Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1531: Hoàng biến

Mũi tên ánh sáng thứ hai đâm thủng chiến hạm, trận pháp trong chiến hạm lần lượt mất tác dụng, sau đó thì tách rời và phát nổ, các tu sĩ bên trên chạy tán loạn. Người đàn ông đang ngồi xổm hoảng hốt, mặt biến sắc, bay lên trời cao, nhìn về hướng Ngô Bình đang đứng với vẻ mặt kinh ngạc.

Ngô Bình hộ tống Thành Hưng Long tiếp tục bay về trước, khí thế của anh bộc phát hết cỡ, uy áp đáng sợ khiến đạo quân cũng phải khiếp sợ, đương nhiên suốt dọc đường cũng không có ai dám sinh sự.

Sau mấy tiếng đồng hồ, Thành Hưng Long đến gần kiếm cung Côn Luân thì từ từ hạ xuống. Ngô Bình dùng phép thần thông đào đi một diện tích đất lớn rồi lấp đầy một đầm lầy lớn đầy những trùng độc ở gần đó, biến nó thành một vùng đất màu mỡ có thể trồng trọt.

Thành Hưng Long nằm trong phần đất bị lõm xuống, kết hợp với nó một cách hoàn mỹ, thậm chí người dân trong thành còn không cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất. Sau đó, anh liên kết mạch đất với đất ở đây, giúp thành Hưng Long chính thức trở thành một bộ phận của Linh Xuyên.

Người dân trong thành đều cảm nhận thấy không khí ở đây trong lành hơn, linh khí cũng nhiều hơn nên thi nhau đổ ra đường quan sát.

“Trời, ngọn núi lớn quá, đây là đâu thế?”. Có người thốt lên.

Tiếp đó, thành Hưng Long ra thông báo, nói rõ tình hình cho người dân biết. Sau khi biết được mình đã chuyển đến Linh Xuyên, phần lớn mọi người đều thấy bình thường, dù gì thì sống ở đâu mà chả vậy? Chỉ cần Ngô Bình chịu bảo vệ họ thì sống ở đâu cũng được.

Hỏa Hoàng Nhi chạy ton ton qua, mỉm cười, nói: “Bố, đây là kiếm cung Côn Luân mà bố nói đấy sao? Con có thể tu luyện ở bên trong không?”

Trước đây Hỏa Hoàng Nhi tu luyện kiếm pháp, Ngô Bình không dám để cô bé toàn lực tu luyện, vì anh không có nhiều tài nguyên đến thế. Bây giờ tiền của rủng rỉnh, anh liền cười, nói: “Được, sau này con sẽ là đệ tử nòng cốt của kiếm cung Côn Luân”.

Hỏa Hoàng Nhi nghe nói được làm đệ tử nòng cốt thì hai mắt sáng lên: “Tốt quá rồi”.

Ngô Bình: “Hỏa Hoàng Nhi, bây giờ bố sẽ truyền kiếm pháp chân chính cho con, kiếm pháp này có tên là Thiên Cực Kiếm Kinh, con phải nghe cho kỹ nhé”.

Thiên phú của Hỏa Hoàng Nhi tốt đến bất ngờ, Ngô Bình chỉ nói một lần mà cô bé đã hiểu rồi, sau đó thì bắt đầu tu luyện, tu vi tăng nhanh như thổi.

Chưa được mấy ngày thì Hỏa Hoàng Nhi đã đạt đến tầng năm của Thiên Cực Kiếm Kinh, cùng lúc đó, tu vi của cô bé cũng tăng chóng mặt, không bao lâu đã lên đến cảnh giới thần hóa. Đương nhiên, mấy ngày nay, vì giúp Hỏa Hoàng Nhi tu hành, Ngô Bình đã đầu tư rất nhiều, tiền trong túi cũng bốc hơi rất nhanh.

Hôm nay, Hỏa Hoàng Nhi sắp vượt long môn, Ngô Bình có kinh nghiệm đầy mình nên anh đã mượn long môn ở chỗ Chu Nguyên Thông về và dắt cô bé đến học phủ Truyền Kỳ để đột phá ở thiên giới.

Anh tìm đến Triệu Hàn Sơn, nói rõ mục đích của mình, Triệu Hàn Sơn hơi khó xử, nói: “Cậu Ngô, khởi động thiên giới sẽ tiêu tốn rất nhiều, cậu đã đến đó rồi, bây giờ còn đi nữa thì chỉ e hội trưởng lão của học viện sẽ có ý kiến”.

Ngô Bình: “Có ý kiến gì? Tôi sẽ tự chịu chi phí khởi động thiên giới”.

Triệu Hàn Sơn ngây ra: “Cậu muốn tự chi trả sao? Chuyện này…”

Ngô Bình: “Trưởng lão Triệu, không được sao?”

Triệu Hàn Sơn cười mếu: “Được thì được, chỉ là chi phí khởi động thiên giới vô cùng lớn, một ngày phải mất đến hơn một trăm tỷ đồng Thần Long”.

Ngô Bình: “Không sao, nhiều nhất thì tôi chỉ dùng một hai ngày thôi, một hai trăm tỷ đồng Thần Long thì tôi có”.

Triệu Hàn Sơn thấy anh kiên quyết thì chỉ đành nói: “Thôi được, cậu Ngô, xin chờ một lát, để tôi đi thương lượng với các trưởng lão chút”.

Dù gì thì Ngô Bình cũng là thiên tài số một của học phủ Truyền Kỳ, nắm giữ một nửa tài nguyên của học phủ, vì vậy các trưởng lão vẫn phải nể mặt anh. Triệu Hàn Sơn nhanh chóng quay lại, cười, nói: “Cậu Ngô, các trưởng lão và viện trưởng đã đồng ý, cậu định khi nào khởi động?”

Ngô Bình: “Bây giờ luôn đi”.

Triệu Hàn Sơn nhìn Hỏa Hoàng Nhi rồi cười, hỏi: “Được, không biết vị này là gì của cậu?”

Ngô Bình: “Con gái tôi”.

Triệu Hàn Sơn ngây ra, thầm nghĩ “con gái cậu lớn thế này rồi sao?”, Có điều ông ta cũng không nói gì, chỉ nói: “Cậu Ngô, đường đến thiên giới đã mở, có thể vào được rồi”.

Hai bố con vào thiên giới, đôi mắt xinh đẹp của Hỏa Hoàng Nhi sáng lên, cô bé nói: “Bố, chỗ này thật thoải mái”.

Ngô Bình: “Đột phá long môn ở đây sẽ tốt hơn, Hỏa Hoàng Nhi, bắt đầu đi”.

Anh thả long môn ra nhưng Hỏa Hoàng Nhi lại nói: “Bố, con không cần long môn”.

Ngô Bình ngây ra: “Không cần long môn sao?”

Hỏa Hoàng Nhi: “Thứ mà con sắp đột phá gọi là Hoàng Biến”.

Cô bé vừa dứt lời thì bay lên cao, không trung bỗng xuất hiện một ngọn núi thần khổng lồ, cao đến vạn dặm. Núi thần vô cùng hùng vĩ khiến Ngô Bình vô cùng phải giật mình.

Hỏa Hoàng Nhi bay vút lên trời cao, bay về phía núi thần đó. Mỗi khi bay đến một độ cao nhất định thì cơ thể của cô bé lại thay đổi một lần, liên tục thay đổi tám lần thì cô bé mới bay đến đỉnh núi và trải qua quá trình biến hóa thần hoàng lần thứ chín ở đó.

Sau khi lột xác, khí tức của Hỏa Hoàng Nhi còn đáng sợ hơn cả Ngô Bình, cô bé từ từ đáp xuống, cười, nói: “Bố, Hoàng Biến của con so với Long Biến thì sao?”

Ngô Bình vui mừng, nói: “Khá lắm, khá lắm, còn hay hơn cả Long Biến tầng năm của bố”.

Hỏa Hoàng Nhi: “Bố, vẫn còn sớm, con muốn đột phá Thiên Cực Kiếm Kinh ở đây”.

Ngô Bình: “Ừm”.

Hỏa Hoàng Nhi tiếp tục tu luyện Thiên Cực Kiếm Kinh và một mạch tu luyện đến tầng mười - kiếm ảnh.

Kiếm ảnh của Hỏa Hoàng Nhi không giống với của Ngô Bình, mỗi luồng kiếm ảnh của cô bé đều có hình ảnh một thần phượng, rất thần kỳ, uy lực kinh người.

Ngô Bình cười, nói: “Hết một ngày rồi, chúng ta ra ngoài thôi”.

Ngô Bình rời khỏi thiên giới thì trả cho Triệu Hàn Sơn một trăm tỷ đồng Thần Long.

Triệu Hàn Sơn cười, nói: “Cậu Ngô, là đệ tử của học phủ Truyền Kỳ, cậu có thời gian thì thường xuyên ghé chơi”.

Ngô Bình hỏi: “Thầy Triệu, học phủ có chuyện gì sao?”

Triệu Hàn Sơn nói: “Học phủ Truyền Kỳ đưa ra một loạt các nhiệm vụ cho đệ tử, trong đó các nhiệm vụ khó có rất nhiều phần thưởng, tôi thấy Cậu Ngô không tham gia thì tiếc lắm”.

Ngô Bình: “Còn có nhiệm vụ cho đệ tử nữa sao? Thấy ở đâu thế?”

Triệu Hàn Sơn: “Mời đi theo tôi”.

Triệu Hàn Sơn dẫn Ngô Bình đến một đại điện, bên trong có một tấm bia đá, trên bia đá có dán rất nhiều nhiệm vụ cho đệ tử. Nhiệm vụ thấp nhất của học phủ Truyền Kỳ là nhiệm vụ cấp một, cao nhất là nhiệm vụ cấp một trăm. Tính đến hiện tại, nhiệm vụ cao nhất mà học phủ đã công bố là nhiệm vụ cấp bảy mươi bốn.

Triệu Hàn Sơn nói: “Cậu Ngô, những nhiệm vụ này đều có thể nhận”.

Ngô Bình liếc sơ qua, phát hiện từ nhiệm vụ cấp sáu mươi trở đi, phần thưởng sẽ khá phong phú. Chẳng hạn như nhiệm vụ cấp sáu mươi là giết một con yêu cấp chân tiên, hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thể có được phần thưởng một trăm triệu đồng Thần Long.

Anh nói với Hỏa Hoàng Nhi: “Bây giờ thực lực của con không tệ, giao cho con mấy nhiệm vụ này đấy”.

Anh nói xong thì gỡ hết toàn bộ những thông báo nhiệm vụ từ cấp sáu mươi trở lên xuống, giao cho Hỏa Hoàng Nhi.

Hỏa Hoàng Nhi cười hehe: “Bố, nhất định con sẽ hoàn thành thật nhanh”.

Các đệ tử đến nhận nhiệm vụ đều ngây ra, đến nhiệm vụ cấp năm mươi họ cũng phải suy nghĩ kĩ rồi mới dám nhận, vậy mà người này lại dám nhận một hơi toàn bộ các nhiệm vụ khó, anh ta điên rồi sao?

Hai bố con cũng không quan tâm người khác bàn tán mà chỉ rời khỏi học phủ Truyền Kỳ và thực hiện nhiệm vụ.

Nhiệm vụ thứ nhất là giết một ác yêu, con ác yêu này sống trong một khu rừng rậm bí mật, nó thường xuyên chạy ra ngoài, đến khu vực sinh sống của loài người, ăn thịt con người, đến giờ số người bị yêu quái ăn thịt đã lên đến hơn một vạn người, trong đó còn có hơn một trăm tu sĩ.

Hai bố con đến bìa rừng thì Ngô Bình nói: “Để bố dụ nó ra”.

Hỏa Hoàng Nhi: “Bố, không cần đâu, để con gọi nó ra”.

Ngô Bình ngây ra: “Con gọi nó ra sao? Lẽ nào nó lại nghe lời con?”

Hỏa Hoàng Nhi cười, nói: “Con thử xem”.

Cô bé thét lên lảnh lót, chưa được vài phút, khu rừng có tiếng động lớn vang lên, con sói một mắt khổng lồ với bộ lông màu xám bạc xông ra, cơ thể dài đến trăm mét, một con mắt đã bị mù.

Con sói yêu nhìn Hỏa Hoàng Nhi với ánh mắt kinh sợ, tru lên không ngừng.
Chương 1532: Sự trả thù của Dạ Cuồng Đồ

Hỏa Hoàng Nhi: “Đừng kêu nữa, bố tao thiếu tiền tiêu, tao phải giết mày để làm nhiệm vụ”.

Bàn tay cô bé vung lên, hàng trăm ngàn kiếm ảnh xuất hiện, lập tức chặt con sói yêu có thực lực rất mạnh mà ngay cả Chân Tiên cũng rất khó đánh bại này.

Ngô Bình thu thi thể sói vào, cười nói: “Khá lắm, kiếm ảnh của con có uy lực mạnh hơn bố”.

Hỏa Hoàng Nhi: “Bố, đi tìm mục tiêu tiếp theo đi”.

Cứ thế hai bố con bắt đầu hành trình làm nhiệm vụ, từ dễ đến khó, ban đầu là nhiệm vụ cấp sáu mươi, sau đó là cấp sáu mươi hai, rồi cấp sáu mươi bốn. Hỏa Hoàng Nhi không có áp lực với nhiệm vụ trước cấp bảy mươi, nhưng khi đạt đến nhiệm vụ cấp bảy mươi, Ngô Bình hơi lo lắng.

Nhiệm vụ này là tiêu diệt một Ma đầu, Ma đầu này ẩn náu trong một cái hang trên sa mạc, dưới trướng có hàng vạn ma binh, ma tướng. Bản thân Ma đầu là tu vi Đạo Quân, muốn đánh bại nó chắc chắn là rất khó.

Hai người đến gần hang lập tức bị ma binh phát hiện, mấy ngàn ma binh lao ra khỏi hang về phía hai người.

Một chiêu của Ngô Bình, kiếm quang tung hoành, hàng ngàn yêu binh này đã bị chặt đầu và tất cả đều chết.

Anh cao giọng nói: “Ma đầu, ra đây chịu chết đi”.

Một luồng khói đen bay ra từ trong động, ngưng tụ thành một người đàn ông cao lớn, toàn thân được bao phủ bởi vảy đen, hai mắt quái dị như mắt thằn lằn, mũi giống miệng đại bàng, trên đỉnh đầu có một chiếc sừng dài nhọn màu đen, bên trên có hình thù kỳ quái.

Ma đầu gầm lên một tiếng rồi lao về phía Ngô Bình và Hỏa Hoàng Nhi với tốc độ cực nhanh. Hỏa Hoàng Nhi bước đến đỡ, cô bé cầm kiếm Thái Giáp mà Ngô Bình tặng, thoáng chốc đã chém ra mấy trăm kiếm.

“Keng keng keng!”

Ma đầu bị đánh liên tiếp mấy kiếm, vảy trên người bị kiếm Thái Giáp sắc bén chém tan tác, có chỗ máu thịt tung tóe, có thể nhìn thấy xương bên trong.

Ma đầu đau đớn, bỗng nắm lấy vai Hỏa Hoàng Nhi nhưng khi tay nó chạm vào Hỏa Hoàng Nhi thì cứ như bị điện giật, cả người bỗng cứng đờ, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ cực độ.

“Chết đi”.

“Phụt!”

Kiếm quang lóe lên, Hỏa Hoàng Nhi nhẹ nhàng chém đầu Ma đầu.

Ngô Bình hơi bất ngờ, anh hỏi: “Hoàng Nhi, thực lực của Ma đầu này không hề kém, tại sao lúc nãy không đánh trả?”

Hỏa Hoàng Nhi cười nói: “Thể chất của con khắc chế được nó, nó không chạm vào con thì đỡ, vừa chạm vào con thì xong đời nó rồi”.

Ngô Bình đang định đi làm nhiệm vụ tiếp theo thì miếng bùa ngọc trên người anh đột nhiên sáng lên, có nghĩa là Hưng Long có điều gì đó không ổn, anh vội vã quay về với Hỏa Hoàng Nhi.

Khi đến gần Côn Luân Kiếm Cung thì nhìn thấy một con Lôi Long đang hoành hành trên không trung, nó liên tục phun ra những quả cầu sấm sét về phía Long Thành. Cũng may Long Thành có một đại trận do anh bố trí và có đại thần Côn Ngô bảo vệ, hơn nữa đại trận của Côn Luân Kiếm Cung cũng bắn đến đây, thế nên quả cầu sấm sét không gây hại cho người dân trong thành.

Ngô Bình nổi giận phóng ra kiếm quang đánh trúng Lôi Long, Lôi Long bị gãy làm đôi nhưng ngay sau đó, nó đã được nối lại và tiếp tục phun những quả cầu sấm sét về phía Hưng Long.

Hỏa Hoàng Nhi: “Bố, có người đứng sau điều khiển Lôi Long này”.

Ngô Bình mở nhìn thấu vạn vật ra quan sát, phát hiện cách đó không xa có một thanh niên chắp tay hướng về nhau, trong lòng bàn tay có một con rồng nhỏ đang bơi lượn, động tác giống hệt con Lôi Long này.

“Chết đi!”

Anh vung một đường kiếm quang chém về phía thanh niên đó, thanh niên như đã có cảm ứng từ trước lập tức kích phát một bùa chú, hắn bỗng chốc biến mất, kiếm quang của Ngô Bình rơi vào khoảng không. Sau đó, con Lôi Long trên không cũng biến mất.

Ngô Bình nổi giận, anh hỏi: “Người nào ra tay đấy?”

Một bóng người xinh đẹp bay đến từ Kiếm Cung, chính là Linh Vi, Linh Vi nói: “Sư đệ, Lôi Long kia chắc là một trong chín bùa rồng của Cửu Lôi Tiên Vực, bùa Lôi Long”.

Ngô Bình nheo mắt: “Lại là Cửu Lôi Tiên Vực”.

Anh đã từng chém đầu Tử Lôi Thiên Quân, sau đó con trai của Tử Lôi Thiên Quân là Dạ Cuồng Đồ đến báo thù, nhưng bị anh giết đánh lui. Xem ra rất có thể lần này người ra tay là Dạ Cuồng Đồ.

Linh Hy Nữ Đế chạy đến nói: “Đối phương vốn dĩ muốn đánh úp bất ngờ, người đối phó với cả thành phố này bằng Lôi Long, tâm tư tàn độc”.

Ngô Bình nói: “Xem ra tôi phải đến chỗ Cửu Lôi Tiên Vực một chuyến rồi”.

Linh Hy: “Sư đệ, Cửu Lôi Phổ Hóa Thiên Tôn đã luyện hóa Lôi Thần thượng cổ, thực lực rất mạnh, cậu nhất định phải cẩn thận”.

Ngô Bình: “Tôi biết rồi, nhưng nếu không tiêu diệt người này, tôi ăn ngủ không yên”.

Ngẫm nghĩ một chốc, anh bảo mọi người bảo vệ tốt cho mảnh đất, còn anh đi tìm Chu Nguyên Thông. Chuyến đi này, chuyện đầu tiên muốn làm là trả lại Long Môn, thứ hai là tìm hiểu tình hình của Cửu Lôi Tiên Vực.

Chu Nguyên Thông là người hiểu biết rộng, có nhiều bạn, khi biết được tình huống của Ngô Bình, hắn không khỏi nhíu mày: “Ngay cả Đại Thiên Tôn cũng phải khách sáo với Cửu Lôi Tiên Vực này, người ở nơi đó quả thực rất khó mà đối phó”.

Ngô Bình: “Em từng định thay đổi bề ngoài đi vào Cửu Lôi Tiên Vực tu luyện, anh nghĩ cách này được không?”

Chu Nguyên Thông: “Nếu thay đổi diện mạo, dĩ nhiên có thể vào Cửu Lôi Tiên Vực, chỉ là Cửu Lôi Tiên Vực có yêu cầu khác nhau với đệ tử và thế giới bên ngoài, có thể được xem trọng hay không còn phải phụ thuộc vào thân thể và mức độ tương tác của sấm sét”.

Ngô Bình: “Cái này thì không sao, em có hiểu biết rất chắc chắn về ý nghĩa Sấm Sét”.

Chu Nguyên Thông: “Thế thì dễ dàng rồi. Tam đế, anh nhờ một người bạn dẫn chú tới đó, chú giả làm con cháu của người bạn này, chú nghĩ ổn không?”

Ngô Bình: “Như thế, ngộ nhỡ em gây chuyện thì có liên lụy đến bạn của anh không?”

Chu Nguyên Thông cười nói: “Thân phận của bạn anh cũng là giả, nhưng danh tiếng rất lớn, nếu chú gặp phiền phức, cậu ấy bỏ thân phận này là được”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, chuyện này nhờ anh rồi”.

Chu Nguyên Thông: “Trước hết anh liên hệ với cậu ấy, chú đợi vài ngày, có tin tức gì anh sẽ thông báo với chú”.

Tạm biệt Chu Nguyên Thông, Ngô Bình về lại Hưng Long thì gặp Thượng Quan Linh Nhi.

Thượng Quan Linh Nhi vẫn sống ở đây, bố bị hại nên cô ấy cứ ủ rũ cả ngày, lúc này nghe nói Ngô Bình muốn đến Cửu Lôi Tiên Vực bền vội hỏi: “Chồng ơi, anh có nắm chắc không?”

Ngô Bình: “Dù thế nào anh cũng sẽ trả thù cho bố vợ. Anh đi điều tra rõ ràng tình hình trước, tìm cơ hội trả thù”.

Thượng Quan Linh Nhi: “Chồng à, nếu chuyện không ổn thì quay về trước, đừng để nguy hiểm”.

Ngô Bình: “Anh biết rồi”.

Ngô Bình yên ổn ở nhà tu luyện liên tục mấy ngày, mãi đến ba ngày sau, anh mới nhận được tin tức của Chu Nguyên Thông bèn vội vàng chạy tới.

Trong nhà của Chu Nguyên Thông, một người đàn ông anh tuấn cường tráng đang ngồi trong đại sảnh, tu vi của người này rất cao, đã là cảnh giới giai đoạn ba Chân Tiên.

Chu Nguyên Thông cười nói: “Tam đệ, anh giới thiệu với chú đây là bạn vào ra sinh tử của anh - Thạch Trung Quân. Thạch Trung Quân quen biết rất nhiều nhân vật tầm cỡ ở Cửu Lôi Tiên Vực, cậu ấy sẽ dẫn chú đi là thích hợp nhất”.

Thạch Trung Quân nhìn Ngô Bình cười nói: “Anh Chu, người có thể được anh xem trọng quả nhiên siêu phàm”.

Chu Nguyên Thông nói: “Đúng thế, người anh em này của tôi có tư chất vô địch thiên hạ. À phải rồi, không phải anh muốn luyện chế một loại đan dược sao? Chuyện này anh tìm tam đệ của tôi là được”.

Thạch Trung Quân: “Cậu Ngô, thân phận hiện tại của tôi là Thạch Trung Quân, chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, về sau chúng ta là bạn”.

Ngô Bình: “Anh Thạch, làm phiền anh rồi”.

Thạch Trung Quân: “Đừng khách sáo, tôi cũng có việc nhờ cậu. Tôi muốn luyện chế một loại đan dược, người anh em có thể giúp tôi không?”

Ngô Bình: “Không biết anh Thạch muốn luyện đan gì?”

Thạch Trung Quân: “Đây là phương thuốc, người anh em xem qua”, nói rồi ông ấy đưa một miếng ngọc sang, trên đó có khắc một đơn thuốc.
Chương 1533: Đạo Tổ dị vực

Ngô Bình liếc nhìn, phương thuốc này không có tên, dược liệu được sử dụng đều là dược liệu thiên ngoại. Anh ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Anh Thạch, đan dược của anh là dùng để bảo vệ đạo tâm?”

Thạch Trung Quân cười nói: “Người anh em hay thật, chỉ mới nhìn thoáng qua mà cậu đã có thể đoán ra mục đích của viên đan dược này. Đúng thế, tôi khó khăn lắm mới lấy được viên đan này, nó tên là Đạo Tâm Đan, tác dụng của nó là tôi luyện đạo tâm”.

Đạo tâm là một trong số những nền tảng của Đạ La, cực kỳ quan trọng, tất nhiên muốn luyện chế Đạo Tâm Đan này cũng vô cùng khó.

Ngô Bình: “Bao giờ thì anh Thạch cần Đạo Tâm Đan?”

Thạch Trung Quân: “Trong vòng ba năm”.

Ngô Bình: “Đã chuẩn bị đầy đủ dược liệu chưa?”

Thạch Trung Quân: “Còn thiếu mấy thứ, tôi đang tìm”.

Ngô Bình: “Nếu tôi trở thành Thiên Tiên trong vòng ba năm thì có thể thử xem”.

Thạch Trung Quân vui mừng khôn xiết: “Tốt quá! Người anh em, không giấu gì, tôi đã tìm đến rất nhiều thầy luyện đan nhưng họ đều không thể làm được, chỉ có cậu nói cậu có thể thử xem”.

Chu Nguyên Thông: “Em ba của tôi nói thử xem thì chắc chắn trên chín mươi phần trăm đã nắm chắc rồi”.

Thạch Trung Quân bật cười rồi nói: “Có thể biết được với cậu quả thật là phúc ba đời của tôi. Anh Chu, tôi muốn kết nghĩa anh em với người anh em này”.

Chu Nguyên Thông trợn mắt: “Anh muốn kết nghĩa nhưng em ba của tôi chưa chắc đồng ý thì sao”.

Thạch Trung Quân cười nói: “Người anh em, tôi và đại ca của cậu là tình nghĩa huynh đệ cả đời, nếu cậu có thể kết nghĩa với cậu ấy, dĩ nhiên tôi cũng có thể kết nghĩa với cậu”.

Ngô Bình thầm nói logic gì kỳ vậy?

Chu Nguyên Thông: “Anh Thạch, nếu đã kết nghĩa thì phải lộ thân phận thật của anh đi chứ”.

Thạch Trung Quân cười nói: “Đương nhiên rồi”.

Ông ấy nhìn về phía Ngô Bình, nghiêm túc nói: “Người anh em, thật ra tôi đến từ một thế giới khác. Thần tộc tiến hành thanh tẩy nơi đó, các đại thiên kiêu đều đã chết, tôi là một trong số ít các Đạo Tổ chạy thoát”.

Ngô Bình sửng sốt: “Anh Thạch là Đạo Tổ!”

Thạch Trung Quân thở dài: “Mặc dù tôi là Đạo tổ nhưng phần đại đạo còn thiếu ở các giới khác nhau cũng không giống nên khi đến đây, tôi chỉ có thể bế quan, phóng thích hóa thân, tu hành lại lần nữa ở đây”.

Chu Nguyên Thông: “Đời trước anh Thạch đã cứu anh một mạng, anh cũng cứu anh ấy một mạng”.

Ngô Bình bỗng nghĩ đến điều gì đó hỏi: “Anh Thạch, đại đạo khiếm khuyết của hai khuyên giới khác nhau, vậy chúng có chứng thực lẫn nhau không?”

Thạch Trung Quân cười nói: “Người anh em chỉ nghe một chút là đã có thể nhìn thấu rồi. Đúng thế, chuyện tôi đang làm là biến ra hóa thân tìm hiểu Thiên Đạo trong khuyên giới này”.

Chu Nguyên Thông: “Không dễ như vậy! Mỗi người tìm hiểu Thiên Đạo thì sẽ không giống nhau, không dễ chứng thực như vậy đâu”.

Thạch Trung Quân: “Nhưng chung quy vẫn là một cách”.

Hai người nói chuyện một hồi, Ngô Bình đã hiểu được phần nào về thế giới mà Trung Thạch Quân sống, đồng thời anh cũng biết môi trường khắc nghiệt mà các tu sĩ loài người trong khuyên giới phải đối mặt.

Trung Thạch Quân: “Người anh em, đợi đến khi cậu lĩnh hội được Thiên Đạo thì tôi có thể truyền thụ Thiên Đạo cho cậu”.

Ngô Bình đột nhiên nghĩ tới một chuyện hỏi: “Đại ca, ở thời đại của Thiên Nguyên Đạo Tổ và Huyền Hoàng Đạo Tổ, Thiên Đạo có khuyết điểm sao?”

Chu Nguyên Thông: “Hai người này là người chứng đạo đầu tiên, khi đó Thiên Đạo còn chưa hoàn chỉnh”.

Ngô Bình động lòng: “Nói như thế nếu có thể lấy được hai vị Đạo Tổ truyền thừa thì có thể lĩnh ngộ Thiên Đạo hoàn chỉnh”.

Chu Nguyên Thông: “Nói thì nói thế nhưng đại đạo của mỗi người đều khác nhau, hơn nữa không thể bị vượt qua, muốn lĩnh hội được Thiên Đạo từ trong đạo của người khác khó gấp mười lần tự mình lĩnh ngộ Thiên Đạo”.

Ngô Bình: “Xem ra cách tốt nhất là tu hành thiên ngoại”.

Chu Nguyên Thông: “Bây giờ nghĩ đến việc này còn quá sớm. Em ba, nếu anh Thạch có lòng, chi bằng chúng ta cùng kết nghĩa đi. Anh Thạch lớn tuổi nhất, sau này anh ấy là đại ca, anh sẽ là nhị ca, chú vẫn là em ba”.

Ngô Bình cười nói: “Được, em xin chào đại ca, nhị ca”.

Thạch Trung Quân vui mừng, ba người chính thức kết nghĩa anh em, không sinh cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng tháng cùng năm.

Sau khi kết bái, Ngô Bình mới biết vị đại ca này có hơn mười thân phận trên thế giới, đa số đều là những người có tiếng tăm lẫy lừng và có nhiều mối quan hệ.

Thạch Trung Quân nói: “Em ba, mục đích đến Cửu Lôi Tiên Vực lần này của em là gì thế?”

Ngô Bình: “Dò la tình hình, giết chết Dạ Cuồng Đồ”.

Thạch Trung Quân: “Dạ Cuồng Đồ? Chắc không phải nhân vật quan trọng gì”.

Ngô Bình: “Nếu có cơ hội, em sẽ giết cả Cửu Tiên Phổ Hóa Thiên Tôn”.

Thạch Trung Quân nói: “Anh sợ sẽ không giết được Phổ Hóa Thiên Tôn dễ đâu. Thực lực của ông ta mạnh hơn những Đạo Quân bình thường, hơn nữa ông ta đang cố gắng hết sức để luyện hóa Lôi Thành”.

Ngô Bình: “Nghe nói ông ta đã luyện hóa Cửu Bộ Thần Lôi?”

Thạch Trung Quân: “Không phải luyện hóa thật mà chỉ là điều khiển Cửu Bộ Thần Lôi, là mấu chốt luyện hóa Lôi Thành, nhưng hiện tại ông ta vẫn chưa làm được”.

Ngô Bình: “Đại ca, Cửu Lôi Tiên Vực này có lai lịch thế nào?”

Thạch Trung Quân: “Nói ra thì khá dài. Năm đó, một vị thái cổ chân hoàng có thực lực khá mạnh đã giết chủ nhân của sấm sét, cơ thể của chủ nhân của sấm sét rơi xuống đất tạo thành Cửu Lôi Tiên Vực hiện tại. Nhưng thái cổ chân hoàng đó cũng bị thương nặng, không lâu sau đó cũng chết, nghe nói cũng được chôn cất trong Cửu Lôi Tiên Vực, sau đó một số tu sĩ Tiên Đạo đến đây để tu luyện rồi dần được gọi là Cửu Lôi Tiên Vực”.

Ngô Bình: “Hóa ra là được biến thành từ cơ thể của chủ nhân của sấm sét, có thể làm cho thái cổ chân hoàng bị thương, thực lực của chủ nhân của sấm sét khủng khiếp thật”.

Thái cổ chân hoàng là hoàng giả trong thời đại của thái cổ chân nhân, là sự tồn tại mạnh nhất trong thái cổ chân nhân, nếu chủ nhân của sấm sét có thể khiến thái cổ chân hoàng bị thương thì thực lực của ông ta phải rất đáng sợ. Pháp bảo của chủ nhân sấm sét là Lôi Thành, có thể không phải là thứ mà một Phổ Hóa Thiên Tôn có thể luyện hóa.

Thạch Trung Quân nói: “Nghe đồn mục đích năm đó khi thái cổ chân hoàng giết chủ nhân của sấm sét là để chiếm được Lôi Thành, nhưng tiếc là ông ta đã thất bại”.

Ngô Bình: “Nếu Lôi Thành đã quan trọng như thế, tại sao Thần tộc không giành lấy nó?”

Thạch Trung Quân: “Bên trong Cửu Lôi Tiên Vực có sức mạnh của thái cổ chân hoàng, Thần tộc không dám vào trong, hơn nữa cho dù Thần tộc đi vào, cũng không thể luyện hóa Lôi Thành”.

Sau khi biết được tình hình của Cửu Lôi Tiên Vực, Ngô Bình càng muốn đến đó, với tư cách là thái cổ chân nhân, anh thực sự rất muốn tìm kiếm dấu vết mà thái cổ chân hoàng để lại, đi theo những bước chân của người đi trước rồi khám phá thêm về những bí mật liên quan đến thái cổ chân nhân.

Chu Nguyên Thông: “Đại ca, anh định dẫn theo em ba đến đó thế nào?”

Thạch Trung Quân: “Anh có một vài mối quan hệ với người trong Cửu Lôi Tiên Vực, đến lúc đó anh nhờ em ba giả làm người thân của anh, nói anh bận tu luyện nên không có thời gian để chăm sóc cho em ấy, vì thế hy vọng em ấy có thể tu luyện trong Cửu Lôi Tiên Vực”.

Chu Nguyên Thông: “Thế giới này rộng lớn như vậy, tại sao cứ nhất quyết phải đến Cửu Lôi Tiên Vực tu hành, chung quy tìm một cái lý do phải đi”.

Ngô Bình suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cứ nói em và bố mẹ xa cách đã nhiều năm, bố mẹ em ở Cửu Lôi Tiên Vực, em đến đó để tìm lại bố mẹ đã xa cách nhiều năm đó”.

Thạch Trung Quân gật đầu: “Ừ được, cứ nói vậy đi. Người bạn ở Cửu Lôi Tiên Vực của anh cũng có thực lực khá mạnh, tên là Xích Lôi Thiên Quân”.

Ngô Bình nghĩ đến Tử Lôi Thiên Quân hỏi: “Những biệt hiệu Tử Lôi, Xích Lôi này có căn cứ không?”

Thạch Trung Quân cười nói: “Đây là vì trong Cửu Lôi Tiên Vực có chín loại lôi khí, chúng có màu sắc khác nhau, hấp thu lôi khí khác nhau, người đạt đến tu vi nhất định thường có tên là Tử Lôi, Xích Lôi”.

Ngô Bình: “Thì ra là thế, Cửu Lôi Phổ Hóa Thiên Tôn đã hấp thụ lôi khí nào?”
Chương 1534: Cửu Lôi Tiên Vực, thành Hạ Vương

Thạch Trung Quân: "Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn hấp thu chín loại lôi khí nên được xưng là Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn. Đương nhiên, còn có một số người hấp thu ba hay năm loại lôi khí, những người này thường được thêm các tiền tố Tam Lôi, Ngũ Lôi vào tên, ví như Ngũ Lôi Thiên Quân, Tam Lôi Đạo Nhân, v.v".

Chu Nguyên Thông: "Anh cả, với tố chất của em ba chắc chắn có thể nổi danh ở Cửu Lôi Tiên Vực, nhờ bạn anh chiếu cố nó nhiều hơn chút".

Thạch Trung Quân: "Chuyện nhỏ. Em ba, chú phải thay đổi ngoại hình đi, trẻ trung một chút, tầm mười bảy mười tám là tốt nhất".

Sở trường của Ngô Bình là biến hình, anh lắc người một cái đã hoá thành một cậu thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, vẻ ngoài tuấn tú, phong thái phi phàm.

Thạch Trung Quân: "Em ba, đẹp trai quá không tốt, bình thường chút".

Ngô Bình bất lực, bèn hơi thay đổi diện mạo, hoá thành một cậu thiếu niên trông khá bình thường, nhìn hơi ngốc ngốc.

Thạch Trung Quân vỗ tay: "Tốt quá, ngoại hình thế này là tốt nhất, dễ khiến người ta tin tưởng".

Ngô Bình: "Anh cả, vậy tên em là gì?"

Thạch Trung Quân: "Chú chọn bừa một cái tên đi".

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: "Vậy tên Trương Tiểu Bình đi".

Trương Tiểu Bình là tên anh dùng để gia nhập vào Thiên Địa kiếm tông, bây giờ đúng lúc lấy ra dùng.

Thạch Trung Quân: "Ừm, Trương Tiểu Bình được".

Ba anh em bàn bạc chi tiết thêm một lúc nữa, Thạch Trung Quân mới dẫn Ngô Bình tới Cửu Lôi Tiên Vực.

Hai người phi độn mấy canh giờ, trong vũ trụ vô biên, anh nhìn thấy một thế giới được bao bọc bởi lôi khí chín màu. Thế giới này to hơn rất nhiều so với thế giới nơi có đại lục Côn Luân.

Hai người bay thẳng vào trong lôi khí, sau đó nhanh chóng đáp xuống. Họ đáp xuống một bình nguyên rộng lớn, dưới chân là thảo nguyên mênh mông, cỏ dại cao đến mấy mét.

Vừa đáp đất, Ngô Bình đã cảm nhận trong không khí nồng đượm sức mạnh sấm sét khiến anh thấy vô cùng thoải mái. Trong người anh có Lôi Hồn Điện Phách, rất thích môi trường ở đây.

Anh hít sâu một hơi rồi nói: "Anh cả, nơi này tốt thật, em phải tới đây từ sớm mới phải".

Thạch Trung Quân sáng cả mắt lên: "Xem ra thể chất của em ba cực kỳ thích hợp để tu luyện công pháp hệ lôi! Đi thôi, anh dẫn em đi gặp Xích Lôi Đạo Quân".

Thạch Trung Quân thi triển độn pháp, chẳng mấy chốc đã tới trước một thành trì cực lớn, trước cửa thành đông đúc, người ra kẻ vào nườm nượp.

"Em ba, đây chính là một trong chín thành trì chủ chốt của Cửu Lôi Tiên Vực, thành Hạ Vương. Xích Lôi Thiên Quân ở đây".

Thạch Trung Quân lấy ra một tấm lệnh bài, dẫn Ngô Bình bay vào thành. Họ bay tới trước một cánh cửa to lớn trang nghiêm, trước cửa có người canh gác, nhìn thấy lệnh bài trong tay Thạch Trung Quân, lính gác vội chào: "Bái kiến Thiên Quân!"

Thạch Trung Quân: "Tôi là bạn của ông chủ Xích Lôi Thiên Quân nhà mấy cậu, mau đi thông báo".

"Rõ", một người vội đi thông báo.

Chưa đầy nửa phút sau, một giọng cười đã truyền ra: "Anh Thạch, cơn gió nào thổi anh tới đây vậy?"

Sau đó một bóng người lừng lững xuất hiện, ông ấy mặc đạo bào màu đỏ, râu tóc cũng đỏ, miệng rộng mũi to, khẽ cười đón tiếp.

Thạch Trung Quân ôm quyền nói: "Lâu rồi không gặp chú em".

Người này chính là Xích Lôi Thiên Quân, ông ấy cười nói: "Mời vào phủ".

Hai người tới một căn phòng lớn rồi ngồi xuống, Thạch Trung Quân giới thiệu Ngô Bình: "Đây là con của một người họ hàng của anh, từ nhỏ đã lạc mất cha mẹ, cha mẹ cậu ấy đều đang ở Cửu Lôi Tiên Vực. Gần đây anh phải bế quan tu luyện nên không có thời gian chăm sóc nó. Anh nghĩ không biết chú em Xích Lôi có thể cho nó ở nhờ trong phủ một khoảng thời gian được không?"

Xích Lôi Thiên Quân cười nói: "Em và anh là bạn tâm giao, chút chuyện nhỏ này có đáng gì đâu, thằng bé này ở bao lâu cũng được".

Thạch Trung Quân: "Lần này cậu ấy tới đây chủ yếu là để tìm kiếm cha mẹ của mình".

Xích Lôi Thiên Quân nhìn Ngô Bình hỏi: "Cậu bé, cậu tên gì?"

Ngô Bình đứng dậy, chất phát trả lời: "Thưa tiền bối, cháu tên Trương Tiểu Bình, năm nay mười tám tuổi ạ".

Xích Lôi Thiên Quân cười: "Là một đứa trẻ thành thật. Được, sau này cậu cứ ở phủ của tôi, cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu".

Ngô Bình: "Cảm ơn tiền bối ạ".

Sau đó Thạch Trung Quân và Xích Lôi Thiên Quân hàn huyên chuyện xưa, Ngô Bình không chen được lời nên chỉ yên lặng ngồi bên lắng nghe.

Xích Lôi Thiên Quân thấy anh không có gì làm nên nói với quản gia: "Gọi cô chủ tới đây".

Một lát sau, một cô gái mặc váy đỏ đi vào, xinh đẹp như hoa, khuynh nước khuynh thành, cô ấy bái chào Thạch Trung Quân trước rồi mới hỏi: "Cha, cha tìm con có chuyện gì ạ?"

Xích Lôi Thiên Quân chỉ Ngô Bình nói: "Cậu ấy là Trương Tiểu Bình, sau này sẽ sống ở nhà chúng ta, con chuẩn bị cho cậu ấy một căn phòng, sau đó dẫn cậu ấy đi một vòng cho quen nhà".

Cô gái váy đỏ nhìn Ngô Bình, thấy anh ngơ ngơ, nói: "Vâng ạ!"

Cô ấy tới trước mặt Ngô Bình: "Cậu Trương, mời cậu đi theo tôi".

Ngô Bình gật đầu, đi theo cô ấy ra ngoài. Ra khỏi phòng khách, cô gái không khách sáo như lúc nãy nữa, hỏi Ngô Bình với giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt: "Cậu có tu vi gì?"

Ngô Bình: "Thưa chị, bây giờ em đang ở cảnh giới Động Thiên ạ".

Cô gái tỏ vẻ khinh thường: "Mới tới Động Thiên à, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

Ngô Bình: "Em mười tám ạ".

Cô gái: "Lúc chị mười tám đã là Bất Tử Tiên Quân rồi".

Ngô Bình: "Tiên Quân cơ ạ? Chị thật lợi hại".

Không có gì lấy lòng hiệu quả bằng nịnh nọt cả. Cô gái nói: "Ừm, chị tên Liễu Nhan".

Ngô Bình: "Chị Liễu Nhan, chị đẹp thật đấy, chắc chắn chị là đệ nhất mỹ nhân của Cửu Lôi Tiên Vực đúng không ạ?"

Ấn tượng của Liễu Nhan với Ngô Bình lập tức thay đổi một chút, cảm thấy thằng nhóc ngơ ngác này dường như cũng có mắt nhìn người đấy. Cô ấy cười nói: "Đệ nhất mỹ nhân thì không dám nhận, sau này đừng nói những lời này nữa, khéo người ta cười cho".

Ngô Bình chà mũi: "Dù sao thì trong số những cô gái mà em đã từng gặp, chị Liễu Nhan là xinh đẹp nhất".

Liễu Nhan khẽ cười: "Quá khen rồi, đúng rồi, trước đây cậu tu hành ở đâu?"

Ngô Bình: "Một môn phái nhỏ thôi ạ, sau này bị tông môn khác tiêu diệt, em không có nhà để về nên tới tìm Thạch tiền bối".

Liễu Nhan: "Sau này cậu cứ ở nhà chị tu hành đi, tuy nhà chị không có nhiều công pháp lợi hại nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với mấy môn phái nhỏ".

Ngô Bình cười nói: "Chị Liễu Nhan, sau này em gọi chị là chị Nhan nhé? Chị gọi em là Tiểu Bình được rồi, đừng gọi em là cậu Trương nữa".

Liễu Nhan: "Ừ, cũng được".

Cô ấy dẫn Ngô Bình tới một căn phòng rồi nói: "Chỗ này vốn dĩ là chỗ ở của em trai chị, bây giờ nó không có ở nhà, cậu vào ở đây đi".

Ngô Bình thấy môi trường ở đây không tệ, gật đầu: "Cảm ơn chị Nhan".

Liễu Nhan: "Tiểu Bình, em cần gì cứ nói với chị, chị sẽ cố gắng sắp xếp cho em".

Ngô Bình: "Vâng. Chị Nhan, em nghe nói người lợi hại nhất ở Cửu Lôi Tiên Vực là Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn ạ?"

Liễu Nhan: "Đúng là thực lực của Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn rất mạnh, nhưng không phải là mạnh nhất. Trong Cửu Lôi Tiên Vực còn hai vị lão tổ, bọn họ cũng đã hấp thu được chín loại lôi khí. Trong số chín vị Lôi Thần, hai lão tổ có thể điều động bốn vị, còn Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn thì chỉ có thể điều động ba vị Thần Linh thôi".

Ngô Bình: "Chị Nhan, có phải hấp thu được càng nhiều lôi khí sẽ càng lợi hại không ạ?"

Liễu Nhan cười nói: "Đương nhiên rồi. Lôi khí được hoá thành từ tinh khí của chủ nhân của sấm sét, hấp thu lôi khí có nghĩa là hấp thu tinh khí của chủ nhân của sấm sét. Hơn nữa, hấp thu càng nhiều lôi khí thì càng có lợi cho thể xác và thần hồn".

Cô ấy tiếp tục nói: "Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn và hai lão tổ có thể điều động các vị Lôi Thần là vì bọn họ đã hấp thu chín loại lôi khí".

Liễu Nhan nói thêm vài câu rồi hỏi anh: "Tiểu Bắc, chị đưa em đi quanh xem thử nhé?"
Chương 1535: Cửu lôi tôi thể, thiên tài tuyệt thế

Ngô Bình: "Dạ thôi chị Nhan, rảnh rỗi em sẽ tự đi quanh để làm quen với chỗ này".

Liễu Nhan gật đầu: "Vậy được, có gì thì em gọi người hầu, bọn họ sẽ thông báo cho chị".

Sau khi Liễu Nhan đi, Ngô Bình lập tức đi vào phòng, ngồi xếp bằng trên đất để cảm nhận lôi khí hiện diện khắp mọi nơi trên Cửu Lôi Tiên Vực này. Trong trời đất, linh khí sấm sét có chín màu sắc khác nhau. Lúc chúng nó xuất hiện đơn lẻ sẽ có các màu như sau: màu tím, màu xanh lá, màu vàng kim, màu đen, màu xanh lam, màu vàng nhạt, màu đỏ, màu bạc, màu cam.

Lôi khí thật ra chính là linh khí, tu sĩ ở đây chỉ có thể hấp thu một hoặc một vài loại lôi khí. Nhưng Ngô Bình khác với bọn họ, anh thi triển phương pháp hít thở thì cả chín loại lôi khí đều bị anh hấp thu sau đó chín màu linh khí sấm sét lần lượt vào những bộ phận cơ thể khác nhau.

Linh khí sấm sét màu vàng kim vào xương cốt; linh khí sấm sét màu xanh lá vào tuỷ xương và huyết dịch; màu tím vào hai mắt; màu xanh lam vào da; màu vàng nhạt vào hai tai; màu bạc, màu cam, màu đen, màu đỏ vào thần hồn và chân hình của anh.

Năng suất hấp thu linh khí sấm sét của thân xác và thần hồn của anh cực cao, dường như không có thứ gì bị lãng phí, có gì hấp thu hết cái nấy. Hấp thu càng nhiều linh khí sấm sét thì Lôi Hồn Điện Phách của anh càng mạnh mẽ, toàn thân cũng thấy càng thoải mái.

Tu luyện được khoảng hai tiếng đồng hồ thì một người hầu tới gọi: "Cậu Trương, ông chủ mời cậu ạ".

Ngô Bình lại tới phòng khách, Thạch Trung Quân cười nói: "Tiểu Bình, sau này cậu ở đây phải chăm chỉ tu luyện đấy, nghe lời Liễu tiền bối nhé".

Ngô Bình: "Vâng!"

Thạch Trung Quân: "Vậy anh đi nhé chú em Liễu".

Xích Lôi Thiên Quân ra cửa tiễn, Ngô Bình cũng đi theo. Trước khi đi, Thạch Trung Quân lại dặn dò thêm vài câu, Ngô Bình liên tục thưa vâng.

Sau khi Thạch Trung Quân rời đi, Xích Lôi Thiên Quân cười nói: "Cậu Trương, cậu có hài lòng với chỗ ở không?"

Ngô Bình: "Vãn bối rất hài lòng ạ. Sau này tiền bối cứ gọi cháu là Tiểu Bình đi ạ".

Xích Lôi Thiên Quân gật đầu: "Được, vậy thì sau này cháu cứ gọi bác là bác Liễu".

Ngô Bình: "Vâng, thưa bác Liễu".

Xích Lôi Thiên Quân cười gất đầu sau đó vỗ vai anh, cái vỗ vai này làm ông ấy sững người, hỏi: "Tiểu Bình, cháu có thể hấp thu lôi khí à?"

Ngô Bình không hề biết, trong vô số tu sĩ sống ở Cửu Lôi Tiên Vực, số tu sĩ có thể hấp thu lôi chưa đến một phần một trăm. Người có thể hấp thu từ hai loại lôi khí trở lên thì lại hiếm đến khó tin, mười nghìn người mới có một người!

Ngô Bình: "Cháu cảm thấy linh khí sấm sét rất thoải mái nên hấp thu thử ạ".

Hai mắt Xích Lôi Thiên Quân sáng hẳn lên: "Cháu hấp thu mấy loại?"

Ngô Bình: "Chín ạ".

Xích Lôi Thiên Quân run lên một cái rồi cười ha hả: "Ý trời! Anh Thạch đưa cháu đến đây là đúng nơi rồi!"

Ông ấy kéo tay Ngô Bình, cười nói: "Đi, chúng ta trở về".

Trở về đại sảnh, Xích Lôi Thiên Quân nói: "Tiểu Bình, bác có lòng muốn thu cháu làm đồ đệ, cháu bằng lòng không?"

Ngô Bình hiểu việc trở thành đồ đệ của người này có lợi với kế hoạch ở Cửu Lôi Tiên Vực, nên nói: "Tiểu Bình đồng ý ạ".

Xích Lôi Thiên Quân rất vui: "Tốt! Ta tên là Liễu Thiên Tuần, con là đệ tử đầu tiên của ta, e rằng cũng là đệ tử duy nhất của ta".

Ngô Bình vái một lạy: "Đệ tử bái kiến sư tôn!"

Liễu Thiên Tuần hài lòng gật đầu: "Đồ nhi, con là kỳ tài tu hành của Cửu Lôi Tiên Vực. Tối nay, hai sư đồ ta hàn huyên với nhau. Vài ngày nữa, ta sẽ cho người đưa con tới Lôi Hải tu luyện".

Ngô Bình: "Sư tôn, Lôi Hải là nơi nào ạ?"

Liễu Thiên Tuần: "Lôi Hải là nơi có lôi khí dồi dào nhất trong Cửu Lôi Tiên Vực, nghe nói là do huyết dịch của chủ nhân của sấm sét hoá thành. Con cũng biết, sức mạnh của Thần tộc đa phần nằm ở huyết dịch. Con tu luyện trong đó sẽ nhanh hơn tu luyện ở bên ngoài gấp mấy nghìn lần. Hơn nữa, trong Lôi Trì có rất nhiều bảo bối mà chủ của sấm sét để lại, Lôi Thành chính là được hình thành trong đó đấy".

Ngô Bình: "Sư tôn, ai cũng có thể vào Lôi Hải tu luyện ạ?"

Liễu Thiên Tuần cười nói: "Đương nhiên là không rồi. Ở Cửu Lôi Tiên Vực, ta cũng được xem là tu sĩ có địa vị, thế nên ta chỉ có thể cố gắng xin cho con được chín ngày thôi. Sau chín ngày con phải rời khỏi Lôi Hải".

Ngô Bình: "Vâng, đệ tử rõ rồi, chắc chắn đệ tử sẽ cố gắng tu luyện ạ".

Liễu Thiên Tuần khẽ cười: "Ta có một đứa con gái, một đứa con trai, đều lớn tuổi hơn con. Chút nữa ta sẽ gọi mấy đứa nó đến gặp con".

Ngô Bình: "Sư tôn, công pháp tu hành ở Cửu Lôi Tiên Vực có khác với ngoại giới không ạ?"

Liễu Thiên Tuần: "Đương nhiên là khác rồi. Toàn bộ công pháp ở Cửu Lôi Tiên Vực thật ra đều tới từ hai thiên bia. Văn tự trên thiên bia cực kỳ tối nghĩa khó hiểu, nhưng có vài người có thiên phú siêu phàm, đã ngộ ra một phần đạo lý từ trong đó, đồng thời sáng tạo ra các công pháp lợi hại. Ví như công pháp Tử Lôi Oanh Thiên Quyết mà ta tu luyện chỉ là da lông mà ta lĩnh ngộ được từ một tấm thiên bia".

Ngô Bình: "Sư tôn, chưa ai có thể lĩnh ngộ được hoàn toàn ý nghĩa trên thiên bia ạ?"

Liễu Thiên Tuần cười ha hả: "Sao mà được. Ý nghĩa thâm sâu trên thiên bia vượt quá sức tưởng tượng của nhân loại. Nghe nói hai tấm thiên bia là do tinh hồn của Chân Hoàng thượng cổ và chủ nhân của sấm sét hoá thành, đâu phải người thường có thể hiểu được? Đừng nói đến việc lĩnh ngộ toàn bộ, trong thiên hạ bây giờ, người có tư cách đến đó tham quan bia đã cũng không được mấy ai".

"Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn cũng không thể lĩnh ngộ được ạ?"

Liễu Thiên Tuần: "Ông ta đã từng tự tới đó để lĩnh ngộ, đồng thời tự xưng là đã hiểu được một phần mười ý nghĩa của thiên bia. Ta khá nghi ngờ về điều này, nếu ông ta có thể lĩnh ngộ được một phần mười thì thực lực phải mạnh mẽ hơn bây giờ nhiều rồi mới đúng".

Ngô Bình chớp mắt: "Sư tôn, con có thể tới lĩnh ngộ thiên bia không ạ?"

Liễu Thiên Tuần nhìn anh, cười nói: "Đương nhiên là con có thể đi. Nhưng tới tham quan thiên bia sẽ có nguy hiểm. Người tới lĩnh ngộ thiên bia, hết chín phần hoá điên hoá dại. Phần còn lại cũng sẽ để lại chấn thương tinh thần không thể chữa trị được".

Ngô Bình kinh ngạc: "Nói như vậy là không một ai có thể an toàn trở ra ạ?"

Liễu Thiên Tuần khẽ than: "Đúng vậy. Dù là cường giả như Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn thì năm xưa cũng bị thương nặng, đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Nội thương của năm xưa sẽ theo ông ta cả đời".

Ông ấy nói tiếp: "Thế nên ta mong con suy nghĩ kỹ càng. Dù thiên phú của con rất cao nhưng đã tới xem thiên bia thì có khả năng phải chịu nội thương vĩnh viễn. Được mất thế nào, con tự mình cân nhắc".

Ngô Bình cười nói: "Nếu đệ tử không tới xem thì lòng không yên".

Liễu Thiên Tuần gật đầu: "Được, con tự quyết định".

Hai sư đồ nói chuyện với nhau mấy tiếng đồng hồ, Ngô Bình cũng nhờ đó mà hiểu thêm về Cửu Lôi Tiên Vực.

Đến buổi tối, Liễu Nhan và một chàng trai trẻ bước vào, Liễu Nhan xinh đẹp động lòng, chàng trai cũng vô cùng anh tuấn, tầm hai mươi mấy tuổi, khí khái bừng bừng.

Liễu Thiên Tuần cười nói: "Tiểu Bình, ta giới thiệu với con, đây là con gái của ta, Liễu Nhan, còn đây là con trai Liễu Cương. Cương Nhi, Nhan Nhi, đây là Trương Tiểu Bình, là đệ tử duy nhất mà cha mới nhận".

Liễu Nhan và Liễu Cương đều rất bất ngờ, vì cha của họ chưa bao giờ thu nhận đồ đệ, hơn nữa còn từng nói rằng "Nhận đồ đệ còn thua nuôi một con chó". Nói vậy là vì ông ấy thấy quá nhiều chuyện đồ đệ phản bội sư phụ, trong lòng không tin tưởng đồ đệ.

Liễu Cương không kìm được hỏi: "Cha, sao bỗng nhiên cha lại thay đổi ý định vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK