Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2511: Dì út về nước

Ngô Bình có một dì út, tên Dương Thanh Ngâm, mới hai mươi lăm tuổi, nhỏ hơn Dương Quế Chi rất nhiều. Thật ra thì dì út này là cô con gái được bà ngoại Ngô Bình nhận nuôi lúc về già, không phải con gái ruột, nhưng bà ấy lại rất cưng chiều cô ấy, đến cả chị gái là Dương Quế Chi cũng cực kỳ tốt, đặc biệt là sau khi bố mẹ qua đời, Dương Quế Chi lại càng quan tâm đến cô ấy nhiều hơn. Mấy năm trước, bản thân bà ấy rất khó khăn nhưng vẫn nuôi em gái đi du học nước ngoài.

Mấy năm trước đó dì út sống ở nhà Ngô Bình, giống như chị cậu.

Ngô Đại Hưng: “Ừm, về được mấy hôm rồi, vì bà nội gây chuyện nên bố đã để mẹ và dì con đến ở khách sạn rồi”.

Ngô Bình: “Ở khách sạn nào ạ? Để con đi đón mẹ với dì út về”.

Ngô Bình hỏi được địa chỉ của khách sạn thì lái xe chở Hàn Băng Nghiên cùng đến khách sạn.

Lúc họ đến khách sạn thì Dương Quế Chi và Dương Thanh Ngâm đang ở sảnh chờ cậu.

“Dì út!”. Ngô Bình nhìn thấy một cô gái trẻ mũm mĩm thì chạy qua, ôm chặt lấy cô ấy.

“Ui, dì út vẫn múp như ngày nào”. Ngô Bình nói.

Dương Thanh Ngâm véo cậu một cái: “Nhóc con thối, dì mập chỗ nào, có bảy mươi hai ký rưỡi thôi”.

Dương Quế Chi cười, nói: “Được rồi, được rồi, hai đứa cứ gặp nhau là ồn ào. Thanh Ngâm, chị giới thiệu với em, đây là Băng Nghiên, là bạn gái của Tiểu Bình”.

Hàn Băng Nghiên vội nói: “Chào dì út, cháu là Băng Nghiên”.

Dương Thanh Ngâm quan sát Hàn Băng Nghiên rồi nói với vẻ mặt ngưỡng mộ: “ y chà, đã đẹp lại còn mảnh mai thế kia, nếu dì mà có được vóc dáng như cháu thì hay rồi”.

Ngô Bình: “Dì út, yên tâm đi, để lát về cháu bốc cho dì mấy bao thuốc, đảm bảo giúp dì lấy lại vóc dáng”.

Từ nhỏ hai người họ đã đấu khẩu quen rồi nên Dương Thanh Ngâm không cho là thật, còn tưởng đâu Ngô Bình đang chọc mình.

Mấy người họ lên xe, lúc Ngô Bình xếp hàng chờ lái xe ra khỏi khách sạn thì có một chiếc xe sang lái đến, tài xế nhấn còi liên tục không chịu dừng.

Ngô Bình chau mày nhẹ, phía trước có xe, cũng đâu có bay qua được đâu.

Cậu vốn không muốn quan tâm nhưng chiếc xe phía sau không ngừng bóp còi, đến cả Dương Thanh Ngâm cũng bực bội, nói: “Người phía sau thật xấu tính, bóp còi gì chứ, ồn chết đi được”.

Ngô Bình bình thản đáp: “Anh ta muốn bay”.

Cậu vừa nói vừa mở cửa xe, đi đến bên cửa sổ xe của chiếc xe phía sau rồi gõ nhẹ.

Kính xe hạ xuống, một người đàn ông đầu trọc, cao to vạm vỡ, đeo dây chuyền vàng hằm hằm nói với cậu: “Gõ gì mà gõ?”

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Nếu như anh gấp thì có thể bay qua mà”.

Tên đầu trọc ngây ra, bay qua sao? Sau đó, anh ta nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Nhóc con, mày muốn chết à? Có biết tao là ai không?”

Ngô Bình: “Tôi nói thật, nếu anh gấp thì tôi có thể giúp anh bay qua”.

Tên đầu trọc định mở cửa xe nhưng ngay lập tức cảm thấy xung quanh bỗng trở nên yên lặng. Anh ta nhìn ra ngoài thì sợ tái mặt, ngoài cửa sổ là mây màu và bầu trời xanh vô tận.

Chuyện gì thế? Anh ta nhìn Ngô Bình đang đứng ngoài cửa sổ rồi run run hỏi: “Mày…”

Ngô Bình: “Anh xem, tôi có thể giúp anh bay đúng không? Anh muốn đi đâu để tôi tiễn anh một đoạn”.

Tên đầu trọc biết mình đã gặp phải cao nhân, mặc dù rất hiếm khi người bình thường gặp được người tu hành nhưng ai cũng đều nghe nói rất nhiều chuyện liên quan đến người tu hành, anh ta vội nói: “Xin cao nhân tha mạng, tôi sai rồi, tôi thật sự đã sai rồi”.

Ngô Bình: “Anh có biết ở phía sau bóp còi liên tục ồn lắm không?”

Tên đầu trọc đáp: “Tôi sai rồi”.

Ngô Bình lôi anh ta ra, đặt lên mũi xe, sau đó cậu ngồi vào xe, bóp còi, tiếng còi xe vang lên nhức óc, tên đầu trọc thì ngồi co ro trên mũi xe, run cầm cập.

Lúc tiếng còi kết thúc, tên đầu trọc phát hiện xe của mình bị đặt trên một ngọn núi cao hơn một ngàn mét, trên đó vốn chẳng có đường.

Anh ta ngồi ngay trên mũi xe, khóc không ra nước mắt.

Hai phút sau, Ngô Bình quay lại xe, tiếp tục lái xe đi. Lúc này, Hàn Băng Nghiên đã lái xe đến chỗ đỗ xe ven đường ở đối diện khách sạn.

“Anh Bình, anh đã đi đâu thế?”. cô ấy hỏi.

Ngô Bình: “Anh đi dạy dỗ tên đầu trọc đó”.

Sau đó cậu hỏi Dương Thanh Ngâm: “Dì út, cuộc sống ở nước ngoài thế nào?”

Dương Thanh Ngâm: “Nước Tống rất giàu truyền thống văn hóa, cơ hội phát triển cũng nhiều hơn. Nhưng dù sao nước Tống cũng không bằng nước chúng ta nên dì vẫn chọn về nước”.

Ngô Bình: “Có dự định gì không?”

Dương Thanh Ngâm: “Dì học quản lý, không khó tìm việc, chỉ là muốn tìm được việc tốt thì không phải dễ”.

Ngô Bình: “Chuyện nhỏ, cháu nhờ bạn sắp xếp giúp dì”.

Dương Thanh Ngâm: “Không cần, dì tìm việc rèn luyện trước, dù sao thì dì cũng mới vừa tốt nghiệp, không có kinh nghiệm làm việc.

Hàn Băng Nghiên nói: “Dì út, công ty của bố cháu cũng có nhiều vị trí lắm, nếu dì cần cũng có thể tìm cháu”.

Dương Thanh Ngâm vui vẻ, mỉm cười, đáp: “Cảm ơn Băng Nghiên, dì thật sự không ngờ mới ra nước ngoài mấy năm mà chị mình đã thành quý bà còn cháu trai mình thì lại là cậu ấm cháu nhà giàu, đến cả cháu dâu cũng là tiểu thư nhà khá giả, ầy, dì thật may mắn quá”.

Ngô Bình: “Dì út, cháu nói chuyện nghiêm túc với gì, rốt cuộc tại sao dì lại đột nhiên về nước?”

Cậu rất hiểu Dương Thanh Ngâm, mặc dù tài năng của cô ấy cũng bình thường nhưng làm gì cũng rất kiên trì, ước mơ của cô ấy là được đi làm ở nước Tống, lần này tự dưng quay về, nhất định là có lý do.

Dương Thanh Ngâm im lặng một lúc rồi nói: “Tiểu Bình, dì đã gặp phải người xấu. Anh ta đã lừa hết mọi thứ của dì, còn uy hiếp dì nữa. Mấy năm nay, ngoài đi học, dì còn phải đi làm vất vả để nuôi anh ta. Nhưng cuối cùng anh ta lại làm tổn thương dì”.

Ngô Bình: “Dì út, hắn ta là ai? Người nước Tống sao?”

Dương Thanh Ngâm: “Anh ta tên Điền Vĩnh Khang, là nhân viên của nhà hàng bên cạnh trường. Bọn dì gặp nhau mấy lần thì anh ta đã theo đuổi dì. Dì mập nên ít có nam sinh theo đuổi, vì vậy dì không cưỡng lại được sự “tấn công” của anh ta, trở thành bạn gái của anh ta. Sau đó, tháng nào anh ta cũng vòi tiền dì, nhưng tháng trước dì đã phát hiện anh ta có đến mấy cô bạn gái, hơn nữa cô nào cũng đưa tiền cho anh ta xài. Dì rất tức giận, tìm anh ta nói lý, kết quả bị anh ta đánh cho một trận. Anh ta còn uy hiếp dì, nói rằng anh ta quen biết với thành viên của bang phái địa phương, bảo dì hãy cẩn thận. Sau đó, anh ta thường xuyên đến làm phiền dì khiến dì rất mệt mỏi, vì vậy dì chọn về nước”.

Dương Quế Chi nghe xong thì không kìm được, đau lòng nói: “Em gái ngốc, sao em lại không nói với chị?”

Dương Thanh Ngâm lắc đầu: “Chị, em biết mấy năm trước chị khó khăn thế nào, nhà bao nhiêu chuyện rồi mà còn phải nuôi em ăn học, em không muốn gây thêm rắc rối cho chị”.

Ngô Bình nói: “Dì út, dì yên tâm, nhất định cháu sẽ trút giận cho dì”.

Dương Thanh Ngâm cười, nói: “Về nước cũng rất tốt, nước Hạ chúng ta tốt biết bao, mạnh hơn nước Tống nhiều”.

Dương Quế Chi cười, nói: “Đúng vậy, về nước là tốt”.

Lúc này, Dương Thanh Ngâm có điện thoại, có giọng cán bộ điều tra vang lên: “Tôi là người của sở điều tra quốc gia, cô là Dương Thanh Ngâm sao?”

Dương Thanh Ngâm ngây ra, nói: “Đúng vậy, anh tìm tôi có việc gì sao?”

Đối phương hạ giọng nói: “Chúng tôi nhận được email tố cáo, cô là gián điệp được nước Tống phái đến, bây giờ cô phải đến đồn cảnh sát gần nhất trong vòng nửa tiếng đồng hồ, đã nghe thấy chưa?”

Ngô Bình nghe rất rõ, cậu chau chặt mày, là ai đã tố cáo dì út?
Chương 2512: Truy hỏi Điền Vĩnh Kiện

Sắc mặt Dương Thanh Ngâm tái nhợt, cô ấy hỏi: “Là ai tố cáo tôi?”

Đối phương lạnh lùng nói: “Chúng tôi phải bảo vệ người tố cáo nên không thể nói cho cô biết được. Nếu cô không thể đến cục cảnh sát trong vòng nửa tiếng đồng hồ thì chúng tôi sẽ cử người đến bắt cô, tự cô suy xét đi!”

Cúp điện thoại, Dương Thang Ngâm vừa tức vừa sợ: “Tên thần kinh nào lại đi tố cáo dì nhỉ, tức chết mất!”

Ngô Bình vội an ủi: “Dì út, đừng sợ, cùng lắm thì họ nhốt dì mấy năm, điều tra rõ ràng thì thả ra rồi”.

Dương Thanh Ngâm nâng tay đánh Ngô Bình: “Thằng nhóc xấu xa, lúc này rồi mà còn đùa với dì, mau nghĩ cách cho dì đi”.

Ngô Bình thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ, cháu nhờ bạn cháu hỏi thử”.

Cậu lập tức liên lạc với Nghiêm Lãnh Thạch, qua loa kể lại một lượt. Hiện tại Nghiêm Thạch Lãnh nắm giữ hoàn toàn tài nguyên của nhà họ Vương, hiện tại danh tiếng như mặt trời ban trưa, không ai dám gây chuyện. Với mạng lưới và quyền hạn của ông ấy, muốn điều tra nguyên nhân hậu quả cũng không khó.

Quả nhiên, Nghiêm Lãnh Thạch chỉ cần chưa đến năm phút đã làm rõ được mọi chuyện, gọi điện lại.

“Chủ nhân, là một người tên Điền Vĩnh Kiện tố cáo cô Dương. Đúng rồi, người này hiện tại đang ở Trung Châu”.

Ngô Bình: “Ừ, ông tìm anh ta, hỏi rõ tại sao anh ta lại làm như vậy”.

Nghiêm Thạch Lãnh: “Vâng. Bên phía cảnh sát, tôi đã đánh tiếng rồi, vụ án gián điệp đã được triệt rồi”.

Cúp điện thoại, Ngô Bình cười nói: “Dì út, không có gì, chúng ta về thẳng nhà đi”.

Dương Thanh Ngâm bán tín bán nghi: “Không cần đến cục cảnh sát sao?”

Ngô Bình: “Nếu dì út thực sự muốn đi thì cũng không phải không thể”.

Dương Thanh Ngâm giơ tay đánh cậu, sau đó hỏi: “Bạn của cháu có biết ai tố cáo dì không?”

Ngô Bình: “Điền Vĩnh Kiện. Hiện tại anh ta đang ở Trung CHâu”.

Dương Thanh Ngâm kinh ngạc: “Anh ta đang ở Trung Châu!”

Ngô Bình: “Có lẽ sau khi dì út đi, người này không cam tâm nên chạy đến Hạ Quốc gây chuyện phiền phức cho dì út. Dì yên tâm đi, cháu nhất định sẽ giúp dì dạy dỗ anh ta!”

Dương Thanh Ngâm lại thở dài nói: “Không ngờ anh ta vẫn không tha cho dì”.

Ngô Bình: “Dì út, tên này cũng rất kiên nhẫn, lại tra được cả địa chỉ của dì, còn đi tố cáo dì là nội gián”.

Dương Thanh Ngâm: “Có lã anh ta biết dì là người ở đâu. Chuyện tố cáo này quả thực khiến dì cũng không hiểu, tại sao anh ta muốn làm như vậy, là để báo thù dì sao?”

Ngô Bình: “Loại người như vậy, bình thường sẽ không làm chuyện vô ích, chắc chắn bên trong có nguyên do gì khác, quay về cháu sẽ hỏi rõ”.

Đưa Dương Thanh Ngâm đến nhà, Dương Quế Chi lập tức chuẩn bị nấu cơm.

Ngô Bình nói chuyện với Dương Thanh Ngâm một lúc, bên phía Nghiêm Lãnh Thạch đưa tin đến, nói đã tìm được người.

Ngô Bình cơm cũng chẳng ăn đã trực tiếp đi gặp Điền Vĩnh Kiện. Lúc này, trong mộ tào nhà kiểu cũ ở Trung Châu, một thanh niên đang quỳ dưới đất, Nghiêm Lãnh Thạch đứng cách đó không xa, bên cạnh còn có mấy người tùy tùng đi theo.

Ngô Bình đi đến, Nghiêm Lãnh Thạch vội tiến lên: “Chủ nhân, cậu ta chính là Điền Vĩnh Kiện. Tôi đã hỏi rồi, cậu ta nói tố cáo là để báo thù”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng, đi đến trước mặt Điền Vĩnh Kiện. Người này trông cũng khá sáng sủa, chỉ là vẻ mặt không đứng đắn, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện.

Cậu đạp một chân lên người Điền Vĩnh Kiện, Điền Vĩnh Kiện đau đến chảy mồ hôi lạnh, kêu la thảm thiết.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nói đi, tại sao anh lại muốn tố cáo Dương Thanh Ngâm”.

Điền Vĩnh Kiện cắn răng: “Tôi chỉ là muốn báo thù cô ta thôi”.

Ngô Bình lại đá một cước, cú này càng đau hơn, nội lực kích thích thần kinh anh ta, Điền Vĩnh Kiện suýt nữa đã ngất đi, cuối cùng anh ta cũng không chịu đựng nổi, lớn tiếng nói: “Tôi khai, là có người bảo tôi làm như vậy!”

Ngô Bình chợt dao động trong lòng, hỏi: “Là ai?”

Điền Vĩnh Kiện: “Tôi không biết. Ngay hôm qua, tôi nhận được điện thoại, đối phương chuyển một triệu qua thẻ ngân hàng, nói chỉ cần tôi làm theo lời anh ta nói thì sẽ cho tôi một triệu nữa. Anh ta còn giúp tôi đặt vé, để tôi đến Hạ Quốc tố cáo Dương Thanh Ngâm”.

Ngô Bình: “Anh không biết nguyên nhân người ta lại bảo anh làm vậy sao?”

Điền Vĩnh Kiện lắc đầu: “Không biết, anh ta chỉ dặn dò tôi làm thế nào, còn những chuyện khác thì không nói cho tôi biết”.

Ngô Bình: “Anh liên lạc với anh ta thế nào?”

Điền Vĩnh Kiện: “Qua mạng”. Nói rồi lấy điện thoại của mình ra, mở nhật ký trò chuyện của hai người ra.

Ngô Bình nhìn một lượt, trong lòng đã có tính toán, cậu thử nhắn một tin cho đối phương: Ông chủ, có cần tôi làm gì không? Tôi đã liên hệ với Dương Thanh Ngâm rồi, cô ta muốn gặp tôi.

Chừng một phút sau, đối phương phản hồi: Anh thử đưa cô ta đến địa chỉ này. Nếu anh có thể làm được thì một triệu còn lại sẽ được chuyển qua ngay.

Ngô Bình: Được, tôi làm ngay.

Tắt điện thoại, Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói với Điền Vĩnh Kiện: “Anh phối hợp diễn với tôi, đi đến một nơi”.

Điền Vĩnh Kiện chớp mắt, nói: “Được, cậu đừng đánh tôi nữa”.

Ngô Bình bảo Nghiêm Lãnh Thạch chuẩn bị một chiếc xe, sau đó kéo Điền Vĩnh Kiện lên, lái xe đi đến địa chỉ kia trên điện thoại.

Xe đi hơn nửa tiếng đồng hồ, đến một khu rừng ở ngoại ô. Ngô Bình nhìn định vị rồi nhắn tin hỏi đối phương: “Tôi đã đưa người đến rồi”.

Đối phương lập tức nhắn tin qua: “Kéo cửa kính xuống, để tôi nhìn Dương Thanh Ngâm xem”.

Ngô Bình lập tức biết được, người của đối phương nhất định đang quan sát ở gần đây, cậu lập tức dùng thần niệm quét. Chẳng mấy chốc cậu đã xác định được một người đàn ông mặc áo kẻ sọc, đối phương đang theo dõi từ trong rừng, dùng kính viễn vọng quan sát.

Ngô Bình kéo cửa xe, chớp mắt đã hóa hư vô, đi về phía đối phương. Người đàn ông áo kẻ sọc chỉ thấy cửa xe mở ra nhưng lại không nhìn thấy có người xuống xe, hắn ta lấy điện thoại ra gửi tin nhắn hỏi: Sau xe sao lại không có người?

Hắn ta vừa nhắn tin xong thì nghe thấy ting một tiếng, cả người cứng đờ, sau đó chậm rãi quay lại.

Lúc này, Ngô Bình vô cảm đứng trước mặt hắn ta, lạnh lùng nói: “Anh đang nhìn gì?”

Người này nảy lên muốn chạy thì bị Ngô Bình kéo vai lại, ngã mạnh xuống đất. Thân thể người này rất linh hoạt, vậy mà đã nhảy dựng lên muốn chạy.

Ngô Bình gạt một chân đã hắn ta ngã xuống, một cước này của cậu dùng nội kình, trực tiếp đá vào xương đối phương, người đàn ông áo kẻ sọc đau đớn rên rỉ.

Ngô Bình nhìn hắn ta chằm chằm: “Tại sao anh lại bảo Điền Vĩnh Kiện tố cáo Dương Thanh Ngâm?”

Đối phương trừng mắt nhìn Ngô Bình nói: “Nhóc con, tốt nhất cậu đừng lo chuyện bao đồng. Cậu không gây chuyện với bọn họ được đâu!”

Ngô Bình: “Vậy anh thấy, anh có thể gây chuyện với tôi sao?”

Người đàn ông áo kẻ sọc im lặng mấy giây rồi nói: “Biết rồi cũng không có lợi cho cậu”.

Ngô Bình lại hạ chân, đá đối phương khiến hắn ta kêu la, nói: “Tôi nói. Dương Thanh Ngâm là người thừa kế tập đoàn tài chính cực lớn! Có người muốn cô ta chết!”

Ngô Bình ngây người: “Người thừa kế tập đoàn tài chính lớn? Tập đoàn nào?”

Đối phương: “Tôi chỉ là làm theo lệnh thôi, không biết nhiều”.

Ngô Bình: “Tập đoàn tài chính nào?”

Áo kẻ sọc: “Hạ Quốc”.

Ngô Bình: “Nếu đối phương muốn cô ấy chết, tại sao không trực tiếp ra tay?”

Áo kẻ sọc: “Yêu cầu của khách hàng là nhất định phải dàn dựng thành tự sát, hoặc là hiện trường chết tự nhiên”.

Ngô Bình nheo mắt, hỏi hắn ta: “Phải làm sao mới lấy được tư liệu khách hàng?”

Vẻ mặt áo kẻ sọc khó xử: “Tôi có thể nói cho cậu cấp trên của tôi, nhưng cậu chưa chắc có thể đối phó được người ta”.

Ngô Bình: “Đó là chuyện của tôi, không cần anh lo”.

Đối phương thấy Ngô Bình không dễ chọc, hắn ta cắn răng, dùng điện thoại gửi tin nhắn. Nửa phút sau, hắn ta nói: “Một tiếng sau, anh ta sẽ đợi tôi ở địa điểm gặp mặt”.

Ngô Bình: “Dẫn tôi đi”.

Áo kẻ sọc: “Cấp trên của tôi là một người tu hành”.
Chương 2513: Tập đoàn Chu Tước

Ngô Bình nói: “Mặc kệ là người nào, dám động vào người nhà tôi thì hắn chết chắc!”

Tên áo kẻ sọc đảo mắt, nói: “Nói như vậy, cậu cũng là người tu hành?”

Ngô Bình: “Đừng nói dông dài, đưa tôi đi”.

Áo kẻ sọc bị cậu kéo lên, ném vào xe, sau đó bảo Điền Vĩnh Kiện lái xe.

Điền Vĩnh Kiện nhìn áo kẻ sọc sau xe hỏi: “Tôi hỏi anh này, một triệu kia, anh còn trả cho tôi không?”

Áo kẻ sọc hung hăng trừng anh ta, mắng: “Đồ ngu!”

Ngô Bình: “Anh tên gì?”

Áo kẻ sọc: “Mao Tiểu Lý”.

Ngô Bình: “Mao Tiểu Lý, các anh làm việc gì, ám sát?”

Mao Tiểu Lý: “Chúng tôi là một tổ chức ám sát, giết người theo yêu cầu khách hàng, tên là Chết Tự Nhiên”.

Ngô Bình: “Chết Tự Nhiên? Cho nên mục tiêu lần này của các anh là muốn khiến Dương Thanh Ngâm chết tự nhiên?”

Mai Tiểu Lý: “Không sai. Khách hàng đưa giá rất cao, một trăm triệu”.

Ngô Bình nhíu mày, có thể bỏ ra một trăm triệu để giết người, chắc chắn không phải người thường.

Xe đi một lúc thì đến một quán cà phê, Ngô Bình bảo Mao Tiểu Lý xuống xe, nói: “Đi gặp cấp trên anh đi”.

Mao Tiểu Lý chớp mắt: “Cậu không sợ tôi chạy mất sao?”

Ngô Bình cười lạnh: “Anh có thể thử chạy xem. Anh dám chạy thì tôi đánh gãy chân anh”.

Mai Tiểu Lý đổ đầy mồ hôi, vội nói: “Tôi không chạy. Sau khi xuống xe, tôi phải nói gì với anh ta?”

Ngô Bình:” Anh cứ nói với anh ta rằng anh ta xong đời rồi”.

Mao Tiểu Lý ngây người, nhưng hắn ta vẫn gật đầu: “Được, tôi hiểu rồi”.

Mao Tiểu Lý xuống xe, đi vào quán cà phê. Thần niệm của Ngô Bình cũng đi theo.

Lúc này, ở vị trí sát cửa sổ trên lầu hai quán cà phê, có một người đàn ông áo trắng đang ngồi, ánh mắt anh ta nhìn theo xe Ngô Bình.

Qua một lúc, Mao Tiểu Lý đi vào, anh ta không ngồi xuống mà căng thẳng nhìn người áo trắng.

Người áo trắng không nhìn anh ta, ánh mắt vẫn nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Người trên xe là ai?”

Mao Tiểu Lý: “Tổ trưởng, tôi bị người ta khống chế rồi”.

Người áo trắng chẳng chút bất ngờ nói: “Anh làm đúng lắm”.

Mao Tiểu Lý: “Tổ trưởng, anh ta bảo tôi gửi anh một câu”.

Người áo trắng: “Câu gì?”

Mao Tiểu Lý: “Anh xong đời rồi!”

Người áo trắng sửng sốt, nói: “Anh lui xuống đi”.

Mao Tiểu Lý lùi sang bên cạnh, Ngô Bình bỗng xuất hiện, cậu ngồi trước mặt người áo trắng.

Người áo trắng rất bình tĩnh, thân là một người tu hành, anh ta cũng không quan tâm đến Ngô Bình. Dù sao Dương Thanh Ngâm cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, người mà cô ấy quen biết có lẽ sẽ không có nhân vật gì ghê gớm.

Ngô Bình: “Tôi đến tìm anh, là muốn biết khách hàng muốn ám sát Dương Thanh Ngâm là ai”.

Người áo trắng lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi không thể nói cho cậu. Hơn nữa cậu đã biết chuyện của chúng tôi, cũng không thể sống sót mà rời đi được”.

Ngô Bình: “Anh rất tự tin. Đáng tiếc, tự tin của anh không đáng tiền”.

Người áo trắng khẽ cười lạnh: “Dám nói như vậy với tôi, anh lấy đâu ra tự tin vậy?”

Ngô Bình: “Anh chỉ là tên rác rưởi luyện khí, lại lấy đâu ra tự tin mà khiêu chiến tu sĩ Bí Cảnh?”

Nghe thấy bốn chữ tu sĩ Bí Cảnh, người áo trắng ngây người: “Cậu là tu sĩ Bí Cảnh!”

Quanh người Ngô Bình tỏa ra bí lực mạnh mẽ khiến gương mặt cậu trông mơ hồ, không khí xung quanh cũng chuyển động theo.

Nhìn thấy thủ đoạn Ngô Bình như vậy, sắc mặt người áo trắng vô cùng khó coi. Lúc này anh ta đã hối hận rồi, xui xẻo thật, vậy mà lại chạm phải cao thủ! Là một tu sĩ luyện khí, đấu với cao thủ Bí Cảnh thì đúng là tự tìm chết!

Thái độ người áo trắng lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, anh ta đứng dậy sau đó quỳ xuống đất, nói: “Tôi không biết cậu có tu vi như vậy, lúc trước đã đắc tội, mong cậu đại nhân đại lượng, tha cho tôi một mạng!”

Ngô Bình: “Muốn sống cũng được, vậy thì nói cho tôi biết khách hàng của anh là ai”.

Người áo trắng không hề do dự mà nói: “Nhà họ Viên của Giang Bắc Đạo”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ, trong ấn tượng, ở Giang Bắc có một tập đoàn Chu Tước, chủ nhân sau lưng tên Viên Khắc Định, bèn hỏi: “Là Viên Khắc Định?”

Người áo trắng gật đầu: “Viên Khắc Định vừa bệnh chết thì để lại một di chúc, di chúc này viết rõ, ông ta muốn chia một phần ba tài sản cho con gái thất lạc đã nhiều năm của mình. Hơn nữa ông ta còn tuyên bố, ai có thể tìm được con gái thất lạc của ông ta thì có thể có được một phần ba tài sản trong phần còn lại”.

Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ: “Tôi nhớ, Viên Khắc Định này có cháu trai, tại sao ông ta lại để lại tài sản cho con gái thất lạc?”

Người áo trắng: “Chuyện này thì không rõ”.

Ngô Bình: “Dương Thanh Ngâm có liên quan gì đến chuyện này?”

Người áo trắng: “Người nhà họ Viên thông qua kiểm tra gen thì phát hiện Dương Thanh Ngâm chính là con gái thất lạc nhiều năm của Viên Khắc Định”.

Tuy Ngô Bình đoán được, nhưng trong lòng vẫn kinh ngạc, cậu hỏi: “Lúc đầu tại sao Viên Khắc Định lại bị lạc mất con gái?”

Người áo trắng: “Chuyện này thì tôi không biết. Nhưng Viên Khắc Định rất thương nhớ con gái ông ấy. Hơn nữa, con gái ông ấy cũng không phải do người vợ hiện tại sinh ra”.

Ngô Bình: “Người nắm quyền tập đoàn Chu Tước hiện tại là ai?”

Người áo trắng: “Là vợ của Viên Khắc Định, Trương Tư Lộ. Người phụ nữ này rất mạnh, bà ta đã nắm giữ tập đoàn Chu Tước nhiều năm”.

“Viên Khắc Định tuổi không lớn, sao đột nhiên lại chết vậy?”

Người áo trắng: “Không rõ. Nhưng quả thực tuổi tác ông ấy không quá lớn, chỉ mới năm mươi hai”.

Ngô Bình: “Người ra mặt muốn giết Thanh Dương Ngâm, là Trương Tư Lộ?”

Người áo trắng: “Là quản gia nhà họ Viên, họ Bạch, ông ta là người ủy thác”.

Ngô Bình: “Tại sao anh lại thông qua Điền Vĩnh Kiện tố cáo Dương Thanh Ngâm?”

Người áo trắng: “Kế hoạch của tôi là để cảnh sát gọi Dương Thanh Ngâm đến, sau đó tìm cơ hội giết chết cô ta trong nhà giam. Kết quả chết trong nhà giam như vậy là an toàn nhất”.

Ngô Bình cười lạnh, nói: “Dương Thanh Ngâm là dì út của tôi, anh dám động đến dì ấy, tôi nên xử lý anh thế nào?”

Người áo trắng đổ đầy mồ hôi lạnh, nói: “Chúng tôi cũng là cầm tiền làm việc. Chúng tôi không nhận, cũng sẽ có người khác nhận”.

Ngô Bình: “Anh không cần sợ, hôm nay tôi tha cho anh một mạng. Anh quay về nhà họ Viên, nói hôm nay Dương Thanh Ngâm đích thân đến Viên phủ một chuyến”.

Người áo trắng ngây người: “Cậu muốn đến Viên phủ?”

Ngô Bình: “Bây giờ cứ trả lời đi”.

Người áo trắng lập tức lấy điện thoại, gọi cho quản gia nhà họ Viên.

Thấy anh ta gọi điện xong, Ngô Bình quay người rời đi.

Quay về xe, cậu thấy Điền Vĩnh Kiện vẫn chưa đi thì hỏi: “Sao anh còn chưa đi?”

Điền Vĩnh Kiện hắng giọng: “Cậu không cho tôi đi, tôi không dám đi”.

Ngô Bình: “Nghe dì út tôi nói, anh từng đánh dì ấy?”

Sắc mặt Điền Vĩnh Kiện chợt thay đổi, nói: “Đúng là đánh mấy lần”.

Ngô Bình: “Tự đánh miệng mình, tôi không bảo dừng thì anh không được dừng”.

Cứ như vậy, Ngô Bình lái xe, Điền Vĩnh Kiện ngồi ghế phó lái, không ngừng tự đánh miệng mình. Anh ta sợ Ngô Bình đánh mình nên cái nào cũng rất dùng lực.

Đánh được mười lăm phút sau, quai hàm anh ta cũng sưng lên, miếng bắt đầu chảy máu, đáng thương hỏi Ngô Bình: “Đã được chưa?”

Ngô Bình: “Đánh tiếp, dùng sức đánh”.

“Bốp, bốp!”

Vì vậy Điền Vĩnh Kiện lại tiếp tục đánh miệng mình, liên tiếp từng cái.

Đánh được khoảng chừng hai mươi mấy phút, Ngô Bình dừng xe, nói: “Cút đi. Sau này đừng để tôi thấy anh nữa, nếu không tôi sẽ đánh anh không dậy nổi!”

Điền Vĩnh Kiện vội xuống xe, chạy như bỏ trốn rời đi.

Ngô Bình về nhà, thấy Dương Thanh Ngâm đang ngồi trên sô pha, xem phim cùng Dương Quế Chi.

Cân nhắc một chút, Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh Dương Thanh Ngâm, hỏi: “Dì út, dì có biết về thân thế mình không?”

Dương Thanh Ngâm chợt ngây người, nói: “Tiểu Bình, sao đột nhiên cháu lại hỏi chuyện này?”
Chương 2514: Biệt thự Lâm Giang

Ngô Bình quyết định nói sự thật cho cô ấy biết, nói lại những gì cậu biết.

Nghe xong Dương Thanh Ngâm im lặng hồi lâu. Một lúc sau cô ấy hỏi: “Nói thế là bố dì tên Viên Khắc Định, hơn nữa ông ấy đã không còn sống”.

Ngô Bình gật đầu: “Có lẽ sau khi Viên Khắc Định mất, bây giờ người nhà họ Viên muốn đưa dì vào chỗ chết, không muốn dì kế thừa sản nghiệp của nhà họ Viên”.

Dương Thanh Ngâm: “Tiểu Bình, nhà họ Viên có bao nhiêu sản nghiệp?”

Ngô Bình nói: “Nhà họ Viên là nhà giàu ở Giang Bắc, nghe nói tài sản trong tay lên đến mấy trăm tỷ tệ, có đến bảy công ty trên thị trường có giá trị hơn mấy chục tỷ tệ”.

Dương Thanh Ngâm hít sâu một hơi nói: “Mẹ cháu đối xử tốt với dì như vậy, mà dì vẫn chưa trả ơn chị ấy được. Tiểu Bình, dì muốn lấy những tài sản này để cháu và cả gia đình, sống một cuộc sống tốt đẹp”.

Dương Thanh Ngâm nghĩ vừa đơn giản vừa thuần khiết, Ngô Bình vội nói: “Dì út, dì không cần phải thế, bây giờ nhà chúng ta không thiếu tiền”.

Dương Thanh Ngâm cười nói: “Cháu có là việc của cháu, dì cho cháu là việc của dì, không hề giống nhau. Hơn nữa Tiểu Bình này, họ đều muốn hại chết dì, dì còn phải khách sáo với họ sao?”

Ngô Bình cười nói: “Dì út, thật ra dì không nói, cháu cũng trút giận thay dì, họ dám động vào dì, cháu sẽ khiến họ trả giá”.

Dương Thanh Ngâm lại hơi lo lắng: “Nhưng Tiểu Bình, tiền tài và thế lực của nhà họ Viên đều rất lớn, chúng ta đấu lại họ à?”

Ngô Bình: “Cháu không sợ họ, nếu dì đã chuẩn bị xong thì hôm nay chúng ta đến nhà Viên. Dì không chỉ giúp dì lấy lại số tài sản dì nên có, mà còn phải dạy dỗ những kẻ muốn hãm hại dì một bài học”.

Dương Thanh Ngâm hít sâu một hơi, sau đó gật mạnh một cái: “Được, chúng ta cùng đi”.

Giang Bắc và Giang Nam chỉ cách một con sông, phong tục ở hai nơi khá tương đồng nhau, mức độ kinh tế cũng tương đương. Nhưng dân số và diện tích Giang Bắc đều hơn tỉnh Giang Nam.

Lăng Thành, Giang Bắc.

Lăng Thành là thành phố lớn nhất ở Giang Bắc, cũng là thủ phủ của Giang Bắc, một trang viên rất lớn được xây dựng trên sườn phía nam Nam Sơn ở Lăng Thành. Mặt gần sông, lưng tựa vào núi, phong thủy cực tốt, đây là Viên phủ, cũng là biệt thự Lâm Giang đầu tiên ở Giang Bắc.

Biệt thự Lâm Giang bắt đầu xây dựng từ hai mươi bốn năm trước, mới chính thức hoàn thành vào năm năm trước, mất tổng cộng mười chín năm, năm đó để xây dựng biệt thự Lâm Giang, Viên Khắc Định đã tiêu tốn hàng trăm tỷ tệ tiền vốn.

Nghe nói Viên Khắc Định đã tốn rất nhiều tâm sức và tiền bạc để mua lại Nam Sơn này. Có thầy phong thủy nói Nam Sơn này là con mắt phong thủy của cả Giang Bắc, ai sống được ở đây thì có thể nắm giữ vận khí của cả Giang Bắc.

Sự thật cũng đứng như thế, kể từ khi Viên Khắc Định mua lại Nam Sơn này, sau đó bắt đầu xây dựng biệt thự thì việc kinh doanh của nhà họ Viên ngày càng lớn mạnh, cuối cùng trở thành nhà giàu nhất Giang Bắc.

Viên Khắc Định có một người em trai và một người anh trai làm cấp dưới dưới quyền, nhất là em trai của ông ấy – Viên Khắc Mẫn, năm nay mới bốn mươi lăm tuổi, trẻ trung khỏe mạnh, là người thứ hai, chỉ đứng thứ sau mợ Viên – Trương Tư Lộ.

Vệ cơ bản, toàn bộ Viên phủ đều nằm dưới sự kiểm soát của Trương Tư Lộ, Trương Tư Lộ đã sinh cho Viên Khắc Định hai trai một gái, con trai cả Viên Phấn, năm nay hai mươi bảy tuổi, là đứa con trai của hai người trước khi họ kết hôn, anh ta hiện là phó chủ tịch tập đoàn Chu Tước, quản lý bốn công ty được niêm yết trên thị trường.

Con trai thứ Viên Thông, hai mươi bốn tuổi, vừa tốt nghiệp thạc sĩ, hiện làm việc bên cạnh Trương Tư Lộ, đang được bà dốc sức dạy dỗ. Con gái tên là Viên Như Bội, hai mươi mốt tuổi, còn đang học đại học.

Lúc này, trong sảnh lớn của biệt thự Lâm Giang, Trương Tư Lộ, Viên Khắc Mẫn và những người khác đang tập trung lại với nhau. Trương Tư Lộ vừa nhận được tin cô gái tên Dương Thanh Ngâm vẫn chưa chết, sau lưng cô ta có cao nhân. Hơn nữa, cao nhân đó đã nói cậu sẽ đích thân đến nhà họ Viên.

Chuyện đã đến nước này, Trương Tư lộ không thể không bàn đối sách ứng phó với mọi người.

Viên Phấn có thân hình cao ráo, vẻ ngoài rất đẹp trai, giống với Viên Khắc Định khi còn trẻ, anh ta rất được Trương Tư Lộ xem trọng, anh ta nói: “Mẹ, đó chẳng qua chỉ là mấy lời nói ngông cuồng đối phương, chúng ta đừng xem là thật”.

Trương Tư Lộ: “Con không hiểu đâu. Những người chúng ta mời đến đều là cao thủ, nếu ngay cả họ cũng thất bại, chứng tỏ người bên cạnh Dương Thanh Ngâm không dễ đối phó. Phải được xử lý gọn gàng chuyện này, nếu không sẽ để lại hậu họa lớn”.

Viên Khắc Mẫn nói: “Chị dâu, em đã mời cao thủ võ thuật ở Giang Bắc – Tôn Đấu Huyền đến rồi, mặc kệ đối phương có lai lịch gì, em đảm bảo sẽ khiến cậu ta đến được nhưng không đường về”.

Sở dĩ Viên Khắc Mẫn có thể trở thành người có thực quyền là vì ông ta rất nghe lời Trương Tư Lộ, Trương Tư Lộ nói gì, ông ta đều làm cái đó.

Trương Tư Lộ rất hài lòng với sự chuẩn bị của Viên Khắc Mẫn, nói: “Khắc Mẫn, chỉ một Tôn Đấu Huyền vẫn không đủ”.

Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi nãy giờ ngồi trong một góc không bắt mắt, lúc này mới lên tiếng: “Chị, em còn mời tiên sư Lư đến nữa”.

Người này là em ruột của Trương Tư Lộ, tên là Trương Dịch.

Trương Tư Lộ khẽ gật đầu: “Nghe nói tiên sư Lư đã là cường giả Bí Cảnh, có ông ấy thì lần này đánh địch mới có thể bình an vô sự”.

Trương Dịch: “Tiên sư Lư đến ngay thôi”.

Ở một mái đình cách biệt thự Lâm Giang mười cây số, một tia sáng từ trên trời giáng xuống, Ngô Bình và Dương Thanh Ngâm xuất hiện. Trên đường đi, hai mắt Dương Thanh Ngâm không nhìn thấy gì, đến khi nhìn rõ mọi thứ thì mới nhận ra mình đã ở một nơi xa lạ.

Cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Bình, đây là đâu?”

Ngô Bình cười nói: “Nơi này cách biệt thự Lâm Giang không xa, chúng ta gọi xem sang đó”.

Dương Thanh Ngâm nhớ Ngô Bình bảo cô ấy nhắm mắt lại, cảm giác không lâu sau đã đến được Giang Bắc.

Cô ấy khó hiểu hỏi: “Tiểu Bình, chúng ta đến đây bằng cách nào thế?”

Ngô Bình: “Dì đừng ngạc nhiên đến thế, đây là bản lĩnh của người tu hành”.

Lúc này, một chiếc xe thương vụ chạy nhanh đến, Ngô Bình vẫy tay gọi xe. Trên xe là một cô gái trẻ, trông có vẻ chỉ khoảng ngoài hai mươi, dung mạo xinh đẹp.

Biển số chiếc xe này rất đặc biệt, người Giang Bắc vừa nhìn đã có thể nhận ra chiếc xe này là xe của nhà họ Viên. Không ngờ lúc này lại có người vẫy tay bảo họ dừng lại.

Tài xế mặc kệ, người phụ nữ lại nói: “Dừng lại một chút”.

Chiếc xe vượt qua hai người Ngô Bình mười mấy mét, sau đó từ từ dừng lại.

Ngô Bình kéo Dương Thanh Ngâm đi đến, cười hỏi: “Có thể cho quá giang một chút không?”

Người phụ nữ trong xe mặc một chiếc áo khoác trắng, bên dưới là một bộ lễ phục trễ vai, đôi mắt xinh đẹp nhìn Ngô Bình từ trên xuống dưới, cảm thấy cậu cao lớn đẹp trai, trên người lại có khí chất phi thường.

“Cậu muốn đi đâu?”, người phụ nữ hỏi.

Ngô Bình: “Chúng tôi đến biệt thự Lâm Giang”.

Người phụ nữ hơi ngạc nhiên: “Cậu muốn đến nhà họ Viên ở biệt thự Lâm Giang?”

Ngô Bình: “Đúng thế, có tiện cho chúng tôi đi một đoạn không?”

Người phụ nữ suy ngẫm vài giây rồi hỏi: “Cậu đến nhà họ Viên làm gì?”

Ngô Bình cười nói: “Đến thăm”.

Người phụ nữ nói: “Hai người lên xe đi”.

Cửa xe mở ra, không gian trong xe rất lớn, hàng ghế phía sau có bốn ghế, được xếp ngồi đối diện nhau, Ngô Bình và Dương Thanh Ngâm ngồi đối diện người phụ nữ.

Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn cô nhiều”.

Người phụ nữ: “Tôi có thể câu này một chút không? Hai người đến nhà họ Viên có việc gì sao?”

Ngô Bình chỉ vào Dương Thanh Ngâm nói: “Đây là dì út tôi, là con gái bị thất lạc nhiều năm của Viên Khắc Định, bọn tôi đến để thừa kế tài sản của Viên Khắc Định”.

Vừa nghe nói thế, người phụ nữ sửng sốt, nói với tài xế: “Dừng xe”.
Chương 2515: Một đấm đánh bại cao thủ đứng đầu

Tài xế thắng xe lại, người phụ nữ trên xe lạnh lùng nói: “Xuống xe”.

Ngô Bình chớp mắt: “Lúc nãy bảo chúng tôi lên xe, giờ lại bảo xuống xe, cô chơi chúng tôi đấy à?”

Người phụ nữ chau mày, nói: “Các người xuống xe xong thì lập tức đi ngay, không chừng còn có thể sống sót”.

Ngô Bình nhìn cô ta: “Ý của cô là nếu như chúng tôi đến nhà họ Viên thì sẽ chết sao?”

Người phụ nữ cười khẩy, nhìn Dương Thanh Ngâm đăm chiêu rồi nói: “Trong di chúc của Viên Khắc Định có viết sẽ để lại một phần ba gia sản cho con gái thất lạc, các người biết một phần ba tài sản là bao nhiêu không?”

Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu?”

Người phụ nữ: “Đấy là gia tài lên đến hơn cả trăm tỷ, là vô số đồ cổ và đất đai cùng mấy chục công ty. Thậm chí bao gồm cả một phần ba sơn trang Lâm Giang nữa. Hai người nghĩ chỉ dựa vào hai người mà có thể lấy hết được lợi ích lớn vậy sao?”

Ngô Bình cười: “Tôi nghĩ tôi có thể”.

Người phụ nữ cười nhạt: “Các người muốn chết thì có thể không xuống xe, tôi sẽ cho tài xế chở thẳng lên núi, đến lúc đó, cái chết sẽ đón chờ các người”.

Ngô Bình hỏi: “Cô là ai?”

Người phụ nữ bình thản đáp: “Tôi tên Viên Như Bội, Viên Khắc Định là bố của tôi”.

Ngô Bình “ồ” một tiếng rồi nói: “Thì ra cô là người nhà họ Viên. Xem ra lòng dạ cô cũng không tệ, lúc nãy còn khuyên chúng tôi rời khỏi, chỉ dựa vào điểm này thôi, lát nữa tôi sẽ giữ lại thể diện cho cô”.

Viên Như Bội cảm thấy Ngô Bình cứ như một người điên, hay cũng có thể là một tên ngông cuồng, cô ta ngoảnh mặt đi với vẻ khinh thường rồi bình thản nói: “Người muốn chết có khuyên cũng không được, nếu như hai người đã quyết tâm muốn đi thì tôi cũng không nói thêm gì nữa”.

Chiếc xe tiếp tục được lái đi, không khí trong xe cực kỳ yên tĩnh, Ngô Bình nhìn cảnh vật bên ngoài, cười, nói: “Không hổ là đệ nhất sơn trang của Giang Bắc, vẫn chưa đến nơi mà cảnh sắc xung quanh đã đẹp đến vậy rồi”.

Sau đó, cậu nói với Dương Thanh Ngâm: “Dì út, lúc chọn tài sản chúng ta chọn sơn trang này đi, đến lúc đó cả nhà chúng ta sẽ cùng chuyển đến đây sống”.

Không ngờ Dương Thanh Ngâm lại nghiêm túc gật đầu, nói: “Ừ”.

Viên Như Bội tức đến bật cười, cô ta từng gặp rất nhiều người ngông cuồng nhưng đây là lần đầu gặp phải người ngông như Ngô Bình đây, chút lòng trắc ẩn lúc ban đầu của cô ta cũng biến mất hết, cô ta lạnh lùng nói: “Đúng là điếc không sợ súng”.

Ngô Bình: “Người vô tri là cô”.

Viên Như Bội không thèm quan tâm đến cậu.

Chiếc xe được lái đến sơn trang Lâm Giang, vì là xe của Viên Như Bội nên được lái thẳng lên núi.

Chiếc xe dừng lại, Ngô Bình và Dương Thanh Ngâm xuống xe.

Viên Như Bội lạnh lùng nói: “Chẳng phải các người cần tài sản sao? Không sợ chết thì đi theo tôi”.

Ngô Bình bình thản đáp: “Ở đây không ai có thể giết chúng tôi”.

Mấy người họ đến phòng khách, lúc bước vào, Trương Tư Lộ đang nói chuyện với một đạo nhân trung niên tiên phong đạo cốt, xung quanh còn có rất nhiều người quan trọng của Viên phủ.

Viên Như Bội bước vào, đạo nhân trung niên đó liền mở to mắt, ông ta lập tức đứng dậy, nhìn sang Ngô Bình.

“Mẹ, người này chính là cô con gái mà bố nhắc đến trong di chúc”.

Trương Tư Lộ rất bất ngờ, bà ta không ngờ hai người họ lại đến cùng con gái mình. Nhưng bà ta có mời người giám định nên không hỏi thêm gì mà chỉ bình thản nhìn lướt qua Ngô Bình và Dương Thanh Ngâm rồi hỏi: “Trong hai người, ai là người muốn gặp tôi?”

Ngô Bình cười, nói: “Tôi”.

Trương Tư Lộ “ừm” một tiếng rồi nói: “Cậu gan đấy”.

Ngô Bình hỏi: “Là bà đã dùng cách chết tự nhiên để loại bỏ dì út Dương Thanh Ngâm của tôi sao?”

Trương Tư Lộ không phủ nhận, bình thản nói: “Mục đích cậu đến đây là gì?”

Ngô Bình nói: “Giúp dì út tôi lấy phần gia sản mà dì ấy nên có được. Ngoài ra còn giúp dì ấy trút giận, dạy dỗ người đã thuê sát thủ giết dì ấy”.

“Hỗn xược”. Viên Phấn lớn tiếng hét.

Viên Khắc Mẫn liền giơ tay lên, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi từ phía sau bước ra, người này mang một đôi giày vải nhiều lớp màu đen, mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen cùng một chiếc quần bố cũng màu đen, tiến thật nhanh về phía Ngô Bình.

Viên Khắc Mẫn lạnh lùng nói: “Cậu Tôn, hạ cậu ta đi”.

Người đó chính là võ khôi của Giang Bắc, Tôn Đấu Huyền, cao thủ võ học số một của Giang Bắc.

Cảnh giới của Tôn Đấu Huyền đã gần đến Bí Cảnh, chỉ còn cách Bí Cảnh một chút xíu nữa thôi, có điều kỹ năng võ học của anh ta đã vượt xa cảnh giới võ học của mình, đến cả cao thủ Bí Kỹ cũng chưa chắc là đối thủ của anh ta.

Tôn Đấu Huyền bước đến đâu là để lại dấu chân đến đấy, dấu chân xuất hiện trên sàn đá sâu gần nửa tấc.

Anh ta vừa tiến lại gần thì Ngô Bình đã đấm một đấm từ phía xa, một quyền ấn khủng khiếp đập lên ngực Tôn Đấu Huyền, anh ta không kịp né, bị đánh bay ra xa mười mấy mét.

Sức mạnh khủng khiếp của nắm đấm đánh nát lục phủ ngũ tạng của anh ta, đến cả cột sống cũng đứt thành mấy khúc, lập tức mất hết khả năng chống trả.

Cao thủ số một Giang Bắc đã nằm bẹp dưới đất như một con chó chết, máu miệng không ngừng chảy ra, hơi thở thoi thóp.

Ngô Bình nhìn võ khôi Giang Bắc đang hấp hối, khinh miệt nói: “Nhà họ Viên các người mời nhân vật thế này đây sao? Thật xem thường tôi quá”.

Đạo nhân trung niên Tiên Phong Đạo Cốt đó tiến lên vài bước, bình thản nói: “Đạo hữu, chào cậu”.

Ngô Bình liếc nhìn ông ta, bình thản nói: “Ông khó khăn lắm mới luyện được đến cảnh giới Chân Phù, tốt nhất đừng ra mặt thay người khác”.

Đạo nhân đó im lặng một lúc rồi nói: “Được người ta nhờ vả thì phải dốc sức làm. Đạo hữu, có thể nể mặt tôi, mọi người cùng ngồi xuống bàn bạc không?”

Ngô Bình: “Đương nhiên là có thể bàn bạc hòa bình. Dì út của tôi sẽ lấy một phần ba gia sản để lại của nhà họ Viên, đồng thời kẻ thuê sát thủ hại người phải lập tức tự sát để tạ lỗi. Chuyện này xem như qua”.

Người đàn ông trung niên thở dài, biết chuyện này không thể giải quyết được, ông ta chắp tay, nói: “Vậy tôi chỉ có thể thỉnh giáo bản lĩnh của các hạ rồi”.

Ngô Bình hừ một tiếng lạnh lùng: “Ông không xứng”.

Cậu vừa dứt lời thì bước đến trước mặt người đàn ông trung niên, ông ta vừa mới khởi động pháp lực trên người thì đã bị đấm bay, lúc bay lên không trung còn bị trúng thêm ba đấm và một đá của Ngô Bình, còn ông ta thì còn chương nhìn rõ được Ngô Bình đã ra tay như thế nào.

“Ọc”.

Đạo nhân trung niên hộc máu, mắc trên vách đá như một bức tranh, cơ thể như được nạm lên trên, ông ta đã hôn mê.

Ngô Bình nhẹ nhàng hạ gục hai cao thủ, cậu nhìn sang Trương Tư Lộ đang trong trạng thái không thể tin nổi, nói: “Bà là Trương Tư Lộ đúng không? Bà muốn chết thế nào đây?”

Trương Tư Lộ dù sao cũng không phải người bình thường, bà ta nhanh chóng trấn tĩnh, nghiêm túc nói: “Vị công tử này, thực lực của cậu mạnh như thế, thiết nghĩ cậu là người có gốc gác nhỉ?”

“Chuyện đó không liên quan đến bà”. Ngô Bình lười nói chuyện với bà ta: “Tôi cho bà một cơ hội được lựa chọn cách chết, nếu bà không chọn thì tôi sẽ chọn thay bà”.

Viên Phấn đứng chặn trước mặt Trương Tư Lộ, nghiêm nghị nói: “Cậu thử động vào mẹ tôi xem”.

“Bốp”.

Ngô Bình tát cho anh ta một bạt tai văng ra xa, nửa khuôn mặt của Viên Phấn lõm xuống, anh ta lập tức hôn mê.

Trương Tư Lộ hét lớn lên: “Tiểu Phấn”.

Bà ta định chạy qua nhưng lại bị Ngô Bình tóm tóc, ấn xuống sàn rồi lạnh lùng hỏi: “Người phụ nữ độc ác này, tại sao bà lại muốn hại chết dì út tôi?”

Trương Tư Lộ nói với ánh mắt đầy oán hận: “Cậu giết con trai tôi, tôi làm ma cũng không tha cho cậu”.

Ngô Bình: “Con trai bà chưa chết, có đều cũng sắp rồi”.

Trương Tư Lộ gào lên: “Cậu giết tôi đi”.

Viên Như Bội quỳ xuống một cái “thịch”, run rẩy nói: “Thưa cậu, có thể tha cho mẹ tôi không?”

Ngô Bình nhìn Viên Như Bội, từ từ buông tay, nói: “Tôi từng nói tôi sẽ nể mặt cô, tôi sẽ không giết bà ta”.

Viên Như Bội vui mừng: “Cảm ơn cậu”.

Ngô Bình lại nhìn sang Viên Khắc Mẫn và những người khác, ông ta liền tiến về trước hành lễ, nói: “Thưa cậu, tôi là Viên Khắc Mẫn, là anh em ruột của Viên Khắc Định, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ đứng về phía cháu gái mình”. Ông ta vừa nói vừa bước về bên cạnh Dương Thanh Ngâm, vẻ mặt hiền từ.

Ngô Bình bình thản nói: “Tôi không quan tâm ông là ai, bây giờ cho người lấy sổ sách của tập đoàn Chu Tước đem qua cho tôi ngay, tôi phải kiểm tra”.

“Tập đoàn Chu Tước không phải thứ cậu có thể động vào”.

Chính vào lúc đó, một giọng nói như từ trên trời cao vọng xuống lại như từ tận sâu dưới lòng đất vọng lên, vang vọng trong đầu mỗi người.

Ngô Bình nheo mắt, nói: “Bớt giả thần giả quỷ với tôi đi, ra đây mau”.

Cậu giẫm chân, cả ngọn núi liền rung chuyển, sau đó, một người đàn ông áo vàng liền xuất hiện trong phòng khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK