Chương 994: VUI SƯỚNG
Ban đêm, gió thổi càng lúc càng lớn, mây đen hình thành vòng xoáy, càng giống như một cái hang đen ngòm thật lớn.
Phi trường!
Một chiếc máy bay chở khách khổng lồ, từ trong vòng xoáy màu đen xuất hiện, bay thẳng về hướng phi trường quốc tế, tiếng gầm rú long trời lỡ đất xông phá phía chân trời, gió thổi càng lúc càng lớn, mây đen hình thành vòng xoáy càng lúc càng tập trung, cuối cùng giống như cái hình nón, đáp xuống sân bay! !
12 nam nữ mặc quần áo màu đen, đứng ở trước bức tường chờ của phi trường, ngẩng đầu lên nhìn chiếc máy bay kia sắp đáp xuống, đồng thời im lặng đeo mắt kính lên, cùng nhau đi tới lối đi VIP phi trường.
Lối đi VIP quanh co thật dài, chỉ lộ ra một luồng ánh sáng vàng nhạt xa hoa, cũng không có người đi lại.
Mười hai người cùng nhau cất bước đứng ở trước lối đi, cùng hơi nghi ngờ và chờ đợi.
Thời gian trôi qua 20 phút.
Lúc này, người đàn ông cầm đầu, mới từ trong tai nghe, nghe được chỉ thị, lập tức xoay người, nhanh chóng đi tới phía bên kia phi trường, những người còn lại cũng rối rít đi theo tiến về phía trước, gió thổi càng lúc càng lớn, cơn gió lốc giống như bị nhiễm màu đen, đều mang một mùi máu tanh nồng đậm, mấy người nhanh chóng đi xuống bậc thang phi trường, lúc chuyển tới trước quảng trường đã nhìn thấy giữa quảng trường tối đen vắng vẻ, một đoàn bóng đen giống như quân đội đang nhanh chóng di chuyển phía trước, tiếng bước chân hết sức vững chắc, mạnh mẽ, toàn bộ không lên tiếng, theo sát một bóng đen, ông ta giống như chúa tể bóng tối, tư tưởng và linh hồn, bao gồm toàn bộ thế giới, tất cả tạo thành bức tường màu đen, lúc di động cũng lộ ra một hơi thở khát máu nồng đậm, người xung quanh cung kính ông ta như chúa tể địa ngục, toàn bộ không lên tiếng, không dám phát ra một lời.
Mười hai người lập tức nhanh chóng, im lặng đi về phía trước, đi tới trước mặt của ông ta, hướng tới ông ta cung kính gật đầu.
Khuôn mặt ông ta mông lung ẩn núp ở trong bóng tối, hai mắt âm trầm lóe lên ánh sang lạnh lẽo, im lặng không lên tiếng đi về phía xe hơi màu đen mới vừa chạy tới, giống như trong mắt không có người, âm trầm lạnh lùng như chúa tể địa ngục, lại nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Như Mạt đâu?”
Mười hai người lập tức im lặng không lên tiếng, người đàn ông cầm đầu cũng lập tức căng thẳng đến nghẹt thở nói: “Ông chủ, chúng tôi không làm tròn bổn phận, tiểu thư không thể ra phi trường đón ngài. . . . . . Cô ấy. . . . . . Bị bắt đi rồi !”
Ông ta lập tức dừng động tác, mày nhíu chặt, hai mắt phát ra ánh sáng âm u, nhìn người trước mặt! !
***
Gió thổi càng lúc càng lớn! !
Một chiếc xe hơi màu đen phiên bản dài, như tên bắn lao nhanh phía trước, mười mấy chiếc xe hơi màu đen theo sát phía sau, cũng như tên bắn lao nhanh phía trước.
Ông ta ngồi ở vị trí phía sau, sắc mặt lạnh lẽo, nhìn một phần tài liệu trong tay, chậm rãi mở ra, lập tức nhìn thấy một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi màu đen, ống kính chỉ chiếu rọi nửa khuôn mặt của anh, hai tròng mắt bắn ra ánh sáng cứng rắn sắc bén, lộ ra khí thế mạnh mẽ không thể phá vỡ, ông ta khẽ di động mí mắt, nhìn người đàn ông trên tấm hình này, giống như cao thủ đấu nhau, nhìn vào tròng mắt của anh, lạnh lùng phân tích. . . . . .
Một người đàn ông trong bong tối, ngồi ở bên cạnh, nhìn ông ta cung kính phân tích: “Anh ta tên là Lãnh Mặc Hàn! ! Một trong bốn Phó tổng Hoàn Cầu dưới cờ Tổng Giám đốc Trang! Là một thiên tài toán học, mười tám tuổi đã lấy thành tích ưu việt thi vào học viện kinh tế nổi tiếng nhất nước Mĩ, hai mươi hai tuổi dùng thành tích tốt nghiệp tối ưu việt, tiếp quản giới xã hội đen của cha nuôi, sau đó gặp phải Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, chính thức rút lui khỏi hắc đạo, bắt đầu trông coi về hành chính quản trị và phân tích số liệu kinh tế của Hoàn Cầu! Lần trước chúng ta giết Đường Khả Hinh chưa được, chính là anh ta dẫn người đào trụ sở của chúng ta Mỹ! ! Hongkong, Nhật Bản to như vậy, nghe đến tên của anh ta cũng đã hoảng sợ mất mật! Chính anh ta phái người bắt tiểu thư! !”
Ông ta nghe lời này, ánh mắt nhấp nháy, nhìn người đàn ông trong hình, đưa mắt nhìn một lúc lâu, lại lật xem một tờ tài liệu khác, dần dần xem đến tài liệu đám người Uyển Thanh, Điệp Y. . . .
Cả buồng xe hoàn toàn yên tĩnh, sâu lạnh giống như tiến vào trong băng lạnh giá.
Bên trong buồng xe, người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn ông ta trầm trọng nói: “Dưới cờ Tổng Giám đốc Trang rất nhiều người ưu tú, không chỉ có cao thủ máy tính, còn có cao thủ điều khiển gián điệp thương mại, Lãnh Mặc Hàn càng là mãnh tướng hàng đầu dưới tay anh ta, Điệp Y, một người ví như âm hồn trong thế giới ngầm, còn là vệ sĩ bên cạnh anh ta! Thời điểm gần đây, ở trong nước anh ta có hành động rất lớn! Anh ta là người vẫn được đồn đãi, sâu không lường được, nhìn như nhiệt tình tùy ý, thực tế mạnh mẽ vang dội, làm việc nhanh, chuẩn, hung ác! một người được ví như chim Ưng! Không biết người như vậy, bắt được tiểu thư, sẽ như thế nào?”
Ông ta nghe xong, im lặng không lên tiếng, lạnh lùng bao trùm lên tài liệu, ngẩng mặt nhìn qua thế giới mười mấy năm không có nhìn thấy, ánh đèn xe chiếu sáng, giống như hai mắt rắn bắn ra ánh lạnh! !
***
Ban đêm, gió rất lạnh, xoáy vòng rất lợi hại! !
Phòng bí mật! U ám, xuyên vào một chút tiếng gió quỷ dị! !
Như Mạt bị đẩy mạnh ngã xuống đất, bởi vì máy bay trực thăng của cô nện xuống hồ bơi, thân thể chợt bị chấn động mạnh, hai tay chống trên mặt đất thì miệng máu khạc ra một ngụm máu, trên mặt của cô lộ ra vẻ co quắp khổ sở, hai mắt lại phát ra ánh sáng lạnh lùng độc ác, lập tức quay mặt sang, nặng nề thở gấp, đau đớn, ngẩng đầu nhìn không gian xung quanh giống như tường đồng vách sắt, ngay cả cánh cửa sổ cũng không có, đôi tay cô lập tức căm hận chống mạnh đất mặt, đầu ngón tay dính vũng máu, kinh hoàng !
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu đen, quần tây thẳng màu đen, ngồi ở trên ghế sa lon một người, vẫn giống như chim ưng săn mồi, sắc bén nhìn chằm chằm Như Mạt ở trước mặt !
Lúc này Như Mạt mới cảm giác giống như có người, lập tức quay mặt sang, cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên một mình ngồi ở trên ghế sa lon một người, đám người Lãnh Mặc Hàn không lên tiếng đứng ở một bên, Thần Phong và Nhã Mộng, còn có bọn Thanh Bình, Mỹ Linh ở bên ngoài cửa canh chừng, cô cười chế giễu, nuốt mạnh mùi máu tươi trong cổ họng, mới nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Thật không dám tưởng tượng, một người nhỏ nhoi như tôi, các người lại xuất ra nhiều người như vậy! Lúc nảy tại sao không giết tôi? Giết tôi rồi, sẽ xong hết mọi chuyện!”
Trang Hạo Nhiên im lặng ngồi ở trên ghế sa lon, hai tròng mắt thâm thúy lóe sáng, nhìn Như Mạt nhuộm máu ngã nhào trên đất, nhưng chỉ nhàn nhạt hỏi: “Làm sao cô biết chuyện của tôi và anh trai của tôi?”
Như Mạt chống mạnh đôi tay trên mặt, mặc cho thân thể, quần áo, tóc tai ướt đẫm, khóe miệng dính máu, lại khẽ nhíu mày, nhìn anh không nhịn được khát máu, thở gấp, bật cười nói: “Không nghĩ tới sao! ? Ngày đó lúc anh chơi trốn tìm trong phòng đọc sách, không chỉ có anh !”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nheo lại, nhìn cô.
Ánh mắt Như Mạt lay động ánh sáng độc ác, ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe miệng co giật run rẩy như thỏa thích, mang theo mấy phần khoái cảm giống như được trả thù, bật cười, cắn răng nghiến lợi hung hăng nói: “Ngày đó tôi tận mắt nhìn thấy anh núp ở trong ngăn kéo, cũng hoảng sợ đến cả người đều ướt đẫm ! Hai mắt trừng thật to, chính mình không thể tin được những điều nghe được! ! Có phải thật đau lòng hay không, có phải thật vui vẻ hay không! Nhìn anh khi còn bé, cứ chạy bên cạnh anh trai của anh, liền muốn anh trai đùa với anh! ! Nhưng anh ấy tình nguyện chơi với chó cũng không muốn chơi chung với anh! ! Anh biết tại sao không?”
Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn cô, hai mắt không có một chút lay động! !
Như Mạt nhìn anh lạnh lùng bình tĩnh như vậy, lại không nhịn được bật cười, cắn răng nghiến lợi căm hận nói: “Bởi vì tôi nói với anh ấy, là buổi tối đó, anh ném rắn lên giường của anh, muốn cho rắn cắn anh ấy! Là anh! Xé rách bài tập ông nội của anh để lại cho anh ấy! ! Là anh làm cho anh ấy không ngừng bị ông nội đánh ! ! Là anh vẫn không ngừng vặn gảy bút máy ông nội anh đưa cho anh ấy! ! Là anh, cầu xin ông nội, tương lai cho anh tất cả Hoàn Cầu! ! Tất cả, mọi chuyện tốt đều là anh làm! Anh biết không? Buổi tối đó anh ấy bị rắn cắn đau đến lăn lộn trên giường, anh ấy không hiểu, anh ấy đang ở sau lưng giúp anh đánh đám người đánh anh, tại sao anh độc ác như vậy? ! Tôi lo sợ và nói với anh ấy, muôn ngàn lần không được nói cho anh biết, tôi nói, tôi nhìn thấy anh bắt rắn thả lên giường, tôi sợ! Tôi thật sợ hãi!”.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chớp lóe, khuôn mặt căng thẳng, lộ ra một chút tức giận, nặng nề thở gấp, nhanh chóng khôi phục, kịch liệt nhìn cô!
Đám người Lãnh Mặc Hàn lại kinh ngạc, tức giận nhìn người phụ nữ này, lòng dạ độc ác tới mức này! !
“Anh muốn chơi với anh trai mình?” Lúc này khuôn mặt đẹp như tiên trên trời của Như Mạt giống như rắn độc, tràn đầy nước mắt nhìn anh lại tàn nhẫn, bật cười nói: “Anh mãi mãi cũng đừng nghĩ! ! Thiên Lỗi chỉ là của một mình tôi! ! Không ai được tranh giành với tôi! Bao gồm đứa em trai chưa ra đời của anh! ! Anh cho rằng là em gái, đúng không? Đó là em trai! ! Tôi đoán chừng sau đó anh cũng được biết! ! Tôi không cho phép nhà họ Trang sinh ra người thừa kế, để hủy diệt tất cả của Thiên Lỗi! ! Anh là em trai của anh ấy, anh hoàn toàn cũng không có tư cách thừa kế tài sản nhà họ Trang! Tất cả mọi thứ trong tương lai đều là của Thiên Lỗi! !”
Lồng ngực Trang Hạo Nhiên nặng nề phập phồng, hai mắt mãnh liệt lóe lên, nhớ tới hơn hai mươi năm trước, một buổi sáng sớm, bé trai hái được một bó hoa hồng, muốn đưa đến phòng của Diệp Mạn Nghi, tay trái của anh trai bị băng gạc băng bó thật chặt, lại tức giận đi ra, vứt bỏ bó hoa hồng, thậm chí đẩy mạnh mình ngã ở trong hồ sen, tức giận nói: Cậu đi đi! Cậu lập tức đi cho tôi, đây là mẹ của tôi, không phải mẹ của cậu ! ! Bắt đầu từ hôm nay, cậu không được phép đến gần tôi và người nhà của tôi! Cậu đừng muốn tranh giành với tôi! Tôi cũng sẽ không cho cậu thứ gì ! ! Cậu cút đi!
Cả người đứa bé trai ngâm ở trong hồ sen, cái đầu ướt đẫm, ngẩng đầu lên, trừng to mắt nhìn anh trai ở trước mặt! !
Anh trai xoay người tức giận đi khỏi, bóng dáng kia, mặc dù tàn nhẫn vô tình, nhưng lúc xoay người vẫn rất mạnh mẽ và oai phong.
Đứa bé trai vẫn yên lặng ngồi ở trong hồ sen, quay đầu, nhìn bóng lưng anh trai dần dần biến mất, cuối cùng bóng dáng biến mất ở trong rừng trúc. . . . . .
Trang Hạo Nhiên ngồi im, giống như khi còn bé, nhớ tới ngày đó Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trong phòng của mình, nói câu: tôi không hy vọng cậu ra tay không đủ nhanh, không đủ hung ác tàn nhẫn! ! Càng không thích dáng vẻ ghê tởm của cậu bị khi dễ lại không đánh trả! Thứ vô dụng! Hồi tưởng những lời này, hai tròng mắt anh lóe lên ánh sáng mãnh liệt, cảm giác trong lồng ngực có một đoàn khí buồn bực dần dần tràn lên thành tiếc nuối và phiền não, ngược lại hóa thành tức giận, nhắc mí mắt nhìn Như Mạt! !
“Có phải cảm thấy loại cảm giác này khổ sở đến không có cách nào bù đắp hay không?” Hai mắt Như Mạt cũng tràn đầy nước mắt, run rẩy, tràn lệ, tàn nhẫn, hài lòng, vô tình, lại cười nói: “Tôi chính là muốn cho anh em các người có loại cảm giác này! Tôi chính là muốn cho các người tự giết lẫn nhau! ! Tôi chính là muốn nhìn xem, chờ ngày sự thật phơi bày, các người khổ sở như thế nào! ? Anh không có cách nào tưởng tượng chứ! ? Anh trai của mình thương mình! ! Lúc anh và anh ấy bỏ lỡ thời gian hai mươi mấy năm này, anh ấy thương anh đấy! Anh ấy vì anh đi đánh nhau, bị đánh đến thương tích khắp người trở về, khóe miệng chảy máu cũng không nguyện tiết lộ một chữ! ! Bị rắn cắn đến thiếu chút nữa tắt thở, anh ấy cũng không muốn khai ra là anh! ! Bị anh dùng kẹo cao su dính sách giáo khoa, tập vỡ, anh ấy không có một chút tức giận ! Chỉ cầm kéo cắt bỏ từng cái từng cái anh dính vào! Bỏ ớt vào nước trà, bỏ đường món ăn! Anh ấy thương anh đấy! Nhưng cuối cùng, anh ấy lại hận anh! Hận không được xé anh ra ! ! Tôi nhìn thấy các người lớn lên từng ngày, giống như nhìn chăm chú vào kẻ thù, tôi thật sự rất sung sướng! Nhìn anh trai của anh bắt đầu hoàn thành khách sạn dưới nước, muốn đoạt lại tất cả, tôi thật vui sướng!”
Lãnh Mặc Hàn nghe đến đó, lập tức nhịn không nổi nữa, quả đấm siết đến vang lên canh cách, lập tức như mãnh thú muốn tới trước, tát cô mười mấy bạt tai! !
Trang Hạo Nhiên đưa tay ngăn lại, lại càng lộ vẻ bình tĩnh nhìn Như Mạt! !
Sắc mặt Lãnh Mặc Hàn nặng nề, thở hổn hển, khó chịu, cúi xuống, nhìn anh! !
Hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên bắn ra sắc bén như ưng, chăm chú nhìn Như Mạt, cuối cùng chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước bước gần cô. . . . . .
Như Mạt cũng trợn to hai mắt, ngẩng đầu lên, nặng nề thở gấp, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên đứng gần ở trước mặt cô, cúi đầu, bóng tối che nửa mặt anh, hai tròng mắt anh lộ ra sắc bén lóe lên, chậm rãi. . . . . . chậm rãi. . . . . . Anh chậm rãi ngồi xổm người xuống, ở khoảng cách thật gần nhìn Như Mạt, dáng vẻ cô vùng vẫy giãy chết, trên mặt cũng tràn ra nụ cười lạnh lẽo, nói: “Cám ơn cô!”
Như Mạt nhất thời ngẩn ra, híp mắt nhìn anh.
Mặc dù hai tròng mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra tức giận, nhưng vẫn nở nụ cười thâm trầm khó đoán, hơi nghiêng đầu nhìn cô, lại rất chăm chú và vô cùng chắc chắn nói: “Cám ơn cô! Làm hai Tổng Giám đốc Hoàn Cầu, thân phận vốn phải kiềm chế lẫn nhau, đây là ý nguyện của hai ông nội Tưởng Trang! Khi hai ông cụ sắp xếp thân phận của tôi cùng với Thiên Lỗi là hai Tổng Giám đốc thì cũng đã định ra tôi và anh ấy phải đối đầu! Tôi vẫn không có cách nào làm ra lòng dạ tàn nhẫn, không nhờ có cô, Hoàn Cầu cũng không có cục diện cân bằng như hôm nay!”
Như Mạt trợn to hai mắt, cắn răng nhìn anh.
Hai mắt Trang Hạo Nhiên sâu lạnh, nhìn chằm chằm Như Mạt, vẫn lộ ra ánh sang không thể đoán bắt, khẽ di động mí mắt, thậm chí mang theo một chút đùa cợt, nói: “Cô cho rằng thủ đoạn của cô có thể đánh ngã được tôi và Thiên Lỗi? Tục ngữ có nói, máu mủ tình thâm! Phàm là người có lương tri, lương tâm, cũng sẽ không để cho tâm tính của mình bị mất phương hướng trong chiến tranh, trong cướp đoạt! Tôi sẽ không! ! Thiên Lỗi cũng không! ! Đi đến ngày hôm nay, thân phận của tôi cùng với anh không rõ, vậy cô cảm thấy, là cô và anh ấy đi được xa, hay tôi và anh ấy đi được xa?”
Lồng ngực Như Mạt nhất thời tràn lên một hơi thở lạnh lùng, giống như sắp nổ tung, trừng mắt nhìn Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên lại cắn chặt răng, trên mặt lại lộ ra mấy phần giễu cợt, nhìn Như Mạt, cười lạnh nói: “Đoán chừng cô còn đang trong thế giới mình vọng tưởng, mọi thứ cô làm trong quá khứ, vô cùng đắc ý! ! Bao gồm khi còn bé, bắt rắn cắn Khả Hinh, hủy diệt duyên phận giữa tôi và cô ấy, sau đó vọng tưởng muốn phá hư tình nghĩa giữa tôi và Thiên Lỗi, thậm chí tự giết lẫn nhau! ! Đến nay, giống như cô cũng không có thấy! ! Tuyết Nhi của tôi sẽ khá hơn! ! Gia đình của tôi càng sẽ hạnh phúc! ! Tất cả mọi thứ, trừ bản thâ cô ra, chúng tôi đều tốt! ! Đáng tiếc lòng dạ độc ác của cô, tác thành cho chúng tôi !”
Như Mạt lập tức cắn chặt răng, căm hận nhìn chằm chằm vào anh, thở hổn hển, dừng lại thật lâu, mới cười lạnh nói: “Tất cả mọi thứ đều không có thay đổi? Bao gồm người em trai đã chết đi! ? Tuyết Nhi phát điên? Chị gái thiếu chút nữa bị phát điên? Bao gồm, Đường Khả Hinh uống xong thuốc kích dục này, thân thể không thể mang thai nữa! ! Đừng ảo tưởng! ! Tưởng Thiên Lỗi nhất định đã làm gì với cô ta, anh không biết mà thôi! !”
Trang Hạo Nhiên dừng lại, hai mắt nhất thời giống như dã thú ẩn nấp, tràn đầy sát khí nhìn cô.
Như Mạt cũng không sợ hãi chút nào nhìn anh.
Cho đến lúc cuối cùng, trên mặt Trang Hạo Nhiên mới hiện lên mấy phần phẫn nộ, lại cắn răng cười lạnh nói: “Đáng tiếc tấm thân trinh nữ của cô không thể hưởng thụ được tình yêu vui vẻ! Cuộc đời của cô đều mang mặt nạ, lấy lòng người khác! Đáng tiếc quay đầu lại, bị mặt nạ che lấp chính mình! ! Mẹ tôi không thể sinh con trai, tự nhiên có nguyên nhân do cô, nhưng nguyên nhân chính thức cũng không phải bởi vì cô ! !”
Như Mạt nhìn anh chằm chằm! !
“Bởi vì tôi,” Trang Hạo Nhiên chăm chú nhìn Như Mạt, hai mắt sắc bén như dao nhìn cô, cười lạnh nói: “Đây là bởi vì khuyết điểm của tôi, mẹ của tôi mới bị cô làm cho sợ hãi! Cho nên, đây là lỗi của tôi! Cho nên tôi muốn. . . . . . chuộc tội thay nhà họ Trang! ! Chống lên. . . . . . một nửa bầu trời Hoàn Cầu! Để cho cha của cô và người hợp tác, không chỗ nào ẩn nấp! ! Tôi muốn từng bước từng bước bắt lấy bọn họ ! Giam vào tù, để cho mọi người nhìn thật kỹ một chút, tương lai Trang Hạo Nhiên tôi uy phong lẫm liệt thế giới như thế nào! ! Anh trai của tôi chiếm cứ nửa giang sơn như thế nào! Cho dù là ai, đều không lay động được ! !”
Hai mắt Như Mạt mãnh liệt lóe lên, nhìn Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên nhớ tới chuyện tối nay, một đốm lửa mới chính thức cháy lên hừng hực, trên mặt lộ ra một cỗ sát khí đằng đằng đầy căm hận, hai mắt như chim ưng đang rỉa thịt, tiến tới gần Như Mạt, cắn răng nghiến lợi nói: “Cô cảm thấy đối phó với một người, phương thức tàn nhẫn nhất là cái gì?”
Như Mạt im lặng không lên tiếng, nặng nề thở gấp, hai mắt trợn to nhìn anh! !
Trang Hạo Nhiên chậm rãi vươn tay, móng như chim ưng, chậm rãi bấu cổ của Như Mạt, dần dần buộc chặt. . . . . .
“. . . . . . .” Đầu Như Mạt lập tức ngửa lên, cổ họng bị siết chặt, cả người lập tức thiếu ôxi, giống như bị nghẹt thở, mặt dồn máu đỏ bừng, hai mắt run rẩy ánh sáng kịch liệt nhìn anh.
Ánh mắt của Trang Hạo Nhiên âm trầm lạnh lẽo như ưng, càng lúc càng kịch liệt, càng lúc càng sắc bén nhìn cô chằm chằm, nhớ tới hôm nay Đường Khả Hinh bị Tưởng Thiên Lỗi đè nặng, thân thể còn có thể bị phá hủy, vẻ mặt của anh bắt đầu càng lúc càng kịch liệt run rẩy, nồng đậm sát khí, chậm rãi vừa siết chặt cổ họng của cô, vừa đứng dậy, Như Mạt cũng chợt cảm thấy sắp bị móng tay như chim ưng, kìm chặt cổ họng của mình, trái tim không khỏi lạnh lẽo, thân thể bay lên theo, hai mắt lộ ra vài tia sáng hoảng sợ. . . . . .
Trang Hạo Nhiên lại lập tức hạ xuống, bóp chặt cổ họng của cô, buộc cô ở trên tường, hai mắt tuôn ra ánh sáng kịch liệt, lại gần cô, chợt nhíu mày, âm trầm lạnh lẽo tức giận, mang theo vài phần đùa cợt trêu chọc con mồi, cắn răng cười hỏi: “Cô nói xem! ! Muốn đối phó một người vô tình vô nghĩa, không có tim không có phổi, tàn nhẫn độc ác, nên làm như thế nào mới có thể để cho cô hết sức khổ sở? Thiết nghĩ Trang Hạo Nhiên tôi là người có máu có thịt, tôi tự nhiên thừa nhận tối nay tôi nổi trận lôi đình, phẫn nộ đến muốn giết người! ! Cô phải như thế nào mới có thể chịu đựng nổi sự phẫn nộ của tôi tối nay? Cô phải như thế nào mới có thể chịu đựng nổi, nếu vợ của tôi có một chút sơ xuất, muốn phanh thây xé xác cô?”
Anh nói xong, hai mắt kịch liệt lóe lên, ngón giữa lại buộc chặt, buộc chặt cái cổ trắng như tuyết, giống như mạch máu đột nhiên bị đứt, vang lên bụp bụp! !
Mặt của Như Mạt bị dồn máu đỏ bừng, ngửa đầu lên, mí mắt rũ xuống lộ ra ánh sáng hoảng sợ, nhìn Trang Hạo Nhiên, chưa từng thấy anh như vậy! !
Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên lại hiện lên tàn nhẫn giết chóc, tiến tới gần cô, lại cắn răng nói: “Đừng tưởng rằng, chỉ có một mình cô mới có mặt khác! ! Mỗi người đều có! Đáng tiếc anh trai của tôi đã từng đối với cô tình sâu như biển! ! Tôi giải quyết cô, không phải tiện nghi cho kẻ có lòng dạ độc ác nhiều năm qua? Mặc kệ Khả Hinh cùng người nào ở chung một chỗ! ! Sau khi tôi biết rõ sự thật cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô! ! Nhất là tại một buổi tối như vậy, cô làm ra loại chuyện điên cuồng này! ! !”
Anh nói xong, lập tức giận dữ, siết chặt cổ của Như Mạt, nện mạnh cả người cô vào bên kia, căm hận chỉ vào người phụ nữ bị ném ngã trên mặt đất thở hổn hển, sắc bén căm hận nói: “Tất cả mọi chuyện cô làm đối với hai nhà Tưởng Trang, làm ra chuyện điên cuồng đối với Khả Hinh, cho dù cô có mười cái mạng cũng không đủ bồi thường! ! Phải làm như thế nào mới có thể để cho một người hoàn toàn sợ hãi, sống không bằng chết? Tôi muốn từ từ tìm đáp án ở trên người của cô! ! Trước hết bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước, cô đối với Tuyết Nhi và Khả Hinh như thế nào, tôi sẽ trả lại cho cô như thế ấy! !”
Anh nói xong, hai tròng mắt giận dữ trừng lên, sắc bén nhìn xuống cô một cái, không nói nữa, xoay người lập tức đi khỏi! !
Như Mạt nhìn bóng dáng Trang Hạo Nhiên như thần chết sắp biến mất ở trong bóng tối, cả người cô đột nhiên hoảng sợ kêu khẽ một tiếng.
Trang Hạo Nhiên đứng ở ngoài cửa sắt, nghiêng mặt căm hận nói: “Sợ sao? Nghe nói thân thể của cô có hai linh hồn! ! Tôi sẽ giúp cô xé ra một bộ mặt ma quỷ ! Nếu như linh hồn của cô có thể lên thiên đường, cũng coi như tôi làm chuyện tốt! !”
Anh nói xong, lại cắn răng, hai mắt kịch liệt lóe lên, lập tức đi ra ngoài! !
Lãnh Mặc Hàn chờ cho Trang Hạo Nhiên rời khỏi, hai tròng mắt anh mãnh liệt lóe lên, chăm chú nhìn cả người Như Mạt hoảng sợ lo lắng co rúc vào góc tường, trên mặt của anh lộ ra âm trầm, chậm rãi đến gần Như Mạt, chậm rãi ngồi xổm người xuống, nghiêng mặt chăm chú nhìn cô, có lẽ người đàn ông này mới thật sự vô tình, tàn nhẫn khát máu, biết Thanh Bình và Mỹ Linh đã xách cặp lên đi tới, hai mắt anh nhấp nháy, sâu lạnh, không nói gì thêm, mà ném cho cô một cái bật lửa màu đen!
Cả người Như Mạt run run, sợ, đổ mồ hôi, hai mắt run rẩy ánh sáng mãnh liệt hoảng sợ, không hiểu nhìn anh.
Lãnh Mặc Hàn vừa đi ra ngoài, vừa lạnh lẽo nói: “Nếu một chút nữa, cảm thấy thân thể, mạch máu, da, đại não, không chịu nổi khổ sở, thì cầm cái bật lửa này đốt thịt của mình, cảm giác sẽ tốt một chút. Đừng vọng tưởng tự sát, chúng tôi đã bỏ độc trên đầu lưỡi của cô, cô cắn một lần, khổ sở sẽ tăng lên gấp bội! Từ từ hưởng thụ đi!”
Như Mạt nhất thời toàn thân sợ hãi run rẩy, sợ đến mức hai mắt chảy nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn cũng không muốn nói lời nào nữa, chậm rãi đứng dậy, nhàn nhạt đi ra căn phòng bí mật, nhìn Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai đã đi theo sau lưng Trang Hạo Nhiên đi ra ngoài, anh dừng lại một lát, chăm chú nhìn bóng lưng đi xa, hiểu rõ mặc dù tối nay anh muốn nổi trận lôi đình như thế nào, nhưng anh lại vĩnh viễn biết rõ, phải dùng biện pháp như thế nào để đối phó với một người, mới là triệt để nhất! !
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi ra phòng bí mật, ngẩng đầu lên nhìn đầu trời đêm gió lớn, mây đen như hình chiếc nón cuốn thẳng lên, tạo thành vòng xoáy khổng lồ, nghĩ tới một chút sự thật của anh trai trong quá khứ, hai mắt anh không khỏi lóe ra ánh sáng mãnh liệt sắc bén, một chút đau lòng, lúc này mới dần dần lộ ra mặt. . . . . .
Lãnh Mặc Hàn, Tô Lạc Hoành, Lâm Sở Nhai cùng nhau im lặng đi ra, đứng ở sau lưng anh, có chút đau lòng nhìn anh.
Tiếng kêu khổ sở của Như Mạt từ trong phòng bí mật thê lương truyền đến, mang theo không chịu nổi, ngẩng mặt sụp đổ khóc rống!
Trang Hạo Nhiên nghe tiếng kêu thê lương như vậy, lại nhớ tới Khả Hinh vẫn chịu tất cả uất ức đến đêm nay, hai mắt anh lại sắc như dao, mang theo vô tình và tàn nhẫn của người thống trị phải có ! !
Lãnh Mặc Hàn cất bước đi lên trước, đi tới phía sau anh, chậm rãi hỏi: “Tiếp theo, chúng ta nên làm như thế nào?”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, im lặng không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu lên, nhìn vòng xoáy màu đen phía chân trời kia, hơi do dự, mới nói: “Giữ lại Như Mạt, tôi tự có chỗ dùng! !”