Trong ảo cảnh, Ngô Bình xuất hiện trước mặt Trác Tú và lạnh lùng hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Trác Tú dùng hết mọi cách, muốn thoát khỏi ảo cảnh nhưng đều không thành công. Mặt anh ta dần tái nhợt, trán vã mồ hôi, thế là anh ta gượng cười, nói: “Anh Ngô, tôi nghĩ là giữa chúng ta có hiểu lầm”.
“Vừa mới gặp thì anh đã muốn biến tôi thành con rối của anh, còn muốn cướp bạn gái của tôi, vậy mà anh nói với tôi là hiểu lầm sao?”
Trác Tú hét lớn: “Họ Ngô kia, tôi là đệ tử tinh anh của Khôi Luỹ Tông đấy”.
“Khôi Luỹ Tông là cái thá gì?” Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm : “Đệ tử nòng cốt của Thái Hoàng giáo như tôi sẽ quan tâm sao?”
Trác Tú kinh ngạc: “Anh là đệ tư3 nòng cốt của Thái Hoàng giáo sao?”
Ngô Bình: “Bây giờ tôi hỏi, anh trả lời, nếu tôi không hài lòng thì anh sẽ phải vĩnh viễn ở lại trong ảo cảnh”.
Trác Tú cười đau khổ: “Nếu sớm biết thân phận của anh Ngô thì có đánh chết tôi cũng không dám nhòm ngó đến Hàn Băng Nghiên”.
“Anh là đệ tử tinh anh mà chạy đến đại học Thần Kinh để học, mục đích của anh là gì?”
Trác Tú gạt đi vẻ mặt nhăn nhó, bình thản đáp: “Thì ra anh Ngô không hề biết chuyện này”.
“Chuyện gì?”, Ngô Bình giật mình, nhớ đến lời Mộc Thành Nghiệp nói trước đây.
Trác Tú: “Sư phụ tôi tính được đại học Thần Kinh ở thế tục có cơ duyên lớn, vì vậy phái tôi đến thử vận may”.
“Cơ duyên thế nào?”, cậu hỏi.
Trách Tú lắc đầu: “Cái này thì tôi không rõ”.
“Sư phụ của anh tính toán được sao?”
“Khôi Luỹ Tông có một Khôi Luỹ Thần Cơ, bói rất chuẩn, chuyện này là do Khôi Luỹ Thần Cơ bói được”. Trác Tú đáp.
Ngô Bình: “Tại sao anh phải ra tay với Tuyết Vũ?”
Trác Tú ngơ ra: “Anh quen biết cô ta sao?”
Ngô Bình cười khẩy: “Cô ấy đến đại học Thần Kinh là để tìm tôi”.
Trác Tú cười mếu: “Anh Ngô đúng là đào hoa”.
Ngô Bình: “Dám động đến phụ nữ của tôi, anh muốn chết thế nào đây?”
Trác Tú tái mặt, vội nói: “Anh Ngô đừng hiểu lầm, tôi không động đến Tuyết Vũ, hôm nay mới khống chế cô ta thôi”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Vậy thì anh vẫn phải chết”.
Mắt Trác Tú thất thần, anh ta nghiến răng, nói: “Chỉ cần anh Ngô không giết tôi thì tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật”.
“Vậy thì phải xem thử là bí mật gì”. Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Nói ra nghe thử trước”.
Trác Tú nói: “Tôi đã đến đại học Thần Kinh được vài tháng, bước đầu suy đoán cơ duyên lớn mà Khôi Luỹ Thần Cơ nói có liên quan đến hồ Thất Tử”.
Hồ Thất Tử là một hồ nhân tạo của đại học Thần Kinh, diện tích không lớn, có thể có cơ duyên gì chứ?
“Chỉ vậy thôi sao?” Ngô Bình tỏ vẻ không vừa ý.
Trác Tú cười mếu: “Chỉ cần anh Ngô không giết tôi, muốn tôi làm gì cũng được”.
“Vậy sao? Bao gồm cả việc trở thành con rối của tôi sao?” Ngô Bình lạnh lùng nói.
Trác Tú tái mặt: “Anh Ngô, tôi trở thành con rối thì có lợi gì cho anh? Thay vì vậy, tôi sẽ tặng anh hết những con rối giỏi đánh nhau mà mình đang có?”
“Đánh chết anh thì những thứ trên người anh đều sẽ là của tôi”. Cậu lạnh lùng nói.
Trác Tú nghiến răng, nói: “Nếu tôi nói thêm một cơ mật vô thượng nữa của Khôi Luỹ Tông thì anh Ngô có tha cho tôi không?”
“Nói ra nghe thử”. Ngô Bình bình thản đáp.
Trác Tú hít một hơi thật sâu, nói: “Trong Khôi Luỹ Tông có giấu một con rối thời thượng cổ, thực lực rất đáng sợ. Một ngàn năm trước từng có cao thủ Đạo Cảnh tầng chín muốn giết sạch Khôi Luỹ Tông chúng tôi, tông chủ đã đốt cháy thần hồn để đánh thức con rối thượng cổ. Con rối thượng cổ chỉ dùng một ngón tay là đã giết chết được cao thủ Đạo Cảnh tầng chín đó ngay, khiến cơ thể anh ta nổ tung thành sương máu, cả thân xác và thần hồn đều bị tiêu diệt”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Anh nói chuyện này với tôi làm gì? Đến cả cao thủ Đạo Cảnh tầng chín mà nó còn giết chết được, anh muốn tôi đến Khôi Luỹ Tông để nộp mạng sao?”
Trác Tú vội nói: “Không, không phải, anh Ngô nghe tôi nói. Con rối thượng cổ đó cần tế luyện, nhưng yêu cầu với người tế luyện lại cực kỳ cao. Anh Ngô là đệ tử nòng cốt, có tư chất phi phàm , nói không chừng có thể được con rối công nhận”.
Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm: “Đã bao nhiêu năm năm Khôi Luỹ Tông của các anh chẳng có lấy một người có thể luyện hóa được con rối thượng cổ sao?”
Trác Tú cười mếu: “Nếu có thể luyện hóa được con rối đó thì Khôi Luỹ Tông sớm đã biến thành Khôi Luỹ giáo rồi. Nhưng theo các trưởng lão nói thì cấp bậc của con rối thượng cổ rất cao, chỉ có một số huyết mạch cao quý nhất định mới có thể được công nhận thôi”.
Ngô Bình nghe nói cần có huyết mạch thì liền cảm thấy chẳng còn cơ hội gì.
Lúc này, một con mèo đen xuất hiện trong ảo cảnh, hỏi: “Nhóc con, con rối mà cậu nói có phải có hình người, giữa trán có một con mắt nằm dọc, tay cầm một cây kích không?”
Trác Tú ngây ra: “Mày từng gặp qua nó sao?”
Con mèo đen không trả lời mà nói với Ngô Bình: “Năm xưa, khi thánh hoàng Chiến Thiên tạo ra bảy con rối Chiến Thiên, con nào con nấy cũng có thực lực kinh thiên động địa. Bảy con rối bắt tay với nhau thì thậm chí thực lực còn vượt cả thánh hoàng Chiến Thiên, bản thân mỗi con rối cũng có thực lực rất đáng sợ”.
Ngô Bình bất ngờ: “Mạnh vậy sao?”
Mèo đen: “Ở tầng thứ năm của tháp Thiên Mệnh của công tử là sức mạnh còn sót lại ở thế gian của thánh hoàng Chiến Thiên. Có được nó, công tử có thể nhẹ nhàng luyện hóa được Khôi Luỹ Chiến Thiên. Có điều, Khôi Luỹ Chiến Thiên vốn có liên quan mật thiết đến người sử dụng nó, uy lực của nó bị giới hạn bởi cảnh giới và thực lực của công tử. Thực lực của công tử càng mạnh thì Khôi Luỹ cũng sẽ càng mạnh”.
Ngô Bình lập tức nói với Trác Tú: “Tôi có thể không giết anh nhưng phải cấy cấm chế trên người anh, chừng nào có cơ hội anh hãy dẫn tôi đến Khôi Luỹ Tông một chuyến”.
Trác Tú vừa nghe không cần phải chết thì mừng rỡ, vội nói: “Cảm ơn anh Ngô đã tha mạng”.
Ngô Bình lập tức thi triển thủ thuật, truyền sức mạnh làm thối rữa vào trong người của Trác Tú. Chỉ cần anh ta có ý phản kháng thì sức mạnh này sẽ bộc phát, khiến anh ta chết ngay trong tích tắc.
Trác Tú thoát khỏi ảo cảnh thì nói với vẻ mặt chua chát: “Anh Ngô, bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Bạn bè tụ họp, anh đi đâu chứ?”
Trác Tú hết cách, mặc dù đang buồn não lòng nhưng vẫn phải cười nói với mọi người.
Cùng lúc đó, Tuyết Vũ cũng hồi phục lại ý thức, lúc cô ta nhận ra mình đang ở một nơi lạ lẫm thì ngây ra, may mà ở đây có Ngô Bình, cô ta vội hỏi: “Sao tôi lại ở đây?”
Ngô Bình âm thầm truyền âm, kể lại tình hình cho cô ta nghe.
Tuyết Vũ nghe xong thì mắt đằng đằng sát khí, nhìn Trác Tú chằm chằm. Anh ta nổi gai óc, vội cúi đầu ăn.
Ngô Bình: “Tôi đã dạy cho anh ta một bài học rồi”.
Tuyết Vũ thở dài, nói: “Tôi nghe nói anh ở đây nên muốn đến tìm anh, ai ngờ lại sập bẫy của anh ta”.
Ngô Bình: “Có chuyện gì sao?”
Tuyết Vũ: “Không, lâu quá không gặp anh nên muốn đến thăm anh thôi”.
Ngô Bình: “May mà gặp tôi, nếu không thì hậu quả không thể nào tưởng tượng được. Lát nữa tôi sẽ xăm một phù thần lên người cô, bảo vệ cô được an toàn”.
Tuyết Vũ mỉm cười: “Ừm”.
Sau khi cuộc vui kết thúc, Trác Tú giả vờ uống say, kéo Ngô Bình lại nói: “Anh Ngô, đành phiền anh đưa chúng tôi về nhà, nhờ người khác tôi không yên tâm”.
Hàn Băng Nghiên nói: “Anh Bình, anh đưa họ về đi, bọn em ngồi xe khác”.
Ngô Bình cũng muốn xăm cho Tuyết Vũ nên gật đầu: “Được, vậy các em cẩn thận nhé”.
Ngô Bình lên một chiếc xe sang chảnh giá cả triệu nhưng Trác Tú lại không lên xe, chỉ cười gượng, nói: “Anh Ngô, hay là hai người đi trước đi, tôi tự về”.
Vốn dĩ Ngô Bình cũng không định đưa anh ta về nên nói: “Đừng thử giải cấm chế, nếu không anh sẽ chết thê thảm hơn”.
Trác Tú vội lắc đầu, nói: “Tôi không dám đâu”.
Ngô Bình không nhiều lời với anh ta nữa, đạp chân ga rồi phóng thẳng xe về nội thành.
Hai người họ ở trong một nhà khách ở khu trung tâm của nội thành, đấy là Thính Trúc Hiên mà Ngô Bình từng ở. Không gian ở Thính Trúc Hiên rất tuyệt, nhưng giá ở một đêm ít nhất cũng phải mười kim phiếu.
Chương 2803: Thân thế của Tuyết Vũ
Sở dĩ khách hàng ở đây đắt đỏ là vì người đến đây phần lớn đều là tu sĩ, đối với tu sĩ, mười triệu cũng chẳng là gì.
Khi đến Thính Trúc Hiên, Ngô Bình triệu tập Diệu Phù Thần Quân trước, xin lời khuyên về cách chế tạo phù thần. Ông ta có kinh nghiệm rất phong phú về trận pháp và phù thần, sau khi nghe ông ta nói một lần, cậu cũng đã hiểu cách làm.
Thông qua phù thần, cậu có thể khắc họa bí lực Thất Tinh của mình lên người Tuyết Vũ bằng hình. Sau đó bí lực Thất Tinh Trảm Đạo của cậu có thể phát huy uy lực cực mạnh bằng một cách hoàn toàn mới.
Chuẩn bị xong xuôi, cậu lấy dụng cụ ra bắt đầu xăm lên người Tuyết Vũ.
Lúc này Tuyết Vũ nằm trên sofa, tấm lưng mịn màng để lộ ra hoàn toàn ra ngoài. Ngô Bình lấy màu ra, tay cầm mấy cây kim bạc đâm xuống.
Tốc độ của cậu rất nhanh, tay và châm biến thành làn khói sương, mấy giây sau đã châm ra một đóa hoa sen.
Năm phút sau, trên lưng Tuyết Vũ có thêm một đóa sen xanh, tổng cộng có bảy đóa hoa sen nở rộ. Trên bảy đóa hoa sen đều có khắc một chân phù. Mỗi chân phù đều có thể thi triển được một phát thuật cực mạnh.
Xăm xong, Ngô Bình rất hài lòng với thành quả của mình, cười nói: “Tuyết Vũ, có hình xăm này, chỉ cần không phải là cao thủ Đạo Cảnh thì cô không cần sợ”.
Tuyết Vũ cảm thấy ngọt ngào, nghiêng mặt sang nói: “Anh Ngô, tôi đến tìm anh thật ra vẫn còn một chuyện”.
“Chuyện gì?”
“Mấy tháng trước tôi tìm ra vài manh mối. Sau một thời gian điều tra, tôi tìm được bố mẹ ruột của mình”, nói đến đây, vẻ mặt Tuyết Vũ rất phức tạp. Cô ta lớn lên trong Đạo Quan, từ trước đến nay không biết bố mẹ ruột của mình là ai, mãi cho đến khi cô ta gặp Tuyệt Trần cách đây không lâu, người đó mới kể cho cô ta nghe một ít thông tin về thân thế của cô ta.
Ngô Bình hỏi: “Cô muốn nhận lại họ không?”
Tuyết Vũ: “Tôi cũng không biết nên tôi mới tìm đến anh, nhờ anh giúp tôi”.
“Cô từng gặp họ chưa?”, Ngô Bình hỏi.
Tuyết Vũ lắc đầu: “Tôi chỉ biết thân phận và nơi ở của họ, chưa từng gặp, tôi không dám đi một mình”.
Ngô Bình có thể hiểu được tâm trạng của Tuyết Vũ, mặc dù là bố mẹ ruột của mình nhưng cô ta cũng chưa từng gặp, cũng không biết bố mẹ mình là người thế nào, hình dáng ra sao, càng không biết sau khi gặp rồi làm sao để hòa hợp.
Cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này nhé, cô đưa địa chỉ cho tôi, nói tôi biết thân phận của họ, bây giờ tôi đến đó thăm dò trước giúp cô”.
Tuyết Vũ suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Tôi muốn đi với anh”.
Ngô Bình cười: “Cũng được, họ sống ở Thần Kinh sao?”
Tuyết Vũ lắc đầu: “Họ sống ở nước Tống, làm ăn rất lớn, có trong tay cổ phần của tập đoàn Đường Thị”.
Nghe đến cái tên tập đoàn Đường Thị, Ngô Bình cũng rất ngạc nhiên: “Đường Thị một trong năm tài phiệt lớn của nước Tống à?”
Tuyết Vũ gật đầu: “Bố ruột tôi là phó chủ tịch tập đoàn Đường Thị, người phụ trách giải trí Đường Thị và bất động sản Đường Thị là con trai thứ hai của gia chủ nhà họ Đường”.
Ngô Bình: “Cho dù là hai mươi năm trước thì nhà họ Đường đã cực kỳ giàu có, sao họ có thể bỏ rơi con ruột của mình? Hơn nữa cô lại còn bị bỏ rơi ở Đại Hạ, chứ không phải nước Tống”.
Tuyết Vũ: “Tôi cũng không rõ, e là chỉ có gặp họ rồi mới có thể hiểu được mọi chuyện”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được, ít nhất tìm hiểu tình hình của bố mẹ cô trước”.
Tiên Kinh, nước Tống.
Trong biệt thự nhà họ Đường, cả nhà đang tụ họp lại, người ngồi ở vị trí quan trọng là gia chủ nhà họ Đường – Đường Tứ Trấn.
Ngồi trên bàn là ba người con trai và hai người con gái của Đường Tứ Trấn, cũng như cháu trai và cháu gái của ông ta. Hương hỏa của nhà họ Đường rất thịnh vượng, Đường Tứ Trấn có bảy người cháu trai, sáu người cháu gái, còn có ba cháu ngoại trai và bốn cháu ngoại gái.
Bình thường Đường Tứ Trấn là một người rất nghiêm khắc, ngay cả trên bàn cơm thì người từng làm lính là ông ta vẫn ngồi rất thẳng người.
Người giúp việc bưng cơm và đồ ăn lên, Đường Tứ Trấn nói một câu “ăn cơm thôi”, mọi người mới bắt đầu cầm đũa lên.
Con trai cả của Đường Tứ Trấn là một người trung niên mặt chữ điền, tên là Đường Ngạo Quốc, ông ta cũng rất uy nghiêm, nói: “Bố ơi, tập đoàn Cổ Nguyệt hy vọng có thể hợp tác với ngành hóa chất của chúng ta”.
“Con nghĩ thế nào?”, Đường Tứ Trấn gắp một đũa rau, hỏi con trai mình.
Đường Ngạo Quốc nói: “Năng lực về công nghiệp hóa chất của tập đoàn Cổ Nguyệt chỉ đứng sau nhà họ Đường chúng ta, ngành hóa chất của Cổ Nguyệt từng là đối thủ cạnh tranh mạnh của nhà họ Đường chúng ta. Nhưng hiện tại tập đoàn Cổ Nguyệt đang gặp khủng hoảng, cần vốn gấp. Bố nghĩ chúng ta có thể nhân cơ hội này để mua lại ngành hóa chất của tập đoàn Cổ Nguyệt với giá thấp, làm cho ngành hóa chất ngày càng lớn mạnh hơn”.
Đường Tứ Trấn không nói gì về đề nghị của con trai cả, ông ta lại hỏi con trai thứ.
Người con trai thứ tên Đường Ngạo Long, lúc còn trẻ là một người đàn ông tuấn tú, cho dù bây giờ đã bốn mươi năm mươi tuổi nhưng ông ta vẫn rất khôi ngô. Ông ta bỏ đũa xuống, cười nói: “Bố, dạo này con luôn để ý đến vấn đề nợ của tập đoàn Cổ Nguyệt. Qua điều tra nghiên cứu của các chuyên gia, con thấy khủng hoảng thực sự của tập đoàn Cổ Nguyệt không phải là khoản nợ”.
Đường Tứ Trấn: “Ồ, không phải nợ, vậy thì là gì?”
Đường Ngạo Long: “Khủng hoảng thực sự của tập đoàn Cổ Nguyệt là xung đột nội bộ. Hồ Vĩnh Niên của tập đoàn Cổ Nguyệt bị bệnh nặng, em trai của ông ta là Hồ Vĩnh Khánh và con trai Hồ Nguyện cố sức tranh giành quyền quản lý tập đoàn Cổ Nguyệt. Chính cuộc chiến của họ đã dẫn đến hoạt động của tập đoàn Cổ Nguyệt có vấn đề, sau đó phát sinh vấn đề nợ nần. Nhưng thật ra dù là Hồ Vĩnh Khánh hay Hồ Nguyện, trong tay họ đều có đủ vốn để giải quyết vấn đề này”.
Đường Tứ Trấn: “Thế nên đề nghị của con là gì?”
“Trước tiên có thể liên hệ với Hồ Nguyện của tập đoàn Cổ Nguyệt, anh ta hiện đang nắm quyền kiểm soát tuyệt đối với ngành hóa chất, mà ngành hóa chất là ngành mà Hồ Khánh có nhiều mối liên hệ trực tiếp nhất. Ngoài ra, Hồ Nguyện cần một số vốn lớn để sáp nhập và thu mua nước ngoài để đấu lại sự kiểm soát của Hồ Vĩnh Khánh với nội bộ tập đoàn, thế nên có lẽ anh ta rất sẵn lòng bán ngành hóa chất. Thật ra, con đã liên lạc với Hồ Nguyện, tiết lộ ý định mua lại”.
Đường Tứ Trấn rất hài lòng, ông ta gật đầu nói: “Khá lắm, vậy giao chuyện này cho con phụ trách”.
Đường Ngạo Quốc nhìn em trai một cái, cười nói: “Ngạo Long, anh hai rất yên tâm với tác phong trong công việc của chú. Nhưng anh vẫn là người có kinh nghiệm nhiều trong việc đàm phán này, chú có gì cần giúp thì có thể hỏi anh bất cứ lúc nào”.
Đường Ngạo Long: “Vâng”.
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi ngồi bên cạnh Đường Ngạo Long cười nói: “Ông nội, cháu có quan điểm khác”.
Thấy con trai mình có ý kiến, Đường Ngạo Long nhìn con mình bằng ánh mắt khích lệ.
Người này tên là Đường Thắng, con trai lớn của Đường Ngạo Long, từ nhỏ đã rất thông minh, được Đường Tứ Trấn vô cùng yêu thương, thường xuyên dẫn anh ta theo bên cạnh để dạy bảo.
Đường Tứ Trấn cũng cảm thấy có hứng thú: “Thắng Nhi, vậy cháu nói thử xem”.
Đường Thắng: “Cháu từng nghiên cứu ngành hóa chất của chúng ta, tỷ suất lợi nhuận trong lĩnh vực này không cao. Chẳng hạn như năm ngoái, giá trị sản lượng ngành hóa chất của chúng ta vượt hơn bảy trăm tỷ, nhưng lợi nhuận tổng chỉ hơn tám trăm năm mươi tỷ, lợi nhuận ròng là năm tỷ ba trăm triệu. Tỷ suất lợi nhuận như vậy thậm chí còn không bằng bất động sản của nhà họ Đường chúng ta. Thế nên cháu nghĩ thay vì mở rộng ngành hóa chất, tốt hơn nên dùng số tiền này để đầu tư vào việc khác”.
Lúc này Ngô Bình và Tuyết Vũ đứng cách đó không xa, nhưng họ ẩn mình đi nên người nhà họ Đường không thể nhìn thấy họ.