Ngô Bình tò mò: “Đó là nơi nào vậy?”
Hồ Nam Thiên: “Có lẽ cậu cũng nhìn ra, tôi giống như cậu cũng là Nhân Tiên. Nhưng từ năm năm trước, sau khi ra khỏi nơi đó thì tốc độ lão hóa của tôi cực kỳ nhanh, chỉ trong vòng năm năm đã chẳng khác nào ngọn đèn dầu sắp cạn”.
Dừng lại một lát, Hồ Nam Thiên nói tiếp: “Nơi đó là chúng tôi tình cờ phát hiện ra lúc đang đào hầm tên lửa. Khi tôi tới hiện trường đã đưa theo vài người lính xuống đó thăm dò. Ở bên trong rất rộng, giống như một thế giới ngầm dưới lòng đất. Ở bên trên thì mọc đầy các loại thực vật, tôi đã bảo người của mình hái một ít mang về. Đúng rồi, hai mẫu vật mà tôi đưa cho cậu chính là các loại dược liệu hái được ở đó”.
Ngô Bình tim đập thình thịch, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hồ Nam Thiên thở dài đáp: “Sau khi ra khỏi đó không lâu thì những người tôi đưa theo bắt đầu sinh bệnh, tôi cũng lâm bệnh nặng. Họ hoặc là bệnh chết hoặc là chết vì lão hoá rất nhanh. Có thể do tôi là một Nhân Tiên nên mới cầm cự được đến bây giờ”.
Kể xong Hồ Nam Thiên nhìn Ngô Bình, hỏi: “Ngô thần y, tôi nghe nói y thuật của cậu rất cao minh. Liệu có cách nào giúp tôi kéo dài tuổi thọ không?”
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi đáp: “Tôi có thể giúp ông hồi phục lại như ban đầu”.
Hồ Nam Thiên vô cùng mừng rỡ: “Thật sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên là thật, có điều tôi muốn đi tới chỗ ông nói một chuyến”.
Hồ Nam Thiên mặt lộ vẻ khó xử đáp: “Thực sự không dám giấu, nơi đó hiện giờ bị canh gác rất cẩn mật, đến người của tôi cũng không có cách nào vào được”.
Ngô Bình không nói gì, chỉ im lặng nhìn ông ấy.
Hồ Nam Thiên cắn răng đáp: “Có điều người của tôi phụ trách tuần tra khu vực bên ngoài, nên có thể giúp cậu lén vào trong đó. Có điều, bên trong cực kỳ nguy hiểm. Những người đi vào quá sâu đều mất mạng trong đó”.
Ngô Bình: “Nguy hiểm hay không là việc của tôi, ông chỉ cần đưa tôi vào bên trong là được”.
Hồ Nam Thiên đành đáp: “Được, vậy tôi có thể đưa thần y vào trong”.
Ngô Bình lúc này mới nói: “Bệnh của ông thực ra không khó chữa”.
Nói rồi, anh lấy từ trong tay áo ra một viên Địa Nguyên Đan cho Hồ Nam Thiên uống.
Địa Nguyên Đan này vốn có tác dụng kéo dài tuổi thọ vô cùng thần kỳ. Sau khi uống đan dược, Hồ Nam Thiên toàn thân cảm thấy có sinh khí, tóc trắng chuyển thành đen, những nếp nhăn cũng đã mở đi già nửa.
Tiếp đó, Ngô Bình thi triển một bộ Bổ Thiên Thần Trâm và dùng Ất Mộc Linh Lực lưu thông kinh mạch giúp ông ấy.
Một tiếng sau, anh đem tinh thạch linh hồn đặt vào trong tay Hồ Nam Thiên rồi bảo ông ấy tĩnh dưỡng.
Khi anh ra khỏi phòng ngủ thì hai bố con Hồ Duy Tài mới chạy tới hỏi: “Thần y, bố tôi thế nào rồi?”
Ngô Bình đáp: “Xin cứ yên tâm, cụ nhà đã qua cơn nguy kịch. Một lát nữa hai người có thể vào thăm”.
Hồ Duy Tài mừng rỡ hành lễ với Ngô Bình: “Đa tạ Ngô thần y”.
Ngô Bình nói tiếp: “Có điều, ông cụ vẫn đang rất yếu, sau này vẫn phải bồi bổ thêm một thời gian. Ông ấy nói với tôi, nhà ta có không ít linh dược, có thể mang tới cho tôi xem được không?”
Hồ Duy Tài vội vã đáp: “Được chứ!”
Chỉ khoảng mười phút sau là Hồ Phi Vi đã cho người mang tới mười mấy cái hộp. Những chiếc hộp này đều được tạc bằng ngọc trắng, kích thước khác nhau.
Ngô Bình liếc nhìn một lượt những chiếc hộp là đại khái biết bên trong có những gì. Trong những hộp này có mười ba loại dược liệu, đa số là nhân sâm và linh chi. Có lẽ Hồ Nam Thiên đặc biệt thông hiểu về hai loại dược liệu này nên mới cho người đi thu thập nhiều đến vậy.
Ngoài nhân sâm và linh chi còn có ba vị thuốc khác là quả Hỏa Linh màu đỏ tươi, quả Nguyên Linh to cỡ chừng nắm đấm và chùm quả Thanh Minh to chừng ngón tay.
Bên trong không có lá thuốc, có lẽ là do người lấy thuốc cảm thấy những loại quả kia đẹp hơn. Mà phán đoán của họ cũng không sai, ba vị thuốc này so với nhân sâm và linh chi còn quý hơn gấp trăm lần. So với Thiềm Thừ thì cũng là loại dược liệu quý ngang hàng.
Hồ Duy Tài cười nói: “Bố tôi đã dặn nếu như thần y chữa được bệnh của bố tôi thì chỗ dược liệu này toàn bộ đều tặng cho thần y”.
Ngô Bình đương nhiên không khách sáo, cười đáp: “Vậy xin đa tạ”.
Trong mười loại dược liệu còn lại có ba củ sâm vua, trong đó có một củ là sâm vua nhị phẩm. Còn cả hai cây linh chi nghìn năm, trong đó có một cây đã gần ba nghìn năm tuổi, có thể gọi là linh chi vua. Giá của nó không hề thấp hơn sâm vua nhị phẩm.
Những thứ đồ này cực kỳ quý giá, lần trước Ngô Bình mua một củ nhân sâm vua nhị phẩm về hết mười lăm tỷ tệ.
Hồ Duy Tài cười nói: “Tôi nghe nói cậu đang làm việc cho Thiên Long?”
Ngô bình đáp: “Tôi là nhóm trưởng đội Hắc Thạch của Thiên long”.
Hồ Duy Tài đáp: “Doanh trại Thần Uy của chúng tôi cũng đang chiêu mộ nhân tài. Nếu Ngô thần y có hứng thú thì có thể tới chỗ chúng tôi làm phó chỉ huy”.
Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Phó chỉ huy tương đương với cấp bậc nào vậy?”
Hồ Duy Tài đáp: “Là thiếu đô đốc”.
Ngô Bình sáng mắt lên, thiếu đô đốc không phải một chức vụ nhỏ. Thường các chỉ huy cấp cao trong quân đội đều ở cấp bậc thiếu đô đốc này. Bên dưới thiếu đô đốc có ba mươi nghìn đến năm mươi nghìn quân.
Có điều anh chưa lập tức trả lời ngay mà chỉ nói: “Việc này để sau bàn tiếp đi”.
Lúc này cũng đã đến giờ cơm trưa. Hồ Duy Tài mời Ngô Bình xuống nhà ăn ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong thấy cũng đã được kha khá thời gian, họ liền đấy cửa bước vào phòng ngủ.
Hồ Nam Thiên lúc này đang ngồi thiền, cửa vừa mở thì ông ấy cũng mở mắt ra. Trên bề mặt da của ông ấy có một lớp da chết, dùng tay gạt đi thì lớp da chết này sẽ rơi xuống, để lộ ra làn da mới. Hiện giờ Hồ Nam Thiên trông chỉ giống người ngoài năm mươi tuổi, đầy tinh thần và sức lực.
Hồ Duy Tài vô cùng mừng rỡ hỏi: “Bố, bố không sao rồi chứ?”
Hồ Nam Thiên cười đáp: “Đã khỏe lại hoàn toàn rồi, vô cùng tạ ơn cứu mạng của Ngô thần y”, nói rồi ông ấy hành lễ cảm ơn Ngô Bình.
Ngô Bình: “Hồ tiên sinh không cần khách sáo”.
Hồ Nam Thiên: “Ngô thần y, việc tôi đã đồng ý với thần y có lẽ đến sang năm mới sắp xếp được”.
Giờ cũng đã sắp đến Tết, Ngô Bình cũng chẳng vội nên đáp: “Được”.
Hồ Nam Thiên muốn giữ Ngô Bình ở lại Lương Thành chơi vài ngày, nhưng ngày kia đã là năm mới, Ngô Bình phải về nhà. Cho nên, ngay chiều hôm đó anh đã ngồi máy bay về huyện Minh Dương.
Sau khi về đến nhà, anh nhìn thấy Cương Tử và Tân Nguyệt đang quét dọn. Ngô Mi và An Ogura cũng đang giúp đỡ họ.
Thấy anh trở về, Tân Nguyệt và Cương Tử vội vã chạy ra đón.
“Cậu chủ, Tân Khai đã về nhà rồi”, Tân Nguyệt cười nói.
Tân Nguyệt lại còn định quỳ xuống cảm ơn anh nhưng Ngô Bình vội vã dìu cô ấy đứng dậy, nói: “Tân Nguyệt, Cương Tử giống như anh em tôi, cô không cần phải làm vậy”.
Tân Nguyệt vẻ mặt đầy cảm động, đáp: “Cậu chủ Ngô, bố mẹ bảo tôi dập đầu cảm tạ cậu chủ. Họ nói chỉ có cách đó mới thể hiện được lòng biết ơn của chúng tôi”.
Ngô Bình đáp: “Dập đầu gì đó thì thôi bỏ qua đi".
Sau đó anh hỏi Tân Nguyệt: “Em trai cô vẫn ổn chứ?”
Tân Nguyệt gật đầu: “Nó vẫn ổn. Vốn nó muốn tới đây cảm ơn cậu chủ Ngô nhưng tôi sợ sẽ làm phiền đến cậu chủ nên bảo nó đừng tới”.
Ngô Bình nói: “Người không sao là tốt rồi”.
Phùng Chương lúc này cũng vội vã chạy tới, nói: “Cậu chủ, chị Tuyết ngày mai sẽ được nghỉ lễ. Chị ấy nói muốn sang đây đón năm mới, em có thể sang cùng được không?”
Ngô Bình đáp: “Đương nhiên là được rồi. Có điều, cậu không ở nhà cùng bố mẹ sao?”
Phùng Chương cười đáp: “Bọn họ đi du lịch rồi, nói năm nay Tết sẽ đi du lịch, nhưng em không muốn đi cùng họ”.
Ngô Bình: “Vậy thì được”.
Trời vừa tối, Lý Vân Đẩu gọi điện tới, mong Ngô Bình và Ngô Mi có thể tới Vân Đông đón tết cùng mình. Ngô Bình nghĩ lại trong nhà còn ông bà ngoại nên chỉ đồng ý mùng một sẽ tới thăm.
Nói đến việc đi Vân Đông, thực ra vẫn còn một mục đích khác, chính là chữa bệnh cho chú trẻ Lý Đông Hưng. Lúc trước, tu vi của Ngô Bình còn có hạn, không thể nào chữa được bệnh cho chú. Nhưng hiện giờ anh đã là Nhân Tiên, đã có thể giúp chú trị bệnh.
Tối hôm đó, Ngô Bình quyết định dùng những đan dược mình có trong tay để luyện đan.
Lúc này trong tay anh có nhiều nhất là nhân sâm và linh chi, hai loại dược liệu này phối hợp với một số loại dược liệu phổ thông khác là có thể luyện thành Nguyên Khí Đan.
Nếu như cho thêm một ít rượu thuốc do Dược Vương ngâm thì có thể tăng cường công hiệu luyện hình của đan dược. Mà loại đan dược này thì gọi là Tam Nguyên Đại Bổ Đan.
Tam Nguyên Đại Bổ Đan thực ra không có một phương pháp hay công thức cố định để luyện. Hiệu quả như thế nào hoàn toàn dựa vào thầy luyện đan. Đương nhiên loại đan dược này do Ngô Bình luyện thì đúng là cực phẩm bởi vì bên trong có nhân sâm và linh chi nghìn năm tuổi, lại còn có rượu thuốc quý.
Viên đan này có thể khiến cho người sắp chết hồi sinh, lấy lại sức sống.
Chương 622: Hoàn Hồn Đan
Luyện hai lần Tam Nguyên Đại Bổ Đan xong, thành phẩm được mười viên đan. Tất cả đều là đan nhất phẩm.
Một lúc sau, Ngô Bình bắt đầu luyện tiếp Tinh Vân Đan. Thành phần chủ yếu của loại đan dược này là cỏ Vân, dược liệu phụ trợ là linh chi ba nghìn năm tuổi.
Tinh Vân Đan là báu vật luyện hình, kể cả đối với Địa Tiên cũng vô cùng có ích.
Quá trình luyện Tinh Vân Đan khá phức tạp, phải một tiếng mới luyện xong một lần. Do độ khó khá cao nên cuối cùng chỉ luyện ra được năm viên đan nhị phẩm.
Luyện mấy mẻ đan xong, Ngô Bình đã rất mệt nên về phòng nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, anh nghe An Ogura và Yozakura Tama đang luyện Đoàn Thể Thuật trong sân nên đi ra hướng dẫn.
Đến hơn chín giờ có một chiếc xe đỗ ở cổng nhà anh. Từ trên xe, một cô gái xinh đẹp bước xuống. Cô ấy mặc sườn xám màu đỏ, khí chất ngút trời. Đó chính là Đường Băng Vân.
Sau đó, một con vẹt và một chú chó cũng xuống xe. Đó chính là ông Hoa và Đông Hoàng.
Đông Hoàng vừa xuống xe là lao lên trên nhà. Ngô Bình xoa đầu nó, hỏi: "Đông Hoàng, mày về đây kiểu gì vậy?"
Sau đó anh liền nghe thấy giọng Đường Băng Vân: "Thế nào? Không chào đón bọn em sao?"
Ngô Bình mừng rỡ, gọi: "Băng Vân!", sau đó anh vội lao xuống nhà.
Anh thấy Đường Băng Vân đang đứng trong sân vui vẻ nhìn anh cười.
Trương Lệ và Ngô Mi nghe động cũng chạy ra xem. Thấy Đường Băng Vân tới, ai cũng vui. Họ vội vã mời cô vào trong nhà.
Nói chuyện với người nhà vài câu xong, Ngô Bình kéo Đường Băng Vân lên phòng đọc sách trên tầng.
Đường Băng Vân đỏ mặt: "Anh làm gì đấy?", cô vẫn tưởng Ngô Bình đang có ý đồ xấu xa gì.
Ngô Bình cẩn trọng lấy ra một viên Tinh Vân Đan, nói: "Băng Vân, em uống nó đi".
Đường Băng Vân cười hỏi: "Cái gì đây?"
"Là Tinh Vân Đan, còn cao cấp hơn Long Hổ Luyện Hình Đan hai bậc liền. Uống nó vào, giai đoạn luyện hình của em sẽ tiến triển nhanh hơn. Tiếp đó sẽ nhanh chóng đột phá được cảnh giới Đan Thành".
Tiên Thiên có năm cảnh giới là Bão Đan, Luyện Hình, Sinh Niệm, Đan Thành và Linh Cảm. Hiện tại có rất ít người tu luyện được tới cảnh giới Sinh Niệm, đến Đan Thành thì lại càng ít hơn nữa.
Đường Băng Vân rất vui, nói: "Chồng à, uống loại đan dược này xong có phải em sẽ nhanh chóng trở thành Địa Tiên không?"
Ngô Bình cười đáp: "Không đơn giản như vậy đâu. Những chặng đường tiếp theo sẽ không dễ dàng, ví dụ như cảnh giới Linh Cảm cuối cùng của Tiên Thiên phải có cơ duyên thì mới đột phá được".
Đường Băng Vân đáp: "Người đến được cảnh giới Linh Cảm quá ít, em cũng không quá cưỡng cầu".
Ngô Bình lại lấy ra một cái bình, nói: "Trong này có mười viên Đại Luyện Hình Đan, anh bán rẻ cho Đường Môn".
Đường Băng Vân cười đáp: "Vậy thì tốt quá rồi, bọn em đang thiếu loại đan dược này. Anh định bán giá bao nhiêu?"
Ngô Bình: "Giá gốc là mấy tỷ, nhưng cứ đưa anh một trăm đồng tiền bùa là được rồi".
Đường Băng Vân gật đầu, không hề cảm thấy đắt. Cô nói: "Một trăm đồng thì ít quá, em sẽ báo giá một trăm năm mươi đồng với ông nội".
Cô cháu gái này của Đường Thiên Tuyệt giờ đã hoàn toàn cùng phe với Ngô Bình rồi.
Ngô Bình cười đáp: "Được, vậy giá cả do em quyết định".
Sau đó anh lấy ra một khối tinh thạch linh hồn rất to, dùng kiếm Hắc Long cắt ra một khối nhỏ cỡ ngón tay cái từ đó. Bàn tay anh nhanh thoăn thoắt đẽo gọt, bụi tinh thạch rơi xuống rồi chẳng mấy chốc đã làm xong một mặt dây chuyền nhỏ hình chiếc lá.
Tiếp đó, anh lấy trong một chiếc hộp châu báu ra một sợi dây chuyền, xỏ chiếc mặt dây chuyền kia vào rồi đích thân đeo lên cổ Băng Vân.
Chiếc mặt dây chuyền tiếp xúc với da, hồn lực đi vào cơ thể khiến Đường Băng Vân cảm thấy rất thoải mái.
Đường Băng Vân tròn mắt, nói: "Chồng à, khối tinh thạch này lớn quá".
Ngô Bình kể lại với cô chuyện mình đi tới đầm Quỷ Khiếu rồi nói: "Vận may của anh không tệ nên đã tìm thấy khối tinh thạch lớn này".
Hai người đang nói chuyện trong phòng thì ông Hoa bất thình lình lao vào, đậu trên vai Ngô Bình.
"Nhóc con, cậu luyện Hoàn Hồn Đan cho tôi chưa đấy?"
Ngô Bình cười đáp: "Lúc nào tôi luyện chẳng được".
Ông Hoa mừng rỡ: "Vậy thì quá tốt rồi! Sau khi xong việc, tôi sẽ thưởng lớn".
Ngô Bình: "Có điều muốn luyện Hoàn Hồn đan thì phải có cỏ Hoàn Hồn".
Ông Hoa: "Tôi sớm đã chuẩn bị rồi".
Nói rồi, ông Hoa bay ra ngoài. Khi quay lại, trong miệng ngậm một ít cỏ có màu xanh xám, bên trên có những đốm nhỏ.
Ngô Bình kinh ngạc: "Ông Hoa, ông lấy đâu ra cỏ Hoàn Hồn vậy?"
Đông Hoàng lúc này cũng ung dung đi vào, nhìn thấy nó, Ngô Bình liền hiểu ra vấn đề ngay. Cỏ Hoàn Hồn này là Đông Hoàng cho ông ấy.
Anh gật đầu nói: "Được rồi, ông đợi đó. Tôi lập tức đi luyện Hoàn Hồn Đan".
Hoàn Hồn Đan này luyện cũng không quá khó, khó nhất là tìm được cỏ Hoàn Hồn. Giờ đã có cỏ rồi thì Ngô Bình có thể luyện ngay.
Bên ngoài phòng luyện đan, ông Hoa lo lắng bay qua bay lại. Đường Băng Vân nói: "Ông Hoa, thuật luyện đan của Ngô Bình rất lợi hại. Không cần lo lắng quá đâu".
Ông Hoa thở dài đáp: "Có thành công hay không là phụ thuộc vào thời khắc này".
Khoảng bốn mươi lăm phút sau, Ngô Bình đẩy cửa bước ra, trong tay cầm hai viên đan. Đó chính là Hoàn Hồn Đan.
Ông Hoa bay vút lên, cười khanh khách: "Quá tuyệt!"
Ngô Bình: "Ông Hoa, số may đấy, đan nhất phẩm nhé".
Lúc này một ông cụ trông khá mập mạp đột nhiên xuất hiện. Ông ấy cúi người chào ông Hoa: "Lão gia".
Ông Hoa: "Ông Kim, lấy đan dược đi, chúng ta về Địa Tiên Giới!"
Ông cụ kia cẩn thận thu lấy đan dược. Ông Hoa bay tới đậu trên vai Ngô Bình, nói: "Nhóc con, cảm ơn nhé!"
Ngô Bình: "Ông Hoa không cần khách sáo, chúc ông vạn sự thuận lợi".
Ông Hoa: "Đợi khi tôi lấy lại được cơ thể sẽ quay về tìm cậu. Cáo từ!"
Ông Hoa bay vút lên, thoáng chốc đã không thấy tăm hơi đâu nữa.
Đường Băng Vân khẽ thở dài: "Tu vi của ông ấy ít nhất phải là Địa Tiên cấp hai".
Ngô Bình hỏi: "Băng Vân, mai là giao thừa rồi. Em ở lại đón Tết cùng bọn anh nhé?"
Đường Băng Vân cũng đang muốn như vậy nên cười đáp: "Được, đón Tết ở Đường Môn chán lắm. Sau này em sẽ đón Tết ở nhà anh".
Ngô Bình cười đáp: "Được!"
Buổi chiều, Ngô Bình và Đường Băng Vân đi dạo ở ven Đông Hồ. Mỗi khi Tết đến, ở trên hồ sẽ có thuyền hát kịch. Năm nay cũng không ngoại lệ.
Thuyền hát kịch là do đoàn kịch bố trí sân khấu trên một chiếc thuyền lớn, cố định trong lòng hồ. Sân khấu sẽ quay về phía bờ hồ, bà con xung quanh sẽ cầm ghế ra bờ hồ ngồi xem kịch.
Thường thì đoàn kịch này sẽ do chính quyền địa phương mời tới. Lúc này, một chiếc thuyền lớn đã đỗ khá sát bờ hồ, diễn viên cũng đang chuẩn bị lên sân khấu.
Giữa chiếc thuyền và bờ hồ được nối với nhau bằng một tấm gỗ lớn, giúp mọi người đi lại được giữa thuyền và bờ.
Lúc này có không ít trẻ con chơi xung quanh đó. Có mấy đứa nghịch ngợm còn chạy hẳn lên thuyền chơi nhưng bị nhân viên trên thuyền đuổi xuống.
Ngô Bình cười nói: "Băng Vân, tối chúng ta đi xem kịch nhé".
Đường Băng Vân không thích xem kịch. Nhưng Ngô Bình đã muốn đi thì đương nhiên cô sẽ đi cùng.
Đúng lúc đó, cách đó vài chục mét có tiếng kêu thảm thiết. Một người mẹ trẻ như thể phát điên, muốn nhảy xuống hồ nhưng bị những người khác cản lại.
Có người hét lớn: "Có người ngã xuống hồ rồi, cứu với!"
Ngô Bình không nói hai lời, lập tức chạy về phía đó. Anh vừa chạy vừa cởi áo khoác ngoài. Đường Băng Vân thì chạy theo sau nhặt đồ giúp anh.
Khi Ngô Bình chạy tới chỗ người bị nạn thì trên người chỉ còn độc một chiếc quần cộc. Anh không suy nghĩ nhiều, nhảy ngay xuống dòng nước lạnh ngắt.
Hôm nay trời khá rét, chỉ có hai ba độ. Lúc này có một cậu bé chừng bốn năm tuổi đang vùng vẫy, đã uống không ít nước và sắp chìm xuống đến nơi.
Ngô Bình chân đạp nước, hai tay nâng cậu bé khỏi mặt nước mấy mét. Đường Băng Vân lúc này cũng chạy tới nơi, vội vã đón lấy cậu bé.
Chương 623: Cá chép đỏ và viên linh châu
Những người qua đường đều vỗ tay hoan hô sự dũng cảm và sức mạnh của Ngô Bình.
Cậu bé kia không sao, có điều vẫn còn rất sợ hãi. Mẹ cậu bé vội vã cởi áo khoác khoác cho cậu rồi ôm lấy cậu bé thật chặt.
Ngô Bình đang định lên bờ thì đột nhiên nhìn thấy ở phía không xa có một con cá chép đỏ dài khoảng hơn hai mét đang nhìn về phía anh.
Thấy Ngô Bình đã phát hiện ra mình, con cá này lập tức lặn sâu xuống lòng hồ.
Ngô Bình vô cùng kinh ngạc. Ở Đông Hồ này lại có con cá lớn như vậy sao? Ngô Bình ra hiệu với Đường Băng Vân, sau đó lại lặn sâu xuống lòng hồ.
Đường Băng Vân cũng đã nhìn thấy con cá chép đỏ, cô biết Ngô Bình có hứng thú tìm hiểu con cá này nên vội vã nói: "Anh cẩn thận đấy!"
Khi anh lặn xuống nước, con cá chép đã bơi xa khoảng mười mấy mét. Ngô Bình rẽ nước đuổi theo.
Chỗ sâu nhất dưới lòng hồ là ba mươi mét, con cá chép đỏ cứ lặn mãi xuống dưới, Ngô Bình vẫn đuổi theo sau.
Đã sắp xuống tới đáy hồ, con cá kia đột nhiên dừng lại. Nó quay lại nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình cũng dừng lại cách con cá vài mét. Anh quan sát kỹ con cá trước mặt. Nó dài khoảng hai mét rưỡi, vảy to như cái bát, râu thì cũng phải to bằng đầu ngón tay.
Đột nhiên, con cá quẫy mạnh đuôi tạo ra một làn sóng ập về phía Ngô Bình. Ngô Bình nhất thời không trụ vững, dập dềnh tại chỗ.
Ngô Bình nổi giận, đánh một chưởng về phía con cá. Chưởng của anh truyền đi được trong nước. Chỉ nghe một tiếng "đùng" truyền đi trong nước, con cá chép đỏ bị tróc mấy cái vảy, lộ cả phần thịt bên trong.
Con cá bị đau nên quẫy một cái rồi lại lặn tiếp xuống sâu hơn nữa. Ngô Bình bơi lại, túm lấy mang nó rồi đấm vài cái. Bị đấm vài cái, con cá trày vi tróc vảy, máu me be bét.
Con cá bị đánh cho sợ nên quẫy đuôi lao về phía trước. Ngô Bình cho rằng nó định chạy nên lập tức rượt theo.
Có điều, con cá chép đỏ bơi tiếp vài chục mét nữa thì dừng lại. Nó dùng đuôi quẫy mấy cái khiến không ít cát đá dưới đáy sông bụi mù lên, để lộ ra một thứ rất lớn, thoáng nhìn trông giống cái quạt khổng lồ.
Ngô Bình nhìn kỹ lại thì vô cùng kinh ngạc. Hoá ra, dưới đáy hồ có một con trai khổng lồ!
Con trai này đường kính ít nhất cũng phải hai mét, vỏ bên ngoài vô cùng nhẵn và như thể đang phát sáng.
Ngô Bình kinh ngạc, anh chưa bao giờ thấy con trai nào lớn như thế này!
Con cá chép rón rén nhìn Ngô Bình, lượn lờ cách đó không xa, thi thoảng nó lại liếc nhìn con trai siêu to khổng lồ kia.
Ngô Bình nghĩ bụng, lẽ nào con cá chép kia sợ anh nên mới đưa anh đến gặp con trai khổng lồ này?
Nghĩ vậy, anh rút ra thanh kiếm Hắc Long, chọc một cái vào con trai kia. Bị tấn công, con trai đột nhiên mở miệng ra, từ trong miệng nó phát ra ánh sáng ngũ sắc. Đó là một viên ngọc trai ngũ sắc.
Ngô Bình trợn tròn mắt, dùng niệm lực khiến viên ngọc trai to cỡ nắm đấm kia bay vào tay anh. Sau khi anh lấy ngọc, con trai kia lại ngậm miệng lại.
Ngô Bình quan sát thật kỹ, thấy vỏ ngoài viên ngọc nhẵn bóng. Anh giật mình, đây lẽ nào là Linh Châu Ngũ Hành?
Trong điển tích có ghi, có những con trai sống tới nghìn năm, vô tình nuốt được linh vật ngũ hành, sau đó sẽ hình thành nên một loại ngọc thần kỳ gọi là Linh Châu Ngũ Hành.
Linh Châu Ngũ Hành này phải khó khăn lắm mới hình thành được. Cả thời Tiên quốc chỉ phát hiện ra có hai viên. Viên thứ nhất bị Tiên quốc đại đế cất làm của riêng, viên thứ hai thì được thầy luyện đan giỏi nhất thời đó luyện thành đan dược.
Ngô Bình mừng rỡ, vẫy tay cảm ơn cá chép đỏ, sau đó bơi lên mặt nước.
Khi anh lên tới mặt hồ, bên bờ hồ vẫn có rất đông người đang đứng. Đám đông thấy Ngô Bình đi lên thì đều thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu thanh niên, nước lạnh lắm, mau lên bờ đi”, một bác gái lớn tuổi lớn tiếng gọi.
Ngô Bình bám lấy tảng đá ven hồ leo lên. Đường Băng Vân đã chuẩn bị sẵn khăn để giúp anh lau tóc, sau đó đưa quần áo cho anh mặc lại.
Người mẹ ban nãy cũng vội chạy tới cảm ơn anh. Ngô Bình xua tay nói không có gì rồi kéo Đường Băng Vân đi khỏi đó.
Đi được một đoạn, anh mang viên Linh Châu Ngũ Hành ra đưa cho cô rồi hỏi: "Em có nhận ra nó không?"
Đường Băng Vân mân mê viên ngọc: "Đây là cái gì vậy?"
Ngô Bình: "Là Linh Châu Ngũ Hành, là bảo vật trong số các bảo vật".
Đường Băng Vân: "Thứ này dùng để làm gì? Có ăn được không?"
Ngô Bình cười đáp: "Thứ này không phải dùng để ăn đâu. Ngâm thứ này vào nước, nước sẽ trở thành nước ngũ hành. Còn hiệu quả của nó thế nào thì anh cũng chưa hiểu hết được".
Đường Băng Vân mắt sáng như sao đáp: "Vậy sao? Vậy chúng ta về thử nghiệm đi!"
Hai người họ đang định đi về nhà thì có một Đạo sĩ đi về phía họ. Người này chừng hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, mặc áo bào Đạo sĩ màu xám đen.
Ông ta chắp tay, nói: "Hai vị thí chủ, xin dừng bước".
Ngô Bình đứng lại, quan sát đối phương rồi cười đáp: "Xin hỏi Đạo sĩ có gì chỉ giáo?"
Vị Đạo sĩ kia khẽ mỉm cười đáp: "Ban nãy thí chủ nhảy xuống hồ cứu người. Khi thí chủ lên bờ, tôi thấy thí chủ có cầm thứ gì đó phát ra ánh sáng ngũ sắc. Có thể cho tôi mượn xem một chút không?"
Ngô Bình mỉm cười đáp: "Đạo trưởng, có lẽ ông hoa mắt rồi. Làm gì có ánh sáng ngũ sắc gì chứ?"
Đạo sĩ kia nói: "Thí chú, giúp người cũng là giúp mình".
Ngô Bình nheo mắt lại, lạnh lùng đáp: "Ông già kia, đừng có cản đường tôi!"
Thấy Ngô Bình lật mặt, Đạo sĩ này cười hi hi đáp: "Thí chủ rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Vậy thì đừng trách bần Đạo dùng thủ đoạn".
Tay phải ông ta tạo thành ấn, miệng đọc chú. Thế nhưng ông ta mới đọc được một nửa thì đã bị Ngô Bình tát đánh bốp một cái.
"Bốp!"
Đạo sĩ này đang ở cảnh giới luyện khí thành sức mạnh. Nhưng một bạt tai của Ngô Bình là đủ để ông ta suýt chầu ông vải. Ông ta ngã lộn nhào mấy vòng liền.
"Cậu là Nhân Tiên!", ông ta kinh ngạc kêu lên, sợ đến nỗi mặt biến sắc.
Đừng thấy Ngô Bình thường xuyên gặp gỡ Nhân Tiên và Địa Tiên mà coi thường, đó hoàn toàn là do vòng tròn quan hệ của anh. Chứ ở một huyện nhỏ xíu như này mà gặp được những cao thủ như vậy thì đúng là chuyện khó tin.
Ngô Bình cười lạnh: "Đạo sĩ dởm, tôi thấy tu vi ông không thấp. Ông là đệ tử của môn phái nào?"
Đạo sĩ kia ôm mặt đáp: "Bần Đạo là đệ tử của phái Linh Tiêu"
Ngô Bình: "Ông tới huyện Minh Dương làm gì hả?"
Đạo sĩ kia mắt láo liên, đáp: "Bần Đạo ngao du tứ phương, tình cờ dừng chân ở chốn này".
"Nói láo!"
Ngô Bình đá ông ta một cái, lạnh lùng nói: "Nếu ông không nói thật thì tôi phế chân ông!"
Đạo sĩ sợ quá, vội vã đáp: "Xin tha mạng cho tôi, tôi sẽ nói! Tôi nghe lệnh cấp trên tới đây điều tra".
Ngô Bình đáp: "Điều tra cái gì?"
"Một con cá chép thành tinh", Đạo sĩ đáp.
Ngô Bình giật mình, xem ra chính là con cá chép đỏ anh gặp ban nãy.
Anh hỏi tiếp: "Con cá đó đã thành tinh rồi?"
Đạo sĩ: "Con cá chép tinh này trốn từ sông vào đây. Vốn nó sống ở sông. Hơn một trăm năm trước, sư tổ của nhà tôi đã biết con cá này rất đặc biệt nên cứ mười năm lại phái người tới xem xét nó. Nhưng không ngờ năm nay nó lại trốn tới Đông Hồ".
Chương 624: Phương pháp hít thở Ngư Long
Ngô Bình cau mày: “Tôi cũng nhìn thấy con cá lớn ấy. Sư tổ của ông nhắm vào nó làm gì?”
Đạo sĩ đáp: “Sư tổ nói con cá chép lớn ấy sắp kết đan. Lấy được yêu đan của nó là ngang ngửa với trăm năm tu hành đấy”.
Ngô Bình cười khẩy: “Quay về nói với sư tổ của ông rằng, con cá này đang ở huyện Minh Dương. Muốn động đến nó thì phải hỏi ý tôi trước!”
Đạo sĩ vừa nhìn Ngô Bình vừa hỏi: “Xin hỏi anh là?”
Ngô Bình trả lời: “Tôi là Ngô Bình, đang sống ở huyện Minh Dương”.
Đạo sĩ thở dài: “Ban nãy tôi đã thất lễ với anh. Tôi sẽ chuyển lời cho sư tổ của tôi”.
Ngô Bình hờ hững nói: “Xong rồi thì cút đi!”
Đạo sĩ nhảy lên một cái đã đi mất, nhanh chóng rời khỏi huyện Minh Dương.
Thấy người kia đi rồi, Đường Băng Vân bèn nói: “Em cũng nhìn thấy con cá ấy, có thể to như thế, đúng là không dễ dàng gì”.
Ngô Bình tiếp lời: “Đúng vậy. Hơn nữa nà nó đã kết đan, chẳng qua chưa viên mãn thôi”.
Đường Băng Vân kinh ngạc: “Kết đan rồi ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Tối nay anh sẽ đến đó thêm một chuyến để chỉ điểm cho con cá ngốc ấy”.
Đường Băng Vân cảm thán: “Sau khi kết đan, nó sẽ thành ngư yêu, anh phải cẩn thận nhé”.
Ngô Bình nói: “Có ra sao thì vẫn chỉ là một con cá thôi. Nếu nó dám nảy sinh ý đồ xấu, anh sẽ biến nó thành cá khô ngay”.
Về đến nhà, Ngô Bình tiếp tục chỉ điểm cho Đường Băng Vân tu luyện. Nhờ sự giúp đỡ của Ngô Bình, đến bảy giờ tối, cuối cùng Đường Băng Vân cũng tiến vào cảnh giới Đan Thành.
Đường Băng Vân tiếp tục tu hành ổn định. Ngô Bình một mình đến bên bờ Đông Hồ. Trên thuyền vẫn đang diễn ca kịch, có khá nhiều người đang xem, phần lớn là người trung niên và cao tuổi, không có nhiều người trẻ tuổi.
Anh đi đến một nơi không có ai, lặng lẽ lặn xuống nước. Giữa lòng Đông Hồ có một hòn đảo nhỏ, diện tích không lớn, chỉ chừng vài chục mét vuông.
Trèo lên đảo, anh vỗ nhẹ vào mặt nước vài cái, phát ra tần số rất đặc biệt.
Không lâu sau, một con cá chép đỏ lớn ló nửa đầu ra khỏi mặt nước, cảnh giác nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình vừa nhìn nó vừa hỏi: “Có hiểu ta nói gì không? Hiểu thì gật đầu”.
Không ngờ cá chép đỏ thật sự gật đầu. Nó sống biết bao năm nay, từng gặp rất nhiều người, đã hiểu ngôn ngữ loài người từ lâu, thậm chí còn hiểu tiếng địa phương các nơi ven dòng sông lớn.
Ngô Bình bảo: “Hiểu thì tốt. Ban ngày ta có gặp một đạo sĩ, bảo là thuộc phái Linh Tiêu. Đạo sĩ này có ý muốn cướp yêu đan của ngươi đấy”.
Cá chép đỏ quẫy đuôi mấy cái, không biết đang muốn nói gì.
Ngô Bình nói tiếp: “Khó khăn lắm ngươi mới có được tu vi như bây giờ. Ta quyết định truyền cho ngươi một bộ phương pháp hít thở cho động vật dưới nước. Có muốn học không?”
Ban nãy cá chép đỏ nghe nói có kẻ muốn đoạt yêu đan mà vẫn rất điềm tĩnh. Song vừa nghe Ngô Bình bảo rằng sẽ truyền dạy phương pháp hít thở cho nó, cả cơ thể nó bèn chấn động, gật đầu lia lịa.
Ngô Bình nói: “Ta không dạy không công đâu. Sau khi yêu đan viên mãn, ngươi phải làm việc cho ta, xem ta là chủ nhân. Đồng ý chứ?”
Cá chép đỏ tiếp tục gật đầu, ánh mắt vô cùng háo hức.
Ngô Bình đáp: “Tốt, vậy nghe kỹ đây!”
Thế là anh truyền dạy phương pháp hít thở của động vật dưới nước cho cá chép đỏ. Phương pháp hít thở của loài người cực kỳ hiếm có và chỉ lưu truyền ở số ít thế lực lớn mạnh. Phương pháp hít thở của động vật dưới nước lại càng khan hiếm. Khó trách cá chép đỏ lại hào hứng đến vậy.
Cá chép đỏ học rất nhanh. Chỉ sau hơn một giờ, nó đã học được phương pháp hít thở. Nó nổi trên mặt nước, ngước nhìn ánh trăng mà hít vào thở ra.
Sau khi có được phương pháp hít thở, cá chép đỏ há to miệng, nhả một hạt châu nửa trong suốt màu đỏ sậm ra. Hạt châu lơ lửng giữa không trung, hấp thụ ánh trăng. Vật này chính là yêu đan của nó.
Ngô Bình ngồi gần đó để hộ pháp cho nó. Mười mấy phút sau, cá chép đỏ thu được yêu đan, bèn liên tục gật đầu với Ngô Bình như đang cảm ơn anh.
Ngẫm nghĩ một lúc, Ngô Bình lấy viên ngọc rồng trong nhẫn ra. Anh ném viên ngọc rồng vào miệng cá chép đỏ, bảo rằng: “Đây là ngọc rồng, ít nhiều gì cũng có khí tức của rồng. Ta cho mượn một lúc đấy. Hy vọng ngươi có thể làm cá chép vượt long môn, sớm ngày hoá rồng thăng thiên”.
Toàn thân cá chép đỏ đông cứng lại. Trong đầu Ngô Bình bỗng vang lên một giọng nói rất kỳ quái: “Cảm ơn trư nhân”.
Ngô Bình giận dữ: “Là chủ nhân, không phải trư nhân!”
“Vâng, trư nhân”.
Ngô Bình trợn mắt: “Đừng nói nhảm nữa. Mau tu luyện đi”.
Cá chép đỏ không dám chậm trễ, tiếp tục tu luyện phương pháp hít thở. Bộ phương pháp hít thở này của nó có tên là phương pháp hít thở Ngư Long, cực kỳ phù hợp với nó. Khi nó hít thở, khí tức rồng của viên ngọc rồng sẽ ngấm vào cơ thể nó, mang lại lợi ích lớn vô cùng!
Ngô Bình cũng không nhàn rỗi, ngồi tu luyện trên đảo.
Năm giờ sáng, anh lên tiếng: “Được rồi đây, trả ngọc rồng cho ta”.
Cá chép đỏ ngoan ngoãn nhả viên ngọc rồng ra, cơ thể bỗng dưng nằm trên mặt nước, bơi vài vòng về phía Ngô Bình.
Ngô Bình cười hỏi: “Muốn đưa ta sang bờ bên kia à?”
Cá chép đỏ gật đầu. Ngô Bình cũng không khách sáo nữa, đạp lên cá chép để nó lướt trên mặt nước, chẳng mấy chốc đã đến bờ bên kia. Anh nhẹ nhàng tung người, nhảy lên bờ.
“Về đi”, anh nói xong thì quay người về nhà.
Hôm nay là ngày tống cựu nghênh tân. Ngô Bình ngủ một lát rồi thức dậy, chuẩn bị đón năm mới cùng gia đình.
Chu Nhược Tuyết đến vào lúc trưa. Vốn dĩ cô ấy phải về từ hôm qua rồi, nhưng do công việc bận bịu nên hôm nay mới nghỉ.
Buổi tối, mọi người cùng ăn cơm tất niên. Chờ đến giờ, Ngô Bình bèn đốt pháo, bắn pháo hoa, chào mừng năm mới.
Qua nửa đêm, anh đưa Ngô Mi đi chúc Tết ông bà ngoại, sau đó chúc Tết mẹ. Ông ngoại cho anh một bao lì xì lớn như thường lệ, Ngô Bình vẫn không thoả mãn, lại vòi thêm một bao của bà ngoại.
Sau đó Đường Băng Vân, Chu Nhược Tuyết, An Ogura, Yozakura Tama lần lượt chúc Tết ông bà ngoại và mẹ anh. Ai cũng nhận được lì xì. Đặc biệt là Trương Lệ vô cùng hào phóng, ai cũng được bà lì xì hai nghìn tệ.
Đến khi trời sáng còn náo nhiệt hơn, có rất nhiều người trong thôn chạy đến chúc Tết ông bà ngoại. Ngô Bình cũng đi chúc Tết trưởng bối trong nhà, nói vài câu may mắn.
Một ngày cứ thế trôi qua. Nửa đêm, anh lại đến Đông Hồ, ném viên ngọc rồng cho cá chép đỏ và bảo nó tiếp tục tu luyện.
Sau buổi tối tu luyện trước đó, yêu đan của cá chép đỏ đã trong suốt hơn, năng lượng bên trong cũng kỳ diệu hơn.
Hơn ba giờ sáng, anh cất tiếng: “Để ta đặt tên cho ngươi”.
Cá chép đỏ ngây ra, trả lời trong tâm trí Ngô Bình: “Mời chủ nhân ban tên”.
Ngô Bình nói: “Sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Hồng”.
Cá chép đỏ im bặt.
Ngô Bình thấy nó ngẩn ra, bèn hỏi: “Sao, không thích à?”
Cá chép đỏ không dám nói không thích, nhưng ánh mắt ngập tràn oán giận.
Ngô Bình gãi đầu: “Hay sau này ta gọi ngươi là Lý Dư nhé”.
Lần này cá chép đỏ gật đầu rối rít, chỉ sợ Ngô Bình lại chọn cái tên “Tiểu Hồng” kia.
Ngô Bình nói: “Được, vậy sau này tên ngươi là Lý Dư”.
Đến năm giờ sáng, anh lại quay về nhà.
Mồng hai Tết, Chu Nhược Tuyết về tỉnh lỵ làm việc. Trước khi đi, Trương Lệ gói ghém cho Chu Nhược Tuyết rất nhiều đồ ăn, nhét đầy cốp xe cô ấy.
Đường Băng Vân cũng phải về Đường Môn rồi. Đường Môn có nhiều việc cần cô ấy xử lý, cô ấy không thể nán lại đây quá lâu.
“Băng Vân, em về trước đi. Anh sẽ tìm em sau”, Ngô Bình nói.
Đường Băng Vân và anh quyến luyến tạm biệt nhau. Ngô Bình lái xe đưa cô ấy lên máy bay.
Chương 625: Đến Vân Đông
Tiễn Đường Băng Vân xong, Ngô Bình cùng Ngô Bình ngồi máy bay. Họ phải đến Vân Đông chúc Tết Lý Vân Đẩu. Chuyến đi này, anh mang theo rất nhiều đồ, như rượu ngâm rắn vua, bánh trà, rượu cổ, vân vân.
Máy bay cất cánh lúc chín giờ và hạ cánh xuống mười một giờ.
Lý Vân Đẩu đã chuẩn bị từ sớm. Cả hai vừa xuống máy bay là được một chiếc MPV đến đón ngay.
Khoảng một giờ sau, chiếc xe chạy vào một trang viên rộng lớn. Đây là nơi được Lý Vân Đẩu sắp xếp để tiếp đãi Ngô Bình và Ngô Mi. Ngoại trừ Lý Vân Đẩu, không có ai khác lui tới nơi này cả.
Lý Vân Đẩu cười ha ha, đứng chờ ở cửa. Rõ là ông đã đứng đây rất lâu rồi.
Nhác thấy Ngô Bình và Ngô Mi, ông cười nói: “Bình, Mi, ông nội chờ hai cháu mấy hôm rồi đấy”.
Ngô Mi tiến đến ôm chầm ông, cười đáp: “Ông nội, từ hôm qua cháu đã muốn bay đến đây rồi ạ”.
Lý Vân Đẩu cười ha hả: “Mi nhà ông ngoan nhất”.
Ngô Bình nhìn quanh quất, hỏi ông: “Ở đây chỉ có ông thôi ạ?”
Lý Vân Đẩu đáp: “Ông vẫn chưa muốn họ biết thân phận của hai đứa, nên mua nơi này để hai đứa ở”.
Ngô Bình cảm thán: “Nơi này rộng thật”.
Từ lúc mới vào trang viên đến khi nhìn thấy Lý Vân Đẩu, xe phải chạy mất mười lăm phút. Phạm vi của trang viên bao gồm cả một quả núi, diện tích ít nhất cũng phải bảy, tám nghìn mẫu.
Lý Vân Đẩu cười nói: “Phong cảnh nơi này khá đẹp, ông thích lắm. Sau này hai đứa đến chơi thường xuyên nhé”.
“Tất nhiên rồi ạ”, Ngô Bình nói, “Ông nội, cháu có mang quà cho ông ạ”.
Lý Vân Đẩu cười bảo: “Ừ, để ông xem cháu ông tặng gì nào”.
Tài xế mở thùng xe. Ngô Bình lấy hộp bánh trà ra trước. Lý Vân Đẩu sở hữu tài sản mấy trăm tỷ, trà ngon nào mà chưa từng thấy? Nhìn thấy bánh trà, ông cũng hơi xúc động.
“Bình, hộp trà này không rẻ đâu nhỉ?”, ông cũng là người sưu tầm bánh trà, nhưng chúng làm sao sánh bằng bánh trà Ngô Bình tặng.
Ngô Bình cười đáp: “Cháu mua ở Đường Lâu, tặng cho ông sưu tầm ạ”.
Rồi anh lấy năm vò rượu dưới xe ra. Trông mấy vò rượu rất cũ kỳ. Ngô Bình mở một vò ra, nói rằng: “Ông nội, đây là rượu mà vua Gia Tĩnh uống đấy ạ. Lát nữa chúng ta uống thử nhé ông”.
Lý Vân Đẩu cười không khép miệng: “Được đấy. Loại rượu này mà đem đi đấu giá, mỗi vò chí ít cũng phải vài chục triệu”.
Ngô Bình lấy một vò rượu khác lên: “Đây là rượu mà cháu ngâm. Mỗi ngày ông uống hai lạng rượu sẽ rất tốt cho sức khoẻ”.
Lý Vân Đẩu sai người chuyển đồ vào trong, rồi gọi Ngô Bình và Ngô Mi vào nhà.
Trong nhà, có một người phụ nữ có khí chất rất ưu tú, khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, ra đón tiếp họ. Đối phương cúi chào Ngô Bình và Ngô Mi: “Chào cậu, chào cô”.
Lý Vân Đẩu lên tiếng: “Để ông giới thiệu, đây là Lý Mật - quản gia của trang viên”.
Lý Mật gật đầu lần nữa: “Sau này cậu và cô cần gì đều có thể căn dặn tôi”.
Ngô Bình đáp: “Được”.
Sau khi ngồi xuống, Ngô Bình thấy xung quanh không còn người ngoài mới lấy một viên địa nguyên đan ra, đưa cho Lý Vân Đẩu.
Lý Vân Đẩu ngây ngẩn nhìn viên đan, hỏi anh: “Bình, đây là đan dược trong truyền thuyết đấy ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Đây là địa nguyên đan, có thể kéo dài tuổi thọ đấy ông nội. Uống nó vào có thể trẻ lại ít nhất mười tuổi”.
“Kỳ diệu đến thế ư?”, Lý Vân Đẩu động lòng, bèn uống viên đan vào ngay.
Vài phút sau, Lý Vân Đẩu đã nghe bụng mình kêu lên. Ông vội vã vào nhà vệ sinh.
Mười mấy phút sau đó, Lý Vân Đẩu đã trở ra, tinh thần vô cùng phấn chấn. Ông cười nói: “Bình, thuốc của cháu thật công hiệu. Bây giờ ông có cảm giác mình quay về năm bốn mươi tuổi vậy, tràn đầy năng lượng”.
Ngô Bình đáp: “Hiệu quả của đan dược sẽ dần hiện rõ trong một tuần sắp tới, nếu ông có thay đổi gì cũng đừng kinh ngạc ạ”.
Lý Vân Đẩu cười bảo: “Có một đứa cháu như vậy đúng là phúc của nhà họ Lý”.
Ngô Bình hỏi: “Ông nội, Lý Triển Đồ có làm chuyện gì quá đáng không ạ?”
Lý Vân Đẩu trả lời: “Không, dạo này nó ngoan ngoãn lắm, có phần nằm ngoài dự đoán của ông”.
Ngô Bình quả quyết: “Nếu ông ta dám gây bất lợi cho ông, cháu sẽ không tha đâu!”
Lý Vân Đẩu cười nói: “Ừ. Ông có cháu trai là đại cao thủ mà, không sợ gì hết”.
Rồi ông nhìn đồng hồ: “Tiểu Bình à, lát nữa sẽ có vài tâm phúc của ông đến đây gặp cháu. Sau này ông nghỉ hưu rồi, họ là những người mà cháu có thể tin cậy. Muốn quản lý gia tộc lớn như họ Lý, phải cần đến sự giúp đỡ của họ”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng ạ”.
Mọi người lần lượt đến nơi, không lâu sau, trong sảnh lại có thêm năm người. Lý Vân Đẩu giới thiệu cho Ngô Bình về thân phận của họ. Anh lặng lẽ ghi nhớ.
Giới thiệu xong, Lý Vân Đẩu yêu cầu họ báo cáo ngắn gọn với Ngô Bình về việc làm ăn mà họ chịu trách nhiệm.
Một người trong số họ đen và gầy, phụ trách công việc làm ăn ở Đông Nam Á, tên Hoàng Tương.
Hoàng Tương nói: “Thưa cậu, tuy Đông Nam Á không còn là trọng tâm phát triển của chúng ta, nhưng ông chủ đã nỗ lực làm việc ở đó nhiều năm nay và gây dựng vô số gia nghiệp. Hiện tại, một nửa tài sản của nhà họ Lý nằm ở Đông Nam Á”.
Ngô Bình hỏi: “Sản nghiệp chính ở Đông Nam Á là gì?”
Hoàng Tương đáp: “Thưa cậu, ở Đông Nam Á, chúng ta có một tập đoàn thực phẩm, một công ty ô tô, một phẩy năm triệu mẫu đồn điền, một công ty tài chính, ba mươi bảy nhà máy, ba trăm lẻ chín cửa hàng tiện lợi, mười ba mỏ khoáng sản, bảy trăm tám mươi tàu đánh cá, cùng cửa hàng và bất động sản trải rộng khắp nơi. Ngoài ra, chúng ta còn đầu tư vào hơn năm trăm công ty, cổ tức hằng năm từ các công ty ấy khoảng hơn mười tỷ đô”.
Nghe đến đây, Ngô Bình sững sờ hỏi: “Tổng tài sản ở Đông Nam Á là bao nhiêu?”
Hoàng Tương trả lời: “Tổng giá trị của tất cả sản nghiệp khoảng tám mươi lăm tỷ đô”.
Ngô Bình nói: “Nhiều đến vậy, xem ra số liệu của bảng xếp hạng tỷ phú là giả”.
Hoàng Tương giải thích: “Bảng xếp hạng ấy chỉ ước tính bên ngoài, tất nhiên không chuẩn xác”.
Ngô Bình bật ngón cái với Lý Vân Đẩu, cười nói: “Ông nội cừ quá”.
Lý Vân Đẩu bảo: “Đây là gia nghiệp mà ông nội đã vất vả gây dựng nửa đời người. Đến khi cháu tiếp quản, phải vận hành cho tốt đấy”.
Ngô Bình thắc mắc: “Ông không để chú tiếp quản sao ạ?”
Lý Vân Đẩu khẽ thở dài: “Sức khoẻ của chú cháu không tốt, chỉ e…”
Ngô Bình cười nói: “Ông nội à, lần này cháu đến đây, cũng hy vọng có thể chữa khỏi bệnh giúp chú”.
Lý Vân Đẩu mừng rỡ: “Cháu có thể chữa trị cho Đông Hưng ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Tất nhiên ạ”.
Lý Vân Đẩu vui mừng lắm, bèn bảo: “Thế thì tốt quá! Ông sẽ gọi Đông Hưng đến đây nay”.
Ngô Bình nói: “Không vội mà, ông nội. Ngày mai gặp chú cũng chưa muộn”.
Lý Vân Đẩu gật gù: “Cũng được”.
Lúc này, Hoàng Tương bỗng lên tiếng: “Thưa ông, gần đây phía Đông Nam Á xảy ra rất nhiều chuyện. Tôi cảm thấy mình phải báo cáo với ông ạ”.
Lý Vân Đẩu trầm giọng: “Nói đi”.
Hoàng Tương tiếp lời: “Ở một vài quốc gia, người dân địa phương liên tục đến đồn điền chúng ta trộm đồ, cướp bóc. Sau khi chúng tôi báo cảnh sát, cảnh sát địa phương lại không làm tròn chức trách”.
Lý Vân Đẩu nhíu mày: “Hằng năm cảnh sát địa phương đều nhận được nhiều lợi ích từ chúng ta mà lại không làm việc ư?”