Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 207: Các tiểu bối

Sợ bị Trần Lăng Sương đánh nên Trần Lăng Tuyết le lưỡi rồi chạy mất dạng.

Ngô Bình vội chuyển sang chuyện khác rồi hỏi: “Lăng Sương, bộ phim sắp tới của cô đã lên lịch quay chưa?”

Trần Lăng Sương gật đầu: “Tổng giám đốc Vệ định nhấn mạnh vào hình tượng nữ anh hùng cho tôi nên bộ phim sắp tới vẫn theo mô tuýp ấy”.

Ngô Bình: “Tốt rồi, các bộ phim trước đó của cô đều rất thành công”.

Một lát sau, anh hỏi tiếp: “Nếu các động tác của cô dứt khoát hơn một chút thì khán giả sẽ thích hơn”.

Trần Lăng Sương gật đầu: “Đúng thế, nhưng tôi không biết võ nên có nhiều động tác không thể thực hiện được, đành nhờ diễn viên đóng thế hoặc dùng kỹ xảo thôi”.

Ngô Bình: “Chuyện ấy không khó, tôi có cách để cô thực hiện được những động tác khó một cách dễ dàng”.

Trần Lăng Sương sáng mắt lên: “Thật ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi sẽ dạy cô, chỉ cần mỗi ngày cô đều tập khoảng hai tiếng thì tôi đảm bảo cô sẽ trở thành một nữ anh hùng lợi hại nhất”.

Tối đó, Ngô Bình ở lại nhà Trần Lăng Sương, cứ trò chuyện mãi cũng chán nên anh đã dạy cho cô ấy một bài luyện thể sơ cấp để nâng cao thể lực. Như vậy thì sau này, con đường nghệ thuật của cô ấy sẽ sáng hơn.

Trần Lăng Sương bảo người làm đi nấu chút đồ ăn, hai người ăn uống qua loa rồi bắt đầu học bài luyện thể.

Điều khiến Ngô Bình ngạc nhiên là khả năng ghi nhớ và hiểu động tác của Trần Lăng Sương rất tốt, cô ấy chỉ học hai lần là có thể hình dung ra các chiêu thức rồi. Anh chỉ dẫn thêm một chút là cô ấy có thể thực hiện động tác được khoảng 70 phần trăm.

Đến hơn 11 giờ khuya, Trần Lăng Sương đã học xong 10 chiêu thức. Với cô ấy mà nói thì đây đều là những động tác rất khó, hầu hết cô ấy chỉ thực hiện được khoảng 70 phần trăm, muốn làm tốt thì phải luyện tập nhiều.

Học các động tác này quá vất vả, người Trần Lăng Sương mướt mồ hôi, nhưng tinh thần rất sảng khoái.

Sau đó, Ngô Bình về phòng mình luyện công, thần ý của anh đã đạt đến cảnh giới Ý Tiên, nhưng muốn trở thành tông sư cảnh giới Thần thật sự thì anh cần ngưng tụ ra quyền ý.

Quá trình quyền ý hình là cũng là quá trình một võ giả hoàn thiện lối tư duy võ thuật của mình. Đương nhiên hầu hết tông sư cảnh giới Thần đều không đi được đến bước này.

Tạo ra quyền ý là một quá trình rất dài, võ giả vừa phải có kiến thức sâu rộng, vừa phải có cảm ngộ và nghiên cứu.

Quá trình hình thành quyền ý có bảy bước, hầu hết các cao thủ cảnh giới Thần mất cả đời cũng không hoàn thành được bước thứ bảy.

Điều họ mong muốn chỉ là ngưng tụ thần ý, để giúp thân thức mạnh hơn thôi.

Nhưng võ thuật mà Ngô Bình biết thì phức tạp hơn nhiều, thần thức chỉ là cái cơ bản, quyền ý mới là thứ đáng quý, chỉ khi có quyền ý thì mới được gọi là tông sư và đi được xa hơn.

Bảy bước của quyền ý gồm nhận biết, tìm hiểu, thông suốt, cảm ngộ ban đầu, ngưng ý, tiểu thành, đạ thành và viên mãn.

Ngô Bình và Dương Mộ Bạch cùng Diệp Thiên Tông đã nói chuyện với nhau, hoá ra không phải họ không muốn ngưng tụ quyền ý, mà vì đến Đông Phật tiên sinh cũng không có kinh nghiệm trong việc này.

Họ cũng không biết gì về bảy bước trên cả, nếu biết thì thành tựu của họ đã vượt xa bây giờ rồi.

Bước nhận biệt thật ra là hiểu biết về các loại võ thuật trong thiên hạ, càng nhiều càng tốt. Điều này vốn rất khó, cần phải đi đến nhiều nơi và làm quen với nhiều người. Nhưng với Ngô Bình mà nói thì lại rất đơn ginả, vì trong phiến ngọc đã ghi chép rất nhiều môn võ thuật, thậm chí có cả tiên thuật, chú pháp, đó chính là nguồn linh cảm cho anh luyện võ.

Trước kia, anh đã ghi nhớ nhiều nội dung trong phiến ngọc, giờ nhớ lại nếu thấy có môn nào thích hợp thì sẽ luyện thử luôn.

Mãi đến bốn giờ sáng, Ngô Bình mới đi ngủ.

Sáu giờ sáng, Ngô Bình tự dậy, anh ngó ra ngoài cửa sổ thì thấy Quảng Hải đang vẫy tay với mình.

Anh đi xuống tầng dưới thì thấy hai chị em vẫn chưa dậy nên anh đi ra ngoài luôn.

“Có chuyện gì thế?”, anh hỏi.

Quảng Hải: “Sư thúc, tối qua đệ tử ở nhà Diệp Huyền, đệ tử đã kể lại chuyện của sư thúc rồi. Diệp Huyền bảo Lục Kình Ba có thế lực rất mạnh, khuyên mình tốt nhất không nên đối đầu với ông ta. Diệp Huyền đồng ý làm người giảng hoà, sư thúc thấy sao?”

Ngô Bình hỏi: “Thế Lục Kình Ba có đồng ý không?”

Quảng Hải: “Cái này đệ tử không rõ, nhưng Diệp Huyền đã bắt đầu liên lạc với ông ta rồi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ thì thấy cũng nên thử. Anh mới tới Thiên Kinh, bạn bè không nhiều, lại không thông thuộc nơi này, không phải chuyện bất đắc dĩ thì cũng không nên đắc tội với người khác.

Anh nói ngay: “Được, vậy thử xem sao”.

Quảng Hải gật đầu: “Vâng! Sư thúc, còn chuyện này nữa. Nếu trưa nay sư thúc rảnh, đệ tử muốn mời sư thúc đi ăn, tiện thể gọi các đồng môn đi cùng, dẫu sao mọi người cũng chưa được gặp sư thúc nên rất muốn có một buổi giao lưu”.

Ngô Bình cười nói: “Được thôi, trưa đi”.

Quảng Hải vui vẻ nói: “Tốt rồi, các vị sư huynh cũng sẽ tới”.

“Hả? Đến hết luôn à?”

Quảng Hải gật đầu: “À, các sư huynh đệ chúng đệ tử năm nào cũng tụ họp một lần”.

Dương Mộ Bạch có ba đồ đệ, đại đồ đệ Lý Long Thần, nhị đồ đệ là Triệu Phương Ninh, tam đồ đệ là Chu Vân Hổ. Diệp Thiên Tông thì có hai đồ đệ là Trần Nhược Tùng và Quảng Hải.

Trừ Quảng Hải ra thì những người kia đều rất giàu và có địa vị cao trong xã hội.

Ngô Bình không biết gì về những người đó cả, anh mới gặp Lý Long Thần thôi. Quảng Hải nói sư huynh Trần Nhược Tùng của mình đã nhiều tuổi, luôn ở cạnh làm việc cho sư phụ và hiện đã là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.

Nhị đệ tử của Dương Mộ Bạch là Triệu Phương Ninh là đại gia võ thuật ở Hoài Bắc, tuổi gần 40, cũng là cao thủ Tiên Thiên. Tam đệ tử Chu Vân Hổ thì khá trẻ, mới hơn 30, hiện tại đang phát triển ở Thiên Kinh, là một cao thủ cảnh giới Thần.
Chương 208: Tề tựu

Nghe Quảng Hải nói một lèo, Ngô Bình mỉm cười: “Tất cả sư huynh đệ có thể tập trung gặp gỡ đúng là đáng quý”.

Quảng Hải cười trừ nói: “So ra thì đệ tử ít tuổi nhất, cho nên năm nào các sư huynh cũng lôi đệ tử ra làm trò cười. Năm nay thì hay rồi, có sư thúc thì họ cứ liệu chừng”.

Hai người trò chuyện thêm một lúc thì Quảng Hải đi về, anh ấy bảo phải đi gặp Diệp Huyền để chuẩn bị cho buổi tụ tập.

Ngô Bình vào trong nhà thì thấy Trần Lăng Sương đã dậy, hiện giờ đang tập bài luyện thể.

Hai người chào nhau, Trần Lăng Sương nói lát phải đi tham gia buổi họp báo, để tuyên bố chính thức gia nhập công ty Sơn Hải. Trần Lăng Tuyết thì rảnh rỗi ở nhà nên Trần Lăng Sương nhờ cô ấy tiếp đãi Ngô Bình.

Bảy giờ sáng, Trần Lăng Sương đã ra khỏi nhà, đến giờ Trần Lăng Tuyết vẫn chưa ngủ dậy.

Ngô Bình chán quá nên tiếp tục nghiên cứu các võ kỹ và quyền pháp trong truyền thừa. Tới mười giờ, Trần Lăng Tuyết mới dụi mắt đi xuống dưới, cô ấy ngáp dài một cái, mắt thì thâm quầng: “Anh Ngô, chị em đâu ạ?”

Ngô Bình: “Cô ấy đi họp báo rồi, sao trông em uể oải thế? Ngủ không ngon à?”

Trần Lăng Tuyết thở dài: “Mãi ba giờ sáng em mới đi ngủ”.

Ngô Bình ngồi xuống cạnh Ngô Bình, nhưng không có một chút tinh thần nào, trông rất mệt nhọc.

Ngô Bình mặc kệ cô ấy rồi lấy điện thoại ra đọc tin tức, quả nhiên anh đã nhìn thấy thông tin Trần Lăng Sương khỏi bệnh và trở lại làng giải trí, cô ấy đã gia nhập công ty Sơn Hải.

Anh lại xem giá cổ phiếu thì đúng là đã tăng như anh dự đoán.

Nhưng không lâu sau, anh lại nhìn thấy một thông tin khác, là tin không tốt về Trần Lăng Sương. Nội dung đại khái là cô ấy đã chia tay với người bạn trai luôn ở bên cạnh chăm sóc lúc ốm đau bệnh tật, còn có ảnh đính kèm, đó là một người đàn ông được làm mờ mặt.

Trần Lăng Tuyết ngồi cạnh cũng đọc được tin này, cô ấy tức đến mức tái mặt, cơn ngái ngủ cũng tan biến: “Tên khốn này, thế mà dám ló mặt ra, đúng là không biết xấu hổ”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Lăng Tuyết, có chuyện này thật à?”

Trần Lăng Tuyết thở dài, sau đó nhăn mặt nói: “Em không muốn nhắc tới người này một chút nào, anh ta đáng ghét lắm”.

Dù nói là vậy, nhưng cô ấy vẫn kể lại mọi chuyện cho Ngô Bình nghe.

Người đàn ông này tên là Chu Chí Viễn, trước khi Trần Lăng Sương nổi tiếng, họ chỉ là bạn bè bình thường. Nhưng khi Trần Lăng Sương vừa được nhiều người biết đến thì gã lập tức theo đuổi cô ấy.

Dù Trần Lăng Sương không có ấn tượng xấu với gã, nhưng cũng không thích, vì thế đã từ chối thẳng. Chu Chí Viễn không bỏ cuộc, còn dùng chiêu tặng hoa tươi suốt cả mấy năm liền.

Về sau, Trần Lăng Sương bị thương, gã vẫn thế, chủ động đến bệnh viện chăm sóc cô ấy. Bỗng một hôm, Trần Lăng Sương cảm động, thấy mình không nên từ chối gã mãi như thế.

Xuất phát từ sự cảm kích và tin tưởng, Trần Lăng Sương đã nhờ gã dùng danh nghĩa của mình để quản lý hai công ty của cô ấy.

Nhưng không lâu sau, cấp dưới của Trần Lăng Sương đã gọi đến và nói Chu Chí Viễn thường xuyên giờ trò với các nhân viên nữ ở công ty, đã thế còn tham ô công quỹ.

Ban đầu, Trần Lăng Sương không tin, nhưng ngày càng có nhiều người lời ra tiếng vào, cô ấy đành ngồi xe lăn đến công ty kiểm tra.

Quả nhiên cô ấy phát hiện, mới có hai tháng mà hai công ty đã hụt hơn 30 triệu. Cô ấy nhờ kế toán kiểm tra thì vấn đề nằm ở Chu Chí Viễn.

Trần Lăng Sương vô cùng tức giận và thất vọng, muốn tìm Chu Chí Viễn để chất vấn, nhưng gã đã lặn mất tăm, đến giờ cũng chưa xuất hiện.

Vậy mà lúc này, gã lại ở đâu chui ra nói Trần Lăng Sương khỏi bệnh rồi thì vứt bỏ gã, rõ ràng là có ý chơi xấu.

Trần Lăng Tuyết chỉ kể qua, nhưng Ngô Bình đã nắm được tình hình, anh nói: “Chu Chí Viễn này tự dưng xuất hiện nhất định là có âm mưu gì đó, chờ chị em về, em nhớ nhắc cô ấy cẩn thận”.

Trần Lăng Tuyết hừ nói: “Tên khốn này, gã thử thò mặt ra xem, em sẽ báo cảnh sát luôn. Nếu không tại gã tham ô công quỹ thì công ty của chị em đã chẳng phá sản rồi”.

Một lát sau, Quảng Hải đã lái xe đến đón Ngô Bình tới chỗ tụ họp.

Địa điểm là một khách sạn, họ vừa đến nơi thì đã có một người thanh niên khoảng 27 tuổi bước chầm chậm tới, trông không giống người luyện võ.

Anh ta cười lớn nói: “Sư thúc tổ, tôi là Diệp Huyền”.

Đây là cháu của Diệp Thiên Tông, một trong các cậu ấm ở Thiên Kinh.

Ngô Bình gật đầu: “Diệp Huyền, tôi đã nghe Quảng Hải nhắc đến anh, đúng là tuổi trẻ tài cao”.

Diệp Huyền cười trừ: “Cảm ơn sư thúc tổ đã khen, sư thúc tổ, mọi người đã đến hết rồi, có người sư thúc tổ từng gặp đấy ạ, là Đức Bảo, Đức Thắng và Tử Thanh”.

Ngô Bình cười nói: “Họ cũng đến à?”

Diệp Huyền : “Vâng, nhưng cũng có người chưa tới, mình vào trong thôi ạ”.

Bọn họ đi vào bên trong thì thấy có hơn chục người ở đây, có người Ngô Bình quen, có người thì không.

Anh vừa vào, tất cả mọi người đã đứng dậy.

Diệp Huyền vội nói: “Mọi người, để tôi giới thiệu nhé, đây chính là sư thúc tổ của chúng ta”.

Những người đó đều tiến lên vái chào, kể cả nhóm Đức Bảo. Bọn họ đều còn ít tuổi, hầu hết đều ngang tuổi với Ngô Bình, khi thấy anh trông không có gì đặc biệt thì đều chầm chậm đi ra chỗ khác.

Một người đàn ông 25 tuổi, đầu hói, mặt đỏ rực, trông rất có khí thế, đó là Hồng Chiến, đại đệ tử của Lý Long Thần.

Hồng Chiến xoa đầu rồi cười nói: “Sư thúc tổ, đệ tử nghe sư phụ nói người giỏi y thuật lắm. Hiện giờ, đệ tử đang gặp một chuyện rắc rối, sư thúc tổ có thể cho đệ tử vài lời chỉ dẫn được không ạ?”

Ngô Bình: “Có gì thì anh nói đi”.

Hồng Chiến lại gãi đầu rồi nói: “Đệ tử tu luyện Thiết Đầu Công, thật ra cũng chưa luyện ra đâu vào đâu, nhưng không biết tại sao nửa năm trước lại bắt đầu bị hói. Haizz, đệ tử mới ngoài 20, còn chưa có bạn gái, giờ trông thế này chán quá. Đệ tử muốn nhờ sư thúc tổ giúp mọc tóc lại được không ạ?”

Ngô Bình gọi anh ta lại gần rồi quan sát, sau đó lại hỏi quá trình luyện công rồi lắc đầu nói: “Cách dùng thuốc trong quá trình luyện công của anh có vấn đề, tóc không rụng mới lạ”.

Hồng Chiến: “Là thuốc có vấn đề ạ? Nhưng tại sao những người luyện Thiết Đầu Công khác lại không bị giống đệ tử? Thậm chí tóc của họ còn mọc dày hơn?”

Ngô Bình: “Tác dụng của thuốc phát huy ở mỗi người đều không giống nhau, thể chất của anh vốn dễ rụng tóc. Đương nhiên điều quan trọng nhất là anh đã luyện công sai”.

Hồng Chiến ngạc nhiên: “Đệ tử luyện công sai ư?”

Ngô Bình: “Ừm, đó chính là lý do anh bị rụng tóc”.

Đức Thắng nói: “Sư thúc tổ, uy lực của Thiết Đầu Công do Hồng sư huynh tạo ra mạnh lắm, không giống luyện sai đâu”.

Ngô Bình: “Uy lực mạnh không có nghĩa là luyện đúng”.

Sau đó, anh hỏi tiếp: “Mọi người có biết điểm lợi hại thật sự của Thiết Đầu Công là gì không?”

Hồng Chiến đáp: “Ngày xưa, sư phụ truyền thụ môn võ kỹ này cho đệ tử đã nói phải dùng chiêu thức này để tấn công đối thủ bất ngờ. Ví dụ, khi hai tay của mình và đối thủ đang đấu với nhau, mình thi triển Thiết Đầu Công thì sẽ dễ hạ gục đối thủ”.

Ngô Bình lắc đầu: “Thế tôi mới nói cách tu luyện và suy nghĩ của mọi người sai rồi. Mục đích của người đầu tiên sáng lập nên Thiết Đầu Công là muốn tăng phòng vệ cho phần đầu, thật ra đây là một nơi rất yếu, nếu bị đối thủ đánh trúng vài điểm trọng yếu thì sẽ chết ngay. Vì thế người đó mới muốn tăng bảo vệ cho bộ phận này, đó là mục đích chính”.

“Thiết Đầu Công là luyện cho phần đầu chịu được đòn tấn công, để mình không bị kẻ địch giết hại. Còn cách luyện của Hồng Chiến là coi đầu mình như vũ khí để tấn công đối thủ, vậy là sai rồi”.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy quan điểm này.

Hồng Chiến gãi đầu nói: “Sư thúc tổ, đây là cách mà sư phụ dạy cho đệ tử, vậy là sư phụ sai rồi”.

“Thằng kia, bảo ai sai thế hả?”

Đột nhiên có một giọng nói sang sảng vang lên, Lý Long Thần bước nhanh vào.

Hồng Chiến vội quỳ xuống đất: “Sư phụ, người đến rồi ạ!”

Lý Long Thần mặc kệ anh ta rồi đi tới cạnh Ngô Bình, sau đó vái chào: “Đệ tử Lý Long Thần tham kiếm sư thúc”.

Ngô Bình vội đỡ ông ấy dậy: “Long Thần, anh đã ngần này tuổi rồi thì không cần câu nệ vậy đâu”.

Lý Long Thần cười lớn nói: “Tuy sư thúc còn trẻ, nhưng vẫn là sư thúc của Long Thần, cho nên không thể bỏ qua lễ tiết được”.

Dứt lời, ông ấy đá Hồng Chiến một cái rồi nói: “Không biết lớn nhỏ gì trước mặt sư thúc tổ cả, con ngứa đòn rồi phải không?”

Hồng Chiến cười xoà: “Sư phụ, con nào dám. Con với sư thúc tổ đang bàn về Thiết Đầu Công, sư thúc tổ bảo người dạy con sai cách rồi”.

Thật ra Lý Long Thần đã nghe thấy chuyện này rồi, ông ấy cười nói: “Sư thúc tổ con nói đúng đấy, Thiết Đầu Công là để luyện phòng ngự cho phần đầu. Còn cách dùng đó để tấn công đối thủ chỉ thông dụng trong khoảng hơn một trăm năm trở lại đây thôi”.
Chương 209: Đại thủ ấn chân không

Hồng Chiến gãi đầu: “Ơ sư phụ, nếu sai thì sao người lại dạy con?”

Lý Long Thần lại đạp cho anh ta thêm một phát: “Cái thằng đần này! Sư phụ bảo con luyện nó thành tuyệt kỹ bảo mệnh, để tấn công kẻ địch bất ngờ cơ mà. Con thì siêu rồi, luyện ngày luyện đêm, khiến cả thiên hạ đều biết Thiết Đầu Công của con giỏi. Thế thì luyện công pháp này còn ý nghĩa gì nữa?”

Hồng Chiến muốn bật khóc: “Sư phụ, thế sao người không nhắc con?”

Lý Long Thần cười nói: “Thánh nhân đãi kẻ khù khờ, về sau ta thấy nếu con có thể luyện Thiết Đầu Công tới một cảnh giới nhất định thì cũng là chuyện tốt”.

Ngô Bình gật đầu: “Sư phụ anh nói đúng đấy, Thiết Đầu Công có một bước rất quan trọng là nối liền sức mạnh ở cột sống với đầu. Nếu anh luyện thành công thì uy lực sẽ lên một tầm cao mới”.

Lý Long Thần bái phục nói: “Sư thúc đúng là cao minh, đúng là đệ tử đã nghĩ như vậy. Nhưng không ngờ thằng ngốc này lại bị rụng tóc”.

Ông ấy vừa nói dứt câu thì mọi người đều cười ồ lên, Hồng Chiến thì gãi đầu cười ngượng.

Lúc này, lại có một giọng nói vang lên: “Sư đệ, có chuyện gì mà vui thế?”

Một người đàn ông trung tuổi ăn mặc như thầy giáo mỉm cười bước vào, tay còn cầm một chuỗi ngọc, trông khí chất của người này nho nhã, khiến người ta thấy rất dễ gần.

Lý Long Thần cười nói: “Là Trần sư huynh”.

Ông ấy vội giới thiệu Ngô Bình: “Sư huynh, đây là sư thúc của chúng ta, anh mau lại chào đi”.

Trần Nhược Tùng đã biết Ngô Bình đến nên nhanh chóng bước tới vái chào. Đông Phật tiên sinh đã có quy định, khi gặp trưởng bối phải dập đầu chào, đương nhiên Trần Nhược Tùng cũng không ngoại lệ.

Ngô Bình đỡ ông ta dậy rồi cười nói: “Không cần đa lễ, sau này gặp tôi, mọi người đừng làm vậy nữa”.

Trần Nhược Tùng mỉm cười rồi đổi thành đứng vái: “Không được đâu ạ, không thì đệ tử sẽ bị sư phụ mắng chết mất”.

Tuy ngoài mặt Trần Nhược Tùng tỏ vẻ lễ phép như thế, nhưng thực chất thì chưa phục Ngô Bình. Ông ta không hiểu tại sao sư tổ lại nhận một đệ tử trẻ thế này, như thế chẳng phải khiến họ khó xử ư?

Lúc này, Lý Long Thần đã đi tới vỗ vai ông ta, hai người chơi khá thân. Sau cú vỗ vai của Lý Long Thần, Trần Nhược Tùng thoáng ngạc nhiên, vì cảm thấy sức của Lý Long Thần dồi dào, mạnh mẽ.

Ông ta ngạc nhiên hỏi: “Sư đệ, đệ đột phá rồi à?”

Thì ra sau khi được Ngô Bình chữa khỏi ám thương, Lý Long Thần đã đột phá, ông ấy đã tiến bộ nhanh chóng ở cảnh giới Tiên Thiên và luyện thành bí truyền Diên Hống Nhị Tương của Đông Phật tiên sinh.

Môn võ kỹ này giúp người luyện tăng sức mạnh.

Ngô Bình khẽ gật đầu, theo anh được biết thì Tiên Thiên có năm cấp, Lý Long Thần đang ở cấp thứ hai, hơn nữa cách bước thứ ba không còn bao xa nữa.

Xem ra bí truyền này của Đông Phật tiên sinh khá có ích trong quá trình tu luyện ở cảnh giới Tiên Thiên. Chứ không như Dương Thiên Thiền, không biết gì về cảnh giới này cả.

Lý Long Thần đắc ý nói: “Sư huynh, sư thúc đã chữa khỏi ám thương cho em rồi, nên em mới đột phá được. Huynh phải tăng tốc lên, không vài ba năm nữa sẽ bị em vượt mặt đấy”.

Trần Nhược Tùng mừng rỡ nói: “Sư thúc đã chữa khỏi ám thương cho chú rồi ư? Tốt quá rồi!”

Ông ta thật lòng thấy mừng cho Lý Long Thần, các đệ tử trong môn phái của Đông Phật tiên sinh rất yêu thương và đoàn kết với nhau, cá nhân càng mạnh thì môn phái càng bền.

Những người khác đều thấy kinh ngạc, đến thái sư tổ của họ còn không chữa được vết thương của Lý Long Thần, vậy mà Ngô Bình có thể làm được, xem ra vị sư thúc tổ này cũng không đơn giản.

Lý Long Thần: “Y thuật của sư thúc tổ rất kỳ diệu, ai thấy trong người không khoẻ thì mau nhờ người khám cho:.

Diệp Huyền ho khan một tiếng: “Sư thúc tổ, dạo này đệ tử hay bị hoa mắt chóng mặt, người có thể khám giúp đệ tử được không?”

Ngô Bình bắt mạch cho anh ta rồi nhăn mặt nói: “Anh làm việc và nghỉ ngơi không điều độ, lại không biết tiết chế, quan hệ nam nữ quá độ sẽ bị kiệt sức đấy”.

Nghe thấy thế, mọi người đều cười phá lên.

Diệp Huyền đỏ mặt rồi vội nói: “Sư thúc tổ, có cách gì chữa trị không ạ?”

Ngô Bình nhìn anh ta: “Anh còn trẻ, đừng đắm chìm trong tửu sắc. Tôi sẽ truyền cho anh một cách thanh lọc cơ thể, tiện thể kê cho anh một đơn thuốc luôn”.

Diệp Huyền mừng rõ rồi nói cảm ơn.

Diệp Huyền mở màn, những người khác cũng hùa theo, buổi gặp gỡ đã trở thành buổi khám chữa bệnh, ai cũng có vấn đề trong người, người thì vì tu luyện, người thì vì sức khoẻ.

Phán đoán của Ngô Bình rất chuẩn, khiến ai cũng phải thán phục và công nhân y thuật của anh quá giỏi.

Một lát sau, Triệu Phương Ninh cũng tới, ông ấy là một đại gia võ thuật ở Hoài Bắc, dù thế lực không bằng Lý Long Thần, nhưng cũng là nhật vất có số có má ở khu mình sống.

Triệu Phương Ninh ăn vận rất ra dáng đại gia, ông ấy đã ngoài 40 tuổi, tu vi chưa tiến vào Tiên Thiên, mới là cao thủ cảnh giới Thần, khí huyết như rồng, da dẻ hồng hào.

Sau khi vái chào Ngô Bình, ông ấy cười lớn nói: “Sư thúc, người còn trẻ như vậy mà đã là tông sư cảnh giới Thần rồi, đúng là quá giỏi! Sư phụ nói sư thúc đã tu luyện nhiều công phu rất lợi hại, người cho thể cho chúng đệ tử mở mang tầm mắt không?”

Dù mọi người đều bái phục tài y thuật của Ngô Bình, nhưng vẫn chưa biết gì về uy lực của anh cả, cho nên đang rất mong chờ.

Ngô Bình mỉm cười nói: “Vậy chúng ta tỉ thí vài chiêu nhé?”

Triệu Phương Ninh hiếu thắng nên rất thích tỉ thí, ông ấy cười nói: “Vậy xin sư thúc nương tay và chỉ bảo thêm”.

Mọi người tránh ra tạo một không gian trống, Ngô Bình và Triệu Phương Ninh tiến vào đó.

Ngô Bình nói: “Phương Ninh, tiếp chiêu!”

Dứt lời, anh lao lên rồi tung một chưởng về phía Triệu Phương Ninh, chưởng pháp này mang khí thế rất lớn.

Triệu Phương Ninh hô lên đáp lời rồi tung chưởng nghênh chiến, chưởng pháp của cả hai va chạm với nhau, Triệu Phương Ninh thấy tay mình trống rỗng như đang đánh vào cục bông.

Ông ấy ngẩn ra, trong lúc đang hoang mang thì chợt thấy chân khí trong người mình bị rút cạn, ông ấy hoảng hồn rồi vội buông tay ra.

Thấy thế, Ngô Bình tung ngay một cú đá vào hông Triệu Phương Ninh, chỉ cần anh lấn thêm một chút là có thể đá bay ông ấy rồi.

Triệu Phương Ninh khó tin nói: “Sư thúc, người vừa dùng công phu gì vậy? Sao lại hút được chân khí của người khác?”

Ngô Bình thu chân lại rồi cười nói: “Đó là Chân Không Lực mà tôi mới học, nó có thể hút sức mạnh của đối thủ, khiến đối phương hoảng sợ, tạo lỗ hổng cho mình tấn công”.

Diệp Huyền bội phục nói: “Sư thúc, có công phu như vậy ư? Sao đệ tử chưa từng nghe nói bao giờ?”

Ngô Bình: “Tôi cũng mới học thôi, anh chưa nghe nói cũng là chuyện bình thường”.

Lý Long Thần cũng rất tò mò: “Sư thúc có thể thi triển lại một lần nữa không?”

Ngô Bình gật đầu, sau đó đập tay phải xuống đất, lòng bàn tay anh lập tức xuất hiện trạng thái chân không, đồng thời anh giải thích nguyên lý và bí quyết cho mọi người nghe luôn.

“Nếu luyện Chân Không Lực đến cuối sẽ tạo ra được đại thủ ấn chân không, bùng nổ khí thế, đánh cho đối thủ thịt nát xương tan với chỉ một đòn”.

Mọi người nghe thấy thế thì hít vào một hơi lạnh, đại thủ ấn chân không này đáng sợ thật.
Chương 210: Kẻ phản bội

Khi buổi tụ họp đang vào lúc sôi nổi nhất, thì đám vãn bối như Đức Bảo đều thỉnh giáo Ngô Bình, thậm chí có người còn mặt dày đến mức xin anh tuyệt học võ lâm luôn.

Ngô Bình rất dễ tính, ai xin anh đều cho hết.

Đúng lúc này, chót có một người đàn ông đảo lảo đi vào, người này ngoài 30 tuổi, mặt mày tái mét, khoé miệng còn dính máu.

Tử Thanh hô lên: “Sư phụ!”

Lý Long Thần và Triệu Phương Ninh cũng vội vàng đỡ anh ta dậy rồi hỏi han: “Sư đệ, cậu làm sao thế?”

Đó chính là Chu Vân Hổ - đệ tử thứ ba của Dương Mộ Bạch.

Chu Vân Hổ yếu ớt đáp: “Trên đường đi, em gặp Trương Nguyên Cổ rồi bị hắn đánh cho một chưởng”.

Nghe thấy cái tên này, nhóm Lý Long Thần lập tức cau có, như thể đó là một người rất độc ác.

Ngô Bình hỏi: “Long Thần, Trương Nguyên Cổ là ai?”

Lý Long Thần thở dài đáp: “Xin sư thúc hãy chữa trị cho Vân Hổ trước”.

Ngô Bình bước tới kiểm tra thì thấy Chu Vân Hổ đã trúng ám thủ rất mạnh, ám thủ này sẽ khiến anh ta chết vì quá đau đớn.

Nhưng với Ngô Bình mà nói thì không có gì to tát cả, anh ấn vài cái vào người Chu Vân Hổ, cuối cùng thì tung một chưởng vào lưng anh ta.

Chu Vân Hổ hộc ra vài cục máu đông, sắc mặt cũng hồng hào trở lại.

Anh ta vội đứng dậy rồi vái chào: “Cảm ơn sư thúc”.

Ngô Bình ra hiệu cho anh ta ngồi xuống rồi hỏi: “Trương Nguyên Cổ là ai?”

Lý Long Thần thở dài: “Trương Nguyên Cổ là một đệ tử mà sư tổ đã thu nhận từ 15 năm trước”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Hắn là sư huynh của ông à?”

“Không”, Lý Long Thần nói: “Bảy năm trước, hắn đã bị đuổi ra khỏi môn phái rồi”.

Triệu Phương Ninh: “Sư thúc, Trương Nguyên Cổ này là một người rất độc ác, sau khi nhận được chân truyền của sư tổ, hắn lập tức bộc lộ bản tính, suýt nữa còn hại chết sư tổ”.

Sau đó mỗi người một câu kể hết mọi chuyện về Trương Nguyên Cổ cho Ngô Bình nghe.

Thì ra Trương Nguyên Cổ có thiên bẩm rất tốt, 15 tuổi đã nhận Đông Phật tiên sinh làm sư phụ, sau một năm đã trở thành cao thủ cảnh giới Khí, ba năm sau đã tiến vào cảnh giới Thần, cho tới bảy năm trước, khi bị đuổi ra khỏi môn phái, ôn ta đã là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên rồi.

Sau khi phản bội môn phái, Trương Nguyên Cổ đã ở rể tại gia tộc Tư Đồ tại nước Mỹ. Đây là một gia tộc thương nghiệp cắm rễ cả trăm năm ở Mỹ. Hiện giờ, hắn dựa vào kỹ thuật gen của Mỹ kết hợp với võ thuật đào tạo ra rất nhiều cao thủ.

Đầu quân cho gia tộc Tư Đồ xong, Trương Nguyên Cổ đã dâng hết truyền thừa của Đông Phật tiên sinh cho họ, vì thế rất được gia tộc này tín nhiệm và trọng dụng, sau đó mới trở thành rể của Tư Đồ Bá.

Tư Đồ Bá là kẻ thù của Đông Phật tiên sinh, ông ta đã nhiều lần muốn hại ông ấy. Trương Nguyên Cổ biết chuyện này nhưng vẫn đi theo gia tộc Tư Đồ, mục đích chính là muốn mượn kỹ thuật gen của họ để đột phá lên cảnh giới cao hơn.

Kể đến đây, Lý Long Thần tỏ vẻ lo lắng: “Đã bảy năm rồi, chắc chắn thực lực của Trương Nguyên Cổ đã cao hơn trước, khéo còn chẳng thua gì sư phụ”.

Ngô Bình cau mày: “Trương Nguyên Cổ này đột nhiên xuất hiện ở Thiên Kinh, không biết có ý đồ gì?”

Chu Vân Hổ: “Sư thúc, khi ấy Trương Nguyên Cổ ngồi trên xe, thấy đệ tử đi ngang qua, hắn bay lên rồi đánh đệ tử một chưởng vào ngực, sau đó đệ tử đã bị trúng ám thương”.

Ngô Bình cả kinh: “Bay lên cao rồi đánh anh ư? Vậy thì ít nhất thực lực của hắn cũng phải đến cảnh giới Võ Thần rồi”.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, Chu Vân Hổ nói: “Đệ tử phải báo cho sư phụ ngay mới được”.

Anh ta vừa gọi cho Dương Mộ Bạch, thì ông ấy đã bảo chuyển máy cho Ngô Bình như đã biết sự việc.

“Sư đệ, anh biết chuyện của Trương Nguyên Cổ từ nửa tháng trước rồi, giờ hắn đang là chủ của Tiên Cơ”.

“Tiên Cơ là gì ạ?”, Ngô Bình hỏi.

“Là một tổ chức mới chuyên lùng các tiên phủ động thiên. Hắn đã phản bội gia tộc Tư Đồ rồi, sau đó đã dùng một phần kỹ thuật gen để đổi lấy vị trí hiện tại, cho nên dù anh và sư huynh bắt tay nhau cũng không đọ lại hắn được”.

Ngô Bình kinh ngạc, Trương Nguyên Cổ lại phải bội gia tộc Tư Đồ ư? Tên này thú vị đấy!

Dương Mộ Bạch: “Sư đệ, tạm thời cậu đừng chạm mặt với Trương Nguyên Cổ, tên này độc ác lắm, anh sợ hắn sẽ gây bất lợi cho cậu. À, cậu cũng đừng nói cho ai biết chuyện của tiểu sư muội vội, nếu không bị Trương Nguyên Cổ phát hiện ra thì chắc chắn hắn sẽ giết người diệt khẩu”.

Ngô Bình biết Dương Mộ Bạch đang lo lắng điều gì, tư chất của Hồng Lăng rất xuất sắc, sớm muộn gì cũng vượt qua Trương Nguyên Cổ. Để giảm mức nguy hiểm khi sư môn cũ trả thù, Trương Nguyên Cổ sẽ nghĩ cách để Hồng Lăng không tiến bộ được nữa. Đương nhiên, một đệ tử mới của Đông Phật tiên sinh như anh cũng đang trong vòng nguy hiểm.

“Sư huynh yên tâm, em biết phải làm gì rồi”.

Sau khi Ngô Bình tắt máy, bầu không khí tại đây đã ảm đạm hơn hẳn, anh nói: “Trương Nguyên Cổ đã quay lại nên mọi người phải nỗ lực tu hành. Sẽ có một ngày, chúng ta phải bắt kẻ phản bội đó phải trả giá”.

Lý Long Thần nói: “Sư thúc nói phải, đệ tử sẽ cố gắng tu luyện mỗi ngày”.

Diệp Huyền nói: “Sư thúc tổ, tối nay chúng ta đi gặp Lục Kình Ba đi. Ông ta có nhiều thế lực ở Thiên Kinh lắm, đệ tử thấy không nên đối đầu với người này”.

Ngô Bình: “Chuyện của Trần Lăng Sương tôi đã cho qua rồi đấy, không thì ông ta chưa xong với tôi đâu”.

Diệp Huyền cười trừ: “Sư thúc tổ, nhưng vấn đề chính là ở cô diễn viên ấy. Bây giờ, Lục Kình Ba đang kẹt vốn nên chỉ muốn giá cổ phiếu tăng cao. Nếu ông ta không làm được thì công ty sẽ phá sản, vì thế để cổ phiếu tăng giá, ông ta không từ một thủ đoạn nào, nếu có ai ngáng đường, ông ta cũng sẽ giết người diệt khẩu luôn”.

Ngô Bình cau mày: “Nếu thế thì còn gì để mà nói nữa”.

Diệp Huyền: “Cũng không hẳn, đệ tử thấy Trần Lăng Sương và Lục Kình Ba chỉ có khúc mắc nhỏ thôi, chứ không phải kẻ thù một mất một còn, vậy tại sao họ không thể hợp tác với nhau? Chỉ cần Trần Lăng Sương đồng ý về Hoa Ảnh, Lục Kình Ba sẽ tặng cho cô ấy năm phần trăm cổ phần ngay”.

Ngô Bình lắc đầu: “Diệp Huyền, anh nhìn nhận vấn đề đơn giản quá rồi, anh tưởng một mình Trần Lăng Sương có thể giúp cổ phiếu tăng giá ư?”

Diệp Huyền ngẩn ra: “Sư thúc tổ, ý của người là Lục Kình Ba còn có mục đích khác sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi không rõ ông ta có mục đích gì, nhưng chắc chắn không tốt đẹp gì đâu”.

Sau đó, anh hờ hững nói: “Tường đổ thì nhiều người chống, giờ phải thuận theo thời thế, chứ không phải muốn làm gì thì làm”.

Diệp Huyền sáng mắt lên: “Sư thúc tổ, ý của người là Lục Kình Ba sắp xong đời rồi ạ?”

“Có xong hay không thì phải gặp mới biết được, anh sắp xếp buổi gặp tối nay đi, đến lúc đó tôi sẽ có phán đoán”, Ngô Bình nói.

Diệp Huyền gật đầu: “Vâng, đệ tử đi ngay!”

Nghe thấy Ngô Bình định đi gặp Lục Kình Ba, Lý Long Thần nói: “Sư thúc, chúng đệ tử đi cùng người. Đệ tử nghe nói người đó cũng có chút sức mạnh, nhỡ có chuyện gì thì chúng đệ tử có thể dạy dỗ ông ta”.

Ngô Bình cười nói: “Được thôi, có thêm hai cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đi cùng thì tôi quá yên tâm rồi”.

Sau đó, buổi gặp gỡ mới chính thức bắt đầu, uống rượu là việc không thể tránh. Ngô Bình có vai cao nên được cả đống người chúc rượu.

Bọn họ đều là người tu hành nên tửu lượng rất cao, vài thùng rượu trắng đã hết sạch, cả hội uống đến tận chiều muộn.

Thấy không còn sớm nữa, Diệp Huyền gọi một cuộc điện thoại rồi nói với Ngô Bình: “Sư thúc tổ, đệ tử đã hẹn Lục Kình Ba rồi, chắc ông ta cũng sắp tới”.

Ngô Bình bị chuốc rượu nhiều nên dù tửu lượng cao đến mấy thì cũng đã ngà say, anh cười lạnh nói: “Ừ, không cần đi đông lắm đâu, Long Thần, Nhược Tùng, Diệp Huyền, ba người đi cùng tôi là được rồi”.
Chương 211: Quỳ xuống

Lúc này, có một dàn xe sang đỗ trước cổng khách sạn, Lục Kình Ba bước xuống từ một trong các chiếc xe đó, mặt ông ta hằm hằm sát ý.

Có hai người đứng phía sau ông ta, một người đã già, vừa lùn vừa gầy, hàm răng thì vàng khè, mắt híp tịt như một đường thẳng, hai tay đút túi quần.

Người còn lại khoảng hơn 40 tuổi, cao tầm 1m75, mặc áo ba lỗ lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, mắt sáng, gân xanh nổi đầy tay, bàn tay to hơn người bình thường gấp nhiều lần.

Lục Kình Ba liếc nhìn khách sạn rồi nói: “Ông Lệ, anh Thạch, tên đó có tu vi rất cao, hai anh có chắc chắn đánh chết được nó không?”

Ông lão cười lớn nói: “Người trong giang hồ gọi tôi là Quỷ Thủ, vì ai tôi cũng có thể giết được”.

Người đàn ông trung niên hờ hững nói: “Liệt Kim Chưởng của tôi cung thế, nghe người của anh kể lại thì chắc tên đó là cao thủ cảnh giới Thần. Nhưng anh yên tâm, có hai chúng tôi ở đây thì nó chết chắc rồi”.

Lục Kình Ba cười lạnh nói: “Thế thì tốt! Thằng khốn ấy dám đòi giảng hoà với tôi, nó mà cũng đòi ư?”

Cả đám tiến lên tầng ba của khách sạn.

Diệp Huyền đang đứng trước cửa thang máy, thấy Lục Kình Ba dẫn nhiều người theo như vậy thì thoáng ngạc nhiên hỏi: “Ông Lục, trông ông không giống đi giảng hoà tẹo nào”.

Lục Kình Ba cười khẩy nói: “Cậu Diệp, chúng ta quen biết đã lâu nên tôi thú thật với cậu luôn, hôm nay tôi phải giết thằng nhãi kia”.

Nghe thấy thế, Diệp Huyền bật cười rồi lạnh lùng nói: “Lục Kình Ba, ông muốn giết người đó ư? Được, đi theo tôi”.

Anh ta đi trước dẫn đường, nhóm Lục Kình Ba đi theo sau vào một phòng họp lớn. Ngô Bình và Lý Long Thần, Trần Nhược Tùng đang ngồi tán ngẫu bên trong.

Sau khi đi vào, Lục Kình Ba quét mắt nhìn một vòng rồi nghiêm giọng hỏi: “Ai là Ngô Bình?”

Ngô Bình đứng dậy rồi đáp: “Là tôi, ông là Lục Kình Ba hả?”

Lục Kình Ba mỉm cười nham hiểm rồi vung tay: “Ra tay!”

Hai cao thủ cảnh giới Thần sau lưng ông ta lập tức xông lên tấn công Ngô Bình.

Ngô Bình vẫn ngồi yên, Lý Long Thần và Trần Nhược Tùng thì lao lên, hai luồng khí thế bức người bùng nổ. Hai người ở phe của Lục Kình Ba mới đi được nửa đường thì đã phải dừng bước, sau đó nhìn chòng chọc vào Lý Long Thần và Trần Nhược Tùng, chẳng mấy chốc trán họ đã vã mồ hôi lạnh.

Lục Kình Ba cau mày: “Hai người ngây ra đó làm gì? Mau ra tay đi!”

Diệp Huyền thờ ơ đứng một bên nói: “Họ không dám đâu”.

Lục Kình Ba đần mặt ra: “Không dám ư?”

Diệp Huyền: “Gặp võ giả cảnh giới Tiên Thiên, họ chưa sợ vỡ mật là siêu lắm rồi”.

Lục Kình Ba chột dạ, cao thủ cảnh giới Tiên Thiên!

Bụp!

Ông lão gầy gò và người đàn ông trung tuổi lập tức quỳ xuống rồi run giọng nói: “Tham kiến đại tông sư!”

Lý Long Thần nhìn ông lão rồi nói: “Tên họ!”

Ông lão vội đáp: “Tôi là Lệ Bách Xuyên, người Lĩnh Nam!”

Lý Long Thần: “Lệ Bách Xuyên? Tôi đã nghe nói về ông rồi, ông là một trong bảy sát thủ ở Lĩnh Nam. Ông giỏi đấy, dám tới Thiên Kinh làm loạn”.

Lệ Bách Xuyên vội nói: “Tôi không dám, tôi chỉ nhận tiền rồi làm việc cho người ta thôi. Không ngờ lại gặp đại tông sư ở đây, xin hỏi đại danh của người!”

Lý Long Thần: “Tôi là Lý Long Thần, người mà ông định giết chính là sư thúc của tôi! Lệ Bách Xuyên, dù cha ông là Lệ Huyết Thần có sống lại thì cũng không dám động tới sư thúc của tôi đâu, ai cho ông dũng khí vậy hả?”

Lệ Bách Xuyên sợ đến mức rụt cổ: “Thì ra là đệ tử trong sư môn của Đông Phật tiên sinh, tôi đáng chết, mong đại tông sư lượng thứ”.

Người đàn ông trung niên cũng đang thầm chửi bới Lục Kình Ba, vì ông ta lại thuê họ xử lý truyền nhân của Đông Phật, đúng là muốn hại chết họ mà!

Ông ta chắp tay nói: “Vãn bỗi Thạch Hiếu Tiên, truyền nhân của nhà họ Thạch ở Hà Tây!”

Trần Nhược Tùng thờ ơ nói: “Hả? Nhà họ Thạch ư? Anh có quan hệ gì với Thạch Tông Hiệp?”

Thạch Hiếu Tiên vôi đáp: “Đó là bố tôi”.

Trần Nhược Tùng cười lạnh nói: “Anh về hỏi ông ta xem còn nhớ Trần Nhược Tùng không nhé”.

Thạch Hiếu Tiên gật đầu lia lịa, ông ta đã nghe danh của Trần Nhược Tùng từ 30 năm trước, nhưng điều đáng sợ hơn là Trần Nhược Tùng và Lý Long Thần đều là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh.

Hai người quỳ dưới đất không dám động đậy, còn Lục Kình Ba thì đứng như trời trồng vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngô Bình đã bước tới gần ông ta rồi nói: “Xem ra ông không định hoà giải mà còn muốn giết tôi. Chậc chậc, đúng là công tử Thiên Kinh có khác, giết người trong chớp mắt, bái phục!”

Trán Lục Kình Ba rịn đầy mồ hôi, đến tên ngốc cũng biết Ngô Bình này không phải người đơn giản.

Ông ta cố nở một nụ cười rồi nói với Diệp Huyền: “Cậu Diệp, sao cậu không nói cho tôi biết thân phận của cậu Ngô đây? Nếu tôi mà biết thì nào dám động đến cậu ấy chứ?”

Diệp Huyền cười lạnh nói: “Tôi chưa nói à? Không phải lúc gọi cho ông tôi đã bảo chúng tôi là người quen rồi ư? Ông nghe mà không hiểu à?”

Lục Kình Ba cười xoà: “Là tôi sai, mong cậu Ngô đừng trách tội…”

Chát!

Ngô Bình tát cho Lục Kình Ba một cái làm ông ta bay lên rồi ngã mạnh xuống đất, sau đó mặt đã sưng phù, răng cũng rụng mất ba cái.

Ông ta vừa tức vừa sợ rồi chỉ vào Ngô Bình nói: “Cậu dám đánh tôi…”

Rắc!

Ngô Bình bước tôi rồi đạp gãy đùi ông ta, Lục Kình Ba kêu lên thảm thiết, đau đến mức rớt nước mắt.

“Ông muốn giết tôi nên giờ tôi sẽ xử ông”, Ngô Bình lạnh lùng giơ tay lên đập liên tục vào người ông ta rồi hạ một ám thủ cực mạnh.

Sau đó, anh nói: “Lục Kình Ba, tôi đã hạ năm ám thủ trong người ông. Nếu không được giải thì chúng sẽ lần lượt phát tác trong nửa tháng, đến lúc đó ông sẽ sống không bằng chết”.

Lục Kình Ba gào lên: “Diệp Huyền, mau nói cho cậu ta biết tôi là ai. Cậu ta mà dám làm gì tôi thì nhà họ Lục sẽ không tha cho cậu ta đâu”.

Diệp Huyền nhìn Lục Kình Ba như một tên điên rồi nói: “Lục Kình Ba, tôi thấy nhà họ Lục của ông không là gì đâu. Chỉ cần một câu nói của tôi thôi là cả nhà họ ông sẽ bị diệt ngay”.

Dứt lời, anh ta nói tiếp: “À, dù tôi cũng được gọi là công tử Thiên Kinh như ông, nhưng ông chưa hiểu hết về tôi đâu, về hỏi bố mình xem Diệp Huyền tôi là người như thế nào đi! Còn nữa, không ai có thể giải được ám thủ ấy cho ông đâu, nếu muốn sống thì nộp một tỷ cho mỗi ám thủ”.

Lục Kình Ba run sợ nhìn Ngô Bình, sau đó bảo đám đàn em cõng đi. Trước lúc đi, ông ta còn muốn chửi bới thêm vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không dám lên tiếng.

Lúc này, Lý Long Thần nhìn sang hai người Lệ Bách Xuyên rồi nói: “Hai người đi đi”.

Hai người kia như được đại xá, lập tức đứng dậy chạy ngay.

Rời khỏi khách sạn rồi, Lệ Bách Xuyên mới thở phào một hơi: “Cậu Thạch, nay mình suýt chết đấy”.

Thạch Hiếu Tiên gật đầu: “Trần Nhược Tùng và Lý Long Thần đều là đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên, muốn giết chúng ta thì quá đơn giản”.

Hai người lên một chiếc taxi rồi rời khỏi Thiên Kinh luôn, vì sợ nhóm Lý Long Thần đổi ý.
Chương 212: Mối thù của Diệp Huyền

Ngô Bình hỏi Diệp Huyền: “Năm ám thủ mà bán được những 5 tỷ à?”

Diệp Huyền cười hì hì nói: “Đệ tử vốn định dàn xếp cho hai bên hoà giải, không ngờ Lục Kình Ba lại không biết điều. Nếu thế thì khỏi cần khách sáo với ông ta làm gì. Sư thúc tổ, chuyện này cứ giao cho đệ tử, đệ tử đảm bảo Lục Kình Ba sẽ phải xì tiền, hơn nữa sau này sẽ không bao giờ dám động tới người nữa”.

Lý Long Thần cười nói: “Sở Bắc thúc, người cứ giao việc này cho Diệp Huyền đi”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy phiền anh nhé!”

Diệp Huyền cười lớn nói: “Bao giờ gặp ông nội đệ tử, sư thúc tổ bảo người bớt đánh đệ tử lại là được rồi”.

Mọi người đều cười ồ lên.

Sau đó, ai về nhà nấy, Diệp Huyền mời Ngô Bình và Quảng Hải đến nhà của mình.

Nhà của Diệp Huyền lớn hơn nhà của Trần Lăng Sương nhiều, diện tích hơn bảy nghìn mét vuông. Có nhà để xe riêng, hiện tại có hơn ba mươi chiếc xe sang ở đây.

Đây là nơi mà Diệp Huyền thường dẫn các cô gái về qua đêm.

Nhưng hôm nay, anh ta không dám làm bậy, không dám gọi một cô nào tới cả.

Anh ta mời Ngô Bình tham quan khi rượu và nhà để xe của mình, các xe sang thì khỏi phải bàn, còn kho rượu thì cũng không thiếu những chai rượu quý, hầu hết đều là rượu vang.

Cuối cùng, họ lên phòng sách rất lớn trên tầng ba, ở đây có rất nhiều tranh chữ, đồ gốm và rất nhiều tiểu thuyết.

Ngô Bình thấy thế thì bật cười nói: “Diệp Huyền, cậu cũng có nhiều thú vui quá nhỉ!”

Ngô Bình cười trừ nói: “Không giấu gì sư thúc tổ, tài sản của nhà họ Diệp đều do đệ tử quản lý, mua những thứ này cũng là một cách quản lý tài sản đấy ạ”.

Ngô Bình đi quanh một vòng thì phát hiện hầu hết đồ sưu tầm ở đây đều không có vấn đề gì.

Song, Ngô Bình đã nhìn thấy có ba khối hổ phách to bằng nắm đấm trong góc, một khối trong số đó có phong ấn một bông hoa ở bên trong.

Anh cầm lên xem thì thấy có linh khí lởn vởn trên bông hoa đấy, Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Diệp Huyền, anh lấy viên hổ phách này ở đâu thế?”

Diệp Huyền liếc nhìn rồi cười đáp: “Đệ tử mua lại với giá 120 nghìn của một nhà sưu tầm hổ phách ở Thiên Kinh. Nếu sư thúc tổ thích thì cứ lấy đi ạ”.

Ngô Bình nói: “Thế tôi không khách sáo nữa nhé, hôm nào anh hẹn người đó cho tôi xem bộ sưu tập hổ phách của người ta nha”.

“Được ạ, chuyện này đơn giản”, Diệp Huyền cười nói.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Anh mua những đồ sưu tầm này hết bao nhiêu tiền?”

Diệp Huyền: “Khoảng 1 tỷ gì đó, nhưng giá trị của chúng đã lên đến 20 tỷ rồi”.

Ngô Bình: “Nhà họ Đường ở Vân kinh cũng chuyên đầu tư sưu tầm các sản phẩm nghệ thuật, khi nào về tôi sẽ giới thiệu cho anh. Lần trước tôi có hỏi thì biết các đồ sưu tầm của họ mỗi năm đều tăng thêm 20 phần trăm giá trị đấy, nếu để lâu hơn thì còn tăng nữa”.

Diệp Huyền sáng mắt lên: “Thật không ạ? Sư thúc tổ, đệ tử có nghe về nhà họ Đường rồi, nhưng tiếc là chưa có cơ hội đến đó”.

Ngô Bình: “Thế thì anh nên làm quen với họ đi”.

Mọi người đi thêm một vòng nữa rồi về phòng khách, không thấy ai nhắc đến bố của Diệp Huyền nên Ngô Bình hỏi: “Bố anh đâu? Tại sao tôi không nghe thấy đại sư huynh nhắc đến?”

Diệp Huyền trầm mặc rồi nói: “Vì ông không muốn nhắc đến chuyện đau buồn đó. Khi đệ tử lên ba thì bố mẹ mất vì bị người ta giết hại”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Ai thế?”

“Ninja Nhật”, Diệp Huyền nói: “Khi ấy, mọi người nhốt đệ tử trong tủ sách. Bố đệ tử liều mình chống trả, nhưng vẫn không phải đối thủ của bọn chúng”.

Ngô Bình cau mày nói: “Đám người Nhật đó đáng chết!”

Diệp Huyền thở dài: “Vì thế ông nội mới không cho đệ tử học võ và luôn che giấu thân phận của đệ tử. Người ta chỉ biết đệ tử là công tử của Thiên Kinh thôi, chứ không biết đệ tử là cháu của Diệp Thiên Tông”.

Ngô Bình: “Đã trả thù được chưa?”

Diệp Huyền lắc đầu: “Người ra tay rất giỏi, dù ông nội đệ tử có đến Nhật thì chưa chắc đã trả thù cho bố đệ tử được”.

Ngô Bình thở dài: “Chắc đại sư huynh đau lòng lắm! Diệp Huyền, tôi sẽ trả thù cho bố anh! Tôi sẽ chặt đầu họ mang đến trước mộ của bố mẹ anh, để họ được ra đi thanh thản”.

Cùng là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh, Ngô Bình rất phẫn nộ khi biết con trai và con dâu của đại sư huynh bị giết. Nếu anh có tu vi cảnh giới Võ Thần thì chắc sẽ đến Nhật ngay để lấy đầu hai hung thủ đó.

Diệp Huyền ngẩn ra, không ngờ vị sư thúc tổ này lại nhiệt tình vì lợi ích chung như vậy. Anh ta vái Ngô Bình: “Diệp Huyền thay bố mẹ cảm ơn sư thúc tổ!”

Quảng Hải nói: “Diệp Huyền, sư thúc tổ không nói chơi đâu, anh có biết từ lúc tu hành đến nay, người đã mất bao nhiêu thời gian không?”

Diệp Huyền hỏi: “Bao lâu?”

“Hơn hai năm!”, Quảng Hải kính phục nói: “Trong một thời gian ngắn như vậy mà người từ một người bình thường trở thành một tông sư cảnh giới Thần, đúng là kỳ tích!”

Dù Diệp Huyền không học võ, nhưng dẫu sao cũng là cháu của Diệp Thiên Tông nên anh ta biết rõ tu luyện đến cảnh giới Thần khó như thế nào. Ví dụ như Quảng Hải, từ khi mười mấy tuổi, anh ấy đã đi theo Diệp Thiên Tông để học võ rồi, vất vả tu luyện mười năm mà anh ấy vẫn chưa tiến vào cảnh giới Thần được. So với một người có tốc độ tu hành siêu tốc như Ngô Bình thì đúng là cách biệt quá lớn.

Anh ta vô cùng kinh ngạc nói: “Sư thúc tổ, như vậy có nghĩa là không bao lâu nữa, người sẽ tiến vào cảnh giới Tiên Thiên ư?”

Ngô Bình: “Cảnh giới này nào có dễ thế, giờ tôi vẫn đang ngưng luyện quyền ý, đoạn này rất mất thời gian”.

Hai người kia run lên, ngưng luyện quyền ý ư?

Quảng Hải há hốc miệng hỏi: “Sư thúc tổ, người muốn ngưng luyện quyền ý ạ?”

Ngô Bình: “Ừm, giờ vẫn đang mày mò thôi”.

Quảng Hải đầy thán phục nói: “Sư phụ đệ tử trước kia cũng muốn ngưng luyện quyền ý, nhưng tiếc là không thành công. Nếu sư thúc tổ làm được thì thành tựu mai này sẽ không thua gì sư tổ đâu ạ”.

Diệp Huyền đầy phấn khởi nói: “Sư thúc tổ, người nhất định sẽ đột phá, vượt qua các người đi trước và trở thành cao thủ cảnh giới Địa Tiên”.

Ngô Bình xua tay: “Đó là chuyện của sau này, giờ nói tới thì sớm quá!”

Đúng lúc này, Trần Lăng Sương gọi tới hỏi Ngô Bình đang ở đây, anh nói đang ở gần nhà cô ấy, lát nữa sẽ tới.

Diệp Huyền không chịu cho Ngô Bình về, không biết anh ta làm cách gì mà có được số điện thoại của Trần Lăng Sương rồi gọi cô ấy tới. Địa vị của Diệp Huyền trong ngành giải trí không thua gì Lục Kình Ba, Trần Lăng Sương nghe thấy là Diệp Huyền, biết Ngô Bình cũng ở đó thì đồng ý đến luôn.

Mười phút sau, cô ấy đã có mặt. Diệp Huyền đã từng gặp cô ấy nên hai bên không cần giới thiệu gì nữa. Trần Lăng Sương rất tò mò về thân phận của Ngô Bình, vì thấy Diệp Huyền gọi anh là sư thúc tổ, vai vế kiểu gì vậy?

Nhà Diệp Huyền có người pha chế rượu riêng, bốn người ngồi xuống vừa uống vừa trò chuyện. Nhắc đến chuyện của Lục Kình Ba, Diệp Huyền nói: “Cô Trần, cô không phải lo về phía Lục Kình Ba nữa, ông ta sẽ không gây phiền phức cho cô nữa đâu”.

Trần Lăng Sương biết tất cả đều nhờ Ngô Bình, cô ấy cảm kích nhìn anh: “Ngô Bình, cảm ơn anh”.

Ngô Bình: “Chuyện nhỏm thôi, à hôm nay giá cổ phiếu tăng khá nhiều”.

Diệp Huyền nghe thấy Ngô Bình nhắc đến cổ phiếu thì cười nói: “Sư thúc tổ, nếu người muốn kiếm tiền thì đệ tử có mấy công ty đấy, đệ tử sẽ tiết lộ vài tin tức cho người”.

Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu, kiếm tiền kiểu đó dễ nhưng nguy hiểm lắm. Tôi vừa mua cổ phiếu của Sơn Hải, nhưng chỉ mua 400 triệu. Đầu tư nhỏ lẻ vậy thôi, không nên tham lam”.

Diệp Huyền dựng ngón tay cái: “Sư thúc tổ đúng là người thông tuệ, nếu là đệ tử thì đã ném cả đống tiền vào rồi”.

Mấy người trò chuyện đến gần sáng, bấy giờ Trần Lăng Sương mới về, còn Ngô Bình thì ở lại nhà Diệp Huyền.

Cùng lúc đó, ở nhà họ Lục ở Thiên Kinh.

Lúc này, người Lục Kình Ba co tròn lại rồi nằm dưới đất kêu la, gân trên người ông ta co hết lại như đang bị hàng vạn con kiến cắn, vô cùng ngứa ngáy.

Một người đàn ông trung niên ngồi trong phòng khách tím mặt, ông ta chính là Lục Trường Hưng - bố của Lục Kình Ba, năm nay 72 tuổi.

Lục Trường Hưng tức giận quát: “Thằng bất hiếu này, ai cho mày động vào Diệp Huyền hả? Mày có biết lai lịch của nhà đó mạnh cỡ nào không?”

Dù đang vô cùng đau đớn, nhưng Lục Kình Ba vẫn cắn răng nói: “Diệp Huyền mạnh bằng con, sao nhà mình phải sợ nó chứ!”

“Ngu dốt!”, Lục Trường Hưng tức đến mức run lên: “Công ty của Diệp Huyền có bảy cổ đông, bốn người trong số đó đều là đại gia của Thiên Kinh, ba người còn lại thì là nhà quan chức lớn. Chúng ta không thể động tới bất kỳ ai trong số họ được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK