Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1681: Biên giới

Các đầu bếp cung đình có trình độ không tồi, chỉ chốc lát sau, đủ loại hải sản được bưng lên bàn, Diệp Thiên và mấy người trong nhà cùng nhau dùng cơm.

Ngô Bình không có tâm trạng ăn uống, anh nhìn Nam Hải mênh mông: “Đại tướng quân, thời kỳ Tiên quốc, Nam Hải này là biên giới Tiên quốc à?”

Tư Không Vũ: “Từ bờ biển đi tới phía nam ba mươi nghìn dặm đều là biên giới Tiên quốc”.

Ngô Bình: “Ba mươi nghìn dặm? Thế cũng quá ngắn, người đâu, lấy bản đồ biên giới ven biển ra”.

Đại thần phụ trách vẽ bản đồ địa lý vội lấy ra một tấm bản đồ. Tấm bản đồ vừa mở ra là dài mấy trăm mét. Ngô Bình nhìn thoáng quá, dùng bít vẽ một đường ở phía nam Nam Hải, nét bút này quanh co, bao quát vô số đảo nhỏ.

Mọi người nhìn biên giới này thì đều ngẩn ngơ, đại thần vẽ bản đồ vội nói: “Bệ hạ, đường vẽ của người dài chỉ ba trăm nghìn dặm, phải dài ít nhất một triệu mới đúng ạ!”

Ngô Bình: “Chỉ ba trăm nghìn dặm thôi sao?”, anh càng khuếch trương nét bút, độ rộng giãn ra khoảng năm trăm nghìn dặm.

Ném bút, anh nói: “Từ giờ, hải vực này thuộc về biên giới biển của Thiên Võ ta!”

Mọi người nhìn nhau, một đại thành tiến lên: “Bệ hạ, khu vực này có hai thế lực rất mạnh mẽ. Hơn nữa biên giới phía Nam đã xâm lấn địa bàn của Nam Hải Vương rồi!”

Ngô Bình hỏi: “Hai thế lực nào?”

Đại thần kia trả lời: “Bẩm bệ hạ, hai thế lực này gồm Thần Ngạc Môn và Ngao Tiên Đảo!”

Ngô Bình: “Ông hiểu biết bao nhiêu về hai thế lực này?”

Đại thần đáp: “Thần Ngạc Môn thờ phụng một con cá sấu thần, nghe nói là cường giả cấp Đại Thần. Ngao Tiên Đảo thì nuôi dưỡng một con ngao tinh, thực lực đáng sợ, chung quanh hội tụ rất nhiều yêu ma quỷ quái, ai cũng có năng lực mạnh mẽ. Tháng trước, Long Quốc đã phái ra đại quân bao vây diệt trừ Ngao Tiên Đảo, kết quả ba trăm nghìn tinh binh đều chết sạch, ngay cả tướng quân dẫn binh cũng không thể chạy về. Từ đó Long Quốc cũng không dám đụng vào đảo này nữa”.

Ngô Bình: “Ông nghĩ Nam Hải Vương là người thế nào?”

Đại thần: “Nơi này xuôi nam bốn mươi lăm nghìn dặm là địa bàn của Nam Hải Vương. Nghe đồn Nam Hải Vương này là cường giả tới từ đại lục Hồng Hoang, tự phong mình làm vua, dưới trướng có một đội thủy quân, đánh đâu thắng đó, không gì cản được, phân nửa thế lực ở Nam Hải đều bị đánh tới tơi bời, toàn bộ đều thần phục”.

Ngô Bình: “Nam Hải Vương này có chút thú vị!”

Tư Không Vũ: “Bệ hạ, theo lời người Nam Hải thì Nam Hải Vương này cũng không tệ, dân chúng trong địa bàn của người này đều an cư lạc nghiệp. Ngược lại thì dân của Ngao Tiên Đảo và Thần Ngạc Môn đều rất khổ sở, mạng mình mà còn chưa chắc giữ nổi”.

Ngô Bình: “Không cần biết Nam Hải Vương là ai, trẫm đã vòng ra biên giới thì sau này nó là hải vực của đế quốc Thiên Võ”.

Tướng quân phụ trách huấn luyện thủy quân vội góp lời: “Bệ hạ, hành quân trên biển không giống lục địa, mà thủy quân nước ta có hạn thôi ạ”.

Ngô Bình: “Cho các chiến sĩ đổi chiến hạm thì họ chính là thủy quân”.

Nghĩ rồi anh nói tiếp: “Nói tới chiến hạm, một con tàu hiệu Nguyên Xương vẫn không đủ”.

Anh biết thứ thủy quân cần không phải là chiến hạm đáng sợ như Nguyên Xương mà là cần chiến hạm bình thường- loại thủy binh có thể điều khiển.

Nghĩ thế, anh quyết định đặt hàng trên mạng Tiên. Anh mở mạng Tiên tìm chiến hạm. Rất nhanh, Ngô Bình phát hiện một loại chiến hạm có thể lướt trên mặt nước gọi là thủy hạm. Thủy hạm có khắc đại trận hệ Thủy, có thể tạo sóng gió, lướt nhanh trên mặt nước. Vì là chiến hạm chuyên dụng nên giá cũng cao hơn các tàu bay khác.

Rất nhanh, Ngô Bình đã chọn được một loại thủy hạm. Loại thủy hạm này có thể chở một trăm nghìn quân, chiến hạm có sức mạnh tương đương một Đại La Kim Tiên sơ kỳ. Thứ Ngô Bình coi trọng chính là thần thông hệ Thủy của thủy hạm, ví dụ như có thể phóng ra mũi tên nước, lợi dụng nước biển, biến chúng thành một trăm nghìn mũi tên nước. Những mũi tên nước này còn có thể biến thành mũi tên băng, từ đó tăng lực sát thương.

Trừ mũi tên nước thì còn thuật tạo sóng thần, lá chắn nước,... cực phù hợp với việc tác chiến trên mặt nước. Nhưng một con thuyền lại có giá tới tận một trăm tỷ đồng Thần Long.

Ngô Bình cắn răng, quyết định mua mười cái, tổng cộng một nghìn tỷ đồng Thần Long.

Chiến hạm lần lượt được truyền tống tới, Ngô Bình bỏ vào biển, phái ra tinh binh lên thuyền luyện tập.

Rất nhanh, mười thủy hạm xuất hiện tên biển, một chiếc dài mấy nghìn mét, cao mấy trăm mét, vô cùng oai phong khí phách.

Ngô Bình lên tàu chiến chỉ huy, tàu chiến chỉ huy này được trang bị cực tốt, mua nhiều thủy hạm, người bán sẽ thăng cấp thủy hạm đầu tiên lên tàu chiến chỉ huy.

Tàu chiến vững vàng lướt trên mặt nước, nó có ba kiểu di chuyển: Một là bình thường, tốc độ không nhanh không chậm, chỉ như một đội thuyền bình thường, không quá tốn năng lượng; Hai là mở ra hình thức chạy trốn bằng đường thủy, chìm xuống dưới biển rồi lao đi với tốc độ cực nhanh; cuối cùng là hình thức chiến đấu, với hình thức này, quanh tàu sẽ tạo thành kết giới, vô cùng tốn năng lượng.

Tàu vừa chạy được một đoạn, Ngô Bình mở ra hình thức chạy trốn bằng đường thủy, ngay lập tức, bên ngoài chiến hạm được bọc một tầng hơi nước rồi biến mất.

Một khắc sau, thủy hạm xuất hiện ở vị trí cách đó vạn dặm.

Lúc này, quanh tàu chỉ huy không có chiến hạm nào, nó vừa xuất hiện là phát hiện cách đó không xa có một chiếc thủy hạm tương đương, bên trên khoang tàu có một lá cờ đỏ như máu tung bay, bên trên cờ là hình loan đao màu bạc, bên trên loan đao có một đóa hoa màu đen.

Thấy lá cờ, Ngô Bình có chút bất ngờ, anh hỏi: “Đây là thuyền của ai?”

Một đại thần nói: “Bệ hạ, đây là thuyền của hải tặc!”

Ngô Bình: “Hải tặc?”

Đại thần bổ sung: “Có lẽ là hải tặc Hoa Mai Đen đứng thứ 35 trên bảng xếp hạng hải tặc Nam Hải”.

Ngô Bình: “Nam Hải có nhiều hải tặc lắm à?”

Đại thần: “Vâng, đảo ở Nam Hải nhiều như sao trên trời, dân cư đông đúc, mậu dịch phát triển. Những hải tặc này chuyên cướp bóc người buôn bán lui tới đây”.

Ngô Bình: “Hiện tại vận chuyển hàng hóa cũng đâu nhất thiết phải đi đường thủy?”

Đại thần: “Bệ hạ, như khoáng thạch, vải vóc, lương thực gì đó thì đa phần vẫn dùng đường thủy mà”.

Lúc này, chiến thuyền hải tặc chợt đổi hướng, lao về phía tàu chỉ huy. Ân Thiên Giáp lập tức cảnh cáo: “Hoa Mai Đen, mau lui lại! Trên tàu là hoàng đế Thiên Võ, không phải người các ngươi có thể trêu vào”.

Trên thuyền hải tặc truyền tới từ hừ lạnh, có vẻ khá khinh thường Ân Thiên Giáp.

Ngô Bình thấy trên tàu hải tặc có một người đang giương cung nhắm ngay tàu chỉ huy. Đó là cung tên màu vàng, dây cung rung động, một tia sáng màu vàng bay tới, nửa đường biến thành mũi tên ánh sáng dài đến cả nghìn mét, uy lực khủng bố.

Thấy cung tên, ánh mắt Ngô Bình sáng lên: “Cung này không tệ nha!”

Nói xong anh vung tay, một bàn tay ánh sáng thần thánh bay ra, dễ dàng đỡ được mũi tên, sau đó bàn tay lớn lại vung, một chưởng ấn màu vàng bổ về phía thuyền hải tặc.

Người bắn tên hoảng hốt, lập tức rời vị trí, khởi động đại trận phòng ngự của thuyền hải tặc, một màn nước khổng lồ dâng lên.

“Bùm!”

Chưởng ấn màu vàng đánh lên màn nước, màn nước nổ mạnh, thuyền hải tặc dao động dữ dội. Bọn hải tặc hoảng sợ, tự biết không địch lại, nhanh chóng mở ra hình thức chạy trốn bằng đường thủy, muốn thoát khỏi hiện trường.
Chương 1682: Hành hung cá sấu thần

Ngô Bình nói: “Để cung lại!”

Anh vừa dứt lời, một lực hút xuất hiện, cung trên tay người nọ bay lên rồi nằm trong tay Ngô Bình.

Người nọ tức tới mức giậm chân nhưng không dám nán lại, thuyền hải tặc chui vào trong nước, biến mất không thấy tăm hơi.

Một cây cung màu vàng xuất hiện trong tay Ngô Bình, trên cung khắc đầy kí hiệu của thần tộc: “Đây là cung của thần tộc!”

Cất cung thần, anh đứng trên tàu chỉ huy, tới biên giới hải vực Thiên Võ. Mỗi lần tới một đảo, anh đều lộ mặt, người trên đảo thấy Nhân Hoàng thì đều vui mừng, dâng lên quà tặng trân quý nhất.

Cứ như vậy, Ngô Bình đi khắp biên giới hải vực Nam Hải suốt một tháng, hễ gặp đảo là anh đều tiến tới. Thế lực trên những đảo này đều tuyên bố gia nhập Thiên Võ, trở thành một phần của đế quốc.

Biên giới quá lớn, hơn nữa còn có ý nghĩa không nhỏ, vì dù là Tiên Quốc cường thịnh, hải vực cũng chỉ có mấy chục nghìn dặm. Long Quốc mạnh mẽ nhất cũng không thể kiểm soát biên giới ở Nam Hải, thậm chí còn chẳng làm gì được Ngao Tiên Đảo.

Nhưng Ngô Bình biết, muốn kiểm soát biên giới biển thì không phải chuyện dễ, anh nhất định phải khiến các thế lực lớn ở đây cảm nhận được sự mạnh mẽ của nước Thiên Võ.

Lúc này, một tia sáng xuất hiện trên chiến hạm, một tu sĩ quỳ xuống nói: “Bệ hạ, Thần Ngạc Môn tấn công chúng tôi trên đảo nhỏ, đang giết người đốt đồ, cầu xin Nhân Hoàng phái binh giúp!”

Đây không phải lần đầu Ngô Bình ra tay, anh nói với người đảo nhỏ, một khi gặp nguy hiểm, có thể cầu cứu Thiên Võ bất cứ lúc nào, xin gì được nấy. Vì vậy trong một tháng này, anh xuất binh cứu viện không ít đảo nhưng đụng phải đều là vài thế lực nhỏ như hải tặc này nọ mà thôi.

Nhưng lần này, người ra tay là Thần Ngạc Môn, đây là một thế lực lớn, ngay cả Nam Hải Vương cũng chọn cách thờ ơ với nó.

Ngô Bình dẫn binh tới đảo là thấy cảnh rất nhiều yêu tu đang tấn công, giết người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm.

Anh ra lệnh một tiếng, một trăm nghìn tinh binh nhảy vào, đánh giết yêu tu Thần Ngạc Môn. Những yêu tu này không phải đối thủ tinh binh, rất nhanh đã bị diệt phần lớn.

Ngô Bình đang đứng trên không trung, rất nhanh đã có người phát hiện ra anh, đó là một quái vật đầu cá sấu thân người, nó gào lên, phóng tới chỗ Ngô Bình.

Ngô Bình cũng chẳng thèm liếc cái nào, tay vung ra một tia kiếm quang, người đầu cá sấu bị chém thành nhiều mảnh. Sau đó, một trăm nghìn kiếm khí tung hoành, hiệp trợ đại quân diệt yêu binh. Tổng cộng tốn không tới một giờ, một trăm nghìn yêu binh trên đảo đã bị diệt.

Một tên người đầu cá sấu bị áp tới trước mặt Ngô Bình, Ngô Bình hỏi: “Mày có thân phận gì trong Thần Ngạc Môn?”

Quái vật nhìn chằm chằm Ngô Bình, tức giận nói: “Ngạc Thần Môn sẽ không tha cho ngươi!”

Ngô Bình cười lạnh: “Trước kia trẫm không ra tay là vì không tìm được lý do, giờ Thần Ngạc Môn dám đánh giết con dân nước Thiên Võ, trẫm nhất định sẽ diệt!”

Một tháng này, Ngô Bình đã điều tra rõ ràng về Thần Ngạc Môn, anh dùng một chưởng đánh chết quái vật, sau đó một mình tới Thần Ngạc Môn.

Thần Ngạc Môn khống chế rất nhiều đảo, môn đồ chủ yếu là ở trên đảo Ngạc Thần.

Ngô Bình lên đảo, thần niệm mạnh mẽ quét qua toàn đảo, trong nháy mắt đã khóa chặt lên con cá sấu khổng lồ. Con cá sấu này dài hơn vạn thước, cơ thể nấp trong một cung điện khổng lồ. Mỗi ngày, môn đồ của Thần Ngạc Môn sẽ mang tới nhiều sinh linh, gồm cả người sống, ném vào trong điện để cho con cá sấu ăn uống thỏa thích.

Thấy con cá sấu khổng lồ kia, Ngô Bình bất ngờ, rõ ràng là một con yêu nhưng nó lại có khí tức thuần túy của thần tộc.

Cá sấu thần cảm nhận được địch ý của Ngô Bình, tức giận gầm lên: “Nhân loại ti tiện, sao dám quấy rầy ta nghỉ ngơi!”

Ngô Bình hỏi: “Mày là yêu hay thần?”

Cá sấu thần quát: “Nhân loại đáng chết, ngươi chọc giận bản đại thần, chết đi!”

Cơ thể khổng lồ thu nhỏ lại, biến thành một có quái vật đầu cá sấu thân người, cao nghìn mét, trên tay cầm thanh khảm đao, gầm lên lao về phía Ngô Bình.

Ngô Bình là Thánh Nhân, tất nhiên không sợ con cá thần này, anh tiến ra một bước, dùng tay không đỡ lấy đao. Cá sấu thần rút đao, Ngô Bình không hề nhúc nhích, nó giận dữ: “Ngươi là người phương nào?”

Ngô Bình đánh một quyền lên đầu cá sấu, đánh đến mức máu thần phun tung tóe, nó rên rỉ.

Sau ba quyền, đao của cá sấu thần đã mất. Ngô Bình đè nó dưới đất, dùng quyền đánh nó, sau vài chục cái, nó bắt đầu xin tha.

“Thánh Nhân tha mạng, Thánh Nhân tha mạng!”

Ngô Bình vừa ra tay, khí tức Thánh Nhân lập tức phóng ra, cá sấu thần tự biết không đánh lại nên la hét xin tha.

Môn đồ Thần Ngạc Môn sợ điếng người, tín ngưỡng của họ lại bị đè đánh như thế sao? Hắn là ai mà mạnh quá vậy!

Ngô Bình dẫm cá sấu trên đất: “Mày là thần tộc?”

Cá sấu thần vội đáp: “Bẩm Thánh Nhân, ta là thần tộc, có điều thần tịch mới có không lâu thôi”.

Ngô Bình: “Thần tịch? Nói vậy thì trước kia mày không phải sinh linh thần tộc mà vẫn có thể thành thần tộc?”

Cá sấu thần nói: “Vâng, chỉ cần đạt tới tiêu chuẩn nhất định là có thể tham gia khảo hạch, sau đó trở thành thành viên thần tộc!”

Ngô Bình híp mắt: “Thần tộc đúng là thông minh, qua cách này là có thể thu nạp những sinh linh mạnh mẽ nhất vào thế lực của mình”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Nếu đã là thần tộc, sao mày còn ở Nam Hải?”

Cá sấu thần thở dài: “Loại mới gia nhập như ta thì địa vị khá thấp, bị khinh bỉ tại thần giới, nên mới về lại đây tu luyện!”

Ngô Bình: “Nếu tu luyện thì sao ăn nhiều người như vậy?”

Cá sấu thần: “Ta đâu phải chỉ ăn người, loại thịt nào ta cũng ăn mà!”

Ngô Bình cười lạnh: “Hôm nay mày dám phái binh tới địa bàn của tao, ai cho mày gan chó thế!”

Cá sấu thần xin tha: “Thánh Nhân tha mạng, ta tu hành tới giờ không dễ. Nếu Thánh Nhân không giết, sau này ta nguyện ý trung thành với Thánh Nhân”.

Ngô Bình cười lạnh: “Mày cảm thấy tao cần quái vật như mày à?”

Cá sấu thần thấy Ngô Bình không đồng ý thì nói: “Thánh Nhân, tiểu nhân khai hết, thật ra ta nghỉ ngơi ở đây là đợi một thứ xuất thế!”

Ngô Bình có chút hứng thú: “Thứ gì?”

Cá sấu thần: “Thứ mà hải nhân tìm kiếm biết bao năm tháng – con của biển!”

Ngô Bình: “Đứa con của biển? Là gì?”

Cá sấu thần nói: “Trong đại dương mênh mông này có rất nhiều hải tộc sinh sống, thế lực mạnh nhất là tộc hải nhân. Tộc này có một truyền thuyết là cứ cách mười nghìn năm, trong biển cả sẽ sinh ra đứa con của biển. Khi đứa con của biển ra đời, tộc hải nhân sẽ tìm được và nuôi lớn, trở thành thủ lĩnh tối cao của tộc hải nhân, gọi là Hải Hoàng!”

Thật ra Ngô Bình cũng hiểu là trong đại dương này có giống một tộc người sinh sống, tách biệt với lục địa, gọi là tộc hải nhân. Họ có thể thở trong nước, dân cư đông đảo, tộc hải nhân ít khi qua lại với lục địa, vì thể chất của họ mạnh hơn, cảm thấy người trên lục địa quá yếu, không xứng kết giao.

Ngô Bình: “Mày nói là đứa con của biển kia sắp được sinh ra?”

Cá sấu thần dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, trong phạm vi nghìn dặm quanh đây thôi, ta đảm bảo!”
Chương 1683: Thu phục rùa biển tinh

Ngô Bình: “Sao mày dám chắc chắn con của biển được sinh ra ở đây?”

Cá sấu thần: “Vì tiểu nhân biết bí mật của con của biển. Ngoài tộc nhân của Hải Hoàng và ta ra thì không còn tu sĩ nào khác biết được bí mật này!”

Ngô Bình nghe nó nói vậy cũng thấy hứng thú, bèn hỏi: “Bí mật gì?”

Cá sấu thần liếc trái ngó phải, sau đó bí mật truyền âm: “Thánh nhân, con của biển thực ra chính là Hải Hoàng tiền nhiệm chuyển kiếp!”

Ngô Bình hỏi: “Sao mày biết?”

Cá sấu thần khẽ thở dài: “Thật ra trước khi tiểu nhân trở thành Thần tộc đã từng là một đại tướng dưới trướng Hải Hoàng, theo ông ta chiến đấu khắp trời nam đất bắc. Năm xưa, lúc thiên kiêu của Thần tộc, cũng chính là Thần vương Obis chém chết Hải Hoàng, ta đứng ở cách đó không xa đã tận mắt chứng kiến. Lúc ấy, Hải Hoàng đã bị giết chết ở gần nơi này, ta có thể cảm nhận được có một phần khí tức của Hải Hoàng đã chìm xuống đáy biển, chỉ chờ phục sinh”.

Ngô Bình: “Nói vậy tức là trước giờ chỉ có đúng một Hải Hoàng?”

Cá sấu thần gật đầu: “Thể chất của Hải Hoàng cực kỳ đặc biệt, có tên là ‘thân thể Bách Kiếp Bất Tử’. Loại thể chất này vô cùng đáng sợ, sau mỗi lần chết thì tư chất và thực lực lúc sống lại sẽ được tăng lên rất nhiều”.

Ngô Bình: “Một đại tướng dưới trướng Hải Hoàng như mày lại muốn gia nhập Thần tộc?”

Cá sấu thần cúi đầu: “Lúc trước ta đã tận mắt thấy được sự lớn mạnh của Thần tộc, thế nên mới quyết tâm trở thành Thần tộc. Đánh không lại, vậy thì gia nhập thôi”.

Ngô Bình hỏi: “Ngoài chuyện kia ra, mày còn biết gì nữa?”

Cá sấu thần: “Tiểu nhân còn biết, sau khi con của biển qua 12 tuổi thì mới có thể khôi phục trí nhớ”.

Ngô Bình hỏi: “Năm xưa thực lực của Hải Hoàng thế nào?”

Cá sấu thần: “Còn mạnh hơn cả Đạo Tổ, thậm chí có thực lực tương đương Đạo Tôn. Người là Thánh nhân, chắc hẳn cũng biết là cảnh giới tu luyện không thể đánh giá chính xác thực lực của một cá nhân”.

Ngô Bình: “Trong biển cả mênh mông rộng lớn này chỉ có đúng một Hải Hoàng đó thôi sao?”

Cá sấu thần: “Cũng không hẳn. Thật ra trong tộc hải nhân có đến bốn gia tộc mang huyết mạch Hải Hoàng. Gia tộc nào xuất hiện con của biển trước thì gia tộc đó nắm quyền khống chế cả một thời đại”.

Ngô Bình: “Mày cứ ở mãi nơi này là đang có ý đồ gì với Hải Hoàng?”

Cá sấu thần lộ vẻ nghiêm túc: “Một ngày làm chủ nhân thì cả đời vẫn là chủ nhân! Ta ở đây đương nhiên là để bảo vệ nơi này chờ Hải Hoàng đại nhân trở về!”

Ngô Bình lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Bảo vệ? Nếu mày trung thành như vậy thì đã không nói chuyện này cho tao biết”.

Cá sấu thần đáp: “Bởi vì người là Thánh nhân mà. Thánh nhân chính là người có lòng bao dung nhất, luôn coi trọng đại thế của Nhân tộc, thế nên để người biết cũng chẳng sao, chưa biết chừng còn giúp ích cho Hải Hoàng ấy chứ”.

Câu này không phải nịnh hót mà chính là lời thật lòng. Ngô Bình là Thánh nhân của Nhân tộc, gánh vác trách nhiệm phục hưng Nhân tộc, chỉ cần gặp được ai có tư chất tốt thì nhất định sẽ giúp đỡ.

Anh trầm ngâm giây lát, sau đó lại hỏi: “Cá sấu thần, mày vẫn giữ liên lạc với gia tộc Hải Hoàng chứ?”

Cá sấu thần: “Có, nếu không giữ liên lạc thì bọn họ sẽ không cho phép ta trấn thủ nơi này”.

Ngô Bình: “Với hiểu biết của mày về Tộc hải nhân, theo mày, liệu còn họ có chấp nhận thần phục các thế lực trên đất liền không?”

Cá sấu thần lắc đầu lia lịa: “Chắc chắn không. Tộc hải nhân chỉ thần phục Hải Hoàng. Năm xưa Tiên quốc cường thịnh là vậy mà vẫn không thể hiệu lệnh được tộc hải nhân”.

Nó ngập ngừng giây lát mới nói: “Muốn tộc hải nhân thần phục thì cách duy nhất chính là bắt Hải Hoàng của bọn họ thần phục. Chỉ cần Hải Hoàng bằng lòng quy thuận, như vậy toàn bộ tộc hải nhân đều sẽ quy thuận”.

Ngô Bình: “Mày sát hại biết bao người vô tội, vốn dĩ tao đã muốn giết mày. Nhưng mày vẫn còn chút tác dụng, tạm thời tao sẽ giữ lại cái mạng này của mày. Từ giờ, mày phải làm những việc tao sai bảo”.

Cá sấu thần: “Vâng, tiểu nhân tuân mệnh!”

Ngô Bình: “Mày cứ chờ ở đây, không được làm người khác bị thương nữa. Nếu như có tin tức về con của biển thì phải báo cáo với tao ngay lập tức. Tao sẽ gieo một cấm chế vào thân thể mày, mỗi một lời nói, hành động hay suy nghĩ của mày đều sẽ bị tao biết hết. Thế nên đừng hòng bịp tao, bằng không mày sẽ chết rất thảm đấy”.

Cá sấu thần vội vàng gật đầu: “Vâng, tiểu nhân nhất định sẽ nghe theo mệnh lệnh của Thánh nhân”.

Ngô Bình: “Ừ, mày cứ thả lỏng tinh thần, để tiếp nhận sự điều khiển của bổn Thánh”.

Ngô Bình từng tu luyện Thiên Man Kinh nên rất quen việc khống chế điều khiển các sinh linh. Chỉ lát sau, Cá sấu thần đã cảm nhận được nơi quan trọng nhất trên thân thể đã có chút biến đổi, rõ ràng nó đã bị khống chế rồi”.

Mười lăm phút sau, Ngô Bình buông tay ra, hỏi nó: “Cá sấu thần, mày có hiểu rõ tình hình trên đảo Rùa Tiên không?”

Cá sấu thần đáp: “Biết ạ, ta từng đánh nhau với nó khá nhiều lần. Con rùa biển tinh đó có lai lịch đáng gờm, chủ nhân của nó là một tu sĩ tiên đạo vô cùng đỉnh, tự xưng là Nam Hải Câu Ngao Khách. Mấy năm nay vẫn bế quan, con rùa biển tinh đó liền chiếm đảo xưng vua, hưởng thụ niềm vui nhân gian”.

Ngô Bình: “Câu Ngao Khách gì kia có tu vi gì, so với Hải Hoàng thì sao?”

Cá sấu thần: “Tất nhiên là kém hơn Hải Hoàng, sức chiến đấu cấp Đạo Tổ tất nhiên sẽ khác biệt rồi ạ”.

Ngô Bình: “Mày đi bắt con rùa biển tinh kia tới đây”.

Cá sấu thần cười khổ: “Thánh nhân ơi, thực lực của hai chúng ta sêm sêm, ta chỉ e không bắt được nó”.

Ngô Bình: “Không sao, mày cứ dẫn nó tới đây, tao sẽ chém nó giúp mày”.

Cá sấu thần ngẩn ra: “Thánh nhân, thế người tự giết chẳng phải càng tốt hơn sao?”

Ngô Bình: “Rùa biển tinh kia đã có chủ nhân, tao không giết được, mày sẽ giết nó”.

Cá sấu thần rầu phát khóc, nó còn muốn nói thêm nhưng lại không biết dù có nói gì thì cũng chẳng thay đổi được, đành phải gật đầu: “Vâng, tiểu nhân lập tức đi ngay đây”.

Dứt lời, cá sấu thần liền tiến về phía đảo Rùa Tiên để khiêu chiến, chỉ thấy nó đã hiện ra nguyên hình, điều khiển thần quang bay phía trên đảo Rùa Tiên mà mắng to: “Rùa biển, dám ra đây đánh một trận với ta không? Lần trước ta có việc nên chưa giáo huấn mi, giờ bổn thần muốn gỡ cái mai của mi ra làm bồn vệ sinh đây!”

Trên đảo Rùa Tiên, một con rùa biển khổng lồ lửa giận bừng bừng, há miệng phun ra một luồng sáng màu đen. Nhìn thấy vậy, cá sấu thần lập tức quay đầu bỏ chạy. Rùa biển liền thu ô quang về, tiếp đó biến thành một người đàn ông đầu trọc mặt đen, tay lăm lăm thanh đao lớn, vừa đuổi theo vừa mắng to: “Cá sấu! Hôm nay ta không chặt mi ra nấu canh thì ta chính là rùa đen rụt đầu!”

Cả hai một trước một sau rời đi, chỉ thoáng chốc đã tới thần đảo Cá Sấu.

Đúng lúc này, trên không trung xuất hiện một bàn tay khổng lồ xuất hiện trên không trung, từ từ đè ép xuống bên dưới, con rùa biển to đùng kia liền bị dí trên đảo, bốn chân khua loạn, tức giận gào to: “Kẻ nào dám tập kích ông đây hả?”

Ngô Bình đập bép một cái vào gáy rùa biển khiến nó đau tới mức la oai oái. Tiếp đó, Ngô Bình lấy Hoang Thiên Chiến Kích ra, vừa toàn chặt đầu rùa biển thì nó bỗng kêu la thảm thiết: “Thánh nhân tha mạng! Chủ nhân của tiểu nhân và người có quan hệ sâu xa mà!”

Chiến kích của Ngô Bình liền dừng lại giữa không trung, anh tò mò hỏi: “Mày bảo sao? Chủ nhân của mày và tao có quan hệ sâu xa?”

Rùa biển tinh liên tục gật đầu: “Thưa vâng!”

Ngô Bình nói: “Vậy mày nói tao nghe thử, người kia và tao có quan hệ sâu xa cỡ nào?”

Rùa biển tinh nói: “Chủ nhân của ta và Thánh nhân đều là tương lai của Nhân tộc, việc phục hưng Nhân tộc đều cần dựa vào các người hết ạ”.

Ngô Bình cười lạnh: “Nếu mày chỉ biết lảm nhảm mấy câu này thì ta chẳng ngại chặt đầu mày luôn đâu!”

Rùa biển tinh sững sờ, lập tức nói: “Vâng vâng, ta sẽ không nói về việc các Người đều có vẻ ngoài rất anh tuấn nữa. Theo như tiểu nhân quan sát được thì chủ nhân của tiểu nhân và Thánh nhân người có liên quan rất lớn luôn”.

Ngô Bình cười lạnh: “Thế sao mày lại biết bọn tao có liên quan hay không?”
Chương 1684: Nam Hải Vương

Thần Cá sấu giải thích: “Thánh nhân, con rùa biển này chỉ có một năng lực là nhìn thấy được nghiệp giữa người và người thôi ạ”.

Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Ồ, ngươi có thể nhìn thấy nghiệp báo à?”

Rùa biển tinh đáp: “Vâng. Năm xưa tôi từng ở bên cạnh Phật Đà nghe pháp, được Phật Đà chỉ điểm, nhờ vậy nên mới có thể nhìn thấy nghiệp”.

Ngô Bình do dự, sao mình lại liên quan đến chủ nhân của nó nhiều như vậy nhỉ?

Anh nói: “Chủ nhân của ngươi đang ở đâu?”

Rùa biển tinh trả lời: “Chủ nhân của tôi đến chỗ Long Hổ Đại Đạo Tôn nghe pháp rồi”.

Ngô Bình giật mình: “Ồ, chủ nhân của ngươi và Long Hổ Đại Đạo Tôn có quan hệ gì vậy?”

Rùa biển tinh đáp: “Chủ nhân của tôi là một trong các đệ tử được Đại Đạo Tôn yêu thích nhất”.

Lặng im giây lát, Ngô Bình nói: “Được, ta tạm thời tha cho ngươi. Nhưng giống như thần Cá sấu, ta cũng phải để lại cấm chế trong cơ thể ngươi để ngươi không làm chuyện ác nữa”.

Biết mình không phải chết nữa, rùa biển tinh vội trả lời: “Cảm ơn Thánh nhân đã từ bi!”

Khi đặt cấm chế vào người rùa biển tinh, Ngô Bình bất ngờ phát hiện trong bụng nó có một hạt châu chín màu to bằng nắm tay, đang toả ra Phật lực mạnh mẽ.

Thế là anh lấy hạt châu ra. Không còn hạt châu, khí tức của rùa biển tinh lập tức yếu đi một nửa. Nó vội nói: “Thánh nhân có thể trả nó cho tôi không?”

Ngô Bình quan sát một lúc rồi cười khẩy: “Ngươi có thể nhìn thấy nghiệp nhờ vào hạt châu này đúng không? Nói, ngươi trộm hạt châu này từ đâu?”

Rùa biển tinh thấy mình không giấu được, đành nhăn nhó đáp: “Trước kia đúng là tôi từng ngồi trước Phật Đà để nghe pháp, sau đó đã trộm liên châu chín màu, bảo vật của Phật Đà. Viên liên châu chín màu này là Phật bảo mà các đời Phật Đà đã luyện chế bằng sự giác ngộ tối thượng, có sức mạnh diệu kỳ vô hạn”.

Ngô Bình cất liên châu chín màu vào, đoạn bảo: “Nếu đã là đồ trộm, ta sẽ tìm cơ hội trả lại cho Phật Đà”.

Rùa biển tinh còn muốn cầu xin, nhưng bị Ngô Bình đá một cái vào người, nó lập tức không dám ho he nữa.

Đặt cấm chế xong, Ngô Bình nói: “Từ nay trở đi, ta muốn các ngươi bảo vệ người dân vùng biển với danh nghĩa đế quốc Thiên Võ”.

Một thần một tinh nhìn nhau, trước đó bọn chúng ăn thịt người, nay lại phải bảo vệ người, khó tránh việc không thích nghi kịp.

Ngô Bình hỏi: “Hiểu chưa hả?”

“Vâng!”, cả hai vội vàng đáp.

Sau khi hàng phục cá sấu và rùa biển, Ngô Bình quay lại chiến hạm để trở về. Chiến hạm đi về hướng Bắc được một lúc thì nhìn thấy hải vực phía Nam có hiện tượng lạ. Một luồng sát quang mạnh mẽ đánh xuống từ một thời không nào đó.

Ngô Bình đoán ra ngay ở đây có một kẻ mạnh đang độ kiếp, mà còn là tai kiếp chỉ có thái cổ chân nhân mới có!

Anh dặn chúng thần đứng im chờ, còn mình thì biến thành sấm sét, chỉ trong nháy mắt đã đến nơi độ kiếp.

Trên mặt biển, một người phụ nữ đeo mặt nạ đang đứng hiên ngang, tay phải có một lá bùa quẻ, đối chọi với đòn tấn công của sát quang. Sát quang càng lúc càng mạnh, còn ánh sáng của bùa quẻ thì dần dần mờ đi. Ngô Bình nhìn ra người này cùng lắm chỉ ở trình độ của thái cổ chân nhân đời ba, vậy nên một khi bùa quẻ bị phá, đối phương có lẽ sẽ không thể chống lại sát quang kia.

Thế là anh âm thầm truyền âm cho đối phương: “Cô gái à, cô dùng quái trận sai cách rồi. Để ta truyền ý nghĩa Quẻ cho cô. Cô thử thay đổi trận pháp xem sao”.

Dứt lời, anh bèn truyền thụ tất cả ý nghĩa Quẻ. Cô gái kia có năng lực lĩnh ngộ rất mạnh, sau khi nghe một lần, bùa quẻ trong tay đột nhiên sáng rực lên, sắp xếp lại và dựa trên cơ sở này để sinh ra sáu mươi bốn quẻ.

Sát quang càng ngày càng mạnh nhưng vẫn không thể phá bỏ lớp phòng ngự của quẻ tượng tiên thiên, nó dần nhạt đi rồi cuối cùng biến mất. Mây đen trên trời tan đi, cơ thể cô gái khẽ run lên. Xem ra lần tai kiếp này đã tiêu hao quá nửa thể lực của cô ấy.

Có điều cô gái vẫn lê bước đến trước mặt Ngô Bình với cơ thể mệt mỏi ấy, cúi người thật sâu: “Cảm ơn anh đã chỉ điểm”.

Ngô Bình cười bảo: “Đừng khách sáo. Hiếm khi gặp được thái cổ chân nhân, ta rất vui, tiện tay giúp cô thôi”.

Cô gái hỏi: “Xin hỏi tên anh là gì?”

Ngô Bình đáp: “Ta là Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, Lý Huyền Bình”.

Cô gái sững sờ: “Hoá ra là Hoàng đế Thiên Võ, nghe danh đã lâu”.

Ngô Bình hỏi: “Có thể cho ta biết quý danh của cô được không?”

Cô gái đáp: “Có lẽ Bệ hạ biết đến tôi. Tôi chính là Nam Hải Vương”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Cô là Nam Hải Vương?”

Đúng lúc này, mười mấy luồng sát khí ở bốn bề khoá chặt Nam Hải Vương. Cô ấy sa sầm mặt: “Bệ hạ, xin hẹn ngày tái ngộ, tôi phải đối phó với lũ gian ác này!”

Ngô Bình hơi cau mày. Anh biết những kẻ này đục nước béo cò, thừa lúc Nam Hải Vương độ kiếp bèn đến giết cô ấy. Lấy mạng người khác khi người ta đang đau yếu!

Anh bảo: “Nam Hải Vương, sức khoẻ của cô đang yếu, đám người này có không ít kẻ mạnh, có cần ta giúp không?”

Nam Hải Vương nhìn anh: “Nếu tôi chết, chẳng phải sẽ càng có lợi với Bệ hạ sao?”

Ngô Bình cười bảo: “Đúng vậy. Nhưng không dễ gặp được thái cổ chân nhân, ta không muốn cô chết”.

Dứt lời, anh giải phóng Thánh uy, khí tức khủng khiếp ấy đang cảnh cáo những kẻ đang muốn ra tay, ai xông đến đây sẽ phải chết!

Thánh uy vừa xuất hiện, mọi sát khí lập tức biến mất.

“Không ổn rồi! Có Thánh nhân! Đi mau!”, có kẻ hoảng hốt kêu lên rồi bỏ chạy đầu tiên.

“Trời ạ! Thánh nhân đương thời! Tuyệt đối đừng động vào, chạy thôi!”

Ngay tức thì, mười luồng khí tức hung hãn ấy tức tốc rời khỏi nơi này, không dám nán lại thêm một phút nào!

Cảm nhận được Thánh uy của Ngô Bình, Nam Hải Vương cứng đờ người, chậm rãi quỳ xuống mặt nước: “Kính chào Thánh nhân!”

Thánh nhân là những vị đã sống sót qua Đại kiếp kỷ nguyên. Chỉ cần có Thánh nhân, ngọn lửa của Nhân tộc sẽ được truyền đi mãi mãi, không bao giờ lụi tắt. Vậy nên Thánh nhân chính là tương lai và hy vọng của Nhân tộc, không mờ phai dù trải qua muôn kiếp, không bị vấy bẩn dù trải qua nhân quả. Là một sự tồn tại lớn mạnh cùng trời và đạo!

Thánh nhân khác tiên nhân ở chỗ, điều mà tiên nhân theo đuổi là đạt đến trạng thái sinh mệnh của Tiên tộc, trải qua những sự biến đổi của Thiên Tiên, Đại La Kim Tiên, vô hạn tiến gần đến Tiên tộc, khiến bản thân mình trở nên lớn mạnh hơn. Còn điều mà Thánh nhân theo đuổi là sự vững mạnh của bản tộc, không ngừng nâng cao giới hạn trên của sức mạnh Nhân tộc.

Chính vì vậy, Thánh nhân là sự tồn tại cao quý nhất của Nhân tộc, là tiên phong, là người dẫn đường! Địa vị dĩ nhiên là cao hơn cả Nhân Hoàng!

Ngô Bình đỡ cô ấy dậy, cười bảo: “Không cần đa lễ”.

Nam Hải Vương ngước nhìn người đàn ông lớn mạnh ấy: “Tôi tên Mộc Thiên Tuyết”.

Ngô Bình bảo: “Cô Mộc, những kẻ muốn hại cô có lai lịch thế nào?”

Nam Hải Vương Mộc Thiên Tuyết đáp: “Thế lực lớn ở biển, Thần tộc, nước Long, có lẽ đều không muốn tôi sống”.

Ngô Bình nói: “Điều này chứng tỏ cô có sức uy hiếp với họ”.

Mộc Thiên Tuyết hỏi: “Bệ hạ, ở ngay phía trước là hòn đảo mà tôi sinh sống. Ngài có muốn đến đó ngồi một lát không?”

Ngô Bình đang có chuyện bàn bạc với cô ấy, bèn cười đáp: “Được. Làm phiền cô rồi”.

Cả hai đến một hòn đảo không quá rộng lớn. Trên đảo có một số ngư dân bình thường sinh sống, có một thành phố không lớn lắm. Vùng ven thành phố là những thị trấn nhỏ. Nơi ở của Mộc Thiên Tuyết nằm ở một trấn nhỏ, nhà cửa cũng rất bình thường.

Họ đi đến ngôi nhà dân bình dị ấy, vừa bước vào cửa đã có một cô người làm chạy ra đón, cười nói: “Chị về rồi”.

Mộc Thiên Tuyết gật đầu: “Hồng Quả, đi pha trà đi, có khách đến”.

Cô gái tên Hồng Quả thưa vâng, chẳng bao lâu sau đã bưng trà lên.

Mộc Thiên Tuyết nói: “Bệ hạ, nhà nhỏ đơn sơ, mong ngài đừng chê”.
Chương 1685: Nam Hải phong Vương

Ngô Bình bảo: “Cũng tốt mà, rất ấm cúng”.

Hàn huyên được vài câu, anh vào chủ đề chính: “Ta đang chuẩn bị mở rộng hải phận, không biết cô có đồng ý gia nhập đế quốc Thiên Võ hay không. Ta có thể chính thức phong cô là Nam Hải Vương, toàn bộ đảo Nam Hải đều sẽ do cô quản lý. Thần Cá sấu và rùa biển tinh đã bị ta thu phục, cũng sẽ là thuộc hạ của cô”.

Mộc Thiên Tuyết nói: “Ngài là Thánh nhân. Lời vàng ngọc của Thánh nhân, tôi nào dám trái?”

Ngô Bình xua tay: “Ta không miễn cưỡng cô”.

Mộc Thiên Tuyết bảo: “Không miễn cưỡng. Ta làm Nam Hải Vương cũng chỉ để bảo vệ người dân sống trên biển. Nếu gia nhập đế quốc Thiên Võ, có lẽ người dân sẽ có cuộc sống tốt hơn. Dưới sự cai trị của Thánh nhân, chắc chắn sẽ phồn thịnh thái bình”.

Ngô Bình cười nói: “Được, vậy chúng ta thoả thuận như thế nhé”.

Uống được vài ngụm trà, Ngô Bình nói tiếp: “Ta thường đến đại lục Hồng Hoang. Nghe nói cô là tu sĩ của nơi đó?”

Mộc Thiên Tuyết đáp: “Đúng vậy. Cha tôi vốn là Hoàng đế của hoàng triều Thiên Hành, sau đó bị phản thần hãm hại. Tôi chạy nạn đến đây rồi dốc sức tu luyện, hy vọng sớm ngày trả thù cho cha”.

Hoàng triều Thiên Hành là một hoàng triều vô cùng lớn của đại lục Hồng Hoang, Ngô Bình nghe danh đã lâu. Anh rất kinh ngạc: “Cô là công chúa của hoàng triều Thiên Hành ư?”

Mộc Thiên Tuyết gật đầu: “Phải. Kẻ thù đã hại nhà tôi có tu vi Đạo Quân, còn có Thần tộc chống lưng, vậy nên muốn giết hắn không phải chuyện dễ”.

Ngô Bình nói: “Cô là thái cổ chân nhân, sớm muộn gì cũng sẽ giết được kẻ thù”.

Mộc Thiên Tuyết cười đáp: “Cảm ơn lời chúc của Bệ hạ”.

Trầm ngâm giây lát, cô ấy lấy một cái ấn lớn ra, đoạn bảo: “Bệ hạ, đây là bảo ấn mà lúc lâm chung phụ hoàng đã giao cho tôi, tên là ấn Hoàng Thiên. Ấn này có thể điều động ấn Thiên. Có nó rồi, Bệ hạ có thể trực tiếp thay trời hành sự, sắc phong sơn thần thổ địa. Bây giờ, tôi giao nó cho Bệ hạ”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Cô giao bảo vật quan trọng này cho ta ư?”

Mộc Thiên Tuyết đáp: “Ngài là Thánh nhân. Chỉ có ngài mới có thể phát huy toàn bộ uy lực của ấn này. Trên khắp thiên hạ, tôi chỉ có thể giao nó cho Bệ hạ. Huống chi Bệ hạ đã cứu mạng tôi, dĩ nhiên tôi nên báo đáp”.

Biết rõ vật này quý trọng nhường nào, Ngô Bình bèn nói: “Ta cũng không thể lấy không bảo vật của cô. Thế này đi, ta sẽ truyền Thái Nhất Hoàng Cực Kinh cho cô nhé”.

Dứt lời, anh truyền dạy kinh cho đối phương bằng thần niệm. Sau khi nghe xong, Mộc Thiên Tuyết vui mừng khôn xiết, rối rít cảm ơn.

Ngô Bình ngồi chưa lâu đã đứng dậy chào tạm biệt. Sau đó anh cử đại thần đến đây, chính thức sắc phong Mộc Thiên Tuyết làm Nam Hải Vương, phụ trách cai quản toàn bộ hòn đảo của Nam Hải.

Trong hôm ấy, chiến hạm quay về theo đường cũ, nhưng lúc về nhanh hơn lúc đi rất nhiều.

Sáng hôm sau, chiến hạm về đến thành Thiên Võ. Thành Thiên Võ chính là thành Thương Đế cũ, nay đã đổi vua, thành Thương Đế cũng đổi tên sang thành Thiên Võ.

Anh về hoàng cung, lập tức có đại thần nêu ý kiến: “Bệ hạ đăng cơ vài tháng rồi, đã đến lúc chọn tú nữ. Trong cung chỉ có vài vị nương nương, số lượng thật sự quá ít ỏi”.

Ngô Bình hỏi: “Các khanh định tuyển chọn tú nữ thế nào?”

Đại thần ấy đáp: “Từ thanh thiếu nữ trong độ tuổi mười lăm đến hai mươi trên toàn quốc, chọn ra những người có gương mặt và thân hình đẹp nhất. Sau ba vòng tuyển chọn, những người được ở lại sẽ được Bệ hạ đích thân xem xét, từ đó chọn ra một nhóm tú nữ hầu hạ ngài. Số còn lại sẽ trở thành cung nữ”.

Ngô Bình nói: “Không cần tuyển tú nữa, hao người tốn của. Mà trẫm cũng không cần nhiều người hầu hạ đến thế”.

Đại thần vội đáp: “Bệ hạ! Không thể bỏ lễ nghi!”

Ngay lập tức, một nhóm đại thần không ngừng khuyên can. Ngô Bình đành nói: “Thật ra trước đó trẫm đã có rất nhiều cung nữ, đủ dùng rồi”.

Đám đại thần này vẫn không từ bỏ, khăng khăng muốn xem những cung nữ ấy.

Hết cách, Ngô Bình đành gọi những thị nữ mà Linh Hy dẫn theo vào cung. Sau khi xem xét xong, các đại thần không hài lòng, liên tục bắt lỗi, bảo người này gầy quá, người nọ thiếu khí chất, người kia quá diêm dúa.

Ngô Bình bực mình, bảo họ đi tìm Đường Tử Di mà phàn nàn, sau đó lỉnh đi mất.

Chuyện tuyển tú nữ làm anh nhớ đến Hắc Thiên Giáo. Lâu rồi anh không đến đó, chẳng biết tình hình thế nào rồi. Đông Nam Á ngày xưa, nay chỉ là một khu vực rất nhỏ ở đại lục Côn Luân.

Nghĩ đến đây, anh bèn gọi người hầu ngày trước đến: “Gần đây có tin gì của Hắc Thiên Giáo không?”

Ngọc Nô đáp: “Giáo chủ, đã lâu rồi chúng ta không liên lạc với bên đó”.

Bốn cô hầu bao gồm Mộc Lan, Hồng Nhan, Khinh Vũ, Ngọc Nô. Trong đó, Hồng Nhan là người có gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, mang vẻ đẹp cổ điển phương Đông, giọng nói dịu dàng êm tai.

Người có nước da trắng ngần, vòng một rất đẫy đà, đi cũng không thể đi quá nhanh, trời sinh yểu điệu, chính là Ngọc Nô. Cô gái thứ ba thứ ba có làn da rất trắng, thuộc chủng người Europa, mắt màu xanh kim loại, ánh mắt dịu dàng như nước, chính là Mộc Lan. Người cuối cùng có màu da lúa mạch, nhỏ nhắn thanh tú, đến từ Lữ Tống năm xưa, dáng hình cân đối, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt đẹp có đôi phần tinh nghịch.

Ngô Bình nói: “Thế này đi, hôm nay chúng ta sẽ quay về Hắc Thiên Giáo một chuyến”.

Bốn cô gái cả mừng. Bọn họ có rất nhiều người thân bạn bè ở đó, lòng nhung nhớ vô cùng.

Ngô Bình cười bảo: “Đám đại thần này phiền phức quá, kiên quyết bắt tôi tuyển tú. Tôi muốn tăng số lượng phi tần ở hậu cung để bọn họ bớt nhiều lời”.

Nói xong, anh ướm hỏi: “Tôi sẽ phong các cô làm phi tần. Các cô đồng ý chứ?”

Bốn cô hầu mừng rỡ: “Nô tì đồng ý. Cảm ơn ân điển của giáo chủ!”

Ngô Bình bảo: “Các cô theo tôi đã lâu, cũng nên cho các cô một chỗ dựa. Đứng dậy đi”.

Bọn họ chuẩn bị đồ đạc, Ngô Bình ăn mặc như giáo chủ Hắc Thiên năm xưa, khởi hành đến trụ sở chính của Hắc Thiên Giáo.

Hiện nay Hắc Thiên Giáo không thuộc sự cai trị của nước Long lẫn đế quốc Thiên Võ, những thế lực lân cận đều rắc rối phức tạp, mà khu vực này tên là Á Hưng.

Đến Á Hưng, Ngô Bình khó lòng phân biệt được nơi nào từng là Á Mã, nơi đâu từng là Annan. Ở đây đã đổi khác hoàn toàn. May mà thỉnh thoảng anh có liên lạc với nơi này nên biết được vị trí đại khái.

Cuối cùng, anh đã đến địa bàn của Hắc Thiên Giáo, nhận thấy Hắc Thiên Giáo hiện nằm trong một hòn đảo trên một hồ nước cực lớn.

Khi anh đáp xuống, lập tức có một nhóm người lao ra. Khi nhìn rõ người đến là ai, họ vô cùng mừng rỡ, đồng loạt quỳ xuống, cung kính nói: “Kính chào giáo chủ!”

Ngô Bình mỉm cười: “Đứng dậy đi”.

Đám người này bèn đứng lên. Ngô Bình hỏi: “Các trưởng lão có mặt ở đây không?”

Một giáo đồ đáp: “Giáo chủ, các trưởng lão đang trị thương”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Ô, họ bị thương ư?”

Một người cho biết: “Giáo chủ, gần đây các thế lực lân cận liên minh tấn công chúng ta. Tuy chúng ta được sức mạnh của thần Hắc Thiên trợ giúp, nhưng đối phương người đông thế mạnh, các trưởng lão đều lần lượt bị thương”.

Ngô Bình cau mày: “Hắc Thiên Giáo có thần Hắc Thiên chống lưng mà bọn người này vẫn dám ra tay. Ai cho chúng dũng khí vậy?”

Người kia trả lời: “Giáo chủ, vị thần mà bọn chúng tin tưởng cũng rất mạnh, nên mới không sợ chúng ta”.

Ngô Bình hỏi: “Ồ, là thế lực nào?”

Người này đáp: “Sát Thần Giáo. Bọn chúng cũng mượn sức mạnh của sát thần, không dễ đối phó”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK