Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 851: MỘT CHÚT SỰ THẬT

Chiếc Audi Pikes Peak màu trắng như mũi tên nhanh chóng lao thẳng phía trước ! ! !

Trên không trung phi trường, chuyển sang màu đỏ bất thường, gió thổi càng lúc càng lớn, lay động xung quanh ! !

Máy bay tư nhân rầm rầm vang dội, ba chiếc máy bay trực thăng cũng nhanh chóng khởi động cánh quạt, lượn vòng quanh trên không trung, dò xét! !

Mười mấy tên vệ sĩ, bao gồm một quan chức quốc gia cùng nhân viên Đại sứ quán Mĩ cũng dẫn đặc cảnh quan sát hoàn cảnh ở xung quanh!

Một chiếc Audi Pikes Peak màu trắng chạy qua lối đi VIP, như tia chớp lao đến, cuối cùng chi  một tiếng, thắng gấp ở trên đường rộng rãi của phi trường, Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi xuống xe, gấp gáp và căng thẳng nhìn cảnh tượng rung động xung quanh, rốt cuộc nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn cùng một mãnh tướng, Cố Thần mặc áo đen, đứng ở ngoài máy bay tư nhân, anh lập tức nhanh chóng cất bước đi tới . . . . .

Cảnh sát ngăn anh! !

Một quan chức nhìn thấy là Trang Hạo Nhiên, bởi vì sớm đã có căn dặn, liền gật đầu một cái, để cho đặc cảnh thông hành.

Trang Hạo Nhiên lập tức bước nhanh tới, nhìn Cố Thần, hỏi nhanh: “Phóng viên Tiêu như thế nào?”

Cố Thần cung kính nhìn Trang Hạo Nhiên, nói nhanh: “Cô ấy đang ở trong khoang máy bay, chờ anh một lúc !”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên mãnh liệt lóe lên một cái, lập tức nhanh chóng đi tới trên thang mây máy bay tư nhân, vừa đi vào khoang máy bay xa hoa, nhìn thấy ba người giúp việc đang thật cẩn thận chăm sóc một bóng dáng nào đấy ngăn ở trong bình phong, thậm chí đốt tinh dầu Lavender tinh khiết làm sạch tư tưởng cho cô, anh lập tức lo âu vội vàng muốn đi tới. . . .

“Không nên tới. . . . . .” Giọng nói bồng bềnh bay ra.

Anh dừng bước lại, tầm mắt xuyên qua bình phong nhàn nhạt, có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt dịu dàng của cô gái, nghe nói bởi vì cô điều tra chuyện rượu đỏ, khuôn mặt bị phá hủy, hai mắt anh lập tức lộ ra đau lòng và vội vàng.

Tiêu Hào Oánh mặc váy dài tơ tằm màu tím đậm, bên ngoài khoác một cái khăn lụa mỏng trùm đầu màu đen, kéo che nửa khuôn mặt của mình, khẽ chớp ánh mắt mờ mịt, nhìn chăm chú trước, cười khẽ nói: “Rốt cuộc tôi chờ được anh đến rồi. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên dừng ở tại chỗ, hai mắt mãnh liệt lóe lên ánh sáng sắc bén, nhìn nửa khuôn mặt trong suốt.

Ba người giúp việc ý thức được không khí mập mờ, liền im lặng khom lưng, sau đó xoay người đi khỏi khoang máy bay.

Ngoài phi trường, âm thanh chấn động khổng lồ vẫn vang dội.

Nhưng hiện tại không gian này rất yên tĩnh.

Tiêu Hào Oánh ngồi ở trên ghế dựa gần cửa sổ máy bay, sâu kín cười nói: “Cả đời này của tôi vẫn rất tùy hứng, dòng họ hiển hách, nhưng vẫn lựa chọn cái nghề phóng viên này, nhớ năm ấy, ở trước Thần Jehovah Witnesses trong tòa nhà đầu lâu nổi tiếng, tôi đi vào căn phòng nhỏ u ám, đầu tiên đọc lời thề quyết tâm, cho dù cuộc sống tương lai xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không được mang tất cả mọi thứ mình nhìn thấy, nghe được ở không gian u ám, thông báo cho người đời sau. Nhưng khi anh ôm tâm trạng đau buồn, chuẩn bị mở bí mật căng thẳng nhất, kích thích nhất trên thế giới này, thì lại phát hiện nội dung ở trong căn phòng nhỏ u ám đó, cũng chẳng qua là thế. . . .”

Trang Hạo Nhiên im lặng đứng ở một bên, nhìn nửa khuôn mặt dịu dàng này.

Tiêu Hào Oánh khẽ mỉm cười, buồn bã nhìn làn khói thơm bên trong lò, lặng lẽ nói: “Có lẽ nhất định cả đời này, tôi muốn dâng hiến mình trên con đường truy tìm sự thật này, phải biết Sứ giả sinh mạng, lúc bọn họ đi qua bên cạnh anh, để lại ý thức sứ mạng vô cùng khó hiểu, chúng ta giống như bị rút sạch, bị cuốn đi, bị đánh cắp mất linh hồn, móc rỗng bản thân, dâng hiến cho nghề nghiệp. Tôi vẫn cho rằng tôi truy xét bí mật rượu đỏ này là vì anh. . . . . .”

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên hơi tối lại, đứng một bên, không nói lời nào.

Hai mắt Tiêu Hào Oánh nổi lên hơi nước, nhìn không gian xa hoa phía trước, giống như nhìn thấy được nửa khuôn mặt mê người của người đàn ông ngưỡng mộ trong lòng, cô tiếp tục sâu kín nói: “Đã từng trong thoáng chốc, trên bữa tiệc ở nước Anh, đầu tiên nhìn thấy anh, bởi vì say mê thật sâu, tôi vẫn không tin, thế giới này có vừa gặp đã yêu, nhưng lúc nhìn thấy anh tôi phát hiện, trong thế giới của tôi có thể xuất hiện nhàn nhạt bi thương, bởi vì tôi biết, tôi sắp yêu một người đàn ông mãi mãi cũng không có được. . . . . .”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, hơi bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn cô.

Tiêu Hào Oánh cười khổ một tiếng, lại chậm rãi nói: “Nhưng. . . . . . Rốt cuộc là cái gì dẫn dắt tôi, để cho tôi đi tìm tòi nghiên cứu, ở trước mặt người đàn ông hấp dẫn vô hạn, hào quang tỏa ra bốn phía, trong thế giới của anh rốt cuộc có chuyện xưa hay không. . . . . . Tôi bắt đầu giống như theo đuổi tình yêu, truy tìm một chút sự thật thuộc về anh. . . . . . Dần dần tôi phát hiện, ở trong quá trình truy tìm anh, tại nào một góc nào đấy anh không biết, cùng anh trải qua tình yêu với Giai Giai, cùng với anh trở về nước, cùng với anh trải qua tình yêu với Đường tiểu thư  . . . . . . Thật ra cho dù anh che giấu như thế nào, cũng không có cách nào che giấu ánh mắt anh nhìn Đường tiểu thư, lưu luyến, mâu thuẫn không thôi, còn lộ ra thâm tình nồng đậm. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nhất thời có chút đau lòng ngẩng đầu, nhìn cô.

Tiêu Hào Oánh đột nhiên mất mát, cười khổ, hơi cúi đầu xuống, đè nén mất mát và thâm tình, sâu kín nói: “Rốt cuộc tôi vì cái gì, lúc anh cô đơn đi bên bờ sông Cambridge thì tôi chống một chiếc thuyền nhỏ đi cùng với anh, lúc anh bận rộn công việc, tôi ở tại tòa cao ốc của nước Anh, đối diện cửa sổ trước khách sạn nào đó nhìn anh chăm chú, làm bạn với anh… lúc anh chạy bộ sáng sớm, tôi lặng lẽ mặc quần áo thể thao màu hồng, ngồi ở ven đường anh đi qua, giống như nghe nhạc, chờ đợi anh đi qua, lúc anh trở về nước, tôi khó nhịn nhớ nhung mà tìm đến. . . . . . Tôi cho rằng loại cảm giác này, sẽ càng ngày càng nhạt, nhưng không ngờ càng ngày càng đậm hơn. . . . . . Bởi vì ở trong quá trình truy tìm, tôi chứng kiến phẩm chất tốt đẹp và cá tính hấp dẫn của một người đàn ông. . . . . . cho dù ở trong sinh hoạt hay trên công việc, anh cũng hoàn mỹ như thế, anh hưởng thụ quá trình cuộc sống thật sự, trong những ngày truy tìm anh, thế giới của tôi càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô thật sâu.

Hai mắt Tiêu Hào Oánh lóe lên nước mắt, khuôn mặt như đóa hoa thuần khiết, nở nụ cười, sâu kín nói: “Thật xin lỗi, tôi đến gần cuộc đời của anh như thế, vẫn không muốn nói cho anh biết. . . . . . Vì hỗ trợ anh, đã từng mãnh liệt viết bài, đăng tất cả tin tức về Tập đoàn Á Châu, bởi vì tôi muốn giúp anh. . . . . . Muốn giúp anh đánh ngã tất cả kẻ địch trong thế giới của anh. . . . . . Nhưng càng về sau tôi mới chính thức hiểu rõ, trong thế giới của anh, căn bản không quan tâm kẻ địch. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.

Tiêu Hào Oánh sâu kín mỉm cười, nửa khuôn mặt buồn bã mất mát nói: “Có đôi lúc, phụ nữ là một động vật rất bi lụy tình cảm, bọn họ dành cả cuộc đời để yêu một người, có lẽ cũng chỉ muốn chứng minh, rốt cuộc người này có đáng để mình yêu hay không. . . . . . trong quá trình chứng minh, tôi đã bị chính tình cảm của mình không ngừng làm tổn thương mình, đêm đó tôi bị anh vứt bỏ, tôi vốn cho rằng đã mất hết tôn nghiêm, lại phát hiện anh xoay người, lập tức thức tỉnh toàn bộ thế giới của tôi, cũng lập tức thức tỉnh tôn nghiêm của tôi ! Đêm hôm đó, tôi muốn buông tha, bởi vì tôi cảm thấy, tiếp tục làm mọi thứ cũng không có ý nghĩa. . . . . . Lúc tôi muốn từ từ thu hồi bí mật, thì bất ngờ phát hiện, trong một phần tài liệu, cho thấy một bí mật mà tôi vẫn nghi ngờ muốn lấy được!”

Trang Hạo Nhiên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn cô! !

Tiêu Hào Oánh đột nhiên có chút vui vẻ, rơi lệ nở nụ cười, sâu kín ngẩng đầu lên, nhìn phía trước hơi lộ ra một chút kích động nói: “Anh có thể hiểu tâm trạng của tôi lúc đó sao? Tôi bị anh từ bỏ, nhưng tôi lại phát hiện, những sự thật mà mỗi đêm chong đèn tìm kiếm, muốn thăm dò tìm hiểu, có thể vào lúc tôi thất vọng, bồng bềnh trong không khí. . . . . . Giống như đang an ủi tôi . . . . . An ủi tôi . . . . . rốt cuộc trong thế giới của tôi lại nổi lên ý thức sứ mạng làm phóng viên, ý thức sứ mạng thật sự ở trong thế giới của mỗi người cũng nhất định có liên quan đến nhân loại, có liên quan đến sinh linh của thế giới này!”

Trang Hạo Nhiên cảm giác cả người mình bị bay lên, căng thẳng nhìn Tiêu Hào Oánh, híp mắt nói: “Cô nói. . . . . . Muốn lấy được bí mật. . . . . . Phải . . . . .”

Hai mắt Tiêu Hào Oánh mãnh liệt lóe lên, sâu kín nghiêng mặt nói: “Có liên quan đến quá trình phát triển của Hoàn Cầu gần ba mươi năm trước, tất cả tin tức lớn nhỏ, báo chí, thậm chí còn có sự kiện thời sự trong nước và quốc tế lúc ấy, kết nối lại với nhau, mỗi buổi tối, tôi đều kết nối tất cả tài liệu, xem không ngủ, không nghỉ ! !”

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên hơi căng cứng, cảm giác trái tim nặng nề thở gấp.

Tiêu Hào Oánh hơi ngẩng mặt, hai mắt thoáng qua ánh sáng mãnh liệt, sâu kín nói: “Rốt cuộc tôi phát hiện, cùng năm Hoàn Cầu chuẩn bị giả vờ muốn tách cổ phần Tập đoàn Hoàn Á và Tập đoàn Á Châu, lúc ấy, ở huyện Bình Huyền và một khu vườn nho đã xảy ra vụ nhiễm độc chì quá nặng, gây ra sự kiện chết chóc hơn ba trăm thôn dân tại địa phương! ! Lúc tôi lật lại tài liệu, phát hiện hai sự kiện này, thời gian rất gần nhau, nhưng tôi không có phát hiện, rốt cuộc hơn ba trăm người chết này, trực tiếp có liên quan đến Hoàn Cầu, tôi một đường truy xét tới cùng, đi thăm những gia đình chết chóc mấy chục năm trước, rốt cuộc thấy được một tấm hình! !”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng lóe lên, chuyện này anh mới nghe lần đầu! !

Tiêu Hào Oánh cảm giác cả người mình dâng lên lạnh lẽo, sâu kín nói: “Ở bên trong tấm hình trắng đen là ở quang cảnh cúng tế vong hồn, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, ông ta lẫn ở trong đám người, chăm chú nhìn cảnh tượng tập thể các thôn dân chết chóc đáng sợ, không có một chút hối tiếc và lộ vẻ xúc động!”

Trang Hạo Nhiên hơi cúi đầu, nhíu chặt mày, trong đầu bắt đầu nhanh chóng lục tìm kí ức từ nhỏ đến lớn, rốt cuộc chưa từng nghe qua người lớn nói về sự kiện có liên quan đến vườn nho trong nước!

“Tôi khi đó. . . . . .” Đến bây giờ, Tiêu Hào Oánh còn cảm thấy có cảm giác lạnh lẽo đối với cảnh tượng trong quá khứ, cô sâu kín nói: “Cho tới bây giờ tôi cũng không có nhìn thấy qua một đôi mắt như vậy, ánh mắt kia giống như dã thú trong rừng rậm.”

“Rốt cuộc là ai?” Rốt cuộc Trang Hạo Nhiên không nhịn được hỏi! !

Tiêu Hào Oánh sâu kín nghiêng mặt, hai mắt mãnh liệt lóe lên nói: “Ông cụ Tưởng !”

Thân thể Trang Hạo Nhiên chấn động mạnh một cái! !

Tiêu Hào Oánh đột nhiên cười lạnh một tiếng, sâu kín nói: “Sự kiện năm ấy, hại chết nhiều người như vậy, mà các quan chức khởi xướng, thậm chí nhà thầu khoán, toàn bộ đều bí mật biến mất khỏi trên thế giới này! ! Chỉ có ông cụ Tưởng xuất hiện khó hiểu trong tấm hình lúc đó, lại là một doanh nhân hiển hách trên thế giới! !”

“Không thể nào! !” Trang Hạo Nhiên nói rất chắc chắn! !

“Không thể nào?” Tiêu Hào Oánh đột nhiên cười lạnh một tiếng, lại nói: “Cái gọi là bí mật rượu đỏ, đúng như tôi suy đoán, bên trong che giấu sự kiện đáng sợ nhất của Hoàn Cầu rất nhiều năm qua, thậm chí bao gồm giết người máu me, theo như tôi biết, trong sự kiện đó! Những quan chức phạm tội với Hoàn Cầu, quan chức đồng lõa với Hoàn Cầu vào lúc ấy, hiện tại có một số còn ngồi chức vị cao! Cho nên. . . . . . Tại sao sau khi rượu đỏ bị mất trộm lại có rất nhiều người muốn có được nó! ! Bởi vì là lợi thế, cũng là tiền tài! Càng là chứng cứ! !”

Tiêu Hào Oánh nói xong, sâu kín cầm một tấm ảnh lên trên không trung, nói: “Anh xem đi . . . . .”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK