Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2792: Kẻ thù kiếp trước

Ngô Bình: “Nhà họ Hà biết rõ em là đệ tử của Thái Hoàng Giáo, mà còn dám ra tay, nếu không dạy dỗ bọn họ thì sự an toàn của em vĩnh viễn sẽ bị đe dọa”.

Diệp Ngưng Băng: “Nhà họ Hà cao thủ nhiều như mây, chúng ta cứ như vậy tấn công có phải mạo hiểm quá không?”

Ngô Bình: “Nhà họ Hà là thế gia hoàng nhất đẳng, có thể đối đầu với tông môn nhất phẩm mạnh nhất, thế lực như vậy chắc chắn bên trong có nhân vật Đạo Cảnh trấn giữ”.

Diệp Ngưng Băng gật đầu: “Không sai. Tổ tiên nhà họ Hà là một cao thủ Đạo Cảnh tầng ba”.

“Kẻ thù của em, có địa vị thế nào ở nhà họ Hà?”

Diệp Ngưng Băng ngẫm nghĩ rồi nói: “Cặp vợ chồng truy giết em là đời cháu của lão tổ nhà họ Hà, địa vị ở nhà họ Hà cũng không thấp”.

Ngô Bình: “Nếu không phải nhân vật quan trọng của nhà họ Hà thì giết cứ giết thôi, chuyện này căn bản sẽ không ảnh hưởng đến lão tổ nhà họ Hà”.

Diệp Ngưng Băng hiểu ý của Ngô Bình: “Ý anh nói là trực tiếp giết chết cặp vợ chồng kia?”

Ngô Bình gật đầu: “Bọn họ chết thì còn ai quan tâm đến người đã tái sinh chứ?”

Lúc này, một miếng ngọc phù trên người người chết bắt đầu phát sáng, Ngô Bình vươn tay vuốt mặt, lập tức biến thành vẻ ngoài của người chết, sau đó đối quần áo của anh ta. Tiếp đó, cậu mở ngọc phù, một luồng sáng từ ngọc phù chiếu xuống, ngưng tụ thành hình dáng một người phụ nữ trẻ tuổi, bà ta hỏi: “Nghiêm trưởng lão, chuyện đã giải quyết xong rồi sao?”

Lúc này Diệp Ngưng Băng cũng phối hợp ngồi dưới đất, vẻ mặt uể oải như đang bị khống chế.

Ngô Bình dùng giọng của người chết nói: “Tôi đã khống chế được cô ta rồi”.

Người phụ nữ cay độc nhìn Diệp Ngưng Băng dưới đất: “Không chết là tốt nhất! Có Lao trưởng lão đưa con tiện tì này đến một nơi an toàn, vợ chồng chúng tôi lập tức chạy tới, tự mình xử lý cô ta!”

Vừa nghe đối phương nói muốn đến giới thế tục, đúng ý Ngô Bình, cậu gật đầu: “Mọi người đến rồi cứ liên lạc với tôi”.

Ánh sáng ngọc phù biến mất, Diệp Ngưng Băng lập tức đứng dậy nói: “Bọn họ chắc chắn muốn đến giày vò em, khiến em sống không bằng chết, cặp vợ chồng này đúng là ác độc!”

Ngô Bình: “Vốn định đến nhà họ Hà một chuyến, bây giờ xem ra không cần nữa rồi”.

Cậu nói với Thanh Ngưu: “Anh Ngưu, đến lúc đó vẫn vời nhờ anh ra tay”.

Thanh Ngưu: “Chuyện nhỏ, cậu chỉ cần dặn dò là được”.

Sau đó, Ngô Bình tìm một cái miếu bỏ hoang gần đó, nằm ở lưng chừng núi, đã lâu không tu sửa, hai người bèn đến đây đợi.

Trong lúc rảnh rỗi, Ngô Bình bắt tay luyện hóa Cửu Chuyển Hóa Huyền Công. Tầng thứ ba của công pháp này phải luyện chế được hai loại cấm kỵ trở lên, trước đó cậu đã luyện hóa được Mục Nát Chi Lực, lúc luyện hóa Nghịch Chuyển Thời Quan Chi Lực thì tiến triển khá chậm, vẫn chưa thử lại.

Lúc này, cậu lại tiếp tục luyện hóa. Sức mạnh cấm kỵ Nghịch Hóa Thời Quang kia nằm trong pháp khiếu của Cửu Cung Thiên Cơ Đồ, tuy cũng có thể dùng được nhưng không thể nắm giữ toàn bộ, càng không thể phát huy được thủ đoạn thần kỳ của nghịch chuyển thời gian.

Sức mạnh cấm kỵ Nghịch Chuyển Thời Quan được được cậu lấy ra, đồng thời cũng sử dụng sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm bắt đầu luyện hóa. Quá trình luyện hóa xem như cũng thuận lợi, khoảng chừng nửa tiếng sau, Ngô Bình đã luyện hóa được luồng sức mạnh cấm kỵ đầu tiên.

Sức mạnh này vừa xuất hiện, Thanh Ngưu và Diệp Ngưng Băng ở bên cạnh đã cảm thấy ý thức mơ hồ. Thanh Ngưu giật mình, anh ta nhìn đồng hồ, nói: “Vừa nãy tôi chỉ mới ngây người chốc lát, không ngờ đã trôi qua một phút rồi”.

Diệp Ngưng Băng được anh ta thức tỉnh mới ý thức được xảy ra chuyện gì, cô ấy ngạc nhiên: “Đây là năng lực thay đổi thời gian sao?”

Thanh Ngưu: “Sức mạnh cấm kỵ là như vậy, nó có thể tự mình đứng vững bên ngoài trật tự Đại Đạo, là thiên địa cấm kỵ, là Đại Đạo cấm kỵ, là cấm kỵ”.

Một khi luyện được luồng sức mạnh thứ nhất thì những chuyện còn lại dễ dàng hơn nhiều. Lại trôi qua một tiếng đồng hồ, Ngô Bình đã luyện hóa hơn phân nửa sức mạnh cấm kỵ nghịch chuyển thời quang.

Lúc này, miếng ngọc phù trong tay Ngô Bình lại phát sáng, cậu cầm ngọc phù lên, quả nhiên đối diện chính là cặp vợ chồng kia.

“Chúng tôi đã đến thế tục, Nghiêm trưởng lão đang ở đâu vậy?”. Người phụ nữ hỏi.

Ngô Bình: “Một hang động gần núi Ngưu Đỉnh, bùa ngọc có thể định vị, hai người cứ đến thẳng là được”.

“Được!”

Cất ngọc phù, Ngô Bình nói: “Lát nữa phải hỏi cho rõ, hai vợ chồng này tại sao liên tục đuổi giết em hai lần trong đó chắc chắn phải có nguyên do”.

Diệp Ngưng Băng giật mình: “Anh nói là bọn họ có nguyên do buộc phải giết chết em?”

Ngô Bình gật đầu: “Chuyện này anh đã suy nghĩ rất lâu rồi, cho dù bọn họ có hận cô, nhưng kiếp trước đã giết em một lần rồi, kiếp này lại tìm em nữa thì cũng không cần thiết. Nếu ai ai cũng giống như bọn họ thì kẻ thù há chẳng phải cứ chém giết nhau thôi sao?”

Lúc này, có hai bóng người đáp xuống gần cửa hang, nhìn về phía này, bước vội đến.

Ngô Bình vẫn là dáng vẻ Nghiêm trưởng lão kia, sau khi cặp vợ chồng kia đến thì đều ôm quyền: “Nghiêm trưởng lão, vất vả rồi! Nếu không phải bên cạnh cô gái này có cao thủ bảo vệ, thì chúng tôi cũng sẽ không nhờ ông rat ay”.

Ngô Bình khẽ cười: “Đều là người nhà mình, không cần khách sáo. Cô gái này bị tôi khống chế rồi, cao thủ bảo vệ cô ta cũng đã bị tôi giết chết rồi”.

Người phụ nữ nhìn sang Diệp Ngưng Băng đang ngồi tựa vào tảng đá, ánh mắt đầy vẻ căm hận như muốn tuôn trào, lạnh lùng nói: “Tiện tì, mày nghĩ gia nhập đại giáo thì có thể tránh bị truy giết sao?”

Vẻ mặt Diệp Ngưng Băng phẫn nộ: “Tại sao các người nhất định phải giết tôi?”

Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng: “Mày là kẻ thù ba đời của con trai tao, đương nhiên tao phải giết mày ba kiếp!”

Diệp Ngưng Băng ngây người: “Kẻ thù ba đời?”

“Không sai! Tao phải giết mày liên tục ba kiếp thì con trai tao mới có thể bình an! Đặc biệt là kiếp này của mày, bọn tao nhất định phải bảo vệ con trai tao!”

“Chẳng trách các người cứ muốn giết tôi! Nói như vậy, con trai các người cũng đã chuyển thế?”, Diệp Ngưng Băng bình tĩnh hỏi.

“Đương nhiên! Bây giờ, thằng bé đã trở thành thiên kiêu thế hệ trẻ nhà họ Hà rồi! Hơn nữa chỉ cần mày chết thì vận mệnh sẽ nghiêng về phía nó! Đến lúc đó, thiên phú của nó sẽ được tăng lên!”

Ngô Bình: “Nói như vậy, nếu con trai hai người chết thì Diệp Ngưng Băng sẽ có được lợi ích?”

Lời này của Ngô Bình khiến hai vợ chồng không vui, người phụ nữ nói: “Nghiêm trưởng lão, sao con trai chúng tôi chết được chứ!”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Cũng chưa nói chắc được”.

Nói rồi, cậu cởi áo khoác của Nghiêm trưởng lão xuống, vuốt tay, khôi phục lại diện mạo vốn có bình thường.

Hai vợ chồng kinh sợ: “Cậu không phải Nghiêm trưởng lão!”

Ngô Bình khẽ cười: “Nghiêm trưởng lão đã mất rồi, tôi có ý ở đây đợi các người”.

Người phụ nữ hung hăng nói: “Chính cậu là người lúc nào cũng ngăn cản chúng tôi, cậu đáng chết!”

Bà ta vung tay, muốn sử dụng thủ đoạn, nhưng ngay lúc đó, một luồng sáng đen bỗng lao vào bóng của hai người dưới đất. Bỗng chốc, hai người cứng đờ, không thể động đậy.

Huyền Ảnh Công Cự Cung Thiên Cơ của Ngô Bình cùng với sự trợ giúp từ Thất Tinh Trảm Đạo, uy lực bất phàm, trong huyền ảnh có bí lực mạnh mẽ như Thất Tinh Trảm Đạo, hai vợ chồng này tuy là cao thủ Thần Thông Cảnh, nhưng cũng bị ảnh hưởng.

Diệp Ngưng Băng nhân cơ hội vùng dậy, vung bảo kiếm trong tay, chém đầu người phụ nữ xuống, sau đó lại dùng một kiếm giết chết nam tu kia.

Giết xong hai vợ chồng này, Diệp Ngưng Băng căm hận nói: “Cuối cùng đã diệt trừ được hai mối họa này!”

Ngô Bình: “Chuyện này e rằng vẫn chưa xong”.

Ánh mắt cậu nhìn về phía tảng đá cách đó không xa, lạnh nhạt nói: “Không cần nấp nữa, đi ra đi”.

Mấy giây sau, một thanh niên từ sau tảng đá đi ra. Thì ra, anh ta đến cùng đôi vợ chồng kia, chỉ là vì an toàn nên anh ta ẩn nấp, không hiện thân.

Người đàn ông mặc trường sam màu đen, cổ tay quấn chỉ bạc, tóc búi cao, trông khá anh tuấn, anh ta nhìn Diệp Ngưng Băng, nói: “Khó trách kiếp trước tôi lại thích cô, quả thực cô trông rất đẹp”.

Diệp Ngưng Băng nhíu mày: “Anh còn có ký ức kiếp trước?”

Người đàn ông không phủ nhận, anh ta nhìn hai thi thể dưới đất, nhưng không hề có vẻ bi thương gì, chỉ nói: “Bọn họ đối xử với tôi xem như cũng không tệ, cô không nên giết chết bọn họ”.

Sau đó, anh ta nhìn Ngô Bình, nói: “Kẻ thù của tôi lát nữa lại nói, giết chết anh trước đã”.

Nói xong, anh ta vung hai tay, sau lưng xuất hiện một cái bóng màu xanh, cái bóng này cao hơn trăm mét, tỏa ra hơi thở khiến người ta kinh sợ.
Chương 2793: Vỏ rùa bát quái.

“Khôi!”, Diệp Ngưng Băng bất ngờ: “Không ngờ anh đã luyện hóa được khôi”.

Khôi là trạng thái cao cấp của hồn, linh hồn bình thường sau khi tu luyện thì sẽ có cơ hội trở thành vực, vực sau khi tu luyện sẽ tiến hóa thành mị, sau đó sẽ nữa sẽ là tiêu, bạt, khôi v.v…

Trong đó khôi đã là cấp khá cao trong các cấp linh hồn, có thực lực ngang ngửa cao thủ đạo cảnh.

Người đàn ông vô cùng đắc ý, nói: “Khôi này cực kỳ thông minh, nó nhận ra vận may của tôi siêu phàm nên đã chủ động dung hợp với thần hồn của tôi”.

Bất chợt, khôi giơ móng vuốt ra, vồ mạnh về phía hai người họ rồi lớn tiếng hét: “Đi chết hết đi”.

Ngô Bình lùi nhanh về phía sau, Thanh Ngưu lập tức xuất hiện ở vị trí của Ngô Bình, phất nhẹ tay phải, một bàn tay khổng lồ đánh về phía bộ vuốt, phát ra âm thanh lớn.

“Ầm”.

Người đàn ông lùi lại mấy bước, mặt biến sắc, nhìn Thanh Ngưu chằm chằm, hỏi: “Anh là ai?”

Thanh Ngưu không quan tâm đến anh ta, chỉ nói với Ngô Bình: “Mặc dù Khôi này chưa thành niên nhưng uy lực lại không tệ, lát nữa công tử hãy dùng Cửu Dương Hóa Cấm Đồ luyện hóa nó”.

Người đàn ông vừa bất ngờ vừa tức giận: “Luyện hóa khôi? Nằm mơ giữa ban ngày”.

Anh ta hét lớn, định tiếp tục điều khiển khôi nhưng Thanh Ngưu đưa tay ra ấn vào không trung, một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đè ngã cả người đàn ông và ảo ảnh của khôi xuống đất, dù cho họ có vũng vẫy cỡ nào cũng không làm gì được.

Ngô Bình bước qua, nhìn khuôn mặt méo mó của người đàn ông rồi nói với Diệp Ngưng Băng: “Ngưng Băng, ân oán là cá nhân, tự giải quyết đi”.

Diệp Ngưng Băng đến trước mặt người đàn ông, nói với ánh mắt lạnh lùng: “Hà Thiên Tín, ân oán của tôi và anh kết thúc tại đây”.

Cô ta vừa dứt lời thì đâm chết Hà Thiên Tín, anh ta không cam tâm nên chết không nhắm mắt.

Diệp Ngưng Băng giết chết Hà Thiên Tín thì thở phào.

Ngô Bình: “Những người này cũng khá có địa vị ở nhà họ Hà, em về Thái Hoàng giáo lánh nạn trước đi”.

Diệp Ngưng Băng gật đầu: “Ừ, vừa hay tôi cũng muốn bế quan một thời gian”.

Ngô Bình nói với Thanh Ngưu: “Anh Ngưu, phiền anh đưa Ngưng Băng về kiếm các”.

“OK”.

Sau khi Thanh Ngưu cùng Diệp Ngưng Băng rời đi, Ngô Bình thu dọn hiện trường rồi quay về trường học.

Cậu ra khỏi cửa từ trưa, đến giờ trời đã sập tối, cậu đến thẳng Ngọc Hồ Lâu.

Hôm qua cậu đã hẹn sẵn phải đến trị bệnh cho giáo sư Trương nhưng vì có việc phải giải quyết nên cậu đã bảo Hàn Băng Nghiên báo trước với giáo sư Trương, nhắn rằng tối nay cậu sẽ đến khám.

Ngọc Hồ Lâu rất cổ kính, Ngô Bình gõ lên cánh cửa gỗ dày cộm, một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi mở cửa ra, quan sát Ngô Bình rồi cười, hỏi: “Là Ngô Bình sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi đã hẹn trước với giáo sư Trương, ông ấy có nhà không?”

Tiếng Trương Thế Sâm từ trong nhà vọng ra: “Tiểu Ngô, mau vào đi”.

Người phụ nữ mời Ngô Bình vào nhà, vòng qua một tường hoa thì thấy không gian sân vườn rộng lớn, trồng đầy cây hoa, còn có mấy chục con mèo nằm chường ở khắp nơi, có thể thấy chủ nhân của ngôi nhà này rất yêu mèo.

Trương Thế Sâm đứng ở cửa, ông ta đích thân ra mời Ngô Bình vào, nói: “Tiểu Ngô, làm phiền cậu phải chạy qua đây rồi”.

Ngô Bình nói: “Giáo sư Trương không cần khách sáo”.

Sau đó cậu hỏi: “Giáo sư Trương đã từng đến bệnh viện chưa?”

Trương Thế Sâm gật đầu mạnh: “Hôm qua tôi đã đến tìm bạn tôi làm kiểm tra chi tiết, đúng là tôi đã bị ung thư. Nếu tôi muốn điều trị thì bắt buộc phải cắt bỏ yết hầu, làm sạch hệ thống bạch huyết, sau đó còn phải hóa trị”.

Ông ta nói đến đây thì thở dài: “Nếu vậy tôi thà chết ngay bây giờ”.

Người phụ nữ nghe ông ta nói vậy thì liền khuyên răn: “Thế Sâm, ông đừng nghĩ vậy, chẳng phải bác sĩ Ngô đã đến giúp ông điều trị rồi sao?”

Trương Thế Sâm ngẩng đầu lên, nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Tiểu Ngô, cậu nói xem tôi còn cứu được không?”

Ngô Bình cười, nói: “Giáo sư Trương yên tâm, có tôi ở đây thì đảm bảo có thể trị khỏi được bệnh của ông”.

Trương Thế Sâm thở phào, nói: “Gần đây tôi suy nghĩ rất nhiều, Tiểu Bình à, nếu như cậu có thể chữa khỏi cho tôi thật thì đúng là ông trời đã cho tôi thêm một cơ hội để tái sinh. Để đền đáp cậu, tôi sẽ tặng Tiểu Ngô cậu thứ đáng giá nhất của mình”.

Ngô Bình phất tay: “Giáo sư Trương không cần phải làm vậy, tôi là thầy thuốc, chữa bệnh cứu người là bổn phận của tôi”.

Tiếp đó, cậu liền thi triển thủ thuật nhà y, trị hỏi hoàn toàn khối u của Trương Thế Sâm, sau đó kê mấy thang thuốc, bảo ông ta uống thuốc đúng giờ.

Quá trình điều trị không hề đau đớn, cũng chỉ châm vài mũi, cảm giác có một số sức mạnh kỳ lạ dịch chuyển trong cơ thể. Sau khi điều trị, Trương Thế Sâm cảm thấy nhẹ nhõm cả người, ông ta biết ngay là phương pháp điều trị của Ngô Bình đem lại hiệu quả.

Ngô Bình: “Giáo sư Trương, chắc bệnh của ông đã khỏi rồi”.

Ông ta vô cùng cảm kích, nói: “Tiểu Ngô, thật không biết nên cảm ơn cậu thế nào”.

Ông ta dứt lời thì quay đầu đi về một phía, lấy ra thứ màu trắng giống như mai rùa.

Ông ta đưa thứ đó cho Ngô Bình rồi nói: “Thứ này là do tôi phát hiện được khi còn học đại học. Nó rất thần kỳ, mỗi lần lấy nó ra chơi là tôi lại có đủ loại linh cảm. Nếu lúc học tập mà cầm nó thì hiệu quả sẽ cao gấp mấy lần”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Thần kỳ vậy sao?”

Cậu nhìn mai rùa, phát hiện bên trên có phù văn rất nhỏ, lúc cầm nó thì còn có thể cảm giác được một luồng sức mạnh huyền diệu, chỉ là sức mạnh đó không rời khỏi mai rùa.

Bỗng nhiên, một con mèo đen xuất hiện trên vai Ngô Bình, tiếng của nó vang lên trong đầu Ngô Bình: “Bát quái”.

Ngô Bình giật mình: “Mày nói nó là bát quái sao?”

“Lúc bát quái được tìm thấy, đại đạo rền vang, kỳ quang chiếu rọi, lúc đó có ba thứ trong đó bát quái là một trong số những thứ được chiếu rọi. Năm xưa nó vốn dĩ là một linh quy, sống rất lâu rồi, sau khi in ấn bát quái thì tu vi thông thiên, trở thành người nắm giữ một phương. Sau đó, không biết tại sao, nó tự tử, chỉ để lại mai rùa còn dấu ấn bát quái”.

Ngô Bình nghe xong thì biết giá trị của thứ này không thể nào đong đếm được, cậu nói: “Giáo sư Trương, món đồ này quá quý giá, hơn nữa nó cũng rất có ích cho tôi, thế này đi, tôi tặng thêm cho giáo sư Trương hai viên đan dược nữa”.

Cậu nói xong thì lấy ra năm viên Tôi Hồn Đan. Trước đó cậu đã tặng cho giáo sư Trương một viên, chỉ là ông ta chưa muốn mà thôi.

“Tôi không nhận được đâu”. Trương Thế Sâm từ chối.

Ngô Bình cười, nói: “Xin đừng khách sáo, hai viên còn lại có thể tặng cho người nhà của ông dùng. Loại đan này tên là Tôi Linh Đan, nếu trước đây ông uống nó thì qua một thời gian bệnh tật trên người sẽ tự hết. Hơn nữa, người uống đan dược này có thể sống hơn một trăm tuổi là chuyện rất bình thường.

Trương Thế Sâm vui mừng: “Vậy thì tôi xin nhận, Tiểu Ngô, thật sự không biết để biểu đạt sự cảm kích của tôi với cậu”.

Hai người tán gẫu vài câu thì Ngô Bình đứng dậy chào tạm biệt. Cậu về đến biệt thự ở đỉnh núi thì tiếp tục học tập, Hàn Băng Nghiên giúp cậu thu thập tài liệu. Cậu quyết định ngày mai phải thi hết tất cả các học phần, tránh vị hiệu trưởng khó tính mới đến lại gây rắc rối cho cậu.

Cậu học miết đến hơn bốn giờ sáng mới đi nghỉ.

Đợi khi Hàn Băng Nghiên thức dậy thì cậu nói: “Băng Nghiên, hôm nay anh phải giành điểm tuyệt đối của các học phần”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK