Thanh Ngưu lấy một chiếc nhẫn màu trắng từ trong người ra, chiếc nhẫn như được tạo thành từ vô số mảnh vỡ xương sọ ghép lại vậy, tỏa ra hơi thở kỳ lạ.
Ngô Bình rất quen thuộc với hơi thở này, đây là hơi thở cấm kỵ!
Thanh Ngưu ném chiếc nhẫn vào thanh kiếm kia, chiếc nhẫn tỏa ra ba nghìn lớp ánh sáng trắng, từng lớp quét xuống. Một lúc sau, Nhu Thủy Kiếm lại bay lên, nó đã trở nên ôn hòa hơn, như thể đã bị khống chế.
Ngô Bình sáng rực mắt, lại vươn tay ra nắm lấy Nhu Thủy Kiếm. Lần này, Nhu Thủy Kiếm không còn tỏa ra kiếm khí nữa mà hóa thành một dòng nước, xuyên vào cơ thể cậu.
Cuối cùng, dòng nước này hóa thành một thanh thủy kiếm, đến trước tháp Thiên Mệnh.
Nhưng khác với những đồ vật trước kia, Nhu Thuy Kiếm không bị tháp Thiên Minh áp chế, nó bay đến bên cạnh tháp Thiên Mệnh, sau đó yên lặng bay lơ lửng ở đó.
Ngô Bình trong lòng chợt động, cậu biết rõ Nhu Thủy Kiếm này vẫn chưa thuộc về mình, muốn thật sự sở hữu được kiếm này thì phải lĩnh ngộ được kiếm đạo mà nó đại diện!
“Anh Thanh Ngưu, anh biết về lai lịch kiếm này không?”, Ngô Bình hỏi Thanh Ngưu.
Thanh Ngưu: “Thanh kiếm này, có lẽ là ra đời cùng với người chủ nơi này. Nếu tôi không đoán không nhầm, thì trên đời này chỉ có thanh kiếm này có thể giết chết được chủ nhân nơi này”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Khắp thiên hạ chỉ có thanh kiếm này có thể giết chết Linh Vương?”
Thanh Ngưu: “Thanh kiếm này tương sinh tương khắc với anh ta, nếu có thể thành toàn cho anh ta thì cũng có thể uy hiếp được anh ta”.
Ngô Bình hít sâu một ơi, cậu đang chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh bắt đầu thức tỉnh. Cậu lập tức tính một quẻ, kết quả vẻ mặt thay đổi, nói: “Đi mau thôi!”
Một người một trâu đi đến cửa, Thanh Ngưu bỗng nói: “Cậu Ngô, ngoài cửa có người đang đợi, người đến không tốt”.
Ngô Bình cũng đau đầu, nói: “Xem ra chỉ có đành phải đánh với bọn họ một trận thôi”.
Thanh Ngưu: “Không cần thiết, tô có thể đổi bọn họ vào trong”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Đổi thế nào?”
“Đây là một thiên phú thần thông, tên là Dời Hình Đổi Vị, cậu xem là được”. Nói rồi, anh ta keo Ngô Bình đi ra ngoài.
Vừa mới đi, hai người bỗng nhiên đã ra ngoài cửa lớn, còn mấy người ngoài cửa thì đã đi vào bên trong một cách kỳ lạ.
Ba người sững sờ, vẻ mặt lập tức kinh sợ.
Phượng Thất nhíu mày nói: “Chuyện gì vậy, nơi này là Thiên Nhất Thủy Phủ sao?”
Người đàn ông để râu nhìn trái phải: “Không sai, đây là Thủy Phủ. Kỳ lạ thật, sao đột nhiên chúng ta lại ở đây? Còn nữa, tên nhóc kia đâu rồi?”
Người đàn ông râu xanh bỗng sáng mắt, nói: “Như vậy chẳng phải rất tốt sao? Lúc trước chúng ta không có Chân Thủy, chỉ có thể đợi cậu Linh Hư. Bây giờ chúng ta trực tiếp đến Thủy Phủ, cần phải cầu xin anh ta nữa hay sao?”
Anh ta nói vậy, Phượng Thất cảm thấy cũng có lý.
Ngay lúc này, một luồng hơi thở đáng sợ bỗng truyền đến từ sâu trong Thủy Phủ. Luồng hơi thở này tuy không quá nhẹ, nhưng lại khiến ba người sởn cả gai óc, da gà cũng nổi lên.
“Linh Vương thức tỉnh sao? Mau đi thôi!” Sắc mặt Phượng Thất thay đổi, quay đầu chạy ra ngoài.
Thế nhưng, mấy người họ vừa đi đến cửa thì không cách nào phá được màn nước. Bởi vì muốn xuyên qua màn nước thì phải dùng đến Chân Thủy!
“Đáng chết!” Người đàn ông râu xanh biến sắc: “Sao bây giờ, chúng ta bị nhốt ở đây rồi!”
“Mau nghĩ cách đi! Thứ kia sẽ thức tỉnh ngay thôi!”, Phượng Thất lo lắng nói.
Lúc này Ngô Bình đã rời khỏi hồ nước, cậu chưng khô hơi nước, sau đó đi đến nơi lúc trước tìm Trần Mộng.
Chẳng mấy chốc, cậu đã đến bãi san hô lúc trước, nhưng nơi này không có dấu vết gì của Trần Mộng cả. Cậu đang chuẩn bị rời đi thì trên bãi san hô bên cạnh bỗng xuất hiện bóng người, chính là Trần Mộng.
“Quả nhiên anh không sao”. Trần Mộng cười nói: “Chúc mừng, anh chắc chắn có thu hoạch được gì rồi”.
Ngô Bình: “Cũng được. Linh Vương bên trong hình như đã thức tỉnh tồi, tôi nghĩ bây giờ đi vào thì rất nguy hiểm, nên cô có dự định gì không?”
Trần Mộng thở dài, nói: “Vậy thì quay về thôi. Rời nhà lâu như vậy, tôi cũng nhớ nhà rồi”.
Ngô Bình có thể cảm nhận được nỗi thất vọng của cô ấy, nhưng chuyện thế này cũng chỉ có thể dựa vào may mắn nên nói: “Vậy chúng ta sau này gặp lại”.
Hai người chẳng qua cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, sau này nếu có thể gặp lại thì là duyên phận, nếu không thì cũng là lẽ thường tình.
Trần Mộng cười nói: “Qua một thời gian nữa tôi sẽ đến giới thế tục, đến lúc đó tìm anh thế nào?”
Ngô Bình đưa một tấm danh thiếp của mình cho cô ấy, nói: “Trong giới thế tục có một thứ gọi là điện thoại, cô có thể dùng điện thoại liên lạc cho tôi”.
Trần Mộng nhận lấy danh thiếp, nói: “Cậu Ngô, sau này gặp lại!”
Tạm biệt Trần Mộng, Ngô Bình đi về theo đường cũ.
Khi cậu ra khỏi cửa, Thẩm Huyền Tông lập tức xuất hiện cách đó không xa.
“Sư tôn!” Ngô Bình tiến lên chào hỏi.
Ông ta thấy bên cạnh Ngô Bình có thể một người thanh niên bèn hỏi: “Đây là ai vậy?”
Ngô Bình: “Một người bạn của con”.
Thanh Ngưu lập tức nói: “Tôi là Thanh Ngưu, được gặp tiền bối”.
Thẩm Huyền Tông cảm thấy người tên Thanh Ngưu này không hề đơn giản, bởi vì trong lòng một kiếm đạo chí tôn như ông ta lại có cảm giác hồi hộp.
Nhưng ông ta cũng không hỏi thêm mà chỉ nói: “Chúng ta về thôi”.
Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, quay về giới thế tục sao?”
“Đến Thái Hoàng Giáo trước”.
Thẩm Huyền Tông nói: “Thải Hoàng Giáo gặp chút rắc rối, cần con ra tay giải quyết”.
Ngô Bình rất hiếu kỳ: “Sư tôn, cao thủ ở Thái Hoàng Giáo nhiều như mây, rắc rối thế nào mà cần con đi giải quyết?”
“Về rồi lại nói”.
Ông ta phất tay áo, mấy người họ đã xuyên qua thời không.
Không biết qua bao lâu, Ngô Bình đã đến kiếm các quen thuộc, còn Thanh Ngưu kia thì được đưa đến chỗ ở của Ngô Bình.
Ba vị sư tôn đều ở đây, Ngô Bình làm lễ bái kiến.
Âu Dương Thiên Tế vội hỏi: “Đồ nhi, chuyến này đến Thủy Linh Giới, con có thu hoạch được gì không?”
Ngô Bình gật đầu, cậu lấy lọ trứng trời ra, nói: “Thứ này trông có vẻ rất có giá trị, đồ nhi kính tặng ba vị tôn sư”.
Ba ông lão lập tức hứng thú, đều vây quanh, mỗi người cầm lấy một quả trứng trời.
Cảm nhận được trứng trời bất phàm, La Thiên Phi cười nói: “Quả nhiên là đồ tốt, ta cảm thấy trong trứng trời này, ẩn chứa mấy luồng sức mạnh kỳ diệu”.
Âu Dương Thiên Tề: “Con có hiếu như vậy chúng ta rất vui, mỗi người lấy một phần tâm ý là được, còn lại thì con cứ giữ lại mà dùng”.
Ngô Bình cười nói: “Sư tôn, con còn có được Nhu Thủy Kiếm nữa. Thế nhưng, Nhu Thủy Kiếm đó bây giờ ở trong thức hải con, vẫn chưa thuộc về con”.
Ba ông lão vui mừng, Thẩm Huyền Tông cười ha ha: “Tốt lắm! Có kiếm mẫu rồi chúng ta có thể quay về rồi!”
Ngô Bình không hiểu bèn hỏi: “Sư tôn, chẳng lẽ Nhu Thủy Kiếm còn có tác dụng gì đặc biệt sao?”
Thẩm Huyền Tông: “Nhu Thủy Kiếm là kiếm mẫu của vạn kiếm, có được nó thì con có thể có được Kiếm Đạo Vương Tọa! Đến lúc đó, ba vi sư đây sẽ giúp con khai tông lập phái ở Vạn Kiếm Tiên Giới! Nhu Thủy Kiếm bên trong có Kiếm Tàng Giới. Trong Kiếm Tàng Giới có đủ các thần kiếm. Quan trọng nhất là, kiếm tu tu luyện ở bên trong đó sẽ có tốc độ nhanh gấp mười lần bên ngoài! Đương nhiên còn có chuyện quan trọng hơn, là trong Nhu Kiếm Thủy có ẩn chứa Vô Thượng Kiếm Đạo. Nếu con có thể dung hợp với Vô Thượng Kiếm Khúc thì có thể dễ dàng luyện hóa được Kiếm Đạo Vương Tọa!”
Lúc này Ngô Bình mới hiểu ý nghĩa của Nhu Thủy Kiếm, cậu nói: “Nhưng đồ nhi cảm thấy để luyện hóa được Nhu Thủy Kiếm e rằng còn phải rất lâu nữa”.
Thẩm Huyền Tông cười nói: “Đương nhiên rồi. Khi con chưa tiến đến Đạo Cảnh thì không thể luyện hóa được nó, nó không phải một thanh kiếm, mà là một loại kiếm đạo chí cao!”
Ngô Bình: “Cũng có nghĩa là, cho dù con có được Kiếm Đạo Vương Tọa, cũng phải đợi sau này mới luyện hóa được nó?”
“Đương nhiên. Có những vương tộc phải trải qua mấy đời không ngừng luyện hóa, mới có thể hoàn toàn hấp thụ được sức mạnh điều khiển Vương Tọa! Con có được Vương Tọa thì mới chỉ là khởi đầu mà thôi!”
Ngô Bình: “Nói như vậy, những người được gọi là Vương, thực ra cũng không có luyện hóa Vương Tọa trong tay?”
Ngô Bình không vội, cậu biết chuyện càng khó đồng nghĩa giá trị càng lớn!
“Sư tôn, người nói có rắc rối gì vậy?”
Thẩm Huyền Tông: “Dưới Thái Hoàng Giáo có một nhánh nhỏ, Chân Hoàng Tông phát triển nhanh chóng trong nghìn năm nay. Bởi vì thực lực mạnh mẽ, nên bắt đầu ngọ nguậy không yên, dạo này yêu cầu càng lúc càng cao. Lần này, tông chủ của Chân Hoàng Tông dẫn theo tứ đại đệ tử đến thăm hỏi. Nói là đến thăm hỏi, nhưng thực ra là muốn khiến tầng lớp cấp cao của Thái Hoàng Giáo khó coi.
Ngô Bình: “Vì vậy chuyện này cần có đệ tử ra mặt?”
Thẩm Huyền Tông: “Ừ. Tháng sau, con lấy thân phận là đệ tử của Kiếm Các, đại diện Thái Hoàng Giáo, nhận thách đấu của tứ đại đệ tử kia!”