Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1946: Quyết định của Ngô Bình

Anh cầm kiếm Thiên Đế trong tay, khí tức Thiên Đế tràn ngập toàn thân. Thiên Đế là hóa thân của ý chí trời đất, có thể thay trời hành đạo, cho nên những địch ý của trời đất trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.

Ngô Bình mỗi ngày đều nỗ lực, nửa tháng sau anh cuối cùng cũng bước vào cảnh giới Thiên Đồ. Lúc này anh có thể kích phát ý chí của trời đất, truyền ác ý vào người kẻ địch, khiến kẻ địch mất đi sức chiến đấu ngay lập tức. Đồng thời, bí thuật và chiêu thức của anh cũng ẩn chứa ác ý của trời đất, khiến sức sát thương tăng lên rất nhiều.

Sau khi tấn thăng cảnh giới Thiên Đồ hai ngày, môn chủ Ngũ Đế Môn phái đại trưởng lão tới.

Ngô Bình đi ra nghênh đón, cười nói: "Đại trưởng lão tìm tôi có việc gì?"

Đại trưởng lão cười nói: "Huyền Bình, cậu biết đại hội Thiên Kiêu mười năm tổ chức một lần không?"

Ngô Bình lắc đầu: "Tôi chưa từng nghe nói".

Đại trưởng lão: "Trong phạm vi ảnh hưởng của Nhân tộc có rất nhiều thế lực lớn, Ngũ Đế Môn mặc dù cũng rất mạnh nhưng cũng không phải lực lượng nòng cốt. Tuy nhiên Nhân tộc coi trọng thế hệ trẻ nhất. Chỉ cần đệ tử trong môn phái có thể tiến vào đại hội Thiên Kiêu và đứng thứ nhất, môn phái của người đó sẽ trực tiếp thăng cấp lên thế lực quyết sách của Nhân tộc!"

Ngô Bội hỏi: "Thế lực quyết sách là cái gì?"

Đại trưởng lão: "Nhân tộc có năm thế lực quyết sách, đã nhiều năm không đổi chủ, năm thế lực lớn này nắm giữ quyền lên tiếng của Nhân tộc, bọn họ có thể lấy được nhiều tài nguyên tốt nhất, chiêu mộ những đệ tử tài năng nhất. Ngoài ra, pháp luật, tiền tệ và phạm vi ảnh hưởng của Nhân tộc cũng được quyết định bởi năm thế lực quyết sách lớn".

Ngô Bình: "Nếu tôi giành được vị trí đầu tiên, Ngũ Đế Môn sẽ trở thành một lực lượng quyết sách sao?"

Đại trưởng lão cười nói: "Đúng vậy. Tuy rằng nghe hơi nực cười, nhưng sự thật là như vậy, chuyện tương tự đã xảy ra rất nhiều lần, năm thế lực quyết sách lớn lần nào cũng tuân theo quy định".

Ngô Bình: "Nhưng theo cách này, một thế lực sẽ phải rút khỏi cấp ra thế lực quyết sách".

Đại trưởng lão: "Đúng vậy. Trong lịch sử từng có rất nhiều thế lực quyết định rút lui, những gia tộc này thông thường gọi là gia tộc lớn, hiện tại Nhân tộc có hơn mười gia tộc lớn, tuy rằng thực lực không mạnh bằng năm thế lực quyết sách lớn, nhưng họ vẫn có sức ảnh hưởng mạnh mẽ".

Ngô Bình: "Thực lực của thế lực quyết sách lớn như thế nào? Ý tôi là các cao thủ hàng đầu của các thế lực đó có cảnh giới gì?"

Đại trưởng lão: "Trong thế lực quyết sách nhất định phải có cường giả Thiên Đế trấn giữ. Tuy nhiên, lực lượng mạnh mẽ thực sự của các thế lực quyết sách không phải những cao thủ Thiên Đế đó, mà là căn cơ tích lũy qua vô số năm. Họ có những đại trận, binh khí và pháp chú có thể chém giết cường giả Thiên Đế".

Ngô Bình hỏi: "Vị trí thứ nhất trong đại hội Thiên Kiêu có phần thưởng nào không?"

Đại trưởng lão cười nói: "Đương nhiên là có! Vị trí thứ nhất trong đại hội Thiên Kiêu có thể vào động Nhân Cực để lĩnh ngộ, nhận được phần thưởng 500 tỷ tiền tử tinh, có danh hiệu 'thiên hạ đệ nhất công tử'. Tất cả mỹ nhân sẽ ngưỡng mộ đến đây, hi vọng có thể đi theo thiên hạ đệ nhất công tử".

Ông ta nói tiếp: "Đương nhiên nếu cậu trở thành đệ nhất công tử thì tất nhiên sẽ trở thành môn chủ Ngũ Đế Môn đời tiếp theo".

Ngô Bình: "Ồ, tôi sẽ làm môn chủ đời tiếp theo sao?"

Đại trưởng lão: "Thực ra hiện tại môn chủ muốn bế quan tu luyện, nếu như thực lực của cậu đạt tới cảnh giới Thiên Đế, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp quản Ngũ Đế Môn".

Ngô Bình cảm thấy phần thưởng này khá lớn, liền hỏi: "Khi nào thì tham gia?"

"Bảy ngày sau", đại trưởng lão nói: "Môn chủ bảo tôi hỏi xem cậu thấy thế nào, nếu như cậu tham gia thì chúng ta lập tức đăng ký, sau đó tôi và môn chủ sẽ đi cùng cậu đến tham gia đại hội Thiên Kiêu!"

Ngô Bình gật đầu: "Được, tôi sẽ tham gia".

Đại trưởng lão cười nói: "Được! Giờ tôi sẽ đi báo môn chủ!"

Sau khi đại trưởng lão rời đi, Y Na mới nói: “Ngũ Đế Môn hiện tại chẳng có ý nghĩa gì đối với sư huynh, hơn nữa sau này sư huynh nhất định sẽ rời đi nơi này, cho nên không cần dính líu quá nhiều đến bọn họ".

Ngô Bình: "Đúng vậy. Nhưng phần thưởng cho vị trí đứng đầu trong đại hội Thiên Kiêu có chút thú vị, tôi muốn thử một lần".

An Điệp Y: "Sư huynh muốn tham gia cũng được, nhưng không nhất định phải tham gia với tư cách đệ tử Ngũ Đế Môn".

Ngô Bội nhìn cô: "Điệp Y, sao cô lại nói vậy?"

An Điệp Y: "Sư huynh, tin tức anh vượt qua ải thứ hai có lẽ đã sớm truyền ra, hiện tại hẳn là có rất nhiều thế lực mạnh muốn nghe ngóng tin tức của sư huynh. Nếu không có gì bất ngờ thì trước đại hội Thiên Kiêu bọn họ nhất định sẽ tìm được biện pháp liên lạc với sư huynh".

Sau khi nghe điều này, Ngô Bình cười và nói: "Họ liên lạc với tôi để làm gì? Bảo tôi gia nhập thế lực của họ sao?"

An Điệp Y gật đầu: "Nhất định là thế. Tư chất sư huynh tốt như vậy, bọn họ đương nhiên không muốn anh tham gia đại hội Thiên Kiêu. Nếu sư huynh giành được vị trí thứ nhất trong đại hội Thiên Kiêu, một trong năm thế lực quyết sách lớn sẽ phải rút khỏi tầng lớp quyết sách".

Ngô Bình: "Cho nên một khi tìm được người có tư chất tốt, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp chiêu mộ?"

An Điệp Y nói: "Đúng vậy, mỗi lần đại hội Thiên Kiêu đều xảy ra chuyện tương tự, tu sĩ trong thiên hạ ai có thể bỏ qua lời mời của thế lực quyết sách? Dù sao thế lực quyết sách cũng mạnh hơn. Khi đến với bọn họ, những thiên tài này có thể thu được gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần tài nguyên mà môn phái ban đầu của họ đưa cho".

Ngô Bình khẽ mỉm cười, nói: "Tôi là người quyết định bước vào cảnh giới Vô Thiên, sao có thể quan tâm đến thế lực quyết sách cỏn con? Nếu có người muốn chiêu mộ tôi trong những ngày này, các cô hãy từ chối giúp tôi".

Cùng lúc đó, đại trưởng lão tổ chức một cuộc gặp mặt với những trưởng lão còn lại và môn chủ Ngũ Đế Môn trong đại điện Ngũ Đế.

Đại trưởng lão: "Môn chủ, Lý Huyền Bình đã đồng ý tham dự đại hội Thiên Kiêu".

Vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người rất phức tạp. Một trưởng lão thở dài, nói: "Không biết cuối cùng cậu ta có bằng lòng ở lại không".

Một trưởng lão khác nói: "Tôi cũng lo lắng thế. 130 năm trước, có một thiên tài cũng xuất hiện ở Ngũ Đế Môn chúng ta, nhưng ngay ngày đầu tiên của đại hội Thiên Kiêu đã quyết định gia nhập năm thế lực quyết sách lớn, khiến Ngũ Đế Môn trở thành một trò cười".

Môn chủ Ngũ Đế Môn mặt không biểu cảm, ông ta nói: "Ta tin Lý Huyền Bình nhất định sẽ không phản bội chúng ta".

Tuy nói thế nhưng ông ta vẫn hỏi đại trưởng lão: "Đại trưởng lão, theo quan sát của ông thì Lý Huyền Bình là người thế nào?"

Đại trưởng lão suy nghĩ một lúc, nói: "Khi nói chuyện với cậu ta, nhìn quan sát của cậu ta thì có vẻ rất hứng thú với đại hội Thiên Kiêu. Nhưng lúc tôi nói đến năm thế lực quyết sách lớn, cậu ta hình như không đồng tình, thậm chí..."

"Thậm chí gì?", mọi người đồng thanh hỏi.

"Thậm chí còn hơi khinh miệt".

Mọi người nhìn nhau, hơi sững ra, coi thường năm thế lực quyết sách lớn sao?

Môn chủ Ngũ Đế Môn ho khẽ, nói: "Đại trưởng lão, Lý Huyền Bình có nói gì nữa không?"

Đại trưởng lão nói: "Thưa môn chủ, cậu ta không nói gì thêm. Nhưng tôi có cảm giác nếu có thế lực lôi kéo cậu ta thì cậu ta sẽ từ chối".

Môn chủ: "Ồ, sao lại nói thế?"

Đại trưởng lão: "Vì tôi thấy dù là Ngũ Đế Môn hay là năm thế lực quyết sách lớn thì Lý Huyền Bình đều chẳng coi ra gì".

Nghe thế đám người đều sững sờ, sau đó đều tức giận.

"Tên Lý Huyền Bình này chẳng ra thể thống gì, coi thường Ngũ Đế Môn sao?"

Đại trưởng lão lắc đầu: "Không phải là cậu ta coi thường Ngũ Đế Môn mà là coi thường tất cả môn phái, bao gồm năm thế lực quyết sách lớn".

Môn chủ: "Đại trưởng lão, ông thấy điều gì khiến cậu ta kiêu ngạo như vậy?"

Đại trưởng lão cười nói: "Môn chủ và các trưởng lão không cảm nhận được sao?"

"Cảm nhận cái gì?", có trưởng lão hỏi.
Chương 1947: Đại hội Thiên Kiêu

Đại trưởng lão: "Thực lực của Lý Huyền Bình đã trở nên khó lường, tôi thậm chí nhìn không ra cậu ta là cảnh giới gì".

Tất cả mọi người giật mình, sau khi cẩn thận nghĩ lại thì quả nhiên là như vậy. Khi đó bọn họ đều chìm đắm trong chấn động khi Lý Huyền Bình vượt qua ải thứ hai, không để ý tới những chuyện khác. Hơn nữa, mười hai phù văn do Lý Huyền Bình phóng ra quá mạnh nên họ không thể chú ý đến những phương diện khác.

"Đại trưởng lão, ý của ông là thực lực của Lý Huyền Bình đã rất cao rồi. Vậy ông cảm thấy hiện tại cậu ta ở cảnh giới nào?"

Đại trưởng lão: "Khó nói, có thể là cảnh giới Vĩnh Thần, cũng có thể là Cực Áo, thậm chí đạt tới Thiên Đế!"

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, phải biết rằng môn chủ hiện tại cũng chỉ là cảnh giới Cực Áo trung kỳ mà thôi!

Môn chủ trầm mặc một lát, sau đó nói: "Nếu là như vậy, chúng ta đã quá thờ ơ với cậu ta".

Đại trưởng lão: "Không hẳn, tôi luôn cảm thấy Lý Huyền Bình không để ý chúng ta có coi trọng cậu ta hay không, tâm tư của cậu ta căn bản không đặt ở chỗ này".

Môn chủ lập tức hiểu: "Tâm tư cậu ta không đặt ở đây, chứng tỏ cậu ta muốn trở về".

Đại trưởng lão gật đầu: "Đúng vậy, cậu ta chính là đời đầu muốn trở về".

Môn chủ: "Nếu như giờ cậu ta tu vi đủ cao thì bất cứ lúc nào cũng có thể trở về".

Đại trưởng lão: "Nhưng cậu ta lại không, nói cách khác cậu ta muốn tiến thêm một bước, nhân cơ hội tới nơi này nâng cao trình độ bản thân, đặt nền tảng tu luyện sau này".

Môn chủ im lặng một lúc rồi nói: "Truyền lệnh của ta để thăng cho Lý Huyền Bình làm phó môn chủ. Một khi cậu ta giành được vị trí đứng đầu trong đại hội Thiên Kiêu, ta sẽ lập tức truyền lại vị trí môn chủ cho cậu ta!"

Đại trưởng lão vội vàng nói: "Môn chủ, không được! Nếu chí hướng của Lý Huyền Bình không ở đây, chúng ta cũng không cần dùng những thứ này để lôi kéo cậu ta".

Môn chủ nhíu mày: "Không dùng những thủ đoạn này thì dùng cái gì?"

Đại trưởng lão khẽ mỉm cười: "Không cần làm gì, cho cậu ta sự kính trọng và không gian riêng tư. Cho dù chúng ta phải làm chuyện gì cũng không cần cho cậu ta biết, chỉ cần giảm bớt phiền toái cho cậu ta là được".

Môn chủ lập tức hiểu ý đại trưởng lão, ông ta liên tục gật đầu: "Đại trưởng lão suy tính chu đáo thật, được rồi, chuyện này chúng ta cứ làm thế đi!"

Quả nhiên mấy ngày sau, rất nhiều thế lực lớn phái người đi liên lạc với Ngô Bình nhưng đều bị Y Na từ chối, anh mỗi ngày chỉ ở trong viện chuyên tâm tu luyện.

Sau cảnh giới Thiên Đồ chính là cảnh giới Thiên Tử!

Năm đó Ngô Bình từng có được lời chúc phúc của thiên tử thượng cổ, cũng biết được bản lĩnh của thiên tử thượng cổ. Sau này khi tu luyện anh cũng nhiều lần tiếp xúc, thế nên đối với anh cảnh giới này rất dễ dàng. Ngày thứ năm anh đã thành công đột phá, bước vào cảnh giới Thiên Tử.

Cảnh giới Thiên Tử cũng giống như đứa con của trời, cảnh giới này rất ít bị ác ý của trời đất áp chế. Lần đột phá này có ý nghĩa rất lớn, sẽ có trợ giúp rất lớn đối với việc tu luyện của anh.

Sau khi Ngô Bình đột phá và củng cố một chút thì đã đến ngày mà đại hội Thiên Kiêu bắt đầu.

Vào ngày này, môn chủ Ngũ Đế Môn, đại trưởng lão và hàng chục thành viên quan trọng khác của Ngũ Đế Môn đã đi cùng Ngô Bình và sáu cô gái tham gia đại hội.

Đại hội Thiên Kiêu được tổ chức trên một ngọn núi lơ lửng trên bầu trời. Ngọn núi này vô cùng rộng lớn, trên đó có một quảng trường khổng lồ, bao quanh bởi hàng trăm ngọn núi.

Giờ phút này, các thế lực tham gia đại hội đều chiếm đóng một ngọn núi, chờ đợi đại hội bắt đầu.

Người của Ngũ Đế Môn lựa chọn một ngọn núi, những ngọn núi này vốn định để cho các thế lực đến tham dự đại hội tùy ý sử dụng. Trên đỉnh đã xây nhà vườn, rất tiện lợi.

Sau khi đáp xuống, môn chủ để lại khu lớn nhất cho mấy người Ngô Bình, ông ta đến sống trong khu nhỏ hơn. Điều này có thể thấy rằng trong lòng ông ta rất coi trọng Ngô Bình.

Xuân Tinh đã chuẩn bị một bộ quần áo mới cho Ngô Bình, giờ anh đang mặc chiếc áo choàng màu xanh nhạt, có chất liệu tốt, sang trọng và trầm ổn, Ngô Bình có thể thể hiện khí chất phi thường của mình khi mặc chúng.

Hạ Lộ pha trà cho Ngô Bình, còn mang một ít hoa cỏ ra bố trí ngoài sân. Đặc biệt là có một số loài hoa và cây cỏ quý hiếm, có mùi thơm dễ chịu, là giống tốt nhất trong Ngũ Đế Môn.

Y Na đọc kinh cho Ngô Bình, Ngô Bình vừa uống trà vừa nghe đọc kinh, trong lúc đó Thu Sương và Đông Tuyết xoa bóp cho anh. An Điệp Y vào bếp sau chuẩn bị đồ ăn, Ngô Bình mang theo rất nhiều nguyên liệu quý từ năm ải ra, có thể dùng để nấu ăn.

Ngoài cửa có mấy đệ tử đi qua, trên mặt lộ ra vẻ ghen tị, họ đều cảm thấy Ngô Bình đáng lẽ không nên được hưởng phúc như vậy.

"Không phải mới đột phá ải thứ hai sao? Có gì to tát chứ, hắn còn ở khu to hơn cả môn chủ, hừ, đúng là vô lý".

"Ghen tị cũng vô ích, ai bảo người ta mạnh hơn chứ. Anh không biết sao? Năm thế lực quyết sách lớn đều đã cố gắng chiêu mộ Lý Huyền Bình, nhưng hắn không đi. Nếu là anh, anh sẽ như thế nào? Có thể kiên trì như vậy không?"

Người nói Ngô Bình không có gì giỏi giang trước đó lập tức câm miệng. Trong thâm tâm hắn biết rằng nếu năm thế lực quyết sách lớn tiếp cận hắn, hắn nhất định sẽ gia nhập họ mà không hề do dự. Dù sao Ngũ Đế Môn tuy rằng mạnh nhưng vẫn kém xa năm thế lực quyết sách lớn. Xưa nay con người luôn hướng về nơi cao hơn.

“Hắn không đi chứng tỏ hắn ngu ngốc", có người châm chọc.

Một người khác cười lạnh: "Hắn ngu xuẩn? Ai không mù cũng có thể nhìn ra hiện tại thái độ của môn chủ đối với hắn như thế nào. Thà làm vua xứ mù còn hơn làm thằng chột chỗ sáng. Những người gia nhập năm thế lực quyết sách lớn đều không được tín nhiệm, thành tựu cuối cùng của họ rất bình thường, thường sau vài năm sẽ biến mất trước mặt mọi người, không còn ngạo khí trời cho nữa".

"Đúng vậy. Môn chủ còn cho hắn khu ở tốt nhất, sau này môn chủ nhất định sẽ truyền lại ngôi vị cho Lý Huyền Bình".

Có người ngưỡng mộ, có người ghen tị, có người nghi hoặc, có người lạnh lùng bàng quan. Những điều này đều chẳng quan trọng đối với Ngô Bình, anh nghe kinh uống trà, nửa tỉnh nửa mơ.

Xuân Tinh hỏi: "Công tử, người đang nghĩ gì vậy?"

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tôi đang suy nghĩ về những thay đổi của Thiên Thời. Cảnh giới Thiên Đế, cảnh giới Thiên Tử, sau đó là cảnh giới Thiên Thời. Tôi vẫn chưa hiểu Thiên Thời là gì".

Thiên Thời hiểu một cách đơn giản chính là thời gian. Nhưng thực thế thời không khác nhau thì thời gian cũng khác nhau. Thậm chí trong một không gian to lớn trống rỗng thì thời gian cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vậy Thiên Thời rốt cuộc là gì?

Ở thế giới trước đó anh từng tu luyện Vũ Vương Công. Nhưng công pháp này chỉ trên cơ sở một không gian nào đó mới hình thành thời gian. Nhưng Thiên Thời có thể dùng ở bất cứ ngóc ngách nào của vũ trụ.

Xuân Tinh mỉm cười, nói: "Công tử, sức mạnh trong cơ thể bốn người chúng tôi không phải chính là sức mạnh bốn mùa sao? Bốn mùa không phải cũng là một biểu hiện của Thiên Thời sao?"

Ngô Bình cười nói: "Không sai, sức mạnh trong cơ thể các cô chính là sức mạnh bốn mùa, cũng tính là Thiên Thời".

Hạ Lộ: "Vậy thì dễ rồi, chúng ta giao sức mạnh cho công tử là công tử có thể lĩnh ngộ".

Đông Tuyết: "Thực ra tên Vu yêu kia không hiểu rõ sức mạnh trong cơ thể chúng ta có thể đưa cho người khác. Nhưng có hai điều kiện, một là chúng ta thực sự bằng lòng, hai là lúc đưa sức mạnh hai bên phải làm 'đại lễ' giữa nam nữ".

Ngô Bình hơi bất ngờ: "Còn có việc này sao?"

Thu Sương: "Công tử, chúng tôi là người hầu của người, cơ thể và trái tim đều là của người, mong công tử hãy tác thành cho tâm ý của chúng tôi".

Ngô Bình mở to mắt, lạnh nhạt nói: "Nếu đã như thế thì tôi không khách sáo nữa".

Thế là năm người đi vào phòng và đóng cửa lại. Y Na và An Điệp Y tâm trạng rối bời, nhưng cũng chỉ có thể đứng trông ngoài cửa để đề phòng người khác quấy rầy chuyện tốt của Ngô Bình.
Chương 1948: Thiên thời bốn mùa

Bốn cô gái dùng cách nguyên thủy nhất để truyền sức mạnh của bốn mùa trong cơ thể họ cho Ngô Bình. Khi bốn loại sức mạnh lần lượt tiến vào cơ thể anh, anh sẽ dễ dàng lĩnh Thiên Thời hơn.

Vài giờ trôi qua, thời gian xung quanh đột nhiên dừng lại, mọi người đứng yên và thế giới chìm trong im lặng.

Anh đi ra khỏi phòng, búng ngón tay phải, thời gian lại tiếp tục trôi, anh đã đột phá cảnh giới Thiên Thời.

Cảnh giới Thiên Thời có thể khống chế thời gian, có thể khống chế tốc độ thời gian trôi qua trong một khu vực, nhưng bản thân anh thì không bị ảnh hưởng.

Anh đi tới một cái cây, dùng tay phải vuốt ve thân cây. Cái cây này lớn lên rất nhanh, chẳng mấy chốc đã trở thành một đại thụ cao ngất!

Khi anh chạm vào thân cây, thời gian của cây đã thay đổi, bên ngoài mới trôi qua mấy chục giây mà cây đã trải qua hàng trăm năm!

Ngô Bình không chỉ có thể tăng tốc thời gian mà còn có thể đảo ngược thời gian, có thể tùy ý thay đổi một khoảng thời gian bất kỳ trong dòng chảy thời gian. Đương nhiên, năng lực này cũng không phải vô hạn, biến hóa càng nhiều, phạm vi càng lớn thì anh tiêu hao càng nhiều năng lượng.

Khi Ngô Bình đang vui vẻ thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng ồn ào, có người mắng anh, trong đó có giọng nói của Đại trưởng lão.

Anh đẩy cửa bước ra ngoài, vừa bước một bước đã bay giữa không trung. Anh thấy một đám tu sĩ đứng ở trên tầng mây, cầm đầu là một ông già. Ông ta lạnh lùng nói: "Ngũ Đế Môn là cái thá gì, lập tức rời đi ngọn núi này, nếu không Thiên Tuyệt Tông chúng ta sẽ không khách sáo!"

Giờ phút này, môn chủ Ngũ Đế Môn không thích hợp xuất hiện, đại trưởng lão trừng mắt nhìn ông ta một cái, nói: “Ngũ Đế Môn chúng tôi tìm được ngọn núi này trước, Thiên Tuyệt Tông các người đến đây tranh giành đúng là không nói lý!"

Ông già cười quái dị: "Không nói lý? Trên đời này chỉ có kẻ yếu mới phải nói lý!"

Một đệ tử của Ngũ Đế Môn lớn tiếng nói: "Quy củ nơi này từ trước đến nay là ai chiếm núi trước thì kẻ đó sẽ ở, các người thật quá đáng!"

"Ở đây có chỗ cho kẻ phế vật lên tiếng sao?". Phía sau ông già, một đệ tử Thiên Tuyệt Tông cười quái dị, hỏi.

Đệ tử Ngũ Đế Môn tức giận nói: "Ngươi bảo ai vô dụng?"

“Phế vật, ta đương nhiên là nói ngươi". Người đó cố ý khiêu khích: “Làm sao hả, ngươi không phục à?”

"Ta có phải là phế vật hay không, ngươi thử một chút sẽ biết, có gan thì ra đây so tài với ta!"

Đây chính là điều mà tên đệ tử Thiên Tuyệt Tông muốn: "Được. Nếu như ngươi thua, người của Ngũ Đế Môn sẽ phải xuống núi".

Nghe gã nói như vậy, đệ tử Ngũ Đế Môn có chút do dự, không khỏi nhìn về phía đại trưởng lão cầu cứu.

Đại trưởng lão thản nhiên nói: "Không cần đấu, ngươi không phải đối thủ của gã".

Đệ tử vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Đại trưởng lão, dù đệ tử có chết cũng phải kéo gã theo!"

Đại trưởng lão lắc đầu, trầm giọng nói: "Lui xuống!"

Các đệ tử của Thiên Tuyệt Tông đều chế giễu.

"Ngũ Đế Môn gì chứ? Ta nghĩ nên gọi là Ngũ Chuột Môn đi! Trưởng lão và đệ tử đều nhát như chuột, ha ha..."

"Đúng vậy! Các ngươi không có thực lực cũng không có can đảm, có tư cách gì chiếm ngọn núi này? Lập tức cút ra ngoài, nếu không ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt!"

Nghe những lời chế giễu và mỉa mai của Thiên Tuyệt Tông, các trưởng lão và đệ tử của Ngũ Đế Môn cảm thấy bất bình, muốn chiến đấu với họ ngay lập tức. Nhưng nếu đại trưởng lão không cho phép, bọn họ không thể tùy tiện hành động.

Ngô Bình thấy vậy thì đã hiểu chuyện gì xảy ra, anh đáp xuống trước mặt đại trưởng lão, bình tĩnh nói: "Những người này là ai vậy, trông đều giống như chó điên".

Đại trưởng lão khẽ thở dài một tiếng, trầm giọng nói: "Huyền Bình, bọn họ là Thiên Tuyệt Tông. Người này chính là trưởng lão của Thiên Tuyệt Tông, Âu Bằng, một cường giả Thiên Đế!"

Ngô Bình thản nhiên nói: "Cường giả Thiên Đế gì chứ, chẳng qua là một tu sĩ cảnh giới Tinh Thần yếu ớt mà thôi".

Cảnh giới nhỏ đầu tiên của Thiên Đế chính là cảnh giới Tinh Thần, tiếp theo là cảnh giới Thiên Đồ và Thiên Thời, mà Ngô Bình vừa mới bước vào cảnh giới Thiên Thời!

Âu Bằng tức giận nói: "Ngươi nói chúng ta là chó điên, còn nói ta là tu sĩ Tinh Thần yếu ớt? Tên nhóc kia, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?"

Ngô Bình cười lạnh nói: "Ta nói sai sao? Cảnh giới Tinh Thần của ông chỉ có danh không có thực, chỉ luyện hóa sức mạnh bên ngoài ngôi sao, hơn nữa mới chỉ luyện hóa mười ngôi sao, ta nói đúng không?"

Âu Bằng sửng sốt: "Làm sao ngươi biết?"

Ngô Bình: "Ta cho ông một cơ hội, lập tức dẫn người cút ra ngoài, nếu không ông muốn rời đi cũng không có cơ hội!"

Âu Bằng cười lạnh: "Ngươi là thá gì mà dám nói chuyện như vậy với đại trưởng lão!"

"Bùm!"

Sau lưng Ngô Bình có ba nghìn ánh sáng nở rộ, đó là ánh sao do ba nghìn ngôi sao mà anh luyện hóa phát hiện ra, mỗi ánh sáng đều đủ để trấn áp Âu Bằng trước mặt anh.

Sắc mặt Âu Bằng thay đổi, hai chân ông ta mềm nhũn, ông ta quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, run giọng nói: "Ba nghìn ngôi sao! Sao ngươi có thể làm được?"

"Đây mới là cảnh giới Tinh Thần!". Ngô Bình lạnh nhạt nói, sau đó giơ tay phải lên, một bàn tay to lớn xuất hiện giữa không trung, bao phủ toàn bộ ngọn núi.

Tất cả đệ tử của Thiên Tuyệt Tông trên đỉnh núi đều cảm nhận được áp lực kinh khủng, sắc mặt họ rất khó coi quỳ trên mặt đất, người tu vi yếu kém thậm chí hộc máu, trọng thương tại chỗ!

Âu Bằng vội vàng nói: "Tiểu nhân đã đắc tội Thiên Đế, tội đáng chết, xin người tha mạng!"

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Cắt lưỡi những đệ tử vừa lên tiếng châm chọc đi".

Âu Bằng ngay lập tức ra lệnh cho một số trưởng lão giữ chặt những đệ tử đã nói trước đó và cắt lưỡi từng người một.

Thấy những người kia kêu gào thảm thiết, Ngô Bình lạnh lùng nói: "Cút đi, nếu có lần sau thì đánh tàn phế hết!"

Âu Bằng không dám hó hé, lập tức dẫn người chạy trốn khỏi đỉnh núi, chỉ sợ đi chậm là Ngô Bình sẽ bắt lại.

Đệ tử Ngũ Đế Môn vốn đang uất nghẹn, giờ lại được trút giận nên vô cùng sảng khoái. Ánh mắt họ nhìn Ngô Bình như đang nhìn một anh hùng!

Đại trưởng lão kinh ngạc hỏi anh: "Huyền Bình, chẳng lẽ cậu đã vượt qua cảnh giới Tinh Thần?"

Ngô Bình không giấu nữa, nói: "Không giấu đại trưởng lão, tôi đã đột phá cảnh giới Thiên Thời".

Đại trưởng lão kinh ngạc tới nỗi biến sắc, lẩm bẩm: "Cảnh giới Thiên Thời, cảnh giới Thiên Thời!"

Môn chủ Ngũ Đế Môn cũng đi ra, nói: "Huyền Bình, chúng ta vào trong phòng nói chuyện".

Trong phòng có ba người, Ngô Bình, môn chủ Ngũ Đế Môn và đại trưởng lão.

Môn chủ nhìn Ngô Bình, cười tươi nói: "Huyền Bình, không ngờ cậu đã đến cảnh giới Thiên Thời, hơn nữa còn là bậc đại năng Thiên Thời!"

Ngô Bình: "Mục tiêu của tôi là cảnh giới Vô Thiên, giờ còn kém xa".

Môn chủ: "Huyền Bình có lý tưởng cao cả, chúng tôi hy vọng cậu có thể thành công. Cậu đến đây cũng chẳng bao lâu đã thành cường giả Thiên Thời, tương lai rất có thể sẽ bước vào cảnh giới Vô Pháp. Đến lúc đó cậu sẽ là một trong những người mạnh nhất!"

Ngô Bình: "Môn chủ, ở đây có mấy vị cường giả Vô Pháp?"

Môn chủ: "Theo tôi biết thì những người đạt đến Vô Pháp đều đã rời đi. Nhưng ở đây còn có một số người vẫn chưa đạt đến cảnh giới Vô Pháp, nhưng thực lực đã có thể sánh ngang với cường giả Vô Pháp".

Ngô Bình: "Họ không phải con người sao?"

Môn chủ gật đầu: "Họ đều là cường giả trời sinh, dù không tu luyện cũng có thực lực Thiên Đế. Nếu họ tu luyện thì thực lực càng mạnh hơn!"
Chương 1949: Y Na báo thù

Ngô Bình gật đầu: "Giờ tôi sẽ tham gia đại hội Thiên Kiêu trước, sau đó sẽ lần lượt đi thăm cường giả các tộc".

Môn chủ: "Huyền Bình, với thực lực bây giờ của cậu thì nhất định có thể trở thành 'điện quyết sách' của Nhân tộc, trở thành một trong năm người quyết sách!"

Ngô Bình: "Năm người quyết sách đến từ năm thế lực quyết sách lớn sao?"

"Đúng vậy. Huyền Bình, nếu tại đại hội Thiên Kiêu lần này cậu chiếm được vị trí thứ nhất, Ngũ Đế Môn chính là thế lực quyết sách mới!"

Ngô Bình cười hỏi:"Trở thành người quyết sách thì tôi được lợi gì?"

Môn chủ mỉm cười nói: "Khi đó cậu sẽ là môn chủ mới của Ngũ Đế Môn. Với tư cách là người quyết sách, khoảng một phần năm lãnh thổ của Nhân tộc sẽ thuộc về Ngũ Đế Môn, và thuộc về cậu!"

Ngô Bình: "Năm người quyết sách bây giờ có vi gì?"

Môn chủ: "Tu vi hẳn là không mạnh hơn cậu, nhưng..."

“Nhưng sao?”' Ngô Bình hỏi.

"Tôi vừa nhận được tin tức, đại hội Thiên Kiêu lần này có hai người cực kỳ lợi hại, nghe nói thiên phú của họ không hề kém cậu".

Ngô Bình: "Thật sao? Đây là chuyện tốt".

Môn chủ khẽ thở dài: "Là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu, hai người này cuối cùng cũng sẽ đối đầu với cậu, đến lúc đó đánh nhau là chuyện khó tránh khỏi".

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Bọn họ mạnh hơn tôi, thua cũng không sao, mục tiêu của tôi chính là tăng thực lực, sau đó trở về thế giới của tôi".

Môn chủ mỉm cười nói: "Huyền Bình, cậu nói đúng, không cần lo lắng, cứ dốc toàn lực".

Sau khi nói chuyện với môn chủ và đại trưởng lão, Ngô Bình trở lại sân của mình.

Y Na hỏi: "Sư huynh, tôi thấy môn chủ gọi anh nói chuyện, ông ta nói cái gì với anh thế?"

Ngô Bình: "Chỉ nói là hy vọng rằng tôi sẽ giành được vị trí đứng đầu trong đại hội Thiên Kiêu và khiến Ngũ Đế Môn trở thành một thế lực quyết sách".

Y Na khẽ thở dài nói: "Tôi luôn cảm thấy có cái gì không đúng".

Ngô Bình hơi kinh ngạc: "Ồ, sao vậy?"

Y Na: "Sư huynh, nếu anh trở thành môn chủ của Ngũ Đế Môn, trở thành một trong năm người quyết sách lớn, điều đó có lợi gì cho ông ta chứ?"

Ngô Bình: "Ít nhất tôi sẽ không bạc đãi ông ta".

Y Na: "Đây chỉ là suy nghĩ của sư huynh. Nhưng môn chủ có thể không nghĩ như vậy, ông ta nhất định cho rằng anh sẽ trừ khử ông ta".

Ngô Bình trầm mặc một lát mới nói: "Tôi cũng không ở lại đây lâu, nếu như tôi đi, ông ta chẳng phải là môn chủ mới sao?"

Y Na lắc đầu: "Nhưng môn chủ nhất định không nghĩ như vậy. Ông ta sẽ cho rằng lòng người không có giới bạn, chờ sư huynh trở thành người quyết sách, có lẽ anh sẽ không muốn rời khỏi nơi này nữa".

Ngô Bình cười nói: "Y Na, cô cảm thấy môn chủ sẽ làm như thế nào?"

Y Na nhìn Wu Bei và nói: "Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ ông ta nhất định sẽ làm gì đó".

Ngô Bình cau mày: "Nếu thật sự như cô nói, mọi việc sẽ hơi khó giải quyết".

Y Na: "Đúng vậy. Nội tâm môn chủ chắc chắn rất phức tạp, ông ta hy vọng anh trở thành người đứng đầu đại hội Thiên Kiêu, nhưng ông ta cũng sợ anh trở thành người đứng đầu".

Ngô Bình: "Những chuyện này cô không cần lo lắng, chỉ cần tôi đủ mạnh thì không sợ thủ đoạn gì nữa".

An Điệp Y nói: "Sư huynh, anh nhất định phải cẩn thận, không thể không cảnh giác lòng người".

Ngô Bình: "Được, tôi sẽ chú ý".

Bốn người Xuân Tinh không nói gì, họ đã là người phụ nữ của Ngô Bình, họ đồng ý với những gì Ngô Bình làm và làm theo những gì anh nói, rất nghe lời.

Đợi thêm nửa giờ, giữa quảng trường cực lớn ở giữa đột nhiên vang lên tiếng tù và, âm thanh chấn động chín tầng trời, bảy tiếng tù và khác nhau lần lượt vang lên.

Nghe thấy tiếng tù và, trên mặt Y Na lộ ra vẻ căm hận sâu sắc.

Ngô Bình nhận thấy biểu hiện của cô ấy liền hỏi: "Y Na, ai đang phát ra tiếng tù và?"

Y Na: "Là tiếng tù và của Thiên Giác Môn!"

An Điệp Y: "Y Na, cô có thù với Thiên Giác Môn sao?"

Y Na nói: "Gia đình tôi đã bị Thiên Giác Môn giết! Để cướp mỏ của gia đình chúng tôi, Thiên Giác Môn đã giết 357 người nhà chúng tôi, không phân già trẻ lớn bé. Tôi sớm muộn gì cũng phải báo thù!"

Ngô Bình hỏi Y Na: "Bây giờ cô có muốn trả thù không?"

Y Na gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng tôi muốn tự mình báo mối thù này!"

Ngô Bình gật đầu: "Tất nhiên cô phải tự tay báo mối thù này, giờ tôi có thể nhanh chóng tăng lên thực lực của cô, để cô trở thành cao thủ Cực Áo".

Y Na sáng mắt lên: "Sư huynh, tu vi tăng nhanh liệu có không ổn định không?"

Ngô Bình cười nói: "Làm sao có thể? Tôi chỉ thay đổi tốc độ thời gian trôi qua, tu vi của cô cùng hoàn toàn không khác mọi người".

Y Na vui mừng khôn xiết, gật đầu thật mạnh: "Sư huynh, tôi bằng lòng thử!"

"Được!"

Ngô Bình đưa tay chỉ vào căn phòng bên cạnh, bên trong hình thành một hàng rào thời gian, thời gian trôi qua bên trong hàng rào nhanh hơn bên ngoài hàng vạn lần!

"Y Na, cô vào phòng tu luyện đi, cần tài nguyên thì tôi cho cô, gặp khó khăn tôi cũng sẽ hướng dẫn cô".

Y Na gật đầu lia lịa, rồi bước vào phòng không chút do dự.

Sau khi vào phòng, Y Na không cảm thấy nơi này và bên ngoài có gì khác biệt, cô ấy khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị đột phá lên cảnh giác cao hơn. Lúc này, giọng nói của Ngô Bình vang lên bên tai, hướng dẫn cô ấy luyện tập. Khi cô ấy cần tài nguyên để tu luyện, tài nguyên sẽ xuất hiện bên cạnh cô ấy ngay lập tức.

Khi cô ấy bước ra khỏi ngưỡng cửa, ý thức của cô ấy đã ở trong trạng thái mơ hồ. Khi gặp lại Ngô Bình, cô ấy không kìm được ôm chặt lấy anh, vui mừng phát khóc.

Ngô Bình vỗ nhẹ vào lưng cô ấy và nói: "Y Na, cô làm rất tốt, đã lĩnh ngộ được ý nghĩa Huyền. Bây giờ kỹ năng Áo Thuật của cô đã vượt xa các cường giả Thiên Đế thông thường".

Y Na: "Sư huynh, tôi đã tu luyện 15 năm trong đó, nếu không có anh chỉ điểm, cho tôi tài nguyên thì tôi không thể được như bây giờ. Đại ân của sư huynh, Y Na cả đời cũng không trả hết!"

Ngô Bình: "Cô đừng khách sáo. Cô biết không, bên ngoài mới trôi qua một tiếng 15 phút".

Y Na thấy không thể tin được: "Đây chính là bản lĩnh của cảnh giới Thiên Thời sao? Thần kỳ quá!"

Ngô Bình: "Đây chỉ là trò nhỏ thôi, bản lĩnh kỳ diệu hơn sau này tôi sẽ cho cô từ từ cảm nhận".

Đã 15 năm, nỗi hận của Y Na không giảm đi mà còn mãnh liệt hơn. Cô ấy nói: "Sư huynh, tôi muốn tìm Thiên Giác Môn báo thù!"

Ngô Bình gật đầu: "Được, tôi đi với cô!"

Dứt lời hai người bay vụt lên, bay về phía quảng trường.

Lúc này trên quảng trường khổng lồ có một đám tu sĩ cầm những tù và màu sắc khác nhau, phát ra âm thanh chấn động trời đất.

Thấy đám người này, Y Na đanh giọng nói: "Môn chủ Thiên Giác Môn đâu? Mau ra đây chịu chết!"

Tất cả đều nhìn Y Na, khi thấy cô ấy chỉ là một nữ tu, bên cạnh cũng chỉ có mình Ngô Bình thì đều bật cười.

"Con đàn bà chui từ đâu ra thế, chán sống á?", một người cười sằng sặc, hỏi.

"Bốp!"

Y Na vung tay, kẻ vừa nói lập tức bay ra cả chục mét, chết ngay tại chỗ!
Chương 1950: Xin cao nhân tha tội

“To gan! Môn chủ Thiên Giác Môn mà cô dám sỉ nhục như vậy sao?”, một trưởng lão bay lên trời cao, trong tay cầm một chiếc tù và nhỏ màu xanh lam.

Y Na lạnh lùng nói: “Người của Thiên Giác Môn đều đáng chết!”. Dứt lời, bàn tay ngọc ngà khẽ cử động, thi triển một loại áo thuật. Ngay lập tức, một lưỡi liềm khổng lồ màu đen xuất hiện, bay cắt ngang tất cả, trưởng lão nọ liền bị chém làm đôi.

Bàn tay của trưởng lão vừa chạm đến tù và, còn chưa kịp thổi thì đã bị áo thuật “Lưỡi liềm tử thần” của Y Na lấy mạng ngay tại chỗ.

Nhìn thấy Y Na có năng lực mạnh đến vậy, người của Thiên Giác Môn đều sợ hãi, lúc này mới ý thức được đối phương thật sự đủ sức giết chết môn chủ của họ!

“Nói, môn chủ của Thiên Giác Môn đang ở đâu?”, Y Na nhìn chòng chọc vào một tu sĩ thổi tù và.

Tu sĩ nọ giật mình, tiếng tù và bỗng thay đổi. Ngay lập tức, một luồng khí tức giết chóc lao về phía Y Na, không ngờ nó phát ra từ chính tù và.

Ngô Bình phát hiện bảy chiếc tù và này không hề đơn giản. Anh vươn tay chộp lấy, bảy chiếc tù và liền bay vào tay anh một cách không kiểm soát.

Quan sát một lúc, anh cười bảo: “Y Na, những chiếc tù và này làm từ sừng của một loài thú dữ nào đó, âm thanh phát ra có thể điều khiển những quy luật trời đất khác nhau, từ đó tạo ra những hiệu ứng khác nhau. Có điều tu vi của đám rác rưởi này quá thấp, ngay cả một phần vạn uy lực của tù và cũng không phát huy nổi”.

Nói đoạn, anh cầm một chiếc tù và lên thổi. Tù và phát ra âm thanh như sấm rền. Trong nháy mắt, những tia sấm sét nổ đầy trời và định đánh xuống những người ở quảng trường. Anh liền vội vàng cất tù và vào.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám tu sĩ kia đều khiếp sợ, biết mình đã gặp phải người tài giỏi thật sự, liền vội vã quỳ xuống. Tu sĩ nọ lên tiếng: “Môn chủ đã đi gặp bạn cũ, sẽ về ngay ạ…”

Lời vừa dứt, một tu sĩ trung niên bay về, trầm giọng hỏi: “Là ai vừa thổi Lôi giác?”

Y Na nhìn tu sĩ trung niên chằm chằm, sát khí loé lên trong ánh mắt, quát lớn: “Tông Như Hải! Ông còn nhớ nhà họ Y đã từng bị ông giết sạch hay không?”

Tông Như Hải giật mình nhìn sang Y Na, ký ức năm xưa ùa về, sắc mặt hơi thay đổi: “Người nhà họ Y vẫn chưa chết hết ư?”

Y Na cao giọng nói: “Tông Như Hải, chết đi!”. Nói xong, cô ấy phất tay, hàng vạn con bướm kiếm bảy màu bay ra. Những con bướm này có thể phát ra kiếm khí, bay lả tả về phía người của Thiên Giác Môn.

Đám tu sĩ của Thiên Giác Môn cả kinh, đồng loạt ra tay chống trả. Nhưng vô ích, sức sát thương của bướm kiếm quá kinh khủng, chuyên phá vỡ các loại phòng ngự. Chỉ trong tích tắc, hàng chục người của Thiên Giác Môn đã chết ngay tại chỗ. Bướm kiếm vừa chạm vào những người này, bọn họ liền bị bóp nghẹt thành vũng máu!

“Thiên giác đang ở đâu?”, môn chủ Thiên Giác Môn lớn tiếng hỏi.

Tu sĩ nọ kêu gào: “Môn chủ, đệ tử vô dụng, Thiên giác bị người đó cướp rồi!”

Tông Như Hải rống lên, hai tay vòng lại, tựa như muốn thi triển linh thuật gì đó. Ông ta là cao thủ cảnh giới Vĩnh Thần, dù cố gắng thế nào cũng không đủ sức chống lại áo thuật.

Một tiếng thét thảm thiết vang lên, hàng nghìn con bướm kiếm bao quanh Tông Như Hải, chỉ trong chớp mắt đã bóp chết ông ta thành vũng máu, chết đến mức không thể nào thê thảm hơn nữa!

Y Na ra tay tàn độc, chỉ trong chốc lát đã giết sạch tu sĩ của Thiên Giác Môn, không chừa một ai!

“Là kẻ nào giết người ở đại hội Thiên Kiêu?”, lúc này, một giọng nói trầm như tiếng sấm vang lên, sau đó một tu sĩ áo vàng mũi cao mặt đen xuất hiện, đôi mắt sáng quắc nhìn Y Na chằm chằm.

Y Na nói: “Tôi giết kẻ thù, báo thù cho người nhà tôi!”

Tu sĩ áo vàng cười khẩy: “Nơi này có quy tắc, kẻ đả thương hoặc giết người ở quảng trường sẽ bị xử tử hình!”

Lời vừa dứt, từ hư không xuất hiện một bàn tay phù văn, vươn về phía Y Na.

Ngô Bình liếc nhìn, lạnh lùng nói: “Trò vặt vãnh này mà cũng dùng, không thấy mất mặt sao?”

Nói xong, anh cũng vươn tay ra, bàn tay kim quang giữ lấy bàn tay phù văn rồi kéo mạnh một cái. Trong hư không, một tu sĩ có vóc người cao to bị kéo xuống đất. Nhấc chân đạp lên mặt đối phương, Ngô Bình hỏi: “Anh là ai?”

Tu sĩ này là cao thủ cảnh giới Tinh Thần, nhưng trước mặt Ngô Bình, anh ta bé nhỏ như một con gà con vậy. Lúc này, ánh mắt anh ta ngập tràn sợ hãi, run rẩy nói: “Không biết cao nhân đang ở đây, đã đắc tội ạ!”

Tu sĩ áo vàng sợ tái mặt, vội vã chắp tay với Ngô Bình: “Xin cao nhân tha tội!”

Ngô Bình vừa chỉ vào Y Na vừa hỏi: “Các người còn muốn xử tử Y Na không?”

“Không dám, không dám”, hai người vội đáp, trán đẫm mồ hôi lạnh.

Ngô Bình gật đầu: “Thế còn được”.

Tu sĩ cảnh giới Tinh Thần lấy lòng anh: “Cao nhân đến xem đại hội Thiên Kiêu sao?”

Ngô Bình đáp: “Tôi đến tham gia”.

Anh ta lập tức ngẩn ra, kẻ mạnh trên Tinh Thần đến tham gia đại hội Thiên Kiêu ư?

Ngô Bình nhìn anh ta: “Sao, tôi không được tham gia à?”

“Được, dĩ nhiên là được!”, anh ta vội vàng nói: “Chẳng hay cao nhân đại diện cho môn phái nào?”

“Ngũ Đế Môn”.

Anh ta trầm tư: “Hoá ra anh là thiên kiêu mới của Ngũ Đế Môn. Chúng tôi chỉ biết anh có tư chất siêu phàm, không ngờ thực lực lại khủng khiếp đến vậy!”

Ngô Bình bảo: “Không còn chuyện gì nữa thì các anh lui xuống đi”.

Cả hai vội khom người lui xuống. Ngô Bình và Y Na trở về ngôi viện trên núi.

Vừa trở về, anh đã nhìn thấy một bộ giáp được đặt ở viện. Bề mặt áo giáp khắc đầy hoa văn màu vàng, toả ra khí tức cực mạnh. Khí tức này thậm chí còn mạnh hơn khí tức của bản thân Ngô Bình, khiến người ta khiếp sợ.

Anh hỏi: “Áo giáp từ đâu ra thế?”

Đại trưởng lão từ trong phòng bước ra, cười đáp: “Huyền Bình, đây là bộ áo giáp do Ngũ Đế hợp sức chế tạo năm xưa. Mặc nó vào, thực lực ít nhất sẽ tăng gấp ba! Nếu có thời gian thì hãy thử hiệu quả xem sao nhé”.

Ngô Bình nói: “Đại trưởng lão, vô công bất thụ lộc, món đồ quý giá thế này nên để dành cho đệ tử hữu dụng”.

Đại trưởng lão cười bảo: “Môn chủ lo lắng sẽ có thế lực khác mưu hại cậu. Chuẩn bị áo giáp này cho cậu, chúng tôi cũng có thể yên tâm phần nào”.

Ngô Bình đáp: “Cũng được, vậy cảm ơn môn chủ”.

Rồi đại trưởng lão rời đi. Ngô Bình vừa nhìn bộ áo giáp vừa trầm ngâm.

Hạ Lộ nói: “Thưa cậu, tôi cảm thấy không nên mặc bộ giáp này”.

Ngô Bình cười nói: “Nhưng nó thật sự là một bộ áo giáp rất tốt”.

Hạ Lộ bảo: “Cậu có từng nghĩ đến chuyện, nếu Ngũ Đế Môn có một bộ áo giáp lợi hại đến vậy, vì sao bên ngoài lại không mảy may biết đến?”

Ngô Bình hỏi: “Ý cô là bộ áo giáp này có vấn đề?”

Hạ Lộ đáp: “Có khả năng là vậy”.

Ngô Bình nói: “Có vấn đề hay không, mặc vào mới biết được”.

Lúc này, môn chủ và đại trưởng lão của Ngũ Đế Môn đang ở viện chờ tin. Vị cao thủ cảnh giới Cực Áo của Ngũ Đế Môn này hiển nhiên đang rất sốt ruột, khẽ thở dài: “Đại trưởng lão, việc này là đúng hay sai, bây giờ tôi vẫn chưa thể khẳng định”.

Đại trưởng lão nghiêm mặt đáp: “Môn chủ, áo giáp này là báu vật tối thượng của Tương Thiên Môn, tác dụng của nó là đoạt thiên phú của người khác. Có được nó, tư chất và thực lực của Lý Huyền Bình sẽ được chuyển sang người môn chủ. Đến khi ấy, Ngũ Đế Môn sẽ trở thành môn phái hùng mạnh chỉ đứng sau năm thế lực quyết sách lớn. Thậm chí, trong tương lai còn có thể trở thành một trong năm thế lực ấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK