Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2536: Xâm nhập Thiên Bia, ngưng tụ Võ Cốt

Ngô Bình mở tấm vải đỏ trên bia đồng ra, trên đó khắc hàng trăm phù văn trông rất kỳ lạ, nếu lấy bừa một trong những phù văn này ra, không ai có thể hiểu được ý nghĩa của nó. Nhưng những phù văn nhìn có vẻ lộn xộn này được xếp chung với nhau, dường như ẩn chứa điều bí ẩn nào đó.

“Tấm bia này ẩn chứa võ học vô thượng thật sao?”, Ngô Bình cảm thấy ngờ vực, nhìn chằm chằm những phù văn này suy ngẫm.

Từng giây từng phút trôi qua, một tiếng sau, cậu vẫn không thu hoạch được gì, thế là đi đến trước tấm bia đồng, sờ lên phù văn trên đó. Khi tay cậu chạm vào những phù văn này, cậu lại có cảm giác kỳ lạ.

Phù văn truyền đến chút rung động nhẹ, cảm nhận được rung động này, đầu ngón tay cậu cũng chấn động, cho đến khi chấn động ở hai đầu đồng điệu. Lúc này cậu cảm nhận được một nguồn sức mạnh huyền diệu hội tụ lại nơi nào đó trên người cậu.

Chẳng mấy chốc vị trí nào đó trong người cậu xuất hiện một phù văn kỳ lạ, phù văn này giống hệt với phù văn trên tấm bia đồng.

Khi phù văn hiện ra đầy đủ, cảnh tượng đáng kinh ngạc xuất hiện, phù văn trên tấm bia đồng bỗng chốc biến mất để lại một khoảng trống.

Ngô Bình trầm ngâm suy nghĩ, lần lượt đặt ngón tay lên từng phù văn, kết quả đều như nhau, những phù văn này lần lượt đi vào trong người cậu, sau đó phù văn trên tấm bia lập tức biến mất.

Sau khi số phù văn trong người tăng lên, Ngô Bình cảm thấy chúng dần kết nối thành một thể thông qua cơ thể và tinh thần của cậu. Nhưng phù văn có yêu cầu cực cao về thể chất và tinh thần, sau khi hấp thụ khoảng bảy mươi phần trăm phù văn, cậu cảm nhận được chút áp lực. Sau khi hấp thụ tám mươi phần trăm phù văn, cậu cảm thấy cơ thể mình sắp đến giới hạn.

Lúc này cậu xoay ngược thiên cơ tăng sức chịu đựng của cơ thể mình lên gấp chín lần. Lúc này cậu mới cảm thấy dễ chịu hơn, tiếp tục hấp thu phù văn.

Khi phù văn cuối cùng xuất hiện trên người cậu, cả người cậu phát sáng, tất cả phù văn tạo thành một trận pháp vô song thông qua cơ thể. Nhưng bởi vì tu vi có hạn, hiện giờ trận pháp này chỉ có thể phát huy tác dụng trong phạm vi nhất định, đó là biến cơ thể của Ngô Bình thành Võ Cốt Tiên Thiên, tăng giới hạn tiềm năng và võ học của cậu lên.

Sau khi hấp thụ hết tất cả phù văn, Ngô Bình đứng đó cảm nhận nó một lúc rồi mới quay trở lại ký túc xá của nhà máy. Lúc này các nhân viên y tế và nhân viên phục vụ do Nghiêm Lãnh Thạch cử đến đều đã có mặt, những người bị thương đã được điều trị, phòng bếp phía sau cũng bắt đầu trở nên bận rộn, mùi thơm thức ăn phảng phất.

Thậm chí ở khoảng đất không cách đó không xa còn được khai thác thành một khu vui chơi cho trẻ em, bên trong có rất nhiều đồ chơi dành cho trẻ con.

Lục Tinh Sương bận rộn trước sau, chăm sóc người già, người ở thôn nhà họ Lục đều được chuyển vào chỗ ở có điều kiện tốt.

Lục Huyền Phong gọi Ngô Bình đến, ông ta bước đến hỏi: “Cậu Ngô có thu hoạch gì không?”

Ngô Bình gật đầu: “Lĩnh hội được một ít”.

Lục Huyền Phong mừng rỡ, nói: “Cậu Ngô, mời cậu đi theo tôi”.

Ông ta dẫn Ngô Bình đến một ký túc xá lớn hơn, lúc này có vài vị trưởng lão ở bên trong. Họ đều biết chuyện Lục Huyền Phong đưa Thiên Bia cho Ngô Bình, trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ chờ mong.

Lục Huyền Phong kìm chế vẻ vui mừng xuống nói: “Các vị chú bác, cậu Ngô thành công rồi”.

Ông lão bị gãy tay đó đứng lên hỏi: “Cậu Ngô, cậu lĩnh hội được bao nhiêu?”

Ngô Bình không tiện nói quá nhiều bèn nói: “Khoảng ba mươi phần trăm”.

Mọi người ngạc nhiên, sau đó là vui mừng khôn xiết, các trưởng lão trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó đều lấy một quyển sách từ trong ngực ra. Năm người lấy ra năm quyển sách nhỏ ra, mỗi quyển đều dày bằng ngón tay.

Họ đặt năm cuốn sách lên bàn, ông lão gãy tay nói: “Cậu Ngô, năm đó khi tổ tiên của tôi lấy được Thiên Bia, họ cũng lấy được năm cuốn Tuyệt Học Thần Công này. Tuyệt học này quá sâu xa, tổ tiên không thể tu luyện được, nếu không cũng chẳng rơi vào kết cục bị tịch thu tài sản. Bây giờ nếu cậu Ngô đã lĩnh hội được nội dung trên Thiên Bia thì chắc chắn cũng có thể tu luyện được năm Tuyệt Học này”.

Thật ra Ngô Bình không cần những thứ như Tuyệt Học Thần Công, dù sao cậu cũng là người tu hành, nếu cậu tùy ý tu luyện một bí thuật, bí kỹ nào thì uy lực sẽ mạnh hơn Tuyệt Học này rất nhiều. Nhưng thấy những người này mong đợi như vậy, cậu cũng chỉ có thể cầm lấy quyển sách lên, chắp tay lại nói: “Mọi người cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng luyện tập”.

Lục Huyền Phong cười nói: “Cậu Ngô, năm tuyệt học này là Tuyệt Học mạnh nhất của năm vị võ tiên đứng đầu từ xưa đến nay, cho nên người bình thường không thể tu luyện. Tu vi của cậu rất cao, chắc chắn có thể tu luyện được, mong thứ này có thể giúp được cho cậu”.

Ngô Bình nói: “Cảm ơn sự yêu mến của mọi người. Sau này chuyện của vùng đất nhà họ Lục đều là chuyện của tôi, chúng ta yên tâm nghỉ ngơi ở đây. Đợi đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ sắp xếp một nơi thích hợp cho các vị’”.

Sau đó cậu hỏi Lục Huyền Phong: “Bác Lục, có chắc sát thủ là kẻ thù của các bác không?”

Lục Huyền Phong gật đầu: “Chắc chắn là thế, mặc dù bọn tôi sống ẩn dật ở đây, nhưng mấy năm nay bọn tôi luôn bí mật điều tra tình hình của kẻ thù. Mặc dù kẻ thù chưa chết nhưng gia tộc vẫn có thế lực mạnh ở Hạ Quốc”.

“Gia tộc nào?”, cậu hỏi tiếp.

“Nhà họ Kim!”, Lục Huyền Phong nói: “Gia chủ của thế hệ này tên là Kim Linh Hoán, nhà họ Kim dựa vào cây cao bóng cả của tổ tiên mà đã trở thành gia tộc tu hành ở Hạ Quốc, trong gia tộc có rất nhiều cao thủ”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi”.

Nói chuyện với những người này một lúc, Ngô Bình đi ra ngoài tìm Nghiêm Lãnh Thạch hỏi: “Ông Nghiêm, dù sao bên này cũng không phải là địa bàn của ông, ông làm nhanh như vậy có phải là tìm nhà họ Cổ để giúp không?”

Nghiêm Lãnh Thạch gật đầu: “Đúng thế chủ nhân, tôi đã đi tìm cô Cổ”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông tạm thời ở lại đây, hôm nay tôi đến nhà họ Cổ một chuyến”.

Sau đó cậu quay về nhà họ Cổ đi gặp Cổ Kiếm Nam.

Trước đó Cổ Kiếm Nam về lại thung lũng nhưng không thấy Ngô Bình, thế là tạm thời về đây. Lúc này lại nhìn thấy cậu bèn hỏi: “Cậu Ngô, cuối cùng cậu cũng về rồi”.

Ngô Bình: “Tôi gặp được người nhà họ Âm nên ra tay dạy dỗ một phen”.

Nói đến nhà họ Âm, Cổ Kiếm Nam nói: “Nhà họ Âm từng tìm tôi để thương lượng, họ hẹn tôi ngày mai lên núi gặp mặt, có vẻ là muốn lật bài ngửa đấy”.

Ngô Bình: “Như thế cũng tốt, nói rõ ràng để người nhà họ Âm không còn hy vọng”.

Cổ Kiếm Nam: “Cậu Ngô, tôi nghe nói nhà họ Âm tìm được một trợ thủ rất mạnh, chuyện ngày mai mong cậu Ngô đi với tôi”.

Ngô Bình: “Bác Cổ yên tâm, nếu tôi đã để tâm đến chuyện này thì dĩ nhiên sẽ đi đến cùng”.

Lúc này cậu nghĩ đến loại nấm tìm được trong thung lũng bèn hỏi: “Bác Cổ, nhà họ Cổ có lò đan phải không?”

Cổ Kiếm Nam sửng sốt, sau đó suy tư một lúc rồi nói: “Tôi nhớ hình như trong đống đồ bỏ ở nhà kho có một lò luyện đan, chỉ là lò luyện đan không được dùng đến lâu rồi, cũng không biết có còn sử dụng được hay không”.

Sau đó ông ta trợn to mắt: “Cậu Ngô biết luyện đan à?”

Trong đầu cậu đã có khá nhiều kiến thức luyện đan, bây giờ tu vi cũng đã đủ, chỉ là vẫn chưa bắt tay vào làm. Giờ tìm được không ít nấm, vừa lúc có thể thử.

“Cho tôi mượn xem một chút”.

Trong một sân vườn thanh tĩnh của nhà họ Cổ, lò đan đó được người làm khiêng đến. Lò đan cao khoảng hai mét, nặng một ngàn cân.

Nhìn thấy lò đan, Ngô Bình bước đến vỗ vài cái, lại quan sát tình hình bên trong, cười nói: “Phẩm tướng của lò đan này khá tốt, hơn nữa vẫn chưa hỏng”.
Chương 2537: Lần luyện đầu tiên

Cậu rửa sạch lò luyện đan, sau khi làm ấm lò thì lấy năm loại nấm ra, cho vào trong và bắt đầu luyện chế một loại đan dược khá đơn giản.

Loại đan dược này không có tên, là loại mà cậu dựa trên dược tính của năm loại nấm nghĩ ra được, hiệu quả chắc cũng không tồi.

Mẻ đầu tiên là đan dược đã được luyện thành ngay, tổng cộng có năm viên, màu vàng óng, tỏa hương thơm ngát. Cậu uống một viên để cảm nhận hiệu quả của đan dược, một lúc sau, cậu gật đầu, lẩm bẩm: “Loại đan dược này có công dụng bổ nguyên khí, luyện hình thể, vậy gọi là Bổ Khí Luyện Hình Đan”.

Cổ Kiếm Nam luôn túc trực ở bên ngoài, nghe có tiếng động thì đẩy cửa bước vào, lúc nhìn thấy đan dược trong tay Ngô Bình, ông ta thốt lên: “Thành công rồi”.

Ngô Bình cười, nói: “Đây là Bổ Khí Luyện Hình Đan, không phải đan dược quý hiếm gì”. Cậu nói xong thì đưa qua cho Cổ Kiếm Nam.

Cổ Kiếm Nam đưa hai tay ra nhận lấy, cảm thán: “Công tử đúng là thiên tài, trong số những người tôi quen biết, cậu là người đầu tiên biết luyện đan”.

Tiếp đó, Ngô Bình lại lấy số đan dược mua được ở chợ đêm và số hàng dự trữ trước đó ra, miễn cưỡng luyện được một mẻ Thiên Tuế Đan.

Trước đây cậu đã muốn luyện loại Thiên Tuế Đan này, chỉ là mãi chưa thành công, lần này vừa hay luyện được. Thiên Tuế Đan có thể nâng cao khả năng tiềm ẩn của con người đến mức tối đa, cường hóa thể chất, kéo dài tuổi thọ. Nếu có thể luyện được thì vừa hay có thể cho bố mẹ uống, để họ có được sức khỏe tốt.

Luyện Thiên Tuế Đan cần một số dược liệu khác nữa, cậu tìm được một số nấm mới miễn cưỡng luyện được.

Lúc bắt đầu luyện đan, cậu tập trung toàn bộ tinh thần, không dám lơ là phút nào, sau gần nửa tiếng, cậu bỗ tay phải, nắp lò luyện đan văng ra, một luồng đan khí bay lên, cậu lập tức thi triển đan quyết, dùng hai tay giữ chặt lấy nó.

Đan khí bị hai tay cậu giữ chặt thì ngưng tụ thành ba viên đan dược, viên nào cũng nhỏ bằng quả nhãn, màu xanh lá, phát ra ánh sáng mờ mờ, thơm nức mũi.

Cậu quan sát đan dược, cười, nói: “Không tồi, đan dược thượng phẩm cấp bốn”.

Cậu cất đan dược vào, nghỉ ngơi một lát thì Cổ Thanh Liên tìm đến.

Cổ Thanh Liên vừa tan ca về nhà thì đã vội đến tìm Ngô Bình.

“Em trai, Từ Bảo Càn bảo chị hỏi cậu, phải chăng đã có tung tích của công pháp rồi?”

Ngô Bình nghe cô ta hỏi thì mới nhớ ra chuyện mình hứa với Từ Bảo Càn, cậu vỗ nhẹ lên đầu, nói: “Tôi quên mất, không sao, bây giờ tôi sẽ giúp ông ta sắp xếp lại, chị bảo Từ Bảo Càn trong vòng một tiếng đồng hồ phải đến đây”.

Sau đó, cậu lại tự nhốt mình trong phòng, mượn Lăng Thiên Kính sửa chữa lại công pháp mà Từ Bảo Càn tu luyện.

Sau một tiếng đồng hồ, cậu ra khỏi phòng, hỏi: “Chị, Từ Bảo Càn đã xuất phát chưa?”

Cổ Thanh Liên gật đầu: “Xuất phát rồi, mười phút nữa sẽ đến. Em trai, cậu đã xử lý xong rồi sao?”

Ngô Bình: “Ừ, tôi đã giúp ông ta sắp xếp lại công pháp, sau này ông ta tu luyện sẽ không có trở ngại gì nữa”.

Cổ Thanh Liên: “Em trai, nếu có thể giúp Từ Bảo Càn giành lại vị trí thế tử thì sẽ có lợi cho cậu, dù gì thì bây giờ ông ta cũng là người của cậu”.

Ngô Bình: “Tôi giúp ông ta nhưng chưa chắc ông ta đã thành công được, tất cả đều phải dựa vào may mắn của ông ta”.

Cổ Thanh Liên: “Phải rồi em trai, ngày mai phải giao đấu với nhà họ Âm, chị nghe bố nói cậu cũng qua đó sao?”

Ngô Bình: “Ừm, nếu tôi không đi thì e rằng nhà họ Cổ sẽ không phải là đối thủ của nhà họ Âm”.

Cổ Thanh Liên: “Nhưng nhà họ Âm đã tìm một người rất lợi hại đến, em trai, cậu nhất định phải cẩn thận đó”.

Ngô Bình nghe cô ta nói có vẻ nghiêm trọng thì hỏi: “Là ai?”

Cô ta liền nói cho Ngô Bình biết, người đó tên là Vương Liên, là một cao thủ võ học cao thâm. Ở thế giới trần tục, tu sĩ cấp thấp đều phải học võ để nhập môn, nhưng cuối cùng, phần lớn trong số họ đều vì dấn thân vào con đường tu tiên mà từ bỏ võ học.

Nhưng cũng có số ít trong những người đó không từ bỏ mà ngược lại còn nhờ vào thủ pháp tiên đạo để phát triển võ học, những người đó được gọi là Võ Tiên.

Đương nhiên, thực lực của Võ Tiên cực kỳ lớn mạnh. Ở cùng một cảnh giới, một Võ Tiên có thể đánh bại mười tu sĩ cùng cấp. Một số Võ Tiên mạnh thì còn ghê hơn, thậm chí họ có thực lực mạnh đến mức có thể giết chết được kẻ thù ở cấp cao hơn.

Ngô Bình nghĩ đến năm loại tuyệt học thần công mà mình có được thì hứng thú hỏi: “Là một Võ Tiên sao? Không tồi, ngày mai tôi sẽ đến gặp người đó thử”.

Một lúc sau, Từ Bảo Càn đến, Ngô Bình truyền thụ công pháp đã chuẩn bị cho ông ta và bảo ông ta tu luyện tại đó để cảm nhận hiệu quả.

Ngô Bình cũng không ở khôn, cậu mở quyển sổ mà nhà họ Lục đưa cho mình thì thấy tờ mở đầu viết bốn chữ lớn “Tiếp Dẫn Thần Công”.

Nói trắng ra, Tiếp Dẫn thần công này chính là mượn sức mạnh chống lại sức mạnh. Nếu như đẳng cấp cao hơn chút nữa thì có thể mượn sức mạnh của thiên địa để sử dụng.

Ngô Bình nhìn sơ qua thì biết tu luyện Tiếp Dẫn thần công rất khó, không chỉ phải có thể chất đặc biệt mà còn phải có ngộ tính cực cao.

Có điều bây giờ cậu có võ cốt nên chỉ cần tùy tiện luyện thử là đã thành công ngay.

Cổ Thanh Liên đang ở gần đó, tự dưng cậu thốt lên: “Chị, chị qua đánh tôi đi, dùng binh khí cũng được”.

Cổ Thanh Liên ngơ ngác: “Đánh cậu? Tại sao chứ?”

Ngô Bình: “Tôi kiểm chứng võ công mình vừa luyện thành thử”.

Cổ Thanh Liên gật đầu, cô ta không dám dùng kiếm, chỉ dùng nắm đấm. Cô ta đánh cậu một đấm, bàn tay phải của Ngô Bình chỉ đỡ nhẹ, một luồng sức mạnh kỳ lạ chấn động, sau đó Cổ Thanh Liên liền cảm thấy sức mạnh nắm đấm vừa rồi của mình bị dội ngược lại, cánh tay cô ta tê dại, rồi bị Ngô Bình nhẹ nhàng đẩy ra.

Cô ta tròn mắt, nói: “Đấy là võ công gì?”

Ngô Bình thấy chưa đã, nói: “Chị dùng kiếm đi, dốc hết sức tấn công tôi”.

Cổ Thanh Liên liền rút kiếm, lấy hết sức đâm về phía ngực Ngô Bình. Ngô Bình đưa tay phải ra cản từ xa, một trường lực méo mó hình thành, kiếm của Cổ Thanh Liên liền bị đẩy ra, đồng thời cô ta cũng chao đảo, ngã về phía Ngô Bình.

Ngô Bình ôm lấy eo cô ta, nhân cơ hội sờ eo rồi cười, nói: “Chị Cổ, võ công của tôi thế nào?”

Cổ Thanh Liên đỏ mặt, vừa vui vừa giận trả lời: “Tiếp tục”.

Cổ Thanh Liên thử liên tục mấy lần, nhưng dù cho dùng hết sức tấn công cũng không cách nào tiếp cận cậu, ngược lại còn bị cậu ôm mấy lần.

Đó là vì Ngô Bình không làm hại cô ta, nếu đổi lại là kẻ thù thì đã chết đến mấy lần rồi.

Đấy chỉ mới là Tiếp Dẫn thần công tầng thứ nhất, sau đó, Ngô Bình lại tiếp tục luyện tầng thứ hai. So với tầng thứ nhất là mượn lực trả lực thì hiệu quả của tầng thứ hai càng rõ ràng hơn, đó là sát thương ngược.

Người khác đánh cậu mười phần lực thì cậu có thể hóa giả ba phần, phản công năm phần và hấp thụ hai phần, việc vừa hóa giải vừa phản đòn có thể lấy yếu thắng mạnh, lấy một địch mười.

Thể chất của Ngô Bình rõ ràng là được sinh ra để học võ, cậu lại luyện thêm hai tiếng đồng hồ, hoàn thành tầng thứ hai.

Lúc này trời đã chập tối, Từ Bảo Càn cũng có động tĩnh, một luồng khí tức mạnh mẽ bộc phát, ông ta đẩy cửa bước ra.

Từ Bảo Càn vừa đột phá được một cảnh giới, vẻ mặt tràn ngập niềm vui, cúi đầu cảm tạ, nói: “Cảm ơn cậu chủ chỉ bảo”.

Ngô Bình gật đầu, nói: “Ừm, không có gì, ông tiếp tục luyện đi”.

Từ Bảo Càn: “Vâng”.

“Vừa đúng lúc, ông qua thử thần công tôi vừa luyện được đi”.

Tiếp đó, cậu để Từ Bảo Càn thay Cổ Thanh Liên, giúp cậu kiểm chứng Tiếp Dẫn thần công tầng thứ hai.

Sau khi tu luyện một tiếng đồng hồ, Từ Bảo Càn bị đánh đến mình mẩy ê ẩm, miệng sùi bọt máu thì mới được Ngô Bình cho phép nghỉ ngơi.

Sau khi thuần thục với tầng thứ hai, Ngô Bình lại tiếp tục lĩnh ngộ tầng thứ ba. Tầng ba của Tiếp Dẫn thần công không chỉ có thể mượn sức mạnh của kẻ địch, khiến đối phương bị thương mà còn có thể mượn sức mạnh của tất cả những thứ có thể dùng được xung quanh để đối phó với kẻ địch.

Điểm đặc biệt này khiến cho Tiếp Dẫn thần công tầng ba trở nên cực kỳ khó. Sách viết rằng, đến cả người sáng tạo ra Tiếp Dẫn thần công cũng phải mất thời gian rất dài mới có thể đạt đến hiệu quả lý tưởng.

Nhưng Ngô Bình có võ cốt Tiên Thiên, cậu phải thử xem mình có thể luyện được tầng ba trong thời gian ngắn hay không.
Chương 2538: Dẫn đến một tầng, dễ dàng chiến thắng

Trời vừa tờ mờ sáng, Ngô Bình dựa vào Võ Cốt Tiên Thiên và hiểu biết không biết từ đâu, cuối cùng thành công đạt đến tầng thứ ba của Tiếp Dẫn Thần Công.

Lúc này hai chân đứng trên mặt đất, cậu có thể sử dụng sức mạnh tiếp dẫn từ mặt đất, khi ở trong sông, cậu có thể mượn sức mạnh của dòng sông, tóm lại cho dù cậu ở trong khu vực nào, có thể sử dụng sức mạnh xung quanh.

Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào cơ thể cậu, ánh nắng đỏ rực giống như ngọn lửa bậc một, bao quanh cơ thể Ngô Bình, ánh nắng không biến mất mà liên tục tích tụ trên người cậu như ban đỏ. Đây chính là hiện tượng lạ ở tầng thứ ba của Tiếp Dẫn Thần Công, vì dù là ánh sáng mặt trời cũng có thể được Ngô Bình sử dụng.

Ngô Bình nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, ánh sáng bên ngoài lúc này mới biến mất.

Dùng xong bữa sáng, Cổ Kiếm Nam đến nói: “Cậu Ngô, một tiếng nữa chúng ta xuất phát”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng, hỏi: “Nhà họ Cổ có bao nhiêu người đi?”

Cổ Kiếm Nam: “Nhà họ Cổ chuẩn bị phái mười cao thủ, do tôi dẫn dắt. Đến lúc đó phải nhờ cậu Ngô giả vờ làm con cháu nhà họ Cổ rồi”.

Ngô Bình hiểu ra vấn đề, nhà họ Cổ làm thế là không muốn thân phận của cậu bị bại lộ trước, muốn chừa lại cơ hội xoay chuyển sau đó.

Cổ Thanh Liên cũng đến, cô ta nói: “Ngô Bình, tôi đi với cậu”.

Ngô Bình gật đầu, sau khi luyện Tiếp Dẫn Thần Công đến tầng thứ ba, cậu rất tự tin về thực lực của mình, có Cổ Thanh Liên đi cùng chắc chắn không có vấn đề gì.

Cổ Thanh Liên mừng rỡ, mọi người đã chuẩn bị xong, sau đó bèn lên đường đến thung lũng.

Ngọn núi trong thung lũng cách thôn nhà họ Lục không xa, tên là núi Bạch Long, trên núi có rất nhiều nham thạch trắng, từ trên cao nhìn xuống trông giống như một con rồng trắng cuộn tròn trên mặt đất, ngẩng cao đầu.

Một nhóm người đáp xuống đỉnh núi Bạch Long, sau khi đáp xuống, Ngô Bình đưa tay sờ vào mặt rồi biến thành dáng vẻ của một người khác, cậu trông khoảng hai mươi tuổi, mặt ngăm đen, miệng hơi đưa ra ngoài, mái tóc xanh, rất nổi bật trong đám đông.

Lúc này bên trên đã có không ít người nhà họ Âm tụ lại một chỗ đợi người nhà họ Cổ.

Hai bên đáp xuống phía Đông và phía Tây đỉnh núi, cách nhau mấy chục mét. Họ đều không lên tiếng chào nhau, người các bên đều thấp giọng bàn bạc.

Cổ Kiếm Nam dặn dò vài câu rồi đi sang, trầm giọng hỏi: “Hôm nay nhà họ Âm cử ai ra nói chuyện?”

Bên nhà họ Âm có chừng hai mươi người, có một người đàn ông trung niên bước ra từ trong đó, mặt đen tai ngắn, tóc xoăn, đôi mắt như chuông đồng, ông ta cao giọng nói: “Tôi là Âm Phục Hổ, đại diện cho nhà họ Âm nói chuyện với nhà họ Cổ”.

Cổ Kiếm Nam: “Tôi là Cổ Kiếm Nam, đại diện cho nhà họ Cổ nói chuyện với nhà họ Âm ông”.

Âm Phục Hổ thờ ơ nói: “Vậy thì tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, có gì nói đó. Nhà họ Âm bọn tôi chỉ một điều kiện, là nhà họ Cổ rời khỏi khu vực này, nhà họ Âm sẽ sẵn lòng trả ba mươi tỷ tệ để bồi thường”.

Cổ Kiếm Nam cười lạnh: “Ba mươi tỷ? Một ngôi mộ ít nhất cũng đáng năm trăm nghìn chứ. Các ông bán sáu mươi nghìn ngôi mộ thì đã có được ba mươi tỷ rồi, số tiền bán sau đó sẽ là lợi nhuận. Các ông nghĩ nhà họ Cổ bọn tôi sẽ đồng ý một thỏa thuận phi thực tế như vậy à?”

Âm Phục Hổ như đã biết trước được điều này, ông ta lạnh lùng nói: “Không đồng ý cũng chẳng sao, chúng ta giải quyết theo quy tắc giang hồ”.

Ông ta vung tay lên, một người thanh niên xuất hiện ở phía sau, khoảng chừng hai mươi tuổi, xuất chúng, mặt bộ đồ trắng thanh khiết, đôi mắt sáng như sao.

Âm Phục Hổ: “Đây là thế hệ trẻ của nhà họ Âm bọn tôi, Âm Giáp Phù. Nhà họ Cổ các ông cũng có thể phái một người ra đây để hai bên quyết chiến. Sau trận đấu này còn hai trận nữa, ba trận quyết đấu, chỉ cần nhà họ Cổ có thể thắng hai trận, nhà họ Âm bọn tôi sẽ lập tức rút lui, không còn ý định nào với khu đất này nữa”.

Nói rồi ông ta lại bổ sung: “Đương nhiên nếu nhà họ Cổ các ông không có cao thủ trẻ tuổi cũng có thể mời tiếp viện bên ngoài”.

Cổ Kiếm Nam không nhiều lời nói: “Được thôi, trận đầu tiên, nhà họ Cổ cũng cử ra một người”.

Sau đó ông ta xoay người nói: “Cổ Trùng Lâu, đến lượt cháu đó”.

Cái tên Cổ Trùng Lâu là do Ngô Bình vừa mới tự đặt, cậu lập tức đứng dậy, cười ngây ngô đi đến bên cạnh Cổ Kiếm Nam, trầm giọng hỏi: “Chú ba, đánh người nào ạ?”

Cổ Kiếm Nam chỉ vào Âm Giáp Phù phía đối diện nói: “Trùng Lâu, đánh bại cậu ta thì chúng ta thắng. Cháu đừng nương tay, đánh chết cũng không sao”.

“Cổ Trùng Lâu” gật mạnh một cái: “Cháu biết rồi chú ba, vậy cháu đánh chết hắn”.

Nghe thấy cuộc nói chuyện quá mức ngông cuồng, Âm Giáp Phù cười nhạo, hắn bước đến trước mấy bước, cao giọng nói: “Tên ngốc, qua đây nhận lấy cái chết này”.

“Cổ Trùng Lâu” trợn mắt nói: “Hừ, bớt khoác lác đi, tôi chỉ cần ba quyền là đánh chết anh đấy”.

Nói rồi cầu sải bước đi về phía Âm Giáp Phù, Âm Giáp Phù khẽ cười nhạo, trong mắt hắn động tác của Ngô Bình vừa ngu xuẩn vừa chậm chạp, thoạt nhìn không giống cao thủ chút nào. Thế nên lúc Ngô Bình vừa đến gần, hắn thi triển bí kỹ cực mạnh, biến thành hư ảnh đánh một quyền vào cổ cậu.

Động tác của hắn cực kỳ nhanh, người ngoài không nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy hắn như biến thành màn sương.

Ngay khi Âm Giáp Phù biến thành màn sương, “Cổ Trùng Lâu” đánh ra một quyền.

“Ầm”.

Một âm thanh cực lớn vang lên, Âm Giáp Phù bị đánh đến mức treo trên không trung. Cú đấm của “Cổ Trùng Lâu” đánh trúng vào ngực hắn.

Âm Giáp Phù trợn to mắt, bí pháp của hắn không có sơ hở nào, cậu ta đánh trúng mình bằng cách nào vậy? Hơn nữa hắn cảm thấy thực lực của đối phương cực kỳ đáng sợ, một quyền này gần như khiến hắn mất đi khả năng phản kháng.

“Anh…”

“Phụt!”

Ngô Bình thừa cơ đánh thêm một quyền khiến Âm Giáp Phù chảy máu mũi, văng ra xa, gương mặt lõm vào trong, sau đó đập mạnh cả người xuống đất.

Cậu còn muốn đánh quyền thứ ba, người nhà họ Âm vội vàng Âm Giáp Phù, họ đều nhìn ra nếu lại có thêm quyền thứ ba, Âm Giáp Phù chắc chắn sẽ chết.

Ngô Bình nhíu mày, giọng ồm ồm hỏi: “Không đánh nữa sao?”

Sắc mặt người nhà họ Âm cực kỳ khó coi, Âm Phục Hổ kiểm tra vết thương cho Âm Giáp Phù xong, tâm trạng lại càng tồi tệ, ông ta quay đầu lại trợn mắt nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình cũng trợn mắt với ông ta: “Ông không phục? Nếu không phục thì có thể đánh với tôi, tôi đánh chết cái tên khốn kiếp ông”.

Cổ Kiếm Nam mỉm cười, vẫy tay ra hiệu cho Ngô Bình quay về, sau đó lớn tiếng hỏi: “Âm Phục Hổ, nhà họ Âm các ông cứ dứt khoát nhận thua đi”.

Âm Phục Hổ bảo người đưa Âm Giáp Phù đi, ông ta trầm giọng nói: “Vội cái gì? Trận tiếp theo đây, bọn tôi sẽ thắng”.

Một người đàn ông quần áo xộc xệch, vóc dáng không cao bước ra, khoảng ba mươi tuổi, trong tay cầm một bình rượu, thi thoảng còn đổ một ly rượu vào miệng.

Gã vừa uống rượu vừa cười ẩn ý như thể đang trong trạng thái say rượu.

Âm Phục Hổ cao giọng nói: “Đây là cậu Ninh, khách quý của nhà họ Âm, ai trong nhà họ Cổ các ông dám ra ứng chiến?”

Ngô Bình lại bước ra nói: “Một việc không cần nhờ đến người thứ hai, vẫn nên để tôi giải quyết, lần này tôi sẽ ra tay nhẹ hơn”.

Âm Phục Hổ hừ một tiếng: “Được, vừa rồi cậu ra tay với Âm Giáp Phù quá nặng, trả lại cậu gấp mười lần”.

Ngô Bình bĩu môi: “Đúng là khoác lác giỏi thật”.

Âm Phục Hổ tức đến mức đau bụng nói: “Cậu Ninh, phiền cậu đừng tha cho tên này”.
Chương 2539: Ba quyền phân định thắng thua

Cậu Ninh chậm rãi bước đến, hắn giơ một ngón tay với Ngô Bình cười nói: “Này, cậu ra tay đi”.

Ngô Bình bước đến vung quyền lên đánh. Cậu Ninh này nhả ra mũi tên rượu, mũi tên rượu biến thành tên băng, đồng thời bùng lên ngọn lửa màu xanh bắn về phía ngực Ngô Bình.

“Ầm!”, cú đấm của Ngô Bình đánh trúng mũi tên băng.

Khi sức mạnh của mũi tên băng va chạm nắm đấm của Ngô Bình, ngọn lửa và băng trên đó lập tức biến mất, biến thành hơi nước rồi bốc hơi. Cùng lúc đó, nắm đấm của Ngô Bình cũng đến, mang sức mạnh của đối phương cộng với sức mạnh nắm đấm của cậu, đánh trúng vào bụng cậu Ninh.

Cậu đang sử dụng phương pháp tầng thứ nhất của Tiếp Dẫn Thần Công kết hợp với quyền pháp của mình

Cậu Ninh bị đánh văng ra xa, hắn cong người lại trượt dài trên mặt đất một đoạn, khóe miệng chảy máu.

Ngô Bình khá ngạc nhiên, mặc dù đòn tấn công của cậu không có gì đặc biệt nhưng mượn lực đánh lực, thế mà hắn chỉ bị thương nhẹ, xem ra thực lực của người này cũng không hề yếu.

Cậu Ninh lau vết máu nơi khóe miệng, trầm giọng nói: “Cũng có bản lĩnh đấy, thế mà biết mượn lực đánh lực. Ha ha, là tôi sơ suất, chuẩn bị sẵn sàng chịu đựng cơn giận của tôi đi”.

Nói xong, quanh người cậu Ninh bùng lên ngọn lửa hai màu xanh đỏ, hắn há miệng phun ra chín tia kiếm quang, đều dài ba thước, một đầu xanh một đỏ đánh về phía Ngô Bình.

Ngô Bình giơ tay ra bắt lấy, dễ dàng nắm được chín tia kiếm quang đó trong tay, đồng thời hóa giải sức mạnh của chúng. Cuối cùng cậu đánh một chưởng về phía đối phương.

Một chưởng đáng sợ lao đến, trên bàn tay vẫn còn dấu của chín tia kiếm quang tấn công vào người cậu Ninh với tốc độ nhanh hơn.

Rắc!

Cậu Ninh bị đánh cả người run lên, xương trước ngực vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng đều biến thành bụi. Lần này hắn bị thương cực kỳ nặng.

Thế nhưng không đợi cậu Ninh kịp hồi phục, Ngô Bình đã đá vào người hắn một cú khiến hắn văng ra xa mười mấy mét, văng về phía người nhà họ Âm. Người nhà họ Âm vô thức chạy đỡ, kết quả có vài người bị trúng đòn khiến cho gãy tay gãy chân, lăn lộn la hét ầm ĩ.

Ngô Bình vỗ tay, nhếch môi cười nói: “Cậu Ninh yếu quá, các người thua cả hai trận rồi, mau cút đi”.

Cổ Kiếm Nam cực kỳ đắc ý, ông ta bật cười: “Âm Phục Hổ, các ông thua rồi”.

Âm Phục Hổ nghiến răng nghiến lợi, nhưng thua tức là thua, dù nhà họ Âm có ngang ngược thế nào cũng phải tuân thủ quy tắc giang hồ, nếu không sau này không thể đứng trên giang hồ nữa.

Ông ta vung tay lên nói: “Đi thôi”.

Đi được vài bước, ông ta quay đầu lại nhìn Ngô Bình nói: “Nhà họ Âm sẽ không quên chuyện hôm nay đâu”.

Chẳng mấy chốc người nhà họ Âm rời khỏi núi Bạch Long. Sau khi họ đi, Cổ Thanh Liên vui mừng nhảy cẫng lên, ôm chặt lấy Ngô Bình rồi hôn mấy cái lên mặt cậu.

Cổ Kiếm Nam bật cười “ha ha”, nói: “Chúng ta về nhà trước”

Sau khi mọi người về đến nhà họ Cổ, Cổ Kiếm Nam nói: “Cậu Ngô, tôi đã bàn với các trưởng lão trong gia tộc về chuyện ngày hôm qua, mọi người quyết định bán Bái Sơn và khu vực xung quanh cho cậu Ngô”.

Bảy mươi ngàn tiền tiên đã là cái giá khá cao với nhà họ Cổ, hơn nữa Ngô Bình lại là người mà nhà họ Cổ muốn nịnh bợ nên rất vui vẻ đồng ý.

Ngô Bình mỉm cười nói: “Được”.

Cậu lập tức lấy bảy mươi ngàn tiền tiên ra rồi trả một lần cho nhà họ Cổ. Trước đó cậu đã tiêu diệt mấy đối thủ, lấy được tài nguyên của họ, cho nên rất thoải mái đưa bảy mươi ngàn tiền Tiên.

Nhà họ Cổ cũng đưa giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và tài sản giao cho Ngô Bình. Tất nhiên tiếp theo đó sẽ có vài thủ tục thay đổi, nhà họ Cổ sẽ thay mặt giải quyết.

Cổ Thanh Liên cười hỏi: “Em trai, mua một miếng đất lớn như thế, cậu định làm gì thế?”

Ngô Bình: “Tôi xây nhà, sau đó chuyển võ quán Liên Sơn đến đây”.

Cổ Thanh Liên: “Chuyển võ quán đến đây? Như thế có phải phiền phức quá không?”

Ngô Bình: “Không phiền gì cả, nơi này là một vùng đất có điềm báo phong thủy, cần phải trấn áp nhân khí, càng nhiều người càng tốt, hơn nữa đằng sau võ quán Liên Sơn là Liên Sơn Tông. Có nguyên nhân này, thế lực bình thường không dám làm gì đâu”.

Buổi trưa hôm đó, nhà họ Cổ làm một bữa tiệc để cảm ơn Ngô Bình hôm nay đã ra tay cứu giúp.

Uống một chút rượu, buổi chiều Ngô Bình lên đường trở về võ quán. Cậu vừa về thì biết thân phận đệ tử tinh anh của mình đã chắc chắn rồi.

Chu Kỳ Phu đưa huy hiệu đệ tử tinh anh mới cho anh. Huy hiệu đều toàn là màu vàng và màu ngọc, trên đó có phù văn kỳ lạ, độ nhận diện rất cao.

Phải biết cả Liên Sơn Tông chỉ có rất ít người là đệ tử tinh anh, Ngô Bình có thể thăng cấp nhanh như thế vô cùng hiếm có.

Các đệ tử võ quán đều đến chúc mừng, cung kính gọi Ngô Bình là “đại sư huynh”.

Sau một hồi náo nhiệt, Chu Kỳ Phu gọi Ngô Bình vào phòng, ông ta cực kỳ hài lòng cười nói: “Ngô Bình, từ nay về sau không ai có thể lay chuyển được địa vị của cậu trong Liên Sơn Tông, chẳng qua là thời gian cậu đến Liên Sơn Tông sẽ lâu một chút, nhưng không sao cả, đợi bao lâu cũng đều đáng giá, bởi vì cuối cùng cậu chắc chắn sẽ trở thành đệ tử nòng cốt”.

Ngô Bình nói: “Lão quán chủ, tôi đã từng hứa với Đông Vương sẽ đến trong quân đội của ông ấy góp chút sức lực trong kỳ nghỉ hè, trải nghiệm cuộc sống trong quân đội. Bây giờ kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, tôi không cần lên lớp nữa, tôi có thể xuất phát rồi”.

Chu Kỳ Phu nói: “Ừ, tiếp xúc với hoàng tộc ở thế tục cũng không có hại gì với cháu, đi đi”.

Thế là Ngô Bình gọi Tần Cự Phong đến, bảo anh ta liên lạc với Đông Vương. Đông Vương nhanh chóng trả lời lại, nói cậu có thể đến bất cứ lúc nào.

Ngô Bình đáp lại ngày mốt sẽ đến quân doanh Đông Vương điểm danh, còn Tần Cự Phong sẽ đi cùng cậu.

Hai ngày tiếp theo, hôm đó Ngô Bình ở lại võ quán, tiếp tục chỉ dạy các học viên tu hành, ngày hôm sau quay về nhà ở Trung Châu.

Ở cùng người nhà một ngày, buổi tối ở với Hàn Băng Nghiên. Sáng sớm hôm sau, cậu và Tần Cự Phong cùng nhau đi đến quân đội của Đông Vương.

Dưới quyền của Đông Vương có không ít tướng sĩ, hai người họ bay được một lúc rồi đáp xuống trước cổng doanh trại. Tần Cự Phong báo danh tính của mình, sau đó dẫn Ngô Bình đi thẳng đến lều chính của quân đội.

Trên đường đi, Ngô Bình nhận ra những người lính ở đây đều có thể chất rất cường tráng, nhất là một vài tướng lĩnh trong đó, nhiều người trong số họ có thực lực khá mạnh, tu vi không yếu.

Nhìn thấy Đông Vương, Ngô Bình nói: “Điện hạ, tôi định góp chút sức cho quân đội một thời gian”.

Đông Vương rất vui, ông ta cười nói: “Được, bắt đầu từ bây giờ, cậu là thị vệ một sao trong nhóm vệ binh của tôi”.

Thị vệ một sao có thể lãnh đạo mười tên lính, có thể là không nhiều nhưng họ đều là tinh nhuệ trong số các tinh nhuệ, sức chiến đấu gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần binh lính bình thường. Dù sao cả tiểu đoàn vệ binh này cũng chỉ có hơn một trăm người.

Trách nhiệm của vệ binh là bảo vệ Đông Vương, hoặc ra tay giết địch trong lúc cấp bách, từ đó xoay chuyển tình thế, thay đổi tình hình chiến đấu.

Đông Vương và Ngô Bình nói vài câu, sau đó còn lại giao cho Tần Cự Phong.

Tần Cự Phong lấy thủ lệnh của Đông Vương, sau đó dẫn Ngô Bình đến nơi đóng quân cách đó không xa, nơi này chính là địa bàn của doanh trại vệ binh.

Người cao nhất trong doanh trại vệ binh là thị vệ ba sao, thị vệ ba sao chỉ có ba người, một người trong đó phụ trách việc huấn luyện cho doanh trại vệ đội, một người phụ trách việc hậu cần, người quan trọng nhất phụ trách chỉ huy toàn bộ.

Nhìn thấy Tần Cự Phong đưa một người đến, một thị vệ một sao bước đến hỏi: “Tướng quân Tần, người này là ai vậy?”

Tần Cự Phong lấy thủ lệnh Đông Vương ra nói: “Thị vệ một sao do Đông Vương bổ nhiệm, các anh sắp xếp nhé”.

Để Ngô Bình ở lại đó, anh ta quay đầu rời đi như thể chỉ cần bảo anh ta ở lại thêm một giây thì sẽ xảy ra chuyện gì đáng sợ lắm.
Chương 2540: Cấp trên này rất hung tàn

Thị vệ một sao cao một mét chín, hắn nhìn Ngô Bình với ánh mắt chế giễu, hỏi: “Cậu là họ hàng của nhà Vương gia à?”

Ngô Bình thầm nói sao mình lại thành họ hàng rồi, sau đó lắc đầu: “Không phải”.

Đối phương nói: “Không phải họ hàng, vậy thì là con cháu của bạn cũ. Được rồi, đi theo tôi”.

Hắn dẫn Ngô Bình đến một căn phòng bằng tôn. Dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời, nhiệt độ căn phòng tôn rất cao, hơn nữa chỉ có hai cánh cửa thông gió rất nhỏ.

“Theo quy tắc của doanh trại đội vệ binh thì người mới phải ở đây hai tiếng trước, không chịu được thì đập cửa, tôi sẽ dẫn cậu ra ngoài”.

Ngô Bình cảm thấy chẳng hiểu ra sao, thế này là quy tắc quái gì!

Căn phòng bằng tôn này chẳng có gì cả, ngay cả nền đất cũng là nền xi măng. Ngô Bình quá nhàm nên ngồi xuống luyện công.

Sau khi có Võ Cốt Tiên Thiên, cậu thấy thể chất của mình đã được tăng cường rất nhiều, thế là cậu lấy hai búp bê vàng khác ra, tiếp tục hấp thụ chú ngữ phù văn trên chúng.

Quả nhiên, cậu đã đạt tới cực hạn rồi mà lần này vẫn dễ dàng tiếp thu chú ngữ phù văn trên thân hai búp bê vàng cuối cùng. Cậu cảm thấy những phù văn, chú ngữ này như hợp thành một, giúp cho thể chất của cậu được nâng lên một bậc.

Trong căn phòng tôn nóng bức, nhiệt độ nhanh chóng vượt qua tám mươi lăm, nước sôi ở nhiệt độ này đã có thể pha trà và luộc trứng. Thế nhưng Ngô Bình không hề cảm thấy nóng, thậm chí còn cảm thấy ấm áp, rất dễ chịu.

Một tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, bình thường, một người ở trong căn phòng này hơn mười phút thôi là đã không chịu nổi, sẽ đập cửa cầu cứu ngay, thị vệ một sao bên ngoài hơi sốt ruột, thấy đã qua một tiếng rồi mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Hắn cảm thấy lo lắng, vội kéo cửa ra thì nhìn thấy Ngô Bình đang ngồi trên đất, vẻ mặt rất bình tĩnh, chẳng hề hấn gì.

Thị vệ thở phào hỏi: “Cậu không nóng à?”

Ngô Bình: “Vẫn ổn”.

Thị vệ một sao biết người trước mặt không tầm thường. Hắn gật đầu nói: “Cậu không cần ở trong này nữa, theo tôi đi gặp cấp trên”.

Trong một căn phòng mái ngói có một thị vệ ba sao đang ngồi, người này chính là thị vệ trưởng quản lý toàn doanh trại, hắn ta híp mắt nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu tên gì?”

Ngô Bình nói: “Thưa cấp trên, tôi là Ngô Bình”.

Thị vệ trưởng “ừ” một tiếng rồi nói: “Vương gia ban cho cậu thân phận thị vệ một sao, thị vệ một sao có thể lãnh đạo mười người”, nói rồi hắn ta phất tay.

Lúc này, có mười thị vệ bước ra từ đằng sau hắn ta, họ đều không phải là thị vệ có sao, tất cả họ mặc đồng phục thị vệ màu xanh.

Thị vệ trưởng nói: “Trong tương lai, cậu quản lý mười người này. Nếu cậu có thể quản lý được họ thì ngày mai chính thức nhận nhiệm vụ. Nếu cậu không quản được thì hết cách”.

Ngô Bình đã hiểu, đây chắc là thử thách dành cho mình, cậu gật đầu nói: “Họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi”.

Sau đó Ngô Bình dẫn mười người này đến một căn nhà riêng lẻ. Căn nhà có hai tầng, tầng trệt có bốn phòng, phía trước có một cái sân nhỏ.

Đi vào sân nhỏ, Ngô Bình nói: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi là cấp trên của mọi người, mọi người phải nghe theo lệnh tôi”.

Thật ra mười người này đều là những kẻ cứng đầu cứng cổ được tuyển chọn kỹ lưỡng, ngay cả cấp trên trước đây của họ cũng phải đau đầu. Bây giờ bị gom lại giao cho Ngô Bình quản lý, mục đích là để làm khó cậu.

Lúc này mười người kia lập tức để lộ bản chất thật, mỗi người đứng một tiếng, nhếch môi cười, có vài người còn nhìn Ngô Bình đầy ẩn ý.

Ngô Bình cũng cười híp mắt: “Mọi người ngồi xuống đi”.

Thế nhưng mười người này đều không động đậy. Có một tên đầu trọc bước ra, hắn gãi đầu nói: “Tôi không thích ngồi, có thể đứng không?”

Ngô Bình vừa nhìn đã biết tên đầu trọc này có công phu khá tốt, là cao thủ Luyện Khí tầng tám.

“Không thể!”, Ngô Bình cười nói: “Nếu anh không nghe lệnh, tôi sẽ đánh gãy tay chân anh”.

Nghe nói thế, tên đầu trọc bật cười: “Đánh gãy tay chân tôi? Cậu có bản lĩnh đấy không?”

“Rắc!”

Hắn còn chưa nói hết câu, Ngô Bình đã đá gãy chân trái, tên đầu trọc hét lên thảm thiết, ôm chân quỳ mọp xuống.

Ngô Bình ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi: “Bây giờ có thể ngồi được chưa?”

Tên đầu trọc biết mình đụng phải người lợi hại, hắn vội gật đầu nói: “Có thể, có thể”.

Ngô Bình đứng dậy nhìn người khác, lần này mọi người đều ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Quân nhân là phải phục tùng mệnh lệnh, sau này, cho dù tôi ra lệnh gì cho mọi người, mọi người đều phải làm theo, nếu không tôi sẽ khiến cho kẻ đó biết cuộc sống khó khăn thế nào”.

Một người đàn ông cao gầy bĩu môi, gã xuất thân khác với mọi người, tổ tiên là tu sĩ, nếu không gã cũng chẳng có tư cách đến Vương phủ.

Ngô Bình để ý thấy động tác của gã bèn đi đến trước mặt hỏi: “Tôi thấy anh đang bĩu môi, anh không phục à?”

Người cao gầy nhướng mày nói: “Tôi không nói đấy”.

Ngô Bình cười nhạo: “Tu vi của anh nát như phân mà cũng cố làm ra vẻ trước mặt tôi à”.

Người cao gầy không phục nói: “Cấp trên, mặc dù tu vi của tôi không cao nhưng cũng không tệ như cậu nói”.

“Bốp!”

Ngô Bình đánh một cú vào mặt gã khiến xương mặt vỡ nát, tên cao gầy đau đến mức chảy nước mắt.

“Tôi nói anh giống phân thì anh chính là phân, anh không thể cãi lại, không thể chất vấn!”

Người cao gầy vừa ngạc nhiên vừa tức giận, từ nhỏ đến lớn chưa từng tức giận như thế, gã nghiêm trọng nói: “Cậu dám đánh tôi, bố tôi sẽ không tha cho cậu”.

Ngô Bình lập tức xách gã lên, tặng thêm hai cái tát khiến đối phương hộc máu, sau đó ném gã xuống đất, đá vài cái rồi lạnh lùng nói: “Anh rất có khí phách, tôi thích người như thế”.

Lúc này người đàn ông cao gầy không chịu được nữa, đau đớn quằn quại lăn lộn dưới đất, mỗi lần đánh Ngô Bình đều dùng tu vi khiến gã đau hơn bình thường gấp mười lần.

“Tôi sai rồi, cấp trên tha mạng”.

Ngô Bình đá gã một cái, đau đớn giảm đi không ít, người đàn ông cao gầy thở hổn hển, cả người đầy mồ hôi lạnh.

“Ngồi cho vững”, cậu nói.

Gã lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, ngồi ngay ngắn hơn cả những người khác.

Lúc này Ngô Bình mới cảm thấy khá hài lòng: “Thời tiết hôm nay nóng bức, rất thích hợp để luyện tập. Phía trước là thao trường, một vòng chạy khoảng hai ngàn mét, mọi người chạy mười vòng quanh sân cho tôi, không được quá nửa tiếng. Ai không làm được, tôi sẽ đánh gãy chân người đó, dù sao chạy chậm như vậy thì cần chân để làm gì?”

Tên đầu trọc bị đánh gãy chân đó khổ sở hỏi: “Cấp trên, chân tôi đã bị gãy, làm sao đây?”

Ngô Bình cười nhạo: “Anh là người tu hành, có thể dùng một chân để nhảy, nếu anh không chạy xong mười vòng này, tôi đánh gãy nốt chân kia của anh”.

Nghe xong mọi người đều tê cả da đầu, người này tàn nhẫn quá.

Cuối cùng Ngô Bình ra lệnh một tiếng, mọi người đều chạy trên thao trường, trong đó có cả tên đầu trọc bị gãy chân đó.

Người tu hành thì là người tu hành, thể lực rất mạnh, dù tên đầu trọc bị gãy chân nhưng vẫn nhảy được một phát mấy mét, chạy theo sau mọi người với tốc độ hơi chậm.

Nửa tiếng sau, mọi người đều đã chạy xong. Cũng may họ đều có tu vi, mặc dù hơi mệt nhưng vẫn có thể kiên trì được.

Ngô Bình khá hài lòng nói: “Bây giờ mọi người về ký túc xá nghỉ ngơi, nửa tiếng sau ra đây tập hợp”.

Đám người lập tức quay về ký túc xá, nửa tiếng sau, Ngô Bình gọi một tiếng, họ lập tức xuất hiện trong sân.

Ngô Bình nói: “Tôi có một bộ quyền pháp muốn dạy cho mọi người, mọi người học cho đàng hoàng, ai không học được thì cút ra khỏi Vương phủ cho tôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK