Một bóng người rơi xuống bên cạnh Ngô Bình, đó là Lâm Tôn. Lâm Tôn cười tít mắt, đánh giá Ngô Bình xong rồi nói: “Anh Ngô cũng đến rồi nhỉ”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Cậu cũng đến đây rồi, đương nhiên tôi cũng phải đến xem náo nhiệt chứ”.
Lâm Tôn: “Anh Ngô biết dưới hồ này có thứ gì à?”
Ngô Bình: “Cậu biết?”
Lâm Tôn: “Tôi nghe nói trong hồ này có một thứ chí hung chí tà gì đó, nên hiện tại rất nguy hiểm. Một lát nữa thứ đó xuất hiện, những người không ai sống nổi hết!”
“Nếu nguy hiểm thế, sao cậu còn còn đến đây?” Ngô Bình hỏi lại.
Lâm Tôn thở dài: “Tôi không cam tâm bỏ lỡ cuộc vui đó. Có người đã mời thầy tướng số xem cho tôi rời, cơ duyên của em ở hồ Thất Tử này nên không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Chẳng lẽ, anh Ngô cũng thế?”
Ngô Bình chưa kịp trả lời, trong hồ đột ngột xuất hiện nước xoáy. Trong dòng nước xoáy này bay ra một ánh sáng chói lóa, rồi bay vút lên chín tầng mây. Cột sáng này xuất hiện, Lâm Tôn cũng không còn thời gian nói chuyện với Ngô Bình nữa, mà phóng tới cốt sáng.
Khi cậu ta vừa đến gần cột sát, lập tức có một ánh sáng vàng bay ra từ đáy hồ, theo cột sáng chạy lên không trung. Nhưng lúc này có một cô gái đột ngột xuất hiện chặn thứ ở trong cột sáng kia lại.
Ngô Bình nhìn người kia lập tức nhận ra đó là Đường Diệp Nhu Tâm. Cô ta vươn tay ngọc lên cao, lôi quang bắt đầu xuất hiện trong lòng bàn tay rồi đập xuống ánh sáng vàng kia.
“Rầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng vàng nổ tung rớt ra mười lăm món bị ánh sáng bao vây bay khắp nơi. Trong đó có một thứ đúng lúc rơi đến chỗ Lâm Tôn, bị cậu ta bắt lấy.
Ngô Bình đã chuẩn bị từ trước, nên đã phục chế cơ thể mình ra thành mười lăm người rồi chạy các hướng khác nhau. Những người còn lại đang nghi ngờ mấy món kia là gì, thậm chí có người còn e dè nên không dám đến gần, nên anh đã ra tay trước.
Chỉ thoáng chốc, Ngô Bình đã bắt được mười bốn món, rồi đi đến gần Lâm Tôn đang vui vẻ đến ngây người.
Thực lực của Lâm Tôn rất mạnh, nhưng không bằng Ngô Bình. Cậu ta còn chưa kịp thấy Ngô Bình làm sao đến gần, cái ót đã bị đánh, thoắt cái đã ngất đi rơi xuống mặt hồ.
Ngô Bình cướp lấy món đồ trong lồng ngực của cậu ta, thứ này rất nặng tay.
Ngô Bình lấy tất cả món đồ rơi rồi, lập tức quay lại chỗ cũ.
Lúc này, ánh sáng vàng kia lại quay trở về đáy hồ, nhưng lập tức vọt lên muốn trốn khỏi mắt của Diệp Nhu Tâm.
Đòn tấn công vừa rồi của Diệp Nhu Tâm đã dùng hết thể lực của mình, nên bây giờ cô ta rất yếu. Cô ta vừa nhắm mắt, đã rơi xuống mặt hồ.
Ngô Bình thấy thế vội vàng đá Vương Thế An: “Cứu người đi”.
Vương Thế An vung tay lên, một nguồn lực lượng đã nâng Diệp Nhu Tâm lên nói: “Lát nữa gặp lại”.
Sau một lát, anh ta và Diệp Nhu Tâm đã biến mất. Ngô Bình cũng nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Còn hơn một trăm người vẫn ngạc nhiên, mắt chữ a mồm chữ o chẳng biết cái mô tê gì vừa xảy ra. Đợi họ tiêu hóa xong đi tìm mấy món đồ rơi xuống, đã không còn nữa rồi.
“Người cướp mấy món vừa rồi là ai vậy?”. Có người nghiêm túc hỏi.
Đáng tiếc lúc Ngô Bình ra tay, cơ thể đã được bao bọc với quang khí, nên họ không nhận ra thân phận của anh.
Ngô Bình lấy được đồ rồi cũng đến phòng học, tìm Hàn Băng Nghiên.
Hàn Băng Nghiên hỏi: “Anh Bình này, có chuyện gì xảy ra trong hồ vậy? Vừa rồi có bạn học thấy được, nhưng không thể nào đến gần hồ Thất Tử”.
Ngô Bình: “Không có gì hết, chỉ là do có tu sĩ ở đó thôi. Ngày mai, anh muốn lấy bốn cô vợ đấy Băng Nghiên”.
Hàn Băng Nghiên bất ngờ nhìn anh: “Bốn người luôn hả?”
Ngô Bình cười khổ: “Tất cả do hồi đó hứa trước rồi”.
Hàn Băng Nghiên lập tức hơi ghen tỵ, nhưng cô ấy suy nghĩ một chút đành thở dài: “Nếu anh là người thường thì tốt rồi”.
Ngô Bình nhéo khuôn mặt nhỏ của cô ấy, nói: “Nếu em cần, anh có thể để lại một hóa thân cho em”.
Hàn Băng Nghiên biết tài của Ngô Bình, nên lắc đầu: “Không cần đâu. Lúc trước, anh đã nói tình hình của bản thân cho em biết, anh đã cưới nhiều thế rồi thêm bốn người nữa cũng chả sao. Anh Bình, đợi em học xong, anh lấy em đi”.
Ngô Bình: “Chuyện đó là đương nhiên, em là phụ nữ mà Lý Huyền Bình anh đây phải cưới”.
Đêm đó, Ngô Bình ở cùng Hàn Băng Nghiên đến sáng ngày hôm sau mới về nhà chuẩn bị việc rước dâu.
Sáng sớm, Ngô Bình đưa các trưởng bối trong nhà đến nhà mới ở Nguyên Thủy Sơn, nơi này là phòng cưới chuẩn bị cho bốn cô nương kia.
Ngô Bình dẫn Cổ Nhạc, Thần Chiếu, Hỉ Bảo, Lý Dư, Long Vệ cùng cưới tuấn mà xuất hiện ở trước Giang phủ. Giang Sơ Nhan đã thay bộ hỉ phục màu đỏ thẫm, đội khăn voan hồng được Ngô Bình nâng lên kiệu.
Ngô Bình cử người đưa quà rước dâu đến Giang phủ, tất cả đều là kỳ trân dị bảo, mỗi thứ đều có giá trị liên thành.
Sau khi anh đưa Giang Sơ Nhan đến nhà, lại đến Thần Châu và Đông Hải đón dâu.
Bốn tân nương tử đều đã đến quý phủ, Vô Thủy Thiên Tôn, Thẩm Huyền Tông, Dược Lão, hóa thân của Tử Thanh Thánh Hoàng, Trần Hoài Long, Lý Thần Đồ đều đến chứng kiến Ngô Bình kết duyên với bốn nữ tử này.
Sau một trận ồn ào, bốn nữ tử đều được đưa hết vào động phòng.
Sau đại hôn, Ngô Bình tiễn bạn bè rồi cùng bốn thê tử cùng ăn bữa tiệc đầu tiên trong nhà.
Trương Lệ quen với vài con dâu rồi, nên cười rất tươi. Nhưng toàn bộ người nhà không sống ở đây mà sau bữa tiệc nhà, Ngô Bình đưa toàn bộ về Thế Tục Giới.
Dù sao cũng tân hôn, Ngô Bình đành ở nhà bảy ngày. Mỗi ngày đều ở nhà du sơn ngoạn thủy với bốn cô vợ mới, hướng rất họ tu hành rất thoải mái.
Hôm nay, anh cầm mười món đã cướp từ hồ Thất Tử ra nghiên cứu từng cái.
Trong đó, có hai thanh đoản kiếm rất thú vị, một đoản kiếm đều mang Thập Nhất Trọng Cấm, nhưng một khi hợp hai thanh lại thì lại trở thành pháp bảo Thập Nhị Trọng Cấm Chí Cao Cấm Kỵ!
Hai thanh đoản kiếm này có một đỏ một trắng, Ngô Bình thử luyện hóa chúng ra. Anh có Cửu Dương Hóa Cấm, Cấm Thiên lực còn có Vô Thượng Đại Đạo, nhưng vẫn chẳng dễ dàng gì trong việc luyện kiếm này.
Sau nửa ngày, mới tính thành công. Sau đó, anh lạy đưa cho Lý Thuần Như và giúp nàng luyện hóa kiếm.
Tu vi của Lý Thuần Như không bằng anh, nhưng có thể phát huy ba phần trăm uy lực của kiếm này. Song kiếm vô song, Ngô Bình đặt một cây là Xích Ảnh, một cây là Bạch Tiêu, hợp lại gọi là Xích Bạch Kiếm.
Lý Thuần Như cầm mỗi tay một cây, nhẹ nhàng vung lên lập tức có hai luồng khí đỏ và trắng bay ngang trời, uy lực mạnh mẽ đến mức da đầu của anh cũng run lên.
Trong mười lăm món còn lại, có ba cái vòng chẳng khác vòng tay là bao, mỗi cái có màu xanh, màu tím, màu vàng. Ngô Bình phát hiện ba chiếc vòng này đều dùng Đại Đạo luyện thành! Sử dụng ba cái vòng này, có thể sử dụng hoàn thiện Thiên Đạo Sát Uy!
Ba loại Đại Đạo này đều là Nhất Phẩm Đại Đạo, bởi vậy rất khó để luyện hóa chúng. Cũng may anh có Vô Thượng Đại Đạo, có cách chèn ép ba loại Đại Đạo này nên thoải mái luyện chế.
Sau khi luyện hóa một lần, chúng biến thành ba cái vòng tay. Ngô Bình đưa hết cho Nguyệt Thanh Ảnh giúp nàng ấy luyện hóa lần nữa.
Luyện hóa xong vòng tay, Nguyệt Thanh Ảnh vòng bàn tay trắng nõn nà của mình lên đã đánh ra một cửa Đạo Pháp, xuất hiện một màu xanh nhạt giữa không trung. Gió xanh này biến thành con rồng lớn, ngửa đầu lên trời mà gầm một tiếng vang rền.
Nàng ấy lại vung tay lên, ba chiếc vòng lần lượt bắn ra một ánh sáng, ngưng tụ thành ba bóng người trên không trung. Họ đều mang khí tức của cường giả Hỗn Độn!
Ngay sau đó, anh lại lấy ra hai cây trâm phương, trên đó có một cây là phượng, một cây là hoàng trông vô cùng xinh đẹp và tinh xảo. Ngô Bình biết rõ như thế, vì hai cây trâm phượng hoàng này dùng hai lượng Hỗn Độn Sinh Linh mạnh mẽ mà luyện thành, bản thân nó là một pháp bảo hộ thân!
Anh giúp cho Hà Tử Trần luyện hóa Phượng Hoàng xong, cầm xuống một cây trâm ném lên không trung, nó lập tức hóa thành một con kim hoàng, dài vạn trượng với khí tức khủng bố và phun ra lửa màu vàng dài mười vạn trượng. Cái gì bị ngọn lửa này bén đến, lập tức bị thủng một lỗ lớn!
Cuối cùng, anh lại tìm ra một cái vòng tay từ bên trong, trên nó là mười hai viên ngọc được lấy từ trong Bảo Khố. Trên mặt mỗi viên ngọc trong Bảo Khố đều có khắc một loại hoa văn Thần Minh.
Ngô Bình nghiên cứu mới chắc chắn cái lắc tay này từng được mười hai Cổ Thần chúc phúc, nên mới được mười hai tác dụng thần kỳ. Vì thế, anh giúp Giang Sơ Nhan luyện thứ này, từ đó có được chúc phúc của mười hai Cổ Thần.