Ngô Bình vừa xuất hiện ở một vùng hoang vu thì có một tu sĩ trẻ tuổi đến, người này cầm theo một quang phù. Hiện giờ, quang phù này đang phát sáng, chắc hắn đã tìm thấy Ngô Bình nhờ vào nó.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Anh cũng kiên nhẫn thật đấy, quyết thủ ở Đại Ngũ Hành Giới chờ tôi cho bằng được”.
Người đàn ông: “Thời gian qua, tôi luôn ở trong Thiên Khanh nên cũng đã có chút thu hoạch, còn tìm anh thì là việc tiện tay thôi”.
Ngô Bình: “Anh tìm tôi vì món bảo bối đó hả?”
Người đàn ông: “Đó là máu thịt của thần linh, là bảo bối dùng để luyện chế thần đan thì sao hạng người như anh được phép giữ nó? Mau đưa nó đây cho tôi, tôi sẽ tha cho anh một mạng”.
Ngô Bình: “Là tôi phát hiện ra nó trước, tại sao phải đưa cho anh?”
Người đàn ông cười mỉa: “Ở thế giới này, ai mạnh thì người đó làm vua. Tôi mạnh hơn anh nên tôi nói gì anh phải làm nấy, không thì sẽ phải chết”.
“Anh mạnh hơn tôi ư? Ai bảo thế? Anh tự nhận à?”, Ngô Bình tỏ vẻ coi thường.
Người thanh niên bình thản nói: “Nếu anh đã không biết trân trọng cơ hội thì giờ Hoàng Đô tôi sẽ tiễn anh lên đường luôn”.
Dứ lời, Hoàng Đô điểm tay phải, một cánh cửa đen kịt dán đầy phù văn trên khung xuất hiện ở phía trước. Sau đó, cánh cửa bay về phía Ngô Bình và sinh ra một lực hút rất mạnh. Đây là một phép thần thông mà Hoàng Đô tu luyện, nó có tên là cánh cửa tử thần. Ai bị cánh cửa này hút vào thì cả thiên bẩm và vận khí đều bị người sở hữu cánh cửa hấp thu hết.
Cánh cửa tử thần lơ lửng trên đỉnh đầu Ngô Bình, song anh vẫn bình thản nhìn nó rồi nói: “Dựa vào chút tài mọn này mà định luyện hoá tôi, đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?”
Hoàng Đô lạnh giọng nói: “Cánh cửa này có thể hấp thu mọi sinh vật của đất trời, cảnh giới của anh kém tôi thì sao chống lại nó được!”
“Thế à?”, nói xong, Ngô Bình phóng một trong 12 loại sức mạnh vừa hấp thu ra, nó biến thành hai bàn tay khổng lồ rồi túm lấy cánh cửa tử thần, đập qua đập lại.
Uỳnh!
Một tiếng động vang lên, cánh cửa đã bị vỡ làm đôi, Hoàng Đô hét lên rồi lùi lại.
Ngô Bình tiến nhanh tới gần hắn rồi tung một quyền vào giữa mặt, Hoàng Đô đã bị đánh bay ra xa, khi đáp đất thì làm bụi bay trắng xoá, ngay sau đó hắn đã chuồn mất.
Ngô Bình nhíu mày nói: “Thấy đánh không lại nên chuồn, thôi thì cũng thông minh”.
Anh không quan tâm đến Hoàng Đô nữa mà định sẽ quay lại Thiên Khanh. Đó là một vùng bảo địa, thực lực của anh đã tăng lên không ít, có thể xuống sâu hơn chút nữa để tìm tòi rồi.
Vừa vào Thiên Khanh, anh đã đi sâu độ sâu 5000 mét, đây cũng vị trí sâu nhất mà anh xuống lần trước.
Anh mở Đại Thiên Dược Điển ra thì xung quanh xuất hiện rất nhiều điểm sáng, anh đi tìm từng cái một rồi hấp thu. Chất lượng của các dược liệu này đều khá cao, so ra còn quý hơn cả dược liệu ở Cửu Dương Cảnh và Động Thiên Thanh Linh.
Ngô Bình vừa hái thuốc vừa đi xuống sâu hơn, 6000 mét, 7000 mét. Từ 7000 mét trở xuống thì dược liệu ngày càng chân quý hơn, vớ đại một cây cũng là linh dược cấp 12, 13 và bắt đầu xuất hiện chân dược.
Càng xuống sâu thì diện tích càng thu hẹp dần và lượng duộc liệu càng ít đi. Không lâu sau, Ngô Bình đã tìm thấy một cây chân dược cấp năm, anh vừa hái nó thì chợt nghe thấy có tiếng nói vang lên.
“Sư thúc, đây là chân dược cấp mười ư? Tại sao con thấy nó bình thường thế?”
Ngô Bình lập tức thi triển bùa ẩn thân rồi lặng lẽ tiến gần về phía phát ra tiếng nói. Loáng cái, anh đã nhìn thấy có ba nam hai nữ đang đứng cạnh một cây chân dược cấp mười.
Cây chân dược này trông chẳng khác gì một cái cây bình thường, lá hình tròn, vỏ cây khô quắt, lá còn bị sâu ăn thủng lỗ chỗ.
Người lên tiếng là một người thanh niên.
Một người phụ nữ trung niên nói: “Cây chân dược này biết cách cải trang, chúng ta chỉ đang nhìn thấy ảo ảnh thôi, chứ hình dáng thật sự của nó thì khác”.
Ảo ảnh ư? Ngô Bình bắt đầu khởi động khả năng nhìn xuyên thấu. Ngay sau đó, anh đã nhìn thấy một cái cây kỳ lạ cao mười mét, toàn thân có một màu lam vàng đứng sừng sững ở đó. Mỗi cành cây của nó đều là một con rắn độc, các con rắn này đang uốn lợn bò dần về phía đám người kia.
Người phụ nữ như phát hiện ra điều gì đó nên nói: “Chân dược cấp mười không phải chuyện chơi, trước khi nghĩ ra cách đối phó thì chúng ta hãy tránh xa nó ra”.
Tiếc là đã muộn, một con rắn độc chợt quấn lấy bà ấy, những người khác cũng không thoát khỏi, tất cả đều bị rắn độc quấn lấy người rồi vùng vẫy trên không.
Người đàn ông tái mặt nói: “Sư thúc, chuyện gì vậy ạ?”
Người phụ nữ trầm giọng nói: “Đừng cử động!”
Chờ mọi người bình tĩnh lại, con rắn không còn quấn chặt nữa. Trong đó có một cô gái áo trắng rất xinh đẹp, cô ấy khẽ hỏi: “Mẹ, sao con không nhìn thấy gì?”
Người phụ nữ thở dài nói: “Nhu Nhi, đừng sợ, mẹ sẽ nghĩ cách”.
Ngô Bình cười thầm, bà ấy đòi nghĩ cách thế nào? Anh thoáng do dự rồi lặng lẽ tiến tới gần, sau đó rút Thái Nhất Đạo Kiếm ra chém đứt con rắn quấn lấy Nhu Nhi, sau đó nhanh chóng kéo cô ấy về phía mình.
Sau khi thoát khỏi cái cây, cô gái ngạc nhiên nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình: “Thế mà cũng hỏi, tôi là người cứu cô đấy”.
Cô gái bình tĩnh lại rồi nói: “Công tử, xin anh hãy cứu mẹ tôi”.
Ngô Bình: “Không phải sợ, họ sẽ không chết ngay được đâu. Tôi hỏi cô, các người là ai? Sao dám chạy xuống chỗ sâu thế này?”
Cô gái: “Chúng tôi là người của vũ trụ chính, mẹ tôi là trưởng lão của Minh Nguyệt Tông, còn lại là sư huynh và sư thúc của tôi”.
Ngô Bình: “Mẹ cô có tu vi thế nào?”
“Tu sĩ cảnh giới Thần Môn”.
Cảnh giới Thần Môn là tầng thứ tám của Thần Thông, so ra còn cao hơn Tả Thiên Thu hai bậc. Tiếc là bà ấy đã gặp phải chân dược cấp mười vô cùng khó chơi.
“Minh Nguyệt Tông ở đâu?”, Ngô Bình hỏi tiếp.
Cô gái: “Ở Tiên Giới Nguyên Sử, đó là môn phái bảy sao”.
Ngô Bình: “Môn phái bảy sao ư? Ở đó chia cấp môn phái theo sao à?”
Cô gái gật đầu: “Đúng thế, tất cả các môn phái đều được hoàng triều Thái Sử sắc phong, sao càng cao thì địa vị càng lớn”.
Ngô Bình: “Hoàng triều Nguyên Sử khống chế cả Tiên Giới Nguyên Sử à?”
Cô gái: “Gần như thế, hoàng thất của hoàng triều thật ra là hậu duệ của Nguyên Sử Đạo Tôn, vì thế không ai có thể khiêu chiến quyền uy của họ”.
Ngô Bình nghĩ tới một chuyện nên hỏi: “Cô có biết Ngạo Thế Đan Tông không?”
Cô gái gật đầu: “Có, đó cũng là một môn phái cấp bảy. Nơi đó rất giỏi luyện đan, tầm ảnh hưởng còn cao hơn Minh Nguyệt Tông của chúng tôi một chút”.
Ngô Bình gật gù: “Cô chờ đấy, tôi sẽ đi cứu mẹ cô”.
Dứt lời, anh tiếp tục vung kiếm chém rắn. Người phụ nữ có thực lực phi phàm, vừa thoát một cái là bà ấy chạy ra xa ngay.
“Cảm ơn công tử đã ứng cứu”, tuy hơi kinh ngạc, nhưng bà ấy vẫn cảm ơn Ngô Bình.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo”.
Người phụ nữ: “Tôi là Hàn Tố Lan - trưởng lão của Minh Nguyệt Tông, đây là Liễu Tâm Nhu, con gái tôi”.
Liễu Tâm Nhu bước tới hỏi: “Mẹ không sao chứ ạ?”
Hàn Tố Lan: “Mẹ không sao, con chờ đây nhé, mẹ đi cứu sư huynh và sư thúc của con”.
Dứt lời, bà ấy lấy một đạo phù ra rồi vung lên, ngay sau đó thì biến mất. Tiếp theo, bà ấy đã cứu nốt mấy người còn lại, nhưng những người này đều đã bị rắn độc hút quá nhiều tinh khí nên giờ đang hôn mê.
Hàn Tố Lan thở dài nói: “Xem ra không nay không thể hái thuốc được rồi, đành về trước vậy”.
Liễu Tâm Nhu: “Mẹ, hôm khác mình quay lại vậy”.
Hàn Tố Lan: “Nhưng chân dược rất hiếm, lần sau quay lại không biết nó còn ở đây nữa không”.
Chương 2332: Đến tận nơi khiêu chiến
Ngô Bình hỏi: “Hàn trưởng lão biết đây là chân dược gì không?”
Hàn Tố Lan đáp: “Đây là cây Xà Thần, quả của nó là quả Xà Thần. Rắn bình thường mà ăn được quả này thì sẽ lập tức tiến hoá thành xà yêu, ngoài ra quả Xà Thần còn là chân dược cấp mười nên có rất nhiều công dụng”.
Ngô Bình ngoảnh ra nhìn thì thấy trên đỉnh cây Xà Thần đã kết bảy trái, trông quả này giống quả táo, nhưng có màu lam và được rất nhiều rắn ở phía dưới bảo vệ.
Hàn Tố Lan: “Công tử trông không giống tu tĩ ở Đại Ngũ Hành Giới”.
Ngô Bình: “Tôi là đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông”.
Hàn Tố Lan sáng mắt lên: “Ra là thầy luyện đan của Ngạo Thế Đan Tông, hân hạnh!”
Ngô Bình: “Để tôi đi thử xem có hái được quả ấy không nào”.
Dứt lời, anh thi triển đạo lực màu xanh lam của 12 đạo lực, có thể đã như một làn khói rồi bay lên trên ngọn cây. Anh vươn tay hái hết cả bảy trái Xà Thần, sau đó làn khói biến mất, còn Ngô Bình đã quay về chỗ cũ.
Thấy thế, Hàn Tố Lan tròn mắt ra nhìn rồi nói: “Độn thuật của công tử thật thần kỳ, tôi từng thấy đại năng Đạo cảnh thi triển, đúng kiểu đi không ai biết, đến không ai hay”.
Ngô Bình lấy một trái Xà Thần ra rồi nói: “Quả này do mọi người phát hiện nên tôi tặng mọi người một quả”.
Hàn Tố Lan vội nói: “Thế này thì ngại quá, công tử đã cứu mạng chúng tôi, tôi cảm kích còn không kịp, sao giờ dám lấy thứ quý giá thế này”.
Ngô Bình cười nói: “Gặp gỡ là duyên, vậy là chúng ta có duyên với nhau rồi’.
Liễu Tâm Nhu nhận lấy quả Xà Thần rồi nói: “Công tử, Tâm Nhu sẽ ghi nhớ mãi ơn của công tử”.
Ngô Bình nói: “Tôi phải xuống dưới xem tiếp, tạm biệt!”, nói rồi, anh hoá thành một làn khói rồi biến mất.
Liễu Tâm Nhu ngẩn ngơ nhìn rồi nói: “Mẹ ơi, con quên không hỏi tên anh ấy rồi”.
Hàn Tố Lan: “Nếu đã có duyên thì chắc chắn sẽ gặp lại, tìm được quả thần, chúng ta có thể về bẩm báo rồi”.
Về phần Ngô Bình, anh tiếp tục đi xuống sâu bên dưới để tìm kiếm, ở đây có lượng lớn chân dược nên lấy được cây nào là anh lấy bằng hết.
Loáng cái, anh đã xuống tới vị trí sâu 8000 mét, anh bắt đầu cảm thấy sức ép cực lơn ở đây, sức mạnh trong cơ thể gần như không thể thi triển được nữa. May mà anh có 12 loại đạo lực nên sức ép cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến anh.
Sau khi Ngô Bình hái được cả trăm cây chân dược và bảy, tám mươi cây linh dược cấp 12 ở đây, Thiên Khanh chợt có một luồng khí tức khủng bố. Ngô Bình có dự cảm không lành nên nhanh chóng rời đi.
Anh vừa đi không lâu thì có một cái bóng màu đen xuất hiện, bóng này cao hơn chục mét, có ba đầu sáu tay.
Một tu sĩ tầng thứ mười cảnh giới Thần Thông trốn ở phía xa, bóng đen đã bổ nhào tới, tu sĩ kia hét lên thảm thiết rồi toàn thân bốc cháy.
Ngô Bình rời khỏi Thiên Khanh xong mới thở phào một hơi rồi lẩm bẩm: “Không lẽ có sinh vật đáng sợ nào đó ở dưới à?”
Anh lắc đầu rồi quay vè Thái Chân Môn.
Anh vừa về thì đã thấy có cả đống người cùng một hàng thi thể lạnh băng xếp trước cửa Thái Chân Môn. Mạc Thiên Sầu đang đứng cạnh cửa cau có mặt mày, đứng cạnh ông ấy là một cậu thiếu niên khoảng 17, 18 tuổi đang nhìn nhóm người kia bằng đôi mắt sắc lạnh.
Một tu sĩ trung niên trong đám kia lạnh giọng nói: “Mạc Thiên Sầu, đệ tử của Thái Chân Môn các người cũng vô pháp vô thiên quá đấy, dám giết hai đệ tử của Kim Lân Môn tôi”.
Mạc Thiên Sầu vội nói: “Hỉ chưởng môn, ông bình tĩnh đã, chúng ta phải làm rõ nguyên nhân rồi mới kết luận được”.
“Kết luận cái con khỉ!”, Hỉ chưởng môn kia giận dữ nói: “Mau giao hung thủ ra đây rồi muốn nói gì thì nói, nếu ông bao che thì chúng tôi sẽ dùng vũ lực”.
“Ai mà hò hét ở Thái Chân Môn ta thế hả?”
Một giọng nói vang lên, mọi người nhìn sang thì thấy là Ngô Bình đã về.
Vậu thiếu niên kia trông thấy Ngô Bình thì sáng mắt lên rồi gọi: “Sư huynh”.
Ngô Bình gật đầu, anh có ấn tượng với cậu thiếu niên này, hình như là đệ tử chân truyền Chu Thanh của Mạc Thiên Sầu. Cậu ấy có tư chất rất tốt, tuổi còn trẻ mà đã là tu sĩ Bí cảnh hậu kỳ rồi.
Hỉ chưởng môn cau mày nói: “Tôi đang nói chuyện với Mạc chưởng môn, cậu là cái thá gì mà chen lời vào hả?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Chưởng môn có việc thì đệ tử cũng phải tham gia chứ”,
Anh nhìn ba thi thể kia rồi hỏi cậu thiếu niên Chu Thanh: “Có chuyện gì thế?”
Chu Thanh đáp: “Thưa sư huynh, em và một sư tỷ ra ngoài thì ba người này thấy sư tỷ xinh đẹp nên đã nổi ý đồ xấu, định giết em ở chỗ vắng để bắt sư tỷ đi. Em đã liều mạng phản công và giết bọn họ. Em đã bẩm báo chuyện này với trưởng lão ngay sau khi về rồi ạ”.
Ngô Bình cười lạnh: “Đệ tử của Kim Lân Môn đúng là lũ vô dụng, ba người mà không đánh được một sư đệ của tôi, thế mà còn mặt dày đến đây ăn vạ?”
Hỉ chưởng môn tức tối nói: “Cậu ta nguỵ biện, rõ ràng là cậu ta đã giết ba đệ tử của tôi vô cớ”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Đệ tử vô sỉ, chưởng môn còn bất nhân hơn. Được rồi, không cần nói nhiều nữa, thích thì dùng vũ lực luôn đi”.
Dứt lời, anh nhìn sang Mạc Thiên Sầu thì thấy ông ấy gật đầu. Chuyện này khó mà nói lý được, cuối cùng vẫn phải dùng tới nắm đấm thôi.
Hỉ chưởng môn vừa vùng tay lên thì đã có một tu sĩ ở phía sau bước ra, người này có gương mặt đen như đít nồi, đứng một chỗ trông như cái cột sắt.
Hỉ chưởng môn: “Vậy thì cứ theo quy tắc của giới tu hành đi, đây là đệ tử Lục Sơn của chúng tôi, chỉ cần các người đánh bại cậu ấy thì chuyện này coi như xong, còn nếu thua thì phải giao hung thủ ra đây”.
Ngô Bình phát hiện người này là cao thủ tầng thứ tư Thần Thông, đã có pháp thai và thực lực rất mạnh.
Anh thờ ơ nói: “Được thôi, để tôi”.
Hai người cùng tiến lên rồi dừng lại khi cách nhau chừng mười bước.
Hỉ chưởng môn cười mỉa: “Trận này là đấu sinh tử, cậu hãy nghĩ cho kỹ”.
Ngô Bình: “Ông đánh giá anh ta cao quá rồi đấy, tôi sẽ hạ anh ta trong ba chiêu”.
Hỉ chưởng môn hừ lạnh nói: “Ngông cuồng! Lục Sơn, hãy dạy cho hắn một bài học hay chưởng môn”.
“Xin chưởng môn cứ yên tâm!”, Lục Sơn tiến lên, đột nhiên có một trận pháp xuất hiện dưới chân Ngô Bình, bên trong có rất nhiều vết nứt, một ngọn lửa bùng từ dưới lên.
Đối diện với ngọn lửa khủng bố này, Ngô Bình chẳng có hành động gì, anh đã có đạo lực hộ thân thì sao trận pháp cỏn con này làm gì anh được.
Anh giơ tay phải lên rồi nắm lấy, một bàn tay khổng lồ được ngưng tụ từ pháp lực đã xuất hiện rồi đập mạnh xuống.
Bàn tay này to như hai cánh cửa nên đập xuống rất mạnh.
Lục Sơn giơ cả hai tay lên đỡ, một tiếng động lớn vang lên, anh ta đã bị đè bẹp, đầu vỡ, lục phủ ngũ tạng nát bét.
Ngô Bình còn định làm thêm phát nữa, Hỉ chưởng môn hét lên rồi chạy tới đỡ Lục Sơn dậy, sau đó lườm Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Ông lườm gì tôi? Không phục à?”
Mạc Thiên Sầu cười lớn nói: “Hỉ chưởng môn, theo luật thì chuyện này xong rồi đúng không?”
Hỉ chưởng môn hít sâu một hơi rồi nói: “Kim Lân Môn nhận thua, nhưng sau này đệ tử của Thái Chân Môn ra ngoài thì phải cẩn thận đấy”.
Ngô Bình cười khẩy: “Sau này đệ tử ở Thái Chân Môn ra ngoài mà có làm sao thì tôi sẽ tính hết lên đầu Kim Lân Môn. Nếu có một đệ tử của chúng tôi bị thương thì tôi sẽ giết một đệ tử của bên ông, ông mà giết một đệ tử của bên tôi thì tôi sẽ giết mười người bên ông”.
“Hỗn láo!”, Hỉ chưởng môn nổi giận, mắt như sắp phun ra lửa.
Ngô Bình tiến tới gần ông ta, khí tức của anh khiến Hỉ chưởng môn kinh hãi rồi vội vàng lùi lại. Nhưng ông ta mới lùi nửa bước thì đã bị Ngô Bình túm lấy cổ áo.
Ngô Bình nhìn thẳng vào mắt ông ta rồi nói gằn từng chữ: “Đừng tưởng ông là tu sĩ Bí Anh thì tôi sợ, tôi mà thích thì có thể giết ông như chọc tiết lợn đấy”.
Nghe thấy thế, Hỉ chưởng môn toát mồ hôi lạnh, vì pháp lực của ông ta đã bị áp chế hoàn toàn nên không thể phản kích được.
Chương 2333: Đến Tiên Giới Nguyên Sử
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, Hỉ chưởng môn lập tức nói: “Tôi nóng quá mất khôn, dẫu sao tôi và Mạc chưởng môn cũng là chỗ quen biết, chúng ta nên giữ hòa khí”.
Ngô Bình thu tay rồi nói: “Người không muốn giữ hòa khí là ông đấy”.
Hỉ chưởng môn cười trừ nói: “Tại lúc nãy tôi nóng quá, giờ đã bình tĩnh lại rồi”.
Mạc Thiên Sầu cười lớn nói: “Đúng thế, tôi và Hỉ chưởng môn quen biết đã lâu. Thôi bỏ qua chuyện này đi”.
Ngô Bình liếc nhìn Hỉ chưởng môn một cái rồi nói: “Chưởng môn, vậy đệ tử xin phép”.
Ngô Bình quay về vườn thuốc rồi nói với Hắc Tướng và Băng Ngọc: “Hai người chuẩn bị đi, lát chúng ta sẽ đến Cửu Dương Cảnh”.
Sau đó, anh đến chào Tả Thiên Thu rồi dẫn Hắc Tướng và Băng Ngọc quay lại Cửu Dương Cảnh.
Đây là lần đầu Hắc Tướng và Băng Ngọc đến chỗ ở của Ngô Bình tại Ngạo Thế Đan Tông ở Cửu Dương Cảnh, Ngô Bình đã giới thiệu cho mọi người làm quen với nhau.
Hồ Tông Linh cười nói: “Hắc Tướng sư đệ, cô Băng Ngọc, sau này có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi rất quen thuộc với nơi này”.
Ninh Chức Tuyết cũng nói: “Đúng thế, có gì thì mọi người cứ bảo với ông Hồ”.
Ngô Bình: “Mọi người cứ làm quen với nhau đi”.
Ngô Bình dặn dò xong thì tới gặp Thần Bằng.
Ngô Bình đã rời đi một thời gian, Thần Bằng vẫn luôn chờ tin của anh. Đến nay mới thấy anh về nên cười nói: “Đến đúng lúc lắm, chuẩn bị một chút đi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đến đại hội giao lưu”.
Ngô Bình: “Tông chủ, chỉ có một mình đệ tử thôi ạ?”
Thần Bằng: “Thường sẽ dẫn thêm ba đến bảy đệ tử, ngoài cậu ra tôi còn chọn thêm ba người nữa”.
Dứt lời, ông ấy cho người gọi ba người khác đến. Không lâu sau, có hai nữ một nam đến đại sảnh, họ cung kính nói: “Tông chủ, sư huynh!”
Thần Bằng: “Ngô Bình, để tôi giới thiệu…”
Trong hai đệ tử nữ thì có một cô mặc váy đỏ, một cô mặc váng trắng, cả hai đều xinh đẹp như hoa và được tuyển chọn qua rất nhiều người. Đệ tử nữ mặc váy trắng tên là Chu Vũ Linh, người sao thì tên vậy, linh khí dồi dào, đôi mắt to tròn, buộc tóc đuôi ngựa hai bên trông rất đáng yêu.
Nữ đệ tử váy đỏ tên là Diệp Tử Vi, mặt trái xoan, tóc dài như thác, dáng người dỏng cao, xinh đẹp giỏi giang.
Cuối cùng là một đệ tử nam có gương mặt vuông, mũi củ tỏi, lông mày dặm, anh ta chắp tay rồi chào hỏi với Ngô Bình: “Sư huynh, tiểu đệ là Vũ Đại Cường, có gì thì sư huynh cứ căn dặn, tiểu đệ sẽ nghe lời tuyệt đối”.
Ngô Bình gật đầu: “Sư đệ quá lời rồi”.
Diệp Tử Vi cười nói: “Sư huynh, tuy lần này là bốn người đi, nhưng sư huynh sẽ là thủ lĩnh, anh chỉ đâu thì bọn em đánh đó”, giọng nói của cô ấy rất dễ nghe.
Chu Vũ Linh nói; “Sư huynh, nếu chúng em có làm gì sai thì anh cứ mắng nhé ạ”.
Ngô Bình: “Cần gì phải thế, chúng ta là đồng môn thì nên giúp đỡ lẫn nhau”.
Tuy nói vậy, nhưng anh lại thấy rất nhiều nghi hoặc. Nếu chọn đệ tử dựa vào thực lực thì sao ba người này bằng Minh Thiên được?
Sau đó, Thần Bằng đã giải thích điều mà anh đang nghi ngờ, ông ấy cười nói: “Tuy Diệp Tử Vi chỉ là thầy luyện đan Tứ Hoàng đỉnh, nhưng cách luyện đan của cô ấy rất độc đáo. Chu Vũ Linh là thầy luyện đan Ngũ Bạch Đỉnh, cô ấy có lĩnh ngộ rất cao về luyện đan và đã sáng tạo ra không ít phương thức luyện đan. Vũ Đại Cường là thầy luyện đan Tứ Hoàng Đỉnh, cậu ấy khá có tính nhẫn nại, một khi luyện đan sẽ phải luyện đến cấp tuyệt phẩm, dù có mất bao nhiêu năm đi nữa”.
Ngô Bình nghe xong thì gật gù nói: “Đúng là họ đều rất xuất sắc”.
Thần Bằng cười lớn nói: “Huyền Bình, trong đại hội không chỉ có nhân tài của Ngạo Thế Đan Tông, mà còn có thiên kiêu của các môn phái khác nữa, khéo sẽ gặp kẻ phá đám nên tôi mới gọi ba người này đi cùng, có thêm cậu nữa thì tôi yên tâm lắm rồi”.
Ngô Bình: “Tông chủ bảo sẽ có người phá đám là sao?”
Thần Bằng: “Là các môn phái có quan hệ cạnh tranh với Ngạo Thế Đan Tông ta, họ thường cử các thiên kiêu đến tham dự đại hội, sau đó chiếm hết hào quang của đệ tử bên ta”.
Ngô Bình cười nói: “Có mấy người mà chèn ép được đệ tử của một môn phái thì e là rất khó”.
Thần Bằng: “Đúng là rất khó, cho nên nếu có người phá đám thì nhất định là thiên kiêu trong các thiên kiêu, chúng ta không thể coi thường”.
Ngô Bình: “Tông chủ, sẽ có các hoạt động gì ạ?”
Thần Bằng: “Nhiều lắm, các đệ tử sẽ tập trung lại với nhau thành một nhóm nhỏ, cũng có nhiều người sẽ tổ chức tỉ thí, ai thắng sẽ được thưởng. Thậm chí còn có đấu lôi đài, chỉ cần có người đủ tài thì chắc chắn sẽ tỏa sáng trong đại hội”.
Vũ Đại Cường cười nói: “Sư huynh, hoạt động chính là xem mắt”.
Ngô Bình sững người: “Xem mắt ư?”, anh lại nhìn sang Thần Bằng, trước ông ấy đâu nhắc đến vụ này.
Thần Bằng giaie thích: “Đại Cường bảo là xem mắt cũng đúng, các đệ tử nữ xinh đẹp và xuất sắc nhất ở Tiên Giới Nguyên Sử đều sẽ đến đại hội này. Họ thường xuyên tham gia các hoạt động thế này, nhưng muốn hớp hồn của họ thì không hề dễ đâu nhé”.
Ngô Bình gẩy mũi, mục đích lần này anh đi là vì năm thần lò, chứ không hứng thú với vụ này nên đương nhiên sẽ không quan tâm.
Sau đó, anh về nhà tu luyện, sáng hôm sau, anh cùng nhóm Chu Vũ Linh đã đến Tiên Giới Nguyên Sử cùng Thần Bằng.
Sau khi đến nơi, Ngô Bình cảm thấy môi trường ở đây không khác Tiên Giới Thái Ất là bao. Anh đang ở khu của Ngạo Thế Đan Tông, nhìn ra xa có thể thấy các đỉnh núi san sát, trên đỉnh nào cũng có linh khí dồi dào, dược liệu trồng bạt ngàn. Nhưng tại ngọn núi mà họ đang đứng này thì không có nhiều người.
Vũ Đại Cường cười nói: “Tông chủ, đây chính là chỗ ở của mình ạ?”
Thần Bằng gật đầu: “Ngày kia, đại hội mới chính thức bắt đầu nên trong thời gian này mọi người cứ đi làm quen với nơi này đi, tiện thể giao lưu với các sư huynh đệ trong môn phái”.
Lúc này, có một tu sĩ trung niên mặc đồ của trưởng lão rồi cười nói với Thần Bằng: “Sư huynh, lâu rồi không gặp”.
Thần Bằng gật đầu: “Sư đệ, đến ba năm không gặp rồi đấy nhỉ, cứ như đệ lại tự do tự tại”.
Sau đó, ông ấy giới thiệu với nhóm Ngô Bình: “Đây là trưởng lão áo tím của Ngạo Thế Đan Tông, tên là Phương Huyền Kính”.
Mọi người lập tức hành lễ, Phương Huyền Kính cười nói: “Sư huynh, các sư huynh đệ đều đang ở đỉnh Tiêu Dao, mới mọi người qua đó”.
Thần Bằng nói: “Được, nhưng bọn tôi mới đến, cần tìm người chỉ đường”.
Phương Huyền Kính cười nói: “Chuyện này đơn giản, để em gọi Cát Giai”.
Nói rồi, ông ấy lấy một bùa chú ra, ngay sau đó có một tu sĩ thanh niên xuất hiện, người này có gương mặt đẹp cùng làn da trắng như con gái: “Sư tôn tìm con có việc gì ạ?”
Phương Huyền Kính nói: “Cát Giai, đây là đồng môn của chúng ta ở Cửu Dương Cảnh, con hãy tiếp đón họ rồi dẫn mọi người đi tham quan quanh đây”.
Cát Giai: “Vâng, con sẽ tiếp đón mọi người chu đáo”, dứt lời, anh ấy tự giới thiệu mình với mọi người.
Sau đấy, Thần Bằng đã bị Phương Huyền Kính lôi đi, họ đã lâu không gặp nên có nhiều việc để nói.
Hai người vừa đi thì Cát Giai thở dài nói: “Sư tôn tôi lại sắp thua tiền rồi”.
Vũ Đại Cường khá thẳng tính nên hỏi: “Sư huynh, tại sao lại thua tiền?”
Cát Giai nói: “Đến đỉnh Tiêu Dao thì kiểu gì cũng cá cược tiền”.
Chương 2334: Ba cô gái tuyển chồng ở đỉnh Ngọc Hoa
Vũ Đại Cường hào hứng hỏi: “Họ chơi gì thế ạ?”
Cát Giai: “Mạt chược Tiên Giới”.
Chu Vũ Linh nói: “Thế thì thua được bao nhiêu chứ, sư huynh đừng lo”.
Cát Giai thở dài: “Không chỉ có họ đánh mạt chược đâu, còn có tu sĩ của các môn phái khác. Một ngày họ có thể đánh thua hết lợi nhuận của một tháng thậm chí là một năm của môn phái đấy”.
Nhóm Chu Vũ Linh há hốc miệng, thua hết lợi nhuận cả năm của môn phái ư? Thì mà chơi to thế!
Vũ Đại Cường chớp mắt rồi nói với Ngô Bình: “Sư huynh, hay mình cũng làm vài ván đi?”
Ngô Bình: “Chơi mạt chược thì lúc nào chơi chẳng được, nếu đã đến đây rồi thì mình nên đi làm quen với hoàn cảnh ở đây để tránh sai sót trước đã”.
Cát Giai: “Đúng đấy, để tôi giới thiệu trước, tôi là Cát Giai, thầy luyện đan Lục Hoàng Đỉnh của Ngạo Thế Đan Tông”.
Vũ Đại Cường cười nói: “Cát sư huynh, tiểu đệ là Vũ Đại Cường, là thầy luyện đan Tam Hoàng Đỉnh”.
Nghe thấy thế, Cát Giai thoáng tỏ vẻ coi thường, với anh ta mà nói thì để một đệ tử Tam Đỉnh tới tham gia đại hội có vẻ hơi bỡn cợt thì phải.
Chu Vũ Linh: “Cát sư huynh, tiểu muội là Chu Vũ Linh, thầy luyện đan Ngũ Bạch Đỉnh”.
Diệp Tử Vi: “Em là Diệp Tử Vi, thầy luyện đan Tứ Hoàng Đỉnh, xin sư huynh chỉ bảo”.
Cát Giai không đánh giá cao về thực lực của ba người này, dẫu sao anh ta cũng là thầy luyện đan Lục Hoàng Đỉnh rồi. Với trình độ này thì anh ta đã được coi là một người có địa vị cao trong môn phái. Hơn nữa, anh ta tin rằng mình sẽ tăng thành Thất Bạch Đỉnh trong một đến hai năm nữa.
Cuối cùng, Cát Giai nhìn sang Ngô Bình rồi cười nói: “Còn cậu thì sao?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Ngô Bình, Lục Tử Đỉnh”.
Cát Giai sững người, sau đó buột miệng nói: “Không thể nào! Thực lực mạnh nhất ở Ngạo Thế Đan Tông là Hoàng sư huynh, anh ấy cũng mới là Lục Thanh Đỉnh thôi, sao cậu lại mạnh hơn anh ấy được?”
Nghe thấy thế, Chu Vũ Linh nói: “Cát sư huynh, nhưng đó là sự thật. Ngô sư huynh không chỉ có tài luyện đan cao siêu, mà còn đứng đầu tiên lôi nữa”.
Cát Giai vẫn có vẻ không tin, dẫu sao thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh cũng là ước mơ không thể thực hiện được của anh ta. Tuy anh ta là một người tự phụ, nhưng vẫn biết là mình chẳng thể có cơ hội tiến vào cấp này. Tử Đỉnh và Thanh Đỉnh có vẻ chỉ cách nhau một bước nhỏ, nhưng thực chất lại rất xa. Lục Tử Đỉnh là thầy luyện đan có cấp bậc ngang với tông chủ, đã từng có khá nhiều người đến được cấp Lục Thanh Đỉnh, nhưng Lục Tử Đỉnh thì cực ít. Cả Ngạo Thế Đan Tông chắc chỉ được một, hai người thôi.
Cát Giai có tin hay không, Ngô Bình không quan tâm, vì điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh.
Song, Vũ Đại Cường lại cuống lên nói: “Cát sư huynh, Ngô sư huynh là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh thật đấy, chuyện này cả môn phái bọn đệ đều có thể chứng minh được”.
Cát Giai cười phá lên nói: “Chắc cậu ấy là Lục Tử Đỉnh ở chỗ của mọi người thôi”, ý của anh ta vẫn là không công nhận trình độ của Ngô Bình.
Anh ta nói thế thành ra lại khiến Chu Vũ Linh thấy hơi hoài nghi, vì dẫu sao họ cũng chưa được thấy tài luyện đan của Ngô Bình bao giờ, tất cả chỉ là nghe nói mà thôi nên cô ấy cũng nhìn sang anh.
Còn Diệp Tử Vi thì tin tưởng Ngô Bình tuyệt đối, cô ấy biết rõ tính trung thực của bài kiểm tra. Nếu Ngô Bình đã qua thì chắc chắn không thể là giả nên cười nói: “Cát sư huynh, cách đây không lâu, có một viên Cự Thần Đan được bán đấu giá, anh có biết chuyện này không?”
Cát Giai ngẫm nghĩ rồi nói: “Có, sao? Viên Cự Thần Đan ấy có liên quan đến mọi người à?”
Diệp Tử Vi: “Đó là đan dược do Ngô sư huynh luyện chế, có hai viên thôi mà đấu giá được những 500 tỷ”.
Cát Giai ngẩn ra, sau đó nhìn sang Ngô Bình với vẻ phức tạp. 500 triệu tiền Tiên thì anh ta có kiếm ba đến năm năm cũng không đủ.
Anh ta chợt hỏi Ngô Bình: “Ngô sư đệ, cậu luyện chế Cự Thần Đan thật à?”
Ngô Bình: “Đúng thế”.
Vũ Đại Cường: “Sư huynh, anh còn Cự Thần Đan không? Lấy ra cho Cát sư huynh xem đi”.
Thật ra Ngô Bình vẫn còn, lần này đến tham dự đại hội, anh không cần phải giấu tài nên lấy luôn một viên ra.
Ngay sau đó, Cát Giai đã trợn tròn mắt, sau đó cẩn thận cầm lấy viên đan dược. Sau một hồi ngắm nghía, anh ta lẩm bẩm: “Đan dược tốt! Đến thầy luyện đan giỏi nhất ở đây khéo cũng không làm được”.
Tuy Cát Giai không muốn tin trình độ của Ngô Bình, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, có muốn không tin cũng khó.
“Sư đệ đúng là nhân tài, bái phục!”, Cát Giai nói.
Ngô Bình: “Sư huynh quá khen!”
Cát Giai ổn định lại cảm xúc rồi mới nói: “Hôm nay được làm quen với Ngô huynh đúng là thu hoạch lớn nhất của tôi, để tôi dẫn anh đến một nơi”.
Ngô Bình cười hỏi: “Cát huynh định dẫn tôi đi đâu?”
Cát Giai: “Có mấy thiên chi kiêu nữ ở đỉnh Ngọc Hoa, các sư huynh của chúng ta đến đó mà toàn bị đuổi về, họ bảo là không qua được thử thách. Chuyện này đã khiến Ngạo Thế Đan Tông ta mất hết thể diện, nhưng Ngô huynh có trình luyện đan tài ba như vậy, chắc chắn có thể lên đỉnh ấy được để gặp ba mỹ nữ kiêu ngạo kia”.
Ngô Bình không có hứng thú với chuyện này, mỹ nữ mỹ niếc cái gì, anh chỉ muốn đi xem năm thần lò thôi.
Anh đang định từ chối thì Cát Giai lại nói: “Ngô huynh, ba người đẹp này đều là người có lai lịch, nghe nói họ đều có bảo bối tặng kèm, ai có thể thông qua khảo hạch của họ thì sẽ nhận được ba món bảo bối”.
Nghe thấy có bảo bối, Ngô Bình hỏi: “Bảo bối gì thế?”
Cát Giai: “Một lò luyện đan thượng cổ, nghe đâu không kém gì mấy lò luyện đan tốt nhất của chúng ta đâu. Còn có một viên đan dược bị phong ấn, nghe nói chưa ai có thể chinh phục được nên đành phong ấn lại. Cuối cùng là một ruộng thuốc”.
Ngô Bình: “Một ruộng thuốc ư? Ruộng thuốc mà cũng mang theo người được à?”
Cát Giai cười nói: “Ruộng thuốc đó là một Động Thiên, bên trong có nhiều dược liệu lắm. Ngô huynh, huynh thấy sao, có muốn thử không? Vừa có người đẹp, vừa có bảo bối đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Cát huynh, mục đích họ làm vậy là gì?”
Cát Giai cười phá lên: “Đương nhiên là tìm được một đức lang quân như ý rồi”.
Ngô Bình lắc đầu: “Ba người cùng tìm ư? Nhỡ họ đều ưng một người thì làm thế nào?”
Cát Giai: “Họ muốn chung chồng nên mới ở đỉnh Ngọc Hoa mà”.
Ngô Bình ngẩn ra, ba cô gái chung một người đàn ông ư?
Cát Giai: “Ngô huynh đừng ngạc nhiên, họ cùng vào sinh ra tử nên vô cùng thân thiết, vì thế mới quyết định có chung chồng. Tôi mà được hưởng cái phúc này thì có chết cũng đáng”.
Ngô Bình cười hỏi: “Cát huynh từng thử rồi à?”
Cát Giai nghe xong thì tỏ vẻ lúng túng nói: “Tôi bị đuổi ngay vòng gửi xe, kể ra cũng thấy hơi xấu hổ”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Đã có người ngoài thử chưa?”
Cát Giai: “Ngô huynh cứ đi thì biết, dưới đỉnh Ngọc Hoa người đông như biển, rất nhiều người muốn thử nhưng hầu hết đều không đủ tư cách, thậm chí còn không có cơ hội lên núi”.
Nghĩ tới lò luyện đan và ruộng thuốc, Ngô Bình hơi giao động, anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Được, vậy chúng ta đến đó xem sao”.
Sau đó họ cưỡi độn quang bay đến đỉnh Ngọc Hoa.
Đỉnh này cách đây không xa nên họ chỉ bay một lát là đến, khi còn ở trên cao họ đã nhìn thấy có đến vài nghìn người tập trung ở đây, hầu hết là nam tu.
Thấy thế, Diệp Tử Vi không phục nói: “Thiên chi kiêu nữ thế nào mà khiến nhiều đàn ông động lòng như thế?”
Cát Giai: “Họ không chỉ có thân thế lớn, mà còn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, họ cũng đứng trông tốp mười mỹ nữ của Tiên Giới Nguyên Sử đấy”.
Chương 2335: Lên thẳng một mạch
Vũ Đại Cường chẹp miệng nói: “Tốp mười cơ à! Hay đấy! Sư huynh, anh nhất định phải chinh phục được họ nhé”.
Diệp Tử Vi lườm Vũ Đại Cường rồi hỏi Cát Giai: “Cát sư huynh, nội dung khảo hạch họ đề ra là gì?”
Cát Giai đáp: “Tôi chỉ biết vòng đầu là uống thuốc độc thôi”.
Vũ Đại Cường trợn mắt nói: “Cái gì? Uống thuốc độc ư? Họ định hại chết người à?”
Cát Giai lắc đầu: “Các chất độc này có tính tương sinh tương khắc, vì thế nếu uống theo thứ tự thì người uống sẽ không bị gì, nhưng muốn làm được điều này thì cần có hiểu biết thật sâu rộng về độc tố, hơn nữa còn phải tính được hiệu quả sinh ra từ cách sắp xếp tổ hợp”.
Chu Vũ Linh: “Cát sư huynh, đã có ai qua vòng này chưa?”
Cát Giai định nói là chưa, đột nhiên trong đám đông ồ lên, một người trong số đó nói: “Có người qua vòng này rồi, là đệ tử của Dược Vương Các, siêu quá!”
Cát Giai hơi cau mày nói: “Chúng ta đã để người của Dược Vương Các dẫn trước, nếu người mình vẫn không qua được vòng này thì sẽ bị họ vượt mặt mất”.
Vũ Đại Cường nắm chặt tay nói: “Sư huynh, trông cậy cả vào anh đấy”.
Ngô Bình gẩy mũi nói: “Để tôi thử”.
Mọi người vừa đáp xuống núi thì thấy có cả đống người bị chặn ở ngoài, mấy cô nha hoàn ở trong đang giữ ổn định trật tự.
Đột nhiên có một người nói: “Tại sao tôi không được lên?”
Một nha hoàn cười nói: “Xin lỗi công tử, muốn lên núi thì buộc phải có tu vi từ tầng thứ tám Bí cảnh, hoặc là thầy luyện đan Tứ Bạch Đỉnh trở lên”.
Nghe thấy thế, người kia hừ một tiếng, nhưng không nói gì nữa vì biết mình không đủ tiêu chuẩn.
Vì có ngưỡng này nên hầu hết mọi người đều bị chặn ở ngoài và chủ có thể đứng nhìn thôi.
Ngô Bình bước tới, Vũ Đại Cường lập tưc hô to: “Tránh ra, tránh ra nào, thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh đây”.
Câu nói của anh ta rất có hiệu quả, mọi người vừa kinh ngạc vừa nhanh chóng tránh ra nhường đường, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Ngô Bình. Song, anh vẫn thản nhiên bước tới chỗ mấy cô nha hoàn rồi gật đầu nói: “Tôi lên được chứ?”
Nha hoàn kia cười hỏi: “Xin hỏi tu vi của công tử”.
Ngô Bình: “Tầng thứ nhất cảnh giới Thần Thông”.
Nha hoàn: “Ban nãy có người nói công tử là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh ạ?”
Ngô Bình: “Đúng”.
Cô nha hoàn lập tức cười tươi như hoa nói: “Mời công tử lên núi!”, dứt lời, cô ấy còn đưa cho anh một thẻ bài màu tím.
“Công tử cầm cái này thì có thể tham gia ba vòng đầu”.
Có người hỏi: “Có phải dù trượt vòng đầu thì vẫn được sang vòng sau không?”
Nha hoàn nói: “Đúng thế, đây chính là công dụng của thẻ tím”.
Mọi người đều bực mình nói: “Dựa vào đâu chứ? Thật là không công bằng!”
Nha hoàn kia cười nói: “Vì công tử đây là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh”.
“Anh ta nói sao thì cô tin vậy à, thế thì tôi là Cửu Tử Đỉnh đây này”.
Ngô Bình không phản bác, mà chỉ giơ ống tay áo lên, trên đó có thêu sáu chiếc lò luyện màu tím. Kiểu dáng cùng chất liệu của bộ đồ này thông dụng với tất cả các thầy luyện đan.
Nha đầu kia cười nói: “Mời công tử”.
Ngô Bình bước lên các bậc đá, anh vừa đi được một đoạn thì tới một vùng đất bằng phằng. Cũng có mấy nha hoàn ở đây, một trong số đó nói: “Công tử, đây là vòng một, thử độc. Trước mặt công tử đang có mười chất độc, anh cần tự phân biệt và uống chúng. Chỉ cần uống xong hết mà không bị trúng độc thì sẽ qua vòng”.
Ngô Bình nhìn các chất độc ở phía trước, gần như dạng nào cũng có, từ thuốc nước, thuốc khói, bột, ánh sáng, nói chung đủ mọi hình dạng.
Anh quan sát một lát rồi đổ một chất độc dạng bột vào chất độc ánh sáng, ngay sau đó chất độc ánh sáng đã phát sáng cao hơn rồi chuyển từ màu lục sang lam. Anh uống luôn, sau đó lại hít chất độc dạng khói và uống các chất độc khác.
Các nha hoàn cũng phát sợ với hành động của Ngô Bình, sao anh có thể uống tuỳ ý như vậy?
Song, điều khiến họ ngạc nhiên là Ngô Bình uống hết các chất độc xong lại chẳng hề hấn gì, ngược lại còn chuyến hoá chất độc thành chín loại dược lực có lợi cho cơ thể.
Đương nhiên vẫn còn chút chất độc, nhưng không đủ mạnh để gây nguy hiểm gì. Một lát sau, có hai luồng khói màu vàng phun ra từ mũi Ngô Bình, đó chính là khí độc tàn dư.
“Rất tốt, các chất độc này được tách từ một viên đan dược ra. Nhưng viên đan dược ấy có khiếm khuyết, không thì các chất độc này còn nguy hiểm hơn nhiều”.
Nghe thấy Ngô Bình nói vậy, các nha hoàn đều sáng mắt lên, một người nói: “Công tử đã qua vòng này nên sẽ nhận được một thẻ màu tím”.
Ngô Bình lại nhận thêm một tấm thẻ màu tím nữa, anh hỏi: “Hai cái thì có tác dụng gì?”
Một nha hoàn nói: “Công tử mà tích được ba thẻ thì có thể lên thẳng đỉnh núi để gặp các cô nương ạ”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Vậy sang vòng hai thôi”.
Nha hoàn kia nói: “Công tử, đang có một công tử khác ở vòng này ạ”.
Ngô Bình nhớ tới đệ tử của Dược Vương Các gì đó nên nói: “Ừ”.
Anh lại đi thêm hơn trăm mét đến một vùng đất bằng phằng thứ hai. Lúc này, có một người đàn ông đang ngây ngẩn đứng nhìn một lò luyện đan.
Có mấy luồng năng lượng đang vận chuyển trong lò, có thể thấy đan dược sắp được luyện xong rồi, nhưng lại bị ngưng ngay bước mấu chốt nhất.
Trông thấy Ngô Bình, một nha đầu bước tới nói: “Công tử, khảo hạch của vòng này là lấy được đan dược từ trong lò ra, nhưng chỉ có đúng một cơ hội thôi”.
Người đang đứng trước lò có dáng người không cao, da thì trắng, giờ đang chăm chú nghiên cứu cách lấy đan dược ra.
Ngô Bình nghe xong thì tiến lên quan sát trước, sau đó tung một chưởng vào thên lò, người kia bực mình nói: “Đừng có gây rối”.
Song, ngay sau đó, nắp lò đã mở, Ngô Bình kết 36 loại đan quyết bằng hai tay, ba luồng đan khí đã nằm gọn trong lòng bàn tay anh và biến thành ba viên đan dược.
Các nha hoàn đều vui tới mức vỗ tay rồi nói: “Chúc mừng công tử đã qua vòng hai”.
Đệ tử của Dược Vương Các nhăn mặt hỏi: “Còn lò nào khác không?”
Nha hoàn nói: “Xin lỗi Ngôn công tử, chỉ có một cái này thôi”.
Ngôn công tử tức tối nhìn Ngô Bình: “Anh không biết thế nào là thứ tự trước sau à?”
Ngô Bình bình thản nói: “Anh có đứng thêm cả vạn năm thì cũng không lấy đan dược ra được đâu. Chẳng lẽ anh định bắt tôi chờ anh ngần ấy năm à?”
Ngôn công tử nổi giận nói: “Tôi sắp nghĩ ra cách rồi”.
Ngô Bình: “Thế à? Nếu anh mà cố lấy đan dược ra thì sẽ bị phản phệ đấy”.
Ngôn công tử cười mỉa: “Bị đan dược phản phệ ư? Đúng là nực cười!”
“Không tin à?”, Ngô Bình nắm tay lại, đan dược toả sáng rồi bay lên một đỉnh núi.
Đan khí như đao đã chém đỉnh núi thành hai, mãi sau một nửa đỉnh đã trượt xuống tạo thành một tiếng động lớn.
Cảnh tượng này khiến Ngôn công tử phải ngây người rồi nói: “Không thể nào!”
Ngô Bình: “Đây là một viên Kiếm Khí Đan, là đan dược dành cho kiếm tu tu luyện”.
Nha đầu kia cười nói: “Công tử đã nhìn thấu được lai lịch của viên đan dược này nên sẽ nhận được một thẻ tím”.
Ngô Bình đã có đủ ba thẻ nên cười nói: “Tôi được lên thẳng rồi đúng không?”
Nha hoàn: “Vâng, mời công tử đi theo tôi”.
Các cô gái dẫn Ngô Bình đên đỉnh núi, còn Ngôn công tử kia tuy không cam tâm nhưng vẫn phải bỏ đi.
Lúc này, Ngô Bình đã lên trên đỉnh, anh nhìn thấy một biệt viện ngói đỏ tường trắng, có một con sư tử vàng nằm trước cổng. Trông thấy Ngô Bình, nó đứng dậy rồi nhìn anh bằng đôi mắt sắc lạnh.