Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2376: Doạ Quỷ bà bà sợ chạy mất dép

Nguyệt Đông Thăng thoáng vẻ ngạc nhiên: “Nguyệt Thánh Phi nhận bà làm sư phụ ư?”

Quỷ bà bà cười lạnh: “Sao? Tôi không được nhận đệ tử à?”

Không chỉ Nguyệt Đông Thăng, mà các tộc lão khác cũng thấy kinh ngạc. Quỷ bà bà là một trong Tứ Sát của Thần Châu, bà ta cùng Tứ Hung và Song Tàn của Thần Châu tạo thành mười con người độc ác nhất ở nơi này.

Thế mà Nguyệt Thánh Phi lại nhận một người như vậy làm sư phụ, đúng là không còn gì để nói.

Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Thật ra, tôi cũng không quá ngạc nhiên khi ông ta nhận bà làm sư phụ, vì nhân phẩm của hai người quá giống nhau, không hổ là thầy trò”.

Nguyệt Thánh Phi hừ mạnh nói: “Nguyệt Đông Thăng, giờ ông còn muốn động tới tôi nữa không?”

Nguyệt Đông Thăng chưa nói gì, Ngô Bình đã giành lời trước: “Bà lão xấu xí này không bảo vệ được ông đâu”.

Quỷ bà bà có đôi mắt bé tí, bà ta nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt lạnh băng rồi nói: “Tiểu tử, cậu cũng to gan đấy, dám ăn nói như thế trước mặt tôi”.

Ngô Bình đi về phía bà ta rồi nói: “Bà tưởng mình ở tầng thứ tư Đạo cảnh thì giỏi lắm à? Tôi cũng từng giết người ở tầng cảnh giới này rồi đấy”.

Dứt lời, anh thi triển thuật Huyền Áo, sau đó đã biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó, con ngươi của Quỷ bà bà đã thu nhỏ như một cái kim, bà ta từng bước rời khỏi đại điện rồi hô lên: “Tiểu tử, tôi thấy chúng ta không nhất thiết phải đánh nhau đâu. Nguyệt Thánh Phi chỉ là một tên đệ tử ngu đần thôi nên tôi không cần nữa, các người muốn giết hay làm gì thì tuỳ”.

Quỷ bà bà đã lăn lộn ở Thần Châu nhiều năm nên quá lõi đời rồi, Ngô Bình vừa biến mất, bà ta đã biết gặp phải đối thủ mạnh nên nhanh chóng bán đứng tên đệ tử Nguyệt Thánh Phi kia, sau đó chuẩn bị nước rút.

Nguyệt Thánh Phi nhăn nhó mặt mày, ông ta vừa định lên tiếng thì Ngô Bình đã biến mất chợt hiện ra sau lưng ông ta, sau đó ấn đầu ông ta xuống.

Nguyệt Thánh Phi cảm thấy có mồ luồng sức mạnh khủng khiếp khống chế mình, khiến ông ta không thể cử động, ông ta run rẩy nói: “Đừng giết tôi, có gì thì từ từ nói”.

Nguyệt Đông Thăng thờ ơ hỏi: “Nguyệt Thánh Phi, ông đã biết tội chưa?”

Nguyệt Thánh Phi cắn răng nói: “Tôi có tội”.

“Tội gì?”, Nguyệt Đông Thăng hỏi tiếp.

Nguyệt Thánh Phi: “Phản bội gia tộc, hại chết người trong tộc”.

Nguyệt Đông Thăng gật đầu nói: “Tiểu Ngô, phế tu vi của ông ta đi!”

“Vâng!”

“Không!”, Nguyệt Thánh Phi hét lên thảm thiết, nhưng Ngô Bình đã ra tay rồi.

Một luồng sức mạnh lớn tiến vào trong cơ thể Nguyệt Thánh Phi, toàn bộ sức mạnh của ông ta đều vỡ tan như ngói. Ngô Bình đã thi triển một thuật Huyền Áo, chuyên dùng để phế tu vi của người khác.

Anh buông lỏng tay, Nguyệt Thánh Phi lập tức mềm nhũn người ngã xuống đất như người không xương, sau đó Nguyệt Đông Thăng lệnh cho người lôi ông ta ra ngoài và tạm thời nhốt lại.

Sau khi Nguyệt Thánh Phi bị xử lý, những người khác lập tức thay đổi thái độ, ai nấy đều bước ra thể hiện lòng trung thành với Nguyệt Đông Thăng.

Nguyệt Đông Thăng nói: “Chuyện mọi người làm trước đó tôi sẽ không tính toán nữa, nhưng nếu sau này còn lặp lại thì nhất định tôi sẽ nghiêm trị”.

“Vâng!”, tất cả mọi người đều đồng thanh hô lên.

Thấy chuyện của Nguyệt Thị đã ổn thoả, Ngô Bình nói: “Bác Nguyệt, cháu phải về rồi, có gì thì bác cứ gọi cháu”.

Nguyệt Đông Thăng cười nói: “Ừ, Tiểu Ngô, cháu cũng vất vả rồi, cháu với Thanh Ảnh về nghỉ ngơi trước đi”.

Sau đó, ông ta nói tiếp: “À, ngày mai bác sẽ đến thăm nhà cháu để bàn chuyện hôn sự của hai đứa”.

Nguyệt Thanh Ảnh đỏ mặt rồi nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: “Vâng, cháu sẽ về nói chuyện với bố mẹ trước”.

Sau khi rời khỏi đại điện, Nguyệt Thanh Ảnh khoác tay Ngô Bình rồi nói: “Anh Bình, theo anh bố mẹ chồng có thích em không?”

Ngô Bình cười nói: “Em ngoan và hiểu chuyện như thế thì đương nhiên bố mẹ anh sẽ thích rồi. Nhưng phụ nữ trong nhà anh nhiều lắm, em lấy anh thì đừng nổi máu ghen nha”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Còn lâu em mới ghen, nếu em ghen thì sao em chịu chung anh với cả Tử Trần và Thuần Như?”

Nhắc đến Hà Tử Trần, Ngô Bình nói: “Tử Trần bảo anh xong việc ở đây thì đến Thiên Nguyên một chuyến đúng không?”

Nguyệt Thanh Ảnh gật đầu: “Vâng, hay chờ ngày mai hai gia đình gặp gỡ xong thì mình cùng đến Thiên Nguyên”.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về nhà.

Đến cửa nhà thì nhìn thấy có một đám đông đang chặn trước cửa la hét, còn Lý Dược Sư và Hoả Hoàng Nhi thì đều ở bên ngoài, nhưng không nói lại một lời.

“Thứ gì mà dám đối đầu với thiếu gia nhà tao hả? Chán sống rồi phải không? Có giỏi thì ra đây, tao xử từng đứa một!”, người đang mắng chửi là một thanh niên, tu vi không cao, nhưng mồm miệng thì độc địa.

Nguyệt Thanh Ảnh nổi giận nói: “Lũ đáng chết này!”

Cô ấy định tiến lên nhưng đã bị Ngô Bình cản lại, anh nói: “Bình tĩnh, chờ hỏi rõ xem sao đã”.

Hoả Hoàng Nhi cũng tức đến tái mặt, đang định ra tay thì nhìn thấy Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh về.

“Bố!”, Hoả Hoàng Nhi chạy tới.

Ngô Bình hỏi: “Hoàng Nhi, có chuyện gì thế?”

Hoả Hoàng Nhi chỉ vào nhóm người kia rồi nói: “Họ thấy bọn con có tu vi không cao đến định bắt nạt”.

Ngô Bình: “Sao hai bên lại xung đột với nhau?”

Lý Dược Sư tiến lên giải thích, thì ra bọn họ ra ngoài chơi. Sau khi chơi mệt rồi thì vào một quá rượu ở thành Minh Nguyệt ăn cơm, nhưng mới ăn được nửa bữa thì nghe thấy tiếng khóc của con gái vang lên ở phòng sát vách.

Lý Dược Sư thích bênh vực kẻ yếu nên nhìn sang thì thấy có mấy cậu ấm đang bắt nạt một cô gái nhỏ, họ còn định lột đồ của cô ấy.

Lý Dược Sư lập tức lên tiếng nhắc nhở, nào ngờ đám kia rất huênh hoang, lập tức đánh cậu ấy một trận. Tu vi của Lý Dược Sư có hạn nên không phải đối thủ của họ, không nhờ nhóm Hoả Hoàng Nhi lao vào can ngăn thì chắc cậu ấy đã bị đánh chết rồi cũng nên.

Nhưng đám kia vẫn chưa chịu cho qua, dẫn nhau theo tận về đây, nhưng ngoài đan lâu có cấm chế của Ngô Bình nên họ không vào được, vì thế đành đứng chửi bới ở bên ngoài.

Nghe xong câu chuyện, Ngô Bình nhìn về phía đám kia.

Tên đang hung hăng chửi cười lạnh nói: “Anh cũng là người nhà này hả? Đến đúng lúc lắm, mau mau gọi lũ súc sinh kia ra dập đầu xin lỗi thiếu gia nhà tôi đi…”

Hắn còn chưa nói hết câu thì đã bị Ngô Bình tát cho một cái làm rụng nửa hàm răng, một nửa bên mặt thì nát bét, lưỡi tách làm đôi, sau đó lập tức ngất xỉu.

Đánh tên đó xong, Ngô Bình nhìn sang người đàn ông ăn vận giống thiếu gia rồi nói: “Chính cậu đã bắt nạt cô gái ở quán rượu hả?”

Tên đó bị khí chất của Ngô Bình doạ sợ, vẻ huênh hoang đã bay hết sạch, gã liên tục lùi lại rồi nói: “Anh đừng làm bậy, tôi là người nhà họ Mộng đấy!”

Nguyệt Thanh Ảnh nghe xong thì cười mỉa: “Tôi còn tưởng là ai, ra là nhà họ Mộng bán bùa! Anh là gì của Mộng Tam Xuân?”

Tên kia nhìn Nguyệt Thanh Ảnh rồi chợt nghĩ ra gì đó, tiếp theo hô lên: “Cô là… Nguyệt tiểu thư?”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Còn tưởng mắt mù!”

Tên kia vội vàng nói: “Tiểu nhân tên Tường, tham kiến tiểu thư!”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh biết đây là chỗ nào không?”

Tên Tường kia lắc đầu: “Không ạ”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Là nhà chồng của tôi đấy! Anh chán sống rồi hay sao mà dám đến đây gây chuyện hả?”

Tường như sắp khóc đến nơi, nhà họ Mộng của gã chỉ là một hộ khá giả nho nhỏ ở thành Minh Nguyệt thôi, còn kém xa nhà họ Nguyệt. Nguyệt Thanh Ảnh chỉ cần nói một câu thì nhà họ Mộng sẽ phải cuốn xéo khỏi thành ngay, vậy là việc làm ăn cả trăm năm qua đều bị huỷ.
Chương 2377: Tiên Thiên Phù Mẫu

“Đại tiểu thư, là tôi có mắt như mù, tôi biết lỗi rồi ạ”.

Ngô Bình nhìn chằm chằm vào tên này thì thấy gã có khí tức rất đặc biệt, khí tức này rất hợp với đại đạo. Nếu không phải vì đã lĩnh ngộ Thiên Áo thì chắc anh sẽ không thể cảm nhận được nó.

Anh bước tới vỗ vào vai Tường rồi nói: “Cậu tên là Tường hả?”

Tường cuống lên đáp: “Vâng, tiểu nhân tên Tường. Công tử, tôi có mắt như mù nên mới đắc tội với người nhà của công tử, xin công tử trách phạt!”

Ngô Bình cười nói: “Không sao, người cậu đánh chính là con trai tôi, cũng tại nó lo chuyện bao đồng nên bị ăn đòn cũng đáng”.

Tường tưởng Ngô Bình cố tình nói ngược nên sợ đến mức bật khóc nói: “Ngô công tử, tôi biết lỗi thật rồi. Thật ra, cô gái đó là tôi bỏ tiền ra mua về chơi đùa. Chúng tôi cố ý bảo cô ta khóc, chứ không bắt nạt gì cô ta cả”.

Ngô Bình không quan tâm chuyện này, anh nói: “Nhà họ Mộng các cậu kinh doanh gì?”

Tường: “Thưa công tử, nhà tôi chủ linh buôn bán bùa chú. Có ai bán thì chúng tôi mua, sau đó tăng giá rồi bán ra ngoài”.

Ngô Bình: “Vậy chắc nhà cậu có nhiều bùa chú lắm nhỉ?”

Tường: “Cũng không hẳn, nhưng từ thời ông nội thì nhà tôi đã bán bùa rồi nên đúng là trong nhà có khá nhiều bùa cổ”.

Ngô Bình: “Tiểu Tường, chúng ta không đánh thì không quen biết, cậu hãy dẫn tôi đến kho của nhà cậu xem. Tôi xem có cái nào thích hợp thì mua. Nếu có thì tôi sẽ mua vài lá, cậu yên tâm, tôi sẽ trả đúng giá nhà cậu đưa ra”.

Tường thấy rất mù mờ, không biết tại sao Ngô Bình lại muốn đi xem bùa, nhưng gã không kịp nghĩ nhiều mà vội nói: “Được ạ, mời công tử đi theo tôi”.

Ngô Bình nói với nhóm Hoả Hoàng Nhi: “Mấy đứa về nhà trước đi, đừng có chạy lung tung nữa”.

Nguyệt Thanh Ảnh biết nhất định Ngô Bình đã phát hiện ra điều gì đó nên không hỏi nhiều, chỉ lặng lặng đi theo anh đến kho của nhà họ Mộng.

Tường vừa đi vừa thấp thỏm vì sợ Ngô Bình hỏi tội. Khi đến nhà họ Mộng, bố của Tường là Mộng Văn Sinh cũng vội vàng ra nghênh đón. Xem ra ông ấy đã biết chuyện mà con trai mình làm rồi nên mới có vẻ lo lắng như vậy.

Mộng Văn Sinh vừa đen vừa lùn, mắt thì đầy nếp nhăn, ông ấy cười nói: “Mời Ngô công tử, nhà tôi mấy chục năm qua đã tích được khá nhiều bùa cổ, mời cậu xem”.

Ngô Bình quan sát Mộng Văn Sinh thì thấy trên người ông ấy cũng có loại khí tức đặc biệt kia, điều này chứng tỏ hai bố con họ đều từng tiếp xúc với thứ này trong một thời gian ngắn.

Anh cười nói: “Ông chủ Mộng, tôi đến xem bùa thôi, ông đừng căng thẳng thế”.

“Vâng, tôi không căng thẳng nữa”, Mộng Văn Sinh vừa nói vừa lau mồ hôi.

Đến kho rồi, Ngô Bình chỉ đứng ở cửa nhìn nhưng không cảm nhận được khí tức kia. Vì thế, anh nhắm mắt lại rồi dùng thần niệm phong toả cả nhà họ Mộng.

Một lát sau, anh cười nói: “Ông chủ Mộng, có phải ông giấu đồ tốt đi rồi không? Không muốn bán cho tôi à?”

Mộng Văn Sinh hoảng sợ nói: “Ngô công tử, không có chuyện đó đâu! Bùa chú có giá trị nhất đều ở đây rồi”.

Ngô Bình nhắc nhở ông ấy: “Thế thứ trong phòng sách của ông thì ao?”

Mộng Văn Sinh sững người, sau đó nói: “Công tử muốn nói đến tảng đá có phù văn ư?”

Ngô Bình: “Lấy đây cho tôi xem”.

“Vâng, tôi đi ngay”.

Mộng Văn Sinh chạy về phòng sách rồi mang tảng đá màu xanh đến. Nó chỉ to như nắm đấm, bên trên có phù văn kỳ lạ.

Ngô Bình nhận lấy thì thấy đúng là khí tức từ đây mà ra.

Mộng Văn Sinh nói: “Tảng đá này do một thương nhân bán cho tôi vào 15 năm trước. Tôi thấy phù văn bên ngoài có điểm đặc biệt nên mới để trong phòng sách để làm đồ chặn giấy”.

Ngô Bình gật đầu: “Đây đúng là một loại bùa chú, nhưng là làm bằng đá. Ông chủ Mộng, ông bán nó bao nhiêu?”

Mộng Văn Sinh cười nói: “Chỉ là tảng đá thôi mà, công tử thích thì cứ cầm về”.

Ngô Bình: “Không được, ông cứ ra giá đi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Ông chủ Mộng, ông mau ra giá đi”.

Mộng Văn Sinh thấy Ngô Bình không nói đùa thì thăm dò thử: “Tôi chỉ bán khoảng ba đến năm mươi nghìn tiền Tiên thôi, cao quá sợ không ai mua”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, vậy chốt giá 50 nghìn”, nói rồi, anh lấy tiền ra trả luôn.

Mộng Văn Sinh đùn đẩy mãi mới nhận: “Công tử còn muốn chọn bùa trong kho nữa không?”

Ngô Bình phát hiện trong kho của nhà họ Mộng có khá nhiều bùa chú do tu sĩ Đạo cảnh luyện chế, nhưng cấp bậc không cao. Thực lực hiện giờ của anh mà kết hợp cùng với áo giáp cùng các pháp khí Đạo cảnh thì cũng ngang cường giả tầng thứ bảy Đạo cảnh rồi, vì thế chúng không có giá trị gì với anh cả.

Anh nói: “Hôm nay thì chưa, tôi xin phép”.

Hai người đi rồi, Mộng Văn Sinh mới nói với con trai mình: “Tường Nhi, xem ra tảng đá đó có tác dụng gì đó mà mình không biết. Không thì với thân phận của cậu ta thì chắc sẽ không đích thân đến mua đâu”.

Tường giậm chân nói: “Thế mình bán lỗ rồi ạ?”

Mộng Văn Sinh nhìn con trai mình: “Lỗ cái gì? Không hề đâu, vì mình có giữ nó thì cũng chẳng biết làm gì. Nhưng Ngô công tử đã mua được một bảo bối từ nhà mình thì coi như nợ ta ân tình rồi. Sau này mình mà gặp phiền phức gì thì có thể đến nhờ cậu ấy giúp”.

Tường bĩu môi: “Mình thì gặp chuyện gì ạ?”

Mộng Văn Sinh cảm thán: “Không ai có thể biết trước chuyện gì, có nhiều chuyện con chưa hiểu đâu”.

Trên đường về, Nguyệt Thanh Ảnh hỏi: “Anh Bình, rốt cuộc thứ này có gì đặc biệt mà anh phải mua bằng được thế?”

Ngô Bình bóp mạnh tay phải, tảng đá lập tức vỡ tan, một phù quang bay ra. Đạo phù này to như hột đào, là một dạng lập thể, do hai màu tím và vàng tạo thành.

Thấy thế, Nguyệt Thanh Ảnh ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Đây là gì thế?”

Ngay sau đó, phù quang đã chui vào tay Ngô Bình rồi đáp xuống thần anh trong tay anh.

Ngô Bình: “Đây là Tiên Thiên Phù Mẫu. Các bùa chú trong thiên hạ có phức tạp và mạnh đến mấy cũng là nhờ nền tảng trong phù mẫu này”.

“Tiên Thiên Phù Mẫu!”, Nguyệt Thanh Ảnh nghệt ra.

Ngô Bình: “Thường nó không xuất hiện trong tầm mắt của tu sĩ đâu, vì nó là một phần của đại đạo. Nhưng thi thoảng cũng sẽ có trường hợp ngoại lệ, nó sẽ xuất hiện trong hình dáng của tảng đá hay vật gì khác. Song, thời gian nó tồn tại thường không lâu, nếu không bị ai phát hiện ra thì nó lại quay về với giới tự nhiên”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Sao anh biết nó là phù mẫu?”

Ngô Bình: “Anh từng nhìn thấy nền tảng của đại đạo, khí tức của nó rất giống cái này nên anh mới đoán được”.

“Thế trên đời có bao nhiêu Tiên Thiên Phù Mẫu? Có một cái thôi à?”

Ngô Bình: “Chắc không, nhưng gặp được một cái cũng là quá may rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh Bình, nó có tác dụng rất lớn với tu vi của anh à?”

Ngô Bình: “Anh sắp mở Thần Môn. Đây là cách mở thần thông trong thần anh, nên phải dùng tới thời không duy độ cao. Đại đạo có duy độ cao càng tinh thuần thì sức mạnh càng lớn. Phù mẫu này có thể giúp anh mở Thần Môn chí tôn”.

Nguyệt Thanh Ảnh run lên nói: “Thần Môn chí tôn!”
Chương 2378: Thương Tiên ở hồ Vô Song

Ngô Bình giải thích: “Thần Môn cũng có nhiều loại, trong đó Thần Môn mạnh nhất có thể nối liền với duy độ cao nhất nên được gọi là Thần Môn chí tôn!”

Nguyệt Thanh Ảnh: “Em biết Thần Môn được chia từ nhất phẩm đến thập phẩm, cấp chí tôn này chắc hẳn là trên cấp nhất phẩm. Ngày xưa bố em mở Thần Môn là cấp tứ phẩm”.

Ở Tiên Giới Nguyên Sử, vài trăm năm mới có một tu sĩ mở được Thần Môn nhị phẩm, vì thế Thần Môn tứ phẩm đã là rất giỏi rồi. Nếu là Thần Môn nhất phẩm thì phải chờ cả nghìn năm mới có. Còn Thần Môn chí tôn mà Ngô Bình nói thì chưa từng xuất hiện, mà chỉ có trong truyền thuyết thôi.

Hai người về đến nhà thì Ngô Bình chính thức giới thiệu Nguyệt Thanh Ảnh với bố mẹ mình.

Nguyệt Thanh Ảnh ở lại một đêm tại nhà của Ngô Bình, ngày hôm sau thì theo anh đến Thiên Nguyên để tìm Hà Tử Trần.

Thiên Nguyên cũng là một vùng phúc địa ở Tiên Giới Nguyên Sử giống Thần Châu, nhưng quy mô lại lớn hơn Thần Châu một chút.

Khi còn các Thiên Nguyên hơn một nghìn dặm thì Ngô Bình nhìn thấy có một tốp cao thủ đeo khăn che mặt màu đen đứng vây quanh một cô thiếu nữ. Tuy cô gái này còn nhỏ, nhưng tu vi không thấp, tay trái cầm một mảnh vải đỏ quấn quanh người để chống lại các đòn tấn công. Tay phải của cô ấy thì cầm một thanh đoản đao thi thoảng lại bắn ra những đường đao sắc lạnh, ép cho những người tấn công cô ấy phải lùi lại.

Nhưng những người che mặt phối hợp với nhau rất nhịp nhàng, họ dần thu nhỏ được phạm vi. Cô gái đỡ được bên này thì hở bên kia nên dần trở nên yếu thế, loáng cái đã bị đâm trúng vào một bên vai. Đòn tấn công này không nhẹ, cô ấy lập tức ngã xuống.

Thấy cô gái sắp phải chết thảm, một bóng người đáp xuống rồi bế cô ấy lao vút lên cao, sau đó biến mất.

Đám người che mặt ngẩn ra, họ định đuổi theo nhưng rõ ràng không kịp, sau đó họ tức đến mức vừa giậm chân vừa chửi bới.

Người ra tay đương nhiên là Ngô Bình, ngay sau đó, anh đã thả cô gái xuống một cái cây.

Cô gái đã bị thương ở vai nên đau đến vã mồ hôi. Trông cô ấy rất thanh tú, quần áo trên người cũng quý phái, giống kiểu đồ mà Nguyệt Thanh Ảnh mặc nên chắc hẳn cũng có chút bối cảnh.

Cô gái cảm kích nói: “Cảm ơn công tử đã tay ứng cứu!”

Thật ra Ngô Bình cũng không biết hai bên có ân oán thế nào, vì thế anh chỉ cứu người chứ không ra tay đánh ai. Anh hỏi: “Tại sao họ lại muốn giết cô?”

Cô gái thở dài nói: “Tôi phụng mệnh bố đến Thiên Nguyên bái kiến một người bác. Trên đường đi thì đám người này đột nhiên xuất hiện rồi đòi giết tôi. Tôi liều mạng bỏ chạy nhưng vẫn bị họ đuổi kịp, nếu không có công tử ra tay cứu trợ thì chắc tôi đã chết thảm rồi”.

Ngô Bình: “Nói vậy là cô cũng không biết họ là ai ư?”

Cô gái lắc đầu: “Vâng”.

Nguyệt Thanh Ảnh không hề nói gì nhưng chợt hỏi: “Cô gái, cô tên là gì?”

Cô gái: “Tôi là Phương Thanh Thanh”.

Nguyệt Thanh Ảnh như có điều suy nghĩ: “Cô là con cháu nhà họ Phương ở hồ Vô Song à?”

Phương Thanh Thanh gật đầu: “Đúng đấy chị, nhà em ở hồ Vô Song, chị biết nhà em ạ?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười trừ: “Có ai ở Tiên Giới Nguyên Sử không biết Thương Tiên Phương Thiên Hoá chứ”.

Phương Thanh Thanh thở dài nói: “Bố em đúng là Phương Thiên Hoá”.

Ngô Bình không biết người này nên hỏi: “Thanh Ảnh, Thương Tiên này chắc có thực lực mạnh lắm hả?”

Phương Thanh Thanh: “Một trong mười đại cao thủ của Tiên Giới Nguyên Sử thì đương nhiên phải có thực lực mạnh rồi”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Mười đại cao thủ ư? Tầng mấy Đạo cảnh thế?”

Phương Thanh Thanh: “Tầng thứ tám”.

Ngô Bình: “Thế thì lạ thật, ai dám giết con gái của cao thủ chứ, lẽ nào chán sống rồi?”

Phương Thanh Thanh: “Nếu không nhờ ba thương phù mà bố cho thì chắc tôi đã bại dưới tay họ lâu rồi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng tôi cũng đang đến Thiên Nguyên, nếu cô muốn thì có thể đi cùng”.

Phương Thanh Thanh vui vẻ nói: “Thật không ạ? Cảm ơn công tử, cảm ơn chị”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Phương cô nương, cô đến Thiên Nguyên gặp ai?”

Phương Thanh Thanh: “Thạch Trung Kiếm - gia chủ nhà họ Thạch”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Nhà họ Thạch là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn, gia chủ nhà này cũng là cao thủ số một ở Thiên Nguyên, cũng thuộc một trong mười đại cao thủ ở Tiên Giới Nguyên Sử. Người ta gọi ông ấy là Tử Điện Kiếm Tiên, nếu tôi nhờ không nhầm thì là vậy”.

Phương Thanh Thanh: “Vâng, bố bảo em đến đưa một vật quan trọng cho bác Thạch”.

Ngô Bình: “Thứ gì thế?”

Phương Thanh Thanh thoáng do dư, nhưng sau đó vẫn nói: “Là một quyển kiếm phổ”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Gia chủ nhà họ Thạch là Kiếm Tiên rồi thì thiếu gì kiếm phổ?”

Phương Thanh Thanh vội nói: “Nhưng bộ kiếm phổ này thì khác. Bố em bảo bác Thạch có thể học được nó thì có thể đột phá Tử Điện Kiếm Quyết lên đến tầng cuối cùng”.

Ngô Bình: “Kiếm phổ có thể khiến Tử Điện Kiếm Tiên đột phá ư!”

Phương Thanh Thanh gật đầu: “Vâng”.

Nguyệt Thanh Ảnh cau mày: “Một thứ quan trọng như thế tại sao Thương Tiên không tự mang đi? Với ông ấy mà nói, không phải chỉ một loáng là xong à?”

Phương Thanh Thanh cúi đầu xuống nói: “Bố em đang bị thương, giờ đang dưỡng thương ở một nơi bí mật nên mới bảo em mang đi”.

Ngô Bình: “Kiếm phổ thì lúc nào mang đi cũng được, không vội. Có phải bố cô muốn Kiếm Tiên nhanh chóng đột phá để giúp mình không?”

Phương Thanh Thanh không ngờ Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình lại thông minh như vậy, cô ấy chỉ nói vài câu thì họ đã đoán ra được mục đích nên thở dài nói: “Công tử, chị, vậy thì em xin nói thẳng. Bố em đã bị Ma Kiếm Long Địch - một trong mười đại cao thủ đánh bị thương. Nếu em mang kiếm phổ đến muộn thì e bác Thạch sẽ không phải đối thủ của ông ta”.

Nguyệt Thanh Ảnh ngạc nhiên nói: “Ma Kiếm Long Địch mất tích rồi cơ mà?”

Phương Thanh Thanh: “Không đâu, ông ta chỉ bế quan tu luyện thôi. Giờ thực lực của ông ta trên bố em rồi, nếu bác Thạch lại bị ong ta đánh bại thì hai nhà bọn em sẽ bị Long Địch tiêu diệt”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì kiếm phổ rất quan trọng với Thạch Trung Kiếm, vậy chúng ta xuất phát thôi”.

Ba người lập tức đi ngay, loáng cái đã nhìn thấy một cao nguyên. Biên giới của cao nguyên này như vách núi, trên cao nguyên có mây mù che phủ, thời tiết khác hẳn với bên ngoài.

Ba người bay lên đó thì có người bay ra hỏi: “Các người là ai?”

Nguyệt Thanh Ảnh lấy thẻ thân phận của mình ra nói: “Tôi là Nguyệt Thanh Ảnh của Nguyệt Thị ở Thần Châu, tôi đến tìm Hà Tử Trần”.

Người kia nghe thấy thế thì lập tức lịch sự nói: “Ra là Nguyệt tiểu thư, mời!”

Họ bay thêm một đoạn nữa thì Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh đã đưa Phương Thanh Thanh đến cổng nhà họ Thạch, thấy cô ấy vào trong rồi thì họ mới rời đi.

Sau đó, họ đến nhà họ Hà. Vừa tới nơi thì Hà Tử Trần đã tươi cười ra đón: “Anh Bình, chị, cuối cùng thì hai người cũng đến rồi”.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Tử Trần, chị dẫn người đến cho em rồi nhé”.

Hà Tử Trần đỏ mặt, cô ấy hiểu ý của Nguyệt Thanh Ảnh nên nói: “Hai người mau vào nhà đi!”

Họ vừa đi qua cổng thì chợt có tiếng cười khẩy vang lên, sau đó có ba nam hai nữ đi tới, một cô gái trong số đó nói: “Tử Trần, ai mà lại dẫn vào nhà thế này? Đã đăng ký chưa?”

Hà Tử Trần cau mày: “Tôi dẫn ai vào nhà còn cần báo cáo với cô à?”

Cô gái kia: “Không, nhưng giờ cô đâu còn là đại tiểu thư gì nữa. Bố và ông nội đều đang bị xét hỏi, nhỡ mà tra ra được chuyện gì thì chi nhà cô chắc sẽ không bao giờ trở mình được đâu”.

Nguyệt Thanh Ảnh ngạc nhiên hỏi: “Tử Trần, có chuyện gì thế?’

Hà Tử Trần: “Chị, mình vào trong rồi nói chuyện, kệ cô ta”.

Dứt lời, cô ấy dẫn Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh nhanh chóng rời đi.

Một cô gái khác cười khẩy: “Xem ra có người chưa thích ứng được với thân phận mới, vẫn tưởng mình là đại tiểu thư”.

Cô gái ban nãy: “Cừ chờ mà xem! Nếu tra ra được họ lén dùng đan dược thì ba chi của Hà Thị đều lụi hết”.
Chương 2379: Đan tinh

Hà Tử Trần mời Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh vào trong nhà, căn này không lớn, nằm trong một rừng trúc rộng mấy chục mẫu nên vô cùng yên tĩnh.

Trong sân có hơn chục con mèo với đủ mọi giống đang nhàn nhã đi qua đi lại, nhìn thấy Hà Tử Trần đi vào, chúng lập tức kêu meo meo.

Nguyệt Thanh Ảnh vươn tay ra, một con mèo đen mập mạp nhanh chóng nhảy vào lòng cô ấy, sau đó cọ tới cọ lui trên người cô.

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Hắc Bá Vương, mày lại mập lên rồi, sau này đừng có tham ăn nữa, không thì mày sẽ biến thành Hắc Mập đấy!”

Hà Tử Trần vung tay lên, lũ mèo lập tức ngoan ngoãn đi vào trong một ngôi nhà ở phía bên trái, đó chính là nhà của chúng.

Sau đó, cô ấy mời Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình vào phòng khách, tiếp theo tự mình rót nước pha trà rồi nói: “Anh Bình, nếu anh không đến thì em cũng tới tìm anh nhờ vả chút việc”.

Ngô Bình: “Tử Trần, có việc gì à? Cô gái ban nãy bảo bố và ông nội em đang bị điều tra ư?”

Hà Tử Trần thở dài nói: “Anh Bình, từ 700 năm trước, nhà họ Hà em đã có một thiên kiêu tuyệt thế xuất hiện và lấy được hai viên đan dược ở Thiên Khuyết, chúng là Đại Thánh Đan và Thiên Tử Đan! Hai viên đan dược này có khí tượng rất phi phàm. Đại Thánh Đan có thể giúp người uongs đột phá lên cảnh giới Đại Thánh - tầng thứ tám của Đạo cảnh! Còn Thiên Tử Đan thì khiến người uống thăng chức lên thành thiên tử của Tiên Giới Nguyên Sử”.

“Hai viên đan dược này do năm chi của nhà họ Hà thay phiên nhau bảo vệ. Bắt đầu từ năm ngoái, đến lượt chi thứ ba của nhà em bảo quản. Bố và ông em rất coi trọng việc này nên đã để chúng ở một nơi rất an toàn, đến em còn không biết ở đâu. Nhưng không hiểu sao, hai viên đan dược đã bị mất trộm”.

Ngô Bình ngẩn ra, cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Một vật quy giá như vậy đã được cất giữ rất bí mật mà vẫn có thể mất được! Hơn nữa rốt cuộc là ai có thể lấy trộm chúng đi dưới sự trông coi của cao thủ chứ?

Nguyệt Thanh Ảnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tử Trần, rốt cuộc đan dược được cất ở đâu?”

Hà Tử Trần: “Sau đó em mưới biết là ông em chất chúng ở một không gian bí ẩn trong người mình. Ông em bảo dù ông có bị kẻ khác giết hại thì họ cũng không thể tìm thấy không gian ấy. Vì một khi ông chết thì không gian sẽ tự sụp đổ, đan dược ở bên trong cũng sẽ bị huỷ”.

Ngô Bình: “Đúng là khó tin! Xét về lý thì không thể có người lấy trộm đan dược đi được”.

Hà Tử Trần cười trừ: “Đúng vậy, vì thế đến ông em cũng thấy bất ngờ. Các chi khác thì bắt đầu nghi ngờ là ông em đã lén uống đan dược nên bắt đầu tra hỏi bố và ông”.

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Tử Trần, em muốn anh giúp em thế nào?”

Hà Tử Trần: “Tuy đan dược đã bị mất, nhưng vẫn còn hai luồng khí tức ở lại. Ông em rất cảnh giác nên đã giữ chúng, nhưng ông không thể đoán ra chúng là gì. Anh Bình, anh là cao thủ luyện đan nên em nghĩ anh có thể tìm ra được manh mối”.

Ngô Bình hỏi: “Em đang giữ chúng à?’

Hà Tử Trần gật đầu: “Ông và bố giờ đang bị giữ nên đành bảo em đi điều tra chuyện này”.

Sau đó, cô ấy lấy hai cái bình nhỏ ra, một bình màu đỏ, một bình màu trắng rồi đặt khẽ lên bàn.

“Khí tức ở trong đây”, Hà Tử Trần nói: “Nếu đến anh cũng không có phát hiện gì thì em cũng chịu hẳn rồi”.

Ngô Bình cầm cái bình màu đỏ lên nhưng không mở ra, mà anh dùng đôi mắt nhìn thấu vạn vật để quan sát. Anh thấy khí tức trong bình này hoá thành một em bé đang bay qua bay lại trong không gian chật hẹp, nó còn nhíu mày trông rất đáng yêu.

Anh như có điều suy nghĩ rồi lại cầm cái bình màu trắng lên xem. Trong bình này có một thiêu niên mặc y phục của hoàng đế đang ngồi trên mây, trông hệt như một vị vua oai phong.

Anh mở bình ra thì hình ảnh bên trong chợt biến mất rồi hoá thành một luồng khí tức màu xanh rất nhạt mà mắt thường gần như không nhìn thấy được.

Ngô Bình vội vàng đóng nắp lại rồi bật cười.

Hà Tử Trần cuống lên hỏi: “Anh Bình, giờ là lúc nào rồi mà anh còn cười?”

Ngô Bình hỏi: “Tử Trần, khi người ta giao đan dược cho ông em thì có hiện tượng lạ gì không?”

Hà Tử Trần: “Có, khi ấy hai viên đan dược đều phát sáng, ánh sáng của Đại Thánh Đan như đoá hoa sen, còn ánh sáng của Thiên Tử Đan thì như một cái xe kéo. Nhưng ông em không nghĩ gì nhiều, dẫu sao chúng cũng là những viên đan dược thần kỳ nên có hiện tượng như vậy cũng là bình thường”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế thì đúng rồi”.

Hà Tử Trần hỏi: “Đúng gì cơ?”

Ngô Bình: “Chúng là đan dược Đạo cảnh, do tồn tại quá lâu nên đã thành tinh rồi. Đan dược thành tinh kiểu này được gọi là đan tinh”.

Hà Tử Trần trợn tròn mắt: “Đan tinh ư?”

Nguyệt Thanh Ảnh cũng tò mò hỏi: “Anh Bình, hai luồng khí tức ấy chính là đan tinh sao?”

Ngô Bình: “Đúng thế, dược lực của chúng có thể khiến người ta đột phá lên tầng thứ tám Đạo cảnh hoặc trở thành thiên tử, chứng tỏ bản thân chúng đã có sẵn những thực lực này rồi. Một thiên tử và một cảnh giới tầng thứ tám Đạo cảnh mà muốn trốn thì người khác đó mà nhìn thấy được”.

Hà Tử Trần: “Có thể cho chúng biến lại thành hình dáng ban đầu được không?”

Ngô Bình: “Được, nhưng anh khuyên là không nên làm thế, dược lực của đan tinh nhiều hơn đan dược nhiều”.

Hà Tử Trần đứng bật dậy: “Em sẽ đi gặp ông ngay để báo cho ông biết tin vui này”.

Ngô Bình cản cô ấy lại: “Đừng!”

Hà Tử Trần nghi hoặc hỏi: “Tại sao ạ?”

Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Ban nãy chúng ta đã thấy thái độ của người khác rồi, chứng tỏ có chi khác của nhà họ Hà đang chĩa vào chi nhà em. Giờ em mà nói chuyện này ra thì khả năng cao sẽ bị người ta hạ độc thủ”.

Hà Tử Trần lập tức dựng tóc gáy, sau đó hiểu ra rồi lẩm bẩm: “Đúng, không thể để họ biết chuyện này được”.

Nguyệt Thanh Ảnh: “Tử Trần, nếu họ muốn nhắm vào chi nhà em thì nhất định sẽ tìm cơ hội”.

Hà Tử Trần: “Gia chủ bảo ngày kia sẽ tổ chức đại hội gia tộc, nếu họ hành động thì nhất định sẽ chọn ngày đó”.

Ngô Bình: “Vậy thì chờ đến đại hội, khi ấy tất cả mọi người trong tộc đều có mặt, mình cũng sẽ vạch trần chân tướng”.

Hà Tử Trần: “Nhưng mấy ngày qua họ đã bắt đầu hành động dần rồi, đến đám hạ nhân còn dám thái độ với em. Haizz, em sợ họ sẽ gây bất lợi cho nhà em tiếp”.

Ngô Bình: “Có anh đây rồi mà, em yên tâm, anh ở đây rồi thì họ không thể làm gì em cùng người nhà em được đâu”.

Hà Tử Trần cảm động nói: “Anh Bình, nếu anh không đến thì em thật sự không biết phải làm sao”.

Bọn họ đang nói chuyện thì có một cô hầu gái đi vào: “Tiểu thư, Lệ công tử lại đến đòi gặp người ạ”.

Hà Tử Trần mất kiên nhẫn nói: “Bảo ta không có nhà”.

Cô hầu gái vừa định lên tiếng thì có tiếng cười vọng từ bên ngoài vào: “Tử Trần, em không muốn gặp anh thế à? Giờ em đang gặp khó khăn, mà chỉ có nhà họ Lệ anh mới giúp được thôi”.

Hà Tử Trần tức giận nói: “Lệ Cửu Tiết, anh có thôi đi không hả?”
Chương 2380: Mạnh hơn anh cả vạn lần

Một công tử mặc đồ đen đi vào, khi nhìn thấy Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh cũng ở đây thì hắn cười nói: “Nguyệt đại tiểu thư đây mà, cô cũng ở đây à?”

Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Lệ Cửu Tiết, da mặt anh ngày càng dày đấy, không mờ mà tự đến”.

Lệ Cửu Tiết thở dài nói: “Tôi cũng chỉ đến lo việc giúp Tử Trần thôi mà. Nếu cô ấy chịu lấy tôi thì nhà tôi đã làm hậu thuẫn cho cô ấy rồi. Cô nhìn đi, làm gì có chi nào của nhà họ Hà dám vô lễ với nhạc phụ đại nhân của tôi chứ”.

Hà Tử Trần cười khẩy: “Anh đang nằm mơ đấy à?”

Lệ Cửu Tiết cau mày nói: “Tử Trần, giờ là lúc nào rồi mà em còn không nhìn rõ tình hình thế hà? Những chi khác đang âm mưu quật đổ chi của em rồi. Mấy năm qua, chi nhà em phát triển tốt nhất nên làm họ thấy bị đe doạ đấy”.

Hà Tử Trần: “Cảm ơn anh quan tâm nhưng đây là chuyện nhà tôi, không phiền anh lo”.

Lệ Cửu Tiết thở dài nói: “Em phải nghĩ cho kỹ, không có sự giúp đỡ từ nhà anh thì chi nhà em sẽ bị các chi khác nghiền cho ra bã đấy”.

Hà Tử Trần: “Nhà tôi không yếu như anh tưởng đâu, không phải ai muốn chèn ép là chèn ép được”.

Lệ Cửu Tiết lắc đầu: “Anh vào trong ngồi được không?”

“Không, mời anh về cho!”, Hà Tử Trần không chút khách sáo.

Lệ Cửu Tiết nhíu mày, sau đó nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tại sao người này lại được ở đây?”

Hà Tử Trần: “Vì anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, là người mà tôi sẽ lấy làm chồng”.

Lệ Cửu Tiết lập tức híp mắt lại: “Em nói gì? Người em sẽ lấy ư? Anh ta?”

Hà Tử Trần: “Làm sao? Anh ấy mạnh hơn anh cả trăm lần, à không, cả vạn lần chứ”.

Lệ Cửu Tiết bật cười: “Mạnh hơn anh? Tu sĩ thanh niên mạnh hơn anh ở Tiên Giới Nguyên Sử còn chưa ra đời đâu”.

Nguyệt Thanh Ảnh thờ ơ nói: “Người đứng đầu đại hội quần hùng có mạnh hơn anh không?”

Lệ Cửu Tiết giật bắn mình, người đứng đầu đại hội quần hùng ư? Hắn nhìn Ngô Bình rồi lại nhìn snag Hà Tử Trần: “Người đứng đầu là anh ta sao?”

Hà Tử Trần cười nói: “Đúng thế, ngoài ra anh ấy còn là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, luyện đại ra viên đan dược nào cũng bán được cả trăm tỷ. Lệ Cửu Tiết, đừng so người nữa, đến cả gia tộc nhà anh cũng không bằng một cái móng tay của anh Bình đâu”.

Tuy câu này hơi khoa trương, nhưng Lệ Cửu Tiết đã như quả bóng xì hơi. Hắn biết rõ núi Nguyên Sử là một nơi thế nào, người này đã đứng đầu đại hội quần hùng thì chắc chắn sau này sẽ có liên quan tới núi Nguyên Sử, đúng là nhà hắn không thể so bì được.

Lệ Cửu Tiết thở dài nói: “Không ngờ tôi có thể gặp cường giả đứng đầu đại hội quần hùng ở đây, vinh hạnh!”

Hắn chắp tay rồi quay đầu bỏ đi, nhưng mới đi được vài bước đã đứng lại nói: “Nhưng chuyện của Hà Thị e người ngoài không thể giải quyết được đâu”, nói xong câu này là hắn bỏ đi luôn.

Lệ Cửu Tiết đi rồi, Hà Tử Trần mới nói: “Anh Bình, chi nhà em cũng thường mua đan dược của Tử Đỉnh Môn, nhưng giá họ đưa ra cao quá, hơn nữa còn hạn chế số lượng mua. Anh có thể luyện chế ít đan dược cho nhà em được không?”

Đây chính là sở trường của Ngô Bình nên anh cười nói: “Được chứ”.

Hà Tử Trần lấy hai viên đan dược ra rồi nói: “Ngoài Thiên Tư Đan, Vạn Pháp Đan và Lục Phúc Đan ra, ông em còn thường mua hai loại đan dược này”.

“Một là Thượng Bí Đan có thể giúp tu sĩ Bí cảnh lĩnh ngộ được bí lực mạnh mẽ. Hai là Bí Thần Đan có thể tăng xác suất ngưng tụ bí thần”.

Ngô Bình đã từng luyện đan dược loại này nên nói: “Hai loại này anh đều luyện chế được, chúng không phải đan dược cao cấp gì, Tử Đỉnh Môn bán chúng với giá bao nhiêu?”

Hà Tử Trần: “Tuy không phải đan dược cao cấp, nhưng chúng rất quan trọng với tu sĩ Bí cảnh nên cả hai đều được săn lùng ghê lắm. Ví dụ như một viên Thượng Bí Đan tam phẩm cũng có giá một tỷ tiền Tiên. Đương nhiên còn đan dược cấp nhị phẩm và nhất phẩm nữa nhưng Tử Đỉnh Môn không bán cho nhà em. Dù là Thượng Bí Đan tam phẩm thì họ cũng chỉ bán cho nhà em 300 viên một năm thôi”.

Ngô Bình: “Bí Thần Đan thì sao?”

Hà Tử Trần: “Bí Thần Đan thì quý hơn, đan dược tứ phẩm cũng có giá năm tỷ tiền Tiên, còn tam phẩm thì là 40 tỷ. Nghe nói đan dược nhất phẩm thì họ bán với giá 200 tỷ”.

Ngô Bình: “Thế thì đắt quá!”

Hiệu quả của đan dược này khá giống Cự Thần Đan mà anh từng luyện chế, so ra còn kém hơn đan dược của anh một chút. Nhưng Cự Thần Đan cực phẩm anh mới bán có 500 triệu tiền Tiên.

Hà Tử Trần: “Anh Bình, em hi vọng anh có thể luyện được năm loại đan dược này cho nhà em”.

Ngô Bình: “Được mà, ba loại trước đoa anh đã luyện chế cho Nguyệt Thị rồi. Thượng Bí Đan thì mỗi năm anh sẽ luyện cho nhà em 500 viên, hơn nữa còn toàn là cấp cực phẩm, mỗi viên có năm tỷ thôi. Còn có Bí Thần Đan cực phẩm nữa, anh có thể cung cấp 60 viên, mỗi viên 500 tỷ”.

Hà Tử Trần mừng rỡ: “Tốt quá rồi! Có các đan dược ấy thì chi nhà em sẽ nhanh chóng phát triển vượt các chi khác”.

Ngô Bình: “Giờ không có việc gì thì anh đi luyện đan luôn nhé”.

Cứ thế, Ngô Bình đã vào phòng luyện đan làm việc, mãi đến tối ngày hôm sau mới đi ra ngoài.

Khi anh xuất hiện, Hà Tử Trần đang nói chuyện với ba người khác ở phòng khác, họ đều còn trẻ, trong đó có hai nam một nữ.

Cô gái chính là người mà Ngô Bình đã gặp lúc mới đến, cô ta nói: “Hà Tử Trần, cô đừng ngoan cố nữa, chắc chắn đan dược đã bị chi nhà cô độc chiếm rồi. Mau giao chúng ra đây, không thì bố và ông cô đều sẽ bị nghiêm trị. Đến lúc đó, cô có hối hận thì cũng không kịp đâu”.

Hà Tử Trần thờ ơ nói: “Hà Tích Nhược, tôi đã nói rồi, chúng tôi không độc chiếm đan dược, là các người vu oan giáng hoạ”.

Cô gái tên là Hà Tích Nhược là đại tiểu thư chi thứ nhất của Hà Thị, từ nhỏ đã bị lép vé trước Hà Tử Trần nên giờ khi chi nhà Hà Tử Trần xảy ra chuyện, đương nhiên cô ta sẽ giậu đổ bìm leo, không cho Hà Tử Trần cơ hội trở mình.

“Tử Trần, tôi đã cho cô cơ hội rồi nhưng cô không biết tận dụng. Nếu có chuyện gì thì đừng trách tôi không nhắc”.

Một người đàn ông cao gầy mặc đồ đen cười mỉa: “Hà Tử Trần, chúng tôi nhận được lệnh đến tìm tung tích của đan dược. Bây giờ, tôi phải lục soát nơi này, đồng thời còn phải soát người cô nữa”.

Hà Tử Trần tức giận nói: “Các người dám!”

Người đàn ông áo đen hừ mạnh nói: “Đây là mệnh lệnh của gia chủ, cô dám chống lại à?”

Hà Tử Trần nắm chặt ta thành quyền: “Anh lục soát thử tôi xem”.

Người đàn ông cười khẩy, sau đó giơ tay vồ về phía Hà Tử Trần, tu vi của gã cao hơn cô ấy nên định cậy mạnh.

Gã vừa giơ tay ra thì đã bị Ngô Bình túm lấy cổ tay rồi nói: “Tử Trần đã bảo không được lục soát thì các người mau về đi”.

Người đàn ông thấy một người ngoài như Ngô Bình dám cản mỉnh thì tức tối quát: “Anh là cái thá gì mà dám lo chuyện nhà họ Hà à? Chán sống rồi à?”

Dứt lời, tay khác của gã tung một sát quang ra, trong đó có khí tức hôi thối cùng tiếng quỷ khóc, đây là một phép thần thông rất lợi hại.

Thấy thế, Ngô Bình tung một chưởng ra đỡ, tất cả sát quang đều phản phệ vào mặt người đàn ông. Gã lập tức ôm mặt lùi lại, sau đó la hét đau đớn, gương mặt gã nhanh chóng bị ăn mòn như bị nung chảy.

Sau những tiếng la hét thê thảm, cả người gã đã biến thành một chất lỏng, trông vô cùng thảm thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK