Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1871: Sào huyệt tà ma

Cứ như vậy, Ngô Bình thống lĩnh năm vị Đốc tướng quân cùng hơn năm triệu đại quân tiến đến bờ sông.

Năm vị Đốc tướng quân tề tựu ở lều lớn, cùng bàn bạc kế sách.

Long Thành Đạo: "Thần tướng, cứ đợi thế này cũng không phải cách, phải dụ tà ma trong đó ra mới được".

Vũ Thiên Lăng: "Đúng vậy, hoặc là chúng ta đánh xuống dưới sông!"

Ngô Bình: "Trong này có một sào huyệt tà ma, tôi thấy thứ đó rất quỷ dị. Đúng rồi, các vị tướng quân có biết lai lịch của tà ma không?"

Lý Trảm Thần: "Nghe nói khi xưa, Hoàng đế thứ hai của thời Tiên quốc đã tìm người nghiên cứu về linh hồn, muốn thông qua cách nâng cao linh hồn để con người đạt được thực lực như Thần tộc. Những người phụ trách nghiên cứu đều là những người thông minh nhất thời bấy giờ, cộng thêm việc có tài nguyên của Tiên quốc hỗ trợ, việc nghiên cứu tiến triển thần tốc. Nhưng sau này, nghiên cứu xảy ra vấn đề, một vài người tiếp nhận thí nghiệm trở thành quái vật người không ra người ma không ra ma, thứ nhập được vào cơ thể người được gọi là tà ma. Chắc đây là nguồn gốc của tà ma".

Ngô Bình hiểu được, có lẽ lời đồn này có một phần là sự thật, nhưng phần lớn sự thật đã bị che giấu đi.

Anh nói với năm vị tiên đốc: "Mọi người trấn thủ bên ngoài, tôi vào sào huyệt của tà ma một chuyến".

Nghe Ngô Bình nói muốn vào sào huyệt của tà ma, Kỷ Nhược Phi vội nói: "Thần tướng, quá nguy hiểm, mong anh hãy nghĩ cách khác".

Ngô Bình cười nói: "Không sao đâu, tôi chỉ đi xem thử ra sao thôi".

Năm vị Đốc tướng quân ở tại chỗ đợi, Ngô Bình đi thẳng tới bên bờ sông, khẽ nói: "Mở đường!"

Nước sông bỗng dừng chảy, mặt nước hình thành một bậc thang hướng xuống, anh cứ vậy bước xuống bậc thang cho đến đáy sông.

Dưới đáy sông có một hang ngầm cực lớn, không biết thông với nơi nào, gió lạnh thổi từ bên trong ra.

Ngô Bình nhìn rồi nhảy xuống hang ngầm. Anh rơi xuống tầm mấy nghìn mét rồi bỗng được một luồng khí lưu đỡ lấy. Lúc này, anh nhìn thấy phía trước mặt mình là một mảng sương mù màu đỏ.

Anh bước về phía sương mù, sương mù cũng gom lại bay về phía anh. Anh nhanh trí, lập tức bắt chước khí tức tà ma. Anh đã tiếp xúc với rất nhiều tà ma nên bắt chước rất giống.

Sương mù màu đỏ lướt qua người anh rồi tự động mở ra một con đường. Anh nhìn thấy phía cuối con đường là một thứ giống với tổ ong cực kỳ lớn. Cái tổ ong này dài đến chục nghìn mét, rộng mấy nghìn mét, bên trong có vô số vách ngăn tinh thể giống như những tảng ong. Trong mỗi vách ngăn tinh thể đều đang thai nghén một bào thai, bên trong có sinh vật hình người đang lớn lên nhanh chóng.

Lúc này có một quái vật hơn một trăm cái tay, thân mình như rắn, dài hơn trăm mét, to như cái thùng nước, trườn từ một bên qua, mỗi lần qua một vài vách ngăn tinh thể thì một cánh tay sẽ giơ ra, rót một số đồ gì đó vào trong vách ngăn tinh thể. Sinh vật bên trong vách ngăn sau khi được rót đồ thì sẽ động đậy.

Ngô Bình tới gần một vách ngăn tinh thể, tà ma trong này đã có hình người rồi, lớn bằng một đứa trẻ sơ sinh của Nhân tộc. Nhưng nó ở trạng thái năng lượng chứ không phải là thực thể.

Anh quan sát một hồi, phát hiện đây là một giai đoạn trưởng thành của tà ma, sau khi lớn lên chắc nó sẽ trở thành tà ma thực thụ.

Anh tiếp tục đi vào trong, lúc này có một thứ giống như dây thừng nhưng ở trạng thái tinh thể thò ra, phía cuối của nó có một con mắt to bằng nắm đấm, đang láo liên nhìn quanh.

Con mắt này tới trước mặt Ngô Bình, nhìn đánh giá anh từ trên xuống dưới, còn toả ra một loại ánh sáng tím rà soát trên người anh.

Ngô Bình nhíu mày, đang định huỷ diệt con mắt này thì nó bỗng trợn ngược lên, phát ra tiếng kêu chói tai. Bỗng chốc, có mười mấy cái xúc tu giống lòng heo vươn tới, bọn chúng quấn lấy kéo Ngô Bình về một nơi.

Ngô Bình không phản kháng, anh muốn xem thử bọn chúng muốn đưa anh tới đâu.

Cứ như vậy, Ngô Bình được kéo sâu vào bên trong. vách ngăn tinh thể ở hai bên càng lúc càng lớn, càng lúc càng phức tạp, tới cuối cùng, trong vách ngăn tinh thể không còn là thể năng lượng nữa mà là thai nhi nhân loại sống sờ sờ!

Anh rất bất ngờ, không phải tà ma đều ở trạng thái linh hồn sao? Sao lại có thực thể?

Sau đó nữa, thai nhi đã không còn mang hình người, những thai nhi kia mang hình người cho thấy trạng thái này có lợi cho việc tu hành!

Cuối cùng, Ngô Bình bị đưa vào một vách ngăn tinh thể cực lớn, diện tích của vách ngăn này lên đến hơn một trăm mét vuông, bên trong có vô số sợi tơ. Anh vừa vào thì những sợi tơ đó đã đâm vào cơ thể anh.

Ngô Bình thả lỏng, anh phát hiện những sợi tơ này là để truyền đạt tin tức chứ không thể làm hại được anh. Sợi tơ cắm vào trung tâm thần kinh của anh, một lượng thông tin lớn ào ạt đổ vào.

Rất nhanh, Ngô Bình đã phải trợn tròn cả mắt. Thì ra anh nhận được lượng lớn thông tin có liên quan đến việc ưu hóa tà ma. Rất rõ ràng, những tin tức này tới từ nhiều tà ma khác nhau. Bất cứ con tà ma nào đạt được tiến hoá có lợi thì sẽ báo cáo tình hình tương ứng cho sào huyệt. Sau khi tổng hợp và phân tích tất cả thông tin, sào huyệt sẽ truyền lại cho những tà ma có tố chất tốt, nhờ đó giúp tà ma tiến hoá và nâng cấp.

"Như vậy thì tất cả tà ma giống như một thể, một con tà ma tiến bộ thì tất cả tà ma sẽ cùng tiến bộ! Lợi hại!", Ngô Bình cảm thán.

Trong số tin tức này, có tin tức về tiến hoá hình thể, cũng có tin về tiến hoá thần hồn. May là thực lực của Ngô Bình mạnh mẽ, cảnh giới cũng đủ cao, không thì anh không thể hấp thụ nhiều thông tin thế này được.

Anh nhanh chóng phân tích thông tin ưu hoá, sau đó lưu trữ lại.

Qua nửa ngày, tất cả thông tin đã được truyền cho anh, sau đó, tà ma bắt đầu đòi hỏi tin tức tiến hoá có ích từ anh.

Ngô Bình nhanh trí, lập tức dựa theo Thần Tiên Kinh tạo ra một thông tin. Sau khi anh truyền tin đi thì các sợi tơ cũng biến mất. Đồng thời, trên vách ngăn tinh thể cũng xuất hiện rất nhiều đường ống, nước thuốc chảy từ đó vào.

Sau khi tiếp xúc với nước thuốc, Ngô Bình biết chúng có lợi cho mình nên ngâm mình trong đó, hấp thu năng lượng từ nước thuốc.

Anh không hề biết sào huyệt tà ma đã xem anh là tà ma ưu tú nhất, thế nên không tiếc tay cung cấp dịch dinh dưỡng tốt nhất cho anh. Loại dịch dinh dưỡng tốt này số lượng có hạn, chỉ một chốc Ngô Bình đã hấp thu sạch sẽ.

Sau đó càng nhiều dịch dinh dưỡng đổ vào, anh tiếp tục hấp thu. Cứ như vậy, khi đợt dịch dinh dưỡng cuối cùng đã dùng hết, sào huyệt tà ma cũng không thể tiếp tục cung cấp cho anh nữa.

Bước ra khỏi vách ngăn tinh thể, Ngô Bình hiên ngang đi ra ngoài, men theo hang ngầm lên bờ sông.

Kỷ Nhược Phi vội hỏi: "Thần tướng, tình hình bên dưới thế nào?"

Ngô Bình bật cười nói: "Sào huyệt tà ma này thú vị lắm, tạm thời đừng động đến nó".

Mọi người nhìn nhau, thú vị là thú vị thế nào?

Ngô Bình không giải thích gì nhiều, anh trở về lều lớn, ngồi xếp bằng điều hoà khí tức, nghiên cứu những thông tin mà tà ma cung cấp. Anh phát hiện những thông tin này giúp ích được rất nhiều cho việc tu hành của mình. Đặc biệt là những thông tin này có rất nhiều điểm tương đồng với Vạn Giới Chí Tôn Công.

Thế nên anh bắt đầu tu luyện tiếp công pháp thiên phẩm kia, Vạn Giới Chí Tôn Công!

Công pháp này có mười hai tầng, trước đây nhờ thể xác và thần hồn mạnh mẽ anh đã luyện được đến tầng thứ ba. Bây giờ anh tiếp tục đột phá, nửa ngày đã luyện đến tầng thứ tư, ngày hôm sau thì thành công đột phá tầng thứ năm. Tầng thứ năm của Vạn Giới Chí Tôn Công này có năng lực đặc biệt, đó chính là khống chế vạn linh! Mục tiêu bị khống chế có thể là người, cũng có thể là thực vật, thậm chí là trận pháp hay cả trật tự Thiên Đạo!
Chương 1872: Luyện hoá sào huyệt, nhà họ Viêm nhòm ngó

Tiếp đó anh luyện Liệt Thiên Chưởng và Vũ Vương Công đã luyện thành trước đó lên đến cảnh giới viên mãn.

Hôm nay, Thiên soái phái người tới hỏi anh đã diệt sạch tà ma ở đây chưa. Ngô Bình trả lời sắp diệt sạch tà ma, mong Thiên soái yên tâm.

Trả lời mệnh lệnh xong, anh lại tới sào huyệt tà ma kia một lần nữa. Lần này, anh tới thẳng vách ngăn tinh thể lần trước, sau đó cố tình toả ra khí tức khác với trước đó.

Quả nhiên, sào huyệt của tà ma đã cảm nhận được ngay. Nó phóng ra vô số sợi tơ để tiến hành kiểm tra Ngô Bình, đề phòng anh xảy ra biến hoá xấu.

Khi những sợi tơ này cắm vào cơ thể anh, anh lập tức thi triển tầng thứ năm Vạn Giới Chí Tôn Công, khống chế vạn linh!

Sức mạnh của anh men theo sợi tơ, lan đến ý thức cao nhất của sào huyệt tà ma. Ý thức của sào huyệt đã có linh trí rất cao, nhưng không thể bì lại Ngô Bình, không thể nào chống lại thủ đoạn khống chế vạn linh của anh được!

Rất nhanh, Ngô Bình đã cho hoá thân ý chí của mình truyền đến sào huyệt tà ma. Ý thức của sào huyệt ban đầu còn phản kháng, nhưng chẳng bao lâu đã thuận theo.

Qua nửa tiếng đồng hồ rà soát, Ngô Bình đã hiểu đại khái cơ chế vận hành của sào huyệt tà ma. Nó giống như một cái lò ấp trứng, thêm tính năng chia sẻ tin tức. Như vậy, nó có thể bồi dưỡng ra tà ma mạnh mẽ để sử dụng.

Tà ma có phân chia cấp bậc, loại không có hình thể, hoặc phải nhập vào sinh linh khác là tà ma cấp thấp. Tà ma cấp trung không cần phải nhập vào sinh linh khác, vì nó có nhiều thực thể, đồng thời có thể chuyển đổi tự nhiên giữa các thực thể của mình. Sau đó là tà ma cấp cao, thực thể và tinh thần của tà ma cấp cao hợp nhất với nhau, chỉ là nuôi dưỡng chúng nó rất khó, bây giờ cả sào huyệt đang bồi dưỡng chỉ hai mươi con tà ma cấp cao. Cuối cùng là tà ma siêu cấp, bây giờ chỉ có một con, không biết đến năm nào tháng nào mới thành tài được.

Ngoài ra sào huyệt tà ma cũng chia cấp bậc, như cái Ngô Bình đang ở này thuộc về sào huyệt với quy mô cấp trung, sào huyệt bậc bốn. Trên đó nữa còn có bậc năm, bậc sáu.

Khống chế được sào huyệt tà ma, anh lập tức thi triển thủ đoạn Đại Thánh, rót Thánh ý vào đường dẫn tin tức, truyền cho từng con tà ma trong sào huyệt.

Sào huyệt tà ma không phải là thầy luyện đan chuyên nghiệp, dịch dinh dưỡng mà nó cung cấp khá thô. Ngô Bình thì khác, anh là thầy luyện đan cực kỳ lợi hại, có thể cung cấp dịch dinh dưỡng chất lượng tốt hơn nhiều.

Thế nên anh lấy ra lượng lớn dược liệu, điều phối lại dịch dinh dưỡng để nuôi dưỡng số tà ma này. Tà ma được Thánh ý giáo hoá, mất đi ma tính, dần dần biến thành thánh chiến sĩ.

Sào huyệt tà ma bị anh hút vào Động Thiên, sau này còn có thể dùng để bồi dưỡng thánh binh, nâng cao thực lực của thánh binh.

Lấy sào huyệt tà ma đi xong, Ngô Bình trở lại đại doanh, sau đó báo cáo với Thiên soái, nói anh đã huỷ sào huyệt tà ma rồi, số lượng tà ma trong sào huyệt ước tính lên đến cả chục triệu.

Thiên soái nhận được tin tức này thì rất vui mừng, ban thưởng lớn cho anh. Tiên Đình cho người tới điều tra cũng đã phát hiện ra một cái động rỗng cực lớn ở dưới sống, bên trong có vết tích sào huyệt tà ma từng tồn tại.

Nhưng việc vẫn chưa kết thúc ở đây. Ngày Ngô Bình dẫn binh trở về, Tiên Đình lại phái đến một tốp người nữa, tự xưng là phụng lệnh Đại Thiên Tôn, muốn gặp Ngô Bình.

Ngô Bình gặp mặt mấy người này tại đại điện, dẫn đầu là một cường giả cảnh giới Đạo Tổ, ông ta mặc quan phục quan nhất phẩm, vô cùng oai vệ.

Vừa gặp mặt, vị quan nhất phẩm này đã lớn tiếng: "Lý thần tướng, cậu nói cậu đã diệt được sào huyệt tà ma nhưng chúng tôi cho rằng cậu đã nói dối, chắc chắn cậu đã giấu sào huyệt tà ma đi rồi, đúng không?"

Ngô Bình nhìn người này, thản nhiên nói: "Ông nói tôi giấu sào huyệt tà ma, có chứng cứ không?"

Người này hừ một tiếng: "Chắc cậu cũng đã biết tác dụng của sào huyệt tà ma đó, tôi không tin cậu sẽ huỷ đi nó. Dù có huỷ rồi thì cũng phải giữ lại vật tàn dư gì đó chứ?"

Ngô Bình nhìn chằm chằm ông ta: "Ông không tin sao? Ông là cái thá gì, ông có tin hay không, có liên quan gì đến trẫm?"

"Cậu!", người này nổi giận, hai mắt như muốn phun lửa ra ngoài.

Ngô Bình: "Ông còn trợn mắt với trẫm, trẫm sẽ móc mắt ông ra!"

Người này cả kinh, người có thể đối phó với hàng chục triệu tà ma đúng là không dễ chọc giận, hơn nữa người này còn có quan hệ thân mật với Thiên soái, ông ta nén cơn giận xuống: "Bổn quan phụng lệnh Đại Thiên Tôn hành sự, nếu cậu dám không tuân thì sẽ là chống đối Đại Thiên Tôn!"

Ngô Bình: "Ông nói ông phụng lệnh Đại Thiên Tôn, chứng cứ đâu? Có pháp chỉ của Đại Thiên Tôn hay không?"

Pháp chỉ của Đại Thiên Tôn không thể làm giả được, vừa nhìn sẽ biết ngay.

Người này làm gì có pháp chỉ của Đại Thiên Tôn, ông ta chỉ làm theo ý của ông lớn nào đó, mượn danh Tiên Đình làm việc mà thôi. Ông ta nghe Ngô Bình hỏi thì hừ lạnh: "Pháp chỉ của Đại Thiên Tôn đâu thể tuỳ tiện hạ được?"

Sắc mặt Ngô Bình sa sầm: "Không có sao? Thế thì chính là giả truyền ý chỉ của Đại Thiên Tôn! Người đâu, bắt lấy!"

Anh triển khai thánh vực, vị Đạo Tổ này không thể động đậy được, bị hai thánh binh ghì xuống đất, xích lại. Xích này dùng để trói trọng phạm của Tiên quốc, Đạo Tổ cũng không cách nào phá được.

Người này vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Cậu dám động đến tôi sao! Tôi là người của nhà họ Viêm đấy!"

Ngô Bình cười khẩy: "Nhà họ Viêm à, nhà họ Viêm nào?"

Tư Không Vũ lên trước nói: "Bệ hạ, có khả năng nhà họ Viêm này là thế gia đứng đầu Tiên quốc lúc xưa!"

Ngô Bình: "Ồ? Nhà họ Viêm thuộc Tiên quốc sao?"

Người này khá bất ngờ: "Ông biết được lai lịch của nhà họ Viêm, ông là ai?"

Tư Không Vũ nhìn ông ta, tiếp tục nói: "Nhà họ Viêm của Tiên Quốc quyền thế thông thiên. Tiên quốc diệt vong có liên quan mật thiết với điều này. Đúng rồi, hình như tà ma xuất hiện cũng có liên quan với nhà họ Viêm".

Ngô Bình nhíu mày, chẳng trách kẻ này muốn lấy sào huyệt tà ma, thì ra nhà họ Viêm biết chuyện về sào huyệt tà ma!

Anh cười khẩy: "Bây giờ ông thông báo cho nhà họ Viêm tới đón ông về, qua hôm nay thì họ chỉ nhận được cái xác thôi!"

Người này nổi giận lôi đình: "Cậu dám đối xử thế này với tôi à! Cậu có biết bây giờ nhà họ Viêm là một trong những thế lực mạnh nhất Tiên Đình không?"

Ngô Bình thản nhiên nói: "Tôi chỉ biết, nếu ông không nghe lời thì hôm nay ông sẽ chết", nói xong anh cho người áp giải ông ta xuống.

Tư Không Vũ bước lên trước nói: "Bệ hạ, năm xưa nhà họ Viêm đã rất mạnh. Tiên quốc diệt vong, nhà họ Viêm lập tức chuyển nhà, không biết đã chuyển đi đâu. Không ngờ sau này lại trở thành một trong những thế lực lớn của Tiên Đình".

Ngô Bình: "Nhà họ Viêm có mạnh hơn nữa tôi cũng không sợ, chỉ cần không phải là ý của Đại Thiên Tôn, chúng ta đều ứng phó được. Vừa hay, tôi muốn thông qua nhà họ Viêm để hỏi rõ tà ma này có nguồn gốc như thế nào".

Một lát sau có người tới báo đại quan nhất phẩm kia đã truyền tin đi, nhà họ Viêm cũng đã trả lời lại, họ không định tới cứu.

Ngô Bình cau mày, nhà họ Viêm này dễ dàng từ bỏ một Đạo Tổ đến vậy sao?

Đúng lúc này, anh nhận được phi thư của Thiên soái. Trong phi thư, Thiên soái nói mong anh có thể tha cho đại quan nhất phẩm kia, đồng thời nhắc đến thế lực của nhà họ Viêm cực kỳ lớn mạnh, hơn nữa rất được Đại Thiên Tôn coi trọng.

Không thể không nể mặt Thiên soái được, Ngô Bình lệnh người thả đại quan nhất phẩm kia ra. Đương nhiên, trước khi thả đi anh đã cho người đập cho ông ta một trận tả tơi, ít nhất ba tháng nữa ông ta cũng chưa hồi phục được thương thế.

Vị đại quan nhất phẩm kia vừa rời đi đã có người tới báo, nói có một vị tự xưng là Viêm Tinh tới cầu kiến.
Chương 1873: Pháo đài kỷ nguyên

Ngô Bình biết là người nhà họ Viêm liền cho người đưa vào trong điện.

Người đến tầm hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt tươi cười, thấy Ngô Bình thì khom người hành lễ: "Con cháu Viêm Thị - Viêm Tinh, bái kiến thần tướng đại nhân!"

Ngô Bình: "Chẳng phải nhà họ Viêm của cậu nói không muốn qua lại với bổn Thần tướng sao?"

Viêm Tinh cười nói: "Có vài chuyện không muốn để người ngoài biết. Hơn nữa vì thân phận đặc thù của nhà họ Viêm ở Tiên Giới nên chúng tôi không thể không cứng rắn một chút. Đương nhiên, lần này tôi đến đây cũng là để xin lỗi vì sự lỗ mãng của nhà họ Viêm".

Ngô Bình: "Ồ, cậu muốn xin lỗi à?"

Viêm Tinh nghiêm túc nói: "Đúng vậy! Có kẻ đã tự tiện đứng ra làm chuyện này nên mới đắc tội với thần tướng đại nhân. Sau khi gia chủ biết chuyện đã nổi cơn thịnh nộ, trừng phạt nghiêm khắc kẻ đó rồi!"

Ngô Bình thản nhiên nói: "Mấy chuyện này không cần phải nói với tôi, nói chút chuyện gì có ích hơn đi".

Viêm Tinh cũng không thấy ngại, anh ta nói: "Đương nhiên, đúng là tôi mang trong mình sứ mệnh khi đến đây. Mong Thần tướng đại nhân có thể nhường lại sào huyệt tà ma cho nhà họ Viêm".

Ngô Bình: "Cậu chắc chắn trong tay tôi có sào huyệt tà ma à?"

Viêm Tinh cười nói: "Có hay không chỉ mình Thần tướng đại nhân biết. Nếu ngài đồng ý nhường, nhà họ Viêm chúng tôi sẽ trả một cái giá khiến ngài hài lòng. Nếu ngài không muốn, chúng tôi cũng không thể cưỡng cầu".

Ngô Bình: "Ồ, cái giá khiến tôi hài lòng là gì, nói ra nghe thử".

Viêm Tinh: "Một toà pháo đài kỷ nguyên!"

Ngô Bình đã đọc được truyền thuyết về pháo đài kỷ nguyên trong sách cổ, cũng từng nghe một vài tiền bối nhắc đến. Nghe nói lúc xảy ra Đại kiếp kỷ nguyên, có thể vào trốn trong pháo đài kỷ nguyên để bảo toàn tính mạng.

Ngô Bình: "Pháo đài kỷ nguyên này là vật vô giá, nhà họ Viêm bằng lòng dùng nó để đổi lấy sào huyệt tà ma sao?"

Viêm Tinh: "Đúng vậy!"

Ngô Bình thở dài: "Tiếc quá, nếu tôi có sào huyệt tà ma kia nhất định sẽ đổi với các người, dù sao nó cũng chẳng có giá trị gì đối với tôi".

Viêm Tinh nhíu mày: "Ý thần tướng là sào huyệt tà ma đó không có trong tay ngài sao?"

Ngô Bình: "Khi đó tôi bao vây tấn công tà ma cũng đã phát hiện ra sào huyệt, thế nên tôi có tới thăm dò. Lúc tôi tới đã thấy một bàn tay khổng lồ đầy côn trùng từ hư không thò ra, móc sào huyệt đi".

Mặt Viêm Tinh biến sắc: "Một bàn tay khổng lồ đầy côn trùng sao? Khí tức của kẻ đó thế nào?"

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: "Có cảm giác áp bức rất mạnh, khiến tôi cảm thấy như là khí tức của cường giả ma đạo".

Viêm Tinh thở dài: "Xong rồi! Chắc chắn kẻ ra tay là kẻ mạnh kỷ nguyên trong Ma tộc!"

Bàn tay khổng lồ mà Ngô Bình nói là anh lấy từ trong truyền thừa Thánh Nhân mà anh đọc được, người đó đúng là một kẻ mạnh của Ma tộc, hơn nữa rất nổi tiếng. Không ngờ, anh vừa nói là Viêm Tinh này đã nhận ra ngay.

Anh cố tình hỏi: "Đối phương là ai?"

Viêm Tinh khẽ thở dài rồi nói: "Là một trong mười hai kẻ mạnh của ma đạo, có lẽ thần tướng chưa từng nghe tới. Nhưng, ma đầu này năm xưa đã suýt chút diệt nhà họ Viêm của tôi".

Ngô Bình: "Xem ra không chỉ mình nhà họ Viêm của cậu đang nghe ngóng tin tức về sào huyệt tà ma".

Viêm Tinh vô cùng ưu tư, xem ra anh ta đã tin lời Ngô Bình nói, vì anh ta không nghĩ ra được lý do nào khiến Ngô Bình từ chối đề nghị của mình.

Viêm Tinh vừa đi, Núi thần liền hỏi: "Sao từ bỏ pháo đài kỷ nguyên?"

Ngô Bình: "Ông chính là kẻ mạnh kỷ nguyên, pháo đài kỷ nguyên không có bất kỳ giá trị gì đối với tôi".

Núi thần nói: "Không thể nói vậy được. Dù là tôi đi nữa, muốn làm ra một pháo đài kỷ nguyên thì cũng phải tốn rất nhiều thời gian và lượng lớn tài nguyên".

Ngô Bình: "Chủ yếu là tôi tin sau này mình cũng sẽ trở thành một kẻ mạnh kỷ nguyên".

Núi thần cười nói: "Đúng vậy, cậu rất lý trí. Thật ra không thể xem thường sào huyệt tà ma kia được, giá trị của nó hơn xa pháo đài kỷ nguyên!"

Ngô Bình: "Ồ? Nó có giá ở chỗ nào?"

Núi thần: "Ở chỗ nó có thể liên kết tất cả cá nhân thành một thể thống nhất, một người tiến bộ thì tất cả cùng tiến bộ. Cậu có thể tưởng tượng xem, một tộc thế này đáng sợ đến nhường nào?"

Ngô Bình: "Nhưng số lượng cá thể được liên kết có giới hạn, nhiều nhất là mười triệu".

Núi thần: "Nó có thể tiến hóa, sẽ càng ngày càng lớn. Hơn nữa kết hợp Thánh đường của cậu với nó, chắc sẽ là một cách cực tối ưu!"

Ngô Bình: "Tôi đang làm vậy rồi, nhưng vẫn cần hoàn thiện rất nhiều chi tiết nhỏ nữa".

Núi thần: "Xem ra cậu cũng đã nhìn ra được giá trị phi thường của nó rồi".

Ngô Bình: "Kỳ lạ, sao tà ma có thể tạo ra được vật huyền diệu thế này? Đã có sào huyệt rồi, vì sao tà ma mãi vẫn không thể thoát ra khỏi thời không đó chứ?"

Núi thần: "Thế thì chỉ có một nguyên nhân, sào huyệt tà ma này có khả năng là sào huyệt duy nhất!"

Ngô Bình cả kinh: "Duy nhất sao?'

Núi thần gật đầu: "Chính vì nó mới được hình thành nên mới có sơ hở, kết quả bị cậu nắm được thóp, dùng thủ đoạn để luyện hoá. Thật ra đổi lại là người khác thì chưa chắc đã làm được".

Ngô Bình: "Những kẻ mạnh bên phía tà ma chắc đang sốt ruột lắm nhỉ?"

Núi thần: "Chắc vậy, thế nên cậu phải tính toán trước đi".

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tà ma vốn định xâm chiếm Thiên Võ, tôi cũng không sợ đắc tội với chúng. Hơn nữa tôi có sào huyệt tà ma trong tay, còn sợ không dẫn dụ được tà ma tới hay sao?"

Núi thần: "Cậu muốn dùng sào huyệt này để luyện hoá nhiều tà ma hơn sao?"

Ngô Bình: "Tôi đã dùng Thánh niệm giáo hoá bọn họ, bồi dưỡng tà ma thành Thánh nhân, việc này không tốt sao?"

Núi thần: "Kế hoạch này vô cùng vĩ đại. Như vậy thì cảnh giới Thiên Thánh của cậu có lẽ sẽ sớm ngày đột phá thôi!"

Ngô Bình thở dài: "Nói thì nói là vậy, nhưng nuôi nhiều tà ma thế này rất tốn tài nguyên".

Tuy nói vậy nhưng trong lòng Ngô Bình rất vui, ngay hôm đó đã hao tốn lượng lớn dược liệu, không ngừng lấy dược liệu từ phía Dược lão và Thần Nông Cốc, thậm chí mua với số lượng lớn trên mạng Tiên để điều chế dịch dinh dưỡng cho sào huyệt.

Số dịch dinh dưỡng này khiến thực lực của tà ma tăng nhanh, số lượng lớn tà ma bắt đầu tiến hoá. Quan trọng nhất là Ngô Bình đã chia sẻ thông tin tiến hoá của mình với các tà ma trong sào huyệt, bổ sung rất nhiều cho những thiếu sót của tà ma trong tiến hoá.

Ở chính giữa sào huyệt có một tà ma siêu cấp bán thành phẩm, nó có tư cách nhận tài nguyên cao nhất, Ngô Bình cung cấp tài nguyên cho nó trước, nó không cần mới truyền lại cho những tà ma khác.

Lại cộng thêm nó nhận được thông tin chia sẻ của Ngô Bình nên tà ma siêu cấp bán thành phẩm này phát triển rất nhanh, dần dần đã có hình người. Nói nó là người thì có phần không giống con người, ví như mắt, tai, da đều không giống với con người.

Nhưng được Thánh ý của Ngô Bình giáo hoá nên nó vừa ra đời đã có tư chất Thánh nhân. Ngày thứ hai sau khi Ngô Bình tiếp quản sào huyệt này, con tà ma siêu cấp này đã hoàn toàn lột xác biến thành Thánh thai, trong đó đang thai nghén một vị Thánh nhân!

Đến ngày thứ ba, Thánh thai bắt đầu phát sáng, một tiếng nổ vang lên, bào thai vỡ ra, một cậu bé tóc vàng, đồng tử tím bước ra từ bên trong. Nó vừa ra đời đã là Thánh nhân, khí tức mạnh mẽ, trí tuệ cái thế.

Cậu bé cứ bước một bước thì lại lớn lên một chút, đến khi cậu bé rời khỏi vách ngăn tinh thể, tới trước mặt Ngô Bình đã trở thành một cậu thiếu niên tầm mười lăm tuổi, cao gần bằng Ngô Bình.

Cậu ấy quỳ xuống đất thành kính nói: "Tham kiến Thánh Thiên!"

Vì được Ngô Bình giáo hoá, bọn họ đều tôn kính gọi Ngô Bình là chủ của Thánh Thiên Giáo, Thánh Thiên!

Ngô Bình: "Ừm. Con là tà ma đầu tiên mà ta giáo hoá, từ bây giờ tên của con là Lý Thánh Nhất".

Lý Thánh Nhất: "Cảm ơn Thánh Thiên đã ban tên!"
Chương 1874: Lý Thánh Nhất

Ngô Bình: "Nơi này không thể cho con thêm gì nữa rồi, sau này con phải tự tu luyện thôi".

Anh gọi Kim Huyền Bạch tới rồi nói: "Chú Kim, sau này cháu giao Lý Thánh Nhất lại cho chú, để nó theo chú dẫn binh đánh trận, tăng cường trải nghiệm, nâng cao tu vi".

Kim Huyền Bạch cười nói: "Thực lực của thằng nhóc này rất mạnh, hình như là Thánh nhân hả?"

Ngô Bình đáp: "Nó không phải là Thánh nhân bình thường đâu, thực lực có thể sánh ngang với Đạo Tôn đấy ạ".

Kim Huyền Bạch vui mừng: "Tốt quá! Tôi đang thiếu cao thủ thế này đây!"

Tà ma trong sào huyệt đều được Ngô Bình giáo hoá thành Thánh đồ, nuôi bọn chúng tốn kinh khủng, mới mấy ngày mà Ngô Bình đã chịu không nổi. Thế nên anh buộc phải tới Đan Vương lâu ở giữa đại thế giới để lấy tiền.

Trước nay Đan Vương lâu làm nên ăn ra, hoá thân của Ngô Bình vẫn đang luyện đan, lại thiêm việc có đan sư như Lạc Ngưng Đan trấn giữ, thế nên việc làm ăn vẫn luôn rất thuận lợi, lợi nhuận rất cao.

Nhưng Ngô Bình vừa tới đã lấy đi hơn một nửa số tiền Đan Vương lâu kiếm được, sau đó dùng để mua dược liệu hết.

Doanh thu của Đan Vương lâu hiện nay rất ổn định, mỗi ngày chỉ thu được chừng đó tiền thôi, anh buộc phải nghĩ ra cách kiếm tiền khác, đó chính là luyện chế ra đan dược khan hiếm.

Đào Như Tuyết gần đây vẫn luôn quản lý Đan Vương lâu, thấy Ngô Bình mặt ủ mày chau thì bỗng thấy kỳ lạ: "Huyền Bình, anh đang buồn rầu đấy hả?"

Ngô Bình thở dài: "Ừ, anh thiếu tiền".

Sau đó anh nói chuyện của sào huyệt tà ma ra.

Đào Như Tuyết nghe xong cũng đau đầu: "Nuôi cả chục triệu tà ma, không tốn sao được? Hay là anh giảm bớt số lượng tà ma đi?"

Ngô Bình lắc đầu: "Bây giờ họ không còn là tà ma nữa rồi, là Thánh đồ, là lực lượng nòng cốt của Thánh Thiên Giáo trong tương lai, anh nhất định phải dốc sức bồi dưỡng họ".

Đào Như Tuyết: "Được, là Thánh đồ. Nhưng cả chục triệu Thánh đồ cũng không thể để chúng ta nuôi cả chứ, phải để họ tự lực cánh sinh mới được".

Một câu của Đào Như Tuyết đã khiến Ngô Bình thức tỉnh, anh vỗ đầu mình: "Đúng vậy, thực lực và trí tuệ của những Thánh đồ này đều hơn xa người bình thường, sao không để họ tự lực cánh sinh cơ chứ!"

Anh đứng dậy, đi vòng mấy vòng, lẩm bẩm: "Nhưng bọn họ có thể làm được gì đây?"

Đào Như Tuyết: "Anh giỏi nhất là luyện đan, dạy bọn họ luyện đan là được rồi. Nếu không thể luyện đan thì cho họ đi đánh trận. Nghe nói Tiên Đình rất hào phóng với những người có quân công, thưởng rất nhiều, cho cả đất cả tiền. Anh có mười triệu Thánh đồ, nếu thực lực đủ mạnh thì chẳng phải rất dễ lập công sao?"

Ngô Bình gật đầu: "Em nói đúng lắm Như Tuyết, do anh nôn nóng quá rồi. Những Thánh đồ này có thể từ từ bồi dưỡng, hơn nữa cũng không cần phải để họ ở mãi trong này".

Anh lập tức rời khỏi Đan Vương lâu, tới tìm Thanh Minh. Thanh Minh là hoá thân của anh, bây giờ đang làm việc dưới trướng Thiên soái, bây giờ anh ta rất nổi tiếng, nhận được nhiều tài nguyên, vẫn đang trấn thủ ở Nam Thiên Môn.

Hai người gặp mặt, Ngô Bình nói: "Thanh Minh, gần đây ngươi có đang đánh trận không?"

Thanh Minh: "Nếu tôi muốn đánh thì không thiếu cơ hội. Bây giờ trông có vẻ sóng yên biển lặng nhưng bên ngoài có rất nhiều xung đột, các thế lực giao tranh, mỗi ngày đều chết đi vô số sinh linh. Nhưng số lượng binh của tôi có hạn, không muốn đánh".

Ngô Bình: "Ta cho ngươi binh thì thế nào? Sau này lập công ngươi chia một nửa tài nguyên cho ta, đồng thời cũng giúp ta nuôi số binh này".

Thanh Minh nhìn anh: "Là thánh binh à?"

Ngô Bình cười nói: "Cũng xem là vậy, ngươi xem đi".

Bên cạnh anh lập tức xuất hiện một Thánh đồ. Vẻ ngoài của Thánh đồ này không giống với người thường cho lắm, bốn tay bốn mắt, cực kỳ mạnh mẽ, thân cao hơn ba mét.

Tiền thân của Thánh đồ này là một con tà ma cấp trung, sau khi được Ngô Bình giáo hoá, trưởng thành lên như bây giờ. Nếu cho thêm thời gian và tài nguyên thì sẽ thăng thành Thánh đồ ở bậc tà ma cấp cao.

"Đây là binh cấp trung của ta, thế nào?"

Mắt Thanh Minh sáng lên: "Khá lắm! Anh có bao nhiêu binh thế này?"

Bây giờ Ngô Bình đang có hai triệu binh cấp trung, anh nói: "Ta có thể đưa trước cho ngươi một triệu".

Thanh Minh cười nói: "Có một triệu binh cấp trung này, chắc chắn tôi sẽ đánh đâu thắng đó!"

Ngô Bình lập tức lấy một triệu Thánh đồ ra giao cho Thanh Minh: "Nhớ đấy, thưởng mỗi người một nửa, ngươi đừng có nuốt trọn".

Thanh Minh: "Yên tâm đi, tôi lừa ai cũng không dám lừa chủ thể đâu".

Để lại một triệu thánh đồ, Ngô Bình bỗng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, anh vui vẻ trở về Đan Vương lâu, đang định nói với Đào Như Tuyết chuyện này thì thấy một chàng trai trẻ đang báo cáo với Đào Như Tuyết.

"Bà chủ, tổng nợ của phủ Ninh Vương đã vượt quá một tỷ tiền Đạo rồi, nhưng hôm nay vẫn tới mua nợ tiếp. Trước đây nể mặt ông ta là Ninh Vương nên chúng ta nhịn, nhưng không thể cứ nợ mãi thế này chứ. Sau này mọi người đều làm theo như vậy thì chúng ta buôn bán sao được nữa!"

Đào Như Tuyết thấy Ngô Bình trở về thì nói: "Huyền Bình, chúng ta gặp phải một con nợ không chịu trả tiền, là Ninh Vương được Tiên Đình sắc phong, phải xử lý chuyện này thế nào?"

Chàng trai thấy Ngô Bình thì vội khom người: "Chào ông chủ!"

Ngô Bình gật đầu, nhận ra đây là một nhân viên đắc lực của Đan Vương lâu, là người tới từ quê nhà của Đào Như Tuyết, cũng họ Lý, cùng một họ với Ngô Bình, là con thứ bảy trong nhà nên ai cũng gọi anh ta là Tiểu Thất.

"Tiểu Thất, lai lịch của Ninh Vương này thế nào?"

Tiểu Thất: "Ông chủ, em gái của Ninh Vương là một phi tử của Đại Thiên Tôn. Thế nên ông ta được phong làm vương, bản thân không có tài năng gì, cả này chỉ biết ăn chơi đàn đúm. Tôi nghe nói ông ta mua chịu đan dược của chúng ta, sau đó bán lại cho người khác ngay, thật đáng ghét!"

Ngô Bình không tức giận mà còn mừng: "Thì ra là anh vợ của Đại Thiên Tôn. Ha ha, thú vị đây".

Đào Như Tuyết cảm thấy rất lạ: "Huyền Bình, người ta lừa tiền chúng ta mà anh còn vui được hả?"

Ngô Bình: "Sao anh không vui cho được? Đại Thiên Tôn là ai chứ, ông ấy thiếu chút tiền này sao?"

Nói rồi, anh viết một bản tấu chương dâng lên Tiên Đình. Thân là thần tướng, chức quan của anh không hề thua kém quan lớn nhất phẩm, thế nên tấu chương của anh có thể tới thẳng tay Đại Thiên Tôn.

Anh viết tấu chương rất uyển chuyển, đại ý là: Đại Thiên Tôn, anh vợ của ngài hay đến tiệm của mạt tướng mua đan dược, lần nào cũng mua nợ. Mạt tướng thấy ông ấy là thân thích của ngài nên vẫn luôn bán chịu đan dược cho ông ấy. Việc này khiến tiệm của mạt tướng thu không bằng chi, nhà không có gì để ăn, mong ngài có thể cho mạt tướng mượn ít tiền. Tạm thời mượn trước cỡ mười tỷ tiền Đạo, dùng hết mạt tướng sẽ nghĩ cách khác ạ.

Anh vừa dâng tấu chương lên, chưa đầy một tiếng sau bên Đại Thiên Tôn đã có câu trả lời. Đại Thiên Tôn tỏ thái độ xin lỗi với Ngô Bình trước, nói ông ấy không quản thúc tốt người trong nhà, áy náy vì những rắc rối chuyện này đã gây ra. Đồng thời ông ấy quyết định tặng mười tỷ cho Ngô Bình để bồi thường, đồng thời cũng sẽ yêu cầu anh vợ của ông ấy không tới mua nợ nữa. Cuối cùng, Đại Thiên Tôn biểu dương sự anh dũng của Ngô Bình trong công cuộc chống tà ma, mong anh tiếp tục lập công, hiến sức cho Tiên Đình, Tiên Đình sẽ không bạc đãi anh.

Nhìn chỉ ý, Đào Như Tuyết ngẩn cả người: "Nhoáng một cái mà đã kiếm được gấp mười lần! Huyền Bình, sao Đại Thiên Tôn hào phóng dữ vậy?"

Ngô Bình cười nói: "Bây giờ là lúc Đại Thiên Tôn cần dùng người, hơn nữa anh còn là công thần trong chiến tranh chống tà ma, ông ấy lôi kéo anh còn không kịp, sao có thể làm chạnh lòng anh được? Chỉ mười tỷ ít ỏi, không đáng là bao với ông ấy. Còn về Ninh Vương, sau khi bị Đại Thiên Tôn nhắc nhở, đương nhiên sẽ không dám tái phạm nữa".

Tiểu Thất giơ ngón tay cái: "Ông chủ, vẫn là ông chủ suy nghĩ chu toàn. Trước đây tôi và bà chủ còn lo không xử lý tốt chuyện này sẽ đắc tội với Ninh Vương nữa".

Ngô Bình: "Đại Thiên Tôn nể mặt, chúng ta cũng không được hẹp hòi. Tiểu Thất, anh đi lấy số đan dược trị giá năm tỷ tặng đến phủ Ninh Vương. Không cần nói gì cả, ông ta sẽ tự hiểu".

Tiểu Thất hơi đau lòng: "Ông chủ, năm tỷ tiền đạo đấy, cứ tặng không cho ông ta vậy sao?"
Chương 1875: Cậu chủ Yên

Ngô Bình: "Cho năm tỷ chúng ta cũng đâu có lỗ, chẳng phải Đại Thiên Tôn đã cho chúng ta mười tỷ rồi đấy sao? Trừ hết thì chúng ta còn lời đến bốn tỷ. Làm người không thể quá tham lam, phải biết tiến biết lùi, hiểu không?"

Tiểu Thất gãi đầu: "Vâng, tôi đưa đi ngay đây".

Nhìn Tiểu Thất đi, Ngô Bình cười hỏi: "Tiên Nhi đâu?"

Đào Như Tuyết: "Đi chơi với Tiểu Mi rồi ạ".

Ngô Mi tới đây thì ở lại luôn, mỗi ngày đều học tập luyện công.

Ngô Bình có việc tìm cô ấy nên dùng thần niệm rà soát. Rất nhanh, anh đã phát hiện Ngô Mi bây giờ đang ngồi trước một tiệm tranh, nhìn một văn sĩ trẻ vẽ tranh.

Tranh của người này sống động như thật, tràn ngập linh tính, rất nhiều người tới xem anh ta vẽ tranh, có rất nhiều người bỏ tiền ra mua tranh ngay tại đó.

Ngô Bình thấy lạ, từ lúc nào Tiểu Mi thích tranh vậy? Chẳng bao lâu sau anh đã tới tiệm tranh, im hơi lặng tiếng đứng sau lưng Ngô Mi, khẽ nói: "Anh chàng này đẹp trai thật".

Ngô Mi vui mừng, quay đầu nói: "Anh, sao anh lại đến đây?"

Ngô Bình: "Tìm không thấy em nên anh phải ra ngoài tìm này".

Ngô Mi: "Anh, anh xem tranh anh ấy vẽ đi, có phải rất có hồn không?"

Ngô Bình nhìn lướt qua rồi nói: "Cũng tạm, người này đã nhập môn Hoạ Đạo rồi".

Những cô gái đứng quanh nghe Ngô Bình nói vậy thì nhìn anh với ánh mắt tức giận.

"Nói cậu chủ Yên mới nhập môn Hoạ Đạo sao, mắt anh mù hả? Tranh của cậu chủ Yên là đẹp nhất, kỳ diệu nhất toàn thiên hạ đấy!", một chị gái múp míp hung hăn quát Ngô Bình.

"Nghe anh nói vậy thì chắc anh vẽ rất giỏi, thế thể hiện tài năng cho mọi người xem đi!", một cô gái khác mỉa mai Ngô Bình.

Ngô Bình không ngờ một lời nói tuỳ ý của mình lại bị chỉ trích nhiều đến vậy, anh cạn lời, kéo Ngô Mi định bỏ đi.

Nhưng một đám con gái bỗng vây lấy hai người.

"Không được đi, nói cho rõ đi!"

Ngô Mi tức giận nói: "Các cô làm gì vậy?"

"Anh ta dám nói xấu cậu chủ Yên, bọn tôi không cho anh ta đi!"

Ngô Bình đang định triển khai độn thuật chuồn đi thì cậu chủ Yên đang vẽ tranh kia bỗng đi tới, cười nói: "Các cô đừng vô lễ với khách".

Nói rồi anh ta chậm rãi bước tới, khoanh tay ôm quyền chào Ngô Bình: "Anh này, tôi xin lỗi nhé, gây phiền phức cho anh rồi".

Ngô Bình thầm thấy cậu chủ này cũng hiểu lễ nghĩa lắm, khẽ gật đầu: "Không sao".

Nhưng sau đó cậu chủ Yên này lại nói: "Vừa nãy nghe anh nói tranh của tôi đã nhập môn, tôi rất vui. Thiết nghĩ kỹ năng vẽ tranh của anh chắc chắn sẽ hơn hẳn tôi. Hôm nay gặp mặt nhau là một cái duyên, mong anh chỉ điểm cho tôi ít nhiều".

Ngô Bình biết ngoài mặt cậu chủ Yên này tỏ ra khách sáo nhưng thật ra trong lòng cũng không phục, anh khẽ cười: "Chỉ điểm cho anh cũng được, hời cho anh rồi".

Nói rồi anh lấy ra cây bút đó, vẽ một bức tranh giữa không trung, anh vẽ một cô gái dung nhan tuyệt diễm. Điều diệu kỳ là cô gái lại ở trong trạng thái 3D, lúc Ngô Bình cầm bút vẽ, mắt cô gái ánh lên long lanh rồi chuyển động, hoạt sắc sinh hương, đôi mắt xinh đẹp linh động.

Cô ấy bước lên trước uyển chuyển bái Ngô Bình: "Bái kiến công tử".

Cảnh này khiến mọi người đều ngơ ngác, cậu chủ Yên thì kinh ngạc nói: "Đây là pháp bảo gì vậy, lại có thể vẽ ra được người sống!"

Thì ra anh ta không nghĩ do Ngô Bình vẽ tốt mà cho rằng do bút anh dùng quý hiếm, là một chiếc pháp bảo.

Ngô Bình thản nhiên nói: "Vì nhân vật sống trong tim tôi nên người tôi vẽ ra là người sống".

Cậu chủ Yên cười nói: "Tôi bái phục, còn chưa hỏi đại danh của anh".

Ngô Bình: "Tôi là Lý Bình".

Cậu chủ Yên: "Chào anh Lý, hôm nay gặp được anh là vinh hạnh của tôi. Nhà tôi ở gần đây, mời anh Lý ghé nhà chơi một chuyến".

Cậu chủ Yên này tuấn tú, nói chuyện cũng khách sáo, Ngô Mi có ấn tượng khá tốt với anh ta, cô ấy cười nói: "Anh, vậy chúng ta tới nhà cậu chủ Yên chơi chút nhé?"

Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: "Được".

Cậu chủ Yên này mời Ngô Bình và Ngô Mi tới một ngôi nhà lớn ở gần đó. Tới phòng khách, cậu chủ Yên cho người dâng trà nước lên, anh ta cười nói: "Anh Lý có thể cho tôi xem thử cây bút của anh được không?"

Ngô Bình cười đáp: "Chỉ là một cây bút cũ, có gì đáng xem đâu chứ".

Cậu chủ Yên: "Tôi yêu thích hội hoạ, cũng có nghiên cứu về bút vẽ tranh".

Ngô Bình lấy bút ra, cậu chủ Yên hai tay nhận bút, cảm thán: "Quả là một cây bút tốt, chắc chắn cây bút này là của Họa Thánh, đúng không?"

Ngô Bình: "Cũng gần như là vậy".

Cậu chủ Yên đi vài bước rồi hỏi: "Anh Lý, có thể nhượng lại cây bút này cho tôi không? Giá cả chúng ta thương lượng".

Ngô Bình thản nhiên nói: "Tuy cây bút này không đáng tiền nhưng tôi dùng quen tay rồi".

Cậu chủ Yên khẽ thở dài: "Nhưng tôi cần cây bút này, nếu anh Lý không nể mặt thì tôi chỉ đành đắc tội thôi".

Ngô Bình vô cảm nói: "Anh muốn thế nào?"

Cậu chủ Yên vỗ tay, phía sau phòng khách bỗng có hai cao thủ đi ra, khí tức của hai người này rất khủng bố, đều là Thần Tiên.

Phàm là Thần Tiên thì thực lực đều không yếu, hai người này còn là kẻ mạnh trong Thần Tiên, một người là Thần Tiên tầng ba, một người là Thần Tiêng tầng bốn!

Ngô Bình: "Anh muốn ăn cướp à?"

Cậu chủ Yên cười nói: "Nếu anh chịu bán thì tôi đâu cần phải cướp?"

Ngô Bình thở dài: "Anh cảm thấy bên cạnh có Thần Tiên thì có thể muốn gì được nấy sao?"

Cậu chủ Yên hỏi ngược lại: "Không phải vậy sao?"

Ngô Bình nhìn Ngô Mi: "Em thấy chưa, sau này nhìn người đừng nhìn vẻ bề ngoài. Có những kẻ bên ngoài đạo mạo, bên trong thối nát".

Sắc mặt cậu chủ Yên trầm xuống: "Thế nào, anh suy nghĩ kỹ chưa?"

Ngô Mi thở dài: "Là em sai rồi".

Ngô Bình đứng dậy, phóng thích khí tức Tiên Hoàng ra. Cùng là Thần Tiên, hệ thống năng lượng giống nhau nên hai người này đã bị sức mạnh của Ngô Bình trấn áp trong nháy mắt.

Bọn họ tái mặt, đồng loạt quỳ xuống đất, run giọng nói: "Bái kiến Tiên Hoàng!"

Cậu chủ Yên sững sốt: "Cái gì, anh ta là Tiên Hoàng sao?"

Ngô Bình bước tới trước mặt cậu chủ Yên, bình thản nói: "Anh còn cần cây bút này của tôi không?"

Cậu chủ Yên mặt mày tái nhợt, anh ta cúi đầu nói: "Là tôi đã nhìn sai rồi!"

Ngô Bình hỏi: "Anh không phải là người ở đây, đúng không?"

Cậu chủ Yên: "Đúng vậy, tôi tới từ đại lục Thiên Vu ở thiên ngoại".

Ngô Bình không hiểu rõ lắm về tình hình bên ngoài, anh hỏi: "Đại lục Thiên Vu nằm ở đâu, so với đại lục Hồng Hoang thì thế nào?"

Cậu chủ Yên: "Diện tích hai đại lục này xấp xỉ nhau, nhưng ở đại lục Thiên Vu chỉ có một thế lực, Thái Vu Giáo".

Ngô Bình: "Ồ, chỉ có một Thái Vu Giáo thôi sao?"

Cậu chủ Yên: "Đúng thế, Thái Vu Giáo có một kẻ mạnh kỷ nguyên trấn giữ, thế nên địa vị vững chắc. Dưới nó chỉ có một vài thế lực nhỏ tồn tại. Nhà họ Yên của tôi là một gia tộc khá có thế lực trong Thái Vu Giáo. Tổ phụ của tôi là một Hồng Y trưởng lão của Thái Vu Giáo".

Ngô Bình: "Nếu đã là đệ tử của Thái Vu Giáo, sao bên cạnh anh lại có Thần Tiên?"

Cậu chủ Yên: "Cha ông phát hiện Vu đạo không được người đời ủng hộ, thế nên giai đoạn đầu nhiều người sẽ tu luyện đạo Thần Tiên, đợi đến khi thực lực mạnh mẽ mới lĩnh ngộ công pháp Vu đạo".

Ngô Bình: "Nói vậy là Vu tu ở đại lục Thiên Vu không nhiều, mà Thần Tiên lại nhiều hơn?"

Cậu chủ Yên: "Nhiều nhất vẫn là tu sĩ tiên đạo, đâu phải ai cũng tu luyện được Thần Tiên đâu chứ. Đúng là tu sĩ Vu tu rất ít, họ đều là tinh anh và thiên kiêu của Thái Vu Giáo. Như tôi, chỉ có thể tu luyện đạo Thần Tiên, tạm thời không thể tu luyện Vu đạo được".

Ngô Bình lại hỏi: "Vậy một tu sĩ Thái Vu Giáo như anh lần này tới Tiên Giới nhằm mục đích gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK