cũng có uy lực không tệ, nhưng đó là bỏ gốc lấy ngọn, đơm đó ngọn tre, hoàn toàn đi sai đường.
Sau đó Thương Lan Nộ Ba lại đi lấy ba thanh thần kiếm còn lại ra. Ngô Bình nhìn sơ qua rồi thu lại hết. Bây giờ anh không có thời gian để luyện hoá, cũng không thể luyện hoá ở đây được, nếu không e rằng điện Kiếm Thần không thể nào chấp nhận được sự thật.
Lúc này, anh hỏi: "Thương Lan Lưu Hoả ở đâu?"
Thương Lan Nộ Ba trả lời: "Tên phản bội đó đang ẩn nấp ngay trong Linh Bảo Động Thiên, cũng không biết lúc nào sẽ đánh ra ngoài".
Ngô Bình: "Thế tôi sẽ canh ở đây, đợi ông ta xuất hiện".
Anh tìm một khoảng sân yên tĩnh để tu luyện, không cho bất kỳ ai làm phiền, trừ phi Thương Lan Lưu Hoả xuất hiện.
Sau đây anh định tu luyện Thiên Địa Kiếm Quyết tầng thứ chín - Kiếm Trấn Sơn Hà.
Tầng này thật ra không khác là bao so với trọng kiếm của Thiên Cực Kiếm Kinh, chỉ là yêu cầu không cao bằng, chỉ cần luyện cho kiếm quang càng nặng càng tốt.
Đương nhiên, Ngô Bình hoàn toàn không cần tu luyện, nhờ vào sức mạnh tinh hà và kiếm vực, kiếm quang của anh đã có sức mạnh vô tận, có thể nghiền nát đỉnh núi, nghiền nát mặt đất chỉ bằng một cú đập.
Vậy nên luyện thêm một chút nữa, anh tu luyện lên tầng thứ mười - Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp.
Tầng này cũng không khó với anh, nhờ vào sức mạnh tuyệt đối, anh có thể dùng kiếm quang trực tiếp phá giải những pháp thuật, thần thông thông thường, thế nên tầng này cũng không có gì để tu luyện cả.
Tu luyện Thiên Địa Kiếm Quyết đến đây là dừng. Tiếp theo sau, Ngô Bình tiếp tục tính toán sự biến hoá tầng thứ bốn của thần thông kiếm đạo Kinh Vỹ Thiên Địa.
Chớp mắt đã đến sáng sớm của ngày hôm sau, Ngô Bình đang định đi nghỉ ngơi một lát, uống một hớp trà thì bỗng nghe chuông cảnh báo, có người xông vào điện Kiếm Thần.
Anh lập tức bay lên không trung, nhìn thấy một đạo kiếm quang dưới đất đang di chuyển qua lại giết chóc, những nơi kẻ đó đi qua, mấy chục người ngã xuống trong vũng máu. Có thể nhìn ra được, kẻ tới chính là muốn giết người phục thù, ra tay cực kỳ tàn độc.
"Thương Lan Lưu Hoả, mày hỗn xược!", Thương Lan Nộ Ba quát lên, tung mười thanh phi kiếm về phía kẻ kia.
Đối phương không đối đầu trực diện mà lập tức bay về phía xa.
Thương Lan Nộ Ba định đuổi theo nhưng Ngô Bình nói: "Để đó cho tôi".
Anh điều khiển kiếm quang, truy sát Thương Lan Lưu Hoả kia. Tốc độ của anh nhanh hơn đối phương, bay được một đoạn ngắn, Thương Lan Lưu Hoả kia đã buộc phải dừng lại, ông ta đứng giữa không trung nhìn chằm chằm Ngô Bình.