Xử lý xong chuyện của Mễ Kiến, Ngô Bình về nhà rồi cười nói: “Mẹ, hay hôm nay mình đến Vân Kinh trước đi? Nhà mình ở đó một hồm rồi mai đi tham gia tiệc mừng thọ của ông nội sau”.
Trương Lệ gật đầu nói: “Thế cũng được!”
Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Ngô, em cũng phải về tỉnh một chuyến, em sẽ dẫn Hồng Lăng theo rồi đưa cô ấy đi chơi”.
Ngô Bình nhìn sang Hồng Lăng thì thấy cô ấy gật đầu đồng ý.
“Quyết vậy nhé, mọi người thu dọn đồ đi rồi lát đi luôn”.
Nhà Ngô Bình đi trước, Cương Tử lái xe đến Vân Kinh, còn Hoàng Tử Cường ở lại trông nhà.
Khi họ đến nơi thì đã 11 giờ trưa, chiếc xe đi thẳng tới căn biệt thự số một ở Thái Khang.
Lâm Băng Tiên và Lâm Mỹ Kiều nghe thấy tiếng xe thì đi ra ngoài xem, thấy Ngô Bình về, họ vui mừng ra đón.
Ngô Mi xuống xe rồi ngạc nhiên nói: “Oa, nhà đẹp quá, anh ơi, đây cũng là nhà mình ạ?”
Ngô Bình cười đáp: “Ừ, em thích không?”
Ngô Mi ra sức gật đầu: “Em thích lắm luôn”.
Trương Lệ và Lâm Mỹ Kiều cũng từng gặp nhau nên vội vàng chào hỏi rồi cùng đi vào nhà.
Ngô Bình ngồi trên xe gửi tin nhắn cho Đường Tử Di, báo cho cô ấy biết mình đang ở Vân Kinh. Đường Tử Di nhanh chóng nhắn lại nói sẽ qua ngay.
Nửa tiếng sau, Đường Tử Di đã tự lái một chiếc xe con màu đỏ rất đẹp tới.
Hôm nay, Đường Tử Di mặc một bộ sườn xám màu hồng, tóc búi cao, từng đường cong cơ thể lộ ra rất đẹp.
Thấy có một cô gái xinh đẹp như vậy đến nhà, Lâm Băng Tiên lặng lẽ lủi vào phòng rồi trang điểm, như thể không muốn bị lấp vế trước sắc đẹp của Đường Tử Di.
“Anh, em đã mua mảnh đất của nhà họ Lư rồi, khi nào mình bắt đầu đây?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình hỏi: “Thế à? Nhà họ Lư giờ sao rồi?”
Đường Tử Di: “Còn sao nữa anh, tại lúc trước chém gió ghê quá nên suýt bị thổi cho bay người. May mà họ phanh kịp, sau khi trả nợ xong thì vẫn còn dư đâu 1 tỷ gì đó”.
Sau đó, cô ấy lại nhìn Ngô Bình rồi nói: “Em bảo này, đừng nói là anh vẫn đang thương hại tên Lư Tuấn Phi đấy nhé? Em nói thật cho anh biết, anh ta vừa khoẻ lại một cái là đi khắp nơi ở Vân Kinh để kết bạn ngay, nghe phong phanh đâu là đang tìm cơ hội để trả thù anh đấy”.
“Trả thù tôi ư?”, Ngô Bình cau mày, anh hoàn toàn tuyệt vọng với Lư Tuấn Phi. Sao người anh em thân thiết của anh lại thành ra như vậy?
Nếu anh ta không giở trò với Ngô Bình thì anh sẽ giúp nhà họ Lư phất lên nhanh chóng nhờ tài năng và mạng lưới quan hệ của mình. Nhưng tiếc là Lư Tuấn Phi cũng hấp tấp hệt như Tôn Tinh.
Đường Tử Di khuyên nhủ: “Loại người như Lư Tuấn Phi thì thành danh cái sẽ quên người cũ ngay, anh đừng nể nang gì cả”.
Sau đó, cô ấy nói tiếp: “Thôi kệ anh ta đi, chúng ta nói chuyện khác vui hơn. Hôm qua, Tiết Thái Hổ đã cho người lái một chiếc xe chống đạn tới rồi bảo là tặng anh, hi vọng anh sẽ hợp tác với ông ta”.
Trước đó, Ngô Bình đã mượn xe của Tiết Thái Hổ, nhưng anh đã trả khi về. Không ngờ gã lại cho người lái cả nghìn cây số tới Vân Kinh, điều này khiến Ngô Bình rất bất ngờ.
Đường Tử Di: “Vua phỉ thuý đang nịnh nọt anh đấy, anh nhận đi. Lát em sẽ bảo người lái xe tới”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Giờ tôi sẽ gửi tin nhắn các thứ cần thiết cho cô, lát cô chuẩn bị một chút rồi chiều mình sẽ đến vịnh Bạch Long”.
Đường Tử Di sáng mắt lên nói: “Đi phá giải tà khí ở đó hả anh?”
Ngô Bình: “Thử xem sao”, anh đang có đồng tiền phép Đại Ngũ Đế đã khai quang trong tay nên khá tự tin.
Đường Tử Di cười nói: “Được, em sẽ về chuẩn bị ngay, tiện thể thông báo cho Trác Khang luôn”.
Đường Tử Di hào hứng rời đi, Ngô Bình tranh thủ khám cho cho Lâm Mỹ Kiều một lúc.
Buổi trưa, Lâm Băng Tiên đích thân xuống bếp, cô ấy nấu ăn khá ngon, ai ăn cũng thấy vui.
Một giờ chiều, tài xế của Đường Tử Di đã lái một chiếc xe chống đạn tới.
Chiếc xe này đến từ một hãng nổi tiếng của châu Âu, mỗi năm hãng chỉ sản xuất một trăm chiếc xe chống đạn, giá giao động khoảng hơn một trăm triệu nên cũng thuộc hàng xe sang. Ai không biết sẽ nghĩ nó là một chiếc xe không có tên tuổi, nhưng người sành sỏi thì sẽ khiếp sợ trước giá tiền của nó ngay. Khá nhiều nhà giàu trên thế giới đều thích loại xe này.
Một lát sau, Ngô Bình đã xuất phát đến vịnh Bạch Long. Vị trí anh đến lần này là chỗ bắt được cá vua.
Trác Khang và Đường Tử Di đã đến rồi, Đường Minh Huy và Từ Quý Phi cũng đang ở đây, xem ra bọn họ đều khá coi trọng việc này nên đều đang đầy hi vọng vào khả năng của Ngô Bình.
“Anh ba, chú Đường”, Ngô Bình chào hỏi.
Đường Minh Huy cười nói: “Ngô Bình, trông cậy cả vào cậu đấy!”
“Chú cứ yên tâm”, anh rất tự tin.
Từ Quý Phi hỏi: “Chú có chắc không?”
“Khoảng 90 phần trăm”, Ngô Bình đáp.
Từ Quý Phi giơ ngón tay cái lên: “Chú giỏi thật đấy, anh phục sát đất!”
Ngô Bình không nhiều lười nữa mà đi đến gần chiếc xe, sau đó lấy đồ mà Đường Tử Di đã chuẩn bị ra, đó là các mảnh thuỷ tinh nhiều màu sắc, ngoài ra còn có chu sa, giấy viết bùa chú và cuộn thiếc.
Anh sắp bày một trận pháp dẫn lôi phá sát khí nên cần có thuỷ tinh ngũ sắc và sợi thiếc.
Anh bắt đầu bảo mọi người bày trí, khoảng nửa tiếng sau, anh đã bày thuỷ tinh và cuộn thiếc xuống trận pháp, sau đó dùng mực đỏ viết 24 câu bùa chú rồi dán lên thuỷ tinh.
Chuẩn bị xong xuôi, anh lẩm bẩm gì đó rồi khẽ hô lên, sau đó ném tiền phép về phía cuộn thiếc. Đồng tiền vừa rơi xuống thì cuộn thiếc đã phát sáng, một tia sáng bay vút lên cao dẫn dụ sấm sét.
Hôm nay đúng ngày âm u, trời đầy mây đen nên ngay sau đó đã có tiếng sẹt sẹt vang lên, một tia sét khổng lồ giáng xuống cuộn thiếc.
Loáng cái, tất cả thuỷ tinh và bùa chú đều phát sáng, sau đó kết thành một đại trận kỳ diệu.
Một luồng hắc khí bốc lên từ mặt đất của vịnh Bạch Long rồi hoá thành một con rồng gầm gừ giận dẽ, nó chống lại thiên uy như không cam tâm bị tiêu diệt.
Thấy thế, mọi người đều kinh ngạc, đây là rồng ư?
“Rắc!”
Ánh sáng từ thuỷ tinh và bùa chú cùng tia sét thứ hai hoà vào nhau đã đánh tan sát khí.
Ngay sau đó, mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, mây đen tan biến, mặt trời ló dạng, cả vịnh đều sáng bừng lên.
Ngô Bình khởi động đôi mắt xuyên thấu để quan sát thì thấy sát khí ở đây đã biến mất hoàn toàn.
Anh mỉm cười nói: “Thành công rồi”.
Đường Tử Di cười nói: “Anh, anh giỏi quá!”
Trác Khang cười ha hả: “Tốt quá rồi! Ngày mai chúng ta khởi công luôn thôi, chúng ta sắp thành trùm ở Vân Kinh rồi”.
Ngô Bình không để ý Trác Khang nói gì, vì anh đang mải nhìn chăm chú về một phía. Anh nhìn thấy đang có luồng khí tím mờ ảo nổi lên trong phạm vi bán kính 50 mét.
“Linh khí Tử Long?”, Ngô Bình thầm gào thét trong lòng, khó kiềm chế được cơn chấn động.
Đường Tử Di hỏi: “Anh sao thế?”
Ngô Bình định thần lại đáp: “Tử Di, tôi muốn xây một ngôi biệt thự ở đây”, nói rồi, anh cầm lấy cuộn thiếc vạch một vòng lớn ở xung quanh.
Phạm vi lên đến cả nghìn mét vuông, không lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Trác Khang cười nói: “Đơn giản! Đến lúc đó, tôi sẽ nói với bên thiết kế làm riêng ở chỗ này, chỗ ở của cậu Ngô thì phải đặc biệt một chút chứ”.
Ngô Bình nói: “Phiền ông! Nhưng chúng ta hợp tác làm ăn nên tôi sẽ trả đủ tiền, cứ trừ vào hoa hồng của tôi nhé”.
Chương 117: Linh khí Tử Long
Trác Khang xị mặt nói: “Cậu Ngô, cậu nói là coi chúng tôi là người ngoài à? Khoảng đất này coi như quà tôi và Tử Di tặng cậu”.
Từ Quý Phi cười nói: “Đúng đấy, chú đừng khách sáo với Trác Khang làm gì. Không có chú thì vình này chỉ có bỏ hoang thôi, chính chú đã truyền cho nó sự sống mà”.
Ngô Bình lắc đầu nói: “Không, em phải trả tiền chứ, sát khi nổi lên ở đây nên cần phải xây một căn nhà ở chỗ này trước. Sau này, nó sẽ là mắt phong thuỷ trấn áp cả dự án, em cũng cần bố trí một chút”.
Nghe thế thế, Trác Khang không cố chấp nữa mà nói: “Được, khi nào dự án khởi công thì chúng ta sẽ xây nhà ở đây đầu tiên”.
Lý do Ngô Bình muốn xây nhà ở đây là vì linh khí Tử Long rất hiếm. Chờ khi nào anh đột phá vào cảnh giới Huyền hay tiến vào bậc võ vương thì sẽ tới hấp thu nó sau.
Đây là một loại linh khí vô cùng hiếm có, nếu hấp thu được nó thi sau này tu vi của anh sẽ tăng nhanh chóng.
Mà muốn giữ nó lại thì phải dựng một trận pháp tụ linh, đó cũng chính là lý do vì sao Ngô Bình muốn xây biệt thự ở đây.
Những chuyện khác thì anh không quan tâm nữa, giờ họ đã có đủ cả vốn lẫn các mối quan hệ, dự án sẽ nhanh chóng được thi côn thôi, hơn nữa còn được chính quyền ở đây ra sức ủng hộ nữa.
Anh viết một danh sách liệt kê những thứ cần dùng để lập đại trận như ngọc cao cấp, nam châm, sau đó bảo đích thân Trác Khang đi mua.
Sau khi dặn dò mọi người mấy câu, Ngô Bình rời đi trước. Đường Tử Di và Trác Khang ở lại, họ còn phải bàn bạc với người của bên công ty thiết kế, để thực hiện yêu cầu của Ngô Bình.
Ngô Bình đi ngang qua học viện âm nhạc Vân Kinh thì nhìn thấy Lâm Băng Tiên lẫn trong một dàn các cô nàng chân dài nóng bỏng.
Anh bảo Cương Từ dừng xe rồi đi về phía Lâm Băng Tiên.
Lâm Băng Tiên đang nói chuyện với mấy cô gái, thi thoảng còn bật cười khanh khách. Khi nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy thoáng qua vẻ ngạc nhiên rồi chạy tới, sau đó vui vẻ nói: “Anh Ngô, sao anh lại đến đây?”
Ngô Bình nói: “Tiện đường thôi, vừa hay lại thấy cô đi ra, lên xe đi, chúng ta về nhà”.
Lâm Băng Tiên vẫy tay với mấy cô bạn rồi nói: “Tớ về trước đây”.
Mấy cô gái cũng vẫy tay chào, chờ Lâm Băng Tiên lên xe rồi, một cô gái tóc ngắn cười lạnh nói: “Bảo sao mà cậu ta toàn dùng mỹ phẩm cao cấp thế, hoá ra là có bạn trai rồi, chiếc xe kia được phết đấy chứ đùa!”
Một cô gái khác nói: “Gì mà được, tớ chưa thấy hãng xe này bao giờ, khéo là hàng bãi thôi”.
“Cũng đúng, tớ nghe nói nhà Lâm Băng Tiên khó khăn lắm nên hồi đầu mới phải nghỉ học đấy, loại như cậu ta thì kiếm một tên xài xe cũ cũng xứng đôi vừa lứa mà”, nói rồi, bọn họ đều cười phá lên.
Mấy cô gái này chẳng ưa Lâm Băng Tiên chút nào, lý do cũng vì ghen tị. Lâm Băng Tiên không chỉ là hoa khôi của nhạc viện, mà còn có sở trường trong âm nhạc, bỏ xa bọn họ.
Vì thế, ngoài mặt thì họ vui vẻ với cô ấy, nhưng khi Lâm Băng Tiên vắng mặt thì bắt đầu nói xấu sau lưng ngay.
Lâm Băng Tiên ngồi lên xe rồi nói: “Anh Ngô, mấy cô bạn của em mời em tham gia tiệc tốt nghiệp của họ, anh bảo em có nên đi không?”
Vì Lâm Băng Tiên nghỉ học nên các bạn cùng khoá trước sắp tốt nghiệp rồi, cô thì còn lâu.
Ngô Bình nói: “Đi đi, nếu đã là bạn bè thì nên nể mặt nhau một chút”.
Lâm Băng Tiên cười nói: “Vậy em đi nhé”.
Lúc này, anh nói: “Băng Tiên, hôm qua cô mới làm thủ tục nhập học à?”
Lâm Băng Tiên: “Em làm từ hôm kia rồi, rất thuận lợi”.
“Thế thì tốt, cô cứ yên tâm mà học, có gì cần thì cứ nói với tôi”.
Sau khi về sơn trang Thái Khang, Ngô Bình về phòng luyện công để đả thông kinh mạch.
Anh vừa ngồi xuống thì lại nhận được điện thoại của Từ Quý Phi, ông ấy nghiêm giọng nói: “Nghiêm Lập Chân đang tìm chú đấy”.
Ngô Bình cau mày, anh nhớ Nghiêm Lập Chân là sư đệ của Lưu Trực Hưng, tiểu đồ đệ của Dương Thiên Thiền. Chắc anh ta tìm anh để trả thù cho Lưu Trực Hưng đây.
“Anh định thế nào?”, Ngô Bình hỏi.
Từ Quý Phi: “Nghiêm Lập Chân muốn gặp chú, cậu ta đang ở Vân Kinh rồi, có mấy cao thủ của Hình Y Giới đi cùng nữa. Có thêm người giúp rồi thì cậu ta sẽ không chịu bỏ qua đâu”.
Ngô Bình cau mày hỏi: “Anh ba có biết họ đang ở đâu không?”
Từ Quý Phi ngạc nhiên: “Chú định làm gì? Bây giờ, chú đừng lộ diện, nhanh chóng rời khỏi Vân Kinh rồi kiếm chỗ nào trốn đi đã”.
Ngô Bình hờ hững nói: “Trốn được mồng một, không trốn được ngày rằm. Anh ba, anh cứ nói cho em biết chỗ ở của họ đi”.
Từ Quý Phi trầm mặc một lát, nhưng vẫn không yên tâm, nói: “Chú đến chỗ tôi trước đi, anh đang ở sơn trang Tử Ngọc”.
Ngô Bình lập tức rời khỏi biệt thự rồi tới trang viên Tử Ngọc.
Đó là nơi mà Trác Khang chuẩn bị cho Từ Quý Phi, thường thì chỉ khi tiếp khách thì Từ Quý Phi mới tới thôi.
Lúc Ngô Bình đến thì Từ Quý Phi đã ngồi nghiêm mặt chờ ở phòng khách rồi.
“Chú ngồi đi”, Ngô Bình ngồi xuống thì người làm bưng trà lên.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Anh ba, giờ anh nói cho em biết chỗ của Nghiêm Lập Chân được chưa?”
Từ Quý Phi gật đầu: “Họ đang ở chỗ của Lý Ngư Long, anh bảo Trác Khang đi nghe ngóng thì biết họ từ huyện Minh Dương tới, chắc không tìm thấy chú nên nghĩ chú đang ở Vân Kinh”.
Ngô Bình: “Lý Ngư Long đón tiếp họ thì chắc cùng một phe rồi”.
“Ừ, lần trước chú giúp Trác Khang thẳng ở Nam Thành, Lý Ngư Long đã cho người đi điều tra về chú rồi. Vì thế, chắc chắn ông ta đã biết rõ về chú rồi nói cho đám Nghiêm Lập Chân biết”.
Ngô Bình: “Anh ba, họ có mấy người, thực lực ra sao?”
Từ Quý Phi: “Hôm qua, anh nhìn từ xa thì thấy có bốn người. Nghiêm Lập Chân đã là cao thủ luyện khí thành sức mạnh rồi, còn ba người kia một người cảnh giới Khí, một người cảnh giới Thần”.
Ngô Bình híp mắt nói: “Còn một tông sư cảnh giới Thần ư?”
Từ Quý Phi: “Anh biết người đó, là Đới Tương Đình, một người rất giỏi. Nếu anh chưa tu luyện được cách hít thở Long Tượng thì chắc cũng không đấu lại được”.
Ngô Bình: “Anh ba, Đới Tương Đình này có quan hệ gì với Nghiêm Lập Chân?”
“Thật ra không có quan hệ gì cả, thậm chí người này còn không phải người của Hình Ý Giới. Người này tiếp cận Nghiêm Lập Chân là muốn bái tông sư Hình Ý Dương Thiên Thiền làm sư phụ, vì Dương Thiên Thiền đang giữ những phương pháp hít thở mà Đới Tương Đình cần”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì Đới Tương Đình đang lấy lòng Nghiêm Lập Chân”.
Từ Quý Phi: “Cũng đúng, nếu lần này giúp Nghiêm Lập Chân trừ khử được cậu thì Dương Thiên Thiền sẽ nhận Đới Tương Đình làm đồ đệ”.
Ngô Bình trầm mặc rồi nói: “Anh ba, thế thì không trốn được đâu, để em đi tìm họ”.
Từ Quý Phi thở dài một hơi: “Ừ, đúng là không trốn được thật. Để anh đi với chú, nếu Đới Tương Đình dám ra tay thì anh sẽ ngăn cản”.
Ngô Bình thầm thấy cảm động: “Anh ba mà tham gia vụ này thì sẽ đắc tội với Hình Ý Giới và Đới Tương Đình đấy”.
Từ Quý Phi cười lạnh nói: “Anh mà sợ họ chắc? Mấy năm nữa là anh vượt xa họ rồi”.
Ông ấy đã tu luyện phương pháp hít thở Long Tượng nên tiền đồ rất rộng mở, không lâu nữa, thực lực của ông ấy sẽ vượt qua Dương Thiên Thiền và trở thành cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.
Chương 118: Tự dẫn xác tới
Ngô Bình cười nói: “Được, vậy chúng ta cùng đi. Nhưng anh ba này, anh đã chuẩn bị cách đối phó với Triền Thủ của Đới Tương Đình chưa?”
Từ Quý Phi: “Cứ dùng sức mạnh thôi, ông ta chưa mạnh bằng anh đâu”.
Ngô Bình nói: “Triền Thủ thuộc loại hình kỹ năng, em có một bộ tâm pháp tên là Giáng Lực Quyết, giờ em sẽ truyền cho anh”.
Từ Quý Phi sáng mắt lên nói: “Hả? Giáng Lực Quyết ư?”
Ngô Bình nhanh chóng truyền thụ tâm pháp ấy cho Từ Quý Phi. Môn tâm pháp này chủ yếu dạy cho người luyện cách thi triển các kỹ năng về sức lực, tuy chỉ có mấy trăm chữ, nhưng rất tuyệt diệu.
Từ Quý Phi là tông sư cảnh giới Thần nên chỉ đọc một lần đã lĩnh ngộ được 30 phần trăm, đọc thêm lần nữa thì ông ấy cảm thấy rất khó tin và bắt đầu nắm bắt được vấn đề.
Ông ấy lập tức tỉ thí với Ngô Bình để nghiệm chứng thủ pháp của Giáng Lực Quyết. Hai người đánh qua đánh lại khoảng chục phút, Từ Quý Phi đã lĩnh ngộ được nhiều. Ngô Bình cũng có khá nhiều thu hoạch, anh chưa từng luyện môn tâm pháp này bao giờ, nhưng được giao thủ với tông sư cảnh giới Thần như Từ Quý Phi nên đương nhiên cũng có lĩnh ngộ rõ rệt.
Thấy hòm hòm rồi, hai người mới ngồi xuống rồi tới câu lạc bộ Phi Long của Lý Ngư Long.
Đây là một câu lạc bộ tư nhân ở Thành Bắc, chủ là Lý Ngư Long, nơi này rộng cả chục mẫu.
Lúc này, đang có cả đám người ngồi ở đây, trong số đó có một người thanh niên mặt vuông chữ điền đang ngồi vắt vẻo với vẻ ngông cuồng.
Một người đàn ông trung niên ngồi cạnh đó cười nói: “Nghiêm sư đệ, tên đó đang ở Vân Kinh thì không chạy thoát được đâu”.
Lý Ngư Long nói: “Tôi đã tìm hiểu về Ngô Bình này, cậu ta khá thân với Trác Khang và Từ Quý Phi. Tôi lo cậu Nghiêm mà động vào Ngô Bình thì Từ Quý Phi sẽ tham gia vào vụ này đấy”.
Người thanh niên híp mắt lại, anh ta chính là Nghiêm Lập Chân - đồ đệ của tông sư Dương Thiên Thiền của Hình Ý Tông: “Ngô Bình đã đánh chết sư huynh của tôi, tôi tìm nó để trả thù, nếu Từ Quý Phi dám đứng về phe nó thì sẽ đối đầu với Hình Ý Môn”.
Người đàn ông cười lạnh nói: “Nếu Từ Quý Phi dám nhúng tay vào vụ này thì Đới Tương Đình tôi cũng sẽ ra tay”.
Đúng lúc này, có người đi vào nói: “Ông chủ, có hai người tới tự xưng là Ngô Bình và Từ Quý Phi, họ muốn gặp cậu Nghiêm”.
Nghiêm Lập Chân đứng bật dậy rồi lạnh mặt nói: “To gan gớm, dám tự mò tới cơ à, cho họ vào”.
Ngô Bình và Từ Quý Phi sóng vai đi vào câu lạc bộ, chưa đi vào cửa thì họ đã nhìn thấy đám người bên trong rồi.
Một người trong số đó đi nhanh về phía họ, đó chính là Đới Tương Đình, ông ta cười nói: “Ông ba, lâu rồi không gặp”.
Từ Quý Phi lạnh lùng nhìn Đới Tương Đình rồi nói: “Họ Đới kia, tốt nhất ông đừng có xía vào chuyện hôm nay”.
“Thế à? Nhưng tôi cứ xen vào thì sao?”, Đới Tương Đình lạnh giọng nói.
Hai người đứng yên bất động rồi nhìn nhau chằm chằm.
Ngô Bình vẫn bước tiếp lên phía trước rồi hỏi: “Ai là Nghiêm Lập Chân?”
Nghiêm Lập Chân lạnh lùng nói: “Là tôi, cậu tự dẫn xác tới, tốt rồi!”
Ngô Bình nhìn Nghiêm Lập Chân, quả nhiên anh ta đã ở cảnh giới luyện khí thành sức mạnh, hơn nữa còn khá trẻ.
“Nghe nói anh đang tìm tôi”.
Nghiêm Lập Chân cười lạnh nói: “Đúng vậy, cậu đã giết sư huynh của tôi nên tôi phải xử cậu để trả thù cho sư huynh”.
Ngô Bình: “Lưu Trực Hưng đã nhận tiền của nhà họ Cung để giết tôi, nhưng lại bị tôi giết, anh ta chết vẫn chưa hết tội”.
Nghiêm Lập Chân lạnh giọng nói: “Tôi không cần biết lý do là gì, tôi chỉ quan tâm đến kết quả thôi”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Vậy là anh vẫn quyết ra tay đúng không?”
Nghiêm Lập Chân kiêu ngạo nói: “Nếu cậu sợ thì quỳ xuống, chờ chết đi”.
Ngô Bình thở dài một hơi: “Tôi đã giết Lưu Trực Hưng, giờ anh lại xuất hiện, vậy nếu hôm nay tôi tiễn anh đi luôn thì Dương Thiên Thiền có tới nữa không?”
Nghiêm Lập Chân bừng lửa giận: “Láo lếu! Ai cho cậu dám nhắc đến sư phụ của tôi hả?”
Dứt lời, anh ta lập tức ra tay, cánh tay dài vươn ra như một con rồng về phía Ngô Bình nhanh như điện. Cùng lúc đó, môt luồng sức mạnh màu xanh toả ra xung quanh người anh ta với khí thế bức người.
Ngô Bình lách người sang một bên rồi bắn năm chỉ phong ra, đồng thời tấn công phía dưới sườn của Nghiêm Lập Chân. Đó là vị trí của huyệt Tráo Môn. Anh ta vừa ra tay thì Ngô Bình đã điểm vào huyệt đó rồi.
Nghiêm Lập Chân cảm thấy sườn mình đau nhói, sức mạnh toàn thân như tan biến, anh ta vô cùng hoang mang nên vô thức lùi lại.
Ngô Bình tiếp tục tấn công, lần này anh thi triển Kim Cương Ấn của Kim Cương Chỉ. Nghiêm Lập Chân giơ tay chống trả theo bản năng, nhưng vừa vận chân khí một cái thì thấy không được, trái lại chỗ sườn càng đau thêm.
Uỳnh!
Ngô Bình điểm vào lòng bàn tay của Nghiêm Lập Chân, một luồng chân khí mạnh mẽ đã xuyên vào cơ thể của anh ta rồi xâm nhập vào kinh mạch tới lục phủ ngũ tạng.
Nghiêm Lập Chân hộc ra một ngụm máu tươi rồi bay đi, mặt trắng như tờ giấy.
Hai người khác thấy thế thì hoảng hốt rồi lao lên tấn công Ngô Bình. Anh hô lên rồi thi triển Song Long Chiến Thiên của Ngũ Long Thánh Quyền để đánh trả họ.
Hai người đó đều có tu vi đại chu thiên nên có thực lực kém xa Ngô Bình, cả hai lập tức hộc máu rồi lùi lại, nửa thân dưới đã tê liệt.
Đới Tương Đình ở bên ngoài thì hoảng hồn, ông ta đang giao thủ với Từ Quý Phi thì chợt khựng lại, định quay về ứng cứu. Song, Từ Quý Phi đang đứng trước mặt ông ta đã nhân cơ hội đó để ra đòn quyết định.
Ông ấy dồn chân khí ở quanh người vào một quyền vang lên tiếng như rồng ngâm.
Đới Tương Đình giật mình, tung hai quyền lên che chắn.
Ầm!
Nhưng trong một giây phút ngắn ngủi, khí thế, thời cơ và ý chí của Từ Quý Phi đã thắng Đới Tương Đình. Ông ta chỉ thấy một luồng sức mạnh to lớn ập tới, người bị đánh bay cả chục mét rồi đập mạnh lún cả tường, làm bụi bay mù mịt.
Huyết khí của Đới Tương Đình cuộn trào, chân khí rời rạc, ông ta vừa định tập trung chân khí lại thì Từ Quý Phi đã lao tới tấn công tiếp.
Cực chẳng đã, Đới Tương Đình đành giơ hai tay lên thi triển Triền Thủ.
Rắc!
Ông ta cố vận chuyển một phần chân khí thì thấy tay mình đau nhức, vì lực yếu nên chiêu thực bị phá dễ dàng, xương tay ông ta gãy vụn rồi cả người ngã lăn xuống đất, ngay sau đó đã có một bàn tay chống lên ngực ông ta.
Đới Tương Đình vã mồ hôi rồi run giọng nói: “Ông ba, xin tha mạng”.
Từ Quý Phi cười lạnh nói: “Không nịnh bợ Nghiêm Lập Chân nữa à?”
Đới Tương Đình cười khổ nói: “Ông ba đừng sỉ nhục tôi nữa, tôi nhận thua”.
Từ Quý Phi thu tay về rồi nói: “Nể tình ông là con cả của ông cụ Đới nên hôm nay tôi tha. Nếu ông không phục thì có thể tới tìm tôi báo thù bất cứ lúc nào”.
Đới Tương Đình liên tục nói không dám với vẻ chán nản, trận giao đấu này là một sự đả kích to lớn với ông ta, thậm chí còn khiến ông ta bị ám ảnh, ảnh hưởng tới ý chí luyện võ.
Từ Quý Phi đi vào phòng thì thấy nhóm Nghiêm Lập Chân đang bị thương nằm dưới đất.
Ngô Bình đi tới cạnh Nghiêm Lập Chân rồi nhấc chân đạp vào mặt anh ta, anh hơi dùng sức một chút là Nghiêm Lập Chân kêu oai oái.
“Theo logic của anh thì anh chỉ quan tâm đến kết quả thôi đúng không, vậy giờ tôi có thể đánh chết anh được rồi”, Ngô Bình lạnh giọng nói.
Nghiêm Lập Chân sợ mất mật, anh ta đi theo Dương Thiên Thiền học võ từ nhỏ, vì có tư chất hơn người nên luôn rất thuận lợi, ai trong giang hồ cũng phải khen ngợi nên anh ta rất đắc ý.
Hôm nay bị Ngô Bình đánh bại, khiến anh ta thấy rất suy sụp, nhất thời không thể chấp nhận nổi. Giờ bị Ngô Bình đạp vào mặt thế này, anh ta càng thấy nhục nhã hơn nên đã phát điên.
Chương 119: Giết cả nhà tôi?
Nhưng dù Nghiêm Lập Chân có tức giận hay không cam tâm đến mấy thì cũng không thay đổi được gì cả, sự thật là anh ta đã thua Ngô Bình.
“Anh không nói gì là muốn tôi giết anh đúng không?”, Ngô Bình lạnh giọng hỏi.
Nghiêm Lập Chân nghiêm giọng nói: “Ngô Bình, tao sẽ giết mày, giết cả nhà mày”.
Rắc!
Ngô Bình nhấc chân lên rồi giẫm xuống đầu gối phải của Nghiêm Lập Chân rồi bừng sát ý nói: “Giết cả nhà tôi ư?”
Rắc!
Anh lại đạp tiếp vào gối trái của Nghiêm Lập Chân.
Mắt Nghiêm Lập Chân đờ ra rồi nhắm tịt.
Ngô Bình ngoái lại nhìn hai cao thủ Hình Y đang bị thương khác rồi hỏi: “Hai người có quan hệ thế nào với Nghiêm Lập Chân?”
Hai người đó hoảng sợ vì tưởng Ngô Bình định phế mình nên vội đáp: “Chúng tôi đều là đệ tử của Hình Ý Môn”.
Ngô Bình cười lạnh rồi lại nhìn sang Lý Ngư Long.
Lúc này, trán ông ta đã mướt mồ hôi, Ngô Bình mạnh hơn ông ta tưởng rất nhiều, nhóm cao thủ như Nghiêm Lập Chân cũng bại dưới tay anh thì sao ông ta đọ lại được đây.
Lý Ngư Long cố mỉm cười nói: “Cậu Ngô”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Nghiêm Lập Chân chạy đến chỗ ông, nghe vẻ trùng hợp quá nhỉ? Ông định thế nào? Tiếp tay cho anh ta để trừ khử tôi à?”
“Không không”, Lý Ngư Long hoảng sợ rồi liên tục xua tay: “Tôi chỉ quen Đới Tương Đình thôi, ông ta cần một chỗ ở tạm nên tôi mới bảo họ đến câu lạc bộ Phi Long”.
“Thật không?”, Ngô Bình tiến đến gần làm Lý Ngư Long sợ hãi lùi lại.
Ngô Bình cau mày: “Ông lại đây”.
Nhưng Lý Ngư Long lại lùi thêm một bước rồi nói: “Cậu Ngô, chuyện hôm nay là tôi sai, xin cậu giơ cao đánh khẽ, tôi…”
“Nếu tôi muốn giết ông thì ông nghĩ mình có trốn được không?”, Ngô Bình lạnh giọng nói: “Dù cho ông cũng là cao thủ cảnh giới Khí đi nữa”.
Lý Ngư Long chợt dừng bước, sau đó ông ta chợt ưỡn ngực nói: “Cậu Ngô thật tinh mắt, vậy mà cũng nhìn ra được tu vi của tôi”.
Ngô Bình hừ nói: “Ông thích che giấu tu vi lắm đúng không? Không cần phiền phức vậy đâu, để tôi giúp”.
Vù!
Ngô Bình thi triển Kim Cương Long Trảo Thủ rồi tùm lấy vai của Lý Ngư Long, ông ta hét lên rồi nhanh chóng lùi lại, nhưng vẫn không thoát được khỏi cánh tay dài của Ngô Bình.
Một cơn đau thấu xương truyền tới, vai ông ta đã bị bóp nát, Lý Ngư Long gào thét rồi ngã xuống đất.
Ngô Bình liên tục bắn chỉ phong ra vào đan điền và các huyệt đạo khác của Lý Ngư Long.
Lý Ngư Long thấy người mình mềm nhũn, một luồng khí nóng từ lòng bàn chân lan đến tim, ông ta tái mặt hét lên: “Cậu dám phế tu vi của tôi, a…”
Lý Ngư Long nhảy bổ về phía Ngô Bình như đã phát điên, nhưng ông ta vừa nhảy lên thì đã thấy hai chân mình mềm nhũn rồi ngã bụp xuống đất.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Cảm giác thế nào?”
Lý Ngư Long thều thào hỏi: “Tại sao cậu lại phế tu vi của tôi?”
“Hôm nay, ông định mượn tay Nghiêm Lập Chân để xử lý tôi rồi lấy đó để đả kích Trác Khang đúng không?”
Lý Ngư Long căm hận nhìn anh nói: “Thế thì sao? Hôm đó, nếu không tại cậu thì Nam Thành đã là của tôi rồi”.
Ngô Bình nói gằn từng chữ: “Vì thế tôi mới phế tu vi của ông, nếu ông còn chọc đến tôi nữa thì tôi sẽ giết ông luôn”.
Lửa giận trong lòng Lý Ngư Long lập tức tắt ngúm, thay vào đó là một nỗi sợ hãi đến tột cùng, ông ta run rẩy nói: “Tôi cho ông chủ Niên chống lưng, ông ấy sẽ không tha cho cậu đâu”.
“Ông đánh giá mình hơi cao rồi đấy!”, Từ Quý Phi lạnh lùng nói: “Nếu ông chết thì ông chủ Niên sẽ tìm người khác thay thế ngay thôi”.
Nói rồi, ông ấy nhìn sang Ngô Bình: “Chú giết quách ông ta đi cho gọn”.
Ngô Bình xua tay: “Cho ông ta một cơ hội đã anh”.
Lúc này, Nghiêm Lập Chân đang dần tỉnh lại. Anh ta mở mắt rồi gào thét đau đớn vì đầu gối và hai chân đã bị phế hoàn toàn.
“Nghiêm Lập Chân, thấy sao? Giờ còn muốn giết cả nhà tôi nữa không?”, Ngô Bình lạnh giọng hỏi.
Nghiêm Lập Chân hét lên: “Họ Ngô kia, sư phụ tao sẽ không tha cho mày đâu, nhất định người sẽ trả thù cho tao”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Thế à? Để tôi xem sư phụ anh có cứu được anh không”.
Dứt lời, anh ra tay nhanh như điện điểm hơn ba mươi cái vào người Nghiêm Lập Chân. Lần này, anh đã hạ một đòn ám thủ cực mạnh là Ngũ Âm Tuyệt Sinh Thủ vào người anh ta.
Ai bị trúng đòn này thì cứ một tiếng lại bị đau mười phút, cơn đau ngày càng tăng, cuối cùng sẽ chết vì quá đau đớn.
Sau khi trúng đòn, Nghiêm Lập Chân đau đớn gào thét rồi ngất xỉu.
Ngô Bình nói với hai đệ tử của Hình Ý Môn: “Dẫn anh ta đi đi, mang về xem Dương Thiên Thiền có cứu được không”.
Hai người kia không dám ho he một câu rồi khiêng Nghiêm Lập Chân đi ngay.
Bọn họ vừa đi thì Từ Quý Phi nói: “Chú làm vậy chỉ e sẽ chọc giận Dương Thiên Thiền đấy, ông ta hơn trăm tuổi rồi, con cháu cả đống, chỉ sợ…”
Ngô Bình cười nói: “Nếu ông ta nghiên cứu kỹ về kỹ thuật của em thì sẽ đích thân tới xin em”.
Từ Quý Phi ngạc nhiên hỏi: “Đến tận nhà xin chú ư?”
Ngô Bình: “Em sẽ giải thích chuyện này với anh sau”.
Sau đó, anh lại nhìn Lý Ngư Long rồi hỏi: “Ông có phục không?”
Lý Ngư Long thầm thấy rất tủi nhục và oán hận, nhưng không dám tỏ thái độ, mà chỉ run rẩy nói: “Tôi có”.
“Tốt, chứng tỏ ông vẫn còn thông minh”, nói rồi, Ngô Bình gọi Từ Quý Phi cùng rời khỏi câu lạc bộ.
Rời khỏi câu lạc bộ rồi, Từ Quý Phi nói: “Hôm nay chúng ta đã động vào Lý Ngư Long, khéo người chống lưng cho ông ta sẽ ghi hận rồi gây khó dễ cho chú tư nhà anh”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh sắp xếp cho em gặp chủ tịch tỉnh một lúc nhé”.
Từ Quý Phi sáng mắt lên: “Ý của chú là?”
Ngô Bình: “Em đã nhìn thấy ông ấy mấy lần trên ti vi, ông ấy cũng đang có bệnh đấy”.
Từ Quý Phi tò mò hỏi: “Chú nhìn trên ti vi mà cũng biết ư?”
Ngô Bình: “Giờ ông ấy đang rất đau đớn, nếu em có thể chữa khỏi bệnh cho ông ấy thì sẽ giúp ích cho ông tư nhà anh”.
Từ Quý Phi gật đầu: “Được, lát anh sẽ bảo chú tư sắp xếp ngay”.
Ngô Bình về nhà thì thấy Lâm Băng Tiên đã thay lễ phục để đi dự tiệc tốt nghiệp rồi, cô ấy còn đeo thêm một chiếc vòng cổ.
Ngô Bình đờ đẫn trước vóc dáng hoàn hảo của cô ấy, ánh sáng mắt lên nói: “Băng Tiên, cô đẹp quá!”
Lâm Băng Tiên hơi xấu hổ: “Thật không ạ? Bộ này em mua từ thời còn đi học, giờ hơi chật rồi nhưng em vẫn mặc tạm”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Vậy sao được, để tôi đi chọn cho cô mấy bộ đồ”.
Lâm Băng Tiên vội vàng xua tay: “Không không, anh Ngô, anh đã tốn nhiều tiền cho em rồi, lần này không cần nữa đâu ạ”.
Ngô Bình cười nói: “Lo gì, bao giờ cô thành ngôi sao nổi tiếng thì trả tôi cũng được”.
Sau đó, anh quả quyết kéo cô ấy ra ngoài.
Các cửa hàng xa xỉ phầm của Đinh Vi có mặt trên các tỉnh thành của cả nước, ở Vân Kinh cũng có vài cửa tiệm từ quần áo, túi xách, đến trang sức, nói chúng đủ cả.
Ngô Bình bảo Cương Tử lái xe đến đường Thanh Vũ xa hoa nhất của Vân Kinh, con đường này đầy những cửa hàng đồ hiệu, có thể coi là con phố đắt giá nhất của thành phố.
Ngô Bình nhớ gần đây có khá nhiều các cửa hàng xa xỉ phẩm của Đinh Vi, anh đang giữ một chiếc thẻ VIP, cũng đến lúc dùng tới rồi.
Bọn họ đi vào cửa hàng đầu tiên là DIOR, chủ yếu bán trang phục, nước hoa và trang sức.
Chưa vào, Lâm Băng Tiên đã hoảng lên nói: “Anh Ngô, đồ ở đây đắt lắm, chúng ta sang cửa hàng khác đi”.
Mấy cô bạn học nhà giàu của Lâm Băng Tiên khá thích đồ của nhãn hiệu này, nhưng đồ ở đây đều có giá cả chục nghìn, Lâm Băng Tiên thấy như vậy là quá đắt.
Ngô Bình nói: “Đến rồi thì cứ vào xem đã”.
Chương 120: Ánh hào quang của Lâm Băng Tiên
Ngô Bình kéo Lâm Băng Tiên vào cửa hàng, nhân viên bán hàng lịch sự chào cúi chào rồi hỏi họ cần gì.
Ngô Bình: “Chọ cho tôi một bộ đi dự tiệc tối, với trang sức đi kèm”.
Cô nhân viên cười đáp: “Anh chị đến thật đúng lúc, cửa hàng vừa về hàng mới, anh chị có muốn xem không ạ?”
Ngô Bình: “Có!”
Hai người đi tới các kệ hàng thì thấy có rất nhiều quần áo đẹp với đủ mẫu mã, Ngô Bình không rảnh chuyện này lắm nên để Lâm Băng Tiên tự chọn.
Đúng lúc này, một cô gái khoác tay một người đàn ông đầu trọc đi vào. Người đàn ông chừng hơn 30 tuổi, anh ta mặc áo cộc tay hoa nhí, đi dép lê, còn cô gái thì chạc tuổi Lâm Băng Tiên, trang điểm tinh tế, vóc dáng khá nuột, nhưng không đẹp bằng Lâm Băng Tiên.
Cô gái vừa vào cửa hàng đã nhìn thấy Lâm Băng Tiên rồi ngẩn ra, sau đó lại liếc nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình không quá để tâm đến quần áo nên chỉ mặc đồ của các hãng bình dân, vì vậy không có cảm giác cao quý.
Cô gái nhếch mép với vẻ trào phúng rồi nói: “Hoa khôi của nhạc viên ta đây mà, Lâm Băng Tiên, cô cũng đến đây mua đồ à?”
Nhìn thấy cô gái đó, Lâm Băng Tiên hơi biến sắc mặt, cô cúi đầu nói: “Tôi chỉ xem linh tinh thôi”.
“Xem linh tinh?”, cô gái gật đầu: “Cũng đúng, nghèo như cô thì mua sao nổi, cố mà xem đi”.
Ngô Bình cau mày, cảm thấy cô gái này rất mất lịch sự.
Anh lạnh giọng nói: “Cô ăn nói cho cẩn thận”.
Tên đầu trọc đi cùng cô gái đó trợn mắt lên: “Thằng kia, mày đang nói chuyện với ai thể hả? Doạ em yêu của tao sợ là tao xử mày đó”.
Cô gái thì chua ngoa, người đàn ông cũng chẳng ra gì, đúng là hợp nhau. Ngô Bình lạnh mặt nói: “Thế à? Vừa mở miệng đã đòi xử với lý, anh tưởng mình là ai hả?”
“Tao sợ nói ra mày lại sợ chết khiếp đấy”, người đàn ông cười lạnh nói: “Đại cao Thuỷ Ngưu của tao là đàn em của ông Trác, mày có biết ông Trác không? Ông vua của thế giới ngầm ở Vân Kinh đấy”.
Ngô Bình mặc kệ anh ta rồi chỉ vào một bộ váy dạ hồi mà anh thấy khá ưng: “Lấy cho tôi bộ này”.
Cô nhân viên cười cười nói: “Anh tinh mắt quá, đây là bộ váy dạ hội cổ điển được làm lại, tên là Hoa Hồng, cả cửa hành chỉ có đúng một bộ duy nhất”.
Bộ váy màu hồng này để hở một bên vai, trông nhã nhặn mà vẫn phóng khoáng, hơn nữa rất hợp với dánh người của Lâm Băng Tiên.
Cô gái kia cười lạnh nói: “Hai người toàn mặc đồ rẻ tiền mà cũng đòi mua một chiếc váy dạ hội những mấy chục nghìn à? Đừng làm mình mất mặt nữa, mau tránh ra”.
Cô ta bước tới kệ treo đồ rồi nhìn chiếc váy đó, sau đó kéo tay người đàn ông, nũng nịu: “Anh Bằng, em thích chiếc này, anh mua cho em nhé?”
Người đàn ông được gọi là anh Bằng cười lớn rồi liếc nhìn giá tiền, 10 triệu!
Anh ta ho khan một tiếng rồi nói: “Cưng à, chiếc váy này không hợp với em đâu, em chọn cái khác đi”.
Cô ta lập tức chu mỏ lên: “Không, em thích chiếc này cơ, thích lắm ấy”.
Ngô Bình mặc kệ họ rồi nói với nhân viên: “Gói lại cho tôi”.
Anh Bằng thấy bị mất mặt nên nổi đoá: “Thằng kia, mày ngứa đòn hả?”
“Biến, đừng lởn vởn trước mặt tôi”, Ngô Bình hờ hững nói, anh đã mất kiên nhẫn.
Anh Bằng nổi điên rồi quát: “Mẹ kiếp, mày chán sống rồi hả!”
Anh ta xông lên rồi giơ tay định đánh Ngô Bình. Nhưng Ngô Bình chỉ vung tay lên một cái, anh Bằng đứng cách đó hơn một mét đã kêu lên đau đớn rồi ngã nhào.
Anh ta tái mặt rồi run rẩy, sau đó hoảng sợ nhìn Ngô Bình, đây là thủ đoạn gì vậy? Ma pháp ư?
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Biết điều chút đi!”
Anh Bằng nghiến răng rồi căm hận nói: “Mày cứ chờ đấy, tao sẽ gọi đại ca đến, anh ấy là cao thủ, mày chết chắc rồi!”
Ngô Bình nói: “Cứ việc!”
Cô gái sợ hãi đỡ anh Bằng dậy, nhưng cố thế nào cũng không được, còn anh Bằng thì lấy điện thoại ra gọi cứu viện.
Cô nhân viên thoáng ngạc nhiên, vội vàng lấy chiếc váy ra cho Lâm Băng Tiên thay.
Khi Lâm Băng Tiên thay đồ xong rồi xuất hiện trước mặt Ngô Bình, mắt anh sáng bừng.
Lúc này, trông cô ấy như một đoá hồng diễm lệ, đẹp đến mức ma mị, khí chất cũng cao quý, nhất là đôi chân nuột nà khiến Ngô Bình không thể rời mắt đi được, trong phút chốc, anh chỉ muốn đè cô ấy xuống dưới thân.
Ngô Bình gật gù nói: “Được đấy, rất đẹp, lấy bộ này đi, gói lại giúp chúng tôi”.
Cô nhân viên cười hỏi: “Anh thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ?”
Ngô Bình lấy chiếc thẻ bạch kim ra rồi nói: “Dùng thẻ này”.
Trông thấy chiếc thẻ đó, cô nhân viên ngẩn người rồi hỏi: “Anh ơi, đây là thẻ tín dụng ạ?”
Ngô Bình nói: “Đây là thẻ VIP của cửa hàng các cô chứ?”
Cô nhân viên lắc đầu: “Xin lỗi anh, nhưng chỗ chúng tôi không có loại thẻ này, chắc anh nhầm với cửa hàng khác rồi ạ”.
Ngô Bình ngạc nhiên, cô nhân viên không biết thẻ này ư?
Cô gái kia lập tức tìm được cớ để châm chọc Ngô Bình: “Không có tiền còn ra vẻ, gói vào nữa chứ, anh có mua nổi không? Đã nghèo còn sĩ”.
Anh Bằng đang nằm dưới đất cũng cười phá lên: “Đến đây giả vờ làm người có tiền, giờ lòi đuôi chuột rồi!”
Dứt lời, anh ta nhìn chòng chọc vào Lâm Băng Tiên, phải công nhận là cô ấy đẹp hơn bạn gái anh ta, nhất là vóc dáng hoàn hảo ấy cũng bỏ xa cô gái kia, khiến đàn ông không thể rời mắt.
Chuyện ở đây đã đánh động tới một người phụ nữ trung niên, bà ấy vội vàng chạy tới rồi hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Cô nhân viên đưa chiếc thẻ ra nói: “Quản lý, anh này nói đây là thẻ VIP, nhưng hình như chúng ta có phát hành loại thẻ này đâu ạ?”
Quản lý nhìn thấy chiếc thẻ bạch kim ấy thì tái mặt, bà ấy giật lấy chiếc thẻ rồi lật qua lật lại xem ròi chợt khom người với Ngô Bình: “Xin lỗi cậu, cô nhân viên này mới đi làm nên không biết thẻ này, tôi thay mặt cửa hàng xin lỗi cậu!”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Không sao, quẹt thẻ đi”.
Quản lý dè dặt đi tới quầy thu ngân rồi quẹt thẻ, màn hình lập tức hiển thị một dãy số.
Cô nhân viên thấy thế thì hơi ngạc nhiên rồi nhìn qua, sau khi thấy số dư trong thẻ là một dãy số dài, cô ấy nhẩm đếm thì thấy có hẳn 100 triệu.
Quẹt thẻ xong, quản lý trả thẻ cho Ngô Bình bằng hai tay: “Cậu còn mua gì nữa không ạ?”
Ngô Bình liếc nhìn một vòng rồi nói: “Thôi, chúng tôi đến chỗ khác xem đã”.
Anh Bằng nói: “Thằng kia, có giỏi thì đừng chạy!”
Cô gái kia cũng gào lên: “Đúng đấy, anh đánh bạn trai tôi bị thương rồi định chuồn à!”
Ngô Bình hỏi Lâm Băng Tiên: “Băng Tiên, cô quen cô ta à?”
Lâm Băng Tiên nhỏ giọng đáp: “Cô ấy ở khoa em, tên là Vương Phân Phân. Vì nhà em khó khăn nên cô ấy hay hùa với những người khác trêu chọc em”.
Đúng lúc này, chợt có một đám người xông vào, người đi đầu hơn 40 tuổi, trên mặt có vết sẹo, gã lạnh lùng hỏi anh Bằng ở dưới đất: “La Bằng, người đâu?”
La Bằng chỉ vào Ngô Bình: “Đại ca, thằng này biết võ đấy, nó đánh em đây này, còn bạn gái…”
La Bằng chưa nói hết câu thì chợt im bặt, vì anh ta phát hiện mặt đại ca mình trắng bệch như đang rất sợ hãi. Vẻ mặt này anh ta từng thấy một lần, đó là khi ông Trác nổi giện rồi mắng đại ca anh ta.
La Bằng hoảng sợ nhìn Ngô Bình rồi lập tức có một dự cảm không lành, lẽ nào…