Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 213: KHÉO LÉO 2

Khúc Uyển Đình trực tiếp liếc thấy Đường Khả Hinh hơi thấp, vô cùng bất mãn hỏi: “Cô cao bao nhiêu?”

Đường Khả Hinh trợn mắt hạt châu, xoay tròn một vòng, hơi lơ đãng nói: “Một. . . . . . một mét sáu hai. . . . . .”

Khúc Uyển Đình không thể tin nổi lập tức giơ lên thước mềm trong tay, ngón tay nhẹ nhàng buông lỏng, đến gần cô, nhìn cô chằm chằm cặp mắt to trong suốt của cô, chợt nhíu mày nói: “Tôi cảnh cáo cô, tôi lập tức đo chiều cao của cô, nếu cô không có 1m62, thiếu 0.1 centimét, tôi sẽ cầm thước cứng quất mông của cô một cái! Xem cô có dám nói dối hay không?”

Đường Khả Hinh hoảng sợ, lập tức căng thẳng nói: “Đừng. . . . . . Tôi một. . . . . . một mét năm chính. . . . . . một mét năm tám. . . . . .”

Khúc Uyển Đình cố ý lườm cô một cái, mới nói: “Tôi biết ngay cô không đến 1m6!”

Đường Khả Hinh có chút uất ức nói: “Còn thiếu 0.2 centimét thôi mà. . . . . .”

“Cô biết 0.2 centimét và khoảng cách tiêu chuẩn khác nhau ở chỗ nào không?” Khúc Uyển Đình ôm vai nhìn về phía cô, hỏi.

Đường Khả Hinh không nhịn được nhìn cô.

Khúc Uyển Đình ngẩng đầu lên, nhìn cô nói: “Khéo léo! ! Một cô gái không khéo léo nhất định sẽ buông tha vẻ đẹp và phong cách của mình!”

Đường Khả Hinh im lặng nhìn về phía cô.

Khúc Uyển Đình không có thời gian nói nhảm với cô, trực tiếp xoay người, lưu loát nói: “Còn có ba ngày đến bữa tiệc, cô lập tức thay đồng phục trên người! ! Tôi cũng không biết ba ngày này tôi có thể cho cô cái gì, thật may là trên người cô còn có một chút khả năng thưởng thức cái đẹp để cho tôi cảm thấy có chút thử thách! Nhanh lên!”

“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh mới vừa muốn nói chuyện, cũng đã bị Tiêu Đồng nắm chặt cổ tay của cô, kéo cả người cô đi.

Sau đó, Đường Khả Hinh đã thay bộ vest ôm sát màu trắng bằng váy trắng rộng rãi, mang giày thể thao màu trắng, có chút thấp thỏm đi vào phòng tập, cũng đã thấy trong tay Khúc Uyển Đình cầm một cây thước màu đen, bề rộng cỡ hai ngón tay, nhanh chóng đi tới phía mình, không nói hai lời, liền nắm cổ tay của cô, kéo cô đến bức tường thủy tinh lấp kính, để cho cô đứng dán vào tường, mới nói: “Đầu ngửa lên, tư thái cao một chút, ưỡn ngực, thóp bụng, hai chân chụm lại, hai đầu gối không thể xuất hiện khe hở. . . . . .”

Nói xong, trong tay của cô đã xuất hiện một tờ giấy mỏng màu lam nhạt hình vuông.

Đường Khả Hinh đứng dán tường, có chút căng thẳng nhìn về phía Khúc Uyển Đình, có chút kinh ngạc hỏi: “Cô. . . . . . Cô muốn làm gì?”

Khúc Uyển Đình mỉm cười nhìn cô nói: “Muốn đánh giá xem cô có lười biếng hay không, tư thế có đúng hay không, dùng tờ giấy thật mỏng là đủ rồi!”

Đường Khả Hinh giật mình nhìn cô.

Khúc Uyển Đình im lặng không lên tiếng, cầm tờ giấy lên, nhẹ nhàng khom người đặt ở giữa hai đùi đẹp thon dài của Đường Khả Hinh, mới chậm rãi nói: “Tôi nói cho cô biết, cố mà mà dùng hai đầu gối của cô kẹp tờ giấy mỏng lại, nếu như rớt xuống một lần, tôi sẽ quất cô một lần! Chuyên đánh đùi và eo! !”

Trong lòng của Đường Khả Hinh chợt lạnh, lập tức nuốt cổ họng khô rát, để cho mình ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, hai chân khép lại, kẹp thật chặt tờ giấy mỏng, cảm thấy nó thật sự rất mỏng, dường như cảm thấy nó không tồn tại, càng làm lòng người ta lạnh lẽo, cô thở mạnh một hơi, buộc chặt hai đầu gối!

Khúc Uyển Đình im lặng lấy thêm một tờ giấy mỏng, kẹp ở trên cánh tay của cô, mới sâu kín nói: “Kẹp tốt lắm, đừng có nhúc nhích đấy.”

Đường Khả Hinh nuốt nước miếng, kẹp lấy tờ giấy mỏng bên cánh tay trái, lại kẹp tờ giấy mỏng bên cánh tay phải, có chút căng thẳng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng sợ mình há miệng, hơi sức cũng không có biện pháp tập trung trên tờ giấy kia, chỉ đành phải đau khổ, thở mạnh không dám lên tiếng.

Khúc Uyển Đình hài lòng thái độ của cô, mỉm cười lại rút ra một tờ giấy mỏng màu xanh dương, kẹp ở sau bả vai cô và hốc tường, bắp đùi, bắp chân, vừa kẹp vừa nói: “Dán chặt tường cho tôi, buộc chặt bắp đùi, buộc chặt bắp chân, tập trung tinh thần dùng toàn bộ sức lực chú ý vào vị trí tôi kẹp tờ giấy, nếu có một tờ rơi xuống, tôi tuyệt đối không tha cho cô!”

Đường Khả Hinh chớp chớp mắt, để cho mình đứng vững hơn, không ngờ, chuyển động nhẹ nhàng như vậy, tờ giấy màu xanh lam trên cánh tay mình, trên đùi, trên bắp chân, trên bả vai, tất cả đều bồng bềnh bay xuống giống như bông tuyết trắng, cô lập tức trợn to hai mắt nhìn Khúc Uyển Đình!

Bộ dáng nhẹ nhàng và vẻ mặt tươi cười vừa rồi của Khúc Uyển Đình, lập tức cứng rắn, hai mắt trở nên vô cùng nghiêm nghị hét lên: “Mang roi tới đây cho tôi!”

Phòng vũ đạo đột nhiên đi ra một cô gái, trong tay cầm một cây trúc màu đen làm roi, lập tức đưa đến trước mặt của Khúc Uyển Đình, cô lập tức chụp lấy quét qua một trận gió, vèo một cái, liền hướng hông của Khả Hinh vung tới!

“A . . . . . .. . . . . . ” Đường Khả Hinh lập tức hét lên một tiếng, trừng lớn con ngươi, cảm giác da bên hông mình bị quất cũng tét ra rồi, đau đớn kêu lên: “Đau quá! !”

Khúc uyển đình Lạnh lùng hỏi trợ lý : “Trên mặt sàn có mấy tờ giấy! ! Đếm hết cho tôi!”

“Vâng!” Trợ lý vừa nghe, lập tức cúi người xuống đếm: “Một tờ, hai tờ, ba tờ, bốn tờ, năm tờ. . . . . . Sáu tờ. . . . . . Bảy tờ. . . . . . Tổng cộng bảy tờ. . . . . .”

Đường Khả Hinh nghe xong lời này, hoảng sợ đến mất hồn, vội vàng xoa eo, lắc đầu một cái, mới vừa khóc muốn cầu xin tha, hai tờ giấy nhét ngang lưng cũng đồng thời nhẹ nhàng rơi xuống, cái ót cô vang một tiếng “bùm”, lòng bàn chân lạnh lẽo chui lên sống lưng, cô hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên, nhìn Khúc Uyển Đình! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK