Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1351: Tướng quân Tengu

Ngọc Thiên Thánh rơi vào trong lò luyện Võ Đạo, bị bao trùm bởi lửa thần hỗn mang đang rực cháy. Viên ngọc không thể phá vỡ ấy nhanh chóng hòa tan thành một nguồn năng lượng màu vàng óng.

Bên trong Ngọc Thiên Thánh có rất nhiều năng lượng, mà Ngô Bình chỉ cần thánh lực của nó ngưng tụ thành Thánh Huyết. Chẳng mấy chốc đã xuất hiện một tia thánh lực bay ra, hòa vào Hoàng Huyết.

Dần dần càng có thêm nhiều thánh lực. Khoảng hai tiếng sau, huyết dịch của anh khẽ chấn động, quanh người có thêm một luồng thánh uy!

“Thành công rồi!”, Huyết tổ vui sướng hô lên: “Đồ đệ, bây giờ con đã đạt được cảnh giới Thánh Huyết. Nó sẽ đem lại lợi ích rất lớn, cải thiện thể chất của con từng ngày”.

Nói rồi ông ấy đưa cho Ngô Bình ba bình thuốc: “Bên trong ba chai thuốc này lần lượt là huyết dịch của thái cổ chân nhân đời thứ bảy, đời thứ sáu và đời thứ năm. Số lượng rất ít, con phải dùng tiết kiệm vào. Chắc cũng đủ để con đạt được cảnh giới Thánh Huyết viên mãn”.

Bây giờ anh mới chỉ là Thánh Huyết sơ kỳ, còn phải cố gắng nhiều mới trở thành Thánh Huyết thật sự.

Anh nhận lấy ba bình máu: “Tạ ơn sư tôn”.

Sau khi rời khỏi động của Huyết tổ, anh yên tâm đi ngủ. Với thể chất hiện giờ cho dù nằm không thì cơ thể anh cũng sẽ tự động tu luyện.

Sáng hôm sau, anh và Liễu Y Y cùng đi làm với nhau.

Anh đi làm ở bệnh viện thêm hai ngày nữa là tới ngày nghỉ. Anh quyết định đến nước Đông Doanh một chuyến.

Ở đó xảy ra sự kiện rất lớn. Hầu như toàn bộ đàn ông ở đất nước này đều chết hết. Anh không biết mấy người Lạc Trường Sinh và Hanami Tsukihime sao rồi.

Anh dùng lôi độn di chuyển, thoắt cái đã xuất hiện ở gần Đông Doanh. Sau khi đến nơi, anh mới giật mình nhận ra tất cả đều chìm trong biển rộng mênh mông. Vô số đảo nhỏ nổi lên.

Nơi đây không còn thuộc phạm vi của nước Long. Xung quanh Đông Doanh có thêm khoảng một trăm nghìn hòn đảo lớn nhỏ. Mấy ngày trước thổ dân trên mấy hòn đảo này chạy tới Đông Doanh giết chết một phần ba người dân của đất nước này chỉ trong một đêm. Phần lớn người chết là đàn ông, có cả già trẻ lớn bé. Bây giờ số lượng đàn ông ở Đông Doanh không còn nhiều.

Gặp phải chuyện này, Vương của Đông Doanh đã phái sứ giả đến cầu cứu nước Long. Thế nhưng Hoàng đế nước Long không thèm ngó ngàng gì. Không lâu trước đây, nước Đông Doanh đã sát nhập vào nước Oa.

Còn một trăm nghìn hòn đảo này chủ yếu thuộc về ba thế lực lớn, bao gồm Thiên Tinh Môn, châu Doanh và nước Oa.

Lúc ở không gian gập Đông Doanh cũng từng là một bộ phận của Nước Oa nên bây giờ sát nhập lại cũng không có gì kỳ lạ.

Lần này trở lại Đông Doanh, Ngô Bình cảm thấy nơi đây thay đổi quá nhiều. Đầu tiên là diện tích đảo Đông Doanh đã tăng lên gấp mười lần, xuất hiện nhiều cảnh vật mà trước kia chưa từng có.

Giờ đây anh không tìm được chỗ ở của Hanami Tsukihime nữa, đành phải dùng tới bùa truyền tin để liên lạc với cô ấy.

Chẳng mấy chốc giọng nói của Hanami Tsukihime đã vang lên: “Huyền Bình Quân, anh tới rồi sao?”

Ngô Bình đáp: “Ừ, anh lo lắng cho mọi người. Bây giờ tình hình thế nào?”

Cô ấy bật khóc nức nở đáp: “Chúng em đang bị nhốt trong địa lao, ở đây còn có cả những cô gái khác”.

Anh vội vàng hỏi: “Em đang ở với ai?”

Hanami Tsukihime kể: “Shimizu, Hoshi, Miyo đều đang ở với em. Em bị mất liên lạc với ông nội, không biết giờ họ đang ở đâu”.

Ngô Bình hỏi thăm: “Ai nhốt các em?”

Hanami Tsukihime kể: “Một tướng quân của nước Oa. Ông ta bắt nhốt toàn bộ phụ nữ trên đảo, chơi đùa không kể ngày đêm. Người nào bị ông ta chà đạp rồi sẽ bỏ mạng ngay trong đêm. Ở chỗ chúng em ngày nào cũng có người bị nhốt vào và dẫn đi”.

“Huyền Bắc Quân, em sợ sắp đến lượt bọn em rồi. Em sợ lắm”, Hanami Tsukihime lại bật khóc. Cô ấy thực sự cảm thấy hoảng sợ. Bởi vì gã tướng quân kia chọn người rất ngẫu nhiên. Cô ấy không biết khi nào mình sẽ bị đưa đi.

Anh nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, anh sắp tới rồi. Em cho anh biết tên của người đó đi”.

Hanami đáp: “Ông ta là tướng quân Tengu. Bọn em đang bị nhốt trong địa lao ở đằng sau phủ tướng quân”.

Ngô Bình dứt khoát nói: “Được, anh tới cứu em đây!”

Mặc dù Đông Doanh thay đổi chóng mặt nhưng diện tích chỉ khoảng mấy triệu kilomet vuông. Anh đi hỏi thăm vài phút đã tìm thấy phủ của tướng quân Tengu.

Trên đường đi, anh cũng nghe ngóng được thân phận của đối phương. Ông ta là quan được Oa Hoàng phái tới quản lý đảo Đông Doanh. Tengu là danh hào ông ta được ban cho.

Thực lực của ông ta không hề yếu kém, đã đạt cảnh giới Thiên Tiên. Bên cạnh ông ta cũng có rất nhiều cao thủ.

Ngô Bình muốn cứu người sớm nên không thèm để ý mấy chuyện này mà chạy thẳng tới trên nóc phủ tướng quân Tengu. Anh vừa mới quét thần niệm một cái đã tìm được vị trí của Hanami Tsukihime.

Ngay khi anh phóng thần niệm ra, ở dưới đã truyền lên tiếng quát tháo ầm ĩ: “To gan, mau xuống đây cho tao!”

Một mũi tên hóa thành tia sáng bắn về phía anh. Trên mũi tên chứa đựng khí tức rất mạnh nhưng anh vẫn chẳng mảy may gì. Anh chỉ tay một cái, mũi tiên kia chưa kịp lao tới trước mặt anh đã bốc cháy thành tro bụi.

Bên trong phủ tướng quân vang lên tiếng thốt kinh ngạc. Đối phương nói: “Không ngờ lại tránh được một đòn toàn lực từ cung Thiên Lang của tao. Rốt cuộc mày là ai?”

Ngô Bình trầm giọng đáp: “Tổng đốc nước Long, Ngô Bình! Gọi tướng quân ra đây gặp tao ngay!”

Người bên dưới giật mình kinh hãi. Nước Oa so với nước Long thì vẫn là một quốc gia tương đối nhỏ yếu. Dù sao nước Long cũng lục địa chính thống, được Đại Thiên Tôn của Tiên Giới bảo hộ. Làm sao nước Oa sánh nổi?

Hơn nữa còn có khả năng nước Oa sẽ phải phái sứ giả tới nước Long tiến cống, trở thành một nước phụ thuộc.

Điều này không có gì hiếm lạ, ở thời đại Tiên Quốc, thậm chí đến cả thời kỳ Đại Hạ, Đại Thương, nước Oa cũng đều là nước phụ thuộc. Năm nào cũng cống nạp lên trên và đời đời xưng thần.

Một người đàn ông trung niên bay lên không trung, ánh mắt soi xét nhìn anh: “Cậu lấy gì chứng minh?”

Ngô Bình lấy ấn tín của mình ra khoe: “Thấy chưa?”

Đối phương vội vàng khom lưng cúi đầu: “Mạt tướng Aruba Torosu xin tham kiến Tổng đốc đại nhân!”

Chức vị Tướng quân vốn đã không bằng Tổng Đốc. Tướng quân Tengu cũng chỉ bằng địa vị của một Thái Thú. Huống chi Ngô Bình đến từ mẫu quốc, quyền thế hơn ông ta nhiều. Vì vậy ông ta không chút do dự tỏ ra kính phục.

Ngô Bình đáp lại một tiếng: “Ông có biết tại sao tôi tới đây không?”

Tướng quân Tengu đáp: “Mạt tướng không biết”.

Ngô Bình lại nói tiếp: “Một số người của tôi đang bị ông nhốt ở trong địa lao. Ông giỏi thật, dám động đến người của Tổng đốc”.

Tướng quân Tengu giật nảy mình, trợn tròn mắt đáp: “Thưa Tổng đốc đại nhân, tôi không biết chuyện này. Xin ngài tha thứ!”

Ngô Bình ra lệnh: “Dẫn tôi đến địa lao!”

Aruba Torosu cuống quýt dẫn đường, nhanh chóng đưa anh tới địa lao ở sau phủ. Bên trong địa lao vô cùng hôi hám. Có bảy mươi hai cô gái xinh đẹp đang bị nhốt ở đó, bao gồm cả đám người Hanami Tsukihime.

Hanami Tsukihime trông thấy Ngô Bình thì vội vàng lao lên, còng sắt dưới chân lạch cạch vang vọng theo từng bước chân của cô ta.

Ngô Bình vung tay hất một cái, toàn bộ xiềng xích hóa thành tro bụi. Hanami Tsukihime dụi đầu vào ngực anh khóc nghẹn ngào.

Aruba Torosu đứng phía sau cảm thấy rất ngại, không biết nên nói gì cho phải.

Ba người Shimizu, Hoshi, Miyo cũng chạy tới, lặng lẽ nhìn về phía anh. Bọn họ đang sắp hết hi vọng, may mà anh đến kịp.

Ngô Bình vỗ vai cô ấy an ủi: “Không sao, có anh ở đây rồi”.

Anh quay lại nhìn Aruba Torosu: “Nghe nói mỗi ngày ông điều giết vài cô gái phải không?”

Ông ta cười đáp: “Thống đốc đại nhân, tôi có một sở thích là ngủ với phụ nữ xong sẽ ăn thịt họ luôn. Thật ra đây là một bí thuật tu luyện có thể giúp nâng cao tu vi”.

Anh cau mày nói: “Ông làm như vậy chắc chắn không vượt qua nổi sáu kiếp nạn”.

Aruba Torosu nghe xong giật mình hỏi: “Sao đại nhân lại nói vậy?”

Ngô Bình không muốn phí lời, chỉ bảo: “Tôi sẽ dẫn hết bọn họ đi”.

Người Đông Doanh nhiều như vậy, nơi đây còn là địa bàn của nước Oa. Anh không thể quản quá nhiều, trước mắt chỉ cứu được những người anh thấy được.

Aruba Torosu không hề tức giận, sảng khoái đáp: “Đại nhân thích thì cứ việc dẫn theo. Không đủ để tôi phái người đi kiếm thêm”.

Ngô Bình từ chối: “Không cần đâu”, rồi vung tay một cái, bảy mươi hai cô gái bị nhốt trong địa lao tức thì biến mất dạng.

Aruba Torosu nhìn chằm chằm địa lao trống khống, trên mặt lộ ra vẻ hung tàn và tức giận: “Người nước Long thật đáng chết! Tao cứ cho mày phách lối trước. Đợi em trai tao về nó sẽ ăn tươi nuốt sống mày!”
Chương 1352: Chu Chu

Ngô Bình bay trên không trung một lúc thì tìm thấy một hòn đảo nhỏ đẹp như tranh vẽ. Diện tích của đảo chỉ hơn mười nghìn kilomet vuông, có rất nhiều tòa kiến trúc cổ xưa. Ở giữa có một ngọn núi nhỏ và dòng suối chảy róc rách. Bãi cát bao quanh hòn đảo cũng có chất lượng tốt.

Trên đảo không có người ở khiến anh cảm thấy quái lạ. Anh dẫn theo các cô gái đáp xuống bãi cát rồi dặn dò Hanami Tsukihime: “Anh vào trong xem thử, mọi người chờ anh ở đây đi”.

Anh đi về phía trước chừng mười mét thì trông thấy một cánh cổng khổng lồ cao trăm mét viết hai chữ bằng Tiên Văn: “Tướng phủ!”

Vừa mới bước vào cổng, anh đã cảm thấy có một luồng khí lạnh bốc lên từ bốn phương tám hướng. Luồng khí này có cả tà khí, oán khí, lệ khí, gần như đã chứa đựng hết toàn bộ những cảm xúc tiêu cực trên thế gian này.

Anh khẽ cau mày thầm nghĩ, rốt cuộc đây là nơi nào? Tà khí mạnh như vậy, đến cả Thiên Tiên cũng không sống nổi!

Anh khởi động lửa thần hỗn mang, ngọn lửa bốc lên tận trời cao, sóng nhiệt tỏa ra khắp nơi.

“Ầm!”

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ tà khí hàn khí trên hòn đảo đều bị đẩy lùi. Không khí trong lành từ ngoài biển thổi vào đem lại cảm giác cực kỳ dễ chịu.

Lúc này, một cô bé đi chân trần khoảng bảy tám tuổi chậm rãi đi ra. Cô bé mặc một chiếc váy trắng dài thướt tha, gương mặt trái xoan hơi nhợt nhạt nhưng vẫn rất đáng yêu.

Cô bé vừa tới gần, Ngô Bình đã cảm nhận được khí tức của tà khí cực lạnh, không khỏi kinh hãi. Anh phải dùng tới khả năng nhìn thấu vạn vật của mình để quan sát. Xem xong một lượt, anh không khỏi khiếp sợ khi phát hiện bên trong cô bé này có một thế giới tà ác đang bị phong ấn. Không biết tại sao thế giới mạnh mẽ ấy lại không thể thoát khỏi cơ thể của cô bé này.

Thế nhưng nó không ngừng tỏa ra các khí tức tiêu cực bao trùm toàn bộ thân thể của cô bé. Những tà khí, hàn khí vừa rồi cũng bắt nguồn từ chính cô bé này.

Anh ngồi xổm xuống cười hỏi: “Chào em, em tên là gì?”

Có vẻ như lâu lắm rồi cô bé không được nói chuyện với người khác. Cô bé lắp bắp nói: “Em… em tên là Chu Chu”.

Anh lại hỏi tiếp: “Thứ ở trong người em có từ đâu vậy?”

Chu Chu đáp: “Ông nội và bố đặt nó vào trong người em, bảo là cần em trấn áp cái thế giới tà ác này”.

Ngô Bắc không hiểu: “Tại sao lại để em trấn áp? Em còn nhỏ quá”.

Chu Chu giải thích: “Mẹ em nói trong người em có thần lực Sí Thiên, có khả năng trấn áp hết thảy tà ma ngoại đạo. Nhưng em không muốn chút nào. Nó làm em khó chịu. Mọi người đều đi cả rồi, chỉ còn mình em ở đây. Em sợ lắm”.

Thần lực Sí Thiên? Thứ quái quỷ gì vậy?

Ngô Bình nắm chặt tay lại, một luồng tà khí rét lạnh lập tức tràn ra cánh tay của anh. Ấn ký Hồng Liên trên đó chợt phát sáng, hai luồng sức mạnh đối đầu nhau.

Tịnh Thế Hồng Liên mạnh hơn một chút, chậm rãi đi vào trong cơ thể Chu Chu. Nguồn năng lượng tà ác kia không ngừng co lại, cuối cùng phải rút hết về thế giới tà ác.

Chu Chu lập tức cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, mừng rỡ reo lên: “Anh ơi, thứ năng lượng đáng ghét kia biến mất rồi”.

Bấy giờ Ngô Bình mới phát hiện ở tim của cô bé có một tia sáng. Nó phát ra vô số tia sáng xâm nhập vào thế giới tà ác, trói buộc và trấn áp thế giới ấy.

Đúng lúc này, Tịnh Thế Hồng Liên trên người anh bỗng di chuyển sang người cô bé, dừng lại ở giữa trán hóa thành ấn ký Hồng Liên.

Anh sững sờ, không ngờ Tịnh Thế Hồng Liên lại bỏ mình đi như vậy.

Tịnh Thế Hồng Liên ở giữa trán Chu Chu tỏa ra vô số tia sáng màu hồng, đồng loạt đâm vào thế giới tà ác kia. Thế giới kia lập tức co rụt lại.

Hai nguồn sức mạnh tịnh hóa khủng bố không ngừng tràn vào trong thế giới tà ác như muốn tiêu diệt nó triệt để. Sức mạnh tà ác bị trấn áp nên Chu Chu không còn áp lực gì nữa. Cô bé vui vẻ nói: “Anh lợi hại thật đấy”.

Ngô Bình cười hỏi: “Bây giờ em thấy đỡ hơn nhiều chưa?”

Chu Chu gật đầu nói: “Thấy tốt lắm, giống như lúc trước vậy”.

Anh lại hỏi tiếp: “Chu Chu, em có biết thế giới tà ác này có lai lịch như thế nào không?”

Cô bé lắc đầu: “Em không biết, mẹ em không nói”.

Anh nhíu mày: “Mẹ em đâu?”

Chu Chu ngơ ngác nói: “Lâu lắm rồi em không được gặp mẹ. Em nhớ mẹ lắm”.

Anh khó tin hỏi: “Em vẫn cứ sống một mình ở đây sao?”

Chu Chu kể: “Vâng ạ. Trước kia em vẫn luôn ngủ say. Chính anh đã làm em thức tỉnh”.

Ngô Bình dò hỏi: “Em còn nhớ em đến đây từ lúc nào không?”

Chu Chu ngẫm nghĩ hồi lâu: “Lúc đó, bố em là tiên tướng của Tiên quốc”.

Ngô Bình khiếp sợ lặp lại: “Bố em là tiên tướng của Tiên quốc sao?”

Chu Chu ngây thơ đáp: “Đúng vậy ạ”.

Anh cảm thấy thật khó tin. Như vậy tức là Chu Chu sống từ thời đại Tiên quốc và ngủ say đến tận bây giờ!

Anh không hỏi tiếp nữa, chỉ dịu dàng xoa đầu cô bé thủ thỉ: “Chu Chu, anh dẫn theo nhiều chị gái lắm. Em sống chung với họ được không?”

Chu Chu rất vui vẻ đáp: “Được, em ở một mình buồn lắm”.

Ngô Bình gọi mấy người Hanami Tsukihime tới. Chu Chu rất khéo miệng, chào hỏi từng người một.

Nơi đây có rất nhiều phòng ở, cho dù trải qua bao nhiêu năm tháng cũng không bị tổn hại gì. Theo như lời Chu Chu nói thì đây vốn là phủ của tiên tướng, nhà của cả gia đình cô bé.

Sau khi thu xếp chỗ ở cho đám người Hanami Tsukihime, anh bèn gọi Tử Phi ở trong động Dược tổ ra đây tu hành tạm. Dù sao bên Thiên Đạo Môn, nhà họ Ngụy vẫn còn đang tìm kiếm cô ấy để tiêu diệt.

Tử Phi cũng rất hài lòng với môi trường sống ở đây, quyết định đột phá luôn để trở nên mạnh hơn, chuẩn bị sau này trả thù.

Ngô Bình nói với Hanami Tsukihime: “Tu vi của em quá yếu. Anh phải dùng phương pháp y thuật để nâng cao tu vi cho em mới được”.

Hanami Tsukihime vui mừng đáp: “Cảm ơn Huyền Bình Quân. Đúng là em cần phải mạnh hơn nữa”.

Y thuật của Ngô Bình không ngừng tăng lên theo tốc độ tăng tu vi. Hiện giờ anh chắc chắn bản thân có thể giúp Hanami Tsukihime tăng tu vi lên cảnh giới Nguyên Anh mà không lo ảnh hưởng đến việc tu hành sau này của cô ấy.

Trước tiên anh cho cô ấy dùng một viên Âm Dương Luyện Hình Đan cấp truyền kỳ. Nhờ viên đan dược này, thể chất của cô ấy sẽ được nâng cấp.

Anh nhanh chóng giúp cô ấy ngưng tụ ra nguyên thần, rồi lại dùng lửa thần hỗn mang và sức mạnh sấm sét rèn luyện hình thần cho cô ấy đạt tới cảnh giới Thuần Dương viên mãn.

Hai ngày sau, cảnh giới của Hanami Tsukihime đã tăng lên Linh Biến. Sau đó, anh cho cô ấy thời gian thích nghi với thể chất hiện tại của mình rồi mới nâng tu vi tiếp.

Anh có thể giúp người khác tăng tu vi dễ dàng như vậy là vì anh chịu chi. Chỉ riêng Âm Dương Luyện Hình Đan đã là thứ quý giá không phải ai cũng được dùng, cộng thêm y thuật tài tình của anh mới có được hiệu quả như hiện giờ.

Tiếp đó, anh lại lần lượt giúp Shimizu, Hoshi và Miyo tăng tu vi lên cảnh giới Linh Biến.

Các cô gái còn lại đều có tư chất tầm thường nên không nhất thiết phải bồi dưỡng. Ngô Bình cho bọn họ sống tạm trên đảo, đợi khi nào liên lạc được cho người nhà thì có thể rời đi.

Sau khi giúp được bốn cô gái, anh quyết định đi tìm dì Hổ và Hổ Bảo.

Anh đi tới nơi từng là lối vào, phát hiện nó đã biến thành một hòn đảo hoang không người.

Thế là anh phải liên lạc với dì Hổ. Chốc lát sau, trước mặt anh hiện ra một không gian vòng xoáy. Anh dứt khoát bước vào.

Giây tiếp theo, trước mặt anh là một thế giới vô cùng rộng lớn. Dì Hổ khổng lồ hiện ra. Dì Hổ đang tươi cười chờ anh ở đó.
Chương 1353: Tiểu Hoàng Long

“Dì Hổ!”, Ngô Bình mỉm cười chào.

Dì Hổ nói: “Huyền Bình, cuối cùng cậu cũng đến rồi”.

Ngô Bình nhìn quanh quất mà không thấy Hổ Bảo, bèn hỏi: “Hổ Bảo đâu mất rồi?”

Dì Hổ đáp: “Tôi cũng không biết nó la cà ở đâu, chắc lại đánh nhau với con hoàng long kia rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Hoàng long?”

Dì Hổ “ừ” một tiếng: “Một con hoàng long còn nhỏ, chắc là vừa thức tỉnh. Nó chọc Hổ Bảo nhà tôi nên hai đứa đánh nhau mười mấy hiệp, đứa nào cũng không chịu thua”.

Ngô Bình đáp: “Để tôi đi xem!”

Dì Hổ cười bảo: “Để tôi đưa cậu đi”.

Ngô Bình nhảy lên lưng dì Hổ. Bạch hổ sọc vàng tung người mấy cái rồi bay đi một quãng, sau đó đáp xuống một đầm lầy.

Đó là một đầm lầy lớn, có rất nhiều sinh vật mạnh sống ở đây. Lúc này, một con tiểu bạch hổ đang giao đấu với một con hoàng long dài hơn hai trăm mét.

Đây là một con chân long, năng lực dĩ nhiên rất mạnh. Con bạch hổ cũng không hiền lành, huyết mạch của nó vốn không kém loài rồng, đôi bên giao đấu kịch liệt.

Ngô Bình quan sát, sau đó lắc mình một cái đã biến thành người khổng lồ cao hai trăm mét, trong chớp mắt đã đến trước mặt một rồng một hổ, dùng hai tay tách cả hai ra.

Con hổ con thoạt đầu rất kinh ngạc, sau khi nhận ra Ngô Bình thì liền thích thú nhảy cẫng lên, đẩy anh ngã nhào xuống đất.

Ngô Bình đẩy nó ra, đoạn bảo: “Hổ Bảo, thực lực cả hai ngang nhau, đánh nhau cũng vô nghĩa. Em đứng đó xem đi, để anh đánh với nó!”

Hổ Bảo gật đầu, đến ngồi cạnh dì Hổ, làm khán giả.

Con hoàng long kia bị Ngô Bình đẩy ra nên rất sửng sốt trước sức mạnh khủng khiếp của anh. Nhưng thân là tộc chân long, nó vốn cực kỳ kiêu ngạo, lập tức phát ra tiếng rồng kêu rồi giận dữ nhìn Ngô Bình.

Anh toét miệng cười: “Không phục? Nào, ta đấu với ngươi”.

Với một cú quét đuôi của Hoàng long, mặt đất bắt đầu sụp xuống, bùn đất cuộn trào rồi bao quanh Ngô Bình, hình thành một quả cầu bùn khổng lồ. Phù văn màu vàng đất trên bề mặt quả cầu bùn lấp loé sáng, không ngừng siết chặt lại.

“Ầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, quả cầu bùn nổ tung. Ngô Bình bay lên, đè mạnh con hoàng long xuống đất rồi đấm nó. Lực đấm của anh cực kỳ khủng khiếp, còn mang theo lực sát thương của sấm sét và lửa, mới đấm vài cái đã khiến nó đầu váng mắt hoa, gào thét liên hồi.

Bạch hổ con nhìn đến ngơ ngác, nói với Dì Hổ: “Mẹ ơi, anh Bình đánh hay quá, đúng là mãnh thú hình người”.

Dì Hổ cười đáp: “Mẹ cảm thấy thực lực của Huyền Bình lại được tăng lên đáng kể rồi. Trạng thái bây giờ của cậu ấy ngang ngửa với thái cổ chân nhân, Hư Tiên bình thường chắc chắn không phải đối thủ”.

Bạch hổ con bèn hỏi: “Mẹ ơi, thái cổ chân nhân mạnh lắm sao ạ?”

Dì Hổ đáp: “Ít nhất thì vào thời đó, bạch hổ chúng ta và long tộc đều phải thần phục thái cổ chân nhân”.

Đấm được vài cái, Ngô Bình bèn hỏi: “Đã phục chưa?”

Hoàng long giận dữ nhìn anh, chớp mắt vài cái, gầm gừ một tiếng, xem ra đã phục rồi.

Lúc này Ngô Bình mới buông lỏng tay: “Nguyên khí của ngươi chưa đủ, chắc là mới sinh thôi đúng không?”

Sinh linh mạnh như hoàng long cực kỳ thông minh. Nó gật đầu, đây chính là lý do nó không phục anh. Nếu nó có đủ nguyên khí thì chẳng sợ Ngô Bình đâu.

Ngô Bình bảo: “Ngươi có bệnh bẩm sinh. Thế này đi, ta sẽ chữa trị giúp ngươi”.

Hoàng long rất bất ngờ. Nó nhìn Ngô Bình, bỗng phát ra tiếng người: “Thật sự giúp được ư?”

Ngô Bình đáp: “Không tin? Thế thì thôi”. Dứt lời, anh ngoái đầu bỏ đi, đoạn nói với Hổ Bảo: “Hổ Bảo, đi thôi, chúng ta đi xem gạo tre đã chín chưa nhé”.

Hoàng long lo lắng, vội vã đuổi theo: “Nhân Hoàng, tôi tin anh, xin hãy giúp tôi”.

Ngô Bình đáp: “Không rảnh”.

Bạch hổ con nhảy lên, Ngô Bình thu nhỏ người lại rồi cưỡi bạch hổ bay đi. Con hoàng long đuổi theo sát phía sau.

Dì Hổ không nói gì, chỉ lắc đầu rồi về động tiên trước.

Rừng tre mà bạch hổ con từng đến trước đó, gạo tre đã chín rồi, nhưng chưa ai hái. Vì nơi này là địa bàn của bạch hổ, không ai dám động vào gạo tre ở đây.

Ngô Bình cười bảo: “Gạo tre này là thứ tốt, khi trở về, anh sẽ dùng nó để ủ rượu”.

Hoàng long cũng theo họ đến đây. Nó liếc nhìn gạo tre một cái, bỗng cất lời: “Thưa Nhân Hoàng, tôi biết gần đây có một quả trứng phượng hoàng lửa”.

Ngô Bình ngẩn người: “Phượng hoàng lửa?”

Hoàng long đáp: “Con phượng hoàng lửa ấy rất đáng gờm. Tổ tiên của nó là hậu duệ trực hệ của phượng hoàng bá chủ hỗn mang thời kỳ cuối”.

Ngô Bình có sức mạnh của “Đế”, mà “Đế” chính là bá chủ thời kỳ đầu hỗn mang. Nghĩ rằng bá chủ thời kỳ cuối cũng rất mạnh, anh bèn hỏi: “Là con của phượng hoàng sao?”

Hoàng long đáp: “Quan hệ huyết thống trong ba đời. Có điều con phượng hoàng lửa này vẫn luôn ngủ say, tôi không chắc bên trong nó có còn sự sống hay không”.

Ngô Bình nói: “Được. Tin tức này rất có giá trị, ta có thể giúp ngươi chữa trị. Nhưng ta phải tìm được phượng hoàng lửa trước”.

Thế là hoàng long dẫn đường cho Ngô Bình. Anh theo nó đến gần một miệng núi lửa cực lớn. Núi lửa đã tắt, bên trong toàn là nham thạch đỏ.

Hoàng long bảo: “Hang ổ của phượng hoàng lửa ở ngay dưới miệng núi lửa, cấm chế trong đó quá mạnh, tôi không vào được”.

Ngô Bình quan sát một lúc rồi bay từ miệng núi lửa xuống. Sau khi tiếp đất, anh phát hiện mình đang ở trong một động tiên khổng lồ.

Chân anh vừa đáp đất, ngay phía trước đã phun ra một ngọn lửa. Đó là một loại lửa thần có thể thiêu cháy vạn vật. Có điều, đối với Ngô Bình, việc luyện hoá lửa thần hỗn mang đơn giản như gãi ngứa vậy.

Anh phớt lờ ngọn lửa, tiếp tục đi về phía trước. Đi được một đoạn, anh nhìn thấy vô số tinh thạch đỏ, trong tinh thạch chứa sức mạnh Hoả Nguyên vô cùng phong phú.

Đôi mắt anh sáng rực lên. Chúng chính là Hoả Nguyên Tiên Tinh, tài nguyên tu luyện yêu thích của tu sĩ hệ hoả.

Anh cầm một khối tiên tinh lên, đồng thời lấy Tử Linh Bảo Diệm ra. Bảo Diệm hơi yếu, tay trái của anh hấp thụ sức mạnh Hoả Nguyên, tay phải thì truyền vào Bảo Diệm.

Ngay lập tức, Bảo Diệm biến thành những ánh lửa bùng cháy dữ dội.

Ngô Bình khẽ gật gù: “Tốt lắm. Có Hoả Nguyên Tiên Tinh thì có thể dùng Bảo Diệm luyện đan rồi”.

Với một cái phất tay, hàng triệu khối Hoả Nguyên Tiên Tinh kết tinh dưới mặt đất đồng loạt được anh thu vào túi. Đi thêm một quãng nữa, anh trông thấy một tổ chim cực lớn.

Tổ chim có đường kính một trăm mét, được làm từ những tiên tinh với chi chít phù văn lửa trên bề mặt. Chính giữa tổ có một quả trứng chim màu đỏ.

Đôi mắt Ngô Bình liền sáng rỡ. Anh nhảy lên tổ chim, vươn tay lấy một khối tiên tinh phù văn rồi cười bảo: “Đây là loại Hoả Nguyên Tiên Tinh còn quý hiếm hơn!”

Đặt Hoả Nguyên Tiên Tinh xuống, ánh mắt anh chuyển sang quả trứng chim, phỏng đoán nó là trứng phượng hoàng.

Quan sát một hồi, anh phát hiện trong quả trứng phượng hoàng này vẫn còn sự sống nhưng yếu ớt vô cùng.

“Quả trứng phượng hoàng lửa này chắc là tồn tại lâu rồi, nhưng trứng lại không thể nở ra, sinh lực của nó thì không ngừng vơi đi. Cùng lắm nó chỉ trụ được một hoặc hai trăm năm nữa là chết hẳn”.

Nói xong, anh đặt cả tổ chim lẫn trứng phượng hoàng vào động thiên, sau đó bay ra khỏi miệng núi lửa.

Hoàng long vội hỏi: “Nhân Hoàng có nhìn thấy không?”

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Thấy rồi. Tiểu Hoàng Long, tìm một nơi yên tĩnh đi, tôi sẽ châm cứu cho cậu”.

Thế là hoàng long đưa Ngô Bình và bạch hổ con đến một động tiên ẩn gần đầm lầy.

Động tiên của hoàng long tuy không rộng lớn như phượng hoàng lửa, nhưng nơi này vốn là động tiên, từng là nơi ở của tiên nhân.

Ngô Bình bắt đầu châm cứu cho hoàng long. Người có thể châm cứu cho chân long cũng chỉ có anh thôi, bởi anh có thể nhìn thấy phương hướng kinh mạch của cơ thể hoàng long, quan sát Linh Khiếu, Thần Khiếu của nó. Và điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho quá trình “Long Biến” về sau!
Chương 1354: Linh thổ Ngũ Hành

Đúng thế, chân long cũng có khiếu, nhưng có khác biệt rất lớn với loài người. Chân long có đến hai mươi bốn Linh Khiếu và hai mươi Thần Khiếu.

Ngoài Linh Khiếu và Thần Khiếu, trong cơ thể hoàng long còn tồn tại một khiếu rất đặc biệt, tên là Long Khiếu. Theo hoàng long kể, không phải con chân long nào cũng có Long Khiếu, chỉ những con rồng có huyết mạch cự long hỗn mang mới có thôi.

Ngô Bình hỏi nó: “Tiểu Hoàng Long, cậu có quan hệ gì với Đông Hải Long Cung không?”

Trông hoàng long rất khinh bỉ: “Đông Hải Long Cung là cái thá gì chứ, xét vai vế, rồng tổ tiên ở đó còn phải gọi tôi là ông cố đấy”.

Ngô Bình thấy hứng thú: “Hai bên có họ hàng thân thích gì à?”

Tiểu Hoàng Long đáp: “Anh trai tôi cưới một con thuồng luồng trắng, hạ sinh một con rồng một sừng. Chắt của con rồng một sừng kia chính là rồng tổ tiên của Đông Hải Long Cung hiện nay”.

Ngô Bình cười bảo: “Cậu có vai vế cao cũng chẳng ích lợi gì. Kia là rồng tổ tiên đấy, giết cậu dễ như bỡn”.

Tiểu Hoàng Long hừ mũi: “Thành tựu sau này của tôi chắc chắn sẽ vượt xa nó, dù sao tôi cũng là hậu duệ của cự long hỗn mang mà!”

Ngô Bình hỏi: “Loài rồng các cậu còn phân ra nhiều loại à?”

Tiểu Hoàng Long đáp: “Dĩ nhiên rồi. Long tộc sở hữu long huyết hỗn mang như tôi là cao quý nhất, là quý tộc trong loài rồng đấy”.

Ngô Bình tiếp tục trị liệu. Anh đâm mấy chục tiên châm khổng lồ vào cơ thể Tiểu Hoàng Long.

Sau đó anh mở lò luyện đan, luyện chế đan dược bổ sung nguyên khí hoàng long. Vừa luyện đan, anh vừa hỏi: “Tiểu Hoàng Long, rồng tổ tiên là cảnh giới cao nhất trong long tộc các cậu à?”

Tiểu Hoàng Long trả lời: “Dĩ nhiên là không. Trên rồng tổ tiên là thần long bất tử. Thần long bất tử trải qua vô số kiếp, nếu có thể đột phá lần nữa mới có cơ hội trở thành cự long hỗn mang. Mà thần long bất tử có thể sống sót qua Đại kiếp kỷ nguyên đấy”.

Anh luyện một lò Long Tinh Đan trước, bảo Tiểu Hoàng Long uống một viên, ba viên còn lại thì uống mỗi ngày một viên.

Sau đó anh lại luyện một lò Long Lực Đan, bảo nó uống Long Tinh Đan xong hẵng dùng. Hai loại đan dược này đều không dễ luyện chế. Nhưng nhờ Dược tổ có truyền thừa rất chi tiết, cộng thêm việc tu vi anh tăng lên, nên luyện chế cũng không khó khăn lắm. Có điều vì đây là lần đầu luyện chế nên đan đều là đế phẩm, chưa đạt cấp truyền kỳ.

Tiểu Hoàng Long cực kỳ sửng sốt: “Nhân Hoàng, không ngờ anh còn biết luyện đan”.

Ngô Bình đáp: “Ừ, tôi còn là đại sư luyện đan năm sao đấy”.

Nhãn cầu của Tiểu Hoàng Long đảo tới đảo lui: “Nhân Hoàng này, bên cạnh anh có thiếu đồng tử luyện đan không?”

Ngô Bình liếc nó: “Sao, muốn đi theo tôi?”

Tiểu Hoàng Long gật lia lịa: “Đúng vậy, tôi muốn đi theo anh”.

Ngô Bình bảo: “Cậu ăn nhiều quá, tôi không nuôi nổi”.

Tiểu Hoàng Long suýt nữa đã trợn ngược mắt lên, vội vàng đáp: “Tôi tự tìm thức ăn được mà”.

Ngô Bình nói: “Cậu là hậu duệ của cự long hỗn mang, thân phận cao quý, đi theo tôi thì vô lý quá?”

Tiểu Hoàng Long cho hay: “Nhân Hoàng, thân phận của tôi rất có ích cho anh. Bên cạnh những người quyền lực thượng cổ đều có hoàng long kề cận. Ví dụ như Hoàng đế, nhờ có sự giúp đỡ của hoàng long mới có thể xưng bá. Tôi đi theo Nhân Hoàng, có thể giúp anh gia tăng vận khí”.

Ngô Bình biết con hoàng long này không hề nói nhảm. Long tộc với huyết mạch này quả thật có thể mang đến vận khí cho anh.

Anh “ừ” một tiếng: “Vậy được, sau này cậu cứ đi theo tôi”.

Châm cứu xong, Ngô Bình bảo: “Chúng ta đi thôi”.

Anh đưa bạch hổ con và Tiểu Hoàng Long đến động tiên của dì Hổ.

Tuy Tiểu Hoàng Long rất mạnh nhưng có vẻ rất sợ dì Hổ. Dù sao dì Hổ cũng là bạch hổ sọc vàng trưởng thành, đạt cấp Chân Tiên, có sức đe doạ rất lớn với nó.

Loài sư tử có mạnh đến mấy đi nữa thì một con sư tử con vẫn chẳng đánh lại một con lợn, huống chi bạch hổ còn là một sinh linh mạnh ngang ngửa long tộc.

Dì Hổ hỏi: “Huyền Bình à, cậu thu phục tên nhóc này rồi à?”

Ngô Bình đáp: “Đúng vậy, sau này nó sẽ theo tôi”.

Dì Hổ cười bảo: “Đó là phúc của nó. Nếu không nhờ cậu chữa khỏi cho nó, rất có thể nó sẽ chết yểu giữa đường”.

Câu này không nói quá chút nào. Tiểu Hoàng Long tiếp lời: “Tôi rất cảm kích Nhân Hoàng”.

Ngô Bình bảo: “Đừng gọi Nhân Hoàng nữa. Sau này cậu gọi tôi là anh Bình giống Hổ Bảo đi”.

Tiểu Hoàng Long đáp: “Được, anh Bình”.

Ngô Bình khẽ gật đầu, đoạn nói với dì Hổ: “Dì Hổ à, tôi muốn hái ít dược liệu, có điều vẫn chưa quá thông thuộc nơi này”.

Dì Hổ cho biết: “Thật ra gần đây không có nhiều dược liệu. Nơi có nhiều linh dược thật sự là ‘linh thổ Ngũ Hành’ cách đây mấy trăm nghìn dặm. Nhưng sinh linh ở đó đang sợ lắm, cả tôi cũng không dám tuỳ tiện đặt chân đến”.

Ngô Bình hỏi: “Linh thổ Ngũ Hành ư? Cái tên này có từ đâu vậy?”

Dì Hổ đáp: “Ngày trước có một vị toàn năng đã tạo nên linh thổ Ngũ Hành. Chín mươi phần trăm linh khí của đại lục này đều tụ về linh thổ Ngũ Hành đấy”.

Ngô Bình bảo: “Nói vậy, chắc chắn linh thổ Ngũ Hành có rất nhiều dược liệu”.

Dì Hổ nói: “Linh thổ Ngũ Hành vốn là nơi ẩn cư năm xưa của vị toàn năng ấy, lại còn có rất nhiều sinh linh mạnh. Tôi kiến nghị cậu không nên vào đó”.

Ngô Bình trả lời: “Không sao. Nếu có nguy hiểm, tôi sẽ rời đi ngay. Tôi còn giỏi chạy hơn cả đánh nhau đấy”.

Thấy mình không thể thuyết phục anh, dì Hổ đành bảo: “Tôi biết có một bộ lạc tộc người, cậu có thể đến đó nghe ngóng thử. Bộ lạc ấy từng có người đi vào linh thổ Ngũ Hành””

Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi sẽ ghé bộ lạc ấy trước”.

Trước khi, anh bảo Tiểu Hoàng Long ngoan ngoãn nghỉ ngơi, khi về sẽ châm cứu cho nó.

Anh phi độn vài chục nghìn dặm thì nhìn thấy một bộ lạc nguyên thuỷ. Bộ lạc này có hơn vạn người, quy mô khá lớn.

Ngô Bình vừa xuất hiện ở một nơi gần bộ lạc đã bị phát hiện tức thì. Một nhóm đàn ông cao to quấn da thú, đi chân trần lao ra ngoài, vừa chạy vừa la hét mấy tiếng kỳ lạ.

Trong mắt người của bộ lạc nguyên thuỷ, kẻ xâm nhập nào cũng là kẻ địch, buộc phải tiêu diệt. Ngô Bình cũng chẳng sợ. Tay phải của Ngô Bình chỉ lên trời, một tiếng sấm bỗng chốc rền vang, cả chục triệu tia sét đánh xuống mặt đất xung quanh anh, khiến bùn đất bay tung toé khắp nơi.

Nhóm đàn ông của bộ lạc này đều hoảng hốt, đứng sững ra, kinh ngạc nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình lại phất tay, một ánh kiếm bay vụt vào không trung, kiếm ý khủng khiếp ấy đã khiến nhóm người họ sợ rụt cổ. Sau đó, anh vươn tay thu kiếm về.

Lúc này anh mới cười ha ha, tiến về phía họ, đoạn đi đến trước mặt một người đàn ông cao hơn hai mét, vỗ vai đối phương: “Anh rất cường tráng”.

Hai bên không cùng ngôn ngữ. Nhưng cũng không sao, có thể biểu đạt ý của mình thông qua thần niệm.

Cảm nhận được thiện ý của Ngô Bình, người đàn ông này mới gật đầu: “Anh bạn, anh là người tu hành sao?”

Ngô Bình đáp: “Ừ, tôi là người tu hành. Sao, các anh đều chưa từng tu hành à?”

Người đàn ông lắc đầu: “Chúng tôi không có công pháp. Chỉ có bộ lạc của Nhân Vương mới có công pháp”.

Ngô Bình nói: “Tôi ghé đến vì nghe nói ở đây từng có người đi vào linh thổ Ngũ Hành, muốn hỏi thăm một chút”.

Người đàn ông kinh ngạc: “Anh muốn đi linh thổ Ngũ Hành ư?”

Ngô Bình đáp: “Đúng thế”.

Người đàn ông lắc đầu: “Không thể đi, nguy hiểm lắm. Nhân Vương của chúng tôi đã mất mạng trong đó, trước đó nữa thậm chí có một Nhân Hoàng từng mất tích bên trong”.

Ngô Bình nói: “Ra là các anh cũng từng có Nhân Vương”.

Người đàn ông thở dài: “Đúng thế. Nhân Vương của chúng tôi cực kỳ mạnh. Khi ấy, bộ lạc của chúng tôi có mấy triệu người, còn từng xây cả thành phố”.

Ngô Bình hỏi: “Vì sao bây giờ chỉ còn hơn vạn người?”

Người đàn ông đáp: “Các bộ lạc khác tấn công chúng tôi. Chúng tôi chỉ chạy thoát được vài trăm người, sau đó phát triển thêm vài trăm năm nữa, mới có quy mô như hiện nay”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Nhân Vương của các anh không để lại công pháp à?”

“Địa vị của chúng tôi ở bộ lạc không cao, nên chưa từng nhận được công pháp, tất nhiên cũng thất truyền rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Không sao. Tôi đã đến đây rồi, có thể dạy các anh một số công pháp”.

Người đàn ông sững sờ: “Anh đồng ý dạy công pháp cho chúng tôi sao?”

Ngô Bình nói: “Đúng vậy. Nhưng các anh buộc phải nói cho tôi biết mọi chuyện liên quan đến linh thổ Ngũ Hành”

Người đàn ông nghiến chặt răng, gật mạnh: “Được!”
Chương 1355: Hoả Hoàng Nhi

Ngô Bình truyền cho một bộ công pháp và hai bộ võ nghệ, dạy cho người đàn ông này bằng phương pháp “thần thụ”. Trong đầu người đàn ông này xuất hiện rất nhiều thông tin. Người này vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, rối rít cảm ơn anh.

Sau đó, người đàn ông liền nói cho Ngô Bình biết những thông tin về linh thổ Ngũ Hành. Không ai biết linh thổ Ngũ Hành hình thành như thế nào, họ chỉ biết ở đó có rất nhiều sinh linh đáng sợ đang sinh sống, người bình thường vào đó chắc chắn sẽ chết.

Bộ lạc này không biết nhiều về linh thổ Ngũ Hành. Ngô Bình không có được thông tin có giá trị, bèn chuyển qua dò hỏi về tình hình thế giới này.

Theo lời họ, nơi này tên là “Ngũ Hành Giới”, cực kỳ rộng lớn, có rất nhiều sinh linh sinh sống, bao gồm cả loài người.

Ngũ Hành Giới có nhiều bộ lạc tộc người, không chỉ có Nhân Vương mà còn có Nhân Hoàng. Theo cách nói của họ, Ngũ Hành Giới tách biệt với bên ngoài, gần như không giao lưu gì.

Ngô Bình ở lại bộ lạc một ngày, hôm sau đã rời đi. Lúc đi, anh còn để lại ít đồ ăn cho bộ lạc.

Cuối cùng anh cũng không đến linh thổ Ngũ Hành, vì theo manh mối mà anh nắm được, một khi đã vào linh thổ Ngũ Hành thì chẳng biết ở lại bao lâu mới có thể trở ra. Anh bận rộn nhiều việc, thật sự không thể ở lại trong đó quá lâu.

Đồng thời, anh lờ mờ cảm giác rằng linh thổ Ngũ Hành và bí cảnh Ngũ Hành trong rừng Vô Sinh, rất có thể là cùng một nơi. Điều này khiến anh không muốn tuỳ tiện đi vào.

Khi trở về, anh gặp dì Hổ, bèn hỏi: “Dì Hổ à, Ngũ Hành Giới rộng lớn như vậy, lẽ nào không có ai muốn ra ngoài sao?”

Dì Hổ đáp: “Nơi này sở hữu tài nguyên phong phú, cuộc sống yên ổn, tất nhiên không ai muốn ra ngoài. Tất nhiên, cũng có vài kẻ mạnh rời đi rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Kẻ mạnh ư?”

Dì Hổ gật đầu: “Theo tôi được biết, có hai mươi mấy kẻ mạnh đã bất chấp cấm chế của tôi, dễ dàng rời khỏi Ngũ Hành Giới. Trong đó có năm người sở hữu năng lực rất khủng khiếp, vượt xa tôi”.

Người được dì Hổ xem là khủng khiếp, chắc chắn là một sự tồn tại vô cùng đáng sợ.

Nói được vài câu, Ngô Bình chào tạm biệt: “Dì Hổ, tôi đi trước nhé. Nếu có thời gian, tôi sẽ ghé thăm mọi người. Lối đi này không cần đóng nữa, nó chẳng có ý nghĩa gì với kẻ mạnh, còn với kẻ yếu thì họ vào đây cũng chẳng sao”.

Dì Hổ nói: “Ừ. Huyền Bình à, tôi phải trải qua một lần đại kiếp, trong thời gian này không thể chăm sóc con tôi. Tôi muốn nhờ cậu đưa nó theo. Chờ tôi đột phá xong, cậu hãy đưa nó trở về đây”.

Ngô Bình hỏi: “Dì Hổ, sau khi dì đột phá, chắc hẳn năng lực đã đạt đỉnh Chân Tiên rồi nhỉ?”

Dì Hổ đáp: “Khoảng đó”.

Ngô Bình bảo: “Chúc dì Hổ sớm ngày đột phá”.

Tạm biệt dì Hổ xong, anh đưa Hổ Bảo và Tiểu Hoàng Long rời khỏi Ngũ Hành Giới, trở về đảo nhỏ.

Đám người Hanami Tsukihime vẫn đang chịu khó tu luyện trên đảo, gần như không ra khỏi cửa. Chỉ có Chu Chu vô lo vô nghĩ, ngày nào cũng vui chơi. Sau khi Hổ Bảo và Tiểu Hoàng Long đến đây, cuối cùng Chu Chu cũng có bạn chơi cùng.

Suốt mấy hôm liền, Ngô Bình chỉ điểm bốn cô gái tu hành, khi rảnh rỗi thì nghiên cứu quả trứng phượng hoàng lửa.

Suy nghĩ được vài ngày, anh đã có kế hoạch, mua thật nhiều dược liệu từ mạng Tiên rồi bắt đầu luyện thuốc, luyện đan.

Anh luyện chế một loại nước thuốc rồi ngâm trứng phượng hoàng lửa vào trong đó. Nước thuốc dùng hơn một thăm loại thần dược, loại nào cũng đắt vô cùng, chế tạo một phần đã tiêu tốn mười lăm tỷ tiền báu. Để có tác dụng với quả trứng phượng hoàng lửa này, ít nhất phải dùng ba phần, tính ra là bốn mươi lăm tỷ.

May mà anh được Thiên Đạo Môn thưởng một trăm triệu đồng thần Long, trị giá tương đương một trăm tỷ tiền báu. Anh cũng rất đau lòng, chi xài nhiều như vậy, chắc một trăm tỷ này cũng chẳng cầm cự được lâu.

Trứng phượng hoàng lửa ngâm phần nước thuốc đầu tiên được ba canh giờ đã hút sạch dược lực.

Thế là Ngô Bình điều chỉnh thành phần thuốc một chút rồi điều chế phần nước thuốc thứ hai, vẫn ngâm trứng vào.

Lần này, trứng phượng hoàng lửa mất năm canh giờ mới hấp thụ hết dược lực.

Ngô Bình tăng liều lượng của phần thuốc thứ ba, để trứng phượng hoàng lửa ngâm mười canh giờ mới hết.

Hấp thụ một lượng lớn dược lực, cuối cùng trứng phượng hoàng lửa cũng có một tia sự sống. Tiếp theo, Ngô Bình rạch ngón tay, nhỏ Thánh huyết lên trứng.

Thánh huyết có công dụng diệu kỳ vô cùng, có thể hồi sinh người chết, biến xương trắng thành máu thịt, dĩ nhiên cũng có thể cứu chữa phượng hoàng lửa. Máu không ngừng nhỏ xuống, một giọt rồi hai giọt, máu nhỏ trên vỏ trứng đều được hấp thụ rất nhanh.

Nhỏ được nửa cân máu, sắc mặt Ngô Bình đã trắng bệch. Anh nghĩ bụng, vẫn chưa đủ ư?

Bất thình lình, quả trứng phượng hoàng lửa rục rịch, sinh mệnh bên trong cuối cùng cũng tỉnh giấc!

Đôi mắt anh sáng lên, lửa thần hỗn mang phun ra từ hai tay đang không ngừng truyền vào vỏ trứng. Phượng hoàng lửa này là sinh linh hệ hoả, lửa thần hỗn mang là vật đại bổ đối với nó.

Hai tia lửa thần hỗn mang truyền vào vỏ trứng. Quả trứng phượng hoàng lửa khổng lồ đột nhiên nảy lên, sau đó phóng ra một luồng sinh khí mãnh liệt!

Sau vài nhịp thở, âm thanh “răng rắc” vang lên. Trứng phượng hoàng lửa nứt vỡ, một bàn tay nhỏ trắng trẻo ngọc ngà vươn ra, sau đó là một cánh tay mịn màng, cuối cùng là một gương mặt đẹp tuyệt trần.

Đó là hình dạng của một cô bé loài người tầm mười bảy, mười tám tuổi, đẹp động lòng người với mái tóc xoăn bồng bềnh màu đỏ, đứng dậy từ trong vỏ trứng.

Cô bé ấy có thân hình hoàn hảo, cao khoảng một mét bảy, đôi chân thon dài thẳng tắp, bất kỳ ai cũng không thể nhìn ra đây chính là phượng hoàng lửa.

Cô bé nhìn quanh quất, đột nhiên nhảy bổ vào lòng Ngô Bình, ôm chặt anh rồi gọi: “Bố ơi!”

Tuy giọng cô bé rất kỳ lạ, nhưng Ngô Bình vẫn hiểu ý đối phương, câu đó dịch ra nghĩa là gọi “bố”.

Anh ngẩn ra nửa giây, lập tức lấy tiên y Cửu Bảo ra, choàng lên người cô bé: “Ta không phải là bố ngươi”.

Cô bé khó hiểu hỏi: “Sao lại không phải ạ? Trong cơ thể con có huyết mạch của bố mà”.

Ngô Bình vội giải thích: “Ấy là vì ta giúp ngươi thức tỉnh, ngươi đã ngủ yên trong trứng rất lâu rồi, sự sống cũng đã sắp cạn. Vì cứu ngươi, ta đã chi rất nhiều tiền, còn dùng Thánh huyết của ta…”

Anh đột nhiên không nói nữa, vì cô bé đang tò mò quan sát Tiểu Hoàng Long ở gần đó.

Nhìn thấy cô bé, Tiểu Hoàng Long lộ vẻ kinh hãi, lẩm bẩm: “Không thể nào! Chẳng lẽ truyền thuyết là thật?”

Ngô Bình cau mày: “Tiểu Hoàng Long, cậu lầm bầm gì đấy?”

Tiểu Hoàng Long vội ló đầu sang: “Anh Bình, tôi biết rồi! Nó không phải là phượng hoàng lửa, mà là cơ thể chuyển kiếp của phượng hoàng bá chủ thời hỗn mang!”

Ngô Bình giật mình: “Cậu bảo cô bé này là phượng hoàng?”

Tiểu Hoàng Long gật đầu: “Đúng vậy, chắc chắn là thế! Phương pháp hồi sinh bản thân thông qua truyền thừa huyết mạch, chỉ có phượng hoàng mới biết thôi!”

Ngô Bình quan sát đối phương, xinh xắn, dáng đẹp, còn gọi mình là bố. Lẽ nào đó chính là phượng hoàng bá chủ thời hỗn mang?

Anh mỉm cười: “Nếu cô bé này là phượng hoàng, vậy tôi là bố của phượng hoàng rồi”.

Ngô Bình xoa xoa mái tóc xoăn đỏ của đối phương: “Sau này gọi con là Hoả Hoàng Nhi nhé”.

Hoả Hoàng Nhi cười toe toét: “Con đói rồi, bố ơi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ, đoạn đi lấy gan rồng mà mình mua lần trước.

Thấy gan rồng, Tiểu Hoàng Long sợ hãi thét lên, vội chạy biến. Nhìn thấy gan của đồng loại làm nó cảm thấy quá kỳ quặc.

Có điều Hoả Hoàng Nhi lại rất thích ăn. Tài nấu nướng tuyệt vời của Ngô Bình làm cô bé chảy nước bọt, ăn sạch miếng gan rồng hơn trăm cân!

Chưa hết, những món tích trữ của Ngô Bình như thịt thú dữ, tim của yêu, cũng được Hoả Hoàng Nhi ăn cả vào bụng.

Sau khi vét hết thức ăn, Ngô Bình mới vỗ đầu: “Suýt nữa thì quên”.

Anh nấu gạo tre cho Hoả Hoàng Nhi. Nấu cháo bằng gạo tre, thêm một ít dược liệu, là món đại bổ. Hoả Hoàng Nhi ăn một mạch bảy nồi mới tạm no.

Ngô Bình cũng không thấy phiền lòng, còn hỏi: “Con muốn ăn nữa không?”

Hoả Hoàng Nhi vỗ bụng: “Bố ơi, con không nỡ ăn nữa, để dành bữa sau ăn đi ạ”.

Ngô Bình cười khổ, thầm nghĩ, với cách ăn thế này, chỉ cần ba bữa thôi là đủ làm anh nghèo rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK