Chương 764: EM THUA
“Anh làm gì thế! Tránh ra á!” Đường Khả Hinh không cách nào giải thích, sau khi bị anh ôm, cảm giác đỏ mặt tim đập loạn, có lẽ từ sau khi mất trí nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy anh ở hồ bơi, hoặc mỗi ngày đến phòng làm việc của anh, nhìn hình của anh, hoặc có lẽ thông qua đồng nghiệp xung quanh, nghe nói đến quá nhiều sự tích sấm rền gió cuốn có liên quan tới anh, hoặc là. . . . . . bắt đầu nhìn thấy tấm ảnh cưới . . . . . .
Trang Hạo Nhiên lại bá đạo ôm chặt thân thể mềm mại của cô, ép buộc cô ngồi ở trên đùi của mình, hai mắt nóng bỏng nhìn cô nói: “Tránh ra? Ai bảo em rót rượu cho anh?”
Cả khuôn mặt Đường Khả Hinh đỏ bừng nhìn anh.
“Anh cho em ăn!” Trang Hạo Nhiên một tay bá đạo ôm chặt cô, một tay khác cầm đôi đũa, gắp một phần cá sống, đưa đến bờ môi cô. . . . . .
Đường Khả Hinh gấp gáp nhìn anh một cái, trái tim nhảy thình thịch, thở hổn hển, yếu ớt nói: “Không cần. . . . . .”
“Không ăn, không thả người! ! Nhanh lên một chút!” Trang Hạo Nhiên kẹp miếng cá đưa đến bờ môi cô. . . . . .
Đường Khả Hinh chỉ đành phải há miệng ra, muốn ăn miếng cá sống kia. . . . . . .
Trang Hạo Nhiên lại kẹp miếng cá sống này, chậm rãi đưa đến môi của mình bên, hai mắt nóng bỏng nhìn cô, khẽ nhếch nụ cười hấp dẫn, nói: “Nếu như em ăn được miếng cá sống này, anh sẽ thả em ra. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh im lặng nhìn anh.
“Ừm! ?” Trang Hạo Nhiên lại nhìn cô, nở nụ cười đáp nhẹ.
Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ xoay tròn, liếc miếng cá sống bên môi anh, cách mình thật gần, cô vốn không muốn động, nhưng lập tức nghiêng mặt tới trước, muốn ăn miếng cá sống kia, không ngờ môi còn chưa đưa tới, anh đã đem miếng cá đưa vào trong miệng của mình, cô nhìn anh. . . . .
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô, để đũa xuống, cầm rượu nguyên chất lên, giơ về phía cô nói: “Em thua!
Đường Khả Hinh hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, biết đây là trò chơi rất nổi tiếng của Nhật Bản, vẻ mặt trách móc vươn tay, bưng qua ly rượu nguyên chất, uống một hớp lớn, liền cầm đôi đũa, gắp một khối miếng cá sống, vẻ mặt khiêu khích nở nụ cười nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Tới đây nào!”
Trang Hạo Nhiên không đợi người bắt đầu, cũng đã ăn hết miếng cá sống trên đũa của cô! !
“Anh. . . . . . Anh ăn vạ!” Đường Khả Hinh tức giận nhìn anh, gấp gáp kêu! ! !
“Em không có nói quy tắc trò chơi!” Trang Hạo Nhiên càng nhìn bộ dáng cô tức giận, càng muốn cười. . . . . .
“Anh được lắm! !” Đường Khả Hinh lấy thêm một chai rượu nguyên chất khác, rót cho mình một ly rượu, uống hết vào!
“Không tệ, dám làm dám chịu! Đến lượt anh,” Trang Hạo Nhiên nóng bỏng nhìn xuống cô một cái, nở nụ cười, trực tiếp cầm miếng cá sống, bỏ vào trong miệng. . . . . .
“. . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh sững sờ nhìn anh.
“Anh thắng!” Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô, nhai miếng cá sống, nói.
“Oa. . . . . . Thật sự là người bỉ ổi vô địch! Không chơi với anh nữa!” Đường Khả Hinh lập tức muốn tránh thoát ngực của anh. . . . . .
“Được, được, được!” Trang Hạo Nhiên lại ôm chặt eo thon của cô, nở nụ cười ôm cô dựa sát vào trong ngực của mình, nói: “Chúng ta đứng đắn một chút! Người nào ăn vạ nữa, phạt người đó không cho ăn cơm!”
Đường Khả Hinh nhìn anh chằm chằm!
Trang Hạo Nhiên vẫn rót một ly rượu nguyên chất thật lớn, để cho cô uống trước. . . . . .
“Tại sao phải uống?”
“Đây là nguyên tắc của anh, em thua.” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, mỉm cười nói.
“Anh. . . . . . .” Đường Khả Hinh trừng mắt liếc nhìn anh một cái, nhưng vẫn bưng ly rượu nguyên chất kia, uống hết vào, trong lúc vô tình, mình đã uống gần hai chai rượu nguyên chất, mặt có chút đỏ bừng, nhưng ý thức xem như tỉnh táo, liền không chịu thua nói: “Trở lại!”
Trang Hạo Nhiên liền cầm đôi đũa, gắp lên miếng cá sống, bắt đầu chơi trò với cô. . . . . .
Đường Khả Hinh nhắm ngay miếng cá sống, vẻ mặt kích động nhìn chằm chằm, không chịu buông tha nó!
Trang Hạo Nhiên kẹp nhẹ miếng cá sống, hai mắt nóng bỏng nhìn sắc mặt Đường Khả Hinh ửng hồng, hai tròng mắt lấp lánh bởi vì vội vàng mà chảy đi ra vô hạn tình ý, lúc lập lòe, vẻ mặt ngọt ngào mà mê người. . . . . . Cô cũng không biết rốt cuộc mình xinh đẹp đến cỡ nào. . . . . Thỉnh thoảng đáng yêu, thỉnh thoảng quyến rũ, thỉnh thoảng cứng cỏi, thỉnh thoảng ngọt ngào. . . . . . Anh nhẹ nhàng đưa miếng cá sống giữa hai người, nhìn cô, mỉm cười nói: “Tới đây!”
“Ừm!” Đường Khả Hinh gật đầu! !
“Một! Hai! Ba!” Trang Hạo Nhiên lập tức đưa miếng cá sống muốn bỏ vào trong miệng mình, không ngờ Đường Khả Hinh lại thật sự rất nhanh chóng nghiêng người tới trước, kéo chặt cổ của anh, đưa mặt đến trên môi anh, muốn cắn miếng cá sống này, nhưng anh đã lập tức vứt bỏ đôi đũa, mạnh mẽ, nóng bỏng ôm cô gái vào trong ngực, hôn lên môi của cô, thậm chí thở dốc, thoát ra đầu lưỡi, quấn lấy đầu lưỡi của cô, đổi hướng khuôn mặt, rất cuồng nhiệt hôn cô!
“Ưmh. . . . . .” Miệng Đường Khả Hinh bị ngăn chặn, lập tức mặt đỏ tới mang tai, thở hổn hểnh, muốn tránh thoát ngực của anh. . . . . .
Nhưng Trang Hạo Nhiên không có cho cô thêm cơ hội, mà dùng bản lãnh cả người, ôm chặt cô gái mềm mại trong ngực, vừa mút đầu lưỡi của cô, vừa vươn tay xoa bầu ngực đầy đặn của cô. . . .
“Ưmh. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, muốn vươn tay nắm chặt tay của anh, ngăn anh xoa nắn. . . . . .
“Nhóc. . . . . . Em thật quên anh sao? Ba tháng này, anh nhớ em muốn điên rồi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên say mê nói xong, người đã hôn mạnh cánh môi của cô, tay nhanh chóng xông vào trong áo sơ mi mỏng của cô, vuốt ve eo của cô. . . . . .
“Không nên như vậy, Trang Hạo Nhiên!” Đường Khả Hinh có chút hoảng sợ, phát hiện giờ phút này Trang Hạo Nhiên giống như dã thú, cô lập tức mắc cở đỏ bừng mặt, muốn đẩy ra thân thể của anh. . . . . .
“Không phải em yêu thích anh hôn sao? Hả?” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền không nhịn được cách lớp quần áo, xoa mạnh bộ ngực co dãn của cô, nụ hôn nhanh chóng rơi vào trên mặt của cô, cằm, mái tóc, lại có kinh nghiệm thoát ra đầu lưỡi, cắn nhẹ vành tai của cô, đầu lưỡi liếm tai của cô, thở gấp khí nóng, trêu đùa cả thân thể của cô. . . . . .
“A. . . . . . .” Thân thể Đường Khả Hinh đột nhiên giống như bị kim châm, nổi lên kích thích, cô lập tức cảm giác cả người mình mềm nhũn, nhưng bởi vì rượu phát huy tác dụng, muốn dùng sức giãy giụa, dần dần ít đi . . . . .
Trang Hạo Nhiên thừa thế ôm lấy thân thể cô, đầu lưỡi càng liếm mạnh tai của cô, tay đã kéo xuống dây khóa áo sơ mi của cô, cổ lá sen nhất thời chảy xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn, còn có dây áo lót khêu gợi, lộ ra nửa bộ ngực, hết sức chọc giận. . . . . . Hai mắt của anh nóng lên, lập tức cúi xuống, cuồng nhiệt hôn cổ của cô, xương ức, cắn mạnh nửa bầu ngực co dãn đã lộ ra, quá tưởng nhớ mùi vị này, muốn gạt áo lót của cô. . . . . .
“Đừng. . . . . .” Đường Khả Hinh cảm giác mê loạn, cuộn tròn chân dài hấp dẫn trắng nõn của mình, muốn từ chối. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cũng đã mãnh liệt cúi xuống, hôn lên môi ngọt ngào của cô, bế ngang cô quần áo không chỉnh tề, nhanh chóng đi lên lầu. . . . . .(còn một đoạn H… tha hồ tưởng tượng!).
***
Đêm, mưa chợt ngừng rơi, trăng sáng theo mây nhẹ bay tới. . . . . .
Ngọn đèn nhỏ của một gian phòng trong biệt thự, chợt sáng lên.
Truyền đến âm thanh thay quần áo thật nhanh.
Trang Hạo Nhiên mặc lễ phục yến tiệc màu đen, hướng về phía kính toàn thân, chậm rãi sửa sang lại chiếc nơ màu trắng của mình. . . . . .
Trên giường truyền đến một chút tiếng thở nỉ non.
Trang Hạo Nhiên chậm rãi dịu dàng quay mặt sang, nhìn người trên giường, bởi vì cả buổi tối càng không ngừng đòi lấy, cô đã mệt quá rồi, mái tóc dài hơi xoăn quyến rũ, giống như con cừu nhỏ nằm lỳ ở trên giường, chăn trắng như tuyết, khoác lên thân thể khêu gợi của cô, bờ vai, cánh tay trắng nõn lộ ra, sáng bóng khêu gợi, hai mắt khép chặt, mặt như hoa đào, ngủ say sưa. . . . .
Thỉnh thoảng còn có thể thấy cô hơi nở nụ cười dịu dàng.
Anh cười, chậm rãi đi đến bên giường, khe khẽ ngồi xuống, ngón tay quét nhẹ qua khuôn mặt cô, nhìn cánh môi hồng của cô, còn có chiếc cằm nhọn. . . . . . trong lòng dâng lên kích động, hai mắt anh lộ ra mấy phần thâm tình, chậm rãi khom người xuống, cúi đầu hôn nhẹ ở trên môi của cô, sâu kín nói: “Ngoan ngoãn ngủ một giấc, chờ anh trở lại. . . . . .”
Nói xong, đồng hồ treo trên tường, đã gõ 12 giờ.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn, vẻ mặt lộ ra nghiêm túc, nhanh chóng đứng lên, đi ra khỏi phòng. . . . . .
Đôi song sinh và Điệp Y canh giữ ở cạnh cửa, im lặng không nói.
“Trông chừng cô ấy, bảo đảm an toàn cho cô ấy. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, người đã nhanh chóng đi ra ngoài.