Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân Vương!

Mộng Huyền Cơ mừng rỡ, hỏi: “Bây giờ Nhân Vương đang ở đâu?”

Mộng Thiên Dã cười nói: “Nhân Vương đang dẫn binh đi tấn công Man tộc”.

“Được!”

Trong lòng Mộng Huyền Cơ đã được an ủi: “Không nghĩ đến, Mộng thị của ta còn có trung hưng! Nói như thế, những thế lực đuổi giết chúng ta, sẽ không dám dễ dàng ra tay!”

Nhìn thấy tình huống của nhà họ Mộng đã tốt hơn dự đoán, Ngô Bình lập tức không muốn quấy rầy người ta nữa, nói: “Tiền bối, xem ra nhà họ Mộng đã không cần phải tiếp tục ra ngoài tị nạn, vãn bối còn có chuyện khác, nên cáo từ trước”.

Cho dù là Thanh Ngưu hay là Phương Lập, hai người đều có chuyện muốn xử lý, cậu lập tức nói lời từ biệt.

Mộng Huyền Cơ vội vàng nói: “Cậu Ngô nếu đã tới, thì hãy ở trong tộc của tôi mấy ngày để gặp Nhân Vương tộc tôi một lần!”

Có thể thấy, trong lời nói của Mộng Huyền Cơ có chút kiêu ngạo.

Vì thế Ngô Bình nhìn về phía Phương Lập và Thanh Ngưu.

Thanh Ngưu nói: “Chúng ta trở lại Thánh Cổ Đại Lục, cũng không kém mấy ngày”.

Phương Lập cũng nói: “Tất cả đều nghe theo sắp xếp của chủ nhân”.

Ngô Bình gật gật đầu: “Vậy làm phiền các vị mấy ngày”.

Tuy vai vế của Mộng Huyền Cơ cao, thế nhưng người trong tộc cũng có không ít người có bối phận ngang ông ta. Nhà họ Mộng có được huyết mạch của chúa tể, có không ít chiến sĩ mạnh mẽ được ra đời trong tộc, thường thì bọn họ có thể sống được mấy ngàn năm. Đương nhiên, trên thực tế không có được nhiều người có thể sống lâu như thế, bọn họ sống được mấy trăm tuổi thì sẽ tử vong. Thế nhưng, mỗi ngày ở Thánh Cổ Đại Lục đều sẽ có xung đột, phải đánh giặc, ngay cả người trưởng thành có tu vi cao cũng khó mà sống thọ, chết tại nhà, đại đa số người trong tộc sẽ chết trên sa trường”.

Mấy người Ngô Bình được mời lên một con hổ, xích hổ đi nhanh như gió, trong chốc lát sau, bọn họ đã đi vào một tòa thành lớn.

Ở Thánh Cổ Đại Lục, chỉ nơi mà Nhân Vương cai trị mới có thể xuất hiện được thành thị lớn. Những thành thị này, sẽ trở thành trung tâm mậu dịch trong vòng mấy ngàn dặm quanh đó, kinh tế phồn vinh, nhân văn hội tụ.

Những thành thị này, đều được đặt tên theo họ của Nhân Vương. Như tòa thành lớn ở trước mặt Ngô Bình đây, được gọi là thành Mộng Hoa.

Thành Mộng Hoa rộng một trăm năm mươi dặm, từ nam đến bắc rộng một trăm hai mươi dặm, bên trong thành có mấy trăm vạn thị dân cư trú. Cùng với đó, có vô số thị trấn, bộ lạc nằm rải rác xung quanh thành Mộng Hoa.

Đi vào thành Mộng Hoa, Ngô Bình có thể cảm nhận được sự phồn hoa ập vào trước mặt mình, cùng với người đi lại đông đúc trên đường. Đường phố vô cùng rộng, rộng đến mức mấy con xích hổ to có thể song song đi với nhau.

Dọc theo đường đi, có rất nhiều tộc nhân của Mộng tộc ra chào đón, xích hổ đi rất chậm. Cứ đi như thế được nửa giờ, đến một con phố cũng không đi xong.

Ngô Bình hơi mất kiên nhẫn, cậu muốn đi dạo một chút, lập tức nói với Mộng Huyền Cơ: “Tiền bối, chúng ta đi dạo xung quanh một lát, sau đó sẽ đi bái phỏng Nhân Vương”.

Mộng Huyền Cơ cũng phải đi gặp không ít người mới có thể hiểu được tình hình ở trong tộc, ông ta lập tức đưa khối tiên phù giao cho Ngô Bình, nói: “Cũng được. Cậu Ngô có chuyện gì thì hãy nhanh chóng liên lạc với tôi”.

Bắt lấy tiên phù, Ngô Bình lập tức nhảy xuống xích hổ, biến mất bên trong biển người.

Người ở Thánh Cổ Đại Lục đều cao hơn người bình thường một cái đầu. Ở đây, người cao một mét chín là bình thường, người cao hơn hai mét có thể nhìn thấy ở khắp nơi.

Đi trong biển người, Phương Lập cười nói: “Chủ nhân, Thánh Cổ Đại Lục có rất nhiều đồ vật ở Tiên Giới không có”.

“Như là?”, Ngô Bình hỏi.

“Như Bí Tinh”. Mộng Huyền Cơ nói: “Bí lực ở Tiên Giới tương đối loãng, khó có thể cảm ứng được. Nhưng nếu trực tiếp dùng Bí Tinh để tu luyện, vậy sẽ thuận tiện hơn rất nhiều”.

“Giá Bí Tinh ở nơi này ra sao?”, cậu hỏi.

Mộng Huyền Cơ: “Cũng không cao lắm. Một khối Bí Tinh bình thường, giá khoảng mấy vạn linh thù”.

Linh thù là một trong số các loại tiền tệ của Thánh Cổ Đại Lục, một ngàn linh thù có thể đổi được một hoàng thù, hai trăm hoàng thù có thể đổi được một thánh thù. Cái giá mấy vạn linh thù kia, đúng thật là không cao lắm.

Ngô Bình nhớ đến tơ nhện Thiên Nhận mà lúc trước mình có được, cậu nhớ Phương Lập đã từng nói thứ này vô cùng đáng giá, mà trên người của cậu hiện đang có một lượng lớn tơ nhện Thiên Nhận.

Ngô Bình hỏi Phương Lập: “Tơ nhện Thiên Nhận có thể bán được ở đâu?”

Phương Lập: “Những loại kỳ trân thế này, đều thường được bán đấu giá, nếu bán như thế thì giá sẽ tương đối cao. Chủ nhân muốn bán một ít à?”

Ngô Bình: “Chúng ta mới đến đây, trên người không thể không có tiền”.

Ánh mắt của Phương Lập sáng lên, nói: “Thuật luyện đan của chủ nhân nhất định có thể khiến cho Thánh Cổ Đại Lục khiếp sợ! Tơ nhện Thiên Nhận có thể bán cho chủ quán, chỉ là giá sẽ hơi thấp một chút”.

Bọn họ đi đến một đoạn đường, nhìn thấy một cửa hàng có quy mô rất lớn, từng tầng người đông đúc, buôn bán sầm uất.

Dựa theo lời của Phương Lập thì tơ nhện Thiên Nhận càng dài thì đơn giá sẽ càng cao, cho nên lúc trước Ngô Bình đã lập tức chuẩn bị một dây tơ nhện dài ba trăm trượng. Theo lời thì mười trượng tơ nhện Thiên Nhận giá trị trên dưới một trăm thánh thù. Tơ nhện Thiên Nhận dài ba trăm trượng này ít nhiều gì cũng phải đáng giá trên trăm triệu thánh thù!

Bọn không quen thuộc với thành Mộng Hoa, nhìn thấy chuyện kinh doanh của nhà này không tồi, nên Ngô Bình quyết định đi vào xem thử xem.

Có quá nhiều khách hàng, Ngô Bình đi vào cũng không có ai để ý đến, chỉ có thể chủ động tiến lên dò hỏi giá cả. Cậu nhìn xung quanh, nhìn thấy tầng một không có bán tơ nhện Thiên Nhận, nên dò hỏi một người phục vụ.

“Quý cửa hàng có bán tơ nhện Thiên Nhận không?”

Phục vụ bận đến mức miệng lưỡi khô khốc, trên khóe miệng toàn là nước miếng, liếc nhìn Ngô Bình một cái, không nhịn được mà hỏi: “Tôi nói này, cậu có biết tơ nhện Thiên Nhận đáng giá bao nhiêu tiền một thước không?”

Ngô Bình: “Tôi nghe nói một trượng tơ nhện Thiên Nhận trị giá ba mươi nghìn thánh thù”.

Phục vụ khịt mũi một tiếng: “Đúng vậy, nếu mười trượng thì càng quý!”

Lòng Ngô Bình tự hỏi tại sao người phục vụ này lại nói chuyện khó nghe như thế, cậu nói: “Thế cuối cùng quý cửa hàng có bán tơ nhện Thiên Nhận không?”

Phục vụ trợn trắng mắt: “Cái này vô cùng trân quý, quanh năm suốt tháng đều thiếu hàng. Nếu cậu thật sự biết được giá thị trường thì hẳn là rất rõ điểm này”.

Ngô Bình nghĩ thầm, thiếu hàng thì hay quá, cậu cười nói: “Phục vụ. Tôi muốn gặp ông chủ nhà anh một lần, muốn nói chuyện buôn bán với chủ của anh”.

Phục vụ thuận miệng nói: “Bán cái gì? Nếu buôn bán nhỏ thì ông chủ chúng tôi không có thời gian”.

Ngô Bình: “Trong tay tôi có chút tơ nhện Thiên Nhận, muốn bán cho quý cửa hàng”.

Phục vụ lập tức tỉnh táo tinh thần, hô lên: “Tơ nhện Thiên Nhận! Dài bao nhiêu?”

Ngô Bình: “Tơ nhện Thiên Nhận dài ba trăm trượng”.

Vừa nghe nói có ba trăm trượng, phục vụ biết đây là mối lớn, lập tức khách khí, nói: “Khách quý, mời lên lầu ngồi!”

Sau mời mấy người Ngô Bình lên lầu, bưng trà rót nước, sau đó ông ta lập tức đi tìm chủ cửa hàng.

Chưa đến nửa phút, một người trung niên mặc áo bào da thú màu bạc bước ra, cao hơn hai mét, râu đen dài, cười “ha ha”, nói: “Khách quý, tôi là ông chủ của tiệm, hân hạnh gặp mặt. Nghe nói trong tay cậu có tơ nhện Thiên Nhận?”

Ngô Bình gật đầu: “Ngẫu nhiên có được một đoạn, nghe nói danh tiếng của quý cửa hàng không tồi, nên tôi đến xem thử”.

Ánh mắt của ông chủ lập tức sáng lên: “Có thể cho tại hạ xem tơ nhện không?”

Ngô Bình lấy ra một cuộn cơ nhện, đặt ở trên bàn, nói: “Mời xem”.

Ông chủ cầm tơ nhện lên quan sát, sau đó lấy chủy thủ ra nhẹ nhàng cắt một chút. Tơ nhện Thiên Nhận không thể đứt, chủy thủy của ông ta lại có vài vết xước.

Hai mắt ông ta sáng lên, nói: “Không sai, chính là tơ nhện Thiên Nhận”.

Ngô Bình: “Cuộn tơ nhện này, dài ba trăm trượng, nếu ông chủ muốn thì nói giá đi”.

Ông chủ trầm ngâm chừng nửa phút, nói: “Tơ nhện Thiên Nhận vô cùng quý giá, ba trăm trượng tơ lại càng khó có thể kiếm được. Như thế này đi, tôi ra giá một trăm hai mươi triệu thánh thù. Nếu khách quan chê ít thì có thể gửi bán ở tiệm của tôi. Nếu như thứ này bán đi, tôi sẽ tính một chút phí vất vả thôi”.

Ngô Bình: “Theo ông chủ phán đoán thì, gửi bán ở đây có thể bán được bao nhiêu tiền?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK