Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 94: Chờ đi 1

Tiểu Nhu cầm bình rượu tuyết lợi, có chút không nhịn được nhìn về phía Khả Hinh.

Khả Hinh đứng ở đàng xa, im lặng gật đầu một cái.

Tiểu Nhu lại khẳng định nhìn về phía quản lý nói: “Là bình này!”

Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt hai người cùng nhìn nhau, bằng vào kinh nghiệm thưởng thức của hai người bọn họ, sẽ chọn một bình rượu tuyết lợi năm 1996 và một bình rượu tuyết lợi năm 2000, đặt ở trên bàn xe thức ăn Cát Lệ đẩy đi tới, sau đó ở xung quanh ba bình rượu tuyết lợi, nhân viên phục vụ trang trí đầy hoa BLUELOVER (hoa hồng xanh) xinh đẹp quyến rũ, rồi đặt tấm thẻ nhỏ phòng ăn ngự tôn vào trong bó hoa, mở ra, phía trên dùng bút dạ quang màu tím, viết hai câu miêu tả: vẻ đẹp vĩnh cữu, tình yêu vĩnh cữu.

Các đồng nghiệp quầy rượu đưa tới hai cái ly Tulip, ở dưới mỗi thân ly, buộc hai đóa hoa hồng tươi mát.

Trần Mạn Hồng hết sức hết sức cẩn thận quan sát bình rượu tuyết lợi để ở trước mặt, còn có hoa BLUELOVER, xem cánh hoa có héo tàn hay không, chú ý đến vị trí trưng bày rượu tuyết lợi, xác định không có lầm, mới nói: “Tiểu Nhu, đi cùng tôi!”

Tiểu Nhu nghe vậy, hoảng sợ đến trừng lớn con ngươi, thở hốc vì kinh ngạc, lập tức căng thẳng nói: “Tôi . . . . . Tôi?”

“Đương nhiên là cô! Rượu này do cô chọn, nhất định là cô có lý lẽ của mình.” Trần Mạn Hồng lại đưa tay khẽ chạm vào đóa BLUELOVER, cảm giác nó tươi tắn, nở rộ xinh đẹp, hài lòng liền xoay người bảo Cát Lệ đẩy xe thức ăn đi ra ngoài.

“Khả Hinh. . . . . . Cứu tôi . . . . .” Tiểu Nhu thừa dịp tất cả mọi người đều đi ra ngoài, cô đứng ở cửa nhìn Đường Khả Hinh, vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi rất sợ. . . . . .”

Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, nhìn bộ dáng khổ sở của Tiểu Nhu, cô khẽ nói: “Yên tâm đi. Nếu như không có thức ăn đối chiếu, cũng không có rượu đỏ khác tham khảo, đơn giản chỉ là vì trải qua chặng đường dài, để làm dịu khẩu vị, mùi vị rượu tuyết lợi, vừa đúng thích hợp. Nếu có chuyện gì, chính tôi ở băng tầng kíp 13, cô giữ chặt bộ đàm.”

“Ừ!” Tiểu Nhu nghe Khả Hinh nói vậy, liền có chút yên lòng gật đầu một cái, sau đó xoay người đi theo Trần Mạn Hồng đi ra ngoài.

‘Phòng tổng thống’ Bạch kim!

Mười mấy vệ sĩ nghiêm túc đứng ở ngoài cửa ‘phòng tổng thống’, Đông Anh cùng với thư ký và Giám đốc cũng canh giữ ở hành lang xa hoa, không dám tự tiện tiến vào, thỉnh thoảng nghe được bên trong truyền đến tiếng Nhậm Tử Hiền gọi điện thoại, dùng tiếng Pháp khẽ cười nói, từng làn hương thơm từ bên trong cửa bay ra, từng người nghe mùi thơm này cũng không dám buông lỏng, nhắc nhỡ mình phải thận trọng.

Cửa thang máy đinh một tiếng mở ra.

Trần Mạn Hồng tao nhã bước đi ra trước, sau đó nhẹ nhàng xoay người nhìn Cát Lệ cẩn thận đẩy xe thức ăn đi ra, Tiểu Nhu ở phía sau, sắc mặt có chút tái nhợt đi theo ra.

Đông Anh và Hoắc Minh nhìn thấy Trần Mạn Hồng đi ra phòng ăn, lập tức bước tới, sau khi vệ sĩ kiểm tra xe thức ăn xong, mới nhẹ giọng hỏi: “Chuẩn bị rượu tuyết lợi xong chưa?”

“Chuẩn bị xong.” Trần Mạn Hồng hơi nghiêng người, tay nhẹ giơ về phía xe thức ăn.

Đông Anh và Giám đốc, còn có quản lý Lý tổng phụ trách bộ phận ẩm thực cùng nhìn về phía ba bình tuyết lợi, hết sức đẹp mắt yên ổn đặt ở giữa những đóa hoa BLUELOVER, không yên lòng hỏi: “Cô xác định ba bình rượu này, thích hợp với ý của Nhâm tiểu thư?”

“Ba bình rượu này do tôi và Quản lý Tào cùng nhân viên phục vụ đã từng được Laurence tiên sinh tán thưởng cùng nhau chọn lựa.” Trần Mạn Hồng lập tức nói.

Hoắc Minh trầm ngâm suy nghĩ một chút, mới nói: “Thôi vào đi, cẩn thận hầu hạ.”

“Vâng” Trần Mạn Hồng thở nhẹ một hơi, chuẩn bị đâu đó ổn thỏa, dẫn Cát Lệ đi về phía trước trước cánh cửa ‘phòng tổng thống’, nhẹ nhàng gõ một cái, dùng giọng êm ái chậm rãi nói: “Nhâm tiểu thư, tôi là Trần Mạn Hồng phòng ăn ngự tôn, đưa rượu tuyết lợi tới cho cô.”

Chốc lát sau.

Mật mã đèn bên trái ‘phòng tổng thống’, nhẹ sáng lên màu xanh lá cây, phịch một tiếng, cửa mở ra, quản lý Hứa Hạo Lâm đã hơn bốn mươi tuổi, có kinh nghiệm nhất về quản lý ‘phòng tổng thống’ tại Khách sạn Á Châu, mặc đồng phục màu đen, đứng cạnh cửa, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Trần Mạn Hồng nói: “Quản lý Trần? Rượu tuyết lợi đã chuẩn bị xong chưa?”

“Vâng!” Trần Mạn Hồng lập tức hơi cúi đầu nói.

“Vào đi.” Quản lý cho phép mở cửa chính ‘phòng tổng thống’, một luồng gió biển nhẹ nhàng khoan khoái đập vào mặt, phòng khách nhẵn bóng sáng ngời, khắp nơi trang trí đồ nội thất tinh xảo đắt tiền theo phong cách Châu Âu, bên ngoài phòng khách to lớn gần trăm mét vuông, một hồ bơi ngoài trời, trong bể bơi, có một pho tượng nữ thần Athena, nước trong vắt chảy róc rách, xung quanh hồ bơi trưng bày hoa hồng đỏ tươi, từng đóa nở rộ, xinh đẹp, đọng giọt nước lấp lánh. . . . . .

Trần Mạn Hồng không dám nhìn kỹ hoàn cảnh xung quanh, liền bảo Cát Lệ đẩy xe thức ăn, cẩn thận đi vào.

Quản lý dẫn Trần Mạn Hồng đẩy xe vào trong phòng khách, rồi từ phòng khách sang trọng đi về phía hành lang bên trái, nhân viên phục vụ ‘phòng tổng thống’, cẩn thận đặt xuống trên bàn trà ghế sa lon một chén ngọc màu xanh dương, chứa nước trong veo, sau đó thả mấy cây Thủy Trúc nhỏ vào trong nước trong, tiếp đến thu dọn lại chiếc gối ôm màu trắng sữa trên ghế sa lon, thay vào chiếc gối màu vàng mà lúc nảy Nhâm tiểu thư căn dặn, bầu không khí trở nên có chút căng thẳng.

Trần Mạn Hồng cũng không khỏi có chút căng thẳng thở mạnh một hơi, hai mắt khẽ chớp, hơi ngẩng đầu lên, muốn đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cũng đã nghe được một giọng nói trong trẻo: “Tối nay là chương trình diễn thời trang đầu tiên của tôi ở trong nước, nếu anh không đến, vậy không nể mặt tôi rồi, Ricky, dựa vào tình bạn giữa hai chúng ta, chẳng lẽ còn không mời được anh?”

Trần Mạn Hồng nghe bọn họ cười nói truyền ra âm thanh có chút lười biếng, cô lập tức im lặng đứng ở một bên.

Nhậm Tử Hiền mỉm cười mặc váy ngủ ngắn bằng tơ lụa màu tím đậm, bên ngoài khoác áo choàng mỏng dài màu tím nhạt, mái tóc xoăn hơi ướt đẫm, yểu điệu hấp dẫn bước ra ngoài, cặp chân dài thẳng tắp mê người, lúc đong đưa làm cho người ta suy nghĩ vẩn vơ, lúc đi qua bên cạnh Trần Mạn Hồng thoáng qua một mùi nước hoa đặc chế hết sức quyến rũ dễ chịu, loại nước hoa này do một công ty nước hoa tài trợ cho cô, chuyên căn cứ mùi thơm da thịt của cô, tìm kiếm nghiên cứu chế tạo nước hoa phù hợp với mùi hương cơ thể cô.

“Tối nay nhất định phải tới đó, tôi chờ anh.” Nhậm Tử Hiền mỉm cười nói dứt lời, người đã ngồi ở trên ghế sa lon mềm mại, người phục vụ lập tức dùng khay bạc tinh khiết đưa đến trước mặt cô một khăn tay mùi tinh dầu quýt.

Tử Hiền mỉm cười nhận lấy khăn tay, lau bàn tay ngọc thon thon, mười móng tay sơn màu tím, phản chiếu ngón tay ngọc thon dài, trắng nõn mê người của cô.

Trần Mạn Hồng dẫn Cát Lệ đẩy xe thức ăn đi tới bên cạnh Tử Hiền, đứng một bên, nín thở yên lặng chờ đợi.

Tử Hiền lau tay xong, đưa khăn tay ném vào trong cái khay bạc, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng bộ dáng rất quyến rũ nhưng lộ ra một chút lạnh lùng nhìn Mạn Hồng.

Trần Mạn Hồng chớp mắt cũng không dám lên tiếng.

Tử Hiền nhìn cả người Trần Mạn Hồng từ trên xuống dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút khéo léo, bộ ngực đầy đặn, vòng eo gọn gàng, đôi chân thon dài, cô khẽ mỉm cười, mới vừa rồi dùng tiếng Pháp nói chuyện, hiện tại dùng tiếng trung có chút nhuần nhuyễn, nói: “Cô là. . . . . .”

“Nhâm tiểu thư, xin chào, tôi là Trần Mạn Hồng phòng ăn ngự tôn nhà hàng tây. . . . . .” Trần Mạn Hồng lập tức giới thiệu nói.

“Quản lý có thể tô son môi đỏ như vậy sao?” Tử Hiền nhìn Trần Mạn Hồng, hỏi.

“Ách. . . . . .” Trong lòng Trần Mạn Hồng chợt lạnh, vội vàng cúi đầu nói: “Rất xin lỗi, hôm nay tô nhiều hơn một chút, sợ thất lễ với khách.”

“Cô tô màu quá đậm, sẽ làm cho khách có cái nhìn không tốt.” Nhậm Tử Hiền nhận lấy ly nước ấm do người phục vụ đưa tới, hớp một ngụm, nước da trắng nõn trơn mềm, bởi vì tắm rửa xong, ửng hồng mê người.

Nếu như những lời này để cho Tào Ngọc Tinh con gà mái già kia nghe được, nhất định cô ta sẽ cười mình ba ngàn năm. Đứng ở chỗ này, Trần Mạn Hồng nghĩ trên thế giới này, không phải có một kẻ thù duy nhất. Trần Mạn Hồng vẫn nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Cám ơn ý kiến của Nhâm tiểu thư, sau này tôi nhất định sẽ chú ý nhiều hơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK