Mục lục
Thần Y Trở Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1801: Đột phá Chân Hầu

Một hình thể hoàn hảo như vậy đã được Ngô Bình tính toán, đó là thể chất chiến đấu tốt nhất. Anh đặt tên cho võ sĩ này là linh binh Thần Hải.

Số lượng linh binh trong thần hải không ngừng tăng lên, khi số lượng vượt quá một trăm nghìn, anh đã sử dụng hết một phần ba tiên nguyên.

Anh ngừng tạo binh, tiếp tục luyện tầng 19. Từ tầng 19 đến tầng 24 của Thái Nhất Hoàng Cực Kinh là cảnh giới Chân Hầu. Một tu sĩ của cảnh giới này được gọi là Chân Hầu.

Chân Hầu tương đương với chư hầu một phương trong thời đại thái cổ chân nhân, là một nhân vật lớn trong thời đại thái cổ chân nhân. Chân Hầu rất mạnh mẽ, thường là thủ lĩnh của thái cổ chân nhân ở một khu vực nhất định.

Ngô Bình có một nền tảng vững chắc, sau khi tu luyện một chút, anh đột phá một cách thuận lợi và bước vào tầng 19. Từ tầng 19 đến tầng 21 đều là quá trình tôi luyện thể chất và tăng cường sức mạnh, Ngô Bình đã đạt đến tiêu chuẩn nên hoàn thành rất nhanh. Sau khi tu luyện vài giờ, anh đã đột phá đến tầng 22, cảnh giới Quán Quân.

Quán Quân chỉ người dũng mãnh nhất cả ba quân. Chân Hầu ở cấp này có sức mạnh đáng kinh ngạc, thường đóng vai trò là một vị mãnh tướng trong số thái cổ chân nhân. Bọn họ cao lớn, có thể vào Cửu Thiên giết thần, có thể xuống Hoàng Tuyền bắt quỷ.

Ở giai đoạn tu luyện này, Ngô Bình cảm thấy cơ thể mình cao hơn, trong tình huống bình thường, anh có thể cao đến hơn 15.000 mét, thể chất mạnh mẽ hơn, sức mạnh lớn hơn và trí tuệ tăng lên.

Có được thể chất của Chân Hầu, anh mới bước ra khỏi sân và tiếp tục đi lại trong Huyền Chân Giáo với thân phận của Lục Triển Phong.

Lúc này đã hai ngày trôi qua kể từ lần đầu tiên anh đến, Huyền Chân Giáo dường như đã trở lại bình thường.

Anh vẫn chưa biết nhiều về Huyền Chân Giáo, vì vậy anh quyết định ở lại một thời gian.

Vừa bước ra khỏi nơi bế quan, anh liền nhìn thấy một nữ tu sĩ đang ngồi trong sân. Người đó có dung mạo xinh đẹp, mặc váy đỏ, đang đọc kinh ở đó.

Nghe được động tĩnh, nữ tu sĩ vội vàng xoay người, cười nói: "Lục sư huynh, anh xuất quan rồi sao?"

Ngô Bình không nhận ra cô ấy, đành nói: "Ừm, sư muội, em có việc gì không?"

Nữ tu sĩ cười nói: "Lục sư huynh, anh quên rồi sao, hôm nay không phải chúng ta đã hẹn cùng đi gặp bố mẹ em sao?"

Ngô Bình thầm nghĩ Lục Triển Phong và người phụ nữ này là một cặp sao? Anh lén hỏi Lục Triển Phong trong động thiên: "Người phụ nữ này tên là gì?"

Lục Triển Phong trầm giọng nói: "Tôi cảnh cáo cậu, không được làm tổn thương cô ấy, nếu không cho dù tôi biến thành quỷ cũng không buông tha cho cậu!"

Ngô Bình: "Vậy anh hợp tác đi".

Lục Triển Phong hít một hơi thật sâu: “Cô ấy tên Lãnh Hương, chúng tôi đã hẹn hò hơn một năm rồi".

Ngô Bình nghĩ một lúc, nói: "Bây giờ, tôi sẽ xóa trí nhớ của anh và để anh ra ngoài".

Lục Triển Phong mừng rỡ: "Cậu sẽ không giết tôi sao?"

Ngô Bình: "Nếu tôi muốn giết anh thì anh đã chết từ lâu rồi".

Lục Triển Phong gật đầu: "Được!"

Một giây sau, Lục Triển Phong đầu óc trống rỗng, hôn mê bất tỉnh.

Ngô Bình nói: "Sư muội, chờ một chút nhé, anh đi lấy ít đồ".

Anh trở lại phòng, thả Lục Triển Phong ra ngoài trước, sau đó vỗ nhẹ cho hắn tỉnh lại.

Lục Triển Phong mở mắt ra, phát hiện mình nằm ở nơi ở thì đứng dậy đi ra ngoài, sau đó nhìn thấy sư muội Lãnh Hương.

Hai người hàn huyên vài câu, Lục Triển Phong mặc dù cảm thấy có gì đó không ổn nhưng vẫn đi cùng cô ấy đi gặp cha mẹ trước.

Sau khi hai người rời đi, Ngô Bình vẫn biến thành bộ dáng của Lục Triển Phong, dạo chơi trong Huyền Chân Giáo.

Sau khi đi dạo một vòng trong Huyền Chân Giáo, anh đã có một sự hiểu biết đại khái về nơi này.

Vừa quay lại đã thấy Lãnh Hương nước mắt lưng tròng đứng trong sân, bên cạnh là thân thể lạnh lẽo của Lục Triển Phong.

Nhìn thấy Lục Triển Phong mà Ngô Bình biến thành, Lãnh Hương quỳ trên mặt đất, nói: "Xin anh hãy báo thù cho Triển Phong!"

Ngô Bình vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Ai giết hắn?"

Lãnh Hương rơi nước mắt, nói: "Đệ tử chín sao của Huyền Chân Giáo, đang đi thì kẻ đó động tay động chân với tôi, Triển Phong mới nói anh ta mấy câu mà anh ta đã giết Triển Phong rồi, anh ta không phải con người!"

Ngô Bình: "Một câu không hợp liền giết người sao?"

Lãnh Hương: "Đệ tử chín sao của Huyền Chân Giáo luôn luôn ngang ngược như vậy".

Ngô Bình hỏi cô ấy: "Tại sao cô muốn tôi báo thù cho Lục Triển Phong, cô có biết tôi không?"

Lãnh Hương gật đầu: "Triển Phong trước khi chết đã khôi phục trí nhớ, anh ấy nói anh rất mạnh".

Ngô Bình im lặng vài giây rồi nói: "Tôi không muốn xen vào chuyện của hắn. Tuy nhiên, hiện tại tôi sử dụng thân phận của hắn nên cũng dính dáng nhân quả. Được, tôi hứa với cô sẽ báo thù cho Lục Triển Phong".

Đúng lúc này, một tia sáng bay tới, Ngô Bội lập tức trở lại hình dáng Lục Triển Phong, giấu thi thể đi.

Một tu sĩ trẻ tuổi với sắc mặt trắng bệch xuất hiện, anh ta kinh ngạc nhìn Ngô Bình: "Lục Triển Phong, anh còn sống sao?"

Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Muốn giết tôi à, anh còn chưa có bản lĩnh đó đâu".

Lãnh Hương tức giận nói: "Tiền Huyền Tử, anh ở chỗ này làm cái gì? Anh thật sự muốn đuổi cùng giết tận sao?"

Tên tu sĩ Tiền Huyền Tử với đôi mắt lạnh lùng nhìn Lãnh Hương và nói: "Nữ đệ tử mà Tiền Huyền Tử này coi trọng chưa bao giờ tôi lại không có được. Hôm nay cô đã từ chối tôi trước mặt nhiều người như vậy, cô nghĩ rằng tôi sẽ tha cho cô sao?"

Ngô Bình: "Tiền Huyền Tử, anh nghĩ rằng tôi là không khí đấy à?"

Tiền Huyền Tử cười lạnh: "Đối với tôi, anh và xác chết không có gì khác biệt".

Ngô Bình: "Tiền Huyền Tử, chúng ta hãy chuyển đến một nơi khác đánh nhau, anh có dám không?"

Tiền Huyền Tử khinh miệt: "Tùy anh chọn, đối với tôi thì đánh chết anh ở đâu cũng vậy".

Ngô Bình giậm chận, bắn ra một luồng gió rồi lao về phía ngoài Huyền Chân Giáo. Tiền Huyền Tử cũng bay theo.

Lãnh Hương do dự chốc lát rồi cũng đi theo.

Họ bay một đoạn rồi đi tới một cái hồ lớn, trong hồ có một hòn đảo hoang, trên đảo cỏ mọc um tùm, không có hơi người.

Ngô Bình và Tiền Huyền Tử vừa đến thì vài giây sau Lãnh Hương cũng đến.

Tiền Huyền Tử nhìn xung quanh: "Lục Triển Phong, đây chính là khu mộ anh tự chọn cho mình đúng không?"

Ngô Bình mặt vô cảm, nói: "Giờ anh bỏ cuộc vẫn kịp".

Tiền Huyền Tử cười lớn: "Bỏ cuộc? Anh đối với tôi cũng chỉ là con kiến, con kiến mà cũng xứng nói vậy sao?"

"Ầm ầm!"

Anh ta vung tay phải ra đòn, một quyền ảnh cực lớn xuất hiện trên không trung, xung quanh sấm vang chớp giật, đây là một phép thần thông rất lợi hại. Tiền Huyền Tử muốn đánh chết "Lục Triển Phong" ngay trước mặt Lãnh Hương.

Ngô Bình vung quyền, bàn tay lớn đó còn chưa hạ xuống thì sau lưng Tiền Huyền Tử đã xuất hiện một hố đen. Đây chính là Hủy Diệt Quyền Kinh mà Ngô Bình tu luyện, uy lực cực lớn, tất nhiên anh ta không thể chịu nổi.

"Aaaa!"

Tiền Huyền Tử kêu lên thảm thiết, cả người bị hố đen xé thành mảnh vụn, sau đó tinh thần và cơ thể hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Nhưng một số đồ vật trên cơ thể anh ta bị Ngô Bình lấy đi, trong đó bao gồm những thứ như thẻ bài thân phận.

Hố đen biến mất, Ngô Bình nói với Lãnh Hương rất thản nhiên: "Tôi làm thế đã coi là báo thù cho Lục Triển Phong chưa?"

Vừa nói anh vừa khôi phục dáng vẻ của mình.

Lãnh Hương sững sờ nhìn anh, nói: "Mạnh quá!"

Ngô Bình: "Những điều hôm nay nhìn thấy cô không được nói với người khác, cô có làm được không?"

Lãnh Hương vội gật đầu: "Tôi có thể biết tên của anh không?"

Ngô Bình nghĩ rồi nói: "Tôi họ Ngô".

Lãnh Hương: "Anh Ngô, tôi biết anh đến Huyền Chân Giáo nhất định là có mục đích. Nếu anh bằng lòng, tôi có thể giúp anh".

Ngô Bình rất bất ngờ: "Sao cô lại giúp tôi?"

Lãnh Hương: "Vì anh báo thù cho Lục Triển Phong, là ân nhân của tôi".
Chương 1802: Không gian Long Uyên

Ngô Bình: "Tôi không cần cô giúp".

Lãnh Hương nói: "Nếu anh có thể biến thành ngoại hình của Triển Phong thì anh cũng có thể biến thành Tiền Huyền Tử. Gia đình của Tiền Huyền Tử rất có thế lực trong Huyền Chân Giáo. Làm Tiền Huyền Tử sẽ thuận tiện hơn nhiều. Nếu tôi đi cùng anh, người khác sẽ không hoài nghi thân phận của anh".

Ngô Bình trầm ngâm, vừa vặn anh có chuyện muốn hỏi, liền nói: "Làm như vậy, cô không sợ tôi làm tổn hại đến cô sao?"

Lãnh Hương: "Sau khi công tử rời đi, Lãnh Hương nguyện ý đi theo hầu hạ".

Ngô Bội: "Ồ, cô không muốn ở lại Huyền Chân Giáo sao?"

Lãnh Hương rất lý trí, nói: "Một khi công tử rời đi, nhà họ Tiền sẽ biết Tiền Huyền Tử đã chết, đến lúc đó nhất định sẽ điều tra tôi, cho nên tôi nhất định phải sớm có kế hoạch".

Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Được. Vậy tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô và gia đình để đảm bảo an toàn".

Lãnh Hương mừng rỡ: "Đa tạ công tử!"

Ngô Bình: "Huyền Chân Giáo hiện tại có bao nhiêu đệ tử mười sao, bao nhiêu đệ tử chín sao?"

Lãnh Hương: "Đệ tử chín sao rất ít, khoảng mười người. Có hơn bốn mươi đệ tử chín sao".

"Huyền Chân Giáo có chống lưng sao?"

Lãnh Hương: "Có. Giáo chủ Huyền Chân Giáo là anh trai của một người vợ của Đại Thiên Tôn. Ngoài ra hai người sáng lập Huyền Chân Giáo cũng rất mạnh mẽ, một người là Thái Huyền Đạo Tôn và người kia là Thái Chân Đạo Tôn. Hai người này hiện tại đều đang làm việc bên cạnh Đại Thiên Tôn, họ có địa vị cao trong Tiên Đình".

Ngô Bình: "Huyền Chân Giáo có bối cảnh mạnh như vậy, thảo nào kiêu ngạo như thế".

Anh lại hỏi: "Có một Dương trưởng lão ở đây, ông ta có lai lịch thế nào?"

Lãnh Hương: "Ông ta tên là Dương Đạo Minh, là một trưởng lão cấp cao, tương đối có thế lực ở Huyền Chân Giáo. Nhà họ Dương đứng sau Dương Đạo Minh cũng có thế lực khá lớn ở Huyền Chân Giáo".

Ngô Bình: "Nghe cô nói vậy thì có rất nhiều thế gia trong Huyền Chân Giáo".

Lãnh Hương: "Đúng vậy, 90% trưởng lão cấp cao hiện tại của Huyền Chân Giáo đều xuất thân từ những gia tộc này. Một người không có nền tảng vững chắc muốn lớn mạnh ở Huyền Chân Giáo thậm chí còn khó hơn lên trời. Và những người này rất có thể sẽ được chiêu mộ vào các gia tộc lớn đó".

Ngô Bình: "Được rồi, trước tiên hãy đưa tôi đến nơi Tiền Huyền Tử ở".

Hai người rời đảo hoang và trở về Huyền Chân Giáo. Có Lãnh Hương dẫn đường, Ngô Bình dễ dàng tìm thấy nơi ở của Tiền Huyền Tử, Tiền Gia Bảo.

Tiền Gia Bảo rất lớn, có hàng chục nghìn người sinh sống trong đó, nơi đây chiếm giữ một số ngọn đồi và thung lũng cũng như một số lượng lớn vùng đồng bằng xung quanh.

Tiền Huyền Tử sống trong một dinh thự sang trọng trong thung lũng. Khi Ngô Bình xuất hiện tại biệt thự cùng với Lãnh Hương, một nhóm phụ nữ xinh đẹp ngay lập tức vây quanh anh, ra sức lấy lòng anh.

Ngô Bình nói mình muốn bế quan và yêu cầu họ lui xuống, sau đó đến thư phòng.

Sau khi đóng cửa lại, Lãnh Hương nói: "Công tử, những người phụ nữ bên ngoài đều bị Tiền Huyền Tử lừa hoặc cướp về giống như tôi trước đây. Họ bị giam cầm ở đây và không bao giờ được rời khỏi, nếu không họ sẽ bị đánh chết, người nhà cũng phải chịu đau khổ".

Ngô Bình: "Tiền Huyền Tử thực sự rất độc đoán".

Lãnh Hương: "Phải, anh ta đã giết phải đến tám mươi đến một trăm người vô tội".

Lúc này, Ngô Bình từ bên cạnh lấy ra một quyển sách, trên đó có khắc bia văn tự, dày mấy trăm trang.

Lãnh Hương liếc nhìn nó và nói: "Công tử, đây là nguồn gốc các công pháp của Huyền Chân Giáo".

Ngô Bình nhìn thoáng qua, cảm thấy công pháp ghi trên này rất huyền diệu, nhưng chỉ ghi lại một phần, liền hỏi: "Những tấm bia đá này đặt ở đâu?"

Lãnh Hương: "Những tấm bia này được đặt trong một hang động, số lượng có hơn một nghìn, trong đó có một số bị hư hại, còn những tấm không bị hư hại thì quá thần bí nên không ai hiểu được. Những tấm bia được vẽ chỉ có một phần là có thể hiểu được. Bia đá được chia thành ba loại, Thái Huyền Đạo Tôn đã lĩnh hội một loại trong số chúng. Thái Chân Đạo Tôn cũng lĩnh hội một loại. Loại còn lại khó hiểu hơn, hiện tại không ai có thể hiểu được".

Ngô Bình đã xem lướt qua và thấy rằng nội dung trên những tấm bia này dường như có liên quan đến thái cổ chân nhân.

Anh hỏi: "Cái động kia, Tiền Huyền Tử có thể đi vào không?"

Lãnh Hương: "Bình thường không có ai đi vào. Tất cả mọi người đều luyện công pháp mà bậc tiền bối đã nghiên cứu. Giống như cuốn sách này, Tiền Huyền Tử chắc chắn không thể hiểu được. Anh ta chỉ tò mò nên sưu tầm cuốn sách này. Đương nhiên, nếu anh ta không phải là một thiên tài của nhà họ Tiền, anh ta sẽ không thể lấy được cuốn sách này. Nhưng với thân phận công tử nhà họ Tiền, anh ta có thể vào động để xem tấm bia".

Ngô Bình gật đầu: "Mai tôi đi thử xem".

Tiếp theo, Lãnh Hương đi đến phòng bên cạnh, Ngô Bình luyện tập trong thư phòng để đột phá lên cảnh giới tiếp theo.

Thái Nhất Hoàng Cực Cảnh cấp 23, cảnh giới Long Uyên.

Cảnh giới Long Uyên này là để mở ra một không gian quan trọng trong cơ thể cho việc tu luyện sau này, tên là Long Uyên. Nguồn gốc của cái tên Long Uyên có liên quan đến nguồn gốc của thái cổ chân nhân. Ngô Bình cảm thấy rằng Long Uyên có liên quan nhiều đến cảnh giới Long Môn trước đây của anh.

Anh thử đột phá, không ngờ quá trình này vô cùng thuận lợi, trong cơ thể truyền đến một đợt tiếng vang thật lớn, giống như năm đó mở ra linh khiếu và thần khiếu vậy. Sau đó, một không gian bí ẩn xuất hiện trong tâm trí anh.

Không gian này rất lớn, nhưng chỉ có khoảng hơn chục mét vuông là nhìn rõ, còn lại xung quanh là sương mù ngũ sắc, rất khó nhìn rõ.

Trong không gian Long Uyên, có một thế lực thần bí ẩn hiện khiến anh rất khó nắm bắt.

Khi anh mở mắt ra đã là ngày thứ hai, ngoài cửa có người cẩn thận hỏi anh có muốn dùng bữa sáng không.

Anh ậm ừ, bốn thị nữ bưng lên mấy món ăn sáng ngon lành, anh gọi Lãnh Hương cùng ăn một ít, sau đó nói: "Lát nữa dẫn tôi đi sơn động, tôi muốn đi xem tấm bia".

Lãnh Hương gật đầu: "Vâng thưa công tử".

Ăn xong Ngô Bình đang định đứng lên thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đám phụ nữ vang lên đằng sau khu nhà. Anh đến khu nhà xem thì thấy một cô gái đang dùng roi đánh vào đám phụ nữ chào đón anh về nhà.

Anh nhíu mày hỏi: "Cô làm gì thế?"

Cô gái kia quay đầu, lạnh nhạt nói: "Chồng à, em đang dạy dỗ đám tiện tỳ này thay anh", nói rồi cô ta nhìn chằm chằm Lãnh Hương.

"Con nô tỳ này chồng mới đưa về đúng không?"

Cô ta chưa nói xong thì đã vung roi lên đánh về phía Lãnh Hương.

Ngô Bình giơ tay tóm lấy roi, lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài, vĩnh viễn không được tới đây!"

Cô ta tức điên: "Hay lắm Tiền Huyền Tử, anh tìm gái khắp nơi thì cũng thôi, giờ còn muốn đuổi tôi đi à. Được, tôi đi, anh đừng hối hận!"

Cô ta tức tối rời đi, đám phụ nữ nhìn nhau, Tiền Huyền Tử đang giúp họ sao?

Lãnh Hương lặng lẽ nói: "Công tử, cô ta là vợ Tiền Huyền Tử, đến từ nhà họ Dư, một trong các gia tộc lớn trong Huyền Chân Giáo, nhà đó còn mạnh hơn nhà họ Tiền. Cô ta ôm hận đi về, nhà họ Dư chắc chắn sẽ không bỏ qua".

Ngô Bình không quan tâm, nói: "Tôi không thể nhìn cô ta làm loạn mà không quản. Không cần quan tâm cô ta, chúng ta đến hang động đã".

Hai người đến một đại điện, trong đó có một trưởng lão đang ngồi đọc sách. Ngô Bình vào thì ông ta ngẩng đầu hỏi: "Có chuyện gì?"

Ngô Bình: "Thưa trưởng lão, tôi muốn đi lĩnh ngộ bia đá dưới lòng đất".

Trưởng lão: "Có thể đi, nhưng chỉ có thể ở đó mười canh giờ, đến giờ phải ra. Hơn nữa mỗi lần đi phải nộp một trăm triệu tiền Thần Long".

Ngô Bình không ngờ còn phải nộp tiền, nhưng anh cũng không để ý mà nộp tiền ngay, sao đó đi xuống lòng đất qua một cánh cửa phía sau điện.
Chương 1803: Điều bí ẩn của bia đá

Đi xuống lòng đất, Ngô Bình bước vào một thời không riêng biệt. Trong thời không này có một loại khí tức khiến anh cảm thấy vô cùng quen thuộc. Nhưng anh ngẫm nghĩ thật kỹ mà vẫn không rõ sự quen thuộc này đến từ đâu.

Phóng tầm mắt ra xa, phía trước là một đống hoang tàn đổ nát, cỏ dại mọc um tùm, khắp nơi đều dựng bia đá, nhưng phần lớn bia đá đã bị phá hủy, chỉ còn lại một số ít.

Đứng trong đống đổ nát, Ngô Bình mới phát hiện thời không này chỉ là một mảnh vụn còn sót lại của một khoảnh khắc nào đó, không có sức sống. Nó giống như một bức tranh, nhưng bức tranh này là không gian ba chiều, con người cũng có thể đi lại trong tranh.

Anh đi đến một tấm bia đá chỉ còn lại một nửa, đưa tay nhặt một mảnh vỡ. Mảnh vỡ chẳng có gì quan trọng, nhẹ tựa lông hồng khi nằm trong tay anh.

Đúng lúc này, thời không Long Uyên do anh mở ra bỗng rung chuyển dữ dội, toả ra khí tức rất kỳ diệu. Sau đó khung cảnh biến dạng, biến thành một luồng sáng, bay vào thời không Long Uyên của Ngô Bình,

Vốn dĩ trong Long Uyên chỉ có một khu vực nhỏ được bao quanh bởi sương mù. Sau khi luồng sáng ấy tiến vào, cảnh tượng mà anh đã nhìn thấy trước đó cũng được chuyển vào Long Uyên và trở nên sinh động hơn. Cỏ dại trên đống hoang tàn ấy đã ngập tràn sức sống.

Anh kinh ngạc, lại nhìn ra bên ngoài. Mọi thứ đều biến mất, không còn thông tin gì, không còn bia đá, nơi này chỉ là một hang ngầm khổng lồ mà thôi.

Giật nảy mình, anh vội vã bước ra ngoài. Trưởng lão trong điện cười hỏi: “Sao, chỉ nhìn một chút thôi đã đi ra rồi à?”

Ngô Bình đáp: “Nhìn sơ qua mà thấy không hiểu, nên đành thôi”.

Trưởng lão nói: “Không hiểu là chuyện bình thường, hiểu mới là lạ ấy chứ”.

Vừa ra ngoài, anh lập tức nói với Lãnh Hương: “Dẫn theo người nhà cô, đi cùng tôi”.

Lãnh Hương gật đầu, cùng Ngô Bình đi đến nhà mình. Gia đình Lãnh Hương có vài trăm người bao gồm người hầu và thành viên trong gia đình, sống trong một căn biệt thự rất lớn.

Ngô Bình liếc nhìn biệt thự, sau khi bàn bạc với Lãnh Hương, bèn phất tay một cái. Cả căn biệt thự và vùng đất dày ba mươi mét đều bay lên, cùng anh tiến thẳng đến đế quốc Thiên Võ.

Đến đế quốc, Ngô Bình tìm một nơi có địa thế và vị trí tốt, đào đất lên rồi đặt cả biệt thự vào đó, vừa vặn vô cùng.

Mặt đất hơi rung chuyển. Người trong biệt thự thi nhau chạy ra xem mới phát hiện họ đã sống ở một nơi khác. Lãnh Hương vội giải thích với họ. Ngô Bình không xuất hiện mà về thẳng hoàng cung.

Trong đầu toàn là cảnh tượng trong Long Uyên, anh đến nơi tu luyện, tâm trí đắm chìm vào đó, bắt đầu nghiên cứu tình hình của Long Uyên. Thần thức của anh tiến vào Long Uyên, đến trước một tấm bia đá, quan sát chữ và hoa văn trên bia.

Nhìn rồi, anh mới phát hiện chữ trên tấm bia này và chữ được ghi chép trong sách của Tiền Huyền Tử hoàn toàn khác nhau. Chữ và hoa văn trên bia đá là “sống”, luôn luôn thay đổi, còn nội dung trong sách là cố định, không thay đổi.

Đứng trước bia đá, Ngô Bình nhìn chòng chọc, nghiên cứu sự kỳ diệu của nó. Nhìn càng lâu, nội dung trên bia đá thay đổi càng nhanh. Lúc này, khả năng nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình đã phát huy tác dụng. Mọi thay đổi trên bia đá đã tiến hành sắp xếp tổ hợp trong tâm trí anh. Bằng cách này, anh đã nhanh chóng phát hiện sự huyền diệu của bia đá. Nội dung được ghi trên bia đá là một sức mạnh thần kỳ ngự trị vũ trụ, mà sức mạnh này xuất hiện trong một hình thái riêng biệt.

Cơ thể Ngô Bình lập tức thực hiện ba mươi sáu động tác, động tác nào cũng rất khó. Hơn nữa, ba mươi sáu động tác này buộc phải tiến hành cùng lúc.

Nhưng người chỉ có một cơ thể, muốn làm ba mươi sáu động tác cùng lúc buộc phải nhờ sự giúp đỡ từ ý nghĩa của không gian thứ nguyên. May mà lúc mở Bí Tàng, anh đã chuẩn bị năng lực này.

Trong nháy mắt, xung quanh anh đã xuất hiện ba mươi sáu không gian thứ nguyên, mỗi không gian đều có cơ thể của anh, sau đó cùng lúc làm một động tác kỳ diệu. Vào khoảnh khắc cuối cùng, ba mươi sáu động tác hợp thành một, tương đương với việc anh thực hiện đồng thời ba mươi sáu động tác.

“Ầm!”

Hư không dao động, đại địa gầm thét, một luồng sức mạnh ngự trị vũ trụ xuất hiện. Tuy vô cùng ngắn ngủi, nhưng uy lực của nó khiến Ngô Bình rất đỗi kinh ngạc.

Cùng lúc ấy, trong Long Uyên đột nhiên xuất hiện một phù văn bí ẩn. Nó giải phóng sức mạnh huyền diệu, trở thành một phần của sức mạnh Long Uyên.

Ngô Bình suy tư. Anh đã hiểu được đại khái Long Uyên này là nơi thế nào rồi.

Lúc này, anh nghe thấy có người xin gặp, bèn đẩy cửa bước ra.

Một Long vệ cất lời: “Bệ hạ, cô Lâm Thanh Dao đang ở ngoài điện và xin gặp”.

Lâm Thanh Dao vốn là nữ đệ tử của điện Thanh Liên, Thục Sơn kiếm phái, sau đó gia nhập Thiên Địa kiếm tông, vì Ngô Bình mà trở thành đệ tử ưu tú, rất được xem trọng. Cô ấy đã là người phụ nữ của Ngô Bình từ lâu, chẳng qua trước đó vẫn luôn bế quan, gần đây mới xuất quan. Vừa ra ngoài, cô ấy đã đến tìm Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Mời đến hậu hoa viên”.

Hậu hoa viên của hoàng cung, hai chị em Lâm Thanh Dao và Lâm Bích Dao đã đến. Họ tò mò nhìn ngó xung quanh. Khí thế của hoàng cung đế quốc Thiên Võ nằm ngoài sức tưởng tượng của họ. Trước kia họ cảm thấy Thiên Địa kiếm tông đã hùng mạnh lắm rồi, nhưng so với đế quốc Thiên Võ thì đúng là một trời một vực, kém rất xa.

“Thanh Dao, Bích Dao”, lúc này, một giọng nói thân thuộc vang lên.

Lâm Thanh Dao vội đứng dậy. Nhác thấy Ngô Bình tiến lại, cô ấy bèn vui sướng chạy đến, do dự một chút nhưng vẫn ôm chặt người đàn ông này.

Ngô Bình cười nói: “Thanh Dao, lần này em bế quan, tu vi đã tăng rất nhiều”.

Lâm Thanh Dao đáp: “Sau khi xuất quan, em mới biết bên ngoài đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Biết thế thì em đã không bế quan rồi”.

Lâm Bích Dao cười bảo: “Anh rể, nghe nói hậu cung của anh có rất nhiều người đẹp, không biết có vị trí dành cho Thanh Dao không?”

Ngô Bình nói: “Dĩ nhiên là có rồi”.

Lâm Thanh Dao hỏi: “Huyền Bình, em muốn Bích Dao ở lại đây cùng em, có được không?”

Ngô Bình trả lời: “Có gì mà không được. Anh đã sai người xây dựng cung điện cho em từ lâu rồi. Đi, anh dẫn hai người đi xem”.

Lâm Thanh Dao cũng có thân phận Hoàng quý phi, cung điện mà cô ấy ở tên là Yêu Nguyệt Cung, vô cùng rộng lớn, diện tích cả nghìn mẫu, với đông đảo người hầu. Tuy trước nay Lâm Thanh Dao chưa đến đây, nhưng ngày nào cung điện cũng có người quét dọn, sạch sẽ như mới.

Lâm Thanh Dao thích vô cùng, đoạn cảm thán: “Huyền Bình à, hai chị em bọn em ở một cung điện rộng lớn thế này thì lãng phí quá”.

Ngô Bình bảo: “Nếu em chê rộng thì có thể sinh thêm vài đứa trẻ mà”.

Gương mặt Lâm Thanh Dao đỏ bừng. Lâm Bích Dao bèn trêu: “Đúng rồi, có thể sinh con mà. Chị phải cố gắng đấy nhé!”

Lâm Thanh Dao vuốt tóc, đoạn nói: “Huyền Bình này, em vẫn còn một chuyện quan trọng muốn nói với anh”.

Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Lâm Thanh Dao đáp: “Ngọc Nữ Môn gặp chút rắc rối. Em và đại sư tỷ Ngọc Nữ Môn, Đinh Nhu, là bạn thân. Hiện nay cô ấy đang gặp phiền phức. Huyền Bình à, giờ anh đã là đại đế Thiên Võ, có thể giúp cô ấy không?”

Đất trời thay đổi, thế lực nhỏ như Ngọc Nữ Môn rất khó tồn tại. Trước đây, nhờ có mối quan hệ với Ngô Bình, Ngọc Nữ Môn nương nhờ Thiên Địa kiếm tông nên mới miễn cưỡng duy trì được. Nhưng dạo trước đại lục Hồng Hoang hợp nhất, thế giới trở nên nguy hiểm hơn, Ngọc Nữ Môn cũng gặp phiền toái. Hơn nữa, ngay cả Thiên Địa kiếm tông cũng không thể giải quyết mối phiền toái này.

Ngô Bình bảo: “Đừng gấp, hãy nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì”.
Chương 1804: Ngọc Nữ Môn gặp rắc rối

Lâm Thanh Dao kể lại mọi chuyện. Ba ngày trước, có một môn phái tên Cự Linh Tông tình cờ phát hiện Ngọc Nữ Môn có rất nhiều cô gái đẹp. Thế là con trai của tông chủ Cự Linh Tông dẫn một đám người đến Ngọc Nữ Môn chọn lựa. Đinh Nhu có tư chất phi phàm, đã tu thành Thiên Tiên. Cô ấy phản kháng rất dữ dội, kết quả là bất cẩn đả thương thiếu tông chủ của Cự Linh Tông.

Sau khi đám người kia đi khỏi, tông chủ của Cự Linh Tông nổi giận, tuyên bố rằng sẽ san bằng Ngọc Nữ Môn. Nếu chỉ có mỗi Cự Linh Tông thì Thiên Địa kiếm tông đã không sợ. Nhưng tông chủ của Cự Linh Tông lại có người họ hàng làm chức cao ở Tiên Đình, Thiên Địa kiếm tông cũng không tiện can thiệp nữa.

Nghe cô ấy kể xong, Ngô Bình cười khẩy: “Cự Linh Tông xem Ngọc Nữ Môn là nơi nào mà dám đến đó để tuyển chọn người đẹp cơ chứ”.

Lâm Thanh Dao nói: “Cũng hết cách, ai bảo người ta có chống lưng. Đừng nói là Thiên Địa kiếm tông, ngay cả thế lực lớn như Thiên Đạo Môn cũng không dễ dàng động đến Cự Linh Tông”.

Ngô Bình hỏi: “Có biết ai chống lưng cho Cự Linh Tông không?”

Lâm Thanh Dao đáp: “Quan nhất phẩm của Tiên Đình, tên là Hà Vĩnh Nghiệp”.

Ngô Bình bảo: “Anh biết rồi. Thanh Dao, Bích Dao, hai người làm quen với nơi này nhé, có chuyện gì cứ việc nói với cung nhân”.

Sắp xếp cho Lâm Thanh Dao xong xuôi, Ngô Bình đi đến Thiên Địa kiếm tông.

Tông chủ hiện nay của Thiên Địa kiếm tông vẫn là La Thiên Tướng. Có điều dạo trước La Thiên Tướng đã dời Thiên Địa kiếm tông ra khỏi đại thế giới Huyền Hoàng và đến ngụ tại đế quốc Thiên Võ. So với đại thế giới Huyền Hoàng, đại lục Hồng Hoang rộng lớn có nhiều tài nguyên hơn, Thiên Địa kiếm tông cũng dễ phát triển hơn.

Trong đại điện của Thiên Địa kiếm tông, Ngô Bình vừa xuất hiện, La Thiên Tướng liền dẫn theo những người có địa vị cao ra đón tiếp anh.

“Tham kiến Bệ hạ”, tất cả đều khấu đầu.

Ngô Bình vội đỡ La Thiên Tướng dậy: “Sư tôn xin đừng làm vậy”.

Hiện giờ tu vi của La Thiên Tướng đã tiến vào cảnh giới Đại La. Ông ta cười nói: “Nay Bệ hạ đã là đại đế của Hồng Hoang, tôi nào dám làm sư tôn của ngài? Về sau, nếu Bệ hạ không chê, cứ gọi tôi là chú La nhé”.

Ngô Bình kiên quyết gọi sư tôn nhưng La Thiên Tướng nằng nặc không đồng ý. Anh cũng không miễn cưỡng nữa: “Được, sau này con sẽ gọi là chú La. Chú La đã biết chuyện của Cự Linh Tông chưa?”

La Thiên Tướng gật đầu: “Tôi vốn muốn giúp Ngọc Nữ Môn dẹp yên chuyện này, dù sao thì trước đây ngài đã nhờ tôi chiếu cố Ngọc Nữ Môn. Nhưng tình huống lần này hơi phiền phức, tông chủ Tống Nguyên Côn của Cự Linh Tông có một người họ hàng làm quan ở Tiên Đình. Vậy nên chuyện này rất khó xử lý”.

Ngô Bình nói: “Con đã biết chuyện này rồi. Cự Linh Tông định làm thế nào?”

La Thiên Tướng đáp: “Tên Tống Nguyên Côn này vô cùng hống hách, bảo là trừ phi dâng tặng tất cả nữ đệ tử của Ngọc Nữ Môn cho Cự Linh Tông, bằng không thì biết tay bọn họ”.

Ngô Bình bảo: “Hừm, nếu chúng đã không nói lý lẽ, vậy thì cứ dùng biện pháp mạnh thôi”.

La Thiên Tướng nói: “Chuyện này liên quan đến quan viên của Tiên Đình, vẫn phải thận trọng một chút”.

Ngô Bình đáp: “Không sao. Chỉ cần hợp tình hợp lý, Đại Thiên Tôn có đến cũng vô dụng”.

La Thiên Tướng gật đầu: “Hay là tôi đến Cự Linh Tông một chuyến, xem bọn họ muốn thế nào”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi bảo: “Cũng được. Vậy làm phiền chú La nhé”.

La Thiên Tướng bảo Ngô Bình chờ ở Thiên Địa kiếm tông, còn ông ta đích thân đến Cự Linh Tông. Các đồng môn có mối quan hệ tốt với Ngô Bình ở Thiên Địa kiếm tông đều đến trò chuyện với anh.

Chờ được nửa giờ, La Thiên Tướng trở về với vẻ mặt tái xanh: “Không thoả hiệp. Yêu cầu của Tống Nguyên Côn ngày càng quá quắt, bây giờ không chỉ đòi Ngọc Nữ Môn mà còn muốn tất cả nữ đệ tử của điện Thanh Liên!”

Ngô Bình cười khẩy: “Khẩu vị khá quá nhỉ!”

Anh lấy bản đồ ra để kiểm tra và nhận thấy Cự Linh Tông nằm ở phía Tây của đế quốc Thiên Võ, cách đây khoảng ba mươi sáu nghìn dặm. Giữa hai nơi là một vùng đất rộng lớn chưa có chủ, chủ yếu là núi và thung lũng.

Nhìn thêm vài lần, anh lấy ra một lá bùa và nhẹ nhàng vẫy nó. Bùa quang lấp loé, vài giây sau đã có một võ tướng xuất hiện. Người này tên Lý Cuồng Đồ, là một võ tướng mới trưởng thành thuộc dòng Lý thị, giỏi dùng binh đánh trận.

Lý Cuồng Đồ quỳ xuống đất: “Bệ hạ!”

Ngô Bình nói: “Ta cho khanh mười nghìn linh binh, hãy đánh hạ Cự Linh Tông này. Vùng đất từ Cự Linh Tông đến biên giới phía Tây sẽ được đưa vào lãnh thổ”.

“Mạt tướng tuân lệnh!”, đôi mắt Lý Cuồng Đồ loé sáng.

Sau đó thả ra mười nghìn thần hải linh binh, để bọn họ theo chân Lý Cuồng Đồ đi đánh chiếm Cự Linh Tông. Còn anh tiếp tục uống trà tán gẫu ở Thiên Địa kiếm tông, tiện thể chỉ điểm cho La Thiên Tướng về việc tu hành tiếp theo. Anh nhận được truyền thừa kiếm đạo, một câu nói của anh thôi cũng đã giúp ích rất nhiều cho La Thiên Tướng.

Hai canh giờ sau, Lý Cuồng Đồ trở về báo cáo, cao giọng nói: “Bệ hạ! Mạt tướng đã dẫn binh đánh hạ Cự Linh Tông. Cự Linh Tông có một trăm năm mươi người chết, hơn ba trăm người bị thương, còn lại đều đã đầu hàng. Tông chủ Cự Linh Tông, Tống Nguyên Côn, đã bị bắt về!”

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Đưa đến đây”.

Không lâu sau, hai linh binh đã áp giải một tu sĩ trung niên đến quỳ trước mặt Ngô Bình. Người này chính là Tống Nguyên Côn, tông chủ của Cự Linh Tông. Tống Nguyên Côn ngước nhìn Ngô Bình với ánh mắt đầy oán hận: “Dám động đến Cự Linh Tông chúng tôi, các người đều sẽ phải chết!”

“Láo xược!”

Lý Cuồng Đồ tát vào mặt Tống Nguyên Côn khiến khoé môi ông ta chảy máu.

Tống Nguyên Côn nghiến răng, cười lạnh lùng: “Thời gian của các người không còn nhiều đâu!”

Ngô Bình hỏi: “Chống lưng cho ông là Hà Vĩnh Nghiệp, quan lớn của Tiên Đình nhỉ?”

Tống Nguyên Côn cười khẩy: “Đúng thế! Năng lực hiện tại của Tiên Đình đã khác xưa. Ở đại lục Hồng Hoang, không một ai có thể đối chọi với Tiên Đình!”

Ngô Bình bảo: “Hy vọng lát nữa ông vẫn có thể ngạo mạn như thế. Áp giải xuống!”

Lúc này, hoá thân Thanh Minh của Ngô Bình đang đóng quân ở Nam Thiên Môn. Trong khoảng thời gian này, anh ta đã chinh chiến hàng chục lần, lập vô số công trạng và kết giao với rất nhiều nhân vật tầm cỡ của Tiên Đình.

Lòng anh ta thoáng động, nhận được tin từ Ngô Bình. Ngô Bình bảo Thanh Minh đi gặp một quan lớn của Tiên Đình, tên là Hà Vĩnh Nghiệp.

Hiện nay, ngoài Thiên soái, Thanh Minh là công thần số một của Tiên Đình, uy danh rất lớn. Dạo trước, người tên Hà Vĩnh Nghiệp kia còn từng ghé thăm anh ta, khách sáo hệt như bậc con cháu vậy.

Anh ta lập tức dẫn binh lính đến Tiên Đình gặp Hà Vĩnh Nghiệp. Hai bên vừa gặp nhau, Thanh Minh liền kể rõ đầu đuôi với Hà Vĩnh Nghiệp, bảo rằng có người tên Tống Nguyên Côn tự xưng là họ hàng của Hà Vĩnh Nghiệp, đã mạo phạm bạn của anh ta.

Hà Vĩnh Nghiệp vừa nghe xong, lập tức cử người đến Cự Linh Tông xử lý chuyện này, đồng thời giữ Thanh Minh lại, thết tiệc rồi uống rượu chuyện trò.

Chẳng bao lâu sau, sứ giả của Hà Vĩnh Nghiệp đã đến Cự Linh Tông. Trưởng lão đã đầu hàng của Cự Linh Tông liền đưa sứ giả đến gặp Ngô Bình.

Ngô Bình sai người đưa Tống Nguyên Côn đến lần thứ hai, bảo sứ giả gặp mặt ông ta.

Tống Nguyên Côn nhận ra sứ giả, thấy sứ giả đã đến lập tức mừng rỡ kêu lên: “Mong ông Hà làm chủ giúp tôi!”

Sứ giả lại lạnh lùng liếc nhìn Tống Nguyên Côn, lãnh đạm nói: “Ông chủ nhà tôi nói mình không có loại họ hàng có mắt không tròng này. Từ nay về sau, không được nhắc tên huý của ông chủ nữa, bằng không, giết bất luận tội!”

Nghe xong, gương mặt Tống Nguyên Côn xám xịt. Sao lại như thế này?

Sứ giả cúi người trước Ngô Bình: “Kính chào đại đế Thiên Võ. Ông chủ nhà tôi gửi lời chào hỏi đến ngài ạ”.

Ngô Bình đáp: “Nói hay lắm”.

Nói thêm vài lời khách sáo, sứ giả bèn rời đi.

Tống Nguyên Côn tuyệt vọng ngồi dưới đất, cảm thấy hối hận vô cùng, tự biết hôm nay có thể lành ít dữ nhiều rồi.

Suy nghĩ hồi lâu, Tống Nguyên Côn nghiến răng, quỳ sụp xuống đất: “Bệ hạ, tôi có một báu vật, hy vọng có thể dùng nó đổi một mạng!”

Ngô Bình nhướng mày: “Ồ, có báu vật gì, nói ra nghe thử xem”.
Chương 1805: Đông Thập Nhị Giới

Tống Nguyên Côn nói: “Bệ hạ, Cự Linh Tông chúng tôi có một báu vật, Cự Linh Kinh đã được lĩnh ngộ từ đó. Có điều Cự Linh Kinh vô cùng sâu xa, tổ tiên lập phái của chúng tôi cũng chỉ lĩnh hội được một phần rất nhỏ”.

Ngô Bình hỏi: “Vậy rốt cuộc đó là báu vật gì?”

Tống Nguyên Côn đáp: “Thật ra tôi cũng không biết, bởi báu vật đó vô cùng kỳ diệu, thứ mà mỗi người nhìn thấy đều khác nhau. Ví dụ như thứ mà tôi từng nhìn thấy là một con cá lớn bay giữa không trung, thân mình chi chít phù văn. Nhưng sư tôn của tôi lại nhìn thấy chiếc đĩa vàng xoay tròn trong không trung, phát ra vô số phù quang”.

Ngô Bình giật mình. Thứ mà mỗi người nhìn thấy đều khác nhau ư? Hiện tượng này hơi giống công pháp thiên phẩm.

Khi ấy anh cũng thấy rất thần kỳ, nhưng bây giờ lại không cảm thấy có gì lạ nữa. Những thứ mà mỗi người nhìn thấy đều khác nhau vì tri thức và năng lực của họ không giống nhau. Người có năng lực kém chỉ nhìn thấy một phần của sự vật, giống như ếch ngồi đáy giếng vậy, chỉ thấy miệng giếng chứ không thể thấy toàn cảnh.

Anh hỏi: “Vì sao công pháp mà các ông tu luyện lại có tên là Cự Linh Kinh?”

Tống Nguyên Côn đáp: “Bệ hạ, vì người tu luyện công pháp này, thân hình sẽ trở nên to lớn. Ví dụ như sư tổ của tôi, cuối cùng đã biến thành người khổng lồ nghìn mét. Có điều sư tổ đã chết trong tai kiếp”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi bảo: “Được rồi, đưa tôi đến xem báu vật ấy đi”.

Tống Nguyên Côn vội vàng đi trước dẫn đường. Ngô Bình thi triển năng lực, giây lát sau đã xuất hiện trên địa bàn của Cự Linh Tông. Cự Linh Tông là bá chủ nơi này, không ai dám động vào, vậy nên toàn bộ tài nguyên ở nơi đây đều thuộc về Cự Linh Tông cả. Cự Linh Tông được xây dựng rất nguy nga, so với hoàng cung của Ngô Bình cũng không thua kém.

Đến sau núi Cự Linh Tông, Tống Nguyên Côn đưa tay gõ vài cái vào hư không, bức màn kết giới tự động mở ra một cánh cửa ánh sáng màu tím. Ông ta mời Ngô Bình vào trong.

Đi qua cánh cửa ánh sáng màu tím, Ngô Bình tiến vào một thế giới kỳ lạ, một lượng lớn sinh linh đang bay trong không trung. Không gian này không có đất, là một thế giới ba chiều không có trọng lực, tất cả sinh vật đều lơ lửng.

Chỉ vào quang ảnh phía trước, Tống Nguyên Côn nói: “‘Bệ hạ, đó chính là bảo vật của Cự Linh Tông chúng tôi”.

Ngô Bình hỏi: “Người khác có biết đến vật này không?”

Nghe vậy, Tống Nguyên Côn lập tức căng thẳng: “Từng có một số nhân vật lớn biết và đến đây xem. Nhưng kỳ lạ là sau khi xem vật này, họ lại khinh khỉnh bỏ đi”.

Ngô Bình cười hỏi: “Ông bảo họ khinh thường vật này ư, tại sao?”’

Tống Nguyên Côn hơi khó xử: “Tôi có hỏi, bọn họ bảo báu vật mà tôi nói chính là thứ không có chút giá trị nào, dù tặng miễn phí họ cũng không lấy”.

Ngô Bình nghĩ ngợi, đoạn nói: “Đi xem thôi”.

Hai người đến gần quang ảnh. Ngô Bình nhìn sang, thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang bay lượn nhảy múa trong không trung, diệu kỳ vô cùng. Người đó ôm tỳ bà, đàn lên khúc nhạc dịu êm.

Ngô Bình nhìn một lúc rồi sử dụng năng lực nhìn thấu vạn vật. Ngay tức thì, cảnh tượng trước mắt anh thay đổi. Người đẹp đã biến mất, thay bằng một hạt châu màu vàng to bằng nắm tay, trên hạt châu có chín lớp phù văn, mỗi lớp phù văn đại diện cho một đạo lý cao thâm.

Anh phát hiện lớp phù văn ngoài cùng quả thật đã nảy sinh một công pháp cực mạnh, rất giống Cự Linh Kinh mà Tống Nguyên Côn đã nói.

Nhưng anh cảm thấy lớp phù văn đầu tiên chỉ là vỏ ngoài thôi, truyền thừa thật sự nằm ở trong hạt châu.

Lúc này Tống Nguyên Côn đang ngẩn ngơ nhìn ra không trung: “Bệ hạ, lần này thứ tôi nhìn thấy lại khác lần trước, một con chim lớn thật đẹp!”

Ngô Bình cũng không nói toạc ra: “Tống Nguyên Côn, nể mặt Hà đại nhân, hôm nay tôi có thể tha cho ông một lần. Có điều tôi sẽ mang vật này đi. Nó tiếp tục ở đây cũng chẳng có giá trị gì với các ông”.

Lời anh nói đều là thật lòng. Tống Nguyên Côn cũng biết sau này Cự Linh Tông không thể lấy lợi ích gì từ nó nữa, bèn đáp: “Vâng, vật này giờ đã thuộc về Bệ hạ”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Sau này Cự Linh Tông phải tuân thủ luật phát của đế quốc Thiên Võ, không được ức hiếp người dân địa phương, càng không được làm chuyện ác, nếu không tôi quyết không tha!”

“Không dám, không dám!”, Tống Nguyên Côn sợ run người, không ngừng đáp.

Sau đó Ngô Bình không nhiều lời nữa, cầm lấy hạt châu rồi rời khỏi Cự Linh Tông.

Về đến hoàng cung, anh thấy Đào Như Tuyết đang ôm một cô bé hơn hai tuổi đang chờ mình. Cô bé rất xinh, hệt như chạm khắc từ bạch ngọc vậy, đang nhìn anh mỉm cười.

Ngô Bình nhận ra ngay đó là con gái của anh. Cách đây ba năm, trước khi rời đi, anh và Đào Như Tuyết đã có đứa con này. Lần trước anh về nhà, vợ chồng Lý Niệm Tổ dẫn con gái anh ra ngoài chơi, đến hôm nay mới về.

“Bố”, cô bé không hề sợ lạ, đưa cái tay nhỏ xíu ra vòi Ngô Bình bế.

Tay trái bế con gái, tay phải ôm Đào Như Tuyết, Ngô Bình hỏi: “Như Tuyết, mấy hôm nay em đi đâu thế?”

Đào Như Tuyết cười đáp: “Đến Tiên Giới một chuyến, kiểm tra kỹ hơn tình hình bên đó, tiện thể kiểm tra việc mua bán đan dược”.

Ngô Bình thơm con gái, cười hỏi: “Đã đặt tên cho con chưa?”

Đào Như Tuyết đáp: “Bố đặt tên rồi ạ, Lý Tiểu Tiên, tên ở nhà là Tiên Nhi”.

Ngô Bình thơm con gái thêm vài cái nữa: “Tiên Nhi, tên thật là hay”.

Tiên Nhi nói: “Bố đi đâu mà mãi không về thăm Tiên Nhi, bố không nhớ Tiên Nhi sao ạ?”

Ngô Bình cười đáp: “Nhớ chứ, nhưng nơi mà bố đi khá kỳ lạ, rõ ràng đã ở mấy tháng nhưng thực tế chỉ mới trôi qua vài giờ thôi”.

Cả hai đưa Tiên Nhi về cung, Đào Như Tuyết nói đến chuyện của Tiên Giới.

“Huyền Bình, không thể không nói Đại Thiên Tôn thật sự rất có năng lĩnh. Đại Thiên Tôn đã biến Tiên Giới thành nơi giao lưu với các Khuyên giới khác. Ngày nay, tu sĩ có thể giao lưu với các khu vực khác thông qua Tiên Giới. Do phía chúng ta có Thiên Đạo hoàn chỉnh hơn, hiện nay một lượng lớn tu sĩ đã nương nhờ Đại Thiên Tôn hoặc đến đây an cư lạc nghiệp”.

Ngô Bình rất đỗi kinh ngạc: “Mở đường giao lưu với các Khuyên giới khác ư? Lợi hại!”

Đào Như Tuyết hỏi: “Huyền Bình, anh biết Khuyên giới mà chúng ta đang ở tên là gì không?”

Ngô Bình hỏi: “Đại lục Hồng Hoang?”

Đào Như Tuyết đáp: “Không phải, gọi là Đông Tam Giới. Tất cả Khuyên giới đều được Thần tộc phân chia khu vực thành Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung. Chúng ta ở vùng Đông, số thứ tự là ba, được gọi là Đông Tam Giới. Ngoài ra còn có Đông Nhất Giới, Đông Cửu Giới, Đông Thập Nhị Giới, vân vân”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Có nhiều khu vực đến thế sao?”

Đào Như Tuyết trả lời: “Giao thông giữa các giới rất khó khăn, những khu vực khác nhau được cai quản bởi các Thần tộc khác nhau”.

Ngô Bình gật đầu: “Ra là vậy. Còn phía Thiên Đình tiến triển thế nào rồi?”

Đào Như Tuyết nói: “Hiện nay một lượng lớn thợ lành nghề đang đến Thiên Đình, Đại Thiên Tôn đang xây dựng lại Thiên Đình”.

Ngô Bình hỏi: “Đại Thiên Tôn quả là người có tham vọng. Có điều Đại Thiên Tôn làm vậy, lẽ nào Thần tộc không can dự ư?”

Đào Như Tuyết bảo: “Cụ thể thì em không rõ, nhưng bây giờ Đại Thiên Tôn đã có năng lực rồi, có lẽ Thần tộc cũng không làm gì được”.

Ngẫm nghĩ một lúc, Ngô Bình nói: “Xem ra anh phải đến Tiên Giới một chuyến, tiện thể giao lưu với tu sĩ của khu vực khác một chút”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK