Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1256: Áp chế Hư Tiên

Ngô Bình giật mình: “Gây dựng lại hoàng triều Đại Thương?”

Thiên Cật Tứ Phương đáp: “Đúng vậy. Thế lực của hoàng tộc vẫn rất mạnh, vượt hẳn bốn vương tộc lớn và mười quý tộc lớn”.

Ngô Bình nhớ đến Đế Tân, vị vua cuối Đại Thương. Liệu ông ấy có nắm giữ lại quyền lực hoàng tộc không nhỉ?

“Tôi nghe nói Đế Tân chưa chết”, anh bỗng lên tiếng, đồng thời quan sát phản ứng của Thiên Cật Tứ Phương.

Nghe đến tên Đế Tân, Thiên Cật Tứ Phương lập tức lộ vẻ ghét bỏ: “Đế Tân được xem là người xui xẻo. Nếu ông ta còn sống, hoàng tộc cũng sẽ tiêu diệt ông ta”.

Ngô Bình hỏi: “Sau đó đã Chu diệt Thương, lẽ nào Đại Chu không xử lý hết hoàng tộc Đại Thương sao?”

Thiên Cật Tứ Phương đáp: “Chu chỉ là một bộ lạc nhỏ thôi. Khi đó không gian gập lại, bị nó tiêu diệt chỉ là một phần rất nhỏ của Đại Thương, Đế Tân cũng nằm trong số đó. Vậy nên cách nói Chu diệt Thương thật ra không chuẩn xác. Thực lực của Chu hoàn toàn không sánh được với Đại Thương”.

Ngô Bình đăm chiêu, đoạn hỏi tiếp: “Có nghĩa là hoàng tộc Đại Thương vẫn có thế lực rất mạnh, sớm muộn gì cũng thống nhất thiên hạ?”

Thiên Cật Tứ Phương nói: “Đúng, chí ít quý tộc chúng tôi đều cho là vậy”.

Ngô Bình lại không nghĩ thế. Anh từng xem bói về vận mệnh của nước Viêm Long, tương lai chắc chắn sẽ trở thành thế lực mạnh nhất của đại lục này. Tuy Viêm Long hiện tại chưa thể đối chọi với hoàng tộc, nhưng chỗ dựa của Viêm Long có Đại Thiên Tôn và Tiên Giới hỗ trợ, theo thời gian, ưu thế sẽ dần ngả về phía Viêm Long.

Nhưng trong vài năm này, đại lục chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn, các thế lực tranh chấp với nhau, không ngừng chiến loạn, hệt như các nước chư hầu tranh bá năm xưa vậy.

Thiên Cật Tứ Phương bảo: “Trước đó tôi đã mạo phạm, mong anh thứ lỗi”.

Ngô Bình trừng mắt nhìn cậu ta: “Tôi vốn định đánh chết cậu đấy. Niệm tình cậu thành thật, tôi tạm tha cho cậu một mạng”.

Thiên Cật Tứ Phương không dám nghi ngờ lời của Ngô Bình, bèn đáp: “Cảm ơn anh đã không giết tôi!”

Ngô Bình hỏi: “Tôi từng xem bản đồ ban đầu, hình như trên đại lục Côn Luân, Đại Thương chỉ chiếm một phần ba địa bàn. Hai phần ba còn lại ở đâu?”

Thiên Cật Tứ Phương trả lời: “Khu vực còn lại có ba thế lực hùng mạnh, và hai khu vực cấm sinh mệnh rất rộng lớn. Dĩ nhiên, ba thế lực lớn mạnh này nắm giữ rất nhiều nước và bộ lạc. Vào thời điểm hưng thịnh nhất, Đại Thương cũng không dám xem nhẹ sự tồn tại của ba thế lực này”.

“Đó là ba thế lực gì?”

Thiên Cật Tứ Phương đáp: “Thiên Đạo Môn ở phía Bắc, phía Đông có thuỷ tộc với Đông Hải Long Cung đứng đầu, và liên minh bộ lạc ở vùng hoang dã phía Nam”.

Ngô Bình nghĩ đến vị công chúa Thiên Mông từng xông vào nhà mình, bèn hỏi: “Từng nghe nói đến nước Thiên Mông chưa?”

Thiên Cật Tứ Phương nói: “Nước phụ thuộc dưới trướng Thiên Đạo Môn, thực lực không kém”.

Hỏi Thiên Cật Tứ Phương thêm vài câu nữa rồi anh đưa Hạ Lam và Lạc Nhi rời đi. Nơi này không còn an toàn, anh đành tạm thời dẫn hai mẹ con họ theo mình.

Về biệt thự số Một, anh kinh ngạc nhìn thấy vị công chúa Thiên Mông kia lại xuất hiện. Lần này cô ta dẫn thêm một vị cao thủ cấp Hư Tiên!

Nhác thấy Ngô Bình, công chúa Thiên Mông liền chỉ tay về phía anh, lớn tiếng bảo: “Chính là anh ta!”

Hư Tiên kia lạnh lùng hừ mũi: “Quỳ xuống!”

Ngô Bình nghiêm mặt đáp: “Tôi không muốn giết người. Không muốn chết thì cút nhanh!”

Hư Tiên nổi giận. Tuy thăng cấp Thiên Tiên chưa lâu nhưng dù gì gã cũng là Thiên Tiên, không ngờ tên Địa Tiên nhỏ bé này dám xem thường gã.

Gã sải một bước đã đến trước mặt Ngô Bình, đưa tay nhấn lên vai anh, muốn anh quỳ xuống cầu xin.

“Ầm!”

Ngô Bình triển khai kiếm vực. Sức mạnh toàn thân của Hư Tiên nọ lập tức bị áp chế. Gã biến sắc, muốn phản kháng, nhưng kiếm vực của Ngô Bình quá mạnh. Đầu gối gã chầm chậm sụm xuống, cuối cùng quỳ trước mặt Ngô Bình.

Công chúa Thiên Mông cả kinh, thốt lên: “Không thể nào! Anh chỉ là Địa Tiên, sao lại áp chế được Thiên Tiên!”

Thiên Tiên kia biến sắc nói: “Anh là thiên kiêu của thế lực nào?”

Ngô Bình đáp: “Anh không cần biết”.

Đoạn anh nhìn sang công chúa nước Thiên Mông: “Chắc trước đó tôi bảo cô bồi thường ít quá nên cô không cam lòng, lại chạy đến đây để đưa tiền cho tôi à?”

Sắc mặt công chúa Thiên Mông rất tệ, dự cảm được điều chẳng lành.

Ngô Bình nói: “Xông vào nhà tôi, gọi Thiên Tiên đến đánh tôi, lần này cô phải bồi thường ít nhất hai mươi triệu tiền báu!”

Công chúa Thiên Mông hét lên: “Không thể nào! Anh giết tôi đi!”

Ngô Bình hờ hững bảo: “Tôi sẽ không giết cô. Nhưng e là Thiên Tiên này phải chết đấy. Số tiền để bồi dưỡng được một Thiên Tiên không chỉ hai mươi triệu tiền báu nhỉ?”

Thiên Tiên kia nhìn công chúa Thiên Mông bằng vẻ đáng thương. Gã mới thăng làm thiên tài, thật sự không muốn chết!

Công chúa Thiên Mông yếu ớt ngồi phịch xuống đất: “Tôi thật sự không còn tiền. Lần này tôi ra ngoài để mua đan dược theo lệnh của bố”.

Ngô Bình hỏi: “Ồ, cô cần mua đan dược gì?”

Công chúa Thiên Mông đáp: “Thánh Tâm Đan. Tu sĩ Thiên Mông chúng tôi gần như đều phải tu luyện một loại công pháp đặc biệt. Đến một giai đoạn nhất định, công pháp này sẽ dẫn dắt tâm ma xuất hiện, khiến nhiều tu sĩ hoá điên”.

Ngô Bình bảo: “Thánh Tâm Đan ư? Cô không mua được loại đan dược này đâu”.

Anh biết công thức của Thánh Tâm Đan. Luyện chế đan này không dễ, tâm của bản thân người luyện chế cũng cần phải đạt đến trạng thái “thánh minh tối thượng”.

Công chúa Thiên Mông nói: “Số tiền tôi mang theo có hạn, đã cho anh một phần Âm Dương Tiên Tinh rồi. Bất kể thế nào tôi cũng không thể giao cho anh phần còn lại”.

Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Cô thấy Thánh Tâm Đan nên có giá bao nhiêu?”

Công chúa Thiên Mông đáp: “Nếu một viên có giá từ ba đến năm mươi nghìn tiền báu, chúng tôi có thể chấp nhận”.

Ngô Bình cười khẩy: “Ba đến năm mươi nghìn, cô không có khái niệm gì về giá cả đan dược à?”

Anh lập tức đăng nhập mạng Tiên, bảo Tiên Nhi tra cứu Thánh Tâm Đan. Kết quả cho ra, giá trị của Thánh Tâm Đan bậc ba đạt đến ba trăm tám mươi nghìn!

Công chúa Thiên Mông thở dài: “Nếu Thánh Tâm Đan bậc một có giá ba trăm tám mươi nghìn, tiền của tôi cũng chẳng mua được bao nhiêu”.

Ngô Bình bảo: “Thật ra tôi kinh doanh đan dược đấy, quen biết rất nhiều cao nhân luyện đan. Tôi có thể giúp cô mua Thánh Tâm Đan bậc một với giá ưu đãi”.

Đôi mắt công chúa Thiên Mông sáng lên: “Anh quen thầy luyện đan sao?”

Ngô Bình đáp: “Ừ. Ba trăm nghìn một viên Thánh Tâm Đan bậc một, cô có hứng thú không?”

Mắt cô ta sáng rỡ: “Được! Anh cần bao nhiêu, tôi đều theo cả!”

Ngô Bình nói: “Tôi có thể cung cấp trước cho cô một trăm viên. Tổng giá tiền là ba mươi triệu tiền báu. Ba ngày sau, cô đến đây lấy đan dược. Nhớ chuẩn bị đủ tiền”.

Công chúa Thiên Mông gật đầu lia lịa: “Cảm ơn anh. Không biết xưng hô với anh thế nào?”

Ngô Bình đáp: “Tôi tên Lý Tiểu Bình”.

Tất nhiên anh sẽ không tiết lộ danh tính thật với người lạ.

Công chúa Thiên Mông khẽ gật đầu: “Anh Lý, hẹn ba ngày sau gặp lại!”

Lúc này Ngô Bình mới thu hồi kiếm vực. Hư Tiên họ hoảng sợ lùi ra xa, như chuột gặp phải mèo vậy. Kiếm vực của Ngô Bình quá khủng khiếp khiến gã sợ hãi!

Công chúa Thiên Mông rời khỏi biệt thự, sắc mặt lập tức sa sầm, lạnh lùng nói với Hư Tiên: “Anh là Thiên Tiên mà lại không phải là đối thủ của anh ta ư?”

Hư Tiên vội đáp: “Công chúa, thực lực của người này quá đáng sợ, chắc chắn ở cấp thiên kiêu. Hạng người này bình thường đều có chống lưng rất mạnh, chúng ta không động vào được đâu!”

Không phải thế lực nào cũng sở hữu thiên kiêu, nhưng phàm là thế lực có thiên kiêu xuất hiện đều là những sự tồn tại siêu cấp. Như nước Thiên Mông thì không thể nào xuất hiện thiên kiêu, dù xuất hiện cũng sẽ gia nhập Thiên Đạo Môn.

Công chúa Thiên Mông căm phẫn nói: “Bản công chúa thật sự không nuốt trôi cơn giận này!”
Chương 1257: Thiên Đạo Môn

Hư Tiên nói: “Công chúa, chúng ta tạm thời nhẫn nhịn, đừng chọc vào người này. Tuy bây giờ cậu ta vẫn chỉ là Địa Tiên, với thực lực này, trong tương lai, một khi người này trở thành thiên tiên, chắc chắn sẽ là cường giả tung hoành thiên hạ. Người này chỉ có thể kết bạn, không thể đắc tội”.

Công chúa Thiên Mông thở dài: “Ông nói có lý, mặc dù người này rất đáng ghét nhưng phải thừa nhận anh ta là thiên tài tu hành. Ông có thể nhìn ra anh ta là tu vi nào không?”

Hư Tiên đó ngẫm nghĩ: “Có thể tạo ra khu vực đáng sợ như thế, ít nhất là cảnh giới Động Thiên”.

Công chúa Thiên Mông gật đầu: “Anh ta mà so với Quản Long Phi ở Thiên Đạo Môn thì thế nào?”

Hư Tiên nói: “Quản Long Phi là thiên tài hàng đầu của Thiên Đạo Môn, nhưng bây giờ cậu ta đã là Tiên Tôn Đoạt Thiên, thực lực chắc phải hơn người này”.

Công chúa Thiên Mông híp mắt: “Phụ vương định gả tôi làm vợ của Quản Long Phi, tôi có thể nhờ anh ta ra tay không?”

Hư Tiên nói: “Công chúa không được, Quản Long Phi không phải là người tầm thường, chưa chắc đã chịu ra tay. Hơn nữa, dù cậu ta giết người này thì có lợi gì cho công chúa? Mua được đan dược của cậu ta với giá ưu đãi chẳng phải là rất tốt sao?”

Công chúa Thiên Mông hừ một tiếng: “Tên khốn này đòi mười triệu, tôi phải lấy lại”.

Hư Tiên thầm lắc đầu, công chúa này bị quốc vương chiều hư từ nhỏ, không biết nặng nhẹ gì cả.

Sau khi mấy người đó đi rồi, Ngô Bình kiểm tra cho Lạc Nhi, cậu bé không bị thương, chỉ là phải chịu thiệt mấy ngày vừa rồi.

“Bố nuôi, chúng ta phải đi khỏi đây sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Bố dẫn con và mẹ đến một nơi an toàn”.

Đúng lúc này một thiên quang chiếu xuống bao phủ cả căn biệt thự.

Ngô Bình trầm giọng nói: “Ai?”

Một bóng người mờ nhạt xuất hiện nói với Hạ Lam: “Thất công chúa, người nên về Tiên Giới rồi”.

Ngay sau đó, một xiềng xích bị ném ra, cơ thể cô ấy lập tức bộc phát ra năng lượng đáng sợ.

Ngoại hình của Hạ Lam thay đổi, trở nên xinh đẹp vô cùng, quần áo cũng biến thành váy vóc, cô ấy hỏi: “Là Đại Thiên Tôn bảo ông đến?”

Bóng người đó nói: “Vâng”.

Hạ Lam nhìn Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi và Lạc Nhi, tôi phải về Tiên Giới trước, sau này lại đến tìm anh”.

Không đợi Ngô Bình lên tiếng, Hạ Lam và Lạc Nhi đã biến mất cùng ánh sáng kia

Ngô Bình rất ngạc nhiên, Hạ Lam có thân phận gì, Thất công chúa? Đại Thiên Tôn?

Anh ngây người một lúc rồi lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều nữa.

“Trước hết luyện Thánh Tâm Đan đã!”, anh nghĩ.

Lấy lò luyện đan ra, Ngô Bình bắt đầu luyện đan, dược liệu được mua trực tiếp từ mạng tiên, trung bình nửa tiếng một lò đan dược, một lò đan dược sẽ có năm viên đan, cứ thế luyện chế một ngày thì anh đã luyện ra được một trăm viên Thánh Tâm Đan.

Luyện đan dược xong, anh bắt đầu tu luyện chuyển hóa thứ tư trong Thần Ma Cửu Biến, Thần Mạch Biến.

Lúc này anh mở khu vực tinh thần, Mạch Tử Long ở dưới lòng đất bị anh bắt lấy luyện vào Nguyên Thần, tạo thành Thần Mạch thứ sáu.

Cả quá trình kéo dài một ngày rưỡi, Mạch Tử Long ổn định lại thì trong Nguyên Thần của anh hình thành vô số thần lạc* vừa phức tạp vừa tinh tế, thần tức Tử Long vận chuyển vào trong, mỗi lần vận chuyển một tuần, Nguyên Thần của anh mạnh lên thêm một chút.

*kinh lạc trong đông y.

Đến lúc này Thần Ma Cửu Biến đã luyện đến hồi kết trong quá trình tu luyện giai đoạn Thần Biến, Thần Ma chuyển biến thứ năm tiếp theo cần anh phải bước vào cảnh giới Hóa Thân mới có thể tu luyện.

Thật ra bốn chuyển biến đầu của Thần Ma Cửu Biến đều thuộc thần biến, chuyển biến thứ năm đến thứ tám thuộc ma biến; chuyển biến thứ chín mới gọi là Thần Ma Biến.

Sau đó tu luyện cảnh giới Hóa Thân cần có một vật dẫn phù hợp, đến hiện tại, Ngô Bình chưa tìm được vật dẫn vừa ý nên vẫn đợi một chút rồi hẵng đột phá cảnh giới Hóa Thân.

Ba ngày sau, quả nhiên công chúa Thiên Mông đó xuất hiện, nhìn thấy một trăm viên Thánh Tâm Đan, cô ta vui vẻ trả ba nghìn tiền báu.

“Anh chắc là đệ tử của môn phái lớn nào đó nhỉ?”, cô ta nghe ngóng được thân phận của Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Tiên vực Vĩnh Hằng”.

Công chúa Thiên Mông ngạc nhiên: “Hóa ra anh là thiên kiêu của tiên vực Vĩnh Hằng, thất lễ rồi”.

Ngô Bình lười phí lời với cô ta: “Lấy lấy đan dược rồi thì cô có thể đi”.

Đuổi công chúa Thiên Mông đi xong, Ngô Bình nghỉ ngơi chốc lát rồi đến Thái Thanh Tiên Cảnh.

Vì khá nhiều không gian đã được mở ra nên bây giờ anh không cần đi quang Địa Tiên Giới vẫn có thể đến thẳng Thái Thanh Tiên Cảnh.

Vân phủ ở Thái Thanh Tiên Cảnh.

Khi Ngô Bình nhìn thấy Vân Tịch, cô ấy đang sầu muộn ở đó.

Ngô Bình: “Vân Tịch, em sao thế?”

Vân Tịch: “Chồng ơi, nhà họ Vân ở Thái Thanh Tiên Cảnh chỉ là một phần của vương tộc nhà họ Vân, bên đó đã phái người đến tiếp quản chỗ chúng ta rồi, bây giờ cụ tổ đã không còn là người nắm quyền quản lý của nhà họ Vân nữa nên rất nhiều chuyện đã thay đổi”.

Ngô Bình biết ngay Vân Tịch đang lo lắng điều gì: “Ý em nói là cuộc hôn nhân của chúng ta à?”

Vân Tịch gật đầu: “Nhà họ Vân muốn kết thông gia với vài gia tộc lớn xung quanh, em cũng nằm trong danh sách được chọn. Hai hôm nữa có một buổi họp mặt, cậu chủ hay thế tử của các thế lực đó đều sẽ xuất hiện, sau đó sẽ chọn người hợp ý trong số bọn em”.

Ngô Bình: “Chắc anh cũng có thể tham gia nhỉ?”

Vân Tịch nhìn anh nói: “Trong đó cũng có cả Thiên Địa kiếm tông”.

Ngô Bình: “Vậy thì dễ giải quyết rồi, anh nói một tiếng với tông chủ, hai hôm nữa anh tự mình đến”.

Vân Tịch mặt đỏ bừng: “Nếu anh chọn em, hôm đó có thể dẫn em đi, nhưng nghe nói người đến vào hôm đó rất đông, trong đó có không ít thiên tài. Nếu còn người khác chọn trúng em, anh phải đánh bại hắn mới được”.

Ngô Bình: “Vậy thì có gì khó chứ, ai chọn em thì anh đánh người đó”.

Ở nhà họ Vân một lúc lâu, anh mới quay về Thiên Địa kiếm tông, gặp được tông chủ hóa thân rồi nói rõ sự việc.

Nghe nói Ngô Bình muốn cưới con gái nhà họ Vân, La Thiên Tướng cười nói: “Trước đó ta còn đang suy nghĩ xem nên phái ai đến, nếu con đã có người trong lòng thì để con đi vậy”.

Ngô Bình: “Cảm ơn tông chủ”.

La Thiên Tướng: “Có chuyện này muốn nói với con, đại hội Tiên Truyền của đại lục Côn Luân sắp diễn ra rồi”.

Đại hội Tiên Truyền? Ngô Bình nhớ lúc đó Địa Tiên Giới cũng có một đại hội Tiên Truyền.

La Thiên Tướng: “Đại hội Tiên Truyền này do Thiên Đạo Môn tổ chức, mười năm một lần. Lần này chỉ cần thông qua sàng lọc là có thể vào được đại điện Tiên Truyền, nhận được truyền thừa vô thượng của Thiên Đạo Môn. Người nhận được truyền thừa, dù có phải đã gia nhập môn phái hay không đều có thể gia nhập vào Thiên Đạo Môn”.

Ngô Bình: “Sư tôn, Thiên Đạo Môn này rất mạnh sao?”

La Thiên Tướng: “Thiên Đạo Môn cực kỳ lâu đời, Đại Thiên Tôn xuất hiện từ Thiên Đạo Môn”

Ngô Bình ngạc nhiên: “Đại Thiên Tôn là đệ tử của Thiên Đạo Môn?”

La Thiên Tướng gật đầu: “Năm đó mạnh như Tiên Quốc cũng không thể đánh lại Thiên Đạo Môn, thậm chí có người cho rằng Thiên Đạo Môn mới là thế lực mạnh nhất trên đại lục Côn Luân”.

Ngô Bình nói: “Sư tôn muốn con đi tham gia đại hội Tiên Truyền?”

La Thiên Tướng nói: “Đúng thế, nếu con có thể gia nhập vào Thiên Đạo Môn thì rất có lợi cho Thiên Địa kiếm tông, hơn nữa đệ tử của Thiên Đạo môn có thể bước vào Tiên Đình để làm việc”.
Chương 1258: Ra sức đào tạo

Nói đến đây La Thiên Tướng cười: “Tiểu Bình, con đến đại thế giới Huyền Hoàng, tối nay có một bữa tiệc, bữa tiệc được tổ chức là vì con, con phải thể hiện bản lĩnh của mình ra, đừng để sư tôn mất mặt”.

Ngô Bình chớp mắt: “Sư tôn, mục đích của bữa tiệc không tốt, là ai nhằm vào con?”

La Thiên Tướng: “Mặc dù ta là tông chủ nhưng không phải nắm toàn quyền quyết định trong tông môn, dù sao bên trên vẫn còn ba thái thượng trưởng lão và một số thượng trưởng lão khá cường thế. Hôm nay, nếu con khiến mọi người kinh ngạc thì ta có thể dễ dàng hơn, nếu con bị họ bắt nạt, vậy thì thầy trò ta đều phải cam chịu số phận thôi”.

Ngô Bình cạn lời: “Sư tôn tốt xấu gì cũng là tông chủ, sao nói như thể mình rất đáng thương vậy?”

La Thiên Tướng nói: “Trừ khi sư tôn có thể trở thành Bán Bộ Kim Tiên, nếu không sẽ rất khó chèn ép họ. Dĩ nhiên, nếu con có đủ bản lĩnh làm cho họ nhìn thấy tương lai sáng lạn của mình, họ cũng sẽ kính trọng vi sư”.

Ngô Bình: “Đệ tử hiểu rồi”.

La Thiên Tướng gật đầu: “Con vẫn chưa hiểu rõ giá trị của bản thân, với tư chất của con, dù có ở thế lực đỉnh cấp như thần thổ thông thiên hay Âm Dương giáo, con cũng được xếp vào tốp thiên kiêu tuyệt thế. Có con ở đây, trong tương lai, Thiên Địa kiếm tông chúng ta có thể xuất hiện một Đại La Kim Tiên; có con ở đây Thiên Địa kiếm tông sẽ có tương lai sáng lạn. Dù là ba thái thượng trưởng lão thì cũng phải xem trọng, ra sức bồi dưỡng con, vì một khi con lên đến đỉnh cao, mọi người đều sẽ hưởng ké lợi ích. Có câu “Một người đắc đạo, cả họ được nhờ”, tình hình này giống câu đó đấy”.

Ngô Bình cười khổ: “Sư tôn đừng đánh giá cao con quá”.

La Thiên Tướng: “Đây không phải là đánh giá cao mà là dự tính trước cho tương lai, con biết Âm Dương giáo không?”

Ngô Bình gật đầu: “Đệ tử biết”.

La Thiên Tướng: “Âm Dương giáo vốn dĩ chỉ là một tông môn hạng ba, thường bị các tông môn khác chèn ép nhưng bỗng có một ngày, Âm Dương giáo xuất hiện một thiên kiêu, người đó trở thành Thiên Tiên chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi, thần đến giết thần, tiên đến diệt tiên, làm cho Âm Dương giáo trở thành tông chủ hàng đầu, cộng thêm hắn ta có quan hệ rộng, giết vài thế lực siêu cấp cũng nhượng bộ đối phương, không muốn gây mâu thuẫn. Sau đó hắn ta thăng cấp lên Đại La, dĩ nhiên Âm Dương giáo cũng trở thành đại giáo muôn đời, bây giờ có ai dám bất kính với Âm Dương giáo?”

Ngô Bình: “Sư tôn, đệ tử hiểu rồi”.

La Thiên Tướng: “Ừ, đi đi, mấy sư huynh của con đang đợi ở đó”.

Vì trận truyền tống đã được mở ra, Ngô Bình lập tức truyền tống thẳng đến đại thế giới Huyền Hoàng. Trong điện truyền tống, anh nhìn thấy tam sư huynh Hoa Nguyên Cát và tứ sư huynh Tả Kỳ Phong đang đợi anh.

Thấy Ngô Bình đến, Hoa Nguyên Cát nói: “Sư đệ, chuyến này đi phải mất mấy ngày, chúng ta rất gấp”.

Ngô Bình: “Gặp chuyện gấp thì phải đi xử lý ngay thôi! À phải rồi, lúc đến, em nghe sư tôn nói tối nay tổ chức tiệc?”

Tả Kỳ Phong gật đầu: “Bữa tiệc tối nay có quy chuẩn cực cao, ngoài ba thái thượng trưởng lão dự thính thì Huyền Hoàng Môn cũng cử hai đệ tử thiên tài đến”.

Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Ba thái thượng trưởng lão cũng tham gia sao?”

Tả Kỳ Phong nói: “Vì sư tôn đã nói sư đệ là thiên kiêu, cái danh xưng thiên kiêu này không thể dùng bừa nên dĩ nhiên ba thái thượng trưởng lão đều rất kinh ngạc”.

Ngô Bình: “Vậy người Huyền Hoàng Môn đến làm gì?”

Tả Kỳ Phong: “Huyền Hoàng Môn và chúng ta vừa là địch vừa là bạn, lúc gặp nguy hiểm thì hai bên sẽ giúp đỡ nhau, thời kỳ hòa bình, hai bên thi thoảng sẽ đấu đá nhau. Nhưng về cơ bản, hai bên là bạn tốt, từng thiết lập nhiều mối quan hệ thông gia. Sư đệ, nếu cậu là thiên tài có đủ bản lĩnh thì có thể cưới được nữ đệ tử xinh đẹp nhất của Huyền Hoàng Môn – tiên tử Ngưng Ngọc”.

Ngô Bình xua tay: “Sư huynh, em không có hứng thú”.

Hoa Nguyên Cát: “Cậu không có hứng thú nhưng tiên tử người ta thích đấy. Sư đệ yên tâm, người tu hành chúng ta không sợ tam thê tứ thiếp, như sư huynh đây cũng có đến tám vợ, hai mươi bảy thiếp đấy, mọi người chẳng phải cũng sống tốt đó sao?”

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Sư huynh, nói thế tức là anh có ba mươi lăm người vợ? Vậy anh làm thế nào được thế, một ngày ngủ với mấy người à?”

Hoa Nguyên Cát liếc anh một cái: “Sư đệ cũng thô thiển quá đó, sư huynh tài giỏi như vậy, mỗi đêm ít nhất có thể ngủ với mười người”.

Ngô Bình giơ ngón tay cái lên: “Sư huynh, anh có thể sống đến giờ đúng là chẳng dễ dàng”.

Tả Kỳ Phong bật cười: “Thể chất của tam sư huynh khá đặc biệt, dương khí rất mạnh nên mỗi ngày cần phụ nữ điều hòa âm dương”.

Ba người vừa nói vừa cười quay về đến Thiên Địa kiếm tông.

Ba người đi đến Thiên Địa kiếm tông, nơi Ngô Bình sống là một sân nhỏ nằm trong rừng tử trúc.

Sân vườn rất lớn, diện tích hơn nghìn mẫu đất, bên trong có rất nhiều phòng ốc, tường gạch đều được làm bằng tiên ngọc mài nhẵn, trong sân có một nhóm người hầu, không phân biệt nam nữ, đều là tất cả đều trẻ đẹp.

Ngô Bình bước vào, mọi người đồng thanh nói: “Chào công tử”.

Ngô Bình gật đầu rồi bảo người ra ngoài. Anh ngồi vào trong phòng khách, người giúp việc bưng trà lên, trà là do Ngô Bình tự làm, rất ngon.

Hoa Nguyên Cát: “Sư đệ, chúng ta đợi cậu về là vì muốn nói trước với cậu một việc”.

Ngô Bình: “Chuyện gì thế?”

Hoa Nguyên Cát: “Bữa tiệc hôm nay rất quan trọng, có thể nói nó sẽ quyết định địa vị sau này của sư đệ ở Thiên Địa kiếm tông”.

Tả Kỳ Phong: “Đúng thế, vậy nên sư đệ nhất định phải thể hiện thiên tài của mình. Chúng ta nói xong những chuyện này, sư đệ nên đi khảo hạch cấp bậc đại sư luyện đan đi”.

Hoa Nguyên Cát: “Ừ, thân phận đại sư luyện đan này có thể tăng thêm không ít điểm cho sư đệ”.

Ngô Bình: “Em không có tự tin, không biết họ muốn đối phó với em thế nào?”

Tả Kỳ Phong nói: “Lâm Trường Sinh là người duy nhất có danh hiệu Tiên quân, hắn chắc chắn sẽ muốn áp đảo cậu vì một khi cậu lên đến đỉnh cao, hắn sẽ là người bị tổn thất nhiều nhất. Người thứ hai dĩ nhiên là các đệ tử ưu tú của Thiên Địa kiếm tông. Trước khi sư đệ lên được đỉnh cao, họ có thể lấy được chia rất nhiều tài nguyên, trung bình mỗi người có ít nhất trăm triệu tiền báu nhưng nếu sư đệ được công nhận là thiên kiêu, tông môn sẽ tận lực bồi dưỡng sư đệ, đến lúc đó sư đệ có thể nhận được tối thiểu là một phần ba tài nguyên của Thiên Địa kiếm tông, thậm chí là một nửa”.

Tim Ngô Bình đập nhanh: “Một nửa tài nguyên?”

Hoa Nguyên Cát và Tả Kỳ Phong gật đầu: “Đúng thế, tông môn bồi dưỡng sư đệ sẽ không tiếc bất cứ giá nào, bất cứ thứ gì”.

Ngô Bình thật không ngờ thiên kiêu lại nhận được đãi ngộ cao như thế từ tông môn.

Anh hỏi: “Có phải thiên kiêu của các thế lực siêu cấp cũng được hưởng thụ đãi ngộ như vậy không?”

Hoa Nguyên Cát lắc đầu: “Thiên kiêu của thế lực siêu cấp không chỉ có một nên tính trung bình ra thì tài nguyên của họ chưa chắc có thể so được với sư đệ. Đương nhiên, xét về công pháp, Thiên Địa kiếm tông của chúng ta không thể so được với thế lực siêu cấp”.

Ngô Bình: “Một nửa tài nguyên, vậy thì một năm ít nhất cũng có mấy tỷ tiền báu nhỉ?”

Tả Kỳ Phong bật cười: “Mấy tỷ? Sư đệ đánh giá thấp Thiên Địa kiếm tông rồi. Thiên Địa kiếm tông đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, theo anh biết, số tiền này có thể nhiều tới con số mấy trăm tỷ tiền báu, chỉ cần sư đệ cố gắng giành lấy thì có thể nhanh chóng phất lên, trở nên lớn mạnh, cho dù là làm tông môn tiêu hết tiền trong thời gian ngắn, tông môn cũng sẵn sàng làm như vậy”.

Ngô Bình há hốc miệng, anh cảm nhận được khát vọng của Thiên Địa kiếm tông đối với thiên kiêu đã gần mức điên cuồng.
Chương 1259: Đại sư luyện đan bốn sao tím

Tả Kỳ Phong khẽ thở dài: “Sư đệ không cần kinh ngạc, thật sự là Thiên Địa kiếm tông quá cần thiên kiêu, vì địa vị của Thiên Địa kiếm tông khá nhạy cảm, nếu không thể lớn mạnh thì sau này sẽ không còn chỗ đứng. Không chỉ có Cửu Thiên kiếm vực đang hăm he chúng ta, đến Tiên Đình cũng không yên tâm”.

“Vì vậy ngoài mặt Thiên Địa kiếm tông có vẻ rất an toàn nhưng thực tế lại đang đứng trước bờ vực giữa sự sống và cái chết. Thậm chí ba vị thái thượng trưởng lão dần dần cũng đã muốn rời khỏi kiếm tông, tự tìm lối thoát”.

Ngô Bình nói: “Em hiểu rồi, sư huynh, ý của anh là hôm nay em nhất định phải để họ biết em là thiên kiêu”.

Hai người đồng thanh đáp: “Không sai”.

Anh mỉm cười, nói: “Chuyện này thì dễ”.

Ba người uống trà một lúc thì lại lên đường tiến về thành Huyền Hoàng.

Trước đó Ngô Bình đã trở thành đại sư luyện đan ở đây, lần này anh phải thi được đại sư luyện đan cấp cao hơn.

Lúc anh quay lại hội quán luyện đan, những người tiếp đón đều rất khách sáo với anh, vì bây giờ anh đã là thầy luyện đan cấp cao.

“Xin hỏi anh muốn thi cấp độ nào?”

Ngô Bình: “Làm phiền, tôi muốn khảo hạch đại sư luyện đan bốn sao”.

Chỉ có thế lực siêu cấp mới cung phụng được đại sư luyện đan năm sao, anh cảm thấy mình không cần thiết phải gấp gáp đạt tới mức đó. Hơn nữa, anh có lòng tin với cấp bốn sao hơn, năm sao thì sẽ có chút mạo hiểm.

Hoa Nguyên Cát và Tả Kỳ Phong nghe Ngô Bình nói thì vui mừng, cả nhìn nhau cười.

Người tiếp đón rất vui vẻ nói: “Được, mời đi theo tôi”.

Ngô Bình thấy anh ta không nhận tiền thì hỏi: “Không thu tiền sao?”

Đối phương mỉm cười, nói: “Thầy Trương, vì anh là thầy luyện đan cao cấp nên có thể miễn phí ba lần khảo hạch đầu tiên”.

Ngô Bình đến một phòng luyện đan lớn hơn nhiều, bên trong được bày trí tinh tế, phẩm chất của lò luyện đan cũng rất cao.

Vì thầy luyện đan bốn sao phải thi rất nhiều nội dung, anh phải chọn ra hai nhóm phương thuốc từ ba nhóm để khảo hạch, tổng cộng phải luyện chế sáu lò.

Ngô Bình nhìn sơ qua phương thuốc thì biết không có vấn đề gì lớn nên bắt tay vào luyện ngay.

Lò đan đầu tiên ra đan bậc ba là qua ải nhưng anh luyện chế ra thành đan bậc một.

Lò đan thứ hai yêu cầu phải là đan bậc hai, anh vẫn luyện được đan bậc một.

Lò thứ ba và thứ tư chỉ cần luyện được đan bậc một là qua ải, anh luyện được đan vương phẩm.

Lò thứ năm và thứ sáu phải luyện được đan vương phẩm mới qua được ải, anh đã luyện được đan đế phẩm.

Ngô Bình mất hơn ba tiếng đồng hồ, đan do anh luyện ra lần lượt được kiểm nghiệm và đánh giá. Cuối cùng, hội quán luyện đan đã đưa ra quyết định, Ngô Bình chính thức trở thành thầy luyện đan bốn sao.

Hội quán luyện đan kinh ngạc, lát sau, một đại sư luyện đan mang huy hiệu bốn sao màu bạc bước ra, đích thân trao tặng danh hiệu cho anh.

Lúc Ngô Bình nhận được huy hiệu thì phát hiện bốn ngôi sao trên huy hiệu có màu tím, anh hỏi: “Đại sư, sao màu sắc ngôi sao của chúng ta không giống nhau?”

Ông già mỉm cười, nói: “Đại sư, bốn sao cũng có phân cao thấp, cao nhất là màu tím, sau đó là màu vàng, cuối cùng là màu bạc. Cậu là đại sư luyện đan tử bốn sao cấp cao nhất”.

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn vì đã giải thích”.

Lúc Ngô Bình ra khỏi hội quán luyện đan, Hoa Nguyên Cát và Tả Kỳ Phong nhìn thấy bốn ngôi sao tím thì đồng loạt thốt lên kinh ngạc.

“Đại sư luyện đan tử bốn sao. Đúng là có bản lĩnh”.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Cũng tạm thôi, chờ em trở thành tiên quân thì sẽ đến thi năm sao”.

Hoa Nguyên Cát cười to haha, nói: “Cũng trễ rồi, chúng ta mau chóng đến tham gia tiệc thôi”.

Ba người dùng thuật độn quang, quay về Thiên Địa kiếm tông với tốc độ nhanh nhất. Lúc đến trước một đại điện, Ngô Bình thấy bên trong thắp đèn sáng choang, rất nhiều người đã có mặt bên trong.

Hoa Nguyên Cát thốt lên: “Thôi rồi, chúng ta đến muộn rồi, e là sẽ bị bọn họ trách móc, làm khó”.

Tả Kỳ Phong mỉm cười, nói: “Sợ gì chứ, để đó anh ứng phó cho”.

Ba người vội vã đến trước đại điện, bậc cửa của đại điện cao hơn ba mét, cần phải bay qua, nhưng nếu như vậy thì trông họ lếch thếch quá.

Vì vậy, lúc đến trước bậc cửa, cơ thể Ngô Bình bỗng trở nên cao to, cao đến mười mét, anh bước qua bậc cửa, sau đó cơ thể thu nhỏ trở lại, quay về với kích thước vốn có.

Ba người vào trong điện, nhìn thấy mọi người đã ngồi hết chỗ, đếm sơ thì thấy ít nhất cũng có hơn cả trăm người. Vị trí ngồi cao nhất dành cho một bị chân tiên, khí chất bất phàm, đấy là La Thiên Tướng. Ba ghế ngồi phía sau là ba thái thượng trưởng lão, tiếp theo bên dưới là các vị thái thượng trưởng lão và trưởng lão. Đồng thời cũng có một số khách mời đến từ Huyền Hoàng Môn, cũng như các đệ tử tinh nhuệ, đệ tử thân truyền của Thiên Địa kiếm tông. Lúc này, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Ngô Bình.

Dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác hiện rõ trong mắt của rất nhiều người.

Nhưng người lên tiếng đầu tiên là La Thiên Tướng. Ông ta hạ giọng nói: “Trương Tiểu Bình, buổi tiệc hôm nay dành cho con nhưng sao con lại đến trễ?”

Ngô Bình không giải thích, nói: “Đồ đệ biết lỗi”.

La Thiên Tướng hừ một tiếng nặng nề, nói: “Người đâu, kéo ra ngoài, đánh một trăm roi kiếm”.

Roi kiếm là một loại dụng cụ tra tấn đáng sợ, Địa Tiên bình thường chỉ cần hai ba roi là trọng thương ngay, một trăm roi là hình phạt cực kỳ nặng. “Sư tôn, đệ tử có lời muốn nói”. Lúc này Tả Kỳ Phong mới hét lớn.

La Thiên Tướng: “Con muốn nói gì?”

Tả Kỳ Phong nói: “Thật ra hôm nay do đệ tử đã nằng nặc đòi kéo sư đệ ra ngoài nên mới đến trễ”.

Mọi người đều tò mò, thầm nghĩ, cái tên Tả Kỳ Phong này định chạy ra gánh tội thay sao?

La Thiên Tướng bình thản nói: “Ồ, sao con lại một mực muốn kéo nó ra ngoài?”

Tả Kỳ Phong liền hào hứng nói: “Vì sư đệ là một thiên tài luyện đan nên con đã dắt cậu ấy đến hội quán luyện đan để khảo hạch, hi vọng cậu ấy có thể càng tỏa sáng hơn trong buổi tiệc tối nay”.

Anh ta vừa dứt lời thì phần lớn mọi người ở đó đều không tin, cho rằng đấy chỉ là cái cớ.

Một đệ tử tinh nhuệ nói với giọng châm biếm: “Vậy sao? Không biết vị Trương sư huynh mới đến này có trở thành thầy luyện đan chưa?”

Tả Kỳ Phong nhìn sang người vừa lên tiếng, là Phòng Tiên Chi - một trong những đệ tử tinh anh. Trong số các đệ tử tinh anh, ngoài Lâm Trường Sinh ra thì hắn ta là người có tư chất tốt nhất, Thiên Địa kiếm tông có rất nhiều đệ tử tình nguyện đi theo hắn ta.

Tả Kỳ Phong nói: “Phòng Tiên Chi, nghe cách cậu nói có vẻ như cậu không cho rằng sư đệ tôi có thể trở thành thầy luyện đan?”

Phòng Tiên Chi cười hehe, nói: “Trở thành thầy luyện đan khó thế nào? Đương nhiên nếu chỉ là thầy luyện đan tập tành thôi thì cũng dễ”.

Tả Kỳ Phong: “Đáng tiếc, để câu phải thất vọng rồi, sư đệ Trương Tiểu Bình của tôi bây giờ đã là thầy luyện đan”.

Mọi người nháo nhào lên, thầy luyện đan? Phải biết rằng, cả Thiên Địa kiếm tông cũng chỉ có bốn thầy luyện đan thôi, hai người là thầy luyện đan hai sao, hai người khác là thầy luyện đan một sao.

“Ồ, thật à?”. Một vị thái thượng trưởng lão lên tiếng, sau lưng ông ta có năm con rồng ảo thoắt ẩn thoắt hiện. Ông ta là Ngũ Long Thiên Quân, người có thực lực mạnh nhất trong số ba vị thái thượng trưởng lão.

Ngô Bình liền lấy huy hiệu đại sư luyện đan tử bốn sao ra, mọi người nhìn thấy bốn ngôi sao tím bên trên thì mới giật mình. Đại sư luyện đan tử bốn sao thường được nhận định là nhân vật rất có tiềm năng trở thành đại sư luyện đan năm sao.

Mắt Ngũ Long Thiên Quân sáng lên, ông ta mỉm cười nói: “Nhóc con được đấy, không ngờ lại là đại sư luyện đan tử bốn sao, giỏi thật. Thiên Tướng, thu nhận được một đồ đệ giỏi đó”.

La Thiên Tướng cũng tỏ vẻ hài lòng, thành tựu của đệ tử Trương Tiểu Bình có phần vượt ngoài tưởng tượng của ông ta.

Ông ta nói: “Nếu như đã đến hội quán luyện đan thì hôm nay không phạt con nữa”.

Ngô Bình vội nói: “Cảm ơn sư tôn”.

La Thiên Tướng: “Tiểu Bình, con vừa đến Thiên Địa kiếm tông, có một vài trưởng bối mà chưa biết con, để thầy giới thiệu cho con, con bước lên trước đi”.

Ngô Bình bước đến trước mặt La Thiên Tướng, La Thiên Tướng chỉ vào Ngũ Long Thiên Quân, nói: “Vị này là thái thượng trưởng lão, Ngũ Long Thiên Quân, ông ấy là thái sư tôn của con, cũng là trưởng lão có thực lực mạnh nhất của Thiên Địa kiếm tông chúng ta”.

Ngô Bình vội chào: “Đệ tử ra mắt thái sư tôn”.

Ngũ Long Thiên Quân cười hehe, nói: “Ngoan, không cần đa lễ. Lần đầu gặp mặt, thái sư tôn tặng con thứ này”.

Ông ta nói xong thì lấy ra một bùa ngọc hình rồng, to bằng bàn tay, chứa uy lực đáng sợ.

Mọi người nhìn thấy bùa ngọc đó thì đều giật mình, đến cả La Thiên Tướng cũng nói: “Sư phụ, đấy là vật Đại Thiên Tôn tặng người, người muốn tặng cho Tiểu Bình sao?”
Chương 1260: Đệ nhất kiếm thuật cảnh giới Chân Nhân

Những người xung quanh vô cùng kinh ngạc bởi vì miếng bùa ngọc này có tên gọi là bùa thần Ngọc Hoàng Hiển Thánh Như Ý. Sau khi sử dụng nó, bất luận là người sử dụng muốn tạo ra hiệu quả như thế nào thì loại bùa thần này đều có thể hiển linh.

Năm xưa, Ngũ Long Thiên Quân lập được đại công nên mới được Thiên tôn tặng cho báu vật này. Không ngờ giờ ông ấy lại tặng lại nó cho Ngô Bình!

Ngũ Long Thiên Quân cười nói: "Đứa trẻ này là hy vọng của Thiên Địa Kiếm Tông chúng ta, tặng cho cậu ấy thứ quý giá nhất cũng là chuyện thường tình".

Ngô Bình cảm ơn Ngũ Long Thiên Quân.

La Thiên Tướng lại giới thiệu một vị Thái thượng trưởng lão, vị này tên là Vũ Thiên Sầu, người đời gọi là Thiên Sầu Thiên Quân, sức mạnh chỉ xếp sau Ngũ Long Thiên Quân.

Ngô Bình cung kính chào hỏi: "Tham kiến Thiên Quân".

Thiên Sầu Thiên Quân khẽ gật đầu đáp: "Được lắm, nghe nói cậu là Chân nhân nhất phẩm, có đúng vậy không?"

Ngô Bình: "Thưa vâng, đệ tử từng kiểm tra ở thế giới bên dưới, là Chân nhân nhất phẩm".

Mọi người vô cùng kinh ngạc, nếu là Chân nhân nhất phẩm thì kiểu gì cũng lọt top mười Chân nhân mạnh nhất bởi Chân nhân nhất phẩm trong thiên hạ không được tới hơn mười người!

Thiên Sầu Thiên Quân gật đầu: "Được lắm, quả là thiên tài. Có lẽ cậu đã tu luyện Thiên Địa kiếm quyết, tu luyện đến cấp mấy rồi?"

Ngô Bình đáp: "Đệ tử đã tu luyện tới cấp mười rồi".

Xung quanh đột nhiên im phăng phắc, cấp mười của Thiên Địa kiếm quyết gọi là Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, độ khó cực kỳ cao. Trong nhận thức của họ, Thiên Địa kiếm quyết có hai mươi mốt cấp, trẻ măng như vậy mà đã tu luyện tới cấp mười, đúng là thiên tài của những thiên tài!

Thế nhưng, cũng có người không tin lời Ngô Bình. Bởi vì có không ít người ở cảnh giới Động Thiên, thậm chí là cảnh giới Bất Tử mà cũng chỉ vừa bắt đầu tu luyện tới cấp mười, sao Ngô Bình có thể vượt mặt họ kia chứ?

"Trương sư đệ, cậu nói đã tu luyện đến cấp mười Thiên Địa kiếm quyết, có thể biểu diễn một chút cho bọn ta mở rộng tầm mắt không?"

Người vừa lên tiếng dung mạo tuấn tú, trông chừng hai mươi tuổi. Đó chính là đệ tử của thượng trưởng lão Ninh Tố Vân, tên là Lâm Trường Sinh. Anh ta cũng là Tiên quân duy nhất của Thiên Địa Kiếm Tông!

Ngô Bình còn chưa kịp phản ứng thì Tả Kỳ Phong lập tức nói: “Không sai, sư đệ, dù đệ có tài giỏi đến đâu thì cũng phải cho người khác biết mới được. Hay là cứ thử tới chỗ bia thử kiếm cho mọi người xem thử kiếm quang của đệ lợi hại đến đâu đi?”

Bia thử kiếm là một tấm bia đá của Thiên Địa Kiếm Tông. Vốn nó không phải là đồ của Thiên Địa Kiếm Tông mà là do một vị tông chủ tình cờ có được. Thi triển kiếm quang trước tấm bia này, tấm bia này có thể đánh giá uy lực của kiếm quang. Nếu có thể phá kỷ lục thì sẽ nhận được phần thưởng.

La Thiên Tướng nhìn Ngô Bình, ông ta vô cùng kinh ngạc trước tốc độ tu luyện Thiên Địa kiếm quyết của anh.

Ông ta hỏi: “Tiểu Bình, ý con thế nào?”

Ngô Bình: “Sư tôn, chỉ là một đạo kiếm quang thôi mà, con làm được”.

Thế rồi, tất cả mọi người đi ra khỏi đại điện, đi tới một cái quảng trường rộng của Thiên Địa Kiếm Tông. Ở giữa quảng trường có một tấm bia sắt cao tới vạn mét, màu đen huyền.

Hoa Nguyên Cát: “Sư đệ, đây chính là bia thử kiếm. Nghe nói đằng sau thứ này có thể nối liền với thế giới kiếm đạo. Cậu có nhìn thấy những chữ số trên này không? Đó là bảng xếp hạng uy lực kiếm quang của các tu sĩ có cùng cấp độ”.

Ngô Bình nhìn kỹ, trên tấm bia quả thực có rất nhiều bảng xếp hạng, mỗi bảng chỉ có tên mười người.

Hoa Nguyên Cát: “Trong thiên hạ có tổng cộng mười hai tấm bia thử kiếm này. Cửu Thiên kiếm vực có một tấm, Kiếm Đạo Quân một tấm, chúng ta một tấm, còn lại thì phân tán khắp nơi. Nếu cậu lọt vào top mười thì trên cả mười hai tấm bia đều sẽ có tên cậu”.

La Thiên Tướng cười nói: “Tiểu Bình, con thể hiện đi”.

Ai nấy căng mắt nhìn Ngô Bình, muốn xem kiếm quang của anh rốt cuộc lợi hại đến đâu.

Ngô Bình giơ tay lên, một đạo kiếm quang mờ ảo bay ra. Đạo kiếm quang này do hai nửa âm dương hợp thành, anh dùng kiếm quang này để thi triển một trong tứ đại kiếm chiêu mà anh từng học.

“Đoàng!”

Tấm bia rung lên dữ dội, sau đó chữ cái trong một bảng xếp hạng chạy loạn lên, sau đó vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng biến thành một chỗ trống. Đằng sau chỗ trống đó viết “đệ nhất kiếm thuật cảnh giới Chân nhân”! Đắng sau đó nữa là uy lực của đòn ban nãy, điểm tấn công của đòn ban nãy lên tới chín trăm năm mươi nghìn điểm!

Phải biết rằng từ cổ chí kim, bia thử kiếm này từng cho vô số cao thủ thử kiếm, nhưng số người được ghi tên trên tấm bia này cực kì ít. Ít nhất thì Thiên Địa Kiếm Tông và Cửu Thiên Kiếm Vực chưa từng có ai được ghi tên ở đây!

Ngũ Long Thiên Quân mừng lắm, ông ấy bay ra trước tấm bia, viết mấy chữ Trương Tiểu Bình lên vị trí vừa để trống. Lập tức, tên Trương Tiểu Bình xuất hiện trên vị trí đầu tiên của một bảng xếp hạng!

Đồng thời, toàn bộ mười hai tấm bia thử kiếm trong thiên hạ đều rung lắc dữ dội, sau đó tên Trương Tiểu Bình xuất hiện trên toàn bộ tấm bia này, khiến không ít tông phái kiếm đạo phải kinh ngạc!

Thấy cảnh này, ba vị Thiên Quân cũng rất kinh ngạc, đệ nhất kiếm thuật cảnh giới Chân Nhân! Sức mạnh như vậy đã không còn là thiên tài bình thường nữa!

Không chỉ có vậy, Lâm Trường Sinh và mấy người kia giờ đã phải phục Ngô Bình, vì họ biết họ và anh không phải người chung một thế giới. Họ vốn không đủ tư cách so kè với anh!

La Thiên Tướng cũng kinh ngạc không kém, vốn ông ta cho rằng Ngô Bình sẽ đạt điểm số khá cao, khiến mọi người kinh ngạc. Nhưng ông ta đâu ngờ Ngô Bình lại xếp thứ nhất luôn!

La Thiên Tướng: “Được lắm! Mọi người tiếp tục dự tiệc thôi”.

Tất cả mọi người quay lại đại điện, nhưng ánh mắt họ nhìn Ngô Bình đã khác trước. Các đệ tử nhìn anh với vẻ kính cẩn và sùng bái, còn các vị trưởng lão thì ngưỡng mộ và vui sướng!

Không khí buổi tiệc đã thay đổi, không còn ai chất vấn năng lực của Ngô Bình nữa mà nói chuyện với anh rất khách sáo.

Lý do không gì khác ngoài Ngô Bình quá giỏi, hơn xa họ khiến họ không thể nào đố kỵ được. Lâm Trường Sinh thậm chí còn đích thân ra kính rượu Ngô Bình, một câu "sư huynh" hai câu "sư đệ".

Trong số quan khách có hai nữ đệ tử của Huyền Hoàng Môn, họ vẫn luôn âm thầm quan sát chứ không nói năng gì cả. Lúc này, một nữ đệ tử đứng dậy đi về phía Ngô Bình. Cô gái này là tuyệt sắc giai nhân, dáng đi thướt tha yểu điệu. Cô ấy khẽ cúi người chào hỏi rồi nói: "Ngô sư huynh, tôi kính anh".

Ngô Bình uống chén rượu, cô gái kia nói: "Tiểu muội là Thượng Quan Linh Nhi".

Tả Kỳ Phong cười tít mắt nói: "Sư đệ, Thượng Quan cô nương là tiên y số một Hoàng Đình, y thuật của cô ấy cũng đỉnh lắm".

Ngô Bình cũng là cao thủ Y đạo nên cảm thấy rất hứng thú: "Thực ra tôi cũng biết chút y thuật".

Thượng Quan Linh Nhi ngạc nhiên: "Ngô sư huynh cũng hiểu về y thuật sao?"

Hai người họ tán gẫu vài câu, Thượng Quan Linh Nhi cố tình hỏi anh vài câu hỏi phức tạp về y học mà Ngô Bình trả lời được ngay chẳng cần suy nghĩ. Điều đó khiến cô ấy càng thêm kinh ngạc, sau đó hai người họ tiếp tục đi sâu thảo luận một số vấn đề cao thâm về y học.

Những lí luận y học của anh khiến cô cảm thấy được truyền cảm hứng. Thậm chí cô ấy còn cảm thấy y thuật của Ngô Bình không thua kém gì bố cô ấy là Cửu Chỉ Y Tiên!

Có rất nhiều người muốn tới nói chuyện với Ngô Bình, thấy Thượng Quan Linh Nhi đã "chiếm sóng" quá lâu, mấy nữ đệ tử Thiên Địa Kiếm Tông lập tức ra giành chỗ.

Những nữ đệ tử này ai nấy xinh đẹp như hoa như ngọc, cô nào cô nấy dính lấy Ngô Bình như sam. Cô này rót rượu, cô kia đút hoa quả, có người còn trắng trợn lao cả vào lòng anh.

La Thiên Tướng thấy hơi chướng mắt, vội vã đằng hắng một cái rồi gọi: "Tiểu Bình, con qua đây".

Ngô Bình lúc này mới thoát được nanh vuốt của các nữ đệ tử, đi tới chỗ La Thiên Tướng.

La Thiên Tướng: "Tư chất của con đã vượt qua cả dự liệu của ta. Sau này mọi tài nguyên của Thiên Địa Kiếm Tông con đều có thể sử dụng".

Ngô Bình: "Đa tạ sư tôn".

La Thiên Tướng cười đáp: "Lát nữa, con đi cùng ta đến một nơi để gặp một người!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK