Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1003: CÙNG TÍNH MỘT LƯỢT

Cuộc họp đang diễn ra ! !

Trang Hạo Nhiên mặc màu xanh dương tây trang, ngồi ở ghế Tổng Giám đốc, vừa mở tài liệu nhìn nội dung khách sạn dưới nước, vừa nghe kỹ sư tăng thêm yếu tố 3D đối với việc xây dựng phòng khách của khách sạn dưới nước, dùng hiệu ứng thị giác chế tạo ra bầu trời mộng ảo trên nóc gian phòng, toàn bộ mọi người ngẩng đầu lên nhìn bên trong màn hình lớn bốn phía phòng họp, phát hình trên không trung gian phòng khách sạn dưới nước, xuất hiện bầu trời xanh biếc, rất nhiều ánh sao lấp lánh, quả thật chiếu sáng thật mộng ảo. . . . . .

Tất cả mọi người mỉm cười tán thành.

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao trong màn hình lớn, khái niệm và nội dung đều hết sức đủ, nhưng anh lại không khỏi nở nụ cười.

Trần Tuấn Nam, Thẩm Quân Dụ cùng mọi người chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn anh.

Quả nhiên. . . . . .

Hai mắt Trang Hạo Nhiên chậm rãi lóe lên, mới nhìn hiệu ứng 3D trong màn hình lớn, ngưng mặt nghiêm túc nói: “Có phải hiệu ứng 3D này hơi nhiều một chút hay không?”

Mọi người nghe nói như vậy, lại cùng nhau nhìn phòng khách trong màn hình lớn, từ cửa phòng tới bên trong phòng nhiều chỗ đều có hiệu ứng 3D, trước mắt đây là công nghệ cao nhất trên thế giới, vì giới thiệu, Hoàn Cầu không tiếc tốn hao vốn lớn, mọi người vẫn còn đắm chìm trong tưng bừng vui sướng, chưa kịp tỉnh lại và phân tích, nhất là Trình Lượng cùng với Tưởng Văn Phong đồng thời chủ trì thiết kế 3D, một người đàn ông ba mươi tuổi, anh ta là kỹ sư chịu trách nhiệm chính chương trình thảo luận khách sạn dưới nước lần này, trực tiếp đưa ra quan điểm của mình, nói: “Hiệu ứng 3D này và các thiết kế khách sạn dưới nước, đúng là chủ đề mà chúng ta làm người khác chú ý nhất, toàn thế giới đều hết sức mong đợi! Tổng Giám đốc Trang, ngài cho rằng hiệu ứng 3D quá nhiều ý là. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, đưa mắt nhìn anh ta một lúc lâu, mới mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn mọi người, cẩn thận mạnh mẽ nói: “Mọi người đều biết, Hoàn Cầu chúng ta tốn hao 100 tỉ để xây dựng khách sạn dưới nước, chủ đề là cái gì? Là dưới nước! ! Là đáy biển! ! Mà hiệu ứng 3D quá nhiều, sẽ có vẻ lấn át chủ đề chính! Đây là điều thứ nhất!”

Mọi người nghe xong, toàn bộ im lặng suy nghĩ, có một số thành viên Hội đồng quản trị cũng cảm thấy như vậy, gật đầu.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên sắc bén nhìn mọi người một vòng, lại giơ bút máy, nhanh chóng gõ trên mặt tài liệu, mạnh mẽ nói: “Dự án khách sạn dưới nước tiến hành đã lâu, nhưng các vị giao cho tôi, kế hoạch hoặc bản thiết kế, đều xoay quanh hiệu ứng 3D, có phải mọi người quá ỷ lại đối với thứ mới phát hiện này hay không! Mọi người nên hiểu, 3D là phần mềm, khách sạn dưới nước là phần cứng nó chỉ có một tác dụng hỗ trợ! ! Chúng ta hao tốn tiền 100 tỉ, cố gắng xây một khách sạn dưới đáy biển, chính là muốn thể hiện ưu thế dưới nước! chính là muốn thể hiện thế giới đặc sắc nhất dưới đáy biển! Từ trước đến nay tôi cũng không có thấy qua bất kỳ một bản thiết kế hoặc kế hoạch nào dựa vào chủ đề khách sạn dưới nước, để thăm dò và khám phá ra cái gì mới! ! Tất cả đều là 3D hư ảo! Nếu nó lỗi thời, mọi người còn dựa vào cái gì? ! !”

Lời nói hơi nặng! !

Cả phòng họp, không ai dám lên tiếng, Trình Lượng đứng ở một bên, cũng không có lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên cho mọi người chút thời gian, trầm mặt nhìn mọi người một vòng, xem một có ai có ý kiến mới hay không, nhưng mọi người cũng không lên tiếng, vẻ mặt anh căng thẳng, sau khi nở nụ cười, không khỏi mang theo cảm thán nói: “Một tập đoàn, một công ty, quả thật cần một người lãnh đạo tinh thần! ! Nhưng quan trọng nhất là bản thân tập đoàn đó dựa vào trí tuệ của mọi người xây dựng lên một hình ảnh huy hoàng, không phải để cho mọi người muốn làm gì thì làm, càng không phải để cho mọi người dựa vào hoặc mù quáng đi theo kiểu điện ảnh Hollywood, làm cho hình ảnh càng ngày càng giả tưởng! Còn thứ có thể làm kích động lòng người càng ngày càng ít! Tại sao trong quá khứ, một hình ảnh kinh điển có thể được ca tụng lâu như vậy?”

Anh nói xong, lại im lặng nhìn cả phòng.

Tất cả mọi người đều không lên tiếng, đám người Tiêu Đồng cùng Tiêu Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai, tất cả cũng đều im lặng.

Trang Hạo Nhiên nhìn mọi người không lên tiếng, hai mắt anh chợt lóe, kiên định quả quyết nói: “Đó là bởi vì nó có một không hai! ! Tôi muốn khách sạn dưới nước của chúng ta, phải là khách sạn có một không hai trên thế giới này, bất kỳ cái gì cũng không thể thay thế được sự chân thật ! Hiệu ứng 3D quả thật đặc sắc, nhưng trong lòng tôi thật sự không quá tin tưởng loại sản phẩm phần mềm điện tử! Bởi vì nó rất nhanh lỗi thời, tốc độ thay thế làm cho người ta xấu hổ! Mọi người quá độ tin tưởng, hoàn toàn phản ảnh, thời điểm gần đây, mọi người nghiên cứu và thăm dò đối với khách sạn dưới nước, không đủ tinh, không đủ sâu, không đủ nhiều! ! Khó nghe một chút, đây là một hành động lười biếng! !”.

Tất cả kỹ sư trẻ tuổi nghiên cứu phát triển dưới nước, mọi người không lên tiếng, Trình Lượng đã bắt đầu có chút căng thẳng.

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên nghiêm túc, nhìn tất cả kỹ sư nghiên cứu phát triển, nhìn từng người từng người, cuối cùng nhíu chặt mày hỏi: “Sao lại không thấy Văn Phong?”

Nói xong lời này, người trong cả phòng họp đều không khỏi nhìn vị trí của Tưởng Văn Phong, trống rỗng, tất cả mọi người đều bàn luận xôn xao, đang suy nghĩ xem rốt cuộc anh đi đâu?

“À. . . . . .” Trình Lượng luôn có quan hệ tốt với Tưởng Văn Phong, liền nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Anh ấy có thể có chút việc đi ra ngoài. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nhíu chặt mày, nhìn Trình Lượng, vẻ mặt lộ ra không vui, nghiêm túc, tức giận nói: “Đi ra ngoài? Có chuyện gì quan trọng hơn đi họp? Có chuyện gì quan trọng hơn so với dự án khách sạn dưới nước 100 tỉ ? Cậu ấy đã dẫn dắt đội ngũ các cậu, giao cho tôi bản thiết kế và kế hoạch, đều làm rối tinh rối mù! ! Tôi vì Hoàn Cầu có thiên tài kiến trúc sư như thế mà kiêu ngạo, nhưng mà tôi lại vì Hoàn Cầu không cần một đứa con cưng ! ! Chúng ta cần chính là nhân tài, cần chính là mỗi nhân viên để xuống ưu việt của mình, khiêm tốn đối mặt với công việc, cần chính là tầng tầng lớp lớp trí tuệ, linh cảm và phương án của mỗi người các vị ! ! Lạc Hoành! ! !”

“Vâng!” Tô Lạc Hoành nhất thời ngẩng đầu lên, đứng lên nhìn Trang Hạo Nhiên căng thẳng đáp.

Trang Hạo Nhiên trầm mặt cúi đầu, lật xem một phần tài liệu khác, mới nghiêm túc, không vui nói: “Cậu là người phụ trách chủ yếu của tổ thiết kế nghiên cứu phát triển phần mềm, cậu nhất định có trách nhiệm! Nhất là kiến nghị trong cuộc họp hôm nay, cậu còn đồng ý để cậu ấy đi ra ngoài! Là cậu không muốn ở lại, hay cậu ấy không muốn ở lại? !”

Lâm Sở Nhai trợn mắt, nhất thời cảm giác lồng ngực bị nghẹt thở, không nhịn được nghiêng mặt, nhìn Tiêu Đồng bên kia, căng thẳng dùng ánh mắt hỏi: có chuyện gì?

Tiêu Đồng ngồi ở bên cạnh An An, liếc mắt nhìn chằm chằm cô, tám chuyện đến phòng họp, thật sự là muốn chết! !

An An cũng ngồi ở một bên, thở dốc, mặt mắc cỡ đỏ bừng, không dám lên tiếng.

“À. . . . . .” Tô Lạc Hoành đứng ở một bên, hết sức hết sức căng thẳng cười nói: “Xin lỗi, lần này là tôi sơ sót, trước kia đi họp cũng vẫn không có thói quen thông báo, cậu ấy đều đi hết sức đúng giờ, nghe nói hôm nay có chút việc đến Hoàn Cầu, bởi vì cậu ấy đưa ra đề nghị, muốn đến Nhật Bản một chuyến, anh không có ý kiến, cho nên. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tô Lạc Hoành, trực tiếp nghiêm mặt nói: “Tôi biết rõ linh cảm của kỹ sư thiết kế thiên tài cần nghỉ ngơi, tôi biết rõ từ trước đến giờ cá tính của cậu ấy ủng hộ tự do, nếu không phải bởi vì cậu ấy muốn nắm bắt hạng mục này, tôi có thể thả cậu ấy mặc chim bay lượn trời cao! Chỉ là của tôi cảm thấy cậu ấy nhàn nhã quá đã lâu, ngay cả cuộc họp cũng không tới tham gia, còn muốn tự do cái gì?”

“. . . . . . .” Khuôn mặt của Tô Lạc Hoành lộ ra ngượng nghịu, đứng ở một bên, không dám lên tiếng.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhíu lại, nhìn anh nghiêm túc, nói: “Đoán chừng không trông nom tốt Thái Tử Gia! Cho nên cậu không dám đưa ra ý kiến, để mặc tuỳ ý! ?”

Đám người Thẩm Quân Dụ, Trần Tuấn Nam ở bên này, lông mày nhướng lên, cũng có chút không hiểu Tổng Giám đốc Trang hôm nay như thế nào.

“Tuyệt đối không có chuyện như vậy!” Tô Lạc Hoành thật căng thẳng ngẩng đầu, nói: “Chuyện này là tôi sơ sót, rất xin lỗi! Lần sau nhất định chú ý!”

“Cuộc sống cũng bởi vì có ngày mai mới sống được tràn đầy mong đợi như vậy! !” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cúi đầu xem danh sách tất cả kỹ sư, nói tiếp: “Nếu không có ngày mai, thì cũng không cần nói xin lỗi! ! Bắt đầu hôm nay, Tô Phó tổng cùng tất cả kỹ sư trong Tổ thiết kế, vì Văn Phong đã đến trễ, không có vai trò giám sát và nhắc nhở, trừ 10% tiền thưởng cuối năm của mọi người! ! Trong vòng một tháng, cho tôi một bản thiết kế  tốt hơn! ! Nếu không có phát hiện mới, mọi người chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi hạng mục này! !”

Tất cả mọi người giật mình, nhưng không một ai dám lên tiếng !

“Cuộc họp hôm nay kết thúc tại đây! ! !” Trang Hạo Nhiên trực tiếp đóng tài liệu, từ tốn nói một câu: “Mọi người vất vả!”

Mọi người lập tức căng thẳng đứng lên, nhìn về phía anh khẽ gật đầu.

Trang Hạo Nhiên hơi gật đầu, cười cười, liền mặt lạnh xoay người, sải bước đi xuống bậc thang. . . . . .

Tiêu Đồng lập tức căng thẳng theo tới, liếc anh một cái, mới lặng lẽ nói: “Lão đại. . . . . . Tổng Giám đốc Tưởng tới. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nhướng mày, nói: “Tốt!”

***

Vào buổi trưa.

Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, phối áo sơ mi màu đen, cổ áo mở ra, cùng Đông Anh cất bước đi vào đại sảnh khách sạn Á Châu, vừa đi vừa nghe Đông Anh nói đến chuyện liên quan đến Tưởng Văn Phong trong cuộc họp hôm nay, hai mắt anh chợt lóe, vẻ mặt nhàn nhạt đáp: “Biết rồi.”

Đông Anh nhìn anh một cái, mới dịu dàng nói: “Tổng Giám đốc Trang nói, khó được buổi trưa anh mới tới đây, liền muốn mời anh cùng dùng cơm, đang ở phòng làm việc của anh.”

“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi dừng lại một lát, hơi có chút nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu, cùng đi vào thang máy.

Thang máy nhanh chóng chạy lên tầng 100, cuối cùng dừng ở tầng lầu Tổng Giám đốc.

Tưởng Thiên Lỗi bước ra thang máy trước, mọi người phòng hành chính đang chuẩn bị đến phòng ăn dùng cơm, thấy Tổng Giám đốc tới, lập tức muốn đứng lên chào, anh trực tiếp hơi giơ tay nói: “Đều đi ăn cơm trưa đi, vất vả. . . .”

“Vâng!” Người của phòng hành chính cùng nhau im lặng gật đầu, đi xuống dưới lầu.

Lúc này Tiêu Đồng, vừa vặn đứng ở ngoài cửa Văn phòng Tổng Giám đốc, thấy Tưởng Thiên Lỗi, liền cung kính gật đầu.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước cửa phòng làm việc của mình, lại hơi nghi ngờ cau mày nhìn cô một cái, dừng lại một lát, mới lộ ra mấy phần ngạc nhiên tự mình đẩy cửa ra, đi vào phòng làm việc của mình, liếc mắt liền nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng, tây trang trắng, rất tự nhiên và đẹp trai ngồi ở trước bàn ăn tạm thời mang lên trước cửa sổ sát đất, tay áo sơ mi xắn lên, một tay đang cầm chén, một tay cầm đũa, rất nhàn nhã ăn thức ăn trên bàn, vẻ mặt không có biểu hiện gì, lại ăn rất thích thú. . . . . .

Anh nhíu mày, liền có một chút nghi ngờ buông cúc áo tây trang, cởi ra cho Đông Anh, mới trực tiếp nhàn nhạt hỏi: “Tại sao hôm nay ăn cơm ở phòng làm việc của tôi?”.

“Chỗ của anh phong cảnh tốt!” Trang Hạo Nhiên vừa cầm chén cơm, vừa cầm đôi đũa, hơi nhai mấy cái, mới ngẩng đầu lên nhìn anh cười nói.

Lông mày của Tưởng Thiên Lỗi nhảy lên, đoán xem có phải anh vì chuyện ngày hôm qua có chút để ý hay không, mình vẫn còn hơi lúng túng, đành phải xắn ống tay áo sơ mi, vừa đi qua, mới vừa muốn giải thích chuyện tối ngày hôm qua thì nhìn chăm chú một bàn món ăn trước mặt, tất cả đều là tôm hùm nhỏ, đậu hủ thúi, bánh bạch ngọc, hải sâm, xiên nướng chua cay. . . . . . món ăn vặt 56 tỉnh, mọi thứ đặt tinh tinh lộn xộn, ở giữa còn có thịt bò sống Hàn Quốc trộn sốt lòng đỏ trứng, cá mực tươi, nhộng, cá sống, sò điệp tươi. . . . . .

Anh hơi giật mình, những món này là ăn cơm trưa sao?

Không khỏi. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi liếc tới bên cạnh cả bàn món ăn vặt tinh xảo, chính là đống tôm hùm nhỏ, bên cạnh để một máy tính bảng, hình ảnh vừa lúc là Tưởng Văn Phong đút Đường Khả Hinh ăn miếng cá tươi, rất thân thiết, rất ngọt ngào, anh hơi giật mình, lập tức nhìn Trang Hạo Nhiên! !

Biết người này, mang chuyện ngày hôm qua và hôm nay, cùng tính một lượt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK