Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2868: Chị Thần Nguyệt

Sau một canh giờ, ánh sáng thần thánh biến mất, Thần Nguyệt đã ngồi trong lòng Ngô Bình với một bộ đồ ngủ ở nhà mới. Ngô Bình không mặc áo, trạng thái giống như say rượu. Vừa rồi, cậu với vị mới đột phá lên Thánh Nhân tên Thần Nguyệt này “trao đổi, giao lưu” một xíu, kết quả thu hoạch rất lớn. Đương nhiên, cậu cũng bù đắp cho Thần Nguyệt bằng cách giúp cơ thể cô có thể củng cố thêm sau khi đạt cảnh giới Thánh Nhân.

Thần Nguyệt có chút thẹn, bởi vì Ngô Bình đến đây xem kiếp do cô cho phép. Mà cô cũng đã biết trước kết quả này.

Ngô Bình cảm nhận cơ thể mềm mại của cô mà trái tim rung lên, hỏi: “Chị ở đâu? Chúng ta đổi chỗ nói chuyện”.

Thần Nguyệt gật nhẹ đầu, vung tay ngọc lên lập tức hai người đã biến mất.

Lúc này, Dược Lão mới tháo gỡ tấm chắn, khi mười mấy nam học sinh nhận được tin tức đuổi đến đây thì chỉ thấy quần áo xé nát vứt bỏ la liệt nằm ở hiện trường, còn người đâu? Cả đám chỉ biết tức giận đấm ngực, bỏ cuộc, ngửa mặt lên trời gào không công bằng.

Sau một giờ, tại một tiểu lâu trong núi của học viện Kim Long. Ngô Bình đang nằm trên đùi Thần Nguyệt, ăn hạt dưa cô đã lột vỏ với gương mặt vô cùng sung sướng.

Bên ngoài tiểu lâu là một mảnh rừng trúc, yên tĩnh cực kỳ chỉ thỉnh thoảng có tiếng chim hót truyền đến.

“Hôm nay em đừng có quậy nữa, chị không tiêu hóa nổi thể chất Thánh Nhân đâu”. Thần Nguyệt nói với vẻ ngượng ngùng. Sau khi hai người đến nơi, Ngô Bình lại hành cô một trận khiến bây giờ gân cốt cô đã mềm nhũn, uể oải không còn xíu sức lực nào.

Ngô Bình duỗi người nói: “Sư phụ đúng là nhìn xa trông rộng ghê ấy chị, hèn gì ông ấy bảo tôi tặng đan dược cho chị”.

Thần Nguyệt mỉm cười nhìn nam nhân của bản thân nói: “Thật ra, tôi đã sắp xếp mọi chuyện từ trước rồi em trai. Nếu bác Dược không làm như thế, thì người hôm nay cũng không phải là cậu”.

Ngô Bình nhíu mày, nghĩ thầm chuyện thế này còn lên kế hoạch trước được sao? Lập tức, cậu vô cùng khó chịu hỏi lại: “Tên đó là ai?”

Thần Nguyệt trả lời: “Một vị thế tử có được huyết mạch Thánh Hoàng”.

Ngô Bình bất ngờ thốt lên: “Thì ra huyết mạch Thánh Hoàng vẫn còn tồn tại, không biết là vị Thánh Hoàng nào vậy?”

“Đó là vị Thánh Hoàng đầu tiên, xưng là Thường Minh Thánh Hoàng”. Thần Nguyệt trả lời: “Sau khi Thường Minh Thánh Hoàng biến mất, những hậu nhân của ông ta cũng có rất nhiều nhân vật tài ba, trong đó bao gồm cả hai vị Chúa tể”.

Ngô Bình bĩu môi nói: “Dù là ai, xét lên cả vạn năm lịch sử thì đều có thể lôi ra một đống nhân vật lợi hại, vậy thì có gì xuất sắc đâu”.

Thần Nguyệt bật cười nói: “Nhưng bây giờ, tôi là đột phá trước, còn gặp cậu. Chắc tất cả mọi chuyện đều là duyên số, được sắp xếp từ trước”.

Đúng lúc này, giọng của Dược Lão vang lên.

“Phu thê mới cưới các con đừng có ở đó tình chàng ý thiếp nữa, lát nữa đây thế tử Khương Đông Hải đến biết chuyện, ta chắc thằng nhóc đó sẽ nổi điên đấy. Tuy chúng ta không sợ cậu ta, nhưng dù sao cậu ta cũng là hậu duệ của Thánh Hoàng không nên chọc vào thì hơn. Ta thấy, hai đứa ra ngoài dạo chơi mấy tháng đi, rồi về học viện cũng không sao hết”.

Ngô Bình lập tức đồng ý: “Vâng sư phụ, vậy bọn con trốn ra ngoài đây”.

Dứt lời, cậu đã vội vàng kéo Thần Nguyệt đi.

Chằng bao lâu sau, hai người bước qua Truyền Tống Trận vào Tinh Nguyệt Thành.

Xung quanh Tinh Nguyệt Thành có sát trận do cậu bày ra để bảo vệ thành trì, những ngày qua, không khí trong thành vẫn yên bình, người dân đã bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường của họ. Mà nhân viên quản lý được mọi người bầu lên cũng dốc hết sức làm tròn trách nhiệm giúp bá tánh an cư lạc nghiệp.

Ngô Bình không làm phiền nhân viên quản lý, cậu chỉ dùng thân phận thường dân đi mua một tòa nhà với Thần Nguyệt để hai người sống tạm nơi này.

Tòa nhà này không quá lớn, hai người cũng không thuê người hầu. Trong tay Ngô Bình hiện giờ có ba món Thánh Khí, cả ba đều do Chúa tể luyện chế ra. Cậu đưa một thanh thánh kiếm trong đó cho Thần Nguyệt, xem là vật đính ước giữa hai người.

Trong thời gian hai người sống ở đây, thời gian rảnh rỗi Ngô Bình luyện đan, tu luyện, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài đi dạo quan sát dân tình. Cho tới bây giờ, cậu mới phát hiện ra công đức của mình đang tăng lên liên tục. Nguyên nhân chính là có rất nhiều người đổ xô vào thành và nhờ Ngô Bình, họ mới có thể sống yên bình, cho nên công đức cũng theo đó tăng vun vút.

Thần Nguyệt mới thành Thánh Nhân, nên cần tu luyện.

Thoáng chốc đã mười ngày trôi qua, trong đoạn thời gian đó Ngô Bình đã luyện được hai lò Thánh Kiếp Đan. Hai lò Thánh Kiếp Đan này có tiến bộ vượt bật, từng viên đều là hàng tốt nhất. Chắc chắn, luyện đến lò thứ ba thì đan dược đã đạt đến cực phẩm! Nguyên nhân chính là do cậu càng ngày càng có thể nắm chắc một cách thuần thục để hiệu quả đan dược cũng theo đó mà tốt hơn. Cậu cảm giác nếu mình luyện thêm hai lò nữa, thì Thánh Kiếp Đan sẽ là tuyệt phẩm!

Cậu bỏ Thánh Kiếp Đan cực phẩm vào cửa hàng công đức, ngay lập tức cậu thấy một chuỗi dãy số chừng năm trăm nghìn tỷ công đức xuất hiện trên Thánh Kiếp Đan!

Nên biết rằng sức mua công đức mạnh hơn cả Thánh thù, con số năm trăm nghìn tỷ công đức này là một con số khổng lồ!

Nhưng Ngô Bình vừa bỏ Thánh Kiếp Đan lên quầy chưa đầy ba phút, viên đan đã bị người ta chi tiền đấu giá lấy mất, mà con số còn cao hơn cả năm trăm nghìn tỷ.

Hôm nay, Thần Nguyệt nói: “Cậu nói cậu đến từ Tiên Giới, tôi cũng muốn đến nơi đó xem, sẵn tiện gặp bố mẹ cậu một lần”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, chúng ta đến Tam Thánh Tông trước, rồi về nhà sau nhé!”

Trong khoảng thời gian Ngô Bình rời khỏi Tam Thánh Tông, mọi chuyện do Phương Lập quản lý. Người ngoài nhìn vào, cho rằng Tam Thánh Tông chẳng khác gì lúc trước.

Ngô Bình đi đến, Phương Lập đã từ ngoài chạy vào cười hỏi: “Tôi nghe nói trong học viện có một vị thiên kiêu đột phá, thế chủ nhân biết đó là ai không?”

Ngô Bình chỉ Thần Nguyệt đứng bên cạnh mình: “Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”.

Phương Lập nghe vậy vội vàng hành lễ: “Tham kiến Thánh Nhân!”

Thần Nguyệt gật đầu nói: “Ông là Phương Lập nhỉ, ta cũng đã nghe Ngô Bình nhắc về ông vài lần”.

Ngô Bình giao đan dược cho Phương Lập rồi nói: “Ông tự quyết định đưa đan dược này cho ai đi”.

Phương Lập nhận đan dược, ngắm nghía một lúc lập tức vui vẻ thốt lên: “Công tử thành công rồi!”

Ngô Bình không quan tâm, căn dặn: “Nếu tên đó có hỏi, ông cứ bảo đan dược này do tôi mua được, tốn mất trăm tỷ Thánh thù”.

Phương Lập gật đầu cái rụp: “Rõ!”

Phương Lập cầm đan dược, đi thẳng đến chỗ Mã trưởng lão.

Khi Mã trưởng lão nhìn thấy Thánh Kiếp Đan lập tức sợ hãi và bất ngờ, hỏi lại với chất giọng run rẩy như không tin vào mắt mình: “Viên đan này chỉ là lời đồn thôi mà, làm sao luyện ra Thánh Kiếp Đan được thế nào?”

Phương Lập hạ giọng nói: “Thật đấy! Tông chủ đã tốn hơn trăm tỷ Thánh thù và lấy uy tín của Dược Lão mua về đến, trên thế giới này không có nhiều viên đâu! Ta hy vọng Mã trưởng lão đừng phụ lòng kỳ vọng của tông chủ, vả lại chuyện này một mình ông biết thôi, đừng có nói ra ngoài đấy. Kể cả đó là người nhà của ông đi chăng nữa”.

Mã trưởng lão không do dự trả lời: “Rõ!”

Cứ như thế, không bao lâu sau khi Mã trưởng lão uống viên Thánh Kiếp Đan đã đến sau núi để độ kiếp. Đồng thời lúc đó, Thánh Kiếp xuất hiện mà Mã trưởng lão cũng hoàn thành độ kiếp chỉ trong mấy canh giờ.

Ngay khi mây kiếp tan đi, Mã trưởng lão đi ra với cơ thể bao phủ một tầng vàng óng, gương mặt đã trẻ lên như quay về thời kỳ hai mươi mấy tuổi. Lúc này, thánh huy di chuyển xung quanh cơ thể, tỏ ra uy lực đè ép tám phương, người nào nhìn thấy ông ta cũng vô thức nghĩ quỳ xuống hành lễ.

Nhưng Mã trưởng lão không thèm quan tâm ai hết, ông ta đi thẳng đến chỗ ở của Ngô Bình rồi quỳ gối trước cửa nói: “Mã Nguyên Hóa cảm tạ tông chủ!”

Ngô Bình đẩy cửa bước ra, cười trừ nâng Mã Nguyên Hóa trưởng lão dậy, nói: “Mã trưởng lão đừng đa lễ, ta chúc mừng ông đã đột phá lên Thánh Nhân. Tam Thánh Tông của chúng ta cũng có một vị Thánh Nhân rồi đấy, chuyện này rất đáng mừng!”

Mã Nguyên Hóa cung kính nói: “Ta có được ngày hôm nay đều nhờ ơn của tông chủ, đại ơn đại đức này Mã Nguyên Hóa đến chết cũng không quên!”

Ngô Bình không cho là thế, nói: “Thật ra, Mã trưởng lão à, ngày thường ta sẽ không thể nào ở trong tông môn mãi được. Hiện tại, tu vi của Phương Lập vẫn chưa khôi phục lại như cũ, nên ta mong ông có thể giúp đỡ ông ta quản lý Tam Thánh Tông”.

Mã Nguyên Hóa nghiêm túc khẳng định: “Tông chủ yên tâm, từ nay về sau những chuyện Phương trưởng lão gánh, cũng là chuyện ta phải làm. Hai chúng ta sẽ hợp tác, cùng nhau làm việc”.

Ngô Bình nghe thế rất hài lòng, vui vẻ nói: “Thế tốt, ta tin Mã trưởng lão nói được làm được”.

Từ đó trở đi, Ngô Bình lại mở ra đại trận Cấm Thiên, tu luyện bảy tám ngày tại Tam Thánh Tông. Tu luyện xong rồi, cậu dẫn Thần Nguyệt quay về Thế Tục.

Tại Trung Châu ở Thế Tục.

Trong một mảnh ruộng trống, đột ngột xuất hiện một cánh cửa. Cánh cửa lớn mở ra, Ngô Bình và Thần Nguyệt nắm tay nhau cùng bước ra ngoài.

Thần Nguyệt vừa bước vào Tiên Giới là lập tức cảm thấy pháp tức ở nơi này hoàn toàn khác với Thánh Cổ Đại Lục Thiên Địa. Nhưng cô không ghét, hay tránh xa quy tắc của Tiên Giới, thậm chí còn nhanh chóng chấp nhận và thích nghi với nó.

Cô nhìn quanh với ánh mắt sáng rực, nói: “Hình như, Tiên Giới rất thích hợp cho Thánh Nhân tu luyện nhỉ!”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết một người rất lợi hại, sau khi bước vào cấp Thánh Nhân lập tức bắt đầu tu luyện ở Tiên Giới, nhờ đó mà cấp càng ngày một tăng lên. Tôi có một bộ công pháp tên là Thái Thượng Hỗn Nguyên Đại Đạo kinh , đúng lúc nó giúp ích cho việc tu luyện của chị”.

Thần Nguyệt gật đầu: “Tốt quá!”

Ngô Bình định về nhà lại bất ngờ thấy có một sự dao động của pháp thuật, truyền đến chỗ hai người đang đứng không xa, ngay sau đó là một đám tu sĩ bay qua bằng độn quang. Một người đàn áo vàng dẫn đầu đám người này với gương mặt vài phần u ám. Đúng lúc người đàn ông áo vàng kia thấy được khí chất cao quý và nhan sắc tuyệt trần của Thần Nguyệt, lập tức độn quang xuống, cười nói: “Cô gái xinh đẹp quá! Nhưng cô có đồng ý cùng công tử đồng giường cộng gối không?”
Chương 2869: Thái Hoàng Giáo gặp chuyện

Nói trắng ra thì Ngô Bình nhất thời bị cơn giận làm ấm đầu nên có ý định ra tay, Thần Nguyệt thấy vậy đã lạnh lùng thốt lên: “Vả miệng!”

Ngay lập tức, cơ thể của người đàn ông không nghe theo kiểm soát của bản thân, bắt đầu theo lệnh của cô vả miệng chính mình. Một cái rồi đến hai cái, đánh đến mức đổ máu và cả hàm răng cũng bị bong và rớt ra.

Người bên cạnh thấy thế sợ hãi, gào lên: “Ngôn Xuất Pháp!”

Ngôn Xuất Pháp là công pháp chỉ có cường giả Đạo Cảnh Hậu Kỳ mới làm được, người này chỉ cần nói một câu đã có thể thay đổi mọi sự thật và vặn vẹo quy tắc. Có nghĩa, cô đã là cường giả Đạo Cảnh rồi.

Người đàn ông đánh mình mười mấy bạt tai rồi, lúc này có một cô gái trong đám người cùng theo đến đây vội vàng quỳ xuống đất van xin: “Xin lỗi tiền bối, do bọn ta sai nên xin cô hãy tha cho hắn ta một con đường sống. Hắn ta là con thứ của tiên tướng của Huyền U Tiên Triều”.

Ngô Bình biết tiên tướng của Huyền U Tiên Triều, người này có quyền lực lớn nhất trong Huyền U Tiên giới. Cậu cười lạnh nói: “Con của tiên tướng Huyền U Tiên Triều à, thân phận này đáng sợ quá á”.

Tuy cậu nói vậy, nhưng người đàn ông kia vẫn tiếp tục vả miệng mình đến mức mặt cũng đánh sưng thành đầu heo, đến khi cha mẹ cũng không nhận ra mới dừng lại.

Giọng nói u ám và lạnh lùng của Thần Nguyệt vang lên: “Hôm nay ta tha cho một con đường sống, sau này tự giữ mình cho tốt”.

Dứt lời, hai người rời đi.

Cơ thể người đàn ông kia cũng đã khôi phục lại việc kiểm soát cơ thể, nên nghiến răng nghiến lợi quát: “Bản công tử sẽ báo thù này! Điều tra ra thân phận hai người này cho ta!”

Hắn ta vừa dứt lời, ngay lập tức có một nhát chém sáng loáng kéo đến. Ánh sáng của nhát chém này không hình không bóng, đợi khi nó đến gần thì nạn nhân mới nhận ra, tuy vậy muộn rồi. Đầu của người đàn ông bay lên không trung rồi nổ tung, chết ngay tại chỗ. Đám người còn lại thấy vậy, lập tức chạy tán loạn.

Lúc này, Ngô Bình đứng đó không xa thu lại kiếm quan của mình, thờ ơ nói: “Dù sao kẻ này đã muốn trả thù rồi, nên cứ giết hết hắn ta đi khỏi phiền”.

Cậu hoàn toàn bận tâm đến cái danh con trai của tiên tướng Huyền U Tiên Triều.

Thần Nguyệt cũng lờ mờ nói: “Hắn ta nên chết mà”.

Hai người quay lại Vương phủ Giang Nam, Tiểu Tuấn lập tức nhảy khỏi mặt đất nhào vào trong lồng ngực Ngô Bình vui vẻ gọi bố.

Thần Nguyệt vừa thấy Tiểu Tuấn đã cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp quanh người của nó, cô cười nói: “Con trai của cậu hả?”

Ngô Bình nghe thế vội vàng giải thích nguồn gốc của Tiểu Tuấn, Thần Nguyệt nghe xong lại bật cười nói: “Con có thể gọi ta là dì Nguyệt”.

Tiểu Tuấn chớp mắt gọi: “Dì Nguyệt!”

Cậu vừa về không bao lâu, Dương Ngọc Thanh đã vội vàng đến báo cáo lại tình hình hiện tại. Hơn hai tháng gần đay, Giang Nam phát triển càng thêm thuận lợi, dân cư cũng tăng cao, kinh tế cũng đã phát triển phồn vinh hơn nữa.

Một lát sau, Ngô Bình nghe xong đã không còn chịu ngồi yên, dẫn Thần Nguyệt cùng đi dạo Giang Nam. Không khí ở Giang Nam khác hoàn toàn với Thánh Cổ Đại Lục, rõ nhất là cuộc sống nơi này nhanh chóng và tiện nghi hơn nhiều. Giống như có xà phòng thơm dùng hằng ngày, chậu rửa mặt, bột giặt, vân vân nhưng đa phần đều là những vật chất lượng hơn Thánh Cổ Đại Lục và giá cả cũng khá rẻ.

Nhờ thế, sau khi cô dạo quanh một vòng quay về mới nói với Ngô Bình: “Sao em trai không mua sắm một ít vật dụng hằng ngày, rồi chuyển đến bán ở Thánh Cổ Đại Lục chứ?”

Thật ra Ngô Bình đã nghĩ đến chuyện kinh doanh này, nhưng những vật bình thường này thu lời rất ít, vậy nên cậu lười. Vả lại, cậu lo mình phá giá như thế sẽ ảnh hưởng đến trật tự kinh tế ở Thánh Cổ Đại Lục.

Thần Nguyệt nghe nỗi lo lắng trong lòng của Ngô Bình, cười nói: “Việc này tiện lợi cho dân chúng, dù sao cũng phải có một vài người tiêu hao tiền bạc mới được. Nhưng nói chúng, việc này cũng là công đức mà”.

Ngô Bình vừa nghe nhắc đến công đức thì có chút dao động, cậu nói: “Chuyện này thì dễ, chúng ta mua một ý đồ sứ và chất tẩy đồ dùng trước, bán xem hiệu quả không đã”.

Vậy nên Ngô Bình bảo Âu Dương Ngọc đi đến các nhà máy và cơ sở làm gốm sứ, chất tẩy rửa ở Giang Nam mua số lượng lớn. Tổng cộng mất hơn năm tỷ để mua hai loại đó.

Cậu quyết định sử dụng thử một ít, nếu hiệu quả thật cậu sẽ đặt một đơn hàng với số lượng lớn. Lúc đó, cậu không chỉ kích thích tình hình kinh tế Giang Nam phát triển, mà cũng làm chuyện tốt cho Thánh Cổ Đại Lục.

Lần này Ngô Bình về đây đã ý định muốn nghỉ ngơi vài tháng trời, cậu sẽ tận dụng thời gian tu luyện. Tu vi bây giờ của cậu đã gần bằng Thần Thông, với lại tốc độ tìm hiểu về sức mạnh Cấm Thiên, vương toạ kiếm đạo cũng phát triển đến chóng mặt.

Thật ra ngay từ khi đến Thánh Cổ Đại Lục, cậu là liên tục tìm hiểu, vậy nên sau một tháng đã lĩnh ngộ được khoảng 30% Kiếm Đạo Vương Tọa, và học rất nhiều kỹ năng tấn công mới.

Ngô Bình vừa tìm hiểu về Kiếm đạo vừa tự tu luyện, nên tu vi cũng giống như việc tìm hiểu Kiếm đạo cũng tiến bộ hơn. Sau mấy tháng tích lũy, cuối cùng cậu cũng ngưng tụ ra Cấm Kỵ Pháp Thai tại nhà. Kết hợp các phương pháp tu luyện của Thánh Cổ Đại Lục với Tiên giới lại, lấy cái thừa bù vào cái thiếu. Cũng may Mộc Băng Thiền có kinh nghiệm phong phú về loại này, nên đã giúp cậu tránh rất nhiều cách bỏ công uổng phí.

Sau khi tu vi tăng mạnh, Ngô Bình lại tu luyện bài kiếm thứ mười một trong Trảm Đạo Thập Tam Kiếm. Một màu xám trắng hiện lên lưỡi kiếm, làm cho trật tự pháp tắc xung quanh trở nên hỗn loạn, không gian cũng theo đó mà vặn vẹo đi. Sức mạnh này chính là lực lượng hỗn loạn.

Khi Ngô Bình luyện xong Hỗn Loạn Kiếm, thì Thần Nguyệt cũng đã nhận được kết quả tốt trong tu hành. Thần Nguyệt không thẹn là cường giả Thánh Nhân Cảnh, cô tìm hiểu quyển sách Thất Tuyệt Thiên Thư do Ngô Bình giao cho mình, rồi đã sáng tạo và ngưng tụ ra một hạt giống Thiên Đạo!

Tương lai nếu cô đột phá lên Thánh Vương Cảnh thì đã có thể sáng lập ra một Thiên Đạo mới, biến hai mươi bốn Thiên Đạo ở Nhân tộc tăng lên hai mươi lăm Thiên Đạo rồi!

Hai người ở lại nơi này một khoảng thời gian, Ngô Bình quyết định dẫn Thần Nguyệt đi dạo Tiên giới một chút, vậy nên cậu dẫn cô đến Chí Tôn Kiếm Đường. Hiện tại, cậu là cung chủ của Vô Lượng Kiếm Cung, là đệ tử Huyền Quang có địa vị cực cao, có nên hai người mới đến đã có rất nhiều người đến trước mặt hành lễ, chào hỏi.

Mấy ngày liền sau đó, Ngô Bình luôn bị mời đến dự tiệc, tối đến cậu lại ở Tử Long Phong.

Thu Sinh với Tử Họa đã lâu không gặp Ngô Bình, khi thấy cậu thì nhiệt tình thăm hỏi, lui tới nhiều hơn.

Mộ Dung Băng với Nhan Vũ Sương cũng đến chào hỏi, Mộ Dung Băng là người nhà Mộ Dung, còn Nhan Vũ Sương là đệ tử của Hồng Liên Kiếm Tôn, người lớn trong nhà luôn se duyên cho họ với Ngô Bình. Cho nên tới giờ Ngô Bình đã trở lại, đương nhiên hai người này không muốn làm lỡ cơ hội mà vội vàng chạy đến đây.

Ngô Bình cũng từng nhờ Nhan Vũ Sương giúp mua một ít tài nguyên để tu hành, Nhan Vũ Sương lấy chuyện này làm chuyện quan trọng nên đã mua vô cùng nhiều.

Mộ Dung Băng là cô cả của Mộ Dung gia, một gia tộc có thế lực đứng đầu trong bảy đại thế gia, nên kiến thức và mối quan hệ của cô ta cũng vô cùng nhiều. Cô ta vừa nghe Ngô Bình muốn mua mấy món để tu luyện lập tức xung phong nhận việc, còn tình nguyện đến giúp đỡ.

Tại một quán trà trên Tử Long Phong, nơi này là tầng chuyện dùng để uống trà và đối cờ với nhau. Ngô Bình dẫn mấy cô gái đến đây để cùng uống trà nói chuyện, họ nói đến một ít chuyện xảy ra gần đây ở Vạn Kiếm Tiên giới.

Lá trà do Ngô Bình cầm từ Thánh Cổ Đại Lục đến, mà loại này cũng có bán trong cửa hàng công đức, tuy vậy giá rất đắt đỏ giống như tu sĩ thì hoàn toàn không uống nổi. Nước trà vừa vào miệng, mùi hương thơm mát của vị lập tức len lỏi trong từng kẽ răng, mãi không chịu tan đi.

Mộ Dung Băng nói: “Trong khoảng thời gian công tử rời đi, có rất nhiều chuyện lớn xảy ra đấy”.

Ngô Bình khuyến khích: “Cô nói xem”.

“Huyền U Tiên Triều đã phái sứ giả đến đây vài lần để tiếp xúc với các quản lý cấp cao của kiếm đường, ngay cả mấy đại thế gia bọn ta cũng từng gặp họ rồi”.

Ngô Bình biết Huyền U Tiên Triều luôn có dã tâm to lớn, thậm chí còn xung đột lớn với Thần Tự Hoàng Triều. Theo lời Mộc Thiên Hầu nói, Huyền U Tiên Triều muốn nuốt cả Chân Hoàng Tiên giới.

Mộ Dung Băng tiếp tục kể: “Huyền U Tiên Triều mong kiếm đường có thể đứng về phe họ, cùng nhau đấu với Thần Tự Hoàng Triều. Sau khi mọi chuyện thành công, họ sẽ giúp đỡ kiếm đường ta nuốt trọn Chân Hoàng Tiên giới”.

Ngô Bình nhíu mày: “Sau lưng Vô Tự Tiên giới và Chân Hoàng Tiên giới đều có các nhân vật lớn trấn thủ, Huyền U Tiên Triều muốn nuốt là được à?”

Mộ Dung Băng thở dài nói thêm: “Gần đây có một lời đồn rộ lên, chứ ta chẳng biết thật hay giả”.

Ngô Bình lập tức hỏi: “Đồn gì?”

Mộ Dung Băng nói: “Huyền U Đại Đạo Tôn với Chân Hoàng Đại Đạo Tôn đã chết cả rồi!”
Chương 2870: Người đứng đầu Kiếm Bảng bị người ta khiêu chiến

Ngô Bình bất ngờ, sợ hãi lắp bắp: “Hai người đó đều là cường giả Hỗn Độn, thế sao chết được?”

Mộ Dung Băng giải thích: “Ta nghe ngóng không cặn kẽ lắm, chỉ nghe đồn là Hỗn Độn giới xảy ra chuyện lớn dẫn đến rất nhiều cường giả Hỗn Độn rớt đài hết”.

Ngô Bình im lặng nghĩ gì đó rồi nói: “Thảo nào, Huyền U Tiên Triều muốn ra tay ngay bây giờ. Bây giờ, Vô Tự Tiên giới và Chân Hoàng Tiên giới đã vô chủ, chắc chắn không thể tránh được việc đấu tranh”.

Mộ Dung Băng gật đầu: “Công tử, các quản lý của Kiếm Đường đều quyết định bình tĩnh theo dõi mọi việc, chứ chưa vội tham gia vào cuộc hỗn chiến này, bởi vì chúng ta vẫn chưa biết rõ tình hình trong đó ra sao cả mà”.

Ngay khi trong lúc mọi người đang nói chuyện, Ngô Bình đột ngột cảm nhận được cái tên đứng trên Kiếm Bảng của mình vừa bị người ta bóc. Có người muốn khiêu chiến cậu!

Cậu ngẩng ra một lúc sau đó bật cười nói: “Thú vị thật đấy, có kẻ đang khiêu chiến ta trước Kiếm Bảng kìa!”

Mộ Dung Băng với Nhan Vũ Sương vừa nghe đã giật bắn mình.

“Công tử là người đang sở hữu Vương Tọa Kiếm Đạo mà, ai dám khiêu chiến chứ?”. Nhan Vũ Sương vừa nghe đã thốt lên, cô ta hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.

Ngô Bình lại cười nói: “Để xem ai khiêu chiến là biết thôi!”

Cậu lập tức độn quang, nhóm người nhanh chóng xuất hiện giữa không trung, đối diện với Kiếm Bảng. Người trong thành Vạn Kiếm đều đã đến trước đài Vạn Kiếm, mà trên đài cũng có người đứng chật nít. Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phía Thiết Sơn trên Kiếm Bảng.

Trên Thiết Sơn có một thanh niên đang khoanh tay trước ngực đứng ở đó. Một luồng nhuệ khí từ cơ thể cậu xông thẳng lên trời, khiến không gian trên đầu của cậu vặn vẹo và hình thành các khe màu đen rậm rạp! Hình ảnh này chứng minh, khí tức của cậu rất mạnh mẽ và hung dữ!

Thần Nguyệt lần đầu tiên đến xem Kiếm Bảng, cô vừa nhìn lướt qua người đứng trên đỉnh núi rồi nói với Ngô Bình: “Thực lực của người này không bằng cậu, nhưng kiếm thuật của hắn ta lại khá giỏi đấy”.

Lúc này, Ngô Bình cũng cảm giác được Vương Tọa Kiếm Đạo trong cơ thể đã có chút cảm ứng, chứng minh kiếm thuật của đối phương không phải dạng vừa. Nhưng mà hiện tại cậu đã tìm hiểu 30% về Vương Tọa Kiếm Đạo, với lại cậu tu luyện Vô Thượng Kiếm Điển, Nhu Thủy Kiếm và Vô Lượng Kiếm Kinh, cho nên kiếm đạo của Ngô Bình bây giờ đã đạt đến một cảnh giới không thể nào tưởng tượng được rồi.

Đặc biệt, sau khi cậu tìm hiểu Cấm Thiên Thần Công rồi đã có thể dung nhập sức mạnh Cấm Thiên vào sức mạnh của kiếm, nhờ đó tạo ra rất nhiều thay đổi huyền diệu khiến đối thủ khó lòng đoán trước và phòng bị được.

Đương nhiên với cả sức mạnh Cấm Kỵ của cậu cũng rất mạnh mẽ, bất luận lấy cái nào trong hai cái Đại Cấm Thần kia ra cũng đủ cho cậu đấu một trận với cường giả Đạo Cảnh rồi!

Ngô Bình có được mấy thứ này nên rất tự tin, thế là cậu cũng chẳng cảm thấy bất cứ uy hiếp nào từ người đến khiêu chiến với mình kia.

“Nếu đến khiêu chiến ta lúc mới đứng đầu trên Kiếm Bảng, có lẽ anh sẽ có cơ hội thắng đấy. Nhưng bây giờ, anh hoàn toàn không thắng nổi ta”. Ngô Bình tự tin nói.

Mộ Dung Băng bật cười: “Đúng là kẻ không biết tự lượng sức mình, nhưng không biết thân phận đằng ấy thế nào nhỡ?”

Đúng lúc có một người đứng bên cạnh, hắn ta cũng đến đây để hóng hớt, nghe thế vội nói: “Người này là Thiên Kiêu của ‘Thiên Hằng Kiếm Tông’ đấy. Tổ sư của Thiên Hằng Kiếm Tông từng nổi tiếng tương đương với tổ sư Vạn Kiếm”.

Ngô Bình thắc mắc: “Chắc Thiên Hằng Kiếm Tông không thuộc về Vạn Kiếm Tiên giới đâu nhỉ?”

Người nọ giải thích tiếp: “Thiên Hằng Kiếm Tông là phái xuất hiện sớm nhất tại Thần Nguyên Tiên giới, sau đó dần phát triển lên và bước vào cả Hỗn Độn giới. Một năm trước họ đã tự phân ra và sáng lập môn phái riêng tại Vạn Kiếm Tiên giới, đến giờ chẳng thấy động tĩnh gì ngoại trừ việc tuyển một đám đệ tử. Nào ngờ đây bây giờ, nơi đó lại xuất hiện một thiên tài còn muốn đến đây khiêu chiến với người đứng nhất trên Kiếm Bảng nữa chứ”.

“Đúng thế”. Một người khác nghe tám chuyện cũng chen vào: “Người thông minh đều có thể nhìn ra, người này đến gây sự vì muốn Vương Tọa Kiếm Đạo”.

Ngô Bình bật cười nói: “Ta thật không biết hắn ta cầm đến đây bảo bối gì”.

Dứt lời, cậu đạp lên không trung đi vào trên Thiết Sơn.

Người nọ cao chín thước, dáng người thon dài, gương mặt cũng khá là tuấn tú sáng sủa, màu kiếm mắt sáng, nhuệ khí khiến người ta sợ hãi.

Hắn ta thấy Ngô Bình xuất hiện, ôm quyền lại lạnh nhạt nói: “Từ Thiên Tượng của Thiên Hằng Kiếm Tông đến đây để khiêu chiến người đứng đầu của Kiếm Bảng, xin các hạ chỉ giáo”.

Ngô Bình gật gù nói: “Hoan nghênh, vẫn theo quy tắc cũ, anh lấy ra một thứ. Nếu thua, thì món đó sẽ về tay ta”.

Từ Thiên Tượng dâng lên một thanh trường kiếm có lửa đỏ đang di động bên ngoài, nói: “Tên nó là Thiên Viêm Kiếm, nó nổi tiếng với Nhu Thủy Kiếm. Ta có thể cảm nhận được, Nhu Thủy Kiếm ở trên người của các hạ. Nếu ta thua hoặc chết, kiếm này sẽ thuộc về các hạ. Còn nếu các hạ chết hoặc thua, thì Nhu Thủy Kiếm và Vương Tọa Kiếm Đạo sẽ thuộc về ta”.

Ngô Bình cười nói: “Được, ra tay đi”.

Từ Thiên Tượng cất Thiên Hỏa Kiếm đi, rồi rút bội kiếm bên hông ra. Ngay lập tức có ba nghìn bóng kiếm xuất hiện trên bầu trời, mỗi cái bóng đều chỉ thẳng vào Ngô Bình. Bóng kiếm này có sức sát thương vô cùng lớn, bị một cái chém trúng thôi đã giết được cường giả Thần Thông rồi. Huống hồ gì, cả ba nghìn bóng kiếm này hô ứng nhau kết thành một kiếm trận cực kỳ lợi hại!

Ngô Bình nhìn thoáng qua đã biết đối phương tu luyện kiếm pháp khá giống với kiếm pháp Thiên Ảnh của mình, nhưng cấp bậc lại thấp đến đáng thương. Nếu nói Thiên Ảnh kiếm pháp mà cậu đang tu luyện là kiếm pháp tuyệt đỉnh, thì kiếm pháp đối phương đang sử dụng chỉ là nhập môn, cái món đồ trẻ con học khi mới chập chững bước vào ngành đó.

Cậu cầm Bạch Hổ Tiên kiếm, thoáng cái kiếm sáng lên rồi xuất hiện một trăm nghìn bóng kiếm trên bầu trời. Trông những bóng kiếm này phân bố không có trật tự, nhưng mỗi một cái đều che giấu huyền cơ.

Một uy áp kinh người phủ xuống, bóng kiếm của Từ Thiên Tượng lập tức run rẩy nhận lấy áp lực to lớn đó rồi không thể nào làm nỗi cả việc liên kết trận nữa!

Từ Thiên Tượng hơi giật mình mà hít sâu một hơi, nói lớn: “Vạn Kiếm Quy Nhất!”

Ngay lập tức ba nghìn bóng kiếm phát ra ánh sáng lấp lánh, chuẩn bị ào ạt kết trận.

Ngô Bình chỉ tay vào và nói: “Phá!”

Một trăm bóng kiếm tan ra ngưng tụ thành tam chuôi cự kiếm, những cự kiếm này chia ra là màu tím là Phá Pháp kiếm, màu đen là Thương Hồn kiếm, màu vàng là Thứ Phong kiếm, màu đỏ là Hư Nhược kiếm, màu lam là Tai Họa kiếm, màu trắng bạc là Phản Kích kiếm, màu vàng đồng là Chấn Nhiếp kiếm, màu lam bụi là Thiên Độc kiếm!

Cậu muốn dung nhập Trảm Đạo Bát kiếm này vào trong Thiên Ảnh kiếm pháp, nhờ đó mà uy lực của Thiên Ảnh kiếm pháp sẽ được cường hóa đến cấp độ mạnh nhất.

Tám thanh kiếm vừa xuất hiện, ba nghìn bóng kiếm của Từ Thiên Tượng lập tức gãy trụi. Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, rồi quỳ xuống đất với sắc mặt tái nhợt như tờ! Bấy giờ, vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng đã tràn ngập trong mắt hắn ta, trong đầu nghĩ người này mạnh đến biến thái, vượt xa cả cấp độ của mình!

Người xem cuộc chiến đấu đều sợ đến ngơ ngác, thầm nghĩ người này quá biến thái rồi! Sức mạnh của người đứng đầu Kiếm Bảng đã vượt xa lúc trước rất nhiều, đến mức Từ Thiên Tương không có cả cơ hội thi triển công pháp đã bị đánh bại rồi!

“Đáng sợ thật! Tuy Từ Thiên Tượng mạnh thật, nhưng Ngô Bình vẫn chưa ra tay hắn ta đã bại rồi. Thật tò mò, sức mạnh của cậu ghê gớm đến mức nào chứ?”

“Đúng là khó tin! Tu vi Đạo Cảnh Tam Trọng như tha còn cảm giác bóng kiếm Từ Thiên Tượng uy áp đến bản thân. Ấy vậy mà một thiên kiêu mạnh mẽ như thế chẳng là gì khi đối diện với Ngô Bình!”

“Sức mạnh chênh lệch nhau lớn đến mức làm người ta ngỡ ngàng! Sức mạnh của Ngô Bình đã không thể dùng cảnh giới của tu hành bình thường nhận xét rồi! Ta cảm thấy ngay cả cường giả Đạo Cảnh cũng chẳng cách nào đấu với cậu ta!”

“Cậu ta không thẹn là người đứng đầu Kiếm Bảng mà, đúng là thiên kiêu đứng tại Vạn Kiếm Tiên giới!”

“Vương Tọa Kiếm Đạo không nhận nhầm chủ nhân rồi, vả lại cậu ta liên tục tìm hiểu về năng lực truyền thừa của Vương Tọa Kiếm Đạo nên sức mạnh ngày càng tăng lên cũng chẳng có gì lạ. Mặt khác, ta thật muốn biết người này đạt đến sau Đạo Cảnh thì sẽ thành cấp bậc cỡ nào?”

“Nếu cậu ta vào Đạo Cảnh thì giết cường giả Hỗn Độn dễ như trở bàn tay!”. Một ông lão ngắt lời mọi người, người xung quanh cũng cảm nhận được khí tức hỗn độn trên cơ thể của ông ta nên lập tức run sợ!

Cấm Thần thứ hai của Ngô Bình mở mắt, lập tức dừng ngay tại mục tiêu, lạnh nhạt nói: “Theo quy tắc của Kiếm Bảng, thua rồi nên để Thiên Viêm kiếm lại đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK