Ngô Bình thản nhiên nói: "Vừa nãy chú Đường nói rằng Tiết Thái Hổ sẽ không chịu dừng lại sao?"
Đường Minh Huy gật đầu: "Gã đã làm ra chuyện như thế thì sao có thể để chúng ta sống được? Gã chắc chắn sẽ giết tất cả chúng ta bằng mọi giá, chỉ có như vậy gã mới che giấu được sự thật mãi mãi!"
Ngô Bình hừ lạnh, nói: "Tử Di, mọi người tiếp tục đến sây bay đi, để chú Đường đưa đá thô đi trước, cô và Cương Tử ở tạm một khách sạn nào đó, khi nào tôi tới thì chúng ta sẽ tụ họp".
Đường Tử Di sững sờ: "Anh không đi cùng sao?"
Ngô Bình nói: "Nếu gã nhất quyết không chịu dừng thì tôi sẽ đi gặp gã".
Sau đó anh hỏi Hồng Lăng: "Em thấy sao?"
Hồng Lăng lạnh nhạt nói: "Nếu gã dám hại anh Bình thì Hồng Lăng nhất định sẽ chém chết gã".
Ngô Bình mỉm cười: "Đúng vậy, chém chết gã".
Đường Tử Di kinh ngạc: "Anh định quay lại gặp Tiết Thái Hổ sao? Không được, quá nguy hiểm! Bên cạnh gã có rất nhiều cao thủ! Thậm chí có thể có cả tông sư cảnh giới Thần!"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Đây chính là cách tốt nhất, tôi nhất định phải đi. Cô không cần phải lo lắng".
Nói xong anh liền xuống xe với Hồng Lăng rồi đi về hướng ngược lại. Dù Đường Tử Di có hét thế nào anh cũng không quay đầu.
Nhìn Ngô Bình đi xa dần, Đường Tử Di sốt ruột tới nỗi giậm chân, vành mắt đỏ hồng: "Phải làm thế nào bây giờ!"
Đường Minh Huy lại vô cùng bình tĩnh: "Tử Di, Ngô Bình không phải người bình thường. Nếu cậu ấy đã quyết định như vậy thì hẳn cậu ấy đã nắm chắc. Bây giờ chúng ta hãy nghe lời cậu ấy, tiếp tục đi về phía trước!"
Ngô Bình và Hồng Lăng chẳng mấy chốc đã quay lại vị trí hai chiếc xe việt dã, họ lên một chiếc xe rồi quay về theo đường cũ.
Cùng lúc đó, Tiết Thái Hổ vẫn đang đợi tin tức. Gã đợi khoảng hai mươi phút rồi gọi cho Độc Thủ Phạm Minh, điện thoại báo người nhận không liên lạc được.
Gã không khỏi nhíu mày, lúc này mà sao lại tắt máy? Gã lại gọi cho người khác, vẫn không thể kết nối được!
Tiết Thái Hổ thấy lòng mình chùng xuống, gã đứng bật dậy quát lớn: "Chuẩn bị xe! Mời ông Quan ngay!"
Đường Minh Tín vội hỏi: "Có chuyện gì vậy thưa ông Tiết?"
Tiết Thái Hổ liền trợn mắt lên: "Xảy ra chuyện rồi! Đi theo tôi ngay!"
Ở bãi đỗ xe, Tiết Thái Hổ ngồi vào chiếc xe chuyên chống đạn có giá lên tới hàng trăm triệu tệ của gã. Sau mấy phút, có một người đàn ông trung niên cũng ngồi vào xe.
Không đoán được tuổi tác của người đó, người đó mặc bộ Đường trang màu trắng, đi giày vải, để tóc dài, mặt mày thanh thoát, vóc dáng cao ráo.
Người này vừa xuất hiện, Tiết Thái Hổ vội nói: "Ông Quan, người của tôi hình như đã bị xử lý, trong số họ có hai vị cao thủ cảnh giới Khí là Độc Thủ và Thiết Quyền".
Ông Quan lạnh nhạt nói: "Kẻ có thể giết chết họ ít nhất cũng phải phóng được chân khí, thậm chí là cao thủ đã luyện chân khí thành sức mạnh, ông tìm tôi là đúng".
Tiết Thái Hổ thở dài: "Lần này tôi sơ suất quá, không ngờ Đường Minh Huy lại có cao thủ như vậy! Tôi hối hận quá!"
"Hối hận cũng vô dụng, cho xe chạy đi", ông Quan nói.
Xe được khởi động, năm chiếc xe đi về phía đám người Ngô Bình rời đi.
Lúc này xe của Ngô Bình cũng đang chạy về phía này, Hồng Lăng ngồi ở ghế phó lái.
"Hồng Lăng, lát nữa nếu gặp phải cao thủ cảnh giới Thần thì em có nắm chắc phần thắng không?", Ngô Bình hỏi. Kẻ nắm quyền ở địa phương như Tiết Thái Hổ chắc chắn sẽ có tông sư cảnh giới Thần dưới trướng, anh phải đề phòng trước.
Hồng Lăng nói: "Nếu như đối phương chưa từng thấy em xuất kiếm thì em chắc chắn 80% có thể giết chết kẻ đó. Nếu đối phương đã từng nhìn thấy thì em chỉ chắc được 30%".
Ngô Bình gật đầu: "Nếu như gặp phải tông sư cảnh giới Thần thì anh sẽ dùng Niêm Hoa Chỉ thu hút sự chú ý của hắn, em nhân lúc đó đánh lén nhé".
Hồng Lăng gật đầu: "Không thành vấn đề".
Sau khi lái xe được mười phút thì có một đội xe đi tới. Mắt Ngô Bình rất tinh, anh vừa nhìn đã thấy là người của Tiết Thái Hổ. Anh liền lái xe ra giữa đường để chặn đường.
Đi đầu là một chiếc xe việt dã cỡ lớn, thấy phía trước là xe của bên mình tài xế liền ấn còi, nhưng đối phương không phản hồi. Tài xế thấy không đúng liền bật đèn pha, từ từ giảm tốc.
Cuối cùng đoàn xe dừng ở vị trí cách xe Ngô Bình mười mét.
Xe Tiết Thái Hổ ở vị trí thứ hai, gã nhìn ra trước rồi nhíu mày: "Đó là xe của chúng ta".
Có một người đi đến từ phía trước, nói rất nhanh: "Thưa ông Tiết, đó là xe của chúng ta, nhưng bên trong không phải người của chúng ta."
Tiết Thái Hổ liền hừ lạnh: "Kẻ này đúng là to gan! Đã tiêu diệt người của chúng ta rồi mà còn dám quay lại đây!"
Sau đó gã nhìn ông Quan: "Ông Quan, nhờ ông cả đấy!"
Có người mở cửa xe ra, ông Quan liền xuống xe. Ông ta đi về phía xe của Ngô Bình. Khoảng cách mười mét mà ông ta đi mấy bước là đến.
Ngô Bình và Hồng Lăng cũng xuống xe. Đôi bên nhìn nhau, lòng Ngô Bình liền chùng xuống. Quả nhiên anh đã đoán đúng, anh đã gặp phải một tông sư cảnh giới Thần!
May mà tông sư này hình như mới đột phá, chỉ có tu vi cảnh giới Thần giai đoạn đầu, tu vi vẫn chưa ổn định.
Ông Quan lạnh lùng nhìn hai người, sau đó nói: "Nên xưng hô với hai người như thế nào đây?"
Ngô Bình nói: "Tôi là ai không quan trọng. Ông chính là người dưới trướng Tiết Thái Hổ đúng không?"
Ông Quan mỉm cười: "Giũa chúng tôi chỉ có quan hệ làm ăn, ông ta cho tôi lợi ích, tôi giải quyết rắc rối cho ông ta, chỉ đơn giản như vậy thôi".
Ngô Bình: "Ông muốn thế nào?"
Ông Quan lạnh nhạt nói: "Tu vi của hai người không hề yếu, để an toàn thì tôi phải phế tu vi của hai người, sau đó để ông Tiết xử lý hai người".
Ngô Bình cười lạnh: "Ông làm được sao?"
Vừa dứt lời, hai tay anh liên tiếp búng ra. Luồng gió từ mười ngón tay liền ập tới chỗ ông Quan, mà ông ta còn chẳng hề động đậy. Luồng khí bao quanh ông ta khẽ rung lên, sau đó luồng gió của Ngô Bình liền tan biến.
Ông ta lắc đầu, lạnh lùng nói: "Niêm Hoa Chỉ sao? Uy lực cũng được đấy, tiếc là không làm tôi bị thương được đâu!"
Nói xong ông ta liền phất tay vồ tới chỗ Ngô Bình, hai người cách tận ba mét nhưng ông ta chỉ đưa tay đã với đến tận chỗ Ngô Bình, cứ như khoảng cách giữa hai người không hề tồn tại!
Ngô Bình gào lớn, anh tung chiêu Đại Uy Thiên Long vào người đối phương. Chiêu này của anh có uy lực vô cùng lớn, cho dù đối phương có là cao thủ cảnh giới Thần cũng phải dồn toàn lực ứng phó. Ông Quan đổi vồ thành chưởng, ngăn chặn chiêu của Ngô Bình.
Vào khoảnh khắc quyền và chưởng giao nhau, một luồng ánh kiếm nhanh hơn cả luồng điện vụt qua trước mặt ông Quan.
"Ầm!"
Ngô Bình bị chưởng đánh bay, sắc mặt trắng bệnh. Ông Quan đứng đó không nhúc nhích, nhưng sắc mặt cũng trắng bệch. Cổ của ông ta trúng nhát kiếm, nhát kiếm đó đã chém đứt xương cổ ông ta, vừa nhanh vừa tàn nhẫn vừa chuẩn!
"Chiêu kiếm nhanh quá!". Ông ta gằn từng chữ, mà đây cũng là câu cuối cùng mà ông ta nói. Nói xong ông ta liền gục xuống, lúc này máu mới chảy ra.
Tông sư cảnh giới Thần có mạnh tới đâu cũng không chịu nổi nhát kiếm như vậy, ông Quan đã chết ngay tại chỗ!
Trước khi Ông Quan ngã xuống là Ngô Bình đã chui vào xe của Tiết Thái Hổ như một bóng ma.
Sắc mặt Tiết Thái Hổ vẫn rất bình tĩnh, gã nói: "Anh bạn giỏi đấy, ông Quan là cao thủ cảnh giới Thần mà cậu giết được trong chớp mắt, tôi bội phục!"
Người bên ngoài xe không ai dám động, bởi Tiết Thái Hổ chưa hạ lệnh.
Ngô Bình nhìn gã chằm chằm: "Tôi rất tò mò, tại sao cho dù rất có thể danh tiếng sẽ bị hủy hoại mà ông vẫn mạo hiểm giết chúng tôi?"
Tiết Thái Hổ thở dài: "Con người chỉ sợ quá tham lam".
Sau đó gã chỉ Đường Minh Tín: "Đây là Đường Minh Tín, con trai út của dòng cả nhà họ Đường, chính hắn đã liên lạc với tôi, nói chỉ cần tôi tiêu diệt bố con Đường Minh Huy thì hơn hai tỷ đá thô sẽ thuộc về tôi. Mà nhà họ Đường sẽ tuyên bố với bên ngoài rằng bố con Đường Minh Huy rơi xuống vực chết, cả người và đá cược đều rơi xuống sông".
Mặt Đường Minh Tín trắng bệch, hắn run rẩy nói: "Ông Tiết, sao ông..."
"Đồ khốn, đều tại mày!". Tiết Thái Hổ gào to: "Người đâu, kéo ra, đánh chết hắn cho tao!"
Cửa xe mở ra, hai người đàn ông vạm vỡ kéo Đường Minh Huy sợ mất mật ra rồi bắt đầu đấm đá. Đường Minh Tín từ nhỏ đã được chiều chuộng nên đâu thể chịu đựng được, liền kêu la thảm thiết.
Chương 97: Ác giả ác báo
Sau khi đánh mấy phút, Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Dừng".
Anh nói với Hồng Lăng: "Em quay video lại đi".
Hồng Lăng gật đầu, cô ấy lấy ra điện thoại mẫu mới mà Ngô Bình mua cho cô ấy rồi nhắm vào Đường Minh Tín.
Ngô Bình hỏi: "Đường Minh Tín, anh hãy nói rõ ràng rành mạch chuyện nhà anh hãm hại Đường Minh Huy và Đường Tử Di, không được để sót bất cứ điều gì".
Đường Minh Tín biết bây giờ mình là thịt cá nằm trên thớt, thế nên nào dám nói dối. Hắn liền nói rõ việc họ đố kỵ với thành tích của Đường Minh Huy như thế mào, và cả quá trình mẹ và anh trai hắn lên kế hoạch ra sao.
Hắn nói xong, Ngô Bình liền nói: "Các người tiếp tục đi".
Tiết Thái Hổ lập tức nói: "Đánh tiếp cho tôi, đánh mạnh vào!". Một đám người liền tiếp tục đánh đấm Đường Minh Tín.
Sau đó Tiết Thái Hổ liền nói với vẻ mặt nịnh nọt: "Cậu bạn à, chuyện này là do tôi không đúng. Làm sai thì phải bị phạt, cậu nói gì tôi cũng nghe theo".
"Thế sao?", Ngô Bình nhướng mày: "Tôi vốn định đánh chết ông cơ, ông có chịu không?"
Tiết Thái Hổ bật cười ha hả: "Đều tại tôi muốn giết các người trước, cậu muốn giết tôi thì tôi cũng chịu! Nhưng..."
Gã nhìn Ngô Bình rồi nói: "Nhưng nhà họ Tiết đã đứng sừng sững ở Biên Nam hơn trăm năm nay, nền tảng vững chắc, dù tôi có chết thì tôi còn có con, có cháu, còn vô số anh chị em nữa. Cái chết của tôi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nhà họ Tiết".
"Hơn nữa nhà họ Tiết vẫn đứng vững không đổ là vì có người làm chỗ dựa cho nhà họ Tiết. Nếu tôi bị giết thì người đó nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu. Hãy tin tôi đi, trước mặt người đó cậu còn chẳng có cơ hội để đánh trả!"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Ông nói thế khiến tôi cũng thấy hơi sợ đấy. Tôi mà sợ thì dễ kích động lắm".
Sắc mặt Tiết Thái Hổ thay đổi, gã vội nói: "Cậu hãy tha mạng cho tôi, Tiết Thái Hổ này nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh!"
Ngô Bình nói: "Nói đi, ông định báo đáp thế nào".
Tiết Thái Hổ cười nói: "Tôi sẽ trả lại tiền chuyến này cậu mua đá cược, thế nào?"
"Chỉ vậy thôi sao?", Ngô Bình cười lạnh.
Tiết Thái Hổ trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nếu cậu có yêu cầu gì thì cứ nói ra".
Anh lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ sử dụng một loại thủ thuật lên người ông. Loại thủ thuật này sẽ khiến ông thấy sống không bằng chết mỗi đêm trăng tròn. Nếu ông không muốn đau đớn thì chỉ có thể đến tìm tôi. Đến lúc đó tôi có chịu giúp ông không thì phải xem tâm trạng của tôi thế nào đã".
Sắc mặt Tiết Thái Hổ rất khó coi, nhưng gã không hề lo lắng. Gã quen biết rất nhiều cao nhân, thủ thuật nào mà không giải được? Thế là gã cắn răng, nói: "Được, cứ làm theo ý cậu đi".
Ngô Bình liền lấy ra cây kim vàng rồi đâm liên tiếp hai mươi tư nhát, đồng thời còn điểm nhiều huyệt trên người gã.
Tiết Thái Hổ không thấy gì đặc biệt, không đau cũng chẳng ngứa, gã chỉ thấy trong người mình xuất hiện một luồng khí lạnh.
Lúc này Đường Minh Tín ở bên ngoài đã bị đánh tới nỗi chỉ còn một hơi tàn. Ngô Bình không định cứu hắn, thế nên hắn bị đánh chết. Tên chết tiệt đó dù có chết cũng không đáng tiếc!
Tiết Thái Hổ hành sự rất quyết đoán, chưa đến mười phút là 2.6 tỷ đã được gửi vào tài khoản của Ngô Bình.
Ngô Bình thấy tin nhắn chuyển khoản, liền nói với Tiết Thái Hổ: "Cái xe của ông khá được đấy, tôi mượn dùng vài ngày không vấn đề gì chứ?"
Khóe miệng Tiết Thái Hổ co giật, bởi chiếc xe này được gã đặt làm riêng ở nước ngoài, trị giá 150 triệu tệ. Nhưng gã nào dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn xuống xe.
Ngô Bình ngồi trên ghế lái, Hồng Lăng ngồi ở ghế phó lái. Anh dẫm ga, xe liền phóng đi, xe này có tính năng tăng tốc vô cùng tốt.
Khi xe đã đi xa, sắc mặt Tiết Thái Hổ vẫn vô cùng khó coi. Gã nhìn xác Đường Minh Tín rồi lạnh lùng nói: "Vứt vào sông!"
Xe này dùng động cơ V12, bộ tăng áp động cơ 6.5, tăng tốc 100km/h chỉ trong 5 giây, động cơ vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng thân xe quá nặng nề, cảm giác khi lái xe không được mượt lắm, thế nên Ngô Bình cũng không thích mấy.
Lúc này Hồng Lăng hỏi anh: "Anh Bình, sao anh không giết gã?"
Ngô Bình nói: "Giết người thì dễ, nhưng sau khi giết gã sẽ có cả một hệ lụy đằng sau khiến chúng ta bị cuốn vào, thế nên anh tạm thời tha cho gã".
Hồng Lăng nói: "Anh đã dùng thủ thuật lên người gã sao?"
Ngô Bình nói: "Vào đêm trăng tròn, gã sẽ phải nếm trải cảm giác xuống địa ngục, sau đó phải khóc lóc gọi điện cho anh".
Hồng Lăng liền bật cười: "Do gã đáng đời!"
Ngô Bình hỏi rõ địa chỉ khách sạn rồi đi tụ họp với Đường Tử Di. Khi gặp lại, anh mới biết Đường Minh Huy đã lên máy bay về Vân Kinh.
Thấy Ngô Bình trở về an toàn, Đường Tử Di thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy đột nhiên ôm lấy Ngô Bình, mãi không buông ra.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tôi không sao".
Đường Tử Di ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Em lo sắp chết rồi đây này!"
Ngô Bình thuật lại sơ lược tình hình rồi nói: "Cô yên tâm, Tiết Thái Hổ sẽ không dám báo thù đâu. Phải rồi, 2.6 tỷ mà tôi nhận được chúng ta chia mỗi người một nửa".
Đường Tử Di lắc đầu: "Không, đây là thứ anh tự giành lấy, tất cả đều thuộc về anh, em không cần đâu. Còn nữa, em sẽ chia cho anh một nửa lợi nhuận kiếm được từ lần cược ngọc này".
Ngô Bình bật cười: "Sao cô đột nhiên hào phóng vậy?"
Đường Tử Di cắn môi, nói: "Trước kia em nhỏ mọn lắm à?"
Ngô Bình ho khụ khụ, vội chuyển đề tài: "Chợ đen mà cô nói khi nào bắt đầu?"
Đường Tử Di nói: "Sau chín giờ tối, vẫn còn sớm mà. Đã mệt mỏi cả một ngày rồi, chúng ta đi ăn cơm trước rồi nghỉ ngơi đã".
Đường Tử Di đặt hai phòng, cô ấy ở chung phòng với Hồng Lăng, còn anh ở chung với Cương Tử. Mấy người ăn cơm trưa xong thì Ngô Bình quay về phòng vận khí trị thương.
Anh đã đấu với ông Quan một chưởng, toàn thân bị chấn thương, cần phải xử lý kịp thời. May mà anh tinh thông y thuật, cắm vài cây kim châm cho mình rồi dùng chân khí đả thông kinh mạch là vết thương chẳng mấy chốc đã hồi phục.
Sau khi ngồi thiền xong, Ngô Bình phát hiện đã bốn giờ chiều. Cương Tử không ở đây, anh liền đi gõ cửa phòng Đường Tử Di.
Cửa mở ra, Đường Tử Di mặc chiếc áo hai dây tơ lụa xuất hiện bên trong. Xương quai xanh của cô ấy vô cùng tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời.
"Anh, anh nghỉ ngơi xong rồi à?". Cô ấy hỏi, nụ cười tươi như hoa.
Ngô Bình nhìn xung quanh, hỏi: "Hồng Lăng đâu?"
"Hồng Lăng muốn ăn mấy món ngon nên bảo Cương Tử dẫn cô ấy đi ăn rồi", Đường Tử Di nói rồi nhường đường cho Ngô Bình vào.
Ngô Bình ngồi xuống sô pha, nói: "Chắc chú Đường giờ này đã đến Vân Kinh rồi đúng không?"
Đường Tử Di ngồi bên cạnh Ngô Bình, đặt tay lên vai anh rồi cười nói: "Bố em đến lâu rồi. Em nói cho anh một tin tốt nhé, đá cược của chúng ta đã được xẻ ra hết, ước tính giá trị khoảng mười tỷ tệ!"
Điều này Ngô Bình cũng đã đoán được, anh gật đầu rồi nói: "Cũng may không bị uổng công chuyến này".
Hai người ngồi rất gần, mùi hương quanh quẩn bên chóp mũi khiến Ngô Bình không khỏi cúi đầu nhìn. Hành động này khiến anh nhìn thấy cảnh sắc tuyệt đẹp.
Đồng thời Đường Tử Di cũng dán người lên cánh tay anh, thốt lên đầy quyến rũ: "Anh ơi, em có đẹp không?"
Ngô Bình nuốt nước bọt, vừa định nói "đẹp" thì cửa phòng đột nhiên bật mở. Đường Tử Di vội vàng tránh khỏi người anh, nét mặt hoảng loạn.
Hồng Lăng và Cương Tử đã quay về. Hồng Lăng cầm một đống đồ ăn, cô ấy hỏi với giọng hưng phấn: "Anh Bình, chị Tử Di, hai người ăn chưa? Mấy cái này ngon lắm!"
Đường Tử Di vén tóc, cười nói: "Được, cho chị nếm thử nào".
Hai cô gái ngồi ăn, Cương Tử thì đi tới nói: "Cậu chủ, bên ngoài có vài người của Tiết Thái Hổ, nói là được lệnh đến tiếp đãi chúng ta. Họ đã trả tiền khách sạn rồi, còn đặt một bàn tiệc cho chúng ta ở một nhà hàng không xa".
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Gã thích trả tiền thì cứ kệ, lát nữa chúng ra sẽ đi nếm thử món ăn nổi tiếng của Biên Nam".
Chương 98: Chợ đen và tiền Yên Hỏa
Một lát sau, bốn người liền đến nhà hàng có tên "Xuân Phong" ở đối diện. Đây là quán ăn lâu năm nổi tiếng ở nơi đây, trước nhà hàng có một đống xe sang đỗ, đến đây ăn cơm cũng phải xếp hàng.
Nhưng Tiết Thái Hổ đã đặt phòng cho họ rồi, hơn nữa còn là phòng cao cấp nhất. Khung cảnh bên trong khá được, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Ở phía không xa là một cái hồ lớn, nước xanh ngắt dập dềnh, mặt nước trong vắt được ánh hoàng hôn nhuộm đỏ thành màu ráng chiều, trở thành một khung cảnh kỳ bí.
Lúc này Ngô Bình đang cho Đường Tử Di xem video anh quay Đường Minh Tín. Xem xong Đường Tử Di cười lạnh: "Đánh hay lắm! Tên Đường Minh Tín này hại bố em rất nhiều, chính hắn đã bày ra ý tưởng bảo em cưới Kim Vĩnh Lợi, tên này lòng dạ vô cùng xấu xa".
Ngô Bình nói: "Xem ra tình hình nhà họ Đường các người rất phức tạp. Cô định xử lý chuyện này như thế nào?"
Đường Tử Di cười lạnh: "Không cần phải xử lý, Đường Minh Tín bị Tiết Thái Hổ đánh chết, đám người đó có ngon thì đến tìm Tiết Thái Hổ mà báo thù!"
Ngô Bình cũng hỏi luôn về tình hình nhà họ Đường, Đường Tử Di cũng trả lời đúng sự thật. Thì ra nhà họ Đường là một trong bốn gia tộc lớn nhất ở Vân Kinh, tài sản hơn hai trăm tỷ tệ, gia chủ có đến ba người vợ là vợ cả, vợ hai và vợ ba.
Đường Minh Huy là con của bà hai, không có địa vị gì nên cho dù đã nỗ lực từ nhỏ cũng vẫn không được công nhận, thế nên sau này liền sống buông thả, chỉ sống cho qua ngày đoạn tháng.
Người có quyền lực nhất chính là bà cả Dương Trân Châu, nhà họ Dương sau lưng bà ta là gia tộc lớn có nền tảng vững chắc của Vân Kinh, năm đó nhà họ Đường có thể bật lên cũng là nhờ có sự trợ giúp của nhà họ Dương. Vì thế Dương Trân Châu có địa vị cực cao ở nhà họ Đường, ông nội của Đường Tử Di là Đường Vân Lĩnh cũng vô cùng nghe lời bà ta.
Dương Trân Châu sinh được hai trai một gái. Họ cùng với em trai và đám cháu trai của bà ta nắm giữ sản nghiệp trọng tâm của nhà họ Đường, là những người quản lý cấp cao thực sự trong nhà họ Đường.
Còn bà ba chỉ sinh được một cô con gái, hơn nữa còn lấy chồng xa, thế nên chẳng có cảm giác tồn tại mấy.
Đường Tử Di nói rằng nhà họ Đường bây giờ gần như đã bị đám khác họ nhà họ Dương khống chế rồi, họ đã đè ép Đường Minh Huy khiến ông ấy không thể ngóc đầu lên được.
Nghe vậy, Ngô Bình cuối cùng cũng hiểu tại sao Đường Minh Huy phải tự đứng ra lập thế lực của riêng mình. Anh nói: "Bây giờ chú Đường cũng đã có khối tài sản lên đến hàng chục tỷ, sau này không cần phải nhìn sắc mặt của bất cứ người nào nữa".
Đường Tử Di cười: "Đều là nhờ công lao của anh. Em và bố em có ý là chúng ta hãy hợp tác với Trác Khang để hoàn thành dự án vịnh Bạch Long".
Ngô Bình suy nghĩ, bây giờ anh đang có hơn 2.6 tỷ tệ, cộng thêm năm tỷ chưa được chia nữa thì anh có 7.6 tỷ, mà dự án vịnh Bạch Long cần được đầu tư khoảng 40 tỷ, anh cũng có thể đầu tư một khoản tiền vào đó.
Anh liền hỏi: "Trác Khang đầu tư bao nhiêu?"
"Trác Khang ít nhất cũng đầu tư 15 tỷ, còn 25 tỷ đang thiếu nữa. May là lần này kiếm được, em và bố có thể đầu tư 15 tỷ", Đường Tử Di nói.
Ngô Bình nói: "Thế nên còn thiếu mười tỷ nữa".
Anh suy nghĩ một hồi rồi nói: "Giờ tôi đang có 7.6 tỷ, còn thiếu 2.4 tỷ nữa. Tôi sẽ mượn tiền Tiết Thái Hổ để cho đủ mười tỷ".
Đường Tử Di sững sờ: "Anh mượn tiền của Tiết Thái Hổ sao?"
Vẻ mặt Ngô Bình rất bình thản: "Tôi không mượn không, lãi mỗi năm là một phần trăm, khi nào dự án vịnh Bạch Long hoàn thành tôi sẽ trả cho gã".
Đường Tử Di tò mò nhìn anh: "Gã có bằng lòng cho anh mượn không?"
Ngô Bình cười lạnh: "Gã không chỉ cho mượn mà còn phải quỳ xuống cầu xin tôi mượn nữa kìa".
Sau đó anh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hôm nay là 14 Âm lịch, ngày mai chính là đêm trăng tròn. Chúng ta đợi thêm một ngày nữa, ngày kia sẽ đi".
Món ăn trong nhà hàng Xuân Phong khá ngon, Hồng Lăng ăn tới nỗi miệng đầy dầu, không ngừng khen ngợi.
Ăn cơm xong, Đường Tử Di dẫn Hồng Lăng đi mua áo quần giày dép. So với lần Ngô Bình đi mua đồ lần trước, cô ấy hào phóng hơn nhiều, tiêu hơn một triệu tệ.
Lúc mua đồ xong thì cũng đã tám giờ hơn, Ngô Bình bảo Cương Tử lái chiếc xe chống đạn của Tiết Thái Hổ đưa mọi người đến chợ đen.
Chợ đen hoạt động bất hợp pháp, ở đó có tất cả mọi thứ, như tranh chữ cổ, súng đạn, những thứ đồ quý hiếm, cổ vật lâu năm hay linh dược tà vật đều có cả, còn độ thật giả thì phải tùy vào ánh mắt đánh giá của người mua đồ.
Cổng vào chợ đen là cánh cổng một công xưởng cũ nát. Ở cổng có một người đang bán vé, một nghìn tệ một vé. Ngô Bình mua bốn vé, sau đó bốn người đi vào.
Qua cánh cổng công xưởng, họ nhìn thấy một dãy những gian xưởng đã cũ nát xập xệ, diện tích rất lớn, bên trong thắp sáng bằng đèn sợi đốt.
Khi họ đi đến gian đầu tiên, Ngô Bình phát hiện bên trong bày đầy những cái bàn cao thấp khác nhau, bên trên bàn bày đầy đồ, cái gì cũng có. Có người trải một tấm vải nilon dưới đất rồi bày đồ mình muốn bán lên.
Những người bán đều đeo khẩu trang, không để lộ khuôn mặt thật. Giao dịch cũng đa số dùng chuyển khoản, thuận tiện nhanh gọn.
Ngô Bình vừa đi vừa xem. Đối với những thứ biết thì anh chỉ nhìn lướt qua. Anh đi từ đầu này sang đầu kia, đi ba vòng mới hết được gian xưởng này.
Sau khi đi qua mười mấy cái sạp, anh dừng lại. Ở phía không xa có một cái sạp bày vải bao bố, bên trong đựng đầy những đồng tiền. Bên cạnh có một ông già đang hút thuốc tẩu ngồi đó.
Ngô Bình vừa nhìn đã phát hiện trên những đồng tiền này mang đậm hơi thở của các triệu đại, khả năng cao là hàng thật.
Anh nghĩ vậy liền dừng lại.
Trong trận pháp thường phải dùng tiền Ngũ Đế. Tiền Ngũ Đế chia thành tiền Ngũ Đế nhỏ và tiền Ngũ Đế to. Trong đó tiền Ngũ Đế to là khó tìm nhất, bao gồm tiền Bán lượng Tần, tiền Ngũ thù Hán, tiền Khai Nguyên Thông bảo, tiền Tống Nguyên Thông bảo, tiền Vĩnh Lạc Thông bảo, trải qua năm triều đại, tràn đầy hơi thở nhân gian, từng được vô số người sử dụng.
Tiền Ngũ Đế lớn thì Ngô Bình có thể dùng để bày trận pháp, dùng để đuổi ma trấn tà cũng rất tốt. Nhưng tiền Ngũ Đế lớn rất khó tìm, dù tìm được thì cũng không còn được bảo quản nguyên vẹn. Ví dụ như triều Tần cách đây hơn hai nghìn năm, thời gian đã qua quá lâu. Trên thị trường, tiền Bán lạng Tần giá phải lên đến mấy chục nghìn tệ, đồng nào có vẻ ngoài không được đẹp thì giá chỉ mấy trăm tệ, cách biệt rất lớn.
Tuy nhiên thứ Ngô Bình muốn tìm không phải tiền Ngũ Đế thông thường mà là những đồng tiền đã được những bậc cao nhân thời cổ đại dùng pháp thuật luyện chế! Loại tiền này được gọi là "tiền Yên Hỏa" trong giới tu hành, nó đã nhiễm đủ khói lửa nhân gian, có thể trừ ma chặn tà, trấn áp khí động, thế nên cũng được gọi là tiền pháp.
Đồng tiền bói mà cao thủ bói toán thực sự dùng chính là những đồng tiền Yên Hỏa.
Số lượng tiền pháp vô cùng ít ỏi, tìm mòn con mắt chưa chắc đã thấy, tiền có thể lưu truyền đến đời nay lại càng ít hơn nữa. Giá trị một đồng tiền pháp là vô giá đối với những người hiểu giá trị của nó.
Ngô Bình liền mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật, phát hiện trong bao vải có một số ít tiền pháp! Chúng tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ lạ, người bình thường không thể nhìn thấy được ánh sáng đó nhưng chúng lại vô cùng chói mắt đối với anh.
Anh hỏi: "Ông này, tôi muốn lấy mấy đồng tiền Ngũ Đế, ông bán giá thế nào?"
Ông già hút phì phèo vài hơi thuốc rồi nói: "Một trăm tệ một đồng tiền, không mặc cả".
Ngô Bình liền ngồi xổm xuống giơ tay ra lấy. Anh lấy một vốc tiền, tổng cộng mười hai xâu, sau đó đẩy chúng đến trước mặt mình.
Anh tìm tòi trong đống tiền này, tổng cộng chọn được mười lăm đồng tiền, đó là hai đồng tiền Bán lượng Tần, hai đồng tiền Ngũ thù Hán, ba đồng tiền Khai Nguyên Thông bảo, ba đồng Tống Nguyên Thông bảo, ba đồng Vĩnh Lạc Thông bảo.
Mười lăm đồng này đều là tiền pháp, chúng được giữ gìn nguyên vẹn, không hề có chút rỉ sắt nào. Có mấy đồng tiền pháp còn được cao thủ của các thời đại luyện chế, có luồng sức mạnh đáng kinh ngạc.
Sau khi Ngô Bình chọn được mười lăm đồng tiền này, anh lại chọn được mười hai xâu tiền Ngũ Đế lớn vẻ ngoài khá được, sau đó liền chuyển khoản 7500 tệ ngay cho ông già.
Chương 99: Huyết chi và pháp khí
Ông già nhận được tiền thì gật đầu, sau đó lại tiếp tục hút thuốc, bán hàng.
Cất đống tiền pháp đi nà Ngô Bình vô cùng kích động. Có được hai xâu tiền pháp Ngũ Đế lớn này thì anh có thể dễ dàng phá giải sát trận ở vịnh Bạch Long!
Anh không biểu hiện gì mà tiếp tục đi dạo. Đến khi hết đường anh lại rẽ sang dạo một đường khác.
Khi đến vị trí chính giữa, anh lại dừng lại.
Anh thấy trên một cái bàn cũ nát có phủ một tờ giấy trắng, trên giấy trắng có ba lạng thuốc khô cong, màu hệt như màu huyết lợn, hình dáng giống linh chi nhưng đầu rất nhỏ, có cảm giác rất kỳ lạ.
Anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật thì phát hiện những cây thuốc này tỏa ra ánh đỏ nhàn nhạt. Tim anh không khỏi nảy lên, liền cầm lên quan sát tỷ mỉ, rồi lại ngửi thử.
"Huyết chi!". Tim anh đập như điên, loại thuốc này vô cùng quý hiếm, hiệu quả vô cùng cao, sao lại xuất hiện ở đây chứ?
Anh cố ý hỏi: "Ông chủ, đây là linh chi à?"
Ông chủ là một người đàn ông trung niên mặc áo jacket màu đen, mặt đầy nếp nhăn. Ông ta nói: "Đây là bảo bối gia truyền của nhà tôi, tổ tiên tôi là thần y từng chữa bệnh cho Hoàng đế".
Nếu như người khác nghe vậy chắc chắn sẽ nghĩ người đàn ông nói khoác, nhưng Ngô Bình thì không. Bởi nếu tổ tiên ông ta không phải thần y thì sao có thể có loại Huyết chi này được?
Nhưng anh vẫn nói rằng: "Ông chủ, tôi thấy đây chỉ là linh chi bình thường, chỉ là vẻ bên ngoài khá được thôi. Ông bán bao nhiêu?"
Người đàn ông suy nghĩ rồi nói: "Một cây mười nghìn tệ, lấy cả thì tôi tính cho cậu ba mươi nghìn tệ".
Ngô Bình nhíu mày: "Dù là linh chi mọc dại cũng đâu có đắt thế này?"
Người đàn ông lại rất kiên trì: "Không đổi giá".
Ngô Bình lắc đầu: "Được, tôi mua".
Anh dùng điện thoại chuyển khoản ba mười nghìn tệ rồi bảo người đàn ông gói Huyết chi lại.
Anh cầm thuốc đang định đi thì một người đàn ông chạy tới, trừng mắt nhìn chủ sạp: "Linh chi của ông đâu?"
Chủ sạp chỉ Ngô Bình: "Vừa nãy tôi nói hai mươi nghìn tệ anh đã chê đắt, giờ anh tới muộn rồi, cậu ta trả ba mươi nghìn tệ nên tôi bán cho cậu ta rồi".
Người đàn ông nhíu mày, nhìn Ngô Bình một lượt rồi nói: "Anh bạn à, cậu có thể nhường linh chi cho tôi không?"
Ngô Bình thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ người này cũng biết Huyết chi sao? Anh lắc đầu ngay: "Xin lỗi, tôi không bán".
Người đàn ông ho khù khụ, nói: "Tôi là người bản địa, tôi muốn lấy linh chi này đi cứu người, xin cậu hãy hiểu cho".
Ngô Bình cười lạnh, người bản địa à, người này đang uy hiếp anh sao! Anh lạnh nhạt nói: "Tôi đã nói rồi, không bán".
Sắc mặt người đàn ông liền tối sầm: "Tên nhóc kia, cậu có biết tôi là ai không?"
Ngô Bình nói: "Anh là ai cũng không liên quan đến tôi. Cút đi!"
Người đàn ông kia thấy nhóm Ngô Bình đông thì hừ lạnh: "Cậu đợi đấy!", nói rồi vội vàng đi mất.
Một tiếng còn lại, Ngô Bình đã đi dạo khắp chợ đen. Anh phát hiện tất cả những tranh vẽ hay chữ viết ở đây đều là giả, những cây thuốc được bán cũng đa số là hàng giả.
Cuối cùng khi chuẩn bị ra về, anh mới dừng chân trước một sạp hàng bán kiếm đồng. Trên bàn có bày mười mấy thanh kiếm đồng rỉ sét loang lổ.
Trong đó có một thanh kiếm còn được bảo quản khá tốt, trên thân kiếm có một đường vân rồng rõ ràng, phần chuôi kiếm được khắc từ một viên ngọc đen.
Thấy thanh kiếm này, Ngô Bình liền cảm thấy nó rất đặc biệt. Sau khi mở mắt nhìn thấu vạn vật ra, anh liền nhìn thấy kiếm khí không ngừng tuôn ra từ thanh kiếm này, nó dài tầm nửa mét, hình dáng như một luồng điện!
"Đây là kiếm gì vậy? Nó có nguồn năng lượng thật mạnh mẽ!", anh vô cùng kinh ngạc.
Nhưng ít nhất anh cũng biết kiếm này rất tuyệt, liền hỏi: "Ông chủ, kiếm này giá bao nhiêu?"
Ông chủ là một người đàn ông trung niên béo phì, ông ta cười nói: "Cậu bạn biết nhìn hàng đấy, đây là danh kiếm thời Chiến quốc, được đại sư đúc kiếm làm nên. Nếu tôi không thiếu tiền thì cũng không bán nó đâu".
Ngô Bình chẳng hề tin, anh nói: "Bao nhiêu?"
"Cậu đưa tôi một trăm nghìn tệ đi". Ông ta chớp mắt, nói.
Ngô Bình nhíu này: "Đắt quá, ba mươi nghìn tệ thì tôi lấy".
Người đàn ông vội kêu lên: "Trời ạ, tôi nói một trăm nghìn tệ mà cậu mặc cả còn ba mươi nghìn tệ, ở đâu ra cái lý như vậy? Thế này nhé, chúng ta nhượng bộ một chút đi, tám mươi nghìn tệ".
"Bốn mươi nghìn tệ, không thêm nữa đâu", Ngô Bình nói.
Chủ sạp cười khổ: "Bốn mươi nghìn thực sự không bán được, bảy mươi nghìn đi. Đây là giá thấp nhất rồi, không thể giảm nữa đâu".
Hai người bày đặt trả giá suốt một hồi lâu, sau đó chốt giá năm mươi lăm nghìn tệ.
Cầm mấy thanh kiếm đồng, Ngô Bình quyết định rời khỏi chợ đen.
Họ vừa mới đi ra khỏi cổng công xưởng thì phát hiện có năm người đứng bên cạnh, trong đó có người đàn ông trước đó muốn mua Huyết chi của Ngô Bình.
Hai bên vừa thấy nhau thì năm người kia đã vây họ lại. Người đàn ông cười lạnh, nói: "Tên nhóc kia, mau giao linh chi ra đây thì tôi sẽ cho cậu đi. Nếu không thì hôm nay các người không rời khỏi đây được đâu".
"Cướp trắng trợn thế à?", Ngô Bình nhướng mày.
Người đó hừ lạnh: "Cậu có thể hiểu như vậy. Nhanh lên, sự kiên nhẫn của tôi có hạn".
"Bốp!"
Ngô Bình liền vung một cái tát khiến người đó bay ra mấy mét, sau khi rơi xuống đất liền bất tỉnh. Người đó chỉ có tu vi cảnh giới Lực nên không thể nào chịu được một cú tát như vậy.
Bốn người còn lại đều kinh hãi, sau một thoáng kinh ngạc liền lao tới.
Lần này Ngô Bình còn chưa ra tay thì Cương Tử đã nhảy ra, tung một quyền khiến bốn người đều ngã xuống.
Ngô Bình lắc đầu: "Mấy trò võ mèo cào này mà còn dám cướp giật, ngu xuẩn!"
Anh không quan tâm đến năm người đã đo đất nữa. Mấy người ngồi lên xe rồi quay về khách sạn.
Trên xe, Đường Tử Di cuối cùng cũng hỏi: "Anh, em thấy lúc anh mua được mấy đồng tiền anh rất vui vẻ, mấy thứ đó rất đáng giá sao?"
Ngô Bình nói: "Đúng vậy, chúng rất quý hiếm, có thể dùng để bày trận".
Nói rồi anh bảo Đường Tử Di lấy ra một cái vòng tay bện dây đỏ. Sau đó anh lại lấy ra mấy đồng tiền pháp Ngũ Đế ra xuyên vào, nói: "Sau này cô hãy đeo nó bên người, có thể xua đuổi tà ma, tránh tai ương, vạn tà không thể xâm nhập".
Đường Tử Di mỉm cười, sau đó đeo vòng tay vào. Trên đó có năm đồng tiền kiểu dáng khác hẳn nhau, nhưng cô ấy không hề bận tâm.
Ngô Bình lấy ra thanh kiếm đó quan sát. Khi lòng bàn tay tiếp xúc với kiếm, anh có thể cảm nhận được trong thanh kiếm này dường như ẩn chứa một năng lượng khổng lồ như nguồn điện, nhưng anh không thể nào sử dụng sức mạnh đó được.
Hiển nhiên đây là một thanh pháp khí, ít nhất anh phải luyện đến cảnh giới Thần thì mới có thể phát huy được uy lực của nó.
Anh đưa kiếm cho Hồng Lăng, nói: "Hồng Lăng, em tạm thời bảo quản thanh kiếm này nhé".
Hồng Lăng nhận lấy thanh kiếm, nhìn thử rồi nói: "Kiếm tốt! Hình như nó khác với kiếm của em".
Đoàn người về khách sạn nghỉ ngơi.
Ngô Bình ngồi xuống luyện khí, cố gắng khơi thông linh mạch cấp hai. Đến hơn một giờ sáng, anh lại đi ra công viên cạnh khách sạn, bắt đầu luyện Ngũ Long Thánh quyền.
Ngũ Long Thánh quyền của anh sắp đạt đến tiểu thành, anh quyết định hôm nay sẽ dồn sức để tu luyện nó. Nếu thế thì mới có thể phát huy được uy lực của Ngũ Long Thánh quyền.
Anh luyện trong công viên được hai tiếng thì đột nhiên cảm thấy sức mạnh trong hai chân vô cùng thông thoáng, trở nên vô cùng linh hoạt, tứ chi chỉ đâu đánh đó tựa như bốn con rồng nhỏ.
Việc này khiến anh cảm thấy rất vui, không khỏi cất tiếng ngâm dài. Tiếng ngâm trong vắt truyền xa mấy chục cây số, khiến vô số chim muông náo loạn.
Khi trời dần hửng sáng, anh quay về khách sạn tắm rửa thay đồ, sau đó cùng đi xuống nhà ăn ăn sáng với mọi người. Còn chưa ăn xong mà một người đàn ông đã đi đến cúi người với Ngô Bình: "Cậu Ngô, tôi là người được ông Tiết đưa tới để phục vụ riêng cho cậu. Vừa nãy có mấy người ở dưới tầng đến, nói là muốn tìm cậu Ngô. Trông họ có vẻ như không có ý tốt".
Ngô Bình rất bất ngờ. Đến tìm anh ư, sẽ là ai nhỉ? Anh cũng nghĩ một lát rồi nói: "Bảo họ vào đây".
Chương 100: Thiết Y Thất Sát Lý Huyền Đẩu
Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trung niên đã bước vào. Theo sau ông ta chính là mấy người định cướp huyết chi của anh vào tối qua. Người đàn ông nọ chẳng dính một chút bụi trên áo quần, có thể nhìn ra đây là cao thủ cảnh giới Khí.
Thanh niên hôm qua vừa chỉ vào Ngô Bình vừa hô lên: “Sư phụ, chính là tên này!”
Người đàn ông trung niên quan sát Ngô Bình một lúc rồi nói: “Cậu bạn à, ngày hôm qua cậu đã làm đồ đệ của tôi bị thương”.
“Ý ông là mấy tên vô dụng này ấy hả?”, Ngô Bình nhướng mày, “Đúng là tôi đã dạy dỗ bọn họ. Có điều là do họ muốn giành dược liệu của tôi trước. Tôi không phế bỏ tu vi của họ đã là nể mặt lắm rồi”.
Người đàn ông trung niên nheo mắt: “Ở Biên Nam, không một ai dám động vào người của Thiết Y Thất Sát Lý Huyền Đẩu này!”
Thiết Y Thất Sát? Ngô Bình nói: “Khẩu khí đúng là lớn phết, sáng nay chưa đánh răng à?”
Thuộc hạ của Tiết Thái Hổ cao giọng: “Anh Ngô đây là khách của của ông Tiết nhà chúng tôi. Lý Thất Sát, chúng tôi đã từng nghe qua tên ông. Chắc hẳn ông cũng nghe danh ông Tiết rồi nhỉ”.
Người đàn ông trung niên ngạc nhiên: “Cậu là thuộc hạ của Tiết Thái Hổ?”
Người kia đáp: “Đúng vậy!”
Người đàn ông trung niên nọ chau mày: “Dù là khách của Tiết Thái Hổ thì cũng không được làm đồ đệ của tôi bị thương!”
Ngô Bình rất bực mình, lạnh lùng bảo: “Đừng hống hách quá, ông cũng chỉ ỷ vào võ công của mình thôi mà? Đừng phí lời nữa, chúng ta đấu với nhau một trận đi. Tôi thua thì tuỳ ông xử trí. Còn nếu ông thua thì tôi sẽ cho ông hai lựa chọn, một là chặt đứt hai tay ông, hai là khấu đầu với tôi rồi bồi thường cho tôi một trăm triệu!”
Thiết Y Thất Sát Lý Huyền Đẩu trợn trừng mắt: “Ranh con ngông cuồng, còn dám bảo tôi khấu đầu! Ha ha, tiếc là cậu chọn sai người rồi!”
Ngô Bình đứng dậy: “Nói vậy là ông chấp nhận ván cược mà tôi đề xuất rồi nhỉ? Tốt lắm, chúng ta chọn nơi nào rộng rãi để ra tay đi, ở đây không tiện”.
Anh vừa luyện thành công Ngũ Long Thánh Quyền,chưa tìm được ai để tập luyện. Tên Lý Huyền Đẩu này đã tìm đến tận cửa thì còn gì bằng nữa.
Hai người lần lượt đi đến một sàn đài thi đấu gần đó. Sàn thi đấu này do đồ đệ của Lý Huyền Đẩu mở. Ông ta có rất nhiều đệ tử, tai mắt cũng không ít, nên mới có thể tìm ra khách sạn mà Ngô Bình đang ở trong thời gian ngắn như vậy.
Sàn đài thi đấu có đủ không gian. Lý Huyền Đẩu vừa đến, đệ tử của ông ta đã bưng trà ra và đưa bằng hai tay.
Lý Huyền Đẩu uống một hớp rồi trừng mắt nói với Ngô Bình: “Ra tay đi! Nếu cậu thua thì tôi cũng không làm khó cậu. Cậu giao huyết chi ra rồi tự chặt đứt một tay của mình là được”.
Ngô Bình đáp: “Tôi bảo rồi, nếu tôi thua thì tuỳ ông xử lý”.
“Được thôi, ra đòn đi!”, Lý Huyền Đẩu cực kỳ có lòng tin với bản thân. Thứ mà ông ta luyện là Thiết Y Thất Sát công. Bộ võ công này luyện ra một loại chân khí Thất Sát có uy lực cực mạnh.
Sau khi luyện khí thành sức mạnh, loại chân khí Thất Sát này có thể ngưng tụ thành sức mạnh Thất Sát trên bề mặt cơ thể, như đang mặc một lớp áo sắt vậy, không đao súng nào xuyên qua được!
Nhờ tuyệt kỹ này, Lý Huyền Đẩu đã đánh bại vô số cao thủ và không hề có đối thủ. Đệ tử của ông ta nhiều vô kể, trong đó có cả con nhà giàu và người làm trong chính phủ, vậy nên thế lực cũng mạnh vô cùng. Có thể nói, ở mảnh đất Biên Nam này, ngay cả Tiết Thái Hổ cũng phải nhún nhường ông ta ba phần.
Lý Huyền Đẩu vẫn đứng im tại chỗ, trên người có một lớp sức mạnh Thất Sát. Có áo giáp sắt hộ thân, ông ta có thể đứng nguyên ở đấy, mặc cho Ngô Bình tuỳ ý đánh!
Ngô Bình cười khẩy: “Ông tưởng luyện khí thành sức mạnh rồi thì có thể vô địch thiên hạ sao?”
Anh trượt một bước ra, thực hiện Du Long Bộ trong Ngũ Long Thánh Quyền, thoắt cái đã đến bên hông Lý Huyền Đẩu.
Nhìn bề ngoài, luyện khí thành sức mạnh có uy lực rất mạnh, không đao súng nào xuyên qua được, nhưng thực chất nó cũng có điểm yếu. Chỉ cần đánh vào điểm yếu này, đối phương sẽ bị thương nặng!
Thế là anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, quan sát đường vận chân khí trong cơ thể Lý Huyền Đẩu, chỉ cần nhìn một cái thôi đã dễ dàng tìm ra điểm yếu ở đâu.
Điểm yếu của Lý Huyền Đẩu nằm ở đốt thứ ba của xương sống thắt lưng. Sức mạnh ở nơi đó cực kỳ yếu, không chịu nổi một cú đánh. Chỉ cần đánh trúng vào đó, sức mạnh toàn thân ông ta sẽ tiêu tan.
Thấy Ngô Bình đến gần, Lý Huyền Đẩu bèn vung nắm đấm tới. Ngô Bình lướt chân một cái đã vòng ra sau lưng ông ta và thi triển Niêm Hoa Chỉ, cả năm ngón tay đều đánh vào xương sống của đối phương.
Khuôn mặt tràn đầy tự tin của Lý Huyền Đẩu đột nhiên trắng bệch, hơi thở lập tức trở nên hỗn loạn, lớp áo giáp sắt cũng biến mất.
Cùng lúc đó, ông ta thấy cổ họng mình ngòn ngọt, rồi phun ra một ngụm máu tươi.
“Ngã xuống!”
Ngô Bình thừa dịp này vung nắm đấm vào lưng Lý Huyền Đẩu. Ông ta bổ nhào về phía trước, đã thoát được phần nào lực đấm, nhưng vẫn phải chịu đòn tấn công cực mạnh này.
Ông ta tê dại ngã xuống đất, cả người không động đậy được, một vũng nước vàng chảy ra bên dưới cơ thể.
Cú đấm này của Ngô Bình có tên là Ngũ Long Thôn Nhật, sở hữu uy lực rất lớn, chỉ cần một cú đã đấm gãy xương sống thắt lưng của Lý Huyền Đẩu!
“Cậu…”, ông ta run rẩy, mặt tái nhợt, phẫn hận trừng mắt nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nếu năng lực của tôi kém hơn ông thì kẻ nằm xuống sẽ là tôi. Vậy nên đừng oán hận, tất cả đều do ông tự chuốc vạ vào thân!”. Anh không hề có chút thiện cảm nào với tên Lý Huyền Đẩu này. Rõ ràng là đệ tử của ông ta giành giật trước, vậy mà còn đến đây gây sự với Ngô Bình, muốn đoạt lấy huyết chi của anh. Nếu đã vậy, tất nhiên anh cũng không cần khách sáo nữa, cứ đánh cho ông ta liệt thôi!
Ở gần đó, thuộc hạ của Tiết Thái Hổ vừa nhìn thấy cảnh tượng này đã chạy ra một góc để gọi điện cho gã.
“Gì cơ? Ngô Bình đánh Lý Huyền Đẩu tàn phế rồi?”, Tiết Thái Hổ bật dậy với vẻ mặt vui mừng, còn cười ha ha.
“Mẹ nó, đánh hay lắm! Tôi đã chướng mắt tên Lý Huyền Đẩu này từ lâu rồi, ỷ mình có võ nên chẳng hề nể mặt tôi. Ha ha, giờ thì tốt rồi. Đám đồ đệ của ông ta, tôi sẽ xử lý từng tên một! Từ nay về sau, Tiết Thái Hổ này chính là vua của Biên Nam!”
Tiết Thái Hổ thật sự rất vui. Nếu hỏi ở Biên Nam có kẻ nào khiến gã cảm thấy khó chịu hay không thì chỉ có một người thôi, ấy là Lý Huyền Đẩu. Bây giờ Lý Huyền Đẩu xong đời rồi, gã sẽ nhanh chóng nuốt trọn địa bàn của Lý Huyền Đẩu và trở thành kẻ độc tôn!
Trừng mắt nhìn Lý Huyền Đẩu nằm dưới đất, Ngô Bình nói: “Giờ ông đã liệt rồi, không cần phải khấu đầu nữa, nhưng một trăm triệu thì không được thiếu. Tôi cho ông mười phút để chuẩn bị”.
Lý Huyền Đẩu lại nhổ ra một ngụm máu. Ông ta nói: “Cậu bạn à, tôi thừa nhận năng lực của cậu rất mạnh. Nhưng cậu có biết vì sao tôi cần huyết chi hay không?”
Ngô Bình thờ ơ hỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến tôi sao?”
“Dĩ nhiên là có liên quan”, Lý Huyền Đẩu trừng mắt với anh, “Tôi vốn định đem tặng huyết chi cho Thanh Thành! Nhà họ Bạch ở Thanh Thành có một lão kiếm tiên chém chết trăn độc nên đã bị thương nặng, cần huyết chi này để kéo dài mạng sống!”
Ngô Bình không rõ về Thanh Thành, càng không biết lão kiếm tiên họ Bạch kia có địa vị thế nào. Anh hờ hững nói: “Thế thì đã sao?”
Lý Huyền Đẩu cười khẩy: “Cậu đánh tôi bị thương, tôi không thể tặng huyết chi cho Thanh Thành, điều này có nghĩa là cậu đã gián tiếp hại chết lão kiếm tiên nhà họ Bạch!”
Ngô Bình nhìn ông ta như nhìn một kẻ ngốc, đoạn bảo: “Kẻ bại liệt như ông vẫn nên lo cho bản thân mình thì hơn. Trong vòng mười phút, nếu một trăm triệu vẫn không được chuyển vào, cái mạng nhỏ của ông sẽ khó giữ đấy”.
Ban nãy anh đã âm thầm dùng chút mánh khoé khi ra đòn. Nếu anh không ra tay thì Lý Huyền Đẩu sẽ không sống qua được đêm nay.
Lý Huyền Đẩu cũng cảm nhận được sự khác lạ trong cơ thể mình. Không chỉ tê liệt mà còn có một luồng khí lạnh đang lan ra trong người ông ta. Lý Huyền Đẩu nghiến răng, gọi một cuộc điện thoại.
Chưa đến mười phút sau, quả nhiên thẻ ngân hàng của Ngô Bình đã được chuyển khoản một trăm triệu. Anh gật đầu nói: “Hẹn ngày gặp lại!”
Dứt lời, anh rời khỏi sàn đài thi đấu. Anh vừa đi khỏi, Lý Huyền Đẩu lập tức gọi một cuộc điện thoại khác. Ông ta nói qua điện thoại: “Ông hai Bạch! Huyền Đẩu vô dụng, huyết chi đã bị kẻ khác cướp đi, không cứu được lão kiếm tiên!”. Nói xong, ông ta còn thất thanh khóc rống lên.
Trong một toà biệt thự kín đáo ở núi Thanh Thành, một người đàn ông trung niên đang ngồi trên xô pha đột nhiên bật dậy, hai mắt sáng quắc: “Là ai làm?”
Lý Huyền Đẩu ở bên kia đầu dây căm hận nói: “Người này là khách của Tiết Thái Hổ, tên Ngô Bình, hiện đang ở Hoa Thành Biên Nam!”
Người trung niên kia cười khà khà: “Thứ không biết sống chết, tôi sẽ lấy đầu nó!”