Mục lục
Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 963: TỐI NAY SẼ KHÔNG TỚI

Bên trong phòng bệnh! !

Lập tức bày đầy các loại hộp màu hồng dùng để váy ngắn, giầy, túi xách, còn dùng cái hộp nhung đựng kim cương, ngọc bích. . . . . .

Mấy người giúp việc rất im lặng và được huấn luyện nghiêm chỉnh, khom người xuống, dọn dẹp quần áo trên sàn. . . . . .

Đường Khả Hinh rất thẹn thùng trốn ở trong ngực Trang Hạo Nhiên, thậm chí khuôn mặt ửng hồng chôn ở trước lồng ngực của anh, hai tay nắm chặt quả đấm, dừng ở trước lồng ngực rắn chắc của anh.

Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, lại vươn tay, véo nhẹ cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngay trước mặt của đám người giúp việc, liền rất mạnh mẽ hôn môi ngọt của cô, thậm chí rất say mê và thâm tình, không để ý chút nào cô xấu hổ. . . . . .

“Không nên như vậy. . . . . .” Khuôn mặt Đường Khả Hinh đỏ bừng tránh nụ hôn của anh, xoay mặt đi.

“Sợ cái gì. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lại ôm lấy thân thể của cô, hôn tóc cô, mặt của cô, vành tai của cô, hôn kêu ra tiếng, làm cho cả căn phòng triền miên mập mờ.

Thơ Ngữ vẫn rất bình tĩnh, mỉm cười đứng ở một bên, chỉ huy người giúp việc sắp xếp gọn gàng tất cả quần áo, sau đó căn dặn sau người giúp việc mang vào các loại điểm tâm tinh xảo và thuốc bổ sáng nay Diệp Mạn Nghi căn dặn đầu bếp làm xong, đặt ở trên bàn ăn bên cạnh giường bệnh, Trang Hạo Nhiên lập tức đè Đường Khả Hinh xuống giường, cuồng nhiệt hôn, chăn trượt nhẹ xuống một chút, cô vẫn rất bình tĩnh đứng ở một bên, chỉ hơi nhìn trên sàn, dịu dàng mỉm cười nói: “Cậu chủ Trang, Đường tiểu thư. . . . . . Quần áo và điểm tâm đã chuẩn bị xong rồi.”

Trang Hạo Nhiên vẫn rất cuồng nhiệt hôn Đường Khả Hinh, thậm chí lúc mút nhẹ đầu lưỡi của cô thì ngón tay dò vào trong mái tóc đen của cô, vuốt sợi tóc suông sẻ cho cô, làm cho cô như bị trêu chọc và nhột nhạt, mặt đỏ tới mang tai, cô muốn từ chối cũng không đủ sức, bàn tay nhỏ bé rũ xuống, dừng ở lồng ngực nóng bỏng của anh, tiếp tục đón nhận nụ hôn của anh, bắt đầu có chút chống đỡ không được nhiệt tình của anh. . . . . .

Thơ Ngữ vẫn đứng ở một bên, rất bình tĩnh căn dặn người giúp việc đi ra ngoài trước, sau đó mình lại im lặng xoay người đi khỏi, nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại, mọi người đứng chờ ở bên ngoài phòng khách . . . . .

Hôm nay Trang Hạo Nhiên còn có chuyện quan trọng phải làm, sau khi cuồng nhiệt hôn, mặc quần áo xong trước, lại ôm lấy cả người cô trần truồng, vừa nhìn, vừa đi vào phòng tắm. . . . . .

Đường Khả Hinh cũng ôm cổ của anh, mặt mắc cỡ đỏ bừng tựa vào trên bả vai của anh, nở nụ cười ngọt ngào.

Cửa nhẹ nhàng khép lại!

Sau một lúc, Trang Hạo Nhiên đi ra phòng tắm trước, mặc áo sơ mi màu xanh nhạt và tây trang màu trắng phẳng phiu Thơ Ngữ đã chuẩn bị cho mình, anh im lặng đi tới trước cửa sổ sát đất, nhấn nút, rèm cửa sổ chậm rãi mở ra, vừa cài cúc áo áo sơ mi, vừa nhìn hồ sen trước mặt, vẫn lộ ra sức sống xanh biếc, nhưng có chút lạnh lẽo, báo hiệu một quý sắp trôi qua, hai mắt anh lóe ra ánh sáng sắc bén . . . . . .

Tiếng gõ cửa vang lên! !

Trang Hạo Nhiên hơi nghiêng mặt nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, hé mở môi mỏng, gọi: “Vào đi!”

Lãnh Mặc Hàn vẫn sốt cao, nhưng cũng không có nhìn ra có chút không ổn, chỉ hơi ho khan hai một tiếng, mới đẩy cửa đi vào, nhìn anh nói: “Chúng tôi giống như đã phát hiện tung tích của Như Mạt!”

Trang Hạo Nhiên hơi nheo mắt lại, Đường Khả Hinh bị phá hủy khuôn mặt ba năm, sau đó gặp các loại khổ sở, lửa giận tràn lên trong thân thể của anh đã lâu, không nhịn được, khẽ cắn răng, trong lồng ngực tức giận thở phập phồng. . . . . .

Phòng tắm tiếp tục truyền đến tiếng nước chảy.

Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe lên, liền hơi giơ tay hướng phòng khách ngoài phòng bệnh đi tới, vừa đi ra ngoài vừa nhấc tây trang màu trắng mặc vào, mới nói: “Tại sao cũng không nghỉ ngơi một chút, thân thể của anh không tốt, bảo người đến nói với tôi một tiếng, còn đích thân đến đây? Bọn Lạc Hoành đâu?”

“Đều ngủ rồi ! Thật khó được bọn họ sợ tôi gặp chuyện không may! Sở Nhai đi tìm Nhã Tuệ rồi!” Lãnh Mặc Hàn cũng đi theo ra ngoài, thuận tiện khép cửa phòng lại thay anh, vẻ mặt có chút thoải mái cùng anh đi ra ngoài, ngồi ở trên ghế sa lon, lúc này người phụ trách Tổng Công ty bên Anh, cùng Tiêu Đồng cũng đi vào, đưa tài liệu liên quan cho Trang Hạo Nhiên nói: “Trong khoảng thời gian này, Không biết xảy ra chuyện gì? Cổ phiếu Hoàn Á chúng ta ở nước Anh lao dốc thật lợi hại! ! Không biết có quan hệ với Chủ tịch Lý, ông trùm bất động sản thứ hai trong nước, ném ra ba tòa cao ốc văn phòng hơn 100 tầng hay không! Đều là tin đồn bọt bong bóng trong ngành xây dựng, mà trước mắt Hoàn Á chúng ta ở Anh đang cùng người đấu thầu đất đai, chuẩn bị tiến quân bất động sản, tin đồn này mới vừa tung ra. . . . . .”

Hai mắt Trang Hạo Nhiên như chim ưng, sắc bén lóe lên, phân tích không tới ba mươi giây, liền trực tiếp: “Đây chỉ là tin vịt! ! Bởi vì giá cổ phiếu của Hoàn Cầu ở trong nước cũng vẫn lao dốc! Có người muốn thay thế Hoàn Cầu chúng ta, bắt đầu bước đầu tiên! Cô lập tức liên lạc với phóng viên Tiêu một chút, nói bán cho tôi một nhân tình, mượn ngòi bút trong tay cô ấy. . . . . .”

Bên trong phòng bệnh!

Đường Khả Hinh mới vừa tắm rửa xong, thân thể vẫn ướt đẫm, dùng khăn lông trắng che lại, tóc có chút ướt đẫm, chân trần đi ra, lại nghe được Trang Hạo Nhiên nhắc tới Phóng viên Tiêu, lòng của cô khẽ động, nhớ tới cô gái khêu gợi đó đã từng khiêu vũ mập mờ với Trang Hạo Nhiên, cô đang trầm tư . . . . . .

“Đường tiểu thư!” Thơ Ngữ đã dẫn mọi người đi tới, nhìn cô mỉm cười, khom người.

Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ, chỉ đành phải mỉm cười.

“Mời thay đổi quần áo trước ! Thời gian đã không còn nhiều lắm. . . . . .” Thơ Ngữ mỉm cười bước lên trước, nhẹ đỡ Đường Khả Hinh đi tới trước đống quần áo, để cho cô lựa chọn. . . . . .

Đường Khả Hinh đứng ở trước tất cả đống quần áo và trang sức đủ loại, suy nghĩ hôm nay là lễ khai mạc thi đấu rượu đỏ, hơn nữa sau buổi lễ khai mạc, sẽ phải thay đồng phục chuyên gia hầu rượu, cũng không thích hợp mặc đồ quá long trọng, liền nói ý nghĩ này cho Thơ Ngữ, Thơ Ngữ lập tức mỉm cười chọn lựa quần áo cho cô, áo lót hấp dẫn, còn có váy ren màu trắng bên trong, đi vào gian thay đồ. . . . . .

Thời gian trôi qua một chút.

Đường Khả Hinh mặc một chiếc váy ren cúp ngực xếp li to, hấp dẫn, trên ren thêu từng đôi môi ngọt ngào làm chủ, nếu nhìn không kỹ, chỉ cảm thấy là hoa văn bình thường, nếu nhìn kỹ sẽ nuốt mạnh cổ họng, hết sức khát vọng và mê say, váy dài này làm cho thân thể của cô, tuyệt đối mập mờ, hấp dẫn lộ ra không bỏ sót, thậm chí bởi vì bên trong váy thắt chặt, nổi lên bộ ngực khêu gợi hết sức rất mê người, đây là tác phẩm Trang Ngải Lâm hết sức đắc ý. . . . . .

Thơ Ngữ mỉm cười mời Đường Khả Hinh ngồi trước gương trang điểm trong phòng bệnh, trực tiếp cuốn mái tóc suông thẳng của cô, từ trong một hộp trang sức, cầm một sợi dây chuyền kim cương, nhẹ nhàng cài lên trán Đường Khả Hinh, trang điểm cho cô thanh nhã giống như hoa đào, nhất là cặp mắt to mơ mộng, cũng không thoa bất kì bóng mắt nào, chỉ quét nhẹ bóng mắt trong suốt, gắp lông mi thật dài, dùng mascara đánh lông mi. . . . . .

Cô cầm phấn cánh mũi người giúp việc đưa tới, đánh lên chóp mũi cô cao cao hấp dẫn, lại dùng son môi anh đào nhẹ nhàng bôi trên bờ môi của cô, liền hài lòng mỉm cười tránh người sang. . . . .

Đường Khả Hinh khẽ mở đôi mắt mơ mộng, hơi ngỡ ngàng nhìn mình trong gương, cũng không có thoa phấn nhiều, lại nhìn đôi mắt mơ mộng, lông mi rất xinh đẹp, chóp mũi lộ ra màu vàng kim, xem ra hết sức cao, rất hấp dẫn, son môi màu hồng che lại một chút môi đỏ mọng của mình bị Trang Hạo Nhiên hôn sưng, trả về cô gái ngọt ngào, thẹn thùng và trong sáng, giống như quay lại lúc đầu quen anh ở Cambridge vượt qua buổi tối kia. . . . . . Khi đó, anh điên cuồng đè trên người mình, đến nay vẫn làm cho mình sôi trào. . . . . .

Phòng khách! !

Trang Hạo Nhiên vẫn tao nhã ngồi ở trên ghế sa lon một người, hai chân chồng lên, hơi giơ tay dùng tiếng anh nói, trong nước rất có thể sẽ nhấc lên làn sóng bất động sản, trước mắt để cho người phụ trách thay thế mình chủ trì công việc Hoàn Á, phải lưu ý tất cả tình hình bán tháo bất động sản ở trong nước. . . . . .

Người phụ trách nước Anh hơi gật đầu.

Tiêu Đồng cũng ngồi ở một bên, nhanh chóng ghi chép tất cả tình huống. . . . . .

Cửa chợt mở ra, một làn gió thơm mát bồng bềnh bay đến, Đường Khả Hinh mặc váy dài rất duyên dáng, trong sáng, lại lộ ra tuyệt đối khiêu gợi, nhẹ nhàng cầm túi xách ngọc trai màu trắng, xinh đẹp tuyệt vời làm cho người ta hít thở không thông, đứng ở trước cửa, vô cùng tình tứ, nở nụ cười ngọt ngào nhìn phía trước. . . . . .

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên trong thoáng chốc, nhìn thấy Đường Khả Hinh, anh hơi giật mình.

Lãnh Mặc Hàn cũng nhàn nhạt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Khả Hinh hấp dẫn làm cho người khác hít thở không thông, anh cũng nhất thời hơi giật mình.

“Lão đại! ! Đã tới chậm! !” Lúc này Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt cũng cùng cầm khóa cửa, lập tức đẩy cửa đi tới, lại nhìn thấy Đường Khả Hinh xinh đẹp như vậy, cũng ngẩn ra.

Đường Khả Hinh đứng ở trước cửa, hơi ngẩng đầu lên, thấy mọi người đang ngây người nhìn mình, mặt của cô thoạt đỏ bừng, không biết nên làm sao mới phải.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên nóng bỏng nhìn Đường Khả Hinh hôm nay thoa nhẹ một chút phấn, xinh đẹp đến hít thở không thông, mặt như hoa đào, tin chắc không có mỹ nữ thời cổ đại nào có thể so được, bờ vai thon, bộ ngực khêu gợi, eo thon, còn có đuôi váy khẽ rũ xuống, hơi lộ ra mũi giày cao gót màu trắng của cô, khẳng định là một đôi giày ý, dây quấn tới bắp chân. . . . . . Vẻ mặt anh liền hơi nở nụ cười, hơi giơ tay nói: “Mọi người đi ra ngoài trước. . . . . .”

Mọi người nghe, liền hiểu ý, tất cả đều im lặng đi ra ngoài.

Trang Hạo Nhiên vừa nhìn Đường Khả Hinh, vừa đứng dậy, cố giả vờ ho khan một tiếng, khẽ nhếch nụ cười đi tới trước mặt cô, nhìn cô xinh đẹp động lòng người như vậy, mới cảm tính trầm thấp nói: “Mấy ngày nữa sẽ thi đấu rồi, anh làm giám chủ vòng đầu, có thể ở trước mặt người khác phải kéo ra một khoảng cách với em, nhưng hôm nay anh muốn kiểm tra em! Kiểm tra khứu giác của em còn nhạy bén như trước kia không!”

Đường Khả Hinh nhất thời ngẩng đầu lên, vẻ mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, ánh mắt lại lộ ra một chút tự tin và trí tuệ của chuyên gia hầu rượu, nói: “Hả? Phải kiểm tra thế nào?”

“Hôm nay anh xịt nước hoa nam, có mấy mùi vị!” Trang Hạo Nhiên im lặng mỉm cười nhìn cô.

Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, suy nghĩ vấn đề này một chút, liền cầm túi xách, hơi bước lên trước một bước, đưa cánh tay trắng nõn ôm hông của người đàn ông này, nghiêng trước mặt, để cho chóp mũi thon dừng ở trên cổ của anh, từ vị trí dưới càm, ngửi nhẹ. . . . . .

Trang Hạo Nhiên im lặng đứng cười, mặc cho chóp mũi cô gái này rơi vào cổ của mình, truyền đến cảm giác nhột nhột, anh lại chậm rãi đưa hai tay ra, xoa nhẹ sau lưng của cô, thậm chí vuốt nhẹ ở chỗ trũng khêu gợi của cô.

Đường Khả Hinh ôm cổ của anh, ngửi nhẹ, rốt cuộc nhắc mí mắt, rất mập mờ nhìn anh, mỉm cười nói: “Trêu chọc em, nanh không có xịt nước hoa!”

Trang Hạo Nhiên không nhịn được nở nụ cười, ôm lấy hông của cô, cũng cúi xuống, cụng nhẹ vào trán cô, ở khoảng cách thật gần nhìn cô rất xinh đẹp, mới trầm thấp khát vọng nói: “Thật hy vọng tìm mười ngàn lý do ở bên em!”

Đường Khả Hinh mắc cở đỏ bừng mặt, nở nụ cười.

Trang Hạo Nhiên nhắc mí mắt, nhìn cô một cái, không nhịn được nữa, cúi xuống, mút nhẹ môi ngọt ngào của cô, khi mút đến cánh môi anh đào ngọt ngào, anh liền không cách nào kháng cự, mạnh mẽ ôm eo nhỏ của cô, mút rất sâu đầu lưỡi của cô, vừa mút, vừa nhanh chóng cởi bỏ tây trang màu trắng của mình, im lặng buông xuống mặt sàn, túi xách màu trắng cũng rơi xuống ở một bên. . . . . .

Cửa nhẹ nhàng khép lại! ! (H)

***

Chiếc xe Rolls-Royce màu bạc, như mũi tên nhanh chóng chạy về phía trước! !

Tài xế đang chăm chú lái xe, phía sau đã ngăn lớp kính thủy tinh UV, Trang Hạo Nhiên lại mạnh mẽ  ôm chặt eo nhỏ của Đường Khả Hinh, hôn môi ngọt ngào của cô, mới vừa rồi ở trong phòng bệnh kích tình vẫn tiếp tục bành trướng, tay của anh lại muốn lại đưa ra trong váy, vừa hôn môi của cô, vừa muốn dò vào bên trong. . . . . .

“Ưmh. . . . . .” Lúc này Đường Khả Hinh đẩy nhẹ Trang Hạo Nhiên ra, mắc cỡ mặt đỏ bừng, nhưng hai mắt sáng ngời như kim cương, nhìn người đàn ông này cho mình tất cả cuồng nhiệt trong một ngày, dịu dàng nói: “Anh gạt em . . . . . Tối nay anh sẽ không tới tới em nữa . . . . . Đúng không?”

Phong cảnh bay qua ngoài cửa sổ! !

Trang Hạo Nhiên dừng động tác, thở dốc, hai mắt nóng bỏng nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .

Xe lái về hướng Ngự Cảnh, bác tài xế nói: “Cô gái, vùng này đều là chỗ ở người có tiền, cô làm giúp việc ở chỗ này sao?”

Trên trán Nhan Nhược đổ mồ hôi, trước đó cô nói mình là người làm công kia mà.

Lập tức cười nói: “Đúng vậy !”

“Làm việc ở chỗ này, tiền lương nhất định rất cao, chẳng qua về sau cô đi ra ngoài nhất định phải coi chừng, tiền không thể mang nhiều, gặp kẻ vô lại không còn may mắn như vậy.”

“Vâng, vâng, vâng, chú nói có lý.”

Một chiếc xe chạy nhanh đi qua trước mặt, đèn trước rất sáng, chiếu rọi làm người ta hoa mắt, đột nhiên, xe va chạm mạnh bên cạnh, Nhan Nhược không đề phòng, đầu hung hăng đập vào cửa sổ thủy tinh, đầu choáng váng mắt hoa lên, còn chưa kịp tỉnh táo, lại va chạm mạnh, Nhan Nhược lại bị đụng vào vị trí cũ một lần nữa, đau đến mắt cô nổi đom đóm, rồi sau đó bên tai chỉ truyền đến tiếng chửi bới của tài xế, đang muốn xuống xe đi bắt tên lái xe khốn kiếp kia, người nọ lại cấp tốc lái xe chạy mất.

Nhan Nhược bụm lấy chỗ bị thương choáng váng từ trong xe đi ra, cho lái xe tiền xe nhiều gấp đôi, “Bác tài, chỗ của tôi ở phía trước không xa, tôi nhìn xe của chú cũng hư mất, hay là nhanh chóng đi sửa đi!”

“À, tốt, cô trên đường cẩn thận một chút, vừa rồi tài xế kia đoán chừng uống nhiều rượu rồi, cô không có bị đụng bị thương chứ?” Vừa nhắc tới đến tài xế liền tức giận, không có thù oán với người nọ, đụng trúng vài cái bỏ chạy mất, đối với ai cũng không có chỗ tốt, ông ta đoán nhất định là uống say rồi.

“Không có việc gì.” Nhan Nhược cười cười.

***

Trở lại biệt thự, Đỗ Gia Di xụ mặt đi tới, “Cô đi đâu vậy hả? Lục thiếu đã sớm trở về rồi, sắc mặt không tốt lắm, cô cẩn thận một chút.”

Nhan Nhược nhếch miệng cười cười, “Không có chuyện gì đâu.” Tuy rằng sắc mặt Đỗ Gia Di vẫn thối thối giống như trước đây, nhưng trong lúc vô tình quan tâm và nhắc nhở cô, điều này lại làm cho Nhan Nhược cảm thấy vui mừng.

“Còn có…” Đỗ Gia Di muốn nói lại thôi, Nhan Nhược chớp mắt mấy cái, “Còn có cái gì?”

“Cô tự đi lên xem một chút sẽ biết.” Đỗ Gia Di thở dài một tiếng, liền đi ra.

Nhan Nhược không hiểu rõ, hiện tại đầu còn rất đau, cô sờ lên, tay dính chút ít máu, còn sưng lên một cục lớn, đụng một cái sẽ đau, trong lòng lập tức mắng tên lái xe kia 1800 lần.

Chẳng qua cô không thể để cho Dạ Tư Tuyệt biết cô bị thương, bằng không khẳng định phải bị mắng.

Nhan Nhược đi lên lầu trở về phòng, mới tới cửa, liền gặp được bác sĩ Hàn Bác cùng Dạ Tư Tuyệt, một trước một sau từ một gian phòng khác đi ra, cô nghĩ thầm, là có khách đến đến sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK