Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2321: Đại hội giao lưu cửu tông

Luyện chế Cực Thần Đan cần có hiểu biết sâu rộng về bí thần trước tiên, song chính Ngô Bình là có bí thần chí tôn mạnh nhất rồi nên không ai trên đời này hiểu bề bí thần hơn anh.

Thêm nửa tiếng sau, đan dược đã ra lò, ba ảo ảnh hình người xuất hiện.

Lúc này, Ngô Bình đã có chuẩn bị từ trước, bí thần của anh hiện ra rồi vung bàn tay to lớn lên để trấn áp ảo ảnh kia. Ngau sau đó, ảo ảnh đã thu nhỏ lại thành ba viên đan dược đều ở cấp cực phẩm.

Ngô Bình vừa luyện chế xong thì tông chủ Thần Bằng đã đến rồi cười nói: “Thầy Ngô, cậu có thể bán một viên Cự Thần Đan cho môn phái không?”

Đây là loại đan dược quý đến mức có tiền cũng chưa chắc mua được nên Thần Bằng mới đưa ra yêu cầu như vậy.

Ngô Bình: “Tông chủ, vốn dĩ sẽ có một viên thuộc về môn phái mà, người không nói thì đệ tử cũng nộp lên trên một viên”.

Thần Bằng cười nói: “Nghe nói hôm nay Ngạo Thế Đan Đường có buổi bán đấu giá, kiểu gì Cự Thần Đan này cũng được bán ra với giá trên trời”.

Ngô Bình: “Hi vọng là vậy ạ”.

Thần Bằng: “Ngô Bình, Ngạo Thế Đan Tông có năm thần lò, mỗi lò đều phong ấn một viên đan dược chưa hoàn thiện. Sau buổi đấu giá, cậu có hứng thú thử luyện chế một loại đan dược trong số đó không?”

Ngô Bình hỏi: “Năm thần lò này có lai lịch thế nào ạ?”

Thần Bằng: “Cả năm đều dó một nhân vật lớn tạo thành, người đó cho rằng chỉ có thầy luyện đan tài giới mới có đủ tư cách sử dụng lò của mình để luyện đan. Vì thế, người ấy đã mời năm thầy luyện đan giỏi nhất thời ấy đến để phong ấn năm loại đan dược trong mỗi lò. Về sau, Ngạo Thế Đan Tông chúng ta đã tốn một khoản tiền lớn để mua chúng về. Nhưng bao năm trôi qua chưa từng có một ai hoàn thành nốt được các bước luyện chế trong năm lò thần này”.

Ngô Bình: “Tông chủ, chắc năm lò thần đều không ở Cửu Dương Cảnh đúng không?”

Thần Bằng: “Ở thượng tông”.

Ngạo Thế Đan Tông có chi nhánh ở khá nhiều nơi, những nơi này sẽ so tông chủ của khu vực đó quản lý. Ví dụ như tông chủ ở Cửu Dương Cảnh là Thần Bằng.

Nhưng tổng bộ của Ngạo Thế Đan Tông nằm ở vũ trụ chính và được gọi là thượng tông, tông chủ của thượng tông là thượng tông chủ.

Ngô Bình: “Tông chủ, thượng tông nằm ở Tiên Giới nào ạ?”

Thần Bằng: “Tiên Giới Nguyên Sử - một trong mười Tiên Giới lớn của vũ trụ chính, do cường giả Đạo cảnh tầng thứ mười xây dựng”.

Ngô Bình: “Nếu thế thì đệ tử muốn đến xem năm thần lò”.

Thần Bằng: “Ngạo Thế Đan Tông chúng ta có tám nhánh, tính cả tổng bộ thì có chín tông chủ. Vài hôm nữa sẽ đến đại hội giao lưu của chín tông. Gọi là đại hội giao lưu, nhưng thật ra là ngày ghép đôi cho các cặp trai gái giá các môn phái với nhau, đệ tử tham gia toàn người trẻ tuổi”.

Ngô Bình tròn mắt nói: “Kết đôi ạ? Tông chủ, đệ tử có gia đình rồi nên không tham gia được đâu ạ”.

Thần Bằng: “Cậu cũng biết đấy, ở thế giới này đâu có nhiều thầy luyện đan đâu, thầy luyện đan là nữ còn ít nữa. Cho nên các nữ đệ tử nào có đủ, vì vậy không ít thế lực ở Tiên Giới Nguyên Sử đã đưa các cô gái xinh đẹp mà mình chọn đến đại hội. Khi đó, cậu ưng ai thì có thể dẫn đi”.

Ngô Bình: “Xem ra các thế lực này đều rất tính toán, có rể là thầy luyện đan rồi thì sau này họ không cần đau đầu về vấn đề này nữa”.

Thần Bằng cười phá lên: “Đúng thế, hơn nữa cậu còn là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, tất cả các đệ tử đều kém cậu. Đến đại hội rồi, chắc chắn cậu sẽ trở thành tiêu điểm, không biết sẽ có bao nhiêu người đẹp muốn được gần gũi”.

Ngô Bình: “Đệ tử không nói thân phận của mình ra thì sao họ biết được ạ?”

Thần Bằng cười trừ: “Tôi dẫn cậu đi là để làm rạng danh cho chi nhánh ở Cửu Dương Cảnh, nếu cậu che giấu thực lực thì còn nói chuyện gì nữa?”

Ông ấy bổ sung thêm: “Sẽ có ba trong số mười cô gái xinh đẹp nhất của Tiên Giới Nguyên Sử đến dự đại hội, cậu không muốn chiêm ngưỡng dung nhan của họ à?”

Ngô Bình: “Ai sắc phong danh hiệu cho họ vậy ạ?”

Thần Bằng: “Cái này không phải tự phong đâu, là công tử trong toàn thiên hạ bình chọn đấy”.

Ngô Bình nhớ đến Thái Ất Tiên Giới cũng là một trong mười đại Tiên Giới nên hỏi: “Tông chủ, mười đại Tiên Giới có qua lại với nhau không ạ?”

Thần Bằng: “Có chứ”.

Ngô Bình: “Vậy các Tiên Giới có nối liền với nhau không ạ?”

Thần Bằng: “Có, rất lâu trước kia, giữa các Tiên Giới không hề có vách ngăn. Nhưng về sau xảy ra chiến loạn, khiến các Tiên Giới xa cách nhau. Vì thế bây giờ, muốn đến biên giới của Tiên Giới nào cũng phải trả tiền và đăng ký”.

Ngô Bình thầm nghĩ, sau này có thời gian thì anh phải đi thử một lần mới được.

Một lát sau thì trời tối, buối đấu giá chính thức bắt đầu. Không chỉ có người của Cửu Dương Cảnh đến tham dự, mà còn có đệ tử của Ngạo Thế Đan Tông, họ đều muốn biết đan dược do thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh sẽ có giá bán cao cỡ nào.

Tối nay chủ yếu đấu giá đan dược của Ngô Bình, tổng cộng có mười viên, trong đó có ba viên cấp chín, bốn viên cấp mười, hai viên cấp 11 và cuối cùng là Cự Thần Đan thuộc cấp 12.

Ngoài đan dược của Ngô Bình ra, còn có một ít đan dược do các thầy luyện đan khác của Ngạo Thế Đan Đường luyện chế, họ cũng mượn cơ hội này để đấu giá một thể.

Buổi đấu giá diễn ra ở ngoài trời, xung quanh là các cột trụ đá với chiều cao khác nhau, trên đỉnh mỗi cột đều có từ mười đến mấy chục người ngồi. Trong đó có một cái cột to nhất, tuy không cao lắm, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy. Nhiều người giàu còn bao nguyên một cái cột để ngồi.

Tông chủ Thần Bằng cũng đến, đi cùng ông ấy còn có vài vị trưởng lão. Ngô Bình và nhóm Minh Thiên cũng đang ở đây.

Loáng cái, viên đan dược thứ nhất đã được mang ra. Đó là đan dược cấp chín do Ngô Bình luyện chế, tên là Thái Thượng Vọng Tình Đan.

Trong tu luyện, tu sĩ thường có các tâm ma không thể xoá đi. Viên đan dược này có thể giúp họ phá bỏ được các tâm ma này, để diệt trừ phiền não, từ đó thuận lợi đột phá.

Xếp viên đan dược này vào cấp chín cũng hơi thiệt cho nó, vì với hiệu quả này thì có hoàn toàn xứng với cấp 10.

Phiên đấu giá diễn ra rất nhanh, giá khởi điểm là 3.5 triệu tiền Tiên. Vì đây là đan dược tuyệt phẩm nên mọi người tranh nhau mua.

Cuối cùng đan dược đã được bán với giá 12 triệu.

Đan dược của Ngô Bình đều được bán với giá trên mười triệu, trong đó có hai viên đan dược cấp 12 có giá lên tới 500 triệu.

Nhưng đó vẫn chưa phải giá cao nhất, sau khi Cự Thần Đan được mang ra, bầu không khí mới nóng thật sự.

“Đan dược đứng trong tốp 30 trên bảng Linh Đan mà Ngô Bình cũng luyện chế được, đúng là thầy luyện đan Tử Đỉnh có khác!”

“Cự Thần Đan này có thể giúp tu sĩ ngưng tụ bí thần, các thế lực lớn sẽ quyết mua bằng mọi giá cho coi”.

“Mọi người đoán giá của viên đan dược này sẽ là bao nhiêu?”

“Hai tỷ?”, có n gi nói.

“Hai tỷ ư? Nghĩ gì thế hả? Nhớ Tiên Giới Nguyên Sử từng có một buổi đấu giá đan dược đứng thứ 35 trên bảng Linh Đan không? Đan dược thượng thườn phẩm mà còn chốt được giá 3.9 tỷ đấy”.

“Thế cơ á! Vậy viên Cự Thần Đan này vừa có vị trí cao hơn, chất lượng cũng tốt hơn thì sẽ có giá cao đến mức nào đây?”
Chương 2322: Cự Thần Đan giá trên trời

“Ai mà biết được, còn phải xem có thế lực lớn nào tham gia đấu giá không đã. Chỉ cần họ ưng thì khéo cả trăm tỷ cũng chơi ấy chứ!”

Lúc này, có hơn 20 người trồi trên một cái trụ, đồi đầu là một người đàn ông trung niên, ngồi bên cạnh ông ấy là một cậu thiếu niên.

Cậu thiếu niên vừa tu luyện được bí thai, đang cần có bí thần nên rất cần viên Cự Thần Đan này.

“Bố, chắc lần này sẽ tranh giành khốc liệt lắm nhỉ?”, cậu ta hỏi.

Người đàn ông trông có vẻ uy nghiêm, ông ấy bình tĩnh nói: “Con cứ yên tâm, chỉ là một viên đan dược thôi mà, nếu nó có lợi cho con thì tốn bao nhiêu, bố cũng mua cho bằng được”.

Cách đó không xa cũng có hơn chục người ngồi trên một cái trụ, một người phụ nữ trong số đó nói: “Viên Cự Thần Đan này vừa ra lò nên sẽ không nhiều người tranh giành đâu, chúng ta nhận tin rồi đến đây kịp thời cũng là một loại may mắn rồi”.

Người phụ nữ vừa nói xong thì có mấy tia độn quang đáp xuống, vừa nhìn đã thấy họ có hào quang của người giàu, vì ai cũng bao một trụ riêng.

Thấy thế, người phụ nữ cau mày nói: “Xem ra ngày càng nhiều người biết tin rồi, gay go rồi đây”.

Cuối cùng, phiên đấu giá của Cự Thần Đan cũng bắt đầu.

Người dẫn chương trình giới thiệu: “Thưa các vị, đan dược tiếp theo đây có tên là Cự Thần Đan, đan dược cực phẩm cấp 12”.

“Như mọi người đã biết, chẳng dễ gì mới có thể luyện ra được bí anh, nhưng để tạo ra bí thần còn khó hơn. Thường thì trong cả chục nghìn tu sĩ Bí Anh mới có một tu sĩ Bí Thần, xác suất quá nhỏ. Và viên Cự Thần Đan này có thể giải quyết được vấn đề đó, nó sẽ tăng khả năng thành công lên thành trên 60 phần trăm. Nếu uống một lúc hai viên thì tỉ lệ sẽ được nâng lên hơn 90 phần trăm”.

“Ngoài ra bí thần được tạo ra từ người uống hai viên Cự Thần Đan sẽ có bước khởi đầu là đại bí thần. Nếu tư chất của tu sĩ đủ tốt thì thậm chí còn có thể tạo ra được thượng bí thần”.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều ồ lên.

Người dẫn chương trình nói tiếp: “Vì vậy, lần này chúng tôi sẽ đấu giá hai viên Cự Thần Đan một lúc. Giá khởi điểm là 30 tỷ tiền Tiên, mỗi lần tăng giá ít nhất hai tỷ. Mọi người chuẩn bị nhé, phiên đấu giá chính thức bắt đầu!”

Cậu thiếu niên ban nãy sáng mắt lên, sau đó nắm chặt tay nói: “Đại bí thần, thượng bí thần! Bố, bí anh của con rất mạnh, nếu đột phá được thì chắc chắn sẽ thành đại bí thần, con phải có được hai viên Cự Thần Đan này”.

Người đàn ông: “Con yên tâm, bố sẽ giành về cho con”.

Lúc này, mọi người cũng đang không ngừng bàn tán.

“Phải mua viên đan dược này bằng mọi giá”.

“Nếu có được chúng thì cháu ta sẽ thành người tài, dù có tốn bao nhiêu tiền cũng phải giành chúng về”.

“Thượng bí thần, đó là thiên kiêu trăm năm có một, không thể bỏ lỡ cơ hội này được”.

Phiên đấu giá bắt đầu, giá được đẩy lên liên tục, đến nay đã là 80 tỷ nhưng chưa hề có dấu hiệu dừng lại.

Thấy giá được đẩy lên cao vút, Minh Thiên cười nói: “Giá chốt của hai viên đan dược này kiểu gì cũng phá kỷ lục, chị đoán sẽ không dưới 300 tỷ”.

Ngô Bình: “Không ngờ đan dược trên bảng Linh Đan lại quý như thế!”

Minh Thiên: “Đương nhiên, vì ít người có bí thần quá mà. Huống hồ Cự Thần Đan có thể khiến người uống có đại bí thần hay thậm chí là thượng bí thần. Đừng nói là Cửu Dương Cảnh, cả Tiên Giới Nguyên Sử cũng chỉ có hơn trăm tu sĩ có thượng bí thần thôi, mà ai cũng là thiên kiêu tuyệt thế, bá chủ một phương. Sức hấp dẫn này thì ai mà chối từ được?”

Ở phía khác, Bằng Thần cũng cảm thán: “Bao giờ về chúng ta phải thu thập dược liệu cho vài lò Cự Thần Đan nữa mới được, để Ngô Bình luyện chế tiếp”.

Các trưởng lão ở quanh đều ra sức gật đầu.

Hiện giờ, giá đã được đẩy lên thành 200 tỷ.

Khi đến ngưỡng này thì không còn nhiều người tham gia được nữa. Liên tục có người rút lui, chỉ còn bốn nhà tiếp tục.

“210 tỷ”, một người phụ nữ trung niên giơ bảng.

“220 tỷ”, cậu thiếu niên giơ bảng.

“230 tỷ”, một ông lão mắc áo màu đen bình thản giớ bảng.

“240 tỷ”, một bà lão cười lớn rồi hét một cái giá rất cao.

Mỗi lần bốn nhà này tăng giá đều cả chục tỷ nên giá được đẩy lên cao rất nhanh.

Khi đến mốc 300 tỷ thì bã lão rút lui, đến 350 tỷ thì ông lão cũng dừng lại. Cuối cùng chỉ còn lại người phụ nữ trung niên và cậu thiếu niên tiếp tục chiến đấu.

Cậu thiếu nien nhỏ giọng hỏi bố mình: “Bố ơi, bố cho con một con số đi, bố có thể chấp nhận nhiều nhất là bao nhiêu tiền?”

Người đàn ông đắn đo một lát rồi nói: “Với quyền lực hiện giờ thì nhiều nhất, bố có thể điều động được 450 tỷ, hơn nữa thì phải hỏi ý kiến gia chủ”.

Cậu thiếu niên: “Con vẫn còn khoảng 50 tỷ tiền tiết kiệm, vậy tổng là 500 tỷ. Chỉ cần đừng quá con số này thì mình vẫn mua được”.

Người đàn ông: “Ừ, bố sẽ ủng hộ con hết sức có thể”.

Phía khác, người phụ nữ trung niên cũng nhìn sang con gái mình rồi nghiến răng đẩy ra lên 380 tỷ.

390 tỷ! Cậu thiếu niên tiếp tục tăng giá.

Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Trời! Sắp 400 tỷ rồi, ai mà giàu thế nhỉ!”

“Anh thì biết cái quái gì? Người của các gia tộc lớn mà trở thành tu sĩ Bí Thần thì sau này ít cũng có được tài nguyên cả nghìn tỷ, 400 tỷ đã là gì?”

“Nhưng thế cũng là nhiều rồi, mấy nghìn tỷ có thể bồi dưỡng ra bao đệ tử thiên tài đấy!”

“Bao nhiêu thiên tài cũng không bằng mình là thiên tài, vì thế vẫn đáng lắm”.

Minh Thiên và Ngô Bình cũng kinh ngạc, Minh Thiên nói: “Kiểu này khéo phải chạm mốc 500 tỷ mất”.

Ngô Bình: “Mấy người này giàu thật đấy, cứ như không phải tiêu tiền của mình vậy”.

Minh Thiên: “Chắc họ thuộc gia tộc lớn của Tiên Giới Nguyên Sử”.

Giá vẫn tăng lên tiếp, cậu thiếu niên đã hét giá đến 480 tỷ. Bây giờ, cậu ta đang thấy sốt sắng thì sắp chạm đến giới hạn đưa ra rồi.

Người phụ nữ cũng lo sốt vó, bà ấy chỉ có 490 tỷ thôi, nhiều hơn nữa thì chịu rồi.

Nhưng ngoài mặt bà ấy vẫn tỏ ra thản nhiên, sau đó báo giá.

Cậu thiếu niên nắm tay thành quyền, giơ bảng lần cuối chốt 500 tỷ.

Mãi sau, người phụ nữ cũng không có hành động gì, người dẫn chương trình nói: “500 tỷ, có ai ra giá cao hơn nữa không?”

Sau ba tiếng hô, người phụ nữ không trả lời, người dẫn chương trình cười nói: “Chúc mừng vị công tử này đã đấu giá thành công hai viên Cự Thần Đan”.

Cậu thiếu niên thở phào một hỏi rồi nói: “Bố ơi, lấy đan dược xong thì mình về luôn thôi, con phải đột phá”.

Người đàn ông vui vẻ nói: “Chờ con có đại bí thần rồi thì sẽ là đệ tử thiên tài nhất của gia tộc chúng ta, đến lúc đó gia chủ cũng phải dốc sức bồi dưỡng con”.

Buổi đấu giá kết thúc, chín viên đan dược của Ngô Bình đã bán được với tổng là hơn 500 tỷ tiền Tiên.

Ngạo Thế Đan Đường không thu bất kỳ khoản phí gì nên toàn bộ đều thuộc về anh.

Luyện chế thành công Cự Thần Đan khiến Ngô Bình thấy tự tin hơn, anh chuẩn bị tiếp tục luyện chế thêm đan dược trong tốp 30 trên bảng Linh Đan.

Xong xuôi mọi việc, anh ra chào mọi người rồi quay lại Giang Nam Thành ở Thái Ất Tiên Giời bằng cánh cửa vận chuyển.

Về đến nhà, anh cười lớn kể cho mọi người nghe chuyện về buổi đấu giá hôm nay.

Đào Như Tuyết: “Đan dược đúng là đáng giá, Huyền Bình, xem ra cửa hàng của mình phải nhanh chóng khai trương thôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Ừm, anh đã lấy được khá nhiều dược liệu, sắp tới sẽ luyện đan luôn để bày trong cửa hàng. Nhưng một mình anh luyện thì không được nhiều, vì thế anh đã mang thêm đan dược ở Ngạo Thế Đan Đường đến đây nữa. Tiền bán được, mình chỉ lấy một phần thôi, con đâu trả cho họ”.

Đào Như Tuyết: “Thế cũng được, cũng chỉ có tu sĩ bình thường ở đây thôi, anh toàn luyện đan dược quý thì họ cũng không mua nổi. Sau này, đan dược của anh chỉ dùng để trấn tiệm, không cần thiết phải bán quá nhiều”.
Chương 2323: Cây Thôn Thiên Đằng ở hoang địa

Ngô Bình: “Như Tuyết, anh mới tham gia một buổi đấu giá ở Cửu Dương Cảnh thôi mà đan dược đấu giá được cả trăm tỷ. Anh tính trước khi cửa hàng nhà ta khai trương, mình nên mở một buổi đấu giá để đánh bóng tên tuổi trước”.

Đào Như Tuyết: “Nhưng mình đã tổ chức đấu giá bao giờ đâu, dù có làm thì người khác cũng không biết đến lai lịch của chúng ta. Đến lúc đó, chỉ sợ chẳng có ai tham gia”.

Ngô Bình cười nói: “Về phần tổ chức thì đương nhiên phải giao cho bên có chuyên môn làm, mình sẽ tìm một bên chuyên tổ chức đấu giá ở đây nên vấn đề này đơn giản, chỉ cần tốn một khoản tiền thôi. Chờ chúng ta nổi tiếng rồi thì sẽ tự tổ chức sau, khi ấy kiểu gì cũng khối người đến tham gia”.

Đào Như Tuyết gật đầu: “Ừm, như thế cũng được”.

Ngô Bình: “Anh đã mang khá nhiều dược liệu về, mấy hôm tới, anh sẽ ra ngoài một chút rồi về luyện đan sau”.

Lý Dược Sư đi tới, nghe thấy Ngô Bình lại đi tiếp nên vội nói: “Bố cho con đi với!”

Ngô Bình: “Tu vi của con còn thấp, đi theo bố sẽ mệt lắm, thôi ở nhà chờ đi. À, vợ sắp cưới của con sao không đến đây cùng luôn?”

Lý Dược Sư: “Cô ấy bảo bây giờ chưa rời khỏi nhà được, chờ tu vi của con cao hơn thì sẽ đi đón sau”.

Ngô Bình gật đầu: “Các con ở nhà tu luyện cho cẩn thận, trong vòng ba tháng buộc phải đột phá đến Bí cảnh, nếu không được thì biết tay bố”.

Lý Dược Sư gãi đầu nói: “Bố ơi, suốt ngày tu luyện làm bọn con phát chán lên được”.

Ngô Bình: “Thế thì chờ các con đến cảnh giới Luyện Khí viên mãn, bố sẽ cho ra ngoài chơi”.

Lý Dược Sư mừng rỡ: “Thật không ạ? Để con đi báo cho các em”.

Thấy Lý Dược Sư chạy mất, Ngô Bình lắc đầu nói: “Lớn thế rồi mà vẫn như trẻ con”.

Đào Như Tuyết cười nói: “Thì chúng nó vẫn còn nhỏ mà. Huyền Bình, mà anh cũng đã già đâu mà giờ ăn nói như ông cụ thế”.

Ngô Bình thở dài nói: “Tuy anh còn ít tuổi, nhưng anh đã quá trải đời rồi. Nếu cộng gộp số năm anh thật sự trải qua thì đến cả vài nghìn tuổi rồi đấy”.

Sau đó, Ngô Bình đã ra ngoài thành, đến những nơi chưa có ai khai phá để tìm dược liệu. Anh vừa đến thì đã nhận được tin của Lạc Ngưng Đan.

Thì ra trước đó, cô ấy vẫn ở nhà để giải quyết việc gia đình. Đến nay mọi việc đã ổn thoả nên mới tới tìm Ngô Bình. Ai ngờ không chỉ có Ngô Bình, mà cả gia đình anh đều đã biến mất khỏi vũ trụ Chấn Đán. Cô ấy rất lo lắng nên mới liên lạc với Ngô Bình.

Nhưng phương thức liên lạc của cô ấy không thể vào vũ trụ cao cấp được, may mà một thần niệm của Ngô Bình ở bên dưới đã nhận được. Nhờ đó mà anh mới biết là Lạc Ngưng Đan đang tìm mình.

Anh lập tức cử một hoá thân đi tới vũ trụ Chấn Đán tìm cô ấy.

Không lâu sau, Lạc Ngưng Đan đã xuất hiện trước mặt anh. Anh lập tức cho cô ấy uống Linh Chân Đan, để cô ấy thích nghi với môi trường ở đây.

Sau đó, Lạc Ngưng Đan đã đứng dậy được rồi cảm thán: “Đây là vũ trụ Đạo cảnh à? Đến đây rồi, chị mới thấy mình thật nhỏ bé”.

Ngô Bình: “Thật ra hư và thực đều là sức mạnh, không hề phân cao thấp, chị Lạc đừng thấy tự ti. Em cũng từ vũ trụ cấp thấp đến đây giống chị thôi, nhưng giờ thực lực cũng mạnh rồi”.

Lạc Ngưng Đan cười nói: “Huyền Bình, giờ cậu đi đâu thế?”

Ngô Bình: “Em đi tìm dược liệu, chị đi cùng luôn nhé”.

Lạc Ngưng Đan: “Bây giờ, chị không có tu vi, hay là thôi đi”.

Ngô Bình: “Cũng được, để em đưa chị về nhà trước”.

Anh lại cứ một hoá thân đưa Lạc Ngưng Đan về nhà, còn mình thì tiếp tục đi tìm dược liệu. Anh đi tiếp về phía Nam thì tới một vùng đất vô chủ, có rất ít người từng đến đây tìm tòi. Cũng giống bên ngoài, vùng này rất nguy hiểm, hầu như mười người vào thì chết chín.

Gần đến nơi thì Ngô Bình nhìn thấy phái trước là một vùng đất bỏ hoang, cỏ mọc cao bằng hai người, ngoài ra còn có rừng rậm và tiếng của đủ các loại động vật.

Ngô Bình biết nơi này nguy hiểm nên không đi bộ mà chọn bay, đồng thời mở Đại Thiên Dược Điển ra tìm kiếm.

Đại Thiên Dược Điển là một món đồ quý, nó có thể tìm thấy các dược liệu quý.

Sau khi đi sâu khoảng vài trăm dặm, Ngô Bình đã có thu hoạch, Dược Điện báo cách anh khoảng một trăm dặm có một cây dược liệu nên anh vội đến đó ngay.

Đến nói rồi, anh nhìn thấy một đầm lầy nho nhỏ, bên trong có khá nhiều hoa. Nổi bật lên trong số đó là một bông hoa màu đen trông rất bắt mắt, nó không ngừng toả ra hắc khí, khiến tất cả thực vật ở quanh đều khô héo.

Ngô Bình đâu biết hết dược liệu trong đời, vì thế anh vỗ vào Dược Điển một cái, nó phát sáng rồi chiếu xuống bông hoa ấy.

Ngay sau đó, trên trang sách đã hiện thị thông tin liên quan đến bông boa. Đây là hoa nở từ cây Thôn Thiên Đằng, cây này rất đáng sợ, nó có thể hấp thu sức mạnh của mọi sinh vật để làm chất dinh dưỡng. Vì thế ở đâu mà có nó thì chắc chắc là một việc rất khiếp đảm.

Tuy cây này rất nguy hiểm, nhưng nó cũng có dươc lực rất mạnh, hoa của nó tên là Thôn Thiên Thần. Thật ra nó cũng có màu, nhưng nó đã hấp thu hết nguồn sáng nên mới khiến mặt ngoài biến thành màu đen.

Hoa Thôn Thiên Thần là chân dược cấp bảy, có giá trị rất cao. Nhưng rất khó có thể tìm thấy nó, mỗi một Tiên Giới cùng lắm chỉ có một cây mà thôi.

Ngô Bình vung tay lên, Đại Thiên Dược Điển loé snag rồi hấp thu cả cái cây đó. Thôn Thiên Đằng tiếp tục sinh trưởng trong không gian của Dược Điển, còn hoa Thôn Thiên Thần thì cũng lớn tiếp. Nếu Ngô Bình có đủ nhẫn nại thì sẽ có một ngày chờ được quả Thôn Thiên.

Xong xuôi, anh lại lên đường tìm kiếm tiếp.

Hơn một tiếng sau, anh đã tìm thấy cây dược liệu thứ hai. Cây này nằm trong một khu rừng nguyên sinh, Ngô Bình đi tới gần thì lập tức có rất nhiều muỗi bay tới.

Quanh người anh hình thành một kết giới, các con muỗi độc đã bị đuổi đi, không thể đến gần anh. Nhưng có mọt con rắn độc màu đen đã chui vào, sau đó cắn lên chân anh, nhưng đã bị anh đá nát đầu.

Khu rừng này chính là vùng tuyệt địa, Ngô Bình mới đi được vài bước đã bị hơn chục loại sinh vật tấn công. May mà anh có thực lực mạnh, không thì đã đi đời nhà ma rồi.

Cuối cùng, anh đi tới trướ một cái cây màu vàng, trên cây có một quả cùng màu. Cây này cao chưa tới một mét, nhưng thân cây khá cứng, lá có màu kim năm góc, bề mặt có phù văn.

Ngô Bình lấy Dược Điển ra quét thì mới biết cây này tên là Hoàng Kim Thánh, quả của nó là chân dược cấp tám! So ra còn quý hơn cây hoa ban nãy.

Dược Điển còn cho biết quả Hoàng Kim Thánh chỉ được hái khi chín, không thì sẽ mất hết tác dụng.

Ngô Bình quan sát một lát thì thấy quả chưa chín, nhưng chắc cũng không còn lâu nữa, cùng lắm là một tuần.

Anh mỉm cười rồi nhổ cả gốc cây cho vào Dược Điển, để nó tiếp tục sinh trưởng trong đó.

Anh lấy cây đó xong thì xung quanh chợt chấn động. Anh giật mình biết có người đã hạ cấm chế ở đây, người đó không có Dược Điển nên đành chờ quả chín. Ngô Bình chợt nhớ lại mình mới đến đã bị nhiều sinh vật tấn công, lẽ nào cũng là trò của người này?
Chương 2324: Bị truy sát vì cây thần

“Phải chuồn ngay thôi!”, Ngô Bình lách người rồi biến mất.

Anh vừa đi xong thì có một người đàn ông mặc áo trắng xuất hiện, thấy cây Hoàng Kim Thánh đã biến mất, người đó gào lên: “Chết tiệt! Nếu để ta bắt được thì ta sẽ ăn thịt ngươi!”

Dứt lời, người đó bay lên cao rồi phóng thần niệm ra tìm kiếm tất cả tu sĩ ở quanh.

Trong vùng hoang vu này không có nhiều tu sĩ, dẫu sao cũng ít người dám mò đến đây. Ngô Bình chưa bay xa nên đã bị thần niệm của người kia khoá chặt.

“Ngươi không chạy thoát được đâu!”, người kia gầm lên rồi tức tốc đuổi theo.

Cảm thấy có thần niệm đang theo dõi mình, Ngô Bình nhanh chóng lấy bùa ẩn thân mà Tả Thiên Thu tặng ra. Lá bùa này rất thần kỳ, tu sĩ dưới cảnh giới Đạo cảnh sẽ không thể phát hiện ra dấu vết của anh.

Vì thế, thần niệm kia đã mất dấu anh.

Ngô Bình đi được nửa phút thì người kia đã đến, nhưng lại không thấy bóng dáng anh đâu.

“Khốn kiếp! Nhất định ta sẽ tìm được ngươi!”, người đó liên tục mắng nhiếc. Đó là quả Hoàng Kim Thánh - chân dược cấp tám đó, ông ta đã canh giữ cả năm trăm năm rồi. Trong thời gian qua, ông ta đã giết rất nhiều cao thủ phát hiện ra cây này, thậm chí còn có cả đệ tử và bạn bè.

Giờ chỉ còn vài ngày nữa là quả chín, ông ta chỉ đi xử lý chút chuyện thôi mà khi về đã bị mất cây rồi.

“Tên đáng chết kia, ra đây cho ta!”, ông ta gào lên.

Tiếc là Ngô Bình không nghe thấy, lúc này anh đã đi xa cả nghìn dặm để tìm thuốc tiếp rồi.

Nghĩ tới quả Hoàng Kim Thánh, anh chợt nhớ mình có một món bảo bối là Vạn Hoá Thần Hồ. Anh chắc chắn Vạn Hoá Thần Hồ là bảo bối của vũ trụ chính, không biết nó có thể nhân đôi quả Hoàng Kim Thánh không nhỉ?

Nghĩ vậy, anh đã không kìm được tính tò mò mà tìm một chỗ vắng rồi thử luôn.

Lúc anh Nhập Sát đã từng dùng nó để nhân bản bùn Thiên Sát và đan dược, hiệu quả rất khả quan.

Bây giờ, anh lấy một cây linh dược cấp mười ra để xem nó sẽ tiêu hao bao nhiêu linh khí.

Quả hồ lô phát sáng rồi hút cây linh dược vào trong, ngay sau đó đại trận bên trong hồ lô đã vận chuyển. Sau đó, hồ lô hấp thu sức mạnh xung quanh, rõ ràng chút linh khí này là không đủ.

Vì thế, Ngô Bình lấy một trăm triệu tiền Tiên ra rồi chất đống quanh Vạn Hoá Thần Hồ. ngay sau đó, các tiền Tiên đã chui vào bên trong và liên tục biến mất.

Khoảng 20 phút sau, bên trong quả hồ lô phát ra một tia sáng, hai cây dược liệu giống hệt nhau đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình.

Anh vừa nhìn đã thấy hiệu quả rất ổn nên lại lấy một cây linh dược cấp 12 ra rồi ném vào. Lần này, anh mất nửa tiếng mới nhân bản được một cây nữa.

Cứ thế, anh liên tục nhân bản 21 cây linh dược, Vạn Hoá Thần Hồ đã chén hết sức mạnh trong 100 triệu tiền Tiên.

Ngô Bình sáng mắt lên, sau đó lấy một viên đan dược ra, đây là Phụng Thiên Đan - đứng thứ 50 trên bảng Linh Đan.

Khi anh ném viên đan dược này vào trong Vạn Hoá Thần Hồ thì đã chất thêm 500 triệu tiền Tiên ở bên ngoài. Lần này, quả hồ hô cũng hấp thu hết tiền Tiên rồi mới vận hành đại trận.

Khoảng một tiếng rưỡi sau, nó mới phun ra hai viên đan dược y hệt.

Ngô Bình uống viên đan dược nhân bản vào thì thấy dược lực của nó không khác gì viên gốc cả. Giống như lần trước, đan dược mà Vạn Hoá Thần Hồ nhân bản có hiệu quả y như đan dược gốc, chất lượng cũng không thay đổi.

“Không biết nó có thể nhân bản hai viên cùng lúc không nhỉ?”

Lần này, Ngô Bình dùng Tiểu Vô Tương Đan đứng thứ 60 trên bảng Linh Đan, quá trình mất 46 phút. Sau đó, anh cho ba viên Tiểu Vô Tương Đan vào cùng một lúc, tổng thời gian là 55 phút.

Sau đó, anh làm thêm vài thí nghiệm nữa thì thấy nhân bản nhiều viên một lúc sẽ tiết kiệm thời gian hơn là làm từng viên một.

Cuối cùng, anh rút ra một kết luận là nếu nhân bản nhiều thứ một lúc thì mỗi khi thêm một thứ sẽ chỉ tăng thêm một phần mười thời gian.

Ngô Bình rất vui khi biết được điều này, sau đó anh đã lấy 20 tỷ tiền Tiên ra cho Vạn Hoá Thần Hồ hấp thu.

Anh chìm đắm trong việc nghiên cứu này nên trời tối lúc nào không hay, vì thế anh quyết định về nhà.

Song, anh vừa bay lên cao thì đã bị thần niệm trước đó tìm thấy. Hoá ra người kia vẫn chưa đi, mà tiếp tục phóng thần niệm ra, nếu có ai xuất hiện thì ông ta sẽ biết ngay.

“Hỏng rồi!”, Ngô Bình hừ lạnh mọt tiếng rồi lại ẩn thân.

Nhưng anh không ngờ người kia đã bày một đại trận, ngay khi thần niệm bắt được anh thì đại trận cũng đã hoạt động.

Tu vi của người bày đại trận cỡ Thần Thông hậu kỳ rồi nên thực lực khá mạnh, Ngô Bình không thể phá giải trong thời gian ngắn được, đành trốn tạm đi.

Một phút sau, người đàn ông áo trắng ban nãy đã xuất hiện, tuy ông ta không nhìn thấy Ngô Bình, nhưng biết là anh đang ở đây.

“Tên khốn kia, mày có chạy đằng trời! Đây là đại trận Thiên Tù của tao, mày đừng mong chạy thoát”.

Ngô Bình lấy một con rối bằng kim loại ra rồi nhỏ một giọt máu của mình lên, sau đó niệm chú. Con rối bay ra rồi hoá thành một người giống anh, tiếp theo định xuyên thủng đại trận.

Nó là một kiểu con rối hoá thần, lực chiến đấu khá mạnh trong một thời gian ngắn nên ngang với cao thủ cảnh giới Thần Thông trung kỳ. Ngô Bình có khá nhiều con rối kiểu này, anh được lấy miễn phí sau khi trở thành thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh.

Thấy có người định phá đại trận, người kia gào lên rồi lao tới. Lúc này, sức mạnh ở chỗ mà con rối tấn công được nâng lên cao nhất, sức mạnh ở các chỗ khác đều dồn về đó.

Nhân cơ hội đó, Ngô Bình lại lấy con rối thứ hai ra rồi ném sang một chỗ khác.

Phập!

Lần này, đại trận đã bị thủng một lỗ, con rối lập tức chui qua.

Người kia bắt được con rối đầu tiên xong thì biết mình đã bị lừa, ông ta gầm lên rồi đuổi theo con rối thứ hai.

Chờ ông ta đi rồi, Ngô Bình mới nhảy qua lỗ thủng ấy rồi đi về phía ngược lại.

Khi người kia sắp đuổi kịp con rối thì nó chợt nổ tung, uy lực mạnh mẽ khiến ông ta bay xa vài trăm mét, sau đó há miệng hộc máu.

Biết mình lại bị lừa tiếp, ông ta tức đến hộc máu rồi ngửa cổ lên hét dài.

Hiện giờ, Ngô Bình đã rời khỏi vùng này và trở về trang viên Lý Thị.

Về đến nhà rồi, anh không nghỉ ngơi mà bắt tay vào luyện đan ngay.

Sáng hôm sau, anh đã luyện chế được các đan dược trong năm loại đan phổ, tổng cộng là 20 viên, cấp thấp nhất là cấp mười.

Sau đó, anh đã dùng Vạn Hoá Thần Hồ để nhân bản chúng, từ đó có thêm thành 144 viên.

Tiếp theo, anh bàn với Đào Như Tuyết và quyết định lấy năm loại đan dược khá có giá trị ra để bán đấu giá, chúng gồm Phụng Thiên Đan, Tiểu Vô Tương Đan, Hoan Ngộ Đan, Tuyệt Tâm Đan và Thiên Thu Đan thuộc đan phổ.

Hơn nữa, cả năm loại đan dược này đều ở cấp tuyệt phẩm.
Chương 2325: Phòng đấu giá Vĩnh Huy

Đan dược đã chuẩn bị xong, tiếp theo họ cần tìm một phòng đấu giá có tầm ảnh hưởng một chút. Cuối cùng, Ngô Bình đã chọn hợp tác với một nơi có tên là phòng đấu giá Mậu Sinh.

Sáng ngày hôm sau, Ngô Bình đã mang theo năm loại đan dược đến phòng đấu giá này.

Mậu Sinh là phòng đấu giá lớn nhất và nổi tiếng nhất ở Giang Nam Thành, vì thế nên giá cả cũng khá cao, song lại là một nơi được các khách hàng vô cùng tin tưởng.

Khi Ngô Bình tới sảnh của nơi này thì có một người ra rót trà rồi dặn anh chờ một chút.

Anh chờ khoảng nửa tiếng vẫn không thấy có ai ra đón tiếp nên bắt đầu mất kiên nhẫn rồi gọi người rót nước cho mình tới, nói: “Chủ của các cậu vẫn chưa xong việc à?”

Người kia: “Vâng ạ, ông chủ của chúng tôi đang bàn việc với một khách hàng quan trọng, xin anh chờ một lát”.

Ngô Bình hỏi: “Khách hàng lớn cỡ nào?”

Người kia vênh váo đáp: “Vị khách này đấu giá một viên đan dược thượng thượng phẩm cấp chín”.

Ngô Bình đứng dậy nói: “Nếu chủ của anh bận thế thì hôm khác tôi đến vậy”.

Tên kia: “Vâng, hẹn gặp lại!”

Đi ra ngoài rồi thì Ngô Bình nhìn thấy đối diện cũng có một phòng đấu giá, tuy quy mô không lớn bằng Mậu Sinh, nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh. Tên của phòng đấu giá này là Vĩnh Huy.

Anh thầm nghĩ, dẫu sao cũng đến đây rồi, kệ cứ vào xem chút vậy.

Anh vừa vào thì đã có một nữ tu trẻ tuổi ra đón rồi lịch sự nói: “Anh muốn mua hàng hay hợp tác đấu giá?”

Ngô Bình: “Tôi đang có ít đan dược, cho tôi gặp chủ của các cô”.

Cô gái nói: “Anh ngồi chờ một lát, để tôi đi gọi ông chủ”.

Ngay sau đó đã có một người thanh niên tóc dài bước ra rồi chắp tay nói: “Để công tử phải chờ lâu rồi! Xin hỏi, anh muốn đấu giá đan dược gì? Có mang theo bây giờ không ạ?”

Vì thế, Ngô Bình lấy năm bình đan dược ra rồi để lên bàn nói: “Đây là năm viên đan dược, anh xem đi”.

Người thanh niên cầm bình Tiểu Vô Tương Đan lên rồi mở ra, lập tức có một làn khói bay lên, anh ta kinh ngạc rồi vội đậy lại hỏi: “Đây là đan dược gì vậy ạ?”

Ngô Bình: “Tiểu Vô Tương Đan, cấp tuyệt phẩm”.

Người thanh niên sáng mắt lên nói: “Tiểu Vô Tương Đan đứng thứ 60 trên bảng Linh Đan ư?”

Ngô Bình hơi bất ngờ, không ngờ ở đây cũng có người biết đến bảng Linh Đan của Cửu Dương Cảnh.

Người thanh niên cười nói: “Bảng Linh Đan rất nổi tiếng nên tôi cũng biết. Đây là đan dược đứng thứ 60, đã thế còn cấp tuyệt phẩm, đúng là báu vật!”

Sau đó, anh ta lại hỏi về bốn bình đan dược còn lại. Sau khi biết hết tên của chúng, mắt người thanh niên sáng như đèn pha: “Chúng tôi nhận mối này, không biết công tử có điều kiện gì không?”

Ngô Bình: “Tôi vừa từ phòng đấu giá đối diện đến đây, chúng ta bàn về phía uỷ nhiệm trước đi”.

Người thanh niên biết nếu mình báo giá quá cao thì sẽ doạ cho khách hàng chạy mất, sau đó anh sẽ sang hợp tác với phòng bên kia.

Sau vài giây đắn đo, anh ta cười nói: “Thường thì chúng tôi sẽ thu 20 phần trăm, nhưng đan dược của công tử có chất lượng quá tốt, lại là lần đầu hợp tác với chúng tôi nên tôi sẽ giảm một nửa còn 10 phần trăm, anh thấy sao?”

Thật ra, Ngô Bình rất hài lòng rồi, nhưng anh thấy mình vẫn cần mặc cả thêm chút nữa nên nói: “Sau này, tôi sẽ thường xuyên đấu giá đan dược, hơn nữa đan dược còn có cấp cao hơn bây giờ. Ông chủ, nếu anh cho tôi thêm một chút ưu đãi nữa thì sau này chúng ta sẽ hợp tác lâu dài”.

Người thanh niên ngẫm nghĩ một lát rồi cười phá lên nói: “Thế thì tôi chỉ thu của anh năm phần trăm thôi, nhưng sau này tất cả đan dược của công tử chỉ được bán đấu giá ở duy nhất phòng của chúng tôi”.

Ngô Bình nói ngay: “Được, đan dược của tôi hầu hết đều ở cấp cực phẩm, tuyệt phẩm hơn nữa có khá nhiều đan dược trên cấp mười, chắc chắn sẽ giúp phòng đấu giá của anh nổi tiếng nhanh chóng”.

Người thanh niên cười nói: “Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác cùng có lợi, tôi họ Nguyên, tên là Nguyên Định Châu, xin hỏi quý danh của công tử”.

Ngô Bình: “Tôi là Lý Huyền Bình, chủ của đan đường Lý Thị mới mở trong thành”.

Nguyên Định Châu cười nói: “Chào ông chủ Lý, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ”.

Ngô Bình: “Khi nào sẽ tiến hành đấu giá?”

Nguyên Định Châu: “Ba ngày nữa, chúng tôi cần tung tin trước, như thế mới thu hút được nhiều khách hàng tới tham gia đấu giá”.

Ngô Bình chợt nhớ tới hiệu quả từ buổi đấu giá Cự Thần Đan nên hỏi: “Tôi đang cần ít dược liệu, anh có tìm được hộ không?”

Nguyên Định Châu: “Tuy tôi không bán dược liệu, nhưng lại quen khá nhiều nhà buôn, cũng có không ít các đối tác. Nếu ông chủ Lý không chê thì cứ xem thử, tôi sẽ giúp đỡ liên lạc”.

Ngô Bình viết một danh sách dược liệu rồi nhờ Nguyên Định Châu tìm hộ, Nguyên Định Châu xem xong thì nói: “Tôi sẽ gom đủ trong hai ngày”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Nhanh thế ư! Hơn nữa, ông chủ Nguyên mới nhìn một lần đã biết có thể tìm được hay không sao?”

Nguyên Định Châu: “Trí nhớ của tôi rất tốt, hơn nữa tôi cũng biết các dược liệu mà ông chủ Lý cần nên sẽ gom được nhanh thôi. Cho tôi nhiều lời một chút, anh cần những dược liệu này để luyện đan à?”

Ngô Bình: “Ừm, tôi sẽ dùng chúng để luyện Cự Thần Đan”.

“Cự Thần Đan!”m Nguyên Định Châu giật mình hỏi: “Là Cự Thần Đan mà Cửu Dương Cảnh mới vừa bán đấu giá đấy ư?”

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Ông chủ Nguyên cũng biết chuyện này ư? Đúng thế, Cự Thần Đan ở buổi đấu giá đó là do tôi luyện chế đấy”.

Nguyên Định Châu vội vàng hành lễ với Ngô Bình: “Thì ra anh chính là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh đó, nghe danh đã lâu, hôm nay được gặp anh đúng là diễm phúc của tôi”.

Ngô Bình: “Anh quá lời rồi!”

Nguyên Định Châu: “Ông chủ Lý, anh ở Cửu Dương Cảnh cơ mà, sao giờ lại đến đây mở đan đường?”

Ngô Bình: “Tôi thấy môi trường sống ở đây rất được nên muốn mở một cửa hàng đan dược ở đây”.

Nguyên Định Châu gật đầu: “Tôi lớn lên ở Giang Nam Thành nên rất thông thuộc nơi này, sau này có gì cần thì anh cứ đến tìm tôi nhé”.

Ngô Bình: “Chắc chắn rồi, sau này tôi sẽ thường xuyên đến làm phiền ông chủ”.

Hai người đang nói chuyện thì có một cậu thiếu niên đi vào nói: “Bố có khách ạ?”

Nguyên Định Châu vội giới thiệu với Ngô Bình: “Ông chủ Lý, đây là con trai tôi, tên là Nguyên Vĩnh Huy. Vĩnh Huy, đây là ông chủ Lý Huyền Bình - thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh”.

Nguyên Vĩnh Huy ngẩn ra rồi hét lên: “Thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh ạ!”

Ngô Bình gật đầu, không ngờ Nguyên Vĩnh Huy lại quỳ xuống đất rồi nói: “Đại sư, xin hãy nhận con làm đệ tử”.

Ngô Bình đứng hình, sau đó ngoảnh sang nhìn Nguyên Định Châu thì thấy đầu anh ta đầy vạch đen: “Vĩnh Huy, con mau đứng lên. Ông chủ Lý là người có địa vị cao quý, sao có thể tuỳ ý nhận đệ tử được”.

Nói rồi, anh ta xin lỗi Ngô Bình: “Ông chủ Lý, xin anh bỏ qua cho. Con trai tôi chỉ có đúng một đam mê là luyện đan, nó đã theo học vài thầy rồi nhưng vẫn chẳng ra làm sao, theo tôi thấy chắc tại tư chất của nó bình thường quá”.

Ngô Bình nhìn cậu thiếu niên rồi nói: “Cậu đã tự luyện đan bao giờ chưa?”

Nguyên Vĩnh Huy lập tức lấy vài cái bình ra rồi nói: “Thầy Lý, con đã từng luyện mấy lò rồi, tuy cũng thành công, nhưng đan dược đều có chất lượng rất xem, mong người xem xong không chê cười ạ”.

Ngô Bình mở một cái bình ra thì thấy có một viên đan dược dị thường, anh quan sát một lát rồi ngửi, phải công nhận là viên đan dược này quá tệ, nhưng thành phần của nó có mấy vị thuốc khá hay, đến anh cũng không ngờ tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK