Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1446: Một cung, hai điện, ba thế gia

Tại buổi hôn lễ chỉ có thân thích của phủ Chiến Vương, không có người ngoài nên thủ tục rất đơn giản, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái rồi vào động phòng.

Đóng cửa phòng xong, Lam Hân Nguyệt lấy một tấm ngọc phù ra, ngọc phù phát sáng lấp lánh, cô ấy truyền tiên lực vào, ngọc phù phóng ra một đoạn văn và hình ảnh.

Hình ảnh miêu tả một miếu cổ biến thành một đống đổ nát, bên cạnh còn vó vài xác người không toàn vẹn. Đoạn văn nói rõ rằng những người chết lần lượt là thế tử Trấn Bắc Vương, thế tử Bình Nam Vương, thiếu bảo đương triều, Thất Hoàng tử, cùng với con rể của tể tướng đương triều.

Những kẻ đã chết đều là những nhân vật quan trọng đương triều, bọn họ đều chết tại miếu cổ. Chỉ một đoạn văn ngắn và mấy bức ảnh đã khiến Lam Hân Nguyệt nở nụ cười.

"Chồng, lúc chúng ta bái đường, anh tung ra một kiếm chém bọn họ, đúng không?"

Ngô Bình không che giấu: "Đám người kia đều là do anh giết, bọn họ dùng pháp khí ám sát anh, bị anh giết ngược".

Lam Hân Nguyệt nói: "Phủ Chiến Vương của em đã có anh, không cho phép đám người kia ngông cuồng!"

Ngô Bình nhìn cô ấy: "Tuy em và anh chỉ đóng giả vợ chồng, nhưng em đã giúp anh thì anh nhất định sẽ bảo vệ em cả đời".

Tâm hồn thiếu nữ của Lam Hân Nguyệt khẽ rung động, cười nói: "Cảm ơn chồng!"

Hai người nói vài câu thì đã nghe có người báo: "Nhà họ Trương ở thần thổ thông thiên phái người tới, muốn gặp quận mã ạ".

Lam Hân Nguyệt nói: "Biết phủ Chiến Vương có một chàng rể thiên phẩm cấp năm, thần thổ thông thiên đã đứng ngồi không yên rồi, e là các thế lực lớn đều sẽ tới đây tranh giành".

Ngô Bình: "Không vội, tình hình bên thần thổ thông thiên khá phức tạp, anh phải suy nghĩ kỹ càng nên gia nhập vào thế lực nào".

Ngô Bình từng nghe Thân Công Nam Tinh nói về tình hình ở thần thổ thông thiên. Bên ngoài thần thổ thông thiên này có bốn viện ba tông, trung tâm thì có một cung, hai điện, ba đại thế gia.

Một cung là chỉ Thông Thiên Cung, trong cung toàn là đệ tử ưu tú, tu vi cao thâm, thực lực mạnh mẽ, là nòng cốt của thần thổ thông thiên, do đích thân Thông Thiên lão tổ điều hành, đa số người nắm quyền trong cung cũng là con cháu đời sau của Thông Thiên lão tổ. Trong bốn viện ba tông, có hai viện một tông trực thuộc Thông Thiên Cung, đệ tử nào trong hai viện một tông này có thể thăng chức thành đệ tử ở trung tâm thì có thể trực tiếp vào Thông Thiên Cung tu hành.

Hai điện lần lượt là điện Hỗn Thiên và điện Vạn Yêu, điện chủ của hai điện cũng đều là Đại Đạo Quân, thực lực chỉ đứng sau Thông Thiên lão tổ, đều là sư đệ của Thông Thiên lão tổ.

Trong đó, điện Hỗn Thiên quản lý một tông, điện Vạn Yêu quản một viện.

Thật ra năm xưa là ba huynh đệ cùng phát hiện ra thần thổ, chẳng qua là vì lúc đó thực lực của Thông Thiên lão tổ mạnh nhất, cũng nổi danh nhất, nên người bên ngoài mới gọi thần thổ này là thần thổ thông thiên.

Ba thế gia, trong lịch sử của thần thổ thông thiên có ba vị thiên kiêu quật khởi, sau đó bọn họ cũng bước vào cảnh giới Đại La, đồng thời lần lượt gây dựng nên ba đại thế gia.

Ba thế gia rất thân thiết với nhau, bọn họ cùng nhau kiểm soát một viện và một tông, thế nên tuy thế lực của ba thế gia không bằng hai điện nhưng cũng không thua kém quá nhiều.

Ngoài những điều này ra, thần thổ thông thiên còn rất nhiều thế lực vừa và nhỏ, bọn họ thường phải dựa vào sáu thế lực lớn trên để tồn tại.

Hơn nữa, bây giờ thần thổ thông thiên mới chỉ khai phá được chưa đến một phần mười diện tích. Sáu vị Đại La Đạo Quân bao gồm cả Thông Thiên lão tổ đều đang dò tìm những khu vực mới.

Lam Hân Nguyệt nói: "Hoàng triều Hắc Thuỷ có quan hệ mật thiết với Thông Thiên Cung, hai bên vừa có quan hệ bạn bè vừa có quan hệ thân thích, không ít thành viên hoàng thất đều là đệ tử Thông Thiên Cung".

Ngô Bình: "Thế nên tốt nhất anh nên gia nhập điện Hỗn Thiên hoặc điện Vạn Yêu".

Lam Hân Nguyệt: "Điện Vạn Yêu có rất nhiều tu sĩ Yêu tộc và Bán Yêu, không thích hợp với anh, nên tốt nhất là chọn điện Hỗn Thiên. Em nghe nói Hỗn Thiên Đại Đạo Quân đang đột phá cảnh giới Đạo Tổ, rất có thể ông ấy sẽ đi nhanh hơn Thông Thiên lão tổ một bước, trở thành Đạo Tổ một phương. Hơn nữa, con người Hỗn Thiên Đại Đạo Quân chính trực, đối xử với đệ tử rất tốt. Thiên phú của anh thế này, rất có thể ông ấy sẽ nhận anh làm đệ tử thân truyền".

Ngô Bình hỏi: "Ba thế gia lớn thì sao?"

Lam Hân Nguyệt: "Ba thế gia lớn có nền tảng thâm sâu nhưng không thể sánh với một cung hai điện được, dù sao những người sáng lập ra ba thế gia cũng là vãn bối, tu vi không bằng ba vị Đại Đạo Quân".

Ngô Bình: "Quả thật thần thổ thông thiên rất lợi hại, có đến những ba vị Đạo Quân trấn giữ".

Lam Hân Nguyệt: "Đương nhiên rồi, thần thổ thông thiên là nơi tốt nhất của Hồng Hoang, người giỏi đất thiêng đấy".

Ngô Bình: "Những khu vực mà thần thổ thông thiên chưa tìm ra như thế nào? Có nguy hiểm không?"

Lam Hân Nguyệt: "Hoàn toàn mơ hồ. Phải biết rằng khu vực mà bây giờ thần thổ thông thiên khai phá ra được là nỗ lực của tất cả mọi người trong vô số năm mới tạo nên được, trong thời gian đó thương vong vô số, trải qua vô vàn nguy hiểm. Thế nên đôi khi những điều chưa biết còn đáng sợ hơn nguy hiểm đã được biết trước rất nhiều".

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: "Được, vậy thì gia nhập điện Hỗn Thiên".

Đúng như những gì Lam Hân Nguyệt đã phán đoán, một cung hai điện của thần thổ thông thiên đều phái người tới, mãi đến khi người của điện Hỗn Thiên tới, Lam Hân Nguyệt và Ngô Bình mới chịu ra gặp.

Người tới là một ông lão vừa trắng vừa mũm mĩm, râu tóc bạc phơ, cười khà khà trông rất vui mừng. Nhìn thấy người này, Lam Hân Nguyệt cười chào: "Hỉ trưởng lão, sao lại là ông đến vậy?"

Vị Hỉ trưởng lão này cười đáp: "Lúc quận chúa còn nhỏ, tôi từng dạy dỗ quận chúa vài ngày nên điện chủ phái tôi đến đây”.

Lam Hân Nguyệt nhìn Ngô Bình: "Chồng, lúc nhỏ Hỉ trưởng lão từng dạy em địa lý và âm nhạc".

Hỉ trưởng lão nhìn Ngô Bình, cười niềm nở: "Cậu Ngô, tôi là Hỉ Liên Thắng, là thượng trưởng lão của điện Hỗn Thiên, lần này tới là để mời cậu gia nhập vào điện Hỗn Thiên của tôi".

Ngô Bình nói: "Để Hỉ trưởng lão thất vọng rồi, tôi đã gia nhập vào Thiên Đạo Môn, sư tôn của tôi là trưởng lão nòng cốt - Tiêu Thái Tôn".

Hỉ Liên Thắng hơi ngẩn người, sau đó bật cười: "Thiên Đạo Môn chỉ là một môn phái ở đại lục Côn Luân mà thôi, tuy có nền tảng thâm hậu nhưng không thể so được với thần thổ thông thiên của chúng tôi đâu. Thần thổ thông thiên là một trong những khu vực tinh hoa nhất của đại lục Hồng Hoang, Thiên Đạo Môn không tài nào bì được với ưu thế này. Hơn nữa, việc cậu là đệ tử của Thiên Đạo Môn không hề ảnh hưởng đến việc cậu gia nhập vào thần thổ thông thiên, dù sao hai bên không có khúc mắc hay qua lại gì. Thêm vào đó, điện Hỗn Thiên của tôi rất rộng lượng, có lòng bao dung".

Lam Hân Nguyệt: "Hỉ trưởng lão, chồng tôi là tu sĩ thiên phẩm duy nhất ở Hồng Hoang. Nếu điện Hỗn Thiên muốn anh ấy gia nhập thì ít nhất phải thể hiện thành ý chứ?"

Hỉ Liên Thắng cười ha hả: "Đương nhiên phải vậy rồi. Điện chủ biết cậu Ngô là đại sư luyện đan năm sao tím nên quyết định tặng 'Thần Nông Cốc' cho cậu Ngô".

Ngô Bình hỏi: "Thần Nông Cốc là nơi nào?"

Mắt Lam Hân Nguyệt sáng hẳn lên: "Chồng, Thần Nông Cốc là một trong bảy thánh địa lớn của thần thổ thông thiên, trong đó rất nhiều di chỉ mà Thần Nông để lại, cùng với lượng lớn thần dược, bảo dược. Trong Thần Nông Cốc có rất nhiều nơi thần kỳ, đến nay vẫn chưa được phát hiện hết. Vì Hỗn Thiên Đại Đạo Quân phát hiện ra Thần Nông Cốc nên bây giờ nó là tài sản riêng của điện Hỗn Thiên".

Hỉ Liên Thắng cười nói: "Đúng vậy, thường ngày lúc chúng tôi cần dùng thảo dược sẽ phái người tới đó tìm, nhưng thường chỉ đi vòng vòng bên ngoài thôi, bên trong cực kỳ quái lạ, không ai muốn vào".

Ngô Bình tò mò: "Quái lạ thế nào?"

Hỉ Liên Thắng suy nghĩ rồi trả lời: "Đôi khi có người đi vào trong hái thuốc, bất cẩn đi quá sâu vào trong thì bỗng bị đánh một trận tả tơi. Sau đó, có vài trưởng lão Chân Tiên đi vào, kết quả là cũng bị đánh. Sau đó nữa, Đại Đạo Quân đi vào trong đó nửa ngày, lúc đi ra dặn dò tất cả mọi người, sau này không ai được đi sâu vào trong Thần Nông Cốc, chỉ có thể hái thuốc bên rìa phía ngoài thôi".

Ngô Bình cười nói: "Có Thần Nông Cốc, tôi không cách nào từ chối được".

Hỉ Liên Thắng mỉm cười: "Cậu Ngô, vậy tôi về báo lại cho điện chủ. Ngày mai phiền cậu tới điện Hỗn Thiên ở thần thổ thông thiên một chuyến nhé?"

Ngô Bình gật đầu: "Được, mai tôi nhất định sẽ đến”.

Hỉ Liên Thắng chắp tay chào rồi đi.

Tiền Hỉ Liên Thắng đi xong, Ngô Bình cười: "Quận chúa, mai chúng ta cùng đi, anh luyện cho em ít đan dược".

Lam Hân Nguyệt: "Ngày mai sau khi gặp Hỗn Thiên Đại Đạo Quân, anh nên yêu cầu lập tức tới động Thông Thiên kiểm tra, lấy xếp hạng thiên kiêu".
Chương 1447: Hỗn Thiên Đại Đạo Quân

Tới khi trời tối vẫn có người kéo đến hỏi thăm, nhưng Lam Hân Nguyệt đều đóng cửa không gặp.

Một đêm trôi qua, ngày hôm sau Lam Hân Nguyệt và Ngô Bình tới thần thổ thông thiên.

Thần thổ thông thiên là một khu vực đặc biệt, lối ra vào của nó có xây một sơn môn, hai bên trái phải của sơn môn có vài căn nhà, quanh năm có đệ tử của thần thổ thông thiên canh giữ, người thường không thể vào được.

Qua sơn môn là một con đường trải ngọc vàng lờ mờ phát sáng, rất đẹp. Hai bên đường mờ ảo sương vàng, vô cùng thần bí.

Đi được hơn một trăm mét, phía trước bỗng sáng hẳn ra, họ tới một trang viên rất lớn.

Lam Hân Nguyệt giải thích: "Người ngoài muốn vào phải đăng ký ở đây. Em là quận chúa nên không cần phải làm mấy thủ tục này, chỉ cần nói rõ thân phận là được".

Quả nhiên, hai tu sĩ đến hỏi, Lam Hân Nguyệt nói vài câu thì hai người liền chắp tay lui xuống.

Ra khỏi trang viên, họ nhìn thấy ở phía xa núi non hùng vĩ, phong cảnh khác xa với thế giới bên ngoài. Linh khí ở thần thổ thông thiên cuộn trào, thoải mái hơn bên ngoài rất nhiều.

Anh hỏi Lam Hân Nguyệt: "Thần thổ thông thiên này rộng bao nhiêu?"

Lam Hân Nguyệt: "Chắc là anh biết đại lục Côn Luân đúng không? Cộng cả những khu vực chưa khai phá, chắc thần thổ thông thiên cũng rộng gấp ba gấp năm lần đại lục Côn Luân".

Ngô Bình kinh ngạc: "Chẳng trách thần thổ thông thiên lại hùng mạnh đến vậy, chiếm diện tích lớn thế này, tương lai rộng mở, nó sẽ chỉ ngày càng mạnh hơn thôi!"

Lam Hân Nguyệt: "Đúng vậy, bây giờ thần thổ thông thiên còn thiếu một vị Đạo Tổ trấn giữ, khi xuất hiện Đạo Tổ, nó sẽ là thế lực mạnh nhất thiên hạ".

Hai người cưỡi độn quang, bay nửa canh giờ thì tới trước một toà đại điện. Đại điện này rất cổ kính, cao vạn mét, dài mấy trăm dặm!

Đứng trước cung điện thế này, con người sẽ có cảm giác mình nhỏ bé như hạt cát.

"Đây chính là điện Hỗn Thiên à?"

Lam Hân Nguyệt: "Đúng vậy. Hỗn Thiên Đại Đạo Quân có được truyền thừa ở chính nơi này, thế nên mới có đạo hiệu là 'Hỗn Thiên' đấy".

Ngô Bình: "Điện Hỗn Thiên có từ thời nào?"

Lam Hân Nguyệt: "Trước khi con người được sinh ra thì nó đã có rồi, cụ thể là thời đại nào thì em không rõ. Sau này anh hỏi Hỗn Thiên điện chủ đi, có khi ông ấy biết".

Lúc này, một bóng người bay ra từ trong điện, chính là Hỉ Liên Thắng, ông ấy cười nói: "Cậu Ngô, hoan nghênh! Điện chủ đang đợi bên trong, mời cậu theo tôi".

Ba người bay vào đại điện, giữa đại điện có những cây cột khổng lồ, có rất nhiều cây cột đã bị chém đứt, diện tích mặt cắt rất lớn, ít nhất cũng phải lên đến hàng triệu mét vuông. Có người xây dựng nhà ở trên đó. Ba người đáp xuống trên một trong những cây cột đó.

Đáp xuống Ngô Bình mới phát hiện, phía trước mặt mình có một người khổng lồ đang ngồi xếp bằng, cây cột cao nghìn mét này vừa hay cao ngang với tầm ngực của ông ấy.

Bản thể khổng lồ thế này, thiết nghĩ chắc chắn là bản thể của Hỗn Thiên Đại Đạo Quân rồi!

Quả nhiên, Hỉ Liên Thắng cung kính nói: "Điện chủ, cậu Ngô và Hân Nguyệt quận chúa tới rồi ạ".

Nét mặt người kia mơ hồ, không nhìn rõ, khí tức thần bí dày đặc toàn thân, ông ấy khẽ gật đầu: "Cậu Ngô, cho ta thấy chân thân của cậu đi".

Ngô Bình khẽ cười, anh khẽ nhún người, đáp xuống trên một cây cột khá thấp, sau đó cơ thể dần cao lớn lên, biến thành một người khổng lồ cao hơn một nghìn năm trăm mét.

Hỉ Liên Thắng và Lam Hân Nguyệt đều cả kinh, đây mới là bản thể của anh sao?

Ngô Bình chắp tay vái Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: "Bái kiến Đại Đạo Quân".

Cơ thể anh cao lớn đến nhường này nhưng đứng trước Hỗn Thiên Đại Đạo Quân cao ba, bốn nghìn mét thì lại như một đứa trẻ.

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân cười nói: "Thằng bé này, tuổi còn trẻ mà đã có được thể chất thái cổ chân nhân, tương lai xán lạn".

Ngô Bình: "Cảm ơn Đại Đạo Quân đã khen ạ".

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: "Ta mời cậu tới là mong cậu có thể gia nhập điện Hỗn Thiên của ta, trở thành đệ tử cuối cùng của ta. Nhưng hôm nay gặp cậu, ta lại không dám thu nhận cậu làm đồ đệ, thành tựu tương lai của cậu chắc chắn sẽ vượt xa ta”.

Ngô Bình vội nói: "Đại Đạo Quân quá khen rồi ạ".

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: "Năm xưa lần đầu tiên thần thổ thông thiên mở ra, ba huynh đệ ta là những người đầu tiên bước vào. Lúc đó bọn ta còn là những nhân vật nhỏ chẳng ai biết tới. Ta lĩnh ngộ được Hỗn Thiên Đại Đạo Quyết ở điện Hỗn Thiên này nên mới có được thành tựu hôm nay. Ta cũng sẽ cho cậu ba ngày, trong thời gian này cậu có thể tuỳ ý đi lại trong điện Hỗn Thiên, học được gì đều là tạo hoá của cậu”.

Ngô Bình thầm chấn động: "Đại Đạo Quân hy vọng vãn bối có thể học được kiến thức từ điện Hỗn Thiên sao ạ?"

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: "Truyền thừa của điện Hỗn Thiên thuộc về một kỷ nguyên khác, vô cùng cổ xưa. Tố chất của ta có hạn, dốc hết sức cả đời cũng chỉ có được môt phần rất nhỏ của Hỗn Thiên truyền thừa. Tố chất của cậu phi phàm, nếu có thể đạt được nhiều truyền thừa hơn chẳng phải là một chuyện rất tốt đẹp hay sao?"

Ngô Bình: "Vãn bối bằng lòng thử sức. Ngoài ra vãn bối vẫn còn một chuyện muốn xin, bố vãn bối bị giam ở núi Hỗn Mang, vãn bối muốn tới núi Hỗn Mang một chuyến ạ".

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân cười nói: "Chuyện này thì dễ. Chỉ cần cậu có thể lĩnh ngộ được truyền thừa ở điện Hỗn Thiên thì ta sẽ để cậu làm đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên. Đến lúc đó, cậu có thể tuỳ ý tới núi Hỗn Mang, không ai dám ngăn cản cậu".

Ngô Bình nói: "Vãn bối bằng lòng thử sức!"

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: "Đi đi, đại điện rộng lớn, cậu có thể đi tìm hiểu thử".

Ngô Bình chắp tay vái rồi nhoáng người một cái, bay về phía xa.

Sau khi anh đi, Hỉ Liên Thắng nói: "Điện chủ, chỉ có một phần ba điện Hỗn Thiên là an toàn, những nơi khác đến ngài còn không muốn đi thăm dò. Cậu Ngô có gặp nguy hiểm không?"

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: "Có điều ông không biết, lúc đầu ta đến điện Hỗn Thiên đã phát hiện truyền thừa ở nơi này không thích hợp với người thường, ngược lại giống như được làm riêng cho thái cổ chân nhân vậy. Đáng tiếc, lúc đó ta không phải là thái cổ chân nhân, chỉ có thể học được những thứ râu ria bên ngoài".

Lam Hân Nguyệt: "Đại Đạo Quân, ý ngài là anh ấy có thể sẽ gặt hái được nhiều hơn sao ạ?"

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: "Có vượt qua ta được không phải xem tạo hoá của cậu ấy. Bé con, cô không cần phải lo cho cậu ấy, cậu ấy có vận khí lớn, dù điện Hỗn Thiên có sập xuống thì cậu ấy cũng không sao đâu".

Lam Hân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: "Đại Đạo Quân, ngài không nhận anh ấy làm đồ đệ, vậy anh ấy sẽ bái ai làm thầy ạ?"

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân cười nói: "Đương nhiên là bái điện Hỗn Thiên làm thầy rồi".

Lam Hân Nguyệt ngẩn cả người, bái điện Hỗn Thiên làm sư tôn á? Cô ấy còn định hỏi gì đó, Đại Đạo Quân đã nói: "Hỉ Liên Thắng, đưa bé con ra ngoài đi, bảo con bé ở ngoài đợi".

"Rõ!"

Hỉ Liên Thắng gọi Lam Hân Nguyệt rồi đưa cô ấy ra khỏi đại điện.

Bên trong đại điện tự tạo ra không gian, lớn hơn rất nhiều so với bên ngoài nhìn vào. Trong đại điện vô cùng hoang tàn, nơi đâu cũng có những món đồ vật vỡ nát, chứng minh cho sự cổ xưa và nhiêu thương của nó.

Đi được một đoạn, anh nhìn thấy một quyển sách phát sáng, nó lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất tầm một nghìn mét, sách dài mấy trăm mét.

Anh tới trước quyển sách khổng lồ này, quan sát trái phải một lượt rồi giơ tay lấy sách. Lúc chạm vào quyển sách, một luồng thông tin lớn đến không tưởng bỗng chảy vào thức hải của anh.

Nếu không nhờ anh có thể Nhất Niệm Vạn Tải thì hoàn toàn không thể dung nạp hết số nội dung của những thông tin này, biến thành kẻ ngốc ngay lập tức rồi.

Anh chia nhỏ thông tin này thành một trăm nghìn phần, sau đó vứt mỗi một thông tin vào một thời không ý nghĩ khác nhau để từ từ nghiên cứu.

Nói ra thì dài nhưng làm chỉ trong một tích tắc, Ngô Bình hiểu được nội dung này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Chương 1448: Đạo thống Xích Minh

Những thông tin này sau khi được lý giải thì tập trung trong thức hải của anh, sau đó biến thành một ý niệm độc lập và logic, đồng thời cũng có một người phụ nữ đẹp tuyệt trần xuất hiện trong ý thức của anh.

Nhìn thấy người phụ nữ này, Ngô Bình ngẩn ngơ hỏi: "Cô là ai?"

Người phụ nữ lạnh lùng, bình thản nói: "Tôi là đạo thống Xích Minh, cậu có thể gọi tôi là Linh Nhược".

Ngô Bình: "Cô là đạo thống Xích Minh sao?"

Người phụ nữ: "Đúng vậy".

Ngô Bình: "Đạo thống Xích Minh là gì? Nó thuộc về một kỷ nguyên khác à?"

Người phụ nữ: "Trên cả kỷ nguyên, là truyền thừa cao cấp hơn".

Ngô Bình sững sờ, trên cả kỷ nguyên? Vậy là gì?

Người phụ nữ: "Cậu không cần thiết phải nghĩ quá nhiều, hấp thu đạo thống Xích Minh là được".

Ngô Bình: "Hỗn Thiên Đại Đạo Quân bên ngoài không nhận được truyền thừa của các cô sao?"

Người phụ nữ: "Vô số kỷ nguyên đã qua, người có được phần rìa của đạo thống ở đây nhiều không đếm xuể, cậu nói đến người nào?"

Ngô Bình nói: "Người cuối cùng".

Người phụ nữ: "Ừ, lúc ông ta tới đây thì tố chất quá kém, thế nên không thể tìm được truyền thừa nòng cốt, chỉ có thể tìm được một bộ Hỗn Thiên Đại Đạo Quyết mà thôi. Đó là công pháp nhập môn cơ bản".

Ngô Bình giật cả mình: "Đó là công pháp khiến ông ấy chứng đạo thành Đại La, thế mà chỉ là công pháp nhập môn thôi sao?"

Người phụ nữ: "Sau này cậu sẽ biết, núi cao còn có núi cao hơn".

Ngô Bình thở dài: "Quá doạ người rồi!"

Người phụ nữ: "Tôi đã kiểm tra được, tố chất của cậu xem như cũng tạm, thế nên tạm thời giao đạo thống cho cậu".

Ngô Bình: "Tạm thời cho tôi sao?"

Người phụ nữ: "Nếu cậu không có năng lực và vận khí để thừa hưởng đạo thống thì đương nhiên tôi sẽ thu nó lại, tìm người thích hợp hơn".

Ngô Bình: "Ý cô là, trước tôi cũng đã có không ít người có được đạo thống rồi sao?"

Người phụ nữ: "Ở kỷ nguyên này, cậu là người thứ bảy rồi".

Ngô Bình: "Vậy những kỷ nguyên trước thì sao?"

Người phụ nữ: "Trung bình mỗi kỷ nguyên có tầm mười sinh linh có được đạo thống".

Ngô Bình: "Sáu người trước trong kỷ nguyên này có thành công không?"

Người phụ nữ: "Đều thất bại rồi, tất cả đều không có kết cục tốt đẹp".

Ngô Bình nghe mà tê cả da đầu: "Kế thừa đạo thống khó đến vậy sao?"

Người phụ nữ: "Đương nhiên là rất khó rồi, đây vốn là một chuyện có xác xuất rất nhỏ".

Ngô Bình: "Đạo thống mà cô nói rốt cuộc là cái gì?"

Người phụ nữ: "Khả năng nhìn thấu hư vọng, tiến thẳng đến bản chất".

Ngô Bình còn muốn hỏi tiếp, người phụ nữ đã tiếp tục nói: "Bây giờ tôi sẽ cho cậu nhiệm vụ đầu tiên, tu luyện công pháp sơ cấp trong điện Xích Minh, Xích Minh Bản Nguyên Kinh. Đây là công pháp khó luyện nhất trong những công pháp nhập môn cơ bản của đạo thống Xích Minh, nếu cậu luyện thành thì có thể chọn một món bảo vật ở khu vực số một”.

Nói xong đã có một bộ công pháp xuất hiện trong đầu Ngô Bình, tên là Xích Minh Bản Nguyên Kinh.

Anh trầm tư một lát rồi hỏi: "Người đẹp, công pháp này khó luyện tới mức nào?"

Người phụ nữ lạnh lùng nói: "Tôi tên Linh Nhược".

Sau đó cô ấy tiếp tục nói: "Sáu người tới đây trước cậu trong kỷ nguyên này thì đã có năm người chết trong lúc luyện bộ công pháp này".

Ngô Bình cạn lời, ấy thế mà luyện công pháp có thể chết người!

Anh cười khan: "Có thời gian thì chắc chắn tôi sẽ chăm chỉ luyện".

Linh Nhược: "Tốt nhất cậu nên luyện mau chóng luyện đi, nếu trong vòng một năm mà không có tiến triển gì thì tôi sẽ từ bỏ cậu".

Ngô Bình thầm nói cô muốn từ bỏ thì từ bỏ đi, tôi cũng đâu có cần cô.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Linh Nhược thờ ơ nói: "Từ bỏ có nghĩa là sẽ chết".

Ngô Bình hoảng hốt, sau đó tức giận nói: "Tôi không tu luyện cũng không được à?"

Linh Nhược: "Kẻ được Linh Nhược chọn, hoặc phải dũng cảm tiến lên, hoặc phải chết!"

Ngô Bình sửng sốt, sau đó thở hắt ra: "Xem như cô giỏi! Cô có thể cho tôi thêm một bộ công pháp kế tiếp của Hỗn Thiên Đại Đạo Quyết không?"

Linh Nhược: "Được".

Nói xong trong đầu Ngô Bình đã xuất hiện hai mươi bốn quyển sách lớn, mỗi một quyển đại diện cho một loại công pháp, toàn bộ đều là phần tiếp theo của Hỗn Thiên Đại Đạo Quyết.

Anh lướt sơ qua rồi chọn một quyển có tên là Phục Thiên Đại Đạo Kinh. Anh nói: "Cái này đi".

Bây giờ anh không còn cần thiết phải tìm kiếm gì trong điện Xích Minh này nữa nên lập tức trở về trước mặt Hỗn Thiên Đại Đạo Quân. Anh vái chào: "Bái kiến Đại Đạo Quân!"

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân cười hỏi: "Ngô Bình, cậu có thu hoạch được gì không?"

Ngô Bình: "Đại Đạo Quân, vãn bối có được một bộ công pháp, không biết có tác dụng gì với Đại Đạo Quân hay không".

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân cười nói: "Công pháp cậu có được không cần phải nói với ta, cậu và ta mỗi người có mỗi cơ duyên khác nhau".

Ngô Bình: "Lời của Đại Đạo Quân chí phải. Nhưng công pháp này có liên quan đến Hỗn Thiên Đại Đạo Quyết, vãn bối cảm thấy có lẽ sẽ giúp ích được cho ngài".

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân hơi bất ngờ, sau đó ôm quyền: "Cậu có lòng quá, cảm ơn cậu!"

Có được một câu cảm ơn của Đại Đạo Quân là một vinh hạnh cực lớn.

Ngô Bình khẽ cười, sau đó dùng thần niệm truyền Phục Thiên Đại Đạo Kinh cho Hỗn Thiên Đại Đạo Quân.

Nhận được công pháp, Hỗn Thiên Đại Đạo Quân liền biết bộ công pháp này không phải là thứ tầm thường. Ông ấy thở dài rồi nói: "Có được kinh này, ta có thể bước tiếp rồi! Ngô công tử, đại ơn này không thể nói hết bằng lời, xin hãy nhận của Hỗn Thiên một lạy!"

Ngô Bình vội vã nhảy ra xa, cười nói: "Đại Đạo Quân, vãn bối đã đến điện Hỗn Thiên thì sau này sẽ không tránh khỏi lấy ngài làm chỗ dựa, mong ngài chiếu cố thêm nhiều".

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân nghiêm túc nói: "Sau này chuyện của Ngô công tử chính là chuyện của Hỗn Thiên ta!"

Ngô Bình ôm quyền: "Vãn bối cảm ơn trước. Đại Đạo Quân, vãn bối có một chuyện muốn cầu xin, vãn bối muốn tới núi Hỗn Mang nhanh nhất có thể".

Hỗn Thiên cười nói: "Không vội, tới nhà ta ngồi một lát đã. Hơn nữa, lẽ nào công tử không muốn tới Thần Nông Cốc xem thử à?"

Ngô Bình suy nghĩ rồi đáp: "Cũng được ạ!"

Nói rồi hai người thu nhỏ cơ thể, biến thành người thường, sánh vai ra khỏi điện cổ.

Bên ngoài điện, Lam Hân Nguyệt và Hỉ Liên Thắng đang đứng đợi, Hỗn Thiên cười nói: "Quận chúa, mời quận chúa và Ngô công tử tới nhà ta một lát".

Hỉ Liên Thắng cực kỳ kinh ngạc, đến cả ông ấy cũng không biết nhà của điện chủ ở đâu!

Hỗn Thiên: "Liên Thắng, ông cũng đi cùng đi".

Hỉ Liên Thắng được mời mà hoảng hốt: "Rõ!"

Hỗn Thiên phất tay một cái, một tầng mây tản ra, một giây sau, bọn họ đã tới một ngôi nhà.

Ngôi nhà rất đơn sơ, một người phụ nữ đang ngồi dệt vải trước cửa, một đứa trẻ tầm bảy tám tuổi đang ngồi trong nhà đọc sách, giọng đọc lanh lảnh.

Người phụ nữ ăn mặc mộc mạc, cài trâm gỗ mận, xinh đẹp vô song, bà ấy khẽ mỉm cười: "Chồng, anh về rồi ạ. Những người này là bạn của anh sao?"

Hỗn Thiên cười đáp: "Vài người bạn của anh đến chơi. Vợ, em đi trông nom Long Nhi đi".

Người phụ nữ nhìn mấy người Ngô Bình, khẽ gật đầu rồi vào trong nhà trông nom con nhỏ.

Hỗn Thiên mời mọi người vào phòng khách, đích thân pha trà, cười nói: "Ngô công tử, ta họ Cơ tên Tiên Bằng, nếu công tử không chê thì sau này gọi ta là Cơ đại ca là được".

Lam Hân Nguyệt và Hỉ Liên Thắng đều đần mặt ra, chuyện gì thế? Một Đại Đạo Quân lại xưng hô đồng trang đồng lứa với một người mới sao?

Điều khiến bọn họ càng kinh ngạc hơn là Ngô Bình không hề khách sáo, anh cười nói: "Vậy được. Cơ đại ca, nơi này của anh tốt thật đấy".

Cơ Tiên Bằng cười sảng khoái: "Vợ theo anh lúc anh còn là thư sinh nghèo, sau đó tu vi của anh dần tăng cao nhưng lại phát hiện cô ấy không quen với cuộc sống trong giới tu hành. Anh dứt khoát xây một căn nhà nhỏ ở thế tục, sau đó sinh một cậu con trai với cô ấy, cày ruộng đọc sách. Cậu đừng thấy anh ngồi trong điện giống một cao nhân, thật ra tháng nào anh cũng có hai mươi ngày ở nhà dạy con trai học hành. Đúng rồi, anh còn là thầy dạy học ở trên trấn nữa đấy".

Nghe đến đây, Hỉ Liên Thắng lẩm bẩm: "Điện chủ, thế mà những chuyện này tôi đều không biết!"
Chương 1449: Núi Hỗn Mang

Cơ Tiên Bằng cười nói: "Thần tiên cũng phải sống, những chuyện này ta không nói với ai cả".

Ngô Bình lại nghe được ý khác: "Có phải Cơ đại ca muốn nhờ việc này để tìm được chỗ đột phá không?"

Cơ Tiên Bằng gật đầu: "Cảnh giới trên Đại La rất khó, tâm cảnh của anh vẫn chưa đạt được. Thế nên anh trở về với ngày xưa, tìm lại ý nguyện ban đầu của mình".

Lam Hân Nguyệt không kìm được hỏi: "Tu vi của điện chủ đã cao đến vậy rồi mà vẫn còn muốn đột phá lên nữa ạ?"

Cơ Tiên Bằng trầm ngâm một hồi mới trả lời: "Tu vi càng cao, lòng càng sợ hãi".

Ngô Bình thầm chấn động: "Cơ đại ca, sao lại nói như vậy?"

Cơ Tiên Bằng: "Tu vi càng cao thì hiểu biết càng nhiều, cảm giác càng rõ ràng hơn. Chúng ta của lúc này hiểu rõ được sự nhỏ bé của chính mình, biết rõ mình đang đứng ở đâu".

Ngô Bình nhớ đến đạo thống Xích Minh và Linh Nhược, anh nói: "Ý của Cơ đại ca là trên thế giới này còn có sự tồn tại khủng bố hơn, đúng không?"

Cơ Tiên Bằng khẽ thở dài: "Tất cả vẫn chỉ là cảm giác mãnh liệt mà thôi, vì với tu hành của anh bây giờ, không thể nào nhìn thấu được. Nếu anh thành Đạo Tổ, biết đâu có thể nhìn thấy rõ ràng hơn được chút".

Lam Hân Nguyệt: "Điện chủ, chẳng phải người ta nói rằng Đạo Tổ là người ung dung giữa thế gian này à?"

Cơ Tiên Bằng lắc đầu: "Không đơn giản như vậy. Thôi bỏ đi, nói nhiều cũng không được gì, mọi người chưa đi được đến bước đó, tốt nhất đừng nên biết quá nhiều".

Ngô Bình: "Cũng đúng!"

Cơ Tiên Bằng: "Ngô công tử, sau này cậu chính là đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên. Thân phận này không phải tầm thường, địa vị ở điện Hỗn Thiên chỉ đứng sau mình anh. Cậu muốn đi núi Hỗn Mang thì lúc nào đi cũng được".

Ngô Bình vội hỏi: "Cơ đại ca từng tới núi Hỗn Mang chưa?"

Cơ Tiên Bằng: "Từng tới. Núi Hỗn Mang khá thần kỳ, năm xưa anh còn thu hoạch được kha khá lợi ích. Bây giờ đúng vào lúc thiên duyên mở ra, cậu đi vừa đúng dịp".

"Thiên duyên là gì ạ?", anh hỏi.

Cơ Tiên Bằng: "Lúc thiên duyên mở ra, các loại bảo bối sẽ xuất hiện với mật độ dày đặc, rất dễ để gặp được cơ duyên, đồng thời mức độ nguy hiểm cũng sẽ giảm thấp. Đây cũng là lý do vì sao thần thổ thông thiên phái người tới núi Hỗn Mang vào khoảng thời gian này".

Ngô Bình gật đầu: "Được, mai em sẽ tới núi Hỗn Mang".

Nói chuyện một hồi, Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt được Hỉ Liên Thắng dẫn tới Thần Nông Cốc.

Thần Nông Cốc là một sơn cốc khổng lồ, chỉ có một lối ra vào, trước lối ra vào mây mù ẩn hiện, có hai vị trưởng lão đang đứng canh.

Ngô Bình có thủ lệnh của Cơ Tiên Bằng, cầm nó là có thể được vào trong.

Anh nói với Lam Hân Nguyệt: "Hân Nguyệt, em về trước đi. Đợi lúc anh từ núi Hỗn Mang trở về sẽ tới tìm em”.

Lam Hân Nguyệt biết tiếp theo mình không giúp anh được gì nữa, bèn gật đầu: "Được, chồng đi sớm về sớm nhé".

Hỉ Liên Thắng tiễn Lam Hân Nguyệt về, còn anh thì vào Thần Nông Cốc.

Linh khí trong Thần Nông Cốc cực kỳ dồi dào, sở hữu linh khí mà rất nhiều thời không ở duy độ cao mới có, khu vực khác nhau thì linh khí cũng khác nhau.

Dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, anh phát hiện trong sơn cốc này có bày bố dày đặc những trận pháp nhỏ, nhờ đó mà hấp thu các loại năng lượng khác nhau từ hư không.

Anh thầm thấy chấn động, người tạo ra Thần Nông Cốc chắc chắn là một nhân vật lớn cực kỳ giỏi giang!

Dõi mắt nhìn ra không thấy điểm cuối của Thần Nông Cốc, anh không có ý định đi sâu vào trong, việc cấp bách trước mắt là phải tới núi Hỗn Mang cứu bố và Lữ tổ trước.

Đi một vòng, anh ra khỏi Thần Nông Cốc, Hỉ Liên Thắng vẫn đợi anh ở bên ngoài. Cơ Tiên Bằng có lệnh, sau này ông ấy chuyên môn làm việc vặt cho Ngô Bình.

"Công tử, cậu đã xem xong rồi à?"

Ngô Bình gật đầu: "Chỗ này cũng khá lắm. Hỉ trưởng lão, bây giờ tôi đi núi Hỗn Mang luôn!"

Hỉ Liên Thắng nói được, ông ấy dẫn Ngô Bình phi hành một đoạn trên thần thổ thông thiên thì phía trước xuất hiện một dãy núi mờ ảo, bên ngoài cứ như được bọc một dải lụa mỏng, nhìn không rõ.

Hỉ Liên Thắng: "Công tử, đây chính là núi Hỗn Mang. Trong núi có cấm chế mạnh mẽ, chỉ những người có lệnh bài mới phá được cấm chế để vào".

Tới gần, Ngô Bình lấy lệnh bài Cơ Tiên Bằng cho mình ra rồi bước tới vài bước, cảm giác giống như chen thân vào giữa những bong bóng xà phòng.

"Hỉ trưởng lão, ông không cần phải đợi tôi đâu, mọi chuyện ổn thoả tôi sẽ trở ra". Anh vẫy tay với Hỉ Liên Thắng rồi đi sâu vào trong núi Hỗn Mang.

Vào khu vực núi Hỗn Mang, Ngô Bình cảm thấy khí tức ở đây vô cùng phong phú, khác hẳn bên ngoài. Trước mặt anh có hàng nghìn đỉnh núi sừng sững, cao chừng mấy trăm dặm.

Thế nên anh trở về với bản thể, hoá thân thành người khổng lồ cao nghìn mét, chạy như bay giữa các đỉnh núi.

Đi được một đoạn, anh lấy bùa ngọc ra liên lạc với Lý Niệm Tổ. Trên người Lý Niệm Tổ có bùa ngọc, chỉ cần khoảng cách không quá xa thì họ có thể liên lạc được với nhau.

Bùa ngọc phát sáng, trong đó truyền ra tiếng của Lý Niệm Tổ: "Tiểu Bình!"

Ngô Bình vui mừng: "Bố, bố đang ở núi Hỗn Mang à?"

Lý Niệm Tổ: "Ừm, bố bị kẹt trong một ngọn núi".

"Sư tổ đâu ạ?"

Lý Niệm Tổ: "Sư tôn bị kẹt trên đỉnh núi, bây giờ bọn ta không thể ra ngoài được”.

Ngô Bình: "Đang yên đang lành sao lại tới núi Hỗn Mang chứ?"

Lý Niệm Tổ: "Sư tôn nói bố có huyết mạch Lôi Thần, muốn hái quả Vân Lôi để bố dùng, ai ngờ nơi này lại nguy hiểm đến vậy, tới thì dễ mà đi lại khó khăn muôn phần".

Ngô Bình: "Bố đừng lo, con lập tức tới đó ngay!"

Anh xác định được phương hướng thì chạy nhanh về phía trước. Lúc đi ngang qua một đỉnh núi thì bỗng có một bàn tay đen kịt khổng lồ từ đỉnh núi đó giơ lên, bóp lấy cổ anh.

Bàn tay khổng lồ đó cực kỳ mạnh mẽ, Ngô Bình dũng mãnh đến vậy mà cũng bị nó kéo xuống. Sau đó anh cảm giác được có một cái miệng lớn cắn lên vai của mình.

Nhưng vai của anh được bao phủ bởi vảy tiên, lại có nhiều lớp bảo vệ, cái miệng lớn kia vừa cắn vào đã gãy mất mấy cái răng, đau đớn gào lên tức giận.

Lúc Ngô Bình rơi xuống đất mới nhìn rõ thứ cắn mình là một sinh linh vô cùng quái dị, trông giống như một trái bí đao vậy, không có mắt, chỉ có một cái miệng khổng lồ, trong đó đầy răng sắc nhọn. Hai bên có hai cái tay đen ngòm, bây giờ nó đang dốc sức cắn anh.

Ngô Bình một quyền đấm bay nó, sau đó phất tay, ba nghìn kiếm quang phóng tới.

"Úi úi úi!" con quái vật bị đánh kêu loạn, nhưng nó vẫn không bị thương chút nào.

Anh cả kinh, anh hiểu rõ kiếm quang của mình sắc bén đến cỡ nào, thế mà không chém chết được nó sao?

Anh nhảy lên, giẫm trên con quái vật, há miệng phun lửa thần hỗn mang, muốn thiêu chết nó.

Bị lửa thiêu mà con quái vật vẫn không sao cả, còn tỏ vẻ rất hưởng thụ, nó há miệng ra, để lộ ra một cái lưỡi màu xanh lá chuối.

"Mày đang cười nhạo tao đấy à?"

Ngô Bình tức giận, tay phải thò vào trong miệng nó, nắm lấy cái lưỡi kéo ra ngoài, nhưng lưỡi nó có tính đàn hồi, kéo thế nào cũng không đứt.

Thế là anh phóng kiếm quang ra, không ngừng chém lên trên đó, cái lưỡi bị cắt khiến máu màu lam vàng ứa ra. Quái vật đau đớn ú ớ xin tha.

Ngô Bình vẫn chưa hả giận, dùng khí kiếm đánh rụng mấy cái răng của nó, cuối cùng cho một trăm nghìn kiếm quang chui vào bụng nó, sau đó bịt miệng nó lại.

Kiếm khí chém loạng trong bụng khiến con quái vật quằn quại nhưng không làm gì được vì đã bị Ngô Bình ghì chặt, hai cánh tay khổng lồ của nó cũng đã bị anh giẫm xuống đất.

Mười lăm phút sau, cuối cùng con quái vật cũng nằm im, nhưng Ngô Bình biết nó chưa chết nên đã phóng lôi điện ra đánh nó.

Sau một trận sấm nổ đùng đoàng, bề mặt con quái vật đã đen thui thùi lùi, Ngô Bình buông tay, ngây ngốc nhìn nó.

Sức sống của con này dẻo dai quá, nếu không nhờ mình có nhiều thủ đoạn thì không thể nào làm gì được nó!
Chương 1450: Nhị Hỗn

Mấy giây sau, con quái vật lại cử động, bỗng xuất hiện thêm hai con mắt, hai tròng mắt xanh biếc, trông có vẻ dễ thương.

Ngô Bình nổi giận, đang định tiếp tục giết nó thì quái vật bỗng nói: "Tôi nói chừng đó được rồi đấy, cậu định đánh chết tôi thật à?"

Phát âm của con quái vật này tròn vành rõ chữ, giống như một MC tốt nghiệp từ nước Viêm Long vậy!

Ngô Bình kinh ngạc quá đỗi: "Mày biết nói tiếng người à?"

"Có gì đâu mà bất ngờ? Có biết đây là đâu không?"

Ngô Bình: "Núi Hỗn Mang".

Quái vật nói: "Hỗn Mang là bố tôi, cậu tới địa bàn của tôi còn đòi giết tôi, cậu có nói đạo lý không?"

Ngô Bình thì tức đến nỗi bật cười: "Thế tên khốn nào bắt tao rồi còn muốn ăn thịt tao?"

Quái vật: "Tôi tưởng cậu là một con chim nên bắt định ăn thịt, cắn vào mới biết mình nhầm".

Ngô Bình: "Bớt con mẹ nó nói nhảm đi! Có con chim nào trông giống tao không hả?"

Quái vật: "Xin chú ý ngôn từ của cậu, loài người các cậu đều ăn nói thô tục vậy à?"

Ngô Bình nheo mắt nói: "Tao nghe nói loài Hỗn Mang của mày ăn thịt người xong thì có thể dùng được trí tuệ của người đó, mẹ kiếp, không phải mày đã ăn phải một MC đấy chứ?"

Quái vật đáp: "Tôi không phải Hỗn Mang, bố tôi mới là Hỗn Mang, bây giờ tôi vẫn chưa có tên, cậu có thể gọi tôi là Hỗn Mang đời hai".

Ngô Bình: "Gọi tắt là Nhị Hỗn nhé?"

Quái Vật: "Tuỳ cậu".

Ngô Bình: "Nhị Hỗn, mày vẫn luôn sống ở đây à?"

Hỗn Mang đời hai: "Tóm lại là ở rất lâu rồi".

"Bố của mày đâu?"

Hỗn Mang đời hai: "Nó ấy à? Nó biến thành một phần của núi Hỗn Mang rồi. Cậu cũng biết vạn vật đều có tuổi thọ, sau khi sinh ra tôi thì cũng đến lúc nó nên chết, đây chính là sự tiếp diễn của sinh mệnh. Hết cách rồi, trên đời này chỉ được có một thú Hỗn Mang thôi”.

Ngô Bình: "Chẳng phải mày nói mày là Hỗn Mang đời hai à?"

Hỗn Mang đời hai: "Đúng vậy, bây giờ tôi vẫn chưa trưởng thành đến cấp độ Hỗn Mang, nếu không tôi đã ăn cậu từ lâu rồi".

Ngô Bình cười khẩy: "Có tin bây giờ tao ăn mày luôn không?"

Hỗn Mang đời hai: "Cậu bạn, người với người có thể thiện lành với nhau chút không?"

Ngô Bình: "Mày là con người à?"

Hỗn Mang đời hai: "Tuy tôi không phải con người nhưng tôi có trái tim con người, lòng có con người thì tôi chính là con người".

"Lý sự cùn gì thế không biết!", Ngô Bình đá nó một phát rồi quay người định đi, anh không muốn lãng phí thời gian với thứ này.

Hỗn Mang đời hai kêu: "Cậu bạn, dẫn tôi đi với. Nơi quỷ quái này buồn chán quá, dẫn tôi ra ngoài chơi với được không?"

Ngô Bình đứng lại: "Mày xấu thế này, tao dẫn mày ra ngoài làm gì?", Hỗn Mang đời hai nhảy tại chỗ hai cái rồi biến thành một con chó lớn, cặp mắt xanh biếc, lông trắng muốt, cao ba mét, trông khá là đáng yêu.

"Thế nào? Có phải bây giờ tôi rất đẹp không?"

Ngô Bình hỏi nó: "Mày biết đỉnh Vân Lôi không?"

Hỗn Mang đời hai: "Hỏi thừa, nhà tôi mà tôi không biết được à?"

Ngô Bình: "Thế giúp tao đi, bố tao và sư tổ tao ở chỗ đó, mày giúp tao cứu họ ra".

Hỗn Mang đời hai: "Chuyện nhỏ, đi!"

Ngô Bình và con chó lớn bay về trước một đoạn thì nhìn thấy một đỉnh núi cao đồ sộ, trên đó lôi quang dày đặc, tiếng sấm nổ đùng đoàng.

Ngô Bình: "Nhị Hỗn, nghe nói trên này có quả Vân Lôi à?"

Con chó lớn: "Có đó, một tia hồn phách của bố tôi sau khi chết đã hoá thành một cây ăn quả, quả của cây đó đúng là rất khá”.

Ngô Bình: "Mày theo tao lên đó".

Một người một chó lên núi. Lôi điện khủng bố trên núi đánh xuống bọn họ nhưng họ chẳng hề hấn gì, trông còn rất thoải mái.

Đến lưng chừng núi, Ngô Bình phát hiện ra một sơn động, lối ra vào bị lôi điện bít chặt, trong đó truyền ra khí tức của Lý Niệm Tổ.

Anh tách lôi điện ra, bước thẳng vào bên trong.

Bấy giờ Lý Niệm Tổ đang ngồi xếp bằng trên đất, cảm giác được có người bước vào, ông vội vã mở mắt ra. Lúc nhìn thấy người tới là ai, ông vui mừng gọi: "Tiểu Bình!"

Ngô Bình: "Bố, bố không sao chứ?"

Lý Niệm Tổ lắc đầu: "Không sao, chỉ là lôi điện bên ngoài quá khủng khiếp, bố thử mấy mần mà đều bị đánh thương tích đầy mình, chỉ có thể nằm yên trong động".

Ngô Bình gật đầu: "Không sao, bố ở đây đợi con, con lên tìm sư tổ".

Nói xong anh tiếp tục đi lên đỉnh.

Càng lên trên, lôi điện càng dày đặc. Anh tới trên đỉnh nhìn thấy một cái cây nhỏ, cao trên đầu người một chút, trên đó có mấy quả treo lủng lẳng.

Bấy giờ Lữ Thuần Dương đang giơ tay hái một quả, người bị cố định ở đó, không động đậy được. Anh biết, đây là sức mạnh của loại trái cây kia, khiến Lữ Thuần Dương đứng yên không nhúc nhích.

Anh lắc đầu, đi tới đẩy một cái, Lữ Thuần Dương đã khôi phục lại nhận thức, ông ấy lùi hai bước, ngơ ngác nhìn Ngô Bình: "Sao cậu lại tới đây?"

Ngô Bình liếc ông ấy một cái: "Con mà không tới thì sư tổ người sẽ đứng mãi mãi ở đây đấy ạ”.

Lữ Thuần Dương suy nghĩ lại, cười khổ: "Là ta đã sơ suất rồi!"

Ngô Bình nhìn trái cây rồi giơ tay hái một trái. Lúc chạm vào quả, một đạo lôi điện với khí tức huỷ thiên đánh vào cơ thể anh, nhưng anh chỉ cảm thấy tay hơi tê một chút chứ không sao cả.

Anh hái hết tám quả trên cây, cất vào lồng ngực rồi nói: "Sư tổ, mau đi theo con".

Lữ Thuần Dương ngẩn người, sau đó đi theo sau một người một chó xuống sơn động.

Trở về hang động, Ngô Bình bóc vỏ một quả, bên trong có một chùm tia chớp, anh trực tiếp nhét vào miệng Lý Niệm Tổ luôn. Tia chớp xuống bụng, hoá thành một nguồn năng lượng ấm áp, chảy khắp cơ thể ông.

Lý Niệm Tổ vội ngồi xếp bằng, hấp thu luyện hoá nguồn năng lượng này.

Lữ Thuần Dương hỏi: "Huyền Bình, sao tu vi của cậu cao thế? Hơn nữa khí tức lại khủng bố đến như vậy, khiến tôi phải sinh lòng kiêng dè đấy”.

Ngô Bình: "Một lời khó nói hết. Sư tổ, con nghe nói sư tổ tới từ đại thế giới Kiếm Đạo ạ?"

Lữ Thuần Dương im lặng một lát rồi nói: "Ừ, năm xưa ta cũng được xem là thiên tài kiếm đạo của đại thế giới Kiếm Đạo, tiếc là bị tiểu nhân hãm hại nên phải chuyển thế tu lại”.

Ngô Bình rất tò mò: "Sư tổ, rốt cuộc ai hại sư tổ vậy?"

Lữ Thuần Dương nhìn Ngô Bình, nói: "Nói với cậu cũng được, tên tiểu nhân đó chính là Kiếm Đạo Quân. Năm xưa tôi và ông ta tố chất tương đương nhau, tôi còn có phần nhỉnh hơn chút. Ông ta tự biết mình không thể cạnh tranh lại tôi nên dùng thủ đoạn nham hiểm hại tôi, khiến tôi trở thành phản đồ của đại thế giới Kiếm Đạo. Sau đó ông ta giết hại bảy mươi ba mạng người già trẻ lớn bé của nhà tôi".

Ngô Bình nhíu mày: "Kiếm Đạo Quân này đúng là đáng chết!"

Anh hỏi: "Sư tổ, khi nào người mới đột phá lên Đại La vậy ạ?"

Lữ Thuần Dương: "Còn lâu. Tôi là kiếm tiên, muốn đột phá thì tốt nhất phải có được truyền thừa của Kiếm Cung".

Ngô Bình cười nói: "Sư tổ, con có được ý nghĩa Âm Dương và ý nghĩa Thiên Tượng, hay là con nói cho sư tổ nghe nhé?"

Lữ Thuần Dương sửng sốt, sau đó thì mừng rỡ: "Tốt quá! Kiếp trước tôi tu đến tầng ba Chân Tiên, chỉ thiếu cái ý nghĩa này thôi".

Ngô Bình lập tức dùng thần niệm truyền hai ý nghĩa mà mình biết cho Lữ Thuần Dương.

Lữ Thuần Dương xem xong thì cười: "Huyền Bình, chúng ta đi thôi”.

Ngô Bình giẫm chân, một đạo điện quang đưa mọi người ra khỏi đỉnh Vân Lôi, thẳng tới biên giới núi Hỗn Mang.

Ra khỏi kết giới cấm chế, Lữ Thuần Dương nói: "Huyền Bình, tôi về bế quan một thời gian. Hai bố con cậu chăm chỉ tu luyện, đợi ngày tôi tu thành Đại La sẽ tới tìm hai bố con".

Ngô Bình cười nói: "Chúc sư tổ sớm ngày đột phá!"

Tiễn Lữ Thuần Dương đi xong, Ngô Bình nói: "Bố, con đưa bố về nhà trước nhé?"

Lý Niệm Tổ: "Không cần vội. Đúng rồi, sao con lại ở thần thổ thông thiên?"

Ngô Bình kể hết những chuyện đã xảy ra, nghe nói con trai vì cứu mình là đi ở rể nhà người khác, Lý Niệm Tổ thở dài: "Tuy là ở rể nhưng dù sao cũng đã bái đường. Thế này đi, con dẫn bố đi gặp vợ con đi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK