Sau khi đi qua một con đường lát đá thật dài, ở phía trước xuất hiện một căn nhà nhỏ, trông không tương xứng với những tòa nhà bề thế ở bên ngoài thành.
Mộng San giải thích: “Nhân Vương đại biểu cho con dân, cho nên nhà mà Nhân Vương ở sẽ không quá lớn, cũng không quá xa hoa. Hơn nữa, cho dù là bất kỳ một người nào đi nữa, cũng có thể đến bái kiến nhân vương, đưa ra kiến nghị”.
Ngô Bình: “Ồ, nếu mỗi một người đều muốn đến, vậy chẳng phải Nhân Vương sẽ không thể lo liệu hết mọi việc hay sao?”
Mộng San cươi nhạo, nói: “Nhân Vương đã xây miếu thờ kim thân ở khắp nơi, tất cả mọi người đều vào miếu thờ để khẩn cầu”.
Ngô Bình gật đầu: “Thật là một biện pháp hay”.
Đi vào trước cửa nha, một người đàn ông cao lớn đang ở bên trong đọc công văn. Ngô Bình vừa đi đến, anh ta vội vàng đứng dậy chào đón, cười nói: “Ngô công tử, không thể tiếp đón từ xa, hy vọng cậu không trách tội”.
Nhân Vương này, trời sinh mặt mày khôi ngô tuấn tú, khí chất bất phàm, đồng thời cũng mang theo tư thái của vương tộc.
Nhân Vương cũng quan sát Ngô Bình, Ngô Bình có được Vương Tọa Kiếm Đạo, đồng thời lại có được Vương Giả Chi Khí, chẳng qua, hai loại khí tức vương giả có khác biệt rất lớn, Ngô Bình bén nhọn, như có thể phá trời xé đất. Còn khí tức của Nhân Vương lại tương đối thân thiện dễ gần hơn, đại diện cho vận mệnh của Nhân tộc.
“Kính chào Nhân Vương”. Ngô Bình ôm quyền.
Nhân Vương cười nói: “Ngô công tử, may mà cậu đã luyện hóa Thánh Môn, nếu không, vài vị trưởng bối của ta cũng không có khả năng sẽ trở về vào lúc này”.
Ngô Bình: “Có lẽ là thế”.
Nhân Vương Mộng Phi Hùng mời Ngô Bình ngồi xuống, cười nói: “Ngô công tử, không biết có được hay không, ta có thể gọi cậu là cậu Ngô?”
Ngô Bình vội vàng nói: “Đó là vinh hạnh của tôi”.
Mộng Phi Hùng cười “ha ha”: “Tôi có thể cảm nhận được, cậu Ngô tuy không phải Nhân Vương, nhưng lại có tư chất trở thành vương giả. Nếu ta không nhìn lầm thì, trên người của cậu có Vương Tọa Kiếm Đạo có phải không?”
Tim Ngô Bình nảy thịch một cái: “Ở Thánh Cổ Đại Lục cũng có Vương Tọa Kiếm Đạo sao?”
Mộng Phi Hùng gật đầu: “Ở Thánh Cổ Đại Lục và Tiên Giới tu sĩ, đều có thể cảm nhận được Vương Tọa Kiếm Đạo, kiếm đạo ở hai bên cũng không có khác biệt cho lắm”.
“Nói như thế, Thánh Cổ Đại Lục cũng có không ít vương tộc?”
Mộng Phi Hùng: “Không sai. Thế nhưng ở Thánh Cổ Đại Lục vương tộc đều là Nhân Vương đạt được”.
Ngô Bình: “Thì ra là thế”.
“Cậu Ngô”. Mộng Phi Hùng nhìn cậu: “Thánh Môn là một món bảo vật, có được nó, là có thể nhẹ nhàng lui tới Tiên Giới và Thánh Cổ Đại Lục. Người sở hữu Thánh Môn ở các đời đều sẽ làm một số việc kinh doanh, lợi nhuận cực cao”.
Ngô Bình: “Mộng San cũng đã nói với tôi chuyện này rồi, tôi cũng cảm thấy chuyện này rất dễ làm ăn kiếm tiền”.
Mộng Phi Hùng nói: “Cậu Ngô, không biết Mộng thị của ta có thể hợp tác cùng cậu hay không?”
Ngô Bình cười nói: “Không biết Nhân Vương muốn hợp tác như thế nào?”
Mộng Phi Hùng nói: “Địa bàn Mộng thị có một ít khoáng sản Bí Tinh. Bọn ta có thể cung cấp cho cậu Ngô với giá thị trường. Đổi lại là, cậu Ngô đưa bùa chú Tiên giới, pháp khí, bán với giá gấp hai lần giá thị trường cho ta”.
Đương nhiên Mộng Phi Hùng biết tu sĩ ở Thánh Cổ Đại Lục thích nhất bùa chú và pháp khí ở Tiên Giới, dẫu sao thì đây đều là đồ vậy mạnh nhất ở Tiên Giới.
Ngô Bình suy nghĩ, cảm thấy hợp tác như vậy cũng không có hại, cậu gật đầu, cười nói: “Đương nhiên là có thể”.
Mộng Phi Hùng vô cùng vui vẻ, cười nói: “Cậu Ngô sảng khoái. Ở chỗ ta đã chuẩn bị một triệu khối Bí Tinh, không mang theo thành kính, xin hãy nhận lấy”. Nói rồi, lập tức đưa một cái nhẫn trữ vật giao cho Ngô Bình.
Ngô Bình cười cười, không khách khí, cầm lấy cái nhẫn trữ vật, sau đó đưa bình ngọc cho Mộng Phi Hùng, nói: “Nhân Vương. Đây là Khai Mạch Đan do tôi luyện chế, mong anh hãy nhận lấy”.
Ánh mắt Mộng Phi Hùng sáng lên: “cậu Ngô có thể luyện chế đan dược sao? Thật tốt quá!”
Anh ta mở bình đựng đan dược ra, thì thấy mấy viên Khai Mạch Đan cực phẩm, anh ta vô cùng giật mình, nói: “Đây chính là đan dược cực phẩm sao?”
Đan dược cực phẩm ở Thánh Cổ Đại Lục khác với Tiên giới, nhưng đều là đan dược cực phẩm cực kỳ khó có thể có được. Đặc biệt là ở Thánh Cổ Đại Lục, trình độ luyện đan rõ ràng không bì kịp Tiên Giới, ở nơi này muốn có đan dược cực phẩm phải vô cùng khó khăn.
“Lễ vật này quý giá quá!” Mộng Phi Hùng vô cùng kích động, anh ta vô cùng cẩn thận cất đan dược, lại tỏ vẻ cảm tạ với Ngô Bình một lần nữa.
Ngô Bình: “Nhân Vương, tôi chuẩn bị mở một cửa hàng đan dược ở quý thành, chuẩn bị hôm nay sẽ khai trương. Không viết Nhân Vương có bận rộn quá không, có thể đứng ra để tuyên truyền cho cửa hàng đan dược của tôi được không?”
Mộng Phi Hùng cười “ha ha”: “Thế thì tốt quá! Thế nhưng cậu Ngô, ta có một yêu cầu nhỏ. Khai Mạch Đan loại này có thể cung cấp nhiều hơn cho Mộng thị của ta được không?”
Khai Mạch Đan cực phẩm, muốn luyện chế cực kỳ khó khăn, cho dù là mấy vị chúa tể kia thì trong tay cũng không có được bao nhiêu, thân là Nhân Vương, anh ta lại càng khó có thể thấy được. Bây giờ gặp được Ngô Bình, vị thiên tài luyện đan này, đương nhiên anh ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội, nhất định phải tranh thủ lợi ích cho Mộng thị! Có Khai Mạch Đan, Mộng thị có thể càng ngày càng phồn vinh.
Ngô Bình biết rõ, muốn có thành tựu ở Thánh Cổ Đại Lục thì không thể không có sự hỗ trợ của vị Nhân Vương này, cậu lập tức nói: “Đương nhiên có thể rồi. Sau này, mỗi năm tôi sẽ cung cấp ít nhất một trăm viên Khai Mạch Đan cho Mộng thị”.
Mộng Phi Hùng vui mừng khôn xiết: “Thật cảm ơn cậu Ngô! cậu Ngô, cửa hàng của cậu ở chỗ nào, bổn vương đi xem. Mộng thị của ta có không ít cửa hàng, nếu cậu nhìn trúng cái nào, thì cứ việc lấy dùng”.
Hai người nắm tay, sóng vai nhau đi ra phủ Nhân Vương. Đi vào đường cái, người trên đường lần lượt quỳ xuống hành lễ.
Đi đến đường cái, Nhân Vương nhìn thấy cửa hàng mà Ngô Bình đã chọn, cũng không tồi, lập tức gật gật đầu, nói: “Cửa hàng này cũng được đi, chỉ là hơi nhỏ”.
Vì thế, anh ta lại lôi Ngô Bình đến một con phố càng phồn hoa hơn, chỉ vào một cửa hàng nhà cao sáu lầu, rộng chừng trăm mét, nói: “Cửa hàng này cũng là cửa hàng bán đan dược, hơn nữa là do Mộng thị của ta mở ra. cậu Ngô, nếu cậu không chê thì sau này cửa hàng này chính là của cậu, bên trong đã có nhân viên sẵn, cậu cũng không cần phải phiền phức”.
“Chuyện này…”, Ngô Bình có hơi ngượng ngùng.
Mộng Phi Hùng cười nói: “Cậu Ngô không cần phải khách khí”.
Bàn tay của anh ta vung lên, lập tức sai người đưa tấm bảng trống xuống, cười nói: “Cậu Ngô, cậu đã nghĩ ra tên cho cửa hàng của mình chưa?”
Ngô Bình nói: “Vậy đặt là Thần Đan Các đi”.
Mộng Phi Hùng lập tức sai người lấy bút đến, viết xuống ba chữ lớn “Thần Đan Các” trên bảng hiệu trống, sau đó cười “ha ha”, cao giọng, nói: “Các vị, hôm nay Thần Đan Các khai trương, bổn vương dùng tư cách là vương để đảm bảo về phẩm chất của đan dược, hy vọng mọi người sẽ đến đây mua sắm nhiều!”
Giọng nói của anh ta, truyền đi khắp thành, mỗi một người đều có thể nghe được. Có được chữ ký của Nhân Vương, Thần Đan Các lập tức trở nên nhộn nhịp, bốn phương tám hướng đều có người đến không ngừng.
Ngô Bình còn chưa chuẩn bị xong, cũng may là cửa hàng này vốn là cửa hàng buôn bán đan dược, còn không ít đan dược tồn lại bên trong, cậu chỉ cần thêm một ít đan dược từ Thần Đan Các là được.
Vì thế, cậu lấy ra tất cả Kim Long Đan, Linh Tiêu Đan, Khai Mạch Đan đã luyện chế, đặt chúng ở nơi dễ thấy được nhất.
Ngoài cửa vang lên tiếng pháp, Nhân Vương đích thân châm lửa. Sau đó, có một người kéo hoa đỏ, Nhân Vương và Ngô Bình cùng nhau cắt băng. Mà cảnh này, đã được vô số người nhìn thấy được.
Nhân Vương đã cho Ngô Bình đủ thể diện, tự mình hóa thân thành phục vụ, tự mình giới thiệu vài loại đan dược cho mọi người.
Có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với Khai Mạch Đan, lúc này, có một khách hàng hỏi: “Ông chủ, xin hỏi Khai Mạch Đan này giá bao nhiêu tiền”.
Ngô Bình đã tính toán xong từ lâu, Khai Đan Mạch trung hạ phẩm, mỗi cái ít nhất thì một trăm vạn thành thù; nếu là hạng trung phẩm thì giá năm triệu thánh thù! Còn thượng phẩm, thì trên thị trường có rất ít, nên giá cả đương nhiên sẽ cao hơn.
Cậu cười nói: “Đây là Khai Đan Mạch cực phẩm, giá một trăm triệu thánh thù!”
Nghe được giá cả, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, nhưng bọn họ đều hiểu rõ, giá này cũng không tình là cao! Ít nhất thì ở bên ngoài, bọn họ dùng một trăm triệu thánh thù cũng không thể mua được Khai Mạch Đan cực phẩm!
Ngô Bình mới vừa báo giá xong, thì có một lão tu sĩ râu xồm nói: “Ông chủ, tôi muốn ba viên đan dược này!”
Chương 2839: Kinh doanh phát đạt
Ngô Bình liếc nhìn đối phương một cái, cười nói: “Xin lỗi, loại đan này mỗi ngày chỉ bán một viên thôi”.
Người này cảm thấy hơi bất lực, nói: “Vậy thì một viên cũng được”.
Vừa nói, ông ta vừa lấy ra một cái nhẫn chứa đồ, chạm vào nhẫn chứa đồ trên cổ tay của Ngô Bình, lập tức có một trăm triệu thánh thù được chuyển vào, vô cùng thuận tiện.
Sau khi có được đan dược, người đó vô cùng kích động, đẩy đám đông ra, nhanh chóng rời đi.
“Ông chủ, còn có loại đan dược khác không?”. Có người phản ứng hơi chậm, lập tức cảm thấy hối hận. Khai Mạch Đan cực phẩm, sau khi được thì bán lại, nhất định có thể kiếm được giá cao gấp vài lần!
Ngô Bình: “Đây là Kim Long Đan tuyệt phẩm, có thể rèn luyện thân thể”.
Hai lò Kim Long Đan sau này đều là đan dược tuyệt phẩm, phẩm chất của nó còn cao hơn cả cực phẩm một bậc.
Kim Long Đan cũng là đan dược của Thánh Cổ Đại Lục, tuy không quý giá bằng Khai Mạch Đan, nhưng cũng là thứ đan dược khó có thể có được, luyện chế khó khăn, đan dược tuyệt phẩm lại càng khó có thể luyện được.
“Ta mua một viên!”. Có người chen lên trước, đến giá cũng không thèm hỏi, nhất quyết phải mua nó cho bằng được.
Ngô Bình cười nói: “Kim Long Đan tuyệt phẩm, một viên hai ngàn vạn thánh thù. Viên đan này nếu có thể dùng chung với Linh Tiêu Đan thì trình độ có thể tăng lên cao nhất, hiệu quả cũng tốt nhất. Mà Linh Tiêu Đan cũng là hạng tuyệt phẩm, giá cũng là hai ngàn vạn thánh thù”.
“Lấy thêm một viên Linh Tiêu Đan”. Người người này chạm vào, chuyển ngay cho Ngô Bình bốn ngàn vạn thánh thù.
Mấy người ở phía sau lần lượt tiến lên, Ngô Bình chuẩn bị mười viên Linh Tiêu Đan và mười viên Kim Long đan đều bán hết trong nháy mắt, thu về hơn bốn trăm triệu thánh thù!
Nhân Vương nhìn thấy mà mở to hai mắt, anh ta không nghĩ đến trong tay Ngô Bình thế mà lại còn Kim Long Đan tuyệt phẩm.
Chờ sau khi bán đan dược xong, anh ta lập tức kéo Ngô Bình đến một bên, cười nói: “Cậu Ngô, Kim Long Đan tuyệt phẩm này và Linh Tiêu Đan, có thể bán cho bổn vương một ít hay không?”
Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên là không thành vấn đề. Nhân Vương, sau này tôi sẽ luyện chế ra một loại Thiên Kiêu Đan phù hợp Thánh Cổ Đại Lục, nó sẽ có tác dụng của hai viên đan dược, thậm chí hiệu quả còn tốt hơn nhiều”.
Đôi mắt của Nhân Vương sáng lên, nói: “Thế thì tốt quá! Cậu Ngô, nếu đan dược này có thể luyện thành, nhất định phải lưu cho ta một ít!”
“Đương nhiên”.
Nhiều người đến, ngay cả đan dược được trữ sẵn trong cửa hàng cũng đã bán gần hết. Tuy nhiên, những viên đan dược đó đều là của Mộng thị, sau khi thu được tiền, Ngô Bình để chủ tiệm ban đầu giữ số tiền này lại, sau đó trả lại cho vương phủ người ta.
Đan dược do Ngô Bình chuẩn bị đã được bán hết nhanh chóng, nhưng người đến tiệm lại càng ngày càng nhiều. Cậu không có biện pháp nào, đành phải lấy mấy viên đan dược đã luyện chế ban đầu đem ra bán, như Khai Mạch Đan thượng phẩm, Kim Long Đan tuyệt phẩm vân vân.
Nhân Vương có việc, ở được một tiếng thì rời đi trước. Ngô Bình đi lên trên lầu, lại luyện thêm một lò Kim Long Đan và một lò Linh Tiêu Đan. Chỉ là, những viên đan dược mới được luyện ra đều đã được bán hết rất nhanh.
Nghiến răng nghiến lợi đi lên lầu một lần nữa, lại luyện chế một lò Huyền Mạch Đan.
Huyền Mạch Đan có công hiệu còn cao hơn cả Khai Mạch Đan một bậc, có thể tăng lên khả năng mở ra Huyền Cấp Đạo Mạch. Ví dụ như một người có xác suất là mười phần trăm có thể mở ra được Huyền Mạch, thì sau khi ăn Huyền Mạch Đan vào, xác suất thành công sẽ đạt ba mươi phần trăm, ngay lập tức tăng thêm hai mươi phần trăm.
Nửa tiếng sau, khi Huyền Mạch Đan thượng phẩm được bày bán ở đại sảnh, tất cả mọi người đều ngây người ra. Phải biết là, Huyền Mạch Đan còn hiếm hơn cả Khai Mạch Đan, cho dù là Huyền Mạch Đan trung hạ phẩm hay hạ phẩm thì bọn họ cũng không có khả năng mua được nó.
“Thế mà lại là Huyền Mạch Đan!” Có người kêu lên, tức khắc đi lên bao vây Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Đây là Huyền Mạch Đan tuyệt phẩm, viên đan này dùng với Khai Mạch Đan, là có thể tăng xác suất thức tỉnh Huyền Mạch lên rất nhiều”.
“Ông chủ, Huyền Mạch Đan này giá bao nhiêu?”. Có mấy người vội vàng hỏi thăm giá cả.
Ngô Bình: “Huyền Mạch Đan tuyệt phẩm ba trăm vạn thánh thù một viên; Huyền Mạch Đan thượng phẩm thì một ngàn vạn một viên, giới hạn chỉ mỗi người một viên”.
“Tôi muốn một cái!”. Lập tức có mấy cao thủ đã chen được vào giữa, đẩy tất cả những
Ngô Bình luyện chế hai lò, được năm viên Huyền Mạch Đan tuyệt phẩm, năm viên Huyền Mạch Đan thượng phẩm, kết quả là bị tranh mua không còn một viên, những người không thể mua được, gấp đến mức dậm chân.
Cậu lập tức trấn an, nói: “Các vị, ngày mai vẫn có, mời ngày mai lại đến”.
Ở cửa hàng đan dược có sẵn ông chủ, bây giờ ông chủ lập tức vội vàng chạy đến chỗ Ngô Bình, nói: “Công tử, giá của Huyền Mạch Đan này quá thấp, có thể tăng giá lên một chút không”.
Ngô Bình: “Mấy ngày đầu để tạo danh tiếng cho Thần Đan Các thì giá thấp một chút cũng không sao, coi như là hạ giá bán khai trương”.
Chưởng quầy nói: “Công tử nói đúng. Hôm nay có một số đan dược rất được mọi người ưa chuộng, ngày mai chắc hẳn sẽ càng có nhiều người mua hơn nữa, công tử nên chuẩn bị thật tốt. Thế nhưng, Khai Mạch Đan và Huyền Mạch Đan tuy là trân quý, nhưng cũng không thể coi là bảo vật trấn quán, tốt nhất là có thể tìm được một hai loại đan dược”.
Ngô Bình biết, vị chủ quản này có kinh nghiệm vô cùng phong phú, lập tức hỏi: “Chưởng quầy cảm thấy, là loại đan dược gì thì thích hợp?”
Ông chủ nói: “Công tử, trên tầng cao nhất của bổn tiệm có một viên “Cửu Chuyển Nhân Vương Đan”, tuy là đan dược hạ phẩm, lại đủ khả năng để trở thành bảo vật trấn quán. Viên đan này, ở trên toàn bộ Thánh Cổ Đại Lục cũng chỉ có hai ba người đủ năng lực để luyện chế, dược liệu lại khan hiếm, muốn gom đủ thành phần là việc rất khó”.
Công dụng của viên đan này cũng không phải nhỏ, sau khi ăn vào, có thể khiến cho Thiên Kiêu Tu Sĩ có khả năng trở thành Nhân Vương. Tuy không có khả năng chắc chắn khiến người đó thành Nhân Vương, nhưng dám có tên gọi như thế, thì hiệu quả của nó tuyệt đối không hề bình thường.
Ngô Bình nhớ bên trong Đan Kinh cũng có một loại đan dược thế này, cậu nói: “Đáng tiếc là trong tay không có dược liệu, bằng không, có thể luyện chế được một lò”.
Ông chủ cười nói: “Công tử, phụng mệnh của Nhân Vương, sau nhiều năm, cuối cùng cửa hàng cũng đã gom đủ dược liệu để luyện chế được ba lò rồi”.
Ánh mắt Ngô Bình sáng lên, nói: “Vậy để tôi mượn một chút, sau khi luyện đan thành công, tôi sẽ tặng cho Nhân Vương một viên Cửu Chuyển Nhân Vương Đan”.
Ông chủ cười nói: “Nếu Nhân Vương biết được, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng”.
Cậu biết rõ, cho dù có một trăm bộ dược liệu cũng không đổi được một viên Cửu Chuyển Nhân Vương Đan, giá trị của nó vô cùng lớn.
Ngô Bình lên lầu, ông chủ lấy ra dược liệu đang có, Ngô Bình ở một bên kiểm tra dược liệu, một bên hỏi ông ta: “Ông chủ, đan dược trấn quán này chắc hẳn cũng có giá đúng không?”
Ông chủ nói: “Có. Bởi vì đề phòng có người mua đan dược đi, cho nên nhất định khi có người hỏi tới, phải báo ra một cái giá cực cao. Giống như viên đan dược kia, báo giá năm trăm triệu thánh thù. Giá trên trời như vậy, cho dù có là Nhân Vương cũng cần phải cân nhắc một chút”.
Sau khi chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, Ngô Bình bắt đầu luyện chế đan dược. Quả nhiên để luyện ra được Cửu Chuyển Nhân Vương Đan phải vô cùng khó khăn, lò thứ nhất Ngô Bình phải hao tốn cực tâm lực cực kỳ, dùng hơn một tiếng mới có thể luyện ra được lò đầu tiên.
Lò đầu tiên luyện ra được hai viên, đan dược hạng trung hạ phẩm, cách mục tiêu thượng phẩm còn xa.
Sau đó, ở trong cảnh mơ của Huyền Thiên mà suy đoán một phen, cho rằng có thể bỏ thêm vào mấy loại dược liệu, do đó, có thể tăng lên được hiệu quả của đan dược, giảm bớt sự khó khăn khi luyện chế.
Quả nhiên, lò thứ hai luyện ra ba viên đan dược trong bốn mươi lăm phút, cả ba viên đều đạt hạng thượng phẩm!
Lò thứ ba cậu lại tiếp tục cải tiến, cũng luyện ra được ba viên, đan dược đã đạt đến hạng tuyệt phẩm!
Lúc này, sắc trời đã không còn sớm, cách thời gian của hàng đóng cửa cũng chỉ có mười mấy phút, nhưng người ở cửa hàng cũng không ít đi.
Ngô Bình gọi ông chủ đến, thương lượng với ông ta: “Ông chủ, trong tay tôi có hai viên Cửu Chuyển Nhân Vương Đan trung hạ phẩm, tôi chuẩn bị đem chúng đi bán đấu giá. Cửa hàng chúng ta có kinh nghiệm bán đấu giá đan dược không?”
Ông chủ nói: “Việc bán đấu giá cần phải được thông báo trước, như thế mới có thể hấp dẫn nhiều người đến mua, nâng giá lên cao. Thế nhưng hôm nay cũng có rất nhiều người đến, bây giờ có thể mở một cuộc đấu giá”.
Ngô Bình: “Được. Ông bán đấu giá một viên trong đó, tôi muốn nhìn thử xem sức mua của mấy người này”.
Ông chủ cười nói: “Công tử yên tâm đi. Thật ra buổi sáng không có nhiều người đến, nhưng có không ít người đã biết được tin, cho nên bây giờ hẳn là có không ít người ngoài khu vực cũng đến để mua!”