Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1010: KHÔNG CÓ NHẬN ĐÓNG PHIM

Một cô gái, vóc người cao gầy, mặc đồng phục quản lý màu đen, khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng vẻ mặt xa lạ kiêu ngạo, ôm vai híp mắt nhìn Đường Khả Hinh, nghiêm nghị nói: “Cô ở nơi này làm gì?”

Đường Khả Hinh sững sờ đứng ở bên cạnh chậu bonsai, nhìn nữ quản lý này, cảm thấy cô có chút xa lạ, giống như cho tới bây giờ cũng không có gặp qua.

Chu Lệ Tình, mới tốt nghiệp quản lý khách sạn từ Học viện West ở Anh, thực tập tại khách sạn Hoàn Á ở Anh nửa năm, hôm nay mới được phái trở về nước nhận chức Phó Quản lý mới của bộ phận sảnh tiệc, sau khi chờ kiểm tra đánh giá đầy đủ, sẽ trực tiếp đến bộ phận tổ chức tiệc của Câu lạc bộ nhận chức quản lý, trông cô mới vừa trở về nước một ngày, thái độ tràn đầy phách lối, quan sát Đường Khả Hinh từ trên xuống dưới một lần, nét mặt tràn đầy ghét bỏ, nhìn cô lạnh lùng nói: “Cô ở nơi này làm gì?”

“À?” Đường Khả Hinh liền ôm chậu bonsai, chớp mắt nhìn cô gái lạ, trên mặt không biết nên bày ra vẻ mặt gì. . . . . . .

“Tôi hỏi cô ở chỗ này làm gì?” Vẻ mặt Chu Lệ Tình trực tiếp cứng rắn nhìn Đường Khả Hinh, hơi cao giọng nói: “Buổi đấu giá sắp bắt đầu! ! Tùng Nghênh Khách trăm năm này còn đặt ở chỗ này? Cô sống phiền đúng không? Ôm chặt nó là có thể nghỉ ngơi đến sáng mai à?”

“Tùng Nghênh Khách trăm năm?” Lúc này ánh mắt Đường Khả Hinh mới buông lỏng, hơi ngồi xổm người ra một chút, không khỏi ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra, đây đúng là một gốc cây Tùng Nghênh Khách trăm năm, cao gần một mét, lá kim lộ ra xanh biếc, được cắt tỉa hết sức xinh đẹp, nhất là chậu hoa này, bởi vì đi theo Vitas đã lâu, tự nhiên có thể nhìn ra đây là chậu hoa cổ hạng nhất, phía trên dáng dấp của Quý Phi say rượu, tự nhiên khác nhau rõ ràng !

Ánh mắt của cô sáng lên, quả nhiên nhìn chậu bonsai này thật đẹp, bật cười nói: “Oa, thật xinh đẹp, nếu như thầy giáo của tôi nhìn thấy. . . . . .”

“Còn lề mề ở nơi này? Lập tức đưa đến sảnh tiệc lầu mười hai cho tôi!” Chu Lệ Tình đá một cái trên mông đít cô, lại tức giận lạnh lùng nói.

“Ôi chao! !” Đường Khả Hinh lập tức bị đau nhức, ngồi xổm gần chậu bonsai, bên ôm nó, vừa ủy khuất muốn giải thích thân phận của mình, nhưng nhất thời sững sờ, khó hiểu, kích động ngẩng đầu, nhìn chậu Tùng Nghênh Khách ở trước mặt, lá kim tươi tốt, người ngăn ở phía sau gần như không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt cô, quan trọng nhất là cái đồ vật này muốn đưa đến sảnh tiệc lầu mười hai ! ! Vậy mình không phải thuận nước đẩy thuyền vào sảnh tiệc rồi sao? Thậm chí không bị phát hiện! !

Ánh mắt cô chợt sáng lên, cười thật vui vẻ.

“Này! ! Cô còn ở chỗ này làm gì?” Chu Lệ Tình nhắc cổ tay, nhìn thời gian đã sắp bắt đầu rồi, lại lo lắng muốn mắng chửi người. . . . . .

“Đừng mắng, đừng mắng! Tôi . . . . . Tôi mới vừa nghỉ một lát, bây giờ tôi lập tức đưa qua! !” Đường Khả Hinh nói xong, lập tức hết sức chịu khó, cắn chặt răng, ngồi xổm người xuống, liều mạng đỏ mặt, ôm lấy chậu bonsai trăm năm, nặng đến trong lòng cũng hoảng sợ, nhưng vẫn cô gắng ôm chậu bonsai này, cắn chặt răng từng bước từng bước đi tới thang máy! Vừa vặn nhìn thấy có mấy người khách đi ra, cô lập tức ôm chậu bonsai, cả người đổ mồ hôi tiến vào, cô chưa kịp đặt chậu bonsai kia xuống, muốn nhấn lên lầu mười hai, cũng đã thấy hai đồng nghiệp mặc đồng phục màu đen, mỉm cười đi tới, nhấn thang lầu mười hai, cũng rất sôi nổi bàn tán: “Cô biết chưa? Tối nay Tổng Giám đốc Trang của chúng ta thật khảy một bản vì ảnh hậu! Hơn nữa nghe nói còn cùng khiêu vũ một bài !”

Đường Khả Hinh cắn răng, ôm chặt chậu bonsai, tròng mắt hơi híp, tức giận đến mặt cũng tái xanh !

“Trời ạ, có thật không?” Một nữ nhân viên phục vụ khác, nghe nói như vậy cũng cảm giác trái tim nhảy thình thịch, đôi tay chấp lại nhìn đồng nghiệp, khuôn mặt cười giống như đóa hoa đào, hưng phấn nói: “Đến lúc đó nhất định rất lãng mạn! Tổng Giám đốc Trang của chúng ta so với Tổng Giám đốc Tưởng, người vừa sáng sủa đẹp trai! Nhất là nở nụ cười, người nhìn thấy trái tim đập thình thịch, có đôi khi tôi nằm mơ cũng muốn, nếu như có thể cùng loại đàn ông này ở chung một chỗ, tôi tình nguyện chỉ sống một ngày cũng được !”

Đường Khả Hinh ôm chậu bonsai nặng muốn chết, chắt lưỡi một tiếng, núp ở bên trong thang máy, nhàm chán nở nụ cười, trong lòng suy nghĩ ai thèm loại đàn ông này?

“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy! Có lần anh ấy đi qua bên cạnh tôi, bởi vì tôi bưng chén đĩa quá nhiều, anh ấy còn quan tâm giúp đỡ tôi, cô cũng không biết, tôi đã ôm cái đĩa đó một tháng, cũng không chịu rửa!” Có một nữ đồng nghiệp đỏ mặt nói xong, nhìn đến lầu mười hai, hai cô gái trò chuyện vui vẻ, lập tức rất thẹn thùng bước đi ra ngoài, Đường Khả Hinh một mình tức giận ôm chậu bonsai, nghe mấy cô gái này nói đến Trang Hạo Nhiên, cô thật hận không được ôm chậu bonsai chết đập người đàn ông chết tiệt kia! !

“Trang Hạo Nhiên đáng chết! ! Anh không nghe điện thoại ! ! Anh cũng không nhận ! Qua tối nay anh đừng hối hận! ! Qua tối nay em sẽ vứt bỏ điện thoại di động của em, bẻ gãy sim điện thoại! !” Đường Khả Hinh vừa thở hổn hển ôm chậu bonsai đi ra lầu thứ mười hai, lập tức nhìn thấy cửa lớn mạ vàng bên trái sảnh tiệc chỉ khép hờ, bên trong truyền đến âm thanh của người dẫn chương trình một nam một nữ, đang dùng giọng nói cuồng nhiệt, đứng ở trên sân khấu chào đón tân khách tham gia, mà dưới sân khấu, rất nhiều minh tinh và thiên kim danh viện, công tử quyền quý, tất cả đều mặc trang phục sang trọng, ngồi ở trước bàn tiệc, đối mặt với các loại rượu và bánh ngọt xinh đẹp tinh xảo, nhưng vẫn chuyển hướng, nhìn người dẫn chương trình trong sân khấu rối rít vỗ tay hoan nghênh, rất nhiều phóng viên giải trí, đứng ở dưới đèn thủy tinh màu xanh dương trong hội trường, cầm máy ảnh, đang kích động nhấn nút chụp . . . .

“Mệt chết tôi . . . . .” Đường Khả Hinh vừa cắn chặt răng, ôm chậu chậu bonsai trăm năm, từng bước khó khăn đi vào trong sảnh tiệc, vừa đi vừa cắn răng nghiến lợi nghĩ: Trang Hạo Nhiên! ! ! Tại sao em phải không có tự trọng sang đây nhìn anh như vậy chứ? Em để mặc kệ anh không tốt sao? Em đi em gái anh! ! Em thề, về sau cho dù anh và một con ruồi mẹ ở chung một chỗ, em cũng mặc kệ anh ! !

“Người đó có phải là ảnh hậu hay không?” Có một nhân viên lẩm bẩm lên tiếng, bởi vì đang thời gian làm việc, không thể tùy tiện bàn tán thân phận của khách, cũng không cho phép đi quấy rầy khách! !

“Có thật không?” Có người hưng phấn kêu lên.

Đường Khả Hinh mới vừa ôm chậu bonsai, cắn răng nghiến lợi, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi muốn bước lên bậc thang trong suốt, muốn đi vào sảnh tiệc số 2 gần một ngàn mét vuông, nghe xong lời này, ánh mắt của cô sáng lên, nhất thời quay mặt sang, nhìn thấy hai nhân viên chỉ chỉ chõ chõ hướng kia, là bên ngoài cửa sổ sát đất đại sảnh lầu mười hai, một cô gái đứng nơi chỗ trống, cao gần 1m70, người mặc váy yếm dài màu đen cột dây, hấp dẫn, sau lưng đính kim cương màu xanh lóe ra ánh sáng lấp lánh mê người, tóc xoăn đến eo, vén nhẹ phía bên trái, đang rất tiêu hồn uyển chuyển đứng ở trước cửa sổ sát đất, giống như thấy được phong cảnh xinh đẹp nơi nào đó, hết sức hết sức mãi mê. . . . . .

Riêng vóc người là có thể chớp mắt giết rất nhiều phụ nữ! !

Đường Khả Hinh thấy vóc người cô, cái loại mặc cảm về chiều cao cùng bóng lưng tiêu hồn, nhất thời cảm thấy mình bị đổ vại giấm, không che giấu chút nào hâm mộ, đố kỵ, ghen ghét của mình, chết cắn chặt môi dưới, lại nhìn bóng lưng cô gái kia, lập tức nhớ tới Trang Hạo Nhiên đáng chết này là người có chủ nghĩa tôn thờ cái đẹp, thấy loại phụ nữ vừa hấp dẫn vừa lạnh lùng vừa xinh đẹp, chống đỡ được sao? Cô không khỏi nhớ tới Tinh Xuyên, Trang Hạo Nhiên mê đắm đến thần hồn điên đảo, đầu óc giống như bột nhão. . . . . .

Trái tim càng thắt càng chặt, càng thắt càng chặt! !

Đường Khả Hinh ôm chặt chậu bonsai, hai mắt nhìn chằm chằm bóng lưng người gọi là ảnh hậu, vốn muốn hào phóng một chút, xoay người tiến vào sảnh tiệc, nhưng cô thật sự không thể nhịn được nữa, liền không suy nghĩ nhiều, xoay người đi tới người phụ nữ chết tiệt kia, vừa đi vừa liều mạng nhìn chòng chọc, liều mạng nhìn chòng chọc, hận không được dùng đinh đóng lên mặt cô! ! Thở hổn hển, thở hổn hển  ôm chậu bonsai đi về phía cô gái kia, cố ý không kịp phản ứng kêu lên: “Ôi chao, ôi chao, sắp rơi xuống, cẩn thận! !”

Cô nói xong, cả người liền ôm chậu bonsai, không nói hai lời, nện vào bên chân cô gái kia! !

Hạ Tuyết nhất thời xoay người, kinh ngạc, sau đó lùi một bước, giật mình nhìn chậu bonsai thật to nện bên chân mình, lại không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đáng yêu, mộng mơ ở trước mặt, cao gần 1m60, nói không ra lời. . . . . .

Đường Khả Hinh cảm thấy mệt mỏi, thở hổn hển hai tay vịn chậu bonsai dựa bên cửa sổ sát đất, không ngừng lau mồ hôi, giả vờ như hoàn toàn không thấy người phụ nữ bên cạnh ! !

Vẻ mặt Hạ Tuyết bình tĩnh, ánh mắt xinh đẹp, hết sức thong thả, xinh đẹp làm người ta nghẹt thở, nhìn cô gái này, theo bản năng cảm thấy chậu hoa lúc nảy là cô cố ý nện vào chân của mình.

Đường Khả Hinh lại vừa lau mồ hôi, vừa quay đầu, giống như mới vừa thấy Hạ Tuyết, vừa thở vừa chỉ vào cô, kinh ngạc nở nụ cười nói: “Chị. . . . . . Chị. . . . . . Chị chính là ảnh hậu đó?”

Hạ Tuyết chậm rãi xoay người, đưa cánh tay trắng như tuyết, ôm vai mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, đôi mắt đẹp hết sức nhẫn nại nhìn cô từ trên xuống dưới một lúc. . . . . .

Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, nhìn Hạ Tuyết, không khách khí lén chu miệng nói, cô nhìn cái gì mà nhìn, cô cho rằng cô cao thì rất giỏi sao? Miệng của cô đánh nhau xong, cũng đã cười hết sức vui tươi, rất đáng yêu động lòng người, nhìn Hạ Tuyết nói: “Chị chính là ảnh hậu sao? Có đúng không?”

Trong lòng của cô còn chưa xác nhận! ! Cô hi vọng cỡ nào, cỡ nào, cỡ nào không phải! !

Hạ Tuyết nghe Đường Khả Hinh nói chuyện rất đáng yêu, liền không nhịn được khẽ mỉm cười, mới hơi quyến rũ động lòng người gật đầu, đáp: “Ừ. . . . . .”

“Oa! ! Tôi thật vui vẻ ! !” Trái tim Đường Khả Hinh ào ào lạnh hơn phân nửa, đôi tay chấp lại giả vờ vui mừng, cảm động nở nụ cười muốn khóc, nhìn Hạ Tuyết xoay người, khuôn mặt xinh đẹp làm người ta nghẹt thở, thật sự không người nào có thể so được khuôn mặt này, thật sự không có bất kì người phụ nữ nào mà mình từng quen biết, ngay cả Như Mạt cũng với không tới, trong lòng của cô nấc nghẹn nức nở, lại thật kích động kêu lên: “Chị thật sự là ảnh hậu, tôi rất yêu mến chị! Phim của chị năm nay, thật sự rất hay ! Tôi xem vừa muốn khóc vừa muốn cười, cảm động đến rối tinh rối mù! Tôi vẫn muốn gặp được chị một lần! Hôm nay rốt cuộc tôi gặp được rồi, ô ô ! ! Tôi thật sự rất xúc động! Tôi quá yêu chị, ảnh hậu! !”

Hạ Tuyết nghe xong lời này, lông mày nhướng lên, nghĩ tới năm nay mình không có. . . . . . Nhận. . . . . đóng phim. . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK