Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2571: Chủ nhân của con chó

Ngô Bình hỏi: “Thiên cơ gì?”

Thư sinh: “Con người không hoàn hảo, vũ trụ cũng thế, nó có rất nhiều khuyết điểm và lỗ hổng. Thiên cơ này là lỗ hổng của vũ trụ”.

Ngô Bình dao động, nghĩ đến lỗ hổng vũ trụ trong Tiên Vương Đồ nhắc đến, hai cái này khác nhau sao?

Trước đây cậu đã tu luyện một thiếu sót nên thử tìm Thiên Cơ Đồ, khi cậu sử dụng bản lĩnh thì tất cả các đường nét và phù văn trên thể lực đều bắt đầu chuyển động, nhanh chóng ngưng tụ thành một cuốn kinh thư.

Ngô Bình sửng sốt, hiểu ngay đây là chuyện gì, nói: “Hóa ra trước tiên phải lĩnh hội thiên cơ mới có thể hiểu được Thiên Cơ Đồ”.

Cậu nhanh chóng ghi lại nội dung của cuốn kinh thư này, sau đó cất Thiên Cơ Đồ đi.

Cất Thiên Cơ Đồ đi, cậu phát hiện có một bộ xương trắng đang ngồi khoanh chân cách đó không xa, quần áo đã hóa thành tro. Trên ngón tay của bộ xương trắng có đeo một chiếc bảo thạch, Ngô Bình tháo ra xem, quả nhiên là một chiếc nhẫn chứa đồ.

Cậu cũng không xem kỹ, cất chiếc nhẫn đi rồi quay về, rất nhanh đã quay lại con đường cũ, đi đến trên tầng cuối cùng.

Dư Quảng Hạ nhìn Ngô Bình, mừng rỡ nói: “Cậu Ngô, lấy được chưa?”

Ngô Bình: “Bên trong chẳng có gì cả, chỉ có một bộ xương trắng, chúng ta đi thôi”.

Một người một chó đi lên trên, đi được một đoạn, Ngô Bình dừng lại nhíu mày nói: “Ở trên toàn là người, chuyện gì thế?”

Sắc mặt Dư Quảng Hạ khá khó coi, nói: “Lần trước lúc tôi chạy trốn đã cảm nhận được có người đang theo dõi mình, lẽ nào đã bị lộ vào lúc đó rồi?”

Ngô Bình: “Sao anh không nói sớm?”

Dư Quảng Hạ: “Tôi nghĩ người ngoài không biết mật khẩu, dù có biết cũng không vào được”.

Ngô Bình cười nhạo: “Vậy giờ chúng ta ra ngoài thế nào?”

Dư Quảng Hạ: “Công tử có cách nào hay không?”

Ngô Bình mặc kệ anh ta, chậm rãi lên đến phía trên, sau đó cậu thi triển bí thuật ẩn thân, cậu và chó mực lập tức biến mất.

Sau đó, lối vào mở ra, những người bên ngoài giật mình, sau đó lao vào như ong vỡ tổ. Họ chạy xuống dưới theo các bậc thang, rất nhanh đã đến tầng đầu tiên, kết quả kiếm thủ con rối ra tay giết chết từng người một.

Khi mọi người vội vã chạy xuống, Ngô Bình mới dẫn Dư Quản Hạ lặng lẽ ra ngoài, lúc này phía trên đã không còn ai nên cậu thi triển thuật chạy trốn nhanh chóng rời khỏi đó.

Có vài bẫy cơ quan không phải là thứ mà các tu sĩ bình thường có thể đột phá. Hôm đó, có hàng chục người đã chết trong động phủ, mấy chục người bị thương. Thế nhưng điều khiến mọi người sụp đổ là lúc họ đến động phủ thì phát hiện không có một thứ gì ngoài một bộ xương khô dưới đất.

Ngô Bình nhanh chóng quay lại khu biệt thự Hoàng Long, cậu trước tiên lấy cơ thể bị giam cầm của chó mực ra, nói: “Kiểu đóng băng này rất lợi hại, tôi sẽ ngâm trong nước thuốc một lúc xem có thể hồi sinh thân xác của anh không”.

Chó mực: “Cậu Ngô bao lâu thì có thể hồi phục?”

Ngô Bình: “Có thể là một tháng, cũng có thể là ba ngày, anh đừng lo, thân xác anh sẽ không bị tổn thương”.

Chó mực thở phào: “Cũng may có công tử giúp, không biết cậu có phát hiện ra cái gì bên trong không?”

Ngô Bình mấy chiếc nhẫn đó ra nói: “Tu vi của người trong động chắc là đạt đến Đạo Cảnh, nhẫn của ông ta thiết lập cấm chế, bây giờ tôi không thể mở được”.

Dư Quảng Hạ nói: “Bảo tàng của cường giả Đạo Cảnh chắc chắn có giá trị cực cao, công tử phát tài rồi”.

Ngô Bình cất chiếc nhẫn đi rồi nói: “Anh tạm thời cứ ở trong nhà tôi, sau này tôi gọi anh là Đại Hắc”.

Dư Quảng Hạ: “Được, mọi chuyện đều nghe theo cậu”.

Ngô Bình: “Anh ở tạm trên lầu nhé, không có việc gì thì đừng chạy lung tung”.

Một đêm yên tĩnh, buổi tối Ngô Bình kiên trì tu luyện.

Bữa sáng hôm sau, khi Ngô Bình dẫn chó mực xuống lầu, Ngô Đại Hưng ngạc nhiên nói: “Tiểu Bình, chó ở đâu đấy?”

Ngô Bình: “Ồ, con nhặt ở trên đường ạ, nó tên là Đại Hắc, rất ngoan”.

Ngô Đại Hưng cũng là người thích chó, ông ấy lập tức đi đến vuốt ve đầu con chó, vừa sờ vừa nói: “Con chó này trông cũng đẹp đấy, bốn chân màu trắng, những chỗ còn lại đều là màu đen. Lông vừa mượt vừa bóng, lát nữa bố dẫn nó ra ngoài đi dạo”.

Dư Quảng Hạ cảm thấy mất kiên nhẫn khi bị một người phàm xoa đầu, nhưng anh ta biết đây là bố Ngô Bình nên không dám phản kháng, ngược lại còn nịnh nọt người này.

Ngô Đại Hưng vì muốn dắt chó đi đạo mà cũng chẳng thèm ăn cơm đã ra ngoài.

Ăn cơm xong, Ngô Bình gọi điện thoại cho Hàn Băng Nghiên nói lát nữa đến tìm cô ấy. Trước đó cậu cải thiện trí thông minh giúp Hàn Băng Nghiên nên giờ muốn xem hiệu quả thế nào.

Ngô Bình vừa lái xe ra khỏi cửa đã nhìn thấy Ngô Đại Hưng đang cãi nhau với hai mẹ con trên con phố cách cổng biệt thự không xa.

Hai mẹ con này đều rất xinh đẹp, một người khoảng bốn mươi tuổi, một người khoảng đầu hai. Cô gái xinh đẹp trẻ tuổi mặt trái xoan, giọng nói lanh lảnh, mặc chiếc váy dài màu trắng ngà, dáng người khá tốt.

Cô ta tức giận nói: “Hắc Soái là con chó tôi nuôi năm năm, sao lại là của ông được?”

Ngô Đại Hưng: “Đùa gì thế, đây là Đại Hắc nhà tôi. Cô nhìn xem nó có phản ứng gì với cô không? Nếu cô là chủ của nó, Đại Hắc có thể xa lạ với cô thế à?”

Người phụ nữ gấp gáp nói: “Nó là Hắc Soái của tôi, ông không nói lý, tôi muốn báo cảnh sát”.

Ngô Bình vội xuống xe, nói với Ngô Đại Hưng đang trợn trừng mắt: “Bố, bố về trước đi, để con giải quyết”.

Ngô Đại Hưng hừ một tiếng: “Tiểu Bình, Đại Hắc cũng chẳng thèm để ý đến cô ta, chắc chắn cô ta không phải là chủ nhân, con phải cẩn thận, đừng bị cô ta lừa”.

“Được rồi, con biết rồi, bố mau về đi”.

Cô gái xinh đẹp nhìn Ngô Bình nói: “Nếu anh không trả Hắc Soái lại cho tôi, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát ngay”.

Ngô Bình nói: “Người đẹp, đừng vội, tôi hỏi trước nhé”.

Sau đó anh hỏi Chó mực: “Cô ta là chủ nhân cũ sao?”

Chó mực gật đầu, người phụ nữ ngây người, Hắc Soái thông minh thế à?

Ngô Bình hơi bất lực, nói với người phụ nữ: “Người đẹp, con chó này bị bệnh, cần được chữa trị ở chỗ tôi một thời gian. Cô yên tâm, đợi nó hết bệnh, tôi sẽ đưa nó đến trả cho cô”.

Người phụ nữ không tin lời Ngô Bình, tức giận nói: “Hắc Soái đã yên ổn, sao có thể bị bệnh được, cậu là kẻ lừa đảo, muốn lừa đem chó nhà tôi đi…”

Cô ta mới nói được, chó mực bỗng ngã xuống đất, nước bọt trắng trào ra, tứ chi co giật.

Người phụ nữ hốt hoảng nói: “Nó sao thế?”

Ngô Bình thấy Dư Quảng Hạ phối hợp với mình, vội vàng “ôi trời” một tiếng rồi nói: “Thôi xong, lại phát bệnh rồi”, sau đó cậu ngồi xuống xoa bóp cho con chó.

Vài phút sau, Chó mực mới bình phục, lại đứng lên như trước.

Người phụ nữ thở phào: “Hắc Soái, mày làm sao thế?”

Ngô Bình nói: “Tôi đã nói rồi nó bị bệnh, cô phải để tôi chữa bệnh cho nó. Cô đừng lo, tôi sống ở đây, không chạy được đâu”.

Lúc này người phụ nữ nhìn biệt thự Hoàng Long, bĩu môi nói: “Biệt thự Hoàng Long đổi chủ từ bao giờ thế? Sao tôi không nhận ra cậu?”

Ngô Bình nghe được ý tứ trong lời cô ta bèn hỏi: “Cô biết chủ nhân của biệt thự Hoàng Long?”

Người phụ nữ: “Đương nhiên, Liễu Kim Long là cậu tôi”.

Ngô Bình “ồ” một tiếng: “Cô có thể gọi cho Liễu Kim Long hỏi thử có phải bây giờ tôi đang sống ở biệt thự Hoàng Long không”.

“Gọi thì gọi”, người phụ nữ lấy điện thoại ra, gọi cho một số.

Điện thoại được kết nối, người phụ nữ hỏi: “Cậu ơi, cậu có nhà không ạ? Cháu và mẹ đến tìm cậu”.
Chương 2572: Sinh nhật của Băng Nghiên

Trong cuộc gọi, Liễu Kim Long cười nói: “Ở nhà, Nguyệt Nhi, cháu nghỉ hè chưa? Sao lại có thời gian về nhà?”

Cô gái: “Cậu, cháu nghe nói cậu về nên đương nhiên phải đến thăm cậu rồi”.

Hai người họ nói với nhau vài câu thì cô gái hỏi: “Cậu, ngoài cổng có người nói sống ở sơn trang Hoàng Long nhưng cháu không quen biết anh ta, cháu nghi là lừa đảo”.

Liễu Kim Long vừa nghe thì nghĩ ngay đến Ngô Bình, liền vội nói: “Cháu đưa điện thoại cho cậu ta đi”.

Cô gái đưa điện thoại cho Ngô Bình, Ngô Bình cầm lấy rồi cười nói: “Anh Liễu, cháu gái anh đang đứng trước cổng, không đến đón sao?”

Liễu Kim Long vội nói: “Cậu Ngô, thật xin lỗi, tôi sẽ qua ngay”.

Cô gái ngơ ngác, không ngờ cậu lại sống ở sơn trang Hoàng Long thật.

“Anh là khách của cậu tôi sao?”, cô ta hỏi.

Ngô Bình: “Có thể nói là vậy, người đẹp, cô tên gì?”

Cô gái hứ một tiếng rồi nói: “Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”

Ngô Bình nhún nhẹ vai, nói: “Không nói thì thôi”.

Lúc này, Liễu Kim Long từ xa bước nhanh tới, chỉ mấy bước là đến trước mặt họ, anh ta vội chắp tay nói: “cậu Ngô, thật xin lỗi quá”.

Ngô Bình: “Không sao. Hai người nói chuyện đi”.

Cậu nói xong thì để chó mực về nhà trước còn mình thì lái xe đi gặp Hàn Băng Nghiên.

Cô gái nhìn thấy Ngô Bình lái xe đi thì bĩu môi: “Ra vẻ gì chứ”.

Liễu Kim Long cười mếu, nói: “Nguyệt Nhi, cậu Ngô này là nhân vật rất lợi hại, cháu không được vô lễ với cậu ấy đâu”.

Cô gái chớp mắt, hỏi: “Cậu, anh ta còn lợi hại hơn cả cậu sao?”

Liễu Kim Long: “Cậu của cháu đứng trước cậu Ngô giống như con kiến đứng bên cạnh con hổ vậy”.

Cô gái giật mình, dữ vậy sao?

Người phụ nữ đứng im lặng cả buổi lên tiếng: “Anh hai, Nguyệt Nhi lại phát bệnh rồi, hơn nữa, còn nghiêm trọng hơn trước đây, em cũng không biết phải làm sao nữa”.

Dường như Liễu Kim Long đã đoán được chuyện này từ sớm, anh ta nói: “Không sao, đợi cậu Ngô về anh sẽ nhờ cậu ấy xem thử, y thuật của công tử cũng rất giỏi”.

Cô gái vô cùng kinh ngạc: “Cậu ta biết y thuật sao?”

Liễu Kim Long nghiêm nghị nói: “Hạnh Nguyệt, lát nữa gặp lại cậu Ngô, cháu nhất định phải giữ thái độ tôn trọng, biết chưa hả?”

Từ nhỏ đến lớn, Liễu Kim Long rất hiếm khi nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu nghiêm nghị như thế, Hạnh Nguyệt hơi tủi thân, nói: “Cậu, cháu biết rồi”.

Ngô Bình không đến nhà Hàn Băng Nghiên vì giữa đường cô ta đã gọi điện thoại, nói rằng mình đã hẹn mấy bạn học đi hát karaoke, thế nên cậu đã đến thẳng quán karaoke Lâu Đài Hey Ca.

Lâu Đài Hey Ca là một tầng chuyên dùng để ca hát trong một tòa lầu chín tầng, tòa lầu đó tên là Thành Sao Giải Trí, là khu giải trí tổng hợp, một tầng ca hát, hai tầng ăn uống, những tầng còn lại dành cho mua sắm.

Đương nhiên, tầng bảy đến tầng chín của Lâu Đài Hey Ca chỉ mở cửa cho hội viên, vì danh mục giải trí bên trong khá đặc biệt, là thiên đường của đàn ông, là nơi giải trí của người giàu, cũng là nơi những người thích cá cược hay đến.

Lúc Ngô Bình đến, Hàn Băng Nghiên đang cùng các bạn ở tầng năm của Lâu Đài Hey Ca. Hàn Băng Nghiên thuê một phòng vip, gọi ít thức ăn vặt và đồ uống, có mấy bạn đã chọn bài hát.

Trong phòng có mười bảy, mười tám bạn, có người cậu quen, có người cậu không quen, người quen chẳng hạn như Từ Kiêu và bạn chung của hai người họ.

Ngô Bình ngồi xuống, Hàn Băng Nghiên cười, nói: “Anh Bình, anh biết hôm này là ngày gì không?”

Ngô Bình giật mình: “Băng Nghiên, hôm nay là sinh nhật em”.

Hàn Băng Nghiên: “Nói chính xác thì mai mới đúng, em sinh lúc một giờ ba mươi sáng. Có điều, em quen tổ chức sinh nhật trước một ngày rồi, vậy thì có thể được vui sớm hơn”.

Ngô Bình: “Băng Nghiên, anh không chuẩn bị quà, em thích gì, ngày mai anh mua cho em”.

Từ Kiêu liền la lớn lên: “Anh Bình, anh vậy là không được đâu nha. Sinh nhật bạn gái mà lại không có quà, tôi đề nghị phạt anh Bình ba chai”.

Hàn Băng Nghiên trợn cậu ta: “Lượn đi, cậu tự đi mà uống”.

Từ Kiêu thốt lên: “Thiên vị bạn trai quá đấy”.

Ngô Bình cười haha, nói: “Được, vậy tôi uống ba chai”.

Cậu cầm chai bia lên, bật nhẹ nắp, đồ hết chai vào miệng rồi ực một cái, liên tiếp ba chai, các bạn học vỗ tay rầm rầm.

Chính vào lúc đó, có người đạp cửa ra, một người đàn ông mặc áo đen nói: “Về hết đi, tối nay không kinh doanh”.

Tiền cũng trả rồi, đồ ăn thức uống cũng đã gọi, mọi người đã sắp bắt đầu hát thì đối phương lại nói không làm ăn nữa. Hàn Băng Nghiên hỏi: “Tại sao lại không mở cửa nữa? Lúc chúng tôi đến các anh đâu có nói”.

Người đó khó chịu nói: “Hôm nay chị Hồng bao quán, ai cũng không được ở lại, mau đi đi”.

Nhóm người của Hàn Băng Nghiên đều là học sinh, mặc dù khó chịu nhưng vẫn phải ngoan ngoãn ra ngoài.

Ngô Bình hỏi: “Đi cũng được nhưng có trả tiền lại không?”

Người đó trừng mắt: “Trả lại tiền gì?”

Ngô Bình: “Chúng tôi đã mất hai mươi ngàn để dùng dịch vụ ở đây, nhưng các anh lại không cung cấp được dịch vụ, vậy chúng tôi chỉ đành lấy tiền lại”.

Người đó cười lạnh lùng: “Lần này không dùng được dịch vụ thì lần sau đến lại, tiền đã trả không thể hoàn lại”.

Ngô Bình: “Không hoàn tiền thì chúng tôi sẽ không đi đâu”.

Người đó không ngờ Ngô Bình lại cứng đầu như thế, anh ta cười lạnh lùng, nói: “Nhóc con, cậu không đi thật đúng không?”

Ngô Bình: “Không sai, ít nhất chúng tôi cũng phải chơi được nửa ngày”.

Người đó chỉ vào cậu, gật đầu, nói: “Cậu đợi đấy”.

Hàn Băng Nghiên liền nói: “Anh Bình, hay chúng ta đổi chỗ khác đi”.

Ngô Bình: “Không cần đổi”.

Từ Kiêu: “Đúng vậy, không đổi. Tôi thấy dáng vẻ ngông cuồng của tên đó là ứa gan rồi”.

Ngô Bình: “Vậy sao? Vậy lát cậu lên xả giận trước đi”.

Từ Kiêu gãi đầu, cười gượng: “Chẳng phải có anh Bình ở đây sao? Cần gì tôi phải ra tay chứ”.

Chưa được ba phút thì liền có một đám người đến, dẫn đầu là một tên cao to vạm vỡ, sau khi hỏi chuyện người đàn ông áo đỏ xong thì không nói gì, xông thẳng về phía Ngô Bình, giơ tay lên định tát vào mặt cậu.

Ngô Bình ngồi im, đưa chân đạp lên mặt người đó, người đó phụt máu mũi, bị đá văng ra mấy mét và ngất lịm đi. Những người đi cùng anh ta ngây ra, lúc phản ứng lại thì thi nhau xông về phía Ngô Bình.

Ngô Bình đứng dậy, hạ gục tất cả chỉ với vài đấm, vài đá, còn lại mỗi người đàn ông áo đỏ, cậu nói: “Anh có thể tiếp tục gọi thêm người”.

Người đàn ông áo đỏ biết mình đã gặp phải cao thủ, lập tức nghiến răng, chạy ra ngoài.

Những người trên sàn vẫn còn đang rên rỉ, Ngô Bình bảo Từ Kiêu mở loa rồi hát một bài mà mình không thuộc lắm.

Cậu mới hát được một nửa thì có một tên đầu trọc, xăm đầu hổ bước vào, gã nhìn quanh những thuộc hạ đang nằm dưới đất một lượt rồi hạ giọng nói với vẻ mặt nặng nề: “Anh bạn, cậu có biết ông chủ của Thành Sao Giải Trí là ai không?”

“Không, anh có thể nói cho tôi biết”. Ngô Bình bình thản đáp.

Tên đầu trọc nói: “Thành Giải Trí là sản nghiệp của Tiên Gia, hôm nay chị Hồng đến chơi, bao hết cả tầng ba, hi vọng cậu có thể nể mặt, không làm mất hòa khí của nhau”.

Ngô Bình: “Đám rác rưởi các anh mà cũng xứng nói chuyện hòa khí với tôi sao? Tôi cần hòa khí của các anh làm gì?”

Tên đầu trọc thấy Ngô Bình không hợp tác thì hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu như cậu đã không nói lý thì đừng trách chúng tôi không khách sáo”.

Gã phất tay, một người đàn ông trung niên cao tầm một mét bảy đến một mét tám liền bước qua, ông ta đi chân không, cơ bắp chân chắc như sắt, có vẻ là một người tu luyện.

Người trung niên mặc áo ba lỗ đen, ông ta nghiêng cổ nói: “Giờ cậu vẫn còn cơ hội đưa bọn họ đi”.
Chương 2573: Tiên gia và chị Hồng

Ngô Bình cười nói: “Trông bộ dạng ông, chắc là luyện Thoái Pháp sao?”

Người trung niên hừ một tiếng, tiến lên một bước sau đó thân thể xoay chuyển, chân phải hung hăng quất tới như roi, trong khung trang vang lên một tiếng “vù vù”.

“Bốp!”

Một cước này có thể đá chết người, bỗng nhiên dừng lại trên không, bởi vì Ngô Bình đã dùng hai ngón tay ngăn lại.

“Răng rắc!”

Người trung niên đá rất mạnh, xương cẳng chân gãy thành ba đoạn, ông ta hừ lạnh một tiếng, vội vàng nhảy một chân lùi ra, sắc mặt trắng nhợt, mồ hôi lạnh tuôn ra.

Ngô Bình lắc đầu: “Công phu không được. Các người đổi người đánh được lên đi”.

Tên trọc đầu vội hỏi người trung niên: “Sư phụ Trương, ông không sao chứ?”

Sư phụ Trương khẽ lắc đầu, liếc nhìn Ngô Bình, ông ta nói từng câu từng chữ: “Cậu ta là cao thủ đỉnh cao, tuyệt đối đừng dây vào!”. Nói xong cũng không nói gì thêm.

Tên trọc đầu cũng cảm thấy chuyện khó giải quyết, gã hít sâu một hơi, nói: “Cậu bạn, như vậy có được hay không, các cậu tiếp tục hát đi, chi phí hôm nay đều được miễn phí”.

Tên trọc đầu đã gặp nhiều chuyện lớn nhỏ, biết có ép buộc tiếp thì e rằng bản thân gã cũng không có lợi gì, lúc này mới bắt đầu chịu thua.

Ngô Bình: “Bây giờ muốn dừng lại, anh nghĩ có thể sao? Không phải anh nói, ở đây là địa bàn của Tiên gia gì gì đó sao? Bảo ông ta đến gặp tôi”.

Tên trọc đầu nhíu mày: “Cậu bạn, cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Thân phận Tiên gia cao quý, cậu muốn gặp là gặp được sao?”

Ngô Bình cười lạnh: “Thân phận cao quý gì, ở trước mặt tôi, ông ta cũng chỉ như côn trùng”.

Tên trọc đầu tức giận: “Cậu dám sỉ nhục Tiên gia?”

Ngô Bình đi đến, tát một tát lên mặt gã, nói: “Không sai, lắt nữa tôi còn muốn sỉ nhục trước mặt ông ta nữa, tốt nhất anh bảo ông ta đến sớm chút đi”.

Tên trọc đầu hoàn toàn bị chọc giận, rống một tiếng, lao lên cùng mọi người xung quanh. Nhưng kết quả không cần nghĩ cũng biết, Ngô Bình chỉ nhẹ nhàng vào bước đã đánh ngã toàn bộ bọn họ.

Tên trọc đầu bị đánh rất thảm, răng cũng bị gãy mấy cái, mắt bầm tím, cuối cùng cũng bấm gọi điện cho Tiên gia.

Động tĩnh bên này rất lớn, không lâu sau có một cô gái mặc đồ đỏ dẫn theo một nhóm người đi vào. Nhìn thấy nhiều thuộc hạ của Tiên gia đều nằm dưới đất, cô gái áo đỏ vô cùng kinh ngạc, cô ta hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tên trọc đầu nói: “Chị Hồng, người này nói năng lỗ mãng về Tiên gia, còn ra tay đánh chúng tôi bị thương nữa!”

Chị Hồng trông cũng không tính là đẹp, khoảng chừng ba mươi tuổi, gương mặt có chút sát khí, cô ta quan sát Ngô Bình, nói: “Cậu em, cậu chắc chắn muốn trở thành kẻ thù với Tiên gia?”

Ngô Bình nhướng mày: “Cô là ai?”

Cô gái: “Bạn bè đều gọi tôi một tiếng chị Hồng”.

Ngô Bình: “Thì ra là cô muốn bao hết phòng”.

Chị Hồng: “Cậu còn trẻ, tôi khuyên cậu bây giờ thu tay đi, nếu không một khi Tiên gia ra tay, cậu hối hận cũng không kịp”.

Ngô Bình cười lạnh: “Con người tôi rất biết đạo lý, nhưng nếu người khác vô lý thì tôi cũng chẳng khách khí gì”. Sau đó cậu tỏ ý mọi người tiếp tục hát.

Chị Hồng cảm thấy Ngô Bình không nể mặt cô ta, sắc mặt u ám, nói: “Chuyện hôm nay cũng xem như do tôi mà ra, cậu muốn thế nào, nói ra nghe xem”.

Ngô Bình: “Tôi là muốn gặp mặt Tiên gia gì gì đó thử một lần”.

Chị Hồng hừ lạnh: “Rượu mời không uống lại muốn rượu phả, nếu cậu đã muốn chết thì tùy cậu vậy”. Nói xong, cô ta muốn dẫn người rời đi.

“Đợi đã”. Ngô Bình gọi ta lại: “Cô cũng nói rồi, chuyện này do cô mà ra, sao cô có thể đi được?”

Chị Hồng tức giận nói: “Cậu muốn giữ tôi lại?”

Ngô Bình: “Đợi người kia tới rồi cô đi cũng chưa muộn”.

Chị Hồng: “Không ai có thể ngăn được tôi”. Nói xong, cô ta dẫn người tiếp tục đi.

Thế nhưng không khí ngay cửa bỗng ngưng tụ, xuất hiện một tầng sương mù chặn ngay cửa. Thuộc hạ chị Hồng đi đến cửa thì bị một lực đánh văng ra, làm thế nào cũng không ra được.

Sau đó càng có nhiều người thử hơn, nhưng không ai ngoại lệ, đều bị một lực đẩy văng lại. Chị Hồng cũng đã thử, liên tục mấy lần cũng không thể thành công.

Ánh mắt cô ta có chút sợ hãi, quay đầu nhìn Ngô Bình: “Cậu biết tiên pháp?”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Nói đúng ra thì là một loại bí pháp”.

Chị Hồng hít sâu một hơi: “Thì ra cậu bạn là tu sĩ, vừa nãy đã đắc tội rồi”.

Cô ta ngừng lại rồi nói tiếp: “Chuyện hôm nay, sai là do tôi, tôi không nên bao hết cả tầng lầu. Ở đây, tôi xin lỗi với cậu, hy vọng cậu có thể bớt giận”.

Thái độ cô ta hòa hoãn, cơn giận của Ngô Bình vẫn chưa giảm, cậu lạnh giọng cười, nói: “Các người liên tục đến ra tay với tôi, bây giờ một câu xin lỗi mà muốn tôi dừng tay sao?”

Chị Hồng thở dài một hơi: “Tôi rất ít khi bao phòng, sở dĩ tối nay bao cả tầng lầu, là vì có một vị khách quý rất quan trọng đến đây”.

Ngô Bình: “Ồ, khách quý thế nào?”

Chị Hồng: “Đối phương là tu sĩ Tiên Giới, hơn nữa còn là đệ tử chân truyền của tông môn hạng ba! Thân phận như vậy, cậu nói có cao quý hay không?”

Ngô Bình cười lạnh ha ha: “Tông môn hạng ba, đệ tử chân truyền, đúng là dọa tôi sợ đấy”.

Chị Hồng: “Cậu Ngụy kia rất thích ca hát, nên tôi mới bao phòng ở đây, không ngờ lại xung đột với cậu”.

Ngô Bình: “Không sao, lát nữa cậu Ngụy gì đó đến, bảo gã đến hát mấy bài, tôi nghe xem hát thế nào”.

Chị Hồng kinh ngạc, bảo cậu Ngụy hát, người này điên rồi hay sao?

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một người trung niên tay cầm gậy chống đầu rắn đi vào, ông ta mặc áo khoác đen, tóc ngắn, ánh mắt sắc bén.

Đi vào phòng VIP, ông ta quét mắt nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi: “Chuyện gì đây?”

Tên trọc đầu vội bò dậy, mau chóng đơn giản kể lại tiền căn hậu quả một lượt.

Người kia cầm gậy trong tay đập mạnh xuống đất, tức giận nói: “To gan lắm, cậu chán sống rồi mà!”. Lúc nói, ông ta nhìn chằm chằm Ngô Bình.

Ngô Bình lập tức đi đến, mặt đối mặt đứng đó, cậu lạnh lùng hỏi: “Ông chính là Tiên gia gì đó sao?”

Người kia trừng hai mắt: “Là tôi! Ai cho cậu cái gan chó đó, dám đến chỗ tôi làm càn?”

“Bốp!”

Ngô Bình nâng tay tát một cái, cái tát này khiến tất cả mọi người đều giật mình sợ hãi, chị Hồng cũng há hốc miệng, kinh ngạc không thôi. Tên trọc đầu cũng sửng sốt, đầu óc trống rỗng.

Một lúc sau, Tiên gia kia rống lớn, đánh đến một quyền. Thực lực ông ta cũng không yếu, là người lão luyện luyện khí cấp chín. Thế nhưng, sức mạnh của ông ta ở trước mặt Ngô Bình quả thực không đáng nhắc đến.

Ngô Bình nâng tay lại tát một tát, trực tiếp khiến Tiên gia nãy ngã xuống, lạnh lùng nói: “Chút thực lực cỏn con này của ông, cũng dám ra tay với tôi đây?”

Bị đánh hai cái tát, Tiên gia ý thức được có thể bản thân đã đã phải tấm sắt, ông ta lập tức nói: “Cậu bạn, rốt cuộc cậu là ai?”

Lúc này có người đi vào, lạnh lùng nói: “Cậu ấy là người ông không chọc vào nổi!”

Mọi người nhìn sang thì thấy Nghiêm Lãnh Thạch đi vào, sau lưng có mấy người đi theo.

Hiện tại Nghiêm Lãnh Thạch chính là đại lão ở Trung Châu, địa vị thậm chí không kém Long Gia. “Tiên gia” này rõ ràng cũng nhận ra ông ta, vội vàng bò dậy, khom người chào đón: “Nghiêm gia, sao ông lại đến đây?”

Nghiêm Lãnh Thạch không quan tâm ông ta mà đi đến trước mặt Ngô Bình, kính cẩn nói: “Chào cậu”.

Vì có nhiều người phức tạp ở đây, Nghiêm Lãnh Thạch lúc này gọi Ngô Bình là cậu.

Ngô Bình ừ một tiếng, nói: “Sao ông lại ở đâu?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Địa bàn này thì tôi cũng có chút cổ phần, cho nên nhận được tin tôi sợ tên Diêm Khai có mắt không tròng này đắc tội với cậu”.

Diêm Khai chính là vị Tiên gia trước mặt này, nghe đến đây, ông ta sao không hiểu được chứ, sắc mặt lập tức tái nhợt, vội vàng bò đến trước mặt Ngô Bình, run giọng nói: “Cậu Ngô, tiểu nhân không ngờ là cậu đến!”
Chương 2574: Cậu Ngụy, Hỗn Độn Tiên Âm

Ngô Bình có chút bất ngờ: “Diêm Khai này là người của ông?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Cũng không hẳn. Trước đó từng hợp tác, như khu tổ hợp vui chơi này tôi cũng có đầu tư chút tiền”.

Ngô Bình gạt đầu: “Nếu đã quen biết vậy tôi cũng không truy cứu nữa”.

Sắc mặt chị Hồng kia tái nhợt, vội nói: “Cậu Ngô, xin lỗi cậu, mọi chuyện đều là do lỗi của tôi, cậu thứ tội cho!”

Nghiêm Lãnh Thạch nhìn chị Hồng, hỏi: “Cô đến đây làm gì?”

Chị Hồng vội nói rõ tình hình, Nghiêm Lãnh Thạch nghe xong thì khẽ nhíu mày: “Cô vì nịnh bợ một đệ tử chân truyền của tông môn hạng ba mà đắc tội cậu chủ chúng ta, đúng là được ít mất nhiều”.

Ngô Bình xua tay: “Được rồi, đưa người đi hết đi, tôi còn muốn hát tiếp”.

Chị Hồng và Diêm Khai như được đại xá, vội vàng đưa người rời đi.

Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Cậu chủ, nếu muốn hết thì bên chỗ tôi cũng có chỗ, điều kiện không kém bên này”.

Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu, ở đây cũng rất tốt”.

Lúc này Nghiêm Lãnh Thạch mới vỗ tay, lập tức có người đẩy bánh kem ba tầng vào, đồng thời có một nhân viên phục vụ bưng theo một cái khay, trong khay bày một món quà.

Ông ta cười nói: “Cậu chủ, nghe nói hôm nay là sinh nhật cô Hàn, tôi sợ cậu chưa chuẩn bị nên tự mình quyết định, chọn một cái”.

Ngô Bình mở quà, phát hiện bên trong là một vòng cổ kim cương, trông rất đẹp, Ngô Bình lấy vòng cổ ra đeo cho Hàn Băng Nghiên.

“Ồ, đẹp thật!”. Các cô gái đều kinh ngạc hô lên, vô cùng ngưỡng mộ.

Ngô Bình cũng rất vui, nói: “Không tệ, lão Nghiêm có lòng rồi”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Cậu chủ, tôi ở bên ngoài, có gì cậu cứ gọi tôi”.

Nghiêm Lãnh Thạch rời đi, một nhóm thiếu niên lại hát chơi đùa.

Nửa tiếng sau, phòng bao chỗ chị Hồng có một người đàn ông chừng hai mươi tuổi đến, anh ta chính là cậu Ngụy.

Cậu Ngụy được tiếp đãi rất long trọng, thính lực anh ta không tệ, trước khi chuẩn bị hát thì nghe thấy ở phía xa cũng có người đang hát, anh ta khẽ nhíu mày, nói: “Ở đây còn có người khác đang hát sao?”

Sắc mặt chị Hồng tái nhợt, nói: “Vâng, có cậu Ngô cũng ở đây”.

“Cậu Ngô gì?”. Gương mặt cậu Ngụy này lập tức không vui.

Chị Hồng: “Tôi không rõ lắm, chỉ biết cậu ta họ Ngô”.

“Hừ!”. Cậu Ngụy bỏ micro xuống: “Bảo cậu ta đến gặp tôi!”

Mặt chị Hồng tái mét, đúng là sợ cái gì thì cái đó đến, cô ta vội nói: “Cậu Ngụy, hay là chúng ta đổi chỗ hát đi?”

Cậu Ngụy cười lạnh: “Bảo tôi đổi chỗ?”

Chị Hồng vội vàng tát vào miệng mình, nói: “Tôi đi ngay”.

Hết cách rồi, chị Hồng bất chấp khó khăn rời khỏi phòng bao, cảm giác hai chân nặng như chì, không cam nguyện đi đến phòng bao của Ngô Bình.

Cô ta vừa đến trước cửa thì Ngô Bình đã mở cửa, cười hỏi: “Cậu Ngụy đến rồi?”

Chị Hồng gật đầu: “Cậu Ngô, cậu Ngụy kia…”

Ngô Bình: “Tu sĩ Tiên Giới mà lại thích hát hò, chuyện này đúng là thú vị. Cô bảo anh ta đến gặp tôi, tôi nghe xem anh ta hát thế nào”.

Chị Hồng đau khổ trong lòng, nói: “Cậu Ngụy cũng muốn bảo cậu đi qua”.

Ngô Bình chớp mắt: “Cô nói với anh ta, anh ta không qua thì chính là tên khốn nạn”.

Chị Hồng ngây người, nói như vậy.

Ngô Bình: “Đi đi”.

Chị Hồng hết cách, chỉ đành quay về nói nói như vậy.

“To gan!”

Cậu Ngụy nghe xong thì đập bàn, tức giận xông đến phòng bao Ngô Bình. Đẩy cửa vào, anh ta quét mắt, nhìn thấy Ngô Bình.

“Tên nhóc kia, cậu chán sống rồi sao? Dám khiêu khích ông đây!”

Ngô Bình cười nói: “Cậu Ngụy, mời ngồi!”

Cậu đi đến, vươn tay khoác vai cậu Ngụy, anh ta kinh ngạc, chỉ cảm thấy áp lực đè nặng, anh ta vô thức ngồi xuống theo Ngô Bình.

Trán cậu Ngụy đổ đầy mồ hôi lạnh, không xong rồi, gặp phải cao thủ rồi!

Vẻ tức giận trên mặt lập tức đổi sang vẻ ngượng ngùng, cậu Ngụy nói: “Cậu Ngô, tôi không làm phiền cậu ca hát chứ?”

“Không có. Nghe nói anh hát rất hay, tôi mời anh hát mấy bài”. Ngô Bình nói, sau đó đưa micro đến.

Nhận lấy micro, cậu Ngụy lại càng xấu hổ, nói: “Cậu Ngô, thực không dám giấu, tôi cũng không thích ca hát gì”.

Ngô Bình hứng thú: “Ồ, anh không thích ca hát, vậy đến nơi này làm gì?”

Cậu Ngụy nói: “Tôi đến từ Ngũ Âm Môn, truyền thừa Ngũ Âm Môn chúng tôi đều đến từ Hỗn Độn Tiên Âm. Tôi muốn lĩnh ngộ được tuyệt học từ Hỗn Độn Tiên Âm, vì vậy mới muốn tìm kiếm linh cảm từ bài hát ở thế tục”.

Ngô Bình: “Bài hát ở thế tục có thể giúp anh tìm được linh cảm?”

Cậu Ngụy: “Tôi làm như vậy không phải là suy nghĩ viển vông, mà trước kia từng có một vị tiền bối nhờ cách nào mà linh ngộ được một vài thứ từ Hỗn Độn Tiên Âm. Tôi nghĩ, tôi cũng có thể thử xem, nên thường đến đây ca hát”.

Ngô Bình cảm thấy hứng thú: “Hỗn Độn Tiên Âm đó là gì, trên người anh có không?”

Cậu Ngụy nói: “Cậu Ngô, tôi vẫn chưa biết thân phận của cậu”.

Ngô Bình: “Đệ tử tinh anh Liên Sơn Tông, Ngô Bình”.

Nghe nói cậu là đệ tử tinh anh, cậu Ngô run cả người, vội ôm quyền nói: “Đệ tử chân truyền Ngũ Âm Môn, Ngụy Tứ Long, hoá ra là anh Ngô”.

Anh ta dừng lại một chút rồi nói: “Hỗn Độn Tiên Âm này, thật ra tôi có thể nghe được bất kỳ lúc nào”.

Nói rồi, anh ta lấy ra từ trong ngực một con ốc tù và to chừng bàn tay, toàn thân màu vàng kim, bên tên có phù văn huyền ảo.

Nhìn thấy ốc tù và, Ngô Bình rất kinh ngạc: “Là nó tạo ra Hỗn Độn Tiên Âm?”

Cậu Ngụy: “Ngũ Âm Môn có bảy mươi hai ốc tù và Hỗn Độn, âm thanh mỗi con ốc tù và đều khác nhau. Con ốc tù và này, tôi đã lĩnh ngộ mười hai ngày, nhưng vẫn không thu hoạch được gì”.

Ngô Bình nhận lấy ốc tù và, đang định nghe thì Ngụy Tứ Long vội nói: “Anh Ngô, âm thanh này dễ khiến người ta mê muội, anh phải cẩn thận”.

Ngô Bình gật đầu, bảo người tắt âm thanh, sau đó đặt ốc tù và bên tai. Lập tức, bên trong ốc tù và truyền đến âm thanh vô cùng êm dịu bên tai, tựa như khúc nhạc, lại giống như âm thanh tự nhiên.

Cậu nhắm mắt lại, cảm thấy những âm thanh này tựa nha âm tiết của bí chú vậy. Nghe vài phút, anh lấy ốc tù và xuống, nói: “Những âm thanh này quả thực rất kỳ diệu”.

Cậu Ngụy: “Những con ốc tù và này đều sinh ra vào thời kỳ sơ khai của đất trời, hình thành trong biển Hỗn Độn, bọn nó ghi lại âm thanh đại đạo thời kỳ sơ khai của đất trời”.

Ngô Bình: “Nói như vậy, có thể ghi lại âm thanh đại đạo lúc đó không chỉ có những con ốc tù và này, mà còn có những thứ khác”.

Ngụy Tứ Long gật đầu: “Không sai, trong biển Hỗn Độn còn có không ít thứ có thể ghi lại những âm thanh này, nhưng rất khó phát hiện”.

Nói đến đây, anh ta nhớ đến gì đó lại nói: “Nhưng, thử ghi lại càng đầy đủ thì càng nguy hiểm. Ví dụ như Ngũ Âm Môn chúng tôi có niêm phong một món bảo bối gọi là Thất Tâm Thần La. Âm thanh trong Thất Tâm Thần La rất phong phú, nhưng người nghe thấy nó không điên cuồng thì tinh thần cũng bất thường, cuối cùng đều không sống được nửa năm. Sau này Ngũ Âm Môn không muốn nó tiếp tục hại người nên đã phong ấn lại”.

Ngô Bình chợt động lòng: “Phong ấn lại rồi sao?”

Ngụy Tứ Long nhìn Ngô Bình, nói: “Nhưng tôi đã lặng lẽ mang nó ra ngoài, muốn mạo hiểm thử xem sao!”

Nói rồi, anh ta lại lấy ra một con ốc tù và màu đen, dài hơn ba mét, bên trên có phù văn tự nhiên lại càng thêm huyền diệu.

Ngô Bình cười nói: “Anh đã muốn thử vậy tại sao không thử ở Ngũ Âm Môn?”

Cậu Ngụy nói: “Lúc nghe nó thì sẽ có hiện tượng lạ, rất dễ bị phát hiện. Vì vậy, tôi mới trộm lấy nó ra, lĩnh ngộ ở thế tục”.

Ngô Bình: “Đến cái trước anh còn không lĩnh ngộ được, mà còn muốn lĩnh ngộ nó sao?”

Ngụy Tứ Long bất đắc dĩ thở dài: “Cuộc thi sát hạch ở tông môn sắp bắt đầu, mấy năm nay tôi vẫn không tiến bộ được, tôi rất lo lắng sẽ bị đoạt mất tư cách đệ tử chân truyền. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định dốc hết sức mình thử một phen!”
Chương 2575: Ốc tù và đen

Ngô Bình nhìn ốc tù và đen đó rồi cười, nói: “Có thể cho tôi thử không?”

Ngụy Tứ Long: “Anh Ngô, nếu thử sẽ có nguy hiểm, anh có chấp nhận không?”

Ngô Bình: “Tôi muốn nghe thử, nếu tôi có thu hoạch thì nhất định sẽ không để anh Ngụy thiệt thòi”.

Cậu dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Bây giờ anh Ngụy là bí cảnh tầng bốn cảnh giới Chân Phù đúng không?”

Ngụy Tứ Long: “Không sai, tôi luôn muốn đột phá lên Bí Thiên Cảnh nhưng không thành công được”.

Ngô Bình: “Đến lúc đó có thể tặng anh một viên Pháp Thiên Đan”.

Pháp Thiên Đan có thể hỗ trợ bứt phá Bí Thiên Cảnh, thuộc đan dược cấp bảy, không dễ gì luyện được.

Ngụy Tứ Long vui mừng: “Anh Ngô có Pháp Thiên Đan thật sao?”

Ngô Bình: “Không có, nhưng tôi có thể luyện. Có điều anh cần cung cấp dược liệu để luyện loại đan dược này”.

Ngụy Tứ Long vô cùng kinh ngạc: “Cậu Ngô là thầy luyện đan sao?”

Ngô Bình cho người đem giấy bút đến, nhanh tay viết ra một danh sách đan dược rồi nói: “Anh đi tìm thử, nếu như có thể chuẩn bị đầy đủ thì tôi có thể luyện thử”.

Ngụy Tứ Long nhận lấy đơn thuốc, nhìn sơ rồi nói: “Anh Ngô có thể luyện được Pháp Thiên Đan mấy phẩm?”

Pháp Thiên Đan hạ phẩm anh ta cũng mua được, chỉ là giá rất chát, còn trung phẩm trở lên thì rất khó mua được, phải may mắn, hơn nữa giá cũng cao gấp mấy lần hay thậm chí là mấy chục lần.

Ngô Bình: “Ít nhất cũng là bậc ba”.

Ngụy Tứ Long giật mình: “Vậy thì tốt quá rồi”.

Anh ta lập tức giao ốc biển đen cho Ngô Bình. Ngô Bình nói: “Tôi mượn dùng một ngày, mai sẽ trả lại cho anh”.

Ngụy Tứ Long nói: “Anh Ngô có thể nghiên cứu thêm vài ngày, dù sao thì tôi cũng định ở lại Trung Châu mấy ngày”.

Chị Hồng thấy hai người họ làm bạn thì chạy lại, nói: “Cậu Ngô, Anh Nguỵ, hay chúng ta hát chung đi nha?”

Ngụy Tứ Long ngoảnh đầu nhìn cô ta rồi bình thản đáp: “Cô hết việc ở đây rồi”.

Chị Hồng cười mếu, còn định nói gì đó nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ có thể cười gượng và rời đi.

Ngụy Tứ Long cũng hát mấy bài, giọng của anh ta cũng thường, nhưng chuyện đó không quan trọng, anh ta chỉ là muốn tìm cảm hứng qua việc hát thôi.

Họ hát xong thì vừa hay đến giờ cơm, Ngô Bình mời Ngụy Tứ Long cùng lên tầng sáu ăn cơm, nhà hàng ở đó cũng khá.

Anh ta vừa ra khỏi cửa thì thấy chị Hồng đang đứng chờ bên ngoài, cô ta liền tiến về trước, nói: “Cậu Nguỵ, cậu có thời gian không?”

Ngụy Tứ Long lạnh lùng đáp: “Không có”.

Anh ta rất khó chịu với cô gái này, nếu không phải nhờ anh ta ứng biến nhanh thì rất có khả năng hôm nay đã đắc tội với Ngô Bình, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.

Chị Hồng quỳ xuống đất một cái “thịch”, nói: “Cậu Nguỵ, xin cậu đấy, xin hãy cứu em gái tôi”.

Ngụy Tứ Long sầm mặt, đang định nói gì đó thì Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì thế?”

Ngụy Tứ Long nói: “Trước đây cô ta từng nói, em gái cô ta bị trúng tà, muốn tôi trị giúp”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Chúng tôi đi ăn cơm đã, lát nữa dắt em gái của cô đến đây”.

Chị Hồng vui mừng: “Cảm ơn cậu Ngô”.

Sau khi chị Hồng đi, Ngụy Tứ Long nói: “Anh Ngô thật tốt bụng, mấy chuyện nhỏ nhặt này của người phàm tôi cũng lười quan tâm đến”.

Ngô Bình: “Chuyện nhỏ á mà, không cản trở công việc”.

Mấy người họ đến nhà hàng, chị Hồng cho người gọi món ngon nhất, đem rượu ngon nhất ra để mời khách.

Họ vừa uống một ly thì chị Hồng đã đưa một thiếu nữa tầm hai mươi tám tuổi đến, đầu tóc rối bời, mặt mày hốc hác, không có chút tươi trẻ nào của thanh niên. Cô ta đi đứng cứng nhắc, trên người còn thoang thoảng mùi hôi tanh, từ khi cô ta bước vào, ai cũng ngửi thấy.

Ngô Bình không hỏi gì mà lập tức đứng dậy, tiến đến trước mặt cô gái, quan sát cô ta một lúc rồi lại bắt mạch cho cô ta. Mấy phút sau, cậu bỗng chưởng lên lưng cô gái đó, một luồng bí lực liền được truyền vào trong, thiếu nữ liền nôn ra một quả cầu mềm to bằng bàn tay, đen như mực. Quả cầu mềm rơi xuống đất, bốc khói màu đen.

Ngô Bình lập tức lấy một cái bát úp nó lại, sau đó cho nhân viên phục vụ dọn vệ sinh.

Sau khi thiếu nữ nôn ra thứ đó thì phấn chấn hơn nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hơn.

Mọi người vô cùng kinh ngạc, chị Hồng hỏi: “Cậu Ngô, đó là thứ gì?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Đó là uế, tà khí, ác khí tích tụ trong cơ thể cô ấy lâu ngày sẽ hình thành nên thứ đó. May mà cô ấy trúng uế khí trong thời gian ngắn, nếu thêm vài ngày nữa thì chắc chắn sẽ chết”.

Chị Hồng ngạc nhiên: “Sao trên người em gái tôi lại có thứ kỳ lạ đó? Lẽ nào em tôi đã ăn phải thứ gì không sạch sẽ sao?”

Ngô Bình lắc đầu: “Không phải đồ bẩn, là uế khí. Chắc cô ấy đã hít phải uế khí trong thời gian dài”.

Chị Hồng liền hỏi thiếu nữ: “Nhược Lan, em hít phải đồ bẩn sao?”

Thiếu nữ rất tỉnh táo, cô ta suy nghĩ rồi trả lời: “Chị, nửa tháng trước đây, em tham gia hoạt động của trường, kết quả không may rơi xuống một cái giếng khô, mùi trong cái giếng đó rất khó ngửi. Ngày thứ hai sau khi được thầy cô cứu ra ngoài, em đã thấy không khỏe, sau đó thì càng ngày càng nặng hơn”.

Ngô Bình hỏi: “Trong giếng khô có gì?”

Thiếu nữ suy nghĩ rồi đáp: “Bên trên có một lớp xác ếch và côn trùng, thành giếng mọc rất nhiều nấm đủ màu sắc”.

Ngô Bình gật đầu: “Nhất định bên dưới cái giếng khô đó có đồ dơ bẩn, cô không may trúng phải khí tà uế”.

Thiếu nữ: “Anh, có phải giờ em đã khỏi bệnh rồi không?”

Ngô Bình: “Tôi kê cho cô một đơn thuốc, cô uống mấy hôm, ba ngày là khỏi”.

Thiếu nữ rất vui mừng: “Cảm ơn anh”.

Chị Hồng cũng vội cảm ơn, Ngô Bình phất tay: “Được rồi, cô mau đi bốc thuốc đi”.

Sau khi chị Hồng đưa thiếu nữ rời đi, Ngụy Tứ Long nói: “Anh Ngô, lẽ nào anh không muốn đến cái giếng khô đó xem thử sao?”

Ngụy Tứ Long rất có kinh nghiệm, anh ta chắc chắn trong cái giếng khô đó có thứ đặc biệt.

Ngô Bình nói: “Chỗ như thế có khả năng là chỗ tu luyện của tu sĩ tà đạo, chúng ta không nên đến làm phiền”.

Ngụy Tứ Long gật đầu: “Anh Ngô nói có lý, tốt nhất đừng nên lo mấy chuyện bao đồng này”.

Ngụy Tứ Long ăn cơm xong thì xin phép về trước.

Anh ta vừa đi thì chị Hồng liền vào, thì ra cô ta đi không bao lâu thì Ngô Bình đã cho Nghiêm Lãnh Thạch liên lạc với cô ta, bảo cô ta ở đó đợi.

“Cậu Ngô, cậu có gì cần dặn dò?”. cô ta hỏi.

Ngô Bình: “Bây giờ tôi sẽ đưa cô đến cái giếng khô đó”.

Chị Hồng là người thông minh, cô ta không hỏi nhiều, mà lập tức dẫn đường cho Ngô Bình.

Hai người họ lái xe đi hơn một tiếng đồng hồ thì đến một thôn núi. Cái giếng khô đó nằm ngay cửa thôn, ở một vị trí rất nổi bật, miệng giếng được đậy bằng mấy tấm ván, để tránh có người rơi xuống dưới.

Chị Hồng đến trước giếng, nói: “Chính là chỗ này, lúc đó em tôi đã rơi xuống giếng, tôi đã vội vã chạy đến”.

Một số thôn dân thấy có xe đến thì chạy xe xem náo nhiệt.

Ngô Bình hỏi một người lớn tuổi: “Ông cụ, cái giếng này trông rất cũ kĩ, nó đã có lịch sử bao nhiêu năm rồi ạ?”

Ông cụ tầm bảy mươi tuổi, ông ta nói: “Lúc tôi còn rất nhỏ thì đã có nó rồi. Cái giếng này rất tà, trước đây có mấy người rơi xuống, rõ ràng là không bị thương gì cả nhưng về nhà không bao lâu thì đều chết. Sau đó, có người đã lấp giếng nhưng kỳ lạ là, không bao lâu thì nó lại xuất hiện trở lại, sau đó mọi người đã không dám lấp giếng nữa, mãi cho đến bây giờ”.

Ngô Bình gật đầu, cậu cho người dọn những tấm ván trên miệng giếng đi, sau đó nhảy xuống dưới.

Đường kính của miệng giếng tầm hơn một mét, sau khi cậu đáp đất thì giẫm phải vô số xác chim chóc và côn trùng, một luồng khí đen lơ lửng trong giếng, đó là uế khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK