Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1336: Bình gia

Gã trọc nở nụ cười tàn nhẫn, hắn học được đao pháp từ một cao thủ dùng dao, hơn nữa bây giờ tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới Luyện Khí rồi, nên một giây hắn có thể chém ra hai mươi mấy nhát dao! Tốc độ này đâu phải một thằng nhân viên làm công có thể đỡ được?

Khoảng cách ngày càng gần, năm bước, ba bước.

"Vù!", gã trọc ra tay, đao quang loé sáng chém từ trên xuống, hắn muốn bổ đôi Trương Tiểu Bình!

Nhưng hắn vừa giơ dao lên thì đã cảm thấy cổ mình lạnh toát, cánh tay không còn chút sức lực nào. Sau đó, hắn nhìn thấy một cảnh tượng kinh dị, đầu hắn rớt khỏi vai, sau đó thì hắn nhìn thấy cổ của mình.

Lúc đầu rớt xuống đất, máu phun cao cả mét, sau khi cạn máu, cơ thể mới mềm oặt ngã xuống đất.

Trương Tiểu Bình lui về sau mấy mét để tránh máu bắn vào người. Anh khá bất ngờ, nhát dao vừa nãy là phản ứng vô điều kiện của cơ thể, anh không cần suy nghĩ gì cả, chỉ dựa vào sự dũng cảm đứng ra bảo vệ chị Li.

Đám đàn em của gã trọc đều ngây ra như phỗng, không biết là ai đã hét lên đầu tiên, đám người này quay đầu bỏ chạy.

Chị Li là người lấy lại tinh thần đầu tiên, cô ấy rất bình tĩnh, lạnh giọng nói: "Dương Giác, vứt xác xuống sông!"

Mấy người Dương Giác vội kéo xác bọc vào bao bố rồi chia ra vứt xuống mấy con sông. Những người khác thì lau vết máu ở hiện trường.

Chị Li đốt một điếu thuốc, rít một hơi rồi nhả vào miệng Trương Tiểu Bình, cười nói: "Gia chủ, sau này quán chị Li là gia nghiệp của cậu rồi đấy".

Trương Tiểu Bình sửng sốt: "Gia chủ ạ?"

Chị Li dựa vào đôi vai vững chắc của anh, mỉm cười: "Cậu ngủ với chị, còn giết người giúp chị, sau này chị chính là người phụ nữ của cậu".

Trương Tiểu Bình gãi đầu: "Thế này... không ổn nhỉ?"

Bàn tay nuột nà của chị Li véo hông anh một cái: "Sao lúc ngủ với chị cậu không nói không ổn đi?"

Trương Tiểu Bình đỏ mặt, lúng túng chẳng biết trả lời thế nào.

Chị Li kéo anh vào phòng, bảo nhà bếp làm mấy món ăn, muốn uống vài ly với Trương Tiểu Bình.

"Có biết chị mở quán ăn này bằng cách nào không?"

Trương Tiểu Bình: "Em không biết. Chị Li, một cô gái có thể làm ăn được ở đây, chị là một người rất giỏi".

Chị Li cười mỉa: "Chẳng phải cũng vì bị ép thôi sao? Năm ngoái chị còn là phó tổng giám đốc của một công ty đã lên sàn chứng khoán ở Vân Kinh, quản lý mấy trăm người, có xe sang, nhà xịn. Nhưng chỉ trong một đêm mọi thứ đã thay đổi. Công ty không còn nữa, bố mẹ, ông nội và bác của chị bị một bàn tay khổng lồ từ trên trời đập xuống biến thành thịt vụn. Lúc chị nhặt xác bọn họ chỉ có thể dùng tay mà hốt".

Nói đến đây, vẻ mặt cô ấy không có chút bi thương nào, chỉ có sự tê liệt.

"Trong vòng một tháng ngắn ngủi đã có ba mươi phần trăm người Vân Kinh chết, đâu đâu cũng là thi thể và những con chó, con mèo ăn xác người. Có một số con mèo ăn cả người sống, to như con hổ, chạy vào chung cư ăn thịt người. May là sau đó đã dần dần ổn định trật tự, những người như chị mới sống được".

"Thế giới bây giờ không giống trước đây nữa. Bất kỳ một ai trên đường cũng có thể là cao thủ, một quyền có thể đánh chết cậu. Thế nên con người bây giờ ai nấy đều cẩn thận từ li từng tí, không dám tuỳ tiện đắc tội người khác".

"Trước khi mở quán chị còn đặc biệt tới đánh tiếng trước. Người bảo kê khu vực này trước đây tên là Mã gia. Sau đó Mã gia bị gã trọc đánh chết, gã trọc bắt đầu bảo kê khu vực này, thu tiền bảo kê cắt cổ. Gã trọc rất khó tiếp xúc, thu tiền bảo kê cao, không xử lý chuyện giúp mọi người, hở ra cái là đánh chết người ta. Mẹ kiếp, bà đây đã muốn giết hắn từ lâu rồi".

Nói rồi cô ấy rút một con dao găm từ trong đôi bốt ra, con dao sắc lạnh, trên đó có một màn ánh sáng xanh lam nhàn nhạt.

Cô ấy thản nhiên nói: "Chị đã bôi độc lên trên rồi, chỉ cần cắt rách da gã trọc thì hắn chỉ còn con đường chết. Đương nhiên, chị cũng sẽ bị hắn đánh chết".

Trương Tiểu Bình giật mình, vội cất con dao đi: "Cẩn thận đứt tay".

Chị Li mỉm cười nhìn anh: "Chị tên Minh Li, sau này bọn họ đều gọi chị là chị Li. Thật ra năm nay chị mới hai mươi lăm".

Trương Tiểu Bình: "Chị Li, gã trọc chết rồi, đàn em của hắn có trả thù không?"

Chị Li cười: "Đánh chết gã trọc thì cậu chính là đại ca ở đây, ai dám chọc cậu chứ?"

Trương Tiểu Bình ngẩn người: "Em là đại ca á?"

Chị Li: "Đúng vậy, đây chính là quy tắc giang hồ, ai mạnh thì người đó là đại ca. Nhưng trên cậu vẫn còn một người quản sự, cậu thu tiền xong cũng phải nộp cho bên đó một ít. Không có gì bất ngờ thì ngày mai bên đó sẽ phái người liên lạc cậu".

Trương Tiểu Bình gãi đâu: "Có phải em cũng phải thu tiền bảo kê không?"

Chị Li: "Đương nhiên rồi, không thu phí bảo kê thì cậu lấy gì nộp lên trên?"

Trương Tiểu Bình: "Nhưng em không hiểu lắm".

Dù sao anh cũng chỉ mới mười bảy tuổi, trước đây còn đang học trung học phổ thông, chưa có trải nghiệm gì ngoài xã hội.

Chị Lệ: "Cậu em, chị hiểu cậu đang nghĩ gì, có phải cảm thấy thu phí bảo kê là không tốt, là đang ức hiếp người ta, đúng không? Nhưng cậu phải hiểu, cậu không thu thì cũng có người khác thu, bọn họ thu nhiều hơn cậu, hành động ngang ngược hơn cậu. Cậu yên tâm đi, người ở đây chị quen hết, chị sẽ đánh tiếng với bọn họ. Bọn họ đã hận gã trọc tới xương tuỷ rồi, bây giờ cậu thay thế cho gã trọc, họ mừng còn không kịp".

Đang nói chuyện, một người đàn ông trung niên mập mạp đi tới, trong tay ông ta cầm rượu và thuốc, gật đầu khom người, vô cùng cung kính: "Chị Li, tôi tới bái kiến đại ca mới".

Chị Li đứng dậy, chỉ Trương Tiểu Bình: "Vị này là Bình gia vừa mới lên, đao pháp của Bình gia xuất thần nhập quỷ, giết gã trọc chỉ bằng một nhát dao. Bây giờ Bình gia chính là đại ca mới của chúng ta, cũng là người đàn ông của chị Li tôi".

Người đàn ông mập mạp cúi gập người bái Trương Tiểu Bình: "Bái kiến Bình gia ạ!"

Trương Tiểu Bình gật đầu, không nói gì.

Minh Li: "Bình gia nhận đồ rồi, sau này sẽ bàn với các ông chuyện thu phí bảo kê sau. Nhưng các ông yên tâm, số tiền bọn tôi thu sẽ luôn ít hơn gã trọc thu".

Người đàn ông mập mạp mừng rõ: "Tốt quá, thế tôi đi trước nhé".

Sau đó lại có rất nhiều người tới bái kiến Trương Tiểu Bình, ai nấy đều vô cùng khách sáo, ánh mắt tràn ngập sự kính nể. Trương Tiểu Bình có thể giết chết gã trọc cho thấy thực lực của anh mạnh hơn hắn, bọn họ không đời nào dám chọc giận anh.

Trương Tiểu Bình nhận rất nhiều quà biếu, chất đầy cả phòng. Minh Li cho người cất hết, cười nói: "Gia chủ, không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi thôi".

Trương Tiểu Bình: "Chị Li, em phải về nhà một chuyến", anh vẫn còn nhớ đến cái quan tài của mình.

Minh Li cười nói: "Đúng rồi, cậu dọn dẹp đồ đạc đi. Tôi lái xe đến đó với cậu".

Trương Tiểu Bình gãi đầu: "Cũng không có gì để dọn cả, đó chỉ là một cái quan tài, nặng lắm".

Minh Li trợn tròn đôi mắt xinh đẹp: "Quan tài sao?"

Trương Tiểu Bình gật đầu: "Là một cỗ quan tài rất kỳ lạ, ngủ một giấc trong đó cảm thấy vô cùng thoải mái. Hôm nay em giết được gã trọc có lẽ có liên quan đến việc em ngủ trong quan tài".

Minh Li càng thấy hứng thú, nói: "Thế chị phải đi xem mới được".

Thế là Minh Li lái xe, hai người cùng tới cống nước có cỗ quan tài.

Xe lái đến một nơi trống trải, Trương Tiểu Bình bảo cô ấy dừng xe.

Minh Li nhìn quanh, ngạc nhiên nói: "Gia chủ, chỗ này chẳng có gì cả".

Trương Tiểu Bình hơi ngại: "Ở dưới cống nước. Chị Li, dưới đó bẩn lắm, hay là chị đừng xuống thì hơn".

Minh Li cười: "Chị không sợ bẩn, chỉ muốn xem thử cỗ quan tài mà cậu nói là bảo bối gì".
Chương 1337: Chín tầng Hoá Kình

Dưới cống nước đúng là khá bẩn, ruồi muỗi bay đầy, thỉnh thoảng còn gặp xác động vật lớn, vừa tanh vừa thối.

Trương Tiểu Bình sợ Minh Li đụng bẩn nên ôm cô ấy đi. Đi được vài phút thì tới trước quan tài của anh. Quan tài rất to, rộng hai mét, dài hơn ba mét, bên trong rất sạch sẽ.

Vào trong quan tài, mùi hôi thối không còn nữa, tiên quang chín màu lấp lánh, Minh Li cảm thấy rất thoải mái. Cô ấy kinh ngạc hỏi: "Đây là bảo bối gì vậy?"

Trương Tiểu Bình trả lời: "Em cũng không biết, em tình cờ phát hiện ra nó".

Hai mắt Minh Li sáng rỡ: "Đồ tốt đấy, sau này chị sẽ ngủ trong này hằng ngày".

Trương Tiểu Bình gãi đầu: "Ngủ ở đây ạ? Không chuyển quan tài đi sao?"

Minh Li liếc anh một cái: "Ngốc, đồ tốt thế này nhỡ ai biết thì chúng ta gặp rắc rối lớn đấy. Chi bằng cứ để đây, tối nào cũng tới ngủ, dù sao đâu có ai điên mà xuống cống nước làm gì?"

Nói rồi cô ấy ôm Trương Tiểu Bình: "Tối nay không về nữa".

Ở phía xa, Đường Tử Di nhìn thấy cảnh này, không khỏi nghiến răng: "Mới có một ngày mà đã tìm được bạn gái rồi, giỏi thật!"

Chu Thanh Nghiên nhoẻn môi cười: "Chị Tử Di, chẳng phải là đang trong Luân Hồi Đại Kiếp à? Những gì anh ấy trải qua bây giờ giống như sống lại cuộc đời mới, thế nên dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không cần phải tức giận".

Đường Tử Di khẽ than: "Đương nhiên là chị hiểu, chỉ càu nhàu vậy thôi mà".

Cô ấy cúi đầu nhìn bụng dưới mới nhú lên của mình: "Con đã sắp bốn tháng rồi, mong anh ấy có thể lịch kiếp thành công trước khi con ra đời".

La Thiên Tướng cười nói: "Nhất định. Con của mấy đứa, sau này chắc chắn cũng sẽ là một thiên tài".

Chu Thanh Nghiên không khỏi thấy ngưỡng mộ, thầm nghĩ đợi Ngô Bình khôi phục, cô ấy cũng đòi anh một đứa con, nhất định phải sinh một thằng con trai!

Trương Tiểu Bình trẻ tuổi, tinh lực dồi dào, trong quan tài, anh lại hành hạ Minh Li một phen, mãi đến khi cô ấy xin tha anh mới dừng.

Minh Li lúc này toàn thân đầy mồ hôi, cô ấy trừng mắt với Trương Tiểu Bình: "Cậu nhỏ thế mà biết không thiếu tư thế nào hết nhỉ".

Trương Tiểu Bình cười hì hì: "Chưa ăn thịt lợn chứ đâu phải chưa nhìn thấy lợn bao giờ?"

Minh Li cú anh một cái: "Nói ai là lợn đấy?"

Hai người cười nói một hồi, Trương Tiểu Bình nói: "Chị Li, em phải tu luyện rồi".

Đôi mắt Minh Li long lanh: "Cậu em, cậu biết tu luyện à?"

Trương Tiểu Bình gật đầu: "Bây giờ em đang ở cảnh giới Luyện Lực, ban ngày luyện ra Ám Kình, em xem thử tối nay có thể luyện ra Hoá Kình được không".

Minh Li mừng thầm, người thường bây giờ sống khó khăn quá, thực lực của Trương Tiểu Bình càng mạnh thì càng có thể bảo vệ tốt cho cô ấy và quán ăn.

Thế nên cô ấy không dám làm phiền Trương Tiểu Bình, để anh chuyên tâm tu luyện.

Dường như trong người Trương Tiểu Bình có một loại thiên phú bẩm sinh, mới luyện được nửa tiếng đã luyện ra Hoá Kình.

Luyện thành Hoá Kình rất khó, cao thủ Hoá Kình đối mặt với cao thủ Luyện Khí đỉnh cao cũng chưa chắc sẽ thua. Nhưng ký ức trong đầu bảo anh rằng Hoá Kình này có chín tầng.

Tu sĩ cảnh giới Lực rất khó đạt được đến Hoá Kình, trăm người mới được một người làm được. Còn những người đạt đến Hoá Kình thường chỉ mới tiếp xúc phần ngoài của Hoá Kình, cũng chính là Hoá Kình tầng một.

Chín tầng Hoá Kình chia làm ba giai đoạn, ba tầng đầu là Hình cảnh, ba tầng giữa là Ý cảnh, ba tầng cuối là Thần cảnh.

Trong đó, Hình Cảnh có thể thay đổi hình dáng của vật thể. Ví dụ Trương Tiểu Bình khi đã đạt được Hình cảnh, cầm một vật lên, anh truyền nội kình vào trong đó thì có thể tuỳ ý thay đổi hình dáng của vật đó. Dù có là sắt thép, bùn đất hay đá tảng cũng đều có thể chịu ảnh hưởng của nội kình.

Tiếp đó là Ý cảnh. Ý cảnh rất thần kỳ, người đạt đến cảnh giới này mà vỗ một chưởng xuống, bất kỳ đồ vật nào nằm trong phạm vi nội kình phóng tới đều có thể tuỳ ý tạo hình, giống như làm ảo thuật vậy.

Cuối cùng là Thần cảnh. Lúc này nội kình đã đạt đến cấp Thần, nó đã có thể thay đổi hình dạng phân tử và nguyên tử của vật chất, băng hoá thành nước, nước ngưng thành băng, thậm chí hoá đá thành vàng, biến nước thành dầu, đối với anh đều không khó!

Nhưng tuyệt đại đa số tu sĩ đều chỉ đạt đến ngưỡng cửa Hình cảnh. Ý cảnh thì chỉ có thiên tài siêu cấp mới đạt được. Còn về Thần cảnh, chỉ có kỳ tài trong số kỳ tài, thiên kiêu trong số thiên kiêu mới làm được!

Trương Tiểu Bình không ngừng luyện tập, mười mấy phút sau anh đánh ra một quyền, đầu nắm đấm xuất hiện một màn sáng trắng nhàn nhạt, đây chính là Hoá Kình tầng một, giải phòng nội kình ra ngoài!

Lại qua thêm một tiếng nữa, anh lại đánh ra một quyền, trong không khí xuất hiện ảo ảnh một con hổ, mấy giây sau mới tan biến!

Đây chính là Hoá Kình tầng hai, để lại ảo ảnh trong hư không!

Lại qua thêm hai tiếng đồng hồ, không khí xung quanh Trương Tiểu Bình bỗng nhiên chấn động, dưới tác động của nội kình, ngưng tụ thành hình một con hổ, bao trùm bên ngoài cơ thể anh.

Lúc nhìn thấy con hổ sống động như thật này, Minh Li hoảng hốt la lên một tiếng.

Trương Tiểu Bình mở mắt, cười nói: "Đừng sợ, đây là cực hạn của Hình cảnh, nội kình hoá thành hình!"

Minh Li tò mò hỏi: "Thế chắc chắn là rất lợi hại nhỉ?"

Trương Tiểu Bình nói: "Chị Li, chị đi theo em".

Hai người ra khỏi cống nước, tới một công trình. Công trình chất đầy cát, Trương Tiểu Bình giẫm lên đống cát, số cát này hệt như vật sống, tự động hình thành một toà bảo tháp.

Toà bảo tháp này hình thành từ dưới lên, đắp lên hai tầng, bốn tầng, tám tầng, mười tầng, mãi đến khi cao hơn cả Trương Tiểu Bình, tổng cộng hai mươi bốn tầng!

Minh Li cảm thán: "Thần kỳ quá!"

Trương Tiểu Bình: "Đây chính là Hình cảnh của Hoá Kình, chỉ khi nắm rõ nội kình trong lòng bàn tay thì mới làm được".

Trương Tiểu Bình vừa mới tu luyện được đến Hình cảnh, mới mấy phút đã thấy mệt, lập tức thu lại nội kình, nói: "Em mới luyện thành, phải qua vài ngày nữa mới thuần thục được".

Minh Li không hiểu lắm về tu hành, cô ấy hỏi: "Cậu em, thế cậu có đánh lại Nhân Tiên không?"

Đối với Minh Li thì Nhân Tiên đã là một sự tồn tại rất mạnh rồi. Ví dụ như vị bên trên gã trọc, vị đó chính là một Nhân Tiên!

Trương Tiểu Bình gãi đầu: "Em không rõ, đánh mới biết được".

Minh Li: "Thế tu vi của cậu vẫn sẽ nâng cao chứ?"

Trương Tiểu Bình: "Đương nhiên rồi. Năm sáu ngày là em đã tu luyện hết chín tầng Hoá Kình rồi".

Minh Li: "Thế khi luyện thành chín tầng thì chắc là cậu sẽ mạnh hơn bây giờ rất nhiều nhỉ?"

Trương Tiểu Bình cười nói: "Đó là chuyện đương nhiên. Hoá Kình tầng chín có thể đánh bại một trăm tu sĩ Hoá Kình tầng ba đấy".

Minh Li sáng cả mắt: "Tốt quá! Cậu em, đến lúc cậu luyện thành Hoá Kình tầng chín thì đi khiêu chiến Nhân Tiên kia, sau đó thay thế người đó".

Trương Tiểu Bình sao cũng được: "Vâng, chị Li bảo em đánh ai thì em sẽ đánh bại người đó".

Minh Li nhìn quanh một lượt nói: "Vài bữa chúng ta xây một căn nhà trên cống nước, thế thì không cần phải lên xuống mỗi ngày nữa".

Trương Tiểu Bình: "Chỗ này cho xây nhà không?"

Minh Li: "Có tiền là xây được. Cậu em, chuyện này cứ giao cho chị".

Nửa khuya rồi, hai người lại quay về quan tài dưới cống nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Minh Li và Trương Tiểu Bình trở về quán ăn.

Quán ăn còn chưa mở cửa đã có người tới chào hỏi. Người tới tầm hơn hai mươi tuổi, nét mặt kiêu ngạo, anh ta lạnh lùng hỏi: "Ai là người đánh bại thằng trọc?"

Trương Tiểu Bình đứng ra: "Là tôi".

Chàng trai kia quan sát anh một lượt, nói: "Thằng trọc là người của bang Ác Cẩu bọn tao, mày dám động đến nó, gan lớn đấy!"

Minh Li cười nói: "Anh này, gã trọc ức hiếp người khác quá đáng, gia chủ nhà chúng tôi cũng vì tức quá nên mới ra tay, mong các anh rộng lượng, đừng tính toán với bọn tôi".

Chàng trai kia hừ một tiếng: "Chỗ này của mấy người mỗi tháng phải nộp ba trăm nghìn tiền báu xem như là hình phạt!"
Chương 1338: Hình cảnh

Minh Li kinh ngạc nói: "Anh ơi, chẳng phải trước đây mỗi tháng gã trọc chỉ nộp một trăm nghìn thôi sao? Sao chúng tôi phải nộp ba trăm nghìn chứ?"

Chàng trai trả lời: "Tôi nói rồi, đây là hình phạt! Hôm nay thu tiền tháng này trước, mau lấy tiền ra đây!"

Trương Tiểu Bình định nói gì đó nhưng bị Minh Li cản lại, cô ấy cười nói: "Anh ơi, bọn tôi nộp, anh đừng giận".

Cô ấy đi ra phía sau lấy tiền, vừa đủ ba trăm nghìn. Ba trăm nghìn này dường như là toàn bộ tích góp của Minh Li!

Chàng trai lấy tiền xong nhìn chằm chằm Trương Tiểu Bình một cái, sau đó nghênh ngang rời đi.

Dương Giác nói: "Chị Li, sao lại đưa cho hắn? Đó là số tiền mồ hôi nước mắt từ khi chúng ta mở quán ăn kiếm được mà".

Minh Li: "Có một số chuyện các cậu không hiểu, đừng hỏi nhiều".

Trương Tiểu Bình hơi tức giận, anh hỏi: "Chị Li, mỗi tháng gã trọc thu được bao nhiêu tiền?"

Minh Li: "Ba bốn trăm nghìn gì đó. Chúng ta thu thì chắc chắn ít hơn hắn, mỗi tháng nộp cho bang Ác Cẩu ba trăm nghìn thì e là chúng ta phải bù thêm".

Trương Tiểu Bình nhíu mày: "Thế thì không được, chúng ta không kiếm được tiền thì thôi đi, lỗ vốn không làm được đâu!"

Minh Li kéo Trương Tiểu Bình vào phòng của mình, cười nói: "Cậu em, cậu vội cái gì? Một tháng này cậu không cần phải tới làm việc, tu luyện thật tốt cho chị. Chị muốn cậu trở thành cao thủ tuyệt đỉnh trong vòng một tháng, đánh bại đám khốn bang Ác Cẩu kia!"

Trương Tiểu Bình: "Trong bang Ác Cẩu có Nhân Tiên không?"

Minh Li gật đầu: "Kể cả bang chủ thì có ba Nhân Tiên, còn có một đống cao thủ Tiên Thiên, nên muốn đánh bại chúng thì cậu phải nhanh chóng nâng cao tu vi".

Trương Tiểu Bình gật đầu: "Chị Li yên tâm đi, chưa đến nửa tháng em sẽ có thể đánh bại bang Ác Cẩu!"

Sau đó, chị Li thật sự không để Trương Tiểu Bình làm việc nữa, đồng thời cô ấy cũng dùng thân phận là người phụ nữ của Trương Tiểu Bình để thu phí bảo kê ở khu vực này. Thu hết một vòng cũng chỉ mới hai trăm mấy chục nghìn. So với con số ba trăm nghìn phải nộp cho bang Ác Cẩu thì lỗ mấy chục nghìn.

Sau khi cầm tiền, Minh Li nhờ người móc nối quan hệ, mua mảnh đất chỗ cống thoát nước lại, muốn xây một căn nhà ba tầng ở đó.

Giao thầu công trình xong, Trương Tiểu Bình thỉnh thoảng lên giám sát còn đa phần thời gian đều ở bên dưới tu luyện.

Hai ngày sau, Hình cảnh của anh đã viên mãn, nên tiếp tục luyện đến tầng bốn Hoá Kình.

Tầng bốn Hoá Kình thuộc về giai đoạn Ý cảnh.

Lần này anh tu luyện hơn bốn tiếng đồng hồ là đã thành công, sau đó lại tiếp tục đột phá tầng năm, tầng sáu!

Luyện đến tầng thứ sáu đã là trưa ngày hôm sau rồi.

Anh đứng dậy tới công trình, anh giậm chân một cái, mặt đất xung quanh đã có thay đổi, bùn đất tự động đắp nên những người tí hon, rất sống động, thậm chí bọn nó còn đi lại, nô đùa với nhau trên mặt đất!

Anh lại vỗ một cái, người tí hon biến thành những con chó, con dê nhỏ, chạy tới chạy lui. Anh lại vỗ thêm vài cái, trên đất có gà, có mèo, có hổ, còn có cây cỏ, chẳng mấy chốc đã hình thành một bức tranh sống động. Đây là anh dùng nội kình tạo ra trong nháy mắt, mà đây chính là Ý cảnh! Khống chế nội kình theo ý muốn, cực kỳ vi diệu!

Anh đi vài vòng ở công trình, chỉ điểm mấy chỗ rồi lại tới quán ăn.

Một ngày một đêm không tới, vừa tới anh đã nhìn thấy rất nhiều người đứng trước cửa. Thấy anh trở lại, những người đó kéo nhau định lên trước nói chuyện.

Minh Li nói: "Các vị, tôi đã biết hết chuyện của các vị rồi, để tôi nói chuyện với gia chủ".

Trương Tiểu Bình hỏi: "Chị Li, có chuyện gì vậy?"

Minh Li: "Cậu em, gần đây chỗ chúng ta xuất hiện một người đánh đấm rất giỏi, tên là Ác Bưu. Tên Ác Bưu này cũng đã chiếm được một khu vực, kề khu vực chúng ta. Trước đây hắn từng có mâu thuẫn với gã trọc, gã trọc cũng đã chịu thiệt. Hôm qua Ác Bưu dẫn người tới địa bàn của chúng ta thu phí bảo kê, đánh bị thương với chết nhiều người".

Trương Tiểu Bình nhíu mày: "Hắn không ở địa bàn của mình mà chạy sang địa bàn của chúng ta làm gì? Gây chuyện đúng không?"

Minh Li: "Hắn làm vậy là đang khiêu chiến cậu, nếu không đánh trả thì chắc chắn hắn sẽ được nước làm tới, mãi cho đến khi nuốt được địa bàn của chúng ta".

Trương Tiểu Bình: "Nên em buộc phải đánh trả đúng không?"

Minh Li gật đầu: "Phải đánh trả. Ác Bưu kia là cao thủ Tiên Thiên, cậu đánh lại hắn không?"

Trương Tiểu Bình: "Đánh mới biết được. Chị Li, bây giờ chị dẫn em đi đi".

Minh Li: "Được!"

Cô ấy nói với mọi người: "Các vị, bây giờ gia chủ của chúng tôi sẽ tới tìm Ác Bưu kia đòi công đạo, mọi người có muốn đi cùng không?"

"Đi chứ! Đi xem tên Ác Bưu này sẽ có kết cục thế nào!"

"Đúng thế, chúng ta cùng đi, diệt thằng chó đó!"

Mọi người rất tức giận với Ác Bưu, đồng loạt thể hiện lập trường đứng về phe Trương Tiểu Bình.

Đương nhiên Trương Tiểu Bình chẳng mong chờ gì ở đám người này nhưng có bọn họ đi theo cũng khí thế hơn hẳn. Ngay sau đó, anh và Minh Li đi đầu, mấy chục người theo sau, hùng hổ tới địa bàn của Ác Bưu.

Lúc này, Ác Bưu đang ngồi trong nhà mình, miệng ngậm điếu thuốc, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa. Hắn đang đợi, đợi thằng nhóc mới nổi kia tới tìm mình.

Lúc này, một tên đàn em chạy vào nói: "Anh Bưu, bên kia tới rồi".

Ác Bưu nở nụ cười tàn nhẫn: "Tao đang đợi nó, tới vừa hay!"

Lúc này, sau lưng hắn có một người đàn ông trung niên bước ra, khí tức của ông ta đáng sợ, ông ta thờ ơ nói: "Đánh chết kẻ này, tôi và cậu xem như hết nợ".

Người này là một tu sĩ mà thời gian trước Ác Bưu đã cứu, tu vi Nhân Tiên sơ kỳ, tuy vết thương vẫn chưa khỏi hẳn nhưng đối phó với một thằng nhóc mới nổi thì cũng không có gì khó.

Ác Bưu cười khì khì: "Thưa ông, ông chỉ cần đánh chết thằng kia thì sẽ không nợ gì tôi nữa".

Trong lúc nói chuyện, Trương Tiểu Bình đã dẫn người đến nơi.

Minh Li nhìn thấy Ác Bưu ngồi giữa, nói: "Ác Bưu, sao lại tới thu phí bảo kê ở địa bàn của bọn tôi, anh có tuân theo quy tắc giang hồ nữa không?"

Ác Bưu cười khà khà: "Tôi cứ thu đấy, cô làm gì được tôi? Định tuyên chiến với tôi à?"

Minh Li cười khẩy: "Ác Bưu, đừng tưởng anh có chút công phu thì ghê gớm lắm, tôi nói cho anh biết, một mình gia chủ tôi đánh mười thằng như anh cũng được!"

"Ồ?", Ác Bưu cười hờ hững: "Thế thì ra đây thử!"

Trương Tiểu Bình bước lên trước một bước nói: "Ác Bưu, tôi cho anh một cơ hội, xin lỗi và bồi thường người nhà của những người bị thương vong!"

Ác Bưu hứ mạnh một cái: "Mày buồn cười thật, bảo tao xin lỗi? Thế giới này cá lớn nuốt cá bé, kẻ yếu chỉ có thể nằm trên thớt cho người ta chèn ép, bọn nó không có tư cách sống thoải mái, hiểu chưa?"

Trương Tiểu Bình: "Tôi với anh ông nói gà bà nói vịt, thế đừng lãng phí thì giờ nữa, ra đây đấu với tôi một trận".

Hoá Kình tầng sáu, Trương Tiểu Bình có lòng tin đánh thắng người trước mặt.

Ác Bưu không động đậy, người đàn ông trung niên sau lưng hắn đi ra, thản nhiên nói: "Chàng trai trẻ, tôi nợ Ác Bưu nên bây giờ phải giết cậu. Cậu có chết cũng đừng trách tôi, phải tự trách mình đen đuổi".

Nói rồi ông ta phóng ra khí tức Nhân Tiên, khí tức rất mạnh, đến Minh Li còn cảm nhận được điều đó, sắc mặt hơi tái đi. Cô ấy không kìm được nói với Trương Tiểu Bình: "Gia chủ, chúng ta rút đi!"

Đối phương quá mạnh, cô ấy sợ Trương Tiểu Bình xảy ra chuyện.

Trương Tiểu Bình không thay đổi sắc mặt, anh đã khống chế nội kình đến độ xuất sắc, khí tức của đối phương có mạnh nhưng anh không sợ, thản nhiên nói: "Chị Li, người này đánh không lại em đâu".

Người đàn ông trung niên hừ một tiếng: "Thằng nhóc ngông cuồng, ăn một đấm của tôi đi!"

Nhân Tiên mạnh là vì thân thể của họ có thể thông qua tiến hoá không ngừng trở nên mạnh mẽ, từ đó hình thành ưu thế cực lớn.

Ông ta đánh một quyền ra, quyền như sấm chớp, khí thế như núi cao.

Trương Tiểu Bình không động đậy, đối phương vừa chuyển động, cơ thể anh đã thủ một tư thế theo bản năng, tay phải phất lên, tay trái kéo.

"Rắc!"

Không biết bằng cách nào, cánh tay của người đàn ông trung niên bị Trương Tiểu Bình bắt lấy, sau đó bị bẻ thành mấy đoạn. Ông ta hét lên thảm thiết sau đó bị đá bay.

Đến lúc người đàn ông trung niên lăn trên mặt đất thì đã phun máu tươi, bị thương nặng!

Một đòn đã đánh bại Nhân Tiên, kết quả này khiến chính Trương Tiểu Bình cũng giật cả mình, không khỏi ngây người ra.
Chương 1339: Đánh đến khi phục thì thôi

Cách đó không xa, Thần Chiếu thấy cảnh này thì kinh ngạc nói: "Thực lực của chủ nhân khiếp quá, cảnh giới Lực đã có thể đánh bại Nhân Tiên rồi. Đến sau khi Trúc Cơ thì chủ nhân còn ghê gớm đến mức nào nữa?"

La Thiên Tướng: "Hình cảnh của Hoá Kình trong truyền thuyết đúng là khủng bố. Lúc đầu tôi cũng thử tu luyện Hình cảnh, nhưng nửa chừng thì phải bỏ".

Đường Tử Di: "La tông chủ mà cũng không thành công à?"

La Thiên Tướng lắc đầu: "Quá khó. Không phải tôi không nỗ lực mà là tố chất của tôi không đủ. Muốn đạt được Hình cảnh, ít nhất cũng phải đạt được tiêu chuẩn thiên kiêu".

Đường Tử Di: "Dường như Ngô Bình mới bắt đầu thôi, chắc là anh ấy sẽ còn đột phá lên tầng chín".

La Thiên Tướng: "Thần cảnh của Hoá Kình càng huyền diệu, nếu nó luyện thành thì thậm chí có thể bất ngờ giết được cả Địa Tiên trong nháy mắt".

Bên này, đôi mắt xinh đẹp của Minh Li sáng rỡ, cười nói: "Ác Bưu, chỗ dựa của anh thua rồi, tới lượt anh rồi đấy!"

Vẻ mặt Ác Bưu thay đổi, hắn bỗng đứng dậy cười nịnh: "Bình gia, trước đây tôi chỉ đùa thôi mà. Cậu quả thật thực lực kinh người, Ác Bưu tôi tâm phục khẩu phục..."

Hắn còn chưa nói xong đã bị Trương Tiểu Bình đạp một phát, ngất luôn tại chỗ.

Những người đi theo Trương Tiểu Bình tới đây bỗng hò reo, có những người còn lập tức chạy tới đánh đập Ác Bưu đã ngất.

Nửa tiếng sau, Ác Bưu bị những người thân của người bị hại đánh chết, thi thể vứt luôn xuống sông. Thế là địa bàn của Ác Bưu cũng thuộc về Trương Tiểu Bình luôn.

Hơn nữa, Ác Bưu chết, Minh Li lục soát được từ trong nhà hắn hơn ba triệu tiền báu. Có số tiền này, Minh Li dễ sống hơn nhiều rồi.

Trương Tiểu Bình chiến một trận đã nổi danh, những người xung quanh không còn dám tới địa bàn của anh làm bừa nữa. Nhưng bọn họ vẫn phải cống nạp cho bang Ác Cẩu.

Ngày hôm sau, bang Ác Cẩu kia lại phái người tới, yêu cầu mỗi tháng phải nộp thêm hai trăm nghìn tiền báu, tổng tiền phải nộp của hai khu vực là năm trăm nghìn.

May là địa bàn của Ác Bưu rộng lớn hơn, phí bảo kê của hai chỗ gộp lại cũng miễn cưỡng hơn năm trăm nghìn, trừ đi chi phí các kiểu thì còn lại ít lợi nhuận.

Đêm đó Minh Li bày mấy chục bàn tiệc, chúc mừng Trương Tiểu Bình đánh bại Ác Bưu. Một đám người thay phiên mời rượu Trương Tiểu Bình, may là tửu lượng của anh rất tốt, ngàn ly không say.

Hơn mười giờ tối, một chàng trai tới quán ăn. Dương Giác nói: "Hôm nay chúng tôi nghỉ, quán không mở".

Chàng trai thản nhiên nói: "Tôi không tới để ăn cơm. Tôi nghe nói ở đây có một vị Bình gia, mới mười bảy tuổi đã đánh bại Nhân Tiên. Tôi muốn gặp cậu ấy".

Minh Li nhìn chàng trai này một cái rồi nói: "Cậu em, cậu tìm Bình gia làm gì? Chỉ để gặp mặt vậy thôi à?"

Chàng trai giơ tay phải của mình ra, tay phải của anh ta lại có màu bạc, phát ra ánh sáng vàng, anh ta khẽ nói: "Tôi cũng mười bảy tuổi, mới bước vào Tiên Thiên. Nghe nói ở đây có cao thủ nên muốn cọ xát".

Minh Li cười nói: "Cậu em, đánh đánh giết giết chẳng có ý nghĩa gì cả, chi bằng ngồi xuống cùng uống một ly?"

Chàng trai nhíu mày: "Sao thế, không dám nhận lời thách đấu sao? Nếu không dám đánh với tôi thế thì phải nhường địa bàn!"

Trương Tiểu Bình đã uống khá nhiều, hơi men bốc lên, anh bỗng đặt ly rượu xuống nói: "Nếu cậu đã muốn ăn đấm thì tôi toại nguyện cho cậu".

Minh Li muốn cản anh, Trương Tiểu Bình cười nói: "Chị Li, Nhân Tiên em còn đánh được thì Tiên Thiên có là cái gì?"

Nói rồi, anh tới trước mặt chàng trai kia hỏi: "Tên gì?"

Chàng trai: "Ngô Vị"

Trương Tiểu Bình: "Tôi không thích giết người, cậu tới khiêu chiến với tôi, tôi không thể đánh xơi xơi vậy được. Nếu tôi thua thì tuỳ cậu xử lý, địa bàn của tôi thuộc về cậu".

Ngô Vị cười: "Thế sao? Thế tôi thua thì sao?"

Trương Tiểu Bình: "Cậu thua thì làm đàn em cho tôi, nghe lệnh của tôi cả đời".

Ngô Vị sững người, sau đó cười ha hả: "Được! Nếu cậu thật sự có thể dùng cảnh giới nội kình đánh bại được cao thủ Tiên Thiên như tôi thì tôi đâu còn gì để nói?"

Hai người vào tư thế, bàn tay có màu trắng bạc của Ngô Vị bỗng vỗ về phía Trương Tiểu Bình, tốc độ cực nhanh, khiến người khác không thể nào phản ứng kịp.

Trương Tiểu Bình ở Hoá Kình tầng sáu, khẽ nhún chân một cái, mặt đất chỗ chân Ngô Vị đã mềm nhũn, cơ thể anh ta bất giác nghiêng theo. Nhân cơ hội này, Trương Tiểu Bình dễ dàng né khỏi bàn tay bạc của anh ta, ngay sau đó đánh một quyền vào ngực anh ta.

Ầm!

Quyền này anh không dùng hết lực, chỉ dùng Ám Kình. Nhưng dù là vậy, cú đấm mạnh mẽ vẫn đánh bay Ngô Vị ra xa mấy mét.

Ngô Vị ngồi trên đất, cảm giác bực bội, nhưng anh ta biết, nếu người ta không nương tay thì anh ta đã chết rồi.

Đánh ngã anh ta xong, Trương Tiểu Bình hỏi: "Cậu có phục không?"

Vẻ mặt Ngô Vị khó coi đáp: "Nói thật là tôi không phục!"

Trương Tiểu Bình: "Không phục? Thế thì đánh đến khi cậu phục mới thôi!"

Ngô Vị lật người nhảy lên, cơ thể hoá thành một ảo ảnh, bỗng đánh ra mấy chục đòn. Trương Tiểu Bình đã lĩnh ngộ được Hoá Kình, anh bất chấp đối phương đánh thế nào, chỉ tung ra một chưởng. Chưởng này tung ra, người ta thấy một luồng khí kình hình con rồng bay về phía Ngô Vị, lại còn phát ra tiếng rồng gầm nữa!

Hoá Kình tầng sáu, không khí cũng có thể truyền dẫn sức mạnh, đồng thời có thể sinh ra hiệu quả bất ngờ.

Ầm!

Ngô Vị lại lần nữa bị đánh bay, cổ họng tanh nồng, phun ra một ngụm máu.

Anh ta lộ vẻ chấn động, nói: "Lợi hại! Tôi nghe nói khi luyện Hoá Kình đến một trình độ cao siêu thì có thể đánh ra được quyền pháp mạnh mẽ, xem ra là thật!"

Trương Tiểu Bình lại hỏi: "Phục chưa?"

Ngô Vị hơi ngượng, anh ta đứng dậy chắp tay: "Tôi phục rồi!"

Trương Tiểu Bình gật đầu: "Thế thực hiện lời hứa đi!"

Ngô Vị quỳ xuống đất, nghiêm mặt nói: "Đàn em Ngô Vị, bái kiến đại ca!"

Trương Tiểu Bình ừ một tiếng: "Tu vi của cậu không thấp, nhưng tiếc là luyện không đến nơi đến chốn, không hiểu nội kình".

Ngô Vị cười khổ: "Đại ca, trước mặt nội kình của anh, đương nhiên em chẳng là gì cả rồi".

Trương Tiểu Bình trở về chỗ ngồi, sau đó vẫy tay với Ngô Vị: "Lại đây ngồi, uống rượu".

Ngô Vị rất thông minh, nhận đại ca rồi thì ngoan ngoãn làm đàn em, Trương Tiểu Bình bảo anh ta uống rượu thì anh ta uống rượu.

Trương Tiểu Bình: "Ngô Vị, trước đây cậu làm ở đâu?"

Ngô Vị: "Em không có địa bàn, đi khiêu chiến đầu sỏ của các nơi, đánh thắng, bọn họ cho em tiền. Tiêu hết tiền thì em lại đi khiêu chiến tiếp".

Trương Tiểu Bình sáng mắt lên: "Khiêu chiến người khác mà cũng kiếm được tiền hả?"

Ngô Vị gật đầu: "Đúng vậy đó đại ca, ví dụ hôm nay em khiêu chiến anh, nhỡ đâu anh thua, anh muốn dùng tiền để giải quyết chuyện hay thật sự giao địa bàn?"

Trương Tiểu Bình: "Chắc chắn là anh thích dùng tiền giải quyết hơn rồi".

Ngô Vị: "Vậy nên bọn họ thường hào phóng lắm. Những người ở cấp bậc như đại ca, em đánh thắng một lần, nói thế nào cũng cho em một hai trăm nghìn".

Minh Li nói: "Nhưng cứ khiêu chiến người ta mãi, nhỡ đâu thất bại thì có thể sẽ mất mạng".

Ngô Vị: "Em không sợ, dù sao người mạnh như đại ca quá ít. Hơn nữa trước khi khiêu chiến em sẽ thường đi nghe ngóng tin tức trước, không nắm chắc phần thắng thì em không ra tay".

Trương Tiểu Bình: "Cậu cũng từng nghe ngóng về tôi à?"

Ngô Vị gật đầu: "Có thăm dò rồi ạ. Dùng cảnh giới nội kình đánh bại Nhân Tiên, nói ra ai mà tin? Em không tin nên mới tới đánh thử với anh. Em đã nghĩ kỹ rồi, nếu mà đánh thua thì sẽ đi theo anh luôn".

Trương Tiểu Bình hơi khó hiểu: "Sao lại quyết định theo tôi?"

Ngô Vị: "Em cũng được xem là người khá giỏi đánh nhau rồi, nhưng yêu nghiệt mới chỉ ở cảnh giới nội kình đã đánh bại Nhân Tiên như đại ca thì quá đáng sợ! Em đi theo anh chắc chắn tương lai rộng mở".

Trương Tiểu Bình cười: "Thằng nhóc cậu thông minh lắm".

Ngô Vị cười khì khì: "Cảm ơn đại ca đã khen!"
Chương 1340: Linh động nội kình

Trương Tiểu Bình: “Cậu hiểu rõ về Vân Kinh của bây giờ lắm à?”

Ngô Vị: “Em đi mọi ngóc ngách nên đúng là biết được khá nhiều chuyện”.

Trương Tiểu Bình: “Giờ Vân Kinh có bao nhiêu bang phái?”

Ngô Vị: “Theo em biết thì không đến 100 thì cũng 80. Có nhiều bang phái nhỏ là nhánh của các bang phái lớn, nhưng tất cả các bang phái từ lớn đến nhỏ đều rất vâng lời thái thú ở đây”.

Trương Tiểu Bình: “Vâng lời thái thú ư?”

Ngô Vị gật đầu: “Đúng thế, tuy các bang phái này đều rất phách lối, nhưng nhờ họ thì nơi đây mới duy trì được trật tự xã hội chính, thái thú cũng phải mượn sức của họ đấy. Đương nhiên chuyện này chỉ là tạm thời thôi, chờ khi nào thái thú có thêm binh lực trong tay thì họ đều phải dạt sang một bên hết”.

“Ngoài bang phái ra còn có các thế lực môn phái khác, họ mạnh hơn bang phái nhiều, hầu hết bang phái đều lệ thuộc vào các môn phái. Vì vậy, về mặt bản chất thì giới quan chức đang mượn lực của môn phái để quản lý nơi này tạm thời”.

Trương Tiểu Bình đã hiểu, anh nói: “Cá lớn nuốt cá bé thế thì người dân bình thường sống kiểu gì!”

Ngô Vị: “Đúng thế, nhưng em đoán tình trạng này sẽ không kéo dài lâu đâu, nước Long rất lớn mạnh, các môn phái chỉ đang xếp bàn cờ thôi”.

Ngô Vị chợt hỏi: “Anh, anh nghĩ về dân nhiều như thế thì sao không thi mà làm quan”.

Trương Tiểu Bình ngạc nhiên nói: “Làm quan ư?”

Ngô Vị: “Vâng, nước Long đang chiêu mộ anh tài, chỉ cần có thể ghi tên lên tốp một trăm của khi Giang Nam thôi là được vào hầu ở phủ Tổng đốc rồi, nếu tiến vào được tốp ba thì còn có chức vị luôn”.

Trương Tiểu Bình: “Giờ tu vi của anh còn yếu, có thi cũng không ăn thua nên cứ nâng cao tu vi trước đã”.

Ngô Vị cười nói: “Anh siêu thế cơ mà! Chờ khi nào anh thành Nhân Tiên rồi thì chắc Địa Tiên cũng không đấu lại anh được”.

Hai người ngồi uống rượu đến tờ mờ sáng rồi mới giải tán, Trương Tiểu Bình vào trong quan tài tu luyện tiếp.

Trước đó, anh đã luyện đến tầng thứ sáu của Hoá Kình, bây giờ sẽ đột phá lên cảnh giới Thần mạnh hơn.

Phải mất ba ngày thì anh mới lĩnh ngộ được cảnh giới này.

Anh đi đến một rừng cây âm u rồi đứng yên bất động, sau đó vận chuyển nội kình, lá cây dưới đất lập tức bay lên, sau đó lia khắp nơi như các thanh phi đao, cuối cùng đã găm vào các thân cây và tảng đá.

Tiếp theo, Ngô Bình đập cả hai tay xuống mặt đất, bùn đất chảy vào tay anh như nước, sau đó ngưng tụ thành một cái mâu dài, thẳng và rắc chắc. Cùng lúc đó, mặt đất dưới chân anh cũng như dập dềnh như sóng gợn, nội kình mạnh mẽ của anh đã chảy tới khắp các hướng theo mặt đất, sau đó bắn xa trong phạm vi một trăm bước.

Trong phạm vi này, đến cường giả Nhân Tiên cũng phải giật mình, ai yếu hơn thì khéo còn bị giết tại chỗ.

Cảnh giới Thần là chỉ thần trong nội kình đã có trí tuệ, nó cao hơn cảnh giới Hình một bậc, một khi thi triển sẽ tạo ra uy lực rất mạnh. Cảnh giới này cũng có ba tầng, tầng một là cảnh giới Linh, khi ấy nội kình thông lonh, có thể tự điều chỉnh, khiến tu sĩ đạt hiệu quả tấn công mạnh nhất, Hiện giờ, Trương Tiểu Bình đã đạt đến cảnh giới Linh.

Tần thứ bảy của Hoá Kình là cảnh giới Linh, tầng thứ tám là cảnh giới Pháp. Cảnh giới Pháp là nội kình đạt được mức độ đối địch nhờ luyện tập, từ đó mỗi khi phản kích đều đạt hiệu quả cao nhất.

Trong cảnh giới Pháp còn có cấp thứ ba tên la Hoá Kình Cửu Trọng còn khó hơn, nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hay con được gọi là cảnh giới Thiên Nhân. Đến được cảnh giới này thì nội kình đã nối liền với đất trời có thể phóng ra uy lực kinh người.

Trương Tiểu Bình lại vất vả tu luyện một ngày, linh tính của nội kình ngày càng dồi dào hơn, nhưng nếu muốn đạt đến viên mãn thì buộc phải thông qua thực chiến.

Buổi chiều, anh lại tới quán ăn. Mấy ngày qua, chị Li không hề đến tìm anh, vì sợ quấy rầy anh tu luyện.

Khi anh đến, Ngô Vị đang bưng thức ăn lên cho khách. Nhìn thấy Trương Tiểu Bình, anh ta vội chạy tới rồi tươi cười nói: “Anh, anh lại đột phá rồi à?”

Trương Tiểu Bình gật đầu: “Tôi mới đôt phá hai cảnh giới nhỏ”.

Ngô Vị sáng mắt lên nói: “Em có biết về nội kình, nhưng anh đột phá lên tiếp thì là cảnh giới nào? Có thể thi triển cho em xem một chút được không?”

Trương Tiểu Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, đi theo tôi”.

Nhóm chị Li cũng tò mò nên đi theo Trương Tiểu Bình ra sân sau. Ở đây có một gò đất, mấy hôm trước con cá vàng lôi tới, nhưng không dùng hết nên vứt ở đây.

Trương Tiểu Bình đứng cách gò đất mấy chục bước, sau đó giậm chân một cái, bùn đất như sống dậy, sau đó tạo thành một người đất cao gần hai mét, tay cầm trường kiếm rồi khua múa.

Tất cả mọi người đều sững sờ, đây là ma pháp ư?

Phần kích thích hơn còn ở phía sau, người đất chơt ôm kiếm rồi nhảy lên mua một cách có quy luật như thật.

Chị Li liếc nhìn Trương Tiểu Bình rồi nói: “Làm gì có tí chính kình nào, thôi về ăn cơm”.

Mấy ngày vừa rồi, Trương Tiểu Bình bận rộn tu luyện nên chưa ăn gì, giờ bụng đã đói meo.

Chị Li sai người chuẩn bị một bàn thức ăn rồi ra ngồi ăn cùng anh, chờ anh ăn no rồi thì cô ấy mới nói: “Mấy hôm cậu không ở đây, đã có một chuyện lớn xảy ra”.

Trương Tiểu Bình hỏi: “Chuyện gì thế?”

Chị Li: “Đột nhiên có một kỳ tài võ thuật xuất hiện ở Vân Kinh, mới ngày đầu đã thành Tiên Thiên, ngày thứ hai là Nhân Tiên, hôm thứ ba là Địa Tiên rồi. Chuyện này làm kinh động tới thái thú, nghe đâu ông ta đã đích thân đến gặp người đó rồi thưởng cho 100 triệu tiền phù”.

Trương Tiểu Bình ngạc nhiên, ngần ấy tiền bùa là đủ cho dân chúng ở Giang Nam sinh hoạt cả mấy năm chứa đùa.

Ngô Vị bĩu môi nói: “Thế có gì là giỏi, ba ngày đã tu đến Địa Tiên thì chửng tỏ anh ta là người chuyển thế. Nói thật thì không có cửa so với anh Bình”.

Chị Li: “Thế à?”

Ngô Vị: “Đương nhiên”.

Trương Tiểu Bình: “Người đó là Địa Tiên rồi, tôi không bì được đâu”.

Ngô Vị: “Địa Tiên thì sao? Anh, tối nay chúng ta đi khiêu chiến bang chủ của các bang phái rồi kiếm một mẻ đi”.

Trương Tiểu Bình đang muốn rèn luyện nội kình thông qua chiến đấu, như thế thì mới có thể đạt đến viên mãn được nên hỏi: “Khiêu khiến bang phái nào?”

Ngô Vị mỉm cười rồi lấy một tờ giấy ra, bên trên có viết tên của một trăm người: “Tối nay, chúng ta chọn năm bang phái này trước. Mấy người này đều là Nhân Tiên, thực lực rất mạnh, nhưng so với anh thì còn kém xa”.

Trương Tiểu Bình quan tâm đến thu nhập hơn: “Mỗi bang phái mình có thể kiếm được bao nhiêu?”

Ngô Vị: “Họ là thủ lĩnh của các bang phái nên có nhiều thuộc hạ lắm, dù là bang phái bình thường thì mỗi tháng cũng kiếm được vài triệu, một năm đến cả trăm triệu, cho nên mình ra giá một, hai trăm triệu chắc ổn nhỉ?”

Trương Tiểu Bình rất ngạc nhiên, một, hai trăm triệu đúng là một con số trên trời với anh.

Ngô Vị: “Anh đừng ngạc nhiên, tiền với họ không thành vấn đề đâu. Ví dụ một tiền bùa ngày xưa đổi được 500 nghìn Long tệ, nhưng sau này đã được điều chỉnh lại là một tiền bùa đổi được 200 nghìn Long tệ. Thế thì 200 triệu Long tệ cũng chỉ vào khoảng 2000 tiền bùa thôi, thật ra cũng không nhiều đâu. Đan dược hay pháp khí dùng trong tu hành, món nào chẳng vài trăm nghìn tiền bùa”.

Trương Tiểu Bình: “Ừm, thế cứ lấy100 triệu đã”.

Ngô Vị cười nói: “Thế chúng ta đến bang Ác Cẩu đầu tiên đi ạ! Em nghe nói bang chủ của bang này ác lắm, chuyên thích ăn thịt người. He he, anh mà đánh bại gã thì có thể mượn đó để giết gà doạ khỉ luôn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK