Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1751: Mở Thánh đường

Cảm nhận được sức mạnh đang dâng trào trong cơ thể, cùng kỳ đắc ý nói: "Có chủ nhân là cường giả thật tốt".

Ngô Bình không để ý tới nó, anh hỏi Đường Tử Di: "Tử Di, anh không ngờ lại đi liền ba năm, ba năm nay mọi chuyện vẫn tốt chứ?"

Đường Tử Di khẽ thở dài: "Không tốt lắm".

Ngô Bình cau mày: "Có chuyện gì vậy?"

Đường Tử Di: "Không lâu sau khi anh rời đi, nước Long đã có những thay đổi lớn. Người dân của hai phần ba lãnh thổ đất nước đã nổi dậy. Nửa năm sau, một quốc gia mới được thành lập ở những nơi này, được gọi là thần triều Đại Uy. Hoàng đế là một Thần Vương, các đại thần bên dưới cũng đa số là Thần tộc".

"Trải qua hai năm đối đầu, nước Long bây giờ chỉ bằng một phần mười lúc đầu, sau đó rút lui về phía đông bắc, đã không còn đáng ngại".

Ngô Bình: “Hai năm qua, thần triều Đại Uy có gây bất lợi cho nước ta không?”

Đường Tử Di: "May mắn là chúng ta có trang bị tốt và có cao thủ trấn giữ. Sau khi thần triều Đại Uy thực hiện ba cuộc tấn công thăm dò, họ đã từ bỏ và tập trung tấn công nước Long và thôn tính các quốc gia nhỏ xung quanh".

Ngô Bình: "Thần triều Đại Uy này chắc chắn do Thần tộc lập ra để kiểm soát đại lục Côn Luân".

Đường Tử Di: “So với loạn bên ngoài, nội loạn còn nghiêm trọng hơn, mấy năm nay anh không xuất hiện, người trong đế quốc dao động, đồn đãi khắp nơi, có nơi thậm chí còn nổi loạn. Tuy rằng họ đã bị trấn áp, nhưng nhiều người dân vô tội đã chết và bị thương, một số đại thần trong triều cũng nhân cơ hội kiểm soát triều chính và chia bè kết phái. Cha mặc dù là nhiếp chính, nhưng dù sao ông cũng không phải là hoàng đế, các đại thần thì giả nhân giả nghĩa".

Ngô Bình: "Loại đại thần đó thì em hoàn toàn có thể ra mặt trấn áp".

Đường Tử Di: "Lúc đầu em cũng có ý tưởng này, nhưng sau đó em cảm thấy rằng tốt hơn là nhân cơ hội để họ xuất hiện, để chúng ta có thể thấy rõ người nào đáng tin cậy".

Ngô Bình gật đầu: "Đúng vậy. Vậy anh tạm thời không xuất hiện, anh muốn xem những đại thần này có thể định làm gì!"

Đường Tử Di: "Cha có một thân tu vi, nhưng đã tức giận đến mức không muốn lên triều, trong thời gian này em là người lên triều để nghe triều chính. Sáng mai nếu anh bí mật quan sát, anh sẽ biết những đại thần này có những chiêu gì".

Ngô Bình: “Ồ, những đại thần này chẳng lẽ dám bất kính với em sao?”

Đường Tử Di: "Nếu không phải em là Đạo Quân, e là bọn họ cũng chẳng thèm kính sợ".

Ngô Bình tức giận nói: "Những đại thần này hoàn toàn không có lòng trung thành!"

Đường Tử Di: "Em vừa định nói cho anh biết, ba năm qua trong các đại thần, có người tiến bộ vượt bậc, có người đột phá trở thành Chân Tiên, thậm chí là Đạo Quân, còn có một một số ít đã có tu vi Đại Đạo Quân".

Ngô Bình: "Dường như có một bàn tay vô hình đang điều khiển tất cả những chuyện này".

Đường Tử Di: "Huyền Bình, anh đừng lộ diện vội, có lẽ có thể tra ra kẻ đứng sau những chuyện này, nếu không tra ra được kẻ chủ mưu, đế quốc Thiên Võ khó có thể yên ổn".

Ngô Bình: "Xem ra dự đoán trước đó của anh là chính xác. Anh đã sắp xếp trước và để lại một nhóm cao thủ. Nếu không, nhóm người này e là đã làm phản từ lâu".

Đường Tử Di: "Đúng vậy. Họ đang không ngừng thăm dò giới hạn của chúng ta. Ví dụ như ngày mai, họ sẽ lên triều bàn luận về hoàng hậu là em đây. Một số đại thần cho rằng em thân là hoàng hậu, không thể lên triều bàn luận chính sự".

Ngô Bình: "Ồ, bọn họ muốn thế nào?"

Đường Tử Di: "Nhóm đại thần đó muốn làm đại thần nhiếp chính, thay thế vị trí của hoàng đế".

Ngô Bình cười lạnh: "Dã tâm không nhỏ chút nào!"

Đường Tử Di: "Ông nội cũng dùng rất nhiều kế sách, nhưng những đại thần này rất mưu mô, giải quyết từng việc một. Haizzz, bây giờ em cũng không thể làm gì được họ".

Ngô Bình: "Ừm, anh đã trở lại rồi, những việc này không thành vấn đề, anh nhất định sẽ giải quyết".

Đường Tử Di: "Nhân tiện anh hãy đi thăm Như Tuyết, cô ấy đã sinh một công chúa nhỏ xinh đẹp. Khi anh không ở đây, ông nội đã đặt tên cho cô bé là Lý Minh Châu".

Ngô Bình: "Được, anh lập tức đi!"

Đào Như Tuyết có một cung điện riêng, trong ba năm nay cô ấy tu luyện hàng ngày, lại có thêm Thần Cơ Cửu Biến của cổ Thần Cơ, cô ấy bây giờ cũng đã trở thành Đạo Quân.

Lúc này, cô ấy đang cầm một cuốn sách và dạy một bé gái xinh xắn đáng yêu đọc sách. Cô bé có giọng nói tròn vành rõ chữ, mềm mại ngọt ngào.

Ngô Bình nhẹ nhàng đi tới, đám thị nữ thấy thế đều sửng sốt, đứng yên tại chỗ không dám phát ra tiếng, vội vã quỳ xuống.

Anh đi tới gần, Đào Như Tuyết hơi nghiêng đầu, sau đó sững người: "Huyền Bình!"

Cô bé ngẩng đầu nhìn Ngô Bình, lập tức vui mừng nhảy lên: "Phụ hoàng!"

Hóa ra Đào Như Tuyết đã cho cô bé xem rất nhiều ảnh của Ngô Bình khi cô bé còn nhỏ, vì vậy cô bé đã nhận ra Ngô Bình là bố của mình ngay.

Ngô Bình bế cô bé lên, hôn một cái thật mạnh: “Châu Nhi, xin lỗi con, khi con chào đời, bố lại không ở bên".

Lý Minh Châu cười nói: "Không sao đâu phụ hoàng, bên cạnh con có rất nhiều người thân. Anh chị rất yêu con, mỗi ngày đều đưa con đi chơi".

Đào Như Tuyết cũng dựa vào lòng anh, cười nói: "Châu Nhi, tạm thời không học nữa, con có thể ra vườn hoa chơi một lúc".

Mắt Lý Minh Châu sáng lên: "Tốt quá. Bố, mẹ, con đi chơi đây".

Cô bé rất lễ phép, khẽ cúi đầu rồi quay người chạy đi.

Đào Như Tuyết: "Huyền Bình, ba năm nay anh ở nơi nào? Chúng em đều rất lo lắng".

Ngô Bình cười nói: "Anh phải trải qua đại kiếp Thánh Nhân, về nhanh như thế này đã là rất tốt rồi".

Đào Như Tuyết: "Anh không sao là tốt".

Ba năm không gặp, Đào Như Tuyết có rất nhiều chuyện muốn nói, phần lớn Ngô Bình chỉ im lặng nghe cô ấy nói.

Sau đó họ cùng đi gặp bố mẹ.

Lúc Ngô Bình gặp Lý Vân Đẩu, ông ấy mới dáng vẻ của người 40 tuổi mà khuôn mặt đầy u sầu. Nhưng khi ông ấy nhìn thấy cháu trai, vẻ u sầu biến mất, ông ấy liền đứng dậy cười nói: "Tiểu Bình, cháu về lúc nào vậy?"

Ngô Bình cười nói: "Ông nội, cháu vừa về".

Lý Vân Đẩu nói: "Về là tốt rồi, cháu về thì tất cả đều có thể giải quyết".

Ngô Bình: "Cháu thấy vừa nãy ông nội rất sầu não, đã có chuyện gì sao?"

Lý Vân Đẩu thở dài: "Chuyện trong triều ấy mà. Giờ các đại thần đã tạo thành một nhóm, họ nắm giữ triều chính, các quan cấp dưới cũng đã trở thành tay sai của họ. Ông từng dùng rất nhiều biện pháp đối phó, nhưng hiệu quả rất nhỏ, vì dù là ông hay Đường Tử Di cũng không có sức uy hiếp với họ".

Ngô Bình gật đầu: "Ông ơi, chuyện nhỏ mà thôi, cháu có thể giải quyết".

Lý Vân Đẩu cười nói: "Được. Ba năm cháu không về nhà, người nhà đều rất lo lắng, mau gọi họ tới, cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên!"

Mọi người cùng ăn cơm, vô cùng vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Ngô Bình ngồi trong vườn hoa với các con. Mấy đứa trẻ lớn hơn rất nhiều, Đỉnh Nhi đã thành dáng vẻ bảy tám tuổi, Khả Nhi cũng càng xinh đẹp hơn. Thủy Sinh là đứa giỏi võ nhất trong mấy đứa trẻ.

Mãi đến đêm khuya, mấy đứa trẻ mới đi ngủ.

Ngô Bình ngồi bên hồ, anh nhắm mặt lại cảm nhận sự bất đồng giữa thế giới này với thế giới trước đó khi là người hòa hợp, một âm một dương, thế giới nào cũng có sự huyền diệu của riêng nó.

Anh quan sát động thiên của mình, trước đó trở thành người hòa hợp cấp cuối, sức mạnh đan dược đã mở rộng động thiên của anh gấp mấy trăm lần, rộng đến mức vô biên.

Anh lẩm bẩm: "Đã đến lúc mở Thánh đường rồi".

Ngay sau đó, thần niệm của anh đến vùng đất thái sơ, ý niệm to lớn hòa thành một thể với ý niệm của vô số người, cộng thêm sức mạnh động thiên, thoáng cái anh đã mở ra một thế giới khổng lồ, đó chính là Thánh đường!

Từ nay về sau động thiên của Ngô Bình chính là Thánh đường, Thánh đường chính là động thiên của anh.

Thánh đường có thuộc tính của cả hai thế giới, âm dương hợp nhất, là một thời không vô cùng đặc biệt. Người tu hành ở đây sẽ có thực lực vượt xa tu sĩ ở thế giới khác.

Sau đó Ngô Bình dùng một ý niệm tạo nên một thế giới, dùng sức mạnh tối cao để tạo ra núi sông đất đai, hoa cỏ rừng rậm trong Thánh đường, xây cung điện nhà cửa. Một bức tranh đẹp đẽ vô ngần từ từ mở ra, vạn dặm giang sơn hùng vĩ tráng lệ, đẹp không gì tả nổi!

Xây thánh đường không chỉ ngày một ngày hai, sau khi anh thành công mở Thánh đường liền mở mắt ra.

Lúc này trời đã sắp sáng, buổi triều sớm cũng sắp bắt đầu.
Chương 1752: Phản thần ngang ngược

Hôm nay Đường Tử Di vẫn lên triều, Ngô Bình biến thành một người hầu đứng cạnh cô ấy, anh muốn xem những đại thần này định làm khó hoàng hậu như thế nào.

Phiên triều bắt đầu, các quan văn võ lần lượt lên triều, một người lớn tiếng nói: "Lên triều!"

Một đại thần đứng hàng quan văn đầu tiên bước ra. Ngô Bình nhận ra người này là một trong ba quyền thần trong triều, ông ta họ Hoàng, tên là Kế Diệu, ông ta được gọi là Hoàng tướng.

Hoàng Kế Diệu chắp tay lên đầu, cung kính nói: "Thần, Hoàng Kế Diệu có chuyện muốn bẩm".

Đường Tử Di là Đại Đạo Quân nên có uy nghiêm của mình, cô ấy lạnh nhạt nói: "Nói".

Hoàng Kế Diệu đưa thẻ tấu ra, Ngô Bình đi tới cầm lấy thẻ tấu, chỉ liếc nhìn thôi mà anh đã tức điên lên. Trong thẻ tấu này có viết rằng hoàng đế đã không lên triều suốt ba năm, tin đồn đang lan truyền khắp nơi rằng hoàng đế đã không còn nữa. Đế quốc Thiên Võ không chỉ thuộc về một gia tộc, để ổn định trật tự xã hội của đế quốc Thiên Võ, Hoàng Kế Diệu hy vọng rằng Đường Tử Di có thể lập một vị vua mới. Đối với ứng cử viên cho vua mới, ông ta đã chọn xong rồi, đó là một người đàn ông tên Lý Quần Anh. Điều thú vị là ông nội của Lý Quần Anh thuộc cùng một chi với Lý Vân Đẩu.

Ngô Bình nén giận trao thẻ tấu cho Đường Tử Di.

Đường Tử Di sau khi nhìn thấy cũng không tức giận, dường như đã quen với hành động của những đại thần này, cô ấy nói: “Hoàng tướng, hoàng đế vẫn còn đó, vì sao lại muốn lập vua mới?”

Hoàng Kế Diệu: "Thưa hoàng hậu, nếu không lập vua mới, quốc gia sẽ loạn, trừ khi hoàng hậu có thể chứng minh hoàng đế bệ hạ còn sống, nếu không thì phải lập vua mới sớm nhất có thể!"

Đường Tử Di phủ quyết việc thành lập vua mới mà không tiếp tục đề cập đến vấn đề các ứng viên cho ngôi vua, nếu không cô ấy sẽ rơi vào cạm bẫy của bên kia.

Cô ấy thản nhiên nói: "Ta đã nói rất nhiều lần, hoàng thượng đang bế quan tu luyện, không cần chứng minh".

Hoàng Kế Diệu đột nhiên quỳ trên mặt đất và lớn tiếng nói: "Hoàng hậu! Nếu người không lập hoàng đế mới, đất nước này sẽ không còn là một quốc gia nữa! Binh lính ở biên giới bây giờ không biết phải trung thành với ai, họ cần một hoàng đế mới!"

Ngô Bình trầm giọng nói: "Hỗn xược! Ngươi dám uy hiếp hoàng hậu sao?"

Hoàng Kế Diệu liếc nhìn Ngô Bình, thấy là một khuôn mặt lạ lẫm thì sầm mặt xuống, nói: "Hoàng hậu còn chưa nói gì, một người hầu cỏn con như ngươi mà dám quát bổn tướng, thật to gan! Người đâu, kéo hắn ra ngoài chém đầu!"

Hoàng Kế Diệu rất tàn nhẫn và kiêu ngạo, Ngô Bình vừa phản bác ông ra, ông ta đã ra lệnh giết người.

Tuy nhiên, không một thị vệ nào trong triều cử động, tám thị vệ đều do người của Ngô Bình kiểm soát, họ trung thành với Ngô Bình và Đường Tử Di.

Hoàng Kế Diệu thấy thị vệ không động đậy, ông ta cười lạnh, nói: "Nếu giờ không phải đang ở trên triều thì ngươi đã chết rồi!"

Ngô Bình đi tới bên cạnh ông ta và nói: "Hoàng Kế Diệu, ông thật kiêu ngạo, có phải ông đã tạo dựng được thế lực gì rồi không? Hãy nói sự thật đi".

Thánh Nhân có thể biến lời tiên đoán thành sự thật, lời nói ẩn chứa pháp lực, huống hồ anh đã mở Thánh đường, trong lời nói của anh có vô số sức mạnh tín ngưỡng.

Hoàng Kế Diệu nói: "Đúng vậy, con trai của tôi đã trở thành thần sứ, nhà họ Hoàng chúng tôi cũng đã gia nhập Thần tộc, nếu không tôi làm sao dám vô lễ với hoàng hậu".

Vừa dứt lời, các đại thần đều chết lặng. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hoàng Kế Diệu nói ra sự thật như vậy, ông ta có bị điên không? Hay ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng để trở mặt rồi?

Nhưng mà bọn họ liền phát hiện ngay, Hoàng Kế Diệu tỏ vẻ sợ hãi ngay lập tức, tại sao ông ta lại sợ hãi?

Đường Tử Di biết rằng đây là thủ đoạn của Ngô Bình, cô ấy tức giận nói: "Hoàng Kế Diệu, ông đã đầu quân cho Thần tộc, phản bội đế quốc. Theo luật Thiên Võ, giết cả nhà! Bất cứ ai có liên quan đến nhà hị Hoàng sẽ bị điều tra và xử lý. Người đầu, đưa Hoàng Kế Diệu vào thiên lao, thẩm vấn nghiêm ngặt, nhất định phải tìm ra tất cả các quan đại thần đã đầu quân cho Thần tộc!"

"Rõ!"

Thị vệ lập tức áp giải Hoàng Kế Diệu đi, các đại thần khác nhìn nhau, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ Hoàng Kế Diệu bị khống chế?

Ngô Bình cao giọng hỏi: "Có việc thì tấu, không có việc gì thì bãi triều".

Các đại thần đang rối hết cả não, chẳng ai bẩm gì, Ngô Bình liền tuyên bố bãi triều.

Về đến nhà, Đường Tử Di cười nói: "Xem ra những đại thần này đã sợ chết khiếp, chắc là sợ Hoàng Kế Diệu khai ra bọn họ".

Ngô Bình: "Cho nên hôm nay nhất định sẽ có người cướp ngục".

Đường Tử Di: "Chà, xem ra chúng ta phải cử cao thủ đến trấn giữ".

Ngô Bình: "Đêm nay hãy để Hỉ Bảo và Hoàng Nhi trông chừng, đã đến lúc chúng ta thể hiện thực lực của mình rồi".

Anh ngay lập tức gọi Hỉ Bảo và Hỏa Hoàng Nhi.

Trong ba năm qua, cả Hỉ Bảo và Hỏa Hoàng Nhi đều có những tiến bộ đáng kinh ngạc. Hỉ Bảo đã có một bước đột phá lớn về cảnh giới, hơn nữa sự tiến triển của cậu ấy trong điện đường Cực Võ còn hơn cả Ngô Bình.

Hỏa Hoàng Nhi thì đã tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh đến tầng 24, thức tỉnh một số phép thần thông bẩm sinh mạnh mẽ. Thực lực hiện tại của cô bé còn mạnh hơn Hỉ Bảo.

Hỏa Hoàng Nhi cười nói: "Bố à, đêm nay sẽ rất thú vị đây".

Ngô Bình: "Ừ. Các con cứ ra tay đi, không cần phải nương tay. Bất kể ai đến, hãy bắt sống kẻ đó ngay tại chỗ. Nếu không thể bắt sống, có thể giết kẻ đó".

Thiên lao là nhà giam mà triều đình phụ trách quản lý, tội phạm nơi đây quản lý đều là những kẻ rất đặc thù. Thiên lao của đế quốc Thiên Võ nằm trên một ngọn núi phía tây thủ đô, cả ngọn núi chính là Thiên lao. Nếu muốn cứu người khỏi Thiên lao thì còn khó hơn lên trời, gần như là không thể.

Mấy người Ngô Bình đến thiên lao, đi tới căn phòng đang giam giữ Hoàng Kế Diệu. Họ đổi quần áo của quản ngục, Ngô Bình biến thành một người đàn ông trung niên, Hỏa Hoàng Nhi biến thành một thiếu niên thanh tú. Lý Nguyên Tượng biến thành một người hơn 20 tuổi, trông rất ngốc nghếch. Hỏa Hoàng Nhi và Lý Nguyên Tượng đều đóng vai tay sai của Ngô Bình.

Ngô Bình dạo quanh thế giới kia một vòng, lấy được rất nhiều đồ ăn ngon mà thế giới này không có. Anh để các món ăn lên bàn, thưởng thức cùng hai đứa trẻ.

Đôi mắt đẹp của Hỏa Hoàng Nhi phát sáng: "Wow, nhiều đồ ăn ngon quá. Bố ơi, con chưa từng nhìn thấy những thứ này, bố mua ở đâu đấy?"

Ngô Bình: "Mấy thứ này có tiền cũng không mua được đâu, chúng đến từ một thế giới khác".

Hỏa Hoàng Nhi nhìn anh chằm chằm: "Bố ơi, có phải bố đến một thế giới song song không?"

Ngô Bình hơi bất ngờ: "Hoàng Nhi, con biết nơi đó sao?"

Hỏa Hoàng Nhi gật đầu: "Con cũng từng đến đó, nhưng không thu hoạch được nhiều như bố. Lúc đó có một kẻ muốn dùng thủ đoạn để hại chết con, con hết cách chỉ đành dùng pháp thuật cấm kỵ để đưa con của thế giới kia đến, sau đó dung hợp hai người làm một"

Ngô Bình quan sát Hỏa Hoàng Nhi, đột nhiên nhớ ra vài chuyện, cười nói: "Hóa ra con cũng là người hòa hợp, nhưng con cũng thông minh đấy, biến hai người của hai bên trở nên yếu đi, như vậy dung hợp lại càng dễ dàng hơn".

Hỏa Hoàng Nhi cười hì hì: "Bố ơi, bố giỏi thật, nhìn cái đã phát hiện bản chất rồi".

Lý Nguyên Tượng chẳng hiểu gì, cậu ấy hỏi: "Hoàng Nhi, vậy chị lớn hơn em rất nhiều tuổi đúng không?"

Hỏa Hoàng Nhi trợn mắt nhìn cậu ấy: "Người lớn nói chuyện thì trẻ con đừng xen vào".

Lý Nguyên Tượng vò đầu, ba năm nay cậu ấy bị Hỏa Hoàng Nhi bắt nạt rất nhiều, thế nên không dám phản bác lại.

Ngô Bình: "Đối thủ kia của con có biết bây giờ con thế nào không?"

Hỏa Hoàng Nhi: "Chắc hắn cũng biết con chưa chết, cũng có thể cảm nhận được giờ con đã mạnh hơn. Nhưng hắn không tìm được con, vì con là người hòa hợp âm dương hợp nhất".

Ngô Bình: "Người đó có tu vi gì?"

Hỏa Hoàng Nhi phất tay: "Không thể nói về hắn, hắn mà biết là dễ tìm ra con lắm. Bố ơi, con luyện thành Thiên Cực Kiếm Kinh là có thể giết hắn!"

Ngô Bình cười nói: "Được lắm. Vậy bố sẽ giao Thiên Cực Kiếm Kinh cho con".
Chương 1753: Đảo ngược âm dương, phản sát địch mạnh

Thiên Cực Kiếm Kinh là một công pháp cấp Thiên và chỉ có một người có thể có được sức mạnh tối thượng của nó, Ngô Bình đã từ bỏ nó để Hỏa Hoàng Nhi có thể hoàn thành nguyện vọng của mình.

Hỏa Hoàng Nhi cười nói: "Bố ơi, như thế có ảnh hưởng đến tu vi của bố không?"

Ngô Bình: "Giờ bố đang đi theo con đường của Thánh Nhân, học hay không học nó cũng không quan trọng".

Hỏa Hoàng Nhi: "Vậy con không khách sáo với bố nữa nhé, thực ra con đã sớm biết, đời này nếu con muốn mạnh hơn thì nhất định phải đi theo con đường kiếm đạo".

Ngô Bình: "Lát nữa con hãy cho bố xem tầng 24 của Thiên Cực Kiếm Kinh lợi hại đến mức nào".

Hỏa Hoàng Nhi cười hì hì: "Được!"

Sau khi ăn một lúc, một một luồng thần niệm đột nhiên giáng xuống, Hỏa Hoàng Nhi liền biến mất.

Ngô Bình ngẩng đầu nhìn lên, anh thấy trên bầu trời xuất hiện một bóng người to lớn, ảo ảnh đó cao mấy vạn trượng, dường như chỉ dùng một ngón tay cũng có thể nghiền nát Thiên lao!

Kẻ ra tay là một Thần Vương, có thể mời được cao thủ như vậy chứng tỏ Hoàng Kế Diệu rất quan trọng đối với bọn họ.

Bàn tay to vươn về phía ngục giam, kẻ đó muốn trực tiếp dùng một chưởng đánh chết Hoàng Kế Diệu bên trong. Thần Vương ra tay có biểu cảm rất lãnh đạm, hắn hoàn toàn không coi trọng chuyện này, bởi vì trong suy nghĩ hắn, đây chỉ là một cú vỗ mà thôi, quá dễ dàng.

Tuy nhiên, một ngọn lửa bay lên từ nhà tù và biến thành một ánh kiếm đáng sợ. Ánh kiếm này không thể xem thường, nó đến từ 24 thời không có duy độ khác nhau, tương đương với 24 duy độ đồng thời có một vị cao thủ, nó tung nhát kiếm chí mạng về phía Thần Vương.

Ánh kiếm vừa xuất hiện, thời gian như ngừng trôi, Thần Vương cảm thấy tư duy của mình không thể hoạt động, khi hắn hoàn hồn lại, ánh kiếm đã đánh tới.

Ánh kiếm sắc bén đến mức nó ngay lập tức cắt đôi Thần Vương. Nó mạnh đến mức ngay khi khuôn mặt của Thần Vương vừa lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn liền biến thành bột phấn và bay theo gió. Cùng lúc đó, bản thể của Thần Vương ở trên không trung bị ánh kiếm chém thành hai mảnh, chết ngay tại chỗ!

Hỏa Hoàng Nhi một kiếm chém chết Thần Vương, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, cầm chùm nho ăn.

Lý Nguyên Tượng liên tục vỗ tay: "Hoàng Nhi, chị thật lợi hại!"

Ngô Bình cười nói: "Được lắm, Hoàng Nhi đã lĩnh ngộ kiếm đạo của chính mình".

Hỏa Hoàng Nhi mỉm cười và nói: "Bố ơi, bố có thấy không? Kiếm đạo của con được gọi là kiếm đạo Thời Duy, phóng sức mạnh của kiếm vào các chiều không gian khác nhau để điều khiển thời gian. Với kiếm đạo bây giờ của con, người có thực lực mạnh hơn con gấp mười lần cũng chưa chắc đánh bại con được".

Ngô Bình gật đầu nói: "Hỉ Bảo, đến phiên con".

Vừa dứt lời, trên bầu trời xuất hiện một cường giả Nhân tộc, tuổi còn rất trẻ nhưng khí tức cực kỳ đáng sợ. Nhìn thấy người này, Ngô Bình nói: "Đó là một cao thủ Nhân tộc đến từ thiên ngoại. Hắn chắc chắn đã được Thần tộc đào tạo, sức mạnh của hắn đã đạt đến cấp bậc Đạo Tổ".

Lý Nguyên Tượng cười nói: "Bố, con đi gặp hắn!"

Lý Nguyên Tượng một bước đến trên không, không nói nhiều mà trực tiếp vung tay ra đấm. Cậu ấy sắp học xong võ công của điện đường Cực Võ, khi cậu ấy tung ra một quyền, tất cả sức mạnh trong vũ trụ dường như đều tập trung vào một quyền này.

Người tới còn chưa kịp nói lời nào đã bị quyền của cậu ấy thổi bay, thời không sụp đổ, không biết rơi vào không gian nào, trong thời gian ngắn không thể trở về.

Lý Nguyên Tượng hạ gục đối thủ bằng một quyền và trở về vị trí ban đầu.

Hỏa Hoàng Nhi đá cậu ấy một cái: "Quyền gì vậy chứ, không giết được người thì cũng vô dụng".

Lý Nguyên Tượng rất xấu hổ: "Hoàng Nhi, quyền pháp của em không lợi hại bằng kiếm pháp của chị, nhưng nếu em đấm hắn thêm hai lần nữa, em chắc chắn sẽ giết được hắn".

Ngô Bình: "Thực ra cũng không tệ, quyền pháp của Hỉ Bảo tên là Thời Không Sát Quyền, nhìn như không hề giết người, thực ra lại là mở ra áp chế của thời không, trấn áp đối thủ vào đó, chậm rãi nghiền nát kẻ đó cho đến chết. Trong vòng ba năm kẻ này đừng hòng ra ngoài, mà cho dù có ra được thì cũng bị tàn phế".

Lý Nguyên Tượng vội vàng gật đầu: "Đúng vậy".

Hỏa Hoàng Nhi: "Chỉ có hai tên này thôi sao? Thật nhàm chán!"

Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Đừng xem thường Thần tộc".

Quả nhiên vào lúc này, trong không trung xuất hiện một khẩu pháo, đường kính nòng pháo gần mấy vạn mét, nó nhắm thẳng vào Thiên lao.

Chỗ nòng pháo có những đốm sáng mang hơi thở chết chóc hội tụ, trông vô cùng đáng sợ.

Nhìn thấy khẩu thần pháo này, Hỏa Hoàng Nhi kinh hãi: "Bố ơi, e là con không đỡ được cái này".

Lý Nguyên Tượng lập tức nói: "Bố ơi, để con, bố và Hoàng Nhi đi trước đi!"

Hỏa Hoàng Nhi tỏ vẻ chán ghét: "Ngu xuẩn, nếu như bố không giải quyết được cái thứ này, bố đã đưa chúng ta đi lâu rồi".

Lý Nguyên Tượng nhìn sang thì quả nhiên Ngô Bình không có biểu cảm gì cả, anh chỉ tay vào không trung, một phù văn cá âm dương xuất hiện trên bầu trời phía trên Thiên lao, cực kỳ thần bí.

Ngô Bình đã hiểu được ý nghĩa Âm Dương, và có được sức mạnh của hai thế giới, khả năng kiểm soát âm dương của anh không hề thua kém tất cả những kẻ tồn tại trên thế giới này!

Những gì anh đang sử dụng bây giờ là một công pháp tên là đảo ngược âm dương. Lúc này, chức năng của nó là dù lực lượng có mạnh đến đâu cũng sẽ bị phản kích lại.

"Ầm!"

Bầu trời rung chuyển một lúc, ánh sáng màu đỏ tím được phóng ra từ họng pháo, định đánh nát toàn bộ thiên lao, thậm chí cả thủ đô thành mảnh vụn.

Tuy nhiên, ánh sáng rơi vào con cá âm dương và biến mất.

Đằng sau khẩu thần pháo có hơn chục bóng dáng thấp thoáng, có cả Thần tộc, Yêu tộc và Nhân tộc.

"Ha ha, có khẩu thần pháo này thì cho dù là Đạo Tôn cũng sẽ bị tiêu diệt, không ngờ chúng ta sẽ sử dụng vũ khí này sớm như vậy".

Nhưng họ không biết ánh sáng chết chóc mà khẩu pháo bắn ra đã tiến vào một thế giới song song khác qua cá âm dương, sau khi hấp thu sức mạnh của thế giới đó thì lại xông ra, cả quá trình chỉ có mấy giây.

"Ầm!"

Một luồng ánh sáng chết chóc đáng sợ hơn, huyền diệu hơn xông về phía đám cường giả đó. Họ kinh hãi, vội nghĩ cách trốn thoát nhưng còn chưa kịp dùng thì ánh sáng đó đã khóa chặt tất cả, khóa hình định hồn! Không ai có thể thoát được!

"Không!"

Đám cường giả gào to, sau đó bị ánh sáng nhấn chìm. Ánh sáng biến mất, để lại một cái hố đen khổng lồ giữa bầu trời, bên trong không có gì cả. Những cao thủ đó, khẩu thần pháo đó toàn bộ đều đã hóa thành hư vô!

Ngay sau đó hình vẽ cá âm dương biến mất, Ngô Bình cầm ly rượu lên, lạnh nhạt nói: "Giờ đến lúc thẩm vấn Hoàng Kế Diệu rồi".

Tối đó Hoàng Kế Diệu đã nói hết, khai sạch bè phái, cả việc mình bị mua chuộc thế nào, vạch kế sạch thế nào.

Đêm khuya, tám thị vệ được điều đi tóm già nửa quan văn võ trong triều.

Họ đã biết hết chuyện xảy ra tối nay. Thần Vương của Thần tộc đã chết, cường giả Nhân tộc cũng đã chết, thậm chí cả vũ khí tối cao kia cũng đã bị hủy diệt.

Phòng tuyến tâm lý của những người này cũng sụp đổ, chẳng cần tra hỏi gì nhiều đã khai sạch.

Ngày hôm sau, đám người đó bị áp giải ra pháp trường chịu chém đầu. Dân chúng xem náo nhiệt nhìn mà hoa cả mắt, cơ thể cũng tê dại.

"Đám đại thần này đáng chết! Dám phản bội đế quốc, cấu kết với Thần tộc! Thần tộc là dị tộc, nếu chúng đến thì sao chúng ta sống yên ổn được?". Tuy người dân không có trí tuệ cao nhưng vẫn hiểu được đạo lý đơn giản này, họ hiểu Thần tộc mà đến thì họ không được sống bình yên.

Trong mấy ngày nay, đế quốc Thiên Võ không biết đã giết bao nhiêu người, trong triều thiếu đi gần nửa vị trí. Hết cách, chỉ có thể vừa giảm nhân số vừa đề bạt nhân tài từ dưới lên.

Nhưng việc này cũng không hề khó với Ngô Bình. Thánh đường của anh có thể cảm nhận được tất cả trạng thái tâm lý của tín đồ, biết người nào thông minh thích hợp làm quan.

Anh liền hạ một mệnh lệnh chiêu mộ người từ Thánh Thiên Giáo, nhanh chóng sử dụng!
Chương 1754: Xông ra khỏi Khuyên giới

Trong đầu những tín đồ được anh lựa chọn đồng loạt vang lên một âm thanh, thôi thúc họ chạy tới chính quyền địa phương nơi mình sống để điểm danh. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã có một lượng lớn huyết dịch tươi mới được bổ sung, xuất hiện nhiều đại thần tài đức.

Sau một thời gian ngắn, cả đế quốc rộng lớn này nhanh chóng bắt đầu phát triển ổn định, dường như mọi chuyện xảy ra lúc trước không hề gây ảnh hưởng quá lớn đến nó.

Các đại thần trong triều đã bị thay thế gần một nửa. Bây giờ bọn họ rất nghe lời, Đường Tử Di nói gì làm nấy.

Thấy thế, Ngô Bình cũng không vội báo tin cho mọi người. Thực ra tin tức anh trở về đã có từ lâu. Khoảng thời gian này, anh quyết định ở nhà dạy mọi người tu hành, đồng thời dành thời gian luyện chế đan dược.

Ở thế giới bên kia anh đã thu về được kha khá nguyên liệu luyện đan, cộng thêm một vài dược liệu ở bên này là có thể luyện chế được những viên đan dược thần kỳ.

Lúc này, anh đi tới phòng luyện đan ở phía cuối, cũng là nơi Dược Tổ luyện đan trong giai đoạn Đạo Tổ. Một viên được luyện thành là Chứng Đạo Đan, viên còn lại là Hóa Thánh Đan.

Viên Chứng Đạo Kim Đan này khác với viên Đại La Kim Đan anh từng luyện chế. Nó có thể giúp người ta chứng được đại đạo, về sau tu luyện như nào vẫn phải dựa vào chính mình. Còn Đại La Kim Đan chỉ phát huy tác dụng khi đã phát hiện ra đại đạo. Vậy nên khi phối hợp hai loại đan dược này với nhau sẽ mang lại hiệu quả tương đương với Đạo Quân Đan phiên bản thấp hơn.

Hóa Thánh Đan cũng là một loại đan dược trợ giúp tu sĩ đột phá cảnh giới Thánh, trở thành Thánh Nhân. Hai viên đan dược này đều mang tính chất hỗ trợ, tỷ lệ thành công cũng không phải là 100%.

Tuy nhiên, chúng vẫn là những viên đan dược không hề tầm thường. Ngô Bình bắt tay vào luyện chế Chứng Đạo Kim Đan.

Anh biết, tuy trông bề ngoài các tu sĩ của Khuyên giới có vẻ hùng mạnh, nhưng một khi thế giới biến chuyển, bọn họ đều sẽ trở thành kẻ yếu. Anh muốn cố gắng chuẩn bị nhiều hơn, bồi dưỡng nhiều cao thủ hơn trước khi ngày đó đến.

Bởi vì anh dùng dược liệu của cả hai thế giới nên Chứng Đạo Kim Đan do anh luyện chế còn mạnh hơn cả dự tính của Dược Tổ, còn có thêm nhiều tác dụng thần kỳ khác.

Lò đầu tiên chỉ đạt nhất phẩm. Lò thứ hai đã là đế phẩm. Lò thứ ba ra đan dược cấp truyền kỳ. Lò thứ tư đạt tới cấp bất tử!

Ngô Bình luyện chế ra được đan dược cấp bất tử cũng không thể không kể tới công lao của dược liệu mà anh hái được từ thế giới bên kia.

Ba ngày sau, anh liên tục luyện ra bốn lò đan dược.

Anh bán đấu giá viên Chứng Đạo Kim Đan nhất phẩm trên mạng Tiên. Vô số người điên cuồng tranh giành, mức giá còn cao hơn cả lần đấu giá Đại La Kim Đan trước đó rất nhiều.

Sau khi anh luyện xong đan dược, tình hình của đế quốc Thiên Võ cũng ổn định hơn. Ngô Bình quyết định đi tìm Mỹ Ngọc. Bây giờ anh đã trở thành người hòa hợp cuối cùng, thực lực tăng lên rất nhiều, đủ để giải cứu cô ấy.

Lần trước khi người phụ nữ mặc trang phục của hoàng cung đưa Mỹ Ngọc đi, anh đã bắt được khí tức của bà ta. Nhưng mới đuổi được nửa đường, anh phát hiện bà ta đã ra khỏi phạm vi của Khuyên giới. Khi đó anh chưa đủ khả năng chạy ra ngoài đuổi giết đối phương, nhưng giờ đây nó không còn là vấn đề nữa.

Anh giơ tay ra cảm nhận luồng khí tức vẫn tồn tại đến tận bây giờ. Ngay sau đó, một tia độn quang phá vỡ sự trói buộc của Khuyên giới, đưa anh đến một thế giới rộng lớn hơn.

Ngô Bình bay lơ lửng giữa vũ trụ bao la không thấy điểm cuối. Trật tự Đại Đạo hoàn chỉnh không hề gây sức ép cho anh, ngược lại còn khiến anh cảm thấy vô cùng dễ chịu. Đối với anh, Khuyên giới như một không gian nhỏ hẹp bí bách, khiến anh không muốn ở lại.

Anh lần theo đạo khí tức kia, càng bay càng xa cho đến khi nhìn thấy một vùng sáng lờ mờ. Anh tới gần, trông thấy một khu vực rộng lớn, bên trong là vô số hằng tinh và hành tinh. Chúng đều đang di chuyển xung quanh một thế giới khổng lồ.

Thế giới ấy còn lớn hơn cả thế giới của đại lục Côn Luân, tất nhiên cũng phức tạp hơn nhiều. Anh vội vàng đáp xuống thế giới ấy, vượt qua tầng tầng lớp lớp thời không để đặt chân xuống một vùng đất hoang sơ.

Linh khí ở đây cực kỳ dồi dào, chứa nhiều sức mạnh duy độ cao cấp. Trọng lực ở đây mạnh hơn đại lục Hồng Hoang gấp nhiều lần. Nếu không nhờ có thực lực mạnh mẽ, sợ là anh khó có thể thích ứng nổi.

Đến đây, luồng khí tức kia đã biến mất. Anh không thể đuổi theo được nữa.

“Xem ra Mỹ Ngọc ở thế giới này chắc rồi. Nhưng đây là nơi nào?”

Đúng lúc này, tiếng vung roi từ phía xa truyền tới. Ngô Bình bay qua đỉnh núi, thấy một đám người đang lúi húi đào quặng giữa thung lũng. Trẻ nhất khoảng mười hai mười ba tuổi, già nhất cũng có người tóc bạc trắng, tất cả đều đang làm việc vất vả.

Bên cạnh là một nhóm quái vật mình người đầu ếch, thỉnh thoảng quất roi lên những người thợ mỏ để thúc giục họ làm nhanh lên.

Ngô Bình nghe một lúc thì nắm được kha khá ngôn ngữ ở đây. Anh giả vờ ho khan một tiếng, một tên quái vật lập tức quay lại nhìn lên đỉnh núi, lớn tiếng quát tháo: “Có kẻ chạy trốn, mau bắt lại!”

Hai tên đầu ếch khác nhanh chóng lao về phía anh. Tuy bọn chúng có vẻ ngoài xấu xí nhưng tốc độ rất nhanh, chỉ thoáng chốc đã nhảy vọt tới trước mặt anh.

“Ranh con to gan dám bỏ chạy…”

Một tên cất giọng nói, chưa kịp nói hết câu đã bị anh đấm ngã dúi dụi, lăn ra đất ngất xỉu. Tên còn lại giật nảy mình, chưa kịp phản ứng đã bị anh bóp cổ đè xuống.

Anh bắt đầu tra hỏi: “Mày là ai?”

Tên đầu ếch hoảng hồn, vội vàng đe dọa: “Ranh con thả tao ra, nếu không mày sẽ chết rất thảm!”

Ngô Bình tát một cái thật mạnh: “Thành thật khai báo, nếu không tao đấm vỡ đầu mày!”

Bấy giờ tên đầu ếch kia mới biết sợ, bèn đáp: “Đây là Đấu Hư thần vực”.

Anh nhíu mày: “Đấu Hư thần vực? Là chỗ quái nào? Nơi Thần tộc sinh sống sao?”

Tên đầu ếch nói: “Đấu Hư thần vực là một trong tám thần vực lớn. Thần vực là nơi để Thần tộc mới sinh đến sinh sống. Tất nhiên, phần lớn Thần tộc sinh sống ở đây cũng thống trị nơi này”.

Ngô Bình hỏi: “Đấu Hư thần vực là do Thần tộc mở ra sao?”

Tên đầu ếch đáp: “Phải. Thần tộc mở ra tám thần vực lớn từ đầu kỷ nguyên này”.

Anh lại hỏi tiếp: “Mày là yêu sao?”

Tên đầu ếch phân bua: “Tao không phải yêu, tao là Bán Thần!”

Anh tỏ vẻ ghét bỏ: “Có Bán Thần nào xấu xí như mày sao?”

Tên đầu ếch đáp: “Tổ tiên của tao từng có một Thần tộc nên con cháu đời sau cũng mang dòng máu của thần”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Vậy là bất kỳ tu sĩ nào cũng có khả năng trở thành Thần tộc sao?”

Tên đầu ếch giải thích: “Không sai. Chỉ cần phù hợp với tiêu chuẩn của Thần tộc là có thể trở thành Thần tộc mới”.

Ngô Bình lại dò hỏi: “Mấy người thợ mỏ kia đều là Nhân tộc. Chắc là ở đây cũng có không ít Nhân tộc phải không?”

Tên đầu ếch nói: “Đúng vậy. Số người nhiều nhất sống ở Thần vực chính là Nhân tộc, nhưng phần lớn bọn họ đều là nộ lệ. Tất nhiên cũng có những Nhân tộc lợi hại, nhưng ít lắm. Có điều các Thần mới sinh ra ở Đấu Hư thần vực hàng năm cũng có 60% là đến từ Nhân tộc chúng mày”.

Ngô Bình khá bất ngờ: “Phần lớn Thần tộc mới đến từ Nhân tộc sao?”

Tên đầu ếch trả lời: “Dù sao thiên phú của Nhân tộc cũng cao hơn các sinh vật khác, số lượng cũng đông đảo hơn”.

Ngô Bình hỏi: “Các thợ mỏ này đều là nô lệ của chúng mày à?”

Tên đầu ếch đáp: “Phải. Cả tộc của tao có hơn ba mươi nghìn nô lệ như vậy. Ở đây chỉ có một phần nhỏ thôi”.

“Vậy mày có biết ở đây có Bán Thần tu tiên nào không?”

Tên đầu ếch hỏi ngược lại: “Ý mày là Thần Tiên hả?”
Chương 1755: Đấu Hư thần vực

Ngô Bình nhìn chằm chằm đối phương: “Bọn họ được gọi là Thần Tiên sao?”

Tên đầu ếch thật thà đáp: “Đúng rồi. Thần Tiên là tồn tại mạnh mẽ nhất ở Đấu Hư thần vực. Các gia tộc lớn đều có Thần Tiên tọa trấn”.

Lúc này anh chợt nhớ tới ghi chép về tiên chủng. Kỳ thật trong tiên đạo không hề có giai đoạn Thần Tiên, đời sau mới thêm vào. Có lẽ chuyện này liên quan tới Thần tộc ở thần vực.

Anh lại hỏi: “Mày có biết người phụ nữ này không?”

Anh vừa dứt lời, không gian trước mặt hai người trở nên vặn vẹo, tạo thành hình dáng của người phụ nữ mặc đồ hoàng cung kia.

Tên đầu ếch lắc đầu đáp: “Cao thủ ở thần vực nhiều lắm, tao chỉ là một tên Bán Thần tép riu, không biết được nhiều”.

Ngô Bình thả tay ra: “Tao không giết mày. Sau này đối xử với thợ mỏ tốt một chút. Mấy ngày nữa tao lại tới. Nếu còn để tao phát hiện mày bắt nạt bọn họ thì tao sẽ đánh chết mày!”

Mặt của tên đầu ếch ỉu xìu, nhưng gã ta không dám phản bác, đành phải gật đầu lia lịa.

Ngô Bình dò hỏi: “Tao muốn tìm người này thì đến đâu dễ tìm?”

Tên đầu ếch nói: “Cách đây chừng một nghìn chín trăm dặm có một thành phố tên là thành Bạch Mã. Thành chủ là một vị Thần Tiên. Ở đó có nhiều cao thủ lắm, biết đâu có người nhận ra người này”.

Trước khi rời đi, Ngô Bình có nhìn qua mấy người thợ mỏ. Anh vốn định ra tay cứu giúp, nhưng lại nghĩ mình vừa đến chưa có chỗ đứng, ra tay tùy tiện còn hại bọn họ bị vạ lây. Vì vậy, anh từ bỏ ý định, đến thành Bạch Mã trước.

Anh vừa xuống núi đã thấy một con đường lớn thẳng tắp. Từng chiếc xe ngựa hối hả chạy qua, bụi bay mù mịt.

Anh khẽ nhảy lên một chiếc xe ngựa. Người đánh xe giật mình nhìn anh: “Xe của tôi không cho người ngồi miễn phí đâu”.

Anh bật cười đáp: “Tôi đi đường mệt mỏi, xin ngồi đây nghỉ một lát. Không thì để tôi lái xe hộ anh?”

Người lái xe không tin: “Ngựa của tôi là giống Bộ Vân Câu ở Tây Bắc, rất khó thuần. Người ngoài không điều khiển được nó đâu”.

Ngô Bình chỉ nói: “Cứ để tôi thử một lần”, nói rồi anh đoạt lấy dây cương nhẹ nhàng lắc một cái. Con ngựa lập tức co giò phi nước đại, vừa nhanh vừa vững, tựa như tâm trạng hiện giờ của anh.

Ngô Bình là Thánh Nhân, ngựa dám không nghe lời sao? Bây giờ anh có bảo chúng đi nhảy nhót cũng không thành vấn đề.

Người lái xe không khỏi kinh ngạc: “Được đấy. Anh học đánh xe từ ai vậy?”

Ngô Bình đáp: “Tôi từng học thuật khống chế”.

Người lái xe gật đầu nói: “Tôi cũng mệt rồi. Con đường tiếp theo để anh đánh xe đi”.

Dứt lời, gã ta nói với người ngồi trong xe: “Khách hàng cứ yên tâm, trình độ đánh xe của người này còn giỏi hơn tôi”.

Bên trong vọng ra một tiếng “ừ” lí nhí, sau đó liền im bặt.

Ngô Bình lại hỏi: “Đằng trước là thành Bạch Mã sao?”

Người đánh xe đáp: “Đúng rồi. Hình như anh không biết thành Bạch Mã, từ nơi khác đến à?”

Anh nói: “Đừng nhắc tới nữa. Tôi đi đường tắt lại bị cướp sạch. Giờ không còn gì cả, không thì đã không phải ngồi nhờ xe anh”.

Người đánh xe không khỏi thấy thương hại: “Anh sơ ý quá, phải chọn đường to mà đi chứ. Đi đường nhỏ chả bị cướp thì sao?”

Ngô Bình giả bộ buồn bực: “Đừng nhắc tới chuyện đó nữa. Tôi chưa đến thành Bạch Mã bao giờ, anh có thể kể cho tôi nghe về tình hình trong thành được không?”

Người đánh xe cười bảo: “Được thôi. Dù sao có anh đánh xe, tôi cũng không có gì phải làm”.

Theo lời người đánh xe kể, ban đầu thành Bạch Mã chỉ là một trạm nghỉ chân, tên là trạm Bạch Mã. Về sau có người phát hiện ra mỏ vàng tiên và mỏ đá thần ở gần đó. Dần dà nơi đây phát triển phồn vinh, tạo nên thành Bạch Mã ngày nay”.

Trong thành có hơn chục triệu dân cư sinh sống, buôn bán phát triển mạnh mẽ. Đặc biệt có không ít khách buôn đến đây để mua đá thần và vàng tiên. Thành chủ tên là Phạm Trường An, thực lực cấp Thần Tiên. Ông ta có một cô con gái xinh đẹp tuyệt trần tên là Phạm Thuần Như.

Ngô Bình thăm dò: “Anh này, Thần Tiên có bao nhiêu cảnh giới vậy? Chắc là bọn họ lợi hại lắm đúng không?”

Người đánh xe bật cười: “Xem ra anh không biết gì thật. Tất nhiên là Thần Tiên rất lợi hại rồi. Chẳng hạn như thành chủ của thành Bạch Mã, chỉ là một vị Thần Tiên nhưng không hề thua kém địa vị của Thần tộc chính tông. Hơn nữa, Thần Tiên đều mang trong mình hai thân phận cao quý, vừa là Thần tộc vừa là Thần Tiên. Giống như Phạm thành chủ là Thần Vương đấy”.

Người đánh xe kể tiếp: “Còn về cảnh giới của Thần Tiên thì ai ai cũng biết có mười hai cảnh giới nhỏ, bốn cảnh giới lớn”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Phạm thành chủ đang ở cảnh giới nào?”

Người đánh xe nói: “Nghe đồn Phạm thành chủ đang ở cảnh giới nhỏ thứ năm, tức là cảnh giới lớn thứ hai. Thần Tiên đạt được cảnh giới này được gọi là Thần Tiên Vương”.

Anh đoán thử: “Vậy cảnh giới lớn thứ ba sẽ gọi là Thần Tiên Hoàng sao?”

Người đánh xe đáp: “Không phải, gọi là Tiên Hoàng!”

Anh giật mình hỏi: “Tiên Hoàng? Không lẽ ở cảnh giới này thì không còn liên quan đến dòng máu Thần tộc nữa sao?”

Người đánh xe không hiểu nhiều như vậy, không biết phải trả lời thế nào. Bấy giờ, người khách ngồi trong xe ngựa bỗng lên tiếng: “Không sai, khi đạt đến cảnh giới lớn thứ ba của Thần Tiên thì sẽ thoát khỏi trói buộc của Thần tộc”.

Ngô Bình vẫn hỏi tiếp: “Thế còn cảnh giới lớn thứ tư thì sao?”

Người sau lưng anh thản nhiên đáp: “Đạt tới cảnh giới này được gọi là Thủy Tiên”.

“Thủy Tiên? Nghĩa là gì?”

Người kia nói: “Nghĩa là bắt đầu từ đây mới là tiên thật sự”.

Ngô Bình giật mình nói: “Mạnh như vậy mà mới là sự khởi đầu của tiên thôi sao?”

Người kia đáp: “Tiên tộc từng rất hùng mạnh”.

Sau khi dừng lại một lát, người kia lại nói tiếp: “Tuy cậu vẫn luôn đặt câu hỏi nhưng luôn hỏi đúng trọng tâm, có lẽ cậu cũng không phải người thường. Cậu có thể vào đây không?”

Ngô Bình không hề khách sáo, lập tức vén rèm che lên. Bên trong là một người đàn ông trung niên và một cô gái trẻ. Cô gái kia thấy anh vào lập tức cúi đầu, có vẻ như rất sợ gặp người lạ.

Xe ngựa rất rộng rãi, có thể chứa được sáu người. Ngô Bình đi vào cũng không trở nên chật chội. Anh chắp tay nói với người đàn ông trung niên: “Làm phiền chú rồi”.

Người kia gật đầu cười đáp: “Cậu tên gì vậy?”

Ngô Bình nói: “Cháu họ Ngô, tên là Ngô Bình”.

Người kia cũng tự giới thiệu: “Tôi là thương nhân đến thành Bạch Mã buôn bán, tên là Tống Tử Sơn”.

Ngô Bình lễ phép trả lời: “Chào chú Tống”.

Tống Tử Sơn cười hỏi: “Cậu đến thành Bạch Mã có chuyện gì sao?”

Anh nói: “Đi nương nhờ họ hàng”.

Tống Tử Sơn lại hỏi: “Tôi thấy cậu không giống người bình thường, không biết đã tu hành chưa?”

Anh đáp: “Cháu chỉ mới biết vài thủ đoạn thô thiển, không được coi là tu hành”.

Tống Tử Sơn gật đầu dặn dò: “Nếu cậu không tìm thấy người cần tìm thì có thể đến Tống phủ tìm tôi. Cậu cứ đọc tên tôi ra, ai ở thành Bạch Mã cũng biết tôi ở đâu”.

Anh vui vẻ nói: “Cảm ơn chú Tống, cháu nhớ rồi”.

Ngô Bình trò chuyện với Tống Tử Sơn suốt cả chuyến đi, qua đó cũng hiểu thêm về thế giới này, về thành Bạch Mã.

Đấu Hư thần vực là một thế giới cực kỳ rộng lớn, Bạch Mã thành chỉ như một hạt cát nhỏ bé trong đó. Điều thú vị chính là kể cả Thần tộc cũng chưa thể hoàn toàn thống trị nơi đây. Bởi vì khi Đấu Hư thần vực mới mở ra đã có vài cao thủ xâm chiếm một số khu vực.

Những nơi các cao thủ này chiếm đóng được gọi là vùng cấm, đến cả cao thủ Thần tộc cũng không dám tùy tiện xông vào. Toàn bộ những kẻ không biết sống chết xông vào nơi đó đều một đi không trở lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK