Ngô Bình: “Một loại ký hiệu bị nghiền nát, vì sự hiện diện của nó nên mới làm cho mấy tảng đá bình thường này biến thành Không Kim.
Hùng Kỷ quá bất ngờ như không thể tin nổi, hỏi lại: “Làm sao ngươi phát hiện ra nó?”
Ngô Bình thầm nói, chắc ta nói cho ngươi biết á? Anh lại đi đến đầu của một tảng đá lớn gần đó, ấn tay xuống truyền lực Cấm Thiên lập tức nóng chảy tảng đá ra. Anh tiếp tục lấy mảnh nhỏ ký hiệu từ trong đó ra.
Lúc này đã mấy vạn mảnh nhỏ ký hiệu kỳ ảo lơ lửng trên không trung, anh thấy thế âm thầm sử dụng lực lượng Vô Thượng Đại Đạo rồi thổi một ngụm khí vào những mảnh nhỏ ký hiệu kia. Vô Thượng Đại Đạo bao trùm hết tất cả đường, nhờ đó mà vài ký hiệu cũng đã biến từ hợp chất đại đạo đơn giản thành hợp chất phức tạp cùng chịu kiểm soát của anh.
Ngay tức thì, những mảnh nhỏ ký hiệu lại liều mạng bồi vào cho đầy đủ các ký hiệu đã mất. Những ký hiệu này vừa xuất hiện, đã bắn ra khí tức vô cùng mạnh mẽ, chúng có ba loại ký hiệu, mỗi loại đều có trên một trăm mảnh nhỏ.
Ngô Bình rút chuôi Thất Tinh Long Uyên kiếm ra, rồi đưa thân kiếm lại gần ký hiệu. Những ký hiệu màu tím trong đó lập tức dán lên trên mũi kiếm, hình thành thật nhiều kiếm vân như hình bông tuyết.
Sau đó, Ngô Bình chém ra một nhát, mũi kiếm để lại rõ ràng bóng kiếm trên không trung. Thậm chí, bóng kiếm còn sót lại vẫn giữ sức tấn công như mạnh như cũ, anh có thể di chuyển theo mũi kiếm.
Ngay sau đó, anh để cho ký hiệu màu lam dán lên lưỡi kiếm rồi lại tiếp tục vung kiếm đi.
Lần này, mũi kiếm chỉ nhẹ nhàng vẽ một đường đã rạch rách không gian, để lộ ra một khe hở nhỏ trong suốt như bị lưỡi dao sắc bén rạch qua. Anh đút tay vào khe hở kia, lập tức thấy được bên trong nó là một mảnh không gian khác!
“Shhh!”
Anh nghe Ngưu Dân hút vài ngụm khí lạnh, Hùng Phi giật mình nói: “Kiếm này có thể mở ra không gian luôn kia!”
Ngô Bình cười trừ, để cho loại ký hiệu màu vàng dán vào kiếm, nó hình thành kiếm vân màu vàng như hình bông tuyết.
Anh lại vung kiếm lần thứ ba, Ngưu Dân với Hùng Phi lập tức hoảng sợ giống như nhớ ra ký ức nào đó bản thân đã quên. Bọn họ cũng không phải tu sĩ bình thường, nên hình như biết được chuyện gì đó mà biểu cảm trên gương mặt ai cũng thay đổi.
Ngưu Dân hỏi: “Hình như có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng mà ta lại không nhớ gì hết”.
Ngô Bình cười trừ nói: “Ngươi mò túi tiền bên trái của bản thân xem”.
Ngưu Dân vừa chạm vào bên hông, đã phát hiện bên trong có một cục đá. Hắn ta bất ngờ đến đần ra hỏi: “Cục đá xuất hiện trong túi của ta từ khi nào vậy?”
Ngô Bình thơ ơ nói: “Ta bỏ nó vào đấy. Nhưng mà, đoạn thời gian ta bỏ cục đá vào trong túi của ngươi đã bị ta chém mất rồi. Vậy nên, ngươi không nhớ và cũng chẳng biết gì”.
Gương mặt của Ngưu Dân tỏ rõ sự nghi ngờ: “Thời gian cũng có thể bị chém à?”
Ngô Bình thở dài: “Ngay cả ta cũng không thể tin mà”.
Hùng Phi nhìn anh hỏi: “Nếu đoạn thời gian kia bị chém mất, thì việc ngươi bỏ cục đá vào trong túi của hắn ta cũng sẽ biến mất chứ. Tại sao, trong túi của Ngưu Dân vẫn còn cục đá y nguyên vậy?”
Ngô Bình giải thích: “Bởi vì ta là người cầm kiếm, vậy nên ta muốn kết quả vẫn giữ nguyên, nên chỉ thay đổi ký ức của vài người các ngươi”.
Dứt lời, anh lại khắc toàn bộ mấy trăm ký hiệu còn lại trên lưỡi kiếm để lưỡi kiếm hình thành ba đường kiếm vân hình như bông tuyết.
Hùng Phi nhìn chăm chú vào thanh kiếm tiên trong tay của Ngô Bình, với sự tham lam hiện lên trong đôi mắt. Nhưng lý trí đã nói cho hắn ta biết, hắn ta không thể tính kế nhắm vào bảo kiếm của Ngô Bình, nếu không bản thân sẽ chết vô cùng thảm.
“Lý công tử có thể ngưng tụ các mảnh nhỏ ký hiệu với nhau một lần nữa, thật khiến người khác bội phục. Những ký hiệu này đều do công pháp của Thiên Đế biến thành, chỉ tiếc là sau khi Thiên Đế chết thì mấy ký hiệu này cũng vỡ vụn theo. Người ta nói thì trên thế giới này, không ai có thể khôi phục được nó trừ Thiên Đế cả”.
Ngô Bình: “Những ký hiệu này đều do Thiên Đế để lại à?”
Hùng Phi suy nghĩ vài giây, lại nói: “Trước đây, khi Thiên Đế biến mất. Trong lúc đa phần các công pháp đều phân vỡ vụn và nhập vào đất trời, thì có một vài bộ phận đã rơi vào đường Chúa Tể”.
Ngô Bình: “Vậy bảo bối này cũng là của Thiên Đế à?”
Hùng Phi: “Ta cũng không biết”.
Tiếp đó, Ngô Bình vẫn làm tương tự lúc trước. Anh liên tục lấy mảnh nhỏ ký hiệu trong Không Kim ra, nhưng lần này khác trước một chút. Bởi vì, anh hút các mảnh nhỏ ký hiệu vào thẳng trong Thánh Mạch của mình, sau đó nhờ tác dụng của Vô Thượng Đạo Lực mà ngưng tụ các mảnh nhỏ ký hiệu lại thành một dãy ký hiệu đầy đủ. Xong xuôi mọi chuyện, dán một phần những ký hiệu này lên Dương Thần, một phần khác dạn lên Đại Mạch của bản thân.
Mấy người Hùng Phi cứ thế, trơ mắt nhìn ngọn núi nhỏ do Không Kim hình thành trước mặt liên tục nhỏ lại, từ một trăm mát xuống dần đến hơn tám mươi mét, hơn bảy mươi mét và cuối cùng là cả ngọn núi đều biến mất. Bởi vậy, Ngô Bình cũng hấp thụ được một trăm vạn ức mảnh nhỏ ký hiệu. Cuối cùng, những mảnh nhỏ ký hiệu này ngưng tụ trong cơ thể anh tròn một vạn ức ký hiệu.
Lúc ba loại ký hiệu liên tục dán lên Dương Thần, chúng dần dần xuất hiện thay đổi. Đầu tiên là ba vạn sáu ngàn miếng ký hiệu ngưng tụ thành một Phù trận, ba nghìn Phù trận lại ngưng tụ thành Cấm Chế, bảy mươi hai loại cấm chế lại ngưng tụ thành một ấn ký vô cùng phức tạp và bí ẩn.
Trong đó, ký hiệu màu tím ngưng tụ thành hai ấn ký hình trăng lưỡi liềm, trên mặt hình này là có rất nhiều ký hiệu nhỏ cực kỳ phức tạp. Lúc ấn ký vừa xuất hiện, Ngô Bình đã cảm nhận được một khí tức Cấm Kỵ rất mạnh mẽ. Có nghĩa là, ấn ký này có được thuộc tính của một phần Cấm Kỵ.
Ký hiệu màu lam ngưng tụ thành ấn ký hình tia chớp màu lam, ký hiệu màu vàng ngưng tụ thành một ấn ký hình lập phương màu vàng. Lúc ba loại ấn ký hoàn toàn xuất hiện, một ngọn núi Vô Sơn trên mặt đất đã bị đào sạch, những tảng đá đã hút hết mảnh nhỏ ký hiệu và quăng đi đã xếp thành một ngọn núi nhỏ khác ở xa xa.
Lúc này, Toàn Thiên Giáp trong lòng đất cũng đã đạo được lên Thạch Thai, nhưng đột nhiên có một tiếng “boong” vang lên, một bức màn ánh sáng vàng xuất hiện dưới mắt đất, ngay cả Toàn Thiên Giáp cũng không thể đào qua.
Hùng Phi nhíu mày: “Đúng như ta đoán, chắc chắn phía dưới là cấm chế mà còn là cấm chế vô cùng cao siêu mà người ta bỏ xuống. Ta e là chúng ta không thể nào phá được nó!”
Ngô Bình hỏi: “Có phải cần nhiệm vụ ẩn mới có thể phá vỡ được không?”
Vì vậy, nhóm người của Ngô Bình đều hỏi người hướng dẫn của mình. Cuối cùng, họ đều nhận đáp án khác nhau. Mấy người Hùng Phi nghe xong mà đầy thất vọng, có lẽ họ không hoàn thành được nhiệm vụ ẩn rồi.
Duy chỉ có Ngô Bình nghe được câu trả lời khác họ, à không nói cũng biết: “Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn, luyện hóa công pháp Thiên Đế”.
Ngô Bình: “Những ký hiệu này là công pháp của Thiên Đế à?”
A Bạch: “Tất cả công pháp của Thiên Đế đều biến thành ký hiệu, nếu hấp thụ đủ nhiều các ký hiệu này thì ngươi có thể nhận được một ít năng lực của Thiên Đế.
Vì thế, Ngô Bình tiếp tục lấy các mảnh nhỏ ký hiệu từ bên trong Không Kim còn lại dưới đất. Mấy người Hùng Phi biết bản thân có cố cũng vô vọng, nên không muốn ở đây lâu nữa mà lần lượt rời đi. Người đi cuối cùng là Ngưu Dân.
Sang ngày hôm sau, cuối cùng Ngô Bình đã tinh luyện tất cả Không Kim, hấp thụ và ngưng tụ toàn bộ mảnh nhỏ ký hiệu lại. Nhờ đó, mà ấn ký trên cơ thể anh càng trở nên mạnh rõ ràng hơn.
Cuối cùng anh cũng chạm được vào màng màu vàng này, vì vậy anh nói A Bạch: “Mở ra”.
Màng màu vàng lập tức biến mất, Ngô Bình đào Thạch Thai lên.
Thạch Thai có màu vàng, bên ngoài mặt có rất nhiều ký hiệu huyền ảo, vừa nhìn đã biết nó không tầm thường. Ngô Bình không có thời gian nghiên cứu, nên ném nó vào trong Trữ Vật Không Gian rồi tiếp tục đi lên đằng trước.
Thoáng chốc, anh đã tìm được các thành viên khác trong tổ đội nhỏ của mình. Điểm khen thưởng của họ không có nhiều, Ngô Bình đành giúp họ một tay để điểm khen thưởng của tất cả mọi người đều vượt qua ba vạn, đạt điều kiện để qua cửa. Thời gian còn lại, anh đều dùng nó để nguyên cứu ba loại ấn ký kia.
Anh phát hiện ra, ấn ký màu tím có được năng lực sao chép trong thời gian ngắn, có nghĩa là Ngô Bình có thể xuất hiện các nơi khác nhau cùng một lúc. Thậm chí, nếu tốc độ của anh đủ nhanh thì anh có thể vừa xuất hiện ở Thánh Cổ Đại Lục mà cũng vừa xuất hiện ở Thiên Giới.
Loại sao chép này trông chả tiêu hao gì, chỉ cần sử dụng thỏa đáng thì sẽ có được hiệu quả không tưởng! Ví dụ như lúc Ngô Bình chiến đấu với địch, có thể đồng thời sao chép ra một trăm phân thân rồi dồn lại đánh kẻ địch!