Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1921: Cho vay nặng lãi

Ngô Bình sững sờ: "Thế giới này vẫn luôn thay đổi sao?"

Truy Điện: "Đúng vậy. Gần như mỗi ngày đều có những thay đổi rất nhỏ. Hiện tại tu vi của cậu còn thấp nên còn chưa cảm giác được. Người có tu vi đủ cao thì bất cứ lúc nào cũng đầy rẫy nguy hiểm, nếu làm không tốt thì công sức trước đó sẽ uổng phí. Ngoài ra, hàng tháng sẽ có một sự thay đổi tương đối rõ ràng, mỗi ba tháng sẽ một sự thay đổi quy mô trung bình, hàng năm có một sự thay đổi quy mô lớn. Trong một hoàn cảnh như vậy, đừng nói đến việc tu luyện, ngay cả việc duy trì tu vi của bản thân cũng rất khó khăn".

Ngô Bình: "Nếu hoàn cảnh thay đổi thường xuyên như vậy thì tu sĩ mạnh mẽ phải có hệ thống tu hành của riêng mình."

Đôi mắt to của Truy Điện sáng lên: "Đúng vậy! Cường giả thực sự đều có hệ thống tu luyện của riêng mình, không ngờ cậu vừa mới tới đây liền lĩnh ngộ được điều huyền bí này".

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Ta luôn đi tìm con đường tu luyện của mình, dù không tới nơi này thì ta cũng sẽ làm điều này".

Dừng một chút, anh nói: "Nói trắng ra chính là phải đi một con đường không phụ thuộc vào hoàn cảnh bên ngoài".

Truy Điện: "Đúng vậy. Nhưng nói thì dễ, làm thì cực kỳ khó. Theo tôi được biết, trong số Nhân tộc các cậu, người có thể làm được điều này chỉ có một số ít, còn lại đều là người bình thường, không đáng nhắc tới".

Ngô Bình không khỏi nói: "Truy Điện, tu vi của ngươi không cao, nhưng ăn nói cũng lớn lối thật. Sao hả, chỉ có kẻ mạnh nhất của Nhân tộc mới đáng được ngươi coi trọng đúng không?"

Truy Điện cười lạnh: "Không phải là tôi lớn lối, nhưng tôi hiểu một điều. Mặc dù những sinh vật đó mạnh hơn tôi, nhưng cuối cùng kết quả của chúng tôi đều giống nhau, đó là rơi xuống đất như lá trên cây, rồi mục nát thành bùn, không ai có thể tránh khỏi! Trừ khi có thể tìm được con đường của chính mình, không để ý đến quy tắc biến hóa của thế giới, không ngừng khiến chính mình mạnh lên".

Ngô Bình: "Ừ, ngươi nói có lý".

Truy Điện: "Chàng trai trẻ à, hãy cố gắng tu luyện. Sau này cậu sẽ phát hiện ra rằng những gì cậu đạt được ở đây sẽ có ích rất lớn cho tương lai của cậu!"

Ngô Bình: "Có ích rất lớn? Nghĩa là sao?"

Truy Điện: "Sau này cậu sẽ biết".

Lúc này, Truy Điện nằm xuống và nghỉ ngơi trong phòng của Ngô Bình.

Có được công pháp của thế giới này, Ngô Bình không quan tâm đến việc lên đường nữa, ngay lập tức anh bắt đầu tu luyện.

Anh nhanh chóng hoàn thành cấp đầu tiên của cảnh giới Linh Khu. Dù công pháp chỉ cần năm kinh mạch, nhưng Ngô Bình đã luyện mười kinh mạch. Điều thú vị là trong số mười kinh mạch mà anh đã mở, chỉ có ba kinh mạch trùng khớp với kinh mạch trong công pháp, còn hai kinh mạch còn lại thì anh không biết.

Anh dứt khoát mở thêm hai kinh mạch. Được sự hướng dẫn của công pháp, anh nhanh chóng tìm ra hai kinh mạch này. Quá trình khơi thông tương đối thuận lợi, khi kinh mạch khơi thông, chân khí trong cơ thể sẽ được thông suốt. Mười hai kinh mạch, cứ ba kinh mạch tạo thành một vòng tuần hoàn chân khí, mỗi kinh mạch đều được chia sẻ và có tổng cộng 220 vòng tuần hoàn chân khí.

Còn năm kinh mạch, cứ ba kinh mạch tạo thành một vòng tuần hoàn chân khí, chỉ có mười vòng tuần hoàn. Bằng cách này, số lượng vòng tuần hoàn của Ngô Bình gấp 22 lần so với các tu sĩ khác!

Khi vòng tuần hoàn chân khí được thiết lập, 220 vòng tuần hoàn xuất hiện trong cơ thể của Ngô Bình. Loại vòng xoáy chân khí này có tác dụng rất mạnh, có thể liên tục luyện hóa và thanh lọc chân khí, khiến chân khí ngày càng tinh khiết và mạnh mẽ hơn. Cốt lõi của cảnh giới Tôi Nguyên mà anh sẽ bước vào tiếp theo là sử dụng vòng xoáy năng lượng chân khí để tôi luyện linh nguyên.

Lúc này, Ngô Bình bắt đầu dập tôi luyện nguyên thần. Tu sĩ thông thường tôi luyện nguyên thần sẽ lần lượt trải qua mười vòng xoáy chân khí. Sau khi được tôi luyện bởi từng vòng xoáy một, chân khí sẽ ngày càng tinh khiết và mạnh mẽ hơn. Thông thường, sau khi lặp đi lặp lại việc tinh luyện hàng trăm lần, có thể thu được linh nguyên thuần khiết hơn.

Ngô Bình khác với những tu sĩ bình thường, anh có 220 vòng xoáy chân khí, một lần có thể tôi luyện 220 lần vòng xoáy chân khí, hiệu quả hơn nhiều so với việc luyện hóa bằng 10 vòng xoáy chân khí. Hơn nữa, nếu dùng 10 vòng xoáy chân khí để luyện hóa thì cần phải làm một trăm lần, chân khí mới được tôi luyện chỉ có thể trộn lẫn với chân khí ban đầu, còn rất nhiều tạp chất. Chân khí của Ngô Bình cùng một lúc đi qua 220 vòng xoáy chân khí, không có chân khí nào bị trộn lẫn ở giữa, vì vậy khi nó đi qua vòng xoáy thứ 100, nó đã sơ bộ hình thành linh nguyên. Linh nguyên tiếp tục tiến vào vòng xoáy thứ 101 để luyện hóa, sau đó là thứ 102, thứ 103. Khi linh nguyên đi ra từ vòng xoáy chân khí thứ 220, nó đã ngưng tụ thành một linh nguyên thiên phẩm cực kỳ tinh khiết và siêu mạnh!

Căn cứ vào trình độ tôi luyện, linh nguyên chia làm nhất phẩm đến cửu phẩm, cửu phẩm thấp nhất, nhất phẩm mạnh nhất. Trên nhất phẩm còn có siêu phẩm. Trong linh nguyên siêu phẩm, linh nguyên thiên phẩm là mạnh nhất. Dưới thiên phẩm còn có địa phẩm, ngọc phẩm, tuyệt phẩm.

Linh nguyên thiên phẩm trông giống như tia chớp, nó sẽ không trộn lẫn với chân khí mà chỉ luân chuyển trong kinh mạch.

Quá trình tu luyện linh nguyên vô cùng dễ chịu, Ngô Bình cảm thấy chân khí trong cơ thể mình không ngừng chuyển hóa thành linh nguyên. Khi đến buổi trưa, cơ thể anh đã hoàn toàn không còn chút chân khí mà chuyển hết thành linh nguyên. Hơn nữa linh nguyên của anh là linh nguyên thiên phẩm!

Anh mở mắt ra, nói: "Truy Điện, ta đi mua ít dược liệu để tăng cường chân khí trong cơ thể".

Giờ anh cảm thấy linh nguyên trong cơ thể quá ít. Anh phải nhanh chóng tu luyện ra nhiều chân khí hơn để chuyển hóa thành nhiều linh nguyên hơn.

Truy Điện: "Muốn mua dược liệu thì tốt nhất là đến Chương Thành, ở thị trấn nhỏ như thế này rất khó mua được dược liệu tốt".

Ngô Bình gật đầu: "Được, ăn xong rồi chúng ta xuất phát".

Buổi chiều họ đi đường rất nhanh, Truy Điện dồn hết toàn lực, đi nhanh như tia chớp, họ đến Chương Thành trước khi trời tối.

Đến Chương Thành, Ngô Bình thấy nơi này phồn hoa hơn thị trấn gấp trăm lần. Trong thành ngoài thành đầy ắp người, trên phố lớn cửa tiệm san sát, đâu đâu cũng toàn thương nhân.

Ngô Bình hỏi: "Truy Điện, ngươi biết rõ nơi này nhỉ?"

Truy Điện: "Đến vài lần nên cũng biết rõ".

"Biết ở đâu có hiệu thuốc không?"

Truy Điện: "Đi thẳng, sau đó rẽ trái sẽ đến một con phố chuyên bán thuốc, có rất nhiều hiệu thuốc".

Ngô Bình lập tức đi thẳng, anh đi được mấy trăm bước thì rẽ trái, quả nhiên thấy một con phố có rất nhiều hiệu thuốc. Anh đến hiệu thuốc đầu tiên, nhìn thử thì phát hiện có đến mấy trăm loại thuốc đang được bày ngăn nắp trên giá gỗ.

Nơi này toàn là những loại thuốc bình thường, không có ích nhiều với anh. Anh hỏi sơ giá cả, nhưng những dược liệu anh thấy có thể dùng thì giá vô cùng cao, loại nào cũng mấy chục nghìn tiền vàng, thậm chí hàng trăm nghìn.

Ngô Bình rất rõ, với số tiền của anh không thể mua được nhiều loại.

Anh ra khỏi hiệu thuốc, thở dài: "Giá mà có một khoản tiền lớn thì tốt biết mấy".

Truy Điện chớp mắt, hỏi: "Tôi có thể cho cậu mượn, nhưng tôi phải thu lãi".

Ngô Bình trợn to mắt: "Ngươi có tiền sao?"

Truy Điện: "Tất nhiên rồi. Tôi có nhiều chủ nhân như vậy, có tiền là rất bình thường".

Ngô Bình hỏi: "Ngươi có thể cho ta mượn bao nhiêu?"

Truy Điện hỏi ngược lại: "Cậu muốn mượn bao nhiêu?"

Ngô Bình nghĩ một lúc, nói: "Mười nghìn tinh tệ".

Truy Điện nói: "Tinh tệ có rất nhiều loại, loại thấp nhất là lam tinh tệ, một lam tinh tệ bằng tám trăm tiền vàng. Trên đó là tử tinh tệ, một tử tinh tệ có thể đổi mười lăm lam tinh tệ".

Ngô Bình chớp mắt: "Vậy thì cho tôi mượn tử tinh tệ đi".
Chương 1922: Luyện thuốc tôi nguyên

Truy Điện rất bình tĩnh và nói: "Một vạn tử tinh tệ tương đương với 120 triệu tiền vàng. Cậu cần nhiều tiền như vậy để làm gì?"

Ngô Bình cười hì hì và nói: "Mua dược liệu cần rất nhiều tiền".

Truy Điện: “Tôi cho cậu mượn cũng được, nhưng lãi một ngày là 1%”.

Ngô Bình nhảy dựng lên: "Lãi một ngày 1%? Một ngày phải trả 1.2 triệu tiền vàng sao?"

Truy Điện trợn mắt và nói: "1% đã rất thấp rồi. Cậu có thể đến ngân hàng và hỏi, họ yêu cầu ít nhất 3%".

Ngô Bình hỏi: "Bao lâu thì trả lãi?"

Truy Điện: "Tôi cho cậu hai mươi ngày, sau hai mươi ngày, cậu trả lại cho tôi 120 nghìn tử tinh tệ cả vốn lẫn lãi".

Ngô Bình suy nghĩ một chút, nói: "Được, ta nhất định sẽ trả cho ngươi".

Truy Điện cười nói: "Đi theo tôi".

Truy Điện đi trước, Ngô Bình theo sau. Người ngựa đi được vài dặm thì đến một ngôi nhà lớn cách đó không xa.

Truy Điện nói: "Chàng trai trẻ à, có một chiếc chìa khóa dưới yên ngựa của tôi, hãy lấy nó ra".

Ngô Bình đưa tay tìm được một chiếc chìa khóa vàng, hỏi: “Dùng để mở cửa sao?”

"Đây là tín vật, cậu gõ cửa đi vào, khi người bên trong nhìn thấy chìa khóa thì sẽ coi cậu là chủ nhân căn nhà này".

Ngô Bình cảm thấy nó rất thú vị và cười nói: "Truy Điện, ngươi cũng lắm trò thật".

Truy Điện: "Thỏ khôn có ba hang, tất nhiên ta phải bày ra nhiều trò rồi".

Khi đến cửa, Ngô Bình gõ vài cái. Không lâu sau, một người đàn ông trung niên đi ra mở cửa, vừa định hỏi thì nhìn thấy chiếc chìa khóa trong tay Ngô Bình, vội vàng khom người nói: “Thì ra là cậu chủ đã về, mời vào trong".

Ngô Bình không hỏi thêm gì nữa, đi theo người đàn ông vào sân. Hơn chục ngôi nhà được xây dựng trong sân, có một khu vườn phía trước và một vườn rau nhỏ phía sau.

Truy Điện: "Cậu trực tiếp đi thư phòng, nơi đó tôi cất giấu những đồng tử tinh tệ".

Ngô Bình nói với người đàn ông trung niên: "Tôi đi thư phòng, ông đi chuẩn bị chút đồ ăn đi".

Người đàn ông trung niên nói: "Vâng. Chủ nhân, tôi tên Từ An, nếu như cậu có việc gì cứ nói với tôi".

Từ An lui xuống, Ngô Bình đi thẳng vào thư phòng, ấn vào giá sách, một cánh cửa bí mật liền xuất hiện. Anh mở cánh cửa bí mật bằng chìa khóa và bước vào một tầng hầm. Tầng hầm lớn bằng ba căn phòng, có những hộp bảo vật trong đó.

Truy Điện thận trọng bước xuống, chỉ móng ngựa vào một chiếc hộp đen và nói: "Trong đó cậu có thể lấy mười nghìn, cậu không được phép lấy nhiều hơn".

Ngô Bình mở hộp và thấy bên trong là một viên pha lê màu tím có kích thước bằng một đồng xu, đang phóng năng lượng mạnh mẽ.

Anh kinh ngạc: "Đây là tử tinh tệ sao? Trong hộp này ít nhất có 500 nghìn đúng không?"

Truy Điện: "500 nghìn cũng là của tôi, cậu chỉ có thể rút ra 10 nghìn".

Ngô Bình cười nói: "Trước đó ta sợ ngươi không có nhiều tiền như vậy, hay là cho ta mượn thêm nhé?"

Truy Điện liếc anh một cái: "Mượn nhiều thì cậu có thể trả sao?"

Ngô Bình: "Đương nhiên. Ta quên nói cho ngươi, linh nguyên của ta là siêu cấp, chủ nhân của ngươi chắc cũng không đạt tới siêu cấp nhỉ?"

Truy Điện sửng sốt: "Siêu cấp? Không thể nào! Chủ nhân của tôi cũng là linh nguyên nhị phẩm!"

Ngô Bình đưa tay chỉ, một tia sét xuất hiện. Đây không phải là ánh chớp, mà là tinh hoa cực kỳ tinh khiết và cực kỳ mạnh mẽ của anh!

Nhìn thấy linh nguyên của Ngô Bình, Truy Điện thở dài: "Tuyệt vời! Cậu có thể lấy tiền ở đây tùy thích, nhưng lãi suất cao hơn một chút".

Ngô Bình tức giận nói: "Không phải chúng ta đã thống nhất lãi suất hàng ngày là 1% sao?"

Truy Điện thản nhiên nói: "Hiện tại tôi đã đổi ý, tiền lãi mỗi ngày là 2%, cậu có muốn mượn hay không?"

Ngô Bình hừ một tiếng, "Vậy ta mượn một trăm nghìn tử tinh tệ!"

Truy Điện: "Được".

Cứ như vậy, Ngô Bình dùng một cái túi to đựng một trăm nghìn tử tinh tệ.

Sau khi đếm tiền, anh và Truy Điện ăn chút gì đó, sau đó cùng nhau đến hiệu thuốc vào buổi chiều.

Chuyến đi này, Ngô Bình mang theo ba mươi nghìn tử tinh tệ để mua dược liệu.

Anh không biết nhiều về các loại thảo dược ở đây nên hễ thấy món nào ưng ý là anh phải tự mình nếm thử để cảm nhận dược tính rồi mới quyết định có mua hay không.

Trong một buổi chiều, anh đi tới mười ba hiệu thuốc, mua hơn một trăm loại dược liệu, tiêu hao hơn 100 triệu tiền vàng, sau khi quy đổi khoảng 12.500 tử tinh tệ.

Anh là khách hàng lớn, chủ hiệu thuốc đích thân vận chuyển dược liệu đến tận nhà.

Sau khi tất cả dược liệu được chuyển đến, trời đã tối. Ngô Bình ngay lập tức nhờ Từ An giúp anh luyện chế thuốc, anh muốn sử dụng những linh dược này để luyện thêm chân khí!

Đan dược anh mua lần này có phẩm chất tốt hơn nhiều so với thứ anh hái trên núi, cho nên anh sẽ dùng phương pháp luyện dược luyện chế một ít đan dược đơn giản.

Lúc trước anh không có linh khí, hiện tại lại có linh khí thiên địa, linh khí này vô cùng thần bí, dùng nó luyện chế đan dược cũng quá đủ rồi.

Theo chỉ dẫn của anh, Từ An rửa sạch các loại dược liệu khác nhau và đặt từng thứ một trước mặt Ngô Bình.

Ngô Bình tìm thấy một chiếc nồi sắt lớn, đặt dược liệu vào trong nồi, lòng bàn tay của anh toàn là linh nguyên, anh chà xát chúng với nhau. Thỉnh thoảng, anh sẽ loại bỏ một số tạp chất và đồng thời thêm một số dược liệu mới.

Truy Điện sửng sốt và hỏi: "Chàng trai trẻ, cậu đang làm gì vậy? Cậu đang sao thuốc à?"

Ngô Bình: "Ngốc, ta đang luyện thuốc".

Truy Điện thấy rất kỳ quái: "Thuốc cũng có thể luyện chế? Tôi cũng chỉ nghe nói qua về luyện đan".

Ngô Bình: "Tôi không có lò đan, chỉ có thể luyện thuốc đơn giản. Nhưng thuốc được luyện ra đã đủ với tôi bây giờ rồi".

Lần này Ngô Bình chỉ dùng tám loại dược liệu. Nửa tiếng sau, tạp chất trong nồi đã bị anh lọc đi gần hết, chỉ còn lại một luồng khí nhiều màu đang chấn động giữa lòng bàn tay anh.

"Thành công rồi!"

Đột nhiên tay của anh rời khỏi nồi sắt, dược khí trong tay thoáng cái ngưng tụ, biến thành một làn khói màu vàng xanh.

Lúc này Ngô Bình há mồm hít vào, hút ngay làn khói vào phổi. Sau khi làn khói đi vào, anh lập tức ngồi xếp bằng để luyện khí.

Dược tính lần này rất mạnh. Trong cơ thể bắt đầu không ngừng sản sinh chân khí. Chẳng mấy chốc, trong cơ thể anh tràn đầy chân khí, liền tiếp tục tôi nguyên.

Khi chân khí đi qua 220 vòng xoáy chân khí chuyển hóa thành linh nguyên thiên phẩm, anh tiếp tục luyện thuốc.

Cứ thế Ngô Bình cứ luyện thuốc, sử dụng, tu luyện, tổng cộng sáu lần.

Lúc này trời đã sáng, số linh nguyên trong cơ thể anh đã gấp mười lần. Lúc này anh chỉ cần nhẹ nhàng điều động linh nguyên, toàn cơ thể liền xuất hiện ánh chớp.

Truy Điện nhìn mà vui mừng, hỏi: "Chàng trai, cậu còn luyện thuốc nữa không?"

Ngô Bình nói: "Làm gấp đôi số lượng linh nguyên nữa là tôi có thể khơi thông linh mạch".

Hóa ra lúc khơi thông linh mạch vô cùng tiêu tốn linh nguyên. Có rất nhiều người chỉ mở một linh mạch là vì vừa mở được một đường là linh nguyên của họ đã dùng hết, hoàn toàn không thể khơi thông nhiều hơn. Vì thế, Ngô Bình mới quyết định sẽ tích lũy nhiều linh nguyên hơn, sau đó thừa thắng xông lên, khơi thông thêm nhiều linh mạch trong thời gian ngắn.

Ở nơi này, cả đời tu sĩ chỉ có một cơ hội khơi thông linh mạch, thế nên anh nhất định phải nắm bắt để tránh sau này nuối tiếc!
Chương 1923: Mười hai linh mạch

Truy Điện: "Xem ra cậu muốn thông nhiều linh mạch".

Ngô Bình: "Ừ, không phải nói ngươi nói có năm linh mạch chính là thiên tài sao? Ta muốn có năm cái trở lên".

Truy Điện lắc đầu: "Quá khó! Cậu phải hiểu rõ, linh mạch khác với kinh mạch hiện tại của cậu, nó là dạng như linh nguyên".

Ngô Bình: "Tóm lại ta sẽ cố gắng hết sức. Kết quả cuối cùng thế nào, cứ phó mặc cho số phận đi".

Vì vậy Ngô Bình tiếp tục luyện thuốc, uống nó và tu luyện vào buổi chiều. Khi trời tối, linh nguyên trong cơ thể anh lại tăng gấp đôi. Lúc này linh nguyên của anh đã đến lúc bão hòa, không cách nào hấp thu nữa. Nếu nhiều hơn nữa, kinh mạch của anh sẽ không chịu nổi, rất có thể sẽ nổ tung mà chết.

Sau khi làm một số chuẩn bị, Ngô Bình bắt đầu mở linh mạch.

Dựa theo giới thiệu trong bài công pháp cơ bản, anh rất nhanh tìm được linh mạch thứ nhất. Linh nguyên thiên phẩm đến gần ngực, sau khi kiểm tra một chút, nó mạnh mẽ lao vào đó.

"Bùm!"

Có một tiếng động lớn vang lên, mặt đất rung chuyển và bụi trên trần nhà rơi xuống.

Cơ thể của Ngô Bình rung lên, một linh mạch dày đặc từ đỉnh đầu đi đến thẳng đến đan điền của anh. Linh nguyên trong cơ thể anh lần lượt rót vào trong đó.

Linh mạch thứ nhất được mở ra, linh nguyên tiến vào linh mạch đột nhiên rung lên, hình thành một trường lực. Dưới tác dụng của trường lực, các sợi linh khí hội tụ trong thế gian rồi ùa đến, sau khi được 220 vòng xoáy chân nguyên tôi luyện, chúng trực tiếp chuyển hóa thành linh lực mới, chảy vào trong linh mạch thứ nhất.

Linh mạch này nằm ở trung tâm cơ thể, là linh mạch quan trọng nhất, cho nên gọi là linh mạch Trung Thiên

Tốc độ linh mạch hấp thu linh khí cực nhanh, nếu không phải Ngô Bình sở hữu 220 vòng xoáy chân khí, có thể sinh ra linh nguyên trong một lần, anh hoàn toàn không có khả năng bổ sung linh nguyên từ bên ngoài. Nếu như linh mạch không được bổ sung linh nguyên, chúng sẽ trực tiếp cắn nuốt linh nguyên trong cơ thể Ngô Bình. Dù anh tích trữ rất nhiều linh nguyên, nhưng cũng không thể mở ra quá nhiều linh mạch.

Sau hơn một canh giờ, linh mạch thứ nhất cuối cùng cũng tràn đầy linh lực.

Ngô Bình đang được đà, lập tức đi khơi thông linh mạch thứ hai.

Linh mạch thứ hai nằm ở bụng, phần trên của nó nằm ở đan điền và phần dưới của nó được chia thành hai, chạm đến gót chân và bàn chân. Bởi vì linh mạch này nối với mặt đất, nên còn được gọi là linh mạch Đại Địa. Linh mạch Đại Địa được kết nối với linh mạch Trung Thiên ở phần đan điền, phần được kết nối tạo thành một điểm nút, được gọi là linh khiếu Thiên Địa.

Quá trình mở linh mạch Thiên Địa cũng giống như quá trình mở ra linh mạch Trung Thiên. Giữa trời đất, một loại linh khí khác bị anh hấp thu vào trong cơ thể, sau đó thông qua vòng xoáy chân nguyên chuyển hóa thành linh khí, rót vào trong linh mạch Đại Địa.

Lúc này, Ngô Bình phát hiện ra rằng linh nguyên trong linh mạch Trung Thiên khác với linh nguyên trong linh mạch Đại Địa, chúng đều có những đặc điểm riêng biệt. Nếu so sánh, linh nguyên chuyển hóa từ chân khí của chính anh tương đối trung tính, hoàn toàn có thể dung hợp với hai loại linh nguyên bên ngoài này.

Phải mất một giờ để mở ra linh nguyên Đại Địa, thời gian đã được rút ngắn.

Anh hỏi Truy Điện: "Thời hạn mở ra những linh mạch này là bao lâu?"

Truy Điện: "Mỗi tu sĩ mỗi khác, chắc hẳn cậu có thể tự cảm nhận".

Ngô Bình phát hiện mình đã sử dụng chưa đến một phần năm linh lực mà mình tích trữ, anh có thể tiếp tục mở nó, vì vậy anh đã đi mở linh mạch thứ ba sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi.

Linh mạch thứ ba và thứ tư lần lượt chạy trên cánh tay trái và phải, chạy qua mười ngón tay, lần lượt là linh mạch trái và linh mạch phải. Khi hai linh mạch này được kết nối với nhau, Ngô Bình phát hiện ra rằng nó nằm trong xương sống, kết nối với linh mạch Trung Thiên, tạo thành một điểm nút. Điểm nút rất phức tạp và có ba loại linh khí chuyển động bên trong, được gọi là linh khiếu trái phải.

Ngô Bình cũng có ý định mở tiếp, anh tiếp tục mở ra các linh mạch thứ năm đến thứ tám. Bốn linh mạch này đều nằm ở ngực và bụng, kết nối các bộ phận và cơ quan khác nhau. Trong số đó, linh mạch kết nối xương của toàn bộ cơ thể được gọi là linh mạch xương; linh mạch kết nối năm cơ quan nội tạng được gọi là linh mạch ngũ tạng; linh mạch kết nối lục phủ gọi là linh mạch lục tạng: linh mạch kết nối mạch máu được gọi là linh mạch máu.

Khơi thông bốn linh mạch này không khó, nhưng khó khăn nhất chính là linh mạch thứ chín!

Linh mạch này được kết nối với linh mạch Trung Thiên và dẫn đến não. Các linh mạch thứ mười, mười một và mười hai ở phía sau đều nằm trong não và có các chức năng khác nhau.

Lúc này, linh lực trong cơ thể Ngô Bình đã không còn bao nhiêu. May mắn thay, anh có một sự hiểu biết đầy đủ về cơ thể của mình, không có nguy hiểm nào.

Đến trưa ngày hôm sau, linh mạch thứ chín được mở. Trường lực do linh mạch hình thành sinh ra hiệu quả thần kỳ, đại não của anh lập tức trở nên cực kỳ minh mẫn, trí tuệ cũng tăng lên mấy lần!

Sự thay đổi này khiến việc mở ra ba linh mạch tiếp theo trở nên dễ dàng hơn rất nhiều và anh đã mở ra từng linh mạch trước khi trời tối.

Khi linh mạch thứ mười hai được mở ra, trường lực do linh mạch xung quanh hình thành trong nháy mắt hợp nhất với nhau, tạo thành một pháp trận hoàn chỉnh và thần bí, không ngừng tôi luyện linh hồn và thể xác của Ngô Bình.

Ngô Bình được gột rửa trong trường lực của chính mình, anh cảm thấy sảng khoái về thể chất và tinh thần, bất giác ba ngày đã trôi qua.

Ba ngày sau, Ngô Bình mở mắt ra và thấy rằng mình đã hoàn toàn thay da đổi thịt, anh có sự tiến bộ rõ rệt. Hơn nữa, trong não của anh, ở vị trí giữa hai lông mày, trường lực của linh mạch đã sản sinh ra một ý niệm mạnh mẽ ở đây, được gọi là linh niệm.

Linh niệm khác với nguyên thần, nó thuần túy hơn, không có ý thức, chỉ là một loại năng lượng. Ngay khi Ngô Bình điều khiển ý nghĩ, những linh niệm có thể được phát ra theo ý muốn, tạo ra các loại hiệu quả thần kỳ.

Ngô Bình không ngờ trong lúc vô tình anh đã đột phá cảnh giới Linh Niệm. Có linh niệm thì anh có thể làm nhiều thứ, ví dụ luyện đan.

Tu sĩ thông thường muốn luyện ra linh niệm có rất nhiều khó khăn, hơn nữa chất lượng linh niệm không thể bằng được Ngô Bình. Anh thì khác, anh không chỉ có linh nguyên thiên phẩm mà còn có 12 linh mạch rạo thành linh trận hoàn hảo. Nếu giờ có người tiến hành kiểm tra linh niệm của Ngô Bình thì sẽ phát hiện linh niệm của anh cũng là thiên phẩm!

Luyện ra linh niệm chỉ là bắt đầu, sau đó còn cần dùng linh niệm để luyện các linh thuật. Tất nhiên linh niệm càng mạnh thì linh thuật có thể tu luyện càng mạnh.

Nhưng công pháp Ngô Bình có được quá cơ bản, bên trong không có ghi linh thuật. Muốn luyện linh thuật anh cần nghĩ cách tìm được sách cổ tu luyện linh thuật.

Lúc này anh nhớ ra một chuyện. Ngày xưa anh bị vây ở trong thôn, tự xưng là con cháu nhà họ Hoàng ở Chương Thành. Tộc trưởng đã cho người đưa tin, kết quả thực sự đã lấy được năm triệu tiền vàng, còn nhận được thư viết rằng: Đến Chương Thành gặp ta.

Anh suy nghĩ một lúc, nói với Truy Điện: "Tối nay ta muốn đi gặp một người".

Truy Điện hỏi: "Ai thế?"

"Ông cả nhà họ Hoàng", sau đó nói ra mọi chuyện.

Truy Điện nghe xong thì cũng thấy lạ: "Cho không năm triệu tiền vàng, còn viết thư cho cậu, đối phương có ý gì vậy?"

Ngô Bình: "Truy Điện, ngươi biết gì về nhà họ Hoàng không?"

Truy Điện: "Ta ít sống ở Chương Thành, không biết nhiều, chỉ biết nhà đó rất giàu, có cao thủ trấn giữ".

Ngô Bình: "Nguyên nhân gì thì gặp người đó là biết".

Nhà họ Hoàng rất nổi tiếng tại Chương Thành, Ngô Bình kéo đại một người trên đường để hỏi là biết nhà đó ở đâu. Chẳng bao lâu anh đã đến trước cổng nhà. Người trông cửa hỏi anh là ai, anh đưa thư cho người đó và nói: "Tôi tìm ông cả nhà họ Hoàng. Hãy giao như này cho ông Hoàng, ông Hoàng sẽ biết tôi là ai".

Người đó quan sát anh, bảo anh đợi rồi vào báo.

Mấy phút sau người đó quay lại, cười tươi bảo anh: "Ông cả cho mời".
Chương 1924: Nhà họ Hoàng ở Chương Thành

Ngô Bình được mời đến một đại sảnh sang trọng, nơi có một người đàn ông trung niên đang đợi anh. Người đàn ông trung niên này mặc một chiếc áo choàng màu vàng, nở nụ cười trên khuôn mặt. Lúc Ngô Bình đi vào, ông ta cười nói: "Cuối cùng tôi cũng đợi được cậu".

Ngô Bình chắp tay: "Tôi là Lý Huyền Bình, cảm ơn ông đã tặng tôi năm trăm tiền vàng".

Người đàn ông trung niên cười nói: "Khi tôi nhận được bức thư đó, tôi biết rằng có người đã bị đám người miền núi bắt lại".

Ngô Bình: “Vậy là ông liền cho không họ năm trăm tiền vàng?”

Người đàn ông trung niên cười nói: "Nhưng nếu tôi không cho, cậu có thể sẽ chết, tôi tình nguyện lấy năm trăm tiền vàng để cứu một mạng người".

Ngô Bình gật đầu: "Ông thật nhân từ".

Người đàn ông trung niên: "Tôi tên là Hoàng Văn Xương, mọi người quen biết đều gọi tôi là ông cả Hoàng".

Ngô Bình: "Không dám, tôi sẽ gọi ông là ông Hoàng".

Hoàng Văn Xương mỉm cười: "Cậu muốn gọi tôi là gì cũng được. Cậu bạn à, tôi thấy cậu cũng là người tu hành đúng không?"

Ngô Bình: "Tôi vừa mới luyện ra linh niệm".

Hoàng Văn Xương giật mình: "Cậu đã luyện ra linh niệm sao? Cậu còn trẻ thế mà đã có linh niệm, cậu bạn à, tiền đồ của cậu vô cùng rộng mở!"

Ngô Bình: "Không dám, tôi chỉ luyện bừa mà ra thôi".

Hoàng Văn Xương liền hỏi: "Cậu đã luyện linh thuật chưa?"

Ngô Bình: "Thành thật mà nói, tôi đến gặp ông Hoàng chỉ để tìm nơi tôi có thể mua linh thuật".

Hoàng Văn Xương cười: "Cậu tìm tôi là cậu đã tìm đúng người rồi. Tổ tiên của nhà họ Hoàng chúng tôi thực sự có một nhân vật lớn. Vị tổ tiên này để lại rất nhiều công pháp, bao gồm cả linh thuật".

Ngô Bình cười nói: "Vậy không biết tôi có thể xem thử một linh thuật của ông Hoàng không?"

Hoàng Văn Xương gật đầu: "Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng linh thuật này đều không truyền ra ngoài, hơn nữa thứ mà nhà họ Hoàng chúng tôi truyền lại chính là linh thuật cấp bảy cực mạnh!"

Truy Điện nói với Ngô Bình rằng có nhiều cấp độ linh thuật, cấp độ càng cao thì sức mạnh càng lớn. Đương nhiên, linh thuật cao cấp có yêu cầu cao đối với tu vi và thể chất, không phải ai cũng có thể luyện được. Linh thuật cấp bảy đúng là linh thuật tương đối mạnh.

"Phải làm sao ông Hoàng mới có thể cho tôi xem linh thuật?”, Ngô Bình hỏi thẳng vào vấn đề.

Hoàng Văn Xương: "Cậu bạn à, cậu còn trẻ như vậy đã có linh niệm, tương lai vô cùng xán lạn. Tôi hy vọng sau này cậu trở thành cao thủ thì có thể quan tâm đến nhà họ Hoàng chúng tôi".

Ngô Bình biết: "Đương nhiên."

Hoàng Văn Xương mỉm cười: "Được rồi, chúng ta cứ quyết thế nhé. Cậu bạn, hãy đi theo tôi".

Sau đó, Hoàng Văn Xương đưa Ngô Bình đến một thư phòng, ông ta nhấn công tắc và một cánh cửa mở ra trên tường.

Sau khi vào cửa, có một căn phòng bí mật bên trong. Trong phòng không có nhiều thứ, chỉ có mấy cái hộp nhỏ.

Hoàng Văn Xương mở ra một cái hộp gỗ, lấy ra ba quyển sách nhỏ, cười nói: "Cậu bạn, đây là ba linh thuật mà nhà họ Hoàng chúng tôi truyền lại, chính là linh thuật cấp bảy, cấp sáu và cấp năm. Lúc đầu, tổ tiên nhà họ Hoàng chúng tôi đã luyện tập linh thuật cấp năm, linh thuật cấp sáu chỉ luyện một nửa, linh thuật cấp bảy chưa bao giờ luyện thành công. Tôi hy vọng cậu có thể luyện thành công linh thuật cấp bảy!"

Ngô Bình: "Cảm ơn!"

Anh cầm lấy ba quyển sách nhỏ, được mời vào một khu nhà biệt lập, Truy Điện cũng được dẫn qua.

Ngô Bình lấy cuốn sách linh thuật cấp bảy và đọc sơ qua. Công pháp này gọi là Truy Hồn thủ, một khi luyện thành công có thể trực tiếp khiến đối phương linh hồn xuất thể, uy lực tương đối mạnh.

Truy Điển cũng đi tới xem một chút, nói: "Cậu bạn, cậu không thấy kỳ quái sao?"

Ngô Bình hỏi: "Có gì lạ?"

Truy Điện: "Dựa trên sự hiểu biết của tôi về thế giới này, lòng tốt và lòng nhân từ đều là ngụy trang. Trên thế giới này, nếu nhân từ và tốt bụng thường không có kết quả tốt".

Ngô Bình: "Vậy ngươi cho rằng nhà họ Hoàng cho ta tu luyện linh thuật nhất định có mục đích khác?"

Truy Điện: "Chắc chắn có".

Ngô Bình : "Vậy ngươi cảm thấy nhà họ Hoàng muốn ở ta cái gì?"

Truy Điện: "Linh thuật cậu tu luyện tên là Truy Hồn thủ, có thể lấy ra linh hồn người khác, phương pháp này quá lợi hại".

Ngô Bình: "Chà, nó thực sự thú vị đấy. Nếu điều khiển được linh hồn của ai đó là có thể giết người đó rồi".

Truy Điện lắc đầu: "Ý tôi muốn nói là, nhà họ Hoàng không có ai có thể tu luyện Truy Hồn thủ, nói không chừng sẽ lợi dụng cậu để tu luyện nó".

Ngô Bình híp mắt: "Ta tu luyện thành công thì liên quan gì tới họ?"

Truy Điện thở dài: “Trên đời này có một loại công pháp tên là thuật Đoạt Linh, là linh thuật cấp sáu. Sử dụng thuật Đoạt Linh có thể lấy đi tu vi của người khác và sử dụng nó cho chính mình".

Ngô Bình sửng sốt: "Có linh thuật như vậy sao?"

Truy Điện: "Thuật Đoạt Linh có thể đoạt đi linh thuật cấp tám. Cậu tu luyện linh thuật cấp bảy, tất nhiên có thể bị lấy đi".

Ngô Bình híp mắt: "Nói như vậy, lão tổ nhà họ Hoàng vẫn còn sống?"

Truy Điện: "Có thể không còn sống, có thể là những thành viên khác của nhà họ Hoàng muốn linh thuật này".

Ngô Bình cười lạnh: "Họ dám tính kế ta à, tìm nhầm người rồi!"

Truy Điện: "Nếu cậu chuẩn bị sẵn sàng thì không cần phải sợ họ, khi cậu luyện thành Truy Hồn thủ, toàn bộ nhà họ Hoàng sẽ không phải là đối thủ của cậu!"

Ngô Bình gật đầu: "Không nói nhiều nữa, ta lập tức tu luyện Truy Hồn thủ!"

Linh thuật là việc sử dụng linh niệm. Linh niệm của Ngô Bình rất mạnh, là linh khí thiên địa, tu luyện linh thuật cấp bảy cũng không khó.

Lúc Ngô Bình tu luyện linh thuật, Hoàng Văn Xương đến một khu nhà. Cổng khu nhà mở to, một thanh niên đang luyện quyền trong sân. Người đó khí thế hiên ngang, nhưng mắt trái bị mù, mặt đầy những vết đao đáng sợ.

Hoàng Văn Xương đến trước mặt thanh niên, tỏ vẻ nịnh bợ: "Nguyên Tinh, bố nói cho con một tin tốt!"

Thanh niên này là con trai Hoàng Văn Xương, tên Hoàng Nguyên Tinh. Hắn ngừng luyện quyền, lạnh lùng hỏi: "Có gì nói đi".

Hoàng Văn Xương cười nói: "Hôm nay có một người đến nhà chúng ta. Người này chưa đến 20, nhưng đã có linh niệm rồi".

Người Hoàng Nguyên Tinh khẽ run lên, sau đó lạnh nhạt nói: "Có linh niệm thì sao? Không phải con cũng có linh niệm sao?"

Hoàng Văn Xương nghiêm mặt nói: "Nhưng bố cảm thấy tên này rất bất phàm, cậu ta có thể là 'đời đầu'!"

Hoàng Nguyên Tinh biến sắc: "Đời đầu?"

Hoàng Văn Xương gật đầu, nói: "Một thời gian trước có một tên nhà quê đến tìm bố, đưa đến một bức thư nói rằng con cháu nhà họ Hoàng chúng ta ở thôn họ, bảo bố đưa người đó năm trăm tiền vàng để tiêu".

Hoàng Nguyên Tinh: "Nhìn đã biết là lừa đảo, bố vẫn đưa à?"

Hoàng Văn Xương cười nói: "Bố không từ chối mà hỏi kỹ người nọ. Sau khi hỏi thì bố đoán người viết thư rất có khả năng chính là đời đầu tiên đến thế giới này! Con cũng biết mà, những tu sĩ đời đầu này đều là những cường giả cấc bậc thiên kiêu của các thời không. Thiên phú và khả năng lĩnh ngộ của họ hơn xa chúng ta".

"Thế nên?"

"Thế nên bố đã đưa linh thuật của nhà họ Hoàng chúng ta cho cậu ta tu luyện!", Hoàng Văn Xương nói: "Nguyên Tinh, không phải con cũng tu luyện thuật Đoạt Linh rồi sao? Sau khi cậu ta luyện xong thuật Truy Hồn thủ thì con hoàn toàn có thể cướp linh thuật của cậu ta!"

Hoàng Nguyên Tinh nhắm mắt: "Nhưng bố liệu có nghĩ đến, một người đời đầu còn học được linh thuật thì chúng ta đâu thể đánh lại!"

Hoàng Văn Xương bật cười: "Giờ cậu ta có ấn tượng tốt với bố. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần dùng một số thuốc là có thể khiến cậu ta ngất đi".

Hoàng Nguyên Tinh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không kìm nổi, hắn hỏi: "Bố có chắc người đó tin tưởng bố không?"

Hoàng Văn Xương: "Chắc mà, dù sao trước đó bố cũng giúp cậu ta. Nguyên Tinh, chỉ cần con có linh thuật cấp bảy là có thể báo thù tên khốn kiếp nhà họ Hải!"
Chương 1925: Tu luyện cảnh giới Linh Binh

Hoàng Nguyên Tinh trầm mặc chốc lát, nói: "Chuyện này chúng ta nhất định phải cẩn thận, nếu không nhà họ Hoàng chúng ta có thể bị diệt!"

Hoàng Văn Xương nói: "Nguyên Tinh, đừng lo lắng, chuyện này tuyệt đối an toàn!"

Ở bên khác, Ngô Bình nhanh chóng luyện thành linh thuật cấp bảy Truy Hồn thủ. Còn hai linh thuật khác thì anh không có hứng thú tu luyện, cấp bậc quá thấp.

Lúc này tay phải anh vồ một cái, linh niệm chấn động, trong hư không xuất hiện một bàn tay năng lượng cực lớn, nó chộp lấy một cây đại thụ trên mặt đất. Ngay khi không khí ngưng tụ, bàn tay to đã nắm lấy một bóng cây. Cây đại thụ mặc dù không có linh hồn nhưng lại có linh tính, Truy Hồn thủ có thể cướp đi của nó một ít linh tính.

Truy Điện mở to mắt và thốt lên: "Thật tuyệt vời! Cậu thậm chí còn có thể lấy đi linh hồn của một cái cây!"

Ngô Bình nói: "Đây không phải linh hồn của cây mà là linh khí nó tích lũy mấy trăm năm", Nói xong, anh trả lại bóng cho cây.

Cây đại thụ vừa rồi mất đi linh tính, lập tức trở nên xám xịt. Bây giờ nó lấy lại được linh tính, lập tức tràn đầy sức sống.

Truy Điện: "Đây là một linh thuật cấp bảy, cậu đã học được nó ngay lập tức, xem ra cậu nên tu luyện một linh thuật cao cấp hơn".

Ngô Bình cũng có ý định này, anh hỏi: "Tôi có thể tìm thấy linh thuật cấp cao hơn ở đâu?"

Truy Điện: "Vậy chúng ta phải đến thành phố lớn và tìm cách trà trộn vào những thế lực hàng đầu".

"Thế lực hàng đầu? Chẳng hạn như?"

Truy Điện suy nghĩ một lúc và nói: "Cách đây hơn 3.900 dặm có một tòa thành tên Ngũ Đế. Trong thành có Ngũ Đế Môn. Ngũ Đế chính là năm siêu cao thủ. Họ đã từng thi đấu trong một trận đấu thị trấn nhỏ trong suốt nửa năm, để lại nhiều truyền thừa. Sau đó, một số tu sĩ đã đến thị trấn để quan sát và dần dần hình thành một môn phái, Ngũ Đế Môn. Từ đó, thị trấn dần dần thịnh vượng và hình thành thành Ngũ Đế như hiện nay".

Ngô Bình hỏi: "Có phải Ngũ Đế rất mạnh không?"

Truy Điện cười nói: "Bọn họ đều là cao thủ đã tiến vào bốn cảnh giới lớn, cậu cảm thấy bọn họ có mạnh không?"

"Vậy có người tiến vào cảnh giới thứ năm chưa?"

Truy Điện lắc đầu: "Theo tôi biết thì hẳn là không có. Cảnh giới lớn thứ tư gọi là cảnh giới Thiên Đế, Ngũ Đế chỉ đột phá cảnh giới nhỏ thứ nhất, rất nhanh sau đó liền mất".

Ngô Bình sửng sốt: "Ngũ Đế đều mất rồi sao?"

Truy Điện gật đầu: "Ngũ Đế vốn có thể rời đi nơi này, nhưng vì theo đuổi cảnh giới cao hơn mạnh hơn nên quyết định mạo hiểm ở lại, năm nhân vật lớn cứ như vậy mà chết đi, thật đáng tiếc".

Ngô Bình im lặng, lúc đó anh sẽ lựa chọn thế nào, sẽ chọn ở lại hay bình yên rời đi?

Truy Điện nhìn anh, nói: "Đừng nói cậu muốn học theo Ngũ Đế nhé?"

Ngô Bình cười nói: "Chúng ta đi thành Ngũ Đế trước đi, ta muốn biết năm đó Ngũ Đế đạt tới cảnh giới gì".

Truy Điện: "Đừng lo lắng, cậu vẫn còn hơn mười ngày. Trong khoảng thời gian này, hãy cố gắng tu luyện và cố gắng tiến vào cảnh giới lớn thứ hai".

Ngô Bình: "Cảnh giới lớn thứ hai là cái gì?"

Trong mắt Truy Điện tràn đầy khao khát, nó nói: "Cảnh giới lớn thứ hai tên là cảnh giới Vĩnh Thần".

Ngô Bình: "Cảnh giới Vĩnh Thần cũng sử dụng linh niệm sao?"

Truy Điện: "Còn sớm mà, linh niệm sẽ thay đổi mấy lần mới có thể tiến vào cảnh giới Vĩnh Thần".

Lúc này, Hoàng Văn Xương bưng một cái nồi tới, cười nói: "Cậu bạn, đây là cháo thịt bò tôi nấu cho cậu, cậu nếm thử xem. Nhân tiện tôi mang cho cậu một bộ công pháp nữa, hi vọng sẽ hữu ích cho cậu".

Ngô Bình tiếp nhận bộ công pháp, trong đó thực sự viết các phương pháp tu luyện của ba cảnh giới nhỏ phía sau cảnh giới Linh Khu, anh mỉm cười và nói: "Cảm ơn ông Hoàng".

Hoàng Văn Xương nói: "Tôi biết rằng cậu giờ rất cần những công pháp này. Cậu cứ tu luyện từ từ, giờ chúng ta hãy ăn cháo trước". Vừa nói, ông ta vừa múc cháo vào bát.

Ngô Bình cảm ơn, thấy cháo vẫn còn nóng, anh nói chuyện với Hoàng Văn Xương và đặt bát sang một bên.

Truy Điện cách đó không xa, nó liếc thấy không có người chú ý, liền vươn đầu một hơi húp sạch cháo trong bát. Khi Hoàng Văn Xương phát hiện ra thì đã quá muộn, ông ta "Ôi chao" một tiếng: "Con ngựa này sao lại tham ăn như vậy!"

Ngô Bình cười nói: "Kệ đi, để nó ăn".

Hoàng Văn Xương cực hận Truy Điện, nhưng chỉ đành cầm nồi rời đi.

Ông ta vừa đi, Truy Điện nói: "Trong cháo này có thuốc, trong người tôi lại không có cảm giác khó chịu".

Ngô Bình lại gần ngửi ngửi, nói: "Loại thuốc này phải kết hợp với các loại thuốc khác mới có hiệu quả. Hoàng Văn Xương rất cẩn thận, trước tiên hạ một nửa số thuốc".

Truy Điện: "Sau khi ông ta đưa cho cậu công pháp, hãy mau chóng tu luyện".

Ngô Bình đã sở hữu linh niệm, cũng đã tu luyện linh thuật, tiếp đó anh có thể tu luyện cảnh giới nhỏ thứ tư, cảnh giới Linh Binh.

Cảnh giới Linh Binh rất thú vị, trước tiên phải luyện linh nguyên của chính mình thành linh lực, sau đó dùng linh lực để điều khiển binh khí. Linh lực có thể khắc các trận pháp và kinh mạch trên lưỡi kiếm, từ đó làm cho lưỡi kiếm ngày càng mạnh mẽ hơn. Tuy nhiên muốn tạo linh binh thì trước hết phải tìm được một cây đao tốt.

Trước khi tu luyện, anh hỏi Truy Điện: "Ngươi có vũ khí tốt nào trong tay không?"

Truy Điện trợn tròn mắt: "Có thì cũng có. Nó là một thần binh, giá trị khổng lồ".

Ngô Bình cười lạnh: "Đừng nói nhảm nữa, ngươi muốn bao nhiêu cứ nói đi".

Truy Điện: "Một triệu đồng tiền tử tinh!"

Ngô Bình trợn to hai mắt: "Một triệu tiền tử tinh, sao ngươi không đi cướp luôn đi?"

Truy Điện hừ lạnh: "Không mua thì thôi, tôi sẽ bán nó cho người khác".

Ngô Bình suy nghĩ một lúc, hỏi: "Thần binh gì vậy, có thể cho ta xem không?"

Truy Điện: "Được, tôi sẽ cho cậu mở rộng tầm mắt".

Nói xong người nói run lên, sau đó một thanh kiếm ngắn rơi ra từ dưới bụng ngựa. Thanh kiếm này dài khoảng một thước hai, bên trên có khắc hoa văn cổ xưa.

Ngô Bình rút kiếm ra, thấy ánh sáng lạnh toát ra khắp nơi, lông tơ dựng đứng cả lên. Anh kinh ngạc, nói: "Kiếm sắc quá?"

Truy Điện: "Kinh ngạc lắm đúng không? Nó là bảo bối mà một Thiên Đế để lại, một chủ nhân của tôi có được. Nhưng người đó không may mắn, vừa có được kiếm liền chết".

Vẻ mặt Ngô Bình rất kỳ quái: "Truy Điện, những chủ nhân của ngươi có phải bị ngươi khắc chết không?"

Truy Điện tức điên: "Cậu nói linh tinh gì thế? Nếu không có tôi thì họ chết còn nhanh hơn!"

Ngô Bình vội nói: "Phải phải, ngươi thì lợi hại rồi".

Truy Điện: "Đừng nói nhảm, một triệu cậu có mua không?"

Ngô Bình: "Có! Nhưng tôi khất đã. Khi nào có thời gian tôi sẽ luyện đan đi bán, đến lúc đó trả cả vốn lẫn lãi".

Ngô Bình cầm lấy thanh kiếm, sau đó bắt đầu tu luyện cảnh giới Linh Binh.

Cảnh giới này yêu cầu chuyển hóa linh nguyên thành linh lực, quá trình lại rất đơn giản. Một khi linh nguyên chấn động thì sẽ sản sinh ra một sức mạnh rất to lớn, đây chính là linh lực. Linh nguyên của anh có chất lượng cao, linh lực sản sinh ra tất nhiên cũng có chất lượng cao, hơn xa người thường.

Chẳng mấy chốc linh lực đã không ngừng ùa vào thanh kiếm. Trong thân kiếm có khắc kinh mạch. Kinh mạch được nhắc cần tương ứng với bản thân linh trận, thế nên Ngô Bình dựa theo ngoại lực, để linh lực tự chuyển động.

Lúc này mười hai loại linh lực của mười hai linh mạch lần lượt đi vào kiếm, chúng khắc lên những kinh mạch khác nhau. Những kinh mạch này sẽ phối hợp với linh mạch của Ngô Bình, sau này khi tung chiêu thì anh có thể người kiếm hòa làm một. Thanh kiếm ngắn tựa như một bộ phận cơ thể của anh vậy.

Tu luyện cảnh giới Linh Binh là một quá trình dài, Ngô Bình bế quan suốt ba ngày. Trong ba ngày Hoàng Văn Xương đến vài lần, thấy anh đang tu luyện thì không đi vào làm phiền.

Hôm nay Ngô Bình mở mắt ra, anh thả lỏng tay, thanh kiếm bay lên không trung, sau đó đâm vào một tảng đá trong sân.

"Vèo!"

Ánh kiếm nhanh như chớp, tảng đá cứng như sắt thép bị chém làm đôi, trên mặt cắt có hoa văn kỳ lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK