Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng thời, ký hiệu mà Dương Thần của anh hút được cũng đã vượt qua một ngàn năm trăm miếng.

Ngô Bình cứ liên tục giết chóc như thế khiến anh mệt muốn xỉu, anh quyết định nghỉ ngơi. Ngô Bình tính thời gian ba ngày cũng sắp đến, hỏi A Bạch: “Có phải điểm khen thưởng đứng đầu sẽ có phần quà gì không?”

A Bạch: “Người đứng nhất sẽ được phần quà là, một Trấn Sát Thiên Phù, phù này có thể sử dụng ba lượt để trấn giết cường giả dưới Thánh Hoàng”.

“Người đứng đầu trong lịch sử sẽ nhận được một phần quà, đó là một bộ ‘Thiên Giáp’ do Thiên Đế luyện chế ra. Người có được Thiên Giáp này, có thể tăng thực lực của mình lên bằng một nửa Thánh Hoàng, đồng thời có được lực phòng ngự cấp Thánh Hoàng”.

Ngô Bình bất ngờ trợn tròn mắt: “Mạnh như thế à!”

A Bạch: “Cửa thứ hai đã kết thúc, ngươi có muốn tiếp tục tham gia cửa thứ ba không?”

Ngô Bình hỏi: “Chẳng lẽ, ta còn có thể rời đi nửa chừng à?”

A Bạch: “Ngươi là người đứng đầu trên bảng lịch sử, nên có đặc quyền rời đi giữa chừng. Đương nhiên, ngươi cũng có thể quay trở lại bất cứ lúc nào để tiếp tục bước vào cửa thứ ba”.

Ngô Bình im lặng suy nghĩ, bản thân đã đến đây sáu ngày nên cũng phải quay về xem sao. Anh lập tức hỏi: “Thời gian vượt qua cửa thứ ba mất bao lâu?”

A Bạch: “Không có giới hạn thời gian, nhưng đa số tu sĩ đều mất một tháng để qua cửa”.

Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, vậy ta tạm thời rời đi”.

A Bạch giao cho Ngô Bình một lá phù nói: “Ngươi hãy nghĩ mình trở về, rồi bóp nát đó lá phù này là được”.

Ngô Bình gật gù, một cột sáng rơi xuống. Anh đã đến sơn cốc trước khi vào đường Chúa Tể.

Sau khi trở về, anh đi đến Đa Bảo Các trước. Hiện tại, việc lại ăn của Đa Bảo Các rất tốt. Những món đồ anh lấy từ trong kho gia bảo ra, đều rất được mọi người ưa chuộng, mỗi ngày có rất nhiều khách đến tranh mua.

Đào Như Tuyết nói: “Anh Bình, lại thiếu đan dược rồi”.

Ngô Bình cũng hết cách, anh đành đổi một ít công đức lấy đan dược rồi tự luyện đan. Hiện tại khi anh chỉ luyện được hai lò đan dược, sau đó nhờ Vạn Hóa Thần Hồ phục chế đan dược và bán ra.

Anh vừa luyện được vài lò đan dược, Phương Lập đã vội vàng chạy vào thông báo: “Thưa chủ nhân, có chuyện lớn xảy ra rồi”.

Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì?”

Phương Lập: “Diệp Phục Thiên gia nhập vào Thần tộc rồi! Hắn ta còn được Thần tộc tặng danh là Phục Thiên Thượng Thần”.

Ngô Bình bất ngờ hỏi lại: “Tên đó chỉ mới Bán Bộ Thánh Hoàng, sao có thể vào Thần tộc được?”

Phương Lập: “Chuyện này cũng khiến ta rất thắc mắc, Thần tộc khác bản chất với Nhân tộc. Mà Thể chất của Diệp Phục Thiên lại thua xa Thần Thể. Đúng rồi, Diệp Phục Thiên còn cưới nữ nhân Kim Cương Thần Vương làm vợ”.

Ngô Bình xoa cằm ngẫm nghĩ: “Xem ra Tử Thanh Thánh Hoàng xuất hiện tạo áp lực lớn với Diệp Phục Thiên, cho nên hắn ta mới bất chấp tất cả phản bội Nhân tộc và gia nhập vào Thần tộc”.

Phương Lập: “Thật ra, chuyện mà Nhân tộc có thực lực mạnh gia nhập vào Thần tộc trong hằng năm không có gì là hiếm lạ. Nhưng mà Diệp Phục Thiên cũng chỉ mới Bán Bộ Thánh Hoàng, mà làm thế khiến cho mọi người ngạc nhiên thở dài tiếc nuối thôi”.

Ngô Bình hừ lạnh khinh bỉ: “Chẳng có gì đáng tiếc cả, cái loại mới Bán Bộ Thánh Hoàng không có tương lai đó chẳng làm Nhân tộc lạ lẫm gì nữa rồi!

Phương Lập: “Thưa chủ nhân, còn một việc nữa. Hai ngày trước, có một người tên là ‘Hiên Viên Thượng Nhất’ đến tìm chủ nhân, người này nói muốn bàn chuyện kinh doanh với chủ nhân. Lúc đó chủ nhân đang ở đường Chúa Tể, nên người nọ nói bản thân đành ở lại quán trọ đối diện để đợi chủ nhân về”.

Ngô Bình: “Hửm, đối phương là ai? Người đó cần kinh doanh gì?”

Phương lập: “Đối phương chưa có nói, nhưng ta thấy một ít phái đoàn bên cạnh người này đoán chắc cũng là nhân vật lớn”.

Hai người đang nói chuyện, vị khách kia lại đến.

Khi đối phương đến trước mặt Ngô Bình, đập vào mắt anh chính là một nam tử tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, mũi cao như huyền đảm, mặt trắng, mặc một bộ xiêm y trắng thuần.

Hắn ta ôm quyền, nói với Ngô Bình: “Chào Lý công tử, tại hạ là Hiên Viên Thượng Nhất. Ta đến đây muốn bàn chuyện kinh doanh với ngươi”.

Ngô Bình hỏi: “À, không biết ngươi cần kinh doanh gì?”

Hiên Viên Thượng Nhất nói: “Hiên Viên gia của chúng ta là một trong Tứ Đại Thương Hội của Thánh Cổ Đại Lục, cũng là cổ động lớn của Tứ Hải Thương Hội. Ta nghe nói trong tay Lý công tử có Thánh Môn, nên không biết có còn không?”

Chuyện Ngô Bình có được Thánh Môn cũng không phải bí mật gì tại Thánh Cổ Đại Lục, vả lại anh chỉ toàn bán mấy đồ của Thiên Giới. Cho nên, rất nhiều người đoán ra anh có Thánh Môn.

Ngô Bình không trả lời, mà đưa chuyện hướng sang một hướng khác: “Ta không có Thánh Môn, nên không giống với chuyện người nghe người ta đồn đâu”.

Hiên Viên Thượng Nhất cười nói: “Thưa Lý công tử, thật ra ở Tứ Hải Thương Hội của bọn ta cũng có một Thánh Môn”.

Ngô Bình biết Thánh Môn không chỉ có một cái, nên bình tĩnh hỏi: “Rồi sao?”

Hiên Viên Thượng Nhất: “Chúng ta hy vọng Đa Bảo Các có thể gia nhập vào Tứ Hải Thương Hội, bởi như vậy hai bên mới tránh được việc xung đột về lợi ích”.

Ngô Bình: “Nếu Đa Bảo Các gia nhập Tứ Hải Thương Hội, thì các ngươi có thể cho ta cái gì?”

Hiên Viên Thượng Nhất: “Tứ Hải Thương Hội luôn giữ mối làm ăn, buôn bán giữa các thế gia mạnh, nếu Lý công tử hợp tác với chúng ta chỉ có chỗ tốt chứ không xấu”.

Ngô Bình cười mỉa đứng dậy: “Ta không hứng thú với chỗ tốt mà ngươi nói”.

Hiên Viên Thượng Nhất đánh giá Ngô Bình hỏi: “Lý công tử đã nghe về Thiên gia chưa?”

Ngô Bình giật mình hỏi: “Người ở Thiên Giới hợp tác với Tứ Hải Thương Hội là Thiên gia à?”

Hiên Viên Thượng Nhất: “Không chỉ có Thiên gia mà còn có các thế lực khác, thật ra bọn ta đã nhờ Thiên gia giúp đỡ, điều tra về Lý công tử rồi. Ngài là một nhân vật rất nổi tiếng ở Thiên Giới”.

Ngô Bình nhíu mày, lá gan của Tứ Hải này to thật đấy, dám điều tra cả mình! Anh vẫn rất bình tĩnh hỏi: “Có nghĩa là, Đa Bảo Các bắt buộc phải gia nhập vào Tứ Hải Thương Hội của các ngươi à?”

Hiên Viên Thượng Nhất bật cười ha hả nói: “Ngài nói quá lời rồi, dù sao chuyện này đều là hợp tác giữa hai bên, ngài có lý do gì mà từ chối đâu? Ta bảo đảm sau khi Đa Bảo Các gia nhập vào Tứ Hải Thương Hội, lợi nhuận sẽ càng nhiều hơn chứ không ít”.

Ngô Bình im lặng suy nghĩ vài giây, nói: “Mời ngươi trở về, ta suy nghĩ một thời gian đã”.

Hiên Viên Thượng Nhất cười nói: “Được, tại hạ ở lại quán trọ đối diện. Khi nào ngài đã nghĩ thông suốt, xin hãy đến báo cho tại hạ một tiếng”.

Đối phương đi rồi, Phương Lập tức giận chửi: “Hắn là cái thá gì dám đe dọa chủ nhân, muốn chết lắm rồi mà!”

Ngô Bình hỏi Phương Lập: “Lão Phương biết bao nhiêu về Tứ Hải Thương Hội vậy?”

Phương Lập: “Tiếng tăm của Tứ Hải Thượng Hội rất nổi, cũng là một trong số Tứ Đại Thương Hội có đường kinh doanh mạnh nhất. Thậm chí, tại địa bàn của Thần tộc, các Đại Thần quốc, bộ lạc Dị tộc đều có bóng dáng của Tứ Hải Thương Hội”.

“Hội trưởng của Tứ Hải Thương Hội là một Thượng Thần!”

Ngô Bình nhíu mày: “Thần tộc?”

Phương Lập: “Tên này cũng là Bán Bộ như Diệp Phục Thiên rồi gia nhập vào Thần tộc. Do tên này giữ thân phận của Thần tộc, nên các Chúa Tể cũng không quá quan tâm xem bọn chúng làm cái khỉ gió gì”.

Ngô Bình cười mỉa mai: “Chó má Tứ Hải Thương Hội, ta giết chết là được rồi!”

Anh ôm cơn tức đến chỗ ở của Tử Thanh Thánh Hoàng, thị vệ thấy anh lập tức cúi đầu hành lễ, không cản lại.

Lúc này, Tử Thanh Thánh Hoàng đang đọc công văn, nàng ấy vừa gặp Ngô Bình đến đã cười gọi: “Sao cậu lại ra sớm vậy?”

Ngô Bình đắc ý nói: “Trong khi ta ở trong hai cửa đầu đều đứng vị trí nhất trong bảng lịch sử đấy. Bởi vậy, ta có đặc quyền ra vào đường Chúa Tể tùy thích”.

Tử Thanh Thánh Hoàng vui mừng nói: “Cậu nói thật à? Ta biết cậu sẽ đạt được thành tích bất ngờ mà!”

Sau khi hai người tán gẫu vài câu, Ngô Bình nói đến chuyện chính: “Chị biết về Tứ Hải Thương Hội không?”

Tử Thanh nói: “Ta biết rất rõ, Tứ Hải Thương Hội rất lớn, việc kinh doanh trải rộng các tộc. Hội trưởng của bọn chúng còn gia nhập vào Thần Tộc, tên là Già Lâu Thượng Thần”.

Ngô Bình: “Tứ Hải Thương Hội vừa đến đe dọa ta, chúng muốn Đa Bảo Các của ta gia nhập vào bọn chúng”.

Tử Thanh nhíu đôi mày thanh tú lại hỏi: “Bọn chúng đe dọa cậu thế nào?”

Ngô Bình: “Tuy bọn chúng không nói rõ ràng, nhưng cứ nói bóng gió rằng ta phải đồng ý, bởi bọn chúng sẽ sử dụng quan hệ Thiên Giới làm đệ đẹp mặt. Ta thấy hành động này của Tứ Hải Thương Hội, đang tỏ ý bảo chị không quản lý được Thiên Giới, mới kiêu ngạo như thế”.

Tử Thanh Thánh Hoàng cười khinh bỉ: “Chỉ là một Thương Hội thôi, dù có dựa vào Thần tộc thì đã sao? Bọn chúng dám đe dọa em trai của ta, thật là to gan!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK