Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1356: Quan nhỏ có chỗ dựa

Ngô Bình đang nghĩ xem nên đến chợ Thiên mua thức ăn hay không thì phía Lý Mai đột nhiên truyền đến tin khẩn, chẳng lẽ có chuyện?

Anh không dám chậm trễ, bèn nói với bạch hổ con và Tiểu Hoàng Long: “Ở đây trông chừng nhé, đừng để người lạ lên đảo!”

Tiểu Hoàng Long đáp: “Anh Bình cứ yên tâm”.

Sau khi Ngô Bình đi khỏi, Tiểu Hoàng Long đột nhiên thấy lạnh cả người. Chẳng biết tự khi nào, Hoả Hoàng Nhi đã đứng bên cạnh nó. So với thân rồng cao to vài trăm mét thì Hoả Hoàng Nhi chỉ là một chấm nhỏ, nhưng Tiểu Hoàng Long lúc này vẫn không dám động đậy.

Hoả Hoàng Nhi hỏi: “Con rồng ngu xuẩn như ngươi chắc là vừa mới sinh nhỉ?”

Tiểu Hoàng Long lấy hết dũng khí đáp lại: “Đúng thế. Tôi là hậu duệ của cự long hỗn mang!”

Hoả Hoàng Nhi cười khẩy: “Cự long hỗn mang? Năm xưa lúc ta ăn thịt nó, vị cũng ngon lắm”.

Tiểu Hoàng Long sợ hãi kêu lên: “Này…”

Một ánh sáng đỏ loé lên trong mắt Hoả Hoàng Nhi. Khí tức kinh khủng ấy chỉ xuất hiện thoáng qua đã làm Tiểu Hoàng Long gào thét, dập mạnh đầu xuống đất: “Xin tha mạng!”

Hoả Hoàng Nhi bảo: “Ta nói ta sẽ giết ngươi à?”

Tiểu Hoàng Long nuốt nước bọt: “Một sự tồn tại vĩ đại như người, sao lại nhận loài người làm bố?”

Hoả Hoàng Nhi cười nói: “Người đó đã cho ta sự sống, tựa như cha mẹ tái sinh vậy. Ta nhận làm bố là chuyện thường tình mà?”

Tiểu Hoàng Long chẳng tin lấy một chữ, nhưng vẫn nịnh nọt: “Người có thể tái sinh, mai này chắc chắn vẫn là bá chủ một phương”.

Hoả Hoàng Nhi đáp: “Có phải bá chủ hay không, do ta quyết định”.

Ngừng lại một chút, Hoả Hoàng Nhi nói tiếp: “Về sau phải trung thành tuyệt đối, ngoan ngoãn làm đầy tớ của bố ta. Huyết mạch của ngươi cũng được, sau này chăm chỉ tu luyện vào”.

Dứt lời, Hoả Hoàng Nhi đã tung tăng chạy đi tìm Chu Chu: “Chu Chu ơi, chúng mình chơi trốn tìm đi?”

Chu Chu cười ngọt ngào: “Chị Hoàng này, chúng mình đến cung điện nhé, chơi trốn tìm ở đó là vui nhất”.

Sau khi hai cô bé rời đi, Tiểu Hoàng Long mới ngã gục xuống đất, lẩm bẩm: “Thực lực của phượng hoàng chưa hồi phục nhưng khí tức vẫn quá đáng sợ, chỉ cần một suy nghĩ đã có thể nghiền người khác thành xương vụn! Mình không thể nói chuyện này với ai khác, bằng không phượng hoàng chắc chắn sẽ giết chết mình!”

Ngô Bình thi triển lôi độn, trở về Hưng Long chỉ sau thời gian một điếu thuốc.

Lúc này Lý Mai đang ở nhà máy.

Đến nhà máy, Ngô Bình phát hiện máy móc, phòng ốc đều bị phá hủy và biến thành đống đổ nát. Trong đống gạch vụn ấy còn có mấy trăm thi thể, tất cả đều là công nhân lành nghề chuyên sản xuất thuốc!

Còn Lý Mai và vài người phụ trách nhà máy đang quỳ dưới đất, bị kẻ khác kề kiếm vào cổ, hình như chuẩn bị giết chết. Một người thanh niên mặc áo xanh lam đang ngồi trên kiệu xanh nóc đỏ, lạnh mặt nhìn cảnh tượng xung quanh.

“Dừng tay!”, Ngô Bình gầm lên, tấn công bằng thần niệm, một tiếng sấm rền vang, những người kia đều bị nổ bay. Chiếc kiệu cũng bị văng ra mấy trăm mét, người ngồi trên kiệu không chạy kịp nên ngã ra khỏi kiệu, trông thảm hại vô cùng.

Đỡ Lý Mai dậy, anh hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao bọn người này dám làm càn ở Hưng Long?”

Lý Mai vẫn chưa thôi hoảng sợ, nhào vào lòng Ngô Bình mà khóc nấc: “Anh mà đến trễ thêm chút nữa là em mất mạng rồi!”

Ngô Bình dỗ dành: “Không sao cả rồi. Nói cho anh biết, bọn này là ai?”

Khẽ thở dài, cô ấy kể: “Hôm kia có một nhóm người đến đây, bảo họ là người của Phòng Y dược, không có sự cho phép của họ thì không ai được sản xuất và bán thuốc, đan dược. Ban đầu bọn em cũng thấy bình thường, nghĩ rằng chỉ là sản xuất thuốc thôi mà, tạm thời không bán ra ngoài thôi. Nào ngờ hôm nay họ dẫn theo một toán người đến đây phá hoại cả nhà máy, ngay cả công nhân cũng bị họ đập chết ở đây”.

“Họ hành động nhanh lắm, phong toả nơi này, nên người trên đảo không kịp đến chi viện”, Lý Mai nói tiếp, “May mà trên người em có một lá bùa nên mới liên lạc được với anh”.

Ngô Bình híp mắt: “Phòng Y dược đúng không? Tốt lắm!”

“Rầm!”

Một tiếng sấm nổ vang, anh đã xuất hiện ngay trước kiệu. Thanh niên kia phóng ánh kiếm ra, nhắm thẳng vào giữa lông mày anh, đó là một thanh bảo kiếm!

Song thanh bảo kiếm đâm vào trán Ngô Bình còn chưa kịp loé lên tia lửa đã gãy lìa.

Ngô Bình vung chân đạp nát chiếc kiệu, vươn tay lôi thanh niên kia ra.

“Rắc!”

Sức mạnh vô biên của anh khiến bả vai của thanh niên kia lập tức vỡ nát. Đối phương gào thét thảm thương, giận dữ nói: “Dám ra tay với bản quan, to gan lắm!”

“Chát!”

Ngô Bình tát vào mặt thanh niên, lạnh lùng bảo: “Mở mắt chó ra mà nhìn, tôi là Tổng đốc Hưng Long! Một chức quan cỏn con như anh dám lộng hành ở địa bàn của tôi, anh nghĩ tôi sẽ không giết người sao?”

Vị quan kia biết anh là Tổng đốc nhưng lại không hề e sợ, còn khinh bỉ nói: “Tổng đốc như anh ấy hả, ban đầu Hoàng đế đã phong một lượt hơn ba nghìn người. Nhưng đến nay, số Tổng đốc còn sống chỉ còn hơn một nghìn thôi. Tổng đốc chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực. Anh không binh không quyền, còn chẳng bằng một chức quan cỏn con như tôi!”

Ngô Bình đáp trả: “Anh nói không sai. Chức Tổng đốc này chẳng đáng là gì. Nhưng bất kể chức Tổng đốc có vô giá trị đến mấy, tôi vẫn có quyền giết chết anh!”

Thanh niên nọ hoảng sợ kêu lên: “Có gì từ từ nói. Tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh thôi”.

Ngô Bình lạnh giọng: “Theo lệnh ai?”

“Tất nhiên là Phòng Y dược. Tất cả hoạt động thương mại của hai ngành y, dược đều do Phòng Y dược quản lý. Các anh sản xuất thuốc phi pháp, tôi đã cảnh báo trước rồi. Nhưng người của anh không nghe, tôi chỉ đành dùng biện pháp mạnh thôi”.

Ngô Bình tức giận: “Vớ vẩn! Đảo Hưng Long là địa bàn của tôi, từ khi nào đến lượt Phòng Y dược mấy người quản lý vậy? Bây giờ anh báo cho Phòng Y dược, bảo họ cử người đến đây. Tôi cho anh một ngày. Nếu trong một ngày mà vẫn không gặp được họ thì tôi sẽ giết các anh!”

Thanh niên kia đảo mắt: “Được, tôi báo ngay”.

Có vẻ người này có chỗ dựa nên không sợ, viết một bức thư rồi ném vào không khí. Lá thư này liền biến thành một luồng sáng trắng rồi bay đi. Đây là một pháp khí đưa thư khoảng cách xa, tên là “phi thư”, tốc độ cực nhanh, chỉ trong vài phút là gửi đến người nhận.

Sau khi phóng phi thư, vị quan trẻ tuổi kia kia nói: “Tổng đốc Ngô, tôi biết đến danh tiếng của anh. Có điều triều đình không giống bên ngoài, có năng lực không bằng có chỗ dựa. Chỗ dựa của tôi là Tướng quốc đấy!”

Ngô Bình đáp: “Thế à? Vậy nếu bây giờ tôi đánh chết anh, Tướng quốc có giúp anh sống lại được không?”

Không tiếp nối chủ đề này được nữa, vị quan trẻ tuổi khẽ thở dài, đoạn nói: “Tôi là Du Xuân Ba, quan tuần sát của Phòng Y dược, thất phẩm”.

Ngô Bình phớt lờ đối phương. Anh phất tay một cái, khu vực tuyệt đối liền bao trùm nhà máy, phòng ốc bị sụp đổ lập tức khôi phục, ngay cả máy móc cũng trở về nguyên trạng!

Nhưng Ngô Bình không có cách hồi sinh những công nhân kia, đành sai người xử lý thi thể.

Lý Mai hỏi: “Huyền Bình à, chúng ta vẫn sản xuất thuốc chứ?”

Ngô Bình đáp nhẹ: “Tất nhiên là có. Yên tâm, chuyện tương tự sẽ không tái diễn đâu”.

Trong lòng anh biết rõ, chuyện hôm nay nếu không phân rõ cao thấp, người của triều đình sẽ mặc sức ức hiếp vị Tổng đốc này!

Du Xuân Ba và tuỳ tùng có ba mươi hai người tổng cộng. Lúc này họ đều đang quỳ dưới đất để chờ kết quả. Nếu Phòng Y dược không cử người đến, họ sẽ bị Ngô Bình giết chết.

Anh bảo Lý Mai về trước, tiếp tục tổ chức công nhân chuẩn bị cho quá trình sản xuất tiếp theo. Còn anh vừa chờ đợi ngay tại chỗ vừa tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh!

Thiên Cực Kiếm Kinh có tổng cộng hai mươi bốn tầng, trước đó anh đã tu luyện tầng thứ năm, ngưng tụ kiếm hoàn, trở thành kiếm tiên. Ở cảnh giới Địa Tiên có thể tu luyện tầng năm đến tầng mười hai của Thiên Cực Kiếm Kinh.

Dạo gần đây anh bận đột phá, đã lâu không tu luyện Kiếm Kinh. Bây giờ anh chuẩn bị đột phá lần nữa, lên tầng thứ sáu!
Chương 1357: Kiếm khí tung hoành chém mệnh quan

Tầng sáu của Thiên Cực Kiếm Kinh là tăng cường sức mạnh của kiếm hoàn, khá giống với Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp của Thiên Địa Kiếm Quyết. Điểm khác biệt là tầng này sẽ ngưng tụ Thiên Cực kiếm lực độc nhất!

Bề mặt cụ thể ở bên ngoài của Thiên Cực kiếm lực được gọi là kiếm khí. Thiên Cực kiếm khí có uy lực cực mạnh, có thể phát huy sức mạnh độc nhất của Ngô Bình. Ví dụ như lửa thần hỗn mang, sức mạnh sấm sét, phù ấn, ý nghĩa võ học, vân vân, đều có thể bổ trợ kiếm khí này vào, từ đó hình thành kiếm lực lửa, kiếm lực sấm sét, kiếm lực phù ấn,...

Sau khi luyện thành kiếm lực, anh có thể tu luyện ba loại thần thông kiếm đạo cực mạnh!

Ngô Bình có căn cơ thâm hậu, tầng sáu của Thiên Cực Kiếm Kinh rất khó nhưng anh vẫn luyện thành nhanh chóng.

Thậm chí, rất nhiều đòn của chín tầng Hoá Kình có thể thi triển thông qua kiếm lực!

Một khi có kiếm lực, Ngô Bình hoàn toàn không cần đến kiếm hoàn khi đối phó kẻ thù nữa. Trong tay anh chỉ cần có một cành cây hay một thanh sắt là thi triển kiếm pháp tuyệt thế được ngay!

Làm sao Du Xuân Ba ngờ được Ngô Bình chỉ ngồi im một lúc đã đột phá. Anh ta cảm nhận được rõ ràng nhất là không khí xung quanh đột nhiên trở nên nặng nề, một luồng sức mạnh kinh khủng đang lan toả khắp nơi!

Du Xuân Ba kinh ngạc nhìn Ngô Bình, chợt hỏi: “Tổng đốc Ngô là kiếm tiên ư?”

Ngô Bình không trả lời mà hỏi lại: “Du Xuân Ba, Tướng quốc kia có tu vi gì vậy?”

Du Xuân Ba đáp: “Ngài Tướng quốc là Thiên Quân của Tiên Giới, địa vị cao quý. Tu vi đương nhiên rất cao, là Chân Tiên”.

Ngô Bình bình thản bảo: “Anh nói rất đúng, tôi không nên mạo phạm những người này. Anh hỏi xem bọn họ có đến không”.

Du Xuân Ba lãnh đạm nói: “Đang trên đường đi, tối đa nửa canh giờ nữa sẽ đến! Tổng đốc Ngô, anh chuẩn bị ứng phó đi!”

Ngô Bình đáp nhẹ tênh: “Bây giờ tôi chưa muốn đối đầu với triều đình nên không tiện ra tay quá lộ liễu”.

Du Xuân Ba ngẩn ra: “Anh nói thế là có ý gì?”

Ngô Bình phất tay một cái, kiếm lực chấn động, mười luồng kiếm khí đột nhiên xuất hiện trong không khí. Những người kia lập tức đầu lìa khỏi thân, thi thể nằm la liệt!

Giết chết đám người kia rồi, Ngô Bình bèn bay về Long Kinh. Người tu hành phi độn thường đi đường thẳng, nên anh đoán đối phương chắc chắn sẽ đi qua đường này.

Quả nhiên, anh độn hành được một quãng thì thấy có đám người đang phi độn. Dáng vẻ và cách ăn vận ấy chính là người do triều đình phái đến.

Anh không nói hai lời, chặn bọn họ lại bằng ánh kiếm.

Đoàn người kia có hơn trăm người, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên để ria mép. Hộ vệ bên cạnh người này quát to: “Phường trộm cướp to gan, dám chặn đường quan lớn? Mau quỳ xuống cầu xin, bằng không giết không tha!”

Ngô Bình cười ha ha: “Oai phong thật, các vị thuộc Phòng Y dược gì đó phải không?”

Hộ vệ kia cười khẩy: “Đúng vậy, chúng tôi chính là Phòng Y dược! Vị này là đường quan của Phòng, ngài Tư mã!”

Ngô Bình nói: “Nghe bảo các vị muốn đến Hưng Long? Tổng đốc của Hưng Long không dễ động vào, các vị không sợ sao?”

Người trung niên lạnh nhạt đáp: “Tên dân đen kia, chuyện của bản quan đến lượt cậu can dự à? Mau đi đi, không thì giết!”

Ngô Bình vẫn đứng im: “Thấy các vị đằng đằng sát khí thế này muốn đi giết người sao?”

Hộ vệ nọ bực dọc đáp trả: “Đúng đấy, chúng tôi sẽ diệt trừ đảo Hưng Long. Lắm chuyện thật, tôi phải giết cả cậu!”

Tu vi của hộ vệ này không thấp, là Địa Tiên Long Môn! Nói xong, hộ vệ đã vung trường đao, toan chém đầu Ngô Bình.

Ngô Bình chẳng buồn nhúc nhích, đao cứa vào cổ anh chỉ loé lên tia lửa rồi lưỡi đao cong lại ngay. Cánh tay hộ vệ tê rần, liền buông đao lui về.

Vị quan trung niên hơi cau mày: “Có chút năng lực đấy. Thị vệ, giết!”

Mười thị vệ lao đến. Những thị vệ này đều là tiên binh tiên tướng sở hữu năng lực khủng khiếp, hai trong số họ còn là Hư Tiên.

Ngô Bình phất tay một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện một cây đoản thương. Đoản thương này được anh lấy từ Động Thiên Đa Bảo, vẫn chưa luyện hoá.

Lần này, kiếm lực của anh chấn động, chỉ trong vài nhịp thở đã luyện hoá đoản thương. Đoản thương truyền ra ý niệm, giọng của khí linh vang lên: “Chủ nhân!”

Ngô Bình cười hỏi: “Ngươi tên gì?”

Khí linh đáp: “Tôi là Hoả Diệm đoản thương!”

“Tốt!”

Ngô Bình kích hoạt lửa thần hỗn mang, một ngọn lửa đỏ dài một trăm mét phun ra từ mũi thương. Anh vung mũi thương, ngọn lửa liền quét về phía đám người kia.

“Phụt!”

Uy lực của lửa thần hỗn mang rất khủng khiếp. Đám tiên binh còn chưa đến gần đã đột ngột bị thiêu cháy, sau đó nổ tung, hồn bay phách tán.

Ngô Bình cười một tràng dài. Mũi thương rung lên, kiếm khí ngập tràn trong không khí. Những kiếm khí này đều có màu đỏ và nóng cực kỳ.

Hàng trăm triệu kiếm khí thổi về phía họ tựa như gió bão. Vị quan trung niên kêu lên thảm thiết, lập tức lấy ra nhiều pháp bảo và phù chú để cứu mình.

Nhưng vô ích, đứng trước cơn bão kiếm khí, đám người kia đều hoá thành tro bụi chỉ trong nháy mắt!

Giết xong đám quan binh này, Ngô Bình cười hề hề, bèn quay về đảo Hưng Long.

Một khi đám người này chết, triều đình sẽ biết. Mệnh quan trong triều đình đều có hồ sơ ghi chép, một khi tử vong, đèn sinh mệnh sẽ tắt ngay.

Triều đình rất coi trọng việc này và lập tức tiến hành điều tra. Nhưng vì trước đó Du Xuân Ba xem nhẹ chuyện Hưng Long nên không hề ghi chép lại chi tiết. Lúc anh ta đi cứu viện cũng không hề nói rõ tình hình với thuộc hạ, chuyện này khiến việc điều tra gặp khó khăn.

Người của Phòng Y dược chết rồi là một chuyện tốt với Ngô Bình, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không phái người đến gây rắc rối cho anh nữa.

Đường Tử Di đang mang thai. Khi trở về, anh sẽ giúp cô ấy tăng cường tu vi. Đồng thời anh phải truyền Thánh huyết của mình vào nhau thai để nâng cao thể chất của thai nhi.

Một ngày nọ, khi đang điều chế đan dược, quốc vương Kim Ưng Vu Kiên gửi phi thư cầu viện.

Nhận được phi thư, anh bèn đến nước Kim Ưng ngay.

Hai nơi không quá xa nhau, chỉ trong chốc lát, anh đã đáp xuống đại điện vương cung.

Lúc này, trong vương cung Kim Ưng có một đám tu sĩ đang giằng co với thị vệ vương cung. Nhưng thực lực của cấm vệ không bì được tu sĩ, khí thế không đủ.

Ngô Bình nhìn thấy cảnh này cũng chẳng quan tâm, tiến thẳng đến triều đường.

Lúc này các quan đang bàn tán xôn xao, một quan viên nêu ý kiến với quốc vương Vu Kiên.

“Bệ hạ! Tà Thần Tông rất mạnh, tông chủ là Bán Bộ Thiên Tiên! Chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ! Chi bằng đồng ý với yêu cầu của họ, như vậy đôi bên đều có lợi!”

Vu Kiên ngồi trên triều đường, giận xanh mặt, lạnh lùng bảo: “Tà Thần Tông ức hiếp người khác quá đáng, muốn cướp đi quốc khố! Điều kiện như vậy mà cũng đồng ý thì quốc vương như trẫm còn gì là uy tín?”

Dứt lời, anh ấy liền trông thấy Ngô Bình, vội đứng dậy nghênh đón: “Anh!”

Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Những người bên ngoài là ai?”

Vu Kiên thở dài: “Anh à, quốc vương như em đúng là vô dụng! Bọn họ thuộc Tà Thần Tông, bảo là muốn luyện chế đàn tế, cần nhiều vật liệu, nên mới đến nước Kim Ưng tìm kiếm, còn đòi vào quốc khố tìm vật liệu. Thật vô lý! Ức hiếp người khác quá đáng!”

Ngô Bình không hề gấp gáp, chỉ hỏi: “Tà Thần Tông này có lai lịch thế nào? Họ cần đàn tế làm gì?”

Vu Kiên đáp: “Tà Thần Tông sùng bái một tà thần. Họ tu hành nhờ sức mạnh của tà thần, năng lực rất mạnh. Lần này họ xây đàn tế chính vì muốn triệu hồi hoá thân tà thần”.
Chương 1358: Các người chán sống à?

Ngô Bình chợt nghĩ đến thần Hắc Thiên. Tà thần này chắc hẳn cũng giống thần Hắc Thiên, muốn đến thế giới này để hấp thụ sức mạnh tín ngưỡng.

Anh thản nhiên rằng: “Một đám tiểu nhân ngang ngược, không đáng nhắc đến. Anh sẽ đi bắt chúng lại ngay!”

Dứt lời, anh sải bước đi đến khoảng đất trước đại điện. Người của hai bên vẫn đang giằng co. Người của Tà Thần Tông vô cùng hung hăng, la hét ầm ĩ, gã tóc xoăn trong số chúng chính là kẻ hung hãn nhất. Dưới chân gã là thi thể của năm thị vệ vương cung đang nằm la liệt, tay phải còn đang cầm một quả tim đẫm máu.

“Tôi đếm đến mười, nếu còn không mở quốc khố, tôi sẽ bắt quốc vương của các người, sau đó hiến tế cho tà thần Ba Mắt!”, gã hung dữ nói.

“Chát!”

Một bàn tay không biết từ đâu giáng xuống, tát gã ngã xuống đất. Sau đó một bàn chân đạp lên ngực gã, sức ép khủng khiếp ấy khiến gã không thở nổi, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát.

“Xin anh tha mạng!”, cảm nhận được sự đe doạ của cái chết, gã hung hãn ấy phải gào lên cầu xin.

Ngô Bình cười khẩy: “Quốc vương của anh em kết nghĩa của tôi. Dám ức hiếp cậu ấy, các người chán sống rồi à?”

Gã kia cười khổ: “Tôi không biết. Nếu biết quốc vương có một người anh kết nghĩa tài giỏi như anh, có đánh chết tôi cũng không dám đến đây!”

Ngô Bình hỏi gã: “Nghe bảo các người muốn xây đàn tế?”

Gã đáp: “Phải, chúng tôi muốn xây đàn tế để đón hoá thân của tà thần đến nhân thế”.

Ngô Bình hỏi: “Các người sùng bái tà thần nào?”

“Là tà thần Ba Mắt”, gã nói.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc, đeo mặt nạ Hắc Thiên vào rồi trao đổi với thần Hắc Thiên: “Thần Hắc Thiên, ngươi từng nghe nói về tà thần Ba Mắt chưa?”

Thần Hắc Thiên lộ ra thân mình cao to, cười khẩy: “Tà thần ba mắt? Chỉ là một tên thần vặt vãnh, ta chỉ cần một hơi cũng đủ giết chết thứ cỏn con ấy”.

Rồi hắn nói tiếp: “Có điều, Ba Mắt không phải kẻ mà ngươi có thể đối phó. Thực lực của kẻ đó ngang ngửa Bán Bộ Kim Tiên”.

Ngô Bình đáp: “Hiểu rồi”.

Cởi mặt nạ ra, anh nói với gã kia: “Liệt kê những vật liệu cần thiết để xây đàn tế, tôi sẽ thu thập giúp anh”.

Đối phương ngẩn ra: “Thu thập giúp chúng tôi?”

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, tôi sẽ giúp các anh”.

Tuy cảm thấy vô cùng khó hiểu, gã vẫn đưa một tờ danh sách cho anh. Ngô Bình nhìn qua rồi nói: “Các anh về trước đi. Đến khi thu thập đủ vật liệu, tôi sẽ sai người gửi cho các anh”.

Người của Tà Thần Tông rời đi trong vẻ khó hiểu. Ngô Bình trở lại đại điện, thấy mấy quan viên khuyên đầu hàng đang quỳ dưới đất, mặt mũi tái nhợt.

Vu Kiên lạnh lùng nói: “Người đâu, lôi ra chém!”

Không khẩn cầu cũng chẳng ai cầu xin thương tình, hiện giờ Vu Kiên đã có chỗ dựa Ngô Bình, năng lực rất mạnh, không một ai dám thách thức quyền uy của anh ấy nữa.

“Anh lợi hại quá”, Vu Kiên cười nói: “Trước mặt anh, Bán Bộ Thiên Tiên cũng chẳng khác gì giun dế”.

Ngô Bình bảo: “Lũ vô dụng, không đáng nhắc đến. À phải, anh sẽ giúp em diệt trừ Tà Thần Tông này”.

Vu Kiên sững người: “Diệt trừ ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Anh phải giết một vị thần. Thực lực của tà thần này không quá mạnh, nhưng có thể dùng đến”.

Vu Kiên không dám nói năng gì nữa, Ngô Bình muốn giết thần ư?

Ngô Bình cũng chẳng giải thích nhiều: “Hai thế lực còn lại của nước Kim Ưng có biết điều không?”

Vu Kiên đáp: “Hiện tại vẫn chưa có xung đột gì mấy. Nếu anh giúp em diệt trừ Tà Thần Tông, bọn chúng tất nhiên sẽ không dám chống đối em nữa”.

Nói đến đây, anh ấy mới bảo: “Anh này, phía Nam nước Kim Ưng là nước Xích Quỷ, phong thái dũng mãnh. Trước đó, giữa hai nước là khu rừng nguyên sinh bạt ngàn, không có quan hệ gì với nhau. Nhưng một tháng qua, binh lính của nước Xích Quỷ đã băng qua cánh rừng và quấy nhiễu biên giới Kim Ứng, cướp giật tài sản, cướp phụ nữ và trẻ em. Nước Xích Quỷ rất mạnh, nếu không cần thiết, nước Kim Ưng không hề muốn xung đột với họ”.

Ngô Bình hỏi: “Phía em không ngăn chặn ư?”

Vu Kiên đáp: “Trước đó em từng phái người ngăn chặn, nhưng trong nhóm người kia có vài cao thủ rất mạnh, người của bọn em không phải đối thủ. Sau khi thiệt hại một số nhân lực, em cũng đành từ bỏ”.

Ngô Bình gật đầu: “Bên cạnh em phải có cao thủ mới được”.

Vu Kiên cười khổ: “Đào tạo cao thủ quá khó. Với số tài nguyên ít ỏi ở Kim Ưng, dù có cao thủ cũng không nuôi nổi. Đây chính là nỗi đau của nước nhỏ”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi lấy một chiếc nhẫn ra. Đây là chiếc nhẫn được anh cắt từ hổ phách, bên trong chứa rất nhiều vật tư quân sự, đủ để trang bị cho ba vạn tinh binh.

Bùa chú, cung tên, áo giáp trong nhẫn đều được chế tác tinh xảo, gần như không kém cạnh trang bị dành cho tiên binh của Tiên Đình.

“Kiên à, em có thể dùng số trang bị này cho binh lính vũ trang. Có những thứ này rồi, có lẽ các quốc gia và môn phái bình thường sẽ không dám động vào em nữa”.

Sau khi nhìn rõ những món trong nhẫn, Vu Kiên cả mừng: “Anh ơi, những thứ này quý giá quá, em không biết lấy gì báo đáp!”

Ngô Bình cười nói: “Chúng ta là anh em, có phúc cùng hưởng, khách sáo làm gì?”

Rồi anh nói tiếp: “Anh đã ở đây rồi thì sẽ đi đến phía Nam một chuyến, đến nước Xích Quỷ xem thử tình hình”.

Vu Kiên rất vui: “Có anh xuất trận, những kẻ đó chắc chắn sẽ biến thành tro bụi!”

Ngô Bình giúp đỡ Vu Kiên như vậy không chỉ vì anh ấy là anh em kết nghĩa, mà còn vì nước Kim Ưng ở cạnh Hưng Long, tương đương với bức màn che chở và khu vực an toàn của Hưng Long. Một khi nước Xích Quỷ có xung đột với Kim Ưng, chắc chắn cũng sẽ đe doạ đến Hưng Long, vậy nên anh buộc phải ra tay.

Hàn huyên được vài câu, Ngô Bình khởi hành đến biên giới phía Nam của Kim Ưng. Diện tích nước Kim Ưng không quá lớn, nhưng vẫn lớn hơn nhiều so với diện tích nước Viêm Long ngày trước.

Phía Nam nước Kim Ưng là một cánh rừng nguyên sinh. Trong rừng ẩn nấp nhiều thú dữ, rất ít người vào.

Quận cực Nam của nước Kim Ưng là quận An Lạc. Tuy quận An Lạc nằm ở phía Nam nhưng mưa nhiều, là quê hương của gạo và cá, người đẹp vô số. Nước Kim Ưng có một câu nói: An Lạc sản sinh người đẹp từ xa xưa.

Quận An Lạc khá dài và hẹp, phía Tây là hồ Ma Long, phía Đông là núi tuyết Song Long, phía Nam có rừng nguyên sinh, nên nơi này vô cùng yên vui, người dân có cuộc sống đầy đủ cơm ăn áo mặc.

Thái thú quận An Lạc nhận được phi thư của quốc vương nên đã ở thành An Lạc để nghênh đón Ngô Bình từ sớm.

Thái thú và tuỳ tùng còn chưa đứng vào vị trí thì một tia chớp đã từ trên trời giáng xuống, Ngô Bình xuất hiện trước mặt họ.

Thế là Thái thú quận An Lạc vội vã quỳ xuống: “Phúc Trường Linh kính chào Trấn quốc vương!”

Ngô Bình liếc nhìn vị Thái thú này, độ bốn mươi tuổi, mặc áo đỏ tươi, phủ phục dưới đất.

“Mời Thái thú Phúc đứng dậy”, anh nói.

Lúc này Phúc Trường Linh mới đứng lên: “Vương gia, Bệ hạ đã gửi phi thư đến, nói rằng Vương gia muốn giết bọn giặc phía Nam?”

Ngô Bình đáp: “Ta chỉ muốn đến xem thử, nếu chạm mặt thì tiện tay giải quyết”.

Phúc Trường Linh cả mừng: “Mời Vương gia đến phủ ạ!”

Sau khi ra khỏi tường thành, họ lên xe ngựa. Ngựa được dùng là Tử Long Câu, giống ngựa nổi tiếng của An Lạc, một con tuấn mã có thể đi hàng nghìn dặm trên đất liền, là phương tiện đi lại đắt đỏ nhất trong dân gian.

Xe ngựa chậm rãi di chuyển. Ngô Bình nhận thấy người dân ở đây sống rất tự tại, đường sá sạch đẹp, tấp nập người qua lại, giao thương phồn thịnh. Chắc hẳn vị Thái thú họ Phúc này rất giỏi quản lý, là quan tốt.

Ngô Bình hỏi: “Thái thú à,bao lâu bọn chúng mới quấy nhiễu một lần?”

Phúc Trường Linh đáp: “Cách vài ngày sẽ đến một lần, chủ yếu là cướp lương thực và vải vóc, cà đồ trang sức và những cô gái trẻ tuổi nữa”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Ta đã xem qua khu rừng nguyên sinh kia, bên trong rất nguy hiểm. Bọn chúng làm sao băng qua được cánh rừng ấy vậy?”

Phúc Trường Linh nói: “Tôi cũng cảm thấy rất khó hiểu, hiện vẫn chưa tra ra manh mối. Có điều, sau khi phái người đi điều tra, tôi phát hiện đại quân của nước Xích Quỷ đã đóng quân trong rừng”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Ồ, bọn chúng đóng quân trong rừng ư? Vì sao?”

Phúc Trường Linh đáp: “Tôi đoán có thể nước Xích Quỷ làm vậy vì Ám Nguyệt Nữ Vương”.
Chương 1359: Tu sĩ ở nơi nhỏ bé

Ngô Bình thấy hứng thú: “Ám Nguyệt Nữ Vương?”

Phúc Trường Linh nói: “Ở nước Kim Ưng chúng tôi, thi thoảng lại có vài thợ săn bạo gan đến rừng nguyên sinh săn bắn, nếu may mắn sẽ gặp một số người ở trong đó. Các thợ săn truyền miệng rằng trong rừng có một bộ lạc Ám Nguyệt thần bí sinh sống. Thủ lĩnh của họ được tôn làm Ám Nguyệt Nữ Vương. Nghe nói Nữ Vương xinh đẹp cực kỳ, là người phụ nữ đẹp nhất thế gian, bảo vệ con dân của mình”.

“Bộ lạc Ám Nguyệt có một báu vật tên là ‘nước suối Bất Lão’. Nghe nói uống nước này vào sẽ có thể trường sinh bất lão, tăng cường sức mạnh. Vì vậy, người của bộ lạc này có năng lực rất mạnh. Bọn họ đều là những kẻ săn bắt đỉnh cấp. Dĩ nhiên, đây đều là truyền thuyết, cụ thể hơn thì tôi không biết nhiều”.

Ngô Bình ướm hỏi: “Vậy nên Thái thú cảm thấy những người kia vào rừng vì Ám Nguyệt Nữ Vương?”

Phúc Trường Linh đáp: “Nước Xích Quỷ có thực lực vượt xa nước Kim Ưng. Nếu không có lợi ích to lớn, họ sẽ không dẫn quân binh vào rừng. Tôi đoán họ đến đây cướp bóc để bổ sung quân nhu”.

Ngô Bình gật gù: “Ra là vậy”.

Đến phủ Thái thú, Ngô Bình vừa xuống xe ngựa đã nhìn thấy hai thanh niên một nam, một nữ đứng trước cửa. Nam thì độ hai mươi tuổi, nữ thì chưa đến hai mươi.

Phúc Trường Linh vội giới thiệu: “Vương gia, đây là con trai Phúc Khang và con gái Phúc Dung của tôi”.

Phúc Khang và Phúc Dung đều có tu vi khá cao. Phúc Khang là tu sĩ cảnh giới Thần Hoá, Phúc Dung vừa trải qua Lôi Kiếp. Có thể thấy hai anh em họ đều có tư chất tốt.

Cả hai lễ độ tiến đến hành lễ, ngoài miệng gọi Vương gia, song ánh mắt lại chẳng có vẻ tôn trọng. Người tu hành đều vậy, chức quan của anh có to cách mấy mà tu vi thua kém tôi thì tôi cũng xem thường anh thôi. Trong mắt người tu hành, tu hành là lớn nhất, quý tộc hay hoàng thân quốc thích gì đó đều không quan trọng bằng tu hành!

Ngô Bình vẫn đang ở cảnh giới Kết Thai, ngay cả linh hồn sơ sinh còn chẳng có, cảnh giới tất nhiên không sánh bằng hai người họ.

Anh cũng chẳng làm quen gì với hai người này, theo chân Phúc Trường Linh đến phòng khách. Phúc Trường Linh sai người bưng lên loại trà tốt nhất và hoa quả quý nhất, sau đó hàn huyên cùng anh.

Phúc Trường Linh cười nói: “Vương gia, nghe một vài người bạn trong triều kể rằng ngài đã một mình chém chết hổ yêu càn quấy một phương?”

Ngô Bình biết Phúc Trường Linh cũng nhận ra cảnh giới của anh không quá cao, lo rằng năng lực của anh không đủ. Câu này ngoài mặt là khen anh, nhưng thật ra là một sự chất vấn.

Anh mỉm cười: “Ta tu luyện Cực Trí Địa Tiên, cảnh giới thăng cấp hơi chậm, nhưng năng lực không kém Thiên Tiên. Về chuyện này, Thái thú cứ yên tâm”.

“Phì!”

Đột nhiên Phúc Dung không nén được tiếng cười, sau đó biết mình đã gây hoạ nên vội vã cúi đầu. Phúc Dung rất xinh, là một người đẹp hoàn hảo.

Phúc Trường Linh cả giận: “Phúc Dung, ta đang nói chuyện với Vương gia, vì sao con lại cười như vậy? Thật vô lễ, đi ra ngoài! Úp mặt vào tường ba ngày!”

Phúc Khang thương cô em gái này nhất. Cậu ta là người anh tuấn chính trực, bèn cao giọng đáp: “Cha à, Tiểu Dung nghe được chuyện buồn cười nên mới không nhịn được cười, sao lại có tội ạ? Cha không nên phạt em ấy!”

“Hỗn xược!”, Phúc Trường Linh tức giận đứng dậy, định đi đến đánh cậu con trai.

Ngô Bình kéo ông ấy lại, cười bảo: “Thái thú, không sao đâu. Người trẻ tuổi cảm thấy ta khoác lác cũng là chuyện bình thường. Suy cho cùng thì với kiến thức của họ, có những chuyện sẽ không tài nào hiểu thấu”.

Câu nói này đã xúc phạm đến Phúc Khang. Cậu ta tiến đến hành lễ: “Vương gia, những người sống ở nơi nhỏ bé như chúng tôi có vốn kiến thức hạn hẹp, ngài có thể cho tôi biết làm cách nào để Địa Tiên đánh thắng Thiên Tiên hay không?”

Đúng vậy, trong mắt Phúc Khang, thậm chí tất cả tu sĩ của nước Kim Ưng này, cảnh giới đại diện cho thực lực. Ví dụ như Địa Tiên Long Môn chắc chắn có thể trấn áp Địa Tiên Thần Hoá, Địa Tiên Bất Tử tất nhiên sẽ áp chế Địa Tiên Động Thiên.

Sở dĩ như vậy là vì xưa nay bọn họ luôn tu hành theo từng bước một, không ai có thể đạt tới cực hạn, cũng chẳng ai có thể đi sâu thăm dò ở một cảnh giới nào đó. Nếu có người làm được thì chắc chắn sẽ không ở lại một nơi nhỏ bé như nước Kim Ưng.

Phúc Trường Linh giận dữ quát: “Câm miệng! Vương gia làm gì có thời gian để nói với con những chuyện này. Lui xuống!”

Ngô Bình cười bảo: “Không sao. Ta cũng đang rảnh rỗi, chi bằng tìm chút chuyện để làm”.

Anh hỏi Phúc Khang: “Cậu đã đạt cảnh giới Long Môn, vậy có biết Long Biến hay không?”

Phúc Khang ngẩn ra: “Long Biến? Đó là gì?”

Ngô Bình nói: “Long Biến là thứ quan trọng của cảnh giới Long Môn, chỉ có Long Biến mới có thể thay da đổi thịt. Tất nhiên, hầu hết tu sĩ đều chỉ đi qua giai đoạn này chứ không biết đến Long Biến”.

Phúc Dung chớp mắt hỏi: “Vương gia, ngài chưa phải là Địa Tiên Long Môn nhỉ?”

Ngô Bình đáp: “Ừm. Ta vừa ngưng tụ thai thần, còn cách một quãng nữa mới đến cảnh giới Long Môn”.

Phúc Dung bĩu môi: “Ngài chưa đạt đến cảnh giới Long Môn, sao lại biết rõ như vậy?”

Ngô Bình nói: “Thế bàn về cảnh giới Linh Biến đi. Hai cô cậu đều trải qua cảnh giới Linh Biến rồi, cảm thấy cảnh giới Linh Biến là trạng thái thế nào?”

Phúc Khang đáp: “Linh Biến chính là biến năng lượng thành vật thật”.

Ngô Bình bảo: “Nói chính xác hơn, là tinh thần can thiệp vào vật chất. Cậu có biết mức độ can thiệp vào vật chất của tinh thần có thể đạt đến mức độ nào không?”

Phúc Khang không đồng tình: “Chỉ là vật chất hoá năng lượng thôi mà, còn có gì khác nữa ư?”

Nói đoạn, cậu ta liền vung tay lên, trong không trung xuất hiện một thanh trường kiếm. Đây chính là kiếm do cậu ta ngưng tụ từ pháp lực, là một chiêu của Linh Biến.

Ngô Bình bảo: “Cái này chỉ là trò cỏn con thôi. Tu sĩ Linh Biến cự phách còn có thể chuyển hình đổi bóng, lên chín tầng mây đoạt trăng, xuống âm ty bắt ma quỷ. Cơ thể tu sĩ Linh Biến có thể cao lớn đến mức đội trời đạp đất, cũng có thể nhỏ bằng hạt bụi li ti. Khi họ hành động, sông núi có thể thay đổi, trăng sao không còn soi sáng, quỷ thần cũng phải khiếp sợ”.

Phúc Khang không nhịn được cười: “Theo cách nói của Vương gia, tu sĩ Linh Biến há chẳng phải còn giết được Hư Tiên ư? Có thể sao?

Ngô Bình cười: “Nếu cậu đã khiêm tôn xin chỉ dạy, tất nhiên ta sẽ cho cậu mở mang tầm mắt”.

Dứt lời, anh đột nhiên biến thành một tia chớp, trong nháy mắt đã vút lên bầu trời thành An Lạc.

“Ầm”.

Đất trời rung chuyển, trong tích tắc Ngô Bình đã biến thành người khổng lồ vạn mét, quanh người toả ra thần quang, tiên khí lượn lờ, khí thế như muốn nuốt chửng núi sông, trấn áp tám phương!

Sức ép khủng khiếp đó không hề thua kém Thần Tiên!

Phúc Khang sững sờ ngồi phịch xuống đất, thốt lên: “Sao lại có thể như thế!”

Lúc này, Ngô Bình phất tay một cái, sấm sét rền vang, cả quận An Lạc liền đổ mưa.

Anh phất tay lần nữa, mưa tạnh gió ngừng, tiết trời quang đãng, cầu vồng xuất hiện trên bầu trời, đẹp vô ngần.

Ngô Bình cười nói giữa không trung: “Ta đã hiện ra chân thân, chi bằng làm chút chuyện tốt cho người dân An Lạc. Phúc Trường Linh, ở đây có công trình thuỷ lợi cần ta giúp đỡ không?”

Phúc Trường Linh vội đáp: “Vương gia! Phía Tây có một dãy núi cao hiểm trở, giao thông bất tiện, thương nhân của chúng tôi đến phía Tây làm ăn đều phải đi rất lâu”.

Ngô Bình bay đến một vùng núi. Quả nhiên ở đây đất đai cằn cỗi, vô cùng hoang vu, ngay cả thực vật cũng rất ít. Anh nhấc chân đá một cái, dãy núi lần lượt vỡ vụn, trong nháy mắt biến thành một con đường rộng vài chục dặm, dài mấy trăm dặm!

Phúc Trường Linh quá đỗi sững sờ, vội vàng nói thêm một số công trình cầu đường thuỷ lợi. Sau đó Ngô Bình giúp họ đào kênh, xây đập chứa nước, đổi đường sông, dời non lấp bể.

Đây đều là những công trình khổng lồ, nhân lực thi công nếu nhanh thì mất năm năm, lâu thì cả trăm năm mới có thể hoàn thành. Nhưng Ngô Bình chỉ mất một lúc đã làm xong những chuyện này rồi!

Một tia chớp trở lại viện, Ngô Bình đã quay về.

Phúc Khang và Phúc Dung kinh hãi đến mức cùng quỳ rạp xuống đất, run rẩy hô lên: “Chúng tôi có mắt không tròng, không biết chân nhân, mong Vương gia thứ tội!”
Chương 1360: Bộ lạc Ám Nguyệt

Ngô Bình cười nói: “Không sao, người không biết không có tội”.

Phúc Dung tỏ vẻ ngưỡng mộ nói: “Vương gia, chờ người thành tu sĩ Địa Tiên Động Thiên hoặc Đoạt Thiên rồi thì sẽ đấu ngang cơ được với Chân Tiên ạ?”

Ngô Bình: “Thật ra Chân Tiên và Địa Tiên không chia ra cảnh giới nào cao hơn, thấp hơn. Cô có thể hiểu là hai cái đi trên hai con đường khác nhau, đương nhiên tu sĩ Địa Tiên đột phá lên Chân Tiên xong thì sẽ mạnh hơn”.

Phúc Dung ngẩn ra, lần đầu tiên cô ấy nghe thấy cách giải thích này.

Phúc Khang: “Vương gia, tại sao các tu sĩ đều muốn đột phá lên Địa Tiên?”

Ngô Bình: “Vì khi thành Địa Tiên rồi sẽ có được nhiều lợi ích hơn, hơn nữa tu thành Thiên Tiên cũng dễ hơn nhiều so với mò mẫm các cảnh giới nhỏ của Địa Tiên. Từ Địa Tiên thành Thiên Tiên là phi thăng, một kiểu lột xác về hình thái của sinh mệnh. Vì thế, Thiên Tiên và Địa Tiên là hai trạng thái sinh mệnh khác nhau và cũng không phân cao thấp”.

Phúc Khang: “Vương gia, có phải một Địa Tiên mạnh là đấu lại được Đại La Kim Tiên không ạ?”

Ngô Bình cười đáp: “So với Thiên Tiên thì Kim Tiên thuộc trạng thái thứ ba của sinh mệnh, nếu Địa Tiên muốn được gọi là Kim Tiên thì phải khôi phục huyết mạch Chân Nhân thái cổ”.

Anh không giải thích nhiều nữa mà nói: “Thôi hai người lui xuống đi, tôi có chuyện cần nói với Thái thú Phúc”.

Hai người kia không dám hỏi tiếp mà lui ra ngay.

Phúc Trường Linh: “Vương gia, người có gì dặn dò ạ?”

Ngô Bình: “Khi nào người của nước Xích Quỷ lại đến xâm lược tiếp, tôi sẽ ra tay bắt họ, sau đó tra hỏi vị trí nơi đóng quân rồi đích thân đến đó xem sao”.

Phúc Trường Linh gật đầu: “Vâng, tôi sẽ cho người canh ở biên giới, nếu có chuyện gì thì sẽ báo cho Vương gia ngay”.

Ngô Bình gật đầu, sau đó vào một phòng khác tu luyện để tránh bị người khác làm phiền.

Loáng cái đã sang ngày thứ hai, mặt trời vừa ló dạng thì đã có người đến bẩm bảo, Phúc Trường Linh vội gõ cửa nói: “Vương gia, quân của nước Xích Quỷ lại đến rồi ạ!”

Một tia sáng lao ra khỏi phủ thái thủ, một lát sau nó đã đáp xuống gần biên giới. Lúc này, đang có một đoàn quân khoảng hơn 400 người đang tiến đánh tường thành của huyện.

Bọn họ đều mặc khôi giáp màu đỏ đen, dáng người cao hơn hai mét, tóc màu đỏ, mắt màu xanh lục, vừa nhìn đã biết là người man di mọi rợ.

Họ cầm cái gậy dài hơn ba mét và nặng cả nghìn câu rồi thi nhau bổ xuống tường thành, làm tường thành vỡ cả mạng lớn.

Huyện này có tên là Hoán Hoa, trong huyện có rất nhiều loại hoa, dân sổ khoảng hơn 400 nghìn người, nếu tường thành bị đổ thì các người dân vô tội trong thành sẽ gặp nạn.

Các chiến sĩ và tướng trên tường thành đang liều mình chiến đấu với quân của nước Xích Quỷ, song thực lực hai bên cách xa nhau nên huyện Hoán Hoa đã thiệt hại nặng nề.

Uỳnh!

Bỗng có một tia chớp chiếu xuống, các tinh binh của nước Xích Quỷ đều bị đánh ngã rồi tắt thở, da thịt thì nát bét.

Hơn trăm tinh binh đang leo lên tường thành cũng bị hạ gục nhanh chóng, người ra tay chính là Ngô Bình.

Anh liếc nhìn thì thấy có một vị tướng quân cưỡi trên một con sói xám khổng lồ đang ở dưới chỉ huy tấn công thành. Anh đáp xuống rồi vung tay lên, hàng nghìn đường kiếm bay ra, lập tức tiêu diệt đội quân của nước Xích Quỷ, chỉ còn lại mỗi vị tướng quân cưỡi sói sống sót.

Phập!

Đầu con sói bị chém đứt lìa, vị tướng quân kia hoảng sợ rồi bay lên cao, nhưng đã bị Ngô Bình túm cổ.

Tướng quân này cao ba mét rưỡi, vì thế Ngô Bình hơi khó tóm gã, do đó anh nhanh chóng biến gã thành một tên lùn có mét rưỡi.

Tướng quân kia biến sắc mặt, trò gì thế này?

Quân lính thủ trên tường thành đều hò reo ăn mừng.

Ngô Bình nhìn vị tướng quân kia rồi hỏi: “Nước Xích Quỷ các người chạy đến rừng nguyên sinh làm gì?”

Vị tướng quân kia đã sợ mất mật nên nói ngay: “Thượng tiên tha mạng, xin đừng giết tôi”.

Ngô Bình: “Tôi không giết anh, nhưng anh phải trả lời câu hỏi của tôi”.

Tướng quân: “Vâng, nước Xích Quỷ nhận được tin tình báo là nữ vương Ám Nguyệt đã bị thương nặng, hơn nữa tất cả mọi người ở tộc Ám Nguyệt đều trúng chất độc mãn tính và mất lực chiến đấu. Vì thế chúng tôi mới muốn chiến địa bàn của Ám Nguyệt để cướp của cải và nước suối Bất Lão”.

Ngô Bình: “Nữ vương Ám Nguyệt bị thương nặng ư? Ai làm?”

Gã đáp: “Tôi cũng không biết, đây là tin mật”.

Ngô Bình: “Các người đã làm được gì chưa?”

Tướng quân: “Chưa ạ, tuy Ám Nguyệt bị trúng độc nhưng thực lực vẫn rất mạnh, cung tiễn thủ của họ bắn bách phát bách trúng nên chúng tôi không thể đến gần. Điều phiền nhất là các cây thành tinh mà họ trồng đã gây cản trở lớn cho chúng tôi, tính đến nay thì chúng tôi đã thiệt hại mất mấy trăm nghìn quân rồi”.

Ngô Bình: “Đúng là vũ ăn hại, bên kia đã bị trúng độc rồi mà vẫn không đánh lại được”.

Gã nói: “Thượng tiên nói đúng, chúng tôi toàn lũ ăn hại thôi ạ”.

Ngô Bình: “Thế là các người không thể chiếm được nơi đó đúng không?”

Gã nói: “Quốc vương của chúng tôi đã quyết định phóng hoả, lửa bùng lên thì cả khu rừng đều bị thiêu háy, các cây thành tinh đương nhiên cũng không cầm chân chúng tôi được nữa”.

Ngô Bình cau mày: “Phóng hoả ư? Chỉ cần một ngọn lửa bùng lên là cháy cả khu rừng rồi, kế hay quá nhỉ!”

Tướng quân: “Tại cũng hết cách rồi ạ, nhưng bộ lạc Ám Nguyệt biết tin chúng tôi định phóng hoả nên cũng đang lo lắm”.

Ngô Bình: “Đưa tôi đến bộ lạc đấy”.

Tướng quân: “Vâng, để tôi dẫn đường”.

Ngô Bình chào các chiến sĩ một tiếng rồi dẫn tướng quân của nước Xích Quỷ bay lên cao. Họ vừa bay được một đoạn thì thấy có một màn sương màu xanh xuất hiện ở phía trước.

Màn sương này rất lớn, nhìn mãi không thấy điểm cuối, tướng quân kia nói: “Thượng tiên, ở đây ạ. Bộ lạc Ám Nguyệt nằm trong màn sương này, họ chẳng bao giờ thấy ánh sáng, mà quanh năm sống dưới màn sương mù”.

Ngô Bình giơ tay bắt lấy một ít sương rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Có mùi thơm của thuốc, không phải sương mù bình thường”.

Tướng quân: “Thượng tiên, bên dưới màn sướng này là bộ lạc Ám Nguyệt rồi, tha mạng cho tôi được không ạ?”

Ngô Bình nói: “Tôi không giết anh, nhưng cũng không tha dễ vậy được”.

Anh vừa nói dứt câu, vị tướng quân kia đã bị thu lại nhỏ xíu, tu vi cũng biến mất. Gã gào thét thảm thiết, nhưng đã bị Ngô Bình ném vào trong rừng.

Trong rừng có rất nhiều côn trùng độc và thú dữ, gã có sống sót được hay không thì phải nhờ vào vận may.

Sau đó, anh bay vào trong màn sương, dược lực ở đây có ảnh hưởng rất mạnh với người ở bên ngoài vào, nó thấm vào da thịt của người rồi sinh ra tác dụng gây mê.

May mà Ngô Bình có thể chất mạnh nên dược lực không thể ngấm vào người anh, vì thế anh không bị ảnh hưởng gì.

Anh chầm chậm đáp xuống, khi sắp đáp xuống một ngọn cây thì có một tiếng động vang lên, một mũi tên bắn thẳng qua mắt trái của anh.

Cheng!

Ngô Bình nhắm mắt lại, vẩy trên mi mắt đã đánh bật mũi tên ra.

Vù vù!

Tiếp tục có thêm nhiều mũi tên khác bay đến, nhưng Ngô Bình chỉ vung tay lên một cái thì chúng đã dừng lại trong không khí, không thể áp sát anh.

Anh nói: “Tôi không phải kẻ địch, mà là Vương gia của nước Kim Ưng đến để hỗ trợ các người đối phó với nước Xích Quỷ”.

Các mũi tên không còn bay đến nữa, một giọng nói êm tai cất giọng hỏi: “Anh hãy chứng minh mình không phải người xấu”.

Ngô Bình cười nói: “Nếu tôi là người xấu thì các người chết lâu rồi”.

Dứt lời, anh thi triển kiếm vực, loáng cái tất cả mọi người trong phạm vi vài chục km không thể cử động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK