Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1291: Ngọc Thiên Thánh

Lúc này, Ngô Mộng từ sau nhà xông ra, nhìn thấy thi thể trên đất, cô nhóc thét lên.

Ngô Bình đứng dậy nói: "Người đã chết rồi, em cũng phải rời khỏi nơi này, nếu không sẽ gặp nguy hiểm".

Ngô Mộng khóc lớn: "Chuyện gì đã xảy ra vậy, anh nói cho em biết đi".

Ngô Bình phất tay, cả căn nhà bị đốt, sau đó anh đưa Ngô Mộng cưỡi độn quang rời đi.

Trở về đảo Hưng Long, anh tới Long Hổ Tiên Cảnh, giao Ngô Mộng cho mẹ Trương Lệ.

Suốt dọc đường hết bay trên trời tới độn xuống đất, Ngô Mộng đã biết sự lợi hại của Ngô Bình rồi, cô nhóc cũng đã bình tĩnh lại nhiều. Lúc nhìn thấy Trương Lệ, cô nhóc oà khóc.

Trương Lệ ôm cô nhóc, an ủi: "Con gái, đừng đau lòng nữa, sau này ở với bác, bác sẽ không tệ bạc với cháu đâu".

Bà đã nghe Ngô Bình kể lại sự việc, bất giác cảm thấy Ngô Mộng rất đáng thương.

Giao Ngô Mộng cho Trương Lệ xong, Ngô Bình tiện thể đi quanh một vòng.

Lỗ Ngọc vẫn đang xây cung điện, bây giờ đã có một số phần xong rồi, nhìn thấy những toà điện ngọc đẹp đẽ này, anh rất hài lòng nên khen Lỗ Ngọc vài câu.

Không lâu sau, Ngô Bình lên mạng Tiên, đọc được một tin tức. Nói là đứa con trai út được Hoan Võ Thiên Tôn yêu thương nhất đã bị giết ở đại lục Côn Luân!

Anh đọc tin tức, người nhà họ Ngô được nhắc đến trên đó chính là Ngô Chấn Tông. Lẽ nào mình đã đánh chết con trai của Hoan Võ Thiên Tôn?

Tin tức nói rằng Hoan Võ Thiên Tôn đã phát lệnh truy nã, phàm những người cung cấp manh mối sẽ thưởng một tỷ tiền báu. Nếu có thể bắt được hung thủ giao cho ông ta thì ông ta sẽ thưởng mười tỷ tiền báu!

Có thưởng ắt có người tranh, bây giờ toàn mạng đều đang truy lùng manh mối, hy vọng có thể giết được hung thủ đã giết con trai của Hoan Võ Thiên Tôn.

Nhìn thấy tin này, Ngô Bình vô cảm, anh tự hỏi: "Không biết mình trở thành Tiên quân thì có thể giết được Chân Tiên không nhỉ?"

Tính đến nay, số Thiên Tôn, Thiên Quân anh từng đắc tội không phải là số ít, không khỏi lo lắng về thực lực của mình, sinh ra cảm giác khao khát nâng cao võ lực.

Anh lấy chiếc nhẫn Ngô Chấn Tông cho ra. Sau khi mở ra, bên trong có khá nhiều đồ, trong đó có cả một cái đỉnh và một viên ngọc phát ra ánh sáng vàng kim.

Đỉnh này chính là yêu đỉnh, anh mới nhìn sơ qua thì đã bị Đạo Thụ hút vào cơ thể. Đến nay, anh đã có được bốn đỉnh trong Cửu đỉnh.

Còn viên ngọc màu vàng kim thì khá là kỳ lạ. Anh cầm trong tay thì cảm nhận được có một luồng năng lượng vi diệu không ngừng rót vào cơ thể anh.

Những năng lượng này mang theo Thánh ý mãnh liệt, dường như có một vị hiền giả nào đó đang dạy dỗ anh.

"Ngọc Thiên Thánh!"

Bỗng nhiên Ngô Bình nhớ ra một món đồ. Sau khi Đại Thánh thượng cổ chết đi, trái tim thánh không bị diệt mà ngưng tụ thành ngọc Thiên Thánh. Có những viên ngọc Thiên Thánh sẽ bay lên trời hoá thành những ngôi sao cực lớn, chiếu sáng muôn đời; có những viên khác thì rơi xuống nhân gian, chọn người có duyên để cảm hoá.

Ngay lúc này, trong đầu Ngô Bình xuất hiện một tia ý thức, anh đã biết đại khái về lai lịch của viên ngọc này rồi. Chủ nhân của viên ngọc là một vị Đại Thánh thượng cổ, tên Ngô Thiên Tử, người này tài năng đức độ đều không ai bì kịp, giáo hoá loài người. Sau khi Đại Thánh mất đi, giữ lại viên ngọc Thiên Thánh này để truyền cho đời sau.

Điều thú vị là bà cố của Ngô Bình chính là người nhà họ Ngô, bà cố ngoại cũng họ Ngô, thế nên trong người anh cũng có huyết mạch của nhà họ Ngô.

Trước đây Ngô Chấn Tông có thể nhận được lợi ích từ ngọc Thiên Thánh cũng chính vì ông ta là con cháu nhà họ Ngô, mà trong cơ thể Ngô Bình cũng có một phần huyết mạch của nhà họ Ngô, đương nhiên, anh cũng có thể nhận được lợi ích từ ngọc Thiên Thánh.

Trên thực tế, nước Viêm Long trăm họ kết thông gia với nhau, trong cơ thể mỗi người đều có huyết mạch của vài chục cho đến hàng trăm dòng họ, đa số đều có thể nhận được lợi ích từ ngọc Thiên Thánh.

Anh đang lĩnh hội ngọc Thiên Thánh thì Hỉ Bảo cưỡi một con thuồng luồng nhỏ chạy ra. Lần trước anh đi thăm Long Thanh Khâm, tiện thể mang con thuồng luồng nhỏ này về, tránh để làm phiền cô ấy tu hành.

Ngô Bình nhìn đứa con trai này một cái, Hỉ Bảo đã cao hơn một mét sáu, ra dáng một thằng con trai rồi. Thật ra tuổi cậu bé còn nhỏ nhưng vì Vu thể chí tôn nên lớn nhanh thôi.

"Bố, con khỉ kia đánh con", đương nhiên là cậu bé nhắc đến Kim Tử.

Thực lực của Kim Tử rất khủng bố, sau khi tu luyện công pháp Ngô Bình truyền thụ thì tu vi tăng đột biến, bây giờ đã có thể sánh với Hư Tiên rồi.

Anh chợt thấy tức giận, cái con khỉ này lại dám đánh con trai anh!

"Đi, dẫn bố về tìm nó!"

Rất nhanh, Ngô Bình đã theo Hỉ Bảo tới sân sau, sau đó thì thấy Kim Tử mặt mày bầm dập ngồi ở góc tường, bộ dạng đáng thương.

Ngô Bình ngẩn người, anh nhìn Hỉ Bảo, cậu bé gãi đầu: "Nó đánh con, con đánh trả thôi".

Ngô Bình đánh cái bốp lên đầu Hỉ Bảo, mắng: "Thằng nhóc thối, con nhìn con đánh Kim Tử thành bộ dạng thế nào rồi? Còn dám vừa đánh trống vừa la làng?"

Kim Tử ấm ức tới trước mặt Ngô Bình, Ngô Bình lại tỏ vẻ khinh thường nói: "Kim Tử, một đại yêu như mày lại không đánh lại Hỉ Bảo? Mày có thấy mất mặt không hả?"

Kim Tử muốn khóc: "Chủ nhân, ngài cũng không xem lại thử con trai mình có thực lực thế nào, một quyền của cậu đủ để trấn áp sức mạnh của tôi rồi, muốn tránh cũng tránh không được nữa".

Ngô Bình khá kinh ngạc, Hỉ Bảo mạnh vậy sao?

Anh nói: "Hỉ Bảo, nào, lại thử với bố vài chiêu".

Hỉ Bảo không muốn: "Bố, con biết con không đánh lại bố".

Ngô Bình cười nói: "Chưa chắc, nào".

Hai bố con vào tư thế, Hỉ Bảo đánh một quyền tới, lúc quyền xuất ra, trật tự xung quanh chấn động, Ngô Bình cảm thấy mình bị một nguồn năng lượng trói buộc, thần hồn cũng hoảng hốt một phen.

Một giây sau, anh triển khai sức mạnh tuyệt đối, chớp mắt đã phá vỡ trói buộc của Hỉ Bảo, hai bố con người một quyền kẻ một cước, đánh bất phân thắng bại.

Ngô Bình càng đánh càng thấy mừng, thực lực của Hỉ Bảo bây giờ đã bằng ba, bốn phần thực lực của anh, đồng thời tiến bộ rất nhanh. E rằng chẳng bao lâu nữa, đến anh cũng đánh không lại thằng nhóc này rồi.

Hỉ Bảo lại rất bất lực, đánh vài chục chiêu thì thoát ra, nói: "Bố, con đã nói là đánh không lại bố rồi mà, thực lực của bố mạnh quá, con hoàn toàn không phải là đối thủ".

Ngô Bình hỏi: "Con luyện Thiên Vu Kinh tới tầng mấy rồi?"

Hỉ Bảo: "Tầng bảy rồi ạ, vài ngày nữa chắc sẽ lên đến tầng tám".

Ngô Bình gọi Hỉ Bảo vào trong phòng, mở mạng Tiên ra, sau đó nói vơi Tiên Nhi: "Tiên Nhi, cô tra thử có ai bán Vu đan không".

Vu đan là chỉ những đan dược người tu luyện Vu đạo dùng. Thuật luyện đan của Ngô Bình chủ yếu là về Tiên đan, còn đối với Vu đan, anh cũng không am hiểu lắm, chắc hai loại đan dược này cũng có điểm tương đồng.

Tiên Nhi lập tức liệt kê ra vài trang mạng, Ngô Bình xem sơ qua, phát hiện thật sự có người bán Vu đan.

"Tiên Nhi, có nhiều người mua Vu đan không?"

Tiên Nhi: "Nhiều lắm. Có nhiều người có được công pháp Vu tu, bèn tu luyện kết hợp nó với Tiên đạo, hiệu quả lúc nào cũng khiến người ta bất ngờ".

Ngô Bình: "Không phải Tiên Giới không cho phép Vu tu tồn tại à?"

Tiên Nhi: "Vì những người này không chỉ đơn thuần là Vu tu, nhiều người chỉ là lấy Vu tu để tham khảo, thế nên Tiên Giới luôn mắt nhắm mắt mở cho qua".

Bây giờ Ngô Bình mới yên tâm, anh tìm được một loại Chân Vu Đan, là một loại đan dược cổ mà Đại Vu thượng cổ dùng. Giá cả loại đan dược này rất đắt đỏ, một viên tốn đến ba triệu tiền báu.

Ngô Bình mua một lần mười viên, sau đó lại bỏ ra hai nghìn tiền báu nữa để mua một viên Vu Vương Đan.

Sau khi nhận được đan dược, anh bảo Hỉ Bảo cứ bảy ngày uống một viên Chân Vu Đan, sau khi luyện đến tầng thứ tám Thiên Vu Kinh thì dùng Vu Vương Đan, giúp cậu bé đột phá tầng thứ mười.

"Đừng ham chơi, mấy ngày này chăm chỉ tu luyện vào, qua vài hôm nữa thì đi đánh nhau với bố".

Vừa nghe đến đánh nhau, Hỉ Bảo đã hừng hực khí thế, gật đầu thật mạnh: "Dạ! Nhất định con sẽ cố gắng tu luyện, lúc đánh nhau, bố phải gọi con đấy nhé".

Hỉ Bảo xuống dưới tu luyện, Kim Tử đáng thương đi vào nói: "Chủ nhân, tôi yếu quá, lại bị một thằng nhóc đánh cho bầm cả mình".

Ngô Bình: "Thực lực của Hỉ Bảo tương lai có thể vượt qua cả tao, mày bị đánh cũng là chuyện thường thôi. Mày cố gắng tu luyện đi, tranh thủ sớm ngày trở thành cao thủ Yêu đạo".
Chương 1292: Hung thú ăn thịt người, đánh đảo Băng Hoả

Kim Tử gãi đầu nói: "Chủ nhân, tôi muốn vào rừng nguyên sinh để lăn lộn, loài thú bọn tôi phải ở trong hoàn cảnh nguy hiểm thì mới trưởng thành nhanh được. Tuy ở đây có chủ nhân chỉ dạy, có đan dược để dùng nhưng vẫn không thấy tự do bằng ở ngoài".

Ngô Bình cười nói: "Vậy cũng tốt, mày muốn đi đâu?"

Kim Tử: "Tôi muốn tự tới núi Bách Vạn ở phía Nam để xông pha, đợi đến lúc gần đột phá sẽ trở lại tìm chủ nhân giúp đỡ".

Ngô Bình suy nghĩ rồi đồng ý yêu cầu của Kim Tử, để nó đi. Nhưng anh cho nó một số bùa ngọc, nếu gặp phải nguy hiểm gì có thể bóp nát bùa ngọc, anh sẽ lập tức tới cứu.

Sau khi tiễn Kim Tử đi, anh tới điện Truyền Kỳ, uống đan dược tiếp theo. Chỉ sau khi luyện lên đến tầng ba của Luyện Huyết Kinh mới được dùng đan dược này.

Đan dược treo lơ lửng trên không trung, có hình háng của một đốm lửa màu vàng, Ngô Bình giơ tay bắt lấy, đan dược này lập tức hoà vào trong cơ thể anh.

Tích tắc sau, sức mạnh ngọn lửa bắt đầu tôi luyện thân thể anh, khiến thể chất của anh càng hoàn mỹ hơn. Anh lập tức nhân cơ hội luyện tầng thứ tư, quả nhiên đã dễ dàng đột phá.

Lúc năng lượng đan dược tiêu hao hết, anh đã thuận đà đột phá tầng năm Luyện Huyết Kinh. Đối với anh, dường như Luyện Huyết Kinh không hề khó, thế nên anh nghỉ một lát rồi tiếp tục luyện cảnh giới tiếp theo của Thiên Huyết Kinh - Vương Huyết!

Vương Huyết không chỉ là huyết dịch mạnh mẽ, có thể mang theo nhiều năng lượng hơn mà đồng thời Vương Huyết còn có thể hình thành áp chế huyết mạch đối với nhân loại bình thường. Nói một cách khác, thật ra Vương Huyết này tương đương với huyết mạch của Nhân Vương.

Tuy Ngô Bình đã là Nhân Vương từ lâu rồi nhưng không chuyên tu luyện huyết dịch, bây giờ tu luyện ra Vương Huyết cũng được xem như là bổ sung cho trước đây.

Đương nhiên, với tố chất của anh, Vương Huyết cũng chẳng có gì khó khăn, lại cộng thêm anh có nền tảng Luyện Huyết Kinh, chẳng mấy chốc đã đột phá, luyện ra được Vương Huyết!

Vương Huyết vừa được luyện ra, toàn thân Ngô Bình đã xuất hiện một loại khí tức vương tộc, đây là loại khí tức vương giả khắc vào sâu xương tuỷ, còn nồng đậm hơn cả lúc anh trở thành Nhân Vương.

Vương Huyết có thể truyền cho con cháu đời sau, sau này Ngô Bình có con cái, con anh sinh ra đã mang sẵn Vương Huyết trong người!

Tu thành Vương Huyết, anh lại lấy ra bộ công pháp thứ hai trong điện đường Cực Võ - Tráng Cốt Kinh.

Ý nghĩa cũng như tên, thứ Tráng Cốt Kinh luyện chính là xương cốt. Khung xương trong cơ thể người vô cùng quan trọng, thế nên lúc nào hình dung tư thế con người, người ta cũng lấy "dáng vẻ" ra để tả. Tả một người khí thế phi phàm cũng sẽ dùng những câu như "dáng vẻ cao ngạo"...

Xương là bộ khung nâng đỡ cơ thể người, không có xương, con người không thể di chuyển, trở thành động vật thân mềm. Ngoài ra, xương còn có chức năng tạo máu, thế nên người có chất lượng xương tốt thì năng lực tạo máu cũng sẽ mạnh.

Bộ phận quan trọng nhất trong khung xương chính là xương sống, nó kết nối tất cả dây thần kinh toàn thân, khống chế động tác và cảm giác của toàn bộ cơ thể. Xương sống này giống như một con rồng, nâng đỡ cơ thể con người. Lúc trước Ngô Bình luyện Ngũ Long Thánh Quyền nên đã luyện ra được xương cột sống vững chắc như một con rồng lớn.

Tráng Cốt Kinh có năm tầng, tầng thứ nhất là cải tạo toàn bộ tế bào xương, biến thành tế bào xương mạnh hơn, đồng thường cường hoá chức năng tạo máu.

Có được Tráng Cốt Kinh, giọng nói kia vang lên: "Học xong Tráng Cốt Kinh, cậu có thể dùng viên đan dược tiếp theo, tên là Thánh Cốt Đan. Dùng viên đan dược này, việc tu hành của cậu sẽ tăng tiến nhanh chóng hơn nữa".

Ngô Bình tới trước viên đan dược kia, Thánh Cốt Đan là một đốm sáng trắng, bên ngoài có ba tầng phù văn bao bọc, bên trong là một đạo thần cấm.

Nhìn thấy viên đan dược này, anh không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Đan dược cao cấp thật đấy! Với trình độ của tôi bây giờ không thể nào luyện chế ra nó được".

Giọng nói kia: "Đương nhiên rồi, chỉ có Đại Thánh thượng cổ mới có thể luyện ra loại đan dược này thôi".

Ngô Bình hỏi ông ta: "Ông có tên không?"

Đối phương nói: "Tôi là một tia ý thức của điện đường Cực Võ, cậu gọi tôi là Cực Võ cũng được".

Ngô Bình gật đầu: "Được, Cực Võ, tôi phải ra ngoài rồi".

Ra ngoài, anh phát hiện Thần Chiếu đang đợi mình.

"Sao thế?", anh hỏi.

Thần Chiếu: "Cậu chủ, gần đây có yêu quái dưới biển lên đảo hại người, Lý Tố và Lý Dư đã ra tay diệt trừ nhưng có một số yêu quái thực lực quá mạnh, bọn họ không thể cản được".

Ngô Bình nổi trận lôi đình: "Có thương vong không?"

Thần Chiếu: "Hiện tại đã có hơn trăm người thiệt mạng, bị thương hơn ba trăm người".

Ngô Bình nheo mắt nói: "Có biết tin tức gì về những yêu quái kia không?"

Thần Chiếu: "Cái này thì Lý Dư nắm rõ".

Ngô Bình gọi Lý Dư tới hỏi: "Những yêu quái kia có lai lịch thế nào?"

Lý Dư: "Chủ nhân, số yêu quái này đều là thú cưng của một thế lực lớn trong hồ Ma Long".

Ngô Bình: "Thế lực nào?"

Lý Dư: "Đảo Băng Hoả! Diện tích đảo Băng Hoả này rất lớn, trên đảo có núi lửa và núi băng, nửa lạnh nửa nóng. Trên đảo có một thế gia tu hành, họ Đinh, có Thiên Tiên trấn giữ".

Thần Chiếu: "Mấy con yêu quái kia có một con sói tuyết, một con cá sấu lửa, đều là những hung vật được sinh ra từ đảo Băng Hoả".

Ngô Bình: "Sói tuyết và cá sấu lửa có thường xuyên đến không?"

Lý Dư: "Dăm ba ngày lại tới một lần, tôi đã từng đánh với chúng nó, kết quả là đánh không lại".

Ngô Bình cười khẩy: "So với đánh chó thì chi bằng tới tìm thẳng mặt chủ nhân của nó! Các cậu trông nhà, tôi tới đảo Băng Hoả một chuyến!"

Đảo Băng Hoả nằm ở vị trí chính giữa hồ Ma Long, từ Đông sang Tây dài hai nghìn dặm, Nam lên Bắc dài một nghìn năm trăm dặm. Phía Tây đảo quanh năm tuyết trắng, gió lạnh buốt xương, phía Đông đảo lại cực kỳ nóng bức. Nơi có thể sinh sống trên đảo là khu vực giao thoa giữa cái lạnh và cái nóng, diện tích tầm một trăm nghìn kilomet vuông.

Khu vực này nằm ở vùng trũng trung tâm, khí hậu ôn hoà, đều là đất bằng. Trên đồng bằng này, có một thế gia tu hành hùng mạnh - nhà họ Đinh.

Nhà cửa của nhà họ Đinh nối liền, trong đó có hơn mười nghìn người sống. Mật độ dân số ở cả vùng trũng này cực kỳ cao, có đến ba mươi triệu người sống ở đây.

Lúc này, trong một toà nhà lớn ở nhà họ Đinh, một con sói tuyết cao mười mấy mét đang nằm phục trên đất. Trước mặt nó là một cô gái áo đỏ xinh đẹp, cô gái sẵng giọng nói với nó: “Tuyết Nhi, mày lại ra ngoài ăn thịt người nữa à? Mày bướng quá đấy, nếu bố tao biết được, không biết sẽ dạy dỗ mày thế nào đâu".

Sói tuyết ngoan ngoãn dụi đầu vào người cô gái, tỏ vẻ nịnh nọt.

Đúng lúc này, con sói tuyết bỗng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu cực kỳ hung dữ, nhìn chằm chằm lên không trung.

Lúc này, Ngô Bình đang cưỡi kiếm quang, bay đến trên không trung đảo Băng Hoả. Anh không hề che giấu khí tức khủng bố và sát khí kinh thiên của mình. Anh dùng sát khí trấn áp, toàn đảo hoảng hốt.

Cô gái áo đỏ kinh hãi nói: "Ai dám xông vào đảo Băng Hoả của tôi?"

Ầm!

Cuối cùng Ngô Bình đã làm kinh động một vị Thiên Tiên trên đảo Băng Hoả, một bàn tay băng tuyết bay lên không trung, muốn lôi Ngô Bình xuống.

"Tên trộm to gan, đảo Băng Hoả là nơi mày có thể xông vào sao?", chủ nhân của bàn tay băng kia giận dữ nói.

Ngô Bình nhìn xuống, sử dụng phù ấn Cuồng Lôi, một chưởng ấn ngưng tụ từ sấm xét ầm ầm đánh xuống. Chưởng ấn ẩn chứa sấm sét được phát động đồng thời từ ba nghìn Lôi Thần, lại có hàng tỉ bùa sấm lập loè, khí tức huỷ thiên diệt địa đó khiến cho tất cả người trên đảo đều phải tái mặt.

"Rắc!"

Bàn tay băng tuyết lớn kia vỡ nát trong nháy mắt rồi bốc hơi, người ở bên dưới kêu lên đau đớn, dường như đã bị thương.

Thế mà dư lực của chưởng ấn sấm sét vẫn chưa giảm, ập thẳng xuống phía nhà cửa của nhà họ Đinh. Chưởng này mà đánh xuống, không biết sẽ giết chết bao nhiêu người.

Bỗng nhiên, một luồng khí tức khiếp người xuất hiện, có người cầm một chiếc bảo ô chống lên trời, chiếc bảo ô này phát ra vô vàn nguyệt quang, đỡ được chưởng ấn sấm sét của Ngô Bình.

Ngô Bình thấy đòn công kích của mình không phá được nguyệt quang thì hừ lạnh một tiếng, tay nắm lấy Ngũ Hành Phiên Thiên ấn, đấm mạnh xuống.

Ầm!

Ánh sáng ngũ sắc mạnh mẽ đánh xuống, mang theo uy lực kinh hãi thế tục. Trong đòn này, Ngô Bình thậm chí còn dùng cả ý nghĩa Chấn Ấn, hoà trộn cả hoá thân kiếm đạo sắc bén nữa.

Rắc!

Một âm thanh thanh thuý vang lên, bảo ô vỡ nát!
Chương 1293: Giết Thiên Tiên, giáng làm tôi tớ

Nhưng anh cũng đã thu hồi chưởng ấn sấm sét, anh lạnh lùng nói: "Ai là chủ của sói tuyết và cá sấu lửa? Lăn ra đây chịu chết cho tôi!"

Giọng anh vang dậy như sấm, kiếm quang uốn lượn đầy trời, lúc nào cũng có thể chém chết người bên dưới!

Cô gái áo đỏ kia hoảng hốt, cô ta nhìn Tuyết Nhi một cái rồi nói: "Toi rồi Tuyết Nhi ơi, lần này mày gây ra hoạ lớn rồi!"

Sói tuyết nhe nanh, bỗng phóng lên trời, bổ nhào về phía Ngô Bình. Nó quen thói ăn thịt người, lại không xem Ngô Bình ra gì.

Ngô Bình thấy một con chó sói khổng lồ bổ tới liền biết nó chính là hung thủ ăn thịt người. Anh hừ lạnh một tiếng rồi lập tức tung ra kiếm quang thái cực. Kiếm quang vừa vung ra, con sói tuyết đang xông tới được nửa đường lập tức bị chém thành vô số mảnh vụn, vụn thành phân tử nhỏ nhất.

Một nhát kiếm chém chết sói tuyết, sát khí của anh càng dữ dội hơn, lãnh khốc nói: "Tôi đếm đến ba, bước ra đây chịu chết!"

Một người đàn ông áo trắng xông lên trời, ông ta đứng đối diện Ngô Bình, quan sát anh rồi ôm quyền nói: "Cậu bạn, tôi là Băng tổ của đảo Băng Hoả, cậu có gì có thể nói với tôi".

Ngô Bình: "Đảo Băng Hoả của các ông dung túng cho cá sấu lửa và sói tuyết tới đảo của tôi hại người, ăn thịt người, đã có hơn trăm người thiệt mạng và hơn ba trăm người bị thương. Hôm nay tôi đến đây để xem các người tính giải quyết thế nào!"

Sắc mặt vị Băng tổ này khó coi, ông ta nói: "Chuyện này là sơ sót của chúng tôi, nhưng mong cậu tin rằng chúng tôi không hề dung túng hai con súc vật này làm hại con người mà do chúng nó lén trốn ra ngoài".

Ngô Bình cười khẩy: "Chúng nó lén trốn ra ngoài thì các ông không có trách nhiệm gì cả à? Thế mấy trăm người chết và bị thương kia đều đáng đời à?"

Người đàn ông thở dài, cao giọng ra lệnh: "Mang cá sấu lửa lên đây!"

Ngay lập tức có một cậu thiếu niên cưỡi một con cá sấu đỏ lòm xuất hiện. Con cá sấu này dài đến hơn ba mươi mét, toàn thân toả ra ánh lửa, lửa thần lập loè.

Cậu thiếu niên tức giận nhìn Ngô Bình: "Con Xích Long tôi nuôi chẳng qua chỉ ăn thịt vài người thôi, có gì ghê gớm đâu. Người trên đảo Băng Hoả tôi mà nó còn ăn được, sao không thể ăn người trên đảo các anh chứ?"

Người đàn ông phừng phừng lửa giận: "Hoang Nhi, câm miệng!"

Ngô Bình cười khẩy: "Xem ra kẻ dung túng cho cá sấu lửa làm hại người chính là thằng oắt con súc sinh mày".

Cậu thiếu niên giận dữ: "Mày dám mắng tao là oắt con súc sinh! Xích Long, ăn hắn cho tao!"

Cậu thiếu niên này được cưng chiều từ bé, coi trời bằng vung, làm vương làm tướng trên đảo, không ai dám chọc vào. Hắn đâu biết mình đã chọc phải nhân vật đáng sợ đến cỡ nào!

Con cá sấu lửa kia được hắn nuôi từ nhỏ, nghe lệnh lập tức gào lên, há miệng phun quả cầu lửa ra, muốn thiêu chết Ngô Bình.

Ngô Bình híp mắt, kiếm vực mở rộng, bao trùm hết tất cả mọi thứ xung quanh lại. Thoáng chốc quả cầu lửa kia đã tắt ngúm, một đạo kiếm quang bay tới, con cá sấu lửa kia bị chém nát tươm, kêu thảm rồi rơi xuống đất.

Băng tổ cũng cả kinh, bây giờ ông ta đang đứng trong kiếm vực của Ngô Bình, nhưng không thể nào thi triển được pháp lực của mình.

"Quỳ xuống!"

Ngô Bình lạnh lùng quát, cậu thiếu niên kia không thể kiểm soát được mình, lập tức quỳ xuống.

Ngô Bình: "Giết người đền tội, mày xứng đáng chết!"

Trong mắt cậu thiếu niên lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn từ từ cầm một thanh đoản kiếm lên, bắt đầu tự cắt đầu mình, từng chút, từng chút một.

"Đừng!", Băng tổ kêu lên.

Nhưng cậu thiếu niên đã hoàn toàn không khống chế được mình, hắn tiếp tục từng chút, từng chút tự cắt đầu mình. Cắt đầu xong, tay phải hắn nắm lấy đầu, sau đó tự nổ nguyên thần, chết hẳn!

Băng tổ đau buồn hét lên: "Mày thật ác độc!"

Ngô Bình nổi giận: "So với việc các người giết hại hàng trăm dân lành thì ai ác hơn? Ông cũng không thoát tội được đâu, chết đi cho tôi!"

Vù!

Hàng tỷ kiếm quang quét qua, vị Băng tổ kia hoá thành màn sương máu trong nháy mắt, không thét lên được lời nào đã chết!

Một giây sau, vô số kiếm quang phóng xuống mặt đất hệt như mưa sao băng.

Một người đàn ông mặc áo bào màu đỏ giương một màn hoả quang lên, miễn cưỡng chống đỡ được số kiếm quang này, ông ta hét lớn: "Cậu bạn xin bớt giận! Tôi là Hoả tổ của nơi này, chúng tôi bằng lòng nhận tội bồi thường!"

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Các ông thân là người quản lý đảo, tội chết khó tha, chết đi!"

Ầm!

Anh chỉ hơi dùng lực, màn hoả quang kia lập tức bị xé toang, vô số kiếm quang xuyên qua người vị Hoả tổ này, ông ta chết không kịp ngáp! Đến thế giới Linh Đài cũng bị nổ vụn!

Sau đó, vô số tu sĩ của nhà họ Đinh chia ra trốn chạy tứ phương, nhưng kiếm vực của Ngô Bình đã mở rộng, bọn họ không thể nào thoát được.

Nhìn thấy những người này sắp bị Ngô Bình giết chết, một cô gái xông tới quỳ dưới chân anh, khẩn thiết cầu xin: "Kiếm tiên từ bi, chúng tôi đã sai rồi. Những người khác đều là tu sĩ vô tội, bọn họ không đáng phải chết".

Những kiếm quang Ngô Bình xuất ra bỗng đứng yên, anh thờ ơ nhìn cô gái nói: "Hơn trăm mạng người trên đảo của tôi, các cô đền nổi không?"

Cô gái vội nói: "Kiếm tiên đại nhân, ngài có thể đưa ra bất kỳ điều kiện gì, đảo Băng Hoả tôi sẽ dốc sức làm ngài thoả mãn!"

Ngô Bình thản nhiên nói: "Vậy thì dùng toàn bộ đảo Băng Hoả để bồi thường! Người của nhà họ Đinh cô từ nay trở thành tôi tớ của tôi! Nếu không phục thì giết sạch!"

Giọng nói của anh truyền tới tai của mỗi người nhà họ Đinh, đám người này bi phẫn cùng cực nhưng không dám phản kháng. Đến cả Băng tổ và Hoả tổ còn bị người này dễ dàng chém chết thì sao bọn họ đấu cho lại?

Lúc này, nhà họ Đinh phái một ông cụ đức cao vọng trọng lên, ông cụ khom người tới trước mặt Ngô Bình, ông ta quỳ xuống: "Nhà họ Đinh chấp nhận yêu cầu của ngài!"

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Từ bây giờ, các người đều là nô lệ của tôi, gọi tôi là chủ nhân!"

"Chủ nhân!", ông cụ hèn mọn đáp, ánh mắt tràn ngập sự bất lực và bi thương.

Ngô Bình đáp xuống một căn nhà lớn, ngồi trong phòng khách lớn. Sau đó, tất cả nhân vật có vai vế trong nhà họ Đinh đều tới bái kiến.

Có hơn trăm người quỳ trong sảnh, Ngô Bình nhìn lướt qua một lượt, lạnh giọng hỏi: "Tôi thấy dường như các người không tu băng thì cũng tu hoả, việc này là vì lý do gì?"

Cô gái áo đỏ kia nói: "Thưa chủ nhân, pháp môn mà đảo Băng Hoả chúng tôi tu luyện chỉ có hai loại, một loại tên là Thiên Dương Quyết, loại còn lại tên Thái Âm Kinh".

Ngô Bình: "Ồ, lấy Thiên Dương Quyết và Thái Âm Kinh của các người lại đây cho tôi xem thử".

Cô gái áo đỏ nói: "Thưa chủ nhân, đảo Băng Hoả chia làm hai phần, mỗi bên đều có một tấm bia, trên bia Băng ghi chép Thái Âm Kinh, còn bia Hoả thì ghi chép Thiên Dương Quyết. Tố chất của người nhà họ Đinh chúng tôi có hạn nên chỉ lĩnh ngộ được chút da lông, thật ra không tu luyện được công pháp chân chính. Ví như Hoả tổ, ông ấy cũng chỉ lĩnh ngộ được một phần nghìn Thiên Dương Quyết".

Ngô Bình: "Ồ? Nói vậy thì thật ra không thể tu luyện được Thiên Dương Quyết chân chính sao?"

Cô gái gật đầu: "Thế thì phải cần người có tố chất kinh thiên, hoặc thiên kiêu mới có thể học được, tiếc là nhà họ Đinh chúng tôi chưa từng xuất hiện một thiên kiêu nào".

Ngô Bình hỏi cô ta: "Cô tên gì?"

Cô gái áo đỏ đáp: "Nô tì tên là Đinh Sương Nhi".

Ngô Bình: "Đinh Sương Nhi, cô dẫn tôi đến bia Băng coi thử".

"Vâng!", Đinh Sương Nhi vội đáp.
Chương 1294: Cửu Âm Cửu Dương

Đinh Sương Nhi dẫn đường, hai người tới Tây đảo, nơi đây chập chùng núi băng ngàn năm, cùng lớp băng tuyết dày cộm, nhiệt độ cực thấp. Với tu vi của Ngô Bình mà vẫn còn cảm thấy giá lạnh.

Đinh Sương Nhi dường như không thể nào chịu đựng được cái lạnh, run lên cầm cập, gương mặt tái xanh, Ngô Bình bèn lấy tiên y Cửu Bảo ra cho cô ta mặc. Tiên y có thể giữ ấm, vậy nên Đinh Sương Nhi mới khôi phục lại bình thường.

"Cảm ơn chủ nhân", cô ta nói: "Phía trước chính là bia Băng".

Quả nhiên, trên một ngọn núi tuyết trước mặt có một tấm bia Băng bị đóng một lớp băng tuyết.

Trên bia có khắc một bài kinh văn được viết bằng văn tự cổ xưa. Văn tự này còn cổ xưa hơn cả tiên văn nữa, được trật tự đại đạo hình thành tự nhiên, tên là "Đạo Ngôn".

Chẳng trách người nhà họ Đinh trên đảo Băng Hoả chỉ có thể hiểu được chút da lông bên ngoài, Đạo Ngôn này đâu phải ai đọc cũng có thể lĩnh ngộ được đâu.

Đinh Sương Nhi: "Chủ nhân, đây chính là Thái Âm Kinh. Nhưng kinh văn hàm ý quá sâu rộng, khó hiểu, thế nên tiên tổ của chúng tôi chỉ có thể hiểu được một phần rất nhỏ mà thôi".

Ngô Bình nhìn bia Băng hỏi: "Thái Âm Kinh này đã tồn tại bao lâu trên đảo rồi?"

Đinh Sương Nhi suy nghĩ rồi đáp: "Rất rất lâu rồi, dường như hồ Ma Long được hình thành không bao lâu thì đảo Băng Hoả đã xuất hiện rồi, lúc đó trên đảo đã có hai tấm bia".

"Người bên ngoài có biết về hai tấm bia này không?", anh hỏi.

Đinh Sương Nhi: "Nghe các tiền bối nói thì xưa kia đảo Băng Hoả thuộc về khu vực cấm sinh mệnh, đến Đại La Kim Tiên cũng không đến gần được. Mãi cho đến khi thời không trùng lặp, người nhà họ Đinh chúng tôi mới bất ngờ lên đảo được. Nhưng mới đầu, chúng tôi cũng chỉ dám sinh sống ở đồng bằng chính giữa mà thôi. Mãi cho đến một nghìn năm trước, Băng tổ và Hoả tổ mới chia nhau vào Băng khu và Hoả khu, lần lượt lĩnh ngộ được một phần nhỏ văn tự trên hai tấm bia".

Ngô Bình: "Nói vậy thì phải đến một nghìn năm trước nhà họ Đinh các cô mới biết trên đảo có bia văn tự. Nhưng vì nơi đây thuộc về không gian gập nên chia cách với thế giới bên ngoài, người bên ngoài không hề biết gì".

Đinh Sương Nhi gật đầu: "Đúng vậy thưa chủ nhân, nếu không những thế lực lớn kia e là đã xông vào đảo Băng Hoả lĩnh ngộ bia văn tự từ lâu rồi".

Ngô Bình ừ một tiếng rồi nói: "Cô về trước đi".

Đinh Sương Nhi lui xuống, Ngô Bình đứng lơ lửng, nhìn chằm chằm vào kinh văn Thái Âm Kinh, như đang suy nghĩ gì đó. Trước đây anh tu luyện Âm Dương Tạo Hoá Công đã đạt đến tầng Âm Dương Thái Cực rồi. Nhưng sau đó vẫn còn một tầng cao thâm hơn, Cửu Âm Cửu Dương.

Anh lờ mờ cảm nhận được, Cửu Âm mà anh đang tìm kiếm có liên quan đến tấm bia này!

Đạo Ngôn trên bia Thái Âm Kinh, trong mắt anh dần dần sinh ra biến hoá, sau đó một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện. Văn tự trên bia đã biến mất sạch, sau đó ngưng tụ thành một hình vẽ.

Hình vẽ này vô cùng phức tạp, hàm chứa đạo Thái Âm, bí mật Cửu Âm, anh chỉ nhìn một cái mà cơ thể đã rét run.

Anh phóng nhân cách tối thượng, dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, cố hết sức lĩnh ngộ nội dung trên hình vẽ này. Nhưng trong u minh, vạn vật trong trời đất bỗng sinh một luồng ác niệm đối với anh, một nguồn năng lượng không thể chống đối bắt đầu ngăn cản anh lĩnh ngộ Thái Âm Kinh.

Trước mắt anh bắt đầu xuất hiện ảo giác, bên tai xuất hiện âm thanh lời nguyền. Kiên trì được vài phút, anh dần dần sắp không chống đỡ nổi.

Đúng lúc này, Đạo Thụ khẽ chấn động, phóng ra khí tức cuồn cuộn, giúp anh chống lại uy lực đất trời. Đồng thời, anh cảm nhận được lực công đức trong mình bắt đầu tiêu hao.

Anh làm vô số việc thiện, tích luỹ lượng lớn công đức, lúc này, số lực công đức này cũng giúp anh chống lại uy lực của đất trời.

Lúc anh lĩnh ngộ hết Thái Âm Kinh thì lực công đức đã tiêu hao sạch, sức mạnh của Đạo Thụ cũng yếu đi rất nhiều. Lúc này, khí lạnh quanh người anh hoàn toàn biến mất, tóc anh cũng biến thành màu trắng, mắt trái anh xuất hiện một Thái Âm Đồ huyền diệu, khó mà dùng lời để miêu tả.

Anh khẽ cười nói: "Thì ra đây chính là Thái Âm!"

Sau đó, anh bước một bước đã xuất hiện ở phía Đông đảo Băng Hoả. Ở đây là một ngọn núi lớn có lửa cháy ngùn ngụt, nhiệt độ cực cao, dù là sắt thép cũng phải bị nung đến bay hơi, người thì càng không thể sống được.

Nhưng anh đã lĩnh ngộ được Thái Âm Kinh thì lại không chịu chút ảnh hưởng nào. Anh nhìn thấy một tấm bia thần đỏ lửa, đây chính là bia Thiên Dương.

Văn tự trên bia cũng là Đạo Ngôn, anh vừa xuất hiện thì Đạo Ngôn trên đó lập tức biến hình, cũng tổ hợp thành một hình vẽ, Thiên Dương Đồ!

Vì đã lĩnh ngộ được Thái Âm Kinh, nên việc tu luyện Thiên Dương Quyết trở nên dễ dàng hơn nhiêu, tuy trời đất vẫn ngăn cản anh nhưng đã không thể ảnh hưởng tới anh được nữa.

Một ngày sau, trong mắt phải của anh cũng xuất hiện một hình vẽ cực kỳ phức tạp, Thái Dương Đồ, vô cùng huyền ảo, không thể miêu tả bằng lời.

Lúc này, Ngô Bình phất tay một cái, núi tuyết ở phía Tây đã biến mất, núi lửa ở phía Đông cũng tan biến. Sau đó, mây mù cuồn cuộn kéo đến trên không trung, mưa lớn trút xuống.

Sau một trận mưa, nơi trước đó vốn lạnh lẽo và nóng bức, cây cối lại đâm chồi non, tương lai không xa, cả đảo sẽ phủ đầy cây xanh, trở thành nơi dễ sinh sống.

Người sống trên đảo Băng Hoả đều cảm nhận được sự thay đổi của đảo, chuyện gì thế này?

Lúc này Ngô Bình đang ở trên một đỉnh núi trên đảo, anh ngồi xếp bằng, bắt đầu đột phá Cửu Âm Cửu Dương!

Trong cơ thể anh có hai nguồn sức mạnh, sức mạnh Thiên Dương và sức mạnh Thái Âm. Lúc này hai nguồn sức mạnh dần dần bị thuần hoá, hợp lại làm một dưới sự khống chế của Âm Dương Tạo Hoá Công.

Ngày hôm sau, Ngô Bình tu luyện thành công, cuối cùng anh cũng đã hoàn thành được Cửu Âm Cửu Dương! Đây là trạng thái sinh mệnh cao cấp hơn cả Âm Dương Thái Cực!

Lúc này, anh bắt đầu tu luyện cảnh giới thứ sáu của Địa Tiên, công pháp phụ trợ cho cảnh giới Thần Cung, Thiên Cung Bí Thuật! Thuật này có thể giúp anh tạo ra được Thần Cung Tử Phủ mạnh nhất và độc nhất vô nhị trong thiên hạ.

Thần Cung là nơi nguyên thần cư ngụ và tu luyện. Trong Thần Cung, nguyên thần của Ngô Bình sẽ kết thành thai thần. Sau khi thai thần viên mãn thì sẽ sinh ra thể sinh mệnh cao cấp hơn nguyên thần, đó là linh hồn sơ sinh!

Linh hồn sơ sinh là trạng thái sinh mệnh được hình thành sau khi nguyên thần dung hợp với năng lượng của trời đất. Linh hồn sơ sinh là sự hoà hợp giữa vật chất và năng lượng, một khi sở hữu được linh hồn sơ sinh thì thực lực của Ngô Bình sẽ tăng vùn vụt, vượt xa hiện tại. Ở Tiên Giới, tu sĩ có linh hồn sơ sinh mạnh mẽ sẽ được phong là Chân quân.

Đương nhiên, linh hồn sơ sinh của Ngô Bình có một tên gọi khác là Thần anh! Chỉ có tu sĩ cực kỳ hùng mạnh mới có được Thần anh.

Thần anh trưởng thành, sau khi trải qua Lôi Kiếp thì sẽ có thể bước vào cảnh giới Thần Hoá. Cái gọi là Thần Hoá chính là biến hoá thành thần linh!

Đương nhiên, tuyệt đại đa số tu sĩ đều không có tư cách Thần Hoá, thế nên cửa ải này chỉ để đó, dùng một vài thủ đoạn để tự lừa mình dối người mà thôi. Có vài tu sĩ, dứt khoát bỏ đi cảnh giới Thần Hoá, đột phá thẳng lên cảnh giới Long Môn phía sau.

Dãy tu luyện này, cửa ải quan trọng nhất chính là cảnh giới Thần Cung. Xây dựng Thần Cung kiên cố thì thai thần mới mạnh mẽ, thai thần mạnh mẽ thì linh hồn sơ sinh sẽ mạnh mẽ, vậy mới vượt qua được Lôi Kiếp, cuối cùng thành công Thần Hoá.

Thiên Cung Bí Thuật là một công pháp bổ trợ rất khó tu luyện, từ xưa tới nay, số người thành công cực hiếm. Thuật này cho rằng phải dùng năng lượng mạnh nhất đất trời để tạo nên Thần Cung, thế thì mới đạt được hiệu quả tốt nhất.

Ngô Bình vừa lĩnh ngộ được sức mạnh Cửu Âm Cửu Dương, vừa hay có thể dùng năng lượng huyền diệu này để tạo Thần Cung!
Chương 1295: Đường Tử Di mang thai

Nhưng xây Thần Cung cần nhiều vật liệu quý. Anh đăng nhập mạng Tiên, bảo Tiên Nhi tra cứu giúp mình. Không bao lâu sau, anh đã mua đủ hai mươi tám loại vật liệu, tiêu tốn hơn mười phẩy chín tỷ tiền báu!

Anh không có nhiều tiền như vậy nên đã liên hệ với sư tôn La Thiên Tướng. Nghe tin đệ tử sắp xây Thần Cung, La Thiên Tướng vui mừng khôn xiết, bèn chuyển ngay hai mươi tỷ cho tài khoản mạng Tiên của anh! La Thiên Tướng còn dặn đi dặn lại, bảo Ngô Bình không cần tiết kiệm, cứ mua thứ tốt nhất!

Đây chính là mức tiêu hao tài nguyên của thiên kiêu. Thiên Địa kiếm tông còn phải chật vật mới có thể bồi dưỡng một thiên khiêu như Ngô Bình. Nếu họ có hai thiên kiêu thì phải giật gấu vá vai, khó lòng đáp ứng đầy đủ.

Tài khoản có tiền rồi, Ngô Bình lập tức mua hết vật liệu, bắt đầu xây Thần Cung!

Anh lấy sức mạnh Cửu Âm Cửu Dương làm nền tảng, kết hợp với vật liệu quý của trời đất, bổ trợ bằng bí pháp, mất hết ba ngày mới xây được Âm Dương Thiên Cung.

Gọi nó là Thiên Cung thay vì Thần Cung vì Thiên Cung này đã sở hữu mọi thứ tốt đẹp nhất của đất trời. Nhìn từ trên xuống, nó giống như một thần điện, không gian bên trong thần điện thì bao la rộng lớn, thứ gì cũng có, kỳ diệu vô cùng.

Xây xong Thiên Cung, nguyên thần của Ngô Bình lần đầu tiên tiến vào nơi đó. Trong Thiên Cung có hai luồng ánh sáng đen - trắng, chúng đan xen biến hoá, trong chớp mắt đã tạo thành một thế giới hoàn mỹ.

Nguyên thần như được trở về nhà, thoải mái vô cùng. Sức mạnh âm dương không ngừng tôi luyện nó, giúp nó mạnh lên.

Thiên Cung này quá đỗi thần kỳ, về sau có thể giúp Ngô Bình khai phá Thần Tàng, rất có ích.

Mở ra Thiên Cung, Ngô Bình lại tu luyện thêm nửa ngày rồi rời đảo.

Về đảo Hưng Long, Ngô Bình kể lại chuyện của đảo Băng Hoả. Mọi người đều kinh ngạc. Thiên chủ Thanh Tuyết bảo: “Nếu tôi đoán không sai, có lẽ Thái Âm Kinh và Thiên Dương Kinh do Âm Dương thiên châu biến thành”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Âm Dương thiên châu? Thứ mà ngày xưa thần Ma Long và Hồng Thiên Đạo Quân đã tranh giành ư?”

Thiên chủ Thanh Tuyết gật đầu: “Cậu không hổ là người có vận khí lớn. Ngay cả thứ mà bọn họ không đoạt được cũng về tay cậu. Cừ đấy!”

Ngô Bình hỏi: “Sao Âm Dương thiên châu lại biến thành Thái Âm Kinh và Thiên Dương Kinh?”

Thiên chủ Thanh Tuyết đáp: “Âm Dương thiên châu có linh tính giống như công pháp thiên phẩm vậy, sẽ xuất hiện với đủ hình thái. Có lẽ nó vẫn luôn đợi cậu. Hoặc có thể nó chỉ hấp dẫn được cậu với trạng thái thế này”.

Cô ta nói tiếp: “Có được sức mạnh của Âm Dương thiên châu, thành tựu sau này của cậu sẽ vượt qua mọi thiên kiêu”.

Về nhà không bao lâu, Đường Tử Di đã vui sướng chạy đến gặp Ngô Bình, thông báo: “Chồng ơi, em có thai rồi!”

Suýt nữa Ngô Bình đã nhảy cẫng lên: “Mau qua đây”.

Anh quan sát tỉ mỉ, quả đúng là vậy, trong bụng Đường Tử Di đã mang thai một bé con. Hiện tại em bé còn rất nhỏ, như một chú cá con thôi, đợi đến khoảng tám tuần mới biến thành hình dạng con người.

Ngô Bình cười bảo: “Cuối cùng anh cũng được làm bố rồi”.

Đường Tử Di dịu dàng mỉm cười: “Chồng này, khi nào chúng mình kết hôn?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Để anh liên lạc với bố. Ông ấy về là chúng ta bắt đầu chuẩn bị đám cưới luôn”.

Đường Tử Di gật đầu: “Tối nay bố mẹ em muốn mời anh dùng cơm. Anh có rảnh không?”

Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên rồi. Cô chú đã thích nghi với môi trường mới chưa?”

Đường Tử Di đáp: “Họ vẫn muốn về ở nhà cũ, tiếc là bây giờ không về được”.

Ngô Bình nghĩ ngợi: “Về cũng được. Vân Kinh đã ổn định rồi. Thế này đi, ngày mai anh đưa em đến Vân Kinh để xem xét tình hình. Nếu ổn thoả thì chúng ta dọn về đó ở trước”.

Đường Tử Di gật đầu: “Vâng!”

Đến tối, Ngô Bình đến nhà họ Đường dùng bữa. Bố mẹ Đường Tử Di ẩn ý tới lui muốn biết anh và Đường Tử Di định khi nào kết hôn. Ngô Bình bèn nói cho họ biết về kế hoạch của mình.

Đêm đó, anh ở lại nhà họ đường.

Tối muộn nhưng Ngô Bình cũng không nhàn rỗi, anh cẩn thận sử dụng năng lượng của mình để cường hoá thể chất cho cô bé con nhà mình. Đúng vậy, đứa bé là con gái.

Nhưng điều quan trọng nhất là tình trạng sức khoẻ của Đường Tử Di. Anh điều động vương huyết, đồng hoá toàn bộ huyết dịch của Đường Tử Di, đạt đến trạng thái gần giống vương huyết.

Thiên Huyết Kinh của anh tu luyện được vương huyết. Vương huyết này có thể truyền cho người khác.

Sau khi được truyền, máu của Đường Tử Di đã tương đương vương huyết với chín mươi phần trăm chất lượng, có vương huyết sẽ giúp ích cho sự phát triển của thai nhi.

Khi trời gần sáng, cơ thể của Đường Tử Di đã được thay da đổi thịt, tựa như trở về thuở mười tám, da dẻ mịn màng hơn, thậm chí dung mạo cũng xinh đẹp hơn.

Ăn sáng xong, Ngô Bình và Đường Tử Di đến Vân Kinh.

Điểm đến đầu tiên là biệt thự Vân Đỉnh của nhà họ Đường.

Khi đến biệt thự Vân Đỉnh, hai người phát hiện nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt, đã bị người khác chiếm.

Đôi lông mày thanh tú của Đường Tử Di nhíu lại: “Quả nhiên đã bị chiếm”.

Ngô Bình bảo: “Không sao, vào nói với họ”.

Cả hai đáp xuống cổng biệt thự, không ngờ hai người giữ cổng đều là Địa Tiên. Thấy có người đến, một trong hai cất tiếng hỏi: “Hai người là ai?”

Ngô Bình nói: “Nơi này là nhà chúng tôi. Tôi cho các người một ngày để chuyển ra khỏi đây. Bằng không thì tự gánh hậu quả!”

Giọng điệu của Ngô Bình rất cứng rắn. Hai người nọ nghe xong đều lộ vẻ giễu cợt.

“Nhà các người? Cho chủ nhân nhà tôi một ngày để dọn đi? Ha ha. Nhóc con có biết người sống ở đây là ai vậy?”

Ngô Bình nói: “Bất kể là ai cũng phải chuyển đi”.

Người còn lại cười khẩy: “Tôi nói thế mà dám lên mặt tiếp cơ à! Nhóc con, nói cho mà biết, người sống ở đây là Thái thú đấy!”

Ngô Bình lãnh đạm nói: “Một Thái thú cỏn con có gì ghê gớm, bảo kẻ đó ra đây gặp tôi!”

“Hỗn xược!”, một trong hai tấn công Ngô Bình, nhưng tay vừa vươn ra đã bị một luồng sức mạnh đánh gãy. Người đó ôm cánh tay mà gào thét, vội vã lùi lại.

Ngô Bình chẳng buồn quan tâm họ, kéo Đường Tử Di bay lên, cao giọng gọi: “Thái thú ở nơi này mau lăn ra đây gặp tôi!”

Giọng của anh cực lớn, toàn bộ người ở biệt thự đều nghe. Không bao lâu sau, một thanh niên bay lên không trung, giận dữ nhìn Ngô Bình: “Anh là ai mà dám đến làm càn tại nơi ở của bản Thái thú?”

Ngô Bình đưa công văn của Tổng đốc ra trước mặt đối phương, lạnh lùng nói: “Mở con mắt ra mà nhìn kĩ, tôi là Tổng đốc được Hoàng đế nước Long ngự phong!”

Đối phương cả kinh. Tổng đốc là quan lớn, Thái thú không thể nào sánh bằng, hoảng sợ cúi chào: “Tôi là Miêu Dục - Thái thú khu Đông, kính chào Tổng đốc!”

Ngô Bình bảo: “Nơi này là nhà của vợ tôi. Trước đó thế đạo hỗn loạn, tôi mới đưa người nhà cô ấy đi. Bây giờ chúng tôi đã quay lại, phiền anh thu dọn và chuyển đi”.

Miêu Dục vội đáp: “Vâng! Hôm nay tôi sẽ chuyển đi! Trước đó không biết đây là nhà của vợ Tổng đốc nên đã mạo phạm, mong Tổng đốc rộng lòng thứ lỗi!”

Tuy Ngô Bình không phải là cấp trên trực tiếp của Miêu Dục, nhưng nước Long có luật, Tổng đốc có quyền tiền trảm hậu tấu. Dù Ngô Bình giết Miêu Dục cũng không bị Hoàng đế trách phạt. Huống chi người có thể trở thành Tổng đốc chắc chắn không hề đơn giản, một Thái thú như Miêu Dục không bao giờ dám chọc vào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK