Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 103: Thân phận chân thật 2

Sau khi Tưởng Thiên Lỗi chờ Trang Hạo Nhiên đi khỏi, liền nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cũng có chút căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

“Cô muốn cái gì?” Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên nhìn Đường Khả Hinh, chậm rãi mở miệng.

“À?” Đường Khả Hinh có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn anh.

Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi cứng rắn, tiến lên một bước nắm chặt cằm của cô, nâng mặt của cô, nhìn vết sẹo bên trong mái tóc ngắn, đanh giọng nói: “Tôi hỏi cô muốn cái gì?”

“Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh có ý gì?” Đường Khả Hinh căng thẳng ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, đôi môi run run, hỏi.

“Tôi có chút thương hại cô là bởi vì ba năm trước đây, tôi nợ cô một đoạn đường, làm cho khuôn mặt của cô trở nên như vậy, nhưng tôi không cho phép một người má trái không trọn vẹn, ở khách sạn của tôi có chứa ý đồ!” Nhất thời ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi phát ra tia sáng rất đáng sợ.

Trong lòng của Đường Khả Hinh đau xót, hai mắt rưng rưng nhìn anh, nghẹn ngào hỏi: “Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . Hình dáng này của tôi, còn có thể có chứa ý đồ gì?”

Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười, buông lỏng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, nói: “Nếu cô còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này, tốt nhất cô không nên để lộ ra một chút tài năng như vậy. Cũng đừng tự mãn! Cô biết người lúc nảy là ai không?”

“Trang. . . . . . Trang. . . . . . Tổng Giám đốc Trang. . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn chảy nước mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi nghe được câu này, nở nụ cười chế giễu, nói: “Đừng tự cho rằng hiểu một chút rượu như vậy thì dám ở trước mặt người ta múa rìu! Thu hồi trò hề của cô đi! Sẽ không ai để cho cô dễ dàng nhảy lên xe của cậu ta! Không như ba năm trước đây đâu, ba năm trước cô đã từng vứt bỏ cơ hội thi chuyên gia hầu rượu lần đó vì má trái của cô bị phá hủy! Tỉnh táo một chút đi! Cô có cởi bỏ mấy cúc áo, cũng sẽ không có bao nhiêu tác dụng!”

Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt nhìn cô một cái, rồi im lặng đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh ngã trên mặt sàn, trên mặt vẫn cảm giác đau đớn, không muốn nghĩ đến lời nói mới rồi của Tưởng Thiên Lỗi nhưng không ngừng vươn tay run rẩy lau đi nước mắt trên mặt.

“Khả Hinh?” Trần Mạn Hồng sải bước đi tới.

Đường Khả Hinh nghe gọi, ngay lập tức đứng dậy, lau khô nước mắt, nghẹn ngào đáp một tiếng: “Ai.”

Trần Mạn Hồng đi tới nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh như vậy, ngạc nhiên hỏi: “Cô làm sao vậy?”

“Không có việc gì. Mới vừa rồi bụi bay vào mắt.” Đường Khả Hinh lập tức trả lời.

Trần Mạn Hồng nghe vậy nên cũng không để ý tới, nói: “Vậy thì tốt.”

Cô nói xong liền đeo lên bao tay trắng, tiện tay cầm một chai rượu tuyết lợi Amontillado, nhắc tới quan sát màu sắc, sau khi hài lòng, liền xoay người đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh ngây ngốc nhìn quản lý cầm chai Amontillado mười năm bước nhanh ra ngoài, cô cũng mờ mịt đuổi theo Trần Mạn Hồng đi ra ngoài, mới vừa đi ra đến quầy bar, thấy Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi vẫn ngồi tại chỗ, nhẹ nhàng cười nói, cô ngạc nhiên nhẹ nắm tay Trần Mạn Hồng, cẩn thận hỏi: “Quản lý. . . . . . Tôi có chuyện muốn nhờ cô giải đáp một chút”

Trần Mạn Hồng nghe vậy, liền ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Tổng Giám đốc Trang của chúng ta, anh ấy là ai? Anh ấy còn có thân phận khác không?” Đường Khả Hinh cảm thấy câu nói của Tưởng Thiên Lỗi có ẩn ý khác, nên tò mò hỏi.

Trần Mạn Hồng ngạc nhiên câu hỏi của Đường Khả Hinh, nhưng vẫn nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, anh mặc áo sơ mi màu xanh dương, quần tây màu trắng, ngồi ở trước cửa sổ sát đất, bộ dáng giống như hoàng tử, nâng lên một ly nước ấm hớp một ngụm nhỏ, mỉm cười xoay người nhìn cảnh biển phía ngoài cửa sổ, lịch sự đẹp trai, hấp dẫn bốn phía, cô cũng có chút say mê cười nói: “Có phải cô cũng cảm thấy anh ấy rất đẹp trai hay không? Không chỉ đẹp trai, còn thưởng thức rất tốt. Cô nhìn đồng hồ Omega màu đen trên cánh tay gợi cảm của anh ấy kia, có phải rất mê người hay không? Tôi thích nhất đàn ông đeo đồng hồ.”

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, miễn cưỡng nói: “Không phải tôi muốn biết những thứ này. Ngoại trừ anh ấy có thân phận là Tổng Giám đốc và đẹp trai, anh ấy còn có thân phận khác không? Ví dụ như. . . . . . Anh ấy. . . . . . Anh ấy hiểu rượu đỏ không?”

Trong lúc nhất thời, Trần Mạn Hồng xoay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh, ngạc nhiên cười nói: “Cô nói cái gì? Anh ấy hiểu rượu đỏ không? Chuyện gì vậy? Cô biết anh ấy là ai không? Anh ấy là người thừa kế tương lai tập đoàn khách sạn Hoàn Cầu, nghe nói lúc mười tuổi, anh ấy cũng đã có thể ngửi được một trăm loại rượu đỏ rồi, cho tới bây giờ cũng không có người nào dám ở trước mặt của anh ấy nhắc tới rượu đỏ! Nếu không, làm sao anh ấy một tay trông coi sản nghiệp khách sạn cả Âu Mĩ? Ở Pháp và Tây Ban Nha, anh ấy có trang trại rượu, đếm không xuể! rất nhiều rượu đỏ ở khách sạn chúng ta cũng xuất từ trang trại rượu của anh ấy.”

Đường Khả Hinh ngây người, sâu kín quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, không biết nghe Tưởng Thiên Lỗi nói gì, lại cười to, rất nhàn nhã tự tin, phong cách hiên ngang, chân của cô đột nhiên mềm nhũn, tay không tự chủ đụng phải cái đồng hồ nhỏ của người nào đó để trên quầy bar.

Đồng hồ để bàn rớt xuống.

Vang lên tiếng động nho nhỏ.

Lúc này Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dáng lúng túng của Khả Hinh, lặng lẽ mỉm cười.

“Như Mạt tiểu thư tới.” Có tiếng kêu khẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK