Khương Ngọc Lương cau mày: “Tiếc thật! Nếu anh ta không có bối cảnh gì thì mình có thể dùng thủ đoạn của gia tộc để chiếm dụng thể chất phi phàm của anh ta rồi”.
Khương Hoa Dương thở dài: “Người như cậu ấy thường có vận may lớn, hơn nữa bố cũng không rõ hắn có bảo bố hộ mệnh hay không. Vì thế, tốt nhất là kết thân thôi, mấy ngày tới cậu ấy cần gì thì mình cứ đáp ứng hết”.
Khương Ngọc Lương: “Bố, đám người làm bên ngoài bảo dạo này có người đang khuấy động phong vân, chắc có liên quan đến người này. Nếu đúng là anh ta thì không biết có ảnh hưởng đến nhà mình không?”
Khương Hoa Dương suy nghĩ rồi nói: “Nếu muốn kết thân với cậu ấy thì phải có thành ý. Con bảo bọn người làm bên ngoài là cậu ấy là khách quý của nhà ta nên không được đắc tội. À, mà cậu ấy muốn gì cũng phải đồng ý hết”.
Khương Ngọc Lương: “Hay mình cho anh ta một thân phận cao quý?”
“Ừm, con tự sắp xếp đi”.
Về phần Ngô Bình, anh đang thảnh thơi đi hái thuốc. Với nhãn lực của mình, anh có thể quan sát và đoán ra được hai bố con Khương Ngọc Lương không phải người lương thiện.
Nếu anh không có bối cảnh là đệ tử của tiên phủ Thiên Võ, chắc đã bị bố con họ tính kế rồi.
“Hái thuốc xong mình phải rời khỏi đây ngay thôi”, anh nghĩ thầm.
Hai ngày sau, Ngô Bình đã hái được vài trăm loại thuộc, sau đó chào từ biệt hai bố con Khương Ngọc Lương. Lúc chia tay, Khương Ngọc Lương đưa cho anh một tấm lệnh bài và nói đó là biểu tượng của Khương Thị, có nó rồi thì người bên ngoài sẽ rất kính trọng anh.
Ngô Bình không khách sáo mà nhận ngay, sau đó dẫn Hanami Tsukihime rời đi.
Đến ngày thứ ba, anh đã về địa bàn của nhẫn hoàng Beni.
Sanamoba vẫn đứng yên một chỗ được ba ngày rồi.
Ngô Bình quan sát rồi bảo Hanami Tsukihime đập vỡ lớp thuốc bên ngoài da của cô ấy. Thuốc bôi trước đó đã khô cong, chỉ cần đập cái là vỡ.
Các mảnh thuốc vỡ rơi xuống, sau đó Hanami Tsukihime đã phải ngạc nhiên hô lên. Thì ra, sau lớp thuốc là làn da trắng ngần như tuyết cùng dung nhan tuyệt sắc của Sanamoba. Gương mặt này khiến Shimizu cũng phải lép vế.
Ngô Bình chờ ở bên ngoài, gần mười phút sau, Sanamoba đã thay đồ rồi đi ra cảm ơn anh: “Cảm ơn anh”.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo, nếu cô muốn cảm ơn tôi thì hãy giúp tôi một việc”.
Sanamoba: “Xin anh cứ nói”.
Ngô Bình: “Hanami Tsukihime là người của tôi, sau này cô hãy để ý đến cô ấy. Cô hãy tuyên bố ra ngoài là Hanami Tsukihime là người thân cận của cô”.
Sanamoba: “Chuyện này đơn giản, tôi sẽ làm ngay”.
Ngô Bình gật đầu: “Sau đó, cô hãy tiếp tục ngâm thuôc, hai ngày nữa sẽ khoẻ lại bình thường”.
Sanamoba mừng rỡ rồi liên tục nói cảm ơn anh.
Cô ấy chuẩn bị đi ngâm mình tiếp thì bên ngoài chợt có tiếng huyên náo, có người vào báo: “Thưa nhẫn hoàng, nhẫn hoàng Goto lại dẫn người đến tấn công chúng ta rồi”.
Sanamoba lập tức ra ngoài nghênh chiến.
Ngô Bình nói: “Cô cứ vào ngâm thuốc tiếp đi, để đấy cho tôi”.
Anh đi ra ngoài thì thấy có một tốp ninja đang xô xát với ninja của Sanamoba. Có một người đàn ông có con ngươi màu xám đang đứng trên không trung với khí tức bức người.
Ngô Bình lạnh giọng quát: “Dừng tay ngay!”
Goto lạnh lùng liếc anh, khi thấy tấm lệnh bài trên thắt lưng của Ngô Bình, ông ta chấn động rồi vội đáp xuống rồi quỳ dưới đất nói: “Nô tài tham kiến thượng thần”.
Thượng thần? Ngô Bình bình thản nói: “Bảo người của ông dừng tay ngay!”
Goto lập tức hạ lệnh cho mọi người ngừng chiến.
Ngô Bình: “Ông biết tôi à?”
Goto ngẩng đầu lên nói: “Vâng”.
“Tôi là ai?”, Ngô Bình hỏi.
Goto: “Người là một trong ba thượng thần của Giáo Hoá Đông Doanh, thượng thần Huyền Thiên”.
Ngô Bình thầm nghĩ thì ra tấm lệnh bài này đại diện cho thượng thần Huyền Thiên, nhưng đó là ai vậy?
Anh nói: “Biến đi, không được kể cho ai biết chuyện đã gặp tôi, rõ chưa?”
Thấy thượng thần không trách phạt, Goto mừng rỡ nói: “Vâng, nô tài nhớ rồi ạ”.
Goto đi rồi, Ngô Bình về gặp Sanamoba rồi hỏi: “Ba thượng thần của Đông Doanh là ai?”
Sanamoba: “Ba vị thượng thần là theo truyền thuyết thần thoại, sư phụ của họ là thần vô thượng”.
Ngô Bình như có điều suy nghĩ, xem ra truyền thừa tu hành của Đông Doanh có liên quan đến Khương Thị.
Anh lấy tấm lệnh bài ra rồi nói: “Cô biết cái này không?”
Sanamoba thấy thế thì vội vàng bước ra khỏi thùng gỗ rồi quỳ xuống đất, mặc kệ trên người đang không mặc gì: “Nô tì tham kiến thượng thần Huyền Thiên”.
Ngô Bình quay mặt đi rồi nói: “Vào trong đi”.
Sanamoba vội bước vào thùng gỗ, nhưng vẫn cúi đầu không dám nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình: “Giờ cô biết tôi là ai chưa?”
“Nô tì biết rồi ạ”.
Ngô Bình: “Tôi đuổi Goto đi rồi, sau này hai người sẽ không còn xung đột nữa”.
“Vâng”, cô ấy nói.
Ngô Bình: “Cô đừng tiết lộ cho ai biết thân phận của rôi, cô có thể nói với họ mình là hầu gái của tôi cũng được”.
Sanamoba mừng rỡ: “Cảm ơn thượng thần”.
Ngô Bình không muốn ở lại đây lâu nên dặn dò vài câu rồi dẫn Lạc Trường Sinhm Hanami Tsukihime và Hoshi cùng Shimizu rời đi.
Hiện giờ, Lạc Trường Sinh đã được nhẫn hoàng Beni hỗ trợ nên địa bàn đã được mở rộng hơn.
Ông ta đã chiếm nốt địa bàn của các môn phái khác.
Không lâu sau, Goto cũng tuyên bố ủng hộ Lạc Trường Sinh. Nhân đó, Lạc Trường Sinh tiếp tục chiếm luôn các huyện lân cận rồi cuối cùng đến kinh đô.
Nhiều cao thủ muốn bái kiến thượng thần nhưng đều bị Lạc Trường Sinh từ chối hết.
Ngô Bình ở lại Đông Doanh vài ngày giúp Lạc Trường Sinh đột phá Địa Tiên. Ông ta vốn ở cảnh giới này rồi nên đột phá cũng dễ dàng, loáng cái đã đến tầng thứ tư rồi.
Miyo và Hoshi và Hanami Tsukihime cũng có sự tiến bộ, sau đó tất cả cùng đột phá lên cảnh giới Địa Tiên.
Ngô Bình còn định đi gặp một người nhưng Lý Mai đã gọi tới, thông báo dạo này khu Hưng Long làm ăn rất khó, việc gì cũng trục trặc. Cô ấy đã cho người đi điều tra thì biết có người đang gây khó dễ cho nhà họ. Người này chính là Hướng Hoa Viễn - thị trưởng mới.
Ban đầu, Lý Mai còn tưởng là công ty chưa có chỗ đứng nên đã cho người đi móc nối quan hệ với thị trưởng và thân tín của ông ta.
Nhưng sau đó, cô ấy mưới biết người nhắm vào mình chính là con trai Hướng Văn Thiên của thị trưởng.
Hướng Văn Thiên chưa đến 30, anh ta đang là chủ của nhiều công ty, đồng thời còn là trùm của giới tài chính. Nghe đồn, anh ta rất lắm trò, bố anh ta được như hôm nay cũng nhờ anh ta tác động.
Chương 1062: Lúc động đến tôi, anh không nghĩ tới hậu quả à?
Bên Đông Doanh đã ổn, sau khi có thêm cái mác thượng thần Huyền Thiên của Ngô Bình, không lâu nữa là Lạc Trường Sinh sẽ khống chế toàn bộ Đông Doanh. Chiến tranh thế giới sắp nổ ra rồi, coi như anh bày binh bố trận ở Đông Doanh trước.
Nhận được tin xong, Ngô Bình nhanh chóng về nước ngay. Lý Mai và Lý Đông Hưng đều đang ở khu kinh tế mới, tất cả mối làm ăn của nhà họ Lý đều bị gây khó dễ, thậm chí còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến vận hành của công ty.
Ví dụ, theo kế hoạch thì họ sẽ dỡ khu biệt thự Đông Hồ để xây lại, nhưng phòng bảo vệ môi trường và phòng kế hoạch đều không cho phếp, khiến công trình bị chậm trễ.
Tại nhà mới của Ngô Bình.
Lý Mai cau mày nói với anh: “Tiểu Bình, giờ em bó tay rồi đấy. Bên kia mạnh quá, thích chèn là chèn được mình ngay”.
Ngô Bình: “Thủ tục của mình có hợp pháp không?”
Lý Mai: “Có chứ, để bảo vệ môi trường, chúng ta đã lắp đặt hệ thống phun sương chống bụi. Mọi thủ tục đều xong hết rồi, nhưng lại không được phép thi công”.
Lý Đông Hưng: “Nhà thì dỡ lúc nào cũng được, nhưng vài dự án mà mình đầu tư như nhà máy pin, sửa xe và thộc đều không được phê duyệt”.
Ngô Bình nói: “Mọi người đừng lo, chuyện này đêt cháu xử lý. À, cháu mang nhiều món ngon về lắm, mọi người thử đi”.
Ngô Bình lấy linh quả và thịt thú ra chia cho mọi người, quả vừa thơm vừa ngon, đến Lý Mai cũng phải khen tấm tắc.
Khi mọi người đang thưởng thức đồ ăn ngon, Ngô Bình về phòng sách rồi đăng nhập vào trang của Thần Huy, anh muốn qua đây để điều tra về Hướng Văn Thiên.
Anh đã là Thiên sứ năm sao của Thần Huy nên rất được chào đón, loáng cái anh đã vào một chủ đề liên quan đến khu Hưng Long.
Sau khi vào nhóm, anh vẫn phát tiền theo thường lệ, mọi người lập tức sôi nổi hẳn lên.
“Mọi người ơi, có ai biết Hướng Văn Thiên không?”, anh hỏi.
“Hướng Văn Thiên? Người này truyền kỳ phết đấy”.
Ngô Bình: “Hả? Truyền kỳ thế nào?”
Người đó kể: “Bố của Hướng Văn Thiên trước kia chẳng được trò trống gì, chỉ là một viên chức nhỏ, tiền đồ tối thui. Đến năm 35 tuổi thì sinh ra Hướng Văn Thiên, từ nhỏ Hướng Văn Thiên đã rất thông minh, 12 tuổi đã thi đỗ Hoa Thanh rồi, 15 tuổi thì tốt nghiệp tiến sĩ”.
“Sau đó, Hướng Văn Thiên bắt đầu đầu tư và thành công liên tục. Chẳng mấy đã trở thành một đại gia có khối tài sản cả 50 tỷ. Ngoài ra anh ta còn đầu tư vào rất nhiều công ty, đến nay không ai biết anh ta có bao nhiêu tiền nữa rồi. Anh ta toàn qua lại với giới thượng lưu thôi. À, Hướng Hoa Viễn được lên chức cũng nhờ con mình đấy, giờ địa vị cao ngang với chủ tịch tỉnh rồi, thế mới thấy Hướng Văn Thiên mạnh cỡ nào”.
Ngô Bình: “Ai hẹn Hướng Văn Thiên cho tôi gặp được không?”
Một người khác nói: “Trùng hợp thế, Hướng Văn Thiên đang ở Hải Thành để bàn chuyện hợp tác với công ty mà nhà tôi góp vốn”.
Vì thế, Ngô Bình nhắn riêng cho người đó để hỏi khách sạn mà Hướng Văn Thiên ở.
Anh biết giờ đi tìm Hướng Hoa Viễn cũng vô dụng, vì người gây khó dễ cho nhà họ Lý là Hướng Văn Thiên.
Sau khi nghe ngóng về Hướng Văn Thiên, anh nghi anh ta là một người chuyển thế! Vì chuyển thế nên mới là thần đồng và phát triển nhanh chóng như vậy.
Ngô Bình chuẩn bị một chút rồi đi tới Hải Thành.
Khách sạn Long Tân tại Hải Thành.
Có một người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất trong một căn phòng sang trọng của khách sạn, sau đó ngắm nhìn dòng sông cuồn cuộn như có điều suy ngẫm.
Đột nhiên, cửa phòng bị ai đó mở ra.
Người đàn ông quay lại thì nhìn thấy có một người thanh niên trạc tuổi mình đi vào.
Anh ta híp mắt lại rồi lạnh giọng hô lên: “Bảo vệ!”
Người đến chính là Ngô Bình, anh nói: “Khỏi phải gọi nữa, họ ngủ hết rồi”.
Người đàn ông nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Cậu là ai? Muốn gì?”
Ngô Bình nhìn thẳng vào anh ta rồi nói: “Anh là Hướng Văn Thiên hả? Xem ra cũng trẻ đấy, anh sinh năm nào?”
Hướng Văn Thiên trầm mặc rồi ngồi xuống nói: “Nghe nói Vân Đỉnh có một người tên là Ngô Bình rất giỏi, quả nhiên không sai”.
Ngô Bình cười lạnh: “Anh cũng to gan đấy, dám quấy phá tôi! Có tin tôi móc nguyên anh của anh ra luyện đan luôn không?”
Hướng Văn Thiên biến sắc mặt: “Cậu…”
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Anh tưởng tôi không biết thân phận của anh à? Đừng tưởng trước anh là Tiên Quân mà tôi sợ, dù giờ anh vẫn là Tiên Quân thì tôi cũng không ngán đâu! Tôi muốn giết anh thì chỉ như giẫm một con kiến thôi”.
Người tu hành làm gì cũng trực tiếp, tôi mạnh hơn anh thì không cần nói lý với anh làm gì, dùng nắm đấm luôn cho tiện. Bây giờ, Ngô Bình đang làm vậy.
Hướng Văn Thiên nhăn mặt rồi trầm giọng nói: “Cậu mà động vào tôi thì sư phụ của tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.
Ngô Bình: “Nói tên nghe coi, để tôi xem có mạnh không nào”.
Hướng Văn Thiên hít một hơi rồi nói: “Sư phụ tôi là Hỗn Thiên Ma Quân”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Hỗn Thiên Ma Quân à? Hay đấy, tôi đang bực vì mãi không tìm thấy ông ta đây”.
Hướng Văn Thiên ngẩn ra, người khác nghe thấy tên sư phụ anh ta là hoảng sợ rồi toàn thân run rẩy, nhưng sao Ngô Bình lại vui thế?
Anh ta nào biết Hỗn Thiên Ma Quân là kẻ thù của Kim Huyền Bạch, ban đầu còn có ý đồ với Lam Nguyệt.
Ngô Bình: “Gọi sư phụ anh đến luôn đi, tôi chờ”.
Hướng Văn Thiên nhăn nhó mặt mày, đương nhiên anh ta không thể gọi được cho Hỗn Thiên Ma Quân. Vì anh đang gặp vấn đề trong tu hành, bị ép phải từ bỏ Ma đạo và chuyển sang tu tiên. Vì vậy, anh ta không còn là đệ tử được Hỗn Thiên Ma Quân yêu quý nhất nữa, anh ta nói ra tên sư phụ mình chỉ để doạ Ngô Bình thôi.
Thấy Hướng Văn Thiên không làm gì hét, Ngô Bình cau mày: “Tôi bảo anh gọi cho Hỗn Thiên Ma Quân cơ mà, không nghe thấy à?”
Hướng Văn Thiên hôm nay gặp đối thủ rồi nên thở dài nói: “Tôi xin lỗi vì những chuyện đã gây ra cho nhà anh”.
Chát!
Ngô Bình tát cho anh ta môt phát, khiến một bên mặt của Hướng Văn Thiên đau nhức, răng rụng lả tả, máu tươi ứa ra, còn anh ta thì bay ra xa rồi đập mạnh vào tường.
Hướng Văn Thiên bị đánh cho ngu người, đầu óc quay cuồng.
Ngô Bình bước tới rồi móc nguyên anh của Hướng Văn Thiên ra.
Nguyên anh gào thét và vùng vẫy kịch liệt.
Anh nhìn nó rồi nói: “Nguyên anh của anh đã không còn khí tức Ma đạo nữa, anh chuyển sang tu tiên rồi à?”
Hướng Văn Thiên hét lên: “Đừng giết tôi, xin cậu đừng giết tôi”.
Ngô Bình: “Lúc động đến tôi, anh không nghĩ đến hậu quả à?”
Hướng Văn Thiên run rẩy nói: “Tôi sai rồi, xin cậu tha cho tôi”.
Ngô Bình ném trả lại nguyên anh cho anh ta rồi nói: “Quỳ đấy”.
Hướng Văn Thiên quỳ tại chỗ rồi cúi đầu xuống. Lúc này, anh ta đang vô cùng hối hận, nếu không phải mặt quá đau rồi thì kiểu gì anh ta cũng giơ tay lên tự vả vài cái, sao anh ta lại chọc vào vị sát thần này chứ?
Chương 1063: Hỗn Thiên Ma Quân bỏ mặc đệ tử
Ngô Bình: “Nói đi, tại sao anh lại nhắm vào nhà họ Lý?”
Hướng Văn Thiên: “Tôi nhờ người đẩy bố tôi lên làm thị trưởng mới của khu Hưng Long, người đó đưa cho tôi một danh sách công ty ở đây. Xem xong thì tô phát hiện có rất nhiều xồn ty liên quan đến cậu và nhà họ Lý, tôi thấy chuyện này rất lạ nên mới cho người điều tra. Bấy giờ mới biết nhà họ Lý quả là mạnh, đã bày binh bố trận hết ở đây rồi. Còn cậu cũng là một nhân vật máu mặt, đầu tư lớn ở nhiều quốc gia”.
Ngô Bình: “Nói tiếp đi”.
Hướng Văn Thiên: “Mấy năm qua, tôi làm ăn rất thuận lợi, ỷ mình có Ma Quân chống lưng nên coi thường người khác. Thấy nhà cậu kiếm được nhiều tiền quá nên tôi muốn chen chân, vì thế mới cố ý cho người gây khó dễ cho công ty của nhà cậu”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Với thực lực và tài chính hiện giờ thì đúng là anh có thể hãnh diện với đời, nhưng tiếc là anh lại gặp phải tôi. Vì tôi chỉ tát một phát thôi là anh chết lăn quay ra rồi”.
Hướng Văn Thiên biết Ngô Bình không hề khoác lác, mà đó là sự thật.
Ngô Bình: “Giờ anh tính xem tôi nên xử lý anh sao đây? Luyện hoá nguyên anh của anh rồi biến anh thành con rối, sau đó cướp hết tài sản của anh à? À, anh kết hôn chưa?”
Hướng Văn Thiên tái mặt rồi run rẩy nói: “Tôi mới kết hon năm ngoái, giờ có một con gái năm tháng tuổi”.
Ngô Bình thở dài: “Đáng thương quá! Đứa bé mới năm tháng đã mất bố rồi, còn vợ anh chắc phải tái giá thôi”.
Hướng Văn Thiên dập đầu xuống đất nói: “Xin cậu tha cho tôi một mạng, nhất định tôi sẽ ghi nhớ công ơn và báo đáp”.
Ngô Bình cười lạnh: “Tôi cần anh báo đáp gì? Loại người như anh với tôi mà nói là vô giá trị, thà tôi lấy nguyên anh của anh luyện đan, sau đó chiếm hết tài sản của anh còn hơn”.
Hướng Văn Thiên biết bây giờ anh ta cần phải chứng minh thực lực của mình, nếu không sẽ có kết cục thê thảm, anh ta đảo mắt nói: “Tiên sinh, tôi biết một bí mật của Hỗn Thiên Ma Quân”.
Ngô Bình châm một điếu thuốc rồi nói: “Nói nghe coi”.
Hướng Văn Thiên: “Hỗn Thiên Ma Quân có một món pháp bảo tên là Hỗn Thiên Nghi”.
Ngô Bình: “Hỗn Thiên Nghi ư? Nó có tác dụng gì?”
Hướng Văn Thiên: “Đó là một món bảo bối có thể tìm ra khuyết điểm của công pháp và sửa đổi khuyết điểm đó! Ngoài ra còn có thể phát hiện vấn đề trong cơ thể người và điều chỉnh”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Có loại bảo bối vậy ư?”
Hướng Văn Thiên gật đầu nói: “Hỗn Thiên Ma Quân vốn là một tu sĩ không theo quy trình, còn chưa đột phá Nhân Tiên. Chính nhờ Hỗn Thiên Nghi nên ông ta mới liên tục sửa đổi công pháp và ngày càng mạnh hơn. Nhưng ban đầu ông ta chỉ tu luyện một công pháp Ma đạo cấp thấp hơn, nó đã hạn chế thành tựu của ông ta. Tuy vậy, nhưng bây giờ ông ta cũng là một trong các tu sĩ mạnh nhất ở Côn Luân rồi”.
Ngô Bình: “Hỗn Thiên Ma Quân có món bảo bối ấy rồi tại sao vẫn chưa phi thăng?”
Hương Văn Thiên: “Ông ta tu luyện ma công, nhưng nền móng không vững nên không thể đột phá được. Tuy nhiên, ông ta đã lên kế hoạch tự huỷ tu vi để tu tiên lại từ đầu rồi”.
Ngô Bình: “Ông ta muốn bỏ Ma đạo để tu tiên à?”
Hướng Văn Thiên: “Đúng thế, Côn Luân không có nhiều công pháp cho Ma Đạo, trong khi đó công pháp tu tiên mạnh mẽ lại rất nhiều”.
Ngô Bình: “Anh nói cho tôi biết chuyện này để tôi đi cướp Hỗn Thiên Nghi à?”
Hướng Văn Thiên: “Tôi đoán Hỗn Thiên Ma Quân chắc đã tự phế tu vi để tu tiên lại từ đầu rồi. Tôi có thể giúp cậu trộm Hỗn Thiên Nghi”.
Ngô Bình: “Anh làm được ư?”
Hướng Văn Thiên: “Đúng, người mà Hỗn Thiên Ma Quân tin tưởng nhất là người tình Nhuyễn Ngọc. Chắc chắn cô ấy biết ông ta đang ở đâu, tôi sẽ bảo cô ấy dẫn đi tìm Hỗn Thiên Ma Quân”.
Ngô Bình híp mắt hỏi: “Tại sao cô ấy lại giúp anh?
Hướng Văn Thiên tỉnh bơ nói: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi”.
Ngô Bình cười nói: “Anh cũng to gan đấy, dám ngủ với cả bồ của sư phụ mình”.
Hướng Văn Thiên nghiêm túc nói: “Chúng tôi yêu nhau thật lòng, Nhuyễn Ngọc không hề có tình càm với lão già kia”.
Ngô Bình: “Anh có vẻ hận Hỗn Thiên Ma Quân nhỉ!”
Hướng Văn Thiên: “Đương nhiên, lão già đó không chịu cho tôi dùng Hỗn Thiên Nghi, nếu không tôi đã chẳng bị tẩu hoả nhập ma. Hừ, ông ta sợ tôi mạnh hơn mình nên không muốn để tôi tiến bộ”.
Ngô Bình: “Dạy đệ tử thành tài thì sư phụ cũng thiệt thân, dã tâm của anh quá lớn, Hỗn Thiên Ma Quân đề phòng anh cũng phải thôi”.
Hướng Văn Thiên không dám phản bác, nhưng vẻ mặt của anh tỏ rõ sự không đồng tình với câu nói của Ngô Bình.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, vài hôm nữa anh hãy dẫn tôi đi tìm Hỗn Thiên Ma Quân”.
Nói rồi, anh vẽ một bùa chú trên không trung.
Anh đập bùa chú đó vào đầu Hướng Văn Thiên, sau đó anh ta thấy nguyên anh của mình bị bó chặt, rõ ràng anh ta đã bị hạ bùa chú.
Ngô Bình: “Tôi đã yểm bùa chú Sinh Tử vào người anh, chỉ cần tôi niệm chú là anh chết ngay”.
Hướng Văn Thiên vội nói: “Nhất định tôi sẽ nghe lệnh của tiên sinh, cậu bảo tôi làm gì tôi sẽ làm nấy”.
Ngô Bình: “Anh biết mình cần làm gì rồi chứ?”
“Vâng”.
Ngô Bình rời khỏi khách sạn, anh đang định về nhà thì nhìn thấy một áp phích quảng cáo trên đường. Thì ra bộ phim mà anh tham gia đã quay xong và chiếu rồi.
Đây là bộ phim đầu tiên của anh, anh rất muốn biết cảm nhận của khán giả cũng như đánh giá của họ về nhân vật phản diện của mình nên đã mua một vé ở rạp chiếu phim gần đó.
Người đến xem phim thường đi cùng người thân hoặc người yêu, chứ đi một mình như Ngô Bình thì ít.
Còn một tiếng nữa thì phim mới chiếu nên anh tìm một quán trà rồi lấy trà của mình ra nhờ nhân viên phục vụ pha cho. Sau đó anh vừa ngồi uống trà, vừa chờ phim chiếu.
Anh chụp một bức ảnh tấm vé xem phim rồi đăng lên mạng.
Loáng cái, đã có rất nhiều người vào bình luận.
“Oa, tiền bối cũng có thời gian đi xem phim ư? Ngưỡng mộ quá!”, Đó là Diệp Huyền, anh ta dạo này đang vất vả tu luyện và kinh doanh công ty nên không có thời gian để nghỉ luôn.
“Anh Ngô, phim của chúng ta có doanh thu tốt lắm”, đây là bình luận của Lâm Băng Tiên.
“Anh Ngô, giờ anh là diễn viên phụ triển vọng nhất cho giải thưởng quốc tế, anh có thời gian đi nhận giải không?”, đó là Trần Lăng Sương.
“Anh ơi, em cũng muốn đi xem phim”, Ngô Mi cũng góp vui.
Ngô Bình đang trả lời bình luận của mọi người thì chợt nhận được một tin nhắn của Nhậm San San: “Nhà em gần chỗ anh xem phim lắm đấy, anh đi một mình à? Có cần bổn cung đi cùng không?”
Ngô Bình trả lời: “Đến nhanh còn kịp!”
Một lát sau, Nhậm San San đã xuất hiện ở quán trà.
Hiện giờ, cô ấy đã hoàn toàn khác trước, cô ấy trang điểm và ăn mặc đẹp hơn nên khiến Ngô Bình cũng phải trố mắt ra nhìn.
Cô ấy vẫy tay: “Này, gặp anh khó thật đấy!”
Trước đó, Nhậm San San định hẹn Ngô Bình đi ăn, nhưng anh đang ở Địa Tiên Giới nên không đi được.
Ngô Bình: “Anh mới đến Hải Thành có chút việc, tiện thể xem phim anh đóng luôn”.
Nhậm San San tròn mắt nói: “Có anh đóng trong phim á? Sao em không phát hiện ra nhỉ?”
Chương 1064: Cùng xem phim
Ngô Bình: “Anh thay đổi tướng mạo nên đương nhiên em không nhận ra rồi”.
Nhậm San San nổi hứng hỏi: “Rốt cuộc anh đóng vai nào?”
Ngô Bình chớp mắt nói: “Để lát xem em có đoán ra không”.
Nhậm San San lừ mắt với anh: “Không nói thì thôi”.
Ngô Bình rót trà cho cô ấy, uống xong, Nhậm San San ngạc nhiên nói: “Trà gì mà ngon thế?”
Ngô Bình: “Trà tiên, nếu em thích thì lát anh cho một lạng”.
Nhậm San San cười nói: “Cảm ơn”.
Ngô Bình lấy một viên Sinh Mệnh Đan ra cho cô ấy rồi nói: “Nếm thử đi”.
Nhậm San San bỏ vào miệng rồi nhai ngon lành, cô ấy không thấy có vị gì, nhưng sau đó chợt thấy thần kỳ có thứ gì đó trong người mình đang thay đổi.
“Cái gì đấy?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình: “Đậu sinh mệnh, anh có hai viên, em mang hai viên về cho bố mẹ nhé”.
Nhậm San San nhận lấy chiếc bình rồi cười nói: “Cảm ơn anh”.
Vì thể chất có vấn đề nên trước đó Nhậm San San rất ghét đàn ông, nhưng sau khi ngủ với Ngô Bình, cô ấy đã hoàn toàn bình thường trở lại.
Nhậm San San cất bình thuốc đi, sau đó tỏ vẻ thất vọng nói: “Em biết ngay chúng ta không cùng một thế giới mà, anh như thần tiên ấy, việc gì cũng làm được, còn em chỉ là một cô gái người phàm thôi”.
Ngô Bình nắm tay cô ấy rồi nói: “San San, sao tự nhiên em lại nói thế?”
Nhậm San San nhìn bình thuốc rồi nói: “Em đã từng nghe tên loại thuốc này rồi, là Sinh Mệnh Đan đúng không? Nó đắt lắm đấy, thế mà anh tặng em hẳn ba viên”.
Ngô Bình cười nói: “Anh có nhiều lắm, em dùng hết anh lại cho tiếp”.
Nhậm San San nói: “Anh có nhiều nhưng em thì không có, đấy là khoảng cách của chúng ta đấy”.
Cô ấy nhìn Ngô Bình: “Em không muốn trường sinh bất lão, em chỉ muốn có một người đàn ông bình thường luôn ở bên cạnh mình và thương yêu em”.
Ngô Bình trầm mặc, điều mà Nhậm San San muốn rất đơn giản và bình thường, nhưng anh lại không làm được.
Thấy Ngô Bình không nói gì, cô ấy mỉm cười nói: “Thôi anh đừng suy nghĩ nhiều, em chỉ trách móc chút thôi. Dẫu sao, anh cũng là người đàn ông của em rồi mà”.
Ngô Bình thấy hơi áy náy, anh nói: “Ít nhất thì tối nay anh sẽ ở cùng em”.
Nhậm San San đứng phắt dậy rồi nói: “Còn nửa tiếng nữa phim mới chiếu, đi dạo phố với em đi”.
Cô ấy là con nhà giàu nên chẳng thiếu thứ gì, chỉ muốn được đi dạo với Ngô Bình thôi.
Đương nhiên Ngô Bình không từ chối, miễn Nhậm San San vui là được.
Khoảng năm phút trước khi phim chiếu thì họ mới về rạp.
Sau khi vào phòng chiếu thì họ mới phát hiện đã có người ngồi vào ghế mà Ngô Bình mua, anh chọn vị trí chính giữa để xem được trọn vẹn nhất.
Người ngồi chỗ của họ là một cặp nam nữ, chàng trai khoảng 30, còn cô gái 20, trên mặt người đàn ông xăm hình một bông hoa trông rất xấu.
Ngô Bình vỗ vai hắn rồi nói: “Anh ngồi nhầm chỗ của tôi rồi”.
Tên đó lừ mắt nói: “Biến!”
Hắn vừa nói dứt câu thì đầu óc đã trống rỗng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, cô gái thấy hắn đi rồi thì cũng vội vàng chạy theo.
Người đàn ông đi ra ngoài rạp chiếu phim sau đó cứ thế đứng tự vả vào mặt mình, vừa tát còn vừa đếm.
“Một cái, hai cái, ba cái…”
Cô gái hét lên: “Sao anh lại đánh mình thế, dừng tay!”
Nhưng cô ta có kéo thế nào cũng vô dụng, người đàn ông vẫn đứng yên tự vả vào mặt đến khi mặt mũi sưng vù.
Sau khi tự vả xong 100 cái, hắn chợt tỉnh lại rồi nhìn vào cửa phòng chiếu mà lạnh sống lưng, sau đó kéo cô gái chạy mất: “Đi thôi”.
Lúc này, Ngô Bình và Nhậm San San đang xem phim cùng nhau. Ngô Bình đóng vai phản diện, vai diễn của anh tô điểm khá nhiều cho bộ phim nên được khá nhiều người ở xung quanh khen ngợi.
Nhậm San San nhận ra ngay vai phản diện là Ngô Bình, cô ấy cười nói: “Không ngờ anh cũng biết diễn xuất đấy”.
Ngô Bình: “Chuyện”.
Bộ phim rất hay, những cảnh hành động thực tế đến mức khiến Ngô Bình phải hô lên.
Sau đó, anh lên mạng thì thấy có rất nhiều nhận xét tích cực về bộ phim, có trang web còn cho 9.9 điểm.
Lượng vé bán ra rất tốt, ngày thứ nhất đã thu về hơn 400 triệu, ngày thứ hai là hơn 500 triệu. Đến hôm nay, doanh thu vẫn tăng chóng mặt, vì rạp nào cũng quảng cáo về phim.
Vị thế của bộ phim ở nước ngoài cũng rất cao, mấy hôm trước phim đã chiếu ở Đông Nam Á, lượng vé bán ra cũng rất khủng.
Vé bán ở Bắc Mỹ trong hai ngày cũng thu về năm triệu đô.
Ở Nam Mỹ thì đã trên 100 triệu, châu Europa và Đông Doanh cũng rất chào đón.
Tính đến nay, lượng vé bán trên toàn cầu đã gần 4 tỷ.
Có người đoán bộ phim này sẽ có tổng doanh thu trên 30 tỷ, đứng đầu trong lịch sử.
Hết phim, Ngô Bình và Nhậm San San nắm tay nhau rời đi.
“Em đói rồi, mình đi ăn đi”, cô ấy nói.
Ngô Bình: “Ừ”.
Ngô Bình ở cùng cô ấy đến ba giờ sáng, chờ Nhậm San San ngủ say thì đã gần sáng rồi.
Thấy cô ấy đã say giấc, Ngô Bình lén xuống giường mặc đồ rồi rời khỏi Hải Thành.
Anh mới đi, Nhậm San San đã mở mắt, sau đó cửa mở ra, một cô gái xinh đẹp bước vào hỏi: “Thành công chưa?”
Nhậm San San chớp mắt nói: “Em đã đâm thủng bao rồi, không biết có tác dụng không nữa”.
Người phụ nữ nói: “Mang thai cũng phải xem có may mắn hay không, chúc em thành công”.
Nhậm San San thở dài: “Không biết Ngô Bình có giận hay không nữa”.
Chương 1065: Thôn Minh
Nhậm San San đã uống Sinh Mệnh Đan, tuy không ngủ nhưng không hề mệt chút nào, cô ấy mặc đồ lên rồi cùng chị mình đi tham gia đại hội cổ đông.
Cách đây không lâu, nhà họ Nhậm đã chi 50 tỷ để đầu ta vào một công ty năng lượng mới và chiếm 37 phần trăm cổ phần. Hôm nay, chính là đại hội cổ đông của công ty này, vì là người quản lý chính của nhà họ Nhậm nên Nhậm San San phải tham dự đại hội cổ đông.
Công ty này có tên là Bắc Cực, chủ yếu chế tạo ô tô năng lượng mới, xe điện và xe chạy bằng cả xăng và điện”.
Có ba người đàn ông đang vừa hút thuốc, vừa thảo luận trong một văn phòng ở Hải Thành, họ là người sáng lập ra công ty năng lượng mới này.
Một người đàn ông ngoài 50 tuổi đầu trọc nhíu mày nói: “Lần trước, nhà họ Nhậm đã đầu tư 50 tỷ và giữ 37 phần trăm cổ phần, còn chúng ta giữ 40 phần trăm. Tôi đã cầm một nửa cổ phần cho ngân hàng để vay 200 tỷ. Có khoản tiền này rồi, chúng ta có thể mua được công ty nhà họ Nhậm”.
Một người đàn ông khác ngoài 30 tuổi vỗ tay nói: “Chúng ta quăng lưới lâu rồi, đến lúc thu lại thôi. Nhưng Nhậm San San của nhà họ Nhậm khó chơi phết đấy, cô ta mà không biến đi thì kế hoạch của chúng ta hỏng bét hết”.
Người đàn ông thứ ba khoảng hơn 20 tuổi nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi quen một người bạn chuyên buôn người, cậu ta có thể đưa cô gái này đến một nơi mà không ai hay biết”.
Người đàn ông đầu trọc cười nói: “Tiểu Nguỵ, chỉ có cậu mới giỏi mấy trò này thôi”.
Người đàn ông tên là Tiểu Nguỵ cười nói: “Tôi đặt tên công ty là Cửu Tà cũng có lý do chứ”.
Người đàn ông đầu trọc: “Làm cho cẩn thận vào, linh khí sắp khôi phục rồi, đào nghỉ dưỡng mà nhà họ Nhậm đầu tư vào 10 năm trước sắp trở thành động tiên rồi đấy. Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải chiếm được nhà họ, để cướp hòn đảo ấy”.
Một người khác nói: “Ban đầu, nếu nhà họ Nhậm chịu bán hòn đảo ấy cho chúng ta thì đâu đến nỗi như ngày hôm nay”.
Nửa tiếng sau, đại hổi cổ đông đã bắt đầu. Ba người đàn ông kia đều có mặt, tính cả Nhậm San San thì ở đây có 17 người.
Người đàn ông đầu trọc nói: “Các vị cổ đông đã đến đủ, tôi xin công bố thành tích tháng qua và kế hoạch trong năm nay của chúng tôi”.
Cuộc họp kéo dài rất lâu, nhưng Nhậm San San chẳng hề chú tâm, cô ấy chỉ nghĩ đến Ngô Bình và tương lai chưa ai biết ra sao.
Đột nhiên Nhậm San San ngẩn ra vì không thấy chị họ mình đâu, nhiều người trong phòng họp cũng biến mất một cách kỳ lạ, chỉ còn một người đàn ông hơn 20 tuổi đang ngồi gần đó rồi mỉm cười nhìn cô ấy.
Cô ấy hỏi: “Anh Nguỵ, mọi người đâu hết rồi?”
Người họ Nguỵ đáp: “Họ đi cả rồi, cô Nhậm đi theo tôi một lát nhé”.
Nhậm San San thấy hơi chếch choáng: “Đi đâu?”
Người kia cười nói: “Đến một nơi rất thú vị”.
Trước mắt Nhậm San San xuất hiện một tia sáng rất chói mắt, khi cô ấy mở mắt ra thì đã tới một thôn làng có phong cảnh rất đẹp.
Tên họ Nguỵ cười nói: “Cô Nhậm, sau này cô hãy sống ở đây”.
Nhậm San San nhíu mày, sống ở đây ư? Đây là đâu?
Cô ấy định hỏi, nhưng tên họ Nguỵ đã biến mất, còn cô ấy thì mất đi ý thức.
Chờ khi Nhậm San San tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường vừa bẩn vừa cũ, tấm đệm còn ẩm và mốc, khiến cô ấy phải mắc ói.
Đây là một ngôi nhà bằng đá vừa thấp vừa nhỏ, bên trong rất ngột ngạt.
Nhậm San San định đứng dậy, nhưng phát hiện chân mình đã bị xích lại.
Cô ấy dựng tóc gáy vì không biết đây là đâu, sau đó cố gắng nhớ lại nhưng không nhớ được gì hết.
Lúc này, cửa chợt mở ra, có một bà lão với gương mặt đầy sương gió bưng một cái bát vào. Miệng bát còn sứt một miếng, đã thế còn vừa đen vừa bẩn, bên trong có ít cháo loãng.
Bà lão đặt chiếc bát lên tủ đầu giường, sau đó nhìn Nhậm San San và nói bằng chất giọng địa phương rất khó nghe: “Ăn cháo đi để tối còn có sức động phòng”.
Nhậm San San trừng mắt nhìn bà ta: “Bà là ai?”
Bà lão chỉ nhìn cô ấy chứ không trả lời, sau đó quay người bỏ đi và đóng cửa lại.
Nhậm San San tìm điện thoại của mình nhưng không thấy đâu, túi xách cũng biến mất.
“Sao lại thế này!”, cô ấy ôm đầu rồi bật khóc, vì biết mình đang lâm vào cảnh rất nguy hiểm. Có khả năng cô ấy đã bị bán đến nơi này.
“Làm sao bây giờ?”, Nhậm San San không thể nghĩ ra cách nào cả.
Đột nhiên cô ấy nhìn chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay, cô ấy nhớ sau trận kích tình, Ngô Bình đã đeo lên cho mình chiếc vòng này.
“Nếu em gặp nguy hiểm hoặc cần anh thì hãy đập vỡ chiếc vòng này, anh sẽ đến bên cạnh em ngay”, nguyên văn lời nói của anh là vậy.
Nhậm San San sáng mắt lên rồi tháo chiếc vòng ra đập vào sợi xích, chiếc vòng lập tức vỡ nát.
Lúc này, Ngô Bình đang ở nhà cho đám thuồng luồng con ăn.
Đột nhiên, anh giật mình rồi lẩm bẩm: “Tối qua mới gặp mà nay Nhậm San San đã gặp chuyện rồi ư?”
Vì thế, anh gọi ngay cho cô ấy, nhưng điện thoại không kết nối được, Ngô Bình lo lắng rồi gọi cho Nhậm Thiên Thắng.
Điện thoại kết nối, nhưng không phải giọng của ông ấy, mà là của một cô gái: “Xin lỗi, sếp Nhậm đang đi nghỉ nên không tiện nghe máy”.
Ngô Bình: “Bảo với ông ấy, tôi là…”
Nhưng anh còn chưa nói hết câu thì bên kia đã ngắt máy.
Ngô Bình híp mắt lại, vì anh cảm nhận được là Nhậm San San gặp chuyện thật rồi.
Anh lập tức bay lên cao rồi bay về phía Tây Bắc, chiếc vòng anh đeo cho cô ấy hôm qua làm bằng tiên ngọc, bên trong có trận pháp.
Vòng ngọc vỡ sẽ báo vị trí về cho anh.
Ngô Bình bay hơn 1000 cây số qua mấy ngọn núi rồi dừng ở một thôn làng nhỏ.
Thôn này không có đường nối với thế giới bên ngoài, chỉ có đúng một con đường quanh co nho nhỏ.
Ngô Bình phóng thần niệm để tìm Nhậm San San, loáng cái anh đã tìm được vị trí của cô ấy. Nhậm San San đang bị nhốt trong một ngôi nhà đá và bị xích chân.
Ngô Bình cau mày rồi đáp xuống cổng làng, sau đó đi vào bên trong.
Anh vừa đi vào đã nhìn thấy có hai đứa nhóc đang chơi đùa ở đây, thấy Ngô Bình ăn mặc đẹp, chúng lập tức vây lại rồi kéo anh.
Ngô Bình lùi lại rồi cười nói: “Hai đứa sao thế?”
Một đứa trong số đó ngạc nhiên nói: “Có thể né được đòn của tôi, anh là người tu hành hả!”
Ngô Bình cũng cảm nhận được chúng ra tay rất nhanh, rõ ràng không phải người bình thường.
Một đứa khác nói: “Đến thôn Minh của chúng tôi rồi thì đến hổ cũng phải sợ”.
Ngô Bình cười nói: “Anh đến tìm một người”.
Đứa nhóc đầu đinh chớp mắt nói: “Tìm ai?”
Ngô Bình: “Một cô gái rất đẹp”.
Hai đứa nhóc nhìn nhau, đứa mặt đỏ nói: “Cô ấy là người phụ nữ của chú năm rồi, chú ấy giỏi lắm, anh đừng hòng động vào người phụ nữ của chú ấy”.