Mười ngón tay ở trên bàn phím nhanh chóng hoạt động!
Hai tròng mắt Mỹ Linh nhìn chăm chú hình ảnh trong máy vi tính, đôi tay chỉ tiếp tục nhanh chóng hoạt động, vội nói: “Chủ tịch Hàn cùng Hàn Hi Văn tiểu thư đã tới Khách sạn Á Châu, tất cả đơn vị chuẩn bị! !”
Lầu chót, người áo đen nghe thông báo trong tai nghe, lập tức mở cái hộp màu đen, bên trong có từng chiếc từng chiếc máy bay trong suốt giống như con đom đóm! !
Mỹ Linh nhanh chóng khởi động trình tự đom đóm bay, mở ra đèn giám sát đom đóm, nhấn Enter một cái! !
Trong mưa bồng bềnh, gần một trăm con đom đóm chậm rãi từ trong bóng tối đập cánh bay về phía khoảng không trên sân cỏ của bữa tiệc ! !
Uyển Thanh chống mạnh trên màn hình máy tính, căng thẳng nhìn theo dõi đom đóm bay lên, lập tức gọi: “Thanh Bình! ! Khởi động trình tự giải mã, tránh theo dõi của chính phủ!”
“Vâng!” Sắc mặt Thanh Bình lập tức cứng lại, đôi tay nhanh chóng hoạt động ở trên bàn phím, nhìn số liệu trên màn hình máy vi tính bắt đầu trật tự giải mã! !
Phía sau khách sạn Á Châu! !
Phòng làm việc trưng dụng, các nhân viên Chính phủ mặc đồng phục cảnh sát màu đen, vẻ mặt mọi người nghiêm túc, đôi tay nhanh chóng hoạt động ở trên bàn phím, hoàn toàn kích hoạt hệ thống vệ tinh quét tìm, quét qua quét lại toàn bộ khung cảnh hiện trường bữa tiệc, quét xem có súng trường bắn tỉa tầm xa, tia hồng ngoại, hệ thống vệ tinh khác và tất cả các loại hệ thống giám sát khác hay không, vừa quét tìm vừa nhìn đến số liệu báo về, nói: “Tất cả bình thường!”
Thanh Bình không ngừng hoạt động ngón tay, để cho con đom đóm phải phá vỡ phần mềm theo dõi của chính phủ, nhưng phát hiện phần mềm của bọn họ tầng tầng lớp lớp, mật mã khó hiểu, từng tầng từng tầng vẫn không thể nào phá vỡ, hai mắt của cô nhanh chóng lóe lên, mồ hôi trán từng viên chảy xuống.
“Vẫn không được sao?” Uyển Thanh chống mạnh trên mặt bàn, nhìn cô căng thẳng hỏi.
Mỹ Linh nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, Trang Hạo Nhiên, Chủ tịch Hàn cùng Hi Văn tiểu thư đã ngồi lên xe chuyên dụng của khách sạn, cô nhanh chóng căn dặn: “Mau! Thời gian đã tới rồi!”
Thanh Bình thở dài một hơi, ngón tay nhanh chóng hoạt động, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi! !
Phòng làm việc trưng dụng Chính phủ! !
Trong lúc mật mã tự động giải mã, lập trình viên máy tính cao cấp nhanh chóng cắm vào mật mã lập trình mới! !
***
Thanh Bình thở dài một hơi, lập tức ngừng tay, trên mặt đầy mồ hôi ngẩng đầu nhìn Uyển Thanh căng thẳng nói: “Không có cách nào! ! Thì ra toàn bộ phần mềm theo dõi của bọn họ cứ sau năm phút, tự động giải mã! Làm người ta quay vòng, chúng ta còn tưởng rằng là mình tự giải mã, nhưng không ngờ do bọn họ tự động giải mã, nếu như chúng ta theo trình tự đi vào, sẽ rơi vào phần mềm theo dõi của bọn họ, lập tức có thể tra ra địa chỉ IP của chúng ta ! !”
“. . . . . . . . . . . .” Uyển Thanh kinh ngạc nhìn cô, sau khi hai mắt mãnh liệt chớp lóe, lập tức cầm điện thoại di động lên, bấm điện thoại của Lãnh Mặc Hàn! !
Ở tại một địa điểm khác Lãnh Mặc Hàn đang chỉ huy mặt trận phía sau, mọi người ở trong bóng tối cầm súng chuẩn bị sẵn sàng hành động, từ máy theo dõi, nhìn thấy các nhân viên làm việc là thuộc hạ của mình, đang nhanh chóng bưng các loại bánh ngọt đi tới hiện trường bữa tiệc, những diễn viên múa ở bên trong lồng đèn hoa xoay tròn bằng sứ thanh hoa, tất cả đều là thuộc hạ của mình, hai tròng mắt anh mãnh liệt lóe lên, nhìn chòng chọc hiện trường, thật lâu không buông lỏng, luôn có loại dự cảm sẽ xảy ra chuyện! !
Lúc này điện thoại di động vang lên! !
“Ừm!” Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng nhận điện thoại! !
Uyển Thanh vội nói chuyện với anh!
Lãnh Mặc Hàn chớp mắt, cầm điện thoại di động trầm ngâm một lúc lâu, rốt cuộc chậm rãi nói: “Tôi biết rồi! Chờ tôi hai phút!”
Hiện trường bữa tiệc! !
Tô Lạc Hoành đang nhìn một món gan ngỗng kiểu pháp, cắt ra mấy đoạn, đặt ở trong rượu vang đỏ, xung quanh trang trí các loại hoa Violet, anh không kịp chờ đợi, muốn cầm dao nĩa, gắp món gan ngỗng này, không ngờ điện thoại trong túi áo tây trang vang lên, anh liền ngạc nhiên lấy điện thoại di động ra, nhấn nghe máy, đáp: “Ừm!”
Giọng nói sâu kín của Lãnh Mặc Hàn truyền đến.
Ban đầu trên mặt Tô Lạc Hoành còn vui đùa, chậm rãi thu lại, trong chốc lát lại nở nụ cười nói: “Bảo bối! Xem ra em nhớ đến tôi rồi, chờ một chút !”
Anh nói xong, liền nháy mắt với Lâm Sở Nhai, sau đó liền đứng lên, nhanh chóng đi về phía sau hiện trường bữa tiệc, đi qua bụi hoa mẫu đơn, liếc nhụy hoa bên trong một cái, mới sải bước đi khỏi.
Tiếng gõ cửa vang lên! !
Uyển Thanh nhanh chóng mở cửa, thấy Tô Lạc Hoành, thở phào một hơi, mới nói: “Rốt cuộc anh đã tới, chúng tôi phá giải mật mã của chính phủ không được, không vào được máy theo dõi chủ! Hi Văn tiểu thư sẽ tới!”
“Tránh ra! !” Tô Lạc Hoành nhanh chóng ngồi ở trước máy vi tính, đầu tiên là đưa mắt nhìn phần mềm theo dõi của chính phủ một cái, hoạt động ngón tay một lần, mới nói: “Đứa ngốc, muốn giải mật mã có rất nhiều loại phương pháp, nếu như gặp phải mật mã có thể tự động giải mã trong thời gian ngắn, nhất định phải giải mã từ trong phần mềm, đi lên trên!”
“Giải mã từ trong phần mềm đi lên trên?” Thanh Bình không thể tin nổi nhìn anh, nói: “Tại sao?”
Tô Lạc Hoành nhanh chóng hoạt động ngón tay, vừa hoạt động vừa nhìn chòng chọc số liệu trong màn hình máy vi tính, đang phân giải từng đợt, mới chậm rãi nói: “Lúc cô còn nhỏ chưa từng học qua đề tài ứng dụng? Khi trước mặt không có đường đi, thì từ phía dưới phân tích lên trên, trình tự giải mã của bọn họ đều giấu ở trong phần mềm giải mã, như vậy không có ai có thể chú ý!”
Anh nói xong, ngón tay lại nhanh chóng hoạt động, rốt cuộc thấy phần mềm có một cửa đột phá! !
Mỹ Linh cùng Uyển Thanh, còn có Thanh Bình đồng thời căng thẳng nhìn, cũng biết cửa đột phá này là mấu chốt, nếu như vô sự vượt qua, sẽ không có bị người trong văn phòng chính phủ ảnh hưởng, bất lợi cho hành động lần này ! !
Hai mắt Tô Lạc Hoành nhanh chóng cứng lại, đôi tay đang nhanh chóng hoạt động, không ngừng đưa vào tất cả trình tự giải mã, trên trán chảy mồ hôi lạnh, nhìn trạm kiểm soát cuối cùng sắp phá xong, anh ngừng thở, nhấn Enter một lần cuối, vượt qua cửa ải ! !
“Đinh đinh đinh đinh đinh!” Cuối cùng phần mềm mật mã, lập tức tạo thành đầu mũi tên màu đỏ, ở dưới sâu dưới biển mênh mông bay vọt về phía trước, rốt cuộc theo password, bốn chữ tiếng anh thật to, thành công vượt ải! !
Bốn người căng thẳng nhìn màn hình máy vi tính, đang chờ tin tức phòng làm việc chính phủ ở bên kia! !
Nhân viên chuyên trách của Chính phủ, nhanh chóng hoạt động ngón tay, vẫn càng không ngừng tạo cấp độ mật mã, sao chép trình tự vốn có, nhìn máy quét thông qua hệ thống vệ tinh phát ra, quét nhìn cả hiện trường bữa tiệc, cùng với tình huống trong phạm vi bán kính 300 m, không đến bao lâu, đã nói: “Tất cả bình thường! !”
***
Mấy người Tô Lạc Hoành tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán, nở nụ cười! !
“Mau! ! Khởi động con bọ đom đóm! !” Uyển Thanh nhanh chóng đi tới phía trước! !
“Vâng! !” Mỹ Linh nhanh chóng ngồi ở trước máy vi tính, ngón tay không ngừng gõ ở trên bàn phím, lại khởi động đom đóm bay cùng phần mềm theo dõi, căng thẳng quan sát tình huống cụ thể của đom đóm! !
Cầu thang, gió mưa lạnh bay bay!
Gần trăm con đom đóm tung bay ở trên khoảng không cầu thang, giống như chim xanh, vỗ cánh chấp chới, rốt cuộc nhận được mệnh lệnh cuối cùng, khởi động ánh sáng nho nhỏ ở cái đuôi, tránh khỏi hệ thống theo dõi của chính phủ, có một số bay nhanh về phía hiện trường bữa tiệc trường dừng ở phía trên, có một số ngừng giữa không trung, ở trong bóng đêm không dễ thấy chút nào ! !
Thanh Bình nhanh chóng khởi động trình tự đom đóm nổ tự động, mới nói nhanh: “Đã khởi động trình tự đom đóm nổ tự động, chỉ cần ở trong bữa tiệc, ai dám ra tay tổn thương Thủ tướng cùng tất cả tân khách, chúng ta lập tức có thể khởi động trình tự nổ tung. . . . . . giết chết anh ta ! !”
Uyển Thanh gõ đầu của cô một cái, đôi tay chống mạnh trước màn hình máy vi tính, cau mày nói: “Tôi thật sự . . . . . . Tôi thật sự . . . . . . Tuyệt đối không tin tưởng! ! Chúng ta giặng lưới bủa kín toàn bộ quá trình như vậy, vệ sĩ nhà họ Hàn giống như quỷ đoạt hồn người! Rốt cuộc tối nay bọn họ có thể làm chuyện gì?”
Tô Lạc Hoành đứng ở một bên, cũng cau mày nhìn màn hình máy vi tính, quan sát tất cả tình huống tại hiện trường bữa tiệc, ở trong bữa tiệc, có cảnh vệ thân cận của Thủ tướng, bảo vệ ở một chỗ không xa, ở bên cạnh là hai người cháu của mình! Còn có Thị Trưởng và Cục Trưởng Cục cảnh sát là thân tín của mình, sau đó là Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, trải qua bàn tiệc đám nhân viên phục vụ đưa món ăn tới, tất cả đều do Giám đốc tự mình đưa tay bưng lên bàn, mà trước khi nhân viên thử món ăn tiến vào, đã được đặc cảnh theo dõi chặt chẽ! ! Theo lý thuyết, không thể có người có thể đến gần làm tổn thương tân khách, bên ngoài lại có đặc cảnh và vệ sĩ canh giữ chặt chẽ, trên không trung có chính phủ cùng lập trình viên của mình nhìn chòng chọc, bọn họ có thể ẩn nấp xuống từ chỗ nào? Anh cũng không tin ! !
Một chiếc xe chuyên dụng màu đen của khách sạn, ở trong mưa phùn bồng bềnh, chậm rãi lái tới, cuối cùng dừng ở trước hiện trường bữa tiệc, tất cả nhân viên truyền món ăn đang nhanh chóng bưng một món ốc đồng kiểu pháp đi vào bàn tiệc, Giám đốc nhẹ nhàng phong độ nhận lấy món ăn thứ nhất, thật cẩn thận đặt xuống ở giữa bàn tiệc, nhẹ nhàng mở nắp, lập tức nhìn thấy cái đĩa sứ trắng sau khi tiếp xúc không khí, nhanh chóng cháy lên ngọn lửa màu xanh lam, vỏ ốc đồng kiểu pháp nhanh chóng cháy lên, sau đó nước sốt nấm đông đá thành một đóa hoa hồng xanh bên cạnh vỏ ốc đồng, nhanh chóng tan chảy, nước sốt này làm từ chín loại thịt quý nấu thành, bao gồm thịt thăn dê, thịt thăn bò, thịt thăn heo, thịt gà, các loại thịt khác… thêm súp chân giò hun khói Kim Hoa nóng hổi, hương vị ngon không gì so sánh nổi, trong lúc đĩa thịt vang lên âm thanh tách tách tách, thì nước sốt từ từ tan ra, hòa vào trong vỏ ốc đồng, tỏa ra mùi thơm thịt ốc nồng đậm!
Tô Linh thật hết sức vui mừng nhìn món ốc đồng thơm ngon, cảm động cười nói: “Tôi muốn một chai rượu vang sủi bọt thuộc thương hiệu rượu băng bươm bướm của Bác Dịch! !”
Phó quản lý đứng ở một bên, nghe Tô Linh nói như vậy, lập tức cầm máy điện đàm, thông báo cho kho rượu, nói: “Cho khách chai rượu vang sủi bọt ! !”
Nói xong, Tưởng Thiên Lỗi và Trang Hạo Nhiên, cùng Hàn Trung Trí và Hi Văn đã xuất hiện tại buổi tiệc! !
“Quản lý Đường! ! Cho khách rượu vang sủi bọt thuộc thươn ghiệu rượu băng bươm bướm của Bác Dịch! !” Phó Giám đốc lại nhanh chóng nhắc nhở! !
“Vâng! !” Trong tai nghe truyền đến tiếng đáp trang trọng ! ! .
Đường Khả Hinh cầm máy điện đàm, ngẩng đầu lên nhìn mười hai chuyên gia hầu rượu, mỉm cười nói: “Lập tức đưa rượu vang sủi thuộc thương hiệu rượu băng bươm bướm của Bác Dịch ! !”
***
Một chai oxi hóa chì chậm rãi rớt xuống, Bác Dịch mặc tây trang màu đen, trong ánh đèn bàn, nhìn chai thủy tinh trống rỗng, hai mắt thâm thúy lại lóe lên ánh sáng nóng bỏng.