Chương 940: BA NGƯỜI CÙNG NHAU
Một chiếc Ferrari màu bạc số lượng có hạn trên thế giớo, vèo một tiếng, như tên bắn lao đi phía trước, cuối cùng thắng gấp ở trước bệnh viện! !
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi kẻ ô xanh trắng, quần tây màu đen, ở trong không khí ngày hè oi bức, phịch một tiếng, đóng mạnh cửa xe, vô cùng nhanh chóng nhảy lên cầu thang, Tiêu Đồng đã đi ra ngoài đón, anh vừa bước nhanh đi vào trong, vừa căng thẳng hỏi: “Tình huống Khả Hinh như thế nào rồi? Trong quá trình bị tấn công cô ấy có xảy ra chuyện gì không?”
“Không có! !” Tiêu Đồng vừa đi vào trong, cũng vừa căng thẳng nói: “Chỉ là nghe Tiểu Vi và Tiểu Hà nói, đối phương cực kỳ lợi hại, thậm chí dùng thủ pháp Thái Cực, không phải là võ thuật của mấy kẻ lỗ mảng bình thường! ! Liên tục hai lần đuổi bắt! Thật may là bản lãnh đôi song sinh rất giỏi, nếu không, hậu quả khó lường được! ! Trước mắt cô ấy tạm thời không biết tình huống này, trở lại trong phòng bệnh nghỉ ngơi, Tổng Giám đốc Tưởng nghe được tin tức này, cũng vừa đến rồi!”
“Ừm! !” Sắc mặt Trang Hạo Nhiên cứng ngắc, hai mắt nhấp nháy, người nhanh chóng bước dọc theo hành lang thật dài, đi tới khu phòng bệnh VIP của bệnh viện! !
Lúc này, Tưởng Thiên Lỗi cũng dẫn bốn Phó tổng, ở một hành lang khác, bước nhanh tới, vừa lúc nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, cũng không kịp cho anh sắc mặt không tốt, liền mau bước đi tới Phòng bệnh VIP. . . . . .
Khu vực Phòng bệnh VIP! !
Hai người nhanh chóng đi qua phía sau vườn hoa, đang muốn đi dọc theo trường hành lang quanh co, đi tới, Trang Hạo Nhiên lại nhìn thấy trước, Đường Khả Hinh đứng ở một chậu lan Hồ Điệp, mặc quần áo bệnh nhân màu xanh dương, cùng đi với đôi song sinh, đang nói gì đó với Tô Thụy Kỳ, vừa lúc một tia ánh mặt trời chiếu vào trên mặt của cô, nhìn sắc mặt của cô ửng hồng, hết sức bình an vô sự . . . . . .
“Khả Hinh! ! !” Mặc dù Trang Hạo Nhiên yên tâm, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, không kịp chờ đợi gọi cô.
Đường Khả Hinh nghe tiếng gọi, quay đầu, không ngờ nhìn thấy Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi cùng xuất hiện, cô lập tức nhớ tới chuyện mới vừa nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau nằm ở trên giường trong phòng, cả người lại nổi da gà, lập tức xoay người, khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng, xoay người bước nhanh đi khỏi ! !
“Này! !” Tô Thụy Kỳ không hiểu, xoay người nhìn Đường Khả Hinh nhanh chóng đi khỏi, mới vừa ngạc nhiên có chuyện gì?
“Đường Khả Hinh! ! ! Em đứng lại đó cho anh,” Trang Hạo Nhiên biết Khả Hinh lại bị tấn công lần nữa, hoảng sợ đến trái tim cũng muốn vỡ ra, lập tức bước nhanh tới, muốn đuổi theo, xác nhận cô bình an vô sự hay không.
Nhưng bây giờ Đường Khả Hinh không cách nào đối mặt với sự thật anh và Tưởng Thiên Lỗi ôm nhau, lập tức nhanh chóng trốn tránh anh, nhanh chóng đi về phía đường nhỏ quanh co núi giả.
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy cô nhóc này muốn chạy trốn, anh lập tức chống tay lên lan can hành lang, tung người lên, rẽ con đường nhỏ phía trước chặn cô. . . . . .
Tô Thụy Kỳ cầm bảng lịch bệnh, cau mày nhìn Trang Hạo Nhiên bước như bay tới phía trước, nhảy lên, anh lập tức giật mình, mang theo một chút tức giận của bác sĩ, nhìn về phía Hàn Văn Kiệt mới vừa chậm rãi đi tới, nói: “Người này là không phải mới vừa phẫu thuật xong chưa tới hai ngày? Anh ấy cho rằng diễn kịch sao! ! Những bệnh nhân này thật kì lạ! Các người cậy vào thân phận cao quý của mình, muốn đi thì đi, muốn về thì về! Coi bệnh viện là chỗ nào? !”
Hàn Văn Kiệt nghe xong, chỉ nhàn nhạt xoay người nhìn bọn họ, mỉm cười.
Đường Khả Hinh nhanh chóng vòng quanh hòn núi giả, sắp vòng qua con đường nhỏ cỏ xanh có hồ cá chép, bước lên hành lang đi đến phòng bệnh của mình. . . . . .
Lập tức, một bóng người màu xanh lam đột ngột, nhanh chóng xuất hiện! !
Bước chân của cô dừng lại, nhìn lên trước mặt, hôm nay Trang Hạo Nhiên còn mặc ái sơ mi kẻ ô xanh trắng và quần tây dài đen, đầu đầy mồ hôi nhìn mình, cô ah một tiếng, thét chói tai, đẩy mạnh anh ra, thật nhanh muốn chạy tới phòng bệnh. . . . . .
Nhã Tuệ, Trần Mạn Hồng, Tiểu Nhu, thậm chí còn có đám người Tô Lạc Hoành rối rít tò mò đi ra, đứng ở đầu một hành lang, nhìn phía trước mặt xảy ra chuyện gì!
“Khả Hinh, tại sao em chạy? !” Trang Hạo Nhiên lập tức nắm chặt cánh tay Đường Khả Hinh, căng thẳng kêu lên: “Em nghe anh giải thích, đây là một hiểu lầm! !”
“Hiểu lầm?” Đường Khả Hinh vừa nóng vừa giận vừa xấu hổ ngẩng đầu lên, lại lặp lại lời của anh, mặt đỏ lên nói: “Một lần là hiểu lầm! Chẳng lẽ hai lần vẫn hiểu lầm? Hai người đàn ông ôm nhau lăn ở trên giường! ! Anh đừng nói với em, các người đang nói chuyện lý tưởng cuộc sống! !”
Nói xong lời này, tất cả mọi người sợ ngây người, tất cả lập tức quay đầu khiếp sợ nhìn Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên! !
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, cũng bây giờ không có biện pháp, gấp gáp, thở dốc một hơi.
“Bà cô của tôi ơi! !” Trang Hạo Nhiên nhất thời gấp gáp căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh, nắm chặt cổ tay của cô, bất đắc dĩ nói: “Tâm ý của anh đối với em, còn không biết sao? Em nói bậy bạ gì vậy?”
“Bởi vì em hiểu rõ, cho nên mới khiếp sợ! !” Đường Khả Hinh thật không chịu nổi, tức giận ngẩng đầu lên, nhìn anh đau lòng kêu la: “Lúc em và anh ấy ở bên nhau, nhìn thấy hai người ôm nhau! Lúc em và anh ở bên nhau, gặp nhìn thấy hai người ôm nhau! ! Còn ôm không nỡ rời xa như vậy! Không bằng tính toán cuối cùng, ba người chúng ta ôm chung một chỗ đi ! Để cho chúng ta cùng rối rắm!”
“Đừng đùa kiểu này! ! Em muốn ôm chỉ có thể ôm anh ! Làm sao có thể ôm anh ấy?” Trang Hạo Nhiên trực tiếp nói ! !
Đường Khả Hinh nghe xong lời này, liền cười hắc một tiếng, tức giận nói: “Anh đã cùng anh ấy ôm nhau, còn để ý tới em và anh ấy ôm nhau sao? Nếu không, anh tính thế nào! ! Ba năm bảy của em, hai tư sáu của các người, chủ nhật mọi người tự nghỉ ngơi! ?”
Răng nhọn mỏ sắc này ở trên người Hi Văn!
“Anh làm sao có thể?” Trang Hạo Nhiên thật sự gấp đến độ dậm chân, vội vàng giải thích: “Đều do anh ấy nhào tới anh ! !”
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, liền mặc kệ ! Nhanh chóng nhìn Trang Hạo Nhiên cau mày nói: “Cái gì tôi nhào tới cậu! ? Rõ ràng là cậu nhào tới tôi! Tôi không nhịn được ngã xuống giường! !”
“Này! !” Trang Hạo Nhiên quay đầu, gào lớn với anh! !
“Các người thật sự quá ghê tởm ! !” Đường Khả Hinh cảm giác phát điên, tức giận nắm chặt quả đấm, đau lòng kêu to: “Thật sự ngay cả một chút cảm giác an toàn anh cũng không cho em, mới vừa trải qua cuộc đấu tranh sống chết, thật vất vả sống sót, nhưng các người lại làm chuyện như vậy, làm sao bây giờ? ! Chuyện này chưa giải quyết xong, chuyện khác đã tới rồi! ! Chúng ta mới vừa vặn biết người kia là người ba năm trước đây, nhưng chúng ta từ trong biển được vớt lên, liền tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, em với anh, ngay cả một chút thời gian nói chuyện cũng không có! ! Em rất nóng lòng, lo lắng chuyện này, lo lắng chuyện kia, cuối cùng sáng nay nhìn thấy anh đi ra, tâm sự rất nặng nề, em lo lắng không biết anh gặp phải chuyện gì, nén đau muốn đi xem anh, anh lại rất tốt! ! Xem ra lo lắng của em bị dư thừa, hai người ôm nhau, rất thương yêu như vậy! Nếu như biết rõ như thế này, không bằng em mở chai rượu đỏ kia, tự mình uống cạn chết đi coi như xong! !”
Trong đầu Tưởng Thiên Lỗi giống như bị người dùng tảng đá đập mạnh! !
“. . . . . . .” Trang Hạo Nhiên cũng im lặng, nhìn Đường Khả Hinh.
Có lẽ trong lòng Đường Khả Hinh bị áp lực nặng nề, nhìn thấy sắp tới thi đấu, tay của mình lại bị thương, làm cho thầy giáo rất đau lòng, mình cũng hết sức áy náy, hơn nữa bởi vì chuyện của Uyển Thanh, cô cảm thấy tất cả đều là bởi vì mình, nếu không phải bởi vì mình, tất cả mọi người không có việc gì! !
“Nhắc tới chuyện này, anh lại muốn hỏi em. . . . . .” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên khẽ lộ ra nghiêm túc, nhìn Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, thở gấp, nhìn anh.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên xoay tròn, nhìn Đường Khả Hinh, mang theo một chút thâm trầm hỏi: “Em làm sao biết chai rượu đỏ kia có độc?”
“. . . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức chớp lóe, nhất thời lóe lên chút xốc xếch nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, giọng nói hơi nặng nề hỏi: “Ai nói cho em? Có phải em đã thỏa thuận gì với ai hay không?”
“Không có. . . . . . Không có! !” Đường Khả Hinh vội nói.
Trang Hạo Nhiên híp mắt, không tin nói: “Không có? Em vì một người không có liên quan, tự mình làm chủ muốn uống chai rượu đỏ kia, sau đó bỏ lại anh một mình! Có đúng hay không! ?”
Anh có chút tức giận.
Đường Khả Hinh vừa nghe nói như vậy, lập tức đau lòng ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: “Anh có ý gì? Bây giờ anh làm chuyện như vậy, còn hỏi ngược lại em?”
Hai mắt của cô đỏ bừng! !
“. . . . . .” Trang Hạo Nhiên im lặng một lát, nhìn dáng vẻ cô đau lòng, nhưng vẫn chậm rãi, bất đắc dĩ nhìn cô, nói: “Vậy em nói cho anh biết, ai nói cho em biết chai rượu đỏ này có độc?”
“Tự em đoán được đấy!” Đường Khả Hinh nói nhanh.
Trang Hạo Nhiên lại híp mắt cô.
“Không tin thì thôi! !” Đường Khả Hinh lại kéo mạnh tay của anh xuống, tức giận nói: “Em chẳng muốn nói chuyện với anh! !”
Trang Hạo Nhiên lại kéo mạnh cổ tay của cô lại. . . . . .
“Đễ làm gì! ?” Cổ tay Đường Khả Hinh cũng bị kéo đau đớn, nhất thời ngẩng đầu lên, tức giận nhìn anh nói: “Anh kéo đau!”
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, vội vàng thả lỏng tay một chút, đau lòng nhìn cô, nói: “Khả Hinh, chuyện này rất quan trọng! Nói cho anh biết! Ai nói cho em biết chai rượu đỏ này có độc? Rốt cuộc em đã cùng ai đạt được thỏa thuận đáng sợ như vậy? Em có thể nhận lời của họ đi tìm cái chết?”
“Em nhìn thấy các người ôm nhau, em mới muốn chết !” Hai mắt Đường Khả Hinh xốc xếch, hoảng sợ nói ra câu này, liền giả vờ đẩy anh ra, bước nhanh vào bên trong phòng bệnh! !
“Khả Hinh! !” Trang Hạo Nhiên đang đứng ở trên mặt cỏ con đường nhỏ, đón ánh mặt trời sáng lạn, căng thẳng và gấp gáp nhìn bóng lưng của cô, đau lòng nói: “Cả đời anh, chuyện khát vọng nhất chính là có một ngày, có thể đối với toàn thế giới nói anh yêu em. . . . . . Anh chấp nhận vì giấc mộng này, vượt qua tất cả khó khăn!”
Đường Khả Hinh sửng sốt dừng ở tại chỗ, ngẩng đầu lên, nhìn chậu hoa Hồ Điệp tươi tốt treo ngược trước mặt, cánh hoa màu hồng đan vào nhau.
Lúc này mọi người cũng im lặng, nhìn anh.
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên thoáng qua một chút nước mắt thâm tình, nhìn cô sâu kín nói: “Anh chấp nhận nỗ lực hy sinh tất cả để cho cuộc sống của em khỏe mạnh, bình yên vui vẻ! Từ lúc nhảy xuống biển cứu được em đến bây giờ, còn chưa tới 48 giờ, liền xảy ra rất nhiều chuyện! Em có biết hiện tại trong lòng anh lo lắng như lửa đốt. Quả thật chúng ta rất may mắn cùng là người của ba năm trước đây, nhưng phải anh đè nén nhớ nhung chồng chất và lòng biết ơn, liên tục bận rộn những việc quan trọng khác! Mỗi khi phát hiện cách sự thật một bước, em liền nguy hiểm một phần, em biết anh càng đau khổ và lo lắng bao nhiêu không ?”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng ấm áp, chậm rãi xoay người, hai mắt tràn đầy nước mắt, dịu dàng nhìn anh.
“. . . . . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên dừng lại một lúc lâu, mới nhìn về phía Đường Khả Hinh, đau lòng, đè nén nói: “Vừa rồi anh cho rằng em đã xảy ra chuyện, lập tức lái xe chạy tới, nhìn em đứng ở dưới ánh mặt trời, khuôn mặt ửng hồng, dịu dàng đáng yêu, anh mới thả lỏng! ! Hai ngày nay anh mệt mỏi, ngay cả một cơ hội ôm em cũng không có! ! Nhưng chỉ cần anh nghĩ đến, có người muốn để cho em chết, trái tim anh lại lạnh lẽo, chẳng lẽ lúc đó em không nghĩ tới anh sao? Không có suy nghĩ đến anh một chút nào sao? Không có em, anh thật sự không muốn sống nữa. . . . . . Anh không sống được. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức ứa ra nước mắt trong suốt, thâm tình nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên lại rất thâm tình nhìn cô, dừng lại một lúc lâu, mới đạp cỏ xanh mềm mại, đi tới trước mặt cô, dịu dàng đưa hai tay ra bưng khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn của cô, hai tròng mắt di động, suy nghĩ đến chuyện kinh hồn bạt vía mới vừa xảy ra, có thể ảnh hưởng đến thân thể của cô hay không, liền cúi xuống, cụng nhẹ cái trán của cô, rất cưng chiều và thâm tình, đau lòng hỏi: “Sau khi từ nhà anh đi ra ngoài, cho đến bây giờ ổn chứ?”
Nước mắt Đường Khả Hinh chảy xuống, lại khéo léo dịu dàng gật đầu một cái.
“Có cảm thấy nơi nào trong người không thoải mái hay không?” Trang Hạo Nhiên vẫn không yên lòng hỏi.
Đường Khả Hinh lắc đầu một cái.
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, liền yên lòng gật đầu một cái, lại chợt cảm thấy trước ngực của mình mãnh liệt đau đớn, sắc mặt lập tức tái nhợt, trán rịn mồ hôi, nhưng biết hai ngày nay bởi vì mình sơ sót để cho cô bị uất ức, liền nuốt cổ họng khô khốc, ôm ngang cô nhóc, cưng chiều hôn nhẹ lên trán cô một cái, lúc này mới có chút bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc không có cảm giác an toàn đến cỡ nào, để cho em cảm thấy anh cùng một người đàn ông ở chung một chỗ? Đứa ngốc!”
Đường Khả Hinh nhất thời mềm yếu cúi đầu, hít hít lỗ mũi đỏ bừng, không lên tiếng.
“Trở về phòng bệnh an ủi em. . . . . . Hả?” Trang Hạo Nhiên cúi xuống, liên tục hôn lỗ mũi cô, nói xong những lời này, mới hết sức hấp dẫn cảm tính nở nụ cười.
Đường Khả Hinh cũng không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào ôm cổ của anh, khuôn mặt lộ ra ngọt ngào, trong lòng vui vẻ.