Long vệ bị đưa đi, phó cục trưởng Hồ cười nói: “Cậu Ngô, vậy tôi đi trước, có kết quả tôi sẽ báo cho anh biết”.
Tất cả mọi người rời đi, người ở lại đưa mắt nhìn nhau, chị dâu cả của Tô Phi cuối cùng cũng hiểu, năng lực của người trước mặt này mạnh hơn Hầu gia nhiều, tài lực cũng vượt xa Hầu Vệ Đông. Nếu không, sao anh có thể tùy tiện tặng món đồ đáng giá mấy trăm triệu chứ?
Ngô Bình cảm thấy, hiện tại phải thể hiện sự tức giận rồi, dù sao tượng đất cũng có chút tính cách mà, anh lạnh nhạt nói: “Không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cảm thấy mình phải bình tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận đã”.
Sau đó anh nói với mẹ Tô: “Dì à, cháu đi trước”. Nói xong thì quay người rời đi.
Người nhà họ Tô gấp gáp, muốn giữ lại nhưng lại không dám nói gì, Tô Phi vội đuổi theo, đi xuống lầu, cô ấy sẵng giọng: “Cậu đúng là biết diễn đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Dọa bọn họ chút”.
Vẻ mặt Tô Phi kỳ lạ: “Không ngờ cậu lại dám tặng vòng tay hơn ba trăm triệu, cả đời này mình cũng không trả nổi”.
Ngô Bình cười: “Đời này trả không được, thì đời sau trả thôi”.
Hai người nói cười vui vẻ thì đã xuống lầu. Tô Phi đang định mở cửa xe, đột nhiên phát hiện sau lưng Ngô Bình xuất hiện một cái vòng tròn đen, bên trong tối tăm như mực, nó vươn kiếm đâm nhanh về phía sau lưng Ngô Bình.
Quá nhanh, mà Ngô Bình lại không hề có cảm giác gì.
Tô Phi lo lắng, kêu lên: “Cẩn thận!”
Cô ấy vừa kêu vừa dùng sức kéo Ngô Bình về phía mình, cơ thể lại đụng phải mũi kiếm.
Mũi kiếm vô cùng sắc bén, im hơi lặng tiếng đã đâm vào tim cô ấy.
Ngay lúc này, một long vệ xuất hiện, một kiếm đâm vào trong vòng tròn đen kia, bên trong vang lên tiếng kêu đau đớn như có người bị thương, lập tức vòng đen biến mất!
Ngô Bình ôm lấy Tô Phi, tay ấn vào vết thương. Máu tuôn ra, anh bất chấp trấn áp tâm ma, lập tức điên cuồng đưa năng lực vào trị thương cho Tô Phi.
Dưới niệm lực mạnh mẽ của anh, nhịp tim mau chóng khôi phục, máu tuôn ta cũng chảy ngược về tim và mạch máu. Trước sau không đến hai phút, Tô Phi đã tỉnh lại, ngoại trừ trước ngực có vết máu dính ướt thì cô ấy không hề bị tổn thương gì.
“Cậu không sao chứ?”. Bản thân mình trúng một kiếm, mà cô ấy lại hỏi về an nguy của Ngô Bình trước.
Đôi mắt Ngô Bình có chút ánh đỏ nhàn nhạt, anh xoa má Tô Phi nói: “Mình không sao. Là cậu cứu mình một mạng”.
Tô Phi nói: “Không sao là được rồi. Kỳ lạ thật, rõ ràng mình bị kiếm đâm, mà sao không đau chút nào cả!”
Ngô Bình nói: “Tô Phi, cậu về nhà trước đi, mình có chút chuyện phải xử lý, quay về sẽ tìm cậu sau”.
Tô Phi gật đầu: “Ừ, mình đợi cậu về”.
Tiễn Tô Phi vào thang máy, có mấy long vệ quỳ bên cạnh: “Xin Long chủ trách phạt!”
Vừa nãy, phản ứng của long vệ đã chậm hơn, nếu không phải Tô Phi kéo Ngô Bình thì anh đã bị thương rồi.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Đối phương dùng pháp thuật, các anh không phòng ngừa được cũng là chuyện bình thường”.
Một long vệ nói: “Long chủ, hung thủ đã trúng một kiếm của tôi”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Đối phương ở không xa, chạy thoát rồi”.
Nói rồi, anh sử dụng thần niệm, thần niệm mạnh mẽ bao trùm trong vòng năm mươi dặm xung quanh.
Trong một căn nhà ở thành phố Vân Đỉnh, cánh tay người trung niên bị trúng một kiếm, ông ta đang băng bó vết thương. Ở bên cạnh, cô gái kia nói: “Ông nội không sao chứ?”
Vẻ mặt người trung niên khó coi, nói: “Bị một đứa người phàm phá hư việc lớn, một kiếm kia vốn có thể đâm chết cậu ta rồi”.
Ngay lúc này, một luồng thần niệm kinh khủng ập xuống, chớp mắt đã khóa chặt người trung niên, sắc mặt người trung niên thay đổi, nói: “Không tốt, anh ta phát hiện chúng ta rồi, đi mau!”
Dưới chân người trung niên xuất hiện một cái bóng tròn đen, lập tức muốn rời khỏi hiện trường.
Thế nhưng, ông ta và cô gái vừa muốn tiến vào bóng đen thì một luồng sát quang từ trên trời ập xuống, là Giảo Hồn Tiễn do Ngô Bình sử dụng, giết người cách thời không!
“Vù!”
Quá nhanh, hai người chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã bị cung tên tách thành hai đoạn, dưới đất đầy nội tạng. Cô gái bị dọa sợ ngây người, ngồi dưới đất, không dám động đậy.
Người đàn ông trung niên chống hai tay dưới đất, trán nứt ra, một bóng người tí hon xíu màu vàng bay ra. Thế nhưng, Giảo Hồn Tiễn lại khóa chặt nó, người tí hon màu vày này bị dọa sợ run rẩy, lại không dám chạy.
Mười mấy giây sau, một bóng người từ trên trời đáp xuống, chính là Ngô Bình. Lúc này, hai mắt anh sáng rực sát quang màu đỏ, lạnh lùng nhìn người tí hon màu vàng chằm chằm.
Người tí hon màu vàng kêu lên: “Long chủ, xin tha cho tôi một mạng, tiểu nhân biết sai rồi!”
Ngô Bình nói: “Tại sao lại hại tôi?”
Người tí hon màu vàng dùng giọng nói chói tai cầu xin: “Tiểu nhân biết sai rồi!”
Ngô Bình cười lạnh, anh vung tay, trấn áp người tí hon màu vàng kia, sau đó lấy ra lò luyện Minh Thần, ném thẳng vào trong.
Người tí hon màu vàng này là pháp thân Nguyên Anh, nếu không phải đối phương còn chưa khôi phục tu vi, thì muốn giết ông ta cũng không dễ gì.
Đột nhiên, trong Minh Thần Đỉnh bắn ra hơn một nghìn hai trăm Sinh Mệnh Đan. Ngoài Sinh Mệnh Đan, còn có một viên đan dược màu vàng, Ngô Bình vội vàng bắt lấy.
Đan dược màu vàng này, to chừng quả óc chó, hình hài trẻ sơ sinh, có mũi có mắt, giống như một đưa trẻ sơ sinh, ánh mắt anh sáng lên, kinh hô: “Nguyên Anh Đan!”
Anh cất lấy đan dược, rồi nhìn cô gái dưới đất kia.
Cô gái hoảng sợ nói: “Đừng giết tôi!”
Ngô Bình: “Các người là ai?”
Cô gái nói: “Người anh giết là ông nội tôi, chúng ta là người Ẩn Tộc ở nơi này”.
Ngô Bình: “Trong Ẩn tộc, có bao nhiêu người?”
Cô gái: “Bốn anh em ông nội tôi đều là người chuyển thế, kiếp trước bọn họ là bạn bè tốt”.
Người chuyển thế này nắm giữ bí thuật luân hồi, có thể tự chủ lựa chọn đầu thai, sống lại một kiếp. Thân phận của bọn họ khác nhau, có khả năng là người bình thường, cũng có khả năng là nhà giàu có, thậm chí kẻ thống trị.
Ngô Bình: “Tại sao ông ta lại bày quán ở công viên?”
Cô gái: “Người chuyển thế cứ cách một thời gian thì sẽ bị trời phạt, vì để trốn tránh trừng phạt này, ông nội buộc phải trà trộn vào dân chúng tầng lớp thấp nhất, bởi vì khói lửa nhân gian có thể triệt tiêu trời phạt”.
Ngô Bình: “Tại sao bọn họ hại tôi?”
Cô gái: “Phục Long tiên sinh từng bói cho ông nội tôi một quẻ, trong đó có câu, “gặp rồng thì chết”, mà anh là Long chủ. Vì vậy ông nội tôi cảm thấy nhất định phải tiêu diệt anh thì mới có thể phá giải”.
Ngô Bình cười lạnh: “Gặp rồng thì chết? Phục Long tiên sinh xem cũng chuẩn thật”.
Cô gái: “Xin Long chủ đừng giết tôi”.
Đôi mắt Ngô Bình bừng bừng sát khí, lúc trước anh đã áp chế tâm ma, bây giờ nhìn thấy cô gái cầu xin, sát tâm lại càng nặng nề, anh vung tay lên, giữa trán cô gái xuất hiện một lỗ hổng, cô ta chết ngay tại chỗ.
Giết chết hai người này, Ngô Bình ngẩng mặt lên trời rống lên, chỉ cảm thấy trong đầu có một luồng ác khí, chỉ có giết người mới giải phóng được.
Anh tìm tòi trên người người đàn ông trung niên kia, tìm thấy một cái bàn tròn màu đen. Anh phát hiện, bàn tròn đen này là pháp khí rất lợi hại, sau khi khởi động, trước mặt sẽ xuất hiện một hình tròn màu đen.
Thần niệm của anh chỉ đến đâu thì bên trong hình tròn sẽ thông đến đó. Một con sông nhỏ cách đó ba mươi cây số xuất hiện một hình tròn đen, tay của Ngô Bắc vươn ra từ bên trong đó, túm lấy một nắm cát trong hồ.
“Không tệ, là bảo bối”. Anh tự nói.
Sau đó, anh lại tìm được túi tiền trên người cô gái, tiếp đó truyền tin cho thuộc hạ. Ngay sau đó, anh nhận được tin tức những người liên quan.
Người trung niên đã chết có bốn anh em, ngoài ông ta còn có ba người. Mà ba người này đều ở thôn quê, thân phận bọn họ cũng rất bình thường, lần lượt là thợ rèn, thợ xây, đồ tể.
Chương 997: Thợ rèn, thợ xây, đồ tể
Tra được địa chỉ, Ngô Bình lập tức chạy đến thôn nơi ba người kia ở - thôn Tiểu Dương.
Anh nghe người ta nói, Ấn Tộc là khó đối phó nhất, nếu ai đắc tội với bọn họ, thì những người này, cho dù chuyển thế cả trăm lần cũng phải tìm được kẻ thù, sau đó báo thù.
Anh giết người của đối phương, đồng nghĩa đã đắc tội với người của tộc này, vì vậy không thể để lại hậu họa, hoặc là hóa giải, hoặc là định đoạt sống chết!
Thôn Tiểu Dương chỉ có hơn ba trăm hộ dân, người trẻ đều ra ngoài làm thuê, những người ở lại chỉ có người già và trẻ nhỏ.
Ở phía tây của thôn có một cửa hàng rèn, chủ tiệm trông có vẻ bốn mươi, đang giúp người ta sửa lại cuốc, đột nhiên, trước cửa tối sầm, có người đi vào.
Ông ta không ngẩng đầu, chỉ nói: “Lấy gì sao?”
Người đến là Ngô Bình, anh nhìn quanh trái phải, nói: “Không ngờ lại làm một thợ rèn đấy. Đồng bọn của anh không giết được tôi, đã bị tôi giết rồi”.
Nghe thấy câu này, vẻ mặt thợ rèn lập tức thay đổi, cầm lấy một cây búa, chầm chầm quay người nhìn Ngô Bình, nói: “Cậu giết chết người rồi, tại sao còn đến tìm tôi?”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Tôi nghe nói Ẩn Tộc các người có thù ắt báo, cho dù luân hồi chuyển thế mười lần thì cũng phải giết chết kẻ địch, không biết có phải thật không?”
Thợ rèn cười lạnh: “Không sai! Giết chết anh trai của tôi, dù lên trời xuống đất, chúng tôi cũng phải giết được cậu! Sau đó giày vò cả đời, khiến cậu sống được, chết cũng chẳng xong!”
Ngô Bình hỏi: “Không thể hòa giải?”
Thợ rèn: “Không thể! Trừ phi anh giết chết ba người chúng tôi!”
Không biết từ lúc nào, bên ngoài cửa lại có hai người đến, đều là tuổi trung niên, một là thợ xây, một là đồ tể. Ba người vây quanh Ngô Bình.
Ngô Bình phát hiện, trên người ba người này đều có pháp thân, xem ra tu vi kiếp trước của bọn họ đều rất mạnh.
Anh khẽ thở dài, nói: “Vốn dĩ tôi không muốn giết người”.
Đồ tể kia cao lớn thô kệch, ông ta lạnh lùng nói: “Bốn anh em chúng tôi ba lần luân hồi đều là anh em ruột. Tình nghĩa anh em ba đời, chúng tôi nhất định phải báo thù cho anh ấy!”
Ngô Bình nói: “Các người không còn cơ hội luân hồi rồi, hôm nay các người đều sẽ chết”.
Nói rồi, quanh người anh bộc phát ra sát ý kinh khủng.
“Giết!”
Đồ tể tay cầm con dao sắc bén, trên lưỡi đao ánh lên huyết quang, đâm một đao về phía Ngô Bình. Tuy ông ta chưa khôi phục tu vi, nhưng dù sao cũng có sức mạnh pháp thân, chuyển động nhanh như chớp.
Búa của thợ rèn cũng đã đánh về phía Ngô Bình, búa ánh ra sát quang, sau đó bóng búa ánh tím đánh mạnh về phía đầu của Ngô Bình!
“Ầm!”
Võ hồn Ngô Bình chấn động, toàn thân tê liệt, búa lại có tác dụng khiến người ta mê mụi! Nhưng sức mạnh kinh người trong thân thể anh thoáng chốc đã đẩy lùi cảm giác mê mụi kia.
Lúc này, lưỡi đao sắc bén chém đến, hung hăng bổ vào ngực Ngô Bình, bản năng của Võ Quân đã khiến Ngô Bình phản công với đòn tốt nhất.
Thân thể anh khẽ nghiêng quan, một quyền đánh mạnh vào ngực tên đồ tể. Một quyền này sức lực vô biên, lực Thiên Nguyên xuyên qua thấu xương. Đồ tể hét thảm, lục phủ ngũ tạng vỡ vụn, nằm vật xuống sàn như một con lợn chết.
Mà sau lưng, tên thợ xây kia lấy ra ống mực, đột nhiên vòng quanh Ngô Bình, đường chỉ mực trói chặt anh từng vòng. Ngô Bình dùng sức giãy giụa, chỉ mực lại tỏa ra ánh sáng đen ngòm, sức mạnh kỳ lạ xuyên vào thân thể, tựa như trói buộc võ hồn của anh.
“Ầm!”
Ngô Bình hét lớn, mười linh khiếu và chín thần khiếu xung quanh lập tức chấn động, từng xiềng xích ẩn hình bị anh phá hủy, sau đó một luồng sức mạnh kinh người bùng nổ. Luồng sức mạnh này xuất phát từ sâu trong huyết mạch anh.
Trong tháp Vạn Duy, anh có được lời chúc phúc của Cổ Thiên Tử, xiềng xích trói buộc sức mạnh huyết mạch của anh mỗi ngày sẽ lơi lỏng ra một ít, yếu hơn một chút. Lúc này đột nhiên anh bùng nổ, xiềng xích bị phá vỡ, sức mạnh huyết mạch thực sự được xuất hiện.
Đồng thời, trong đầu Ngô Bình xuất hiện rất nhiều ký ức đã lâu, nhưng ký ức này chảy trong mạch máu, một đời lại tới một đời.
“Huyết mạch Lý thị!”. Anh lầm bầm tự nói.
“Răng rắc!”
Toàn bộ chỉ đen đều bị đứt, Ngô Bình đá một chân vào đầu thợ xây, đầu ông ta nổ tung, ngã xuống đất.
Thợ rèn kia kinh sợ, lại đánh thêm búa thứ hai. Nhưng lần này, tay Ngô Bình lại đẩy về phía trước, chỉ thấy một bàn tay lớn màu vàng xuất hiện, một chưởng đánh vào ngực thợ rèn, khiến ông ta bay đến mấy mét.
Lúc này, pháp thân Nguyên Anh của ba người chuyển thể đều lần lượt lao ra khỏi sọ, bỏ chạy vào không trung, đồng thời bọn họ đều nguyền rủa Ngô Bình: “Chúng tao sẽ không bỏ qua cho mày! Đợi chúng tao đến báo thù đi, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không dừng!”
Ngô Bình cười lạnh: “Các người đi được rồi sao?”
Anh lập tức tung Giảo Hồn Tiễn ra, một luồng sát quang đuổi theo, bám chặt ba pháp thân Nguyên Anh kia ép quay về cửa hàng rèn kia.
Ngô Bình vung tay, ném ba pháp thân Nguyên Anh vào trong Lò luyện Minh Thần.
Ba người kêu thảm, âm thanh bỗng dừng lại, giây tiếp theo, hơn ba nghìn viên Sinh Mệnh Đan, còn có ba viên Nguyên Anh Đan bắn ra từ Lò luyện Minh Thần.
Tiêu diệt được Ẩn Tộc này, sát tâm của Ngô Bình dần dần được kiềm chế. Anh cẩn thận cảm nhận, trong người có một luồng sức mạnh thần kỳ từ huyết mạch của tổ tiên.
“Đây là sức mạnh huyết mạch của Lý thị!”. Anh rất bất ngờ, vội vàng ngồi xếp bằng cẩn thận lĩnh hội.
Anh phát hiện, sức mạnh huyết mạch này vô cùng kỳ diệu và phức tạp, không phải một sớm một chiều là anh có thể lĩnh ngộ được.
Không có thời gian nghiên cứu kỹ, từ ba thi thể kia đã lấy được vài thứ. Tai trâu là một vũ khí giết người, chứa đầy tà khí, là lưỡi dao sắc bén. Búa cũng là một bảo bối, có thể đánh ngất kẻ địch. Hơn nữa nếu là do anh thi triển thì hiệu quả so với thợ rèn kia còn mạnh gấp mười lần, sức mạnh thân xác mạnh mẽ mới có thể hoàn toàn tung ra được hiệu quả đánh ngất của búa.
Cuối cùng, trên người thợ xây tìm được ống mực, khí tức từ ống mực rất đặc biệt. Bên trong có cấm chế rất huyền diệu, nhìn ra được, thợ xây này cũng không thể dùng được trọn vẹn hiệu quả của ống mực.
Cất ba thứ đồ này, anh không ở lại lâu, lập tức quay về nhà.
Kiếp nạn tâm pháp của anh vẫn còn chưa kết thúc, trước mắt, cách tốt nhất chính là về nhà.
Không lâu sau, Ngô Bình đã xuất hiện tại nhà mới. Vừa quay về, đã thấy vợ con của Lý Quảng Long đang chơi đùa trong sân.
Tiểu Long thấy Tiểu Bình thì vội chạy đến: “Chú!”
Ngô Bình ôm Tiểu Long, cười nói: “Tiểu Long, tới lúc nào vậy?”
Tiểu Long nói: “Hôm qua”.
Đinh Vi cười nói: “Người anh em, anh quay về rồi”.
Ngô Bình: “Chị dâu, sắc mặt chị khỏe hơn nhiều rồi”.
Đinh Vi nói: “Không phải nhờ y thuật cậu cao minh sao, mấy cô bạn thân nói tôi trẻ đến mấy tuổi đấy”.
Ngô Bình: “Anh Long đâu rồi?”
Đinh Vi: “Anh ấy à, bận rộn ở công trường rồi! Nói là muốn nhanh chóng xây dựng xưởng mới”.
Nói chuyện vài câu, Tiểu Long lại chạy đi, Đinh Vi vội đuổi theo.
Ngô Bình gọi mấy cuộc điện thoại, hỏi Thất Tinh Long Vương Cục tiến triển thế nào. Rất nhanh sau đó, đội kỹ thuật đã gửi hình ảnh vệ tinh vào máy tính.
Anh quan sát kỹ lưỡng, tiến độ công trình rất nhanh, bố cục đại khái đã hình thành, sau này chỉ cần phải điều chỉnh chi tiết.
Đột nhiên, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào một ngọn núi trên bức hình, anh mơ hồ nhìn thấy mấy điểm nhỏ. Nhãn lực của anh không hề tầm thường, lập tức phán đoán ra đây là mấy người đang bay trên không. Bởi vì chụp từ trên xuống, nên chỉ có thể chụp được vai và đầu của bọn họ.
Vì vậy anh phóng to hình, quả nhiên phát hiện trong không trung có ba người đang bay!
“Những người này đã phát hiện ra Phong Thủy Cục của mình rồi sao?”. Anh nhíu chặt mày.
Chương 998: Thần quân cái thế
Ngô Bình gọi Thần Chiếu đến và hỏi: “Gần đây có tu sĩ nào xuất hiện quanh khu công trường không?”
Khi trước anh bảo Thần Chiếu phụ trách tuần tra công trường. Thần Chiếu đáp: “Thưa chủ nhân, có mấy nhóm tu sĩ từng đến, nhưng bọn họ cũng không làm gì khác thường, thế nên tôi chưa hỏi gì”.
Ngô Bình: “Có ba người xuất hiện ở không trung bên trên mắt trận phong thủy, điều này rất bất thường”.
Thần Chiếu: “Chủ nhân, mấy kẻ đó đã phát hiện những sắp xếp của cậu sao?”
Ngô Bình: “Loại thế phong thủy như Thất Tinh Long Vương đến cả người bình thường còn cảm ứng được, chứ đừng nói gì là tu sĩ”.
Sau đó anh hỏi Thần Chiếu: “Nếu phát hiện ra một bố cục phong thủy tương tự, vậy ông sẽ làm thế nào?”
Thần Chiếu im lặng một lát rồi đáp: “Tất nhiên tôi sẽ có rằng chắc chắn người bố trí được thứ đó sẽ có thế lực cực lớn, cá nhân tôi chắc chắn không dám chủ động khiêu khích. Trừ phi thế lực bên phía tôi cũng rất đáng gờm thì tôi mới cân nhắc đến việc chiếm nó làm của riêng”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế nên lai lịch của mấy tu sĩ kia chắc chắn không đơn giản, bọn họ có mưu đồ riêng”.
Thần Chiếu: “Chủ nhân, chúng ta nên làm gì đó để phòng bị”.
Ngô Bình: “Mấy hôm tới ông giám sát chặt chẽ hơn, nếu có kẻ xuất hiện thì báo ngay với tôi”.
“Vâng!”
Thần Chiếu lui ra ngoài, còn Ngô Bình thì tới khu chung cư Nghiêm Lập Tân sinh sống. Thấy xung quanh không có au, anh bèn điều khiển bia đá, cưỡi nó trên không trung.
Giọng nói của thai đá vang lên trong đầu anh: “Thượng tiên muốn đi đâu vậy ạ?”
Ngô Bình: “Bố cục Thất Tinh Long Vương của tao sắp hoàn thành rồi, mày qua đó giúp tao trấn áp phong thủy”.
Thai đá: “Lần trước thượng tiên có nói thế phong thủy kia có ích đối với tôi?”
Ngô Bình: “Tất nhiên rồi, tao sẽ đặt mày xuống lòng đất, long mạch địa khí của khu vực đó sẽ kết nối với mạch lạc thai đá của mày, giúp mày phát triển hơn”.
Thai đá lộ rõ vẻ vui mừng: “Đa tạ thượng tiên!”
Ngô Bình: “Chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, tao giúp mày, mày cũng phải giúp tao. Sau khi hoàn thành thế cục Thất Tinh Long Vương, tao sẽ lấy đó làm nền móng để bố trí trận pháp, tới lúc đó mày làm mắt trận, giúp tao định hướng thế phong thủy”.
Thai đá: “À đương nhiên rồi”.
Về tới nhà, Ngô Bình liền đào một hố đất ở vườn hoa sau nhà, cắm bia đá xuống đó. Bia đá vừa được đặt xuống thì mặt đất lập tức rung lên, khí tức dần ngưng tụ.
Bia đá khẽ thở dài, sau đó nói: “Địa khí đầy đủ quá, hoàn cảnh ở đây còn tốt hơn lúc tôi ở Đông Nhạc!
Ngô Bình: “Thế Thất Tinh Long Vương vẫn chưa hoàn thiện hẳn, về sau sẽ còn tốt hơn nữa”.
Sau khi cắm bia đá xuống, Ngô Bình liền ngồi ngay dưới bia, mượn khí chí dương của bia đá để trấn áp tâm ma trong lòng. Tâm ma đó vốn dĩ không dễ áp chế, nhưng hiện giờ anh lai có thể trấn áp dễ dàng.
Lúc trước anh đã hóa giải xiềng xích trói buộc huyết mạch, nên trong cơ thể cũng có nhiều lực lượng huyết mạch Lý thị hơn. Hiện giờ, anh hoàn toàn lĩnh ngộ được những sức mạnh đó, có điều nó cũng không quá mạnh, điều anh cần làm lúc này là tiếp tục tích góp thêm, cho đến lúc đủ cường đại. Đến lúc đó, luồng sức mạnh này sẽ bộc lộ bản chất thực của chính nó.
Ba ngày liền Ngô Bình đều ở trong nhà trấn áp tâm ma, nhờ có bia đá mà tâm ma càng ngày càng yếu. Đến giữa trưa ngày thứ tư, tâm ma kia đã hoàn toàn bị diệt sạch.
Tâm ma vừa được loại bỏ thì cả chín thần khiếu của anh đều đồng thời chấn động, năng lượng theo thần lạc hội tụ đến thần khiếu thứ chín. Lúc này, pháp bàn và võ hồn của Ngô Bình được những năng lượng đó bao trùm, bắt đầu dung hợp với nhau.
Ngô Bình giật thót, anh biết bản thân sắp sửa bước vào Nhân Tiên tầng thứ sáu – cảnh giới Cực! Người ở cảnh giới này có thể xưng là Thần Quân!
Nhưng tình huống hiện giờ của anh khác với thần quân bình thường, anh dung hợp hoàn chỉnh vũ hồn và pháp bàn để ngưng tụ thành thần bàn. Có thần bàn trong tay thì sẽ tạo thành võ đạo thần thông!
Quá trình ngưng tụ thần bàn sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, thế nên khi vừa mới dung hợp được nửa phút, Ngô Bình liền thấy xuất hiện cảm giác trống rỗng, bên trong thần lạc đã rỗng tuếch.
Anh lập tức lấy tinh thạch linh hồn ra rồi hấp thu năng lượng bên trong. Sau khi hấp thu xong mấy chục khối tinh thạch linh hồn, tốc độ hấp thu tiên thiên hồn lực của anh vẫn không theo kịp tốc độ tiêu hao.
Hết cách, anh đành phải lấy ra một hồ lô thuốc, loại thuốc chứa bên trong có tên là “Ngọc thần lộ”, là bảo dược bồi bổ tinh thần.
Nhưng mới qua thêm nửa tiếng, lượng thuốc bên trong hồ lô cũng không còn đủ nữa, Ngô Bình đành phải nuốt thêm mấy loại Quỷ Đan, Bổ Thần Đan anh luyện trước đó.
Đáng tiếc vẫn không thể kiên trì được quá lâu, pháp bàn và võ hồn dung hợp, sau khi đạt tới trung kỳ, số năng lượng tiêu hao đã vượt qua tưởng tượng của anh. Anh cảm thấy đói bụng cồn cào, cả người bắt đầu phát run.
Anh cắn chặt răng, lấy thêm một viên Nguyên Anh Đan rồi nuốt xuống. Trong chớp mắt, một luồng lực mạnh mẽ bộc phát, di chuyển theo thần lạc, không ngừng được vận chuyển đến thần khiếu thứ chín.
Đồng thời, anh lại nuốt thêm một viên Sinh Mệnh Đan, thần bàn không chỉ tiêu hao lực tinh thần mà còn tiêu hao khá nhiều thể lực.
Một viên Nguyên Anh Đan chỉ đủ giúp anh duy trì một tiếng, đến giai đoạn dung hợp cuối cùng, anh lại lần nữa thấy đói.
Anh không chút do dự nuốt thêm một viên Nguyên Anh Đan, hai thanh Sinh Mệnh Đan.
Một tiếng rưỡi sau, cuối cùng võ hồn và pháp bàn cũng hợp lại thành một, trở thành một vật phát sáng có hình dạng trứng, lơ lửng trong thần khiếu thứ chính. Đó chính là thần bàn.
Mặt ngoài của thần bàn xuất hiện những phù văn kỳ lạ, Tiên Thiên phù văn trong pháp bàn đã bị phá giải.
Sau khi ngưng tụ được thần bàn, Ngô Bình chính thức trở thành thần quân cảnh giới Cực, tiếp nữa anh sẽ có được võ đạo thần thông. Tất nhiên, muốn sở hữu võ đạo thần thông cường đại thì Ngô Bình cần phải tu luyện một trong những truyền thừa lớn mạnh như trong Thiên Võ tiên phủ. Chỉ có như vậy thì uy lực của võ đạo thần thông mới mạnh hơn nữa.
Thần bàn vừa được ngưng tụ xong một lát thì Thần Chiếu đã tất tả chạy tới báo cáo: “Chủ nhân, có người đang phá hỏng thế phong thủy!”
Giờ phút này Ngô Bình mới phát hiện Thần Chiếu đã bị thương nặng, cánh tay trái của ông ấy gần như đã gãy, nội tạng trọng thương, nguyên thần cũng có thương tổn.
Anh trầm giọng hỏi: “Ai đả thương ông thế?”
Thần Chiếu: “Đối phương tự nhận là người của Thánh chủ, một kẻ trong số đó tự xưng là thiếu chủ”.
Thánh chủ? Ngô Bình cười lạnh: “Tôi biết rồi, ông uống đan dược vào rồi dưỡng thương cho tốt!”
Sau khi để lại mấy viên đan dược, Ngô Bình bay thẳng lên không trung.
Trên ngọn núi sắp đặt thế Thất Tinh Long Vương có năm tu sĩ đang cười nói hỉ hả, giữa nhóm người là một thiếu niên. Một kẻ cất lời: “Thiếu chủ, thế phong thủy này hiếm có lắm, người kia sắp đặt lớn thế này chắc hẳn đã hao phí không ít tiền bạc”.
Thiếu niên cười nói: “Thế phong thủy tốt như này, ta sẽ xây một hành cung ở đây, chắc hẳn cha ta rất vui đấy”.
Một kẻ khác lập tức nói: “Quá hay luôn ạ! Thiếu chủ, nếu như xây một hành cung ở đây thì chắc chắn sự nghiệp vĩ đại của Thánh chủ sẽ sớm ngày thành hiện thực”.
“Có mấy đứa tép riu như các ngươi mà cũng dám ngấp nghé thế phong thủy của ta?”
Bỗng nhiên có giọng nói lạnh lùng vang lên ngay phía trên đỉnh đầu nhóm người.
Đám người kinh ngạc ngẩng lên nhìn, chỉ thấy có một người đã đứng ở trên đó từ bao giờ không hay.
Người tới chính là Ngô Bình, trong mắt anh lóe lên ánh sáng sắc lạnh, anh cất lời: “Kẻ nào đánh người của ta bị thương?”
Thiếu niên nhíu mày, cất tiếng: “To gan, có biết ta là ai không hả?”
Một người đàn ông mặc áo bào đen bên cạnh thiếu niên hừ lạnh: “Nhóc con vô tri, đây là con trai của Thánh chủ, ngươi có biết Thánh chủ là ai không hả?”
Ngô Bình cười lạnh: “Ta hỏi các ngươi, ai đã đánh người của ta bị thương?”
Người đàn ông mặc hắc bào cũng cười lạnh: “Ta đấy, ngươi làm gì được?”
“Ầm ầm!”
Chưa nói hết câu thì trên người đã bị trúng một đấm rồi văng ra ngoài, người đàn ông mặc hắc bào còn chẳng kịp kêu rên thảm thiết đã bị đánh tàn bạo, cả da lẫn xương đầy máu, tiếp đó lập tức ngã uỵch dưới đất vài mét. Trong hố sâu chỉ có mỗi xương vỡ và máu thịt, hiện trường vô cùng tanh tưởi, thảm thê tột độ!
Một đấm tàn bạo đó cũng dọa cho thiếu chủ kia sợ đến ngây ngốc, y lùi lại mấy bước, giọng run run: “Có chuyện gì các hạ cứ từ từ nói!”
Chương 999: Huyết mạch Thánh nhân
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ngươi là con trai của Thánh chủ? Hay lắm, ngươi ở lại, những người khác đi báo với Thánh chủ. Ta muốn xem xem Thánh chủ kia lấy đâu ra lá gan mà dám năm lần bảy lượt muốn gây hấn với ta!”
Thiếu niên kinh ngạc, Ngô Bình dám nói kiểu đó rõ là không hề coi cha y ra gì. Y lập tức thốt: “Các hạ hiểu lầm rồi, chúng tôi…”
“Bốp!”
Ngô Bình tát bay đối phương đi mấy mét, thiếu niên ngã sõng soài trên đất, một bên má đau rát đến mức kêu la thảm thiết.
“Ta cho ngươi chen lời đấy à?”, Ngô Bình liếc một cái sắc lẻm.
Trong lòng thiếu niên rét lạnh, y không dám tiếp tục ho he gì nữa mà lập tức im bặt, nước mắt không cầm được chảy dọc gương mặt.
Ngô Bình nhìn ba người còn lại: “Ba người các ngươi, chọn một người đi báo cho Thánh chủ kia đi!”
Cả ba liền biết chắc chắn mình không phải đối thủ của Ngô Bình. Một người trong đó phản ứng nhanh nhất, vội bước lên mấy bước, nói: “Tôi tự nguyện đi!”
Ngô Bình nói: “Tốt nhất ngươi nên quay lại đây. Nếu hôm nay ta không gặp được Thánh chủ thì các ngươi cứ chờ mà nhặt xác thiếu chủ của mình đi”.
Người kia vội vàng rời đi, ba người ở lại thì liếc mắt nhìn nhau. Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ tới mình lại gặp phải một người mạnh mẽ hung hãn đến mức này.
Nhóm của họ đã chú ý tới thế phong thủy nơi đây từ lâu, thế nên cũng có nghe ngóng về thân phận của Ngô Bình, biết được anh là người giàu có trong vùng, đồng thời còn là Long chủ của Thiên Long.
Nhưng bọn họ cũng không quá để tâm đến Long chủ kia, thầm nghĩ dù có mạnh thế nào thì Long chủ cũng đâu thể bằng Thánh chủ được? Song họ tuyệt đối không ngờ tới thực lực của Long chủ lại mạnh tới vậy. Chỉ một quyền đã đấm bay người mạnh nhất trong số họ.
Ngô Bình lạnh lùng cất lời: “Quỳ xuống”.
Cả ba ngoan ngoãn quỳ trên đất, không dám hó hé chút nào.
Ngô Bình hỏi: “Thánh chủ mà các ngươi nhắc tới rốt cuộc là ai?”
Thiếu niên đáp: “Cha tôi là Tông chủ Thánh tông, người khác đều tôn ông ấy là Thánh chủ”.
“Thánh tông? Ở Côn Luân à?”. Anh hỏi.
“Thánh tông là một phần của ẩn tộc, từng xuất hiện một vị Thánh nhân, ẩn cư tại tỉnh Tế Đông”.
Ngô Bình cười lạnh: “Hóa ra là ẩn tộc, ẩn tộc mà kiêu căng như các ngươi thì đúng là hiếm thấy thật”.
Thiếu niên nói: “Nhà họ Tử chúng tôi có pháp chỉ của Thánh nhân, còn có cả Thánh khí, bởi vậy nhận được cấp dưỡng của quốc gia”.
Ngô Bình biết họ “Tử” trong lời thiếu niên cũng có lai lịch cổ xưa. Hiện giờ họ tên hợp nhất, không phân chia riêng biệt, còn thời cổ đại thì có.
Ngô Bình: “Có pháp chỉ của Thánh nhân nên dám chạy tới cướp thế phong thủy của ta sao?”
Thiếu niên tỏ vẻ hối lỗi: “Long chủ, tôi sai rồi”.
Ngô Bình hỏi y: “Ngươi có biết điểm khác nhau giữa Thánh nhân và phàm nhân là gì không?”
Thiếu niên đáp: “Có Thánh tâm, ngộ Thánh đạo”.
Ngô Bình: “Đó chỉ là những lời nói với bên ngoài. Sở dĩ Thánh nhân được tôn xưng là Thánh bởi vì bọn họ đã tháo bỏ được xiềng xích huyết mạch, thế nên họ Tử các ngươi mới có tư cách xưng là Thánh tông”.
Thiếu niên hoảng sợ: “Sao ngài biết?”
Xiềng xích huyết mạch là bí mật mà chr Thánh tông mới biết, xưa nay chưa từng nói với người ngoài, đến cả mấy người bên cạnh y cũng không hề biết.
Ngô Bình: “Nếu ta đoán không nhầm thì Thánh chủ của các ngươi hẳn đã được truyền thừa một phần huyết mạch của Thánh nhân”.
Thiếu niên biết mình không thể giấu gạt được nên đành đáp: “Cha tôi mới chỉ kích phát chưa tới 1% thánh lực”.
Cả hai đương nói chuyện thì bỗng phía đông bắc có một quầng sáng màu tím tiến tới gần, giữa quầng sáng kia có một người đàn ông trung niên đang đứng, mặt vuông tai bạt, khí thế ngút trời.
Trong đôi mắt ông ta lấp lóe ánh tím, cảm giác áp bách mạnh mẽ không ngừng phả tới chỗ Ngô Bình. Ngô Bình thấy sau lưng đối phương mơ hồ có một hư ảnh đạo nhân tay cầm cuốn sách, trán cao lõm giữa, mũi hếch miệng hở, tai bạt nhĩ, hai tay quá gối, chòm râu dài tới ngực, quanh người còn có vô số con chữ đang chuyển động tỏa ra vô số hào quang.
Khí thế của người kia quá mạnh, Ngô Bình khẽ nhíu mày, lẽ nào đối phương chính là Khổng Tử tiếng tăm lẫy lừng sao?
Anh đang muốn vận công chống cự, nhưng bỗng nhiên, sức mạnh huyết mạch của Lý thị cảm nhận được kích thích, lập tức tuôn trào.
Ngô Bình nhanh chóng bay lên không trung, còn cao hơn đối phương mười mấy mét. Phía sau anh cũng xuất hiện một hư ảnh, đó là một ông lão đang cưỡi trên lưng Thanh Ngưu, tay cầm quải trượng, phía sau đầu tỏa ra ánh vàng, quanh người có đạo vận lưu chuyển, phù văn lúc sáng lúc tối, khí thế không hề thua kém đối phương.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy vậy thì giật nảy, trong Thánh tông của ông ta có bức họa của người tài các đời, chỉ nhìn thoáng qua là biết hư ảnh sau lưng Ngô Bình chính là Đạo tổ Lý Nhĩ – người được dân gian tôn sùng là Thái Thượng Lão Quân!
Người trung niên vội vã cúi người, nói: “Hóa ra là truyền nhân huyết mạch Lão Quân. Thất kính rồi! Tại hạ là Tử Bất Ngữ ở Tế Đông!”
Ngô Bình nói: “Các hạ là truyền nhân của Khổng Tử, khó trách tự xưng Thánh tông. Tại hạ là Lý Huyền Bắc, tên giả Ngô Bình”.
Tử Bất Ngữ đáp xuống mặt đất, liếc nhìn thiếu niên một cái, thở dài: “Năm xưa Thánh tổ từng đến bái kiến Lão Quân muốn tôn làm thầy, sao ngươi lại dám đắc tội hậu nhân của ngài ấy?”
Thiếu niên lộ vẻ hối lỗi: “Cha, con sai rồi”.
Ngô Bình: “Tử tiên sinh, con trai ông đã đánh tùy tùng của tôi trọng thương, còn muốn ngang ngạnh chiếm luôn thế Thất Tinh Long Vương ở nơi này của tôi. Một thời gian trước, tôi còn mở ra một di tích cổ, người của ông cũng tìm tới”.
Tử Bất Ngữ cười khổ một tiếng, nói: “Đều là trùng hợp cả, Lý huynh, tôi với huynh không đánh thì không quen. Sau hôm nay, chúng ta coi như quen biết nhau rồi, chắc chắn từ rày trở đi sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa”.
Tử Bất Ngữ là truyền nhân mang huyết mạch của Khổng Tử, mở được sức mạnh thần bí trong huyết mạch, tự đánh giá bản thân rất cao. Nhưng Ngô Bình cũng không kém, anh mở được huyết mạch của Lão Quân, cũng chính là lão tổ của Đạo gia, địa vị không hề kém Khổng Phu Tử chút nào. Bởi vậy, ông ta lập tức rút hết địch ý, trái lại còn muốn kết giao với Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Được thôi”.
Tử Bất Ngữ cười nói: “Lý huynh, vừa nãy lúc ta tới có nhìn từ trên xuống, thấy thế phong thủy Thất Tinh Long Vương này quả là bất phàm. Cách bày bố thật sự khiến người khác khâm phục. Thằng nhóc này cũng vì muốn lấy lòng tôi nên mới muốn có được thế phong thủy này. Đã đắc tội rồi, mong được lượng thứ”.
Ngô Bình: “Cũng chỉ là một thế phong thủy mà thôi. Nơi đây là vùng đất nhiều long khí, tôi chỉ tiện thể bày bố thôi”.
Tử Bất Ngữ: “Tôi thấy Lý huynh uy nghi bất phàm, thần quang nội liễm, lẽ nào đã đạt đến cảnh giới Cực của Nhân Tiên?”
Ngô Bình thoáng sửng sốt, thầm nghĩ: Tử Bất Ngữ này đúng là có mắt nhìn. Bởi vậy anh cũng không giấu giếm: “Vận may của tôi cũng tàm tạm, vừa mới lên đến cảnh giới Cực”.
Tử Bất Ngữ cảm khái: “Vậy là quá giỏi. Khó trách chỉ một đấm đã đánh chết tùy tùng của tôi”.
Ngô Bình liếc nhìn cái hố to đầy máu kia, nói: “Tôi nhất thời không kìm nén được lửa giận, mới lỡ tay đánh chết, mong Tử tiên sinh không trách”.
Tử Bất Ngữ cười đáp: “Do tùy tùng của tôi đánh bị thương người khác trước, chết cũng chưa hết tội”.
Thấy Tử Bất Ngữ là người phân rõ phải trái, Ngô Bình liền nói: “Tử tiên sinh từ xa tới là khách, chi bằng về nhà tôi ngồi chơi, tôi sẽ tiếp đoán tận tình”.
Tử Bất Ngữ xua tay: “Đến vội quá nên cũng không đem theo lễ vật, thôi thì đợi hôm khác tôi sẽ tới bái phỏng sau”.
Ông ta chỉ vào thiếu niên vẫn đang quỳ trên đất: “Mong huynh hãy tha cho thằng nhóc dốt nát nhà tôi. Về nhà chắc chắn tôi sẽ phạt nặng nó”.
Ngô Bình đoán chắc hẳn Tử Bất Ngữ là thủ lĩnh đạo Nho, bởi vậy anh cũng không tiện đắc tội, bèn cười nói: “Trẻ con ấy mà, khó tránh khỏi phạm sai, chuyện này coi như kết thúc tại đây”.
Anh liếc thiếu niên, hỏi: “Cậu tên gì?”
Thiếu niên đáp: “Vãn bối là Tử Nhan”.
Ngô Bình: “Tử Nhan, chúng ta không đánh thì không quen. Cậu đã tự nhận mình là vãn bối, vậy thì ta cũng không thể để cậu về tay không được”.
Anh lấy ra một hồ lô thuốc, nói: “Ta thấy việc tu luyện của cậu đang gặp chướng ngại chưa thể đột phá, bình thuốc này có thể giúp cậu đột phá”.
Chương 1000: Đầu lâu ở hiện trường tai nạn
Nhà nho tu hành coi trọng ngộ tính, hồ lô thuốc mà Ngô Bình tặng có tên là đan Khai Ngộ, có thể nâng cao ngộ tính của con người.
Tử Nhan vui mừng: “Đa tạ tiền bối ban tặng”.
Tử Bất Ngữ liếc nhìn, biết đấy là một món đồ quý thì mỉm cười, nói: “Để Lý huynh phải tốn kém rồi”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Ta đây biết sơ sơ về đan đạo, nếu sau này Tử huynh có việc cần thì cứ đến tìm ta”.
Anh nói như vậy là đang cho đối phương lợi ích để thể hiện sự thân thiện.
Tử Bất Ngữ lập tức nhận lấy, mỉm cười, nói: “Vậy sau này ta phải làm phiền đến Lý huynh nhiều rồi”.
Hai bên khách sáo với nhau vài câu thì Tử Bất Ngữ chào tạm biệt rồi dắt theo một đám người rời khỏi núi.
Họ vừa đi khỏi thì hai mươi long vệ liền xuất hiện bên cạnh Ngô Bình, họ tưởng đâu sẽ có một trận ác chiến, không ngờ hai bên lại kết thúc hòa bình.
Một long vệ nói: “Long chủ, tiểu nhân cảm thấy thực lực của người này rất đáng sợ”.
Ngô Bình “ừm” một tiếng rồi nói: “Ít nhất cũng là thực lực Tiên Quân Động Thiên. Nếu đánh nhau thật thì tôi rất khó giành ưu thế, hơn nữa, trong tay anh ta còn có thánh khí”.
Long vệ: “Long chủ, vậy sao anh ta lại không ra tay?”
Ngô Bình: “Một chọi một thì tôi không sợ anh ta. Hơn nữa, anh ta cũng nhìn thấy được thế lực của tôi, phu tử nhà anh ta cũng không mạnh hơn lão quân nhà tôi”.
Long vệ gãi đầu: “Long chủ, thế lực sau lưng là gì? Sao khiến người ta cảm thấy thâm sâu khôn lường”.
Ngô Bình: “Là truyền thừa. Môi trường của thời đại văn minh trước đây rất thích hợp cho con người tu hành, nhưng sau đó, môi trường thay đổi, việc tu hành cũng trở nên vô cùng khó khăn. Vì vậy, các thánh hiền đã nghiên cứu, và thế là Bách Gia Chư Tử xuất hiện. Lão Quân cũng được, Phu Tử cũng chẳng sao, họ đều mở ra con đường tu hành mới phù hợp hơn với thời đại này, cho nên mới được hậu thế gọi là thánh nhân”.
Long vệ gật đầu: “Thì ra là vậy”.
Ngô Bình lại lượn một vòng khắp các ngọn núi, nhận ra công trình đã sắp hoàn thành, vậy việc tiếp theo cần phải làm là xanh hóa quy mô lớn.
Anh về đến nhà thì thấy mẹ và bà nội đang chuẩn bị hành lý cho Ngô Mi và Mỹ Ngọc, thì ra ngày mốt đã là ngày khai giảng rồi. Ngô Mi cũng tham gia cuộc thi đại học lần này và cũng đứng nhất tỉnh.
Vì cô ấy không muốn xa Mỹ Ngọc nên đã đăng ký thi vào khoa vật lý của đại học Hoa Thanh trước, vậy thì có thể tiếp tục học chung trường với Mỹ Ngọc.
Ngày mai, hai người họ sẽ phải đến đại học Hoa Thanh để báo danh trước nên cả nhà đang bận rộn chuẩn bị hành lý và thức ăn vặt.
Thậm chí bà nội còn nói muốn đến Thiên Kinh mua một căn nhà để tiện chăm sóc cho Mỹ Ngọc và Ngô Mi. Ngô Bình không đồng ý, anh cảm thấy con gái nên cọ xát nhiều hơn, nên để họ ở cùng ký túc với các bạn học khác.
Đương nhiên lần này nhiệm vụ tiễn Mỹ Ngọc và Ngô Mi sẽ là của Ngô Bình.
Trời vừa sáng, Cương Tử đã lái một chiếc xe thương nhân đến, bốn người cùng nhau đến Thiên Kinh. Vì đường xa nên phải mất đến mười mấy tiếng lái xe.
Một tiếng đồng hồ trước, Ngô Mi và Mỹ Ngọc rất phấn chấn, nhưng sau đó dần dần bắt đầu buồn ngủ. Sau khi họ ngủ sau, Ngô Bình mới khẽ bảo Viêm Dương giữ chặt xe rồi bay trên không trung.
Xe hơi bay thì tốc độ nhanh hơn nhiều, khi Ngô Mi thức giấc thì xe chỉ còn cách Thiên Kinh chưa đến một trăm cây số.
Ngô Mi nhìn ra ngoài cửa sổ, giật mình nói: “Em ngủ lâu vậy sao? Mới đó mà đã đến Thiên Kinh rồi?”
Ngô Bình: “Đúng thế, em ngủ giỏi thật đấy”.
Ngô Mi thở dài: “Lớn tuổi rồi nên dễ buồn ngủ”.
Mỹ Ngọc cũng đã tỉnh giấc, cô ấy dụi mắt, nói: “Sắp đến rồi sao?”
Ngô Bình: “Còn một tiếng nữa”.
Chính vào lúc đó, phía trước bị kẹt xe, bản đồ hiển thị có tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra, xe phải nhích tới trước từng chút một.
Ngô Mi nói: “Kẹt xe khiếp vậy, nhất định là tai nạn rất nghiêm trọng”.
Ngô Bình liếc nhìn bản đồ, thấy cách điểm xảy ra tai nạn bảy cây số, anh nói: “Cương Tử, lái xe đến đường thoát hiểm, chúng ta đi cứu người”.
Cương Tử gật đầu, quẹo xe vào đường thoát hiểm, hướng về vị trí xảy ra tai nạn.
Thoát chốc đã đi hết bảy cây số, hiện trường vô cùng thảm khốc, một chiếc xe chở xăng vì tránh chiếc xe sang thắng gấp mà chuyển hướng đột ngột, lao vào làn xe đối diện, tông vào mấy chiếc xe nhỏ gây ra vụ tai nạn liên hoàn. Hiện trường có ít nhất hai mươi chiếc xe bị hư hại ở các cấp độ khác nhau, có chiếc đã bốc cháy.
Nhưng đội cứu hộ vẫn chưa kịp đến, một số chủ xe ra ngoài cứu người, nhưng họ không thể nào tiến lại gần đám lửa, đồng thời cũng sợ nổ, vì vậy chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không ngừng gọi điện thoại.
Ngô Bình lập tức nhảy xuống xe, xông về chiếc xe đang bốc cháy. Có người bên cạnh hét lên: “Đừng qua đó, nguy hiểm, sắp nổ rồi”.
Ngô Bình xông đến trước xe chỉ trong vài bước, anh nhìn vào trong thì thấy tài xế đã chết, ghế sau có một người phụ nữ và một đứa trẻ. Người phụ nữ bị thương nặng, đứa trẻ nhờ có ghế trẻ em bảo vệ nên chỉ bị gãy chân, nhưng cũng đau đớn khóc oa oa.
Người phụ nữ vừa khóc vừa hét: “Cứu, cứu tôi, cứu con tôi với”.
Ngô Bình giật cửa xe ra, kéo chiếc ghế trẻ em ra và bế đứa trẻ ra ngoài. Sau đó cứu lấy người phụ nữ.
Anh vừa kéo họ ra ngoài thì chiếc xe hơi liền nổ tung, một luồng khí mạnh ập đến, may mà Ngô Bình có thần công hộ thể, ngọn lửa bị cách biệt bên ngoài cách anh nửa mét.
Cảnh tượng kỳ diệu đó khiến rất nhiều người kinh ngạc, chuyện gì thế kia?
Ngô bình đưa người bị nạn đến khu vực an toàn, sơ cứu cầm máu cho người phụ nữ. Cô ta bị thương động mạch, nếu không cầm máu sẽ mất máu mà chết trong vài phút.
“Chồng tôi, chồng tôi vẫn còn trong xe”.
Ngô Bình thở dài: “Anh ấy đã chết rồi”.
Anh tức tốc băng bó vết thương rồi chạy đến chiếc xe thứ hai.
Đấy là một chiếc xe gia đình, có một người già, ba đứa trẻ, còn có hai thanh niên, sáu người trong gia đình đã có bốn người tắt thở, chỉ còn hai đứa trẻ còn sống, nhưng đã ngất xỉu.
Anh đang định cứu người thì nhìn thấy trên cốp xe có một đầu lâu màu đen, đang cố hút khí tức phát ra từ bốn người đã chết.
Người thường không nhìn thấy được đầu lâu đó, nhưng mắt nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình thì lại thấy rất rõ. Thật ra dù cho không có mắt nhìn thấu vạn vật thì với tu vi của anh, cũng có thể phát hiện ra thứ đó.
Chiếc đầu lâu cảm nhận được Ngô Bình đã phát hiện ra nó thì nhìn qua Ngô Bình với đôi mắt trống rỗng, sau đó cười ma mị: “Đừng lo chuyện bao đồng, cút đi”.
Ngô Bình tung một chưởng, là Thiên Phật Trấn Yêu, đầu lâu đó thấy không ổn thì hét lên thảm thiết rồi bay đi xa, hằn hộc nói: “Nhóc con, tao nhớ mày rồi đó, tao sẽ đến tìm mày”.
Ngô Bình không có thời gian quan tâm đến nó, vội cứu hai đứa trẻ còn sống ra. Bọn chúng bị thương rất nặng, cần được băng bó gấp.
Với tốc độ cực nhanh, cuối cùng anh đã cứu được hai mươi chín người. Nhưng ba mươi mấy người đã chết, anh cũng không thể nào giúp được.
Người cuối cùng được cứu ra từ xe chở dầu, tài xế xe đã chết nhưng vợ của ông ấy vẫn còn sống. Lúc đó xăng trên xe không ngừng chảy ra, lan về phía những chiếc xe bị bốc cháy.
Thế là Ngô Bình dùng phép, sờ tay lên chiếc xe chở dầu, chỗ bị vỡ của chiếc xe tự động liền lại. Cùng lúc đó, anh giẫm chân một cái, mặt đất liền nứt ra, dầu chảy ra trước đó cũng chảy hết xuống đất.
Lúc xe cứu thương và xe cứu hỏa chạy đến thì Ngô Bình đã rời khỏi, anh cho những người bị thương uống đan sinh mệnh, trong đó có một người bị thương khá nghiêm trọng thì anh đã xử lý, những chuyện còn lại hoàn toàn có thể giao cho các bác sĩ đến sau.