Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1149: NGƯỜI THEO ĐUỔI ƯỚC MƠ

“Cái gì?” Lãnh Mặc Hàn cảm thấy khiếp sợ kêu lên, lập tức cầm lá thư lên, nhào xuống cầu thang, sải bước đi về phía Tô Lạc Hoành, vẫn như ở trong sương mù căng thẳng nhìn anh, kích động hỏi: “Cậu nói cái gì? Cậu nói người nào đi hả ?”
Tô Lạc Hoành vừa thở dốc, tay vừa đè bụng đau đớn, nuốt cổ họng khô cạn một cái, nhìn Lãnh Mặc Hàn, chạy đến sắc mặt tái nhợt nói: “Tiểu Nhu đi rồi! ! Mới vừa đi đấy… Nghe ông Chu nói, tối hôm qua đã trao đổi với cha rồi, bảo cha đưa tiền, cô ấy đi nước ngoài học. Thì ra cô ấy cũng sớm đã quyết định rồi! ! Tôi đoán chừng cô ấy không thể lựa chọn anh, có thể là vì nguyên nhân này!”
Trái tim Lãnh Mặc Hàn giống như bị người nện mạnh một búa, cảm giác sôi trào này muốn thiêu đốt mình bốc cháy, hai mắt anh nhanh chóng chớp lóe, không biết nên đuổi theo hay nhìn xem thư mới tốt, tay anh siết chặt lá thư mềm mại, do dự một lát, vẫn quyết định muốn cất bước, đuổi theo cô gái kia… Nhưng anh mới vừa muốn khẩn cấp chạy về phía trước…
“Lãnh Phó tổng!” Một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng gọi anh lại! !
Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn kinh ngạc và kích động xoay người, nhìn người trước mặt.
Chu Tiểu Tình kéo lê thân thể mệt nhọc chưa đầy tháng của mình, vẫn mặc váy  dài màu xanh da trời lúc mang thai, bên ngoài khoác áo len màu trắng, nhìn Lãnh Mặc Hàn, nhìn dáng vẻ anh nóng nảy như vậy, sắc mặt cô ngưng lại, nhìn anh bình tĩnh nói: “Trước hết anh không nên gấp gáp đi tìm Tiểu Nhu, tôi muốn dẫn anh đi một chỗ trước… Đây là nơi Tiểu Nhu nhờ tôi dẫn anh đi sau khi con bé ra đi…”
Hai mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, thật căng thẳng nhìn cô.
Sắc mặt Chu Tiểu Tình bình tĩnh liếc mắt nhìn Tô Lạc Hoành, lúc này mới chậm sâu kín xoay người, vừa đi về phía trước, vừa nói: “Mời anh một mình đi theo tôi . . . . .”
Lãnh Mặc Hàn vẫn hơi do dự nhìn cô.
“Đi thôi…” Chu Tiểu Tình vừa đi vừa nói.
Lãnh Mặc Hàn nhìn Chu Tiểu Tình như vậy, mặc dù trong lòng cực kỳ nóng nảy, nhưng vẫn nhìn Tô Lạc Hoành hơi gật đầu một cái, chính mình mới xoay người, bước đi theo Chu Tiểu Tình…
Sáng sớm, dãy núi xanh thẳm gập ghềnh nhấp nhô, từng trận gió cuối thu nồng nàn thổi tới, vẫn thổi không lay cành lá xanh biếc trên núi…
Chu Tiểu Tình lẳng lặng dẫn Lãnh Mặc Hàn ở sau lưng, đi qua một nhánh đường mòn sâu thẳm nào đó trong thôn, liền từ từ đi tới một ngọn núi sâu…
Lãnh Mặc Hàn tay cầm lá thư dừng ở trong gió, mang theo vài phần nghi ngờ đi theo Chu Tiểu Tình chậm rãi đi dọc theo đường núi nào đó từ từ lên núi, nhưng khi anh vất vả muốn đi lên trên, lại phát hiện đường mòn đường núi vốn hết sức khó đi, thậm chí hai bên trồng nhiều thực vật lá mang hình kiếm, đều giống như bị lưỡi liềm mới cắt đi cành lá sắc bén, đây là con đường nhỏ mới vừa mở ra. . . .
Chu Tiểu Tình vừa đi, vừa nghĩ đến em gái mới vừa đi khỏi, hai mắt của cô không nhịn được đã ươn ướt, lộ ra mấy phần không nở và đau lòng, vừa đi vừa nghẹn ngào nói: “Em gái của tôi . . . . . Vì để cho anh lên núi được dễ dàng một chút, bắt đầu tối hôm trước, nó đội mưa to gió lớn, dùng lưỡi liềm mở một lối đi nhỏ cho anh, nói sợ lá cây trên núi có gai, không cẩn thận đâm trúng anh…
Nói thân thể anh còn chưa khỏe, không thể bị thương nữa…”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, trong lòng đau nhói, im lặng không nói nên lời nhìn bóng lưng Chu Tiểu Tình cất bước chân nặng nề, trong lòng thầm nhớ tới cô gái kia, mang theo nụ cười ngọt ngào hiền lành, anh không nhịn được cúi đầu, vừa cất bước đi lên núi, vừa nhìn trái phải con đường mới mở ra, lá như kiếm quả
thật rất sắc bén, anh không khỏi nhớ tới, khuya ngày hôm trước, gặp cô, khuôn mặt của cô và bàn tay nhỏ bé bị thương, trong lòng của anh giống như bị người nện một búa, không kịp chờ đợi mở lá thư trong tay, nhìn chữ viết xinh đẹp . . . . .
“Lãnh Phó tổng… Khi anh nhìn thấy lá thư này, có thể tôi đã đi khỏi rồi, cám ơn anh tối hôm qua làm bạn… Xin anh tha thứ cho tôi, ngày hôm qua nghe được anh bày tỏ cảm tình đối với tôi trước mặt cha tôi, mặc dù tôi rất cảm động, nhưng vẫn không có cách nào đồng ý với anh… Tôi rất xin lỗi… Tôi cũng rất áy náy… Đó là khoảnh khắc dũng cảm nhất trong đời tôi, cũng là dùng để từ chối anh. Ngày hôm qua, tôi chạy đến núp ở trên giàn nho cả ngày, suy nghĩ xem tại sao không thể đồng ý với anh. Bởi vì tôi cũng rất thích ở bên anh, ở bên anh rất vui vẻ… Nhưng đó thật sự là tình yêu sao? Tôi không biết… có phải thật thích hay không… Tôi cũng không biết… . . . có phải động lòng hay không, tôi càng không biết. Tôi nghĩ, mô ât người không hiểu công viê âc như tôi, không biết cách làm người, lại càng không hiểu tình cảm của người, có tư cách gì chấp nhận tình yêu của người khác? Cả đời tôi, làm người vẫn rất mơ hồ, cái gì cũng không hiểu. Thử hỏi, tôi làm sao có trí tuệ để hiểu rõ tình yêu? Cảm ơn câu nói của anh tối hôm qua, phóng lao phải theo lao cả đời, tôi nghe xong, thật ra rất cảm động. Có lẽ anh đối với tôi phóng lao phải theo lao, nhưng tôi lại không thể… Bởi vì cuộc sống tôi vẫn luôn phạm sai lầm! Tôi lại muốn đối mặt với anh… một lần!”
Lời này, nói rất nghẹn ngào…
Hai mắt Lãnh Mặc Hàn lộ ra một chút đau lòng, tay cầm lá thư, tiếp tục cất bước đi lên đường núi gập ghềnh…
“Lãnh Phó tổng. Tôi muốn suy nghĩ nghiêm túc với anh. . . Cho nên tôi không thể đồng ý với anh. . . cuộc đời của tôi lần đầu tiên chỉ vì anh tập trung suy nghĩ sự việc. . . . Tôi thật sự thực cũng rất hi vọng mình giống như Khả Hinh, chỉ cần anh nói một câu nhẹ nhàng, tôi sẽ có thể hiểu ý của anh, tôi nhớ đến trước kia, lúc nghe anh nói đến hoa phượng tím, nếu tôi thông minh giống như Khả Hinh đã sớm một chút mở con đường này cho anh rồi, nhưng tôi không thể đoán được, anh sẽ tới nhà của tôi sớm như vậy. . . .”
Lãnh Mặc Hàn xem đến đây, anh hơi giật mình, không khỏi đau lòng, cũng không để ý hiểu…
Chu Tiểu Tình vừa đi lên núi, vừa nghĩ đến cô em gái ngốc, cô oa một tiếng khóc rống lên, kêu to: “Em gái … tại sao cô ngốc như vậy chứ! ! Nếu như cô muốn chị đếm sao với cô, cô nói là được, chị không muốn anh rể, cũng sẽ tới với cô… cô nói đi là đi, cô bảo chị làm thế nào đây?”
Lãnh Mặc Hàn đè nén đau lòng, tiếp tục cầm lá thư đi lên trên đường núi, phát hiện càng đi trên núi, con đường nhỏ càng ngày càng rõ ràng…
“Lãnh Phó tổng… Tôi phải đi rồi… Tôi muốn đi trước anh… Tôi cũng muốn giống Khả Hinh, đi theo đuổi thực hiện mơ ước cuộc đời… Tôi không muốn hồ đồ trải qua một đời, tôi muốn để cho mình trở nên thông minh một chút, như vậy sau này tôi trở về, làm bạn bè với anh, có lẽ tôi có thể nghe hiểu lời của anh nói rồi… Tôi biết rõ anh không thích nói chuyện, tôi nhìn thấy trong nhà của anh, không có bài biện bất kỳ vật gì, tôi rất khổ sở, tôi rất đau lòng… Nhưng tôi biết rõ, anh cần nhất là một người bạn tri kỷ, một người hiểu anh… Hôm nay… Tôi tặng lại một phần quà quý giá nhất cuộc đời tôi cho anh… Hi vọng anh có thể thích…”
Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, vô tình đã đứng ở đỉnh núi, lại đón gió mát, từ trong lá thư lại rút ra một phần tài liệu, phía trên rõ ràng là giấy tờ mảnh đất vườn nho Trang Hạo Nhiên muốn, còn có một mảnh đất khác … Anh hơi sững sờ, không ngờ nhìn thấy trên giấy tờ đất, dán hình hoa phượng tím mộng ảo. . . . Anh không hiểu rõ ý này…
Chu Tiểu Tình lại rơi lệ, đứng ở đỉnh núi, xoay người, nhìn Lãnh Mặc Hàn, nói: “Đến đây! ! Đây chính là quà tặng Tiểu Nhu dành cho anh, xem một chút đi!”
Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, lúc này mới ngẩng đầu lên, trong một thoáng chốc này, anh ngửi được mùi thơm quen thuộc, mùi thơm này mang theo mùi hương quen thuộc trong quá khứ, hai mắt anh lóe lên, cảm giác từng cánh hoa màu xanh tím, có thể theo cơn gió mộng mơ, âm ấm dịu dàng lướt qua khuôn mặt của mình, thậm chí xoay tròn trong đầu mình, anh còn chưa kịp kinh ngạc và sửng sốt, đã nhìn thấy mình đứng ở dưới chân ngọn núi nào đó, phía trước một ngọn núi tới khe núi, không ngờ trồng đầy cây hoa phượng tím mộng mơ, trùng trùng điệp điệp, lúc này chính là mùa hoa màu xanh tím nở ra, cánh hoa khắp núi
đang lãng mạn theo gió bay múa, lộ ra cực độ khát vọng với cuộc sống, lộ ra cực độ an ủi với cuộc sống! !
Cánh hoa xoay tròn, thậm chí còn lộ ra tình mẹ, yêu thương thật sâu…
Lãnh Mặc Hàn không thể tin nổi nhìn hoa phượng tím trải khắp trời, còn có cánh hoa màu xanh tím bay tán loạn, giống như toàn bộ thế giới đều là hoa tím dịu dàng. . . . . màu tím có liên quan đến tuổi thơ, có liên quan đến kí ức, lập tức tràn đầy trong đầu mình, anh lại nhớ tới cha và mẹ đứng ở nơi một cây phượng tím nhìn mình mỉm cười vẫy tay… khuôn mặt đó đến nay mình khó quên…
Cuối cùng ánh mắt anh không khỏi tràn lệ, giống như nhìn thấy được cha mẹ rốt cuộc đã yên lòng muốn xoay người đi khỏi, anh không nở muốn cất bước theo, nhưng chỉ chăm chú ngắm nhìn cha mẹ lắc đầu nở nụ cười, mình không thể làm gì khác hơn hơi nở nụ cười thật bi thương, mặc cho khuôn mặt run rẩy trợt xuống nước mắt, nhưng vẫn gật đầu một cái…
“Lãnh Phó tổng… ngôn ngữ của hoa phượng tím là chờ đợi tình yêu trong tuyệt vọng… Tôi hi vọng cuộc đời của anh, không nên bị kí ức quá khứ bao phủ tương lai của anh. Dù sao, anh mong đợi hoa phượng tím mô ât năm mới nở mô ât lần … trong ngày mưa đó, anh kể với tôi về hoa phượng tím, tôi vẫn muốn mang anh tới nhà tôi xem một chút, muốn cho anh một bất ngờ…Nhưng anh từ chối tôi, từ ngày anh bắt đầu nói với tôi về hoa phượng tím, mỗi ngày tôi về nhà, đều muốn lên núi xem một chút… Xem nó có nở hoa hay không… Nhưng tôi vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi thật sốt ruột, nó vẫn không có nở hoa… . . . Rốt cuộc, vào ngày anh đến, tôi hưng phấn cố ý chạy lên núi nhìn, không ngờ trong một đêm, toàn bộ chúng nó đã nở hoa rồi… Tôi thật sự vui vẻ đến muốn khóc… Cám ơn Thượng Đế, có thể để cho tôi vì anh làm một chuyện như vậy… mảnh đất này là đồ cưới của tôi, còn có mảnh đất vườn nho… Tôi đưa tất cả cho anh. Sau này, anh phải thường mang theo em gái tới xem một chút… Tôi hi vọng anh hạnh phúc! Xin anh… Nhất định phải hạnh phúc! Tôi chấp nhận dùng hết tất cả cơ hội cả đời tôi cầu nguyện để chúc phúc cho anh. Gặp lại!”
Lãnh Mặc Hàn kích động tay nắm lá thư màu xanh dương, giống như có thể ở trong chữ viết xinh đẹp này nhìn thấy cô gái đáng yêu, hiền lành, viết lá thư này dáng vẻ rơi lệ không nở… Tim của anh chợt đau nhói, cuối cùng nước mắt run rẩy chảy xuống, ngẩng đầu lên, đau lòng nhìn hoa phượng tím kéo dài vô tận, tràn ngập núi đồi, cánh hoa bay bay, lại biến thành cô gái đáng yêu, nở nụ cười tràn nước mắt, lúc này trong lòng anh tràn đầy ngàn vạn tình yêu, không ngừng gọi tên cô gái kia. . . . .
Chu Tiểu Tình cũng đứng ở một bên, vừa khóc vừa nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nghẹn ngào nói: “Em gái tôi biết mình hôm nay muốn rời khỏi, cố ý dọn mở con đường núi cuối cùng này! Trước khi đi, tay còn bị cắt! Nếu như anh nghĩ tới một chút tình cảm của nó, xin anh hãy vui vẻ! Nó thật là một con bé ngốc! ! Từ nhỏ đến lớn, cũng không có nghĩ đến bản thân mình, luôn nghĩ tới người nhà và bạn bè! Bị người khi dễ, bị người mắng, cho tới bây giờ cũng đều không để ý, tại sao tôi có một cô em gái ngốc như vậy… Ô ô ô ô…”
Người chị này nhớ tới em gái, không nhịn được ngồi xổm trên đất khóc, vừa khóc vừa gọi: “Em gái ! ! Một mình cô chưa từng đi xa nhà, tại sao đi nước Pháp chứ? Nếu có chuyện gì, chị làm thế nào đậy? Mẹ bởi vì cô đi, cũng canh giữ ở cửa nhà, khóc thật đau lòng. Nếu như cô thật muốn đi ra ngoài đi học, nhất định phải thành công trở về! Ô ô ô…”
Lãnh Mặc Hàn nghe xong lời này, nước mắt kéo dài chảy xuống, vẫn đắm chìm trong bi thương của Tiểu Nhu trong lá thư, cho đến khi tiếng khóc của Chu Tiểu Tình nhắc nhở anh! ! Anh lập tức căng thẳng nhìn Chu Tiểu Tình, gấp gáp hỏi: “Chị! ! Tiểu Nhu đi lúc nào vậy ?”
Chu Tiểu Tình vừa khóc vừa nói: “Lúc tôi tới gặp anh, cô ấy mới ra cửa không đến bao lâu, lúc này đoán chừng đã đi ra khỏi cửa thôn ngồi lên xe bus rồi !”
Trong lòng Lãnh Mặc Hàn đau nhói, lập tức cảm giác vết thương nơi lồng ngực đau đớn như xé ra, tay anh ép chặt vết thương này, cắn chặt răng lập tức xoay người, đi thật nhanh xuống núi … …
“Này, anh muốn đi đâu vậy?” Chu Tiểu Tình đứng lên, gào khóc nhìn anh! !
“Tôi muốn tìm cô ấy về! Tôi không cho phép cô ấy đi! !” Lãnh Mặc Hàn nói xong, lại đi thật nhanh xuống núi, mặc cho lá cây bén nhọn trên đường núi, cắt cánh tay và thân thể hàng loạt vết thương, nhưng anh lại dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời mình, đi thật nhanh xuống núi, vừa đi xuống núi vừa đau lòng suy nghĩ: “Tiểu Nhu! ! Em chờ tôi một chút! ! Em chờ tôi một chút! ! !”
Một cơn gió xôn xao thổi qua, đưa tới trùng trùng điệp điệp nhớ nhung thật sâu! ! Nơi xa, mảnh đất cỏ sậy trải vàng óng ả, một bóng trắng dịu dàng từ từ di động về phía bên này…
Lúc này Tiểu Nhu mặc váy ren dài trắng tinh, mang ủng ngắn màu trắng, tóc dài đen nhánh đến eo, đỉnh đầu đội cái mũ len trắng rộng rãi, lại khó được chín chắn và ngọt ngào kéo rương hành lý màu hồng, vẻ mặt lộ ra mấy phần bi thương và ẩn nhẫn, vừa đi về phía trước, vừa nghĩ đến mẹ mới vừa đưa mình tới cửa thôn, dáng vẻ đau lòng lau lệ, cha lại ngồi ở trong nhà trốn tránh không gặp, cô không nhịn được cúi đầu, rơi lệ…
Lần này đi xa, cũng không có kịp nói cho Quản lý và Khả Hinh, sợ nói rồi, cũng không chịu tách ra…
Cô gái này, khẽ mím môi đôi môi, mặc cho tròng mắt tràn ngập nước mắt, từng dòng chảy xuống, nhưng vẫn kiên cường hít hít lỗ mũi đỏ bừng, tiếp tục cất bước trên con đường nhỏ nông thôn, trải qua cỏ sậy cao hơn mình đi về phía trước, rốt cuộc đi qua một cây cầu nhỏ, đi tới ven đường bùn đất, từ nơi này có thể ngồi xe bus từ thôn vào thị trấn, nơi đó chỉ là một trạm xe đơn giản, cùng hàng ghế chờ màu vàng cũ kỹ. . . . .
Tiểu Nhu kéo cái rương màu hồng, đi tới trước ghế chờ, nhàn nhạt ngồi xuống, chờ đợi hai phút xe bus đến, vào lúc ly biệt này nhưng trong đầu cô trống rỗng, cảm thấy đáy lòng có một chút tình cảm sinh ra, tốc độ như chồi non mùa xuân, từ từ nảy sinh… vào lúc này, cô lại mang theo mô ât chút đau đớn và không nở, hai tròng mắt của cô lại tràn nước mắt, không nhịn được nghĩ tới, lúc Lãnh Mặc Hàn lên núi nhìn hoa phượng tím, có thể bị lá kiếm càu xước hay không, có lưu ý đến ở trên giấy tờ, mình đã viết hai mùa hoa phượng tím hay không…
Một bóng đen đang nhanh chóng chạy về phía bên này!
Lãnh Mặc Hàn thở hổn hển, trải qua từng mảnh ruộng lúa mạch, lại trải qua vài mẫu cải trắng, nhìn cỏ sậy đang ở phía trước, anh lại chạy thật nhanh về phía trước, mặc cho vết thương nơi lồng ngực tràn máu tươi, đổ mồ hôi hột, đáy lòng cũng chỉ có một suy nghĩ, tương lai nếu như có thể đuổi kịp cô gái này, nhất định phải nói với cô lời trong lòng nhiều hơn, để cho cô hiểu mình nhiều hơn. . . .
Một chiếc xe bus cũ kỹ đang chậm rãi vượt bùn đất lái tới…
Tiểu Nhu quay đầu, thấy chiếc xe bus rốt cuộc lái tới, cô lập tức đón gió lẫm liệt, đứng lên, kéo rương nhỏ màu hồng của mình, đi về phía chiếc xe bus đã chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra, cô trực tiếp khom người nhấn tay cầm, hơi cố hết sức nhắc cái rương, đi lên Xe bus, ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, cảm giác mệt mỏi thở hổn hển, nhìn tài xế nở nụ cười ngọt ngào…
“Đi chơi à?” Tài xế quen thuộc Tiểu Nhu, biết cô là con gái nhà họ Chu! !
“Vâng! Đi học…” Tiểu Nhu Ngọt ngào nhìn anh, cười cười!
“Ồ! Đi học ! Đây là chuyện tốt!” Tài xế nói xong, liền cười lái xe đi, hơi thả thắng xe, cho xe chậm rãi chạy tới phía trước…
Lãnh Mặc Hàn thở gấp chạy đến bờ cỏ sậy, thế nhưng phát hiện chiếc xe bus Trương Hoa nói, đã từ từ chạy tới phía trước, anh cảm giác đau lòng quát to một tiếng: “Tiểu Nhu … . ”
Tiểu Nhu ngồi ở bên cửa xe, giống như nghe được có người gọi mình, cô không nhịn được quay mặt sang, nhìn phía ngoài cửa sổ, nhưng chỉ thấy cỏ sậy rậm rạp rất cao, cô chỉ là cúi đầu, cười khẽ…
Xe bus từ từ chạy tới phía trước…
Một bóng dáng màu đen, cách mô ât dòng sông cùng đường xe bus, kéo dài chạy như bay về phía trước … . . . . Lãnh Mặc Hàn thở gấp bước qua từng con đường mòn ruộng hoang, vừa chạy về phía trước, vừa nhìn về phía một bóng dáng dịu dàng bên cửa sổ xe bus cũ kỹ, hai mắt tràn lệ đau lòng kêu to: “Tiểu Nhu! !  Nhìn tôi một cái! Tương lai! ! Mặc kệ là sai hay đúng! ! Em cho tôi một cơ hội đi! ! !”
Tiểu Nhu vẫn ngồi ở trong xe bus kêu ùng ùng, đầu hơi cúi xuống, khuôn mặt có vẻ hơi tiều tụy, không khỏi nhớ tới, đêm qua cùng Lãnh Mặc Hàn dựa sát vào nhau ngủ chung, trong lúc ngủ mê tay của anh cũng đã choàng trên người của mình, mặt hơi dính sát vào tóc của mình, lỗ mũi cao thở ra hơi nóng, ngứa ngáy cổ của mình … Mặt của cô thoạt đỏ bừng…
Thượng Đế ơi… Thế giới này, mỗi người đều có quyền nhận được tình yêu… Ít nhất, trong lúc bọn họ u mê thì gặp được duyên phận khó được hãy cho thêm một chút cơ hội… Để nếm thử, để thử cố gắng… Vì sao? Vì ngày mai không biết. . . . .
Lãnh Mặc Hàn nhìn xe bus càng chạy càng xa, anh lập tức đau lòng điên cuồng la một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời, chạy như bay về phía trước, khi anh thở hổn hển, chạy qua từng cánh đồng ruộng thì rốt cuộc anh nhìn thấy chiếc xe bus có thể ngừng lại phía trước, đang chuẩn bị đón một người khách, hai mắt của anh lóe lên, lại chạy thật nhanh về phía trước … vừa chạy vừa nhìn đuôi xe bus từ từ chạy đi, đau lòng kêu to: “Tiểu Nhu … . . . . ”
Rốt cuộc Tiểu Nhu cảm giác có người gọi mình, liền xoay người nhìn ra phía ngoài…
Tài xế cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, mới vừa cầm vô lăng, muốn quay đầu thì lại đột nhiên nhìn thấy phía trước có một bóng dáng màu đen, lập tức xuất hiện tại trước xe, anh hoảng sợ đến đổ mồ hôi lạnh, liều mạng đạp thắng xe, kêu to: “Chúa ơi … . . . . .”
Chi … . . . . .
Chiếc xe buýt cũ dính từng lớp bùn đất, chi một tiếng, nặng nề thắng gấp ở bên đường, hành khách trên xe cũng bởi vì màn thắng xe mãnh liệt, toàn bộ nghiêng đảo tới trước, cả người Tiểu Nhu cũng lao về phía trước, khi thân thể cô thiếu chút nữa gấp gáp bổ nhào tới trước cửa sổ xe, không ngờ cùng tài xế trợn to mắt nhìn người đàn ông ngoài xe thiếu chút nữa dính sát ! ! !
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn dán chặt lên trên, cả người tràn mồ hôi đứng cách vị trí xe bus chỉ ba cm, sắc mặt tái nhợt, nuốt cổ họng khô khốc, giống như đang chờ đợi bánh xe số mạng lăn qua thân thể của mình, lại chờ đợi thật lâu, ngoại trừ âm thanh từng cơn gió và bụi đất bay bay, anh chẳng cảm thấy gì, anh lập tức mở hai mắt ra, trong nháy mắt tiếp xúc được ánh mắt cô gái ở trong cửa sổ trước xe, anh thật đau lòng nhìn cô! !
Tiểu Nhu cũng trợn to hai mắt, há to mồm, tay chống trước cửa sổ thủy tinh, vẫn khiếp sợ tim đập nhanh nhìn người đàn ông trước mặt! !
Rốt cuộc Lãnh Mặc Hàn cảm thấy cô gái trước mặt, thật sự dừng ở trước mặt của mình, anh thở dốc cám ơn trời đất một phen, nuốt cổ họng khô khốc một cái, liền nhanh chóng cất bước, cắn chặt răng đi tới trước cửa xe bus, vươn tay vỗ mạnh! !
Tài xế vẫn chưa tỉnh hồn nghiêng mặt, nhìn cánh cửa xe bus kêu rầm rầm rầm, cũng không nhúc nhích! !
Lãnh Mặc Hàn vươn tay, lại cắn chặt răng đau lòng cố hết sức đưa tay, vỗ cửa xe rầm rầm rầm, hai mắt tràn đầy nước mắt kích động!
Lúc này tài xế, nghe âm thanh rung chuyển trời đất, mới vội vàng nhấn khóa mở cửa, cửa xe lập tức mở ra! !
Lãnh Mặc Hàn bước nhanh lên xe bus, không cần nhìn, đã nhắm vị trí của Tiểu Nhu, kích động tay nắm chặt cổ tay cô gái vẫn khiếp sợ kinh ngạc, kêu to: “Xuống xe!”
“Lãnh… Lãnh Phó tổng…” Tiểu Nhu vẫn lộ vẻ khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Mặc Hàn.
“Xuống xe! !” Lãnh Mặc Hàn không nói hai lời, mạnh mẽ kéo Tiểu Nhu với vẻ mặt u mê, túm cả người lảo đảo kéo xuống xe, đứng ở ven đường bùn đất, anh trực tiếp mệt mỏi thở hổn hển ném nhẹ cái rương gỗ hồng tới phía trước, chỉ nắm thật chặt cổ tay cô gái kia, chăm chú nhìn cô, thở dốc …
Tiểu Nhu giống như còn không có tỉnh hồn, trợn to hai mắt nhìn cái rương màu hồng của mình bị ném ở một bên, khiếp sợ đến ngẩng đầu, nhìn Lãnh Mặc Hàn. Rốt cuộc Lãnh Mặc Hàn thở dốc, trán mồ hôi từng giọt chảy xuống, hai tròng mắt nóng bỏng nhìn cô gái trước mặt, hôm nay mặc quần áo rất thoải mái, lập tức có chút không nở, nhưng vẫn vừa thở, vừa nắm chặt cổ tay của cô, do dự một lát, rốt cuộc quỳ một chân trên đất, ngẩng đầu lên, nhìn cô gái trước mặt…
Tiểu Nhu lập tức hoảng sợ đến lui về phía sau một bước, lại trợn to hai mắt, chưa tỉnh hồn nhìn người trước mặt…
Tài xế xe bus cũng quên lái xe, cả hành khách trên xe, toàn bộ chen đến bên cửa sổ, nhìn hai người này.
Lãnh Mặc Hàn chăm chú nhìn cô gái trước mặt, nắm chặt cổ tay của cô, thở dốc, giống như sơ ý một chút, cô lại chạy mất… Anh nuốt cổ họng khô khốc, từng chữ từng chữ như người yêu, thật dịu dàng hỏi: “Có phải em muốn đi học hay không?”
Tiểu Nhu chăm chú nhìn đàn ông trước mặt, nửa quỳ trước mặt của mình, trong đầu cô còn chưa định thần, nhưng vẫn ngây ngốc gật đầu một cái.
“Tốt! !” Lãnh Mặc Hàn gật đầu một cái, lại cảm giác lồng ngực có chút đau đớn như xé rách, anh cúi mặt, đè nén đau đớn, mới sâu kín nói: “Em đi đi! !”
“À?” Tiểu Nhu nghe nói như vậy, ánh mắt ngây ngốc, không hiểu cúi đầu, nhìn đàn ông trước mặt.
Lãnh Mặc Hàn ngẩng đầu lên, sâu kín tràn lệ nhìn cô gái trước mặt, giống như cầu hôn người ta, dáng vẻ nửa quỳ, giọng nói trầm ổn, kiên định có lực cam kết nói: “Tôi chờ em trở lại! ! Tôi tôn trọng suy nghĩ của em, tôi tôn trọng lựa chọn của em đối với cuộc sống tương lai! ! Cho nên tôi ở nơi này. . . . chờ em trở về!”
Tiểu Nhu lại trợn to hai mắt, nhìn người này, trong lòng đau xót, nhớ tới lúc nảy cả người anh ngăn ở trước cửa xe, cô ấp úng không biết nên làm sao, chỉ nói là: “Anh… Anh… Anh đuổi theo tôi như vậy! ! Mới vừa rồi thiếu chút nữa còn bị xe đụng! Là… Vì nói với tôi những lời này?”
Lãnh Mặc Hàn nhìn cô, im lặng một lát, mới sâu kín gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Tiểu Nhu, cô gái ngốc này, cũng đang lúc này dịu dàng cúi xuống, nhìn người đàn ông nửa quỳ ở trước mặt mình, khuôn mặt kiên nghị tràn mồ hôi mà, ánh mắt mạnh mẽ nhìn mình, hai tròng mắt của cô không khỏi đỏ thắm, trong lòng cho đến linh hồn cũng run rẩy…
Lãnh Mặc Hàn chậm rãi đứng lên, giống như bạn trai, vươn tay, đau lòng sờ một chút sợi tóc hơi rối trên trán cô, ngón trỏ lại trượt nhẹ qua khuôn mặt trái xoan của cô, từng chữ từng chữ dặn dò nói: “Lúc qua đến bên kia, cẩn thận một chút. Tôi sẽ lập tức thông báo cho thư ký Tổng Công Ty bên Paris, đi đón em ! ! Sắp xếp chỗ ở cho em, sẽ mua cho em một chiếc xe, để cho em đi học dễ dàng một chút. Tôi có thời gian, sẽ lập tức bay tới Paris, đi với em một chút, tiếng Pháp của em không tốt. Tôi cũng được… Tôi dạy cho em! ! Tôi sẽ để cho thư ký chuẩn bị cho em điện thoại di động, phía trên có số điện thoại di động của tôi, địa chỉ mail của tôi, địa chỉ nhà trọ của tôi tại Paris! ! Thậm chí địa chỉ công ty của tôi ở bên kia! Mỗi ngày đều phải liên lạc với tôi một lần! ! Tôi muốn biết hành trình của em, xác định em thật sự an toàn ! Cho đến khi em có thể một mình độc lập ở nước Pháp học tập vui chơi mới thôi! Nhất định phải cẩn thận, tự chăm sóc tốt cho mình, hả?”
Tiểu Nhu nghe lời quan tâm dặn dò giống như bạn trai, cô bị dày vò đến hơi sửng sốt.
Lãnh Mặc Hàn sâu kín nhìn cô gái trước mặt, dáng vẻ dịu dàng và xúc động, anh không nhịn được vươn tay, nâng nhẹ khuôn mặt trái xoan của cô, cúi xuống, nghiêng mặt hôn nhẹ ở trên môi ngọt ngào của cô, rất bình thản hôn nếm…
Cả người Tiểu Nhu hơi lộ ra cứng ngắc, trợn to hai mắt, cảm giác lúc người đàn ông này hôn nhẹ mình, rốt cuộc trái tim lại nhảy thình thịch…
Lãnh Mặc Hàn hôn nhẹ môi ngọt của cô gái này, nhớ tới lần đó ở trong buồng xe, hai người dây dưa thật sâu, mặc dù lúc này sâu giữa cổ họng, cực độ khát vọng nụ hôn nóng bỏng thật sâu với cô, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của cô lúc này, chỉ hôn chuồn chuồn lướt nước, mới chậm rãi không nở rời khỏi. . . . Hai mắt anh tràn đầy lệ nóng, do dự một lát, để cho muôn ngàn lời muốn nói nuốt vào trong cổ họng, cúi xuống, dán nhẹ trán cô giống như người yêu, thâm tình kêu gọi, nói: “Tiểu Nhu. . . . . Tôi yêu em. . . . . Tôi chờ em trở lại. . . . Nếu như đến ngày đó, em vẫn lựa chọn như hôm nay. Tôi tôn trọng em ! !”
Tiểu Nhu nhấp nhẹ đôi môi, nước mắt chảy xuống…
“Đi đi! Cố lên! !” Mặc dù Lãnh Mặc Hàn đủ loại không nở, nhưng vẫn ôm chặt thân thể mềm mại của cô thật lâu thật lâu, rốt cuộc mới thở dốc, cúi xuống, hôn nhẹ lên vành nón trắng tinh của cô, lập tức bế ngang cả người cô, lại ôm lên xe bus, để cho cô ngồi trở lại vị trí trước đó, nhìn cô mỉm cười thật sâu, mới nhanh chóng đi xuống xe, cầm rương hành lý màu hồng, đặt xuống ở bên cạnh cô, lúc này mới đi xuống xe, đứng ở phía trước cửa sổ xe của cô, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Từ lúc đầu đến hiện tại, Tiểu Nhu vẫn tràn lệ chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, không nói nên lời…
Lãnh Mặc Hàn lại không nở nhìn cô gái trước mặt, thật sâu kín nói: “Sau khi em… đến Paris, có thể nhớ ở Trung Quốc có một người bạn trai hay không?”
Tiểu Nhu nghe nói như vậy, dừng lại sau một lúc lâu, trên mặt hiện lên một chút nụ cười nghẹn ngào…
“Hả?” Lãnh Mặc Hàn lại lo lắng nhìn cô.
Tiểu Nhu chăm chú nhìn người đàn ông phía ngoài cửa sổ, trên mặt lại hiện lên nụ cười cảm động, nước mắt chảy xuống, cuối cùng gật đầu…
Lúc này Lãnh Mặc Hàn nhìn cô gật đầu, hai mắt rưng rưng, kích động nở nụ cười…
Rốt cuộc xe bus lại chậm rãi khởi động…
Lãnh Mặc Hàn đưa mắt nhìn chiếc xe bus dần dần đi khỏi, vẫy tay trong lòng quả thật rất đau…
“Lãnh Mặc Hàn! ! !” Lúc Tiểu Nhu từ từ đi xa, rốt cuộc kéo cửa sổ xe ra, thò đầu ra, kích động rơi lệ nhìn người đàn ông đứng ở giữa đường, đau lòng thất vọng nhưng vẫn biết ơn nghẹn ngào nói: “Lần sau anh không nên như vậy! Nếu như liều mạng theo đuổi một người! Phải giữ cô ấy lại! Cô ấy sẽ ở lại! ! Nhưng anh lại để cô ấy đi…”
Lãnh Mặc Hàn đứng ở giữa đường, sâu kín không nở nhìn cô gái trước mặt.
“Em sẽ quay về . . . . .” Tiểu Nhu vươn tay về phía Lãnh Mặc Hàn khóc vẫy tay, nghẹn ngào rơi lệ nói: “Em sẽ quay về đấy! ! Anh chờ em, ! Mỗi ngày em sẽ điện thoại cho anh ! Nhắn tin cho anh! ! Nói cho anh biết chuyện của em mỗi ngày! Cám ơn anh! ! Cám ơn anh đã thành toàn giấc mộng của em! ! Em yêu anh. . . . .”
Nghe tiếng gọi to ! ! !
Lãnh Mặc Hàn hơi giật mình, nhìn chiếc xe từ từ đi xa, cô gái đau lòng vẫy tay, rốt cuộc anh đợi được những lời này, không nhịn được nghẹn ngào rơi lệ nở nụ cười. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK