Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2501: Hạ màn

Vừa dứt lời, cậu ta như thể biến thành một ảo ảnh, bỗng chốc đã nhận lấy bóng rồi định ném vào rổ.

Lần này, Ngô Bình không ngăn cậu ta lại, nhưng rõ ràng bóng của Lâm Tôn sắp được ném vào rổ thì bất ngờ bị một lực cản lại nên nó đập vào rổ, sau đó bật ngược ra sau.

Ngô Bình đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi giành lại bóng thì quay người phản công.

Sắc mặt Lâm Tôn càng thêm khó coi, dốc toàn lực đuổi theo. Nhưng dù sao đây cũng là một trận bóng, cậu ta không thể thi triển khả năng tu sĩ bí cảnh ra được, nếu không sẽ bị mọi người nghi ngờ.

Ngay khi Ngô Bình bật người nhảy lên, Lâm Tôn cũng nhảy lên theo, tay giơ lên chặn lại bóng. Ngô Bình lập tức đổi tay, đẩy Lâm Tôn ra, đồng thời bóng cũng nhẹ nhàng lăn vào rổ.

Hai người âm thầm đánh nhau năm lần trên không trung, Lâm Tôn cảm thấy khó chịu khắp cả người, Ngô Bình cũng cảm nhận được thực lực mạnh của đối phương nhưng nhìn chung, cậu cảm thấy Lâm Tôn vẫn kém hơn cậu một chút.

Dù sao hai người chỉ có thể thi triển bí lực và sức lực, điều này đã hạn chế rất nhiều đến sự phát huy của Lâm Tôn.

Kết thúc hiệp một, Trung học số 1 Trung Châu dẫn trước đối thủ mười bảy điểm.

“Trung học số 1 Trung Châu mạnh quá! Trung học số 1 Thần Đô thế mà bị dẫn trước mười bảy điểm”.

“Đúng thế, phản ứng của Lâm Tôn rất nhanh, nhưng cũng rất khó chạm đến bóng. Người tên Ngô Bình này thực sự rất đáng sợ, tôi thấy siêu sao bóng rổ hàng đầu thế giới cũng có thể chơi tốt được như cậu ta”.

Trong lúc nghỉ ngơi, Lâm Tôn đi đến trước mặt Ngô Bình, cậu ta nhìn Ngô Bình cười nói: “Cảnh giới Bí Kỹ, có thực lực này, cậu rất giỏi rồi”.

Ngô Bình uống ngụm nước, nói: “Quá khen, có thể là người khác quá yếu”.

Lâm Tôn nhếch môi cười: “Trận tiếp theo, tôi sẽ nghiêm túc đấu với cậu, cậu chuẩn bị cho tốt đi”.

“Tôi đợi đây”, Ngô Bình nói.

Sau khi Lâm Tôn đi, Diệp Ngưng Băng chạy đến, cô ấy cười nói: “Quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu. Nhưng trận tiếp theo Lâm Tôn sẽ chơi nghiêm túc đấy, cậu phải cẩn thận”.

Ngô Bình động lòng: “Cậu ta không nghiêm túc là sao?”

Diệp Ngưng Băng: “Cậu không nhận ra à? Cậu ta vẫn luôn kiềm chế tu vi của mình, trước đó cậu ta chỉ thi triển một phần ba thực lực của mình thôi”.

Ngô Bình nhướng mày: “Hóa ra cậu ta phong ấn sức mạnh của mình, nhưng cũng chẳng sao, tôi cũng chưa nghiêm túc mà”.

Diệp Ngưng Băng cười nói: “Vậy à, thế cậu áp chế bao nhiêu sức mạnh?”

Ngô Bình mỉm cười: “Tôi chỉ thể hiện chưa đến một phần”.

Vẻ mặt Diệp Ngưng Băng cứng đờ, không đến một phần mười sức lực đã có thể đè ép được Lâm Tôn sử dụng một phần ba sức mạnh?

Hiệp thứ hai bắt đầu, động tác của Ngô Bình và Lâm Tôn rõ ràng là chậm lại, hơn nữa một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra, không ai có thể đến gần trong vòng ba mét xung quanh họ. Ngay cả một con ruồi cũng không thể đứng được trong phạm vi sức mạnh cực lớn được hình thành xung quanh hai người.

“Ầm!”

Không trung vang lên âm thanh như tiếng sấm, các thành viên khác cũng bị lấn ra đến sát biên, không hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Ngô Bình dẫn bóng lên trước, cả hai người xảy ra va chạm, Ngô Bình lảo đảo, Lâm Tôn lại bị đụng văng ra xa mấy mét, hai chân trượt dài dưới đất.

Ngô Bình úp rổ, lại được điểm.

Hiện trường trở nên cực kỳ quái lạ, đơn điệu, không phải vì Ngô Bình dẫn bóng mà là Lâm Tôn dẫn bóng, hai người lần lượt lấy được điểm, nhưng nhìn chung Ngô Bình lấy được điểm nhiều hơn một chút.

Kết thúc hiệp thứ hai, Trung Châu kéo giãn cách biệt lên hai mươi ba điểm.

Hiệp thứ ba, sân bóng lại khôi phục trạng thái bình thường, hai bên cậu tấn công tôi chặn lại. Nhưng Ngô Bình và Lâm Tôn đều không tham gia vào, hiệp đấu này số điểm của hai đội ngang bằng nhau.

Mãi đến hiệp đấu thứ tư, Ngô Bình mới hoạt động trở lại, chạy khắp nơi trong sân, liên tục ghi bàn. Điều kỳ lạ là lần này Ngô Bình và Lâm Tôn không còn nhắm vào đối phương nữa, mỗi người đều ghi bàn của riêng mình, trong lúc đó Trung học số 1 Thần Đô ghi được bàn nhiều hơn Trung học số 1 Trung Châu một chút. Dần dà, cách biệt giữa hai đội chỉ còn lại bảy điểm.

Kiều Tuấn Tài cảm thấy cực kỳ khó hiểu, quái lạ nói: “Sao anh Ngô lại không tấn công nữa, đã là trận cuối rồi”.

Diệp Ngưng Băng nói: “Họ đã đấu với nhau trong hiệp hai, đều biết rõ khả năng của đối phương. Thế nên trong hiệp ba và nửa đầu hiệp bốn, họ sẽ không ra sức đấu nữa. Nếu tôi đoán không lầm, thời khắc cuối cùng của trận đấu chắc chắn sẽ là ba phút cuối cùng”.

Quả nhiên hiệp thứ tư diễn ra đến phút thứ tám, bầu không khí bỗng trở nên ngưng đọng. Tất cả các thành viên trong sân đều dừng lại, đứng tại chỗ bất động. Ngô Bình dẫn bóng chạy đến chỗ Lâm Tôn.

Lâm Tôn chặn lại bằng những động tác có vẻ là bình thường, Ngô Bình tránh được, lập tức lao tới đụng vào cậu ta. Xương vai của Lâm Tôn bị tông vào gần như bị gãy, cả người lảo đảo lùi về sau.

Ngô Bình lên rổ, ghi bàn.

Sau đó Lâm Tôn dẫn bóng, Ngô Bình ngăn lại. Đồng thời cũng va chạm vào nhau rất mạnh, thân hình Ngô Bình chỉ khẽ cử động, Lâm Tôn lại bị đẩy ra xa, bóng rơi khỏi tay.

Động tác của hai bên ngày càng chậm, khán giả đều sửng sốt, đây là chơi bóng rổ sao? Sao chỉ có hai người đang đấu với nhau vậy, những người khác đều đứng ngoài nhìn?

Sau đó hai bên đối đầu ngày càng gay gắt, về cơ bản ba quả bóng thì Ngô Bình có thể ghi được hai bàn, Lâm Tôn có thể ghi một bàn, chỉ có hai người trong sân mới biết được mỗi lần đối đầu với nhau, Lâm Tôn sẽ bị thương.

Một phút cuối cùng, Ngô Bình giành được bóng, lạnh nhạt nói: “Không cần đấu nữa, cậu đã thua rồi”.

“Phụt!”

Lâm Tôn nôn ra máu, cậu ta vươn tay đè lên vai nói: “Nếu đã là trận đấu thì phải dốc sức chơi đến giây cuối cùng”.

Nói rồi cậu ta chạy đến chỗ Ngô Bình.

Lần này cậu ta như bù nhìn, bị Ngô Bình va chạm văng ra khỏi sân, khi cậu ta giãy giụa đứng lên thì tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên.

“Trung học số 1 Trung Châu thắng rồi, 109: 95”.

Trong đám đông có mấy người ăn mặc như tu sĩ nhìn Lâm Tôn trên sân, đều lắc đầu. Một người đàn ông có bộ râu đỏ nói: “Lâm Tôn đã thua, nó đã đánh mất tinh thần và tôn nghiêm rồi, đã không còn xứng đáng với sự dốc sức bồi dưỡng của chúng ta nữa”.

Một người phụ nữ trung niên hỏi: “Sư huynh muốn vứt bỏ Lâm Tôn à?”

Người đàn ông: “Truyền lệnh của tôi, giảm cấp bậc của Lâm Tôn xuống thành đệ tử tinh anh hạng hai, không còn được hưởng đãi ngộ của đệ tử tinh anh hạng nhất nữa”.

Người phụ nữ trung niên thở dài: “Đãi ngộ của tinh anh hạng hai thua kém đệ tử tinh anh hạng nhất gấp mười lần, mong là Lâm Tôn sẽ tiếp tục cố gắng”.

Người đàn ông nói: “Điều tra kỹ lưỡng người đấu bóng rổ với Lâm Tôn cho tôi. Nếu cậu ta không có thầy truyền dạy thì có thể chiêu mộ cậu ta; nếu đã có thầy truyền dạy thì hãy ghi lại rồi cử người quan sát lâu dài”.

“Vâng!”, có người ở phía sau thấp giọng nói.

Trận đấu kết thúc, Kiều Tuấn Tài chạy đến cười nói: “Cậu Ngô, lần này đặt cược bảy mươi tỷ, tỷ lệ 1:2.8”.

Ngô Bình nói: “Ừ, những việc khác giao cho anh xử lý”.

Buổi chiều không còn trận đấu nữa, Ngô Bình gọi mọi người và huấn luyện viên ra phía sau rồi nói: “Em sẽ không tham gia vào những trận đấu sau nữa”.

Mọi người nhìn nhau, huấn luyện viên hỏi: “Ngô Bình, sao em lại không tham gia?”

Ngô Bình cười nói: “Nếu em tham gia, quán quân chắc chắn thuộc về Trung Châu, nhưng vinh quang không có áp lực này thì có ý nghĩa gì nữa?”

Huấn luyện viên thở dài: “Biểu hiện của em hơn hẳn tưởng tượng của cô”.

Ngô Bình: “Huấn luyện viên, dù không có em, Trung học số 1 Trung Châu cũng rất mạnh, ít nhất có thể tiến vào top ba”.

Tiêu Kiếm nói: “Ngô Bình, cậu yên tâm, bọn tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để giành giải quán quân”.

Ngô Bình vỗ vai cậu ta: “Tôi tin các cậu”.

Lúc này, Tuyết Vũ bước nhanh đến, sắc mặt cô ấy hơi khó coi, thấp giọng nói: “Công tử, sư phụ tôi bị người đánh đến mức bị thương nặng, đang nguy cấp. Trước khi chết, ông ấy mong có thể được gặp công tử”, nói xong cô ấy quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, ánh mắt đầy vẻ cầu xin.
Chương 2502: Bí chú đuổi cổ

Ngô Bình cau mày, thực lực của Hướng Chấn Minh rất mạnh, ai có thể đánh ông ta bị thương?

Cậu vốn không định hỏi, chỉ là thấy dáng vẻ lo lắng âu sầu của Tuyết Vũ thì không khỏi mủi lòng, ngẫm nghĩ một lát bèn nói: "Cô ra ngoài chờ tôi đi".

"Cảm ơn cậu!", Tuyết Vũ vội vàng nói.

Sau đó, Ngô Bình nói với các đội viên: "Tuy trận đấu kế tiếp tôi không tham gia, nhưng vẫn sẽ sát cánh bên mọi người".

Huấn luyện viên biết Ngô Bình đã quyết định nên đành phải nói: "Vậy cô sẽ nói với bên ngoài là em bị thương nên không thể tham gia trận đấu kế tiếp".

Ngô Bình gật đầu: "Kế tiếp, chắc Lâm Tôn sẽ không thi đấu nữa nên áp lực của các cậu sẽ vơi đi rất nhiều".

Lúc này, Diệp Ngưng Băng cũng đến chào hỏi: "Ngô Bình, chúc mừng cậu".

Ngô Bình: "Tôi giúp cậu thắng tiền, cậu đúng là nên cảm ơn tôi".

Diệp Ngưng Băng cười nói: "Được, tối tôi mời, hy vọng cậu có thể đến. Chúng ta lưu số nhé, đến lúc đó tôi cũng tiện thông báo cho cậu".

Ngô Bình: "Được".

Cậu bảo Hàn Băng Nghiên về khách sạn trước rồi gọi Tuyết Vũ cùng đi đến Tiên Vương Môn.

Trong một tòa nhà im lặng ở Tiên Vương Môn, Hướng Chấn Minh ngồi trên một chiếc ghế mây, mặt mày xám ngoét, ngoài da có một lớp màng màu xám trắng như mạng nhện, còn có một vài con sâu nhỏ xíu không ngừng bò ra từ trong lỗ tai và hốc mắt ông ta rồi bò tới bò lui trên người.

Xung quanh có rất nhiều thành viên của Tiên Vương Môn đang đứng, nhưng cũng không dám đến gần. Hướng Chấn Minh vậy mà vẫn hết sức bình tĩnh, thấy Ngô Bình bèn nói: "Cậu Ngô, mong cậu thông cảm cho tôi không thể đứng dậy chào đón".

Ngô Bình cau mày hỏi: "Ông bị sao vậy?"

Hướng Chấn Minh đáp: "Ngày xưa, Tiên Vương Môn chúng tôi có đắc tội một gã cổ sư, người nọ ghi hận trong lòng nên vẫn muốn trả thù. Hôm nay, cuối cùng gã cũng tìm được cơ hội và hạ cổ tôi!"

Trước đó, Ngô Bình cũng đã biết rất nhiều tri thức về y thuật, đi lên vài bước quan sát một lát rồi nói: "Đây là cổ ăn gan, chuyên ăn gan người và tiết ra chất độc. Người trúng loại cổ này, trong vòng ba ngày sẽ chết một cách cực kỳ thê thảm, thường có rất nhiều người không chịu nổi, chỉ có thể tự sát".

Hướng Chấn Minh mặt mày lạnh nhạt nói: "Người rồi cũng sẽ chết. Chỉ là trước khi chết, tôi muốn gặp cậu Ngô một lần. Cậu Ngô, không biết cậu suy nghĩ thế nào rồi?"

Xem ra, Hướng Chấn Minh vẫn hy vọng Ngô Bình gia nhập vào Tiên Vương Môn.

Ngô Bình nói: "Có gia nhập hay không thì bỏ qua một bên trước đó. Nhưng tôi có thể nói cho ông là ông sẽ không chết".

Cậu nói bèn giơ tay phải đặt lên đầu Hướng Chấn Minh, tụng bí chú đuổi cổ. Thoáng chốc, trong mắt mũi miệng và lỗ tai của Hướng Chấn Minh liên tục có sâu chui ra, chúng vừa ra đã bị bí chú giết chết.

Ba phút sau, trong cơ thể ông ta đã không còn sâu chui ra nữa. Ngô Bình viết một đơn thuốc nói: "Tìm một người đi bốc thuốc đi".

Lúc này, Hướng Chấn Minh vô cùng suy yếu, nhưng lại cảm giác được trong người không còn sâu nữa. Ông ta lập tức sáng mắt lên nói: "Không ngờ y thuật của cậu Ngô cũng tốt như vậy".

Ngô Bình: "Cơ thể ông bị tổn hại rất nặng, cần nghỉ ngơi một thời gian ngắn".

Hướng Chấn Minh gật đầu: "Cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ. Tôi đã thông báo cho các thành viên trong tcm trở về cùng nhau đối phó cổ sư rồi".

Tuyết Vũ thấy sư phụ không sao cũng thở phào nhẹ nhõm, cúi gập người cảm ơn Ngô Bình.

Ngô Bình xua tay: "Uống thuốc đúng hẹn, không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây".

Hướng Chấn Minh sốt ruột, vội nói: "Cậu Ngô, cậu thật sự không muốn gia nhập Tiên Vương Môn chúng tôi ư?"

Ngô Bình nói: "Tôi còn đang học cấp ba, ông bảo một người trẻ tuổi như tôi làm môn chủ, tôi cũng không rảnh".

Hướng Chấn Minh ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy cậu có thể tạm thời không làm môn chủ mà làm thiếu môn chủ của chúng tôi, sao nào?"

Ngô Bình hỏi: "Thiếu môn chủ? Có gì khác nhau ư?"

Hướng Chấn Minh đáp: "Môn chủ vừa nắm giữ quyền lực vừa phải gánh vác trách nhiệm. Thiếu môn chủ lại khác, chỉ cần hưởng thụ quyền lợi, không cần gánh vác trách nhiệm".

Ngô Bình nghe vậy thì thấy thiếu môn chủ kia cũng được, cười nói: "Không công không hưởng lộc, một người ngoài như tôi nào dám làm thiếu môn chủ của các ông".

Hướng Chấn Minh nói: "Cậu Ngô, chẳng phải cậu đã hiểu được bảy, tám câu kinh văn sao? Nếu có thể tìm hiểu ra được mấy thứ tuyệt học gì đó, tùy tiện dạy chúng tôi một ít đã là ân huệ to lớn rồi!"

Ngô Bình suy ngẫm một lát rồi nói: "Được rồi, tôi sẽ dạy cho Tuyết Vũ trước vậy".

Tuyết Vũ ngẩn ra: "Cậu muốn dạy tôi?"

Ngô Bình gật đầu: "Tìm một nơi yên tĩnh đi".

Hướng Chấn Minh vội sai người đi sắp xếp.

Hai người đi tới một căn nhà khác, Ngô Bình suy nghĩ một lát, nhớ đến trong kinh văn có đoạn liên quan đến bộ pháp. Bộ pháp kia cực kỳ ảo diệu, có thể lên trời xuống đất, nếu thi triển thì chẳng ai có thể tìm được, tuyệt không thể tả.

Cậu chỉ ngẫm nghĩ một lúc, kết hợp với ký ức trong đầu đã sáng tác ra một bộ bộ pháp tên là Thiên U Bộ. Ý là bộ pháp này có thể lên được trời, hạ được hoàng tuyền, không gì không làm được.

Ngô Bình nghĩ xong bí kỹ bèn thi triển, lần đầu dùng còn tưởng sẽ không có hiệu quả rõ rệt. Ai ngờ vừa nhấc chân, Ngô Bình đã biến mất, chỉ có một loạt dấu chân mờ nhạt trên mặt đất tựa như sóng gợn.

Tuyết Vũ sững sờ, đây là bí kỹ gì vậy!

Trong lúc cô ta đang vô cùng kinh ngạc thì cảm thấy tóc bị ai đó giật một cái, quay đầu lại mới thấy Ngô Bình đã đứng sau lưng mình.

Ngô Bình cười hỏi: "Thiên U Bộ này thế nào?"

Tuyết Vũ vội vàng gật đầu: "Quá thần kỳ!

Ngô Bình: "Đây chỉ là Vô Hình Bộ trong chín bước của Thiên U Bộ, những bước khác sẽ chậm rãi dạy cô sau".

Ngô Bình nói thì đơn giản, nhưng khi Tuyết Vũ dùng hết sức thi triển lại cứ luôn hoa mắt chóng mặt, không có cách nào thể hiện được tinh túy của nó. Ngô Bình dạy mấy lần mà cô ta vẫn không làm được thì lập tức hơi mất kiên nhẫn nói: "Cô được không vậy, cái này thôi cũng học không được".

Tuyết Vũ cắn môi, nhỏ giọng nói: "Thưa cậu, tôi sẽ cố gắng học".

Ngô Bình lại dạy thêm mấy lần, cảm thấy cô ta vẫn không hiểu được ý chính thì không khỏi khó hiểu, bí kỹ này khó lắm hả? Cậu cũng không nghĩ xem tư chất, căn cốt và thực lực giữa cả hai thế nào, dẫn đến người thì học chậm, người thì có thể thành thạo trong một thời gian ngắn.

Mắt thấy cô ta thật sự học không được, Ngô Bình thở dài nói: "Cô tới dây, giẫm lên hai chân tôi, tôi dẫn cô đi một lần".

Tuyết Vũ ngẩn người nói: "Thưa cậu, vậy có phải hơi kỳ cục không?"

Ngô Bình: "Bớt nói nhảm, đi lên".

Vì thế, Tuyết Vũ đưa lưng về phía Ngô Bình, hai chân đạp lên chân cậu, tay trái Ngô Bình ôm chặt lấy eo, tay phải đè lên mạch của cô ta, quan sát và điều khiển cách thức vận chuyển bí lực trong cơ thể Tuyết Vũ.

Sau khi Tuyết Vũ đứng vững, cảm thấy cơ thể mình dính sát vào Ngô Bình, sự tiếp xúc gần gũi như này khiến cô ta bối rối, hô hấp cũng hơi rối loạn.

Ngô Bình nhíu mày: "Cô nghĩ gì vậy? Tập trung tinh thần, cảm giác cách bí lực vận chuyển đi".

Cậu nói xong bèn nhấc chân, dùng lực của bàn chân và eo dẫn Tuyết Vũ thi triển Thiên U Bộ. Hai người vừa di chuyển đã biến mất tại chỗ, chì còn lại một loạt dấu chân nhợt nhạt trên mặt đất.

Tuyết Vũ kinh ngạc khẽ gọi, cảm giác được một sự kỳ diệu chưa bao giờ có, cơ thể nhẹ nhàng như yến bay lượn trên không.

Vì làm động tác với kỹ thuật cao như này, Ngô Bình cảm thấy cơ thể Tuyết Vũ không ngừng va vào mình, cọ xát đụng chạm, người thiếu niên vừa bị kích thích thì khó tránh khỏi sẽ có phản ứng.

Tuyết Vũ cũng cảm thấy có thứ gì đó ở đằng sau chọc vào mình, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta thoáng chốc đỏ lựng, cơ thể cứng đờ, lập tức không cách nào luyện tập được nữa.
Chương 2503: Người có Túc Tuệ

Ngô Bình vội thả cô ta xuống, mặt mày đỏ bừng, ho khan một tiếng rồi nói: "Cô dựa theo cách tôi dạy luyện đi", nói xong bèn nhanh chóng rời khỏi.

Lúc này, thuốc cũng được mua về. Sau khi Hướng Chấn Minh uống thuốc, sắc mặt cũng khá hơn nhiều, Ngô Bình lại khám một chút rồi dặn ông ta nghỉ ngơi đầy đủ, mai cậu lại đến.

Sau khi tạm biệt hcm, Ngô Bình bèn quay về khách sạn tìm hbn chuẩn bị tối dẫn cô ấy và bố mẹ đi ăn cơm.

Mọi người đang chuẩn bị đi thì Diệp Ngưng Băng gọi điện tới: "Ngô Bình, tối nay tôi mời, có vinh hạnh được đón tiếp cậu không đây?"

Ngô Bình: "Được. Nhưng tôi đang định đi ăn với bạn gái và người nhà, hay là mọi người cùng ăn?"

Diệp Ngưng Băng cười nói: "Được. Mọi người đến khách sạn tôi hẹn đi, đồ ăn nơi này rất ngon".

Tại khu biệt thự Song Long ở thành phố Tây Hải.

Song Long có một nửa khách sạn được xây dựng trên núi thuộc về tài sản tư nhân, bình thường cũng không mở ra với người ngoài. Có thể đến đây ăn cơm đều là người được chủ nhân nơi đây mời.

Chủ nhân của Song Long cực kỳ thần bí, có rất nhiều trong thành phố Tây Hải cũng không biết thân phận của ông ta. Hễ ai biết thì lại vô cùng kính cẩn với ông ta.

Xe chạy đến Song Long, ở cửa có một trạm gác, vì biển số xe của Ngô Bình đã được đưa vào hệ thống nên thanh gác cổng trực tiếp nâng lên, xe quẹo vào.

Xe chạy đến giữa sườn núi rồi ngừng lại trước một tòa nhà ba tầng. Diệp Ngưng Băng bước tới, đằng sau còn có hai thanh niên, trông cũng không lớn tầm mười chín, hai mươi tuổi.

Diệp Ngưng Băng cười nói: "Ngô Bình, cô chú đây là bố mẹ cậu hả?"

Ngô Bình giới thiệu: "Đây là bố mẹ tôi".

Diệp Ngưng Băng cười bước tới chào hỏi: "Thưa chú, thưa dì, cháu tên là Diệp Ngưng Băng, là bạn của Ngô Bình".

Ngô Đại Hưng cười nói: "Chào cháu".

Diệp Ngưng Băng chỉ vào hai người sau lưng nói: "Ngô Bình, đây là bạn tôi Trương Kiếm Thu và Lâm Tử Đống. Họ đều là dân Tây Hải gốc, nghe nói cậu rất lợi hại nên muốn gặp vị đại thần bóng rổ là cậu một lần".

Người tên Trương Kiếm Thu cao khoảng một mét tám, cơ thể khỏe khoắn, hai mắt sáng như sao, bàn tay của anh ta còn to hơn người thường gấp đôi, khớp xương thô to.

Khi hai bên bắt tay, Ngô Bình cảm giác tay anh ta giống như một bàn tay sắt.

"Nghe tiếng đã lâu!", Trương Kiếm Thu cong môi cười, tay cũng bóp mạnh hơn.

Song, chút sức ấy lại chẳng đáng là gì với Ngô Bình. Mặt mày cậu vẫn lạnh nhạt, tay lại lúc chặt lúc lỏng khiến đối phương không có cách nào dùng sức.

Trương Kiếm Thu cười ha ha: "Người anh em đúng là anh xứng với thực, bái phục".

Một người khác tên là Lâm Tử Đống cũng không cao, đeo kính. Anh ta đỡ gọng kính cười nói: "Cậu chơi bóng rất lợi hại, tôi cược đội các cậu thắng đã kiếm lời được rất nhiều tiền".

Ngô Bình hơi bất ngờ: "Anh cược đội chúng tôi thắng?"

Lâm Tử Đống gật đầu: "Cược hai trận, kiếm lời được một tỷ rưỡi".

Diệp Ngưng Băng nói: "Tử Đống, hôm nay anh mời đi. Em mới kiếm được mấy triệu, thế mà anh lời được một tỷ rưỡi ".

Lâm Tử Đống cười nói: "Đúng là để anh mời. Cậu Ngô, chú và dì mời vào trong".

Mấy người được mời đến một gian phòng khách, bên trong trang trí cực kỳ xa hoa, thảm đều được làm thủ công. Toàn bộ nhân viên đều ăn mặc sườn xám màu đỏ, ai cũng duyên dáng và xinh đẹp.

Mọi người ngồi xuống, Diệp Ngưng Băng ngó đồng hồ nói: "Xem ra Gia Cát lại đến muộn rồi".

Ngô Bình: "Còn ai à?"

Diệp Ngưng Băng: "Người đến trễ tên Gia Cát Truyền Nhất, thường chơi chung với chúng tôi".

Ngô Bình: "Anh chắc hẳn cũng là một người thú vị".

Trương Kiếm Thu cười nói: "Cậu ta đúng là rất thú vị. Lần đầu tiên gặp, cậu ta đang câu cá trong hồ, chẳng cần làm gì mà tất cả cá đều bơi xung quanh và tự động nhảy vào giỏ cá của cậu ta".

Lâm Tử Đống: "Này đã là gì. Lần đầu tôi gặp thì cậu ta đang cãi nhau với một đứa bé lên ba, thế mà còn cãi thua cơ".

Diệp Ngưng Băng cười nói: "Đúng thế, anh ta hoàn toàn không phải là một người bình thường".

Ngô Bình nghe xong lại như nghĩ tới gì đó: "Đây chỉ có thể chứng tỏ, anh ta có một tấm lòng son. Cả cá cũng không cảm nhận được sự đe dọa của anh ta đối với mình, còn đến gần anh ta. Con nít thích anh ta, bằng lòng cãi nhau với anh ta. Người như vậy, chắc chắn đã tu luyện tới trình độ rất cao siêu".

"Ha ha, cậu đoán sai rồi, tu vi của tôi chẳng cao chút nào", bấy giờ chợt truyền tới một giọng nói, một thanh niên khoảng hai mươi không cao không lùn, không mập không gầy, vẻ ngoài bình thường nhưng trên mặt lại treo nụ cười hiền hòa.

Anh ta vừa đến, đám Diệp Ngưng Băng đều cười, đứng dậy nghênh đón.

Người này chính là Gia Cát Truyền Nhất, anh ta đi đến trước mặt Ngô Bình vươn tay cười nói: "Gia Cát Truyền Nhất! Diệp Ngưng Băng nói có một người rất thú vị muốn tôi tới gặp một lần. Giờ tôi đã gặp được, cậu quả nhiên rất thú vị".

Ngô Bình nhìn Gia Cát Truyền Nhất, anh ta thế mà lại không có tu vi, nhưng tính cách lại hết sức phóng khoáng, trên người có một sức hấp dẫn và cảm giác thân thiết.

Ngô Bình bắt tay anh ta, cảm giác tay Gia Cát Truyền Nhất rất thô ráp dường như đã làm rất nhiều công việc vất vả.

Gia Cát Truyền Nhất trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ngô Bình cười bảo: "Không ngờ chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây?"

Ngô Bình ngẩn người: "Trước đây chúng ta từng gặp rồi à?"

Gia Cát Truyền Nhất cười nói: "Gặp rồi, ở một thế giới khác".

Diệp Ngưng Băng: "Gia Cát, cậu lại nói mấy lời kỳ lạ rồi. Ngoài thế giới này của chúng ta ra, còn có thế giới nào nữa, lẽ nào là Tiên Giới sao?"

Gia Cát Truyền Nhất: "Một ngày nào đó, cậu ta sẽ nhớ tới thôi".

Anh ta nói đến đây bèn nâng một ly rượu lên nói với Ngô Bình: "Chúng ta uống một chén".

Ngô Bình cụng ly với anh ta rồi uống cạn rượu. Sau đó, anh ta bỏ ly xuống quay đầu đi thẳng một mạch. Đám Diệp Ngưng Băng đuổi theo nhưng cũng không kéo người về được.

Diệp Ngưng Băng quay trở lại bàn, tức anh ách nói: "Tên kỳ quái kia lại làm gì nữa vậy!"

Trương Kiếm Thu lắc đầu: "Thôi bỏ đi, cứ mặc kệ cậu ta, cậu ta vốn là một người kỳ lạ mà".

Ngô Bình lại im lặng, lẽ nào mình đã từng gặp anh ta thật, còn là ở thế giới kia?

Diệp Ngưng Băng bảo nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, còn lấy thêm hai bình rượu.

Bấy giờ, Diệp Ngưng Băng mới nói vào chuyện chính: "Ngô Bình, thực ra chúng tôi tìm cậu là muốn gặp mặt làm quen, sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau".

Ngô Bình liếc mấy người kia một cái hỏi: "Các vị là một nhóm?"

Diệp Ngưng Băng cười: "Đám chúng tôi đều có một điểm chung chính là có được Túc Tuệ, là người tu hành".

Trong lòng Ngô Bình khẽ nhúc nhích: "Có Túc Tuệ, vậy các vị đều nhớ rõ chuyện kiếp trước?"

Diệp Ngưng Băng gật đầu: "Hiển nhiên là cậu cũng giống chúng tôi, cũng là người có được Túc Tuệ".

Ngô Bình: "Tôi cũng có hả?"

Diệp Ngưng Băng: "Không có Túc Tuệ thì sao cậu có thể tu luyện tới Bí Cảnh khi mới mười mấy tuổi? Cậu cũng biết, dù là thiên tài trong các tông môn kia cũng khó mà tu luyện nhanh như vậy".

Ngô Bình nghĩ lại thì đúng là thế thật. Từ khi cậu nhớ lại ký ức đến lúc có được tu vi như giờ cũng không mất bao lâu.

Trương Kiếm Thu: "Thế nên chúng ta đều là cùng một loại người. Có điều, cậu vẫn chưa nhớ hết lại chuyện của kiếp trước thôi".

Ngô Bình kinh ngạc, hỏi Diệp Ngưng Băng: "Cậu nhớ rõ hết tất cả chuyện của kiếp trước luôn hả?"

Diệp Ngưng Băng gật đầu: "Nhớ. Tôi vốn là đệ tử tông môn, vì bị bạn học ghen tỵ nên bị hại chết. May mà tôi có sự chuẩn bị, thần hồn chuyển sang kiếp khác ở giới thế tục".

Ngô Bình: "Hồi đó, cậu có tu vi gì?"

Diệp Ngưng Băng thở dài: "Khi ấy, tôi là tu sĩ Thần Thông hậu kỳ, nếu không chết, vốn dĩ đã có cơ hội tiến vào Đạo Cảnh".

Ngô Bình hết sức bội phục: "Hóa là cao thủ Thần Thông Cảnh, lợi hại!"

Diệp Ngưng Băng ngó cậu: "Tôi cảm thấy lai lịch của cậu còn lớn hơn cả mình, chỉ là cậu còn chưa nhớ ra thôi".

Ngô Bình đau đầu: "Tuy trong đầu tôi thường hiện lên một vài thông tin tu hành, nhưng tôi không nhớ nổi cái gọi là chuyện ở kiếp trước".

Trương Kiếm Thu: "Không sao, sớm muộn gì cậu cũng nhớ lại thôi. Trước mắt, cậu chỉ cần dựa theo ký ức tiếp tục tăng lên tu vi. Tu vi càng cao, ký ức cũng sẽ hiện ra".

Ngô Bình: "Đoàn thể ấy của mấy người có số lượng bao nhiêu?"

Trương Kiếm Thu: "Trước mắt có mấy chục người. Sao? Cậu có muốn tham gia với chúng tôi không?"
Chương 2504: Diệp Ngưng Băng phản bội

Ngô Bình cười hỏi: "Tham gia vào hội của mấy người thì có chỗ tốt gì?"

"Dùng chung tài nguyên", Diệp Ngưng Băng nói: "Mỗi người chúng ta đều có Túc Tuệ, hiểu biết một số thứ. Thế nên, giữa các thành viên có thể trao đổi với nhau. Ví dụ như, tôi cần công pháp của cậu, cậu muốn bí kỹ của tôi, vậy chúng ta có thể thầm trao đổi với nhau".

Ngô Bình cũng không thân với họ, mọi người chỉ mới quen biết nên cũng không muốn thân thiết quá, cười nói: "Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ kỹ".

Vừa bưng lên một món, Ngô Bình là khách thì thường sẽ là người nhấc đũa đầu tiên. Có điều, cậu vừa cầm lấy đũa, ánh mắt đã híp lại, sau đó gắp ra một con sâu to như hạt gạo. Màu sắc của nó gần giống với đồ ăn, nếu không phải cậu có sức quan sát kinh người thì đã không thể phát hiện ra nó.

Diệp Ngưng Băng hỏi: "Đây là sâu hả?"

Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Là cổ trùng, có độc".

Cậu đứng lên nói: "Bảo người đổ hết đồ ăn của tôi đi, tôi đi ra ngoài một chuyến".

Ngô Bình vừa đi ra ngoài vừa thả ra thần niệm tìm người hạ cổ. Lúc này, ở trên đỉnh sơn trang Song Long có một người đàn ông trung niên đang đứng. Ông ta cảm giác được thần niệm Ngô Bình tập trung lên người mình thì lập tức nhảy xuống chạy bạt mạng xuống núi.

Nhưng mà, ông ta mới chạy hơn mười mét trên eo đã tê dại, sau đó cả người lập tức ngã sõng soài, gãy cả răng cửa, máu chảy ròng ròng.

Ngô Bình không biết đã xuất hiện bên cạnh từ bao giờ, cậu đạp lên lưng ông ta lạnh nhạt nói: "Dám hạ cổ với tôi, ông cũng can đảm đấy!"

Tên kia muốn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng cổ lại cứng ngắc, chỉ có thể hung hăng nói với mặt đất trước mặt: "Mày dám phá hỏng chuyện của tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày!"

Ngô Bình: "Ông chính là cổ sư đã hại Hướng Chấn Minh?"

"La tao! Nhóc con, giờ mày tốt nhất là thả tao đi, không thì..."

Ngô Bình cười lạnh: "Đến lúc này rồi, còn ngông cuồng ghê nhỉ".

"Rắc!"

Ngô Bình giơ chân giẫm gãy xương cổ rồi nhấn vài cái lên người, phế bỏ tu vi của ông ta.

Trên mặt cổ sư toát ra vẻ hoảng sợ, sau đó có vô số con sâu chui ra khỏi cơ thể ông ta rồi lại chui vào. Vẻ mặt ông ta lập tức đau đớn khó tả, đôi mắt thoáng chốc đỏ chót như máu.

Ngô Bình biết ông ta sẽ bị cổ trùng cắn trả đến chết nên không để ý ông ta nữa, trở về đại sảnh ăn cơm. Cậu vừa đi chưa bao lâu, cổ sư đã bị gặm không còn một mảnh, hiện trường chỉ còn lại một bộ quần áo.

Sau khi trở về, lại gọi một bàn đồ ăn khác lên. Diệp Ngưng Băng hỏi: "Ngô Bình, chuyện gì vậy?"

Ngô Bình đáp: "Có một cổ sư nhằm vào tôi đã bị tôi đuổi đi rồi".

Trương Kiếm Thu bỗng đứng lên nói: "Cậu Ngô, tôi còn có chuyện, đi trước nhé".

Sau đó, Lâm Tử Đống cũng nói: "Tôi cũng vậy. Cậu Ngô, Ngưng Băng, gặp lại sau nhé".

Diệp Ngưng Băng thấy hai người họ rời đi thì lắc đầu nói: "Hai tên nhát gan, cậu vừa nhắc đến cổ sư đã sợ rồi".

Ngô Bình cười hỏi: "Cậu không sợ hả?"

Diệp Ngưng Băng: "Tôi sợ cái gì? Cậu đi ra ngoài một chuyến là đã giải quyết xong hết mọi chuyện từ lâu rồi".

Ăn cơm xong, Ngô Bình bảo Hàn Băng Nghiên và bố mẹ về khách sạn nghỉ ngơi trước, còn mình thì ở lại sơn trang Song Long.

Tại bãi đậu xe của biệt thự, Ngô Bình hỏi: "Có phải cậu có chuyện gì muốn nói với tôi không?"

Hóa ra, lúc đám Trương Kiếm Thu đang ở đó thì Diệp Ngưng Băng đã lén dùng chân đá Ngô Bình hai cái như nhắc nhở cậu.

Diệp Ngưng Băng thở dài nói: "Đám Trương Kiếm Thu đang nhằm vào cậu".

"Họ nhằm vào tôi?", Ngô Bình nhìn chằm chằm cô ta hỏi: "Chắc cậu cũng tham gia nhỉ?"

Diệp Ngưng Băng: "Chúng tôi là cùng một bọn. Có điều, giờ tôi đổi ý".

"Tại sao lại đổi ý?", Ngô Bình hỏi.

Diệp Ngưng Băng lại thở dài, đáp: "Bởi vì tôi cảm thấy làm bạn với cậu sẽ tốt hơn".

Cô ta ngó đồng hồ rồi bảo: "Đám Trương Kiếm Thu chắc đã hành động. Thế lực của họ rất lớn, xin lỗi nhé, tôi không thể giúp cậu, kế tiếp chỉ có thể dựa vào chính cậu".

Ngô Bình: "Hành động mà cậu nói là gì?"

Diệp Ngưng Băng: "Bắt bố mẹ và bạn gái cậu rồi khống chế cậu, cạy ra tất cả bí mật từ trong miệng cậu".

"Bí mật của tôi đáng giá thế ư?", cậu hỏi.

Diệp Ngưng Băng: "Cậu cũng là người có Túc Tuệ nên thứ trong đầu cậu chắc chắn rất lợi hại. Không thì, cậu đã chẳng trở thành tu sĩ Bí Cảnh trong thời gian ngắn như vậy".

Ngô Bình lấy điện thoại ra nhấn số Hàn Băng Nghiên, bên kia vừa nhấc máy, nhưng lại truyền tới một giọng nói xa lạ: "Không muốn bạn gái và bố mẹ cậu xảy ra chuyện thì đến đây đi", sau đó, đối phương báo cho cậu một địa chỉ.

Ngô Bình: "Tôi sang ngay".

Cậu cúp điện thoại xong thì nhìn chằm chằm vào Diệp Ngưng Băng hỏi: "Gia Cát Truyền Nhất kia cũng là cùng một bọn với các người?"

Diệp Ngưng Băng: "Gia Cát Truyền Nhất cũng định tham gia, nhưng không biết sao sau khi anh ta gặp cậu lại từ bỏ. Thế nên, người muốn đối phó cậu chỉ có đám Trương Kiếm Thu với Lâm Tử Đống thôi".

"Bọn họ có mấy người?"

"Hẳn là có bảy, tám người, tu vi chưa chắc cao nhưng ai cũng là cáo già. Dù sao cũng sống lại một kiếp, kinh nghiệp tràn trề", Diệp Ngưng Băng nói đến đây lại bảo: "À đúng rồi, Lâm Tôn cũng là cùng một bọn với họ. Chúng tôi nhìn trúng cậu chính là do Lâm Tôn cho hay".

Ngô Bình: "Lâm Tôn cũng là người có Túc Tuệ?"

Diệp Ngưng Băng: "Đúng vậy. Song thân phận của anh ta rất thần bí, tôi cũng không rõ lắm".

"Thế nên, chắc hẳn Lâm Tôn đang chờ tôi ở nơi nào đó?"

Diệp Ngưng Băng: "Chắc vậy. Vì tôi từ chối tham gia nên cũng không rõ sự sắp xếp của họ lắm. Tóm lại, cậu phải cẩn thận".

Ngô Bình: "Cảm ơn".

Diệp Ngưng Băng cười khổ: "Nếu cậu có thể sống sót lại cảm ơn tôi cũng không muộn".

Ngô Bình nói: "Sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ liên lạc với cậu. Tôi có chút chuyện muốn hỏi".

Cậu nói xong bèn biến mất khỏi tại chỗ.

Vẻ mặt Diệp Ngưng Băng lập tức trở nên nghiêm túc, lẩm bẩm: "Quả nhiên đã xem thường cậu ta, có vẻ sự lựa chọn của tôi và anh là đúng, người này không dễ chọc".

Không biết khi nào thì Gia Cát Truyền Nhất cũng xuất hiện, anh ta đi ra từ sau một gốc cây nói: "Khí tức của người này rất giống một người mà tôi quen. Gần đây, người đó vẫn không xuất hiện, tôi nghi ngờ cậu ta cũng chuyển sang kiếp khác như chúng ta".

Diệp Ngưng Băng: "Có thể được anh nhớ kỹ thì chắc chắn không phải kẻ đầu đường xó chợ".

Gia Cát Truyền Nhất: "Thực lực của cậu ta vô cùng đáng sợ, là người vô địch dưới Đạo Cảnh".

Diệp Ngưng Băng chấn động: "Vô địch dưới Đạo Cảnh!"

Gia Cát Truyền Nhất: "Đám ngu si Trương Kiếm Thu cho rằng mình đông là có thể đối phó được cậu ta, ha ha, họ sẽ biết sự lợi hại của cậu ta ngay thôi!"

Diệp Ngưng Băng: "Gia Cát, sao anh không nhắc nhở họ?"

Gia Cát Truyền Nhất: "Ngu thì chết, thế giới sẽ tốt đẹp hơn nếu không có họ, sao tôi phải nhắc chứ?"

Diệp Ngưng Băng cười khổ: "Trong mắt anh, hình như ai cũng ngu thì phải".

Gia Cát Truyền Nhất: "Không, cô cũng rất thông minh. Tôi chỉ nhắc cô một câu, cô đã thay đổi kế hoạch ngay và chọn giúp Ngô Bình".

Diệp Ngưng Băng: "Nhưng tôi vẫn không hiểu. Dù kiếp trước cậu ta vô cùng lợi hại, nhưng suy cho cùng kiếp này vẫn là kiếp này, chắc gì anh đã không đánh lại cậu ta".

Gia Cát Truyền Nhất: "Đối phó cậu ta? Cô có biết người như cậu ta thì số mệnh trên người mạnh như thế nào không? Đừng nói đối phó cậu ta, dù tôi có ác ý với cậu ta thôi thì số mệnh của bản thân cũng sẽ bị gọt mất một nửa rồi!"

Diệp Ngưng Băng hoảng sợ: "Ngay cả ác ý cũng không được có ư?"

Gia Cát Truyền Nhất: "Cô khỏi cần nghi ngờ điều đó. Một thời gian ngắn nữa thôi, cô sẽ biết được lời tôi nói đúng cỡ nào!"

Anh ngó đồng hồ rồi nói: "Một tiếng sau, chúng ta đi tìm đám Trương Kiếm Thu đi, để coi họ chết thảm như thế nào!"
Chương 2505: Diệt sạch ác đồ

Trong một công xưởng ở ngoại ô phía đông thành phố Tây Hải, hai vợ chồng Ngô Đại Hưng và Hàn Băng Nghiên đang bị bắt trói ở một góc, trong xưởng có tám người, trong đó có Trương Kiếm Thu và Lâm Tử Đống.

Trương Kiếm Thu cầm một thanh kiếm ngắn trong tay, thanh kiếm ngắn rất sắc bén, anh ta đang dùng nó để cắt móng tay.

Lâm Tử Đống ở bên cạnh nói: “Lâm Tôn không đến”.

Trương Kiếm Thu hừm một tiếng: “Cậu ta không đến càng tốt, bớt một người thì bớt một phần cần chia”.

Lâm Tử Đống: “Gia Cát và Lâm Tôn đều không đến, Diệp Ngưng Băng rút lui làm tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Chúng ta đều là người thông minh, không có lý do mỡ dâng đến miệng mà lại chê?”

Trương Kiếm Thu liếc anh ta: “Mặc dù tên Ngô Bình đó có chút thủ đoạn nhưng liệu có đánh lại tám người chúng ta không? Huống hồ gì người nhà cậu ta còn đang nằm trong tay chúng ta, cậu ta chỉ có thể nghe theo chúng ta thôi”.

Lâm Tử Đống: “Ầy, tính ra thì chúng ta cũng đều là giang hồ lão luyện rồi, nhưng không biết tại sao, tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn”.

Lúc này, một bóng người mờ ảo xuất hiện bên cạnh mấy người Ngô Đại Hưng, tiếp đó, ba người họ đều biến mất.

“Người đâu cả rồi?”. Trương Kiếm Thu phát hiện mất con tin thì lớn tiếng hét. Mấy người canh gác chỉ biết nhìn nhau, họ hoàn toàn không biết những người đó đã biến mất như thế nào.

Lúc này, Ngô Bình đưa bố mẹ và Hàn Băng Nghiên ra một chỗ vắng vẻ ở ngoài công xưởng, cởi trói cho họ và nói: “Băng Nghiên, mọi người ở đây đợi anh một lát”.

Tiếp ngay đó, Ngô Bình liền xuất hiện ở công xưởng.

Lúc này, Trương Kiếm Thu đang dốc hết sức dùng thần niệm tìm kiếm nhưng không có kết quả gì. Anh ta đang thắc mắc thì có một bàn tay ấn lên vai anh ta. Người Trương Kiếm Thu run lên, sau đó có một luồng sức mạnh kỳ lạ truyền vào trong cơ thể anh ta khiến anh ta mất ý thức. Kỳ lạ hơn nữa là anh ta nhận ra dường như những người xung quanh không hề biết có người đang khống chế anh ta.

Chuyện đáng sợ đã xảy ra, Trương Kiếm Thu cảm thấy cơ thể mình bị mất kiểm soát, anh ta quay người, tiến về phía một thành viên trong nhóm. Những người xung quanh đều không biết, lúc này, Ngô Bình ở trên cao, búng ngón tay, mười sợi tơ ngưng tụ từ mười luồng bí lực rơi xuống, điều khiển mọi hoạt động của Trương Kiếm Thu.

Người đó thấy Trương Kiếm Thu tiến đến thì hỏi: “Người biến mất rồi, làm sao đây…”

“Ọc!”

Trương Kiếm Thu đưa tay lên, đâm thanh kiếm ngắn trong tay vào ngực người đó. Người đó không kịp phản ứng, trợn tròn mắt, chỉ nói được một chữ “anh” rồi ngã xuống đất và chết.

Những người khác đều nhìn về phía Trương Kiếm Thu, Lâm Tử Đống lớn tiếng hỏi: “Trương Kiếm Thu, anh điên rồi sao?”

Trương Kiếm Thu mắt chữ A mồm chữ O, vẻ mặt hoảng hốt, anh ta mở miệng định nói chuyện nhưng lại không nói được gì. Sau đó, anh ta đột nhiên nhảy lên, bay về phía Lâm Tử Đống.

Lâm Tử Đống giật mình, thụt lùi về sau. Nhưng tốc độ của Trương Kiếm Thu lại nhanh kinh người, dường như có một luồng sức mạnh đẩy anh ta về phía trước.

“Ọc”.

Kiếm quang lướt qua, Trương Kiếm Thu bị chém đứt một cánh tay, máu tươi phụt ra, anh ta đau đớn hét lên.

Trương Kiếm Thu tuyệt vọng, cơ thể mất kiểm soát, không ngừng đuổi giết, kiếm pháp được thi triển vi diệu hơn bản thân anh ta thực hiện gấp trăm lần.

Kiếm quang lướt qua, đầu Lâm Tử Đống rơi xuống đất, tu vi của anh ta không cao, sao có thể tránh được đòn chí mạng đó?

Tiếp đó, Trương Kiếm Thu như thần chết, bắt đầu cướp đi sinh mạng của tất cả mọi người. Chỉ sau một phút ngắn ngủi, ngoại trừ Trương Kiếm Thu ra, tất cả mọi người có mặt ở đó đều đã bị giết chết, không ai thoát được.

Trương Kiếm Thu muốn khóc nhưng không được, chỉ biết nhìn cảnh tượng trước mắt và ngây người ra,

Ngô Bình từ từ đáp xuống đất, đứng trước mặt anh ta, nói: “Chỉ với đám vô dụng các anh mà cũng dám có ý đồ với tôi, ai cho các anh lá gan đó?”

Trương Kiếm Thu khôi phục được khả năng nói chuyện, anh ta nghiến răng, hỏi: “Có phải Diệp Ngưng Băng đã nói hết tất cả cho cậu biết?”

Ngô Bình: “Cô ấy có nói hay không cũng không ảnh hưởng đến kết quả”.

Trương Kiếm Thu thở dài, nhắm mắt, nói: “Muốn giết thì giết đi”.

“Giết anh thì dễ cho anh quá”. Ngô Bình ấn tay lên trán anh ta khiến ý thức của Trương Kiếm Thu cũng mất kiểm soát.

“Mấy năm nay, các anh dùng cách này hại không ít người nhỉ? Hại chết bao nhiêu người rồi?”, cậu hỏi.

Trương Kiếm Thu không muốn trả lời, nhưng miệng thì lại thốt ra: “Hại chết bảy mươi lăm người”.

“Sau khi hại chết những người đó rồi chia tài sản của họ sao?”, Ngô Bình hỏi.

Trương Kiếm Thu: “Đúng vậy, cướp hết tài sản trên người họ rồi xóa đi ký ức của họ”.

Ngô Bình hỏi: “Những thứ các anh cướp được bấy lâu nay đều mang theo bên người sao?”

Trương Kiếm Thu nói: “Đúng vậy, chúng tôi chỉ tin chính mình, không tin người khác, mọi thứ đều phải mang theo bên mình”.

Ngô Bình tìm thấy một chiếc nhẫn trên người Trương Kiếm Thu, đấy là pháp khí chứa đồ, không gian bên trong rất lớn. Hơn nữa, trong chiếc nhẫn còn chứa đầy đồ, tất cả đều là những thứ Trương Kiếm Thu giết người cướp được những năm gần đây.

Ngô Bình lại tìm thấy pháp khí chứa đồ tương tự trên xác của những người còn lại. Cậu không khách sáo, chuyển hết vào trong túi của mình.

Ngô Bình soát hết đồ xong thì tung một chưởng chết Trương Kiếm Thu, sau đó đi tìm bố mẹ mình và Hàn Băng Nghiên, dẫn họ rời khỏi đó.

Ở đó có mấy chiếc xe, Ngô Bình chọn chiếc xe địa hình trong số đó rồi lái ra quốc lộ, trở về khách sạn.

Ngô Đại Hưng không nói gì, mãi đến lúc này mới lên tiếng hỏi: “Tiểu Bình, đã giải quyết xong hết chưa?”

Dù sao cũng là con trai mình, mặc dù Ngô Đại Hưng không hiểu nhưng vẫn biết con trai mình là người rất lợi hại, không phải người mà ai cũng có thể động đến.

Ngô Bình: “Bố, đã giải quyết xong hết rồi. Bố và mẹ không hoảng sợ chứ?”

Ngô Đại Hưng cười, nói: “Nói thật, bố không sợ, thậm chí đến cả Băng Nghiên cũng không sợ, vì mọi người đều biết nhất định con sẽ đến cứu”.

Ngô Bình gật đầu: “Không sai, có con ở đây thì không cần phải sợ”.

Hàn Băng Nghiên: “Anh Bình, lúc nào chúng ta về?”

Ngô Bình: “Đợi họ thi xong thì chúng ta sẽ về. Thời gian này anh đưa em đi chơi hết các nơi ở thành phố Tây Hải”.

Hàn Băng Nghiên: “Thôi được, dù gì thì ở thành phố Tây Hải cũng không quen như ở Trung Châu của chúng ta”.

Ngô Bình nói với Ngô Đại Hưng: “Bố, mai bố với mẹ về Trung Châu đi”.

Ngô Đại Hưng: “Ừ, mai bố mẹ về Trung Châu, con và Băng Nghiên ở lại chơi thêm vài ngày”.

Mấy người Ngô Bình đi được nửa tiếng đồng hồ thì một người đàn ông và một người phụ nữ vào nhà xưởng, đấy là Diệp Ngưng Băng và Gia Cát Truyền Nhất.

Lúc Diệp Ngưng Băng nhìn thấy những cái xác trên mặt đất thì tròng mắt liền co lại, cô ta thở dài, nói: “Lợi hại thật, những người này chưa kịp phản ứng đã bị cậu ta giết chết rồi”.

Gia Cát Truyền Nhất: “Sao hả? Có phải cậu ta lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của cô không?”

Diệp Ngưng Băng gật đầu: “Đúng là rất lợi hại, rõ ràng bọn Trương Kiếm Thu có rất nhiều thủ đoạn nhưng lại không có cơ hội dùng đến”.

Gia Cát Truyền Nhất: “Trước mặt cao thủ thì họ không thể nào có cơ hội dùng thủ đoạn được. Hừ, đám ngu xuẩn này, chọc ai không chọc lại chọc đến cậu ta, đáng đời”.

Diệp Ngưng Băng thở dài: “Dù gì cũng từng hợp tác, anh cũng vô tình quá”.

Gia Cát Truyền Nhất bình thản nói: “Cái này không gọi là vô tình, mà là lý trí. Cô nên cảm ơn tôi, nếu không nhờ tôi nhắc nhở thì cô cũng sẽ như bọn họ, trở thành một cái xác lạnh”.

Diệp Ngưng Băng: “Không cần anh nói tôi cũng rút lui”.

Gia Cát Truyền Nhất: “Ồ? Lý do cô rút lui là gì?”

Diệp Ngưng Băng: “Giác quan thứ sáu. Chẳng phải anh cũng vậy sao?”

Gia Cát Truyền Nhất gật đầu: “Cô có được trực giác chứng tỏ vận may của cô không tồi”.

Diệp Ngưng Băng: “Tiếp theo nên làm thế nào? Những người này bị giết thì nhất định những thành viên còn lại sẽ tiếp tục điều tra Ngô Bình”.

Gia Cát Truyền Nhất: “Thì cứ để họ điều tra, phải rồi, nếu như có thể thì tốt nhất cô nên sinh cho cậu ta một đứa con”.

Diệp Ngưng Băng bỗng thốt lên: “Sinh con?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK